1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 10: Bất ngờ






      Mùi hương thanh nhã người khẽ ùa vào mũi Dịch Dương, mái tóc mềm mại bị đè trước ngực làm cảm thấy hơi ngứa. Dưới ánh đèn lờ mờ, làn da của trắng nõn, trong trẻo như ngọc ngà, đôi vai nhắn ngừng run lên, khóc rất dữ dội, thậm chí nước mắt còn làm ướt áo .


      kinh ngạc của Dịch Dương tan biến, thay vào đó là bất đắc dĩ, và cả xấu hổ.


      Đêm khuya vắng vẻ, nam quả nữ ở với nhau, khóc lóc bi thương trong lòng , bị người ta nghe thấy chừng còn tưởng ăn hiếp . Huống chi hai người còn nằm giường, đúng là…


      “Là đánh tôi chứ có phải tôi đánh đâu. Có khóc cũng là tôi khóc chứ?”


      “Tôi… tôi rất buồn!” Thương Lâm thút thít. Đối với , bây giờ Dịch Dương chính là người đồng hương thân thiết nhất, rất muốn dựa vào chút. “ để tôi khóc chút có làm sao!”


      Giọng điệu này…


      “Nãy giờ khóc chưa sao?” : “Cách xa tôi ra chút, đừng để tôi nghe thấy muốn khóc thế nào tùy !”


      có nghĩa khí!” Thương Lâm níu lấy áo , nghênh ngang : “Chúng là là đồng đội mà!”


      Đồng đội của nhào vào lòng lúc nửa đêm thế này…


      Thấy Dịch Dương gì, Thương Lâm bèn yên tâm, tiếp tục đắm chìm trong cảm xúc bi thương. Những chuyện xưa ấy cứ như là bộ phim điện ảnh, lần lượt lên trong đầu , làm lòng đau nhói. Lúc ấy đúng là hiểu chuyện, là tự làm nhục bản thân, bây giờ nhìn lại chỉ thấy mỗi bước khi đó đều là máu và nước mắt chan hòa, quả là đáng sợ!


      Tự thương xót cho mình lúc, dùng mu bàn tay lau nước mắt, định ngẩng đầu lên bỗng cảm thấy dưới thân có gì đó khác thường.


      Hai người dựa sát vào nhau, lồng ngực vốn hơi lạnh lẽo của cũng nóng lên, nơi nào đó cũng chịu nằm im nữa.


      Hình như


      ngơ ngác nhìn , vừa vặn cũng nhìn , vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại mang theo chút trêu đùa, dường như là muốn xem xem làm thế nào.


      …” Thương Lâm giống như là bị kim châm, lập tức định lùi ra sau. Nhưng vừa mới nhúc nhích vùng eo bị sức mạnh ghìm lại. giữ chặt eo , cho .


      Nghĩ thôi cũng biết là mặt mình đỏ cỡ nào, Thương Lâm nghiến răng nghiến lợi thốt ra câu: “Lưu manh!”


      tự mình nhào vào lòng tôi, trách tôi được sao?” Dịch Dương hừ tiếng. “Nhân dịp này nhắc nhở chút, sau này đừng có tùy tiện khiêu chiến nhẫn nại của đàn ông, tôi phải là chính nhân quân tử gì đâu.”


      “Nhìn là biết rồi!” Thương Lâm tức giận : “ mau thả tôi ra!” muốn tiếp tục cảm nhận cái ấy nữa.


      còn chưa nhận lỗi mà.” Dịch Dương vẫn thong dong. “Nào, xin lỗi rồi tôi thả ra.”


      Thương Lâm rất muốn quật cường phen, nhưng vì tình thế này quá xấu hổ, chưa từng trải qua chuyện như vậy nên hoảng hốt đến nỗi biết phải làm thế nào, chỉ do dự lát rồi ngoan ngoãn chịu thua. “Xin lỗi !”


      “Xin lỗi tôi chuyện gì?”


      “Xin lỗi, tôi nên tát tai .” Thương Lâm cố gắng biện minh cho mình. “Nhưng tôi cố ý, lúc ấy tôi ngủ, gọi tôi dậy nên mới bị đánh. Lúc ngủ, tôi ngoan cho lắm…”


      “Nhìn là biết.” Dịch Dương nhướng mày. “Còn gì nữa?”


      “Còn nữa sao?” Thương Lâm nháy mắt, thấy Dịch Dương ám chỉ mặt lại đỏ lên. “Tôi nên… khóc trong lòng …”


      Á á, sao câu này ra có cảm giác như sàm sỡ thế nhỉ? Cứu mạng, lúc nãy kiềm chế được cảm xúc mà thôi, hề có ý gì đâu nha!


      Dịch Dương hài lòng. “Thế mới phải chứ.” thả ra. “Được rồi, ngủ tiếp .”


      Thương Lâm trở về phần giường của mình với tốc độ ánh sáng, tránh ra rất xa, đến nỗi lưng dán vào tường, hai tay nắm chặt chăn, bao mình chặt. Dịch Dương thấy thế chẳng những tức giận mà còn lòng. “ làm thế mới đúng, đừng thấy tôi đàng hoàng lịch mà lơ là cảnh giác. , nên cảnh giác với đàn ông tốt hơn, nếu sau này chắc chắn chịu thiệt.” như thể chị em phụ nữ với nhau.


      “…Cảm ơn nhắc nhở, tôi biết rồi!”


      ***

      Tuy lúc ấy bị Dịch Dương làm cho xấu hổ và bối rối nhưng ngày hôm sau nhớ lại, Thương Lâm cũng cảm thấy đúng là mình biết suy nghĩ. Chỉ vì chưa từng ai nên biết những chuyện phải chú ý đến, hơn nữa trong thời gian này và Dịch Dương nằm chung giường thành thói quen nên nằm gần chút cũng thấy gì. Nhưng thực tế, cũng là người đàn ông tràn trề sinh lực vậy, Hạ Lan Tích còn là mỹ nữ, mang hình hài của ta ôm , bị đùa bỡn là phải!


      Hiểu được điều này, cũng thể giận dỗi gì , chỉ mong sao chuyện này trôi qua nhanh nhanh, đừng ai nhắc đến nữa.


      Thái độ rộng lượng bỏ qua này của làm Dịch Dương hơi ngạc nhiên. cứ tưởng đàn bà con gặp phải chuyện này giận vài ngày chứ, ngờ có thể điều chỉnh tâm trạng nhanh như thế. Nhưng nghĩ lại hình như luôn là thế, gặp phải chuyện gì cũng tìm nguyên nhân người mình mà trách móc người khác.


      Cũng rất thức thời!


      ***
      misaTrúc Khải thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bảy ngày sau, hoàng đế đột nhiên đề nghị đến hành cung ở Nam Sơn chơi, cũng mời bốn vị sứ giả của Yến Quốc cùng.


      hành cung ở Nam Sơn cách ngoại thành Cận Dương khoảng hai trăm dặm, phong cảnh tươi đẹp, núi có suối nước nóng, là thắng cảnh được đế vương nhiều đời coi trọng. Thương Lâm biết trong bụng Dịch Dương tính toán điều gì nhưng cũng phải theo. Ngoại trừ ra, quý phi Hoắc Tử Nhiêu, chiêu nghi Tạ Trăn Ninh, tiệp dư Tiết Ngọc Yên và bảo lâm Tô Cẩm mang thai cũng được ân điển này, cùng theo đến hành cung ở Nam Sơn.


      Thương Lâm ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn những dãy núi trập trùng xa xa, thấy hơi buồn chán. Nhập Họa sai các cung nữ thu dọn hành lý, còn mình ngồi xuống bên cạnh Thương Lâm. “Công chúa.”


      Thương Lâm nhìn nàng ta cái. “Chuyện gì thế?”


      “Cao đô úy… nửa tháng nữa .”


      Vừa nghe được ba chữ ‘Cao đô úy’ Thương Lâm lại thấy đau đầu. còn lấy làm lạ là Nhập Họa thân là thị nữ bên cạnh Hạ Lan Tích, sao lại biết chuyện giữa Cao Trầm và công chúa nhà mình. Nhưng ra trước khi rời khỏi Dục Đô, Hạ Lan Tích đau lòng quá đỗi nên ra lệnh cho Nhập Họa tuyệt đối được nhắc tới Cao Trầm trước mặt mình, cho nên trước đó mới được cảnh báo trước.


      “À, thế tôt.” Thương Lâm thản nhiên .


      Nhập Họa cắn môi. “Công chúa, người thông suốt rồi chứ?”


      “Đương nhiên.” Thương Lâm rất bình tĩnh. “Nhập Họa, bây giờ ta là hoàng hậu Ngụy Quốc, thể có cơ hội gì với Cao Trầm nữa. Ta quên được huynh ấy, em nên cảm thấy vui mừng.”


      “Dạ.” Nhập Họa do dự lát rồi dứt khoát. “Nếu công chúa quyết định quên Cao đô úy hãy ràng với ngài ấy .” Nàng ta lấy từ trong tay áo ra tờ giấy. “Đây là thứ ngài ấy bảo nô tì đưa cho công chúa.”


      trang giấy trắng như tuyết là hàng chữ lệ hùng hồn bay bổng: giờ hợi ba khắc tối mai, đợi nàng ở Lâm Uyên Đình. Mong mỏi.”


      ***


      sao?” Dịch Dương ngẩng đầu, hỏi.


      .” Thương Lâm chắc như đinh đóng cột. “Ban đêm ban hôm hẹn hò quả rất nguy hiểm, tôi muốn bị người ta bắt được điểm yếu này.”


      thận trọng thế là tốt, nhưng nếu ràng chủ nghĩa đế quốc chịu từ bỏ mưu đâu.”


      Thương Lâm thấy cũng đúng, nhưng vẫn nhịn được mà than thở. “Đều tại , hôm ấy ở Song Hoa Đình quay lại quá sớm, nếu tôi có thể giải thích ngay lúc đó rồi.”


      “Bây giờ giải thích cũng được vậy.” Dịch Dương : “Vẫn làm như lần trước, tối mai tôi hẹn Cao Trầm dùng cơm, cùng, như thế vừa xã giao mà vừa được việc.”


      Thương Lâm gì. Đích thân sắp xếp cho hoàng hậu của mình và người tình gặp nhau, cái đầu của Từ Triệt sắp bị cắm sừng rồi đó bệ hạ à!


      ***


      Tối hôm sau, trăng thanh gió mát, hoàng đế và Cao đô úy uống rượu ngâm thơ trong Huệ An Đình phía sau núi, hào hoa phong nhã còn hơn là các nho sĩ ở Cận Dương.


      Thương Lâm gánh vác trách nhiệm nặng nề của nữ chính, trong bữa ăn luôn giữ vẻ rụt rè, mỉm cười mà nhìn hai người đàn ông tán gẫu từ chuyện sử sách cổ kim cho đến thi từ ca phú, còn mình ăn hết dĩa bánh thịt cua.


      “Nửa năm gặp, khẩu vị của công chúa tốt hơn nhiều.” Cao Trầm bỗng nhiên : “Trước đây muội ghét nhất là ăn thứ này.”


      Thương Lâm mỉm cười biến sắc. “Trước đây thích có nghĩa là bây giờ thích.” quay đầu nhìn sang Dịch Dương, liếc mắt đưa tình. “Trước kia bổn cung biết mình có thể gả cho Ngụy Hoàng, biết câu cầm sắt hài hòa trong thi ca là có …”


      Dịch Dương đợi thổ lộ xong mới nắm tay , trêu chọc. “Cho dù thích cũng nên ăn nhiều quá, coi chừng bị trúng thực, tối lại ngủ được.”


      vừa những lời này xong sắc mặt Cao Trầm bỗng trở nên tái .


      Thương Lâm làm như nhìn thấy, quay đầu sang nhìn , : “Đô úy đại nhân, sau này hãy gọi bổn cung là hoàng hậu, dù sao đây cũng là Ngụy Quốc, bây giờ thân phận quan trọng nhất của bổn cung phải là công chúa của Yến Quốc mà là hoàng hậu của Ngụy Quốc.”


      Cao Trầm cười miễn cưỡng, vất vả lắm mới được. “Ừm… hoàng hậu.”


      Thương Lâm thấy bộ dạng mất hồn của cảm thấy mình quá đỗi tàn nhẫn. Nhưng dù là Hạ Lan Tích đích thực cũng có cách nào khác đâu chứ. Vào cái ngày mà nàng ta gả vào hoàng cung Ngụy Quốc nàng ta và Cao Trầm là người của hai thế giới khác nhau, kiếp này còn cơ hội gì nữa.


      Nghĩ đến đây, bỗng thấy hơi buồn bã, giống như là chuyện tình của mình bị người khác ngăn cản vậy.


      “Từ nơi này nhìn ra, phong cảnh núi đúng là đẹp.” Dịch Dương giở lại mánh cũ, chậm rãi bước ra khỏi đình, để sân khấu lại cho hai người diễn.


      Bóng Dịch Dương vừa khuất Cao Trầm lập tức khẩn thiết . “Tích Nhi…”


      “Đô úy, lúc nãy bổn cung rất ý của mình rồi, đây phải nơi ngài có thể ở lâu, xin đô úy hãy về Yến Quốc, đừng để và phụ hoàng thất vọng.” Thương Lâm nghiêm túc .


      “Tích Nhi đừng sợ, ta sắp xếp hết mọi thứ, đêm nay ta dẫn nàng , chỉ cần nàng…”


      “Ta .” Thương Lâm . “Ngụy Hoàng là phu quân của ta, ta phản bội phu quân của mình. Cho dù trước kia chúng ta có gì với nhau cũng là quá khứ rồi.”


      Cao Trầm nhìn với vẻ dám tin, lát sau cảm xúc trở nên mất mát. “Ta tin! Tích Nhi, nàng sợ ta xảy ra chuyện nên mới thế để ta buông tay, đúng ?”


      “Huynh bình tĩnh chút.” Thương Lâm thấy quýnh lên mình cũng quýnh theo. Tuy những người hầu bên ngoài đều là do Dịch Dương tuyển chọn nhưng chuyện thế này đừng để họ thấy được hơn. Gã này mà lớn chút lời thầm trở thành đài phát thanh mất!


      “Tích Nhi…”


      “Xẹt—!”


      Có thứ gì đó xé gió mà lao đến.


      “Nương nương cẩn thận!”


      Thương Lâm ngơ ngác nhìn phía trước, vô số mũi tên xé gió lao đến, vừa nhanh vừa chuẩn, phát ra những tiếng vùn vụt, khiến thể nhúc nhích gì được.


      Mẹ ơi, định đóng vào tường luôn hay sao vậy!
      Trúc Khải thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 11: Bị bắt






      Tay Thương Lâm bị người dùng sức kéo mạnh, còn chưa kịp hoàn hồn lại bị kéo vào trong ngực ai đó. Người va vào lồng ngực rắn chắc kia, ngẩng đầu nhìn lên thấy xương hàm với những đường nét cương nghị của Cao Trầm.


      “Đừng sợ…” tay ôm eo , lách người tránh làn mưa tên bay đến, còn dành chút thời gian để an ủi .


      Theo tin tình báo của Thương Lâm, hình như võ công của Cao Trầm rất cao, nghe còn được huấn luyện trong Vũ Lâm Quân. Nhưng theo quy định gặp quân vương thể mang vật sắc nhọn nên bây giờ trong tay có gì làm vũ khí, có cách nào để phản kích, chỉ có thể trốn trốn tránh tránh.


      “Hộ giá! Hộ giá!” Thương Lâm nghe thấy tiếng kêu hoảng loạn của Vương Hải, nhưng vì đêm nay có ý đồ khác nên Dịch Dương chỉ để lại mấy tên thị vệ ở gần đình, còn đội quân bảo vệ bị điều sang nơi cách đó cũng khá xa, thành ra bây giờ nước xa cứu được lửa gần.


      Thảm rồi!


      “Cẩn thận!” Thương Lâm giãy giụa rồi hét về phía Dịch Dương thấy tiện tay đoạt lấy thanh đao trong tay thị vệ bên cạnh, thành thạo đánh rớt những mũi tên bay tới, hành động trông rất đẹp mắt.


      Cái gã này… rốt cuộc trước kia làm nghề gì vậy chứ?


      Cao Trầm kéo Thương Lâm tránh ra sau gốc cây, nghe tiếng đánh nhau loạn xạ ở đằng xa, ngực hít thở phập phồng. bỗng nhiên cười khẽ tiếng: “Tuy giống như kế hoạch nhưng thế cũng tốt…”


      Thương Lâm ngẩn ra, sau gáy bỗng nhói lên cái và ngất .


      ***


      Khi Thương Lâm tỉnh lại bên ngoài tối đen như mực. xoa chỗ cổ còn đau nhức, ngồi dậy quan sát bốn phía. Đây là gian phòng ngủ rất bình thường, giường chiếu ngăn nắp sạch , chiếc bàn trà bên cạnh đầu giường có cái bình sứ cao cổ trắng tinh, bên trong cắm vài cành mai, mùi hương thoang thoảng bay ra, thấm vào gan ruột.


      “Két—” Cửa phòng được mở ra, Cao Trầm bưng cái mâm bằng gỗ đàn hương, chậm rãi bước vào. Dưới ánh nến chập chờn, nhìn bằng ánh mắt chăm chú, giống như muốn mê hoặc lòng người.


      “Muội tỉnh rồi sao? Ta hầm cháo gạo nếp với hạnh nhân mà muội thích, còn chuẩn bị những món ăn khoái khẩu khác nữa, mau ăn chút .”


      Thương Lâm nhìn lúc. “Đây là đâu?”


      “Dùng cơm trước .” Cao Trầm mỉm cười .


      “Huynh bắt ta tới đây?” Thương Lâm mím môi, có vẻ dám tin. “Đây là tội chém đầu đấy!”


      Cao Trầm cười khẽ vài tiếng. “Ta biết.” bình tĩnh nhìn . “Bắt đầu từ ngày muội rời khỏi Dục Đô, sinh mệnh này còn là của ta nữa rồi. Lần này ta đến tìm muội vứt bỏ hết mọi thứ.”


      Mẹ nó, tự nhiên sến như Quỳnh Dao là sao?


      “Đồ điên!” Thương Lâm mắng câu, đứng dậy định chạy ra ngoài nhưng Cao Trầm lại cho được như ý, kéo cánh tay của lại. “Muội muốn đâu?”


      “Còn đâu được nữa? Về nam Sơn.” Thương Lâm . “Trước khi tin tức ta mất tích truyền ra ngoài.” Lúc bị bắt là buổi tối, bây giờ trơi còn chưa sáng, vậy cùng lắm là chỉ mới mất tích có mấy canh giờ, vẫn còn kịp. Chỉ cần mau chóng trở về ai phát ra chuyện này.


      qua ngày đêm rồi, bây giờ muội có về cũng kịp nữa.”


      ngày… đêm?” Cổ họng Thương Lâm nghẹn lại. “Huynh sao?”


      Trong mắt Cao Trầm lên vẻ áy náy. “Xin lỗi, tối qua ta ra tay quá nặng khiến muội ngủ hơi lâu chút.”


      Thương Lâm cảm thấy mình sắp chịu được nữa rồi. cách khác, phải chỉ mới bị bắt mấy canh giờ như tưởng mà bị bắt hai mươi bốn tiếng đồng hồ…


      Bà nó, mẹ nó, cha nó! Gã khốn này muốn tìm đường chết thôi , sao còn phải kéo chết chung?


      “Huynh biết huynh làm gì đâu!” Thương Lâm phẫn nộ hét lên. bị bắt ra đây, biết hành cung ở Nam Sơn loạn thành kiểu gì nữa. Quan trọng nhất là người thời xưa rất coi trọng danh tiết, bây giờ hay rồi, hoàng hậu nương nương bị tình cũ mang ngày đêm, làm gì có chuyện có gì xảy ra!


      tiêu đời rồi!


      “Ta biết chứ.” Cao Trầm đáp, đưa tay nâng gương mặt lên. “Tích Nhi, trước kia ta biết mình phải làm gì nên mới trơ mắt nhìn muội ra . Bây giờ ta hiểu ra rồi, cha mẹ hay hoàng thượng đều thể trở thành lý do ngăn cản đôi ta. Ta muốn ở bên cạnh muội, cho dù chết cũng buông tay!”


      Thương Lâm bị bắt phải nhìn vào , trong đầu bỗng hiên lên hình ảnh rất lâu trước kia, và người đó cùng ngồi dưới ánh trăng, trong sân vận động của trường uống hết ly này đến ly khác. Cuối cùng cả hai đều say ngà ngà, dựa vào vai người đó, mơ mơ màng màng những lời trong lúc say. Còn người đó cười và nhìn lúc, sau đó bỗng nhiên ôm chặt . Đôi môi nóng bỏng của người đó kề sát vào tai , nhàng : “Thương Lâm, sao em lại thú vị như thế nhỉ? Nếu người của mà là em chắc chắn nỡ rời xa…”


      Nước mắt của lập tức trào ra.


      Cao Trầm nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của , thương lau hai má cho . “Tích Nhi, đừng khóc nữa, muội như vậy làm ta đau lòng…”


      Đau lòng cái đầu ngươi ấy! Bà đây đâu có khóc vì ngươi!


      …Sau khi phát tiết trận, Thương Lâm quyết định hảo hán sợ chịu thiệt trước mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống bên bàn ăn cơm. Gạo nếp vừa mềm vừa dẻo, vừa cho vào là tan ngay trong miệng, ngon chết được. Sau khi ăn được nửa chén, Thương Lâm quyết định thay đổi cái nhìn về Cao Trầm. Cho 1 like. Nhìn ra công tử cao quý như mà tay nghề lại giỏi thế này.


      “Ừm, cháo này rất ngon.” Thương Lâm rất nghiêm túc.


      Cao Trầm cười rất vui vẻ, đưa tay vén phần tóc hơi rối của . “Cũng đâu phải lần đầu muội ăn những thứ ta làm, sao lại ngạc nhiên thế?”


      À, ra đây là tình tiết cố định khi Hạ Lan Tích và nhau, sơ suất . Thương Lâm đảo mắt vòng, mặt đổi sắc. “Lâu quá ăn nên quên mất rồi.”


      Cao Trầm nghe thế mặt biến sắc, gì nữa.


      “Bây giờ chúng ta ở đâu?” Thương Lâm cố giả vờ như hỏi bâng quơ.


      “Nơi an toàn.” Cao Trầm . “Muội cần lo lắng.”


      Thương Lâm nhìn cái, lập tức hiểu ra. Bởi vì chuyện đêm qua và thái độ chần chừ của lúc nãy nên lo là tìm cơ hội chạy trốn.


      Hắng giọng vài cái, Thương Lâm lộ ra vẻ đau thương và bi ai. “Biểu ca…”


      Cao Trầm lập tức ngẩng đầu lên, nhìn với ánh mắt sáng rực.


      “Huynh cũng đoán được rồi đó, những lời muội lúc trước là vì muốn huynh mạo hiểm. Bây giờ nếu huynh hạ quyết tâm, muội cũng được huynh cứu ra rồi, vậy huynh có tính toán gì phải cho muội biết.” Thương Lâm nghiêm túc : “Tình hình thế này bất luận là hoàng cung Yến Quốc hay hoàng cung Ngụy Quốc chúng ta đều thể trở về. Nếu phải lưu lạc chân trời góc bể phải có chuẩn bị chu đáo.”


      Cao Trầm nhìn chằm chằm, mãi đến khi Thương Lâm thấy bất an, biết có phải mình gì lộ tẩy hay mới từ tốn nở nụ cười. Diện mạo của vốn có những đường nét cương nghị, tính tình cũng lãnh đạm nhưng khi ở trước mặt lại dịu dàng chu đáo. Thương Lâm ngắm gương mặt quen thuộc nhìn mình với vẻ thương kia, tim bỗng rung lên, suýt nữa cầm lòng được.


      Bà nó! Đừng để bị dụ dỗ!


      “Trước đó ta mua chuộc được thị vệ trong hành cung, cũng bố trí xong tất cả, vốn định hẹn muội tại Lâm Uyên Đình vào tối qua, sau đó dẫn muội , ai ngờ Ngụy Hoàng lại đột nhiên triệu kiến… Tuy có kẻ nhảy vào phá đám nhưng kết quả vẫn khác gì mấy. Bây giờ hành cung ở Nam Sơn rất lộn xộn, là thời cơ tốt để chúng ta rời khỏi đây.”


      ra là thế. Thương Lâm trầm ngâm lát rồi nhíu mày : “Nhưng sao huynh lại biết bọn muội tới hành cung? Đây cũng là điều nằm trong kế hoạch của huynh sao?”


      Cao Trầm vuốt cằm. “Chỉ cần sắp xếp cho mấy vị thần tử của Ngụy Quốc đề nghị với Ngụy Hoàng rằng nên mời sứ thần Yến Quốc tới hành cung Nam Sơn du ngoạn là được, cũng chẳng phải chuyện gì khó.” tiếp. “Muội cũng biết đó, nếu muốn mang muội từ hoàng cung đại nội rất khó, đến hành cung dễ hơn nhiều.”


      Đúng vậy, mức độ canh gác nghiêm ngặt của hành cung Nam Sơn làm sao so bì với hoàng cung chín tầng kia? Bọn họ nên chạy trốn từ trong cung, nếu bị tóm cổ ngay.


      Nghĩ tới đây, Thương Lâm bỗng cảm thấy có gì đó đúng lắm, dường như có chi tiết gì đó rất quan trọng mà bị bỏ qua. Nhưng suy nghĩ rốt cuộc là ở chỗ nào lại nghĩ ra. còn cách nào khác, hỏi tiếp những câu khác: “Thích khách tối qua là sao vậy? Trước đó huynh có biết ?”


      biết.” Cao Trầm : “Có điều triều chính Ngụy Quốc lục đục như vậy, có vài tên thích khách có gì lạ? Bây giờ chúng ta ra ngoài được rồi, cần phải lo tới những chuyện đó.”


      xong câu này, lại khôi phục vẻ đạm mạc. “Ta thu dọn chén bát.”


      “Đợi , đợi !” Thương Lâm thấy muốn chấm dứt cuộc đối thoại vội vàng : “Muội muốn ăn nữa.” Vừa ăn vừa chuyện dễ hơn mà.


      “Muội đói cả ngày rồi, được ăn lúc quá nhiều, đau dạ dày đấy.” dịu dàng .


      “Nhưng…” Thương Lâm vẫn chưa chịu thôi. “Nhưng huynh vẫn chưa cho muội biết đây là đâu?”


      “Đây là biệt viện bên ngoài thành Cận Dương, được bố trí riêng cho chuyện hôm nay. Chúng ta ở lại đây đêm nay , sáng mai là có thể rời khỏi đây.”


      Sáng mai!


      ***
      Trúc Khải thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau lần thứ năm trằn trọc, lăn qua lộn lại, Thương Lâm quyết định ngồi bật dậy.


      được, cho dù chắc là thanh danh của bị hủy hoại vẫn phải trở về. Bây giờ Cao Trầm rất tốt với , nhưng đó đều là dành cho Hạ Lan Tích. tưởng là người nên mới nâng niu che chở như thế. Đến khi hai người ở chung với nhau lâu, nhận ra có vấn đề hay.


      Hơn nữa, có cách nào để sớm chiều đối mặt với người đàn ông mang khuôn mặt ấy.


      Nghĩ đến đây, nhanh chóng mặc quần áo vào, nhàng đẩy cửa phòng, ra ngoài. Lúc này, trăng vừa lên đỉnh đầu, mặt đất như phủ đầy sương. thở dài hơi, tim phập phồng lo lắng.


      Biệt viện này lớn lắm, tổng cộng chỉ có hai dãy nhà. vòng thấy cánh cổng, chắc là đường thông ra bên ngoài.


      mừng rơn, vừa định chạy qua đó bỗng cảm thấy có gì khác thường. Hình như nên chạy thoát cách dễ dàng thế này…


      Đấu tranh tư tưởng múc, chậm rãi lùi lại, quay người đến bên chiếc bàn đá trong đình, nằm xoài lên bàn, dường như định tiếp tục ngủ tại đây.


      Dưới ánh trăng lành lạnh, người chỉ mặc bộ váy màu xanh nhạt, trông có vẻ rất phong phanh.


      cần đợi quá lâu liền nghe được tiếng bước chân khe khẽ.


      “Tích Nhi, bên ngoài lạnh lắm, đừng ngủ ở đây.”


      thở dài, thầm khen bản thân quả nhiên là cơ trí. Xem ra nhất cử nhất động của đều có người ở trong tối theo dõi, lúc nào cũng báo cho Cao Trầm biết. Nếu lúc nãy mà để lộ ra ý định chạy trốn những gì đóng kịch tối nay thành công toi rồi.


      vẫn giữ nguyên tư thế nằm xoài lên bàn, chỉ nghiêng đầu sang, vừa vặn nhìn thấy bên mặt của Cao Trầm. “Biểu ca, trong lòng muội rất rối bời, ngủ được.”


      ngồi xuống bên cạnh , dịu dàng hỏi: “Sao thế?”


      “Chúng ta như thế này, rất nhiều người bị liên lụy.” mím môi. “Thê tử được cưới hỏi đàng hoàng bị người ta cướp , đó chính là sỉ nhục lớn, chắc chắn Ngụy Hoàng chịu bỏ qua đâu. Thiên tử nổi giận, trăm vạn người chết, máu chảy thành sông. Chắc những người người mà muội dẫn từ Yến Quốc tới cũng thoát chết. Còn hiệp ước mà khó khăn lắm hai nước mới ký kết được nữa, cũng bị hủy trong chốc lát. Như thế đáng sao?”


      Cao Trầm lẳng lặng nhìn lát, bỗng nhiên mỉm cười. “Trước đây muôi cứ ta luôn nghĩ cho người khác quá nhiều mà chịu nghĩ cho bản thân mình. Bây giờ ta vứt bỏ mọi thứ theo ý muội muội lại lo trước lo sau.”


      Mắt Thương Lâm trong veo như nước, nghiêm túc nhìn . “Muội chỉ cảm thấy biểu ca phải là người có trách nhiệm như thế.”


      ràng là Cao Trầm bị những lời này làm cảm động, sau đó mỉm cười. “Đương nhiên ta phải.” thở dài hơi. “Muội yên tâm , ta sắp xếp mọi thứ bên hành cung Nam Sơn rồi, bọn họ phát ra chúng ta mất tích đâu.”


      phát ra? Thương Lâm ngạc nhiên. “Nhưng chẳng phải huynh bây giờ muội về cũng kịp sao?”


      thế để muội hết hy vọng thôi.”


      “Vậy rốt cuộc huynh sắp xếp thế nào?” Thương Lâm truy hỏi. “Chúng ta hai người sống sờ sờ tự nhiên thấy sao họ phát được?”


      “Muội quên Đường Nhân Trương rồi sao?” Cao Trầm cười khẽ. “Trước đây muội rất muốn học môn tuyệt kỹ của mà.”


      Mẹ nó! Chuyện mà lo lắng nhất xảy ra rồi! Cao Trầm bắt đầu kể lể những chuyện giữa và Hạ Lan Tích, là hàng giả sao biết được mấy chuyện đó!


      Chết tiệt! Sao lại chơi trò đánh đố trong thời khắc quan trọng này chứ!


      “À, ra là thế…” mặt đổi sắc. “Nhưng có an toàn ?”


      “Thuật dịch dung của Đường Nhân Trương rất cao minh, mặt nạ do chính tay làm đương nhiên có thể lừa được tất cả mọi người. Hai người đóng giả chúng ta được đích thân ta lựa chọn, thân hình rất giống với hai chúng ta, tuyệt đối ai nhận ra đâu.”


      Thuật dịch dung? Mặt nạ da người? Đúng là cao siêu nha!


      Đây phải là tiểu thuyết cung đấu sao? Sao tự nhiên chuyển thành tiểu thuyết võ hiệp thế?


      “Tối qua Hạ Lan hoàng hậu gặp thích khách, đến nay bị trọng thương dậy được, còn sứ thần Yến Quốc Cao Trầm vì cứu hoàng hậu mà cũng bị trúng tên, còn cứu chữa.”


      Thương Lâm ngẩn ngơ nhìn Cao Trầm, nhất thời biết gì.


      “Hai người đó là tử sĩ của ta, bọn họ thay chúng ta danh chính ngôn thuận chết . Từ nay về sau, đời này còn Hạ Lan Tích và Cao Trầm nữa, chúng ta có thể dùng thân phận mới để sống tiếp.”


      Tim Thương Lâm đập loạn xạ, giống như cái hồi diễn kịch ở đại học, lên sân khấu rồi mới phát mình cầm nhầm đạo cụ, lúc ấy tim như muốn ngừng đập.


      cách khác, Dịch Dương hoàn toàn biết bị người ta bắt . Khi Hạ Lan Tích giả mạo ấy tắt thở, tin là chết sao?


      … có đau lòng ?


      “Trước kia cứ luôn nghe Ngụy Hoàng ngu si mê muội, nhưng dạo này tiếp xúc với , ta lại cảm thấy như những gì thể bên ngoài.” Cao Trầm hơi đăm chiêu. “ biết có phải ta nghĩ quá nhiều rồi ?”


      Dường như có dòng điện chạy qua người Thương Lâm. Cuối cùng biết mình bỏ sót chi tiết nào rồi.


      Hoàng đế bây giờ là Dịch Dương chứ phải Từ Triệt, gã khốn đó cực kỳ gian xảo, sao có thể dễ dàng bị người ta lừa gạt thế được. Quan trọng nhất là cho dù kế hoạch của Cao Trầm có chu toàn đến đâu chăng nữa cũng sớm cho biết việc Cao Trầm có ý định mang Hạ Lan Tích , lẽ ra phải đề phòng từ trước mới phải chứ!


      Sao còn bị bắt ?


      thông minh như vậy, lẽ nào đoán ra được Cao Trầm ra tay ở hành cung dễ dàng hơn ở trong cung nhiều sao?


      Trong đầu lóe lên cuộc trò chuyện của hai người vào đêm đó. nằm giường, hăm hở đọc quyển sách, còn lẳng lặng quan sát lúc lâu, sau đó đột nhiên hỏi: “Nếu Cao Trầm giống với đối tượng thầm của đến vậy có từng nghĩ đến việc ở nơi này thực tâm nguyện trước kia của mình ? thích Hạ Lan Tích như vậy, nhất định rất tốt với .”


      Lúc ấy ngẩn ra lát rồi cười xùy tiếng. “Tôi điên rồi chắc? Thứ tôi thích đâu phải là cái mặt của Cao Trầm, ngoại hình giống nhau lên được điều gì chứ?” quơ quơ quyển tiểu thuyết tay. “Chỉ có mấy ông vua bị tổn thương tình cảm trong tiểu thuyết, sau khi người trong lòng chết tìm kiếm thế thân, tôi muốn diễn loại kịch tình đau khổ đó.”


      cười cười, gì nữa.


      Lẽ nào mọi chuyện đều do an bài sao? Tuy chưa từng nhưng có thể nhận ra được ngay từ đầu rất lo liên lụy tới . thích hợp tác với người khác, nhưng vận mệnh lại buộc họ lại với nhau, còn cách nào khác nên phải chấp nhận. Nhưng bây giờ có cơ hội thoát khỏi , có lẽ liền thuận theo như vậy.


      Công chúa Yến Quốc thể chết trong tay người Ngụy Quốc, nhưng nếu công chúa Yến Quốc bị người của Yến Quốc bắt trở thành người bị hại, có thể lợi dụng chuyện này để thu được lợi ích nào đó.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 12: Dịu dàng






      Đêm hôm ấy, cuối cùng Thương Lâm vẫn phải trở về phòng ngủ. nằm nghiêng giường, mở mắt nhìn ánh trăng như nước, bóng cây lắc lư ngoài cửa sổ, biết nên làm thế nào.


      bỗng nhiên phát ra, trong tiềm thức, bất giác quá ỷ lại Dịch Dương. Còn nhớ lúc trước, khi mới biết hoàn cảnh của hai người ý nghĩ đầu tiên của chính là thu dọn đồ đạc chạy trốn. Nhưng lúc ấy Dịch Dương lại đồng ý nên mới ở lại, cùng đối mặt với mọi hiểm nguy trong hoàng cung.


      Từ lúc nào cảm thấy ở bên cạnh là điều đương nhiên? Cho dù là sau khi tưởng rằng thanh danh của mình bị mất sạch vẫn cứ muốn trở về?


      ra, cho cùng bọn họ chỉ có quan hệ hợp tác.


      ***


      Sáng sớm hôm sau, Thương Lâm và Cao Trầm dịch dung xong cùng ngồi xe ngựa rời khỏi đó. Lúc này Thương Lâm thể than thở, chạy đến Nam Sơn đúng là tìm đường chết. Nếu ở trong thành Cận Dương còn có thể đóng cổng thành tìm người, bây giờ ở ngoài thành, biết phải tìm đâu ra!


      Thôi thôi, cho dù là ở trong thành cũng biết gã kia có chịu tìm nữa, đúng là bi thảm.


      Thương Lâm cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn. mặt, xác định được chuyện này có liên quan đến Dịch Dương hay , cũng biết mình có nên tức giận hay . Mặt khác, lại cảm thấy cho dù chuyện này có liên quan đến hình như cũng thể trách . Có lẽ cảm thấy muốn bỏ trốn nên mới an bài như thế. Biết đâu người ta là vì muốn tốt cho .


      Bà nó! Vừa nghĩ thế là cảm thấy máu bốc lên não rồi!


      ***


      Sau ba ngày ngừng ra roi thúc ngựa, bọn họ đến thành Hạ Đinh – tòa thành cách Cận Dương khoảng ba trăm dặm về phía bắc.


      Thành Hạ Đinh nằm bên sông Tuy, ngay sát biên giới của Ngụy Quốc. Nơi này có bến tàu lớn nhất bên bờ sông Tuy, quá nửa tàu thuyền sông đều xuất phát từ nơi này. Vượt qua con sông lớn là đến được thành Truyền Tuy ở phía bắc.


      đường Thương Lâm rất thức thời, bảo ăn là ăn, bảo , cũng hỏi nhiều. Mãi đến khi thu xếp chỗ dừng chân tại thành Hạ Đinh mới hỏi ra nghi vấn trong lòng. “Chúng ta về Yến Quốc sao?”


      Trải qua mấy ngày nay, cuối cùng Cao Trầm cũng tin là nàng chạy trốn nên đề phòng nàng như lúc đầu.” Phải, ta cảm thấy về lại Yến Quốc an toàn hơn, muội cũng quen hơn.”


      “Đúng vậy.” Thương Lâm nhìn bên ngoài, mỉm cười. “ đến đây, muội bỗng nhớ Yến Quốc rồi.”


      “Muội còn nhớ ước hẹn của chúng ta ?” Cao Trầm . “Muội muội thích Tụ Thành – cố hương của Đoan Nghi hoàng hậu triều Tấn, muội muốn đến đó xem xem. Ta bố trí nhà ở và ruộng đất ở đó rồi, bây giờ chúng ta có thể đến đó, hoàn thành hôn lễ của chúng ta.”


      đẹp trai bỗng nhắc tới chuyện cưới hỏi với mình, cho dù thích mặt Thương Lâm cũng khỏi đỏ ửng. nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp. “Huynh để bụng sao? Dù sao muội cũng …”


      Cao Trầm đưa ngón tay đè môi lại. “Muội thế là làm ta còn mặt mũi nào nữa. Nếu phải do ta nhu nhược vô dụng sao muội phải xa ngàn dặm, chịu hết uất ức? Muội chịu cho ta cơ hội cứu vãn ta cảm kích lắm rồi…”


      vừa vừa chăm chú nhìn Thương Lâm. Thương Lâm vừa tháo mặt nạ xuống nhưng đầu tóc vẫn búi theo kiểu nam nhi, có vẻ được hài hòa lắm.


      “Để ta chải tóc cho muội.” . “Chẳng phải trước đây muội rất thích để ta chải tóc sao?” Chẳng qua khi ấy cảm thấy được tự nhiên lắm, có những chuyện phải biết chừng mực nên lần nào cũng từ chối nàng.


      Thương Lâm còn chưa trả lời ôm vai tới trước bàn trang điểm. Những ngón tay thon dài tháo chiếc trâm ngọc tóc xuống, mái tóc đen óng ả chảy xuống như thác đổ, phủ kín bàn tay to lớn của . Tay kia của cầm chiếc lược bằng ngọc, chấm chút nước rồi chậm rãi chải mái tóc , động tác vừa nhàng, vừa cẩn thận.


      Thương Lâm mặc cho làm gì làm. Tâm trạng của nay rất phức tạp. Chàng trai sau lưng chính là công tử quý tộc ưu tú nhất thời đại này, cung tên võ nghệ tinh thông, văn chương thi phú hơn người. Bàn tay ấy lẽ ra phải cầm đao kiếm để khai phá lãnh thổ cho tổ quốc hoặc là cầm bút viết ra những sách lược trị quốc, khiến toàn thiên hạ phải nể phục. Nhưng lúc này, lại cam tâm tình nguyên đứng phía sau , làm cho những chuyện chốn khuê phòng mà hầu hết đàn ông thời xưa đều khinh thường.


      đúng là rất Hạ Lan Tích.


      Sau khi tỉ mỉ chải tóc cho Thương Lâm xong, Cao Trầm khẽ cúi người xuống, áp mặt vào mặt . Chiếc gương đồng hình bầu dục mơ hồ phản chiếu bóng hai người. xinh đẹp thoát trần, chàng trai khôi ngô tuấn, trong khí chất lãnh đạm trời sinh kia lại chứa tình cảm ôn hòa khó tả.


      “Cùng muội kết tóc se tơ.” thầm. “Ta hy vọng sau này, mỗi ngày đêu có thể chải đầu cho muội.”


      Thương Lâm cụp mắt xuống, lát sau bỗng mỉm cười. “Biểu ca, chúng ta uống chút rượu . Bỗng nhiên muội muốn uống rượu.”


      Cao Trầm nhíu chặt mày. “Uống rượu? Ta nhớ là trước nay muội uống rượu mà?”


      “Từ Dục Đô đến Cận Dương, suốt hai tháng trời muội đều mượn rượu giải sầu mới có thể sống tiếp được…” Thương Lâm cười rất thê lương. “Bây giờ có lẽ tửu lượng của muội thua gì huynh đâu.”


      vừa thế, bàn tay đặt lên vai của Cao Trầm bỗng nhiên bóp mạnh. tập võ từ , sức rất mạnh, chỉ cần bóp cái là làm cho cơ thể nhu nhược của Hạ Lan Tích chịu nổi. Thương Lâm la lên tiếng, lập tức phát ra mình thất thố nên mới từ từ buông ra.


      “Xin lỗi muội.”


      Thông qua chiếc gương đồng, Thương Lâm có thể thấy được nỗi đau đớn cùng hổ thẹn trong mắt .


      cố nén nỗi đau lòng xuống, tiếp tục . “Muội nghe ngũ hợp tửu của thành Hạ Đinh rất ngon nhưng đáng tiếc có cơ hội nếm thử. Có lẽ cả đời này chúng ta quay lại đây nữa, chi bằng nhân cơ hội này hoàn thành tâm nguyên của muội?”


      Cao Trầm nắm chặt tay, từ từ nở nụ cười. “Được, để ta sai người mua.”


      ***

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :