1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tam thiếu nhà họ Cam thích nói giỡn - Hương Di (2.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2.2
      Edit: Lavender - Blue


      Ngoại trừ việc lười biếng chút, là người cũng hà khắc, thậm chỉ có thể là khoan dung, theo mấy ngày nay, chưa từng thấy trách mắng người nào.

      Thậm chí hai ngày trước có nhân viên tạp vụ cẩn thận làm đổ nước bẩn từ lầu hai xuống, khéo đổ xuống người , làm cho cả người dơ hết, cũng chỉ cười với nhân viên tạp vụ sợ hãi kia sao, còn đùa giỡn vài câu.

      Làm sao người đàn ông như thế có thể là người cực kỳ hung ác được? Nhà họ Khuất luôn chỉ giết người làm việc ác, nhưng chỉ trừ cái miệng xấu xa, cũng đủ điều kiện tạo thành người xấu.

      Chẳng lẽ, là ta rất biết cách che giấu, đó cũng phải là diện mạo của ta?

      *********

      "Nếu như cảm thấy đầu của mình rất dư thừa, tôi rất vui lòng giúp bẻ gãy nó." máy bay đến Los Angeles, trong khoang hạng nhất, giọng lạnh lùng đè nén vang lên.

      Cam Nhĩ Toàn vẫn có dời đầu dựa bờ vai thơm tho của người đẹp, nửa nửa giả cười : "Nếu như có đầu, tôi thể thấy được Lam Lam thân nữa, tôi chết nhắm mắt."

      Khuất Lam Sơ thể nhịn được nữa, căm giận đẩy đầu người đàn ông gối vai của ra.

      " còn dám đến gần tôi tấc nữa, có tin tôi giết !" Trong cánh mũi tràn ngập mùi xạ hương từ hơi thở của người đàn ông thành thục người , làm nhiễu loạn suy nghĩ của , khiến cho buồn bực trong lòng, hai gò má mơ hồ nóng lên, ngay cả hô hấp cũng rối loạn theo nhịp bình thường.

      " tin." tùy tiện ngáp cái, thèm để ý đến sắc mặt khó coi của , cằm lần nữa gối vai , nhìn chằm chằm vào gương mặt , nhìn thấy mặt ửng hồng, nhịn được dùng lỗ mũi cọ xát gương mặt .

      "Lam Lam thân của tôi nhẫn tâm như vậy, huống chi mười việc đồng ý với tôi còn chưa có hoàn thành đấy, nuốt lời chứ?"

      quyết tâm ăn sao?

      Giọng của mang theo ý cười lại : "Lam Lam, Có phải xấu hổ ? A, mặt đỏ hết rồi kia, chậc, là mê người, làm cho người ta là muốn cắn cái." trêu đùa như khiêu khích duỗi ngón tay vuốt ve cánh môi của , cảm giác mềm mại đàn hồi đầy đặn, khiến cho mê mẩn.

      Khuất Lam Sơ há miệng, hung hăng cắn ngón tay cợt nhã của , trong khoảnh khắc trong miệng tỏa ra mùi gỉ sắt tanh tanh, nhưng vẫn chịu hé miệng, răng nhọn gặm chặt ngón tay vô lễ kia, như muốn cắn đứt nó.

      Cam Nhĩ Toàn bị đau rên lên tiếng, chậc, dùng sức cắn mà, hẳn là chảy máu rồi.

      "Nếu như muốn để lại dấu người tôi, tôi rất vui lòng, chỉ là, tiếp viên xinh đẹp nhìn chúng ta kìa." trêu đùa .

      Nghe vậy, bỗng nhiên hé miệng, nhìn về phía đường , chỉ nhìn thấy bóng lưng của nữ tiếp viên hàng qua, gương mặt trắng như tuyết bỗng nhiên đỏ lên.

      kề gần sát bên tai , "Mới vừa rồi động tác trêu đùa của , nữ tiếp viên đó nhìn thấy còn cười mập mờ với tôi đấy."

      Hơi thở của phả vào tai , khiến cho cả người khẽ run lên, cảm giác tê dại giống như có dòng điện chạy từ lỗ tai ra toàn thân.

      Trong đầu nhất thời vang lên tần số nguy hiểm, vội vàng đứng dậy.

      " muốn đâu?"

      Liếc cái, về phía phòng vệ sinh.

      Nhìn bóng lưng có vẻ cứng ngắc của , Cam Nhĩ Toàn cười khẽ "Lam Lam biết ngượng ngùng rồi, trêu chọc chút liền đỏ mặt."

      giơ ngón trỏ lên, quả nhiên phía vết bị răng cắn rất sâu, tơ máu màu đỏ vòng quanh vết răng rỉ ra.

      há miệng ngậm lấy ngón tay, mút giọt máu tràn ra. Nhớ tới dáng vẻ lúc cắn ngón tay của , máu trong người đột nhiên nóng lên, bụng dưới khẽ căng thẳng.

      "Lam Lam, so với tám năm trước em vẫn rất quyến rũ đấy." cười , dựa lưng vào ghế, nheo mắt, như suy nghĩ cái gì.

      *********

      Los Angeles.

      Khuất Lam Sơ lẳng lặng đến bên cạnh, nhìn chăm chú Cam Nhĩ Toàn chuyện điện thoại bàn về lịch trình ngày mai với tác giả truyện tranh nổi tiếng Ôn Á Trúc ở Mỹ kia.

      Đây cũng là dụng ý của tới Mỹ lần này, nghĩ phải mời được tác giả truyện tranh này về đại học Á Văn làm giảng viên, sau vài lần đụng chạm với quản lý, rốt cuộc cũng tránh được cậu em trai dây dưa khó ưa của ấy, hôm nay đạt thành thỏa thuận với ấy.

      Khuất Lam Sơ thầm nghĩ chuyến này cũng tính là giúp ta hoàn thành việc, sau này cũng chỉ còn lại chín việc.

      "Như vậy ngày mai tôi để Lam lam qua đón . . . . . . yên tâm, ấy có bản lĩnh cao cường, mấy bảo vệ đó làm khó ấy được, đến lúc đó, chỉ cần làm theo lời ấy là được."


      Kết thúc cuộc trò chuyện, thấy vẫn dời ánh mắt nhìn mình chằm, chằm, Cam Nhĩ Toàn nhướng mày cười : "Sao lại nhìn tôi mất hồn như vậy?"

      "Ai nhìn mất hồn chứ...ngay cả ánh mắt chán ghét cũng phân biệt được sao?" mặt lạnh lùng trách mắng.

      Mất ít thời gian, cuối cùng hôm nay cũng giả quyết xong chuyện của Ôn Á Trúc, tâm tình của tốt, cười tủm tỉm : "Tôi phân biệt mới có thể nhìn tôi đắm đuối đưa tình như vậy chứ, nếu như tin lời tôi , có muốn tôi mượn cho cái gương , để có thể nhìn ánh mắt si mê của lúc này?"

      Mặt trắng của lạnh lùng, giọng thờ ơ : "Tôi nghĩ nên soi gương đó là , để có thể nhìn mình ràng, chỉ có ngu ngốc mới có thể si mê ."

      để ý lời chê xấu của , mặt tươi cười đứng dậy, " thôi, chúng ta ăn mừng."

      "Muốn đâu?"

      "Mấy ngày trước theo dõi Ôn Á Trúc và em ấy đến Universal Studios phải vẻ mặt của rất mong muốn được chơi ở đó sao?"

      "Mặt ai mong muốn chứ?" Miệng cứng rắn, muốn thừa nhận lòng mình rục rịch.

      Thuở , hầu hết thời gian đều tiếp nhận huấn luyện võ thuật nghiêm khắc, hề có thời gian vui chơi như những đứa trẻ khác, ngày đó theo chị em Ôn Á Trúc đến Universal Studios, thấy chỗ đó có nhiều khu vui chơi với các chủ đề khác nhau, làm cho cảm thấy rất mới mẻ, lặng lẽ mở to mắt, nhìn bốn phía những trò chơi chưa từng chơi qua đó.

      Nhưng, ta thấy nào thấy được . . . . . . Muốn chơi?

      Thấy cậy mạnh, Cam Nhĩ Toàn cũng cãi nhau với , sửa lời : "Được rồi, là tôi muốn chơi có thể chứ."

      cứng mặt, hừ tiếng, theo ra khỏi khách sạn. Trong lòng có chút cảm động, hiểu rằng ra vì mới như vậy.

      Người đàn ông này miệng rất xấu, nhưng. . . . . . Lại thường vu vơ lo lắng đến cảm nhận của .

      , giống người ác.

      Lại lần nữa cho là như thế.

      *********

      Universal Studios.

      Hai má trắng của Khuất Lam Sơ ửng đỏ, mắt luôn lạnh lẽo hiếm thấy lộ ra vẻ hưng phấn.

      ngờ thiết bị trò chơi ở đây tốt như vậy, hèn chi có nhiều người xếp hàng như vậy, nhất là loại thuyền mười mấy người đưa lên cao rồi rơi xuống cái cảm giác kích thích đó khiên cho người ta cảm thấy rất sung sướng.

      chơi ba chuyến, Cam Nhĩ Toàn chơi cùng với , mà ở phía dưới xếp hàng dùm , để cho cần chờ lâu, sau khi xong chuyến, rất nhanh có thể chơi chuyến thứ hai.

      là người tốt, giờ phút này, ở trong lòng cảm thấy như vậy.

      "Chơi thỏa thuê rồi chứ? Có muốn có lần thứ tư nữa ?" Thấy về phía , Cam Nhĩ Toàn đứng dựa vào lan can, gương mặt tuấn tú có vẻ bực mình khi chờ lâu, mà là nụ cười dịu dàng, duỗi ngón hất mấy sợi bị thấm mồ hôi ra sau tai.

      làm như thầy cử chỉ thân mật của , ngước mắt lên nhìn sắc tời.

      " cần, thời gian còn sớm, chúng ta trở về thôi." chưa quên việc ngày mai còn phải đến nhà họ Ôn đón Ôn Á Trúc. Chờ làm xong chuyện ngày mai cho , mười việc mà đồng ý với , cũng chỉ còn lại chín việc thôi.

      Sóng vai cùng với , Cam Nhĩ Toàn chợt hỏi: "Có qua Disney ?"

      lắc tay." có."

      "Lần sau có thời gian tôi lại dẫn ."

      Khuất Lam Sơ khẽ nhăn mày, hìn , hỏi nghi ngờ trong lòng, ". . . . . . Tại sao phải đối tốt với tôi như vậy?"

      biết rất có sở trường mua chuộc lòng người, cho nên mới có thể chiêu mộ nhiều nhân tài ưu tú đến đại học Á Văn như vậy, chẳng lẽ, cũng muốn lấy lòng sao?

      Nhìn ánh mắt hoang mang của , cười : "Bây giờ là vệ sĩ của tôi, đương nhiên là tôi muốn lấy lòng rồi."

      nghĩ đến lúc đầu muốn ký lên bản cam kết kia nội dung đó viết —— trước khi làm xong mười việc giao, phải chịu trách nhiệm bảo vệ , cho đến khi làm xong mười việc đó —— cho nên bây giờ được xem như là thư ký của , thực tế kiêm luôn người hầu kiêm vệ sĩ của .

      Nhưng tại sao mơ hồ cảm thấy, đối với hình như . . . . . . Còn có chút gì khác?

      *********

      Máy bay hạ cánh, từ sân bay Đào Viên về khách sạn, Khuất Lam Sơ liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2.3
      Edit: Lavender - Blue

      Đó là. . . . . .

      "Dừng xe."

      "Chuyện gì?"

      "Tôi muốn xuống xe ở đây, hai tiếng nữa tôi tự về."

      hỏi nguyên nhân nữa, bảo tài xế tắc xi dừng xe lại.

      "Vậy tôi đưa Á Trúc đến khách sạn trước, lát nữa trực tiếp đến trường tìm tôi."

      "Được." Sau khi trả lời tiếng, đẩy cửa xe ra, bước chân vội vã.

      Tắc xi lần nữa lên đường, Cam Nhĩ Toàn ngồi ở ghế trước nhìn chằm chằm kính chiếu hậu bên phải, lâu, liền nhìn thấy vào tòa nhà.

      "Cái đó, Cam tiên sinh, còn bao lâu nữa chúng ta mới đến khách sạn?" Ôn Á Trúc ngồi ở ghế sau lên tiếng nhàng.

      "Có lẽ khoảng mười phút nữa." Nhìn thấy trong mắt lộ ra vẻ căng thẳng, trấn an : " mình có chút quen, đợi khi Lam Lam trở lại, tôi nhờ ấy tối nay ở lại khách sạn với ."

      "Cám ơn." Ôn Á Trúc xấu hổ cám ơn. Từ lúc có trí nhớ tới nay, chưa bao giờ rời khỏi em trai , bước tới nơi đối với là hoàn toàn xa lạ, khiến cảm thấy sợ hãi.

      Mặc dù hối hận lúc đầu mình gạt em trai để tự mình tới đây ở, nhưng trong lòng vẫn nhịn được có chút sợ hãi lo lắng.

      biết có chuyện gì chờ ở đây.

      Giọng ấm áp của Cam Nhĩ Toàn lại vang lên: "Á Trúc, đừng lo lắng, có vấn đề gì hoặc cần gì, bất cứ lúc nào cũng có thể cho tôi biết, tôi dùng hết khả năng có thể giải quyết giúp ."

      nở nụ cười yếu ớt, "Cám ơn , Cam tiên sinh, sau này có thể có rất nhiều chuyện tôi làm phiền ."

      " cứ mở miệng, cần khách khí với tôi." cho nụ cười làm người ta an tâm.

      Ôn Á Trúc tiếp: "Cam tiên sinh, dường như tình cảm của và Khuất tiểu thư rất tốt."

      cười , "Từ đâu mà nhìn thấy tình cảm của tôi và ấy rất tốt?"

      nghiêng gương mặt dịu dàng nhắn, suy nghĩ chút mới ;"Á, tôi nhìn thấy, là cảm giác, tôi cảm thấy được rất thương ấy."

      Cam Nhĩ Toàn đùa giỡn hừ tiếng.

      Nghe hừ tiếng từ chối cho ý kiến, nghi ngờ hỏi: " phải như vậy sao?"

      trả lời thẳng, chỉ mỉm cười : "Trực giác của phụ nữ từ trước đến giờ rất chính xác."

      Đưa đến khách sạn, sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Cam Nhĩ Toàn đón tắc xi trở lại tòa nhà lúc nãy Khuất lam Sơ vào.

      Nghênh đón là màu sắc rực rỡ chói mắt, cũng làm cho cảm thấy có chút ngoài mong đợi.

      Nơi đây là phòng triễn lãm hoa lan, các loại hoa lan đẳng cấp ganh đua sắc đẹp bày đầy phòng triễn lãm.

      hiểu về hoa lan, thể đánh giá hoa lan nào tốt hoa lan nào kém, chỉ lọt vào trong tầm mắt, cho dù là màu trắng, màu vàng, màu hồng, màu tím, màu đỏ, mỗi đóa đều có vẻ ngoài riêng, xinh tươi động lòng người.

      Giống như. . . . . . ấy. Gương mặt chút lạnh lùng, nhưng khi xấu hổ hoặc đỏ mặt , vẫn đẹp hơn so với hoa.

      Tùy ý nhìn hơn hai trăm bình hoa bày trong phòng triễn lãm, Cam Nhĩ Toàn có ý định tốn tiền ở đây, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn các vị khách ngắm hoa như tuần tra.

      "Chậu hoa Phalaenopsis này là chậu cuối cùng của hoa lan đoạt giải tác phẩm xuất sắc năm ngoái, giá của nó ít nhất hai trăm vạn, nếu phải cần tiền gấp, tôi tuyệt đối bán thứ thích trăm năm mươi vạn."

      "Tôi chỉ có thể mua trăm vạn."

      Có giọng mặc cả truyền vào trong tai, Cam Nhĩ Toàn liếc cái, ánh mắt quét trong lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa hàng cách đó năm trăm mét.

      Khuất Lam Sơ dừng chân trước chậu hoa lan, biểu cảm khó chịu như đè nén cảm giác cực kỳ tức giận, có chút kinh ngạc.

      Sau lúc lâu, tức giận rời khỏi phòng triễn lãm, thậm chí phát được .


      ngắm nhìn bóng lưng của giây lát, tò mò đến gần nơi vừa mới dừng lại.

      bảng tên màu trắng bàn viết tên loại hoa lan này—— lãnh hương (Phalaenopsis).

      Ánh mắt nhìn xuống màu trắng thoát tục của hoa lan, cảm thấy cái tên này hình như rất thích hợp với nó.

      Thấy chăm chú thưởng thức hoa lan, phụ trách triển lãm hoa lan cách đó xa tới lên tiếng giơi thiệu.

      "Chậu hoa Lan Hồ Điệp này là tác phẩm xuất sắc năm ngoái, bất kỳ màu sắc, cánh hoa, hay hình dáng, mùi thơm của nó, cũng gần như hoàn mỹ có khiếm khuyết, là chậu hoa lan hiếm, đến gần nó chút có thể thấy, có thể ngửi được mùi hương thanh khiết nhàn nhạt xông vào mũi. "

      Cam Nhĩ Toàn cúi mặt xuống, luồng mùi hương thanh nhã thoảng thoảng lượn lờ ở cánh mũi, hỏi.

      "Bao nhiêu tiền?"

      "Hai trăm vạn."

      *********

      Khuất Lam Sơ mang tức giận trở lại đại học Á Văn, vừa bước vào phòng chủ tịch, khi màu tuyết trắng đập vào mắt sững sờ kinh ngạc.

      " Phalaenopsis tại sao lại ở chỗ này? !"

      "Như thế nào, chậu hoa lan Hồ Điệp Lan này rất đẹp chứ." Cam Nhĩ Toàn vô tư cười hỏi.

      "Làm sao biết cây hoa lan này?" ngạc nhiên hỏi. thể nào, hơn tiếng trước ràng nó vẫn còn được đặt trong phòng triển lãm, tại sao bây giờ lại chạy đến trong phòng làm việc của ta rồi hả?

      "Thích ?" trả lời mà hỏi lại.

      ". . . . . ." lại còn hỏi có thích hoa lan Phalaenopsis ?

      Chậu hoa lan này là tự tay chăm sóc, làm sao lại có thể thích, vốn nó nên được đặt trong nhà kính, nhưng biết bị người nào lấy được bán đấu giá trong triển lãm.

      Lúc trước khi dạo triển lãm hoa lan đột nhiên liếc thấy Phalaenopsis, cực kỳ giận dữ, là ai đồng ý của tự ý cầm chậu hoa lan thích bán?

      Vốn dĩ muốn hỏi người nhà xem thế nào, nhưng vẫn chưa liên lạc được với mọi người.

      Thấy vẻ mặt có chút phức tạp, Cam Nhĩ Toàn làm như vô tình mở miệng hỏi, " thích hả?"

      nhíu mày : "Sao tôi có thể thích."

      Đó là thích, quả nhiên nhìn sai ánh mắt của lúc đó, có cảm tình sâu sắc với chậu hoa lan này.

      "Hai ngày tới tạm thời bảo vệ Ôn Á Trúc, tôi nghĩ vài ngày nữa, em trai ấy đuổi tới, chờ cậu ta tới rồi trở về, chậu hoa lan này là của ."

      Ý của đưa nó cho ?

      Khuất Lam Sơ được cảm giác phức tạp trong lòng lúc này, hoa này vốn dĩ là của , thế nhưng ta lại mua được nó muốn tặng cho ?

      Chỉ chốc lát sau, nghĩ tới chuyện trước hết cần phải cho ràng mới được. "Giữa chúng ta chỉ giao ước trước khi tôi làm xong giúp mười việc, tôi có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho , nếu như bảo tôi bảo vệ Ôn Á Trúc, vậy đây chính là việc thứ hai rồi."

      "Chậc chậc, Lam Lam, ấy quý tính toán chi li, " chế nhạo trêu đùa , "Được rồi, ai bảo tôi là người đàn ông hào phóng, vậy xem là vậy ."

      Có được đồng ý của , ra ngoài, chuẩn bị đến khách sạn của Ôn Á Trúc ở, tới cửa, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện, quay lại, thận trọng hỏi: " biết chăm sóc hoa lan thế nào sao?"

      " phải tưới nước mỗi ngày sao?" Nghe giọng của , hình như rất hoài nghi có khả năng chăm sóc cho chậu hoa lan này.

      Vừa nghe lời của , liền hiểu được hoàn toàn biết cách chăm sóc cho loài hoa này, chân mày của Khuất Lam Sơ chau lại.

      "Tôi viết giấy hướng dẫn cho , mấy ngày tôi có ở đây, mỗi ngày cứ theo những gì tôi viết mà làm."

      Sau đó, trở lại bàn của mình, chăm chú nhìn những cánh hoa màu tránh tao nhã thoát tục xòe như cánh bướm, lúc lâu sau mới cầm bút lên viết, viết nhanh những bước hướng dẫn chăm sóc hoa lan.

      Cam Nhĩ Toàn phát ánh mắt nhìn hoa lan hết sức trìu mến, giống như nhìn con của mình.

      Ừm, xem ra phải hỏi kia về lai lịch của chậu hoa này mới được.

      lâu lắm, liền biết được người chăm dưỡng ra chậu hoa này là ai, mỉm cười chăm chú nhìn chậu hoa lan màu trắng thanh lịch bàn.

      ra là như vậy, hèn chi vẻ mặt của lúc đó khó hiểu như thế.

      Xem ra phải chăm sóc nó cách cẩn thận, kẻo làm nó bị hư, có người đau lòng lấy mạng .

      "Mình nên tìm người am hiểu hoa lan chăm sóc nó tốt hơn." duỗi ngón tay gõ gõ mặt bàn, tìm kiếm trong đầu xem người nào thích hợp.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3.1

      trai của Ôn Á Trúc nhanh hơn so với dự tính của , hôm sau ta đuổi tới.

      Nếu Ôn Hạo Nhiên đến, Khuất Lam Sơ cũng cần bảo vệ Ôn Á Trúc nữa, vì vậy mấy ngày nay thường đến phía đông đại học Á Văn, khu ký túc xá dành cho giáo viên nghỉ ngơi.

      Đây là ký túc xá, mỗi căn hộ đều có hai tầng, trước cửa có cái sân riêng.

      Nhiều hộ trồng thêm nhiều loại hoa màu sắc rực rỡ trong sân, đầy đủ màu sắc.

      Trong số đó có căn hộ của Đoạn Khâm Kỳ ở túc xá, là Giáo sư Kinh tế học, hơn tháng trước nhận lời mời của Cam Nhĩ Toàn về đại học Á Văn giảng dạy. đam mê trồng hoa, trừ số loại hoa cỏ bình thường, trong sân còn trồng them vài chậu hoa lan, bên trong là chậu hoa Lãnh Hương mà Khuất Lam Sơ rất thích.

      Nhìn họ vui vẻ trao đổi bí quyết chăm sóc hoa lan, Cam Nhĩ Toàn ở bên híp mắt nhìn họ. Bọn họ cứ , cũng chen vào câu nào, bởi vì hiểu trồng lan ra sao, đồng thời cũng có hứng thú.

      Chỉ là, nhìn thấy trước mặt có hai cái đầu dựa vào quá gần, giống như thân mật tựa vào nhau, rốt cuộc cũng nhịn được nữa lên tiếng.

      " Tiểu Lam Lam dấu, chúng ta phải rồi."

      Khuất Lam Sơ hình như nghe mà lại nghe, có chút phản ứng nào, tự mình thao thao kể với làm thế nào từ việc nuôi cấy chăm sóc Lãnh Hương đến giờ ra sao.

      Vậy mà, bây giờ làm như thấy gì.

      tới bên cạnh giọng, ở bên tai , "Nếu em còn , lập tức lấy lại lan hoa tặng em nữa."

      ngạc nhiên trừng mắt nhìn , la lên: "Đây là hoa lan của tôi."

      Cam Nhĩ Toàn nhíu mày, cười dịu dàng nhắc nhở , "Ồ, chỉ biết đó là hoa bỏ ra hai trăm vạn để mua."

      ". . . . . ." nghẹn lời, có lời nào phản bác lại được.

      Nhìn vẻ mặt tức giận của , thản nhiên mở miệng, " còn có chuyện phải làm, nếu như em bỏ được nó, ngày mai em lại tới."

      "Đoàn giáo sư, Lãnh Hương này làm phiền giáo sư chăm sóc, ngày mai tôi lại tới." Mắt lại nhìn Lãnh Hương mấy lần, Khuất Lam Sơ lúc này mới thấp giọng .

      "Em yên tâm, chăm sóc nó tốt." Đoạn Khâm Kỳ nhàng trả lời, như vừa nghĩ ra điều gì liền liếc mắt nhìn Cam Nhĩ Toàn, chợt như phát ra cái gì, vểnh môi cười.

      Nhìn nụ cười của có vẻ bí mật, xoay người để ý nữa ra ngoài.

      " phải có chuyện phải làm sao, sao dẫn tôi tới đây?" theo tới quán cà phê, thấy tìm nơi gần cửa sổ chỗ ngồi xuống , Khuất Lam Sơ thắc mắc.

      Giọng lo lắng đáp, "Bây giờ thời gian uống trà trưa, tới thưởng thức ly cà phê , đây là trong những chuyện rất quan trọng trong ngày."

      "Cam Nhĩ Toàn, . . . . . ." tức giận nghiến răng, lôi ra khỏi chỗ Đoàn Khâm Kỳ, chỉ vì uống cà phê với .

      nâng cằm mỉm cười nheo mắt nhìn .

      "Em cũng ngồi xuống , haiz, nét mặt cần căng thẳng như vậy, thả lỏng chút, tranh thủ hưởng thụ thời gian nhàn nhã này ."

      tức giận đến người , nghĩ muốn bỏ để lại cái tên thiếu gia thất thường, sau lưng lại vang lên giọng của .

      " Tiểu Lam Lam thân mến, em quên những việc em đồng ý mới , tính thất hứa sao?"

      nghiêm mặt trả lời: "Tôi chỉ đồng ý thay làm mười chuyện, trong đó cũng bao gồm việc cùng uống cà phê với nữa chứ? Trừ khi đây cũng được tính là trong mười chuyện."

      "Dĩ nhiên phải." nhắc nhở , "Chỉ là em chưa quên em ký văn kiện kia chứ, đầu tiên phải bảo vệ an toàn của ."

      "Tôi nhìn ra được giờ phút này gặp phải nguy hiểm gì." nghiến răng tức giận .

      cười vô hại tiếng, thưởng thức vẻ mặt tức giận của .

      " phải là em biết nguy hiểm có thể mai phục ở nơi chúng ta nhìn thấy chứ? có người bỏ tiền mua sát thủ tới giết , chừng còn có người khác muốn hại ."

      Nghe vậy, Khuất Lam Sơ cảnh giác nhìn quanh bốn phía, lúc này mới miễn cưỡng ngồi vào ghế đối diện với .

      "Các mối quan hệ của xấu vậy sao, kết oán với rất nhiều kẻ thù sao?" hiểu vì sao khi nghe như vậy lại kiềm chế được có chút lo lắng cho an toàn của .

      "Em cũng theo thời gian, em cảm thấy là hạng người như vậy hả?" hỏi ngược lại.

      Cũng giống, càng lúc càng nghi ngờ, tại sao nhà họ Khuất kết nhận được ủy thác lại phái tới ám sát ? Là bởi vì đối phương ra giá rất cao sao? Nhưng, ông nội của cũng phải là người tham của.

      Càng làm cho chân tướng đó là mấy ngày nay nàng lại thể liên lạc với người nhà, vì vậy cách nào hỏi được cuối cùng là người nào tự mình mang Lãnh Hương đến buổi triển lãm.

      "Sao vậy?"

      Chợt nghe đầu đuôi hỏi, Khuất Lam Sơ ngước mắt nhìn ."Cái gì sao vậy?"

      "Có phải em lo lắng chuyện gì hay ?" Giọng lười biếng lại mơ hồ lộ ra quan tâm.

      hơi kinh ngạc, lại lần nữa kinh ngạc vì có thể nhận ra được lo lắng, tự nhận là đem cảm xúc giấu rất tốt, tại sao có thể phát giác ra?

      "Em , có lẽ có thể giúp được." Giọng Cao Nhĩ Toàn trầm thấp dỗ dành .

      nên cho biết, nhưng lại kiểm soát được .

      "Mấy ngày nay tôi vẫn liên lạc được với người nhà."

      "Em lo lắng bọn họ xảy ra chuyện gì?"

      "Ừ." Chỉ là, chắc là có chuyện gì đâu, nhà họ Khuất bản lĩnh của mọi người cũng mạnh hơn , có rất ít người có thể so với họ.

      "Có muốn giúp em điều tra chút hay ?" nhiệt tình hỏi.

      trầm ngâm nhìn , theo trong khoảng
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3.2
      Haizz, là vô tình, uổng công cưng chiều em như vậy." lại cố ý trêu chọc , bất ngờ nghiêng người hôn trộm cái.

      Khuất Lam Sơ ngạc nhiên, sau đó lập tức giơ tay đánh .

      nhanh nhẹn tránh được.

      liên tiếp đánh .

      ở thời điểm nguy kịch liền tránh được trong tích tắc, bộ dáng ung dung cười : "Ôi, đừng hẹp hòi như vậy mà, chỉ hôn má cũng chưa hôn lên môi, nếu em cho phép hôn môi nhé, chịu cú đánh của em, em đồng ý ?"

      " muốn tự đâm đầu vào chỗ chết!" Giọng đầy giận dữ. Gương mặt trắng như ngọc liền ửng hồng, tay chân càng hung ác tấn công.

      Nhưng vẫn lo lắng tránh từng cái, cũng đánh trả lại, mặc cho dí theo chạy khắp phòng.

      Cuối cùng tính toán thời gian, lặng lẽ bỏ xuống cây bút xuống, để ý đến quỷ kế của , giẫm lên, lòng bàn chân trơn, thân thể đột nhiên mất ổn định nghiêng về phía trước.

      Cam Nhĩ Toàn ôm trọn thân ngọc vào lòng, hôn trộm lên môi đào của cái như mong muốn, tuy chỉ ngắn ngủi trong hai giây, lại đủ để trông giống như mèo ăn trộm được cá, vẻ mặt thỏa mãn.

      môi có cảm giác tê dại như dòng điện chay qua trong nháy mắt, làm mặt của Khuất Lam Sơ đỏ lên, lập tức đẩy ra, mắt phượng phẫn nộ nhìn , vô cùng tức giận mắng: "Nếu như muốn chết, nhanh tiếng, tôi lập tức đưa xuống địa ngục!" luồng khí nóng từ miệng , ngay cả ngực cũng nhịn được phát run .

      "Haizz, người tốt giống như , sau này cho dù chết cũng nhất định được lên Thiên đường . Nhưng mà trước mắt muốn chết chút nào, còn muốn sinh em bé với em mà."

      Bực bội với vẻ lỗ mãng của , tức giận : " còn hưu vượn nữa, coi chừng tôi vả nát miệng !"

      Vẻ mặt Cam Nhĩ Toàn rất thưởng thức nhìn chăm chú vào khuôn mặt ửng đỏ của mỉm cười.

      "Ha ha ha, rất thích vẻ mặt ửng hồng của em, giống như đóa hoa lan kiều diễm, đúng, so với hoa lan em còn mê người hơn."

      Nghe khen ngợi nhan sắc của mình, vừa tức vừa cảm thấy. . . . . . ngượng ngùng, chợt thấy lộ ra khe hở, nhanh chân ra tay.

      nghĩ rằng ra tay lúc này, chân trái của bị đạp trúng, đau đến nhe răng trợn mắt cúi người.

      "Lam Lam, em ác độc!"

      Ánh mắt Khuất Lam Sơ lạnh lùng nhìn , "Đây chỉ là cho bài học, còn chuyện xằng bậy, phải chỉ như vậy đâu." biết vì sao, nhìn vẻ mặt đau đớn của , tự nhiên có chút. . . . . đành lòng.

      là gặp quỷ rồi, loại cảm giác vừa rồi nhất định là ảo giác của .

      Cam Nhĩ Toàn chậm rãi đứng lên, ngồi lên ghế sa lon màu trắng.

      "Lam Lam, có thể giúp lấy thuốc trong rương ra đây được ?"

      ngạc nhiên nhìn vết máu nhuộm quần dài màu xám của , sao lại chảy máu? cú kia của có lực mạnh vậy sao?

      "Thuốc, hòm thuốc để ở đâu?"

      "Ở phòng bếp chính, thuộc ngăn kéo thứ 2 của cái tủ."

      bước nhanh lấy hòm thuốc tới, thấy kéo quần dài lên, kéo tới đùi, khẽ cắn môi, nhìn vết thương rỉ máu.

      Liếc cái, vuốt vuốt tóc , dịu dàng : "Em đừng tự trách mình, chỗ này của bị thương từ trước, nên em vừa đạp cái là chảy máu."

      Khuất Lam Sơ ngước mắt, bước lên nhìn sâu vào đôi mắt cười dịu dàng của , trái tim chợt rung lên, người đàn ông này. . . . . . Sao lại hờn trách , thậm chí ngay cả vẻ mặt mất hứng cũng có, ngược lại càng an ủi , người vừa đá bị thương.

      hiểu cảm giác hỗn loạn của trái tim trong giây phút này... cũng cảm giác kỳ lạ này, chỉ biết rằng tim đập nhanh.

      cầm máu cho , lại lấy ra nước sát oxi già sát trùng vết thương của .

      "Trước đây chỗ này này vì sao lại bị thương?" nhận ra đùi vết sẹo rất lớn, máu rỉ ra từ vết sẹo này.

      " Bị thương từ tám năm trước trong vụ tai nạn máy bay." Cam Nhĩ Toàn cuối đầu nhìn vết sẹo đùi, đúng vậy vụ tai nạn kia làm hơn hai trăm người mất mạng ngoài ý muốn ——

      *********

      Sau tiếng nổ ầm ầm, thân máy bay vỡ thành ba phần, đâm xuống khu rừng nguyên sinh của New Zealand..

      Khi máy bay sắp rơi xuống bên trong buồng máy bay tràn ngập sợ hãi kinh hoàng và tiếng hét chói tai, nhưng sau khi máy bay rơi xuống đất, tất cả lại trở lại bình thường, bởi vì người chết rồi thể nào nữa phát ra thanh .

      Chỉ có số ít người may mắn sống sót, còn lại hơn hai trăm hành khách và phi hành đoàn bị chôn vùi trong đống đổ nát của máy bay.

      Bên trong buồng máy bay rất nhiều nơi bị cháy, vài người bị thương hoặc chỉ bị thương giúp đỡ những người bị thương nặng thoát ra khỏi máy bay.

      sàn chảy rất nhiều chất lỏng đỏ, thân mặc màu hồng chân mang giày da thận trọng tránh né, muốn làm cho máu làm dơ đôi giày thích của .

      Đôi mắt đen sáng nhanh nhẹn nhìn trái nhìn phải, làm theo hướng dẫn của ông nội, tìm kiếm xem còn hành khách nào còn sống sót hay , nhưng đập vào mắt, đều là nạn nhân trợn mắt hung dữ hoặc là vẻ mặt vặn vẹo của hành khách do hoảng sợ.

      Những ngón tay của nắm chặt vào lòng bàn tay, chịu đựng nỗi sợ hãi và muốn nôn ra cảm giác, khuôn mặt thay đổi vẫn tiếp tục về phía trước.

      Trong phút chốc, mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ phía trước, bước nhanh hơn lúc nãy, thấy cậu thanh niên ngồi yên lặng ghế, mở đôi mắt đen nhìn .

      " trai, có thể được ?" đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào vết thương đùi của cậu thanh niên, giọng trẻ con nhưng lạnh lùng hỏi.

      "Hình như. . . . . .
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4.1

      Edit: Lavender - Blue

      Khuất Lam Sơ kinh ngạc nhìn vết thương đùi Cam Nhĩ Toàn, chợt có cảm giác từng quen biết.

      nghi ngờ ngước mắt, nghe hạ thấp giọng ——

      "Có nhớ tới cái gì ?"

      "Có ý gì?"

      "Em nhớ?" Đôi mắt Cam Nhĩ Toàn thoáng qua tia thất vọng .

      " Tôi nên nhớ cái gì. . . . . ." Chợt thoáng qua, nhớ lại nhiều năm trước trong vụ tai nạn máy bay, bỗng nhiên cúi đầu, tỉ mỉ nhìn vết thương đùi , đột nhiên ngẩng đầu lên lần nữa, "Chẳng lẽ máy bay. . . . . . là?"

      tỏ thành ý khen ngợi xoa xoa tóc của .

      "Cuối cùng em nhớ ra rồi."

      "Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ sớm nhận ra tôi?" thể tưởng tượng nổi hỏi, chợt nhớ tới lúc đó nét mặt của khi nhìn thấy bớt cổ .

      " sai, tối hôm đó khi em tới ám sát ."

      Khuôn mặt trước nay vẫn luôn lạnh nhạt lộ ra chút kinh ngạc.

      "Vậy tại sao cho tôi biết chuyện này?" cảm xúc khác thường thoáng trào dâng trong lòng , có cảm giác như tha hương gặp cố nhân, so với cảm giác này còn sâu sắc hơn, bởi vì năm đó họ cùng nhau trải qua sống chết bên nhau, nhớ
      [​IMG]
      Last edited: 6/11/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :