1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tam Gia - Mijia (Dân quốc, Sủng, Đại thúc) update chương 32 (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆, Chương 18: Thiếu niên (chín)

      Rời khỏi đám người, sau khi lên xe, trong chớp mắt Gernot tiếng trung lưu loát hẳn lên, hai tay gối sau đầu, phiền não hỏi Lăng Hiểu có đề nghị nào về quà tặng cho buổi tiệc .

      Đầu tiên Lăng Hiểu lái xe đến Tàng bảo lâu, sau đó quay sang với Gernot: "Thông thường khi tặng quà cho trưởng bối, tặng ít tranh chữ, đồ cổ gì đó ... Trước tiên chúng ta đến Tàng Bảo Lâu xem thử, chừng có thể tìm được đồ tốt".

      Gernot có ý kiến gật gật đầu, đem chuyện chuẩn bị quà tặng hoàn toàn ném cho Lăng Hiểu lo liệu. Mặc dù sống ở Trung Quốc thời gian ngắn, nhưng vẫn thể hiểu nổi tại sao người Trung Quốc lại coi trọng ngày sinh nhật đến như thế, cũng hoàn toàn cách nào đồng cảm với việc Lăng Hiểu phấn khích đến như thế.

      Lăng Hiểu vẫn luôn ở nhà mình, nên đương nhiên trước ngày sinh nhật của Tam gia bị gọi đến,Gernot vẫn luôn tham dự các buổi tiệc của Tam gia , mà đứa này đến từ ngoại quốc lúc đưa quà tặng cũng mang theo chút đặc điểm của người phương tây, lúc trước còn đưa ra tấm thiệp chúc mừng tự làm, cho dù là chứa đầy tâm ý, sau khi lớn lên cũng có vẻ trịnh trọng hơn, nhưng cũng hoàn toàn bằng người Trung Quốc bỏ ra số tiền lớn chỉ để chiếm được cái mỉm cười của Tam gia.

      Lúc này Tam gia giao nhiệm vụ cho Lăng Hiểu là dẫn theo Gernot lựa chọn quà tặng cho buổi tiệc sinh nhật, ước chừng cũng để dạy cho Gernot chút phong tục tập quán của người Trung Quốc, đừng để làm gì xấu hổ trong buổi tiệc.

      Tàng bảo lâu là cửa hàng đồ cổ lâu đời ở Thượng Hải, bên trong có bán đồ cổ cao cấp, cũng có đồ cổ loại thường, chỉ có người tinh mắt mới mua được ít thứ tốt, biết nhìn hàng cũng có thể dựa vào chút uy tín và danh dự để tìm được hàng tốt ---- đương nhiên, giá tiền phải cao gấp đôi.

      Mà Lăng Hiểu và Gernot lại biết ở chỗ này Tam gia có cất giữ ít đồ cổ rất tốt, dù sao nữa cho dù là đưa đồ sứ hay tranh chữ điêu khắc ngọc thạch Tam gia đều chỉ có phản ứng, cho nên vòng vo cả ngày cũng tìm được món quà hợp ý. Hơn nữa bản thân Lăng Hiểu về phương diện này cũng rành lắm, trước đó còn có chút tính toán nên mua thứ gì, đến cuối cùng khi trực tiếp chọn lựa lại hoa cả mắt, mang theo tâm lý 'thà ít mà tốt' nên nhìn cái nào cũng thấy vừa mắt, cuối cùng Lăng Hiểu và Gernot chỉ còn biết đứng ở Tàng Bảo Lâu hai mắt nhìn nhau.

      "Tôi thấy là chúng ta nhất thiết phải mua cái gì đó mắc tiền. Chúng ta dù sao cũng là con cháu, Chú Tam cũng thiếu những thứ này, chỉ cần có tâm ý là tốt rồi...." Gernot cũng cảm kích Tam gia, nên lần này chọn lễ vật cũng tốn chút công sức, suy nghĩ chút liền đề nghị "So với dùng tiền mua, có lẽ tự mình làm càng hợp ý chú Tam."

      Lăng Hiểu trầm ngâm chút, đồng ý gật gật đầu , đưa tay chỉ cửa tiệm cũ bán văn phòng tứ bảo cách đó xa: "Chúng ta đến đó xem chút ".

      Gernot mờ mịt gật đầu, theo sau Lăng Hiểu .

      Cửa tiệm cũ này chỉ bán văn phòng tứ bảo, mà còn bán ít đá có phẩm chất tốt dùng để làm con dấu, để cho bản thân tự mình khắc con dấu mà mình thích.

      Lăng Hiểu mang theo Gernot đầu óc mơ màng vòng vòng cả nửa ngày trong cửa tiệm, chọn lựa được mấy viên đá rất thích hợp cho người mới học khắc dấu và ít tài liệu luyện tập, lại chọn được hai khối đá Thọ Sơn có chất lượng rất tốt, tạm thời xem như hài lòng.

      "Hiểu, cậu làm gì vậy?" Thấy Lăng Hiểu tính trả tiền, Gernot vẫn hiểu gì, lập tức tìm cơ hội dò hỏi, "Định khắc dấu hả?"

      " Ừ, con cháu tự tay khắc con dấu có giá trị pháp lý tặng cho trưởng bối, có tâm ý là được rồi, cũng có chút phong nhã". Lăng Hiểu gật gật đầu, quay đầu hỏi, "Cậu từng học khắc dấu sao?"

      " có." Gernot thành thực lắc đầu, tò mò đem mấy khối đá vuông kia cầm trong tay ngắm ngía, hỏi chút về khác biệt của mấy khối đá ,vừa lòng gật gật đầu, "Tôi tìm người hỏi chút! ý này nghe tồi!"

      " Nè nè ! Sao cậu lại lấy hết vậy?" Trơ mắt nhìn Gernot đem đá bỏ vào trong túi tiền của mình, Lăng Hiểu có chút nóng nảy, nhào tới muốn lấy lại, lại bị Gernot nhanh nhẹn tránh .

      "Hai người đều khắc con dấu, có chút thú vị, có ý mới?" Gernot đùa giỡn liên tục lui về sau, cười "Tôi cảm thấy khắc dấu rất thích hợp với tôi, nên để tôi làm !"

      "Vậy còn tôi sao?" Lăng Hiểu có chút suy sụp, chính mình hao hết tâm tư suy nghĩ lâu như vậy, nghĩ đến cuối cùng lại bị người khác chiếm lấy, đây tuyệt đối phải phong cách của Lăng Hiểu.

      "Tôi có tin tức độc nhất vô nhị, là nghe Chu , tôi cảm thấy thích hợp với hơn!" Gernot đè bả vai Lăng Hiểu, ý bảo bình tĩnh, " Chu là trợ thủ đắc lực của chú Tam , tất nhiên là hiểu được tâm ý của chú ấy, tôi tuyệt đối hại cậu!"

      " có tin tức độc nhất vô nhị ở chỗ Chu, sao cậu sớm chứ?" Lăng Hiểu tin nheo mắt hỏi lại.

      "Đó là bởi vì lễ vật đó thích hợp tôi, tôi đây còn phải là sợ sau khi nghe được tin tức kia cậu liền vội vàng chuẩn bị lễ vật, ném tôi sang bên quan tâm đến sao, vậy phải làm khó tôi sao?" Gernot mở to hai mắt nhìn Lăng Hiểu, lời chính nghĩa vô cùng.

      Lăng Hiểu bĩu môi, xem như tạm thời tiếp nhận lời giải thích này, bất quá Gernot thế nhưng học được cách tính toán, mưu trí, khôn ngoan, cái này ngược lại rất tiến bộ, chỉ tiếc cái hố này lại đào cho đồng đội của đây, " Nếu vậy, cậu mau xem Chu đề nghị tặng lễ vật gì?"

      "Túi tiền (hà bao)" Gernot vì mình học được từ ngữ truyền thống của người Trung Quốc mà vô cùng tự hào, " Chu chú Tam gần đây muốn cái túi tiền, tôi điều tra rồi, phát đồ vật kia tôi thực làm được, nhưng mà rất thích hợp để cho làm!"

      "Thích hợp cái đầu cậu đó!" Lăng Hiểu thực hận thể thực cho cái tát, "Túi tiền đó tôi có thể làm đưa cho Tam gia à? ! Hơn nữa, cậu cảm thấy tôi thêu được túi tiền sao?"

      " lẽ cậu làm được?" Gernot với đôi mắt xanh nhìn chằm chằm Lăng Hiểu, "Ha Ha! Tôi còn tưởng rằng cái gì cậu cũng biết chứ! thêu thùa phải là kỹ năng cơ bản nhất của phụ nữ Trung Quốc các cậu sao?"

      "Đó là thời cổ đại" Lăng Hiểu bất đắc dĩ đỡ trán, "Đối với gia đình kiểu mới thời nay các cần nhất thiết phải học những thứ này, nên tôi chưa từng học qua!"

      "Đây phải là đúng lúc sao?" Gernot có chút hối lỗi, ngược lại cười vô cùng vui vẻ, "Nếu vậy cậu biết thêu túi tiền, tôi biết khắc con dấu, chúng ta nên cùng nhau học mới được, đây mới là công bằng phải !"

      Mắt thấy Gernot qua sông đoạn cầu lưu loát dứt khoát như vậy, Lăng Hiểu cho dù là suy nghĩ muốn cùng chấp nhặt cũng được, chỉ phải trơ mắt nhìn hài lòng cất vật liệu tự mình chọn lựa, lại tự mình trả tiền vào túi rời , nhíu mày đau khổ mình nên làm gì bây giờ.

      ... Cũng thể là thêu túi tiền chứ? đến việc thêu ra cái gì, cho dù là thêu được nữa, cũng thể đưa ? Túi tiền này nếu là con cháu đưa cho trưởng bối cũng hợp lý, nhưng nếu sâu sa hơn, là phụ nữ đưa cho đàn ông, vậy phải là có ý nghĩa sâu sa bình thường sao.

      Trái lo phải nghĩ, trừ bỏ con dấu ra trong khoảng thời gian ngắn nghĩ ra quà tặng nào có giá trị, Lăng Hiểu nhức đầu vòng vòng trong cửa tiệm, cuối cùng quyết định mua chút đồ vẽ tranh. được khắc con dấu, vậy liền múa rìu qua mắt thợ vẽ bức tranh, viết chữ, tỏ tâm ý, ít nhất ở phương diện này Lăng Hiểu có chút taì nghệ có thể làm được.

      Về nhà, Lăng Hiểu liền bắt đầu nghiên cứu quà tặng này nên viết như thế nào, nhưng mà chưa nghiên cứu được gì, điện thoại trong phòng khách lại vang lên.

      Lăng Hiểu ru rú tại trước bàn học hề động đậy, là chú Bạch quản gia nghe điện thoại, sau đó, Chú Bạch liền gõ cửa thư phòng: " chủ, có vị tự xưng là Chu tiên sinh gọi điện tới, có quen ?"

      Lăng Hiểu theo phản xạ muốn lắc đầu, nhưng mà vội vàng dừng lại, bởi xác thực là nhớ có quen người họ Chu.

      Nhanh chóng đứng lên, về hướng phòng khách, Lăng Hiểu cực kỳ nghi ngờ cầm lấy ống nghe: "Chào , tôi là Lăng Hiểu, xin hỏi là....."

      "Tôi là Chu Tuyên Hoa." Người bên kia điện thoại cười , giọng tuy có chút khác, nhưng đúng là giọng của Chu Tuyên Hoa.

      " Chu!" Lăng Hiểu vốn nghiêm chỉnh thái độ càng thêm thận trọng, "Xin hỏi có chuyện gì sao ạ?"

      "Nghe Gernot , buổi tiệc sinh nhật lần này định thêu túi tiền tặng cho Tam gia?" Giọng của Chu Tuyên Hoa đầy vẻ trêu chọc, căn bản để ý Lăng Hiểu định ngắt lời , trái lại tự mình tiếp "Chỗ của tôi có vài kiểu, đều là kiểu Tam gia thích, tôi gửi đến nhà , còn có chút vải dệt và chỉ thêu loại tốt, tôi nghĩ chắc bên có, nên cũng gửi qua đó, chọn cái là được rồi, Tam gia nhất định rất thích".

      "Chờ, chờ chút, Chu, tha cho tôi !" Lăng Hiểu cảm thấy đau đầu, "Tôi thêu, thêu ra chắc chắn thể dùng được, hơn nữa..... Tôi làm túi tiền cho Tam gia, cái này thích hợp lắm.....

      "Thêu thùa tập nhiều chút là được rồi, thông minh như vậy, rất nhanh có thể làm được, Tam gia cầu cao lắm đâu, có tâm ý là được rồi" Chu Tuyên Hoa cười động viên, "Về phần có thích hợp hay , cần lo lắng. Chỉ cần Tam gia thích thích hợp thôi, những người còn lại ai dám cái gì? Hơn nữa, con cháu thêu túi tiền cho trưởng bối sao, điều này rất bình thường, coi như là hiếu thảo mà thôi! nay cũng phải xã hội phong kiến, chủ yếu là dân chủ, cần lo lắng nhiều như vậy!"

      Lăng Hiểu cầm điện thoại, vô cùng rối rắm.

      Chu Tuyên Hoa đương nhiên dám lấy Tam gia ra đùa giỡn, thái độ của cơ bản là đại diện cho thái độ của Tam gia, chẳng qua Lăng Hiểu vẫn còn có chút dám tin, Tam gia thế nhưng thông qua miệng của Chu Tuyên Hoa, qua Gernot, ràng gợi ý cho nên đưa quà tặng gì.

      - - cũng biết là Tam gia ý xấu phác tác, hay là do người làm tự tiện nghiền ngẫm ý của , này làm cho Lăng Hiểu biết nên nghe hay .

      Cẩn thận vẫn hơn, Lăng Hiểu tỏ vẻ chính mình chọn xong quà tặng, tính lấy tranh chữ làm lễ vật. Chu Tuyên Hoa trầm ngâm chút, trong giọng hơi có chút đồng ý: "Món quà này hơi có chút bình thường".

      ... Bình thường, so với trong buổi tiệc sinh nhật tặng túi tiền cũng đỡ kinh động hơn chứ? trong lòng Lăng Hiểu oán thầm, cười gượng lên tiếng.

      "Tùy vậy, thêu gì đó tôi gửi qua, định tặng tranh chữ cũng được, thêu túi tiền cũng được, tất cả đều tùy ý , nhưng mà tặng tranh chữ, tôi thể cam đoan Tam gia thích". câu kia, tuy rằng nhìn qua ôn hòa công bằng, lại mang theo vài phần uy hiếp, Lăng Hiểu khỏi cười khổ, tỏ vẻ chính mình thận trọng suy tính chút mới đuổi được Chu Tuyên Hoa, cúp điện thoại.

      Rất nhanh, Chu Tuyên Hoa gửi các kiểu thêu tới Lăng trạch, Lăng Hiểu nhìn nhìn tờ giấy Tuyên Thành để bàn, lại nhìn bản vẻ các mẫu túi tiền trong tay, thở dài hơi.

      - - phần quà tặng này, đúng là khó đến muốn mạng già của mà.....
      1620thuy, tiểu Viên Viên, Lim-040310 others thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Haha... Bảo vị nữ cường thêu hoa... là muốn cái mạng già của nàng ấy mà. Thành phẩm xong ko biết có lên đc mặt bàn ko đây.
      nhinguyen thích bài này.

    3. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      tr rất hay.thank b nhé.mong chương mới quá và xin hỏi tiến độ tr tn nhỉ b?
      nhinguyen thích bài này.

    4. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      cố gắng úp nhanh nhất bạn nhé.
      139 thích bài này.

    5. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      Có gì sai góp ý nha mọi người, tui cảm ơn nhiều lắm lắm.
      ☆, Chương 19: Thiếu niên (mười)

      Lăng Hiểu bắt đầu khổ công thêu thùa, chuyện này làm ít người ngạc nhiên rớt cằm.

      Là người được chú ý trong trường, Lăng Hiểu luôn tạo cho mọi người ấn tượng là thời thượng, kiến thức rộng rãi, luôn luôn là dẫn đầu thời đại mới, tuy rằng thông thạo cầm kỳ thi họa, nhưng mà bây giờ lại giống như các cổ đại vậy.

      Làm của thời đại mới, tôn sùng vật Tây Dương, xem thường truyền thống Trung Quốc, loại bỏ cái cũ cơ bản trở thành loại hình thái, các của thời đại mới chỉ chú ý tự do, dân chủ, giải phóng cá tính, lại nghiêm khắc phê phán các lấy "nữ giới", "nữ tắc" làm phương châm sống, ngay cả thêu thùa cũng từ bỏ, cho rằng đó là thú vị, cũ kỹ, trói buộc phụ nữ này nọ. Nay nhìn thấy Lăng Hiểu là người tinh thông ngữ lại cầm chỉ thêu thùa như những thời cổ đại còn chăm chỉ cần mẫn tập thêu, chỉ khiến cho bạn bè thể hiểu nổi, mà ngay cả chú Bạch cho dù là luôn hướng về giáo dục truyền thống Trung Quốc cũng vô cùng khiếp sợ.

      ít người mượn chuyện này chế nhạo Lăng Hiểu khuất phục truyền thống cũ, mà Lăng Hiểu hoàn toàn xem những lời chế nhạo đó như gió thổi bên tay, mặc cho bên ngoài mưa to gió lớn, vẫn im lặng bất động. sớm qua cái tuổi để ý dư luận gì, đời trước những lời đồn đãi độc ác hơn gấp trăm ngàn lần cái này đều trải qua, nay chỉ là những lời đồn đại bé, thậm chí thể khiến cho lòng dao động hay lo lắng.

      Lăng Hiểu đời này chỉ sống vì mình, chỉ vì mình, cho nên chỉ cần là điều mà nhận định, hăng hái làm tới cùng, cho dù có xảy ra chuyện gì nữa cũng thể ngăn cản bước chân .

      Lăng Hiểu phải khiến mình trở nên lớn mạnh, đầu tiên là muốn mượn "thế" của Tam gia, nay có cơ hội tốt như vậy, cho dù thế nào cũng thể bỏ qua.

      sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lăng Hiểu quyết định chuẩn bị hai phần quà tặng, phần là tranh chữ, có thể tặng trước mặt mọi người, nhưng cũng quá xuất sắc, phần còn lại là túi tiền, tuy rằng được khéo cho lắm, cũng được thích, chỉ là lén đưa cho Tam gia làm quà mừng thôi.

      Tuy rằng chuẩn bị như vậy tốn thời gian và sức lực gấp đôi, nhưng về công về từ đều vô cùng thỏa đáng, được lòng tam gia, cũng bị người ta lên án, nhất tiễn song điêu.

      Duy chỉ có làm cho Lăng Hiểu có chút nóng nảy chính là hình như có tài năng thêu thùa, Lăng Hiểu tự nhận mình coi như có chút khéo tay, lại bị cây kim thêu tra tấn muốn chết. Tay phải cầm kim thêu bị mài nổi lên vết chai, tay trái cả năm ngoán tay bị đâm biết bao nhiêu cái, sưng đỏ lên đến cho dù chạm vào cái gì cũng đau, thậm chí vải còn có vài giọt máu, có thể là khiến người ta kinh sợ.

      Làm cho Lăng Hiểu có chút vui mừng là ở chỗ Gernot cũng được tốt lắm. Lúc trước Lăng Hiểu mua mấy viên đá dùng để tập luyện đều bị khắc đến phải bỏ , Gernot thể lại chạy tàng bảo lâu mua đống vật liệu trở về. Cũng giống như Lăng Hiểu đều bị đâm vào tay chảy máu, hai tay Gernot cũng đầy vết thương lớn của dao khắc để lại, nhìn còn kinh khủng hơn so với Lăng Hiểu. Dù sao cho dù Lăng Hiểu vô ý nữa cũng chỉ bị kim đâm cái, mà Gernot dùng dao để khắc dấu, sắc bén hơn nhiều, trượt dao cái là vết thương.

      Hai đứa bị quà tặng khiến cho khổ thể tả, chuyện này Tam gia đương nhiên là biết được.

      Lăng Hiểu vì có đầy đủ thời gian luyện tập thêu thùa, nhịn đau mà đem giờ dạy của Văn Cẩn tạm thời ngừng lại, mà Văn Cẩn sau khi nghe lý do cũng đồng ý, thậm chí còn xung phong nhận việc giúp ở trước mặt Tam gia đòi ít thời gian rảnh cho , để cho tập trung thêu thùa.

      Nếu tam gia biết rồi, Lăng Hiểu và Gernot tự nhiên dám bỏ dở nửa chừng , cho dù trong nội tâm có oán hận việc thêu thùa khắc dấu như thế nào nữa, cũng thể kiên trì làm tới cùng, dù sao điều khiến cho Tam gia vui chính là người gặp khó khăn liền bỏ cuộc.

      thể , thêu thùa là việc rèn luyện kiên nhẫn của con người, Lăng Hiểu khổ luyện mười mấy ngày, cảm thấy mình trở thành hiền thê lương mẫu, tính tình cũng dịu dàng hơn, ngay cả Tống Văn Bân khi nhìn thấy thêu thùa cũng lộ ra vẻ mặt "Người kia là ai vậy? Người nọ là Lăng Hiểu sao?!" hoàn toàn lật đổ hình tượng điêu ngoa ương ngạnh cổ quái trước kia của trong lòng . Mà mỗi lần thấy vẻ mặt Tống Văn Bân như vậy, Lăng Hiểu chỉ muốn lấy kim đâm vào mặt mà thôi.

      Lúc bị thêu thùa làm cho nóng nảy, đương nhiên là phải tìm phương pháp giải trí. Vì thế, Lăng Hiểu cũng nhớ lại phòng trà mà Tống Văn Bân từng nhắc tới.

      Đương nhiên, mục đích thực của Lăng Hiểu phải là phòng trà nghe lịch tao nhã này, mà là người làm bên trong đó - Bạch Hà.

      Tuy rằng lúc Tống Văn Bân giới thiệu, từng Bạch Hà là nghệ sĩ đàn dương cầm trong quán, nhưng thực tế, Bạch Hà chỉ có thể được coi là theo sau lưng nghệ sĩ dương cầm chân chính mà thôi. Dù sao nữa tuy rằng từ theo mẹ học đàn, nhưng tài nghệ đàn của Bạch Hà lại có vẻ non nớt, hơn nữa còn tuổi, cũng nổi danh, có khả năng được trở thành nghệ sĩ dương cầm ở chỗ sa hoa thế này, đôi lúc ngẫu nhiên đàn mấy đoạn, công việc chủ yếu của Bạch Hà là nhân viên phục vụ, phục vụ trà nước cho khách hàng.

      Lúc Lăng Hiểu dẫn theo đường yên nhiên, trương chi nhã chờ đám tiểu thư thế gia vào quán, cũng nhìn thấy bóng dáng của Bạch Hà. Tống Văn Bân đương nhiên cũng có ở đây. ngồi chỗ đàn dương cầm là vị khoảng ba bốn mươi tuổi, khí chất cao nhã nữ tính, tài nghệ tinh xảo, trong khúc nhạc lại chứa đựng tình cảm dồi dào, hổ là nghệ sĩ được trả lương cao mời đến.

      đám người Lăng Hiểu được giữ ở cửa, được nhân viên phục vụ thái độ ân cần mời vào, ân cần hỏi các là muốn ngồi trong phòng trang nhã hay là ngồi bên ngoài, Lăng Hiểu và các bàn bạc chút, quyết định ngồi trong phòng trang nhã, sau đó cười hỏi: "Bạch Hà tiểu thư có phải làm việc ở đây ?"

      "Đúng vậy, mọi người muốn gọi Bạch Hà phục vụ sao ạ?" Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu, dò hỏi.

      "Chúng ta và Bạch Hà có quen biết, gọi ấy đến đây ". Thái độ Lăng Hiểu ôn hoà, khiến người ta đối với Bạch Hà có phải là tốt hay . Nhân viên phục vụ đoán được tình huống, tất nhiên dám nhiều lời, khom người dẫn các vào phòng trang nhã đồng thời lại cho người gọi Bạch Hà nhanh chóng đến đây.

      Đợi cho đám người Lăng Hiểu ngồi vào bàn, Bạch Hà ăn mặc giống như nhân viên phục vụ khác cũng vội vàng chạy đến, theo quán tính liên tục xin lỗi, sau đó ngẩng đầu mới nhìn thấy Lăng Hiểu ngồi ở chủ vị lạnh nhạt mỉm cười nhìn ta, cả người ta lập tức lặng .

      " sớm nghe văn bân chỗ này rất tốt, phục vụ ấy cũng rất hài lòng, vì thế hôm nay có thời gian, nên tôi đến đây chút. Lần này do tôi làm chủ, mấy ấy đều muốn xin phục vụ, để cho các ấy vui vẻ mà về" Lăng Hiểu mở miệng , giọng bình thản, êm dịu.

      Tư tưởng trào lưu tự do, ngang hàng chỉ vừa mới phổ biến, đại đa số lòng người vẫn tồn tại quan niệm cấp bậc như trước, chủ là chủ, người hầu là người hầu, quý nhân là quý nhân, bình dân là bình dân. Những lời này nếu là chủ nhân với người hầu, khách quý với nhân viên phục vụ được coi là lễ phép, hiền hòa,nhưng những lời này lại đâm vào chỗ đau của Bạch Hà, đó là địa vị chênh lệch của hai người, mà địa vị của Lăng Hiểu và Bạch Hà chỉ có mà thôi, đó là chủ và người hầu.

      Câu đầu tiên Lăng Hiểu đem quan hệ của Tống Văn Bân và Bạch Hà trở thành khách quý và nhân viên phục vụ, nếu là người bên ngoài nghe có lẽ nghĩ nhiều, nhưng người cố tình, người nghe lại cố ý, trong mắt của Bạch Hà, mọi cử động của Lăng Hiểu đều đem ta hạ thấp, căn bản đặt vào trong mắt, mặt nở nụ cười mờ mịt thị uy làm cho ta ngay cả phản bác hay biểu đạt bất mãn đều thể làm được, chỉ có thể mỉm cười cứng ngắc, gật đầu đồng ý.

      Thái độ Lăng Hiểu ràng, còn vài vị đại tiểu thư tự nhiên cũng nghe hiểu, sớm vừa mắt Bạch Hà nên các đều nhân cơ hội này làm ta khó xử, các loại trà quý giá, tinh tế soi mói đến thể soi mói hơn được nữa, khiến cho Bạch Hà thể ứng phó nổi, mỗi câu nghe như văn nhã thực ra đều mang theo ý tứ trêu đùa và khinh miệt trong ánh mắt, khiến cho ta cảm nhận mình hoàn toàn hiểu những kiến thức rộng rãi đó, thấy chêch lệch giữa bản thân mình và các tiểu thư của thế gia.

      Lăng Hiểu hơi nâng cằm, mắt hơi nhắm lại giống như thưởng thức tiếng đàn dương cầm, thần thái thanh thản. từ trước đến nay luôn lấy ép buộc người mình thích làm niềm vui, lúc trước là Tống Văn Bân, nay đối tượng chơi đùa của biến thành Bạch Hà, nhìn vẻ mặt đỏ ửng đầy khuất nhục lại nhẫn nhịn thể phát tác của ta, Lăng Hiểu cảm thấy việc mình bị thêu thùa hành hạ cả thể xác và tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.

      Lăng Hiểu muốn để cho Bạch Hà biết, ta và mình rốt cuộc là khác biệt cái gì. Bạch Hà ta chỉ là đứa con riêng được nuôi dưỡng bên ngoài được cưng chiều, mà Lăng Hiểu là tiểu thư chân chính được nuông chiều từ bé, giống như mặt trăng được các vì sao vây quanh. Cho dù người của ta có nữa dòng máu giống nữa, giữa các cũng khác biệt trời vực, vĩnh viễn có khả năng có ngày ngang hàng với nhau.

      Đây là mịt mờ cảnh cáo, đồng thời cũng là loại khích lệ biến hình, để xem thử có thể tiếp thu được tín hiệu này là người có tính cách thế nào. Nếu Bạch Hà tự biết mình biết ta, có tâm tư khác, an phận mà sống, nhưng nếu như ta vẫn giữ ý định ban đầu bước chân vào Lăng gia, có tâm tư thay thế vị trí đại tiểu thư của Lăng Hiểu, như vậy cảnh cáo này của Lăng Hiểu thể nghi ngờ càng thêm kích động khát vọng của ta, làm cho ta hành động nhanh hơn.

      Nếu là loại người trước, Lăng Hiểu để ý, nếuTống văn bân thích ở cùng ta, để cho hai người họ ở cùng chỗ, dù sao nay đại vị của Lăng Hiểu ở Lăng gia ai có thể dao động được. mà khi là loại người sau.... Lăng Hiểu đương nhiên keo kiệt khiến cho ta nếm thử những chuyện mà phải trải qua ở đời trước.

      thể , đời trước Bạch Hà sở dĩ thành công, nguyên nhân quan trọng nhất chính là ta biết nhẫn, giấu tài. Cho dù gặp ít chế giễu, nhưng cho tới bây giờ Bạch Hà đều thất thố, luôn luôn dịu dàng mềm mại, hình tượng yếu đuối động lòng người. ta càng khó chịu, càng bị chế nhạo, lại càng nhẫn nại thuận theo. Tống Văn Bân càng đồng tình với ta, kính nể ta, mến mộ ta.

      Nay, Bạch Hà thừa nhận mấy vị tiểu thư thế gia này móc, chế nhạo, thái độ ban đầu là mặt đỏ rần, cắn răng nhẫn nại, dần dần về sau bình tĩnh ôn hòa, khiêm nhường lắng nghe, Lăng Hiểu xem đó lúc đó thấy cũng sai biệt lắm, tiếp tục nữa làm tình huống đảo ngược, rốt cục cũng mở miệng ngăn trò khôi hài này lại.

      "Được rồi, những thứ kia tất nhiên bằng trong nhà chúng ta cẩn thận làm, nhưng mà chúng ta chỉ đến đây nếm thử mà thôi, cái hai cái đều soi mói như vậy , người khác biết mấy người kén ăn, còn tưởng rằng mấy người đến đây phá quán người ta đó!" Lăng Hiểu cười , gật đầu nhìn Bạch Hà tỏ ý xin lỗi " cần lo cho các ấy, tôi đại khái cũng nghe , hay để tôi đến thay các ấy thử . Nếu hợp khẩu vị, lần sau các người đến nhà tôi, tôi tự mình pha trà làm bánh, xem như tạ lỗi, như thế có được ?" câu cuối cùng, là với đám người đường yên nhiên, các vị tiểu thư này đương nhiên là cho Lăng Hiểu mặt mũi, cả đám đều cười cười.

      "Nếu em như vậy, chúng tôi nhất định hợp khẩu vị đó!" Đường yên nhiên kéo tay Lăng Hiểu, cười to "chỉ cần có thể ăn đồ do em làm, để chúng ta có lộc ăn, cho dù là dối cũng hối tiếc!"

      Lăng Hiểu cười trừng mắt nhìn liếc mắt cái, sau đó liên tiếp gọi vài món, để cho Bạch Hà ghi lại. Nhìn mấy vị tiểu thư còn lại cũng có vẻ gì là hài lòng, Bạch Hà nhàng thở ra lại có chút thất vọng, tiếng "chờ chút" liền lui xuống.

      "Sao lại để cho ta xuống như vậy chứ? Chúng ta còn chơi chưa đâu!" sau khi Bạch Hà rời khỏi, vị tiểu thư quyệt miệng, bất mãn .

      Lăng Hiểu vô tội trừng mắt nhìn: "Chơi cái gì? Chúng ta là tới uống trà , uống trà còn tính chơi cái gì hả?"

      Nhìn Lăng Hiểu biết là giả ngu hay là ngốc , mấy có chút bất đắc dĩ, thèm che giấu ác ý đối với Bạch Hà, mà Lăng Hiểu làm bộ khuyên nhủ các vài câu, để cho các nên làm khó Bạch Hà quá, lập tức ra nguyên nhân chính là: "Nhìn thời gian chỉ lát nữa Vân Bân tới, nếu thấy các làm khó Bạch Hà, ấy mất hứng!"

      Lập tức, các nghe vậy lập tức im miệng, bỗng nhiên hiểu ra nhìn nhau nở nụ cười.

      Quả nhiên, chờ bao lâu, Tống văn bân và hai người con trai khác cùng vào quán, Lăng Hiểu cười vẫy vẫy tay, để cho bọn họ lại ngồi cùng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :