1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tam Thiên Nha Sát - Thập Tứ Lang (50 chương +3 pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 2: nương, có thể hôn ngươi ? (2.1)
      Edit: Zinny


      Đàm Xuyên từ sau ngày hôm đó giống như chim sợ cành cong, cả ngày hoảng loạn, chỉ lo có nam nhân nhảy ra từ xó xỉnh nào đó, chỉ mặt vạch tên nàng, nàng chỉ còn nước thu dọn quần áo cuốn xéo khỏi nơi này.

      [Chim sợ cành cong: Con chim lần bị chết hụt, sợ nghe tiếng bật của cây cung, sợ cành cây bị ngọn gió lay động, và sợ luôn cả cành cây có hình dáng cây cung.]

      Cứ thế ăn ngon, ngủ yên vài ngày, nàng sụt mất vài cân, trông càng thêm gầy yếu thảm thương, chẳng khác nào người mắc bệnh nan y.

      Triệu quản nhìn nỡ, nắm tay nàng khuyên nhủ: “Xuyên Nhi, ta biết trong lòng cháu khó chịu, đứa cháu trai của ta năng suy nghĩ, làm cháu buồn. nương diện mạo thế nào cũng quan trọng, người độ lượng, khôn ngoan tài giỏi mới là hơn cả.”

      Đàm Xuyên chỉ biết cười gượng, coi như thừa nhận.

      Trái hẳn với bộ dạng hoang mang lo sợ yên của nàng, những tạp dịch bên ngoài gần đây lại vô cùng hào hứng. Bạch Hà Long Vương muốn tới núi Hương Thủ làm khách, tin tức cần điều tạp dịch phía ngoài vào bên trong chuẩn bị chỉ trong đêm truyền ra khắp chốn. Mọi người đều mong sao miếng bánh từ trời rớt xuống này rớt trúng đầu mình, rớt đến ngất xỉu luôn cũng tốt.

      Triệu quản dạo gần đây nhận tiền hối lộ mềm cả tay, tươi cười tới mức nếp nhăn mặt cũng bớt ít nhiều, vui tươi như hoa đào dịp Tết.

      Cuối cùng danh sách cũng được xác định, những tạp dịch trả nhiều tiền nhất bỗng chốc có tên bảng, còn lại đại đa số là những tạp dịch thấu đáo nhanh nhạy. Dù sao ở đây cũng giống phía ngoài, phục vụ tiên nhân thể nào qua loa được.

      Tên của Đàm Xuyên ngoài ý muốn được xếp hàng đầu, tất cả mọi người đều phỏng đoán tiền hối lộ của nàng là nhiều nhất, từ đó đều nhìn nàng bằng ánh mắt sùng bái lạ thường, tựa như nhìn đống vàng di động.

      Phía bên trong rộng lớn, thời gian lại gấp rút, Triệu quản lần này sắp xếp tám mươi tạp dịch, nam nữ chia đều, trước ngày đêm tìm hiểu tỉ mỉ quy củ bên trong, phía trong này đều là những nhân vật cao cao tại thượng, nếu cẩn thận đắc tội, phải đơn giản thu dọn hành lý chạy lấy người là xong.

      Sáng sớm ngày hôm sau tập trung ở Nam điện, khỏi cũng biết những nữ tạp dịch tuổi còn trẻ dốc lòng làm dáng, trước Nam điện là cảnh tượng xôn xao náo nhiệt, những nữ tạp dịch ngày thường tư sắc trung bình, sau khi trang điểm cũng xinh đẹp hơn nhiều. Đàm Xuyên sớm muộn, đứng dựa dưới tàng cây chuyện phiếm cùng mọi người, nàng chỉ sửa soạn bọc đồ , mặc bộ y phục màu xám gọn gàng, ngoài ra mang gì khác, thân mộc mạc, nhiễm chút hương phấn sắc son.

      Triệu quản kéo nàng tới bên cạnh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Cháu từ trước tới giờ luôn luôn lanh lợi, quy củ bên trong cũng cần ta nhiều lời. Có điều nghìn vạn lần phải nhớ kỹ, nếu gặp Huyền Châu đại nhân, tuyệt đối phải thận trọng lời việc làm. Nàng ta xưa nay tính tình cổ quái, trở mặt liền trở mặt, hoàn toàn nể mặt lưu tình, nếu cháu cẩn thận đắc tội với nàng ta, ngay cả ta cũng giúp nổi.”

      Đàm Xuyên cảm thấy ấm áp trong lòng, Triệu quản ngày thường tuy nghiêm khắc khắt khe, nhưng thực ra rất quan tâm đến nàng.

      “Quản yên tâm, cháu hiểu mà. Có điều biết Huyền Châu đại nhân có gì kiêng kị, ngộ nhỡ gặp gỡ, cháu còn có chuẩn bị trước.”

      Triệu quản thở dài: “Ta mà biết sớm . Nghe Huyền Châu đại nhân trước khi bái sơn chủ làm thầy, cũng là công chúa cao quý của nước, nước mất nên mới buộc phải ở lại nơi xoàng xĩnh này, ngay cả sơn chủ cũng phải kính nể nàng ta vài phần. Nàng ta vốn là cành vàng lá ngọc, kiêu ngạo hơn người chút cũng là chuyện thường.”

      Đàm Xuyên hơi nhếch khóe môi, cười cách lạnh nhạt: “Cháu hiểu rồi, gặp Huyền Châu đại nhân, hành quốc lễ là được.”

      Tám mươi tạp dịch theo dẫn dắt của quản phía trong, sắp hàng chỉnh tề con đường lớn lát đá đằng sau Nam điện. Ban đầu còn có người hăng hái chuyện, được nửa canh giờ [ canh giờ = 2 tiếng, nửa canh giờ = 1 tiếng đồng hồ], mọi người đều trở nên trầm lặng, bốn phía chỉ còn tiếng gió thổi vi vu. Hai bên đường lớn toàn là những loại cây kỳ lạ chưa từng thấy, cao vút đến tận mây, dù giữa mùa đông giá rét, phiến lá vẫn xanh tươi mướt mát. Gió thổi qua rừng cây, lá cây xào xạc, bông tuyết nhè bay, mọi người tự nhiên sinh ra cảm giác dè dặt trang nghiêm.

      khoảng chừng hai canh giờ [4 tiếng đồng hồ], tầm nhìn bỗng nhiên được mở rộng, thung lũng rộng lớn ra, trong thung lũng là đình đài lầu các, nước chảy xa hoa, thậm chí còn có vài tòa bảo tháp nhiều tầng, cao hơn thung lũng rất nhiều, bọn họ đứng ở chỗ cao cũng phải ngửa đầu mới thấy hết.

      Thung lũng nằm giữa vách núi dựng đứng, vô số bậc thang uốn lượn xung quanh. Xen giữa các bậc thang là những thác nước, dòng nước màu bạc trút xuống như ngọc, lấp lánh ánh sáng. Nhìn theo bậc thang uốn lượn xuống dưới, trong chốn thần tiên, kỳ hoa dị thảo, mái cong tường xanh, cảnh đẹp có ở chốn nhân gian đủ để khiến người ta nghẹt thở, đúng là cảnh tượng phú quý trang nghiêm.

      Xem ra ngay cả tiên nhân về già, cũng tránh khỏi ham mê hưởng thụ.

      Đàm Xuyên im lặng nhìn những đình đài đền miếu hoặc xa lạ hoặc quen thuộc trước mắt, hồi ức ngày cũ cùng những gì trải qua hôm nay lồng chéo đan xen, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy hoa hẳn là hoa, mộng cũng phải mộng, mình hôm nay cùng với chính mình trong kí ức cũng hoàn toàn thay đổi. Thời gian như nước chảy, trôi qua tựa phù du, nàng của những ngày ấy, liệu có hiểu hết ý nghĩa của bốn chữ “Cảnh còn người mất”?

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 2: nương, có thể hôn ngươi ? (2.2)
      Edit: Zinny


      Hàng người bỗng dừng cước bộ, Đàm Xuyên còn đắm chìm trong suy tư, thình lình xô vào lưng Thúy Nha đằng trước, Thúy Nha lơ đãng đỡ lấy nàng.

      “Làm sao vậy?” Đàm Xuyên khẽ hỏi.

      Thúy Nha chỉ chỉ ngôi đình có mái hiên cong cong phía trước, nơi đó có mười mấy xinh đẹp tụ tập, người đứng người ngồi vây quanh bậc thềm đá. nam tử hơi nghiêng người dựa bậc thềm, tư thế biếng nhác, tay cầm cây sáo óng ánh màu xanh lục, đặt môi thong dong thổi.

      Tiếng sáo du dương trầm bổng, sắc biến ảo linh hoạt, như gột rửa hết mọi ưu sầu ai oán, tinh thần Đàm Xuyên khỏi bị lay động.

      Tổng quản khúm núm đứng bên, đợi ngừng thổi sáo, mới cất giọng trịnh trọng: “Bái kiến Cửu Vân đại nhân, chúng tiểu nhân quấy nhiễu nhã hứng của ngài, tội đáng muôn chết.”

      Phó Cửu Vân chống cằm, đặt cây sáo xanh biếc trong lòng bàn tay ngắm nghía, lại hứng thú đánh giá đám người đông nghịt trước mặt, ánh mắt như dòng nước mùa xuân hiền hòa ấm áp, lướt qua gương mặt từng người trong đám tạp dịch, mỗi người bắt gặp ánh mắt , đều cảm giác cả người ấm nóng dào dạt, như có chút men say.

      Các đệ tử của sơn chủ đều là người đẹp có dung mạo xuất chúng, Phó Cửu Vân ở bên trong cũng được xem là nổi tiếng, trước kia mới chỉ nghe qua, cũng chưa có ai may mắn được nhìn thấy. Hôm nay lại lười nhác ngồi trước mắt, có điều so với diện mạo thanh tú cao gầy kiểu tiên nhân trong suy nghĩ của mọi người lại hoàn toàn khác biệt.

      Làn da màu cổ đồng, lông mày dài trong làn tóc, thậm chí có thể cho là khí khái hùng, lúc cười lên lại giống như cơn gió thoảng, mang theo loại hồn nhiên riêng biệt. Dưới khóe mắt bên trái còn có nốt ruồi lệ, nhìn vào lại tăng thêm chút ai oán sầu muộn. Những nương có trái tim mềm yếu rất dễ sinh ra cảm giác muốn gần gũi, hèn chi chỉ ngồi thổi sáo, mà chung quanh có đám con say mê ngồi cùng.

      Thúy Nha hiển nhiên bị sắc đẹp của làm cho nhũn cả chân, dựa trước ngực Đàm Xuyên, run run cất tiếng : “… đẹp quá… Xuyên tỷ đừng buông tay, em đứng nổi…”

      Đàm Xuyên dở khóc dở cười: “Mới nhìn cái em nhũn ra rồi hả?”

      “Nhiều người thế này, chắc phải là đệ tử sơn chủ mới thu nhận đâu nhỉ?” Phó Cửu Vân nhìn lướt qua mọi người, mỉm cười hỏi tổng quản .

      “Hồi bẩm Cửu Vân đại nhân, những người này là tạp dịch phía ngoài. Là do tháng sau Bạch Hà Long Vương muốn tới núi Hương Thủ của chúng ta làm khách, nên mới sắp xếp bọn chúng vào đây để chuẩn bị. Tiểu nhân nhất định giám sát bọn chúng kĩ càng, cho những kẻ phàm tục này quấy nhiễu thanh tịch của chư vị đại nhân.” xong liền dẫn đám tạp dịch tránh xa chỗ bọn họ, chọn đường vòng sau điện mà .

      “Xuyên tỷ … Em, chân em nhũn cả rồi, nhấc lên được! Làm sao bây giờ?” Thúy Nha mặt mày đau khổ, túm chặt Đàm Xuyên.

      Nhóc con này là chưa trải đời, Đàm Xuyên còn cách nào đành phải đỡ cánh tay bé, đuổi cho kịp đám người.

      Chợt nghe “Đinh” tiếng, vòng ngọc trước ngực Thúy Nha rơi xuống đất, xoay tròn lăn ra xa. Đàm Xuyên còn nhớ đó là di vật quý giá mẹ Thúy Nha để lại cho bé, vội vàng xoay người lại nhặt, nhưng có người nhanh hơn nàng bước, cúi mình nhặt chiếc vòng, góc áo tung bay trong gió, mặt đóa thược dược thêu bằng chỉ bạc, đúng là Phó Cửu Vân.

      “Chất ngọc óng ánh trong suốt, chạm tay trơn nhẵn mềm mại, chính là ngọc Dương Chi thượng phẩm. Của nương ư?” đưa chiếc vòng tới trước mặt Thúy Nha, mỉm cười.

      Thúy Nha xem ra mềm nhũn đến độ còn biết trời đất gì nữa, cả người dựa vào trước ngực Đàm Xuyên, thào: “Là… di vật của… mẹ ta…”

      Phó Cửu Vân “À” tiếng, giọng kéo dài quyến rũ, đột nhiên nâng tay, nắm lấy cằm Thúy Nha, chóp mũi cách đôi môi đỏ mọng của nàng đến ba tấc, tinh tế tỉ mỉ quan sát bé.

      Thúy Nha đáng thương, xem chừng sắp ngất đến nơi.

      cơn gió thổi qua, hương thơm thoang thoảng từ sau Thúy Nha như có như bay vào mũi, Phó Cửu Vân khẽ khép mắt thoáng, chợt mở ra, ngón tay nắm cằm bé càng thêm chặt, thầm : “Thơm quá … nương, có thể hôn ngươi được ?”

      “Phiu” tiếng, Đàm Xuyên thề rằng trong khoảnh khắc kia nàng nhìn thấy hồn phách Thúy Nha từ đỉnh đầu bay lên, điên cuồng hoa chân múa tay vặn vẹo – kích thích do hưng phấn quá độ, nàng quả nhiên ngất .

      Đám tạp dịch luống cuống tay chân, người đỡ người ôm, nhanh chóng đưa nha đầu mất mặt này . Đàm Xuyên thừa dịp hỗn loạn theo gót đám người bỏ chạy, thậm chí dám quay đầu, mang tai nóng như bị bỏng, biết là do xấu hổ hay là sợ hãi.

      nghi ngờ gì nữa, tên háo sắc đêm hôm đó, chính là người này. ngờ hóa ra lại là trong những đệ tử của sơn chủ.

      Đàm Xuyên thở dài hơi, biết tại sao, đột nhiên cảm thấy quãng đường dài phía trước vô cùng đáng sợ.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 3: Quay đầu gặp lại nàng ta và (3.1)
      Edit: Zinny

      “Ngài ấy cười với em như vậy, còn : ‘Thơm quá … nương, có thể hôn ngươi được ?’ nha… Em quả nằm mơ cũng dám nghĩ đến! Tỷ , tỷ xem ngài ấy vừa mắt tiểu nha đầu có gì như em sao?”

      Thúy Nha nằm giường máu mũi giàn giụa, mắt sáng lòe lòe, lặp lại những lời này lần thứ mười .

      Đàm Xuyên thuận miệng đáp lại, nàng vội vàng tìm thứ, cũng nhớ mình có mang theo vào đây hay .

      “Ngài ấy cười với em như vậy, còn …”

      Lời lặp lại lần thứ năm mươi, Đàm Xuyên rốt cục cũng tìm được thứ mình muốn – chính là đồ trang điểm của nữ tử – tinh dầu hoa quế.

      “Ngài ấy cười với em như vậy… A? Đợi , Xuyên tỷ tỷ làm gì vậy?!” Thúy Nha nhảy vọt từ giường xuống, trợn mắt há miệng nhìn nàng dốc cả bình tinh dầu hoa quế lên đầu, “Tỷ, tỷ điên rồi sao? Mùi nồng nặc thế kia!”

      Đàm Xuyên cười đến dịu dàng thân thiết lạ thường: “Sao hả, như vậy mới thơm. Thúy Nha cũng dùng chút .” xong đem chỗ tinh dầu hoa quế còn lại dốc cả lên người Thúy Nha, dọa nàng sợ tới mức vừa nhảy vừa kêu lên: “Tỷ điên rồi! Tổng quản mắng chết chúng ta mất!”

      đâu.” Đàm Xuyên thong thả dùng lược chải gọn gàng mái tóc dính đầy dầu nhầy, “Lát nữa tới điện Ngưng Bích, những kẻ khoa trương hơn chúng ta còn cả rổ, có mắng mắng bọn họ trước.”

      Thúy Nha ngửi ngửi chính mình, mặt nhăn như cái bánh bao: “Thế này thơm quá rồi, phát ngấy!”

      Đàm Xuyên hiếm có dịp gài châu hoa bên tai, thoa phấn bôi son, thế nhưng mặt nàng vàng như nến, mắt mũi cũng được đẹp, bôi son phấn ngược lại trông càng khó coi. Thúy Nha chỉ thấy vô cùng thê thảm, mơ hồ cảm giác Xuyên tỷ luôn luôn hiền hòa, hôm nay lại kì quái, nhóc cũng biết mở miệng hỏi ra sao.

      “Việc đó… Xuyên tỷ, tỷ thấy mùi thế này làm người ta phát ngấy sao?” Thúy Nha dè dặt hỏi.

      đâu, muốn thơm phải thơm triệt để.”

      Đàm Xuyên nhìn chính mình trong gương, nở nụ cười thỏa mãn.

      Hai tỷ muội đầy đầu hương hoa quế say người tới điện Ngưng Bích, ai ai cũng phải liếc nhìn. Cũng may trong điện tụ tập đại bộ phận tạp dịch, những nữ tạp dịch trẻ tuổi hầu như đều mang theo huân hương, làm cả phòng toàn mùi nồng nặc bí bách, hương dầu hoa quế bôi tóc trộn lẫn những mùi khác, cũng có gì nổi bật, có điều làm tổng quản sau khi tiến vào hắt xì mười mấy cái mà thôi.

      “Khụ khụ… Ta biết đám tạp dịch phía ngoài các ngươi được vào trong đây, trong lòng đương nhiên vui sướng… Nhưng cũng nên vui sướng quá độ…” Tồng quản nhắc nhở mấy câu, thấy ai để ý, cũng đành từ bỏ. Lão ta từ trước tới nay quản lý vụ phía trong, chưa từng tiếp xúc với tạp dịch phía ngoài, biết phải xử trí thế nào, “Thôi vậy… Ta tới phân công việc, gọi tên ai người đó lên nhận thẻ bài.”

      Công việc của Đàm Xuyên là chăm sóc Quỳnh Hoa Hải, trong đó có đủ loại kỳ hoa dị thảo, chờ Bạch Hà Long Vương tới đây, chọn những đóa hoa đẹp nhất trang trí cho các điện.

      Trong lúc cẩn thận buộc lệnh bài vào bên hông, đột nhiên có người xô vào vai nàng, giọng của Thúy Nha thều thào vang lên bên tai: “Xuyên tỷ… Ngài… Ngài ấy lại tới nữa… Mau đỡ em với…”

      Thế nào mà lại nhũn người ra rồi? Đàm Xuyên khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy Phó Cửu Vân dựa người vào cửa điện, lấy tay che mũi, vừa hứng thú lại vừa có chút chán ghét nhìn cảnh lộn xộn bên trong điện.

      Khi những tiếng xôn xao rộ lên, tổng quản luống cuống chạy tới, hỏi cách cung kính: “Cửu Vân đại nhân, ngài có gì phân phó ạ?”

      Phó Cửu Vân gật gật đầu: “ ai báo ngươi hay, hôm nay Huyền Châu muốn sử dụng điện Ngưng Bích sao?”

      Quản kia bị dọa xanh mặt, lắp bắp: “Gì, gì cơ? Huyền Châu đại nhân muốn sử dụng điện Ngưng Bích?! Sao… Sao ai cho tiểu nhân… Việc này… làm sao bây giờ?!”

      Phó Cửu Vân chớp chớp mắt, tựa như cảm thấy dọa lão ta rất vui, sau đó nghiêm trang tiếp: “ ra ngươi quên, Huyền Châu lúc này nghe ngươi dẫn theo đám tạp dịch phía ngoài làm cho điện Ngưng Bích chướng khí mù mịt, giận đến trắng mặt.”

      Tổng quản kịp rên tiếng, mắt đảo cái, thẳng tắp té xỉu.

      Phó Cửu Vân ngờ lão nhát cáy đến thế, lấy chân khẽ đá lão ta mấy cái, thấy người này thực bất tỉnh, khỏi cười nhạo: “Ồ? Hóa ra lại vô dụng như vậy.”

      đưa mắt nhìn lướt vào điện, thấy rất nhiều nữ tạp dịch trẻ tuổi ăn mặc lòe loẹt, hương thơm nức mũi, trong lòng buồn cười, che mũi tới, cũng gì, chỉ tỉ mỉ nhìn kỹ từng người, chợt thấy Thúy Nha cả người mềm nhũn, hai má ửng đỏ nhìn mình, chút do dự tới trước mặt nàng, cười dịu dàng: “ nương, lại gặp nhau rồi.”

      Hai hàng máu mũi từ từ chảy xuống nhân trung của nàng, Thúy Nha cất tiếng mơ hồ: “Cửu Vân đại nhân … Ta, ta nguyện ý để ngài hôn…”

      [ Nhân trung: Chỗ lõm giữa môi và mũi ]

      Lời táo bạo này làm toàn bộ tạp dịch ở đây kinh ngạc, Đàm Xuyên ở đằng sau lặng lẽ véo nhóc cái, Thúy Nha vẫn biết gì, phỏng chừng hồn phách sớm bay đâu mất.

      Phó Cửu Vân cũng tỏ ra ngạc nhiên, ba ngón tay thon dài nắm cằm nàng, cúi đầu, ở mặt nàng ngửi ngửi chút, bật cười: “… Ngươi quả rất thơm.”

      Thúy Nha như bị mê hoặc: “Dầu hoa quế mua ở tiệm tạp hóa dưới chân núi, năm văn tiền cân, là hoa quế tươi…”

      Phó Cửu Vân cười càng thêm vui vẻ: “Nếu vậy, ngươi nhắm mắt lại .”

      Thúy Nha chần chờ lập tức nhắm chặt hai mắt, lông mi run run, gương mặt đỏ ửng như gấc. Đàm Xuyên nhìn Thúy Nha với vẻ mặt phức tạp, nếu hôm nay thực để Phó Cửu Vân hôn nhóc trước mặt mọi người, thanh danh bị tổn hại chỉ là chuyện , lòng say mê bị thương tổn mới thực là chuyện lớn. nhóc tuổi còn , đến khi phát cả tấm lòng đều trao , lại chẳng thu được gì, có lẽ nam nhân này chỉ trong chớp mắt quên nhóc ta, đó chính là tổn thương cả đời.

      Nghĩ vậy, nàng lén rút ngân châm từ chiếc túi đeo bên hông, đâm vào lưng Thúy Nha, nàng lập tức mềm nhũn ngã xuống đất, Đàm Xuyên vội vàng đỡ lấy, kêu lên: “Thúy Nha, Thúy Nha?! Nàng hình như lại ngất rồi! Mọi người mau tới giúp với! Đem nàng tới nơi thoáng khí!”

      Những tạp dịch lúc trước còn trợn mắt há mồm sửng sốt đều chạy tới giúp, đặt Thúy Nha lên chiếc ghế cạnh cửa sổ, mở cửa sổ để thông khí.

      Đàm Xuyên thấy trong bình hoa ở góc phòng có cắm cái quạt lông chim, làm bộ qua cầm lấy, xoay người muốn quạt chút gió cho Thúy Nha, ngờ vừa quay lại xô vào trong ngực người, nhàng đỡ lấy vai nàng, thấp giọng hỏi: “ sao chứ?”

      Giọng kia làm Đàm Xuyên trong phút chốc toát mồ hôi lạnh, nàng ngây ngốc ngẩng đầu, quả nhiên thấy Phó Cửu Vân đứng ngay trước mặt, nhìn chằm chằm nàng đầy hứng thú.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 3: Quay đầu gặp lại nàng ta và (3.2)
      Edit: Zinny


      Nàng vội vàng cúi đầu khom lưng, cười tới mức mặt mày rạng rỡ: “Tiểu, tiểu nhân sao, đa tạ Cửu Vân đại nhân! Bọn tiểu nhân ở bên ngoài thường được nghe ngài đối xử với mọi người luôn thân thiện hòa nhã, hôm nay được gặp mới biết lời đồn còn chưa được phân nửa lòng tốt của ngài. Tiểu nhân có thể vào đây, là có phúc lớn nha!”

      Cùng với lớp trang điểm thê thảm mặt nàng, nụ cười kia bao nhiêu thô tục có bấy nhiêu thô tục, châu hoa tóc theo động tác khom lưng cúi đầu của nàng vụt lên vụt xuống, thoạt nhìn vô cùng tức cười. Hơn nữa đầu bóng nhẫy đen sì, cộng thêm mùi tinh dầu hoa quế bôi tóc gay cả mũi, đại khái nam nhân đời này bị nàng dọa cho té xỉu là của hiếm.

      Ấy thế mà Phó Cửu Vân lại tỏ ra chuyên chú vô cùng, thâm tình vô hạn, thậm chí còn đỡ cằm như có chút suy tư, nhìn trái, nhìn phải, nhìn , nhìn dưới, cuối cùng còn tự tay giúp nàng chỉnh lại châu hoa bên tóc mai, cười dịu dàng với nàng.

      Đàm Xuyên sợ hãi khắp người, dấu vết lùi bước , chỉ chỉ Thúy Nha: “Tiểu nhân lo lắng cho tỷ muội, trước xem thế nào…”

      Cổ tay bị nắm lấy, Đàm Xuyên phản xạ tự nhiên sởn gai ốc toàn thân, dựa vào rất gần, hơi nóng trong miệng phả vành tai nàng, vừa tê vừa ngứa, làm nàng bất giác nghĩ tới buổi hoàng hôn u hôm đó, theo phản xạ tự nhiên muốn né tránh.

      “… Cái túi của ngươi đặc biệt .” Đợi hồi lâu, ngờ lại câu như vậy.

      Đàm Xuyên nhìn theo ánh mắt của , túi nàng đeo ở bên hông, miệng túi lỏng lẻo rơi xuống, hiển nhiên bị mở ra. Nàng vội vàng cười ha ha, nhanh chóng thắt lại miệng túi, luôn miệng lời cảm tạ: “Đa tạ lời khen của Cửu Vân đại nhân, đây là tiểu nhân mua ở thôn trấn phía tây từ ba năm trước, mười văn tiền cái.”

      “Thế à?” thờ ơ đáp lại tiếng, đột nhiên lật tay nắm lấy chiếc túi, thản nhiên: “Vậy cho ta mượn xem chút.”

      Đàm Xuyên vội nhào tới, ôm chặt cánh tay , run rẩy : “Đại nhân, trong túi tiểu nhân chỉ có hai tiễn bạc, sau này còn phải ăn uống, mua dầu hoa quế… Ngài, ngài khoan dung nhân nhượng!”

      Phó Cửu Vân ung dung tháo nút thắt ở miệng túi, vô cùng dịu ngọt: “Hai tiễn bạc cũng phải ít, có thể mua được hai vò Lê Hoa Bạch loại tốt nhất.”

      [ Lê Hoa Bạch là tên loại rượu ]

      “Cửu Vân đại nhân!” Đàm Xuyên gọi cách bất lực đến là thê lương.

      Túi bị mở ra, mấy thứ lèo tèo bên trong đều được đặt trong lòng bàn tay , viên bạc, nhiều ít vừa đúng hai tiễn, cái dây buộc tóc cũ sờn, nếu gột rửa cũng được coi là sạch , lúc này dây nồng nặc mùi dầu hoa quế bôi tóc, chiếc lược gỗ gãy nửa, răng lược còn quấn vài sợi tóc bóng nhẫy toàn dầu. Trừ những thứ đó ra, còn gì khác.

      Phó Cửu Vân tựa như có chút ngoài ý muốn, liếc vào cái túi trống rỗng, xác định còn gì sót lại. im lặng trong chốc lát, vân vê hai tiễn bạc trong tay, tung lên tung xuống: “Đúng là hai tiễn bạc, ngươi dối, thông minh lắm.”

      Dứt lời vỗ lên má nàng, mỉm cười, cho lược và dây buộc tóc vào trong túi, buộc lại vào đai lưng của nàng, hai tiễn bạc kia cứ thế thuận tay cầm .

      Đàm Xuyên mặt mày buồn thảm, giả bộ ôm chiếc túi vào trong ngực, cất vội ngân châm vừa rồi giấu ở tay áo vào trong áo, lưng lạnh toát, thấm đẫm mồ hôi.

      “Cửu Vân đại nhân, hai tiễn bạc kia…” Nàng đuổi theo , mặt lộ vẻ luyến tiếc rời.

      “Nơi này ầm ĩ chuyện gì?” giọng nữ lạnh lùng vang lên tại cửa điện, thanh tuy lớn, nhưng trong nháy mắt ngăn chặn toàn bộ tiếng chuyện hỗn loạn, bọn tạp dịch phút chốc liền im ắng.

      Đàm Xuyên cảm thấy như bị quất roi vào lưng, đứng sững lại.

      Xoay người, hít thở, bình ổn nhịp tim. Khi còn chưa thấy nàng ta, nàng ngờ rằng mình dĩ nhiên bình tĩnh như vậy, có thể đứng thẳng lưng, lẳng lặng mà nhìn nàng ta.

      Huyền Châu đứng tại cửa điện Ngưng Bích, từ dáng vẻ đến phong cách đều vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng phải nàng ta quả thực tuyệt đẹp, dù là khi nàng ta tàn nhẫn xỉ nhục nàng năm đó, ánh mắt cay nghiệt, lời như đao, cũng là cay nghiệt đến tuyệt đẹp, thể tìm ra khuyết điểm. Tuy nhiên hoàn toàn trái ngược với vẻ ngạo nghễ mặt, tay nàng ta lại dịu dàng khoác cánh tay khác, cánh tay áo màu tím.

      Tả Tử Thần cứ như vậy đột ngột xuất trước mắt Đàm Xuyên, có gì khác với trước kia, hai mắt khép hờ, gương mặt vô cùng thanh nhã. Nụ cười khuynh thành đài Triêu Dương năm đó, dường như mới chỉ hôm qua.

      Thẳng cho đến khi bất ngờ dời tầm nhìn, Đàm Xuyên mới phát giác chính mình chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp lại , hai tay nàng biết siết chặt thành nắm đấm từ khi nào, thể kiềm chế run rẩy, trong ngực có cảm giác đau đớn ngột ngạt.

      Chỉ trong khoảnh khắc, Đàm Xuyên nhớ tới rất nhiều, rất nhiều chuyện. Chẳng biết có phải con người ai ai cũng đều như vậy , những việc tốt đẹp hạnh phúc quên nhanh, cuối cùng trong kí ức vĩnh viễn là những nỗi cay đắng thống khổ khó nổi thành lời. Nàng nhớ chính mình mấy đêm ngủ chạy tới núi Hương Thủ ra sao, nhớ đêm đó mưa rơi tầm tã thế nào. Nhớ quỳ ngày đêm trước cửa phòng Tả Tử Thần, lời cầu xin vẫn được mảy may đáp lại. Nhớ cả giọng lạnh như băng của Huyền Châu: Chàng chỉ lo ngươi chết sớm.

      Những tưởng quên rồi, nhưng nhớ ra lại càng thấm sâu vào máu thịt, bất kể thế nào cũng quên nổi. Thi thoảng mộng mị nửa đêm, lại luôn mơ thấy chàng thiếu niên năm nào nắm nhành liễu dài đập khẽ vào đầu nàng, tiếng dịu dàng: Nha đầu ngốc, sao lại bứt râu của cây liễu tinh?

      [ cây liễu thành tinh/ tinh liễu ]

      Cuối cùng ngày khi nàng thức giấc, có nước mắt cũng có đau đớn, những gì còn lại chỉ là mảnh mịt mù. Đột nhiên hiểu ra tất cả.

      Đại để tình cảm mà trái tim con người chứa được cũng chỉ có hạn, thể nhiều hơn, nàng thích loại tình cảm yếu đuối chỉ biết bảo vệ chính mình, còn có loại tự lừa gạt chính mình.

      Lúc này dường như có thể khá bình tĩnh mà ngẩng đầu, Đàm Xuyên xoay cái cổ cứng ngắc của mình, liếc nhìn Tả Tử Thần phía bên kia cái, rồi lại liếc lần nữa, lại lần nữa.

      “Làm sao vậy? Mí mắt ngươi bị co giật sao?” Phó Cửu Vân đột nhiên mở miệng, xem ra rốt cuộc chịu nổi nữ nhân xấu xí ngoáy ngó trước mặt mình.

      Đàm Xuyên vội cúi đầu: “, có… Hai vị đại nhân kia mỹ mạo như vậy, quả là thiên nhân hạ phàm, tiểu nhân nhìn mà choáng váng…”

      [ thiên nhân: người trời ]

      Thanh của nàng lớn, thế nhưng trong điện chợt yên ắng, những lời này vang lên đột ngột, mọi người đều bất giác quay qua nhìn nàng, cho rằng lá gan nàng thực .

      Tả Tử Thần đột nhiên lui bước, bưng mũi hắt xì cái, lâu sau, lại hắt xì cái nữa. Mọi người ngây ngốc nhìn nam tử tuấn mỹ tựa thiên nhân kia liên tiếp hắt xì ngừng. Hình tượng kia… ai da, đương nhiên vẫn rất tỏa sáng.

      Đàm Xuyên quay đầu nhìn , ra cái mũi mẫn cảm với các loại mùi của cho dù tu tiên cũng chẳng cải thiện chút nào.

      Huyền Châu nhíu mày, giọng lạnh lẽo như băng: “Trong điện đều là mùi khó ngửi, mang nước đến.”

      Thân phận nàng ta đặc biệt, ở núi Hương Thủ vẫn có bốn tỳ nữ hầu hạ, vừa phân phó tiếng, bốn tỳ nữ múc đầy bốn thùng nước từ ao bên ngoài, xách tới cửa.

      Huyền Châu lạnh nhạt : “Hắt.”

      “Ào ào”, Đàm Xuyên đột nhiên cảm thấy toàn thân mát lạnh, nàng đứng ngay phía trước, bốn thùng nước có tới hơn phân nửa giội vào người nàng, lạnh thấu đến tận tim.

      “Hắt tiếp.” Huyền Châu nhìn du long hí phượng [chắc là hình khắc con rồng với con phượng hoàng] xà điện, cất giọng thờ ơ.

      Đến khi hắt hơn mười thùng nước lạnh, đám tạp dịch mới phản ứng, gào khóc quỳ gối xin tha thứ, nàng ta lại làm như thấy, chỉ lấy từ trong ngực ra chiếc bình sứ, mở nắp, huơ huơ trước mũi Tả Tử Thần.

      Bốn tỳ nữ nhìn mặt đoán ý, lớn tiếng quát: “Ngu xuẩn biết điều! Còn chưa cút?!”

      Đám tạp dịch khóc thút thít, chạy ào ra khỏi điện Ngưng Bích. Đàm Xuyên lau mặt cái, lại thấy tay dính đầy son phấn, khỏi cười khổ, tự biết gương mặt mình giờ khó coi vô cùng. Nàng cũng chẳng lau mặt nữa, chạy theo đám người, thừa dịp lộn xộn rời .

      Phó Cửu Vân khoanh tay đứng bên cạnh thầm cười, ung dung nhìn nàng chạy sượt qua vai , bỗng mùi hương thoang thoảng bay tới mũi – tuy rằng mùi cực bị hương dầu hoa quế lấn át. Có thể là vì cả người ướt đẫm, dầu bôi tóc cũng bị giội trôi ít, nên mùi hương kia mới bất chợt lộ ra.

      vươn tay nhanh như chớp, bắt lấy cánh tay Đàm Xuyên, nàng lắp bắp hoảng sợ, vội quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Phó Cửu Vân, cười, mặt mày giãn ra, mang loại hồn nhiên đặc biệt.

      “…Thấy ngươi đáng thương, hai tiễn bạc này trả lại ngươi vậy, lần sau mua loại dầu hoa quế tốt chút.”

      Nhét bạc vào bàn tay ướt át lạnh buốt của nàng, lại vỗ vỗ gương mặt nhem nhuốc còn nhìn ra hình dáng, buông tay.

      Tâm tình đột nhiên trở nên tốt lắm.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 4: Bám dính lấy nàng (Phần 1)
      Edit: Zinny


      Ngày đầu tiên vào bên trong chính là náo loạn như vậy, nghe tối hôm đó tổng quản thiếu chút nữa bị đuổi , Huyền Châu tức giận chuyện ông ta làm bẩn điện Ngưng Bích, lập tức bắt ông ta thu dọn quần áo cuốn xéo. Tổng quản tuổi tác cao còn khóc đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng. Sau đó các đệ tử khác khuyên can, rằng ông ta làm ở trong này hai mươi năm, dù sao cũng nên nể mặt ông ta chút, ông ta mới được tiếp tục làm quản .

      Đám tạp dịch được chứng kiến uy nghiêm của Huyền Châu, mới hiểu rằng trong này cũng nào phải chốn tiên cảnh gì, trái lại còn đáng sợ hơn so với phía ngoài. Người ta làm quản ở đây hai mươi năm mà còn chẳng được nể nang, chi đến đám người tầm thường bọn họ? Từ đó liền chuyên tâm làm việc, những nam tạp dịch dám mơ tưởng chuyện bất chính, những nữ tạp dịch xóa hết lớp trang điểm, vứt bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu.

      Cũng may phía trong này rộng lớn, có nhiều phòng ở, cứ hai người ở chung sân viện còn bỏ trống, đãi ngộ này so với bên ngoài còn tốt hơn bội phần.

      Tối hôm đó, ngoài việc Thúy Nha vẫn thất vọng vì ngất xỉu vào đúng thời điểm mấu chốt, được thấy hai vị Tử Thần và Huyền Châu đại nhân, làm cho hai tai Đàm Xuyên lúc nào được yên, còn lại mọi chuyện đều suôn sẻ.

      Sáng sớm ngày sau đó, mọi người lục tục cầm theo lệnh bài tới phòng tạp dịch nhận công cụ, Đàm Xuyên thấy Thúy Nha vẫn bĩu môi phụng phịu, mặt mũi ỉu xìu, liền cười hỏi: “Rốt cuộc là em bực bội vì chưa được Cửu Vân đại nhân hôn, hay là vì chưa được thấy Huyền Châu đại nhân bọn họ?”

      “Cả hai.” Thúy Nha dụi dụi mắt, đứa này cả đêm bực bội ngủ yên, mí mắt sưng húp như thể vừa bị người ta đánh, “Xuyên tỷ, tỷ xem vì sao em lại vô dụng như vậy, đúng thời khắc mấu chốt lại mất mặt xấu hổ?”

      Đàm Xuyên trong lòng có quỷ, ha ha cười gượng hai tiếng, thử hỏi dò: “Vậy… Vậy nếu em thực được Cửu Vân đại nhân hôn, em làm sao bây giờ?”

      [ trong lòng có quỷ: làm việc xấu nên cảm thấy bất an ]

      “Gì mà làm sao bây giờ? Hôn hôn chứ sao… Em cũng đâu dám mơ được gả cho , chỉ muốn hôn cái coi như thỏa giấc mộng.”

      Té ra … Té ra người ta nghĩ thông suốt như vậy, đúng là nàng làm chuyện thừa rồi. Đàm Xuyên nhớ tới chuyện hôm qua chính mình suýt bị Phó Cửu Vân nhận ra, lần này đến phiên nàng buồn bực, nghiến răng kẽo cà kẽo kẹt.

      Lúc này trước cửa phòng tạp dịch xếp thành hàng dài, đám tạp dịch đâu vào đấy căn cứ theo lệnh bài mà nhận công cụ. Đến lượt Đàm Xuyên, đưa ra lệnh bài, lại chỉ nhận được bình sứ cái muỗng bạc. Nàng tỉ mỉ xem xét lâu, cũng hiểu nổi hai thứ này sử dụng thế nào.

      “Chăm sóc hoa viên, chẳng lẽ cần đến thùng đựng nước hay đòn gánh gì đó sao?” Đàm Xuyên khiêm tốn hỏi nữ quản .

      [ hoa viên: vườn hoa ]

      Nữ quản còn rất trẻ và xinh đẹp, vẻ mặt ngây ngô hỏi lại nàng: “Thùng đựng nước với đòn gánh là muốn dùng thế nào?”

      “Chính là để gánh phân bón, tưới hoa viên ấy, có phân bón làm sao hoa tươi tốt được?”

      “Phân bón?!” Nữ quản biến sắc mặt, “Thứ bẩn thỉu như vậy sao có thể đem vào Quỳnh Hoa Hải! Ngươi, ngươi nghìn vạn lần được làm càn!”

      Đàm Xuyên vội vàng cúi đầu nhận lỗi: “Tiểu nhân dám, xin quản chỉ giáo.”

      Nữ quản còn chưa hết rùng mình: “Trong Quỳnh Hoa Hải đều là hoa tiên cỏ tiên, mỗi ngày chỉ cần mang bình sứ tới Thiên Thượng Trì múc đầy nước, mỗi loại hoa cỏ giọt, rất đơn giản.”

      Quả là rất đơn giản.

      Đàm Xuyên tự thấy hình tượng mình trong mắt quản , má trái viết Thô Bỉ, má phải viết Nông Cạn, trán là 2 chữ “Tục Nhân” to phát sáng lấp lánh, vì vậy tục nhân rất biết điều mà xin cáo lui.

      được nửa, lại lộn trở lại, dè dặt cười làm lành: “Vậy … Xin hỏi Thiên Thượng Trì là ở đâu?”

      Ánh mắt nữ quản nhìn nàng cho biết, đỉnh đầu nàng lại xuất thêm 2 chữ “Ngu Xuẩn” rồi.

      Hai lần trước Đàm Xuyên tới núi Hương Thủ, lần mới chỉ nhìn qua loa, lần có lòng dạ mà quan sát, mười nơi có đến hơn tám nơi nàng chưa qua. Hôm nay vào được đến đây, dứt khoát phải xem cho đủ. Núi tiên đất lành, cảnh vật chỉ đẹp, mà còn khiến người ta sợ hãi thán phục trái với lẽ thường. Thí dụ như Quỳnh Hoa Hải này, trong thời tiết giá lạnh vẫn nở rạng rỡ, mỗi đóa hoa to bằng lòng bàn tay, tím đỏ đủ màu, từng cụm từng cụm, trải dài tới tận chân trời. biển hoa rực rỡ sắc màu, tươi đẹp vô cùng, tuy thiếu phần cung kính trang nghiêm của thần tiên, nhưng lại hơn phần phú quý vui mừng.

      [ hoa hải : biển hoa ]

      Bốn góc của biển hoa, thậm chí cần phải tìm kiếm, ai ai cũng có thể thấy bốn dòng thác tinh tế đổ xuống từ giữa trung, tựa như bốn con rồng bạc phát sáng lóng lánh, nơi đó chính là Thiên Thượng Trì.

      Đàm Xuyên thuận tay hái bông hoa đỏ thẫm, đặt trước mũi ngửi ngửi, hề có mùi thơm, phải chăng hoa cỏ của thần tiên có hương vị? Nàng vừa ngắm nghía vừa bước tới thác nước phía đông.

      Giữa nơi hoa tiên thác đổ, có tòa đình xây bằng đá. Bên trong đình là nam tử mặc đồ tím, mái tóc đen tuyền, hai mắt khép hờ, tay cầm cái chén cũng bằng đá, ngồi trước bàn đánh cờ mình. Dòng thác đổ xuống phía sau đình, nước bắn lên bàn ngọc, nhưng cách mặt đất ba tấc trở về hư vô, nửa giọt cũng chạm tới bàn ngọc.

      Đàm Xuyên tựa như bị sét đánh, trong chớp mắt liền xoay người định , nhưng vẫn chậm bước, tiếng trong trẻo mà lạnh lùng của Tả Tử Thần từ trong đình truyền ra: “Tạp dịch bên ngoài, sao lại tới nơi này?”

      muốn tới gần, đứng sau những bụi hoa tầng tầng lớp lớp, nàng chậm rãi hành lễ, bình tĩnh cất giọng: “Bái kiến Tử Thần đại nhân, tiểu nhân mới tới còn chưa thông thuộc đường lối. quấy nhiễu nhã hứng của đại nhân, tội đáng muôn chết.”

      quay đầu lại, nhặt lên quân cờ trúc đặt bàn cờ, khẽ hỏi: “Ngươi muốn đâu?”

      “Hồi bẩm Tử Thần đại nhân, tiểu nhân tìm Thiên Thượng Trì, muốn lấy nước để tưới Quỳnh Hoa Hải.”

      “Đây chính là Thiên Thượng Trì, tới đây lấy nước, rồi mau .”

      Đàm Xuyên thưa tiếng rồi cúi đầu tới bên thác nước, hứng nước đầy bình sứ. Lúc đầu cảm thấy như có người nổi trống bên tai, thùng thùng từng tiếng, nhưng dần dần cũng yên tĩnh trở lại.

      Bốn bề đều im ắng, nàng có thể nghe tiếng vang khi đặt quân cờ trúc xuống bàn cờ. Còn nhớ lúc trước kia, luôn thích chơi cờ mình, nàng khi đó còn , quấn quít lấy đòi đánh cờ cùng , lay chuyển được nàng, chỉ đành đáp ứng với vẻ mặt kỳ quái. Liên tiếp ba ván, đều thua tan tác, vô cùng thê thảm. Nàng quả thực tin nổi, ngơ ngác nhìn khuôn mặt hơi phiếm hồng của , lắp bắp : “Huynh… ờm, huynh lại nhường ta phải ?” quay mặt sang chỗ khác, lộ vẻ phiền muộn, cách cứng ngắc: “Vừa rồi phải muội luôn hỏi ta vì sao lúc nào cũng chơi cờ mình sao? Đây chính là nguyên nhân.”

      Tả Tử Thần thông minh tài giỏi, làm gì cũng tốt nhất, chỉ có điều kỳ nghệ tuyệt đối chấp nhận được, chơi ván nào thua ván ấy, cho dù có thích chơi cờ đến mấy, cũng chỉ có thể ngồi chơi mình, đại khái phần là muốn giấu dốt, còn lại cũng thuận tiện xây dựng hình tượng quý công tử “cao với tới”.

      [ kỳ nghệ: tài đánh cờ ]

      biết qua nhiều năm như vậy, kỳ nghệ của có tiến bộ chút nào .

      Đàm Xuyên cảm thấy tại chính mình có thể nhớ tới những chuyện cũ này mà tay run, nước mắt rơi, quá lợi hại, nhịn được mà bội phục chính mình.

      cẩn thận nâng bình sứ đầy nước, nàng hướng mặt về phía Tả Tử Thần, lùi mười bước, lúc này mới thở dài nhõm hơi. Xoay người, về phía trước, trí óc vừa thả lỏng đột nhiên nghe được giọng , nàng thiếu chút nữa sặc chết, vội vội vàng vàng nâng bình sứ quỳ gối ở bên đường, dập đầu cúi lạy – đây chính là hành quốc lễ.

      “Tiểu nhân bái kiến Huyền Châu đại nhân.”

      Phía trước là đoàn người chúng tinh phủng nguyệt, người đầu chính là Huyền Châu. Nàng ta cũng thèm nhìn Đàm Xuyên quỳ rạp mặt đất, tuy nhiên khi ngang qua nàng, bước chân nàng ta hơi ngừng chút.

      Tỳ nữ phía sau lập tức hiểu ý, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi là người nơi nào? Sao lại lảng vảng ở đây, quấy nhiễu nhã hứng của Tử Thần đại nhân?”

      Đàm Xuyên lễ phép trả lời: “Tiểu nhân là tạp dịch phụ trách chăm sóc Quỳnh Hoa Hải, hôm nay tới đây để lấy nước ở Thiên Thượng Trì, dám quấy rầy Tử Thần đại nhân.”

      Huyền Châu lúc này mới liếc nàng cái, tiếp tục phía trước.

      Tỳ nữ kia lạnh nhạt : “Nếu là tới đây làm việc, Huyền Châu đại nhân cũng trách cứ ngươi. Từ mai trở , được tới góc phía Đông này lấy nước.”

      Đàm Xuyên vâng tiếng, im lặng nhìn đoàn người về hướng đình nghỉ mát, Tả Tử Thần buông quân cờ, đứng dậy nắm tay Huyền Châu. Nàng bình thản dời tầm mắt, gió nơi này lớn, thổi làm hai mắt cay xè. Nàng cố mở to mắt, chậm rãi đứng dậy, phủi bụi đất dính quần áo, bước nhanh về hướng ngược lại.

      Trước kia Huyền Châu luôn lòng dạ quấn quít lấy Tả Tử Thần, thù ghét mọi người con tới gần , đến nay xem ra nàng ta được thỏa lòng mong ước.

      ***

      Rót hai giọt nước trong bình sứ vào muỗng bạc, đổ lên khóm hoa tường vi, chỉ trong nháy mắt cây tường vi giống như được tưới nước tiên, từ xuống dưới từ trong ra ngoài đều trở nên tươi sáng rực rỡ, cánh hoa còn thấp thoáng đọng giọt nước trong suốt, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

      Đàm Xuyên nhịn được vươn tay sờ sờ, thế này cũng quá thần kỳ rồi, mới chỉ có hai giọt nước mà thôi.

      Bím tóc đầu đột nhiên bị nâng lên từ phía sau, tiếng trầm ấm mà êm dịu của Phó Cửu Vân bỗng chốc vang lên bên tai nàng: “Thế nào? Hôm nay vẫn dùng dầu hoa quế rẻ tiền sao?”

      Đàm Xuyên hoảng sợ thiếu chút nữa đánh vỡ bình sứ, giật nảy mình xoay lại, lùi về sau ba bốn bước, bổ nhào xuống đất, có lẽ vì muốn che giấu thất thố, nàng vô cùng lớn tiếng: “Tiểu nhân bái kiến Cửu Vân đại nhân!”

      Phó Cửu Vân khoanh tay, mỉm cười: “Ồ? Ngươi rất sợ ta?”

      Đàm Xuyên vội lắc đầu, nịnh nọt giải thích: “Cửu Vân đại nhân thân thiện hòa nhã, tiểu nhân sao có thể sợ? Tiểu nhân chẳng qua là muốn biểu đạt tôn kính trong lòng…”

      Phó Cửu Vân cười càng thêm vui vẻ, dịu dàng: “Hạ nhân núi Hương Thủ tuy rằng có nhiều, nhưng ngươi là người đầu tiên bày tỏ lòng ngưỡng mộ như vậy. Đại nhân ta rất cảm động. Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?”

      Đàm Xuyên nhẫn nhịn lưng nổi đầy da gà: “Tiểu nhân tên gọi Đàm Xuyên, năm nay mười tám tuổi.”

      Phó Cửu Vân vừa buồn cười, vừa có chút ghét bỏ đánh giá thân thể gầy yếu của nàng: “Mười tám tuổi? Trông giống nhỉ.”

      “Đây là … Tiểu nhân ốm yếu từ … nên hơi gầy chút…”

      gật đầu, im lặng lúc lâu. Đàm Xuyên tưởng lại muốn giở trò gì, khỏi thầm cảnh giác, ai dè lại xoay người nhàng rời , tiếng trầm ấm của theo gió bay tới tai nàng: “Tiểu Xuyên Nhi, có dùng thêm nhiều dầu hoa quế nữa, cũng trở thành mỹ nữ được.”

      Đàm Xuyên ngạc nhiên ngẩng đầu, sớm xa.

      Tối hôm đó, nữ quản xinh đẹp trẻ tuổi dẫn theo đám tạp dịch nâng kiệu khua chiêng gõ trống, trước chứng kiến của bao con mắt, tới nơi ở của Đàm Xuyên.

      “Đàm Xuyên, ngươi ra đây.” Nữ quản cao giọng gọi tên của nàng.

      Đàm Xuyên bận rộn cả ngày, mệt mỏi ngay cả cơm cũng chưa ăn, nằm ở giường nửa mê nửa tỉnh, Thúy Nha lay mạnh nàng, như trời sắp sập đến nơi: “Xuyên tỷ! Mau, mau dậy thôi! Quản đốt đuốc tới tìm chúng ta có chuyện rồi!”

      Đàm Xuyên ngơ ngơ ngác ngác khoác áo ra ngoài, bên ngoài người đứng đông nghìn nghịt, có xem náo nhiệt, có đố kị thèm thuồng.

      “Đại nhân, thế này… Tiểu nhân phạm vào tội gì sao?” Nàng dè dặt hỏi nữ quản .

      Nữ quản nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp, lắc đầu, cao giọng : “Cửu Vân đại nhân truyền lời, tạp dịch Đàm Xuyên đối nhân xử thế khôn khéo thân thiện, năng hoạt bát, ta rất mến, lệnh cho nàng đêm nay tới hầu hạ.”

      “Oa” —— Xung quanh lập tức ào ào như chợ vỡ, mọi người nhao nhao tranh nhau , Đàm Xuyên còn choáng váng ngây ngốc, mãi cho đến khi có người tới gần muốn dùng vải bịp mắt nàng lại, nàng mới vội vàng nhảy dựng: “Khoan… khoan ! Quản đại nhân, thế này là sao…”

      Nữ quản thở dài hơi, vừa hâm mộ vừa hiếu kỳ đánh giá nàng: “Đừng hỏi ta, đây là có chuyện gì, ta còn muốn hỏi ngươi. Cửu Vân đại nhân rốt cuộc là coi trọng ngươi ở điểm nào?”

      Nàng ta vung tay, lập tức có người tiến lên bất chấp phản kháng, dùng vải bịt kín mắt Đàm Xuyên, sau đó nhét nàng vào kiệu, tiếng khởi kiệu, chúng tạp dịch đồng loạt nâng kiệu, khua chiêng gõ trống, đốt pháo rầm rộ rời , giống như sợ người khác biết Phó Cửu Vân đêm nay muốn tìm nữ tạp dịch phía ngoài tới hầu hạ.

      đường lắc la lắc lư, biết bao lâu, Đàm Xuyên chỉ cảm giác cỗ kiệu dừng lại, sau đó có người tới đỡ, dẫn nàng vòng vèo hồi lâu, rốt cuộc cũng ngừng lại.

      Trong lòng nàng hoảng sợ, biết Phó Cửu Vân lại mưu gì, mảnh vải che mặt rất khó chịu, cũng dám lấy tay tháo xuống. Ngây ngốc đứng cả buổi, thấy có người đến tiếp đón, nàng sợ hãi vươn tay sờ soạng xung quanh, bỗng nhiên sờ thấy nắm tóc, vô ý thức túm lấy giật giật, trước mặt lập tức vang lên tiếng “Này”, đúng là giọng của Phó Cửu Vân.

      Đàm Xuyên vội kéo miếng vải mặt xuống, bổ nhào xuống đất: “Tiểu… Tiểu nhân bái kiến Cửu Vân đại nhân!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :