1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 15: Hồi cung






      Trong gió đêm lạnh lẽo, giọng của mang theo giả vờ như mình rất dửng dưng, thế nhưng ấm ức và cam lòng chứa trong đó lại bị Dịch Dương tinh tế nhận ra được.


      nghi ngờ… thiết kế để bị bắt sao?


      xong câu này, Thương Lâm gần như là rất hối hận. Cái kiểu ai oán như dâu mới này là từ đâu ra vậy? Hơn nữa và Dịch Dương có quan hệ gì đâu chứ, làm gì có tư cách dùng giọng điệu này để chuyện với .


      thấp thỏm yên, rất sợ cái tên độc miệng này dùng những lời lẽ cay nghiệt để hồi đáp mình, như thế đỡ nổi mất!


      “Là thế à.” Giọng có vẻ trầm ngâm. “Vậy bây giờ tôi trả lời , tôi rất hy vọng trở lại!”


      Giọng trong trẻo thản nhiên vang lên đỉnh đầu , khiến Thương Lâm giật mình quay đầu lại. “ gì?”


      Trong màn đêm mờ mịt, khuôn mặt điển trai của Dịch Dương hoàn toàn có biểu cảm gì. “Kế hoạch của tôi cho tới giờ đều được vạch ra trong tiền đề là có , nếu những kế hoạch đó đều phải thay đổi cả. Tuy đó chẳng phải chuyện gì lớn lao nhưng con người tôi trước giờ thích tự tìm phiền phức, cho nên về vẫn tốt hơn.”


      ràng là cách rất lãnh đạm nhưng Thương Lâm lại nghe ra được chút thân thiết trong ấy. cúi đầu, cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng dần lên.


      vừa rằng mọi kế hoạch của đều có . cách khác, cố ý thiết kế để bị bắt .


      tốt quá, làm vậy!


      Nỗi vui sướng trong lòng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng kiềm chế được mà lên mặt. Khóe môi cong lên, ánh mắt sáng kinh người, ngay cả bị gió tấp vào mặt mà cũng thấy đau nữa.


      Tuy thấy được mặt nhưng Dịch Dương vẫn có thể cảm nhận được niềm vui sướng bỗng nhiên toát ra từ người ngồi phía trước. Đôi môi mỏng của Dịch Dương khẽ mím lại, định mở miệng đả kích vài câu theo thói quen, nhưng biết tại sao cuối cùng lại noi gì cả.


      Tay phải nắm chặt dây cương, tay trái đặt lên vai , vỗ vài cái. “Mệt ngủ chút , ngày mai còn phải bôn ba nữa.” ngừng lại chút. “Nếu đầu óc của tỉnh táo mà làm hỏng việc tôi chỉ có thể để cho người giả mạo kia thay giúp tôi đối phó với Hoắc Hoằng.”


      Bởi vì tâm trạng vui vẻ nên Thương Lâm thèm đấu khẩu với , chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt lại. “Vậy tôi ngủ đây,đến gọi tôi dậy.”


      Dịch Dương trả lời. im lặng dựa vào lòng , dùng áo choàng của trùm người mình lại. làn gấm mềm mại mang theo hơi thở của , ấm áp mà cũng khoan khoái, tựa như ánh dương, nhưng cũng trầm tĩnh như hồ nước.


      Tuy rất mâu thuẫn, nhưng lại khiến yên tâm.


      ***


      Ngày hôm sau, Thương Lâm và Dịch Dương thuận lợi về tới Nam Sơn. ràng Dịch Dương sớm có an bài trước, đường bọn họ lên núi gặp bất cứ ai cả, cuối cùng theo mật đạo mà vào trong tẩm điện.


      Trong điện chỉ có vài cung nữ trực, nhìn thấy Thương Lâm có thể nhảy nhót tung tăng vẫn hề ngạc nhiên mà chỉ cung kính : “Bệ hạ, nương nương.” Sau đó dâng mũi tên sắc bén, sáng lóe lên.


      Thương Lâm chớp mắt, hiểu ra ý định trong đó.


      Đóng kịch phải đóng cho tròn vai, thân là hoàng hậu nghe đồn bị trúng tên hấp hối mà người có lấy vết thương sao được, lỡ đâu bị bại lộ ra hỏng bét, cho nên chi bằng tự cho mình nhát.


      thở dài hơi nặng nề, nhận lấy mũi tên.


      khoa tay múa chân cả nửa buổi trời mà vẫn thể ra tay với bản thân được nên níu ống tay áo Dịch Dương lại, nghiêm túc : “Hời cho quá rồi. Nào, cho cơ hội làm tôi bị tổn thương.”


      Những ngón tay thon dài của Dịch Dương nhận lấy mũi tên, ngắm nghía nó, rồi lại nhìn bộ ngực phập phồng của , trong mắt lóe lên vẻ sâu xa.


      Tay phải giữ lấy vai , hai người ngồi giường, đặt mũi tên lên ngực , trầm giọng : “Cố chịu.”


      Thương Lâm nhắm mắt mại, chuyện.


      Ai ngờ đợi hồi mà vẫn thấy cơn đau đớn truyền tới như dự kiến. Thương Lâm hơi tức giận, mở mắt ra định hỏi sao còn chưa ra tay lại bắt gặp khuôn mặt tuấn kề ngay trước mắt.


      kề vào quá gần, chóp mũi của hai người suýt nữa là chạm vào nhau. Bốn mắt nhìn nhau, cực kỳ chăm chú, đến nỗi Thương Lâm nghi ngờ rằng phải chăng họ chơi trò đấu mắt.


      nhìn bằng ánh mắt ấy, trong đôi mắt đen sâu thẳm mang theo vẻ nhu hòa, mê hoặc đến nỗi khiến Thương Lâm suy nghĩ mông lung.


      Đừng định thổ lộ gì với nha?


      Giống như là để chứng thực suy đoán của , Dịch Dương bỗng nhiên mỉm cười, giọng hết sức hiền hòa. “Tuy những nơi khác có khác biệt, nhưng ánh mắt của các rất giống.” đè giọng xuống thấp, khiến chỉ có hai người mới nghe thấy được. “Mắt của và Hạ Lan Tích rất giống nhau, đều rất đẹp, tựa như là ngôi sao vậy.”


      Thương Lâm ngẩn ngơ. có nghe lầm đấy chứ, vừa khen đó sao?


      … Á…” Còn chưa xong, ngực bỗng bị vật nhọn đâm vào, đau đến nỗi phải la lên.


      Mẹ nó! Sao khi ra tay báo trước tiếng chớ!


      còn chưa chuẩn bị mà.


      Ngay khi đau đến nỗi la lên Dịch Dương ôm chặt lấy , giống như là an ủi. còn chút sức lực nào, chỉ có thể oằn người dựa vào lòng , đôi chân mày nhíu chặt lại, hai mắt nhắm riết, hàng mi dài ngừng run run. lúc sau, mới mở mắt ra, cười miễn cưỡng. “Ra tay tàn nhẫn .”


      Vào lúc này mà còn có sức để mắng , đúng là con cọp giấy đúng nghĩa.


      khẽ mỉm cười. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy cung nữ ánh mắt trở nên bình thường. “Băng bó lại cho nương nương.”


      đứng dậy rời khỏi đó, ba cung nữ lập tức bước tới, tiến hành rút tên, xử lý vết thương đâu vào đấy. Thương Lâm bị cởi áo ra, người mềm nhũn, dựa vào giường, ánh mắt lại xuyên qua mấy cung nữ bận bịu mà nhìn về bóng người cao lớn đứng bên bình phong ấy. Cao lớn và thẳng tắp, giống như gốc cây to có thể dựa vào.


      Lúc nãy sợ đau quá nên mới cố ý như thế để phân tán chú ý của đúng ?


      ***

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bọn họ vừa làm xong xuôi bao lâu Hoắc Tử Nhiêu lập tức phụ kỳ vọng mà xuất ngay. Thương Lâm nằm giường, nghe thấy giọng lúc cao lúc thấp của Hoắc Tử Nhiêu. “Hoàng hậu nương nương hôn mê bất tỉnh nhiều ngày khiến bổn cung hết sức lo lắng. Đây là thần y do cha ta mời từ bên ngoài cung tới, cố ý dẫn lên núi để chữa trị cho nương nương.”


      “Nhưng mà…” Cung nữ ngăn nàng ta lại theo lệnh của Dịch Dương. “Chuyện này phải được cho phép của bệ hạ, nô tì cách nào làm chủ được.”


      “Bổn cung tự biết cách với bệ hạ, các ngươi cứ lui ra trước , làm lỡ việc chữa trị cho nương nương, các ngươi có gánh vác nổi ?” Giọng có vẻ to hơn, dĩ nhiên là uy hiếp.


      “Nhưng mà…”


      Dịch Dương khẽ gật đầu, cung nữ ngay tại cửa lập tức hiểu ý, biết gì với bên ngoài mà nghe cung nữ bên ngoài bất đắc dĩ : “Vậy mời quý phi nương nương vào.”


      Hoắc Tử Nhiêu đắc ý, hùng hổ tiến vào trong điện. Khi ánh mắt đảo qua chiếc giường lập tức cứng người lại.


      Chiếc giường rộng lớn được vây bởi ba tầng màn màu xanh da trời. Còn ở giữa, Hạ Lan hoàng hậu mặc áo ngủ trắng, mái tóc dài mượt như tơ xõa đầy vai, càng tôn thêm vẻ tái xanh và yếu ớt. Bên cạnh là hoàng đế khôi ngô tuấn tú, người mặc quần áo màu xanh lơ, nhưng áo ngoài cởi, chân co gập lại, thản nhiên nằm bên cạnh hoàng hậu. Cánh tay phải của kê dưới đầu hoàng hậu để làm gối, còn nghiêng đầu gì đó với hoàng hậu, dáng vẻ hết sức dịu dàng và thân thiết.


      Hai người như vậy, khiến người ta vừa nhìn là nghĩ ngay đến mấy chữ ‘ đôi người ngọc’. ràng là trước đây, người đàn ông kia luôn phải ngoan ngoan nghe theo lời nàng ta!


      Bị đả kích quá lớn, nàng ta thậm chí quên mất chuyện hoàng hậu hôn mê bất tỉnh lâu ngày bỗng nhiên tỉnh lại, chỉ đắm mình vào trong nỗi sỉ nhục vì người của mình bị cướp .


      tay kia của Dịch Dương đùa nghịch mái tóc của Thương Lâm, rồi hờ hững ngẩng đầu lên. “Sao nàng lại đến đây?”


      Giọng điệu xa lạ khiến Hoắc Tử Nhiêu nảy sinh nỗi căm hận. May mà nàng ta vẫn còn giữ trước lý trí, có biểu lộ ra ngoài, chỉ làm ra vẻ ngạc nhiên : “ ra hoàng hậu nương nương tỉnh rồi sao? Thần thiếp nghe nương nương vẫn luôn hôn mê nên hết sức lo lắng, còn mời thần y đến khám cho nương nương.” Nàng ta tiếp. “Tỉnh khi nào vậy ạ? Sao thần thiếp nghe …”


      Dịch Dương tiếp tục đùa nghịch mái tóc của Thương Lâm. “Mới tỉnh.”


      Giọng điệu này… Lửa giận trong lòng của Hoắc Tử Nhiêu càng bùng lên, nhất là khi nàng ta nhìn thấy Thương Lâm mở to đôi mắt đen láy, lẳng lặng nhìn mình.


      Nàng ta còn nhớ khi này vừa vào cung và chịu hết mọi ghẻ lạnh. Lúc ấy, nàng ta còn dẫn theo đám phi tần, thờ ơ ngang qua người Hạ Lan Tích, có ai chịu lên tiếng chào nàng câu, đừng chi tới hành lễ.


      Cố tình rẻ rúng để ý đến, đó là cách bọn họ sỉ nhục cái người cướp ngôi vị hoàng hậu của nàng ta.


      Nàng ta cũng biết Hạ Lan Tích rất phẫn nộ, nhưng làm gì được chứ? Hoàng đế đứng về phía nàng ta, công chúa ngoại quốc nơi nương tựa hoàn toàn thể làm gì được.


      Nhưng chưa đến nửa năm, vị trí của hai người đổi cho nhau. Giờ khắc này, Hạ Lan Tích nhu nhược rúc vào người Dịch Dương, hết sức được sủng ái. Còn nàng ta đứng trước mặt bọn họ, giống như là người ngoài liên quan.


      Vào cung bao năm nay, trước giờ chưa có người nào khiến nàng bị nhục nhã đến thế.


      Trận mưa tên ngày hôm đó sao bắn chết ả chứ?


      Thương Lâm dựa vào người Dịch Dương, ràng có thể cảm nhận được hàng ngàn mũi kim độc bắn ra từ trong mắt của Hoắc Tử Nhiêu, nhưng sợ như trước kia nữa.


      Người phụ nữ này chọc giận rồi đó, năm lần bảy lượt hãm hại , ngay cả tượng đất cũng phải phẫn nộ ấy chứ, huống chi trước giờ tính khí của cũng chẳng phải hiền lành gì. phải nàng ta cảm thấy hoàng đế rất sủng ái sao, vậy phải thân mật với hoàng đế chút để chọc nàng ta tức chết!


      Nghĩ tới đây, níu áo Dịch Dương, dựa vào người như có xương. “Bệ hạ, thần thiếp cảm thấy ngực đau quá…”


      Dịch Dương ngẩn ra, nhưng miệng lại hỏi theo ngay. “Ngực đau lắm sao? Thái y bốc thuốc giảm đau rồi, lát nữa sắc xong là có thể uống, nàng cố nhịn chút .”


      gật đầu, nhưng lại nhìn với vẻ rất đáng thương, trong mắt còn ngân ngấn nước, là làm người ta thương.


      Dịch Dương im lặng lát, vuốt ve đầu như là vỗ về con chó . “Bảo bối, ngoan nào.” Nhìn có vẻ nhàng nhưng ra sức hề , dường như cảnh cáo được đùa quá trớn.


      Thương Lâm thấy mục đích đạt được rồi làm tới nữa, dù sao nhìn ra lửa giận bốc lên cuồn cuộn của Hoắc Tử Nhiêu nên rất vui vẻ.


      “Nếu ngực của nương nương vẫn còn đau đúng lúc thần thiếp cũng dẫn thần y theo, chi bằng để ông ấy khám thử xem.” Hoắc Tử Nhiêu ngoài cười nhưng trong cười.


      Hoắc Hoằng cực kỳ tức giận với tự tung tự tác lần này của Hoắc Tử Nhiêu, nhưng sau khi giận rồi thể vực dậy tinh thần, đến chỉ vẽ cho nàng ta. Hoàng hậu bị trọng thương nhưng mấy ngày nay lại cho phi tần vào thăm hỏi, điều này khiến nghi ngờ cho nên mới tìm vị thần y để Hoắc Tử Nhiêu dẫn qua thám thính tình hình chút.


      Dịch Dương còn chưa Thương Lâm như đinh đóng cột: “ cần đâu.”


      Hoắc Tử Nhiêu sửng sốt. “Nương nương ghét bỏ thần thiếp đấy sao?” Nàng ta làm ra vẻ đau lòng. “Thần thiếp chỉ nghĩ cho phượng thể của nương nương mà thôi, nếu cũng nôn nóng dẫn người qua đây.”


      Dịch Dương cũng khuyên nhủ. “Quý phi cũng chỉ có ý tốt mà thôi, nếu khám chút .”


      Thương Lâm nhìn Hoắc Tử Nhiêu, trong mắt tràn đầy vẻ hoài nghi và tin tưởng rất trắng trợn. “Đại phu mà quý phi dẫn tới…” Khi quay đầu sang nhìn Dịch Dương vẻ mặt liền tươi cười khác hẳn. “Bệnh của thần thiếp vẫn do Trương ngự y chữa trị, bây giờ đột nhiên đổi sang người khác sợ là ông ấy được vui. Bệ hạ cũng biết tính tình của Trương ngự y rồi đó…”


      Chuyện Trương ngự y y thuật xuất chúng nhưng tính tình cổ quái ai ai trong cung cũng biết, Thương Lâm thế cũng hợp tình hợp lý. Dịch Dương gật đầu đồng ý. “Ta thấy đời này muốn tìm người có y thuật cao minh hơn Trương ngự y cũng dễ dàng gì, đúng là cần vì chuyện này mà đắc tội với lão già quái đản đó.” nhìn sang Hoắc Tử Nhiêu. “Hảo ý của nàng ta nhận thay hoàng hậu, nhưng cũng cần đâu.”


      Trong lòng Hoắc Tử Nhiêu bốc hỏa nhưng nằng nặc thêm nữa, chỉ cười gượng gạo. “Vậy được, thần thiếp xin cáo lui, hoàng hậu nương nương cứ nghỉ ngơi cho tốt .”


      Sau khi Hoắc Tử Nhiêu rồi, rốt cuộc Thương Lâm cũng thở phào hơi. Sớm đoán được là Hoắc Tử Nhiêu dẫn người tới thám thính thực hư, tuy nàng tạo vết thương nhưng cũng sâu lắm, đại phu vừa bắt mạch là có thể phát ngay nàng nguy hiểm như là lời đồn. Trong tình huống này, dùng cách nào để cự tuyệt ‘ý tốt’ của Hoắc Tử Nhiêu là hết sức quan trọng.


      Nghĩ nghĩ lại, cũng chỉ có nước khiến nàng ta nghĩ rằng tin tưởng nàng ta, sợ nàng ta lại nghĩ cách hãm hại mình mới ổn.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 16: Tâm tư






      Phía Hoắc Tử Nhiêu có thể tạm thời ứng phó được, nhưng Dịch Dương lại đây chỉ là món khai vị, Hoắc Hoằng mới là nhân tố then chốt. Thương Lâm đến đây được bốn tháng, đến nay vẫn chưa gặp Hoắc Hoằng lần nào nên khó có thể hiểu được tâm trạng của Dịch Dương nên cứ chuẩn bị ngủ ngon giấc.


      Dịch Dương quay sang thấy vén chăn xong xuôi, nằm ngay ngắn bỗng nhiên hỏi bâng quơ. “ xem nếu Cao Trầm nghe thương thế của Hạ Lan hoàng hậu chuyển biến tốt làm thế nào?”


      Thương Lâm ngẩn ra. thông minh như vậy, nghe được thương thế của hoàng hậu tốt lên nhiều đương nhiên là có thể đoán được trở lại. Bây giờ Cao Trầm giả vẫn còn sống, nếu chọn cách quay lại vẫn còn kịp.


      biết nữa.” Thương Lâm . “Tôi nghĩ chắc là trở lại, dù sao Hạ Lan Tích ở bên nữa, giả chết cũng có ý nghĩa.”


      “Hình như rất thông cảm cho phải.” Dịch Dương thay đổi tư thế, giống như là chuẩn bị mở cuộc họp giường. “ , ở chung với ta mấy ngày, động lòng sao?”


      có.”


      “Cho dù là giống đối tượng thầm của cũng có sao?” Giọng của Dịch Dương hết sức bình thường, dường như là có ý gì đen tối.


      Thương Lâm nghĩ ngợi, biết sao bỗng trút hết lòng mình với . “Thế này nhé, tôi và Cao Trầm ở chung với nhau năm ngày, ta đối với tôi quả là chê vào đâu được, nhưng đó hoàn toàn là do tưởng tôi là Hạ Lan Tích – bạn của . Người phải là tôi. Tương tự thế, cho dù trước kia tôi có thương thầm ai đó nay cũng chỉ thích ngươi đó thôi, phải Cao Trầm. phải ai ai cũng thích thay lòng đổi dạ đâu.”


      Dịch Dương nhìn . “Vậy nếu như Cao Trầm chính là người mà lúc trước thích có muốn nối lại nhân duyên với ta ?” nhớ rất , lúc đầu khi tưởng thế rất là vui mừng.


      Thương Lâm im lặng lát rồi cười khổ. “Tôi nghĩ chắc là đâu.”


      “Tại sao?”


      “Bởi vì ra tôi sớm quyết tâm cắt đứt mọi thứ với ta rồi.” Thương Lâm nhàng . “Lúc ấy đầu óc tôi được bình thường lắm, cũng biết mà, gặp được người quen ở nơi tha hương này luôn khiến người ta thấy thân thuộc.” ngừng lát, sau đó giọng như tiếng muỗi vo ve. “Hơn nữa, tôi thích ta quá lâu…”


      Khi thích ai đó quá lâu tình cảm ấy biến thành thói quen. Thói quen dễ gì thay đổi nhưng cố hết sức, dù gì cũng có ngày bỏ được nó.


      ra hết, nhưng lại hiểu được.


      “Muốn trò chuyện lát ?” nhàn nhã . “Dù sao vẫn còn sớm, nếu muốn tôi có thể làm thùng rác cho xả.”


      Thương Lâm cụp mắt xuống. Có gì mà tán gẫu chứ, chuyện của và Mạc Đình Hiên mấy tiểu thuyết thanh xuân vườn trường viết nát bét hết rồi. nữ sinh biết trời cao đất dày, phải nam thần tượng trong lòng mọi người, mất ba năm ròng rã nhưng vẫn theo đuổi được . Đến cuối cùng trái tim nguội lạnh, mọi nhiệt huyết đều bị đốt cháy sạch, chỉ còn lại bùi ngùi và tiếc nuối.


      Trong câu chuyện này, Tô Bắc Bắc mới là nữ chính, còn chỉ là nữ phụ thúc đẩy câu chuyện thêm phần kịch tính mà thôi.


      có gì, chỉ là chuyện ngu ngốc trong quá khứ mà thôi.” . “Tôi từng thích người nhưng người đó thích tôi. Tôi rất buồn, đau khổ thời gian nhưng bây giờ tốt rồi.”


      Khi chuyện, thần sắc rất bình thản, ánh mắt nhìn ôn hòa nhưng kiên định, hề né tránh chút nào. Đó là ánh mắt mà chỉ khi buông được chuyện cũ mới có.


      Nhưng ràng là vừa rất đau lòng.


      Thương Lâm vốn tưởng rằng Dịch Dương châm chọc vài câu nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, ai ngờ đợi lúc mà vẫn nghe gì cả, chỉ dùng ánh mắt rất kỳ lạ để nhìn . Tự nhiên tim thấy hoảng loạn, quay đầu định ngủ nhưng lại bị ngăn lại.


      Tay của đặt đầu , xoa xoa vài cái giống như lúc chạng vạng vậy, nhưng lần này dịu dàng hơn khi ấy rất nhiều. “ thế này tốt lắm rồi.”


      “Tốt lắm rồi?” ngẩn ra. “Tốt chỗ nào?”


      “Thông suốt thế này là tốt.” mỉm cười. “Tôi thích như thế.”


      Tôi thích như thế.


      Tôi thích như thế.


      Tôi thích


      “Ờ…” Thương Lâm mặt đổi sắc, còn Dịch Dương khẽ nheo mắt lại. “ đỏ mặt kìa.”


      bậy bạ.” Thương Lâm lườm . “Tôi bị nóng thôi mà!”


      Dịch Dương nhún vai, giọng có vẻ thỏa hiệp. “Được được, bị nóng.”


      Thương Lâm biết hoàn toàn tin, giả vờ tức giận quay lưng qua, thèm nhìn nữa. Dưới lớp chăn dày kín mít, trái tim ngừng đập loạn xạ của nhắc nhở rằng, có thứ gì đó dần dần nảy mầm.


      nhớ tới đêm hôm qua, bị người ta đuổi bắt, gần như là tuyệt vọng. bỗng xuất ngay thời khắc quan trọng nhất, giống như là chúa cứu thế vậy, thoáng chốc mang từ địa ngục về lại nhân gian an lành.


      Giờ khắc ấy, động lòng, và chỉ có mình biết.


      cảm thấy đầu cứ ong ong cả lên, là chán nản hay bực bội. Cố quên tình cảm với Mạc Đình Hiên chưa đến năm thích người khác rồi sao? Quan trọng nhất là lần trước là thầm, lòng này vẫn là thầm. Có cần cẩu huyết thế chứ? Hơn nữa gã Dịch Dương này thoạt nhìn còn khó cua hơn Mạc Đình Hiên nhiều. Nếu thích biết con đường chông gai thế nào nữa.


      Lẽ nào trong người có máu thích bị ngược sao?


      ***

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hai ngày sau, Thương Lâm gặp Hoắc Hoằng lần đầu tiên. Lúc ấy Dịch Dương ở bên cạnh , cùng tản bộ trong hành cung. Bởi vì phát ra thay đổi trong tình cảm của mình, mấy ngày nay, những lúc ở chung với Dịch Dương đều được tự nhiên cho lắm, nhưng khổ nỗi là phương diện này, gã kia rất là khờ khạo, vẫn cứ hay chế giễu như trước kia, thỉnh thoảng còn châm chọc vài câu. Trước kia Thương Lâm còn có thể ung dung ứng đối, bây giờ cứ nơm nớp lo sợ, sợ có phút nào đó mình cầm lòng được mà nhào tới. Nhất là có hôm, khi vuốt ve mặt , sợ tới mức cả người cứng đờ, suýt nữa là làm vết thương rách ra…


      được, cứ tiếp tục thế này bị nhìn thấu mất thôi, phải nghĩ cách gì mới được.


      lúc nghĩ ngợi thấy có ba vị đại thần từ xa đến, hướng về phía bọn họ. Lúc này nếu muốn tránh mặt muộn, đành phải cùng Dịch Dương dừng chân lại, chuẩn bị sẵn sàng để tiếp kiến thần tử.


      Người trước đầu quấn mũ lụa đen, người mặc quan bào mày tím sậm, khí phái bức người. Tuy gần năm mươi nhưng mặt mũi vẫn trẻ trung tuấn, đôi mắt đen thẳm sáng ngời, vừa nhìn là biết phải tay vừa. Vì để râu nên Thương Lâm lập tức nghĩ tới ba chữ “mĩ nhiêm công(*)”. Hai người phía sau kém hơn nhiều, bất luận là khí thế hay tướng mạo đều chỉ có thể làm nền cho .


      (*) Mĩ nhiêm công: ông râu dài đẹp trai. Từ này thường dùng để hình dung Quan Vân Trường trong Tam quốc diễn nghĩa.


      Sau khi ba người hành lễ xong, mĩ nhiêm công bình tĩnh : “Mấy ngày trước hoàng thượng lệnh cho vi thần điều tra chuyện thích khác, nay có manh mối.”


      “Thế à?” Dịch Dương nhướng mày. “Đại tư mã quả nhiên làm việc nhanh nhẹn.”


      Đại tư mã? mặt Thương Lâm khẽ biến sắc. ra người này chính là đại boss quyền khuynh triều chính – Hoắc Hoằng.


      “Bệ hạ quá khen.” Hoắc Hoằng . “Trong tay Chu đại nhân có khẩu cung của thích khách, bệ hạ có cần xem ngay ?”


      vội.” Dịch Dương cười cười. “Bây giờ trẫm phải tản bộ với hoàng hậu cho hết vòng .” làm ra vẻ trầm mê tửu sắc.


      Lúc này Hoắc Hoằng mới nhìn đến Thương Lâm. “ biết phượng thể của nương nương khỏe hơn chưa? Chúng thần rất là lo lắng.”


      biết sao nhìn thấy ánh mắt như cười như của Thương Lâm bỗng thấy sợ hãi và khiếp đảm, chỉ có thể cố nở nụ cười miễn cưỡng. “Đa tạ đại nhân quan tâm, thương thế của bổn cung dần chuyển biến tốt, nghỉ ngơi thêm thời gian nữa chắc là sao.”


      “Vậy tốt quá.” Hoắc Hoằng cười, . “Sáng nay thần nghe Phụng Xa đô úy Cao Trầm của Yến Quốc cũng qua cơn nguy kịch, đúng là ông trời phù hộ, để cho bọn nghịch tặc ấy gây ra tai họa.”


      Cao Trầm qua cơn nguy kịch? Vậy cách khác, người đàn ông từng thề hẹn sắt son dẫn ngao du thiên hạ trở lại rồi, hơn nữa bọn họ nhanh chóng gặp lai.


      Chu đại nhân bỗng lên tiếng, vẻ mặt đầy quan tâm. “Hoàng hậu nương nương vẫn dưỡng bệnh nên nghĩ ngợi quá nhiều, nếu có lợi cho phượng thể.” Ông ta sâu xa. “Bất luận người ngoài đồn đãi thế nào người cũng đừng để trong lòng.”


      “Người ngoài đồn đãi?” Thương Lâm nhíu mày. “Bổn cung hiểu ý của đại nhân lắm.”


      Dường như Chu đại nhân hơi ngạc nhiên. “Người biết sao?” Ông ta nhìn Dịch Dương. “Vi thần nhiều lời, xin bệ hạ thứ tội.”


      Dịch Dương thờ ơ liếc ông ta cái. “Đúng là nhiều lời.”


      Chu đại nhân vội vàng quỳ xuống nhận tội, Hoắc Hoằng nhìn ông ta, sau đó nhìn Dịch Dương. “Lời đồn đãi vô căn cứ, bệ hạ đừng để trong lòng.”


      Dịch Dương hừ tiếng, tỏ vẻ hết sức bực bội. “Trong hành cung mà cũng nhiều ruồi bọ thế này, đúng là bực chết được. Thôi được rồi, các khanh cứ đến tiền điện để đợi trẫm trước, lát nữa trẫm qua đó.”


      Hoắc Hoằng và hai người kia cùng thối lui. Khi áp lực mạnh mẽ kia còn nữa, Thương Lâm mới thở phào hơi. quay đầu sang nhìn Dịch Dương thấy nhìn bóng người càng ngày càng xa ấy với ánh mắt rất lãnh đạm, nụ cười bên môi cũng đóng băng lại.


      Thương Lâm chưa bao giờ thấy như thế, trong nhất thời bỗng ngẩn ra, quên mất mình định gì.


      ***


      Thương Lâm nhanh chóng biết được lời đồn đãi mà Hoắc Hoằng là gì. Từ xuống dưới của hành cung đều xôn xao bàn tán rằng ra trước khi xuất giá, hoàng hậu nương nương từng qua lại thân mật với Phụng Xa đô úy, suýt nữa là hứa hôn. Nhưng sau đó hoàng đế của Yến Quốc đổi ý, gả hoàng hậu sang Ngụy Quốc, đôi tình nhân vì thế bị chia ly. Lần này Phụng Xa đô úy đến Ngụy Quốc, ngoài mặt là sứ nhưng thực tế là vì muốn gặp lại nương nương để an ủi mối tương tư. thế dễ nghe, thậm chí còn có người thích khách đêm đó có liên quan đến Cao Trầm, mục đích là nhân lúc hỗn loạn mang hoàng hậu rời khỏi cung.


      Thương Lâm mặt mày ủ ê, nằm xoài ra bàn, oán thán với Dịch Dương ngồi đối diện. “Sao có thể để mặc cho tin tức này đồn đãi thế chứ?”


      “Miệng là của người ta, tôi có cách nào đâu chứ?” Dịch Dương nhướng mày. “Hơn nữa, lẽ nào đây phải là sao?”


      , cho nên mới đáng sợ chứ! Thương Lâm sầu não. “ mau đuổi mấy sứ thần Yến Quốc ấy , phiền chết được!”


      “Được rồi.” Dịch Dương dứt khoát. “Dù sao kẻ thế tội tìm được rồi, cũng có thể ăn với Yến Quốc được rồi.”


      Kẻ thế tội mà Dịch Dương chính là kẻ đầu sỏ mà Hoắc Hoằng tra ra được. Là gia tộc họ Tô ở Đinh Châu, tổ tiên từng là đại thần của Ngụy Quốc nhưng vì thẳng thắn dâng sớ can gián đế vương mà sau đó bị lăng trì xử tử. Con cháu ông ta oán hận trong lòng, lần này quyết chí phục thù. Lúc này gia tộc ấy bị áp chế, đợi phán quyết cuối cùng.


      “Sao lại để cho Hoắc Hoằng làm chuyện này?” Thương Lâm . “ ràng biết ta vu oan cho người khác mà.”


      “Chuyện này tôi tự có cân nhắc.” Dịch Dương mỉm cười. “ cứ yên tâm dưỡng thương cho mau lành , đấy mới là chuyện quan trọng.”


      lại dùng ánh mắt dịu dàng ấm áp này để nhìn , Thương Lâm cảm thấy tim mình đập nhanh, hoàn toàn thể khống chế được. Trời ạ, đến ngồi bên cạnh từ lúc nào vậy, cả đôi mắt kia lại cứ nhìn cách thành nữa!


      Mắt Dịch Dương dừng lại ngực lúc. “Hôm ấy suýt nữa là miệng vết thương của bị vỡ ra, bây giờ đỡ chút nào chưa?”


      Thương Lâm nhắm mắt lại, cảm thấy hơi bất lực. Hỏi thương thế được, nhưng có cần nhìn chằm chằm vào vị trí ám muội ấy ? Lòng vô tư trong sáng, nhưng tôi lại được như vậy!


      Tôi nghĩ bậy nghĩ bạ mất!

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 17: Né tránh






      “Tốt lắm.” cười xấu hổ, rồi rụt về phía sau chút.


      Dịch Dương nhận thấy được tự nhiên lắm, mày hơi nhíu lại, sau đó mới phát ra hành động nhìn chằm chằm vào ngực vừa rồi… đúng là ổn cho lắm.


      tằng hắng tiếng rồi mỉm cười. “Vậy tốt, chúng ta nghỉ thôi.”


      Trái tim bé bỏng lại rung lên lần nữa. Thương Lâm nhìn những đường cong quyến rũ của đôi môi và cằm , bỗng nhiên cảm thấy đêm hôm khuya khoắt, đúng là thời cơ tốt để nằm giường chuyện phiếm.


      ôm tâm trạng ấy nằm xuống bên cạnh , sau đó mới chậm rãi lên tiếng. “Toàn là hỏi tôi thôi, tôi còn chưa biết chuyện của đây.” Mắt trong veo như nước. “Này, trước kia từng quen với mấy bạn rồi?” Ngoài mặt giả vờ như là quan tâm lắm, nhưng tim hồi hộp trến nỗi ngừng đập.


      Dịch Dương liếc cái, trả lời thẳng vào vấn đề. “ thấy sao? Tôi nhìn giống từng có mấy bạn lắm sao?”


      Thương Lâm chống cằm. “Tôi cảm thấy kiểu đàn ông có BMG(*) như nhất định có rất nhiều người thích…”


      (*) BGM: Background Music – mỗi lần xuất như có nhạc làm nền, tạo hiệu ứng hoàng tráng.


      “Đợi , cái gì mà có BGM?” Dịch Dương thấy rất buồn cười. “Sao những từ luôn cứ kỳ quái thế nhỉ?”


      Thương Lâm nháy mắt. “Giống như mối tình đầu của tôi vậy đó, khi xuất rất ngầu, rất hiên ngang, như là có BGM!”


      “Mối tình đầu?” Nụ cười môi Dịch Dương cũng nhạt hơn. “Cộng thêm đối tượng thầm tình sử của cũng phong phú quá nhỉ?”


      Lúc ấy Thương Lâm mới biết hiểu lầm, lập tức giải thích. “Mối tình đầu mà tôi chính là Tuxedo mặt nạ đó! có xem Thủy thủ mặt trăng chưa? Thôi , chắc là chưa từng xem. Mỗi lần nam chính trong đó xuất là rất hoành tráng, người chưa tới mà hoa tới trước, còn có hiệu ứng nhạc riêng nữa.”


      Dịch Dương thấy cách say sưa chậm rãi hỏi. “Cho nên cảm thấy tôi giống ta?”


      Lúc ấy Thương Lâm mới phát hình như câu này để lộ tâm tư của mình nên vội vàng lấp liếm. “Giống như tối hôm đó đó, đột nhiên xuất cứu tôi, lần ấy giống y hệt.” vỗ vai . “Giống hiệp sĩ.”


      Dịch Dương được ca tụng nhưng vẫn thấy vui vẻ gì lắm. “Vậy hiệp sĩ có BGM cho biết, tôi chưa từng có bạn .”


      có?” Thương Lâm kinh ngạc. “Tại sao?”


      “Lúc lính có cơ hội, sau khi xuất ngũ có thời gian nên có.” Dịch Dương rất thản nhiên. “Hơn nữa tôi chưa từng gặp nào khiến tôi có cảm giác.”


      “Vẫn luôn có sao?” Thương Lâm hỏi trong nhấp nhỏm.


      Dịch Dương nghiêm túc nhớ lại, xác định là mình sống ở đại hai mươi lăm năm trời nhưng chưa gặp được. “ có.”


      Thương Lâm lập tức thất vọng. có, vậy cách khác, cũng có ý gì với rồi. Nghĩ lại cũng phải, có điều kiện tốt như thế, ở đại người đẹp như mây mà cũng chấm được ai sao lại nhìn trúng cho được?


      Tuy chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe thế vẫn khỏi buồn rầu. Thầm mến quả là con tiểu tinh phiền phức!


      lúc lâu mà nghe thấy bên cạnh lên tiếng, Dịch Dương quay lại thấy khuôn mặt nhăn nhó và oán hận. suy nghĩ lát, đắn đo : “Tôi chưa từng ai, có tin lá cải để nghe nên căm phẫn đến mức này sao?”


      tưởng rằng bực bội vì chuyện này sao? Thương Lâm bỗng có cảm giác bất lực như là gây hấn với người ta mà người ta để ý đến mình.


      cảm thấy mình như trở về với hai năm trước, khi đó còn thầm mến Mạc Đình Hiên, mỗi ngày đều phải chịu đựng thứ cảm giác này.


      ***


      Năm ngày sau, mọi người rời khỏi hành cung Nam Sơn, về lại hoàng cung trong nội thành. đường về cung, Thương Lâm cũng suy nghĩ cách nghiêm túc về tình cảm của mình đối với Dịch Dương.


      Trước đây từng đọc được câu, nếu đôi nam nữ bị nhốt đảo hoang trong thời gian dài, cho dù trước kia hai người này ưa nhau nữa sau đó cũng thương đối phương. cảm thấy tình hình của mình và Dịch Dương bây giờ rất giống câu ấy.


      Tuy chỗ này phải là đảo hoang nhưng tại nơi dị thế này, chỉ có bọn họ là hiểu được nhau. Đây là mối quan hệ rất kỳ diệu, bởi vì cùng đến từ nơi, bởi vì cùng có bí mật, cho nên vị trí của người này trong lòng người kia là tầm thường.


      nghĩ, có lẽ là vì quá ỷ lại nên mới hồ đồ khiến tình cảm thăng hoa. muốn nếm phải mùi vị tương tư đau khổ ấy nữa, cho nên quyết định quản chặt trái tim tràn đầy tình của mình.


      ***

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :