Tam cung lục viện thất thập nhị phi - Thạch Chương Ngư(full)

Thảo luận trong 'Sắc Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 188: Cự phú.


      Đường từ Thanh Thục son đến Vọng Giang thành lất phất mưa phùn, vùng u ám che phủ bầu tròi giông như nội tâm của ta lúc này vây.


      Mặc dù Khinh Nhan và Hoàn Tiếu Trác rốt cục xảy ra chuyện gì, nhưng từ đủ loại hành động của ta cũng đoán được nhất định ta trải qua biến ' lồ.


      Hai người biếu ra quan tâm vói ta mọi lúc, ' gắng dùng loại quan tâm lặng lẽ này khiến ta sớm thoát khỏi tâm trạng u ám.


      "Cuối cùng tròi cũng tạnh mưa rồi!"


      Khinh Nhan ném nón mưa , nhìn bầu tròi nắng gắt kêu lên vui mừng.


      Từ khi ròi khỏi Thanh Thục son, tính tinh của nàng trò' nên hoạt bát động lòng người, dường như trờ lại thành thiếu nừ mà ta gặp ờ Hán quốc hồi nào.


      Ta biết rốt cục tại sao lại sinh ra thay đốỉ này, nhưng ta cũng vui mừng khi thấy Khinh Nhan thoát khỏi tâm trạng day dứt.


      Ta ghim cương ngựa, tuân mã bởi vì động tác của ta mà dựng hẳn vó trước lên, hí dài tiếng.


      Hoàn Tiếu Trác và Khinh Nhan phóng ngựa đến bên ta. Hoàn Tiếu Trác quan sát nét mặt ta, giọng :


      "Bầu tròi cũng quang đãng, vì sao vẫn thấy huynh nò' nụ cười?"


      Khinh Nhan cố ý :


      "Chăng lẽ vì có hai người chúng ta ờ bên huynh cả ngày khiến tâm tinh huynh cảm thấy buồn bực?" r


      Hoàn Tiếu Trác đột nhiên thờ dài u oán:


      "Nếu như vậy, chủng ta nên thức thòi bỏ cho tốt, nên tiếp tục chọc Long đại công tử của chủng ta phiền lòng nừa!"


      Ta miền cường nò' nụ cười:


      "Hai nha đầu các muội người hát kẻ khen hay như thế làm gì? Ta chi lo lắng việc quồc , cùng phải cố ý nhằm vào các muội như thê' Hon nừa khuôn mặt ta được Khinh Nhan hóa trang, đương nhiên nét mặt thế phong phú như trước. "


      Khinh Nhan cười :


      'Mặc dù chi miền cường cười nhưng cùng xem như có cười, nhưng từ giờ tr' , nếu huynh vẫn giừ khuôn mặt khố sợ như vậy, chủng ta liền quay đầu ròi .


      Hoàn Tiếu Trác đồng lõa gật đầu.


      Ta thờ dài, nỡ nụ cười sáng lạn:


      "Coi như ta sợ các muội, cười như thế này được chưa?"


      Hai cổ bị bộ dạng của ta chọc cho cười lớn.


      Phía trước vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, trong buốỉ sáng sớm lung linh sau cơn mưa nghe có vẻ trong trẻo, đội xe chừng hai mưoi người phóng về phía chúng ta.


      Thực làm ta ngạc nhiên chính là xa xi của đội ngũ này, nhưng từ vóc dáng tuân mã cùng hoa văn tinh xảo của thủng xe đến xem, khí phách thua kém gì Hoàng gia, thân phận của chủ nhân đội ngũ này chắc chắn khá cao.


      Ta liếc mắt nhìn hai , phóng ngựa tránh ra ven đường. Dù sao noi này cũng là lãnh thố của Tân quốc, chủng ta cần thiết phải làm người khác chủ ý.


      nghi tói đội xe đến trước mặt chúng ta lại đột nhiên ngừng lại, người trung niên mập lùn bước xuống xe ngựa, từ xa cười, :


      "Người tói chính là Đoạn quốc sư?”


      Ta ngẩn ra, ra đội xe này đến vì Hoàn Tiếu Trác.


      Hoàn ỉ iêu irác cười ớt:


      "Ta còn tường là ai có khí phách lớn như vậy, ra là Phó tiên sinh!"


      Người trung niên kia cười ha hả, :


      "Đoạn quốc sư chớ chế cười ta, ta chi là ờ quý phủ của người khác kiếm cơm, theo giao phó của chủ nhân ở đây chò lâu."


      ăXày thanh tú của Hoàn Tiếu Trác nhíu lại, :


      "Chủ nhân của ngài là ai?"


      Phó tiên sinh cười :


      "Đoạn quốc sư rồi biết!”


      Dường như Hoàn Tiếu Trác cũng có nhiều hảo cảm vói vị Phó tiên sinh này, lạnh lùng : "Nếu như ngài muôn , vậy nên tiếp tục chặn đường ta. Còn nừa, giờ ta còn bất cứ quan hệ nào vói Đại Hán, sau này ngài cũng đừng gọi ta là Đoạn quốc sư nừa!"


      Phó tiên sinh thấy Hoàn Tiếu Trác lạnh lùng như vậy nhưng vẫn duy trì bộ dáng cười híp mắt, đủ thấy người này khôn khéo từng trải. Phó tiên sinh cười :


      "Xin Đoạn nương nên tức giận, lúc này Mộ Dung nương ờ quý phủ chò' đợi!"


      vừa ra, trong lòng ta cùng chân động, chuyện Mộ Dung Yên Yên ờ lại dường thương tại Vọng Giang thành là giả, ta còn đế mấy ngườTa Đông Lang Thứ ờ lại bảo vệ nàng, nhưng tại sao nàng lại đến quý phủ của người nào đó, hon nừa còn tói đây đón Hoàn Tiếu Trác, vì sao lại thấy người võ sĩ thuộc hạ của ta?


      Hoàn Tiếu Trác nghi ngờ :


      " giò Yên Yên ờ đâu?”


      Phó tiên sinh cười :


      "Đoạn nương cần lo lắng, tại nàng và các vị khách quý khác ở quý phủ noi ta ờ làm khách rất thoải mái, mọi người rất nhanh có thế gặp họ." hồi lâu vẫn chưa chịu tiết lộ thân phận chủ nhân.


      Ta lặng lẽ đưa ánh mắt về phía Hoàn Tiếu Trác, Hoàn Tiếu Trác gật đầu :


      "Tốt, ta theo các ngài!"


      Mặt mày Phó tiên sinh hỏn hở, làm động tác mòi cung kính:


      "Mòi ba vị khách quý lên xe!"


      Ta cười nhạt, cùng Khinh Nhan và Hoàn Tiếu Trác cùng lên xe, Khinh Nhan ghé vào tai ta : "Nhừng người này đều là võ sĩ tầm thường, minh ta cùng có thế đánh bại bọn họ!"


      Ta CO y lam bộ:


      "Làm nừ nhân nên quá dã man, động tí liền đánh đánh giết giết!"


      Khuôn mặt Khinh Nhan đỏ lên, hung hăng cắn cái vào vai ta.


      Ta vươn tay ôm hai vào lòng, suốt dọc đường đúng là ta lạnh nhạt vói bọn họ. Hai đỏ mặt nằm trong lòng ta, yên lặng hương thụ cảm giác ôn nhu sau nhiều ngày xa cách.


      Qua cừa xe có thế thấy dược, sau khi tiến vào Vọng Giang thành, xe ngựa chạy dọc theo đường.


      Hoàn Tiếu Trác giọng :


      "Vị phó tiên sinh này là thương nhân của Hán quốc, có của hàng lớn ở Hán đô, bòi vì kinh doanh đầy đủ các mặt hàng chô nên cùng có chút danh tiếng trong đám vương công quý tộc ờ Hán đô, ta cùng vì vậy mói biết ."


      Khinh Nhan mim cười :


      "Tỷ ta mói thấy có chút ân tượng, ta từng mua tơ lụa tại cửa hàng của ."


      Hoàn Tiếu Trác gật đầu :


      "Nhưng tất cả cùng chi là ngụy trang, mặt hàng kinh doanh chủ yếu của là binh khí và than đá.” Trong khi chuyện, xe ngựa dừng lại.


      lâu lắm, Phó tiên sinh nhàng gõ cửa xe, cung kính :


      "Đoạn nương, chủng ta đến noi rồi!"


      Mò' cửa xe ra mói thấy xe ngựa của chúng ta dừng bên thảm cỏ xanh ngát, con đường đá xanh rộng năm thước kéo dài tói tận rừng liều phía trước.


      Phó tiên sinh dần chủng ta chầm chậm tói rừng liều phía trước. vào rừng liều, còn đường trờ hỏ hẹp, cành liều rũ xuống từ đinh đầu, bóng cây râm mát tựa như mái tóc của thiếu nừ xõa xuống, khí trong rừng vô cùng trong lành.


      hon trăm bước về phía trước liền đến cuôi rừng liều, khung cảnh trước mắt trở nên sáng sủa, cái hồ phăng lặng như gương ờ phía trước, tựa như bãi có xanh ngát vây quanh viên kim cương, phản chiếu ánh sáng biến ảo vô cùng bầu tròi.


      Phó tiên sinh cười :


      "Xin ba vị khách quý đừng trách, đoạn đường này hẹp, xe ngựa thế vào, hon nừa ta mòi ba vị xuống xe cùng vì muôn kế cho mọi người nghe mộ câu chuyện cù."


      Ta mim cười :


      "Xin rửa tai lắng nghe!"


      Phó tiên sinh :


      "Vị công tử này từng nghe qua chuyện cũ Bách Thuận đế đến thăm Ba Thục chưa?”


      Ta cười :


      "Tiên sinh đến Phong Lưu Hoàng đế tám trăm năm trước?"


      Ta cười :


      "Tiên sinh đến Phong Lưu Hoàng đế tám trăm năm trước?"


      Phó tiên sinh cười :


      "Chính là người này. Ban đầu khi Bách Thuận đế du lịch đến Vọng Giang thành, nghe đồn từng có duyên phận vói Long nừ, nhưng về sau bòi vì tròi và người khác biệt, hai người bọn họ cũng thế nào ở chung vói nhau. Bách Thuận rồi, Long nừ liền đến noi ban đầu bọn họ gặp nhau, nước mắt roi xuống biến thành hồ này, nàng đế bày tỏ tinh cảm trung trinh vói Bách Thuận đế nên cắt bỏ sợ tơ phiền não trong đầu, roi vãi tại noi này, ngày sau hóa thảnh mảnh rừng liều này."Câu chuyện cũ này lại khơi gọi ta nhớ lại nhừng chuyện về Thải Tuyết, trong lòng lại cảm thấy ảm đạmỄ


      Phó tiên sinh cười :


      "Nhưng tất cả cũng chi là truyền thuyết mà thôi, dựa theo Vọng Giang thành Sử mà Phó mồ xem qua, cái hồ này là do con người đào, dần nước từ ngoài sông vào mói tạo thành, mành rừng liều này cũng do người đòi sau trồng, nhưng là ngày xưa Bách Thuận đế cũng thực xây dựng cung điện ờ noi này.”


      Ta gật đầu :


      "Bách Thuận đế cũng thực Hoàng đế đa tinh, chừng có lẽ ông ta có ít tinh nhân ờ Vọng Giang thành này.”


      Nhừng lòi này của ta khiến khuôn mặt Khinh Nhan và Hoàn Tiếu Trác cùng đỏ lên, tám phần mưòi là các nàng liên tường nhừng lòi này đến bản thân minh.


      chiếc thuyền hoa xa hoa sớm đậu bên bò' chò' đợi, phó tiên sinh dần chủng ta lên thuyền. Thuyền hoa chầm chậm lướt hồ xen xanh biếc khôn cùng, từng đợt gió mát rượi phả vào mặt. Lần trước tói Vọng Giang thành, do ta quá vội vã nên đế ý đến noi có cảnh sắc tuyệt đẹp


      Cảnh đẹp tuyệt trần trước mắt khơi dậy tò mò rất lớn của ta đôi vói chủ nhân noi này, rốt cục là ai ở lại noi này? Tiền tài và địa vị của chắc chắn là rất lớn.


      Sau nửa canh giờ, thuyền hoa mói dừng lại tại giừa hồ. Ta đứng mũi thuyền thường thức cảnh đẹp, thấy kiến trúc phong cách cổ xưa, tao nhã đảo xa xa, bô' cục rất ki là.Đến khi thuyền hoa cập vào bò' liền thấy hon hai mưoi người ra bến thuyền, trong đó thậm chí có cả A Đông và Lang Thứ, từ vẻ mặt mừng như điên của bọn họ, ta xem ra chủ nhân noi này đôi vói bọn họ khá khách khí, lo lắng trong lòng CUÔ1 cùng cùng hạ xuống.


      Mặc dù ta được Khinh Nhan hóa trang cho, nhưng A Đông và Lang Thứ có thế nhận ra vóc dáng và khí phách của ta. Chủng ta vừa lên bờ, hai người bọn họ liền tói, quỳ xuống đất lớn:"Chủ nhân!"


      Ta phất tay, ta cùng muôn bộc lộ thân phận trước mặt mọi người, mim cười :


      "Mộ Dung nương đâu?"


      A Đông và Lang Thứ còn chưa kịp trả lòi, lại nghe thấy tiếng cười sang sảng vang lên:


      "Long công tử chi quan tâm đến hồng nhan tñ kỷ, chẳng lẽ nhớ được bằng hừu cù là ta sao?"


      Trong lòng ta chân động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, người mặc áo bào tơ lụa màu xám cười lỏn bước tói.


      Làn da người này trắng nõn, râu tóc bồng bềnh theo gió, bộ dạng giông hệt nho sinh, đôi mắt sâu hoi có màu vàng biếu ra phải là người trung nguyên.


      " Xích Lồ Ôn huynh!"


      Ta mừng rờ . Bất kế thế nào ra cùng ngờ được gặp lại tại noi đất khách Tần quốc


      Nhưng lòi vừa ra ta hôi hận, mặc dù tình bằng hừu giừa chủng ta cạn, nhưng du sao cùng là thương nhân, lòi vừa rồi của ta cùng xem như bộc lộ thân phận của chính mìnhẽ


      Xích Lỗ Ôn cười :


      "Người có thế thay hình đốỉ dạng, thay đốỉ tuối tác, nhưng là khí chất bấm sinh cuối cùng cũng thế nào thay đối."


      gã thương nhân mặc áo lam từ phía sau bước tói trước mặt ta, :


      "Tại hạ Phan Độ, là người Tân, hôm này liều lình mời, mong rằng Long công tử cảm thấy phiền lòng.”


      Cái tên Phan Độ này cũng xa lạ gì vói ta, trong bôn đại phủ hào trong thiên hạ, cho dù ta chưa từng gặp gờ người này, nhưng danh tiếng của ta được nghe từ lâu.


      Huống chi khi còn ở Tuyên thành, ta từng điều động vật liệu trong tay , mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng âh tượng vẫn khá sâu.


      Ta mim cười :


      "Ta còn tường là ai có được đinh viện khí phách như vậy, là là Phan lão bản giàu át thiên hạ."


      Phan Độ lạnh nhạt cười nó:


      "Phan mồ chăng qua chi có chút gia tài, giàu át thiên hạ dám nhận.’’


      Xích Lỗ Ôn cười to :


      "Phan huynh cần gì phải khách khí, Long công tử cũng muôn mượn bạc của huynh, huynh cần gì phải khiêm tốn như vậy."


      Phan Độ cười ha hả :


      "Phan mồ thất lề rồi, mòi Long công từ và hai vị nương, Mộ Dung nương chuyện cùng - Quản tiên sinh, hôm nay chủng ta phải tụ tập vui vẻ lần! "


      Ta mừng rờ :


      "Chính là Quản Thư Hành Quản lão bản?”


      Phan Độ gật đầu :


      "Chính là Quản tiên sinh, nếu phải đến đây tìm Mộ Dung nương, ta còn biết rằng Mộ Dung nương giá lâm Tần quôc."


      Từ xa vang lên tiếng cười lớn của Quản Thư Hàn:


      "Phan Tam Lang, ngươi vừa bậy gì về ta vậy?”


      Phan Độ cười :


      ' phải Quản tiên sinh muôn tự minh chuẩn bị rượu và đồ ăn sao? Tại sao bây giò' lại ứìiếu kiên nhẫn như vậy?"


      Quản Thư Hành :


      "Có bằng hừu từ phương xa tói khiến vui mừng quá đồi, Long công từ lặn lội đường xa đến, nếu như ta ra chào đón chăng phải là tỏ ra đủ chân thành sao? Hon nừa Phan Tam Lang ngươi là con buôn gian xảo, ai biết được ngươi có xấu sau lưng ta hay ?”


      Phan Độ khó xử cười.


      Ta vội vã tiến lên đón:


      "Quản lão bản, ta nhớ ngài muôn chết rồi.”Quản Thư Hành bước lên nắm hai tay ta, đánh giá dưói lần mói sâu xa:


      "Chi sợ trong lòng ngươi nghi đến con nuôi của ta, lão già như ta làm gì có lực hấp dần lớn như vậy?”


      câu của khiến mọi người đều cười lớn.


      Phan Độ phía trước dần đường, Xích Lỗ On cùng Hoàn Tiếu Trác và Khinh Nhan ờ phía sau , ta và Quản Thư Hành lại roi vào cuôi cùng, Quản Thư Hành thấp giọng :


      "Công tử cần phải lo lắng, Phan Độ là bằng hừu sông chết vói ta, hon nữa..."


      cười :


      " nửa gia nghiệp của Phan Tam Lang cũng có ân ký của lão phu.”


      như vậy, xem ra quan hệ vói Phan Độ phải là tầm thường.


      qua hành lang khúc khuỷu tói khoảng sân tao nhã, Mộ Dung Yên Yên mặc y phục màu xanh nhạt tưoi cười đứng chò' chủng ta ờ cừa. mặt của nàng từ xa đặt người ta, trong đó tràn ngập tinh cảm, lộ ra chút che giấu nào.


      Nàng giọng :


      "Công tử trò về rồi!"


      Ta nhàng gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp vô hạn. Lúc này ta mói biết được hạnh phúc lớn nhất thiên hạ là luôn có người thương chò' đợi ngươi trò' về. Nhưng ta cũng biêu lộ trước mặt mọi người.


      Phan Độ lấy cớ chuẩn bị tiệc rượu, Khinh Nhan, Hoàn Tiếu Trác tói bên chuyện.


      Xích Lỗ On và Quản Thư Hành kéo ta vào vào trong đình, Xích Lỗ On cười ha hả :


      "Chút nừa công tử giấu diếm được cả ta rồi!"


      Ta cười khổ :


      "Xem ra công phu ngụy trang của ta vẫn ra sao cả, Xích Lỗ On huynh vừa nhìn qua là có thế nhận ra thân phận ta.”


      Xích Lỗ Ôn cười :


      " ra cũng là tinh cờ, lần nay ta tói tim Phan Độ, lại tinh cờ gặp Quản lão bản đến đây nhò' Phan Độ tim kiếm Mộ Dung nương, nghi tói Mộ Dung nương lại ờ chỗ mấy người Lang Thứ dường thương."


      Lúc này ta mói nhận ra tại sao Xích Lỗ Ôn vừa gặp liền nhận ra ta. Lang Thứ từng gặp nhiều lần khi hộ tông ta tói Bắc Ho, lấy trí tuệ của , đoán ra ta tự minh đến cũng khó.


      Quản Thư Hành :


      "Công tử yên tâm, tinh bằng hừu giừa ta và Phan Tam Lang phải bình thường, sờ dì có thế lập nghiệp đều do lão phu dốc lòng trợ giúp, nếu lão phu cũng giao hon nửa tài sản của minh cho quản lý thay."


      Ta cười :


      "Quan hệ của Quản lão bản đúng là vô cùng rộng rãi."


      Quản Thư Hành cười ha hả :


      "Phan Độ đến giò' cũng biết thân thân phận chân chính của công tử, nhưng luồn thầm sùng bái công tử vô cùng."


      Ta cười :


      "Quan hệ của Quản lão bản đúng là vô cùng rộng rãi."


      Quản Thư Hành cười ha hả :


      "Phan Độ đến giò' cùng biết thân thân phận chân chính của công tử, nhưng luồn thầm sùng bái công tử vô cùng.”


      Ta cười khẽ, hỏi câu vô cung khó hiếu:


      "Gần đây Quản tiên sinh có gặp Tào Duệ ?"Quản Thư Hành hoi ngẩn ra:


      "Tào Duệ? Người này là ai? Quản mồ chưa từng nghe thấy..."


      Trong lòng ta sớm đoán trước trả lòi như vậy, mặt lên nụ cười khố sò:


      "Có lê do ta nhớ lầm rồi.”


      Ta chuyến đề tài, vói Xích Lỗ Ôn:


      "Than đá Xích Lỗ On huynh cần trước nay đều lấy từ Tuyên thành, biết vì sao lần này lại


      tranh gan tim xa, đến tận Tan quốc này ẻ'


      Xích Lỗ Ôn cười :


      "Chi riêng khoáng sản tại Tuyên thành thế thỏa mãn được nhu cầu của ta, ta đương nhiên phải nghĩ tói noi này.”


      Ta mim cười :


      " giò' thòi tiết vô cùng lạnh, chăng lẽ Xích Lỗ On huynh muôn tích trừ sô' lượng lỏn, ngày sau đầu cơ kiêm lòi sao?"


      Xích Lỗ On cười ha hả :


      "Ta sớm , chuyện gì đều thế giấu được công tử.”


      Ta lại biết đon giản như vậy, ban đầu Thác Bạt Thuần Chiếu tịch thu tài sản của Xích Lỗ Ôn, gật như đấy vào đường cùng.Cho dù sau này có giúp đờ của ta, vất vả kinh doanh mấy năm mà dần dần khôi phục lại, nhưng chi bằng năng lực của mà muôn thu mua lượng than đá lớn như vậy là chuyện thế nào.


      Xích Lỗ Ôn :


      ' giò' Bắc Ho liên minh vói hai nước Thái, Khang đường thăng tiến,ông Ho liên tiếp bại lui. Tin rằng lâu nừa chủ động đầu hàng rồi."


      Ta mim cười :


      "Xích Lỗ Ôn huynh từng nghĩ tói chưa, khi chiến Đông Ho kết thúc trước Đông chí, than đá ngươi vất vả thua mua chi sợ cùng..."


      Xích Lỗ Ôn cười phá lên:


      'Mặc dù Đông Ho roi vào thế yếu, nhưng liên quân ba nước muôn hoàn toàn đánh tan Đông Ho trong thòi gian ngắn, khả năng này cực ki . Mặc khác ta lại có cơ hội kiếm được món lòi vô cùng lớn từ đó. Vì khả năng cực mà buông tha cho cơ hội như vậy, Xích Lỗ On ta nhất định làm được! "


      Quản Thư Hành vỗ mạnh lên đùi, khen lớn:


      "Xích Lỗ Ôn thực là người tiêu biêu trong số thương nhân chủng ta, vào hang cọp sao bắt được cọp con.”


      Ta mim cười :


      "Nhừng lòi đó của Quản tiên sinh cùng họp lý lắm, nên dùng câu phú quý hiếm trung cầu mói chính xác hơn!"(cầu phú quý trong chôn nguy hiếm)


      Ba người chủng ta cùng cười lớn.


      Dường như Xích Lồ Ôn biết ta hiếu tại sao lại có nhiều tiền như vậy, thấp giọng giải thích: Thực ra chủ ý lần này cũng phải là của minh ta, công tử hăn là đoán được vói tiền tài trước mắt của ta cũng có năng lực điều khiến phương diện năng lượng than đá trong thiên hạ.”


      Ta cười :


      " Trí tuệ của Xích Lỗ On huynh cũng phải là người bình thường có thế hiếu được.’’


      Xích Lỗ Ôn cười :


      Thực ra cũng có trí tuệ gì cả, thiên thòi địa lợi là công tử giúp ta tạo ra, ta chi cần nắm chặt nhân hòa, có chuyện đến mà giành được thắng lợi."


      Ánh mắt ta và Quản Thư Hành cùng nhìn về , chò' đọi giải thích tiếp theo.


      Xích Lỗ Ôn :


      "Lấy tài lực của minh ta thế nào làm được, nhưng nếu thêm vào Tiền Tứ Hải Tiền lão bản, Phan Độ Phan lão bản, còn có phú hào của Đại Khang Hàn Bách Thọ, bôn người chủng ta cùng họp tác điều khiến việc buôn bán than đá cũng dư dả."


      Ta giật minh tinh ngộ, thương trường như chiến trường, quan hệ giừa thương nhân củng như quan hệ giừa các nước vói nhau.


      ràng Xích Lỗ Ortã tim hiếu đạo lý trong đó, liên kết lợi ích của mọi người lại vói nhau, đây cũng là cái gọi là nhân hòa mà .


      Thực ra có xảy ra chiến tranh hay , liên minh mà sáng lập này cũng chiếm được lọi ích chủ động.


      Ta bồng nhiên nghĩ nếu như cùng làm như thế các lình vực khác, như vậy mạch máu kinh tế trong thiên hạ phần lớn nằm trong tay mấy người bọn họ, đây là chuyện rất đáng sợ.


      Xích Lỗ Ôn cười :


      "Nước có thế nâng thuyền, cùng có thế làm lật thuyền. Chi cần công tử dần dắt nó phát trien xuôi theo dòng, cho du có cuộn sóng ngập tròi cùng có thế gây ra được chuyện gì?"


      Ta lập tức hiếu được ý tứ của , nụ cười khóe môi lại lên.


      Xích Lỗ Ôn :


      "Xích Lỗ On có chuyện muôn nhờ, xin công tử đồng ý."


      Ta uyến chuyên trả lòi:


      ' biết chuyện Xích Lỗ Ôn huynh muôn nhò' ta là gì?"


      Xích Lỗ Ôn cười :


      "Xích Lỗ On buôn bán nhiều năm, trong lúc lại giừa các quốc gia chịu hết khố sở về việc tiền tệ bất đồng giừa các nước. Mặc dù có các loại của hàng vàng bạc như Bảo Phong, Hằng Tường Chiếu, nhưng quy mô lại rất hạn chê'. Xích Lỗ Ort muôn mở cửa hàng bạc lỏn nhất trong thiên hạ, đế thương nhân trong thiên hạ nhận thức noi này, đây là việc rất cấp bách nay.”


      Chân mày ta hoi nhảy, đề nghị này của Xích Lỗ On rất họp ý ta, nếu như có thế thành lập cửa hàng vàng bạc như vậy, chẳng nhừng có thế thu nạp tiền bạc của thương nhất khắp các quốc gia, còn có thế có hiệu quả điếu khiến bọn họ, tiến thêm bước nừa có thế trở thành trụ cột đế ta thống nhất tiền tệ các nước sau này.


      Xích Lỗ Ôn :


      "Xích Lỗ On muôn cùng công tử họp tác mở của hàng vàng bạc lớn nhất từ trước tói giờ."


      Ta xảo quyệt cười :


      ' biết sau khi khai trương cửa hàng, thuộc về quốc gia hay tư nhân?"


      Khuôn mặt Xích Lỗ Ôn bình tình :


      "Đương nhiên là thuộc về quồc gia! Hon nừa sau khi khai trương, Xích Lỗ On gửi tất cả tiền bạc của minh vào cửa hàng trước tiên!"


      Ta nửa đùa :


      "Chăng lẽ sợ Xích Lỗ On huynh chăng lê sợ ta nuốt sạch tâm huyết của huynh sao?"


      Xích Lỗ Ôn yên lặng nhìn thẳng đôi mắt sâu lường được của ta, mim cười :


      "Trong lòng công tử muôn ôm cả thiên hạ, làm sao quan tâm đến chút tài sản bé của ta?"


      Ta cười hà hả, Xích Lỗ Ôn đúng là giông bình thường. Sở dì đưa ra đề nghị này, điều quan trọng hon là làm cho ta yên tâm. xem như biếu lộ vói ta, ngày sau kiên quyết đứng về phía ta, đem tiền đồ vận mệnh của minh hoàn toản đặt cả lên người ta.


      Nhưng đề nghị về cửa hàng vàng bạc cũng khiến ta vô cùng vui mừng.


      Ta vẫn có kế hoạch hoàn hảo nào có thế chế được nhừng thương nhân này, chi cần cửa hàng vàng bạc của ta thu nạp được tiền tài của bọn , ta liền có thế vừng vàng nắm trong tay tất cả thương nhân trong thiên hạ.Vì lợi ích, bọn họ trờ thành người theo đuôi trung thành nhất của ta, trò' thành trợ thủ thế thiếu giúp ta trị quốc an dân. Y nghía của việc đó kém hon thâu tóm được lãnh thố của quốc gia.


      Quản Thư Hành nghe đến đó cùng thế bị can đảm và sách lược của Xích Lỗ On thuyết phục, khen từ đáy lòng:


      "Trong thế hệ chủng ta, ai cso thế sánh vai cùng Xích Lỗ On huynh! "


      Xích Lỗ Ôn cười :


      "Quản tiên sinh cần quá khen. Là thương nhân, quan trọng nhất là ánh mắt, có ánh mắt quan sát thòi thế sớm muộn gì cùng bị loại bỏ."


      Quản Thư Hành cười khổ :


      Thứ quản mồ thiếu hụt chính là ánh mắt xem xét thòi thê' cùng xem như người bị loại bỏ."


      Ta cười :


      "Quản tiên sinh cần quá khiêm tốn, nếu là ngài chê, sắp tói xin giúp ta lên kế hoạch việc mò' cửa hàng vàng bạc."


      Quản Thư Hành từ chối:


      "Chuyện này quan hệ trọng đại, Quản mồ có tư cách gì mà nhận nhiệm vụ này?"


      Xích Lỗ Ôn :


      "Nhừng lòi này của công tử cùng họp ý ta, nếu Quản tiên sinh có thế trợ giúp chủng ta đúng là làm nhiều công ít."


      Nhừng lòi này của chắc chắn phải dôi trá, chân thành lộ trong ánh mắt.


      Xích Lỗ Ôn :


      "Nhừng lòi này của công tử cùng họp ý ta, nếu Quản tiên sinh có thế trợ giúp chủng ta đúng là làm nhiều công ít."


      Nhừng lòi này của chắc chắn phải dôi trá, chân thành lộ trong ánh mắt.


      Quản Thư Hành vẫn muôn từ chôì nhưng thấy ánh mắt tràn đầy chờ mong của ta, do dự lát rồi nặng nề gật đầu:


      "Hai vị coi trọng như vậy, nếu Quản mồ vẫn từ chôi cùng tốt.” đứng dậy vái sâu về phía ta, :


      Thực dám đấu diếm, Quản mồ sớm động lòng vói kế hoạch lớn của Xích Lỗ On huynh, nguyện dốc hết năng lực kém cỏi vì công tử."


      Ta cam hai tay , :


      "Có thế được Quản tiên sinh trợ giúp chính là vinh dự của Dận ."


      Trong lòng Quản Thư Hành kích động ngớt, nắm chặt lấy hai tay ta.


      Gió đêm phất phơ, chúng ta ngồi trong đình thường thức món ăn do Mộ Dung Yên Yên tự minh nấu, chuyện trò vui vẻ.


      Quản Thư Hành cười :


      "Ta còn biết Yên Yên có thế nấu ăn ngon như vậy."


      Xích Lỗ On cười ha hả :


      "Kẻ sĩ chết vì ngươi tri ki, nừ nhân ' gắng vì người minh , đạo lý đon giản từ xưa đến này này thế nào thay đốỉ được. Chăng lê Quản tiên sinh còn điều này sao?"


      Ánh mắt thâm ý nhìn ta.


      Mọi người cùng cười lớn.


      Khuôn mặt Mộ Dung Yên Yên ừng đỏ :


      "Ban đầu ta chi biết Xích Lỗ On lão bản là người Ho, ngờ ngài cùng biết nhiều điến ' của người Hán như vậy."Xích Lỗ Ôn cười :


      "Trong mắt Mộ Dung tiêu thư vẫn còn phân chia Ho Hán sao? Mặc dù Xích Lỗ Ôn là người thô lồ nhưng trong lòng cùng hiếu được, người sông đòi căn bản có bất cứ phân biệt nào cả."


      Phan Độ cười :


      "Lòi đó của Xích Lỗ Ôn huynh sai rồi, trong mắt ta, người Ho và người Hán du sao vẫn có chồ khác nhau.”


      Xích Lỗ Ôn cười cười nhìn Phan Độ, dường như đợi giải thích tiếp theo của .


      Phan Độ :


      'Khác biệt ngay ờ chỗ con ngươi của ngài vàng hon so vói ta chút."


      Câu trả lòi của ngoài dự đoán của mọi người.


      Ta cười :


      "Phan Lão bản cùng đúng, nhưng nhừng gì Xích Lỗ On huynh lại càng có đạo lý hon. Cái gì gọi là Ho Hán, chăng qua chi là phân chia lãnh thố mà thôi, nếu như đốỉ lại tên, lúc này chủng ta chính là người Ho, còn Xích Lỗ Ôn lại chính là người Hán rồi."


      Quản Thư Hành gật đầu :


      "Bời vậy cái gọi là người sông đòi vốn có phân chia cao thấp, tất cả điều đó đều là hoàn cảnh sau này tạo ra."


      Ta gật đầu, nâng chén rượu lên :


      "Ta và các vị kết giao trong lúc còn nghèo hèn, càng cảm thấy tinh bằng hừu vô cùng quý giá. Hi vong là cho du bây giờ hay sau này, chủng ta vẫn có thế thoải mái cần cố kỵ chỗ nào giông như hôm nay, vinh viền có bất kỳ ngăn cách nào!"


      Phan Độ sớm từ ánh mắt tôn trọng và sùng bái của mọi người vói ta mà đoán được địa vị củata phải tầm thường, dần đầu :


      "Nhừng lòi này của Long công tử Phan Độ vinh viền ghi nhớ trong lòng. Nếu như ngày sau Long công tử có chồ nào cần dùng đến Phan mồ, Phan mồ chắc chắn sê đem hết toàn lực, tận tâm hoàn thành!"


      Ánh trăng như nước, ta ngả nghiêng ngồi ghế đu, đưa qua đưa lại, yên lặng nhìn trăng sáng trung nhừng tấm trí lại đắm chim trong ba chén rượu ngon mà Thải Tuyết dâng.


      Hoàn Tiếu Trác và Khinh Nhan trái phải kéo ghế đu lại, giọng :


      "Huynh say sao?"


      Suy nghi của ta trở lại vói thực tế, lạnh nhạt cười :"Chi có mấy chén rượu nhạt làm sao khiến ta say được?"


      Phía sau vang lên tiếng cười khè, là Mộ Dung Yên Yên bưng canh giải rượu tói, nàng đặt khay lên bàn đá trước mặt ta, :


      "Cha nuôi bị huynh chuốc say, đầu óc hai người Phan Độ và Xích Lỗ On cũng choáng váng rồi, thành tích vĩ đại của công tử khiến người ta phải ghé mắt!”


      Ta cười :


      "Miệng lười của Yên Yên trước nay vẫn lợi hại như vậy, hôm nay ôn lại, Dận được lợi ích .”


      Mộ Dung Yên Yên giọng xi tiếng, bưng canh giải rượu tói trước mặt ta:


      ' nên nhảm nừa, còn mau uống canh giải rượu."


      Ta bưng canh giải rượu, ngửa đầu uống sạch.


      Hoàn Tiếu Trác ôn nhu khuyên nhủ:


      "Huynh lên trò' về nghi ngoi sớm, nếu ngày mai lại dậy nối đó."


      Ta thừa dịp say, cười lớn :


      ’Gối đầu minh khó ngủ, tôi nay chủng ta có nên cùng ngủ chăn lỏn, cùng hường mây mưa hoan lạc, cảm nhận tinh cảm ôm ấp của Bách Thuận đế và Long nừ khi xưa?"


      Khuôn mặt ba cùng đỏ lên, vươn tay gõ lên đầu ta.


      Ta đưa tay chộp lấy, nhưng chi bắt được bàn tay mềm mại của Khinh Nhan, Mộ Dung Yên Yên và Hoàn Tiếu Trác cười duyên bỏ chạy, hai người cùng :


      "Ngày mai còn có chuyện đứng đắn phải làm, chủng ta điên cùng huynh được."


      Khinh Nhan vốn muôn bỏ chạy cùng các nàng nhưng lại bị ta vừng vàng kéo lại, nàng vừa thẹn vừa vội :


      "Buông...”


      Ta cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, thấp giọng :


      "Ta nhất định cho muội bỏ chạy.”


      Khinh Nhan e thẹn :


      "Nếu huynh mạnh mè giừ ta lại, ngày mai ta biết đôi mặt vói các nàng ấy thế nào đây?”


      "Xoẹt!" tiếng, ta thậm chí xé rách ông quần nàng, da thịt trong suốt như ngọc lộ ra trước mặt ta. Khinh Nhan a lên tiếng, hung hăng cắn vào vai ta nhưng lại bị ta chặn ngang ôm lấy, vào trong phòng.


      Ta ghé vào tai nàng :


      "Nếu muội chiều ta, chi sợ ta bị dục hỏa thiêu đốt đến chết mất. Phật có câu, ta vào địa ngục ai vào địa ngục, hay là muội bô' thí cho ta thân thế mê người này ."


      Thân thế mềm mại của Khinh Nhan liền nóng bừng, gắt giọng:


      "Đồ có mặt mùi, biết xấu hổ huynh, sợ rằng có ngày ta phải chết trong tay tên dâm tặc huynh.. ế"


      Cả đêm ta biết mệt mỏi xâm lược Khinh Nhan, dường như tinh lực của ta vô cùng vô tận, Khinh Nhan từ lúc đầu thỏa mãn đến về sau thừa nhận, yên lặng chịu đựng tiến công của ta.


      Ta từ tiếng rên ri của nàng cảm nhận được chút mệt mỏi, cuối cùng sau khi liên tục tân công cuồng nhiệt liền xụi lơ thân thế mềm mại của Khinh Nhan.


      Khinh Nhan khè cắn lên da thịt cổ ta, :


      "Huynh như con dã thú..."


      Ta mim cười, bàn tay vuốt ve làn da trơ nhẵn như lụa của Khinh Nhan.


      Khinh Nhan dùng tay nâng khuôn mặt ta lên, :


      "Dận , ta đột nhiên cảm thấy huynh thay đốỉ rất nhiều...”


      Ta cười :


      "Về phương diện nào?"


      Khuôn mặt Khinh Nhan lại đỏ lên, giọng :


      "Phương diện nào cũng vậy..."


      Sau đó cắn lồ tai ta, giọng :


      "Huynh chưa bao giò' dã man như vậy, người ta mệt mỏi muôn chết...”


      Nụ cười của ta đọng lại khuôn mặt nàng, giọng :


      "Ta biết công pháp có thế giúp tận hường thú vui mây mưa.”


      Khinh Nhan cười :


      " đòi này sao lại có môn công pháp nhàm chán như vậy?"


      Ta giọng :


      "Vô Gian Huyền Công!"


      Khinh Nhan càng cười lớn:


      "Đó là bí mật thất truyền rất lâu của Ma môn, huynh biết được sao?"


      Ta cúi đầu xuống, hôn lên bờ vai nhẵn nhụi bóng loáng của nàng, giọt nước mắt yên lặng roi xuống trong bóng tối...

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 189: Sắc lang..

      Mồi thương nhân giàu có phương đều có chồ hon người, Phan Độ cũng ngoại lệ, tròi sinh tính tinh hào phóng vói bằng hừu, giao du rộng rãi. ơ Tân quốc từ vương công quý tộc đến nhừng người tiếu thương hầu như đều có bạn tô't tri kỷ của .

      ơ Vọng Giang thành, sở dì Phan Độ có thế mua lại hành cung ngày xưa của Bách Thuận đế này làm phủ đệ cũng nhờ có trợ giúp của Tình Sơn vương Kỳ Phong.

      Ở Tân quốc, Tình Sơn vương Kỳ Phong chính là nhân vật số hai, chi đứng dưói Tần Vương Phòng Hiên Chí. và Tân Vương Phòng Hiền Chí quen biết từ thuò' , thân như huynh đệ.

      Lại thêm võ công và mưu lược của hon người, trợ giúp Tân Vương Phòng Hiền Chí từ khi còn là Hoàng tử, trở thành công thần lớn nhất của Quốc vương Tần quốc, cho nên rất được Tân Vương Phòng Hiền Chí tin tường, trò' thành vương công bàng tộc( cùng họ) duy nhất của Tân quốc.

      Nhưng người này có dục vọng rất mạnh vói tiền tài và sắc đẹp, Phan Độ lợi dụng chính nhược điếm này đế kéo gần quan hệ vói Tình Sơn vương Kỳ Phong.

      Rất lâu rồi ta được ngủ thoải mái nhàng như vậy, lúc tinh lại gần giừa trưa. Sau rủa mặt ta tói phòng khách, thấy Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên chuẩn bị xong sớm chút, ngồi đó chò ta.

      Ta mim cười tói, vòng tay ôm eo các nàng, hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của mồi người.

      Khuôn mặt Mộ Dung Yên Yên đỏ lên, nhàng đấy ta ra. nghi tói Mộ Dung Đại lão bản kinh doanh Vạn Hoa Lâu cùng có lúc thẹn thùng.

      Trong lòng ta vui vẻ, nhưng lại thấy Hoàn Tiếu Trác ở đây, mim cười hỏi:

      Tiêu Trác đâu

      Mộ Dung Yên Yên :

      L.O người bạn đen từ Hán quốc, 1 lêu I rác chào hỏi hán.

      Ta chợt ngẩn ra, là ai mà quan trọng như vậy?

      Mộ Dung Yên Yên cười :

      "Huynh nên suy nghi lung tung, là Lý Mộ Vũ tói, muôn khuyên Tiếu Trác trò' về."

      Ta gật đầu.

      Mộ Dung Yên Yên lại :

      "Vừa rồi ta cũng ờ đó, tới đây cùng Lý Mộ Vũ vẫn còn nhân vật lợi hại."

      "Người nào?”

      Mộ Dung Yên Yên nhíu mày :

      "Nhắc đến tên Kỳ Phong đúng là lang trong sắc lang, ta mói ngồi ở đó lát chịu nối ánh mắt của , lấy cớ thân thế khó chịu đế bỏ ra ngoài."

      Ta nhịn được hoi bận tâm, Hoàn Tiếu Trác sao có thế đôi phó vói tên khôn này?

      Dường như Mộ Dung Yên Yên đoán được suy nghi của ta, giọng :

      "Huynh cần phải lo lắng, có Lý Mộ Vũ và Phan lão bản ờ đó, Kỳ Phong dù sao cũng phải kiêng nể, dám có hành động gì quá đáng."

      Ta mim cười :

      "Nghe muội cũng làm khơi gọi lên hứng thủ của ta, ta muôn xem xem tên Tình Sơn vương rốt cuộc là người bại hoại đến mức nào.”

      Mộ Dung Yên Yên khuyên can ta:

      "Lý Mộ Vũ và Kỳ Phong đều phải kẻ tầm thường, huynh nên tránh tốt hơn."

      Ta cười ha hả :

      "Nhiều năm như vậy, sóng gió gì mà ta chưa từng trải qua, ta còn phải sợ tên sắc lang Kỳ PHong này sao? Hon nữa..."

      Ta nhìn qua Khinh Nhan, :

      "Dựa vào thuật hóa trang tuyệt vòi của Khinh Nhan, hai người bọn cho dù mắt sáng như đuốc cũng rất khó có thế nhận ra ta!”

      Khinh Nhan nũng nịu cười, lấy tay dí lên trán ta, :

      uynh hồ đồ rồi sao? Cho dù ta có thế lừa gạt được ánh mắt hai người bọn họ, vậy còn Phan Độ sao?”Dường như Mộ Dung Yên Yên đoán được suy nghi của ta, giọng :

      "Huynh cần phải lo lắng, có Lý Mộ Vũ và Phan lão bản ờ đó, Kỳ Phong dù sao cũng phải kiêng nể, dám có hành động gì quá đáng."

      Ta mim cười :

      "Nghe muội cũng làm khơi gọi lên hứng thú của ta, ta muôn xem xem tên Tình Sơn vương rô't cuộc là người bại hoại đến mức nào.”

      Mộ Dung Yên Yên khuyên can ta:

      "Lý Mộ Vũ và Kỳ Phong đều phải kẻ tầm thường, huynh nên tránh tốt hơn."

      Ta cười ha hả :

      "Nhiều năm như vậy, sóng gió gì mà ta chưa từng trải qua, ta còn phải sợ tên sắc lang Kỳ PHong này sao? Hon nữa..."

      Ta nhìn qua Khinh Nhan, :

      "Dựa vào thuật hóa trang tuyệt vòi của Khinh Nhan, hai người bọn cho dù mắt sáng như đuốc cũng rất khó có thế nhận ra ta!”

      Khinh Nhan nũng nịu cười, lấy tay dí lên trán ta, :

      "Huynh hồ đồ rồi sao? Cho dù ta có thế lừa gạt được ánh mắt hai người bọn họ, vậy còn Phan Độ sao?"

      Ta mim cười :

      "Ta dám khăng đinh Phan Độ nhất định sớm đoán được thân phận thực của ta. Hôm nay Tân quốc sớm bằng Đại Khang, chính vì Phan Độ đủ thông minh cho nên có thế thấy phương hướng phát triến trong tương lai.”

      Ta cùng Khinh Nhan và Hoàn tiếu trác cùng vào nhà thủy tạ.

      Vừa tói trước cừa nghe thấy tiếng cười ngạo mạn:

      "Đoạn nương đúng là trí tuệ hon người, cuộc chuyện hôm nay có thế so vói mưòi năm đọc sách thánh hiền của Bôn vương, ha ha, ha ha ha. Nếu như bôn vương có được hồng nhan tri kỷ như nàng làm bạn có thế xem như may mắn lớn nhất cuộc đòi này."

      Ta đoán ra người này chắc chắn là Tình Sơn vương Kỳ Phong.

      Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên gạt tấm rèm che lên, ra nghênh ngang vào trong nhà thủy tạ, dáng điệu nghênh ngang này cũng phải do ta ' ý như vậy, dưới hóa trang khéo léo của Khinh Nhan, ta biến thành người mập mạp.

      Lần này ta cải trang thành bộ dạng của Tiền Tứ Hải, cho dù lúc ta nhìn vào gương cũng ngờ là Tiền Tứ Hải tự minh tói, chút nừa cũng bị ánh mắt của chính minh lừa gạt.

      Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn vào ta, trong ánh mắt Xích Lỗ Ônn Quản Thư Hành và Phan Độ đều lên vẻ ngạc nhiên, bọn họ đều tiếp xúc vói Tiền Tứ Hải nhưng nghi thế nào cũng ra tại sao Tiền Tứ Hải lại thầm đến đây.

      Nhưng khi bọn họ thấy Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên bên cạnh ta liền đoán được thân phận ta ngay lập tức.

      mặt Hoàn Tiếu Trác lên nụ cười khó có thế phát .

      Ta nhìn xung quanh, ánh mắt roi vào vị trung niên khôi ngô ngồi bên cạnh Hoàn Tiếu Trác, đó là Kỳ!

      Người này mặc y phục võ sĩ màu lam, bên ngoài khoác ao choáng màu trắng, vạt áo có thêu hoa văn hổ báo, mặt đầy râu quai nón, tuối chừng dưới bôn mươi, bên trong khí thế bức người lại chứa chút suồng sã cợt nhả, khiến khí phách của giảm rất nhiều.

      Ta cười lớn:

      Tiền mô đen chậm!

      Kỳ Phong cười lạnh :

      "Ta còn tường là ai, ra là Tiền đại lão bản của Tần quốc, ta và ngươi dù sao cũng xem như có duyên gặp mặt lần, tói Vọng Giang thành sao đến chào hỏi ta tiếng? Có phải xem thường Bôn vương ?"

      Ta giật minh, nghi tói Tiền tứ Hải thậm chí cũng có quan hệ vói Kỳ Phong, xem ra hôm nay nên ít đế tránh bị Kỳ Phong phát sơ hờ mói tốt.

      Mộời :

      Hình như Tình Sơn vương nhận lầm người rồi.”

      Tình Sơn vương Kỳ Phong ngẩn ra, thốt lên :

      ” Nhận lầm người?"

      Mộ Dung Yên Yên gật đầu, ôm cánh tay mập mạp của ta, :

      ” Chẳng lẽ Tình Sơn vương nhận ra và Tiền Tứ Hải khác nhau sao? em sinh đôi vói Tiền Tứ Hải, lão bản của cừa hàng vàng bạc Long Đức Xương Tiền Ngũ Quý. »

      Mộ Dung Yên Yên gật đầu, ôm cánh tay mập mạp của ta, :

      ” Chẳng lẽ Tình Sơn vương nhận ra và Tiền Tứ Hải khác nhau sao? em sinh đôi vói Tiền Tứ Hải, lão bản của cừa hàng vàng bạc Long Đức Xương Tiền Ngũ Quý. »

      Phan Độ cười :

      "Chuyện này cũng trách Vương gia được, hai huynh đệ bọn họ quá giông nhau, cho dù Phan mồ có quan hệ vói bọn họ nhiều năm nhưng vẫn khôn dề dàng phân biệt được bọn họ."

      Nhừng lòi này của xem như gián tiếp chứng minh ta chính là Tiền Ngũ Quý chứ phải Tiền Tứ Hải.

      Tình Sơn vương ràng là chút nghi ngờ lòi của Phan Độ, mim cười :

      ' ra là đệ đệ sinh đôi của Tứ Hải huynh, khó trách lại giông nhau như vậy. ra cùng là do Bôn vương thất lề, mòi Tiền lão bản mau ngồi!"

      Trong lòng ta thầm khen đầu óc Yên Yên linh hoạt. Cứ như vậy, cho dù ta có lộ ra SO' hờ, Tình Sơn vương Kỳ Phong cũng nghi ngờ.Ta ngồi xuống cạnh Xích Lỗ On, Xích Lỗ On nhìn ta nò' nụ cười sâu xa.

      Ánh mắt Kỳ Phong lại chuyến từ Hoàn Tiếu Trác sang Khinh Nhan, bộ dáng như bị hút hồn, trong lòng ta mắng thầm:

      "Tên sắc lang này lại dám to gan như thế, ngày sau nếu ta có cơ hội nhất định sê móc đôi mắt ra." Kỳ Phong cười híp mắt nhìn Khinh Nhan, :

      " Vị nương này ta cũng nhận ra, xin hỏi quý danh của nương?"

      Khinh Nhan quyến rũ cười, nhàng ôm cánh tay ta, ôn nhu :

      "Tiếu nừ họ Long tên Di, Tiền lão gia là phu quân của ta!"

      Nàng cố ý che giấu thân mật vói ta. Trong lòng ta ấm áp, nắm lấy bản tay Khinh Nhan.

      Lấy chồng theo chồng, nàng minh họ Long đương nhiên là vì ta, còn tên Di kia tám phần mưòi là muôn dùng miệng lười chiếm chút tiện nghi của Kỳ Phong.

      "Long Di..."

      Ki Phong vừa mờ miệng liền thấy hoi ốn, khó xử ho khan tiếng, sửa lòi :

      Long... nương...

      Khinh Nhan cười :

      Có chuyện gi vậy Vương gia í

      Nét mặt già nua của Kỳ Phong ừng đỏ. Mọi người muôn cười nhưng dám cười, rận nhìn trong lòng thực rất khó chịu. rKỳ Phong nhìn Khinh Nhan rồi lại nhìn ta, mặt lộ ra vẻ cực kỳ tiếc nuôi. Cho dù nghi thế nào cũng tường tượng được tại sao mỹ nhân tuyệt thế như Khinh Nhan lại xem trọng kẻ mập mạp như ta.

      Kỳ Phong :

      Lân này liền lão bản tói đây la muon làm ăn sao í Ta cưòi :

      "Lần này Tiền mồ chi ngang qua noi này, thuận tiện ghé thăm bằng hừu cũ, cũng có việc làm ăn nào.”

      Kỳ Phong gật đầu.

      Phan Độ chi sợ tiếp tục hỏi, cười :

      "YXiệc buốỉ trưa chuẩn bị xong, xem ra các vị khách quý cũng đói bụng, chủng ta vừa ăn vừa chuyện.''

      Với thân phận và địa vị của Tiền Ngũ Quý mà ta giả mạo đương nhiên có tư cách hường thụ đãi ngộ của khách quý trong bừa tiệc.

      Nhưng sau khi ngồi xuống liền phát , ta vẫn trở thành trung tâm chủ ý của mọi người.

      Nhưng nguyên nhân hấp dần ánh mắt mọi người lần này là bòi vì Khinh Nhan và Yên Yên, hai mỹ nừ như nhòa ngọt ngào ngồi bên kẻ mập mạp, bất kế ờ noi nào cũng là chuyện quái lạ.

      Huống chi còn có Hoàn Tiếu Trác lúc nào cũng đưa ánh mắt thâm tinh về phía ta.

      Với mấy người Xích Lỗ On vốn biết thân phận của ta sao cả, nhưng đôi vói Kỳ Phong và Lý Mộ Vũ, thế coi đây là chuyện cực kỳ quái dị.

      Kỳ Phong vói Hoàn Tiếu Trác:

      "Đoạn nương dự định ờ lại Vọng Giang thành bao lâu?"

      Hoàn Tiếu Trác căng thẳng cười:

      "Ngày mai Đoạn Tinh ròi khỏi Vọng Giang thành."

      Kỳ Phong :

      " Đoạn nương cần gì phải ròi vội vàng như thế. Bôn vương nghe Đoạn nương am hiếu Định Thần Thanh Tâm thuật, mấy ngày nay Bôn vương quá vất vả vì chuyện quồc , trong lòng hoi phiền nào, cả ngày đứng ngồi yên, hi vọng Đoạn nương có thế ờ lại thòi gian nừa đế giúp Bôn vương điều dường thân thế."

      Người này đúng là cực kỳ vô sỉ, thậm chí có thế ra nhừng lòi này ngay trước mặt mọi người.

      Hoàn Tiếu Trác lạnh nhạt :

      "Cảm ơn Vương gia ưu ái, nhưng nhìn sắc mặt của Vương gia cũng phải người có tâm tư phiền não. Đoạn Tinh tủy tiện thêm câu, Vương gia cũng bị mất ngủ."

      Kỳ Phong cười ha hả, chút đỏ mặt :"Ánh mắt của Đoạn nương tốt, Bôn vương khâm phục! Khâm phục!" Hán đứng dậy nâng chém rượu bằng sừng tê giác, :"Bôn vương mòi nàng ba chén!"Trong lòng mọi người đều kinh hãi, trong chén rượu bằng sừng tê giác kia có chừng bôn lượng rượu mạnh, ba chén là cân hai lượng, chăng lẽ tên khôn kiếp này muôn chuốc say Hoàn Tiếu Trác tại chồ sao?

      Lý Mộ Vũ nhíu mày, ràng là cảm thấy vui vói nhừng gì Kỳ Phong làm, khóe miệng vẫn miền cường nò' nụ cười:

      " Vương gia, tửu lượng của Đoạn quốc sư tốt, ba chén này đế Mộ Vũ uống thay nàng. "

      Kỳ Phong cười đứng dậy:

      "Lý Đại Đô Đốc, chén bằng sừng tê giác này sao có thế xứng vói uy danh của ngài, tướng quân muôn uống rượu cũng phải dùng nón sắt. Hon nừa nếu ngài muôn uống, cũng phải chò' Bôn vương kính Đoạn nương xong .”

      Lý Mộ Vũ suy nghi đến quan hệ giừa hai nước Hán, Tân, mạnh mẽ đè nén lại lửa giận ngồi xuống.

      Nét mặt Hoàn Tiếu Trác vẫn ung dung như cũ, nhưng ba chén rượu mạnh này, bất kế thế nào nàng cũng đủ khả năng uống hết được.

      Ta định đứng dậy nối giận lại bị Mộ Dung Yên Yên nhàng kéo tay lại, Mộ Dung Yên Yên đứng dậy cười :

      "Vương gia, ngài tại sao lại bắt nạt muội muội của ta trước mặt mọi người như vậy?"

      Nàng quen vói hoàn cảnh này, cười vô cùng quyến rũ. Mặc dù chi trích Kỳ Phong nhưng khi nghe cũng cảm thấy cực kỳ thoải mái.

      Kỳ Phong cười :

      "Ta còn biếtMộ Dung lão bản có quan hệ gì vói Đoạn nương!”

      Mộ Dung Yên Yên xi tiếng, :

      "Hai người chúng ta sớm trò' thành tỷ muội, chuyện giừa nừ nhân lê nào cũng phải cho ngài biết sao?"

      Kỳ Phong gật đầu cười:

      "Tinh cảm tỷ muội giừa các nàng sâu đậm, nếu như ta đông ý chăng phải là biết lý lẽ sao?"

      Ta lặng lẽ đưa ánh mắt về phía Phan Độ, Phan Độ vội vàng đứng dậy, cười :

      "Sợ rằng Vương gia biết, Mộ Dung lão bản bị bệnh nặng mói khỏi, bây giờ mà uống rượu chi sợ có hại mà có lợi, hay là.ẻ."

      Sắc mặt Kỳ Phong đột nhiên biến đối, lạnh lùng :

      "Phan Độ, ngươi cho rằng lòi của Bôn vương chi là gió thoảng qua tai sao?"

      Phan Độ đứng ngây ra đó lát, biết nên trả lòi thế nào.

      khí trong đại sảnh bồng chốc trò' nên nặng nề. Ta nghi thầm:

      'Hôm nay Tình Sơn vương ' ý gây khó dề, hoàn toàn nế mặt Lý Mộ Vũ và Phan Độ, ràng là có mưu đồ khác, nhưng rốt cuộc đến đây vì chuyện gì?"

      Phan Độ nhanh chóng bình tình lại, mim cười :

      " Vương gia, Phan Độ sao dám làm trái ý ngài, nhưng Phan Độ vừa mói tìm được vài món đồ cổ muôn nhờ Vương gia giám định, cho nên...”

      Phan Độ nhanh chóng bình tình lại, mim cười :

      " Vưong gia, Phan Độ sao dám làm trái ý ngài, nhưng Phan Độ vừa mói tìm được vài món đồ cổ muôn nhờ Vương gia giám định, cho nên...”

      Kỳ Phong lạnh lùng :

      "Phan Độ, thu hồi bộ mặt giả dôi của ngươi lại. Ngươi cho rằng Bôn vương biết ngươi làm nhừng gì sao?"

      Phan Độ hoảng sợ, run giọng :

      "Vương gia nhừng lòi này là có ý gì?

      Mộ Dung Yên Yên thấy tinh thế đúng, mim cười :

      " uống rượu vui vẻ, tại sao mọi ười lại giương cung bạt kiếm rồi? Rượu vương gia mòi ta còn chưa kịp uống nừa!"

      Nét mặt Kỳ Phong hòa hoãn hon chút nào, tức giận nhìn Phan Độ, :

      "Ngươi hiếu được ràng tinh hình phương bắc lúc này, vậy mà vần dám bí mật mưu chuyện đầu cơ vói thương nhân của nước . Chẳng lẽ ngươi muôn thừa dịp thòi buốỉ rối loạn này đế gây tốn hại ích lợi của Tân quốc sao?”

      Phan Độ quá sợ hãi, run giọng :

      "Rô't cục là kẻ nào xấu tại hạ vói Vương gia? Phan Độ từ trước đến giờ vẫn luôn lòng trung thành vói Tân quốc, Vương gia biết ta nhiều năm, Phan Độ làm người như thế nào ngài hán là biết ...”Kỳ Phong cười lạnh ném xấp văn kiện lên bàn:

      " Phan Độ, xấp văn kiện này chi là phần vô cùng mà người khác bí mật báo cáo cho ta, nếu như phải Bôn vương hết sức giúp ngươi đè xuống, ngươi cho rằng minh có thế thoái mái như thế hay sao?"

      Đôi vói loại thủ đoạn này, ta sớm nhìn quá quen rồi. Sở dì Kỳ Phong vạch trần trước mặt mọi người, thứ nhất là vì bị ngăn cản mòi rượu, thẹn quá hóa giận, thủ hai là ' ý đe dọa Phan Độ, muôn kiếm được càng nhiều ích lọi từ người .

      Xấp văn kiện tay tám phần là có bất kỳ ý nghía thực tế nào, loại thủ đoạn này ta sớm dùng qua, nhưng tự hỏi bản thân minh cũng thế nào làm trần trụi và vô si như .

      Trong số mọi người ở đây, sắc mặt khó coi nhất phải kẠđến Lý Mộ Vũ. Vói thân phận , lê ra phải là người được tôn trọng nhất trong sô' chúng ta, nhưng Tình Sơn vương Kỳ Phong ràng là cho chút mặt mũi nào.

      Ta chầm chậm đặt chén rượu xuống, phát ra tiếng cười lớn.

      Ánh mắt Kỳ Phong chuyến sang ta, ngờ tói thương nhân của Tần quốc lại dám can đảm cười nhạo trước mặt mọi người.

      Giọng của Kỳ Phong vô cùng lạnh lèo:

      "Nếu như Bôn vương đoán sai, Tiền lão bản hình như giều cợt ta?"

      Ta mim cười :

      "Tiền mồ là loại người gì, chăng qua là thương nhân nho suo't ngày chi biết nịnh hót, theo đuối lọi ích cực mà thôi.

      Nguyện vọng lớn nhất trong lòng ta là thu được lợi nhuân nhiều hon, bất kế là Tần quốc cũng tô't,

      Tần quốc cũng tốt, Bắc Ho cũng được, noi nào có thế kiếm bạc, Tiền mồ liền hướng về noi đó, ai có thế giúp Tiền mồ thu lợi, người đó chính là quý nhân của Tiền mồ, ai giúp đờ việc buôn bán của ta, người đó chính là cơm áo, cha mẹ của Tiền mồ.”

      Ánh mắt ta đảo qua Xích Lỗ Ôn, Quản Thư Hành, cuôi cùng dừng lại người Phan Độ:

      "Ta và Phan lão bản quen biết nhiều năm, ta tin rằng Phan lão bản cũng giông như ta, trong lòng chủng ta chi nghi đến thu lợi nhuận, mấy thứ chiến tranh, chính trị căn bản có chút quan hệ nào tói chủng ta."

      Lòi này của ta rất có khí phách, Xích Lỗ Ôn, Quản Thư Hành và Phan Độ nghe xong hai mắt liền tỏa sáng, ràng là trong lòng kích động tột độ. nghi ngờ gì, ta ra được tiếng lòng của nhừng người thương nhân này.

      Xích Lỗ Ôn khen trước tiên:

      Tiền lão bản sai, mặc dù Xích Lỗ Ort là người Ho, nhưng trong lòng ta cũng nghi như ngài, vàng bạc trong thiên hạ đều giông nhau, tại sao phải phân biết thành Ho, Hán làm gì?”

      Quản Thư Hành gật đầu :

      "Tiền lão bản ra được tiếng lòng của Quản mồ, đáng tiếc loại chuẩn mực này Quản mồ lại có bản lãnh ra."

      Khinh Nhan nhu mi cười, trong ánh mắt nhìn ta lộ ra vẻ kiêu ngạo cùng tự hào, ôm cánh tay ta, tinh ý lộ ra chút che giấu nào.Kỳ Phong nặng nề gật đầu, đột nhiên cười lên điên cuồng:

      " rất hay!"

      Sắc mặt thay đốỉ cưc nhanh, vỗ vai Phan Độ :

      "Phan lão bản nên sợ hãi, bôn vương chăng qua chi đùa vói ngài mà thôi. Nhừng văn kiện này tuy nhiều nhưng Bôn vương chưa bao giờ tin tường, nếu ta còn có tư cách là bằng hừu tô't nhất của ngài sao?"

      trán Phan Độ chảy đầy mồ hôi lạnh, ràng vừa rồi bị sợ hãi , khố sờ cười : "Nếu như có Vương gia giúp đờ, Phan Độ sao có thế có được gia sản như ngày hôm nay."

      Kỳ Phong cười :

      "Mọi người ngồi xuống uống rượu, mặc dù Bôn vương là người thô lỗ nhừng cũng biết thương hoa tiếc ngọc, ta sao nờ đế Đoạn nương phải uống nhiều rượu như vậy chứ?"

      Hán bưng chén rượu nên uống sạch, giơ chén cho chủng ta thấy, :

      "Bốn vương kính các vị trước!”

      như thế, mọi người cũng vội vàng nâng chén lên, cung kính uống cạn. Trận sóng gió vừa rồi tạm thòi lắng xuống.

      Ta thầm giật minh, Kỳ Phong hoàn toàn giông như biêu nông cạn của . Lần này làm đủ loại hành động vô lề, rốt cục là tính toán trước hay vì ' ý dò xét ta?

      Ánh mắt Kỳ Phong lại roi người ta, :

      "Thương nhân thủ vị như Tiền lão bản đến bây giờ ta mói được gặp. Bôn vương biết, chi cần ở trong mắt thương nhân, bất cứ thứ gì củng có thế trờ thành hàng hóa, bất cứ thứ gì cũng có cái giá...” [Kỳ Phong say đắm nhìn Khinh Nhan, :

      "Vị ữiiếp này của ngài rất xinh đẹp, khiến Bôn vương mê đắm, biết Tiền lão bản có đồng ý bỏ thứ thích, chi cần ngài ra cái giá, Bôn vương chắc chắn có thế làm cho ngài thỏa mãn!"

      Lòi vừa ra, tất cả mọi người ngồi đây đều giật minh. Ai cũng ngờ được lại đưa ra cầu vô si như thế trước mặt mọi người.

      Ta cười lạnh :

      "Tình Sơn vương đúng là danh bất hư truyền, tiếc rằng ngài chi hiếu phiến diện về thương nhân. Mọi việc đều có ngoại lệ, thương nhân sông ở đời, đầu tiên là làm người, sau đó mói làm thương nhân. Làm người phải hiếu được lề nghía liêm sỉ, thương nhân cũng ngoại lệ. Mặc dù địa vị của Tiền Ngũ Quý ta hèn mọn nhưng cũng hiếu được hai chừ tự ái, chăng lẽ Tình Sơn vương hiếu được đạo lý quân từ đoạt thứ quý của người khác sao?"

      Đôi mắt lạnh lêo của Kỳ Phong nhìn chằm chằm ta, gân xanh trán nối lên, ràng là bị ta chọc giận.

      Ta dắt tay Khinh Nhan đứng lên, chậm rãi ta ngoài. Mộ Dung Yên Yên đưa mắt nhìn ta, ta mim cười :

      "Yên Yên, muội sợ gì chứ, muội từng thấy Tiền Ngũ Quý ta nhìn thấy nừ nhân của minh bị người khác làm nhục mà vẫn giừ im lặng chưa?”

      Khi chủng ta xoay người định ròi lại nghe thấy tiếng quát giân dừ của Kỳ Phong: "Tiền Ngù Quý!"Ta mim cười xoay ngưòi lại, sát cơ trong mắt lộ ra chút che giấu nào. Kỳ Phong nhịn được lạnh run:

      "Ngươi..."

      Lúc này Lý Mộ Vũ cũng đủng dậy:

      ' khí noi này vô cùng phiền muộn, Lý mồ cũng con mẹ nó chịu được khí buồn bực này. Đoạn quồc sư, chủng ta ra ngoài hóng mát lát thôi."

      Kỳ Phong lại bất ngờ tức giận, chi :

      " Tối nay Bôn vương đãi tiệc tại hồ Long nừ, nếu như các vị đến ta rất thất vọng..."

      đảo có con đề dài, nhưng phải là thông vào bờ mà là bao vây quanh nhừng hồ sen lớn đông nhất.

      Khi ta cùng Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên bước lên bò' đê cũng thấy Lý Mộ Vũ và Hoàn Tiếu Trác về phía ta.

      Ta thấp giọng :

      " Biếu hôm nay của Lý Mộ Vũ rất ki lạ, tại sao lại đột nhiên chông đôi lại Kỳ Phong?"

      Khinh Nhan giọng :

      "Có lẽ lập tức giải thích điều bí mật này."

      Quả là Lý Mộ Vũ hô lên ờ phía sau: "Xin Tiền huynh dừng bước!"

      Ta đưa mắt nhìn Khinh Nhan và Yên Yên, hai người bọn họ về phía sau tụ tập cùng Tiếu Trác, Lý Mộ Vũ minh đến bên cạnh ta.

      Ta nhìn hồ sen xanh biêc phía trước, mim cười :

      "Lý Đại Đô Đốc có chuyện gì muôn dặn dò sao?"

      Lý Mộ Vũ nhìn thẳng vào hai mắt ta, thấp giọng :

      " Thái tử điện hạ vẫn còn muôn tiếp tục giấu diếm sao?"

      Ta gì, nét mặt vẫn thong dong như trước, yên lặng chò' Lý Mộ Vũ . Lý Mộ Vũ :

      "Có thế làm cho Đoạn quốc sư và Mộ Dung lão bản cùng động lòng chắc chắn khong phải nhân vật như Tiền Ngũ Quý. Ngài có thế lừa được Kỳ Phong, nhưng thế nào thoát khỏi ánh mắt của ta được."

      Ta nờ nụ cười:

      "Lý Đại Đô Đốc tói tim ta chi đế nhừng lòi này thôi sao?”

      Lý Mộ Vũ lắc đầu :

      "Lần này là ta làm liên lụy mọi người.”Nhừng lòi này ngoài dự đoán của ta.

      Ta quay sang Lý Mộ Vũ :

      "Lý Đại Đô Đốc có thểnói ràng hon ?”

      Lý Mộ Vù :

      "Ta nhận được tin tức, Kỳ Phong muôn mượn cơ hội này đế loại bỏ ta.”

      Ta mim cười :

      "Chi sợ rằng Đại Đô Đốc đùa, Hán vương tin tường ngài như thê' hai nước Tân, Hán xưa này vốn giao hảo, Kỳ Phong làm sao dám dề dàng đôi phó vói ngài?"

      Lý Mộ Vũ thò' dài :

      "Sợ rằng ngài ràng lắm, bảo tàng của Mâu thị nằm trong biên giói Hàn Quốc, Tân vương tính toán dần binh thâu tóm Hàn Quốc đế có thế chiếm bảo tàng của Mâu thị làm của riêng."

      Ta cười ha hả :

      "Bảo tàng của Mâu thị, e rằng chẳng có cái bảo tàng của Mâu thị nào cả.”

      Sau hành trình đến Thanh Thục son, ta còn tin nhừng lòi đồn về bảo tàng của Mâu thị nừa, có lẽ đây chăng qua chi là mấy người Tào Duệ tung hỏa mù mà thôi.

      Lý Mộ Vũ hạ giọng :

      "Tin tức này vô cùng chính xác, chủng ta vốn muôn cùng Tân quồc cùng nhau thâu tóm Hàn Quốc nhưng ngờ Phòng Hiên Chí thấy lợi quên nghía, muôn nuo't trọn cả bảo tàng của Mâu thị. Lần này Kỳ Phong muôn đôi phó ta đế diệt trừ đôi thủ mạnh mẽ." r

      Ta cười :

      "Đại Đô Đốc sinh động như vậy, Tiền mồ có muôn cũng phải tin rồi.”

      Lý Mộ Vũ :

      "Lý mồ đến miệng đắng lười khô, chăng lẽ Thái tử điện hạ vẫn chịu tin sao?"

      Ta lạnh nhạt cười :

      "Chuyện này dường như cũng có quá nhiều quan hệ vói ta, ta lập tức lên đường ròi khỏi noi thị phi này."

      Lý Mộ Vũ cười :

      "Có lẽ Thái tử điện hạ lựa chọn. Nếu như ta cho Kỳ Phong biết thân phận thực của ngài, e rằng hứng thú của lập tức chuyến dòi sang ngài."

      Ta cười lạnh :

      "Ai tin tường?”

      Lý Mộ Vũ :

      "Xung quanh hồ này mai phục hai nghìn tên Phi Vũ quân có trang bị tên nỏ mạnh mê, hon nừa mũi tên còn có độc. Cho dù Thái tử điện hạ có thế chạy thoát an toàn, nhưng ngài có thế bảo đảm tất cả thủ hạ của ngài có thể trôn ra ngoài được sao? Hon nừa cho dù Kỳ Phong tin ngài là Tiền Ngũ Quý, nhưng vói bản tính háo sắc của , ngài cho rằng đế mặc cho mấy vị hồng nhan tri kỷ của ngài rò sao? Theo Lý mồ thấy, nguy hiếm mà Thái tử điện hạ gặp phải còn lỏn hon Lý mồ nhiều. Người đạt được lợi ích lỏn nhất khi chủng ta họp tác phải là ngài mói đúng."Ta cười :

      "Nhừng lòi của Lý Đại Đô Đốc luôn thế khiến người nào từ chôi, giò' Tiền mồ nghi ra được lý do gì đê từ chối ngài. biết rốt cuộc Lý Đại Đô Đốc có kế hoạch gi?”

      Lý Mộ Vù :

      "Bắt giặc trước bắt vua, muộn thuận lọi ròi , trước tiên phải ra tay vói Kỳ Phong.”

      "Nghe Kỳ Phong là mãnh tướng đệ nhất của Tân quốc, võ công hon người. Đôi ó vói chi sợ cũng phải chuyện dề dàng.”

      Lý Mộ Vù :

      "Sau khi ta biết Kỳ Phong muôn giết ta liền muôn nhanh chóng ròi khỏi noi này, nhưng Đoạn quốc sư vẫn chưa trở về an toàn, ta lo rằng Kỳ Phong gây bất lợi cho nàng nên mói ờ lại. Nhưng Kỳ Phong làm việc chu đáo chặt chè, noi noi đều đề phòng ta, có thế là giám sát ta từng bước. giờ chúng ta muôn thoát thành công chi có thế cầu thắng lợi trong nguy hiếm. Ta từng thử dò xét võ công của , võ công của Kỳ Phong chắc chắn kém Lý mồ, hon nừa bên canh còn có tám tên võ sĩ đều là cao thủ đứng đầu. »

      Ta nhíu mày :

      Theo lòi ngài, cơ hội của chúng ta phải là cực sao?"

      Lý Mộ Vù :

      "Lý mồ tin rang khi chủng ta liên thủ chắc chắn có thế thuận lợi thoát khỏi vòng vây."

      Ta cười ngẩng đầu lên:

      ” Lý Đại Đô Đốc nghi tói, sau khi chủng ta trôn ra ngoài làm gì?"

      Hiến nhiên là Lý Mộ Vũ hiếu được ý tứ trong lòi của ta, mim cười : "Đường ai nấy !"

      Lý Mộ Vũ sai, xung quanh hòn đảo giừa hồ có hai mưoi chiếc thuyền hoa bỏ neo. Theo nhừng gì Phan An , hoàn cảnh náo nhiệt như vậy chi có hội đèn lồng trong tiết nguyên tiêu mói gặp được.

      Hai mưoi chiếc thuyền hoa này nhìn bề ngoài bình tình, nhưng thực ra bên trong lại giấu diếm sát cơ hung hiếm. Theo như điều tra của Lý Mộ Vũ, mồi thuyền hoa đều nấp trăm tên cao thủ của Phi Vũ quân. Hon nừa nhừng thuyền hoa này lại khéo lèo ngăn chặn nhừng con đường có thế ròi khỏi noi này, xem ra Kỳ Phong chuẩn bị từ sớm, lần này chúng ta muôn chạy trôn thuận lọi phải tốn ít công sức.

      Mồi khi gặp phải nguy hiếm ta càng trò' nên bình tình, đây cũng là mặt hon người của ta. Ta cùng Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên ờ lại trong tiêu lâu thường thức trà, Hoàn Tiếu Trác chuyện vói Lý Mộ Vũ xong cũng trở lại.

      Hoàn Tiếu Trác cười :

      ” Sơn vù dục lai phong mãn lâu( Gió thốỉ mưa giông trước cơn bão), nhưng lúc này vẫn có thế giừ được binh tình như huynh chi sợ trong thiên hạ cũng tim được người thứ hai."

      Ta cười ha hả :

      "Bây giờ ta mói nhớ tói nhừng gì Yên Yên hôm nay!"

      Ta nhìn Mộ Dung Yên Yên :

      "Ta quen biết Tiền Tứ Hải nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe thấy còn có đệ đệ."

      Mộ Dung Yên Yên cười :

      " còn có hai người ca ca nừa, nhưng huynh đệ sinh đôi có."

      Ta cười khố :

      "Trong số huynh đệ của có ai là Tiền Ngũ Quý ?"

      Ba mỹ nừ nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười, Mộ Dung Yên Yên cười đến thờ nối. Ta giả bộ hung ác :

      "Muội dám quanh co mắng ta là con rùa đen!"

      Ta âh Mộ Dung Yên Yên ngồi lên đùi, nhàng đánh lên cái mông co dãn kinh người của nàng hai cái.

      Sau khi vui đùa, chủng ta lại trò' về vói thực tế.

      Hoàn Tiêu Trác :

      "Ta chuyện vói Lý Mộ Vũ, giừa và Kỳ Phong chắc chắn phải đồng mưu, nếu chi cần vạch trần chủng ta tại chỗ còn tốt hon, cần phải lấy cớ họp tác làm gì."

      Ta gật đầu :

      "Ta cũng tin , nhưng người Kỳ Phong thực muôn đôi phó lần này là , chủng ta chăng qua chi xuất đúng lúc, vựa vặn bị làm liên lụy."

      Khinh Nhan thờ dài :

      "Chi sợ người mà Kỳ Phong muôn đôi phó lúc này chi có Lý Mộ Vũ, nhìn bộ dạng sắc lang của vừa rồi, chi sợ là muôn mạnh mè giừ ba chủng ta lại."

      Ta giận dừ :

      " lại tính là thứ gì, hôm nay ta nhất định phải lấy đầu đế rửa môi hận trong lòng ta. Nhưng tại người ta lo lắng nhất là Phan Độ, rô't cục có kiên quyết đứng về phía chủng ta hay khổng?"

      Mộ Dung Yên Yên đỏ mặt tránh thoát khỏi lòng ta, sửa sang lại đầu tóc, :

      "Phan Độ sớm thấy tinh hình thiên hạ, có lòng muôn nương tựa vào công tử. Nhưng dưới tinh thế trước mắt, chuyện đầu tiên mồi người nghi tói chính là giừ được tinh mạng của minh. Chuyện hôm nay nếu như thế xử lý tốt, chẳng nhừng nhiều năm khắc khố kinh doanh của Phan Độ phải đố xuống sông, chi sợ ngay cả mạng cũng giừ được, dám bảo đảm do dự.”

      Ta lạnh lùng :

      " vậy nghía là Phan Độ có thế bán đứng chủng ta?"

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 190: Phá quân.


      Phan Độ đứng ờ trong sân, dường như chò' đợi khá lâu. Ánh mặt tròi lúc giừa trưa vốn nên sáng chói lại đột nhiên trờ nên ảm đạm, giông như ánh mắt của Phan Độ lúc này vậy.


      Nhìn thấy ta, tên mặt lộ ra nụ cười thân mật mà tôn kính, điều này khiến ta càng thêm tin tường, Phan Độ vô cùng có khả năng biết thân phận thực của ta.


      Ta áy náy :


      ' nghi tói chủng ta lại gây ra nhiều phiền toái cho Phan lão bản như vậy.”


      Phan Độ chân thành :


      "Sao Tiền lão bản lại vậy, mặc dù thòi gian Phan mồ gặp các vị chi ngắn ngủi, nhưng trong lòng Phan mồ sớm xem các vị là bằng hừu tốt nhất."


      vẫn gọi ta là Tiền lão bản, ràng là muôn vạch trần thân phận của ta.


      Ta cố y :


      Tiền mồ và mấy vị bằng hừu tốt bàn bạc xong, chủng ta tốt nhất nên tự minh ròi noi này đế tránh Tình Sơn vương giận chó đánh mèo, khiến Tiền lão bản phải chịu hậu quả nghiêm trọng."


      Phan Độ nghe thấy vậy liền biến sắc, nhìn xung quanh, đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt ta: 'Thái tử điện hạ, mặc dù Phan Độ phải là hùng gì, nhưng cũng phải hạng người ham sông sợ chết. Nhừng ngày gần đây may mắn được cùng tiến cùng lui vói Thái từ điện hạ, Phan mồ sao có thế lui bước được. "


      Ta cười lạnh :


      "Phan lão bản sớm biết thân phận của ta?"


      Phan Độ gật đầu :


      'Thái tử điện hạ cần băn khoăn, ngường mộ của Phan Độ vói Thái tử có thế sánh vói tròi đất."


      Ta lạnh nhạt cười :


      "Chi tiếc rằng chủng ta quen biết trong tinh thế trước mắt. cách bảo vệ minh duy nhất của Phan lão bản lúc này là báo cáo cho Tình Sơn vương tất cả tinh hình cụ thế.”


      Phan Độ nghiêm nghị :


      "Phan Độ hi vọng Thái tử điện hạ tin tường, nhưng có điều Thái tử điện hạ biết, lần này Tình Sơn vương Kỳ Phong chi muôn đôi phó vói các ngài, người muôn đôi phó còn có cả ta."


      Ta mim cười :


      "Phan lão bản có thế hon ?”


      Phan Độ cười khổ :


      "Tình Sơn vương Kỳ Phong háo sắc, lòng tham đáy, mặc dù cho ta ít ích lợi, nhưng đòi hỏi ờ ta cũng càng ngày càng nhiều hon. Nhiều năm qua, nhừng gì tiếu nhân trải qua khố hết.”Trong ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng căm hận:


      "Năm ngoái tiếu nhân mói nạp ái thiếp vừa xinh đẹp lại có tài nghệ tên là Tích Xuân, nhưng biết tại sao lại truyền tói tai Tình Sơn vương, nhiều lần đế lộ ý tứ, muôn ta tặng nàng cho . Nhưng tinh cảm của Phan Độ sinh ra tinh cảm khó có thế dứt bỏ vói nàng, ta thế bỏ được, thế làm gì khác hon là bỏ ra số tiền lớn mua mưòi mỹ nừ từ Giang Nam đưa tói cho Tình Sơn vương, hi vọng từ bỏ suy nghi này. Mưòi mỹ nừ này bất kế là dáng điệu hay tài nghệ đều thua kém Tích Xuân, lúc ấy Tình Sơn vương tỏ ra vô cùng cao hứng, tạm thòi cũng quên chuyện này. Nào ngờ, thừa dịp Tích Xuân ngủ say, sai người muôn mạnh mẽ bắt nàng ..."


      Trong đôi mắt Phan Độ bao phủ tầng nước mắt, khố sờ :


      "Dưới tinh thế cấp bách, Tích Xuân đế giừ lại trong sạch nhảy từ đài cao xuống, mặc dù giừ lại được tinh mạng nhưng bây giờ cũng bị liệt toàn thân, cả ngày phải nằm giường... Tình Sơn vương đùn đấy chuyện này cho còn liên quan đến chút nào. Mặc dù ta biết ràng là người sau khiến phía sau, nhưng có năng lực làm gì...”


      Ta đồng tinh thờ dài.


      Phan Độ :


      "Phan Độ là thương nhân cho nên tinh cảm chân thành này dề có được. Từ ngày ấy Phan Độ thế, đòi này ta nhất định bỏ qua cho tên chó má này."


      Ta bước lên phía trước hai bước, :


      "Xem ra hôm nay Tình Sơn vương quyết tâm đôi phó vói chủng ta, Phan lão bản cũng rất khó tránh thoát quan hệ."Phan Độ :


      'Tiếu nhân sớm nghi kỹ, nếu hôm nay có thế thoát được, cũng chắc chắn thế ở lại Tần quốc nữa."


      Ta mim cười :


      "Chăng lẽ Phan lão bản thực bỏ được gia sản ờ Tân quồc của minh sao?"


      Phan Độ cười lạnh :


      " bất nhân vói ta, ta bất nghía vói . phải khiêm tốn, chi cần Phan Độ vừa ròi , kinh tế Tần quốc liền roi vào cảnh hồn loạn."


      Ta thầm:


      "Cho dù ngươi có thế bình yên ròi nhưng chi sợ có cách nào mang theo sán nghiệp tại Tần quốc, nhừng lòi này dường như hoi huyênh hoang."


      Phan Độ :


      "Có chuyện Thái từ biết, mỏ than của ta là trong nhừng trụ cột của nền kinh tế Tân quốc. Ta sớm nhận ra mưu hiếm ác muôn cưóp đoạt gia sản của ta của Tình Sơn vương, trong rất nhiều năm này, ta bắt tay vào việc chuyến dòi tài sản của minh đến nia khác, lần họp tác cùng Xích Lỗ Ort này cũng là đế tăng nhanh quá trinh chuyến dòi tài sản."


      Ta cười :


      "Phan lão bản đúng là tầm thường, ánh mắt phòng ngừa chu đáo đúng là hon người."


      Phan Độ :


      "Phan mồ chăng qua chi là thương nhân, mặc dù bản lình phòng ngừa chu đáo ta có, nhưng thỏ khôn có ba hang vẫn có thế làm được. "


      Ta nhịn được nò nụ cười: 'Than lão bản chăng lẽ bỏ được quặng mỏ sao?”


      Phan Độ :


      "Tài sản lỏn nhất của Phan Độ ta là mỏ than đá, ý nghía của nhừng mỏ than đá này đôi vói Tân quốc cũng phải tầm thường. Ta từng giao cho nhừng người thân tín tại mỏ than, chi cần ta gặp rủi ro gì liền dùng thuốc nố đánh sập con đập của các hồ nước xung quanh mỏ than, đến lúc đó nước trong hồ tràn vào lấp đầy các mỏ than. Phan Độ ta đế lại viên khoáng thạch nào cho bọn !"


      Ta gật đầu, Phan Độ đúng là phải kẻ tầm thường, tất cả mọi chuyện đều chuẩn bị kì lường. Phan Độ :


      'Chúng ta chi cần thoát khỏi hồ Long nừ, Phan Độ có cách ròi khỏi Vọng Giang thành."


      Ta khè mim cười, chi cần ròi khỏi hồ Long nừ, Khinh Nhan có thế dùng thuật hóa trang cao tuyệt của nàng, ròi khỏi Vọng Giang thành chắc chắn phải chuyện khó khăn gì.


      Ta thấp giọng :


      "Trừ đường thủy ra, còn cách nào có thế ròi khỏi hòn đảo giừa hồ ?"


      Phan Độ lắc đầu :


      "Noi này có đường bí mật nào, trừ đường thủy ra còn cách nào khác."


      "Hon hai mưoi chiếc thuyền hoa, hon hai ngàn tên Phi Vũ quân, khí chủng ta làm kinh động bọn họ, chắc chắn mưa tên đầy trời. Đến khi đó cơ hội thoát khỏi noi này cực ."Phan Độ :


      "Phan Độ cũng có kế hoạch. "


      " nghe chút!"


      Phan Độ :


      "Hai nghìn tên Phi Vũ quân tuy nhiều, nhưng noi này dù sao cũng là mặt nước, chi cần chủng ta cho người lẻn xuống nước đục thủng đáy thuyền của bọn chủng, cho dù nhừng tên Phi Vũ quân này có lọi hại hon nừa, khi roi xuống nước rồi, uy lực tên nỏ của bọn họ chưa chắc phát huy phần mười."


      Ta gật đầu :


      "Kế hoạch rất tốt, nhưng tim đâu được cao thủ trong nước có thế đồng thòi đục thục hai mưoi chiếc thuyền chứ?”


      Phan Độ mim cười :


      "Ta có sáu tên thuộc hạ lòng trung thành, bọn họ từ sông ờ vùng sông nước, ờ dưới nước như đất bằng.”


      Trong lòng ta vui mừng quá đồi, nếu thực như vậy mọi chuyện trở nên đon giản hon rất nhiều.


      Lúc này A Đông và Lang Thứ đến tìm ta, thấy Phan Độ đứng bên, lòi vừa muôn ra lại nuốt trờ lại.


      Ta cười :


      ' có vân đề gì, Phan lão bản là người minh, có chuyện gì cứ .”


      Ta cười :


      ' có vân đề gì, Phan lão bản là người minh, có chuyện gì cứ .”


      Trong mắt Phan Độ lộ ra vẻ cảm kích, câu binh thản của ta bộc lộ tín nhiệm vói .


      A Đông :


      "Công tử, lần này chủng ta mang đến ít Phích Lịch tiền, đôi phó vói hai mưoi chiếc thuyền hoa cũng phải vân đề lỏn.”


      Trong lòng ta chợt động, Phích Lịch tiền chính là do Gia Cát Tiếu Liên kết họp giừa Mặc thi liên nồ và Phích Lịch đạn tạo thành, có tầm bắn của Mặc Liên nỗ và sức nố của Phích Lịch đạn. Ta qua lại vài bước, bồng quay sang vói Phan Độ:


      Thuộc hạ của ngài có người nào giỏi bắn tên ?"


      Phan Độ cung kính :


      'Thái tử điện hạ, sáu tên thuộc h của ta bất kế là đánh nhau hay bắn tên đều là lựa chọn tốt nhất." khóe môi ta lên nụ cười:


      "Phan lão bản, ngài về nghi ngoi trước , canh giờ sau chúng ta gặp lại ờ đại sảnh."


      mặt mồi người đều lộ ra vẻ khấn trương. Tính cả người trong son trang, chủng ta có tông cộng bảy mưoi hai người. Dùng bảy mưoi hai người chông lại hon hai nghìn tên Phi Vũ quân thuộc hạ của Kỳ Phong khác gì lấy trứng chọi đá.


      Vẻ mặt Lý Mộ Vũ rất bình tình làm bộc lộ ra khí chất lâm nguy loạn của , bình tình


      'Mặc dù kẻ địch đông đảo nhưng chủng ta cũng phải có cơ hội, chi cần chủng ta có thế lên được thuyền hoa của Kỳ Phong liền có thế bắt được ."


      Xích Lỗ Ôn :


      ' vào hang cọp sao bắt được cọp con, chi có lên thuyền hoa chủng ta mói có cơ hội bắt giừ Kỳ Phong.”


      Quản Thư Hành :


      "Nếu Kỳ Phong mòi chủng ta dự tiệc, chắc chắn chuẩn bị đầy đủ. Cho dù chúng ta dự tiệc cũng chưa chắc có cơ hội ra tay."


      Mọi người cùng gật đầu đồng ý vói nhừng gì Quản Thư Hành .


      Ta mim cười :


      "Ta đồng ý vói Lý Đại Đô Đốc, nếu mạo hiếm, chủng ta chắc chắn có cơ hội phá vây.” Ta bước về phía trước hai bước rồi tiếp:


      "Chi cần lên được thuyền hoa, chủng ta có thế gây hồn loạn thuyền.”


      Quản Thư Hành nhắc nhở ta:


      "Công tử định mang vù khí lên bằng cách nào?"


      Ánh mắt ta nhìn vào Khinh Nhan, nhàng chi vào trâm ngọc đầu nàng :


      »tnp 4- f t 1 / A? I»»


      1 rong đó có bí ân!


      Cái gọi là bí , chính là giấu Phích Lịch đạn vào trâm cài tóc lên thuyền hoa, đến lúc đó dựa vào uy lực của Phích Lịch đạn, chủng ta chiếm ưu thế rất lỏn vói đôi phương.


      Lý Mộ Vù :


      "Lần này cũng có bôn tên cao thủ đến đây cùng ta, bọn họ cũng có thế cam chân tám tên thuộc hạ của Kỳ Phong thòi gian.”


      nhìn thẳng vào ta :


      Tiền lão bản, chi sợ Kỳ Phong phải dựa vào hai người chủng ta rồi."


      Mộ Dung Yên Yên :


      "Kỳ Phong rất đề phòng hai người, các ngài muôn đến gần sợ rằng dề dàng, chuyện này nên đế ta cùng Đoạn Tinh làm!"


      Ta cười :


      ' thế dùng kế lấy sắc dụ địch, ta là người đầu tiên đồng ý."


      Mọi người cùng nờ nụ cười, khí vốn khấn trương trò' nên thoải mái hon rất nhiều.


      Ta bồng thấy Hoàn Tiếu Trác lặng lẽ về phía đình phí trước cây cầu, ta kết thúc chuyện, théơẳ


      Hoàn Tiếu Trác ngắm nhìn hồ nước gạn sóng lăn tăn, đột nhiên thò' dài.


      Ta từ phía sau ôm eo của nàng:


      "Thếnào? Có phải hoi sợ hay ?"


      Hoàn Tiếu Trác xoay người lại, thản nhiên cười, :


      "Có huynh ờ bên cạnh, ta can gì phải sợ chứ?"


      Ta nắm tay Hoàn Tiếu Trác về phía Ho Quang các phía trước, lên tói lầu ba của Ho Quang các dõi mắt nhìn ra mặt hồ, đúng là có hai mưoi chiếc thuyền hoa sắp hàng bao vây hòn đảo giừa hồ lại.


      Thuyền hoa có rường cột chạm trố tăng thêm rất nhiều tinh thơ ý họa cho mặt hồ, nhưng nhìn kỹ mói nhận ra trong đó bao hàm bao nhiêu sát cơ.


      Hoàn Tiêu Trác :


      "Kỳ Phong nhìn bề ngoài bừa bãi, nhưng lòng dạ rất thâm sâu, tâm tư kín đáo, tinh thần khá vừng chắc. Ta thừ nhiều lần nhưng đều thế làm ảnh hường đến lực chú ý của ."


      Ta cười ôm Hoàn Tiếu Trác vào lòng, :


      "Lý Mộ Vũ từng , võ công của Kỳ Phong cũng hề kém , muội muôn dùng Mê Hôn thuật điều khiến tâm thần sợ rằng rất khó.”


      Hoàn Tiếu Trác thò dài :


      "Xem ra trận đánh tôi này là thế tránh được."


      Ta cười :


      "Kiếp này Long Dận ta từng trải qua tất cả sóng gió lớn , chút khó khăn này tính là


      ra ta biết tinh hình trước mắt rất nghiêm trọng nhưng biêu lộ nét mặt chút nào. Nếu như ta biếu lộ ra chút khấn trương càng làm cho tâm lý bọn họ bất an, có chút lợi ích nào vói tinh hình chung.


      Hoàn Tiêu Trác :


      "Nếu như có thế nhân cơ hội hạ độc vào rượu của , quấy nhiều lực chú ý của bọn , có lẽ ta vẫn có cơ hội điều khiến tâm thần ."


      Ta nhíu mày :


      "Bây giờ dề dàng nhưng đế làm được rất khó, chi có thế tim cơ hội trong bừa tiệc rồiế"


      Hoàn Tiếu Trác dựa vào trong lòng ta, giọng :


      ' biết sáng sớm ngày mai chủng ta ở noi nào?"


      Ta cười :


      "Sáng sớm ngày mai chắc chắn chủng ta ôm nhau nằm giường."


      Hoàn Tiếu trác đỏ mặt, hung hăng nhéo lên cánh tay ta nhưng lại bị ta ôm chặt hon.


      Bóng đêm vừa xuống, nhóm chủng ta chuẩn bị đầy đủ, phân nhau hồi hai chiếc thuyền về phía vùng nước ở phía đông nam hồ.


      Thuyền hoa to lớn của Tình Sơn vương Kỳ Phong bỏ neo ờ noi này, từ bên ngoài nhìn lại, chiếc thuyền hoa này dài chừng hai mưoi trượng, rộng chừng tám trượng, từ xuống dưới gồm ba tầng, mồi tầng đều là rường cột chạm trổ, đèn đuốc sáng rực, tầng ba còn có sân thượng lộ ra ngoài trời, tiệc rượu được bày sân thượng này.


      Bất kế là kích thưóc hay khí thế của chiếc thuyền hoa này đều rất hiếm thấy, đứng giừa mưòi mấy chiếc thuyền trong hồ tựa như hạc giừa bầy gà.


      Phan Độ ngồi chung thuyền vói chúng ta, giọng :


      "Chiếc thuyền hoa này chính là dùng chiến hạm cải tạo lại.”


      Ta cười :


      "Đúng là Tình Sơn vương bỏ ra công sức rất lớn cho lần dạ tiệc này."


      Lý Mộ Vù :


      "Xem ra chiếc thuyền hoa này ít nhất nấp ba trăm tên võ sĩ.”


      Trong lòng mồi người đều trò' nên thận trọng hon.


      Ta ôm eo Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên, mim cười :


      "Có qua có lại, tôi này nếu như Tình Sơn vương kính chủng ta thưóc, chủng ta liền kính trượng."


      Hoàn Tiếu Trác cười :


      "Nhưng nếu Tình Sơn vương muôn tặng cho huynh mấy mỹ nừ tuyệt đẹp, huynh làm thế nào đây?"Ta nhìn theo ánh mắt của nàng, lại thấy tám thiếu nừ mặc váy lụa mỏng manh, tay cam đèn cung đinh cười tưoi như hoa đứng đầu thuyền, dường như đoi chủng ta đến.


      Ta bất giác thấy buồn cười, :


      "Ta bắt đầu ý đồ thực của Tình Sơn vương rồi. Lúc ban ngày gần như muôn cùng chủng ta giương cung bạt kiếm, buốỉ tôi lại dùng đại lề đón chào, chẳng lẽ muôn mê hoặc chủng ta sao? Hay là lòng nhận sai lầm?”


      Lý Mộ Vũ lạnh lùng :


      "Tóm lại có chút ý tốt nào, tám mỹ nừ này chừng lại là tám tên sát thủ máu lạnh.”


      Từng người chủng ta lên thuyền hoa, Tình Sơn vương Kỳ Phong tự minh ra chào đón, nét mặt biến hóa nhanh tựa như thòi tiết tháng sáu, xế chiều bầu tròi u ám, lúc này lại trò' thành ánh mặt tròi rực rờ, giông như thay đốỉ thành người khác vậy.


      Kỳ Phong mim cười :


      "Bằng hừu từ phương xa đến vui mừng quá đồi, hôm này các vị khách quý đường xa mà đến, Bôn vương tự cảm thấy vinh dự cho kẻ hèn này, tôi nay bày rượu nhạt, xin mòi các vị ngồi vào vị trí, mời!"


      Lý Mộ Vũ chắp tay cười :


      "Được Vương gia nhiệt tinh mòi, chủng ta vô cùng vinh hạnh.”


      Kỳ Phong thành khấn cười, ánh mắt đảo qua Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên, lưu luyến lát, cuôi cùng nhìn thăng vào ta, :


      "Bôn vương vừa gặp Tiền lão bản mà như quen từ trước, có rất nhiều lòi muôn cùng ngài."


      Ta lạnh nhạt cười :


      'Tiếu nhân có năng lực gì mà có thế được Vương gia cọi trọng như thê?"


      Kỳ Phong sâu xa:


      "Nếu có bản lình phi thường, làm sao có thế chiếm được trái tim của mỹ nừ tuyệt thế như vậy..."


      Ta cười ha hả cùng mọi người lên lầu ba của thuyền hoa.


      Yến tiệc tôi này nhìn bề ngoài thi tường hòa, nhưng sau lưng lại giấu diếm ánh đao bóng kiếm.


      Sau khi mọi người ngồi xuống, Kỳ Phong cho thuộc hạ bưng rượu và thức ăn lên, bưng chén rượu lên trước, :


      'Hôm này Bôn vương muôn mòi các vị đến tụ hội, thú nhất là đế dùng cơm tẩy trần, thứ hai là muôn cùng mọi người ngắm pháo hoa."


      nhìn về phía xa :


      " thuyền hoa xung quanh đều là thuộc hạ của ta, lát nừa bọn họ bắn pháo hoa đế làm tăng thêm hứng thú uống rượu cho chủng ta! Bôn vương xin cạn chén này trước!"


      xong câu đó, Kỳ Phong nâng chén lên uống cạn.


      Khinh Nhan và Yên Yên đưa ánh mắt về phía ta, trong lòng các nàng chắc chắn lo lắng Kỳ Phong hạ độc vào rượu.Lý Mộ Vũ ờ bên lại mim cười, bưng chén lên :


      "Khó có khi vương gia nhiệt tinh như vậy, chủng ta đa tạ!"


      đưa ánh mắt về phía ta, nâng chén lên uống cạn, ràng điều tra, rượu trong chén cũng có độc. Trong lòng ta liền hiếu, Kỳ Phong chắc chắn cho rằng chủng ta hoàn toàn roi vào vòng vây trùng điệp của , cần ứìiết phải hạ độc.


      Thấy tất cả chủng ta đều uống cạn rượu, Kỳ Phong cười lên ha hả, vuốt râu :


      "Kế từ hôm nay, mọi người chính là bằng hừu của Bôn vương, chi cần có bất kỳ phiền toái nào ờ Tân quốc cứ việc đến tim Bôn vương."


      Ta nghi thầm:


      "Đây gọi là tiên lề hậu binh, xem chừng bao lâu nừa lộ ra bộ mặt ."


      Kỳ Phong uống thêm cùng chủng ta chén nừa, đem chén đặt mạnh lên bàn, sâu xa: " rất lâu Bôn vương vui vẻ thế này rồiế"


      Lúc này tên mặc đồ thư sinh màu lam lên, cung kính :


      "Vương gia, bi chức có việc quan trọng cần bấm báo."


      Kỳ Phong lạnh lùng :


      "Nguy Tử Kỳ, ngươi thấy Bôn vương uống rượu sao?"


      Nguy Tử Kỳ sợ hãi :


      "Vương gia, chuyện này rất khấn cấp cho nên bi chức mói quấy rầy hứng thú uống rượu của ngài và các vị khách quý.”


      Kỳ Phong nhịn được nhíu mày lại, :


      "Tốt lắm, noi này dù sao cũng có người ngoài, ngươi có lòi gì cứ việc !”


      Ngụy Tử Kỳ yên lặng nhìn mọi người xung quanh lát rồi mói thấp giọng :


      "Dân chủng xung quanh biên cảnh Tân Hàn vì tranh đoạt noi săn bắn và đánh cá mà xảy ra chuyện dùng binh khí đánh nhau vói quy mô lỏn..."


      Kỳ Phong cười lạnh :


      "Ta còn tường là chuyện lớn gì, loại chuyện dùng binh khí đánh nhau này hàng năm đều xảy ra mấy lần. Bắt hết nhừng người tham gia lại, hai nước ngồi xuống thương lượng cho tô't là dược.''


      Nguy Tử Kỳ thò' dài :


      "Có chuyện Vương gia biết, lần này số người tử vong lên tói hon sáu trăm người... Hon nừa hon nửa trong sô' đó là dân chủng Tần quốc ta!”


      "Cái gì?"


      Đôi mắt Kỳ Phong liền trợn to.


      Trong lòng ta mờ hồ cảm thấy điềm xấu, lần dùng binh khí đánh nhau này bất kế là hay giả, có phải là nguyên nhân Tân quốc ' ý tạo ra đế dần quân tiến đánh nước Hàn ?


      Lực lượng chủ yếu của Đại Khang bây giờ đều đặt ờ biên giói Thái quốc, nhiệm vụ chủ yếu của lực lượng còn lại là bảo vệ lãnh thổ của minh, cách nào rút tay ra đế đôi phó vói nước Hàn được. Có lẽ Tân quồc muôn nhân cơ hội này đê phát triến lực lượng của minh, mò' rộng bản đồ quồc gia.


      Lý Mộ Vũ đương nhiên cũng suy nghi như chủng ta, mim cười :


      "Xưa này hai nước Tần Hàn đều giao hảo, chuyện này chăng qua là tranh chấp của dân gian, tô't nhất vẫn nên xử lý cấn thận. Nếu chờ ta trờ về bấm báo vói Đại vương, đế Đại Vương đứng ra hòa giải, như thếnào?"


      Nhừng lòi này của Lý Mộ Vũ còn có ý khác, muôn xem xem phản ứng của Kỳ Phong như thế Kỳ Phong cười lạnh :


      "Lý Đại Đô Đốc là nhiệt tình, nhưng nếu chuyện này xảy ra giừa hai nước Tân Hàn, đương nhiên do Đại vương của hai nước đứng ra xử lý, cần phải làm phiền tói Hán vương."


      Lý Mộ Vũ cười ha hả :


      "Bôn nước Hán, Tề, Tân, Hàn từ trước tói giờ đều là láng giềng như tay vói chân. Nếu bên xảy ra chuyện, Hán vương rất nhiên chủ động giúp đờ. Chăng lê Vương gia vẫn còn khách khí vói chủng ta sao?"


      Ánh mắt Kỳ Phong chóp lên dứt khiên người khác đoán được trong lòng nghi gì, nâng chén rượu trước mặt lên, :


      "Chúng ta vẫn nên nhắc đến chuyện vui, tôi nay chi chuyện gió trăng, đại khắp thiên hạ, sau này lại triều đinh !"


      mê đắm nhìn Khinh Nhan :


      "Long nương xinh đẹp tuyệt trần, khắp cả thuyền này ai có thế sánh bằng phần của Long nương."Khinh Nhan lạnh nhạt cười :


      "Vương gia quá khen, Long Di chăng qua chi là người tầm thường, sao có thế sánh được vói ba nghìn phi tử bên cạnh vương gia."


      Kỳ Phong cười :


      'Cho dù so sánh, các nàng cũng chi như cặn bã mà thôi!”


      Lòi vừa ra, tất cả thị nừ đứng xung quanh đều lộ ra vẻ cừu hận. Lòi này thực là đế khiêu khích ta, ràng còn ghi hận chuyện xung đột giừa ta và lúc ban ngày.


      Ta ' ý làm bộ mọi chuyện đều liên quan đến minh, bưng chén rượu tự rót tự uống minh.


      Kỳ Phong lại được nước lân tói:


      Tiền lão bản, nhừng lòi của ta hôm nay ngài nghi kì chưa?”


      Ta cố nén tức giận, cười tủm tim :


      "Chuyện gì?"


      Kỳ Phong cười lạnh :


      "Nếu như ngài tặng Long nương cho ta, Bôn vương bằng lòng đưa cho ngài tất cả mỹ nhân thuyền."


      Ta cười ha hả, chầm chậm đặt chén rượu lên bàn, mim cười :


      "Long Di, muội kính Vương gia chén rượu!"


      Vốn Kỳ Phong muôn cố ý kích thích tức giận của ta đế làm khó dề, ngờ thái độ của ta lại quay ngoắt trăm tám mưoi độ, bất giác kịp phản ứng lại.


      Khinh Nhan cười khanh khách đứng lên, dịu dàng :


      "Nếu như tướng công căn dặn, ta đương nhiên phải làm theo."


      Nàng thướt tha về phía Kỳ Phong, thân thế mềm mại tựa như cành liều đung đưa trong gió, nhìn Kỳ Phong vẫn còn ngây ngốc ờ đó.


      Ta và Hoàn Tiếu Trác đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra vẻ vui mừng trong mắt đôi phương. Nếu như Khinh Nhan có thế nắm chắc cơ hội này, hôm nay chủng ta có thế dề dàng nắm tinh thế trong tay.


      Khinh Nhan chầm chậm tói chồ Kỳ Phong, ánh mắt mọi người đều tập trung người nàng, Khinh Nhan dùng hai tay bưng chén rượu, ôn nhu :


      Tiếu nừ Long Di chúc Vương gia thiên tuế, long thế an khang, danh vang tám phương.”


      Kỳ Phong cười ha hả :


      "Lòi này của Long nương khiên ta rất vui."


      tiếp lấy chén rượu trong tay Khinh Nhan, nhân cơ hội nắm chặt tay nàng, :


      "Tới! Tới! Tói! Có câu có có lại là vô lề, hai người chủng ta cùng uống chung chén này."


      Ta nắm chặt chén rượu trong tay, Kỳ Phong lại dám đùa giờn nừ nhân của ta trước mặt ta, nằm trong danh sách phải giết của ta.


      Khinh Nhan cười :


      "Nếu Vương gia , Long Di đương nhiên dám từ chối."


      Nàng đón lấy chén rượu của Kỳ Phong, lủ muôn uống lại nghe thấy Kỳ Phong cười lạnh, : "Chăng lẽ Long nương sợ ta hạ độc vào rượu sao?"


      Ta nghe thấy vậy liền ngẩn ra, chăng lẽ Kỳ Phong nhận ra mục đích thực của Khinh Nhan?


      Khinh Nhan cười :


      "Nếu Vương gia , Long Di đương nhiên dám từ chối."


      Nàng đón lấy chén rượu của Kỳ Phong, lủ muôn uống lại nghe thấy Kỳ Phong cười lạnh, : "Chăng lẽ Long nương sợ ta hạ độc vào rượu sao?"


      Ta nghe thấy vậy liền ngẩn ra, chăng lẽ Kỳ Phong nhận ra mục đích thực của Khinh Nhan?


      Nét mặt Khinh Nhan vẫn bình tình như thường, mim cười :


      "Vương gia còn sợ tiếu nừ hạ độc vào rượu, tiếu nừ có gì phải sợ?"


      Vừa ra lòi này, tất cả mọi người đều giật minh.


      Thị vệ phía sau Tình Sơn vương giận dừ mắng:


      »ÍT' I»


      lo gan!Kỳ Phong lại đưa tay cản tên thị vệ lại, cười ha hả :


      Trả lòi hay! Bôn vương thích nhất nhừng người tính tinh chân thành như Long nương."


      tự tay tiếp lấy chén rượu tay Khinh Nhan, chậm rãi đưa lên môi.


      Trong lòng ta vô cùng vui mừng, chi cần Kỳ PHong uống chén rượu này, chuyện hôm nay coi như thành công nửa. Đủng lúc này, từ phía xa vang lên tiếng nố lỏn.


      Tất cả chúng ta đều bị tiếng nố này làm giật minh, xoay người lại mói thấy mặt tròi xa xa dâng lên vết sáng chói mắt, đẹp như sao tròi, bay đến giừa trung đột nhiên nổ ra, bầu tròi đêm liền như có hàng ngàn cây đuốc sáng rực.


      Kỳ Phong đặt chén rượu xuống, cười lớn:


      "Bắt đầu bắn pháo hoa rồi, chủng ta thường thức trước, lát nừa trở lại lại uống tiếp."


      Ta thầm kêu đáng tiếc, chi cần màn biếu diễn pháo hoa này chậm lại mọt khắc, chắc chắn Kỳ Phong uống hết chén rượu.


      Lý Mộ Vũ ra phía trước, mim cười :


      "Cách đại khách mà Tình Sơn vương nghi ra đúng là rất khác biệt, Lý mồ nhất định nhớ kỹ thòi khắc đặc thù tôi nay."


      Nhừng lòi này của tràn đầy châm chọc. Kỳ Phong vuốt râu cười :


      "Hy vọng Lý Đại Đô Đốc cơ hội như vậy."


      Khinh Nhan nhân cơ hội trò' lại bên cạnh ta, giọng thò' dài. Ta biết nàng tiếc nuôi dứt cơ hội vừa bị tuột mất vừa rồi, lặng lẽ nắm tay nàng, khóe môi nò' nụ cười, thấp giọng :


      "Thời gian đến!"Ta nhìn về phía Phan Độ, thấy lúc này sắc mặt trắng bệch, ánh mắt liên tục nhìn xung quanh, ràng trong lòng vô cùng khấn trương. Sáu tên thuộc hạ dưói tay lặn xuống nước, bắt đầu dùng Phịch Lịch tiền đôi phó vói hai mưoi chiếc thuyền hoa xung quanh.


      Pháo hoa liên tiếp bắn lên trung, muôn loại màu sắc chiếu sáng rực cả bầu tròi đêm, đẹp tả xiết. Chủng ta bề ngoài thi đắm chim trong cảnh đẹp trước mắt, nhưng trong lòng mồi người đều có tính toán riêng.


      Kỳ Phong vẫy tay về phía ta, ta sải bước về phía trước, đứng sóng vai cùng . Kỳ Phong mim cười "Có chuyện ta muôn Tiền lão bản thứ lồi."


      Ta cho rằng nhắc tói chuyện xảy ra lúc ban ngày, lạnh nhạt :


      "Nếu chuyện qua, Vương gia cần gì phải nừa."


      Kỳ Phong cười ha hả :


      "Ta cho người điều tra, Tiền Tứ Hải dường như cũng có người huynh đệ sinh đôi tên là Tiền Ngũ Quý nào."


      Ta rùng minh, chuyện này cuôi cùng cũng bị phát . Sớm biết như vậy ta đóng giả thành Tiền Ngũ Quý rồi.


      Kỳ Phong cười cam tay ta, :


      "Nếu Bôn vương đoán sai, ngài chính là Tiền Tứ Hải!”


      mặt ta ' ý ra nụ cười khổ, thấp giọng :


      "Xin Vương gia đừng trách, sờ dì Tứ Hải phải giấu diếm thân phận là vì...”


      Trong bóng đêm mơ hồ truyền đến từng tiếng nổ lỏn, hon nừa lại cách chủng ta càng ngày càng gần.


      Kỳ Phong buông tay ta ra, ánh mắt nhìn về bầu tròi phía xa, khắp noi mặt hồ thậm chí có ít ánh lửa, mơ hồ có cảm giác ốn, xoay người :


      "Nguy Tử Kỳ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. ta đế cho người khác bắn pháo hoa từ Đông Ho, tại sao noi nào cũng đều có ánh lửa?”


      Nguy Tử Kỳ :


      "Khời bấm Vương gia, chủng ta cũng cảm thấy kỳ lạ, vừa rồi ta sai thuyền xem..."


      Lòi của còn chưa dứt, chiếc thuyền hoa cách chủng ta xa vang lên tiếng nổ lỏn, cả thân thuyền thậm chí vờ làm hai, ngọn lửa đột nhiên xông lên từ phía dưói.


      Kỳ Phong nhìn rt ràng, quát lớn tiếng, tức giận nhìn về phía ta.


      Lý Mộ Vũ nắm lấy thòi cơ này, đột nhiên đánh quyền về phía sườn phải Lý Mộ Vũ. Ta gần như ra tay cùng lúc vói , nhấc chân đá về phía hạ thân của .


      Tất cả mọi chuyện xảy ra trong chóp mắt, lại thêm Kỳ Phong cách chủng ta quá gần, muôn trôn tránh còn kịp. Kỳ Phong hừ tiếng khó chịu, nhưng lại tránh né mà cứng rắn chông đờ ta và Lý Mộ Vũ họp lực công kích.


      Ta đá vào hạ thế nhưng lại cảm thấy thân thế co giãn chút nào, tựa như đá vào cây cọc gồ.


      Lý Mộ Vũ lộ ra vẻ ngạc nhiên, ràng cũng gặp tinh huống tương tự vói ta.


      Kỳ Phong hét lỏn, nhanh như chóp bắt lấy cánh tay ta. Lực cánh tay rất mạnh, thực là trước nay ta chưa từng gặp. Ta thuận thế sáp lại gần , đầu vai đánh lên ngực .


      Kỳ Phong hoi lui về phía sau bước , lại bị Lý Mộ đánh quyền vào sau lưng. Lúc này võ sĩ chung quanh thấy tinh hình ốn, rối rít bao vây chủng ta lại.


      Mộ Dung Yên Yên kêu , gờ trâm cài tóc đinh đầu xuống, lấy Phịch Lịch đạn giấu trong đó ném ra ngoài. Chi nghe tiếng nổ lớn, cả thuyền cũng hoi chân động, noi Phích Lịch đạn roi xuống có hon mưòi tên võ sĩ kịp tránh né bị nố cho máu thịt văng tung tóe.


      Kỳ Phong vật lộn cùng chủng ta lợi dụng chân động này tách ra, liên tục lui về phía sau hai bước, đứng trong vòng bảo vệ của các võ sĩ.


      Lý Mộ Vũ đủng cùng chồ vói ta, lớn tiếng :


      " là người Mộc Cao Quật! "


      Tám bóng đen nhanh như quỷ mị bao vây chủng ta lại, bôn tên thuộc hạ của Lý Mộ Vũ cũng tiến lên nghênh tiếp.


      Ta đến bên Khinh Nhan, Khinh Nhan nhét viên Phích Lịch đạn vào trong tay ta. Tiếng động ở tầng dưói vang lên bôn phía, võ sĩ phụ trách bảo vệ Tình Sơn vương Kỳ Phong muôn xông lên thuyền.


      Kỳ Phong cười lạnh :


      "Lý Mộ Vũ, ngươi to gan!"


      Lúc này có khoảng hai mưoi tên võ sĩ tinh nhuệ của Phi Vũ quân lao lên tầng ba, giương cung lắp tên nhằm về phía chủng ta. Ta ném Phích Lịch đạn ra ngoài, Phích Lịch đạn nổ boong thuyền trước mặt bọn họ, có mấy người bị nổ chết tại chồ.


      Lý Mộ Vũ hét lớn lao về phía lối vào thang lầu vói tốc độ cao nhất, biết nhất định phải ngăn cho đôi phương công kích ờ cự ly xa.


      Mấy người Xích Lỗ On, A Đông, Lang Thứ cũng theo sát phía sau.


      Ta và Khinh Nhan, Hoàn Tiếu Trác, Mộ Dung Yên Yên bị vây vào giừa, tay ta chi còn lại duy nhất viên Phích Lịch đạn do Hoàn Tiếu Trác giấu.


      Hai viên Phích Lịch đạn lần trước cũng tạo nên được hiệu quả như mong muôn, chiếc thuyền hoa này hứng chịu hai lần nố tung thậm chí cũng bị tôn hại gì.


      Lúc này chúng ta mói phát cả thân thuyền đều dùng thép chế tạo thành, muôn nổ xuyên qua boong thuyền nhất định phải chuyện dề dàng. Phương án tô't nhất lúc này là nhanh chóng bắt giừ Kỳ Phong lại.


      Ta vung tay đánh ngã tên võ sĩ, cưóp lấy trường đao của , lao về phía Kỳ Phong vói tốc độ cao nhất.


      Bôn tên võ sĩ trước mặt Kỳ Phong lao lên ngăn cản ta lại. Ta nối giận gầmlên, trường đao nhanh như tia chóp xẹt qua cổ họng bọn chủng làm máu tưoi phun ra tung tóe, tiếp tục lao về phía Kỳ Phong.sắc mặt Kỳ Phong càng ngày càng trở nên xám xịt, hăn thấp giọn :


      "Hôm nay Bôn vương nhất định phải chém ngươi thành trăm mảnh mói xả được mối hận trong lòng."


      đột nhiên nắm chặt hai đấm, cả người hiên ngang đứng thẳng, khóp xương vang lên tiếng lách cách rung động, áo bào phồng lên, gió tự bay. Ta đưa hết nội lực vào trường đao, thân thế bay lên cao, hai tay cam đao chém xuống đinh đầu Kỳ Phong.


      Kỳ Phong quát lỏn, tóc dài màu đên thm chí dựng đứng lên, Tử Kim quan đinh đầu bay lên tròi, đôi bàn tay đen như mực trực tiếp đón đờ mùi đao của ta, thậm chí muôn dùng đôi tay trần chông đờ vói đao toàn lực của ta.


      Ánh mắt tràn đầy sát khí của ta va chạm vói ánh mắt u lạnh lèo của Kỳ Phong trong trung, máu nóng trong cơ thế mồi người đều sôi trào.


      rất lâu rồi ta tim được loại cảm giác máu nóng sôi trào này, ánh đao trong tầm mắt ta nháy mắt xa, va chạm vói bàn tay Kỳ phong, ánh đao liền văng khắp noi, biến mất trong vô hình.


      Tóc của Kỳ Phong bị đao khí lạnh thấu xương chém xuống tán loạn, nhàng đung đưa roi xuống, ờ giừa trung liền hóa thành bụi phân. liên tục lui về phía sau ba bước, đôi tay bị thương tích gì, mặt càng trở nên xám xịt.


      Đôi tay ta tê rần, thân thế vừa chuyến thấy năm ánh đao loang loáng chém tói. Ta xoay người trung, đánh roi tất cả trường đao đâm tói từ phía sau.


      Lúc roi xuống đất, Kỳ Phong bị tách ra khỏi võ sĩ hộ vệ lần nừa.


      Lúc roi xuống đất, Kỳ Phong bị tách ra khỏi võ sĩ hộ vệ lần nừa.


      A Đông và Lang Thứ giết trở lại bên ta, ta lớn tiếng :


      "Bắt giừ Kỳ Phong trước!"


      Kỳ Phong cười lên mấy tiếng khặc khặc quái dị:


      "Giọng điệu lỏn, hôm nay ta muôn xem bản lình của ngươi cao đến đâu!"


      Võ sĩ dưói tay bao vây ta lại.


      Lúc này Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên đồng thòi ném trâm ngọc trong tay về phía nhừng võ sĩ kia. Nhừng võ sĩ kia thấy tận mắt uy lực của Phích Lịch đạn, lúc này như chim sợ cành cong mà biết rằng lần này Mộ Dung Yên Yên và Khinh Nhan chi phô trương thanh thế, cuông quýt lui trò' về phía sau, chi lo trôn kịp.


      Lý Mộ Vũ và ta cùng nắm lấy thòi cơ khó được này, đồng thòi xôngKỳ Phong. Lần này mục tiêu ta lựa chọn là hai mắt Kỳ Phong, có tà công Mộc Cao Quật hộ thế, binh khí tầm thường sợ rằng khó có thế khiến bị thương, nhưng con mắt luôn là noi yếu đuôỉ nhất của con người, ta khì cũng phải ngoại lệ.


      Lý Mộ Vũ vung quyền đánh về phía sau lưng Kỳ Phong, cùng ta tạo thành xu thế tân công trước sau, cố gắng dùng kích có thế bắt Kỳ Phong lại.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 191: Thoát khốn.


      Phía sau vang lên mấy tiếng kêu thế thảm. Trong số bôn tên cao thủ thuộc hạ của Lý Mộ Vũ, dưới dự giáp công của tám tên võ sĩ hộ vệ của Kỳ Phong có hai người chết, tinh thế đôi vói chủng ta càng trờ nên bất lọi.


      Kỳ Phong nối giận gầm lên tiếng, dùng tay chộp lấy trường đao của ta. Trường đao dưói lực lượng của hai chúng ta bị bẻ cong như cây cung. Lúc này quyền nặng ngàn cân của Lý Mộ Vũ lại nện vào sau lưng Kỳ Phong khiến thân thế Kỳ Phong lắc lư chút.


      Trươngg đao cuối cùng cũng thế thừa nhận lực lượng của chủng ta, gãy làm hai đoạn. Ta dùng nửa đoạn đao gãy hung hăng đâm về phía mắt trái Kỳ Phong. Kỳ Phong kịp thòi nhắm mắt lại, lười đao gãy tựa như đâm trúng khúc gồ, vang lên tiếng khô khốc.


      Kỳ Phong cam nửa đoạn đao gãy còn lại, trở tay đâm về phía Lý Mộ Vũ. Lý Mộ Vũ hoi dao động, nếu như lui về phía sau chắc chắn bỏ lờ cơ hội tiếp tục tân công Kỳ Phong.


      cắn môi dưới, lại hung hăng đánh quyền vào sau lưng Kỳ Phong. Nửa đoạn đao gãy cắm vào sườn phải Lý Mộ vù, mà ba quyền nặng nề của Lý Mộ Vũ rốt cuộc cũng đánh cho chân khí trong cơ thế Kỳ Phong tán loạn.


      Lười đao gãy vẫn giằng co ở trước mắt trái của ta đột nhiên mất lực cản, lười đao đâm về phía trước nửa tấc. Nhưng chi nửa tấc này cũng làm bị thương mắt phải của Kỳ Phong.


      Kỳ Phong hét lên thảm ứìiết, đánh quyền về phía ngực ta. Ta dùng tay trái chộp lấy cố tay , tay phải cầm đao tiếp tục đâm thẳng về phía trước.


      Ba người chúng ta vận lộn sát người khiến nhừng người khác căn bản thế nào chen vào.


      Dưói chân đột nhiên vang lên tiếng nô mạnh, chân động kịch liệt khiến chủng ta thế đứng vừng, vốn dây dưa cùng chỗ liền bị hất văng ra ngoài.


      Thân thuyền vang lên tiếng đứt gãy răng rắc, ờ giừa thuyền hoa bị phá ra vết rách rộng hon trượng. ràng là sáu tên thuộc hạ sờ trường về boi lội của Phan Độ sau khi hoàn thành nhừng nhiệm vụ khác tói phía dưói thuyền hoa của chủng ta, dùng Phích Lich Tiễn bắn vào dưói đáy thuyền hoa, làm nố tung thân thuyền.


      Thuyền hoa chầm chậm chim xuống nước. Ta tiếp tục truy kích Kỳ Phong nừa, kéo tay Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên nhảy xuống nước.


      Tinh cảnh thuyền hoa rất hồn loạn. Hai bên vốn đôi lập liền lậ tức bỏ qua tranh đấu, đều lo tự cứu lấy minh.


      Mọi người bên phe ta sớm có chuẩn bị cho tinh huống trước mắt, thừa dịp hồn loạn, dùng hết sức lực boi về phía đám hoa sen gần đó.


      Ta vẫn chưa mục đích của Phan Độ muôn chủng ta boi tóTao làm gì, đến khi boi vào tói giừa đám sen mói biết, trong đó thậm chí còn dấu ba chiếc thuyền gồ.


      Ngay cả ta cũng đoán được Phan Độ làm cách nào đế liên lạc vói bên ngoài, sắp xếp ba chiếc thuyền gồ đến đây tiếp viện từ khi nào?


      Ta giúp ba người Khinh Nhan lên thuyền gồ, sau đó mói bò lên. Phan Độ, Quản Thư Hành, A Đông ngồi chung chiếc thuyền này vói chủng ta. Lý Mộ Vũ và nhừng người khác lên hai chiếc thuyền còn lại. Ong lão cầm mái chèo chậm rãi chéo, thuyền xuyên qua giừa nhừng đám lá sen về phía trước.


      Tiếng kêu cứu thê thảm bên tai dần dần , xoay người nhìn lại chi thấy noi noi mặt hồ đều là lửa cháy rừng rực.


      'Chuyện ờ noi này lập tức làm cả Vọng Giang thành chân động."


      Phan Độ đến bên cạnh ta .


      Ta gật đầu :


      rhải la ca I ân quốc.


      Ong lão chèo thuyền :


      "Ra khỏi hồ sen là có thế tói thẳng Lưu Phương hà."


      Ta nhíu mày :


      "Để chủng ta xuống bờ hồ gần đây, đường sông chắc chắn có người của Kỳ Phong mai phục." Ong lão chèo thuyền :


      "Lúc đầu chủng ta chèo thuyền theo đường đó tói đây. Noi đó có ai cả, hai bên bờ Lưu Phương hà đều là lau lách rậm rạp. Cho dù Kỳ Phong có bản lình bằng tròi cũng thế phong tỏa hết cả rừng lau được."


      Ta hoi hiếu ki :


      "Kỳ Phong phong tỏa hoàn toàn vùng nước xung quanh đảo giừa hồ. Tại sao lão có thế nhận được tin tức mà ờ chỗ này tiếp viện cho chủng ta?"


      Ong lão nở nụ cười.


      Phan Độ mim cưòi :


      "Ta và Tô lão thường dùng bồ câu đế đưa tin, Kỳ Phong lường trước được điều này."


      Ta giật minh tinh ngộ gật đầu.


      Đoạn đường thủy phía trước đột nhiên trở nên chật hẹp, có lẽ do tầm mắt đều bị lá sen che khuất, chủng ta cũng phát ra tiến vào giừa Lưu Phương hà. Ong lão :


      "Chúng ta tiếp tục về phía trước hai dặm rồi lên bờ. Tất cả xe ngựa đều chuẩn bị xong."Hai bên bờ Lưu Danh hà đều là nhừng đám lau lách rậm rạp, kẻ địch muôn phát tung tích của chủng ta đúng là phải chuyện dề.


      Tất cả mọi người đều biết vẫn chưa thoát khỏi nguy hiếm, cả đám đều im lặng, khí lộ ra vẻ nặng nề khác thường.


      Khinh Nhan khấn trương nắm tay ta, ta cười :


      "Có biết tôi nay điều gì làm ta tức giận nhất ?”


      Mọi người đồng loạt nhìn về phía ta.


      Ta cười :


      "Chính là lúc Kỳ Phong nắm tay Khinh Nhan, ta hận thế chặt đôi tay của xuông.”


      Mọi người đều nờ nụ cười, nhừng lòi này của ta làm hòa tan khí khấn trương lúc này.


      Thuyền gỗ dừng lại bên bờ.


      Ong lão kêu lên mấy tiếng cúc cu, lâu sau nghe được mấy tiếng vó ngựa truyền đến, bôn chiếc xe do o Bồng mã kéo chạy nhanh tói.


      Phan Độ :


      "Điếm dừng chân ờ trong thành."


      Ta binh tình :


      "Xem ra chủng ta phải ở lại Vọng Giang thành nghi ngoi đêm rồi."


      Ánh mắt ta và Hoàn Tiếu Trác chạm nhau, khuôn mặt Hoàn Tiếu Trác đỏ lên, ràng là nhớ tói nhừng lòi ta vói nàng lúc xế chiều.


      Bôn chiếc xe ngựa chờ chủng ta đến khu nhà ờ phía bắc Vọng Giang thành. Mặc dù phô' xá noi này sầm uất, nhưng chủng ta sâu vào trong hẻm , hành động lặng lẽ nên cũng dề dàng bị người phát .


      Tiến vào trong khu nhà, Phan Độ dần chủng ta vào trong phòng, thấp giọng :


      "Noi này chi đế dừng lại nghi ngoi tạm thòi. Sau khi mọi người thay quần áo xong, ta sắp xếp cho các vị đến nhừng noi khác đế náu.”


      dừng lại lát rồi bổ sung:


      "Khu nhà này cũng phải là tài sản của ta, Kỳ Phong dề dàng phát được."


      Khép cửa phòng lại, Khinh Nhan và Hoàn Tiếu Trác giúp ta gờ bỏ nhừng dụng cụ hóa trang xuống. Khinh Nhan nắm chắc thòi gian hóa trang lại cho chủng ta. lâu sau, ta lại biến thành người đàn ông cao lỏn mặt đen, có râu quai nón.


      Dưói cầu của ta, Khinh Nhan lại cải trang thành lão bà tóc bạc trắng, Hoàn Tiếu Trác và Mộ Dung Yên Yên cũng bị nàng biến thành hai người thôn nừ có vóc dáng bình thường, nước da hoi ngăm đen. Nhìn vào gương xong chủng ta đều vui vẻ cười


      Khinh Nhan ' ý giả giọng già nua:


      "Từ giò' trò' các ngươi là con trai, con ngoan của ta, nhất định được đế lộ thân phận."


      . Mộ Dung Yên Yên nũng nịu mắng:


      "Giỏi cho Khinh Nhan ngươi, thậm chí còn dám chiếm tiện nghi của chủng ta.”


      Ta mim cười :


      "Trong thiên hạ còn có lão bà quyến rũ như vậy, khiến ta cũng nhịn được động sắc tâm rồi." Khinh Nhan cười mắng:


      "Huynh có phải con người , thậm chí còn có ý nghi đàng hoàng vói bà lão như ta."


      Mặc dù bộ dạng của nàng là lão bà, nhưng giọng lại lơ đãng lộ ra quyến rũ của thiếu nừ. Trong lòng ta hoi động, lặng lê xoa lên mông nàng.


      Khinh Nhan lặng lẽ cúi đầu xuống, nếu phải hóa trang che giấu, lúc này chắc chắn là mặt đầy thẹn thủng.


      Ta đế Khinh Nhan hỗ trợ hóa trang cho nhừng người khác, dưói bàn tay Khinh Nhan, bộ dạng của tất cả mọi người đều thay đốỉ. Nhân lúc Khinh Nhan giúp người khác hóa trang, ta và Lý Mộ Vũ, Phan Độ, Xích Lỗ Ôn tụ tập lại chồ bàn bạc hướng tiếp the.


      "Đoán chừng Kỳ Phong lập tức bắt đầu hành động lục soát quy mô lỏn, nhiều người chúng ta tụ tập ờ noi này như vậy rất an toàn."


      Ta gật đầu :


      ”SỐ người càng nhiều mục tiêu càng lỏn, khả năng bị phát của chủng ta cũng càng lỏn.'' Phan Độ :


      " giờ cửa thành Vọng Giang thành đóng, muôn ra khỏi thành, nhanh nhất cũng phải chò' sáng sớm ngày mai."


      Xích Lỗ Ôn :


      " biết khi chủng ta tiến vào khu nhà này có bị láng giềng xung quanh bắt gặp hay ?" Phan Độ :


      "Ta sắp xếp tốt chỗ cho các vị náu. Chò' mọi người hóa trang xong, mọi người có thế chia nhau ra làm việc Ta cho thuộc hạ dần các vị đến noi náu của minh.”


      Ta và Lý Mộ Vũ nhìn nhau, khóe đều nở nụ cười hiếu ý.


      Ta thấp giọng :


      "Sau khi mọi người chia tay phải dựa vào chính minh. Tin rằng Lý Mộ Vũ có bản lình nhận ra tất cả chủng ta."


      Nghi đến võ công quái dị của Kỳ Phong, ta cũng nhịn được nhíu mày :


      "Rốt cuộc là luyện tập võ công gì, ngờ lại kỳ lạ như thê?"


      Lý Mộ Vù :


      "Nếu như ta nhìn lầm, Kỳ Phong tu luyện hẳn là Khô Mộc thần công của Mộc Cao Quật, nghe sau khi luyện môn thần công này có thế trò' thành kim cương bất hoại thân."


      tói đây, cười :


      "Nhưng xem ra Kỳ Phong vẫn chưa tu luyện tói mức đó, vẫn bị ngài chọc mù con mắt.”


      Ta cười ha hả :


      "Hi vọng có thế đâm mủ mắt .”


      canh giờ sau, chủng ta phân chia tố xong liền tự minh hành động, dưói dần dắt của thuộc hạ của Phan Độ, chủng ta lần lượt ròi từ của sau khu nhà.


      Ta và Khinh Nhan, Mộ Dung Yên Yên, Hoàn Tiêu Trác được Phan Độ tự minh dần tói căn nhà ở khu bình dân.


      Mò công vào trong sân, Phan Độ dừng bước, cười :


      "Hòa thượng thân noi thành thị, khu bình dân này có quá nửa là tiếu thương từ bên ngoài tới, cũng quen biết lần nhau, dùng đế náu là tốt nhất."


      Ta cười :


      "Ta còn tường rằng ngài muôn đưa chủng ta đến noi rất xa chứ."Phan Độ cười :


      "Nếu công tử đến noTan toàn, nhiệm vụ của Phan Mỗ cũng xem như tạm thòi kết thúc, ta cũng cần phải trờ về nghi ngoi.”


      Mộ Dung Yên Yên giọng :


      "Phan huynh định đâu?"


      Phan Độ mim cười chi về phía loạt nhà dân phía sau, :


      "Ngay ờ noi này, nhưng sau khi bước ra khỏi cánh cửa này, chủng ta trờ thành người qua đường."


      Ta hiếu ý , vồ vai Phan Độ :


      "Chuyện đêm nay ta nhất định quên!"


      Hai mắt Phan Độ tỏa sáng, lộ ra vẻ kích động. Vói trí tuệ của đương nhiên có thế hiếu được ý nghía trong lòi này, vì ta mà hi sinh nhiều như vậy, ta nhất định nhó' kì ân tinh của . Phan Độ cung kính chào ta, xoay người ra ngoài cừa, lâu lắm liền biến mất trong bóng đêm.


      Đóng cừa phòng lại, chi còn ta và ba giừa gian yên tình này. Bầu tròi đêm biết trò' nên hoi sáng từ lúc nào, ánh trăng từ từ ló ra khỏi tầng mây, nhuộm cả mặt đất thành vùng sáng


      Ta hít sâu ngụm khí trong lành, khí máu tanh khấn trương tạm thòi ròi xa, ta xoay người lại nhìn Khinh Nhan, mim cười thâm ý :


      "Lão bà bà, có cần ta hầu hạ người nghi ngoi ?”


      Khinh Nhan cười :


      "Đúng là đứa con có hiếu, nhưng bây giờ ta đói bụng muôn chết rồi, chuẩn bị đồ ăn cho ta trước ."


      Mộ Dung Yên Yên yếu điệu cười :


      "Chuyện này giao cho ta làm !"


      chuyện bồng nhiên ra dấu ý bảo im lặng, chủng ta đồng thòi chuyện nừa, nghiêng tai lắng nghe thấy xa xa mò' hồ vang lên tiếng cho sủa, ta thấp giọng :


      "Về phòng trước , xem ra là quân đội Tân quốc lục soát."


      Ngôi nhà tông cộng có ba gian, ta nghi ngoi ờ gian phòng phía đông, Hoàn Tiêu Trác, Mộ Dung Yên Yên và Khinh Nhan nghi ngoi tại gian khác. Khinh Nhan đủng trước của nhìn Hoàn Tiêu Trác cười như cười :


      "Muội ngủ cùng đứa con ngoan của ta ."


      Hoàn Tiếu Trác xấu hố sẵng giọng:


      "Tỷ linh tinh cái gì vậy?"


      Khinh Nhan cười :


      "Hai người các ngươi đóng giả làm con trai ta, đóng giả làm con dâu ta, nhất định được đế lộ ra so hò nào."


      Nàng lại quay sang ta :


      "Nếu như quân đội Tần quốc tói đây điều tra, huynh cần gì, giả làm người câm là


      4 ■ "


      được rồi.


      Ta lập tức hiếu ý, nàng sợ khấu của ta đế lộ sơ hở.Khinh Nhan vỗ vỗ bộ ngực của minh, :


      "Mọi người yên tâm, tất cả đều có bà già này ứng phó."


      Giọng của nàng thay đốỉ trong nháy mắt. Lúc trước Khinh Nhan chưa bao giò' dùng giọng như vậy chuyện vói ta, khiến ta cũng hoi ngẩn ra. Nhưng ngay sau đó ta nghi tói thân thế thần bí khó lường của Khinh Nhan, trong lòng ảm đạm than tiếng, có lẽ bí mật này cả đòi này ta cũng thế nào vạch trần được.


      Ta cùng Hoàn Tiếu Trác vào phòng. Ta còi áo ngoài ra, Hoàn Tiếu Trác thẹn thùng :


      "Huynh làm gì?"


      Ta cười ha hả :


      "Nếu là vợ chồng, đương nhiên phải làm chuyện vợ chồng rồi."


      Hoàn Tiêu I rác máng:


      "Quân đội Tân quốc lâọ tức đến noi này, vậy mà huynh còn rảnh rồi nghi đến chuyện đó dược.''


      Ta cười ôm thân thế mềm mại của nàng, :


      "Quân đội Tân quốc thế nào? Bây giờ chúng ta chi là đôi vợ chồng ờ nông thôn, ai cũng quản được chủng ta!"


      Ta hôn lên khuôn mặt Hoàn Tiếu Trác Hoàn Tiếu Trác bị ta hôn, thân thể mềm mại nhịn được mềm nhũn, nằm trong lòng ta nên lòi.


      Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cừa dồn dập, ta vội vàng dặn dò:


      "Nhanh còi quần áo rồi lên giường nằm.''


      Hoàn Tiêu Trác xấu hố gật đầu, chui vào trong chăn.


      Ta mặc y phục màu đỏ lên, bên ngoài khoác thêm áo choàng bằng vải thô, mờ cừa phòng ra ngoài. Ra tói ngoài cừa thấy Khinh Nhan run rẩy ra, ta chạy lại đờ lấy cánh tay nàng. Khinh Nhan đư mắt về phía ta, :


      "Còn mau mò' cửa!"


      Ta gật đầu mò cửa ra. Bên ngoài đèn đuốc sáng rực, ước chừng có hon trăm tên võ sĩ Tân quốc cam đuốc đứng bên ngoài. Tên tướng quân cầm đầu quát:


      "Phụng lệnh lục soát, noi này có khâm phạm của triều đình nấp hay ?”


      Ta nhớ nhân vật minh đóng vai lúc này, miệng ôôaa kêu lỏn, ngừng khoa tay múa chân.


      Khinh Nhan ho khan mấy tiếng, vô lực :


      "Các ngài quan đại gia thấy đấy, noi này trừ bôn người mẹ con chủng ta ra làm gì có phạm nhân nào!"


      Tên tướng quân này hung ác nhìn ta, :


      "Nhìn bộ dạng của ngươi cùng phải người lương thiện gì, bắt về tra xét cho ràng! ” Hai gã võ sĩ phía sau lên bắt ta.


      Khinh Nhan đứng chắn trước thân thế ta, :


      "Các ngươi có còn vương pháp hay , đứa con câm điếc của ta tuy rằng hoi đen, nhưng cho tói bây giờ vẫn chưa từng làm chuyện gì phạm pháp. Chẳng lẽ các ngươi muôn vu oan cho sao?"


      Tên tướng quân này chăng qua chi đe dọa chút, quơ tay ngăn hai tên thuộc hạ lại, cười lạnh : "Bà lão, theo như lệ ta phải vào lục soát. Hai người các ngươi mau tránh ra.”


      Khinh Nhan đứng chắn trước thân thế ta, :


      "Các ngươi có còn vương pháp hay , đứa con câm điếc của ta tuy rằng hoi đen, nhưng cho tói bây giờ vẫn chưa từng làm chuyện gì phạm pháp. Chẳng lẽ các ngươi muôn vu oan cho sao?"


      Tên tướng quân này chăng qua chi đe dọa chút, quơ tay ngăn hai tên thuộc hạ lại, cười lạnh : "Bà lão, theo như lệ ta phải vào lục soát. Hai người các ngươi mau tránh ra.”


      Khinh Nhan :


      "Con dâu và con ta ngủ, đám nam nhân các ngươi xông vào còn ra thế thống gì?"


      Tên tướng quân giận dừ :


      'Tránh ra! Nếu còn dám ngăn cản ta bắt cả hai người các ngươi lại!"


      dần theo sáu tên thuộc hạ đấy ta và Khinh Nhan ra, vào trong phóng, ta cuông quýt theo sau . Đầu tiên tói phòng của Mộ Dung Yên Yên, Mộ Dung Yên Yên cuộn minh lại giường run rẩy, tên tướng quân này ghé đuốc vào gần khuôn mặt nàng nhìn cấn thận, sau khi tin chắc trong phòng còn ai khác liền xoay người sang gian phòng bên cạnh.Hoàn Tiếu Trác cùng làm bộ kinh hãi, tên tướng quân này lục soát gì, mặt lộ ra vẻ mất mát, tói bên giường nhấc tấm chăn bông đắp người Hoàn Tiếu Trác lên. Hoàn Tiếu Trác bị dọa khiến hét toáng lên, đường cong lả lướt thân thế mềm mại dưói lóp y phục. Ta trợn tròn mắt, nắm tay đánh về phía tên tướng quân.


      Tên tướng quân này nhấc chân đá vào bụng ta, ta nhân cơ hội giả bộ vô cùng đau đón rồi té ngã đất.


      Khinh Nhan cuông quýt quỳ xuống trước mặt tên tướng quân:


      "Quan đại gia, tính tinh đứa con của ta trước giò' rất cứng rắn, nhất là chịu để vợ phải chịu chút uất ức nào."


      Tên tướng quân cười hắc hắc, :


      " ngờ tên câm điếậy."


      lưu luyến nhìn qua Khinh Nhan rồi dần đám thuộc hạ ra ngoài cừa.


      Khinh Nhan lặng lẽ dựng ngón cái lên vói ta và Hoàn Tiếu Trác, khen ngọi biếu xuất sắc vừa rồi của chúng ta.


      Khi chắc chắn mấy tên quân lính Tân quốc kia xa chúng ta mói đóng cửa lớn lại, Khinh Nhan le lười :


      "Nguy hiểm !"


      Ta ngắt lên mặt nàng, :


      "May là có muội ở đây!"


      Khinh Nhan cười duyên :


      "Đêm khuya, chủng ta trò' về nghi ngoi thôi."


      "Ta nên làm cái gì bây giờ?” Ta cười hắc hắc .


      Khinh Nhan vỗ vỗ ngực ta, :


      "Con ngoan, vợ ngươi vẫn còn chờ ngươi trong phòng đó.”


      Ta nghe giọng mềm mại của nàng, trong lòng nhịn được rung đông, nắm bàn tay thon dài của nàng :


      "Ta muôn muội cũng theo ta."


      Khinh Nhan cười khanh khách :


      "Ta và Yên Yên có vài lòi muôn vói nhau, huynh vẫn tim cổ vợ bé của huynh ."


      Tuy rằng ta và Hoàn Tiếu Trác sớm tinh sâu nghía nặng nhưng đến bây giờ giừa chủng ta vẫn chưa phát sinh chuyện nam nừ. biết tại sao, trái tim của lão tướng đầy kinh nghiệm tình trường như ta lúc này cũng nhịn được đập rộn lên.


      Ta đấy cừa phòng ra. Hoàn Tiêu Trác vẫn cuộn minh trong chăn bông. Nước da của nàng tuy bị nhuộm đen nhưng khuôn mặt của nàng vẫn toát ra vẻ khác thường trong bóng đêm. Có lẽ vì ý thức được chuyện sắp phát sinh giừa chủng ta, đôi mắt nàng cụp xuống dám nhìn thẳng vào ta.


      Ta đóng của phòng, lại cài then cấn thận.


      Hoàn Tiểu Trác xấu hô :


      "Huynh... Làm cái gì?"


      Ta mim cười tói bên giường, muôn kéo chăn bông ra lại bị Hoàn Tiếu Trác giừ chắt lấy. Ta kéo liên tiếp hai lần vẫn thế kéo ra được.


      Ta cúi đầu xuống hôn lên đôi môTanh đào của nàng, Hoàn Tiếu Trác kháng nghị:


      "Ta thích bộ râu của huynh chạm vào ta."


      Ta cười thầm, xem ra khuôn mặt hảo sảng của ta cũng có nhiều người thích. Ta cấn thận gờ râu mép ta, lại tói bên Hoàn Tiếu Trác. Hoàn Tiêu Trác nhắm chặt hai mắt, đế mặc ta nhàng nhấm nháp đôi môTanh đào ướt át.


      Động tác của ta từ từ tăng thêm, rô't cuộc cũng thành công mờ được cái miệng thơm như mùi đàn hương của nàng.


      Hoàn Tiếu Trác vươn cánh tay trần ra khỏi chăn bông, vấy tắt ngọn đèn dầu. Trong phòng liền đắm chim trong bóng tối.


      Hai cánh tay ngọc của nàng ôm chặt lấy ta:


      "Dận ..."


      Tay ta dọc theo bờ vai trần vuô't ve làn da mềm mại nhẵn nhụi như tơ lụa của nàng. Thân thế mềm mại của Hoàn Tiêu Trác bị ta tủy ý vuốt ve, kim nối run rẩy lên. Ta hôn lên mang tai nàng, giọng :


      "Muội biết , vừa rồi ta hận thế đào con mắt của nhừng tên binh lính Tân quốc kia ra." Hoàn Tiếu Trác cười , nàng chủ động hôn ta, :


      "Ta đồng ý vói huynh... Thân thế Hoàn Tiếu Trác vinh viễn chi là của huynh..ế"


      Câu biếu lộ của nàng trong nháy mắt đốt lên ham muôn mãnh liệt, mênh mông của ta. Ta ôm thân thế mềm mại hoàn mỹ của nàng, tận tinh phát tiết kích thích và tinh trong lòng...


      Khi bình minh lên, Hoàn Tiếu Trác mái tóc tán loạn nằm trong lòng ta, trong đôi mắt tràn đầy tình ý chân thành. Nàng nhàng vuốt ve dấu môi ngực ta, bồng nhiên cúi xuống hôn mạnh lên chỗ khác lồng ngực ta, đến khi đó lưu lại dấu vết sâu mói thôi. Nàng dịu dàng :


      "Ta muôn huynh vinh viền giừ lại nó..."


      Ta nhịn được nò' nụ cười khổ, nếu như mồi vị mỹ nhân bên cạnh ta đều muôn lưu lại dấu ân tren ngực ta, chăng phải ta biến thành con báo đốm sao? Chi sợ chi có nụ hôn của Thải Tuyết là thế nào xóa , nàng chi đệ lại cho ta nụ hôn này, ta biết đòi này kiếp này chủng ta còn có duyên gặp lai nừa ?


      Ta nhàng vuốt ve hai trái tuyết lê của Hoàn Tiếu Trác, Hoàn Tiếu Trác phát ra tiếng rên ri nho , e thẹn :


      "Bàn tay huynh nhàng chút, người ta bị huynh nắm rất đau."


      Ta cười ha hả, trải qua đêm triền miên, thân thế Hoàn Tiếu Trác phải chịu ít khổ sờ, giọng :


      "Ta lại muôn nừa, chủng ta..."


      Hoàn Tiếu Trác cuông quýt xin tha:


      "Ta thực sợ huynh rồi, e hôm nay ta thế cùng huynh lên đường nừa.”


      Taời vuốt ve mái tóc nàng, giọng :


      "Ta muôn ra ngoài xem xét động tình thế nào."


      Hoàn Tiếu Trác hoi mệt mỏi, ngáp cái, :


      "Huynh , ta rất mệt mỏi, muôn nghi ngoi lát.Ta gật đầu, đứng dậy đắp chăn giúp nàng, vuo't ve khuôn mặt nàng, :


      "Muội ngủ , ta ra ngoài lát."


      Hoàn Tiếu Trác hạnh phúc gật đầu. Ta nhìn nàng binh thản ngủ trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Lúc này ta mói phát cuôi cùng Hoàn Tiếu Trác cũng thoát ra khỏi bi thương đau khổ, hạnh phúc của nàng là do ta mang đến. Cảm giác khi mang lại cuộc sông cho nừ nhân minh ra lại thỏa mãn và dề chịu như vậy.


      Ta đấy cưa phòng ra ngoài, bầu tròi vẫn chưa sáng . Ta vươn vai, cả người cảm thấy chút mệt mỏi nào, chân khí trong đan điền hùng hồn, có lê võ công của ta trong lúc vô tinh lại tiến bộ. Ta chợt nhớ ra rất lâu rồi chưa tập luyện Vô Gian Huyền Công, cũng thi triến qua song tu họp thế thuật nhưng trạng thái thân thế lại giông như vừa mói luyện công xong. Có lê ta sớm khắc sâu Vô Gian Huyền Công trong đầu, trong tiềm thức vẫn thầm lặng lẽ luyện tập nên mói phát sinh biến hóa như vậy.


      Ta đến gian phòng của Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên, qua khe hở ta thấy hai nàng giường. tói trước cửa lại nghe thấy thanh loáng thoáng vang lên từ phía phòng bếp. Ta nhíu mày, rón rén về phía phòng bếp. Nhìn qua cửa số phòng bếp thấy bóng dáng xinh đẹp đứng trước bếp lò, ra là Mộ Dung Yên Yên dậy sớm chuẩn bị điếm tâm cho chủng ta.


      Ta lặng lẽ vào phía sau Mộ Dung Yên Yên, đột nhiên bế bông nàng lên.


      Mộ Dung Yên Yên bị ta dọa sợ đến hét toáng lên, nhưng ngay sau đó biết là ta, xấu hố :


      "Huynh mau buông ra, điếm tâm còn chưa làm xong."


      Ta cười :


      "Trừ Mộ Dung lão bản ra, cái gì ta cũng muôn ăn."


      Ta bế Mộ Dung Yên Yên phòng củi ở phía sau, đôi chân thon dài của Mộ Dung Yên Yên lộ ra khỏi váy, càng trờ nên mê người.


      Mộ Dung Yên Yên trách mắng:


      "Tối hôm qua huynh còn chưa điên đủ sao, vừa sáng sớm tói đây khi dề ta cận thận ta..."


      Hoi thờ mùi đàn hương từ miệng nàng cùng bị ta che lại. Mộ Dung Yên Yên ngờ ta thực muôn hoan lạc vói nàng ở chồ này, đôi mắt đẹp mờ lỏn, tránh thoát khỏi miệng ta, khấn trương : 'Mấy người Khinh Nhan lúc nào cùng có thế vào...”


      Bàn tay ta luồn vào trong quần nàng, chiếc quần lót mỏng dính cùng bị ta xé xuống. Càng như vậy trong lòng ta lại càng bị kích thích mãnh liệt, hon nừa ta sớm quyết định nhất định phải giừ lại các nàng ờ bên cạnh ta, quyết đế các nàng ròi xa ta.


      Mộ Dung Yên Yên thấy bộ dạng nôn nóng của ta, biết thế nào tránh được, e thẹn :


      'Mặc dù huynh muôn ta ờ đây, cùng phải đóng cừa phòng củi lại... A.


      Thân thế mềm mại của Mộ Dung Yên Yên đột nhiên căng thăng, ta cảm nhận ràng được noi ấm áp trong cơ thế nàng. Tứ chi của nàng quân chặt lấy ta như bạch tuộc, lúc này có muôn ra đóng cừa cùng thế được rồi.


      Ánh lửa của bếp lò chiếu rọi lên cơ thế của chúng ta, trong ánh lửa thinh thoảng lại vang lên nhừng tiếng bạch bạch, nhưng cùng thế nào che giấu tiếng thờ hôn hến của ta và tiếng rên n động tinh của Mộ Dung Yên Yên.Thòi gian làm điếm tâm của Mộ Dung Yên Yên bị kéo dài thêm ít, Khinh Nhan sớm nhận ra khác thường từ hànnh động của nàng và Hoàn Tiếu Trác, kéo ta đến noi yên tình, giọng :


      "Long Dận , tên dâm tặc huynh thậm chí trong đêm liền hạ độc thủ vói cả Tiếu Trác và Yên Yên!”


      Ta nhịn được nò' nụ cười đắc ý:


      "Cảm on muội tạo ra cơ hội cho ta!"


      Khinh Nhan thẹn thùng :


      "Ta cùng bảo huynh đến phòng chứa củi làm loại chuyện này.”


      Lúc này ta mói biết được khi ta và Mộ Dung Yên Yên triền miên trong phòng chứa củi bị Khinh Nhan bắt gặp, khó xử ho khan tiếng, ghé vào bên tai Khinh Nhan :


      "Vì sao muội vào tham chiến?"


      Khinh Nhan hung hăng nhéo tai ta:


      "Tên sắc ma huynh, lại dám đánh chủ ý vói cả lão thái bà ta."


      Ta cười :


      "Ta chi sợ lão thái bà muội ở been nhìn lén, nước miếng cùng chảy ra.”


      Khinh Nhan nhoén miệng nờ nụ cười, lộ ra vẻ xấu hố. Ta ôm éo của nàng :


      "Nếu chúng ta vào trong phòng..."


      Khinh Nhan cười :


      "Noi này nguy cơ trùng trùng mà huynh vẫn còn tâm tư nối điên, tô't nhất chuẩn bị ròi khỏi vùng đất thị phi Vọng Giang thành này nhanh chút.’’


      Chương 192: Phỏng đoán..


      Ong chủ khách sạn tự minh kiếm tra hành lý của chủng ta, cùng may Khinh Nhan có thế tiếng Tần quốc tiêu chuẩn, hon nừa cải trang thành bà lão giông như đúc, người bên ngoài nhìn vào rất khó phát được sơ hở.


      Ta chi cần đóng tốt vai người câm điếc của minh là được. Về phần Tiếu Trác và Yên Yên đều xinh đẹp thông minh, đóng giả thành thôn nừ cùng có chút SO' hò' nào.


      Khách sạn Cao Thăng cùng chi là khách sạn bình thường, người lui tói ở trọ quá nửa đều là người buôn bán . Chủng ta thuê hai gian phòng, mặc dù hoi đon sơ nhưng được dọn dẹp rất sạch .


      Vì đế tránh làm cho người khác chủ ý, khi chúng ta ăn cơm đều gọi trực tiếp vào phòng. Nhừng ngày thường, ta và Khinh Nhan đều lấy lý do xem bệnh đế thăm dò tin tức phố.


      May mắn là nhận được tin tức có người sa lưói nào, xem ra nhừng người khác cùng như chủng ta, rất có khả năng vẫn còn ờ trong thành chờ đợi mọi việc tạm lắng xuống.


      Ba ngày sau, binh sĩ tuần tra trong thành giảm bớt rất nhiều. Qua hỏi thăm mói biết ra có người phát tung tích nhóm người Lý Mộ Vũ ờ hon trăm dặm phía ngoài Đạm Thủy thành.


      Xem ra bọn họ thành công trôn ra, ' ý tạo ra số động tình đế thu hút chú ý, giúp nhừng người vẫn ờ lại trong Vọng Giang thành có cơ hội chạy ra ngoài.


      Chủng ta tiếp tục ờ lại trong thành chò' đọi thêm hai ngày nừa, khi tin chắc noi này bị kiếm tra qua mói vội vàng đánh xe trâu chầm chậm ra ngoài thành.


      Quay đầu nhìn lại Vọng Giang thành, bôn người chủng ta cùng nờ nụ cười.Mộ Dung Yên Yên giọng :


      "Lần trải qua này e rằng cả đòi ta cùng khó mà quên được." Nhừng lòi này của nàng lọt vào trong tai chủng ta lại có ý nghía khác.


      Khinh Nhan cười trêu ghẹo :


      "Chi sợ tỷ quên được phòng chứa củi ở noi này ấy chứ!"


      này lại bí mật này ra, Mộ Dung Yên Yên xấu hố cúi đầu xuống, ta mim cười. Chi có Hoàn Tiếu Trác là hiếu ra sao, hỏi:


      "Phòng chứa củi là thếnào?"


      Khinh Nhan cười :


      "Muội hỏi Yên Yên ."


      Mộ Dung Yên Yên e thẹn :


      "Xem ta bịt cái miệng hươu vượn của tỷ lại!"


      Hai nàng đùa giờn náo loạn ở xe. Ta cười ha hả :


      "Nếu đế người khác nhìn thấ tiêu lão thái bà thế này chắc chắn cho rằng muội là người điên!” Ta vung tay lên quất mạnh roi, Xe trâu từ từ về phía mặt tròi lặn.


      Khi trở lại Tam Giang khấu lần nửa, dòng nước vẫn chảy cuồn cuộn như trước, nhưng nhừng người bên cạnh lại thay đốỉ rất nhiều. Nhó' lại đó lần Khúc Chiêu Hiên dụ ta ra giừa sông, dường như vừa mói xảy ra ngày hôm qua, lại tựa như chưa từng xảy ra bao giò' cả.


      Khinh Nhan tói bên cạnh ta, :


      "Vượt qua Tam Giang khấu lả có thể áến biên giói Yên quốc rồi."________________________________


      Ta mim cười :


      "Trong thiên hạ còn Yên quốc!”


      Khi nhừng lòi này, trong lòng ta dâng lên hào hùng và dùng khí vô tận. Ta vui mừng phát , ra minh vẫn là Long Dận trước đây, Long Dận chiu cúi đầu trước bất kỳ khó khăn hay đau khố nào!


      Khinh Nhan ôm cánh tay ta, nép vào lòng ta như con chim , giọng :


      "Đêm qua ta mơ giấc mơ kỳ lạ, ta thấy minh bị nhốt trong vỏ trứng!"


      Ta nhịn được nò' nụ cười, có lê là do áp lực và mệt mỏi trong mấy ngày qua gây nên. Chi cần tiến vào lãnh địa của minh, tất cả cùng chuyến biến tốt đẹp.


      Hoàn Tiếu Trác tim được chiếc thuyền ở bến đò. Có câu lần bị rắn cắn, mưòi năm sợ dây thừng, ta kiếm tra chiếc thuyền cấn thận từng li từng tí, lại hỏi hỏi lại người lái thuyền. Khi chắc chắn có điều gì khả nghi mói cùng mấy lên thuyền.


      Thuyền đến giừa lòng sông, Khinh Nhan đột nhiên níu bò' vai ta, suy yếu :


      "Ta chóng mặt quá!"


      Mộ Dung Yên Yên mang nước sạch tói, Khinh Nhan vừa uống ngụm liền bám lấy mép thuyền nôn dừ dội.


      Người chèo thuyền :


      " sao cả, đại khái là do say sóng!"


      Nào ngờ Khinh Nhan càng nôn dừ dội hon, CUÔ1 cùng ngay cả mật cùng nôn ra ngoài.


      Ta bị dọa sợ đến luông cuông tay chân. Hoàn Tiếu Trác hiếu được chút y thuật, giúp Khinh Nhan bắt mạch xong, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng:


      "Hoạt mạch! Khinh Nhan có rồi!"


      Ta vui mừng qua đồi, ôm Khinh Nhan chặt :


      " vậy sao?"


      Khinh Nhan vô cùng xấu hố :


      "Ta chưa bao giò có, làm sao biết được?"


      Ta cười lỏn lên.


      Người lái thuyền cùng vội vàng chúc mừng, ta đương nhiên thế thiếu tiền thường cho .


      Thuyền đến bò' bên kia, ta đờ Khinh Nhan ngồi xuống bãi sông, làm bộ sờ sờ bụng nàng.


      Khinh Nhan trách móc:


      "Có cái gì mà đụng vào?"Ta cười :


      "Có thế làm bụng mỹ nừ lỏn lên là việc rất thành công, muội đế cho ta thỏa mãn lòng hư vinh của minh lát được sao?”


      Ta giọng :


      'Tháng này muội tói kỳ chưa?"


      Khinh Nhan đỏ mặt mắng:


      "Tại sao chuyện gì huynh cùng có thế ra được?"


      Ta cười :


      "Ta chi muôn xác định chắc chắn mà thổi."


      Khinh Nhan ghé sát vào tai ta :


      "Ta chưa bao giò có tháng..."


      Ta ngẩn ra, chợt nhớ tói lai lợh thần bí của Khinh Nhan, chăng lẽ nàng cùng giông như Thải Tuyết, đều thuộc về thế giói này? Nhưng vì sao Thải Tuyết ròi mà lại đế Khinh Nhan ở lại, xóa trí nhớ trong đầu nàng? Lè nào là vì an ủi ta?


      Khinh Nhan thấy sắc mặt ta khác thường, giọng :


      "Huynh sao vậy?"


      Ta cười :


      ' có gì, khi trở về đế Tuệ Kiều giúp muội điều dường cho tốt, đế Khinh Nhan sinh cho ta tiếu hoàng tử mạnh khỏe tuân tú."


      Khinh Nhan cười : "Nếu là nừ thế nào?”


      Ta hôn lên trán nàng, :


      "Bất kế là nam hay nừ ta đều thích cả."


      Hoàn Tiếu Trác và Mộ Dung Yên Yên đem nước sạch tói giúp Khinh Nhan lau mồ hôi trán. Lúc này phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.


      Ta xoay người nhìn lại thấy đội võ sĩ mạnh mê giáp đen, nón đen phóng ngựa về phía bò' sông. Người dần đầu dì nhiên là Tô Thiết Đảm lâu ta chưa gặp, từ số lượng võ sĩ trong đôi ngũ và trang phục của có thế thấy được tiếu từ này được thăng chức.


      Tô Thiết Đảm đến trước mặt chủng ta, xiết cương ngựa, lớn:


      "Các ngươi là gian tế từ Tần quốc tói?"


      Hoàn Tiếu Trác tức giận :


      "Chúng ta chăng qua chi là dân chủng bình thường, sao có thế là gian tế được?"


      Tô Thiết Đảm cười lạnh :


      "Xem ngươi nhanh mồm nhanh miệng, nhất định là có ý đồ gì. Người đâu, kiếm tra bọn họ cấn thận!”


      Ta cười :


      "Tô Thiết Đảm, trọng trách của ngươi càng ngày càng lỏn rồi, có phải còn muôn bắt chúng ta lại hay ?"


      Đôi mắt Tô Thiết Đảm trừng lỏn như chuông đồng:


      "Thái... Thái..ắ"


      lăn lông lốc từ lưng ngựa xuống, còn lăn thêm vòng tói trước mặt ta. Có lẽ do quá kích động mà câu cũng nên lòi, chi biết quỳ xuống dập mạnh đầu trước mặt của ta, trán bị đập trúng vụn ờ bò' sông khiến máu chảy thành dòng.


      Ta cười ha hả :


      "Tốt rồi, tô't rồi! Mau đứng dậy , đường đường là tướng quân lại như thế còn ra thế thống gì!"


      Lúc này Tổ Thiết Đảm mói phục hồi tinh thần, xoay người lại mắng:


      "Các ngươi đều ngu ngốc hết sao? Còn nhanh dập đầu vói Thái tử điện hạ!"


      Lúc này đám binh lính kia mói biết được người đàn ông đen thui này là Thái tử của bọn họ, mọi người cuông quýt quỳ xuống, cùng kêu lên:


      "Tham kiến Thái tử điện hạ!”


      Tô Thiết Đảm cho người dựng lều trại tại bãi sông, sau khi ta và mấy người Khinh Nhan vào trong lều liền tẩy nhừng thứ hóa trang mặt. Mặc dù ta vẫn mặc y phục bằng vải thô nhưng mồi khi giở tay nhấc chân đều đế lộ ra khí phách hon người, khiến từng tên tướng sĩ đều dám nhìn thẳng.


      Tô Thiết Đảm nhân lủcchủng ta còn rửa mặt cho người trở về thông báo trước. Noi này cách doanh địa đóng quân phía tây nam xa, lâu sau Cao Hàm tói đây bái kiến.


      Từ biếu cưa Cao Hàm ta có thế nhận ra thòi gian gần đây cũng được như ý, nét mặt luôn luôn mang theo vẻ phiền muộn. Ta nhạy cảm phát được nhừng do dự và phiền muộn của đều do Tiêu Tín mang lại.


      Sau khi cho mọi người lui ra, ta đế Hoàn Tiếu Trác pha cho Cao Hàm tách trà xanh.


      Cao Hàm :


      "Cuối cung Thái tử cùng trò' về!"


      Ta mim cười :


      "Thếnào? Dường như Cao tướng quân có tâm ."


      Cao Hàm gật đầu, lại quỳ xuống trước mặt ta, :


      " Thái tử điện hạ, mạt tướng xin ngài xóa bỏ chức vị phó thống soái của ta."


      Ta cười :


      "Ta vừa mói trờ về mà ngươi làm như vậy, có phải muôn phá hỏng tâm tinh của ta hay ?" Ánh mắt ta đột nhiên trò' nên sắc bén.


      Cao Hàm thấp giọng :


      "Cao Hàm dám, sờ dì mạt tướng cầu xin điều này đều là vì ta ờ trong quân doanh căn bản chi là tướng lình dư thừa. Bản thân Tiêu soái có thế chế toàn cục, Cao Hàm thay vì ờ chỗ này làm thùng rồng kêu to còn bằng ra tiền tuyến dùng chiến đấu.”


      Ta chẫm rãi đặt chén trà xuống, :


      "Cao tướng quân, chăng lẽ ngươi quên mất nhiệm vụ ban đầu ta giao khi đế ngươi đảm nhiệm chức vụ này sao?"


      Cao Hàm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ khố sờ khác thường:


      "Cao Hàm biết, nhưng là Tiêu soái bất kế về mưu lược hay chiến thuật đều hon xa mạt tướng, mạt tướng ờ lại căn bản là có chỗ nào dùng được, cho nên..."


      Ta lạnh lùng :


      "Chuyện này rốt cuộc là do tự ngươi nghi ra, hay là do phụ thân ngươi đế ngươi làm như vậy?"


      Cao Hàm đụng phảTanh mắt của ta, nhin được rùng minh, thấp giọng :


      "Cao Hàm dám giấu Thái từ điện hạ, thẩn chi cảm thấy trong lòng buồn bực giải thích được. Sau khi chuyện vói phụ thân, phụ thân đế cho ta xin Thái tử điện hạ được rút lui."


      Ta gật đầu. Nếu như Cao Quang Viền làm như vậy nghía là nhất định có lý do đầy đủ. Cao Hàm là con ruột của , chắc hẳn nhìn ra Cao Hàm phải là đôi thủ của Tiêu Tín, nếu vẫn đế Cao Hàm ở bên cạnh Tiêu Tín liền giông như đế Cao Hàm ở chung vói con mãnh hổ.


      sợ có ngày Tiêu Tín có thế làm bị thương con minh, cho nên mói khuyên Cao Hàm làm như vậy.


      Ta hoi mệt mỏi nhắm mắt lại, :


      "Chuyện này chờ ta trò' lại Yên thành rồi tiếp, ta gặp Cao đại nhân chuyện lần."


      Cao Hàm gật đầu.


      Ta mò mắt ra, :


      "Ngươi đứng lên , báo nhừng chuyện xảy ra trong quân gần đây cho ta."


      Cao Hàm :


      Tiêu soái thực người tài khó có được, phương pháp chi huy quân đội của và ta hoàn toàn khác nhau, nhưng trị quân nghiêm khắc lại có hiệu quả khá tốt. giờ kỷ luật trong quân đội đóng tại Yên quốc... Yên thành còn nghiêm minh hon so vói lúc trước Tiêu Trân Kỳ nguyên soái trân thủ"


      Cao Hàm :


      Tiêu soái thực người tài khó có được, phương pháp chi huy quân đội của và ta hoàn toàn khác nhau, nhưng trị quân nghiêm khắc lại có hiệu quả khá tốt. giờ kỷ luật trong quân đội đóng tại Yên quốc... Yên thành còn nghiêm minh hon so vói lúc trước Tiêu Trân Kỳ nguyên soái trân thủế"


      Cao Hàm nhạy cảm phát được ta phản cảm vói hai tử Yên Quốc.


      Ta mim cười :


      "Tài lãnh binh trị quân của Tiêu Tín đích thực là hon người, đến bây giò' ta cũng chưa từng nghi ngờ năng lực của .”


      Cao Hàm :


      "Ta phát gần đây Tiêu soái thay đốỉ rất nhiều, tình nguyện chủ động chuyện cùng tướng lình, đôi xử vói binh lính trở nên thân ứìiết hon. Vốn tất cả mọi nguồi đều lo lắng lựa chọn biện pháp cứng rắn đế trị quân, nhưng lúc này nhìn lại mói thấy lo lắng đó là dư thừa."Ta gật đầu, Từ lòi của Cao Hàm có thế thấy Tiêu Tín càng ngày càng trường thành, điều này đôi vói chính hay đôi vói Đại Khang đều là chuyện tốt.


      Cao Hàm :


      "Nghe gần đây Hoàn Nhan tướng quân liên tục thắng lợi mấy trận liền. Đông Ho dưói giáp công của liên quân Bắc Ho và Tần, Khang bắt đầu tan tác"


      Ta cười lạnh :


      "Bản thân Đông Ho biết tự lượng sức minh, ngày mất nước còn xa nừa."


      Ta hiếu mục đích của Cao Hàm khi nhừng lòi này, muôn được điều lên tiền tuyến, dùng đao , thương đế chứng minh năng lực của minh.


      Ta trầm ngâm lát rồi mói :


      "Cao tướng quân, tạm thòi ngươi cứ an tâm ờ lại. Sau khi trận chiến vói Đông Ho kết thúc, vùng biên giói này trở thành noi nguy hiếm nhất thiên hạ."


      Hai mắt Cao Hàm sáng ngời, nhận ra điều ám chi của ta.


      Ta đế Tô Thiết Đảm dần theo năm trăm quân hộ tông ta trở lại Yên thành, sau khi trải qua nguy hiếm mói biết quý giá nhừng khoảng thòi gian an nhàn. Ba ngày sau chúng ta tói Yên thành, Cao Quang Viền tự minh đến trường đình cách thành mưòi dặm đế đón ta.


      Cùng vói còn có mấy người vợ của ta, Thác Bạt Lục Châu , A Y Cổ Lệ và Côc Tiêm Tiêm, gặp lại người đương nhiên tránh khỏi lần thốn thức. Từ khi gặp Cao Hàm trong lòng ta đầy tâm , đế cho mấy người Khinh Nhan trò' về hành quán trước, ta và Cao Quang Viền tói Yên cung.Kế từ khi ta đốỉ tên Yên đô thành Yên thành, Hoàng cung Yên quốc còn cảnh tượng ngày xưa. Sau khi Phượng Mị dần hai đứa con tói Khang đô, Cao Quang Viễn theo lệnh ta trục xuất Lý Quốc Thái ra khỏi Hoàng cung, phế bỏ vị trí Yên vương của , tim phủ đệ ờ trong thành đế nuôi dường tên ngu ngốc này.


      Cao Quang Viền cho người sửa sang, thay đốỉ lại Hoàng cung, chuẩn bị đem noi này trò' thành hành cung của ta sau này.


      Ta và Cao Quang Viền đến Dụ Đức điện, sau khi cho mọi người lui ra, Cao Quang Viền cuông quýt quỳ xuống trước mặt ta, :


      "Vi thần Cao Quang Viễn xin nhận tội vói Thái tử điện hạ.”


      Ta cười khè, nhừng gì Cao Quang Viền làm ta ràng hon bất cứ kẻ nào. Ta đế lập tức đứng dậy, mim cười :


      Cao đại nhân có tội gìệ'


      "Vi thần biết dạy con khiến Thái tử điện hạ thất vọng, đương nhiên là có tội!"


      Ta cười ha hả :


      "Tin tức của Cao đại nhân đúng là nhanh nhạy, ta vừa mói vài chuyện vói Cao Hàm ở biên giới, ngài ở đây cùng biết ràng. Có phải Cao Hàm cho người báo tin cho ngài trước ?"


      Cao Quang Viền ho khan tiếng, :


      "Quang Viền dám lừa gạt Thái tử điện hạ, đúng là đứa con ra gì thông báo nhừng chuyện bên kia cho hạ thần.”


      Cao Quang Viền rất thông minh, biết lúc nào nên thất, biết chắc dùng mưu kế thủ đoạn trước mặt ta có tác dụng, còn bằng thẳng thắn ra.


      Ta gật đầu :


      "Ngài đứng lên mà !”


      Lúc này Cao Quang Viễn mói đứng dậy, ta chi về chiếc ghế đằng trước, tạ on rồi ngồi xuống.


      Ta cười lạnh :


      "Có phải chuyện Cao Hàm xin ta từ quan là ý của ngài hay ?"


      Cao Quang Viền gật đầu :


      "Thái tử điện hạ minh xét!"


      »*T» • rv»t


      1 ại sao ẻ'


      Cao Quang Viền thò' dài :


      'Mặc dù thần có bản lình gì nhưng cùng lăn lộn quan trường nhiều năm, dù sao cùng trải qua sô' sóng gió.”


      Ta nhận ra có hàm ý khác, nhịn được :


      "Có chuyện gì ngài cứ việc thăng, cần quanh co lòng vòng trước mặt ta.”


      Cao Quang Viền :


      "Nếu vậy thần xin được thăng, ta thấy lòng dạ Tiêu Tín này sâu xa, rất nhiều mưu kế, vói năng lực của đứa con ra gì kia rất khó thoát khỏi hiềm chế của . Nếu như vẫn tiếp tục đảm nhiệm chức phó soái bên cạnh , sớm muộn gì cùng bị người kia làm hại. Thần cho đứa con ra gì từ quan, thực ra là xuất phát từ lý do cá nhân."


      Ta nhíu mày, ngón tay nhàng gõ lên bàn mấy cái. Cao Quang Viền thấp thỏm bất an nhìn ta, yên lặng chò' đợi quyết định của ta.


      Cao Quang Viền cắn môi dưói như là đưa ra quyết định, thấp giọng :


      "Nếu như Thái từ điện hạ hỏi, Quang Viền dì nhiên giám giấu điều gì, thần cho rằng mặc dù Tiêu Tín là nhân tài hiếm thấy, nhưng người này cậy tại khinh ngưòi, lại thêm..."


      muôn lại thôi.


      Ta phất tay ý bảo tiếp tục .


      Cao Quang Viền đứng dậy tói trước mặt ta, thấp giọng :


      "Thần từng đế vị tiên sinh xem bói xem tướng mạo cho Tiêu Tín..."


      Ta thấy ấp ủng, nghi rằng nhừng lòi của có gì hừu ích, nhịn được :


      "Ngài cứ việc . Ta đế trong lòng."


      Lúc này Cao Quang Viễn mói :


      Tiên sinh xem bói , Tiêu Tín có tướng đế vương!"


      Ta cười ha hả, đứng dậy vỗ vai Cao Quang Viền, :


      "Thầy bói giang hồ đúng là chi biết bây, Cao đại nhân thực tin tường chứ?”


      Cao Quang Viền :


      'Mặc dù là thầy bói giang hồ, nhưng có rất nhiều điều Thái tử điện hạ cũng cần phải cân nhắc." hạ giọng :”Thần cho rằng nên sớm đề phòng Tiêu Tín đế tránh ngày sau phát triến an toàn, trờ thành họa lớn cho Thái tử."


      Ta mim cưòi :


      "Có câu, dùng người nghi ngờ, nghi ngờ dùng người. Ta còn muôn dựa vào Tiêu Tín đế tranh giành giang son, nếu như lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, Tiêu Tín chịu trung thành vói ta sao?"


      Tuy như vậy nhưng trong lòng ta vẫn hoi thoải mái, trong lòng ta sớm có đề phòng vói Tiêu Tín. Hon nừa cũng chi riêng Cao Quang Viền nhắc tói điều này trước mặt ta, đế ta đề phòng nhiều hon, tránh cho nuôi hố gây họa sau này.


      Cao Quang Viền :


      'Mặc dù năng lực của Tiêu Tín xuất sắc, nhưng khát vọng điều khiến quyền lực của quá mạnh mê, nhất định cho phép xuất kẻ đôi lập trong số thuộc hạ. giò' tướng lình thân tín của đa số đều là bạn bè nôi khô' của . trung thành của nhừng người này đôi vói Thái tử điện hạ chưa chắc bằng tinh hừu nghị vói Tiêu Tín."


      Ánh mắt ta sâu lường được, Cao Quang Viền tuyệt đôi thế từ nét mặt đoán được suy nghi thực trong lòng ta.


      Cao Quang Viền :


      Thần có ý tường, nếu muôn phòng ngừa Tiêu Tín có thế an toàn phát triến, phải bắt tay vào làm vói đám thân tín dưới tay ."


      Ta cười :


      "Cao đại nhân cần phải vất vả nhiều như vậy. Được rồi, Phượng Mị đến Khang đô an toàn chưa?"


      Cao Quang Viền :


      Thần có ý tường, nếu muôn phòng ngừa Tiêu Tín có thế an toàn phát triến, phải bắt tay vào làm vói đám thân tín dưới tay ."


      Ta cười :


      "Cao đại nhân cần phải vất vả nhiều như vậy. Được rồi, Phượng Mị đến Khang đô an toàn chưa?"


      Cao Quang viền cung kính :


      ’Thần cho người bảo vệ bọn họ đến Khang đô an toàn. Dường như Phượng Mị chịu chấp nhận thực tế, cũng có hành động gì khác cả."


      Ta gật đầu :


      "Sau này bản đồ Trung Nguyên còn hai chừ Yên quồc nừa."Cao Quang Viền chân thành kính phục :


      "Ngày Thái tử điện hạ thống nhất thiên hạ còn xa nừa."


      "Cao đại nhân, chuyện của Cao tướng quân ta muôn ngài khuyên nhủ , đế tiếp tục ờ lại trong quân. tại ta có thế cam đoan vói ngài, nhất định đế chuyện gì xảy ra vói Cao tướng quân."


      Ta đến vậy, Cao Quang Viền cùng thế gì nừa. Thực ra sờ dì ta đế Cao Hàm lưu lại, nguyên nhân quan trọng hon là khiến Cao Quang Viễn mồi thòi mồi khắc đều phải chủ ý đến Tiêu Tín. Nếu Tiêu Tín có hành động gì bất thường, ta chắc chắn biết trước tiên.


      Khi trở lại Lô thị hành quán màn đêm phủ xuống, sáu người vợ của ta chuẩn bị xong thức ăn, chờ ta trờ về. Tinh hình của Khinh Nhan tốt hon hai ngày trước rất nhiều.


      Ta mim cười :


      " mòi đại phu khám chưa?"


      Lục Châu gật đầu :


      "Đại phu vừa mói tói. Khinh Nhan tỷ tỷ có tin vui, xem ra lâu nừa chủng ta lại có thêm tên tiếu từ rồi.”


      Ta cười lỏn, :


      "Ta muôn mồi người các muội đều sinh cho ta nhiều con.”


      Lục Châu sợ hãi le lười :


      "Nghe sinh con rất đau, huynh dì nhiên lại tàn nhẫn như vậy, còn muôn chúng ta sinh cho huynh nhiều, chăng phải là muôn chúng ta đau nhiều sao?”


      Ta ôm nàng vào lòng, mim cười :


      "Muôn thoải mái đương nhiên phải chấp nhận chút đau đón! "


      Câu mập mờ của ta khiến khuôn mặt mấy người vợ đều đỏ lên.


      Lục Châu tránh thoát từ trong lòng ta, giọng :


      "Đúng rồi, còn có chuyện đứng đắn vẫn còn chưa cho huynh biết!"


      Ta cảm thấy ngạc nhiên, người vợ bé đáng này lại có chuyện đứng đắn muôn vói ta, đây là lần đầu tiên.


      Lục Châu lấy ra phong thư bí mật đưa tói trước mặt ta:


      "Đây là tin tức Lục hoàng huynh đưa cho huynh, vừa mói đưa đến hôm trước."


      Ta mờ phong thư ra, sau khi thấy hết nội dung trong đó nhịn được nhíu mày.


      Lục Châu thấy nét mặt ta chăm chủ, ân cần hỏi:


      "Xảy ra chuyện gì?"


      Ta đặt phong thư lên bàn, thấp giọng :


      "Hoàng huynh của muội hẹn ta tháng sau gặp nhau tại biên giói đế bàn bạc chuyện lớn.”


      Lục Châu cười :


      "Tốt, rất nhanh ta có nhìn thấy mấy người ca ca rồi."


      Trong lòng ta lại cao hứng như vậy, sò dì Thác Bạt Thuần Chiếu lựa chọn gặp mặt vào lúc này nhất định phải là suy nghi ngẫu nhiên.Lúc này Đông Ho liên tục bại lui, việc chủng ta sắp đôi mặt là phân chia lãnh thổ. Dựa vào khôn khéo của Thác Bạt Thuần Chiếu, thế nghi đến chuyện này.


      A Y CỐ Lệ :


      "Hình như huynh có tâm ?”


      Ta cười :


      "Làm gì có tâm gì? Mọi người nghi ngoi tại Yên thành hai ngày, sau đó đến Lục Hải Nguyên." Côc Tiêm Tiêm hoan hô :


      "Tốt quá! ta nghe mọi người kế rất nhiều chuyện xưa về Lục Hải Nguyên, rất muôn được đến thăm noi đó lần."


      Ta gật đầu cười:


      "Đến noi đó ta sê dần mọi người cười ngựa thả ưng, săn bắn thảo nguyên."


      Hoàn Tiếu Trác lại lắc đầu :


      "Sợ rằng lần này ta thế cùng huynh được."


      Ta hoi ngẩn ra, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn nàng.


      Hoàn Tiêu Trác :


      "Ta chuẩn bị trở về Hán quốc chuyến, đem nhừng chuyện chưa xử lý ở noi đó làm xong.”


      Nàng đứng dậy tói trước mặt ta, :


      " Lý Mộ Vũ là nhân tài trụ cột của Hán quốc, nếu ta có thế thuyết phục thần phục tướng công, ngày sau đôi phó vói Hán quồc giảm bớt được ít công sức."


      Ta nhíu mày :


      'Mặc dù Lý Mộ Vũ từng họp tác vói ta ở Tân quốc, nhưng đó là do tinh thế ép buộc, cùng hoi bất đắc dì. Chi sợ dề dàng bị muội động."


      Hoàn Tiêu Trác :


      "Nhìn từ bề ngoài Lý Mộ Vụ lòng trung thành, nhưng sớm bất mãn vói Hán vương. Rất nhiều đề nghị của đều bị Hán vương từ chôi, ngăn cách trong lòng càng ngày càng sâu."


      Mộ Dung Yên Yên :


      ' sai, ta cùng nghe đến chuyện này. Hán vương Hạng Bác Đào mặt ngoài tin tường Lý Mộ Vũ, còn muôn gả con cho , nhưng trong lòng vẫn luôn vô cùng đề phòng . Hai năm qua từng bước làm tan rã binh quyền trong tay Lý Mộ Vũ, muôn đế Đại hoàng tử thay thế địa vị của Lý Mộ Vũ trong quân.”


      Hoàn Tiêu Trác :


      "Trước nay Lý Mộ Vũ luôn tự phụ minh tài cao, trong lòng sớm oán trách Hán vương."


      Ta gật đầu :


      "Nếu thực có thế thuyết phục được người này, đôì vói Đại Khang cùng là chuyện tô't vô cùng lớn.”


      Mộ Dung Yên Yên cười :


      "Huynh yên tâm , ta cùng phải trờ lại Hán đô xử lý vài chuyện, hai tỷ muội chủng ta chăm sóc lần nhau nhất định xảy ra chuyện gì.”


      Ta ôm eo nhắn của hai nàng, :


      "Chúng ta vừa mói gặp nhau các muội muôn ròi , trong lòng vẫn có chút nỡ."


      Hoàn Tiếu Trác tựa đầu vào vai ta, Mộ Dung Yên Yên :


      "Huynh yên tâm, sau khi chủng ta trở về sau lần này, huynh có muôn đuôi chủng ta cũng ròi ."


      Ta có tinh cảm đặc biệt khác vói Lục Hải Nguyên, chi khi đứng thảo nguyên này, hít thò' mùi hương của có xanh ta mói có thế cảm nhận sâu sắc được tinh cảm sâu đậm và quyến luyến đói vói thân phận kia của nó.


      Tinh hình chiến dồn dập truyền đến đường , Hoàn Nhan Vân Na dần theo Khang quân hát vang tiến mạnh, trục xuất được quân đội Đông Ho khỏi biên giói Tần quốc.


      Ta phê duyệt xong tin tức về chiến xong liền giao lại cho thủ hạ. cả ngày đêm đến tiền tuyến đế giao mệnh lệnh của ta cho Vân Na.


      Cốc Tiêm Tiêm vén mành trướng vào, đưa tách trà trà Phố Nhi vừa mói pha đến trước mặt ta, : " suô't đoạn đường huynh chưa từng nghi ngi, thê nào? vẫn còn lo lắng chuyện ở tiền tuyến sao?"


      Ta nâng chén trà lên uống hai ngụm, mim cười :


      ” Đông Ho hoàn toàn tan tác, tại nhiệm vụ trước mắt của chúng ta chi là chiếm lình lãnh thố của bọn ."


      Đôi mi thanh tú của Côc Tiêm Tiêm nhướng lên, giọng :


      "Lần đàm phán cùng Khả Hãn của Bắc Ho có phải vì chuyện này ?"


      Đôi mi thanh tú của Côc Tiêm Tiêm nhướng lên, giọng :


      "Lần đàm phán cung Khả Hãn của Bắc Ho có phải vì chuyện này ?"


      Ta gật đầu :


      "Tranh đoạt thiên hạ cũng giông như săn thủ, trước khi con mồi đến tay mọi người đều cùng chung mục đích, bây giò' con mồi sắp tói tay, đương nhiên phải suy nghi đến vân đề phân chia.”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 193: Thương nghị bí mật.


      Cốc Tiêm Tiêm cười :


      "Chuyện chính trị luôn luôn làm người ta nhức đầu.”


      Ta mim cười :


      "Ta đôi vói Thác Bạt Thuần Chiếu tương đôi hiếu , người này lòng ôm chí lỏn, sớm có dã tâm nhòm ngó Trung Nguyên, nhưng mà ngại tồn tại của Đông Ho, cho nên mói tạm thòi di chuyến mục tiêu lên người của chủng ta. giò' Đại Khang còn sức chông lại , sau khi Thác Bạt Thuần Chiếu chiếm đoạt xong đất đai Đông Hồ, chắc chắn di chuyến mục tiêu sang chúng ta."


      Côc Tiêm Tiêm :


      "Vậy vô cùng phiền phức, nếu như cấu kết vói các nước ờ phía Nam, tiến hành vây công chủng ta, tinh thế của chủng ta lúc đó được lạc quan cho lắm."


      Ta mim cười :


      "Cho nên, ta thế nào đế đôi phó chủng ta được"


      Cốc Tiêm Tiêm u oán thò dài hoi :


      "Huynh và Thác Bạt Thuần Chiếu sớm muộn gì cũng phải đánh vói nhau trận, lúc đó Lục Châu vô cùng thương tâm."


      Ta tràn đầy đồng cảm gật đầu:


      "Mong rằng ngày đó càng muộn càng tốt."


      Khi tròi hoàng hôn, chủng ta rốt cục tói mục trường Lục Hải Nguyên, các vị ái thê và tướng lình nghe tin ta tói, ai nấy đều tói đón tiếp.Sò' nhi, Lệ Cơ, Tư Hầu, Yến Lâm trông mòn con mắt vói ta, nhưng mà ngại có mặt của mọi người ờ đây, cách nào biếu lộ tinh cảm của minh vói ta được.


      Hừu tướng quốc Hoàng Đoan Phòng và Gia Cát Tiếu Liên cũng ò đây nghênh tiếp ta, còn có cả Tuyên Thành thành chủ Triệu Đông Tề và Công Tôn Lộc, ngoài ra các châu quận gần đây như Tình vương Dận Trì, Đạt vương Dận Đông nghe tin ta tói cũng đích thân tói gặp.


      Sau khi ta cùng các vị kiều thê chuyện vói nhau lát, ta lập tức tói doanh trướng, Hoàng Đoan Phòng nghe ta tói Lục Hải Nguyên lúc, cho nên mang theo Hứa Vũ Thần và Trần Tử Tổ tói thương nghị.


      Chủng ta ngồi trong doanh trướng, Hoàng Đoan Phòng biếu tinh nghiêm túc, ta thấy có bộ dáng như vậy, cảm thấy vô cùng kỳ quái.


      Gia Cát Tiều Liên :


      "Nghe Thác Bạt Thuần Chiếu suất lình các vị chủng thần tói Lục Hải Nguyên.”


      Ta cười :


      "Lần này tói cũng tốt lành gì, tói đàm phán vói ta mà thổi."


      Hoàng Đoan Phòng :


      "Hứa tướng quốc và Trần tiên sinh đều cho rằng: lần này Thác Bạt Thuần Chiếu tói là vì chuyện của Đông Hồ."


      Ta mim cười :


      "Đông Ho tan tác, mảnh đất màu mờ đọi chủ nhân, chủng ta và Bắc Ho có xung đột trực tiếp về lọi ích, đúng là cần phải ngồi chuyện vói Thác Bạt Thuần Chiếu lần.’'


      Gia Cát Tiếu Liên :


      "Bắc Hô và chúng ta đều là người giành chiến thắng, phân chia lợi ích dề.”


      Triệu Đông Tề gật đầu :


      "Bắc Ho và Đông Ho từ xưa vốn là Thác Bạt Thuần Chiếu nhượng bộ chút nào ò cố thổ của minh."


      Hoàng Đoan Phòng :


      "Nếu như có Khang - Tần liên quân, Bắc Ho rất khó đánh bại Đông Hồ, chiến tranh gian khố như vậy, sao có thế cho Bắc Ho độc chiếm được?"


      Ta mim cười, trong trận chiến này, thu hoạch lớn nhất của ta đó là Tần quốc, dưói mưu kế của ta và Tinh Hậu, binh lực và thực lực của Tần quốc bị hao tôn vô cùng lớn. Toàn bộ quốc gia bị binh lực của ta chế, chuyện Đông Ho chi tính là chuyện ngoài ý muôn mà thôi.


      Ta hướng Hoàng Đoan Phòng :


      "Hoàng tướng quốc, Hứa tướng quốc và Trần tiên sinh như thế nào?"


      Hoàng Đoan Phòng :


      "Hai người bọn họ nhất trí ý kiến, phần đất chủng ta chiếm được của Đông Ho tuyệt đôi giao vào trong tay của Bắc Ho."


      Hoàng Đoan Phòng trước khi làm chuyện gì đều có chuẩn bị đầy đủ, trải bản đồ lên bàn,


      ' tại Tần Khang liên quân chiếm được nhừng vùng này, vốn đây toàn là đất đai của Đông Ho chiếm của Tần quốc, đương nhiên, cũng có hai tòa thành của Đông Ho."


      chi vào nhừng ký hiệu bản đồ.


      Ta nhìn địa đồ :


      "Hoàn Nhan Liệt Thái tuy rằng bị thua, thế nhưng Đông Ho vẫn co đầu rút cổ ở phía bắc của


      Đông Hô, cho tiếp giáp vói biên giói iriều ỉ lên.


      Hoàng Đoan Phòng :


      "Trần đại nhân kiến nghị, Tần Khang liên quân dừng lại công kích lên phía bắc."


      Ta nhịn được nò' nụ cười:


      "Cách nghi của Trần tiên sinh và ta đúng là trùng họp, lúc nãy ta cho người thông báo cho Vân Na đình chi tiến quân lên phía bắc, trận chiến ác liệt tiếp theo cứ đế cho Thác Bạt Thuần Chiếu đánh ."


      Hoàng Đoan Phòng :


      "Ngoại trừ hai tòa thành trì của Đông Ho, chủng ta lần này tông cộng thu phục được 13 trọng trân phía bắc của Tần quốc, phỏng chừng lần này Thác Bạt Thuần Chiếu tói đây cũng vì mảnh đất này."


      Gia Cát Tiếu Liên nhíu mày :


      "Lê nào Thác Bạt Thuần Chiếu muôn lấy 13 tòa thành trì này của chủng ta sao?"


      Ta cười nhạt :


      "Vói tính cách của , nhất định làm như vậy.”


      Gia Cát Tiều Liên :


      "Công tử trả lại cho ?"


      Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía ta, họ trông đọi câu trả lòi.


      Ta nờ nụ cười đứng dậy:


      "Vân đề này chi có thế đọi Thác Bạt Thuần Chiếu tói mói có đáp án chính xác được"


      ra ngoài doanh trướng, bầu tròi đầy sao, Gia Cát Tiếu Liên theo thói quen nhìn về phía tinh , ta tói bên cạnh , mim cười :


      "Gia Cát tiên sinh nhận ra điều gì từ trong thiên văn?"


      Gia Cát Tiếu Liên bí hiếm nò' nụ cười, dùng đôi mắt thâm thúy nhìn lên bầu tròi, :


      'Mấy ngày nay, lúc nào ta cùng theo dõi tinh vị của chủ nhân, từ khi chủ nhân Tần quốc, ánh sáng của tinnh vị trở nên ảm đạm rất nhiều. Lúc đó ta còn lo lắng cho chủ nhân, nhưng mà sau đó ánh sáng của nó lại rực rờ hon lúc trước rất nhiều."


      đờ lấy Gia Cát Tiếu Liên tựa vào xe lăn, chưa bao giò' nịnh ta điều gì, ta vô cùng tin tường, nghi ngờ bao giờ.


      Gia Cát Tiêu Liên :


      "Ta suy đoán ra, lần này chủ nhân tói Tân quốc chắc chắn có biến co', nhưng mà từ đó về sau, quang mang của người bao giờ che lấp được nừa.”


      Ta yên lặng ngưng mắt nhìn tinh , thấp giọng :


      "Gia Cát tiên sinh, tiên sinh có tin tường ngoài chủng ta ra, vẫn còn nhừng thế giói khác tồn tại?"


      Gia Cát Tiếu Liên có chút kinh ngạc xoay người lại, nhìn vào hai mắt của ta.


      Gia Cát Tiếu Liên có chút kinh ngạc xoay người lại, nhìn vào hai mắt của ta.


      Ta binh tình :


      "Lần này ta tói Thanh Thục Sơn, gặp rất nhiều chuyện biết thế nào, nhừng chuyện ta dám tin tường cứ liên tiếp xảy ra."


      Gia Cát Tiếu Liên gật đầu.


      Ta tiếp tục đến:


      'Thải Tuyết, Huyền , Lãnh Huyên, thậm chí toàn bộ ma giáo, dường như bốc hoi khỏi thế giói này, còn dấu vết, ta muôn tin tường, thế nhưng nhưng tin được. "


      Gia Cát Tiếu Liên thấp giọng :


      "Trong Mặc thị chân kinh có ghi chép về số tượng thiên văn, cũng ám chi đạo lý "nhân ngoại hừu nhân, thiên ngoại hừu thiên", nhưng mà vói trí tuệ của ta, cách nào hiếu được chân lý trong đó.”


      Ta thò dài :


      "Chuyện có quan hệ tói Ma giáo và chuyện có liên quan tói Thanh Thục Sơn dường như biến mất, ta hoài nghi bọn họ có năng lực nào đó xóa mất đoạn ký ức này của người khác."Trong ánh mắt Gia Cát Tiếu Liên toát ra đồng tinh vẻ, đương nhiên hiếu tinh cảm của ta vói Thải Tuyết, :


      M/^» Ạ_______ , » \___ 1 1 Ạ A r\n


      Cong từ VI sao quenể'


      Ta cười khố :


      "Đôi khi nhớ lại còn thống khố hon so vói mất ký ức!"


      Gia Cát Tiều Liên :


      "Nếu mà như vậy, tốt nhất công tử nên nghi biện pháp quên nó , có số việc, ai có khả năng vãn hồi, cho dù người đó có là vương giả bề nghề thiên hạ, vẫn chi giông như bách tính tầm thường mà thổi."


      Sau khi trở lại phòng, các vị ái thê vào giấc ngủ, tâm tinh của ta vốn bị vây trong tâm .


      Ta trở về phá hỏng giấc ngủ của các nàng, khi ta ôm từng vị ái thê , Sở nhi giọng : "Dận , huynh tói thăm Dao Như ."


      Ta ngơ ngác, biết Dao Như lại xảy ra chuyện gì.


      Yến Lâm :


      "Huynh nên suy nghi bậy bạ, chủng ta phát Dao Như khôi phục nhừng ký ức trước kia, chăng qua là nàng ta chịu ta thứ cho minh. Bây giò' Tuệ Kiều chiếu ' cho nàng ấy, cho nên hôm nay hai người bọn họ ra đón huynh được."


      Trong lòng ta như có dòng nước ấm chảy qua. Tròi xanh dù sao cũng đôi đãi vói ta tệ, mang Thải Tuyết, lại đem Dao Như trả lại cho ta.


      Ta mim cười :


      "Vậy ta phải thăm họ chút."


      Sỡ nhi :


      "Lúc này bọn họ ờ căn nhà mà trước kia Lệ Cơ ở, cho dù chủng muội có khuyên thế nào, Dao Như cùng muôn trờ lại..."


      Sò' nhi dừng lại chút :


      "Muội dám đem tin tức huynh trở về cho Dao Như, sợ nàng ta lại làm ra hành động gì đó quá khích. Tuệ Kiều sợ nàng ấy gặp chuyện may, giờ tấc cùng ròi.”


      Ta đứng lên :


      "Xem ra khúc mắc này chi có ta mói có thế cời.”


      Sở nhi u oán thờ dài hoi :


      "Huynh tạo thành vô số tinh nghiệt, biết kiếp này có thế trả được .”


      Ta ôm thân thế mềm mại của nàng, hôn lên đôi môTanh đào của nàng cái, mim cười :


      "Kiếp này kiếp sau, ta muôn vinh viền thiếu các nàng."


      Khi Yến Lâm tiền ta ra khỏi cừa, kéo ta qua bên, giọng :


      "Muội dạy cho huynh biện pháp."


      Ta hứng thú :


      "Vần là Lâm nhi ngoan nhất, nghe chút.''Yến Lâm bám vào tai ta giọng :


      "Khi huynh thấy Dao Như đế ý tói huynh, vậy hãy dùng Bá Vương Ngạnh Thượng Cung."


      Ta suýt nừa bật cười.


      Yến Lâm cả giận :


      "Huynh cười cái gì?"


      Ta :


      'Muội cho là chiêu sô' dùng vói muội lại có thế dùng vói người khác hay sao?”


      Yến Lâm vừa thẹn vừa vội, véo lỗ tai của ta, :


      "Dâm tặc, lúc trước nếu như huynh gian dâm muội, muội lại theo huynh hay sao?"


      Thiên lý ở đâu cơ chứ, lúc trước ràng là nàng hạ thủ vói ta, sao bây giờ lại có thế như vậy, ta chi còn cách cười khố gật đầu.


      Sò' nhi ở phía xa ngoắc tay ta :


      'Mấy người đừng ở đây chuyện nừa, mau cho Dận ."


      Ta giọng nhìn Yến Lâm :


      "Cời hết ờ giường chò' ta, sáng sớm ngày mai, ta nhất định quay lại tim nàng.”


      Yến Lâm đỏ mặt mà gật đầu, nhưng giọng :


      "Chi sợ ngày mai huynh mệt tói mức động đậy được nừa ấy chứ."Sỡ nhi :


      "Tối nay chủng muội tiếp huynh được, nhưng vẫn còn Lệ Cơ tỷ tỷ, tô't nhất huynh cũng nên làm cho tỷ ấy có thành quả."


      Ta mim cười gật đầu, lại nghe phía sau có tiếng ngựa hí, hóa ra là Lệ Cơ cười con tuân mã đỏ thầm tói bên cạnh ta.


      Ta vung roi ngựa lên, nặng nề vụt vào mông ngựa cái, tuân mã lao vút .


      Bóng đêm thảo nguyên vẫn mỹ lệ như trước, gió hết sức ôn nhu, ta xoay người nhìn lại, thấy Lệ Cơ mặc trang phục của người Ho bó sát người, vóc người càng thướt tha, ngực phập phồng, vô cùng mê người.


      Lệ Cơ ánh mắt của ta như vậy, mim cười ngọt ngào :


      "Huynh nhìn cái gì?”


      Ta mim cười :


      "Muội là thê tử của ta, đương nhiên ta muôn nhìn gì nhìn.''


      Lệ Cơ xấu hố gật đầu, giọng :


      "Lệ Cơ bao giò' thấy phiền khi huynh nhìn."Ta chuyến cương ngựa, vòng tay nhấc toàn bộ thân hình của nàng sang ngựa của ta. Lệ Cơ tựa vào lòng ta, chủng ta hôn nhau cho tói khi nàng còn thò' được nừa mói buông ra, Lệ Cơ giọng


      "Mồi ngày muội đều nhớ huynh."


      Ta gật đầu, đưa tay vuốt ve bộ ngực sừa của nàng, Lệ Cơ ôm lấy thắt lưng của ta, tựa đầu vào ngực ta, giọng :


      "Cưỡi ngựa cho tốt."


      Ta cười to :


      "Bằng vào kỵ thuật của ta, chuyện này sao có thế làm khó ta được?"


      Ta còn chưa xong, tuân mã đột nhiên hí dài tiếng, hai vó trước dựng lên, ta bất ngờ kịp đề phòng, bị nó ném xuống mặt đất, Lệ Cơ roi đè lên ta, cùng may là bãi cỏ xốp, hai người chủng ta mói bị tôn thươngế


      Ta cả giận :


      "Cái con súc sinh này, cùng dm khi quân phạm thượng."


      Khi ta nhìn lại, thấy nó chạy rất xa rồi.


      Lệ Cơ cười rộ lên, vươn bàn tay nhắn kéoa dậy, cùng may con ngựa của nàng vẫn ở phía sau, chủng ta lại lần nừa lên ngựa. Sau khi được chừng 3 dặm đường, phía trước của chủng ta truyền tói tiếng ngựa hí.


      Ta mim cười :


      "Con súc sinh này quả nhiên dám chạy xa, ta phải đao chém đầu nó mói dược.''


      Lệ Cơ ôn nhu :


      ' thế, nó chăng qua chi là con súc sinh, huynh cần nối giận.”


      Kỳ thực ta cùng chi vậy mà thôi, từ chỗ này nhìn lại, Tử Vân Ho ờ ngay phái trước, dưới ánh trăng và ánh sao chiếu rọi, mặt hồ tỏa ra quang hoa mê ly.


      bãi cỏ ven hồ, có hai con tuân mã đứng vói nhau chồ, ta nhịn được nò' nụ cười, Lệ Cơ khi nhận chủng làm cái gì nhịn được đỏ bừng khuôn mặt, giọng phi :


      " là vừa... vừa nãy nó bỏ chạy, hóa ra là tói đây tim tinh nhân!"


      Ta cắn vai nàng :


      "Muội có muôn hay ..."


      Lệ Cơ tức giận véo ta cái, :


      "Bại hoại, huynh lại so sánh muội vói con súc sinh kia hay sao."


      Ta cười ha ha lên, hai con tuân mã nghe thấy tiếng động, cuông quít xa nhau, có thế chúng nó coi ta là vị khách mòi mà tới, phá hỏng chuyện tô't của chủng.


      Nụ cười của ta đột nhiên biến mất, con ngựa đực kia vôn là con 'Hắc Sư Tử’ mà trước kia ta giao cho Tiêu Trân Kỳ, biết tại sao nó lại ờ chồ này?


      Lệ Cơ cùng nhận ra nó:


      "A! Nó hình như là tọa kỵ của huynh trước kia mà!"


      Lệ Cơ cùng nhận ra nó:


      "A! Nó hình như là tọa kỵ của huynh trước kia mà!"


      Ta gật đầu, Hắc Sư Tử hiến nhiên nhận ra ta, nó hí lên tiếng chạy tói chồ ta, ta xoay người xuống ngựa, thấy minh nó chỗ nào cùng là bùn đất, xem ra có ai chăm sóc lâu rồi, lê nào nó từ biên giói Yên - Hàn chạy tói đây?


      Ta vỗ bộ lông dơ bẩn của nó, thấp giọng :


      "Xem ra ngươi chịu ít khố sở, nếu tói noi này, vậy tắm rửa , nên làm chuyện câu dần con nhà lành!"


      Lệ Cơ nhịn được cười ra tiếng.


      Ta còi dây cương, vồ vồ cái mông Hắc Sư Tử, :


      " thôi, ta quấy rối chuyện tốt của các ngươi."


      Hắc Sư Tử giọng hí tiếng, mang theo con ngựa cái chạy tói bên hồ.


      Chồ này cách căn nhà của Dao Như xa, ta vói Lệ Cơ nắm tay nhau vào trong.Thấy căn nhà vẫn còn ánh sáng, ta và Lệ Cơ nhìn nhau cười, cuộc sông vôn là như vậy, bây giò' là Dao Như, trước kia là Lệ Cơ và Tuệ Kiều. Các nàng đều từng là người mà ta nghi ngờ, nhưng các nàng cùng mang tình khắc 't ghi tâm vói ta.


      Ta nhàng dập gõ cửa, qua hồi lâu mói có giọng nừ ôn nhu vang lên:


      "Ai?"


      Ta nhận ra đây chính là giọng của Dao Như, trong lòng kích động nên lòi


      Lệ Cơ giọng đáp:


      "Là ta, Lệ Cơi"


      Cửa phòng mở ra, Dao Như mặc bộ quần áo màu vàng nhạt, tay cam cái đèn dầu đứng trước cừa. Khi ánh mắt của nàng vói ta gặp nhau, nước mắt vòng quanh, nàng đánh roi ngọn đèn tỏng tay, xoay người chạy vào trong phòng.


      Khi nàng muôn đóng của bị ta chặn lại, :


      "Dao Như, cho ta vào !"


      Động tác của chúng ta làm cho Tuệ Kiều phải giật minh tinh giấc, nàng mói ngủ lâu, khi thấy ta tói, thìcuống quít tói bên người Dao Như khuyên lon:


      "Dao Như, có chuyện gì cứ đế cho huynh ấy vào rồi hãy .”


      Dao Như mờ cửa phòng, gục ờ giường, lớn tiếng khóc ồ lên.


      Lệ Cơ và Tuệ Kiều ngầm hiếu ra cừa.


      Ta ' nén kích động trong lòng, tói bên người Dao Như, nhàng xoa vai nàng :


      "Dao Như, vì sao muội muôn gặp ta?"


      Dao Như xoay người lại, nước mắt tràn ngập khuôn mặt thanh tú, nàng ' sức lắc đầu :


      "Công tử, Dao Như còn mặt mùi nào nhìn thấy người, nếu như người còn thương Dao Như, vậy thi hãy đệ Dao Như ở đây tự sinh tự diệt là được rồi.”


      Ta muôn ôm thân hình của nàng, nhưng lại bị Dao Như giãy ra, nàng, quỳ rạp xuống trước mặt ta,


      "Dao Như trải qua lần sinh tử này, khám phá được hồng trần, hiếu cuộc đòi ảo huyền, mong rằng công tử có thế thành toàn muội.”


      Ta chậm rãi lắc đầu, dùng thanh trầm trọng :


      "Ta bao giò' đồng ý cho muội, cùng bao giò' bỏ muội, chi vì trong lòng ta bao giờ quên được muội. Nếu như muội thực muôn ròi xa ta, ta cách nào chịu đựng nồi thống khố này..."


      Ta bồng nhiên nghi tói Tinh Hậu, nhớ lại Thải Tuyết, nhớ lại Huyền , nhớ lại u u... cuộc đòi ta còn cách nào chấp nhận được nồi đau mất người minh thương nừa.


      Vành mắt ta đỏ lên, cam lấy bàn tay của Dao Như, động tinh :


      "Cho ... ta cơ hội nừa, ta nhất định đế nàng phải chịu đựng bất cứ ủy khuất và thống khố gì."Dao Như lớn tiếng khóc lên, run giọng :


      ' phải là Dao Như muôn tha thứ cho công tử, mà là Dao Như còn mặt mùi nào đôi mặt vói công tử nữa..."


      Ta hôn lên đôi môTanh đào của nàng, lập tức cảm nhận được tang thương trong đó, oán giận trong lòng ta tiêu tan thành mây khói từ lâu.


      Huống chi giò' Điền Tuần chết, Điền Ngọc Lân trước kia đôì nghịch vói ta, bây giò' cùng chi là phế nhân. Nếu như ta muôn giết chẳng khác gì giết con kiến hổi, ta cần gì phải tính toán vói cơ chứ?


      Ta kéo cánh tay của Dao Như, thương nhìn lên vết thương cổ của nàng, nếu như Dao Như có thế vì ta mà chết, vậy có thế nhận thấy được thương của nàng vói ta.


      Trải qua bao nhiêu năm tháng cuộc đòi, mói thấy chân tinh tương đôi quý, ta sao có thể đế nàng ròi xa ta được nừa.


      Ta cố họng nức nò :


      "Còn nhó thòi gian ta làm con tin bên nước Tần ?"


      Dao Như rưng rưng gật đầu.


      Ta thấp giọng :


      "Tôn tiên sinh về cõi tiên từ lâu rồi, Thải Tuyết cùng ròi khỏi ta, người cùng ta chung hoạn nạn chi còn lại minh muội...”


      đến đây nước mắt của ta lại tự động chảy ra, Dao Như khóc càng lúc càng thương tâm.


      Ta chân thành tha thiết :


      "Ta muôn kiếp này minh lại có thêm tiếc nuôi nừa, ta muôn muội làm thê tử của ta, chăm sóc cho ta, chiếu ' cho ta, giông như khi chủng ta còn ờ Đại Tần...”


      M/^» Ạ , 7 ft


      Cong tử...


      Dao Như nhào vào trong lòng ta, thân hình nàng ngừng run rẩy, chân tinh của ta cư ôi cùng cùng có thế tim được lối vào cánh của nội tâm vôn đóng kín từ lâu của nàng.


      Ta hôn lên đôi mắt đầy nước của nàng, thường thức đôi môi như khô hạn, có thế là sau khi mưa gió qua mặt tròi lại mọc, phương đông tiếp tục ừng hồng...


      Sáng sôm sau khi ta tinh lại, ba vị kiều thê thức dậy chuẩn bị xong tất cả cho ta. Sau khi ta rửa mặt xong, ra khỏi phòng, thấy Tuệ Kiều ngồi ở bãi cỏ trước nhà chờ ta tói uống trà, Dao Như và Lệ Cơ đứng ò bên cạnh ăn ô mai.


      Ta tói bên người Tuệ Kiều ngồi xuống, hỏi nghi vân trong lòng ta:


      "Mầu hậu ra sao rồi?"


      Tuệ Kiều u oán thò' dài hoi :


      "Người an nghi trong cung rồi, muội thấy tô't nhất chúng ta nên quấy rầy yên nghi của người nữa..."


      Ta ' sức mấp máy môi, ý của Tuệ Kiều sao ta lại hiếu cơ chứ.


      Bàn tay nhắn của Tuệ Kiều đặt lên bàn tay của ta:


      "Chi sợ là muội còn cách nào cứu người..."Ta gật đầu, ánh mắt nhìn sang ven hồ, thấy Dao Như và Lệ Cơ cười tươi, có lê ta phải học cách quên tất cả quá khứ.


      Tuệ Kiều :


      "Chi khi nào có huynh ờ bên cạnh, bọn muội mói vui vẻ như vậy."


      "Ta làm cho các nàng ngày nào cùng được vui vẻ như vậy!"


      Ta vào đôi mắt của Tuệ Kiều :


      "Ngày đó còn xa nừa!"


      Khi trở lại mục trường, mặt tròi lên rất cao, các vị kiều thê biết ta thành công giải quyết được chuyện của Dao Như, ai nấy đều vui vẻ vô cùng.


      Trong đám người ra đón ta, ta vẫn nhìn thấy Yến Lâm, sau khi hỏi Sở nhi ta mói biết được, Yến Lâm được khỏe, ờ trong phòng nghi ngoi.


      Trong lòng ta cười thầm, chắc chắn là Yến Lâm vẫn còn nhớ câu của ta vói nàng từ tôi hôm qua, chắc vẫn nằm giường chò' ta tói.


      Vất vả lắm ta mói tim được lý do đế tói phòng của Yến Lâm.


      Thị nừ trước cửa nhìn thấy ta thi cuông quít quỳ xuống hành lề, ta mim cười :


      "Nàng có ờ bên trong ?"


      Thị nừ :


      "Nương nương là rất đau đầu, cho nên bây giờ vẫn chưa thức dậy."


      Ta gật đầu :


      "Ngươi trước , ta tự chăm sóc nàng ấy.”


      vào bên trong phòng, ta trò' tay khép cửa phòng lại, thấy màn che bên trong buông. Ta nhịn được tưoi cười, vén màn che lên, thấy Yến Lâm vẫn ngủ, ta vỗ vỗ nàng, nhưng nàng thèm đế ý tói ta.


      Ta đưa tay luồn vào trong chăn gấm, mân mê thân hình mê người của nàng, này quả nhiên là tuân thủ lòi hứa.


      Yến Lâm nhịn được khanh khách nờ nụ cười, trở tay trùm chăn lên đầu ta, kéo ta lên giường. Trong bóng tôi hôn lên đôi môi ướt át của nàng, Yến Lâm còi y phục của ta, chủng ta lập tức họp lại thành đôi, thân hình giông như củi khô bị đô't.


      Yến Lâm dịu dàng :


      "Vua choi, sao huynh đế muội đọi lâu như vậy...”


      Ta mim cười :


      "Lần này là ta sai, ta bồi thường gấp bội cho nàng!"


      "A!"


      Yến Lâm bị ta làm cho hét ầm lên.


      Ba ngày sau, đám người của A Đông và Lang Thứ cùng lục tục quay trờ về Lục Hải Nguyên, bọn họ mặc dù ròi trước ta, nhưng vì phải tạo ra nhừng động tình khác, cho nên về muộn hon ta rất nhiều.


      Ta đôi vói Hô't Ho lạ gì cả, cùng bòi vì đánh trận, mà bị các hảo tỷ muội của phục kích, cùng nhờ mà ta quen biết Tác Mạt Nhi.


      Ta có hảo cảm nhiều lắm vói tiêu tử kiêu căng ngạo mạn này, thế nhưng du sao lần này tói đây cùng mang thân phận là Sử Tiết, cho nên ta phải lấy lề đón .


      Ta tiếp đãi nhóm người Hô't Ho ở trong doanh trướng của minh, mấy năm gặp, ta thấy thay đốỉ rất nhiều, bộ mặt bóng loáng của có thêm bộ râu quai nón, có vẻ là tang thương và hiếu đòi hon trước nhiều.


      Hô't Ho dùng lề tiết của người Ho, tay phải đặt ở trước ngực hành lề vói ta, :


      "Đại Ho Quốc Sử Tiết Diệt Lang tướng quân Hô't Ho tham kiến Đại Khang thái tử điện hạ."


      Ta khoát tay áo :


      "Hô't Ho tướng quân cần phải khách khí như vậy, chủng ta giông như là bạn thân tương phùng, đâu phải hành lề vói nhau làm gì.”


      Hôt Ho lúc này mói ngẩng đầu lên, đương nhiên là hiếu câu "bạn thân tương phùng" của ta là có ý gì, xấu hố cười : Thái tử vẫn còn nhó ta hay sao."


      Ta giả bộ nhiệt tinh, cam bàn tay của , bảo ngồi xuống vị trí ờ bên phải của ta, :


      "Hô't Ho tướng quân đường tói đây có được thuận lợi hay ?"


      Hôt Ho hiến nhiên ngờ ta lại đôi vói nhiệt tinh như vậy, có chút được mà sợ :


      "Rất thuận lợi, rất thuận lợi."Trong lòng ta cười thầm, khí tức vô lại ở tiếu tử này ít hon xưa rất nhiều, xem ra Bác Thiếp Nhì quản lý và giáo dục rất nhiều trong thòi gian hai năm qua.


      Ta xoay người hướng Sát Cáp Thai :


      "Sát Cáp Thai, tiệc tôi chuẩn bị thế nào rồi?"


      Sát Cáp Thai cung kính :


      "Khời bấm chủ nhân, tất cả chuẩn bị xong.”


      Ta nhìn Hôt Ho :


      "Hô't Ho tướng quân đường xa tói đây đương nhiên là có chút mệt mỏi, ta chuẩn bị xong doanh trướng, có lẽ tướng quân nên tắm và nghi ngoi trước."


      Hôt Ho gật đầu, ròi khỏi doanh trướng.


      Sát Cáp Thai nhìn hướng ròi , tói bên cạnh ta thấp giọng :


      " chi là phế vật vô dụng, chủ nhân cần đôi vói khách khí như thế?"


      Ta mim cười :


      "Ngươi cùng có thế nhận ra phế vật, đương nhiên Thác Bạt Thuần Chiếu cùng có thế nhìn ra được."


      Sát Cáp Thai có chút giải thích được nhíu mày.


      Ta thấp giọng :


      "Thác Bạt Thuần Chiếu bảo tói đây làm tiền trạm, tất có lo lắng điều khác"


      Sát Cáp Thai bồng nhiên tinh ngộ :


      "Chủ nhân đúng, Thác Bạt Thuần Chiếu muôn lọi dụng áp chế Bác Thiếp Nhì?"


      Ta gật đầu :


      "Bác Thiếp Nhì và Thác Bạt Thuần Chiếu từ trước tói nay họp nhau, Thác Bạt Thuần Chiếu làm như vậy cũng phải là có lý...”


      Ngoài cừa bồng nhiên truyền đến tiếng cười của Thác Bạt Lục Châu, ta dừng cuộc đôi thoại lại, rồi ra ngoài.


      thấy Lục Châu mặc trang phục sặc sờ của người Ho chạy tói chỗ của ta.


      Ta cười :


      "Có gì mà muội vui vẻ như vậy?"


      Nàng xoay người vòng, :


      "Có đẹp hay ?"


      Ta khen:


      "Y phục đẹp, nhưng người càng đẹp hơn!"


      Lục Châu kéo cánh tay ta :


      "Huynh theo muội!"


      "Có chuyện gì vậy?"


      Ta giải thích được .Lục Châu cười :


      Tới rồi huynh biêt.


      Ta biết nàng vôn có tâm tính trẻ con, mà trong khi lúc này cùng có chuyện gì, cho nên theo nàng tói mục trường.


      tói bên ngoài danh trướng của Lục Châu, Lục Châu đấy ta lên trước, sau đó bịt mắt của ta, : "Huynh đoán xem, là ai tói đây?”


      Trong lòng ta ngẩn ra, ta ngửi được mùi hương nhàn nhạt, mùi hương này giông vói mùi cơ thế của Lục Châu.


      Trong chuyện này ta có thế là tròi sinh có sờ trường, môi nỡ nụ cười, giọng :


      "Tác Mạt Nhi, quả nàng sao?"


      Trong doanh trướng có thanh tràn ngập e thẹn, :


      "Là muội!"


      Lục Châu buông hai tay, dương dương đắc ý cười :


      "Muội , trong lòng của nàng ấy bao giờ quên được huynh!"


      Tác Mạt Nhi im lặng đứng đôi diện vói ta, trong đôi mắt đẹp của nàng tỏa ra vô hạn nhu tình, nàng mặc bộ võ sĩ phục màu trắng, hoi rộng thùng thình, giấu vóc người xinh đẹp của nàng.


      Từ kiếu dáng của võ sĩ phục này ta có thế đoán được đây là bộ trang phục của nam nhân, xem ra lần này Tác Mạt Nhi đến đây hoàn toàn là do tự chủ trương, lẽ nào nàng tói đây chi vì gặp ta, nghĩ tói đây, tim ta đập thình thịch.


      Lục Châu : "Muội làm cản trờ hai người chuyện"


      xong nàng xoay người ra khỏi doanh trướng.


      Ta mim cười :


      "Vừa rồi ta còn nghi tói nàng, ngờ nàng lại xuất ngay ờ trước mặt."


      Tác Mạt Nhi khuôn mặt ủng hồng :


      "Gạt người mà!"


      Ta cam lấy bàn tay nhắn mềm mại của nàng, Tác Mạt Nhi nhàng giãy chút, sau đó đế mặc ta nắm, nàng cúi đầu, giọng :


      'Muội còn tường rằng ngươi quên muội từ lâu rồi chứ..."


      tói đây, thân hình của nàng bị ta kéo vào trong lòng minh.


      Bòi vì sợ Lục Châu đột nhiên từ bên ngoài xông vào, ta chi lướt môi qua đôi môTanh đào của nàng.


      Tác Mạt Nhi ôn nhu :


      "Lần này muội tói đây, là vì chuyện của ca ca..ẻ"


      Ta gật đầu :


      "Chúng ta ngồi xuống rồi hãy !"


      Tác Mạt Nhi :


      "Ca ca của muội chưa từng có kinh nghiệm lình quân, lần này đại hãn đột nhiên bảo huynh ấy dần r 1000 người tiền trạm, trong chuyện này có ý đồ khác."


      Ta mim cười :


      "Nàng sai, có lẽ là Thác Bạt Thuần Chiếu muôn dùng ca ca của nàng áp chế phụ thân của nàng, đế cho phụ thân nàng dám có dị động gì ờ sau lưng.”


      Tác Mạt Nhi thò' dài :


      "Cha muội và phụ thân muội tuy rằng họp ý, thế nhưng người vẫn luôn trung thành và tận tâm vói Bắc Ho, đại hãn là người tính tình đa nghi, từ sau khi nhậm chức biếu ra mặt, mượn cớ chiến tranh vói Đông Ho làm suy yếu binh quyền trong tay của người. Phụ thân muội sớm nản lòng thoái chí, có dự định từ quan hồi hương, ngờ đại hãn lại có ý định buông tha."


      Ta nhàng vuốt vai của nàng, an ủi.


      Tác Mạt Nhi sâu xa :


      "Mấy tỷ muội rất lo lắng cho an nguy của ca ca, sợ rằng lần này huynh ấy gặp chuyện gì ngoài ý muôn, cho nên mói đề cử muội giả nam trang tói đây."


      Ta cười :


      "Vì sao phải đề cử muội tói đây?"


      Ta xong câu này, khuôn mặt của Tác Mạt Nhi đỏ bừng lên, dùng nắm tay trắng ngọc đấm ta cái, giọng :


      "Còn phải là bòi vì huynh hay sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :