1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cửa sổ được chống lên hơn phân nửa, ánh trang hiền hòa chiếu vào, khiến cho căn phòng thêm đặc biệt. Thương Lâm châm đầy hai ly rượu bằng men xanh có viền hoa, mỉm cười đưa cho Cao Trầm ly. “Mời biểu ca.”


      Cao Trầm nhận lấy, nhìn chút rồi mới từ từ uống. “Vừa uống vào thanh ngọt, vị lắng lại rất lâu, ngũ hợp tửu quả nhiên danh bất hư truyền.”


      Thương Lâm cười . “Biểu ca là, uống rượu thôi mà cũng nhiều như vậy.” ngửa cổ uống cạn ly rượu. “Nếu huynh thích chi bằng hãy nghiên cứu cách chế tạo ngũ hợp tửu .” Nghe Nhập Họa , rất giỏi về ủ rượu.


      thế, bỗng cảm thấy kiến thức thi phú học rất uyên bác rồi, thêm vào đó còn hiểu biết rộng những thứ khác, quan trọng nhất là người rất tuấn, đúng là hàng hiếm mà!


      “Được, dù sao sau này chúng ta cũng phải kiếm cách mưu sinh, chi bằng mở quán rượu.” Cao Trầm mỉm cười, .


      “Huynh ủ rượu, muội bắt chước Văn Quân bán rượu.” Thương Lâm nhướng mày.


      “Vậy cần.” Cao Trầm cười. “Tuy số tài sản mà ta chuẩn bị nhiều lắm nhưng đến nỗi bắt muội phải xuất đầu lộ diện.” quẹt mũi Thương Lâm cái. “Muội chỉ cần vui vẻ gả cho ta, sau đó cùng ta du sơn ngoạn thủy là được.”


      Dạo chơi khắp thiên hạ sao?


      Thấy trong mắt Thương Lâm lộ ra vẻ mê mẩn Cao Trầm mỉm cười, . “Muội còn nhớ , lúc muội đọc sách, thích nhất là cuộc sống độc dạo chơi khắp bốn biển trong mấy cuốn du ký. Những chuyện ngày xưa ta thể nhận lời với muội bây giờ đều có thể làm được.”


      Ngón tay thon dài lướt qua gương mặt mịn màng của . “Hoa hạnh nở trong mưa xuân ở Giang Nam, cát vàng mênh mông ở Tây Vực, núi tuyết ngàn năm tan núi Thiên Tuyên, những cảnh đẹp gặp là khó quên ấy chúng ta có cả đời để nhìn ngắm.”


      Thương Lâm ngẩn ngơ nhìn , nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.


      Trong kỳ ức bỗng lên cảnh này: trong phòng karaoke náo nhiệt, giọng trong trẻo vang lên. “Đình Hiên, và Bắc Bắc định kết hôn thế nào? Bắc Bắc của chúng ta rất thích lãng mạn, phải tổ chức hôn lễ có sáng tạo chút đó.”


      Mạc Đình Hiên được hỏi nhưng còn chưa kịp trả lời Tô Bắc Bắc giành lên tiếng: “Mình nghĩ trước rồi, sau khi mình và Đình Hiên kết hôn du lịch. Có rất nhiều nơi mình muốn đến nhưng đáng tiếc là chưa có thời gian, vừa vặn đến lúc đó có thể cùng Đình Hiên.”


      ấy chủ động như thế làm mọi người đều cười ồ lên. Mạc Đình Hiên vỗ trán , mỉm cười : “Vậy em vạch lộ trình sẵn chưa?”


      “Đương nhiên xong rồi!” Bị bạn trai trêu chọc Tô Bắc Bắc vẫn hết sức bình tĩnh. “Đầu tiên là Đại Tây Bắc chuyến, sau đó ven biển phía Đông Nam, thuận tiện dạo vòng Nam Kinh, Tô Châu, Hàng Châu. Còn điểm đến cuối cùng chắc là núi Trường Bạch. Cũng sắp mười lăm năm rồi, đúng lúc có thể đón Tiểu Ca từ Thanh Đồng Môn ra luôn.”


      Mọi người nhiệt liệt vỗ tay hoan hô lời phát biểu dõng dạc này. Thương Lâm lẫn trong đám người, hoan hô vài tiếng, sau đó quay đầu uống cạn ly rượu xái.


      Bà nó, cũng tính núi Trường Bạch đón Tiểu Ca vậy, phải bắt chước ta đâu!


      Hồi ức bi thương khiến người Thương Lâm run lên, vội vàng châm rượu cho Cao Trầm. “Nào, uống !”


      Động tác của hơi luống cuống nhưng Cao Trầm lại gì, nghe lời uống hết ly rượu ngon. Thương Lâm có lý do để tin rằng chỉ cần muốn, uống sạch bầu rượu mà do dự gì.


      nhân nhượng và chiều chuộng này là cho Thương Lâm vừa vui vừa buồn. Lẽ nào bị Dịch Dương đoán đúng rồi sao, Cao Trầm xuất là để hoàn thành tâm nguyện? Nếu tại sao mỗi lần chuyện với đều na ná với những chuyện trước kia thế?


      Khoan khoan , có chuyện này vẫn chưa nghĩ kỹ. Cao Trầm giống với Mạc Đình Hiên như vậy, lại giống với Hạ Lan Tích, trong đó có ý nghĩa sâu xa gì nhỉ? Chuyện xuyên mà cũng có thể xảy ra những chuyện thần kỳ khác cũng phải thể.


      Lẽ nào đây chính là kiếp trước, kiếp này trong truyền thuyết!


      Thương Lâm ngơ ngác nhìn Cao Trầm, bị ý tưởng vừa nảy ra trong đầu làm mơ màng.


      “Tích Nhi, muội sao thế?”


      Hai chữ tích nhi khiến Thương Lâm bừng tỉnh khỏi cơn tự kỷ. đúng, người mà phải là , phải là Thương Lâm đến từ thế kỷ 21 mà là Hạ Lan Tích cành vàng lá ngọc, thanh mai trúc mã với . Lần đầu tiên tuy đơn phương người ta nhưng tốt xấu gì cũng là con người độc lập, lẽ nào lần thứ hai lại biến chất tới mức làm thế thân của người khác?


      Thế chẳng phải tự tìm khổ sao?


      Thương Lâm hít sâu hơi, mỉm cười. “ có gì, chúng ta uống tiếp .”


      Hai chén trà sau, Thương Lâm nhìn Cao Trầm ngủ mê man, nhàng : “Bảo trọng.” đứng dậy mặc bộ quần áo giấu sẵn dưới giường vào, lặng lẽ ra khỏi phòng.


      Lúc đóng cửa lại, nhìn thêm lần cuối. Dưới ánh trăng hiền hòa, diện mạo của vẫn rất ánh tuấn, mỗi đường nét đều làm động lòng. Nhưng đây là người của Hạ Lan Tích, phải của . tự trọng và suy nghĩ của riêng mình, muốn kết thành đôi với trong trường hợp như vậy.


      Nhưng trong lòng vẫn có điều tiếc nuối. Nếu trong thân xác này vẫn là Hạ Lan Tích chắc chắn bọn họ đôi tình nhân khiến bao người hâm mộ, nhưng bây giờ trời định là mãi mãi thể gặp lại.


      Thậm chí còn biết rằng, Tích Nhi của chết rồi!

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 13: Gặp lại






      Thương Lâm đến thế giới này được bốn tháng, rốt cuộc cũng bước vào con đường xông pha thiên hạ của xuyên .


      Trước khi trốn chạy, cân nhắc kỹ càng rằng chôm của Cao Trầm số tiền , đủ để sinh sống trong thời đại này vài tháng. Lúc đầu, bị bắt ở lại hoàng cung, từng tưởng tượng rằng nếu có ngày phải mình ra ngoài kiếm sống mình phải làm gì bây giờ, rồi còn từng liệt kê hết những kỹ năng mưu sinh của mình ra, nghiêm túc suy nghĩ con đường sau này. Tuy bây giờ qua vài tháng nhưng kế hoạch vẫn có sẵn, cho nên cũng hoảng loạn lắm.


      Vốn định lập tức rời khỏi thành Hạ Đinh, rồi sau đó về lại Cận Dương hay là xứ khác còn chưa biết. Nhưng sau đó nghĩ, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chắc chắn Cao Trầm thể ngờ được dám tiếp tục ở lại Hạ Đinh, có khả năng ra khỏi thành tìm , thế là thong dong rồi.


      Mấy ngày nay theo bên cạnh Cao Trầm, ngày nào cũng phải dịch dung nên học được ít kỹ xảo. Trong tay có mặt nạ da người để dùng, liền dùng bùn trét cho dơ mặt mình, rồi lại nhét những đạo cụ được chuẩn bị từ trước vào trong quần áo, khiến thân hình mập mạp hơn, đến nỗi vừa nhìn nhận ra ngay. còn học được từ Cao Trầm cách làm thế nào để ép giọng xuống, khiến giọng giống như đàn ông. Bây giờ những kỹ năng này phát huy công dụng rồi.


      Cứ như thế, Thương Lâm hóa trang thành gã ăn mày dơ dáy bẩn thỉu, trốn trong ngôi miếu đổ nát ở phía tây thành, trộn lẫn với những người ăn mày khác. Theo kế hoạch ban đầu, ở Hạ Đinh tháng, đợi sóng yên bể lặng rồi mới tìm đường khác để . Nhưng vừa gia nhập cái bang được ba ngày gặp phải mối nguy lớn trong đời.


      Lúc đêm khuya vắng vẻ, có ba hắc y nhân lẳng lặng đột nhập vào miếu. Thương Lâm vốn tỉnh ngủ, nghe thấy chút tiếng động lập tức thức dậy. Trong ngôi miếu còn rất nhiều ăn mày ngủ, nằm ngổn ngang dưới đất, giống như là trong phim kinh dị vậy. Còn ba hắc y nhân kia rất kiên nhẫn xem xét kỹ từng tên ăn mày, dường như muốn nhận diện mạo của họ.


      Bọn họ … tìm sao?


      Lông tơ người Thương Lâm bỗng dựng ngược dậy. Thấy những người kia sắp tìm qua bên này, vội vàng dùng chân đạp vào phần eo của tên ăn mày nằm bên cạnh, khiến ta rống lên như là sói tru: “Bà nội nó! Đứa chết tiệt nào dám đá ông mày đó!”


      Mấy người ăn mày lần lượt thức dậy, tiếng mắng chửi nhốn nháo cả lên, hết sức ầm ĩ.


      Thương Lâm đá tên ăn mày xong mới thấy hối hận. Nếu bọn hắc y nhân ấy làm tới cùng chắc giết hết bọn ăn mày này để diệt khẩu, vậy há chẳng phải hại họ rồi sao? May mà bọn chúng còn chưa tới mức phát rồ, khi mấy tên ăn mày bắt đầu mắng chửi chúng lập tức rút lui, để lại vết tích gì.


      Thương Lâm nhìn trăng thanh gió mát bên ngoài khung cửa sổ rách nát, im lặng lúc rồi quay đầu lại nhìn gã ăn mày bên cạnh, rất đường hoàng: “Vương lão tam, lần sau mày đừng có rống lên như heo bị chọc tiết được ? Tao bị mày làm thức giấc rồi nè!”


      ***


      được, ngôi miếu này còn an toàn nữa rồi. Thương Lâm soi vào hồ nước để sửa sang lại diện mạo ăn mày của mình, nắm đả cẩu bổng trong tay, hòa vào dòng người ra ngoài thành.


      ôm mấy cái màn thầu và bình nước, chút lại dừng, kham khổ như chiến sĩ cách mạng. Nhưng cho dù cẩn thận như thế suýt chút nữa vẫn bị tóm.


      Ngoài thành Hạ Đinh khoảng năm mươi dặm, chen lẫn trong đám người, cúi đầu chuyên chú gặm màn thầu. Cách đó xa, người đàn ông vóc dáng cao to nhưng lại có gương mặt bình thường dùng ánh mắt lạnh như băng để lướt qua người , rồi lại dời chỗ khác.


      nhận ra , đó chính là Cao Trầm sau khi dịch dung.


      Mấy tên hắc y nhân ở trong miếu vào tối hôm đó chắc phải là người của Cao Trầm. Bằng hiểu biết của đối với Hạ Lan Tích, chắc hẳn thể nào ngờ được công chúa Hạ Lan Tích cao quý lại cải trang thành tên ăn mày dơ bẩn, cho nên hoàn toàn nghi ngờ gì đến mấy gã ăn mày.


      Sau khi Cao Trầm dẫn người xa, gã ăn mày bên cạnh thân mật khoát vai . “Haiz, Tiểu Mễ à, sau này đệ tính lăn lộn chỗ nào đây? Cận Dương có rất nhiều người giàu, ngay cả cơm cho chó mà cũng dùng gạo trắng, nếu huynh với đệ cùng đến đó để sống những ngày tốt đẹp !”


      Thương Lâm gặp được gã ăn mày có biệt danh lão Trương này ở đường, thấy là người cùng nghề nên nhất định phải chung với nhau. Thương Lâm nghĩ dù sao bây giờ mình cũng cải trang thành đàn ông, có thêm người che chắn cũng tốt nên đồng ý. Lão trương lớn hơn Thương Lâm mười mấy tuổi, liền bắt chước mấy ăn mày khác gọi là đại ca.


      “Đại ca, đệ… đệ muốn Cận Dương.” Thương Lâm từ tốn .


      “Tại sao?” Lão Trương cao giọng. “Lẽ nào đệ sợ mấy quan to quyền quý đó? Đừng sợ, có đại ca bảo vệ đệ, ta xem ai dám ức hiếp đệ nào!”


      Thương Lâm cười miễn cưỡng, gì nữa.


      ***

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đêm hôm đó, Thương Lâm say giấc nồng bỗng bị cảm giác nong nóng làm thức giấc. Vừa mở mắt ra, nhìn thấy lão Trương – người hai ngày nay xưng huynh gọi đệ với đè người , sờ mó lung tung.


      Suýt nữa là Thương Lâm giật mình đến hồn vía lên mây, cái tát lập tức bay tới mặt . “Mẹ nó, ngươi làm gì đó?”


      Bây giờ nghĩ lại đúng là thái độ của lão Trương này cũng nhiệt tình thái quá, hằng ngày có cơ hội là tới bắt chuyện với . vốn tưởng là người thích kết giao bằng hữu, nhưng xem tình hình này lẽ nào là kẻ đồng tính? Thấy yếu đuối, nhìn giống như tiểu thụ nên mới động lòng?


      “Ta Tiểu Mễ à, đừng có giả vờ nữa. Tuy nay đại ca ta nghèo túng nhưng trước kia cũng từng phong lưu vô số. Xương cốt dáng người này của , sao có thể là đàn ông được?” vừa vừa nhe răng cười. “Nào, để đại ca tới thương muội, sau này muội theo ta, đại ca nhất định đối tốt với muội.”


      Bà nó! ngờ gặp phải tên ăn mày có gốc gác!


      Thấy bàn tay dơ bẩn kia sắp kéo quần áo mình, Thương Lâm giơ chân lên cao, đạp mạnh vào chỗ ấy của . Lão Trương hét lên cách thảm thiết, lập tức đẩy ra, hoảng hốt chạy ra ngoài.


      Phía sau nhanh chóng vang lên tiếng bước chân lộn xộn, dường như chỉ có người. Thương Lâm nhớ tới những tên ăn mày theo Lão Trương cảm thấy tê tái. Nếu bị bọn chúng bắt được kết cục của thể tưởng tượng được.


      Mẹ nó, sớm biết thế này ngoan ngoãn theo Cao Trầm rồi, ai mà ngờ tên ăn mày mà cũng háo sắc tới mức to gan thế chứ.


      Dưới chân bị vấp, người lập tức mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước. Bởi cố này, những người đó đuổi kịp . kịp để ý tới cơ thể đau nhức vì bị ngã, lập tức quơ lấy hòn đá bên cạnh, uy hiếp bọn chúng. “Các người đừng qua đây!”


      sắc mặt lão Trương trầm. “Tiện nhân, rượu mời uống muốn uống rượu phạt, tối nay mà tao cho mày bài học cái tên Trương Tứ Đức của tao viết ngược lại.”


      Thương Lâm nhìn bộ dạng hung hăng dữ tợn của , tay phải nắm chặt thành đấm, lòng có quyết định. Cùng lắm chết chung, bất luận thế nào cũng để mặc cho mấy gã khốn này làm nhục!


      Lão Trương cười lạnh vài tiếng rồi nhào tới. Thương Lâm nghiến chặt răng, chuẩn bị đánh nhau với bỗng nghe lão Trương rống lên như heo bị chọc tiết. “Ai, ai dám đánh lén ông mày!”


      Dưới ánh trăng sáng, trán bị thủng lỗ, ngừng trào máu ra ngoài, trông hết sức kinh người. Thương Lâm nhìn cục đá tay mình, rồi lại nhìn cái mặt đầy máu của lão Trương, thầm nghĩ đúng, ta còn chưa có đập mà!


      “Là ông mày đánh lén mày đấy!” giọng lạnh lùng vang lên, khiến người Thương Lâm lập tức cứng đờ.


      từ từ quay đầu lại, chỉ thấy dưới gốc cây cổ thụ cách đó xa, có chàng trai dáng người cao lớn, tay phải cầm cục đá, vừa ném nó vừa về phía bọn . Điệu bộ của vô cùng nhàn nhã, giống như đánh nhau với người ta mà giống như tản bộ trong vườn nhà mình hơn.


      “Thằng khốn, dám phá hỏng chuyện tốt của ông mày à! Mẹ nó, đánh chết nó cho tao!” Lão Trương nổi giận đùng đùng, xua tay cái là những người bên cạnh liền xông về phía chàng trai kia. Thương Lâm khẩn trương, những ngón tay bấu chặt xuống đất, mắt dám rời khỏi cuộc chiến lấy giây.


      Thân thủ của vẫn lợi hại như cái hôm ở Nam Sơn, chỉ cần lát là có thể nhàng đánh bảy tám người đàn ông gục xuống đất. lão Trương sợ hãi, cám ngang ngược nữa, vừa run rẩy vừa lùi ra sau.


      Chàng trai thèm để ý đến lão Trương, ngược lại từ tốn đến trước mặt Thương Lâm, ngồi xổm xuống đất, ngón tay thon dài nắm lấy chiếc cằm của . Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, nhàng : “Đây là ăn mày quyến rũ đáng của nhà ai thế này? là đáng thương mà.”


      “Dịch Dương…” Thương Lâm òa khóc, nhào thẳng vào lòng . “ đó sao? Sao lại ở đây?” năng lộn xộn. “Tôi sợ chết được, lúc nãy tôi cứ tưởng là phải nằm lại chỗ này luôn rồi chứ. đến rồi sao?”


      Dịch Dương mặc cho ôm mình lát, sau đó mới chậm rãi nắm lấy vai , đẩy ra. “Ngại quá, tôi có bệnh sạch .” nhìn bộ dạng bẩn thỉu của từ xuống dưới, trong đôi mắt đen thẳm toàn là vẻ khâm phục. “Khiến cho mình trở nên thế này, cũng tàn nhẫn quá nhỉ!”


      Thương Lâm vừa thoát chết trong gang tấc nên để tâm đến những lời trào phúng của , chỉ ôm lấy vai lần nữa, vừa khóc lóc vừa than thở. “Để tôi ôm chút chết sao chứ.”


      Lần này Dịch Dương đẩy ra nữa, chỉ kéo tay qua, cầm lấy cục đá bị nắm đến nóng lên, thèm quay đầu lại mà ném thẳng nó ra sau. Tiếp theo, lần thứ ba trong đêm nay, lão Trương liền rống lên tiếng kêu thảm thiết như bị chọc tiết.


      …Đúng là đáng thương mà. còn ảo tưởng rằng có thể nhân lúc hai người này ôm ấp nhau có thể chạy trốn, ai ngờ trốn được thôi , còn bị cục đá đập thêm vào vết thương.


      Dịch Dương đỡ Thương Lâm đứng dậy, thấy quần áo xộc xệch, da thịt trắng nõn nà như như cởi áo choàng ra, khoác lên cho . Tay nắm lấy eo , rồi hất hàm về phía trước. “Bà xã, em xem phải trừng trị bọn chúng thế nào đây?” Giọng điệu thờ ơ giống như trước mặt phải là đám người thương tích đầy mình, mà là rau củ quả trong vườn nhà .


      Lão Trương đợi Thương Lâm chuyện liền giãy giụa rồi kêu lên: “Tiểu Mễ à, đại ca sai rồi. Đệ nể tình mấy ngày nay ta cũng chăm lo bảo bọc cho đệ mà tha cho ta .”


      “Tiểu Mễ?” Dịch Dương nhướng mày. “ có thể lấy cái tên nào dễ nghe hơn ?”


      “Tôi muốn tưởng niệm tên ăn mày trong Võ lâm ngoại truyện mà!” Thương Lâm nghiêm túc .


      “Võ lâm ngoại truyện? Chưa xem.” Dịch Dương . “Tôi cứ tưởng giật được điện thoại Tiểu Mễ(*) nên mới lấy tên đó để phục thù chớ.” Ngừng chút, lại nhịn được mà chê tiếp. “Cái tên này gớm quá.”


      (*) Điện thoại Tiểu Mễ là tên loại smart phone bán rất chạy ở Trung Quốc.


      “Được, lần sau tôi lấy tên Samsung.” Thương Lâm dõng dạc.


      “Tiểu Mễ…” Lão Trương vẫn kêu rên, nhưng lại bị Thương Lâm ngắt lời. “Được rồi, đừng có kêu ma gọi quỷ nữa.” quay qua nhìn Dịch Dương. “ ra đây có dẫn người theo ?”


      Dịch Dương gật đầu.


      “Vậy để hai người lại, đưa mấy tên này đến quan phủ, là bọn chúng đùa bỡn con nhà lành, gây nguy hiểm đến an ninh xã hội, để bọn chúng phải ăn cơm tù .”


      vừa xong lại nghe loạt tiếng cầu xin. Dịch Dương thấy mắt hơi đỏ, bên trong còn rớm rớm nước mắt mỉm cười. “Được, bắt bọn chúng phải ăn cơm tù.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 14: Tắm rửa






      Bọn ăn mày bị tống rồi, Thương Lâm đứng vùng đất hoang vắng trống trải, nhìn cả người mình bẩn thỉu dơ dáy, rồi nhìn Dịch Dương áo mũ chỉnh tể, bỗng nhiên cảm thấy lúng túng.


      Nỗi sợ hãi tràn ngập từ từ biến mất, bắt đầu cảm thấy mình vác bộ dạng này đứng trước mặt đúng là quá mất mặt.


      “Uhm, cảm ơn đến cứu tôi…” ấp a ấp úng. “Nếu hôm nay tôi tiêu đời rồi.”


      Dịch Dương với giọng thản nhiên. “ có gì.” ngừng chút. “Có điều trốn giỏi đấy, người của tôi mấy lần tìm được rồi lại để mất, uổng công theo khắp nơi. May mà tối nay tôi đến kịp, nếu …”


      tiếp, nhưng tại nơi hoang dã, bảy tám gã đàn ông đuổi theo , định làm gì ai mà biết. Nếu hôm nay xuất kịp thời


      Thương Lâm để ý đến vẻ khác thường của , chỉ nhíu mày hỏi: “Người của tìm tôi?” Đầu bỗng lóe lên. “Mấy tên hắc y nhân trong ngôi miếu đổ nát phía tây thành Hạ Đinh tối hôm đó là người của sao?”


      “Nếu tưởng là ai?” Dịch Dương . “Cao Trầm có thể đoán được trốn trong ngôi miếu hoang sao?”


      “À… cho nên đó là người huynh phái đến để tìm tôi, nhưng ngờ tôi lại cơ trí dũng cảm đến thế, có thể cắt đuôi được bọn họ, thế là đoán tôi ra ngoài thành nên lần theo đó đến tìm tôi?”


      “Bỏ mấy chữ ‘cơ trí dũng cảm’ những chỗ khác đều sai.”


      Thương Lâm còn muốn hỏi nữa Dịch Dương ngăn lại. “Đừng có nữa, mau tìm chỗ nào đó để tắm rửa, thay quần áo trước . Dơ như thế, tôi nhìn cũng thấy mệt theo.” làm ra vẻ dám nhìn thẳng vào .


      Thương Lâm: “…Làm dơ mắt của bệ hạ, là ngại quá!”


      ***


      Nửa đêm nửa hôm, bọn họ thể nào vào thành được, may mà cách đó khoảng mười dặm còn có khách điếm, phục vụ khách vãng lai dừng chân nghỉ lại. Nhìn cái khách điếm trơ trọi trong đêm, Thương Lâm lo lắng. “Nếu đây là hắc điếm làm thế nào bây giờ?” Dịch Dương liếc cái khinh bỉ. “Vậy đen ăn đen chứ sao.” Khí thế lưu manh côn đồ đầy mình khiến cho Thương Lâm trở nên yên tâm hơn, nhanh nhẹn theo vào mướn phòng.


      Trong căn phòng sạch , bà chủ xách thùng nước nóng to vào, Thương Lâm cảm ơn xong vội vàng cởi quần áo ra, hân hoan nhảy vào trong nước. Có trời mới biết mấy ngày nay khổ tới cỡ nào. Nhớ năm đó, học quân mệt gần chết nhưng vẫn phải lết thân tắm rửa, bây giờ lại bị thời thế đẩy đưa đến nỗi phá vỡ mọi giới hạn của mình.


      vui vẻ tắm rửa, Dịch Dương ở bên ngoài dăn cặn mọi chuyện xong chậm rãi đẩy cửa bước vào.


      Thương Lâm nghe thấy tiếng mở cửa lập tức cảnh giác. “… vào làm gì chứ? Đợi tôi tắm xong .”


      Giọng của Dịch Dương rất bình thản. “ cứ tắm , tôi vào trong đâu.” Tuy căn phòng này lớn lắm nhưng lại có tấm bình phong rất lớn ngăn ra làm gian trong và gian ngoài. Đứng ở gian ngoài thể thấy gì cả.


      Thương Lâm vẫn còn thấy căng thẳng, nhất là khi nhìn thấy bóng Dịch Dương ngày càng gần, rồi dựa vào tấm bình phong. “ … chẳng phải vào rồi sao?”


      “Nè, đây là quần áo của .” Những ngón tay thon dài cầm lấy bộ quần áo trắng tinh của con , đặt lên vách bình phong. “Mấy người tôi mang theo có ai là con , tự lực cánh sinh .”


      bước tới bên chiếc bàn, ngồi xuống. Cuối cùng Thương Lâm cũng thở phào nhõm, nhưng động tác tắm rửa cũng nhanh hơn nhiều.


      “Lúc từ chỗ Cao Trầm trốn có mang theo tiền sao?” Dịch Dương hỏi. “Sao mà phải thê thảm đến thế?”


      “Có chứ, nhưng vì để che mắt người khác nên tôi đành phải giả làm ăn mày.” thở dài ngao ngán. “Ôm đống tiền xin ăn, tôi thực nhiệm vụ thị sát dân tình đó.”


      !” Dịch Dương nghiêm khắc . “Bình thường chúng ta gọi đây là lừa đảo.”


      Thương Lâm: “…”


      Cuối cùng Thương Lâm cũng tắm rửa xong. vây cái khăn tắm ngắn ngủn quanh mình rồi bước ra khỏi bồn tắm, tới lấy bộ quần áo nóc bình phong. Dịch Dương chống cằm nhìn bóng người lờ mờ tấm bình phong, những đường cong lả lướt quyến rũ, khi tay phải giơ lên cao bộ ngực hơi rung rinh, còn cả đôi chân thon dài miên man, khiến ánh mắt trở nên sâu thẳm khó đoán.


      Khi Thương Lâm mặc quần áo xong, từ sau bình phong bước ra Dịch Dương trở lại với dáng vẻ đạo mạo, thản nhiên ngồi đó uống trà. cầm cái khăn lau mái tóc dài, ngồi đối diện với . “A, có điểm tâm ăn nè!” bốc lấy miếng bánh hạnh nhân bỏ vào miệng.


      Đôi môi đỏ hồng căng mọng chu lên, ăn miếng điểm tâm cách say sưa. Khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay vừa trắng trẻo vừa sạch , những giọt nước từ tóc xuống mặt , khiến hệt như đóa sen trắng trong làn mưa, hết sức xinh đẹp.


      Thương Lâm ăn hơi hết ba miếng bánh, lúc ấy mới phát ra Dịch Dương vẫn luôn nhìn mình nghi hoặc hỏi: “ nhìn gì đó?”


      Dịch Dương thôi nhìn nữa, thản nhiên : “ có gì, chẳng qua cảm thấy Hạ Lan Tích đẹp hơn rất nhiều thôi.”


      Tuy Thương Lâm cũng cho là thế nhưng nghe Dịch Dương vậy lại hết sức khó chịu. hừ tiếng rồi cúi đầu uống trà, thèm để ý đến .


      “Ăn xong chúng ta xuất phát thôi.” Dịch Dương đứng dậy. “Phải làm sao để về tới Nam Sơn trước khi mặt trời lặn ngày mai.”


      “Hả?” Thương Lâm tròn mắt. “Phải ngay sao?” còn tưởng là có thể ngủ giấc thoải mái chứ.


      “Đương nhiên.” Dịch Dương . “Lẽ nào muốn để người ta phát hoàng đế và hoàng hậu cùng mất tích sao?”


      Nhắc tới chính , Thương Lâm cũng trở nên nghiêm túc. rút sợi dây buộc tóc ra, định cột tóc lên, ra vẻ sẵn sàng cho việc xuất phát. “Vậy vừa vừa kể tôi nghe vụ thích khách hôm đó là thế nào.”


      bước vào trạng thái sẵn sàng, nhưng Dịch Dương lại vội. đè vai lại, bảo ngồi xuống rồi giật chiếc khăn tay , bắt đầu chăm chú lau tóc cho .


      Động tác của rất nhàng, khi những ngón tay xuyên qua tóc còn cẩn thận tách những sợi tóc dính vào nhau ra, lau từ chân tóc đến ngọn tóc cách chậm rãi.


      Thương Lâm nuốt ngụm nước bọt, ngồi sững ra đó.


      Ẹc ẹc ẹc… vụ gì thế này?


      “Uhm, bị Cao Trầm nhập vào rồi sao?” lúc lâu sau, dè dặt hỏi.


      Động tác của Dịch Dương ngừng lại. “Sao lại thế?”


      “Bởi vì mấy chuyện đại loại như lau tóc cho phụ nữ trong những người tôi quen, chỉ có ta là từng làm.”


      Dịch Dương mặt biến sắc. “À, ta từng lau tóc cho rồi sao?”


      có.” Thương Lâm thành đáp. “Nhưng ta từng chải tóc cho tôi.”


      Dịch Dương hừ tiếng. “Giả Bảo Ngọc(*).”


      (*) Giả Bảo Ngọc: Nhân vật trong Hồng lâu Mộng, cậu ấm của Giả phủ, suốt ngày chơi với đám tỷ muội nha hoàn trong nhà, lăn lộn trong mùi son phấn, thường chải tóc cho các này.


      lát sau, cuối cùng cũng lau khô tóc cho , khi đó mới thản nhiên : “Lát nữa phải cưỡi ngựa rất lâu, tóc khô rất dễ bị cảm, nếu ngày mai mà bị đau đầu lại làm lỡ việc của tôi.”


      giải thích nguyên nhân của hành vi mình vừa làm đấy sao?


      Thương Lâm bĩu môi, vui cho lắm. tự nhiên trở nên dịu dàng làm lúc nãy còn suy nghĩ mông lung chút, bây giờ xem ra là nghĩ quá nhiều rồi.


      ***

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nửa tiếng đồng hồ sau, bọn họ lặng lẽ rời khỏi khách điếm bằng cửa sau. Có hai hắc y nhân dắt hai con tuấn mã đợi ở đấy, thấy bọn họ ra im lặng quỳ xuống. “Chúa công!” Rồi quay sang Thương Lâm gọi: “Chủ mẫu.”


      Đây là lần đầu tiên Thương Lâm bị người ta gọi như vậy nên khỏi run người. “Ừm, đứng dậy .” Những người này biết thân phận của , cách khác là tuyệt đối trung thành với Dịch Dương, tử sĩ trong truyền thuyết nha!


      Dịch Dương biết biết cưỡi ngựa nên đỡ lấy eo , nâng lên ngựa, sau đó bản thân cũng leo lên phía sau. “Ngồi cho vững đó.” quất roi, ngựa xuất phát.


      Con tuấn mã chạy với tốc độ rất nhanh, Thương Lâm cảm thấy mặt mình bị gió tấp vào khiến đau rát, thể nghiêng đầu né chút.


      “Bọn thích khách hôm đó là do Hoắc Tử Nhiêu an bài, ra là nhằm vào .” Giọng của Dịch Dương vang lên từ phía đỉnh đầu , chậm rãi giải thích. “Có lẽ là ta muốn nhân lúc có người của Yến Quốc ở đấy mà giết chết , sau đó Yến Quốc khởi binh hỏi tội, cho tôi bài học. Nhưng ngờ kết quả là Cao Trầm cũng có chuẩn bị, bắt cóc , còn để lại người giả mạo. Bây giờ ta vẫn tưởng rằng người bị ám sát là , rất đắc ý kia kìa.”


      “Cmn, ta có cần làm qua loa thế !” Thương Lâm tức giận. “An bài trận mưa tên để ám sát tôi, thế mà là mưu quỷ kế thâm độc sao.”


      khi phụ nữ điên lên có bao nhiêu trí tuệ đâu chứ.” Dịch Dương . “ ta bị tôi ghẻ lạnh lâu như vậy nên bây giờ hận tới tận xương cốt rồi. Nếu tôi đoán lầm chuyện này ta giấu Hoắc Hoằng mà làm chứ lão hồ ly ấy làm gì nghĩ ra mấy cái cách ngu ngốc thế.”


      Thương Lâm hiểu ra tất cả. Hoắc Tử Nhiêu giấu cha mình, muốn giết chết tình địch là , đồng thời cũng muốn kéo Dịch Dương xuống nước. Kế hoạch này vốn cũng tàm tạm, kết quả nửa đường bị Cao Trầm phá hỏng, người bị tráo đổi. Đáng thương cho nàng ta đến giờ vẫn bị lừa gạt, biết gì hết.


      Thương Lâm nghĩ lát rồi lại tiếp. “Thế sao lại phát ra người đó phải là tôi?” phải nghe Cao Trầm là rất giống sao? “Lẽ nào thử ta? những lời mà chỉ có hai chúng ta mới hiểu?”


      Dịch Dương khinh thường. “Làm gì mà phải phiền phức đến thế.”


      “Vậy chứ sao lại nhận ra được?”


      “Hình dạng hộp sọ.”


      “Hả?”


      “Hình dạng hộp sọ của ta và khác nhau.”


      Thương Lâm cảm thấy có thứ gì đó nghẹn trong cổ họng, lúc sau mới nuốt xuống được. “… giỏi lắm!”


      Sau đó là cơn im lặng, hai người gì nữa, chỉ chăm chú lên đường. Thương Lâm nhìn những hàng cây bên đường lướt qua nhanh, cảm thấy mắt càng ngày càng nặng. Vòng tay của Dịch Dương rất ấm, lồng ngực lại rộng và vững chải, bất giác rúc vào trong, cuối cùng dùng áo choàng của bao người mình lại luôn. Dịch Dương chú ý đến động tác của nhưng lại ngăn cản, dường như có ý kiến gì về việc bị coi là chiếc giường. Ngay lúc Thương Lâm mơ màng sắp ngủ rốt cuộc Dịch Dương lên tiếng. “Đúng rồi, có chuyện này muôn hỏi .”


      “Chuyện gì?”


      “Sau khi chạy khỏi Hạ Đinh sao về lại Nam Sơn?”


      Người Thương Lâm cứng đờ, phản bác theo bản năng. “Ai tôi về Nam Sơn? Chẳng qua tôi sợ bị người của Cao Trầm tóm lại nên tạm thời về mà thôi…”


      “Trước khi Hà Phương tống mấy tên ăn mày đến quan phủ có hỏi bọn chúng kỹ về chuyện của . Sau khi thoát khỏi Hạ Đinh lảng vảng định Liễu Thành, con đường đó về lại Cận Dương.” Giọng ép hơn, nhưng rơi vào tai Thương Lâm lại cảm thấy nguy hiểm. “ còn với tên đầu sỏ của bọn ăn mày là muốn Cận Dương.”


      Cái gã này, ngờ lại điều tra .


      Thương Lâm mím môi, lúc chuyện trở lại giọng hết sức ràng. “Bởi vì tôi biết, có muốn tôi trở về hay ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :