1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Từ sau khi hồi cung, Dịch Dương cảm giác được ràng Thương Lâm né tránh mình. ra cũng rất khéo léo, chẳng qua là quá nhạy bén mà thôi. Có mấy lần cười cười với các cung nữ, thấy được sắc mặt lập tức thay đổi.


      Mày hơi nhíu lại, môi mím chặt, đó là vẻ mặt mâu thuẫn và bài xích.


      cũng lấy làm lạ, biết mình làm ra chuyện gì khiến tức giận. Nhưng với tính cách của , tò mò hỏi thăm làm gì, cho nên chuyện cứ kéo dài như thế. Hơn nữa gần đây chuyện triều chính bận rộn, cũng ít Tiêu Phòng Điện nên thời gian hai người gặp nhau cũng giảm đáng kể.


      Nửa tháng sau khi hồi cung, cuối cùng sứ thần Yến Quốc cũng vào cung xin cáo biệt. Thương Lâm nghe tin ấy hết sức vui mừng, nhưng khi biết còn phải mở bữa tiệc tiễn biệt, hơn nữa phải đích thân tham gia niềm vui ấy lập tức tắt ngấm.


      Tối hôm tổ chức yến hội, ăn vận lộng lẫy, sánh vai Dịch Dương cùng ngồi vị trí chủ tọa. Sau những bức rèm châu ở hai bên là phi tần của lục cung, phía dưới chín bậc thang là bốn vị sứ thần của Yến Quốc và các vị đại thần Ngụy Quốc.


      Từ lúc khai tiệc, Cao Trầm vẫn luôn lời nào, chỉ im lặng uống rượu, giống như là muốn chuốc cho mình say vậy. Thương Lâm để ý thấy có người của Yến Quốc đến gần vài câu gì đó mới chậm rãi đặt cái chén ngọc xuống.


      quay đầu qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của . Gương mặt quá đỗi quen thuộc cùng dịu dàng xa lạ trong đôi mắt thử thách sức chịu đựng của Thương Lâm. bỗng nhiên nhớ tới lần gặp trước của bọn họ là ở tại khách điếm trong thành Hạ Đinh. Dưới ánh trăng vằng vặc, hai người cười , nâng ly chạm cốc, ước hẹn những ngày tháng sau này luôn ở bên nhau. còn nhận lời cùng nhau ngao du thiên hạ, ngắm cảnh Mạc Bắc đến Gian Nam, ngắm tuyết rơi ngoài quan tái.


      Sau đó, liền chạy trốn.


      Tuy biết là cần thiết, nhưng Thương Lâm vẫn cảm thấy áy náy gần chết.


      “Ngụy Hoàng.” sứ thần tóc bác phơ của Yến Quốc đứng lên, tay cầm chén ngọc, cung kinh : “Lần này chúng thần đến phía nam, chịu ân Ngụy Hoàng tiếp đãi, lòng chúng thần hết sức cảm kích. Xin cho thần được kính ngài ly, cầu cho Ngụy Hoàng long thể an khang, Đại Ngụy quốc thái dân an.”


      Ông ta mở màn, mấy sứ thần khác cũng đứng lên, đồng thanh kính rượu.


      Ánh mắt của Dịch Dương rơi vào người chàng trai xuất sắc nhất kia, nhớ tới ánh mắt của Thương Lâm nhìn vừa rồi, bỗng nhếch môi cười, từ từ uống cạn rượu trong chén.


      “Hoàng hậu nương nương uống với Cao đô úy chén sao?” Hoắc Tử Nhiêu ung dung lên tiếng. “Cao đô úy là biểu ca của nương nương, bây giờ chia xa biết đến khi nào mới được gặp lại, nên vài câu tiễn biệt mới phải chứ.”


      Những người trong điện đều nghe qua lời đồn đãi rằng hoàng hậu và Cao đô úy tình cũ khó quên, bây giờ nghe Hoắc quý phi thế khỏi nghĩ tới chuyện ấy, trong nhất thời mặt ai nấy cũng có vẻ sượng sùng.


      Thương Lâm liếc nhìn Hoắc Tử Nhiêu cái, mỉm cười : “Đương nhiên rồi.” Bàn tay ngọc ngà nâng chén rượu lên. “Chén rượu này là bổn cung kính Cao đô úy, đa tạ ơn cứu mạng của Cao đô úy ở hành cung, bổn cung suốt đời quên.”


      Thái độ của hết sức bình thản, quang mình chính đại nhắc tới chuyện ở Nam Sơn, như vậy tạo nên cảm giác rất lỗi lạc, khiến những người ở đây khỏi suy đoán, có lẽ lời đồn kia là vô căn cứ, ra hai người này có gì hết.


      “Nương nương quá lời rồi.” Vẻ mặt Cao Trầm cũng hết sức bình thản.


      Thương Lâm uống hơi vội vàng, nhịn được mà ho vài tiếng, Dịch Dương gì đó với Tạ chiêu nghi, nghe ho quay đầu qua, thân thiết dặn dò: “Uống chậm thôi.”


      Nghe thấy giọng của , người kiềm được mà cứng đờ, lúc sau mới gật đầu : “Dạ…”


      ***


      khí trong điện hơi ngột ngạt, ngồi thêm lát, Thương Lâm lấy cớ là trang điểm lại để rời khỏi đại điện. chạy ra hành lang bên cánh trái để hóng gió cho bớt say.


      “Thế nào, thấy tình cũ sắp nên trong lòng khó chịu, muốn khóc mà dám khóc sao?” Gióng châm chọc khiến bừng tỉnh khỏi cơn trầm tư, quay đầu qua bắt gặp dung nhan kiều diễm như hoa tường vi của Hoắc Tử Nhiêu.


      “Bổn cung hiểu Hoắc quý phi gì.” thản nhiên đáp.


      “Giả ngốc gì chứ, ta biết rất những chuyện của ngươi.” Hoắc Tử Nhiêu cười nhạo. “ ra ngươi cũng rất đáng thương, có biểu ca ưu tú thế nhưng được ở bên nhau mà lại phải rời xa quê hương đến nơi xa xôi này, về sau e là thể gặp được cha mẹ lần nào nữa.” Trong mắt nàng ta đầy vẻ đồng cảm và xót thương, cao cao tại thượng nhìn Thương Lâm.


      Thương Lâm nhìn nàng ta lát, bật cười. “Đúng vậy, nếu ta đến Ngụy Quốc ngươi là hoàng hậu rồi, chứ phải tiếp tục làm thiếp thất kém người ta bậc.” đưa tay nghịch tóc mình. “Quý phi nương nương sao chứ, thiếp chung quy vẫn là thiếp.”


      “Ngươi…” Hoắc Tử Nhiêu bị chọc vào vết thương lòng, tay phải lập tức giơ lên, giáng thẳng xuống. Thương Lâm lập tức nắm chặt cổ tay nàng ta lại, cười chế giễu. “Quý phi nương nương, ngươi chắc là muốn động tay động chân với ta ở ngay chỗ này sao?”


      Trước mắt bao người, mặt hoàng hậu nương nương có dấu tay, gây ra chuyện lớn mới là lạ đó.


      Hoắc Tử Nhiêu vung tay Thương Lâm ra, căm hận nhìn lát rồi bỗng nhiên cười khẩy. “Ngươi đắc ý gì chứ? Bệ hạ đến chỗ ngươi bảy tám ngày rồi, ta thấy ngày tháng được sủng ái của ngươi cũng lâu nữa đâu.” Nàng ta đến gần, với lượng chỉ đủ hai người nghe được. “Đợi ngươi mất sủng ái của bệ hạ, ngày tháng sau này khó lắm.”


      Thương Lâm bình tĩnh ngước mắt lên thấy đôi môi đỏ mọng mấp máy của Hoắc Tử Nhiêu, trong mắt nàng ta đầy vẻ lạnh lùng trào phúng.


      Đúng là gần đây Dịch Dương đến chỗ . Vì dạo này cứ né tránh nên thấy thế còn lấy làm mừng, nhưng ngờ người khác lại nghĩ là bị thất sủng. Quả nhiên, trong hậu cung, nhất cử nhất động của hoàng đế đều ảnh hướng đến sức phán đoán của nhiều người.


      Thấy Thương Lâm chuyện, Hoắc Tử Nhiêu nghĩ là mình chọc trúng nỗi đau của nên trong lòng rất đắc ý. Lần này nàng ta ra đây chính là vì nhân lúc có ai mà chọc tức Thương Lâm, lúc này đạt được mục đích nên lưu luyến gì nữa mà quay người vào trong điện, để lại mình Thương Lâm tiếp tục đứng đó suy tư.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 18: Kinh nguyệt






      Ngày hôm sau, sứ thần của Yến Quốc chính thức rời khỏi Cận Dương, Thương Lâm đứng tại nơi cao nhất trong Ngụy cung, nhìn về phía bóng người còn trông thấy ở phía xa xa, thở dài hơi.


      “Nếu nỡ sao sáng nay cùng tôi ra ngoài cửa cung tiễn họ?” Giọng của Dịch Dương bỗng nhiên vang lên bên cạnh .


      Thương Lâm quay đầu qua, chỉ dời mắt nhìn về phía hồ nước xanh biếc phía xa xa. “Lúc ấy buồn ngủ gần chết, tôi muốn dậy.” lại sờ lên mũi bâng quơ. “Tôi thăm Tô Cẩm, nghe ngự y thêm thời gian nữa đứa trẻ có thể động đậy trong bụng mẹ rồi.”


      quay người định , Dịch Dương chợt ngăn lại. “Chúng ta cùng .”


      Thương Lâm ngẩng đầu lên thấy môi Dịch Dương mỉm cười, vẻ mặt rất hòa nhã gần gũi. “Chẳng phải cứ khuyên tôi thăm ta sao? Tôi nể mặt vậy.”


      Lúc này mà nữa chẳng khác nào cố ý làm cao giá, Thương Lâm khẽ mỉm cười, giọng thoải mái. “Được thôi, vậy cùng nhau thăm đứa trẻ.”


      ***


      Khi hai người rời khỏi chỗ Tô Cẩm trời nhá nhem tối. Bên ngoài Hàm Thúy Các chỉ có cỗ kiệu có màn che màu vàng rực, đó là ngự liễn của hoàng đế. Khi Thương Lâm đứng trầm ngâm trước ngự liễn Dịch Dương thẳng vào trong kiệu, rồi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn , ràng là đợi vào. Thương Lâm hít sâu hơi, thầm cổ vũ bản thân mình. Chẳng phải ngồi gần chút ư, có sao đâu chứ? Đừng sợ!


      vào trong kiệu, mùi long tiên hương và hơi thở ấm áp mà sạch người ập tới. bỗng thấy hơi căng thẳng, chân bỗng mềm nhũn ra, đứng vững nữa. nhạy bén phát ra khác thường của , kịp thời đưa tay đỡ lấy thân mình lảo đảo sắp ngã của .


      Lúc này, hoàn toàn bị vây trong hơi thở của .


      Bàn tay mạnh mẽ của đỡ lấy eo , còn tay kia đỡ lấy vai trái của . Còn trán của dựa vào hõm vai của , cảm nhận được hơi ấm người , bỗng nhiên bị mê hoặc.


      rất thích cái ôm này. Hoàn toàn muốn buông ra!


      phát rồ phát dại này còn chưa kịp động tay động chân chàng đẹp trai kia dùng chút sức, từ từ đẩy ra.


      Thương Lâm hơi ngẩn ngơ, Dịch Dương thản nhiên nhìn , vẫn những lời cay nghiệt như thường ngày. “Khả năng giữ thăng bằng của kém đấy, có phải bình thường khi đường cũng có thể tự nhiên bị vấp ngã ?”


      Thương Lâm vừa định phản bác bỗng cảm thấy người mình hơi khác thường. ra cả ngày hôm nay đều được bình thường, lưng nhức chân mỏi, nóng nảy bất an, còn có cả thứ gì đó trào ra ở nơi ấy…


      hoảng hốt ngồi xuống bên cạnh , nuốt ngụm nước bọt mạnh, dám tin là mình lại xui xẻo tới mức độ này.


      Trời ạ, bị thế này ngay trước mặt , chết rồi, tiêu rồi!


      làm sao thế?” Thấy sắc mặt có vẻ là lạ, nhịn được, hỏi.


      …” vừa định phủ nhận cảm giác ấy ngày càng mãnh liệt, khiến buột miệng mắng tục. “Bà… nó!”


      “Rốt cuộc là sao thế?” Thấy như sắp khóc, Dịch Dương càng thêm nghi hoặc.


      Nghĩ tới chuyện lát nữa kiệu tới trước Tiêu Phòng Điện, rồi còn phải bộ vào trong Thương Lâm cảm thấy mình như sụp đổ. “Hình như… bà dì cả của tôi tới rồi…”


      “Bà dì cả?” Dịch Dương tròn mắt. “Ý là kinh nguyệt?”


      Mặt Thương Lâm đỏ bừng lên, xấu hổ gần chết mà gật đầu.


      Trong nhất thời, Dịch Dương biết nên tỏ vẻ gì nữa, chỉ có thể nhìn và hỏi. “ chuẩn bị trước sao?”


      “Cơ thể của Hạ Lan Tích được khỏe nên chu kỳ cũng được chuẩn, tôi…” Thương Lâm tiếp được nữa, chỉ đau khổ nhắm mắt lại.


      ***

      Hai chén trà sau, ngự liễn dừng trước Tiêu Phòng Điện, Vương Hải định bước tới vén màn lên bỗng nghe được giọng thong thả của hoàng đế bệ hạ: “Tất cả xoay người sang chỗ khác.”


      Vương Hải ngẩn ra nhưng dám lên tiếng hỏi, lập tức bảo bọn thái giám cung nữ xoay người , sau đó cũng xoay người theo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cung điện cách đó xa.


      Sau lưng vang lên tiếng động , là tiếng hoàng đế tự vén màn lên. Sau đó là tiếng bước chân của hai người, người vững vàng, người nhàng. cảm thấy hơi tò mò, biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.


      Cung nữ thái giám hai bên đều xoay lưng lại, ngay cả Nhập Họa đợi tiếp giá cũng dám nhìn, trong cái viện rộng lớn ràng có mười mấy người nhưng lại im lặng như tờ, cảm giác này là kỳ quái.


      người Thương Lâm khoác áo choàng của Dịch Dương, bước rề rà chậm chạp nền gạch. Dịch Dương bình thường đường nhanh, cộng thêm lúc này rất lúng túng lên mất hết kiên nhẫn. “ thể nhanh chút sao?”


      “Tôi lo là…” Thương Lâm ấp úng. “Nếu trước , tôi từ từ sau.”


      Dịch Dương thấy bước ngắn, giống hết Nhật đường xoa xoa đôi chân mày, hít sâu hơi rồi quyết định phải nắm quyền chủ động trong tay. bước nhanh tới, bế lên.


      Thương Lâm cả kinh. “Này, làm gì thế!” đánh vài cái: “May thả tôi xuống!”


      “Im miệng!” Hai chữ cực lạnh lùng, rất xứng với biểu cảm người lạ chớ gần của , khiến cho Thương Lâm dám lên tiếng nữa.


      Tư thế ôm chính là kiểu ôm công chúa trong truyền thuyết, khớp gối của đặt cánh tay , lừng dựa vào cánh tay còn lại, hết sức thân mật. Thương Lâm nhìn gần, thấy những đường cong hoàn mỹ gương mặt , cùng với ánh mắt được tự nhiên của , môi bất giác nở nụ cười.


      Giả vờ hung dữ cho lắm vào, ra cũng thấy ngượng ngùng phải


      Được rồi, vậy để bế, dù sao tôi cũng thiệt thòi gì.


      Vương Hải nghe xong những lời đối thoại này rất vui, đoán là hai người lên tới bậc thềm, sắp vào trong điện mới cả gan nhìn lén cái. Quả nhiên, hoàng hậu nương nương được bệ hạ bế, có vẻ nhu nhược rúc vào lòng bệ hạ. Ai da, người của nương nương còn mặc áo choàng của bệ hã, lẽ nào bởi vì lúc nãy hai người ở trong kiệu làm… kịch liệt quá, nương nương xấu hổ nên bệ hạ mới cho bọn họ nhìn?


      Ta mà, khoảng thời gian này bệ hạ làm như là quan tâm tới hoàng hậu, ra chỉ là giả vờ thôi!


      ***

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ôm cái bụng đau, Thương Lâm rụt mình vào trong chiếc chăn êm ái, lúc ấy mới thoải mái được chút. Đau chết được! Trước kia có kinh nguyệt đau, nhưng cơ thể của Hạ Lan Tích rất yếu đuối, lần nào cũng giày vò đến chết sống lại, hôm nay cũng ngoại lệ. May mà Nhập Họa có kinh nghiệm, sắc thuốc giảm đau cho uống hết sức công hiệu nên mới vớt vát được cái mạng của !


      Nãy giờ Dịch Dương vẫn im lặng nhìn chiến đấu với bà dì cả, lúc này thấy hơi đỡ hơn thút mới tò mò hỏi: “ đau đến vậy sao?” thấy mặt tái mét.


      Thương Lâm liếc cái, trong lòng thầm than rằng đàn ông đúng là biết gì cả, làm sao bọn họ có thể hiểu được bà dì cả này đáng sợ đến thế nào chứ! Ngu xuẩn!


      cố ý khoe ra nỗi khổ khi làm phụ nữ, cho nên cao ngạo hỏi: “Từ trước đến nay, đau nhất là khi nào?”


      Dịch Dương ngờ lại hỏi đến vấn đề này nên nghĩ ngợi lát rồi : “Ừm, có lần bị đạn bắn vào phổi… Ấn tượng vẫn còn sâu sắc.”


      Giọng của rất bình thản nhưng lại khiến Thương Lâm ngẩn ra, lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi : “Để thắng được tôi mà lấy hết vốn ra luôn sao?” Cư nhiên ra chuyện bạo lực thế này. “Rốt cuộc làm nghề gì vậy chứ?”


      Dịch Dương nhướng mày cười. “ biết sao? phải chứ? Tôi cảm thấy với nhạy bén của sớm đoán được rồi.”


      Thương Lâm gì. Đúng là sớm ý tưởng, nhưng hỏi nên chưa dám xác định. “Cho nên đúng là bộ đội đặc công trong truyền thuyết?”


      “Trong truyền thuyết…” Dịch Dương lặp lại ba chữ này, giọng mang theo ý cười. “Đúng vậy đấy.”


      Có chuyện để nghe, vậy mà hiếm khi thấy Thương Lâm có hứng thú hóng chuyện. nghĩ đến vẻ mặt của khi câu ‘đạn bắn vào phổi’. ràng là chuyện rất đáng sợ, thế mà lại rất thong dong, giống như chuyện vào sinh ra tử chỉ là chuyện như cơm bữa.


      bỗng cảm thấy đau lòng. Khi bọn họ còn chưa quen biết nhau, rốt cuộc trải qua bao nhiêu gian khổ, và từng trải qua bao nhiêu hiểm nguy?


      Trong đầu lên những chuyện mà nữ chính hay làm khi gặp phải trường hợp này, cảm xúc dâng trào nên quên mất là mình né tránh . “Tôi có thể xem thử ?”


      “Xem cái gì?” Dịch Dương ngạc nhiên.


      “Vết thương người …” Thương Lâm cắn môi. “Tôi muốn xem xem.”


      Mặt Dịch Dương chút biểu cảm, Thương Lâm tưởng muốn nên hơi ấm ức. “Nhìn chút có sao đâu chứ, đừng có làm như tôi muốn sàm sỡ vậy…”


      Dịch Dương đặt tay phải lên vai , cười rất ôn hòa. “Đúng là nhìn chút mất gì, tôi cũng ngại để cho xem. Nhưng… cơ thể của tôi bây giờ là của Từ Triệt. Tin tôi , người tôi từ xuống dưới có vết sẹo nào đâu…”


      Thương Lâm: “…”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 19: Đồ cổ






      Sau đêm ấy, Thương Lâm bỏ ngay ý định né tránh Dịch Dương. Trải qua suy xét thận trọng, cảm thấy hình tượng lạnh lùng xa lạ hợp với mình, hơn nữa cũng rất muốn được thường xuyên nhìn thấy gương mặt điển trai của Dịch Dương, cho nên thôi giằng xé nội tâm nữa.


      Nếu tiếp nhận là mình thích Dịch Dương, Thương Lâm liền nhanh chóng chuyển sang nhìn từ góc độ khác và lập tức cảm thấy tình hình tại chính là cơ hội trời cho. Nếu bọn họ gặp nhau ở đại, muốn theo đuổi người như đúng là mơ mộng hão huyền. Nhưng bây giờ khác à nha! Tại nơi xa lạ này, đối với , chính là ‘người phụ nữ duy nhất có thể hiểu được ’, ưu thế này rất lớn!


      Phải nắm bắt ngay! Nhất định phải nắm bắt! Ba mươi sáu kế cua trai chưa kịp thực năm đó bây giờ có thể lấy ra dùng, sau đó chuẩn bị chứng kiến thời khắc kỳ tích xuất !


      ***


      Dịch Dương cảm thấy dạo này Thương Lâm có gì đó hơi khác thường. Lúc đầu, sau khi từ Nam Sơn trở về, cứ né tránh . Sau khi có kinh nguyệt thái độ lập tức thay đổi trăm tám mươi độ, mỗi lần gặp mặt là cực kỳ dịu dàng hòa nhã, khiến thể thích ứng. Mấy đồng đội trước kia của cũng từng có bạn , nghe lúc con hành kinh cảm xúc thay đổi thất thường. Lúc ấy hằn còn tin, bây giờ thấy Thương Lâm khác thường mới tin.


      Đúng là kỳ lạ!


      Tuy rằng dịu dàng mềm mỏng thoải mái hơn gầm gừ đanh đá, nhưng cứ như thế cũng khiến cho lòng mất mác. hôm nọ, khi Thương Lâm cười tươi như hoa, đẩy cái dĩa bánh điểm tâm vị trà xanh lại cho nhịn nổi nữa. “ vẫn ổn đấy chứ?”


      Thương Lâm chớp mắt. “Vẫn tốt mà. mau nếm thử cái này xem, tôi làm lâu lắm đấy! Lúc học đại học tôi từng phụ việc trong tiệm bánh bao, giỏi nhất là làm bánh vị trà xanh. Mấy ngươi Tiểu Thi đều rất thích!”


      chào hàng rất nhiệt tình, cho nên Dịch Dương đành cầm miếng lên nếm thử. “Ừ, rất ngon.”


      Thương Lâm vui vẻ. “Vậy ăn nhiều chút .”


      Dịch Dương ăn hai miếng là hết miếng bánh tay. “Tôi thích ăn những thứ này cho lắm, miếng là đủ rồi. để dành cho mình ăn .”


      Thương Lâm hơi chán chường. “À… Vậy thích ăn cái gì?”


      Dịch Dương hiểu buồn vì chuyện gì. “Ừm, cũng có gì đặc biệt…” quan sát sắc mặt của Thương Lâm. “Nhất định phải sao? Lẩu , tôi rất thích…”


      “Tôi cũng thích!” Mắt Thương Lâm sáng rực lên. “Sao mà khéo thế nhỉ, trước kia tuần tôi phải đến tiệm lẩu ba lần, cuối cùng từ ông chủ cho đến nhân viên phục vụ đều quen mặt tôi.”


      Dịch Dương gật đầu khen ngợi. “Dung mạo này của mà cũng nhớ được, chứng tỏ quả rất thường xuyên. Rất tốt!”


      Thương Lâm sớm miễn dịch với những lời cay nghiệt của . “Vậy tối nay chúng ta ăn lẩu nha? Tôi bảo bọn họ chuẩn bị.”


      Dịch Dương thấy hăm hở như thế lòng rung động. “ đợi .” Thương Lâm quay đầu lại. “Có phải buồn chán lắm ?”


      “Hả?”


      “Tôi thấy gần đây hình như ở trong cung mãi nên buồn đến cuồng tay cuồng chân.” Nếu từ sáng tới tối sao chịu làm những chuyện đàng hoàng mà cứ làm việc đâu. “Hay là tôi dẫn ra cung chuyến?”


      Thương Lâm vốn có hơi mất mát vì lấy lòng của mình được phát ra, nhưng nghe thấy những lời này lập tức kích động. “Được sao?”


      “Đương nhiên là được.” Dịch Dương nhìn đôi mắt sáng long lanh của trước mặt, bất giác nhớ đến mỗi khi con Nhị Ngốc ở căn cứ thèm ăn thịt mắt cũng long lanh nhìn như thế.


      kiên tưởng kỳ lạ này khiến hơi bối rối, nhưng tay phải lại nảy sinh cảm giác muốn xoa đầu , mặc kệ có làm hỏng búi tóc xinh đẹp của hay .


      ***


      Dịch Dương được là làm được, ba ngày sau dẫn Thương Lâm ra ngoài cung. Thương Lâm ngồi trong xe ngựa, nhìn qua cửa sổ ngắm nghía khung cảnh náo nhiệt bên ngoài, cảm thấy rất thú vị. Còn Dịch Dương ngồi đối diện ngắm , cảm thấy rất bồn chồn.


      Bởi vì cải trang vi hành nên Thương Lâm ăn mặc rất giản dị. mặc bộ váy đỏ màu ráng chiều, tóc búi thành búi đơn giản, cũng đeo trang sức gì bắt mắt. Điểm đặc biệt nhất chính là đôi hoa tai bằng hồng ngọc, treo lủng lẳng trái tai trắng nõn, màu sắc tương phản với nhau. Làn da của Hạ Lan Tích rất trắng, mặc đồ đỏ rất đẹp. còn nhớ khi vừa tới đây bị tạo hình lúc ấy của làm ngơ ngẩn. Hôm nay thấy lại vẫn cảm thấy rời mắt được.


      Tuy mắt của Thương Lâm luôn nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng vẫn biết được nhìn mình. thấy hơi đắc ý, uổng công mình phí sức chọn lựa quần áo trang sức, cố gắng đạt được hiệu quả bắt mắt. Rất đáng công!


      Xe ngựa dừng lại bên đường của con đường yên tĩnh. Dịch Dương xuống xe trước, sau đó mỉm cười, đưa tay cho . “Phu nhân, mời.”


      luôn thích đùa như vậy, phu nhân hay bà xã đều gọi rất thuận miệng. Trước kia cảm thấy sao cả, nhưng bây giờ tim đập loạn như có chú nai con lạc trong đó, người như lơ lửng. Nhưng dù có xấu hổ nữa cũng bỏ qua cơ hội được lợi dụng . trấn tĩnh lại, đặt tay mình vào tay , để dìu xuống xe.


      Hai người chỉ mang theo vài tùy tùng, dọc theo con đường về phía trước. Thương Lâm thấy nơi này được náo nhiệt như nơi vừa qua tò mò hỏi. “Sao lại dừng ở đây?” Cũng chả có gì để chơi cả.


      “Thấy cái tiệm ‘Trân Bảo Hiên’ kia chưa? Đó là tiệm đồ cổ nổi tiếng nhất Cận Dương, tôi cảm thấy chắc có hứng thú.”


      Thương Lâm cực kỳ vui sướng. thích nhất là tiệm đồ cổ nên nén được mà nắm tay , cười : “ là tốt!”


      Nụ cười này đúng là động lòng người, đích thực có thể làm hoa mắt bất cứ người đàn ông nào.


      ***

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thương Lâm tới lui trong tiệm, thấy cái nào cũng thích, kéo tay Dịch Dương hết chuyện này sang chuyện kia. Dịch Dương vốn tưởng mình chỉ cần đợi bên là được, ngờ còn phải tán gẫu với nên bất đắc dĩ : “ thế này rất giống với em họ tôi.”


      “Em họ ?”


      “Đúng vậy, nó cũng giống như vậy, cũng thích đồ cổ. Bay khắp nơi từ New York cho tới Tokyo, là khách quen của các buổi bán đấu giá.” Dịch Dương . “Hôm sinh nhật mười sáu tuổi của nó, tôi mua tặng nó cặp bình hoa, nó kích động tới nỗi thiếu chút nữa là ôm hôn tôi nồng nhiệt ngay tại chỗ.”


      Thương Lâm cười phì. “Bình hoa gì mà làm quá lên thế?”


      thuận miệng hỏi câu nhưng Dịch Dương lại nghiêm túc suy nghĩ để nhớ ra tên của nó. Thương Lâm lập tức kinh ngạc đến trợn tròn mắt. “Cặp bình hoa ấy mà cũng tìm được sao? gạt tôi đấy chứ?”


      Dịch Dương nhún vai. “Đấy, tôi hiểu các kích động cái gì nữa. Lúc ấy khi tôi thứ ấy được tôi mua lại nó cũng y hệt như , lúc đầu nó cũng tưởng là bị người ta đoạt mất rồi.” ngừng chút. “Dù sao trong mắt tôi, bình hoa cổ với bình hoa thường có khác gì nhau đâu, đều đặt ở đó để trang trí mà thôi.”


      Thương Lâm hít sâu hơi, nhủ với mình là phải bình tĩnh. Là người mê đồ cổ, lúc ấy còn nghe ngóng tung tích của cặp bình hoa ấy, chỉ đáng tiếc tất cả các báo đều giấu danh tính của người mua, chỉ có thể hâm mộ và ghen tỵ trong lòng, than thở ông trời sao mà bất công, ngay cả cơ hôi ngắm cái cũng có, còn người khác lại có thể đặt nó ngay trong thư phòng.


      “Nhà em họ … giàu lắm hả?” Mua đồ cổ mà làm như mua củ cái trắng vậy.


      “Ừ, giàu lắm.” đùng giọng điệu trần thuật để câu này, dường như cảm thấy chuyện này cần thiết phải khoe khoang, cũng cần che giấu.


      “Vậy nhà sao?” Thương Lâm do dự hỏi.


      Dịch Dương như cười như mà nhìn .”Nghe ngóng gia sản à?”


      Thương Lâm gì. ra cần gì phải hỏi nhiều, người có thể mua được cặp bình hòa ấy để làm em họ vui vẻ gia thế đáng sợ thế nào đây?


      Xem ra những đánh giá của về điều kiện của đôi bên trước kia phải thay đổi chút. là bộ đội đặc công, gia thế còn kinh người như thế, có lầm vậy chứ!


      Mẹ ơi, chênh lệch lớn dữ vậy, bị đả kích nha!


      “Sao lại gì nữa?”


      Thương Lâm ủ rũ . “ có gì, chỉ là nghĩ ra, sao nhà có tiền như thế mà còn chạy làm lính đặc công?” Chẳng phải người có tiền đều rất sợ chết sao? làm nhiệm vụ nguy hiểm như thế, người nhà lo lắng sao?


      vì sao cả.” giọng Dịch Dương rất bình thản. “Tôi muốn nên thôi.”


      Tuy tỏ ra rất bình thản nhưng Thương Lâm vẫn cảm thấy có vẻ được vui, dường như là bị câu hỏi của làm nhớ lại những ký ức đau buồn.


      “Hai vị xem xong rồi chứ?” Bọn họ đứng trong góc huyên thuyên cả buổi trời, cuối cùng ông chủ nhịn được nữa, mua hay câu .


      Lúc ấy Thương Lâm mới hoàn hồn lại, định mua nghe Dịch Dương hỏi: “Thích cái nào?”


      hơi ngẩn ra. Chẳng phải vào đây để mở mang tầm mắt thôi sao, mua sao chứ?


      Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Dịch Dương liền hiểu ra mục đích chuyến này của hai người khác nhau xa lơ xa lắc. làm dân đen quen rồi nên trong tiềm thức, chưa từng nghĩ đến việc mua được mấy thứ này. Nhưng Dịch Dương dẫn đến đây chuẩn bị tinh thần mặc cho lựa chọn.


      chính là gã trọc phú có thể mua được cặp bình hòa tặng em họ mà.


      Hơn nữa, quan trọng nhất là hiên nay bọn họ chính là hoàng đế và hoàng hậu của quốc gia này, mua vài món đồ cổ có là gì chứ!


      Ngực nảy sinh cảm giác hào hùng, mắt quét qua những thứ vừa nhìn ngắm rồi chỉ vào cái. “Cái này .”


      Đó là cái bình bằng gốm đen có đế màu trắng.


      Ông chủ cười tươi như hoa, . “Phu nhân là có mắt. Nhìn thấy dấu ấn phía dưới của bình hòa ? Đây chính là cho đích thân Lý Cảnh Chi tiên sinh làm ra đấy, cách đây cũng phải ba trăm năm rồi.”


      Thương Lâm hoàn toàn biết Lý Cảnh Chi là ai, nhưng trịnh trọng gật đầu. “Đương nhiên, nếu phải là bút tích của Lý tiên sinh ta cũng mua nó.”


      Dịch Dương nhìn với vẻ thích thú. Thương Lâm giả vờ như nhìn thấy ánh mắt của , thản nhiên : “Phu quân, trả tiền .”


      Dịch Dương cười khẽ. “Ừ.” lên tiếng gọi, tùy tùng bên cạnh lập tức theo ông chủ sang bên tính tiền.


      ung dung bước tới trước mặt , bộ dạng vừa sầu não vừa tức cười. “Sao lòng háo thắng của con các lớn thế nhỉ?”


      Cho dù trí nhớ của được tốt vẫn có thể nhận ra cái bình mà Thương Lâm mua hơi giống với cái bình mà tặng cho em họ.


      Thương Lâm hừ tiếng. “Tôi bù đắp tiếc nuối.”


      Dịch Dương vẫn cứ cười cười, nhìn đầy vẻ hiền hòa. biết sao dưới ánh mắt ấy của , Thương Lâm bỗng sinh ra cảm giác, hình như … chiều chuộng !


      Dẫn tới tiệm đồ cổ, mua cho thứ mà thích, vậy phải chiều chuộng sao?


      Đúng là bị ma ám rồi. Thương Lâm cảm thấy chắc là mình thương trộm qua lâu nên mới sinh ra ảo giác.


      Có điều nghĩ cho kỹ, nếu là bạn của ở thời đại, tuy đến nỗi bắt mua tặng những thứ này nhưng nhờ dẫn các nơi để ngắm báu vật chắc là được. Vậy tình huống ấy cũng khác nay là mấy.


      Nghĩ thế, bỗng sinh ra cảm giác vui sướng kỳ lạ, giống như là nguyện vọng của mình được thực thông qua phương thức khác.


      Thêm nữa, nghĩ cho xa hơn cho dù ở đại gia thế của Dịch Dương có hiển hách chăng nữa bây giờ bọn họ đều ở nơi này, mọi thứ đều là số . Dựa theo thân phận của họ ở cổ đại là công chúa, là hoàng đế, còn gì xứng hơn, có gì phải tự ti hết.


      Tự thôi miên mình xong, Thương Lâm rời khỏi tiệm đồ cổ với tâm trạng vui vẻ.


      ***


      Hành trình sau đó cũng có gì đặc biệt. Hai người đến tửu lâu nổi tiếng nhất Cận Dương để ăn cơm, rồi vào những con hẻm ăn những món ven đường. Dịch Dương còn mua cho cây kẹo đường lớn, nặn thành hình dạng của , giống nhau như đúc. cầm lấy chơi đùa khắp phố, cuối cùng hứng thú nữa tàn nhẫn nhai luôn cái đầu của mình.


      Dịch Dương nhìn cây kẹo chỉ còn lại có thân mình, rồi nhìn bộ dáng ăn rất ngon lành của nhịn được mà quay đầu . “Cốt nhục tương tàn, là đau lòng”


      Thương Lâm: “…đại ca, đừng có nhập vai như vậy chứ!”


      ***


      Khi trời sắp tối, Thương Lâm tưởng rằng nên trở về, ngờ Dịch Dương lại dẫn tới ngôi nhà. Thương Lâm ngạc nhiên quan sát xung quanh, chỉ thấy gốc cây ngọn cỏ của nơi này đều được chăm sóc rất chỉn chu, ngay cả người hầu cũng có sẵn khỏi tò mò. “ ngờ chuẩn bị sẵn cản biệt viện.” Đừng là ‘kim ốc tàng kiều’ nha!


      Dịch Dương trả lời, dẫn vào trong nhà chính. “ có thể nhìn khắp nơi xem có thích cách bài trí của nơi này ?”


      “Tôi thích hay có sao đâu?” Thương Lâm lầu bầu.


      thích đổi lại cho thích chứ sao.” Dịch Dương rất thản nhiên.


      Tim Thương Lâm nhảy lên. “ sao? Tôi có thể tùy ý thay đổi cách bài trí?”


      Dịch Dương hiểu sao tự nhiên lại trở nên bẽn lẽn thế. “Đồ đạc trong nhà bài trí thế nào chẳng phải là do phụ nữ quyết định sao?” Lẽ nào chỉ có nhà mới thế?


      Thương Lâm nén được vui mừng, rụt rè : “Tôi nhìn kỹ.” Nghe giọng của vừa rồi coi là nữ chủ nhân của nơi này. mua nhà, còn quyết định bài trí thế nào, cảm giác này sao mà ám muội thế nhỉ!


      gì nữa, chỉ đứng đó vui mừng. Còn ung dung bưng bình trà lên rót vào chén rồi nhàn nhã : “Người bạn bên ngoài theo suốt mệt hay sao? Vào uống chén trà .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :