1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tam Gia - Mijia (Dân quốc, Sủng, Đại thúc) update chương 32 (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      ahihi.cảm giác có người dòm ngó con kìa
      nhinguyen thích bài này.

    2. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      chỉ 1 câu của Lăng Hiểu ổng điều tra gốc gác mấy đời của ng ta.

    3. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      ☆, Chương 26: Thiếu niên (mười bảy)

      Thiệu Kiệt mong đợi nhìn ông nội mình, mà Lăng Hiểu cũng nhìn qua Tam gia, chẳng qua ý nghĩa trong ánh mắt hoàn toàn khác nhau, vô cùng lo lắng.

      lòng, mặc dù Thiệu Kiệt lúc có chút ương ngạnh, nhưng sau khi lớn lên cũng trở thành thanh niên tuổi trẻ tài cao, chẳng qua cho dù có vĩ đại nữa, Lăng Hiểu cũng muốn gả cho để làm quả phụ (Góa chồng), cũng giống như mấy chuyện chống đối chính trị gì đó, có chút hứng thú nào, cả hai có chí hướng giống nhau, đương nhiên thể trở thành bạn đời với nhau được.

      ... Đương nhiên, phần cũng do đời này Lăng Hiểu chết tâm với đàn ông, đàn ông thể vĩnh viễn dựa vào, phụ nữ muốn sống tốt, phải tự mình cố gắng tự lập, làm phải tốt hơn so với đàn ông, đứng phải cao hơn so với đàn ông!.

      Ánh mắt khẩn thiết của Lăng Hiểu nhìn sang Tam gia đúng lúc chạm phải ánh mắt sắc bén trầm của , cũng biết trong lòng Tam gia nghĩ gì, nhưng trong đầu Lăng Hiểu lại hoàn toàn có ý nghĩ hay lo lắng Tam gia lấy ra để liên hôn, củng cố thế lực của mình ---- giang sơn này của Tam gia đều do bản thân tự mình tạo ra, chưa bao giờ làm chuyện đem phụ nữ ra trao đổi.

      Nhưng mà, cho dù lo lắng chuyện liên hôn, Lăng Hiểu cũng hi vọng dùng ánh mắt nhắn nhủ với Tam gia ý nghĩ của , nếu chẳng may Tam gia cho rằng có tình cảm với Thiệu Kiệt, sau đó gật đầu đồng ý, vậy phải xong đời rồi sao.

      Tam gia nhìn Lăng Hiểu chớp mắt cái, khóe miệng khẽ nhếch, mắt rủ xuống, để ly trà bàn, khẽ cười : “Chú Thiệu đúng là biết đùa, nha đầu kia bất quá chỉ là tôi nhìn thấy thích, cho nên mới giữ bên người nuôi mấy ngày thôi, có quan hệ máu mủ gì với tôi, hơn nữa bé còn có cha ruột, làm sao đến phiên tôi làm chủ chứ?”

      "Lời này của Tam gia quả thực quá mức khiêm tốn rồi”. ông nội Thiệu Kiệt vuốt chòm râu “Chỉ cần Tam gia ra mặt, làm sao có chuyện làm được chứ? Tôi nghĩ Lăng gia chắc có ý kiến gì”

      - - Lăng gia đương nhiên có ý kiến, Lăng Hiểu có thể gả đến Thiệu gia, nhìn thế nào cũng là Lăng gia trèo cao, so với việc gả cho Tống Văn Bân, đối với cha Lăng gả cho Thiệu gia có lợi hơn. Lại càng cần phải , trong đó còn có Tam gia giống như nửa mai mối.

      Tam gia cười lắc đầu, tỏ vẻ đây là chuyện của con cháu, có ý định tham gia quá nhiều.

      Nhìn thấy ý tứ của Tam gia tuy rằng uyển chuyển nhưng lại mang ý tứ từ chối mười phần, ông nội Thiệu Kiệt cũng thức thời : “Tam gia đây là tin tưởng tiểu tử nhà chúng ta phải ! Nhưng mà cũng đúng, tiểu tử này tuổi lớn, cũng quá bướng bỉnh, đương nhiên khiến người ta lo lắng. Năm đó lúc tôi gả con cũng vậy, ngàn chọn vạn tuyển người nào cũng thấy vừa mắt, cuối cùng cũng là con có chủ ý của mình, chết sống phải gả! Tôi bất đắc dĩ mới gật đầu. Con mà, đều là báu vật trong lòng của cha, hận thể giữ ở bên cạnh cả đời!.

      Tam gia khẽ cười cái, quay đầu nhìn nhìn Lăng Hiểu, ông nội Thiệu Kiệt cũng nhìn theo, cười híp mắt nhìn hai đứa: “Người trẻ tuổi bây giờ, đều đề cập cái gì mà tự do đương! Chúng ta nên tạo cơ hội cho bọn trẻ ở chung, chừng là cả hai đứa hợp ý lẫn nhau, duyên phận đến, chuyện này coi như thành phải ?”

      Tam gia nghe vậy, ánh mắt lại trầm hơn, tuy rằng vẫn bộ dáng tươi cười như trước, nhưng Lăng Hiểu lại cảm thấy như có áp lực vô hình đè lên .

      "A Kiệt a, cháu cũng phải cố gắng hết sức mới được, vợ là do mình tự đeo đuổi đó! Năm đó, ông nội cũng mặt dày mày dạn mới theo đuổi được bà nội của cháu!” ông nội Thiệu Kiệt cười to , khách khứa nghe vậy cũng cười vang, vừa trêu chọc vừa như có ý dò xét Lăng Hiểu và Thiệu Kiệt, cũng biết có phải có chút hối hận con cháu mình sao cơ trí như vậy, ra tay chậm, hay là oán giận Thiệu gia ra tay quá nhanh.

      Thiệu Kiệt nắm lấy tay Lăng Hiểu, trả lời vang dội, làm cho Lăng Hiểu choáng váng cả đầu. tất nhiên biết tính tình tùy hứng cố chấp của Thiệu Kiệt. ngay cả tánh mạng của mình mà cũng để ý, chẳng may chọc tới , quả là phiền phức lớn rồi.

      Nếu tam gia tỏ vẻ muốn nhúng tay vào, Lăng Hiểu cảm thấy mình nên biểu đạt chút ý kiến, để đề phòng người lớn hai ba câu biến thành thể cứu vãn được. nghẹn đỏ mặt, giả bộ bộ dáng xấu hổ bỏ tay Thiệu Kiệt ra, cúi đầu giọng : “Nhưng mà, cha cháu từng , sau này cháu lớn lên gả cho Văn Bân…..”

      Vừa , Lăng Hiểu ở trong lòng thắp nén nhang cho Tống Văn Bân. Tuy rằng trước giờ chưa từng đối đãi với Tống Văn Bân như vị hôn phu của mình, nhưng tốt xấu gì hai nhà Lăng Tống cũng có hôn ước bằng miệng với nhau, và Tống Văn Bân lại là thanh mai trúc mã, trong lúc nguy cấp đem ra làm bia đỡ đạn vẫn tương đối thuận tay hơn, cũng làm cho người khác tin tưởng hơn.

      Tuy rằng những thế gia đại tộc này để Lăng gia, Tống gia trong mắt, nhưng mà nếu bọn họ là tự do đương, hôn nhân tự mình làm chủ, tất cả đều làm theo ý của con cháu, vậy nếu sớm có người trong lòng, người khác tự nhiên có cách nào ép buộc . Huống hồ, còn có Tam gia ở đây, ai dám làm khó ép buộc chứ?

      Về phần sau này có lấy Tống Văn Bân làm chồng hay ... đời này phải còn có câu "Di tình biệt luyến" hay sao? Tóm lại trước hết phải đêm chuyện hôm nay giải quyết rồi tính sau!

      Lời của Lăng Hiểu hiển diện là mọi người ai ngờ được, bọn họ biết Lăng Hiểu, nhưng chỉ là chú ý quan hệ của với Tam gia, về phần Lăng gia thế nào, có hôn ước hay có người trong lòng hay , lúc trước có ai để ý, đương nhiên thể biết hết được.

      Ông nội Thiệu Kiệt chớp mắt gì, bản thân khen cháu trai vài câu, lại cũng đành chịu với dáng vẻ ngây thơ, ngượng ngùng, bộ dạng “ phải Văn Bân lấy chồng” của Lăng Hiểu.

      Ông nội Thiệu Kiệt còn cách nào khác, chỉ có thể bỏ qua lời đề nghị này, tỏ vẻ chuyện của con cháu tự bản thân tụi nó giải quyết, về phía Lăng Hiểu cả buổi tối bị Thiệu Kiệt bao vây hỏi mấy câu như “Văn Bân là ai”, “ tốt thế nào”, làm cho Lăng Hiểu thể tiếp tục duy trì bộ dáng , ở trong lòng cũng ráng kiềm chế, hận thể đánh ta trận, để ta yên tĩnh lại.

      Nghe Lăng Hiểu ngừng khen Tống Văn Bân tốt thế nào, chỉ làm cho Thiệu Kiệt giật mình, ngay cả Gernot có lần gặp Tống Văn Bân cũng vô cùng ngạc nhiên. ra lúc trước cũng từng nghe Lăng Hiểu nhắc đến Tống Văn Bân, nhưng có phát ra đối với Tống Văn Bân ‘tình sâu nghĩa nặng’ như thế. Trong mắt Gernot, từ kiên cường, đến đánh nhau so với còn hung ác liều mạng hơn, Lăng Hiểu hoàn toàn khác với các khác, căn bản thể nào liên hệ được với những từ thương linh tinh này được. Bây giờ nhìn thấy bộ dáng này của , Gernot cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn sụp đổ, cả người đều có chút ngổn ngang bối rối.

      Vội vàng ứng phó Thiệu Kiệt, Lăng Hiểu phát , Tam gia vẫn liên tục chú ý nhất cử nhất động của , nhìn xấu hổ khen ngợi Tống Văn Bân như trời có, dưới đất có, là người độc nhất vô nhị, khiến cho hai hàng lông mày của Tam gia càng nhíu chặt, cuối cùng nhịn được giơ tay lên vẫy tay gọi Chu Tuyên Hoa đến gần, khom người vài câu với Chu Tuyên Hoa.

      Đôi mắt giấu dưới kính của Chu Tuyên Hoa lóe sáng có chút kinh ngạc, buồn cười gật gật đầu, nhanh ra khỏi phòng, trước khi ra cửa, còn liếc nhìn Lăng Hiểu cảm thán cái.

      Sau khi buổi tiệc sinh nhật chấm dứt, khách khứa lần lượt ra về, Lăng Hiểu rốt cục cũng tiễn được Thiệu Kiệt , quả thực cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, sốt ruột muốn về nhà tắm rửa, lên giường nghĩ ngơi, lại nghỉ đến người hầu lại báo cho biết, Tam gia chờ ở thư phòng.

      Tam gia cho gọi, đương nhiên Lăng Hiểu dám chậm chạp, vội vàng chạy đến thư phòng, thấy Tam gia cầm vài tờ văn kiện trong tay, vẻ mặt trầm như nước.

      Lăng Hiểu có chút thấp thỏm yên, biết có phải hôm nay mình làm sai gì ---- ví dụ như chuyện từ chối Thiệu gia ---- làm cho Tam gia vui, liền bày ra bộ dáng ngoan ngoãn, nhàng đến.

      " Tống Văn Bân?" Tam gia ném mấy tờ giấy cầm trong tay lên bàn, ngẩng đầu híp mắt nhìn Lăng Hiểu ---- hình như đây là lần đầu tiên Lăng Hiểu nhìn thấy vẻ mặt vui của Tam gia biểu ràng như thế ---- “Sao tôi nhìn thế nào cũng nhìn thấy tốt như vậy?”

      Lăng Hiểu nhìn thoáng qua những tờ giấy kia, đó là những thông tin về Tống Văn Bân viết vô cùng ràng cặn kẽ, khỏi có chút ngạc nhiên, có chút khó tin, hơn nữa càng nhiều là cảm thấy ấm áp. nhìn ra được, Tam gia là lòng giúp đánh giá đối tượng mà muốn trao gửi cuộc đời, mà phải giống như cha , chỉ biết lợi ích cuộc hôn nhân mang lại.

      Hai đời làm người, đây là lần đầu tiên được trưởng bối quan tâm hôn như vậy, khiến cho Lăng Hiểu cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

      "Loại con trai này, tuy rằng nhìn tệ, có chút tài hoa thông minh, nhưng thực tế lại quả quyết, biết đồng tình thương người nhưng lại ngây thơ, chỉ biết nghe lời êm dịu, dễ dàng bị người ta lợi dụng, tương lai có thành tựu lớn. Nếu em gả cho , quả là mắt bị mù rồi! Tam gia cười nhạt, lưu tình châm biếm .

      Lăng Hiểu mím môi khẽ cười, dựa vào người Tam gia, dí dỏm mà mở to hai mắt: "Em lấy đâu! Lúc nảy như vậy, chỉ là chặn miệng người khác thôi, em cũng muốn có quan hệ gì với người tên Thiệu Kiệt kia!”

      "Hừ, cái tên Thiệu Kiệt kia cũng có gì đặc biệt, tính thông minh lại xúc động tùy hứng, theo tình hình này, nếu vận khí tốt, chừng là loại người đoản mạng!” Tam gia hừ tiếng, bình luận trúng tim đen.

      Lăng Hiểu mắt mở to, vẻ mặt sùng bái: "Tam gia nhìn người rất chuẩn!”

      - - Đúng là rất chuẩn! Đời trước người cả đời tầm thường có gì nổi bật, người chết sớm, Tam gia sai chút nào, đại khái nhìn trẻ ba tuổi là biết già thế nào, quả nhiên là đạo lý này.

      Thấy Lăng Hiểu ngoan ngoãn, vẻ mặt cũng giống như làm bộ, đúng là có hứng thú với Tống Văn Bân hay Thiệu Kiệt, vẻ mặt của Tam gia cũng hòa hoãn hơn, rốt cục trong mắt cũng có ý cười, nâng tay xoa tóc Lăng Hiểu: “Tôi xem người đương nhiên là chuẩn, nay tôi ngồi ở vị trí này, khi nhìn sai người, chỉ có thể là gặp phiền phức lớn. nhưng mà tôi đúng là nhìn lầm em rồi, thế nhưng lại bị em lừa gạt, kỹ thuật diễn quả thực là rất tốt”.

      Tuy rằng giọng điệu Tam gia hơi châm chọc, nhưng Lăng Hiểu lại phát tức giận, vì thế cọ mặt vào cánh tay Tam gia cười hì hì làm nũng “ phải Tam gia nhìn lầm, đây là quan tâm quá bị loạn!”

      "Quan tâm bị loạn..." Tam gia khẽ hừ tiếng, "Từ này dùng xem ra rất chính xác, tôi quả nghĩ tới có ngày từ này lại dùng người tôi”.

      Lăng Hiểu thè lưỡi, bị Tam gia cười búng chóp mũi: “Về sau nếu em nhìn trúng ai, mang đến cho tôi nhìn xem, nếu qua được ải của tôi, sau đó tất cả tùy ý em”.

      Lăng Hiểu giòn giã đáp ứng, thấy Tam gia sau khi xong vẻ mặt lại lạnh nhạt, biết suy nghĩ gì, suy nghĩ chút cảm thấy mình nên quấy rầy Tam gia là tốt nhất, dứt khoát tò mò nhìn những tư liệu về Tống Văn Bân mà Tam gia tùy tay ném lên bàn.

      Hiển nhiên, mấy thứ này là mới chuẩn bị xong, nhìn ràng là nét chữ của Chu Tuyên Hoa, trật tự ràng, dùng từ chính xác, mang theo chút cảm xúc cá nhân nào, còn rất nhiều chuyện mà Lăng Hiểu biết, bất quá nhìn chút mấy việc này cũng ngoài dự kiến của , quả thực đây là những chuyện mà Tống Văn Bân làm.

      Tuy rằng trải qua dạy dỗ của Lăng Hiểu, nhưng Tống Văn Bân dù sao cũng là Tống Văn Bân, thể nào thay đổi khác được. Bản tính con người định, trừ khi gặp phải biến cố lớn trong đời, nếu khó mà thay đổi được.

      Thấy Lăng Hiểu nhìn những tin tức của Tống Văn Bân, Tam gia cũng có ngăn cản, chỉ là chống tay xem phản ứng của , thấy Lăng Hiểu thèm quan tâm đến những tin tức đó, ngược lại là liên tục khen điều tra làm tốt lắm, khiến cảm thấy buồn cười : “Em cũng phải lúc nào cũng ở bên cạnh , đương nhiên có nhiều chuyện em biết, mà Chu Tuyên Hoa lại tân tân khổ khổ thiết lập mạng lưới tình báo nếu ngay cả em cũng bằng, nên xấu hổ đập đầu mà chết thôi”. Dừng lại chút, Tam gia tươi cười nhạt dần, hơi hơi nhíu mi, " nàng Bạch Hà này, em tính làm thế nào?”

      " ta?" Tuy rằng tư liệu có ít chuyện liên quan đến Bạch Hà và Tống Văn Bân, cũng kèm theo tin tức Bạch Hà là con riêng của cha Lăng, nhưng Lăng Hiểu quả thực nghĩ đến, Tam gia lại chú ý đến nhân vật như vậy “Còn có thể như thế nào?"

      " ta nhìn qua tâm tư , biết là người của em cũng dám ra tay tranh giành, thế nào, em định bỏ qua như vậy?” Tam gia điểm điểm cái tên của Bạch Hà giấy, có vẻ ngạc nhiên nhíu mày “Đây phải tính cách của em nha?”

      " phải bỏ mặc, là giữ lại, đùa giỡn chút mà thôi”. Lăng Hiểu cười , có chút lơ đễnh.

      "Đùa giỡn..." Tam gia khẽ cười, nhìn về phía chậu hoa Tây Dương để bàn, cảm khái “Có đôi khi, giữ lại đùa giỡn gì đó rất nguy hiểm, để ý chút là có thể lật thuyền trong mương, nếu bị hãm vào quá sâu, thể thu lại được…..”

      Lăng Hiểu hơi giật mình, tự chủ được có chút dò xét nhìn Tam gia. Trước đó Tam gia giữ bên cạnh để chơi đùa, năm sáu năm qua trăm phương ngàn kế, cẩn thận từng bước, cuối cùng lại chiếm chỗ nho bên người Tam gia. Nếu quả thực giống như Tam gia , nếu bị hãm vào quá sâu, phần tình cảm đó thể thu về được, đó là vật cực kỳ có giá trị.

      Chỉ mong, tam gia đối với cưng chiều, có thể tiếp tục kéo dài hơn nữa…..
      1620thuy, tiểu Viên Viên, Hale20512 others thích bài này.

    4. nhinguyen

      nhinguyen Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      639
      À, tui hỏi mấy nàng chuyện này, bộ truyện 'Bức thư bị lãng quên của Cố Tây Tước" mấy nàng có ai đọc , tui có mấy chương còn thiếu của bộ này, do sách xuất bản tui type xong rồi, mấy nàng muốn tui tui đưa mấy nàng đọc.
      Hale205, Chris_Luuthanhvan110191 thích bài này.

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Hiểu Hiểu yên tâm đc cưng chiều, Tam gia hãm sâu vào rồi. Rút ra, đuổi .
      nhinguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :