1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tam Gia - Mijia (Dân quốc, Sủng, Đại thúc) update chương 32 (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆, Chương 22: Thiếu niên (mười ba)

      Ngày lễ diễn ra rất thành công, Lăng Hiểu và Tống Văn Bân hợp tấu được toàn trường vỗ tay nhiệt liệt, vô cùng nổi tiếng hoàn toàn che lấp ấn tượng cửa Bạch Hà trong lòng mọi người.

      Lúc Lăng Hiểu và Tống Văn Bân nhận lời chúc mừng của mọi người, nhìn thấy Bạch Hà đứng trong đám người kia mặt là vẻ cam lòng và oán giận ---- từng, Lăng Hiểu cũng như vậy, bị bao vây trong đám người, dùng ánh mắt giống như vậy nhìn kẻ chiến thắng cuối cùng là Bạch Hà và Tống Văn Bân nắm tay nhau, được mọi người vây quanh khen ngợi. Nay nghĩ đến, khi đó mình buồn cười, lại cực kỳ đáng thương.

      Lăng Hiểu hơi hơi cong khóe miệng, dời ánh mắt thèm để ý.

      " tham gia vũ hội tối nay sao?" Tống Văn Bân đứng bên cạnh biết hỏi bao nhiêu lần, “Nhưng em là bạn nhảy của mà!”

      "Em tin là trong trường ít tự nguyện đảm nhận nhiệm vụ này”. Lăng Hiểu cười , vẻ mặt phấn khởi “chúc đêm nay gặp được bất ngờ tuyệt vời!”

      " cần trêu chọc , Hiểu Hiểu…..” Tống Văn Bân biết làm thế nào, nhưng cũng biết là cho dù mình làm gì nữa cũng thể nào thay đổi được chuyện mà Lăng Hiểu quyết định, cho dù muốn nữa, cũng thể thỏa hiệp “Nếu vậy, đêm nay em có chuyện gì sao?”

      " hẹn với người bạn, giúp nhìn quà tặng mà chuẩn bị”. Lăng Hiểu cũng có ý giấu giếm.

      "Vẫn là người tên Gernot đến từ Ý kia sao?” Tống Văn Bân nhíu nhíu mày, vừa nhắc tới quà tặng, tự nhiên lại nghĩ đến chàng trai kia. lòng, Tống Văn Bân cũng thích Lăng Hiểu tiếp xúc quá thân mật với cậu ta, nhưng lại có lập trường và năng lực để ngăn cản chuyện này.

      " Đúng vậy, là cậu ấy”. Lăng Hiểu gật gật đầu, hơi hơi nhíu mày, “Chúng tôi…. Gặp chút phiền phức, phải nhanh chóng giải quyết phiền phức này”.

      "... Được rồi, hy vọng hai người mau chóng làm xong việc, nhưng nhớ nên quá muộn, với lái xe và quản gia của em, hơn nữa chú ý an toàn của mình”. Tống Văn Bân tỉ mỉ dặn dò , Lăng Hiểu cười gật đầu đồng ý, nhớ tới quà tặng chuẩn bị cho Tam gia, lập tức có chút ủ rủ.

      Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Lăng Hiểu liền chào tạm biệt Tống Văn Bân, về phía cổng trường nơi đó sớm có chiếc xe chờ sẵn. Đường Yên Nhiên, Trương Chi Nhã, Vương Vân cùng với Lăng Hiểu, mấy đối với việc Lăng Hiểu để mình Tống Văn Bân trong buổi tiệc khiêu vũ bày tỏ thái độ thể nào tin được, mà Lăng Hiểu chỉ thoải mái cười trừ, hơn nữa còn nửa nửa giả đem Tống Văn Bân giao cho các ‘chiếu cố’.

      Lăng Hiểu tin tưởng, chỉ cần có các ở đó, Bạch Hà chắc chắn làm được chuyện tốt gì, mà có chuyện quan trọng hơn phải làm, căn bản có thời gian và sức lực để quản chuyện nhặt này.

      Lăng Hiểu và Gernot hẹn gặp ở tòa nhà Tiểu Dương trong khu tô giới của người , chính xác mà , tòa nhà này toàn bộ là người của Tam gia, mà Gernot bị Tam gia ‘Đuổi ra’ khỏi dinh thự, để bắt đầu học tập cuộc sống độc lập, nên tạm thời mượn chỗ này để ở.

      Bên trong Tô giới, Lăng Hiểu gặp ít người quen là người ngoại quốc, phần lớn họ đều có liên hệ với Tam gia, thường qua lại trong dinh thự, dọc theo đường Lăng Hiểu thuần thục các loại ngôn ngữ chào hỏi bọn họ, ngẫu nhiên lại đùa vài câu, tạo ấn tượng tốt với họ. Tuy rằng tạm thời chưa dùng đến, nhưng sao khi lớn lên, có mạng lưới quan hệ với người ngoại quốc rất có ích cho .

      Xe chạy bao lâu, chậm rãi dừng lại trước cửa tòa nhà Tiểu Dương, Gernot chờ ở bên ngoài, chắc là do vừa mới tập luyện xong nên mới tắm rửa, tóc còn ẩm ướt, dường như còn có hương vị xà phòng.

      Nhìn thấy Lăng Hiểu, Gernot chạy tới đón, thoạt nhìn có chút vội vàng. Lăng Hiểu nhìn gật gật đầu chào hỏi, dặn lái xe chờ ở bên ngoài, theo Gernot vào trong tòa nhà.

      Bên trong tòa nhà trang hoàng rất rực rỡ, nhưng Gernot lại quá thích kiểu trang trí này, nhưng mà lại dám tự động thay đổi nội thất bên trong, khi ở đó Gernot vô cùng cẩn thận, dám làm hư cái gì trong nhà.

      Đổi dép, bước lên tấm thảm biết là làm từ loại da gì được trải trong phòng khách, Lăng Hiểu và Gernot ngồi xuống salon đối mặt với nhau, sau đó nhìn cái bọc mà đối phương cầm tay, mặt ủ mày ê nhìn nhau lâu.

      "Cậu làm thế nào rồi?” Gernot mở miệng hỏi trước.

      "Tôi rất thất vọng…..” Lăng Hiểu vô lực khoát tay áo, hỏi lại, "Còn cậu?”

      "Cũng giống như cậu thôi." Gernot thở dài, cả người ngồi phịch xuống dựa lưng vào ghế, “Xem của cậu trước hay là của tôi trước?”

      "Tùy cậu?" Gernot chần chờ .

      "Xem của cậu !" Lăng Hiểu chắc chắn.

      "... Được rồi, dù sao cũng là vấn đề sớm hay muộn thôi”. Gernot do dự chút, lập tức hiên ngang lẫm liệt gật gật đầu, dè dặt mở cái bọc trước mặt mình ra.

      Con dấu có giá trị pháp lý của Gernot nhìn còn ra chút hình dáng, ít nhất là còn có dấu vết của con dấu, Lăng Hiểu cầm con dấu mà Gernot khắc thành công, cẩn thận nhìn chút, sau đó trầm mặc.

      thèm nhìn Gernot, Lăng Hiểu mở mực ra, thấm cái, sau đó ấn lên tờ giấy, quan sát lúc lâu vẫn hiểu ---- chính xác mà , dường như ngay cả phương hướng chính xác cũng , có mấy chữ nhìn . Cuối cùng, Lăng Hiểu thể nào hỏi “Cuối cùng cậu khắc chữ gì?”

      "Vạn thọ vô cương." Gernot vẻ mặt cầu xin, "Dùng chữ tiểu triện và đại triện* của các người để khắc mà? Tôi biết lắm, chỉ là tìm ở trong sách, tôi học rất lâu đấy….”.

      Triện thư(tiếng Trung:giản thể: 篆书; phồn thể: 篆書,bính âm: zhuànshū), haychữ triện, là kiểu chữthư pháp Trung Quốccổ. Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từchữ giáp cốtthờinhà Chuvà phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc. Kiểu chữ triện của nhà Tần trở thành dạng chữ viết chính thức cho toàn Trung Quốc dưới thời nhà Tần và tiếp tục được sử dụng rộng rãi để khắc trang trí các ấn tín dưới thờinhà Hán.

      Triện thư chia làm hai loại:đại triệntiểu triện.

      [​IMG]

      "Chữ tiểu triện cái gì, tôi còn biết đó, nhưng mà cho dù là chữ nào cũng thế, thủ pháp là có chút kém cỏi, chỉ có sâu cạn đồng nhất, hơn nữa chỗ này…..” Lăng Hiểu dùng ngón tay chỉ chỉ, "Là khắc bị hư sau đó sửa lại đúng ?”

      ".. . Đúng..." Gernot ủ rũ gật gật cúi đầu, "Tôi xem những con dấu mà người ta khắc, cũng lén thư phòng của Chú Tam xem qua, làm được mà”

      Lăng Hiểu vỗ vỗ bả vai Gernot, nhớ tới "Kiệt tác" trong tay mình, tự nhiên cũng có lập trường tiếp tục đả kích .

      "Xem của tôi rồi, còn cậu sao?” Gernot nhìn thấy Lăng Hiểu cũng ủ dột giống , tinh thần phấn chấn hơn chút, tính toán lấy đau khổ của người khác làm niềm vui.

      Lăng Hiểu dừng chút, mới mở bọc của mình ra, lấy ra thành phẩm mà mình làm hơn tháng nay, đưa cho Gernot xem thử.

      Gernot tò mò lật qua lật lại nhìn, ra, bộ dáng túi tiền mà Lăng Hiểu làm thực ra xấu, rất có thành ý, vì trang trí, Lăng Hiểu còn cố tình học kiểu thêu của Giang Tô (Giang Châu và Tô Châu). Chẳng qua, Lăng Hiểu làm túi tiền phức tạp thế nào, có thể trang trí chút là tốt lắm rồi, chỉ có thể miễn cưỡng làm thành bộ dạng của túi hương, để hương liệu dưỡng khí an thần vào. Duy nhất làm tổn hại vẻ đẹp của túi tiền là hoa văn lớn mà Lăng Hiểu thêu đó.

      "... Kỳ quái, tại sao phải thêu hươu cao cổ ăn lá cây? Điều này ở Trung Quốc có nghĩa là gì?” Gernot suy tư chút, ngẩng đầu nhìn phía Lăng Hiểu, vẻ mặt tò mò.

      "... Hươu cao cổ ăn lá cây? !" Lăng Hiểu lập tức có chút sụp đổ, giựt lấy túi tiền tay Gernot lại “Tôi thêu là tùng hạc duyên niên!*”

      [​IMG]

      "Tùng... Hạc? Cây tùng và tiên hạc? ra là ý này!" Gernot bỗng nhiên hiểu ra, áy náy ho tiếng, an ủi , "Thực ra... Khụ, nhìn kỹ cũng là có thể nhìn ra được..."

      " là giống hươu cao cổ ăn lá cây sao?" Lăng Hiểu chịu nhiều đả kích ngắm tác phẩm của mình, tuy rằng tiên hạc và hưu cao cổ là hai loài động vật có chỗ nào giống nhau ---- được rồi, đại khái là giống ở chỗ cái cổ dài --- nhưng mà hình như càng xem càng thấy …. Có chút giống….

      ... Hình như là có hơi sai sai phải!

      "Vậy phải làm sao bây giờ? Cách ngày sinh nhật của Tam gia còn có vài ngày thôi, nếu làm lại nhất định là kịp rồi, tôi thực có bản lĩnh này….” Lăng Hiểu đem túi tiền tâm huyết của mình ném qua bên, hoàn toàn bó tay rồi.

      “Tôi biết người thương gia Châu Âu, nên dùng số tiền lớn mua chai Brunello Di Montalcino năm 1880* , nghe tệ, nếu món quà này được, tôi tính dùng cái kia làm quà tặng”.

      [​IMG]

      "Nếu cậu tính làm vậy, tôi cũng đem quà tặng đổi thành bức tranh vạn thọ mà tôi chuẩn bị được chứ?” Lăng Hiểu chậm rãi gật gật đầu, " như vậy, cho dù Tam gia tức giận , ít nhất hai người chúng ta có thể chia sẻ chút lửa giận của ? Tôi nghĩ Tam gia quá mức so đo với con cháu…..”

      Cứ như vậy, Gernot và Lăng Hiểu an ủi lẫn nhau, rốt cục hạ quyết tâm, đem đồ mình tự làm thể công khai kia bỏ xó, đừng đem ra làm chướng mắt Tam gia. Cho dù là lễ vật hề có ý mới gì, nhưng tốt xấu gì cũng đúng quy củ, người khác cũng bắt lỗi được ---- đương nhiên, ai dám bàn luận về Tam gia.

      Tuy rằng vẫn có chút lo lắng đề phòng, nhưng tốt xấu gì cũng xem như giải quyết xong việc lớn – Tam gia phản ứng như thế nào phải bây giờ phiền não là có thể giải quyết được --- Lăng Hiểu hơi thoải mái rời khỏi nhà Gernot, lên xe về nhà.

      "Tiểu thư, tất cả thuận lợi chứ?" Lái xe vừa khởi động xe, nhìn qua kính chiếu hậu thấy vẻ mặt Lăng Hiểu như trút được gánh nặng , cười dò hỏi.

      "Miễn cưỡng xem như thuận lợi?" Lăng Hiểu cười khan chút, cũng dám nhiều lời, bởi vì vị lái xe này là người của Tam gia, cũng muốn để Tam gia sớm biết mình và Gernot quyết định thay đổi quà tặng.

      Sau khi về đến nhà, Lăng Hiểu lập tức đem chỉ thêu, kim và túi tiền thành phẩm vứt sang bên, cố gắng vẽ bức tranh vạn thọ, tận lực thể thành tâm thành ý của mình, làm giảm bất mãn của Tam gia.

      Tuy rằng Lăng Hiểu ở phương diện thêu thùa có thiên phú, nhưng mà phương diện vẽ lại có chút tâm đắc, chỉ cần mấy ngày cũng đủ để đem bức tranh vạn thọ kia chỉnh sửa lại cho ổn thỏa, mà ngày sinh nhật của Tam gia cũng sắp đến gần.

      Điều duy nhất mà Lăng Hiểu chờ đợi chính là hi vọng Gernot lâm trận bỏ chạy, nếu như bị Tam gia mắng, nhất định phải hai người cùng chịu mới được.
      Last edited: 21/9/16
      1620thuy, tiểu Viên Viên, Lim-040312 others thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Còn nhìn ra đc hươu ăn lá là giỏi rồi
      trang.bellanhinguyen thích bài này.

    3. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      lúc mình edit cũng ko nhịn đc cười. Tội Lăng Hiểu.
      Phong Vũ Yên139 thích bài này.

    4. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      Tiếp tục góp ý nếu có sai nha mọi người, tui cảm ơn trước.
      ☆, Chương 23: Thiếu niên (mười bốn)


      Sáng hôm sau Lăng Hiểu mệt mỏi từ giường đứng lên, lúc đến trường hoàn toàn có tinh thần gì, đón là mấy có vẻ hơi kích động điên cuồng oanh tạc.

      Lăng Hiểu có chút đau đầu che tai lại, lâu sau mới hiểu được đại khái chuyện gì xảy ra, đơn giản chính là trong vũ hội tối qua Tống Văn Bân ở buổi tiệc bị ta giành mất, thậm chí Tống Văn Bân còn đưa cho ta bộ lễ phục vốn là của Lăng Hiểu.

      Lăng Hiểu biết gì, phản ứng đầu tiên của là Bạch Hà quả nhiên có thủ đoạn, có thể ở trong canh phòng nghiêm ngặt của đám nữ sinh ra tay chiếm được thứ mình mong muốn, mà phản ứng thứ hai là …..

      "Mọi người khi dễ Bạch Hà đấy chứ?”

      Nghe Lăng Hiểu hỏi như vậy, các an tĩnh chớp mắt cái, cuối cùng vẫn là Trương Chi Nhã ho tiếng, giải thích: "Chẳng qua là quen nhìn bộ dáng của ta, dạy dỗ chút mà thôi. Lấy thân phận của chúng ta, đương nhiên làm quá mức, chẳng may gây ra chuyện lớn gì, tổn hại danh dự của chúng ta mà thôi. Chỉ là nghĩ tới ta như vậy..." Trương Chi Nhã dừng chút, đại khái suy nghĩ nên dùng câu chữ thế nào để hình dung chính xác hành động và việc làm của Bạch Hà.

      Nhìn qua, cũng giống như Lăng Hiểu suy nghĩ là Bạch Hà bị mấy này làm khó dễ chịu thiệt lớn, cũng có khi các nhìn thấy Bạch Hà liên tục bại trong tay Lăng Hiểu nên có chút khinh địch. Tóm lại, tình thế có chút vượt khỏi mong muốn của Lăng Hiểu, làm cho Bạch Hà có cơ hội gỡ hòa ván, nhưng mà, nếu nghĩ ngược lại, điều này cũng có chút thú vị.

      " Văn Bân tính tình là như vậy, có đôi khi bởi vì đồng tình mà có chút xúc động”. Lăng Hiểu mỉm cười trả lời, đúng điểm dừng lại, hy vọng lần giáo huấn này có thể cho các hiểu được, kẻ địch có ít thủ đoạn, mà các cũng nên dùng chút kỷ xảo.

      Thời gian vô lớp sắp đến, mấy chiếm được câu trả lời thỏa mãn từ chỗ Lăng Hiểu nên các cũng dần dần giải tán, Lăng Hiểu vẫy tay với Vương Vân, nghe chuyện từ người thích đếm xỉa gì đến chuyện người khác như ấy cặn kẽ hơn nhiều.

      việc khác gì Lăng Hiểu nghĩ bao nhiêu, Lăng Hiểu vốn là bạn nhảy của Tống Văn Bân, ở đó, Bạch Hà liền có nhiều cử chỉ thân mật với Tống Văn Bân, mấy đứng xem thấy ngứa mắt, liền ngăn ta lại dạy dỗ chút. Cũng biết là mấy này là vô ý hay là bị ta tính kế lại, quần áo của Bạch Hà bị dơ, mà khi ta đứng khóc mình, lại ‘trùng hợp’ gặp Tống Văn Bân. Tống Văn Bân thấy tình cảnh của ta như thế lại nổi máu hùng, chỉ ra mặt thay cho Bạch Hà, còn đem quần áo vốn của Lăng Hiểu đưa cho Bạch Hà mặc. lại an ủi ta gần đêm.

      loạt hành động này dù là nhưng vừa nhìn là có thể hiểu ngay, nhưng có thể làm cách tự nhiên, để lại dấu vết, cũng phải hao ít tâm tư và sức lực. Hôm nay cho dù Bạch Hà chỉ là đứa trẻ, cũng chút thủ đoạn.

      Đại đa số người đều cho rằng việc làm của Tống Văn Bân là sỉ nhục Lăng Hiểu, dù sao mặc dù chưa đến tay Lăng Hiểu, nhưng gần như mọi người đều biết bộ lễ phục là của Lăng Hiểu, mà lần này Tống Văn Bân lại tự tiện đưa cho Bạch Hà, thể nghi ngờ là đánh vào mặt Lăng Hiểu. vì thế, sáng nay các khí thế hung hăng chạy đến báo cho Lăng Hiểu biết tin, muốn hỏi Tống Văn Bân đòi câu giải thích hợp lý, trút giận thay cho các , mà phản ứng của Lăng Hiểu thể nghi ngờ là làm cho các cảm thấy thất vọng.


      Lăng Hiểu đương nhiên thể vì loại chuyện thế này mà náo loạn với Tống Văn Bân, bất kể bên ngoài náo loạn thế nào, chỉ cười cho qua mà thôi. Ngược lại Tống Văn Bân cũng ý thức được hành động của mình đem lại phiền phức cho Lăng Hiểu nên cảm thấy áy náy, tìm thành khẩn giải thích và xin lỗi, Lăng Hiểu đại lượng cười chấp nhận, nhưng lại đồng ý nhận quà tặng bồi thường của .

      Vì thế, lần nữa gặp Bạch Hà ngay cổng trường, đối với vẻ mặt yên khiếp đảm trịnh trọng tạ lỗi của Bạch Hà, Lăng Hiểu mỉm cười để ý khoát tay: “ Văn Bân đưa tôi nhiều thứ rồi, quần áo mới ở nhà tôi cũng mặc hết, tôi cũng để ý đến bộ lễ phục đó. Lúc ấy dù sao cũng là tình huống đặc biệt, bộ lễ phục đó có thể giúp lúc khẩn cấp, coi như là vật có giá trị”.

      Lăng Hiểu hơi nghe qua có vẻ hiền lành rộng lượng, nhưng nghe vào trong tai của người khác mỗi chữ đều là đau chém xuống thấy máu, khiến cho Bạch Hà dáng vẻ có chút cao ngạo lập tức bị đè xuống.

      Lăng Hiểu quan tâm những chuyện này, Bạch Hà cố tình đem bộ lễ phục đó xem như bảo bối, như thế, cao thấy liền thấy .

      Cuộc sống của Bạch Hà gần đây được như ý. Chỗ phòng trà dường như vừa mắt với ta, nghiêm khắc hơn rất nhiều, đặc biệt khi phục vụ Tống Văn Bân, thường xuyên bị quản lý la mắng, có bộ dáng của người phục vụ; mà trong trường học cũng bắt đầu đồn đãi ta thấy sang bắt quàng làm họ, khiến cho ít bạn bè bắt đầu lãnh đạm với ta, khiến cho ta dần dần bị lập.

      Nhạy bén như Bạch Hà mơ hồ hiểu được, tất cả những thứ này đều do Lăng Hiểu ban tặng. Chó sủa mới cắn người, Lăng Hiểu măt ngoài hiền hòa ấm áp, hào phóng thẳng thắng là người đứng sau tất cả chuyện này.

      Chẳng qua, đối với khiêu khích phản kích của Bạch Hà Lăng Hiểu hoàn toàn để tâm, cao cao tại thượng nhìn những hành động của Bạch Hà trong mắt, thèm để ý, càng làm cho Bạch Hà có cảm giác thất bại, bị đè nén lại có cách nào phát tiết ra được.

      Bạch Hà đăm chiêu suy nghĩ đương nhiên Lăng Hiểu quan tâm, nếu muốn, đương nhiên có thể mượn chuyện này dạy dỗ Bạch Hà và cả Tống Văn Bân trận, chẳng qua ngày sinh nhật của Tam gia giống như ngọn núi đè nặng trong lòng , làm cho hoàn toàn có tinh thần và sức lực suy nghĩ những chuyện quan trọng khác, cho dù là đối với Bạch Hà, Lăng Hiểu chỉ chèn ép chút, liền bỏ qua để ý tới nữa.

      Trước ngày sinh nhật ba ngày, Lăng Hiểu mới gấp rút hoàn thành bức tranh vạn thọ kia, đạt tới trình độ khiến hài lòng, sau đó lại khẩn cấp tìm được thợ thủ công tài nghệ tinh xảo, bỏ ra số tiền lớn trang trí cho bức tranh. Chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, quà tặng được đưa đến tay Lăng Hiểu trước sinh nhật của Tam gia ngày, nhàng thở ra, tiếp theo lại bắt đầu lo lắng Tam gia nổi giận trước hành vi lâm trận đổi quà này của ----- có điều Tam gia khẳng định biết chuyện này rồi.

      Suy nghĩ lát, cuối cùng Lăng Hiểu quyết định đem cái túi tiền mà vứt bỏ bên kia theo. Nếu như bị hỏi đến, mà Tam gia có tức giận, Lăng Hiểu có thể lấy túi tiền ra, để chứng minh mình rất cố gắng, nhưng kết quả lại vô cùng tệ hại, muốn lấy ra dọa người.

      phải cố gắng, mà là thời gian ngắn lại thiên phú về mặt này, giải thích như vậy, đại khái có thể giảm bớt chút bất mãn của Tam gia được chứ?

      Nghĩ như vậy, Lăng Hiểu lại bắt đầu lục tung tìm túi tiền kia, chẳng qua nhớ mình đem hà bao để trong ngăn kéo đầu giường, lại chết sống tìm thấy. Lăng Hiểu tìm đổ cả mồ hôi mà thấy nên vội vàng gọi quản gia Bạch, để ông cho người tìm khắp nơi trong nhà, cuối cùng cũng tìm được, cũng ai biết túi tiền rơi ở chỗ nào.

      Túi tiền có khả năng vô duyên vô cớ biến mất, nếu như làm thế nào cũng tìm ra, tất nhiên là có người mang .

      Trong Lăng trạch* (nhà) tuy rằng thể là bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng bên trong nhà lúc nào cũng có người trong coi, ở trong khu giàu có, an ninh ở chung quanh cũng tệ, nếu về tính an toàn so với chỗ khác tốt hơn rất nhiều, bị ăn trộm khả năng rất thấp, huống hồ kẻ trộm cũng có khả năng trộm thứ có giá trị gì như túi tiền.

      Nghi vấn bị người ta trộm bị loại bỏ, nếu như vậy chỉ còn lại là có nội gián.


      Nhưng... Vậy là ai có khả năng lại tự do ở Lăng gia đem thứ đó ra ngoài? Lăng Hiểu suy nghĩ vòng, tìm ra vài người hiềm nghi, sau đó gọi điện đến Tống gia.

      Tống Văn Bân nghe điện thoại đối với chuyện túi tiền hoàn toàn biết gì, hơn nữa còn trấn an cho dù có mất nữa cũng phải chuyện gì lớn, nên uể oải như vậy. Lăng Hiểu mệt mỏi trả lời, sau khi cúp điện thoại, loại bỏ Tống Văn Bân ra khỏi diện tình nghi.

      Nếu phải Tống văn bân, như vậy là những người khác... lúc Lăng Hiểu suy nghĩ, cửa lớn dưới lầu có tiếng động, nghe thanh hình như là cha Lăng hiếm khi xuất về, Lăng Hiểu lập tức từ giường nhảy xuống, chạy nhanh xuống lâu, tiến lên đón cha Lăng.

      Được nhiệt tình hoan nghênh như vậy, cha Lăng có thụ sủng nhược kinh, Lăng Hiểu ở nhà tuy rằng lúc nào cũng dịu dàng ngoan ngoãn đáng , nhưng lại cực kỳ ít làm nũng với , cha Lăng giơ hai tay, ôm Lăng Hiểu vào lòng, cười : “tiểu công chúa của cha, chạy nhanh vậy làm gì?”

      "Cha, cha có thấy túi tiền mà con thêu ở đâu ?” Lăng Hiểu vội vàng dò hỏi. cha Lăng cũng giống như Tống Văn Bân, đối với cái túi tiền kia cũng vô cùng tò mò.

      "Thấy được, gần đây con phải là luôn nghịch cái đó saoLăng cha kỳ quái hỏi.

      Lăng Hiểu có ý định giải thích với người quá lâu về nhà như cha Lăng là gần đây có chạm vào túi tiền, chỉ là tỏ vẻ thương tâm, làm thế nào cũng tìm được túi tiền, hơn nữa hỏi ông có lấy hay .

      "Nếu là cha lấy sao? Là túi tiền đầu tiên mà tiểu công chúa của cha thêu phải là để cho cha sao? Lăng cha nhíu mày, hơi có chút bất mãn hỏi.

      " được là được ! Túi tiền này có công dụng khác mà!” Lăng Hiểu lôi tay áo của cha Lăng, loạng choạng làm nũng, "Nếu là cha lấy đưa lại cho con , xin cha mà!”

      "Được rồi được rồi, bảo bối như vậy, ngay cả cha cũng có tư cách xài sao?” cha Lăng bật cười, xoa tóc Lăng Hiểu, trêu chọc “Có phải là vật đính ước làm cho Văn Bân của con ?”

      Lăng Hiểu nhịn chút, rốt cục vẫn phải nhịn xuống, có hảo hảo cha già mà kính.

      "Chỉ tiếc, cha có lấy”. cha Lăng tiếc nuối “Con cẩn thận nghĩ lại xem, có phải quăng đâu rồi ? phải con thường xem đem thứ đó đến trường sao?”

      "Con chắc chắn là mình đem nó về nhà, nhưng lại sao tìm thấy được…” Nhìn thấy cha Lăng giống như giả bộ ---- cũng có lý do gì để dối ---- Lăng Hiểu chán nản trả lời, buông tay cha Lăng ra, thở dài, danh sách tình nghi trong lòng lại bỏ người.

      Nhưng nếu phải cha Lăng cũng phải Tống Văn Bân …. Lăng Hiểu giơ tay đỡ chán. Như vậy chỉ còn lại người đáng nghi nhất, cũng chỉ còn lại người đó mà thôi….

      Tuy nhiên, Lăng Hiểu tuyệt đối hy vọng suy đoán này là chính xác.

      Lại gọi điện thoại hỏi vài người, cuối cùng cũng có kết quả, Lăng Hiểu mang tâm tình thấp thỏm bò lên giường, nghỉ ngơi dưỡng sức vì ngày mai là sinh nhật của Tam gia.

      Sáng sớm ngày hôm sau, nghe tiếng Chú Bạch gọi , hít thở vài cái sau đó bắt đầu thay quần áo, trang điểm.

      Từ Lăng Hiểu dưỡng được thói quen trang điểm, sau đó khi làm gián điệp, lại tiến thêm bước biết nên làm sao để có thể phát huy mị lực của mình cách tốt nhất, dẫn mục tiêu mắc câu hoàn thành nhiệm vụ. Đến nay, tuy rằng thân thể vẫn còn , nhưng bắt đầu có dáng vẻ thướt tha, Lăng Hiểu chọn bộ sườn xám quá rực rỡ nhưng cũng quá đơn giản, sau đó trang điểm đeo bộ trang sức trang nhã.

      trong gương đôi môi khẽ mỉm cười, lộ ra chút ngây ngô như lại quyến rũ động lòng người, vẻ đẹp ngọt ngào tựa như dòng suối mát lạnh. Chỉ nhìn thôi cũng có thể biết được sau này lớn lên trở nên ưu tú xinh đẹp thế nào. Lăng Hiểu cực kỳ vừa lòng với vẻ ngoài của mình, sửa sang lại quà tặng, ăn chút điểm tâm, sau đó lên xe đến nhà của Tam gia.

      Xe chạy qua các phố lớn mà Lăng Hiểu vô cùng quen thuộc, lái xe trực tiếp chạy vào nhà lớn. Bên trong phòng khách có vài tân khách lục tục đến, nhưng Tam gia còn chưa xuất . Lăng Hiểu để cho lái xe mang quà tặng , còn mình được người hầu dẫn đường trước đến thư phòng tìm Tam gia.

      ba cái vào cửa, báo họ tên, được Tam gia giọng đồng ý, lúc này Lăng Hiểu mới đẩy cửa vào, khi thấy Tam gia tay cầm quyển sách nghiêng người nhàng dựa bàn * là nhàn hạ thoải mái, tựa như đám khách khứa bên ngoài đến phải vì chúc mừng sinh nhật , tất cả đều có quan hệ gì với .
      *
      [​IMG]
      Lăng Hiểu nhàng bước chậm đến, khi đến gần Tam gia, còn khoảng năm bước chân đột nhiên dừng lại.

      - - bởi vì, nhìn thấy trong tay Tam gia đùa nghịch cái túi tiền cực kỳ quen thuộc kia.
      Last edited: 24/9/16

    5. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      mong chờ chương sau quá. Phần đầu của bạn lỗi lắm.hì.chỉ biết nx v?
      nhinguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :