1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thương Lâm hiểu sao lại là qua đêm nay, nhưng cũng biết là nên cố hỏi. “Dạ cháu hiểu mà.”


      “Ôi chao, lâu gặp trẻ tràn đầy sức sống, trong người ta bây giờ cảm thấy nhiệt huyết căng đầy.”


      Cái gì mà “ trẻ tràn đầy sức sống”? Bà cũng là!


      “Bà nội…” Hiểu Du ràng thể nghe lọt nữa. “Bà đừng trêu Thương Lâm, chị ấy rất căng thẳng khi biết phải gặp bà đấy!”


      ? Bà đáng sợ vậy à?” Dịch Mân tò mò hỏi. “Bà vẫn cảm thấy mình là bậc trưởng bối rất thân thiện đấy chứ!”


      “Đúng vậy, rất thân thiện.” Thương Lâm . “Trước lúc gặp mặt cháu rất lo lắng, nhưng giờ chút cũng có.”


      Dịch Mân vuốt hai má Thương Lâm. Đôi mắt bé trong vắt, vừa nhìn biết là có tâm hồn trong sáng. Tuy thường ngày Dịch Dương cư xử khá thà, nhưng kết quả rất biết chọn vợ, chọn bé này tồi.


      Bà lùi người ra sau tay dựa vào sô pha. “Được rồi, cháu mau ra ngoài chơi . Đêm nay có nhiều người đến, chắc rất thú vị, đừng ở trong này lãng phí buổi tối vui vẻ.”


      Thương Lâm đứng lên. “Vậy xin phép bà Từ, cháu trước.”


      Dịch Mân đảo mắt, nở nụ cười. “Đừng gọi bà là bà Từ.”


      Thương Lâm lườm Hiểu Du cười trêu , do dự : “Bà nội?”


      Dịch Mân hơi ngây người, cười lắc đầu. “Gọi như vậy tuy đúng nhưng cháu cân nhắc kĩ chưa?”


      Bà gợi ý, Thương Lâm suy nghĩ lát liền đáp lại, đỏ mặt : “Bà nội Từ.”


      “Ôi!” Dịch Mân cười sảng khoái lên tiếng. “Ngoan lắm ngoan lắm, hai đứa mau ra ngoài chơi !”


      ***


      Cho đến khi rời khỏi căn phòng đó, Thương Lâm mới phát lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi. Nghĩ đến việc bản thân lần đầu tiên gặp mặt người lớn lại thuận lợi như vậy, khỏi cảm thấy sung sướng. “Hiểu Du, bà của em tính tình tốt, còn đẹp nữa chứ, hề giống với dáng vẻ của người sáu mươi tuổi.”


      “Đương nhiên rồi.” Dụ Hiểu Du đắc ý chớp chớp mắt. “Em với chị này, trước đây em rất sùng bái bà nội em đấy, có dạo còn coi bà là thần tượng của đời mình nữa!”


      dạo? Bây giờ còn nữa?”


      Hiểu Du chép miệng. “Bà nội cho em làm vậy. Bà bản thân bà như vậy cả đời có gì cảm thấy tiếc nuối, nhưng vẫn mong em đừng học theo bà. Ly hôn nhiều lần như vậy chung cũng phải chuyện tốt đẹp gì…”


      Thương Lâm gì.


      “Cho nên bà hi vọng con cháu chúng ta có được cuộc hôn nhân hạnh phúc, gì mà dòng dõi rồi giai cấp là gì đối với bà, bà chỉ mong chúng ta có thể sống tốt mà thôi.” Dụ Hiểu Du xoa nắm tay . “Bà nhất định giúp chị với tư!”


      Thương Lâm nhớ đến đôi mắt phượng cong cong của người phụ nữ đó, trong lòng khỏi lo lắng. “Chị tin.”


      “Thương Lâm…”


      Phía cuối cầu thang, Mạc ĐÌnh Hiên đứng ở đó, hơi ngửa đầu nhìn về phía .


      Thương Lâm kinh ngạc. “ Mạc?” ta bị sao vậy? vào tham gia bữa tiệc ở trong này làm cái gì biết?


      lí nào lại… đứng đây chờ ?


      “Lâu ngày gặp, có chuyện muốn với em.”


      Gì vậy trời, đúng là cố ý đứng ở đây chờ à.


      Thương Lâm muốn gặp mặt ta. Bây giờ đối diện với khuôn mặt này, chỉ làm nhớ lại đoạn tình cảm đơn phương đầy thảm hại trong mấy năm liền còn khiến nghĩ đến Cao Trầm. Người đàn ông sống ở thời đại đó, khuôn mặt giống Mạc Đình Hiên như đúc, nhưng tình cảm sâu đậm và kiên trung hơn ta.


      Người đàn ông đó trước sau chỉ mỗi biểu muội của mình, cho dù liên tục bị vận mệnh trêu đùa, nhưng vẫn chưa bao giờ thay đổi.


      Còn Mạc Đình Hiên, ta thậm chí còn kém xa người thời xưa lớn lên trong xã hội nam quyền.


      “Vậy à? Tôi cũng rất muốn chuyện tâm với Mạc, nhưng bây giờ phải theo Dụ đây gặp vài người bạn, cho nên…”


      Mạc Đình Hiên kinh ngạc trước câu trả lời của , ngược lại mỉm cười. “Vậy sao, vậy em gặp bạn xong chúng ta cùng chuyện được ?”


      là cố chấp.


      Thương Lâm cúi đầu, trả lời cho có lệ. “Để sau.”


      “Được rồi, Thương Lâm, chị mau với em, đừng ở trong phòng nữa.” Hiểu Du kéo tay rẽ phải. Chỗ đó là bức tường của cửa kính, vốn dĩ là mở rộng, nhưng giờ phút này lại bị đóng chặt, ngay cả rèm cửa cũng kéo che lại.


      “Chuyện gì xảy ra vậy?” Thương Lâm nghi hoặc hỏi.


      Hiểu Du nhún nhún vai, “Em biết.” Rồi thuận miệng bảo người hầu bên cạnh. “Mở cửa ra .”


      biết có phải ảo giác , Thương Lâm cảm thấy giọng Hiểu Du kiềm nén phấn khích muốn nhảy cẫng lên.


      Hai người giúp việc tiến lại, trái phải đứng ở trước cửa kính, sau đó cùng dùng lực, cánh cửa thủy tinh giống như cái cổng trong truyện cổ tích vậy, từ từ mở ra trước mắt Thương Lâm.


      Trống ngực như lạc nhịp, Thương Lâm bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, lẽ đằng sau cánh cửa có mưu nào đó chờ ? Lẽ nào…


      Cánh cửa mở rộng, bên ngoài tối đen. Cảnh trai xinh đẹp trong làn áo váy lụa là, tiệc tùng linh đình bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại màn đêm tối tăm đập vào mắt .


      Thương Lâm đến cạnh cửa, “Sao… Sao lại thế này?”


      “Tách!”


      loạt các ngọn đèn được bật sáng, ánh sáng từ trần chiếu xuống tạo thành vòng sáng thảm cỏ. Ban đầu những chiếc bàn dài màu trắng đặt ở bốn phía bị dẹp , từng khóm từng khóm hoa hồng xanh nở rộ bãi cỏ. Đó là hoa tươi mấy tiếng đồng hồ trước được vận chuyển đến đây bằng đường hàng , đường được bảo quản rất cẩn thận, thậm chí mỗi bông hoa vẫn còn vài mảnh vụn băng chưa tan. Những bông hoa được buộc lại thành từng khóm lớn, xếp thành hình trái tim rất lớn.


      Màu xanh thăm thẳm, như biển cả chảy ngang qua đất liền, như những vì sao rơi xuống nhân gian.


      Mà ở giữa biển hoa, Dịch Dương khoác mình bộ âu phục màu đen, trong tay cầm bó hoa cẩm tú cầu trắng, mỉm cười chăm chú nhìn .


      Thương Lâm chưa bao giờ thấy Dịch Dương ăn mặc như vậy, càng nghĩ tới mặc tây trang lại đẹp trai thế. Đôi mắt như hồ nước trong, khôi ngô tuấn tú, dáng người cao lớn đĩnh đạc, chỉ cần đứng thôi cũng chiếm hết vẻ phong lưu tuấn kiệt của thế gian.


      Cả người Thương Lâm cứng ngắc, nhìn Dịch Dương chậm rãi tiến về phía mình. Ánh mắt di chuyển theo chuyển động của , bên trong cả khuôn viên chỉ có mình đứng ở giữa ánh sáng chiếu, trong mắt chỉ có mình Thương Lâm.


      Rốt cuộc cũng đến trước mặt , nhìn lúc lâu, con ngươi đen nhánh như mặt hồ Loa Hải buổi đêm khuya, lấp lánh ánh sáng. Gió đêm vắng lặng, chỉ có những cánh hoa rơi vương vãi. Sau đó ánh trăng chậm rãi chiếu đến, hé mở chiếc rèm che, ra dòng nước chảy róc rách bên trong.


      rồi, chờ sau khi trở về, chuyện đầu tiên chính là cầu hôn em.” Giọng trầm ấm đầy quyến rũ, khiến hốc mắt Thương Lâm bỗng chốc ướt át.


      quỳ bên gối, vẻ mặt trịnh trọng, khiến Thương Lâm thiếu chút nữa lùi lại đằng sau. Bên trong hoa cẩm tú cầu có chiếc hộp nhung màu xanh lam, lấy chiếc hộp ra, chậm rãi mở ra trước mắt . Ánh sáng của viên kim cương như vì sao bầu trời, ở trong lòng bàn tay khoe ra ánh sáng lấp lánh.


      “Có vài chuyện ra, nhưng có nghĩa là nghĩ đến. Thương Lâm, em là người phụ nữ đầu tiên cũng là người duy nhất . muốn mãi mãi ở bên em, bảo vệ em, thương em, cho dù là ở đây hay bất cứ nơi nào.” người đàn ông trước nay luôn những lời độc mồm độc miệng đến khi trải lòng lại tự nhiên mà chân thành đến vậy, ý cười môi như thể trân trọng thứ gì đó. “Vì thế, em có đồng ý lấy ?”


      Giờ này là ban đêm Bắc Kinh, khắp nơi là khách mời đứng, tất cả đều đứng ở chỗ khuất bóng ngoài biển hoa xem náo nhiệt. Thương Lâm biết những người này giàu cũng sang, ngay cả người như Tô Bắc Bắc cũng phải muốn nịnh hót lấy lòng.


      với bọn họ cùng thế giới, nhưng bây giờ Dịch Dương lại phá vỡ buổi tiệc quyền quý này, trước mặt bọn họ bày ra màn cầu hôn như vậy. biển hoa màu xanh lãng mạn như thế, như lời thề kiên định, chính là muốn cho tất cả biết quan hệ của hai người. cho bọn họ biết , muốn kết hôn với . Ai phản đổi cũng có tác dụng.


      Trong ánh mắt có gì đó chuyển động ngừng, thể khống chế được. Thương Lâm thấy sắc mặt xanh mét của Tô Bắc Bắc hay vẻ mặt mong chờ của Dụ Hiểu Du, càng thấy vẻ mặt phức tạp của Mạc Đình Hiên.


      chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông trước mặt này. Người đàn ông của .


      Hai người dắt tay nhau vượt qua bao sinh tử, trải qua biệt ly, thử qua trăm ngàn nỗi niềm của thế gian, rốt cuộc mới đổi được hạnh phúc vĩnh hằng này.


      Lần này, cho dù thế nào chăng nữa cũng buông tay.


      Tay phải chậm rãi nâng lên, mỉm cười, nước mắt bỗng chốc trào dâng. “Em đồng ý.”
      misa thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngoại truyện 6: Hòa hợp





      “Dịch Tứ quả nhiên giống người thường, hôm nay coi như tôi phục cậu, sau này khi kết hôn cần người em giúp đỡ , cả tiền lẫn sức tuyệt đối qua loa!”


      “Nếu làm sao là tư được chứ! Làm tụi em theo kịp luôn! Cầu hôn trước mặt nhiều lãnh đạo, đủ lợi hại! Sao tòa thị chính thả bong bay luôn ?”


      “Lão Lục đừng có khuyến khích ấy, chừng ảnh đấy! Đến lúc đó chúng ta bị liên lụy, cũng có chỗ mà khóc!”


      “Các chỉ biết giễu cợt, em cảm thấy rất tốt! là rất lãng mạn, nếu màn cầu hôn của bạn trai em mà kém , em nhất định đáp ứng!”


      “Lão Tứ, mau nhìn xem cậu tạo ra nghiệt gì! đôi rất đẹp, lại nhất định thành được! Đáng tiếc, đáng tiếc!”


      Trong phòng tiếng người ồn ào, Dịch Dương rất lâu rồi nghe thấy ồn ào náo động như vậy, cảm thấy huyệt thái dương đau hồi. Lại nhìn Thương Lâm, cũng bị trêu chọc đến mức có chút ngồi yên, mông ở sô pha cứ dịch tới dịch lui, ngay cả cười cũng thực cứng đờ.


      Thế mà có người chịu buông tha , em họ thứ tám của Dịch Dương bưng ly rượu tới, cười như gió xuân. “Chị dâu, còn chưa có dịp kính chị! Nghe chị cùng nha đầu Hiểu Du gặp mặt qua vài lần, thế được, đều là em chồng, thể bất công thế!”


      Thương Lâm thể làm gì khác hơn là xốc lại tinh thần ứng phó ‘em chồng’. “Chị cũng muốn gặp chị em của Dịch Dương nhưng trước kia có cơ hội! ra đêm nay nhìn thấy nhiều người như vậy trong lòng chị cũng rất vui vẻ.”


      sao?” Em họ miệng thân thiết, trong ánh mắt lại hàm chứa chút suy nghĩ. “Nếu chị dâu tình muốn thân thiết cùng chúng em uống hết ly này . Uống hết em giận.”


      Thương Lâm sờ hai má nóng lên, cắn răng : “Chị uống hết.”


      hùng hồn lắm nhưng rượu uống nổi. Dịch Dương tiện thể giơ tay lên, cái ly liền bị đoạt . Thương Lâm cùng em họ đồng thời quay đầu lại, thấy nhàn nhã ngồi ở sô pha, giọng điệu ung dung “Em mời ấy, thay mặt uống cũng như nhau.”


      em họ nhíu mày định phản bác, Dịch Dương lại nắm lấy tay Thương Lâm, đối mặt với đám bạn và các chị em : “Náo nhiệt cũng tham gia, rượu cũng kính, chúng tôi trước, các vị xin cứ tự nhiên.”


      “Đừng mà!” Lập tức có người bất mãn. “Mới mấy câu sao chứ!”


      Dịch Dương liếc mắt sang các bên cạnh, nở nụ cười. “ đêm đẹp như hôm nay, đương nhiên phải cùng với mỹ nhân, mấy người xen vào làm gì?”


      Lời bá đạo này khiến đám đàn ông vỗ đùi thích chí. “ hiểu hiểu, nhanh làm việc đại của ! Rượu nợ các em ngày mai uống bù.”


      Đến lúc ra khỏi phòng, Thương Lâm mới hiểu ra người nọ đến “đại ” là ý gì nên kéo cánh tay lại. “Ai bảo lung tung! Bọn họ nhất định cho rằng chúng ta làm… chuyện đó!”


      Lúc này tiệc mừng thọ kết thúc, lầu lầu dưới đều là người hầu quét dọn, Thương Lâm và Dịch Dương ở giữa thỉnh thoảng có người qua bọn họ chào hỏi.


      “Ai lung tung?” Dịch Dương cầm tay , để cựa quậy: “Bọn họ nghĩ cũng sai mà!”


      Quả thực…


      Hai má Thương Lâm nóng lên, sợ bị người xung quanh nghe được, buồn bực lôi kéo bước về phía trước.


      Leo cầu thang lên lầu hai, bà Từ sắp xếp cho bọn họ gian phòng bên phải hành lang. Bà tâm lý, hai gian phòng ở đối diện nhau, Thương Lâm tới cửa phòng mình liền cúi đầu tìm chìa khóa, ai dè lần tìm mãi trong túi lại tìm được.


      ngây người, chuỗi chìa khóa được ai đó đung đưa trước mắt . đứng ở phía sau… “Em mời vào, hay là tự mình vào?”


      Thương Lâm quyết định kháng cự chút. “ bằng như vậy, em vào trước thu dọn chú, lát nữa hẵng vào?”


      cười trêu ghẹo. “Nghĩ rằng lừa được sao? Lời dối như vậy mà cũng được, có thể cho là em vừa từ chối vừa mời gọi ?”


      Càng càng có chừng mực. Thương Lâm ảo não. “Là em nghĩ suy cho cùng ở nhà người khác… tốt lắm.”


      Dịch Dương dựa vào càng gần, tay từ phía sau duỗi tới, tự mở cửa. “ cần phải bận tâm, tác phong làm việc của bà còn thoáng hơn em nhiều. Em nghĩ bà hiểu sao?”


      Bất kể bà có hiểu hay vẫn cảm thấy xấu hổ!


      Cửa phòng mở ra, ngọn đèn ngoài hành lang chiếu xiên vào trong đoạn, Thương Lâm hí mắt quan sát bị người từ phía sau đẩy.


      Cửa phòng khép lại, từ phía sau ôm lấy , mặt ở cổ . Hai người đứng ở trong bóng đêm cũng bật đèn, cứ như cvy vẫn nhúc nhích, dựa sát vào nhau.


      Lưng Thương Lâm cứng đờ, hơi thở của phà vào cổ , như là có vô số con kiến bò qua, quấy nhiễu làm trong lòng khó chịu. được tự nhiên nên động đậy thân mình, lại khiến hít sâu hơi.


      Ặc…Hình như cảm giác được cái gì …


      Cứ vậy, lúc sau, cẩn thận đề nghị. “Hay là chúng ta tới phòng ngủ?” Chung quy là thể ở phòng khách OOXX.


      Ngón tay vuốt qua cằm của , vỗ vài cái, cười cách sâu xa. “Ừ, tới phòng ngủ.”


      xong câu đó Thương Lâm liền cảm thấy trời đất quay cuồng, trong nháy mắt bị người đàn ông ở phía sau ôm lấy, bước nhanh vào phía bên trong.


      Phòng ngủ của Thương Lâm là phòng , ôm đứng ở cửa phòng ngủ, ánh mắt của Thương Lâm dần thích ứng với bong tối, rốt cục thấy bài trí bên trong.


      Giường tròn châu u bốn phía được phủ phủ bởi hoa hồng xanh biếc, giường dùng hoa cẩm tú cầu màu trắng xếp thành hình trái tim, rèm che sáng long lanh như ngọc buông xuống, dưới ánh trăng nhàng lay động, phát ra ánh sáng rực rỡ. Phòng này sớm được sắp xếp thành thế giới mộng ảo trong truyện cổ tích, chờ đợi bọn họ quay về.


      sớm chuẩn bị tốt?” Giọng của cũng thay đổi.


      “Ừ.” gật đầu “Thích ?”


      Thích…. Cái đầu ấy!


      làm như vậy, chắc chắn bà Từ đoán được muốn làm gì!” Thương Lâm khóc ra nước mắt. “ thể kín đáo chút sao!”


      xấu hổ như vậy, lại đắc ý nở nụ cười, bộ dáng kia thể ghê tởm hơn. “Ngại quá, về chuyện này cũng muốn giấu giếm chút nào.”
      misa thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      bước chân đến bên giường, buông lỏng tay khiến rơi xuống giường, lún sâu vào trong. Ra giường trắng như tuyết, hoa tú cầu bị đè ép phía dưới người, tựa như là ngủ ở cánh hoa, rất xinh đẹp.


      chậm rãi khom mình, chân quỳ gối bên cạnh người , mặt đối mặt mà nhìn xuống phía dưới. “Em , đừng sợ.”


      Hàng mi của run rẩy ngừng. chầm chậm nở nụ cười, giống như chút nào sợ hãi. “Cũng phải lần đầu tiên, có cái gì mà phải sợ…”


      hơi kinh ngạc, lát sau hùa theo gật đầu. “Ừ, quả có gì phải sợ.” chân khác cũng quỳ lên, cả người đều bao trùm ở phía .


      Thương Lâm cảm thấy được bản thân mình lại trở nên bất lực, như dây leo mềm mại, chỉ có thể leo lên cây cao to ở bên cạnh. Cảm giác như vậy kỳ thực lâu rồi cảm nhận được. Nhìn Dịch Dương nghiêm túc, giữ mình trong sạch thế thôi chứ phương diện này khác gì đàn ông bình thường, trời sinh luôn giữ quyền chủ động.


      Váy của vốn ngắn, nay dễ dàng bị lột xuống dưới. vật che chắn liền cảm thấy ngượng ngùng, định lấy chăn tới che nhưng lại kéo tay cởi quần áo của mình.


      Áo vest, áo sơmi cởi ra ném mặt đất, quần áo trong… từng bước từng bước cởi xuống, càng đến phần sau tay càng run rẩy hơn. Đợi cho đến khi thấy lộ ra toàn bộ da thịt, mặt nóng đến lạ thường.


      buông tay , ấn đến trước ngực mình, thanh trầm chứa hưng phấn. “Lâm Lâm, sờ .”


      “Sờ … Cái gì?”


      trả lời, buộc sờ soạng khắp người mình, cuối cùng đến vùng bụng dưới săn chắc.


      …” Thương Lâm nuốt xuống ngụm nước miếng, máu háo sắc nổi lên, đem ngượng ngùng vứt vào xó. “Làm sao luyện được?”


      Cơ bụng này! ràng là bụng sáu múi a! Dưới trăng liếc mắt cái xem qa, quả thực gợi cảm chết mất! ngờ có thể cùng giường với người đàn ông có dáng người như vậy, thực là ông trời phụ ta!


      “Cần gì phải cố sức luyện tập. Em quên rằng trước kia làm gì sao?” cười rồi hôn lên môi , cái dài đúng tiêu chuẩn nồng nhiệt, sau đó tiếp tục lời còn chưa xong. “Có chuyện tiếc nuối rất lâu, hôm nay có thể thực .”


      “Chuyện… Chuyện gì?” Thương Lâm bị hôn đến thở hồng hộc, nước mắt lấp lánh trong mắt.


      Ngón tay ấn lên da thịt của , xuống chút, qua thắt lưng, qua chân, khi tìm được nơi nào đó vừa lòng nheo mắt lại. Cơ thể tiến đến càng gần, hôn lên mắt , ậm ừ : “Xem xem có lợi hại hơn Từ Triệt …”


      “Ưm…” Thân mình Thương Lâm chợt căng thẳng, móng tay cắm sâu lưng . Nhưng cơ thể được luyện tập săn chắc, cảm giác được đau nhức.


      “Ngoan, nhịn chút. Nhịn chút qua…” vừa hôn lên trán vừa dỗ dành , tràn đầy kiên nhẫn.


      Thương Lâm ngay cả ngón chân đều cứng đơ, đau đớn ở chỗ kia vẫn có dấu hiệu giảm bớt. Ký ức đêm kia cũng theo đó quay về, là hai lần bị tra tấn.


      công bằng… Rất công bằng!” run giọng . “Người khác đau lần là đủ rồi… Dựa vào đâu mà em phải đau đến hai lần!”


      Khoái cảm quá mức mãnh liệt, Dịch Dương toàn lực cố gắng kiềm chế lại bản thân, để nhất thời nôn nóng làm thương tổn tới . “Cho nên đây là nhiệm vụ trời giao vì thế người cũng theo, phải hoạt động gân cốt, giãn gân cốt…”


      Có phải nhiệm vụ trời giao hay biết, nhưng là giãn gân cốt! vừa mới nghĩ đến đây liền vội vã bắt đầu động tác, dứt. Mấy bông hoa giường đều bị họ đè ép đến dập nát, lộn xộn ở người. Trong nháy mắt thậm chí Thương Lâm còn cảm thấy được bọn họ đánh dã chiến…


      Thương Lâm chịu nổi, che mắt lại nghẹn ngào . “Đồ vô lại, lừa gạt em!”


      lấy tay ra, nhìn thẳng vào mắt . “Lừa em cái gì?


      Thương Lâm vòng qua cổ . “ thế này khiến em thể nào tin được là lần đầu tiên!”


      Đây là khen ngợi. Đàn ông đều thích nghe như vậy. Dịch Dương giương môi cười, thấp giọng hỏi: “Thế nào? Rất tốt?”


      Đôi môi đỏ mọng cắn lên bả vai , tiếng ngân như giọng chú mèo con. “Tốt, tốt lắm… Ông xã lợi hại…”


      Dịch Dương vốn đạt đến giới hạn, lại nghe được giọng nũng nịu như vậy, gần như chế được, thiếu chút nữa đánh tơi bời ngay tại chỗ!


      trừng mắt về phía Thương Lâm, thấy nhìn , rất là đắc ý.


      “Tốt lắm, xem ra em cần phải chăm sóc đặc biệt.” bỗng nhiên dùng sức, ép phải kêu ra tiếng. “Từ lâu ngại thân mình Từ Triệt đủ dùng, giờ em hãy tận hưởng xem có phải hơn nhiều …’”


      Chỉ đùa chút thôi mà, sao lại tức giận, Thương Lâm kêu khổ ngừng. Hơn nữa, giọng điệu của là sao chứ. Từ Triệt phải là sao? cần ở thời điểm này nêu tên người thứ ba mà. nghĩ rằng chính mình từng ngoại tình đấy!


      Ánh trăng tà chiếu xiên vào bên trong, mông lung mờ ảo. Người đàn ông trước mắt khôi ngô tuấn tú. Đây là người đàn ông của , người hoàn hảo đời khó tìm, giờ chỉ thuộc về mình . Bọn họ tiếp xúc thân mật khăng khít, ngay cả tầm mắt cũng cùng chỗ. Thương Lâm bỗng cảm giác được loại thỏa mãn lớn. Từ nay về sau, bất cứ lức nào, bất cứ chỗ nào, bọn họ đều ở bên nhau, còn cách xa nữa.


      tốt. có gì có thể tốt hơn.
      misaAnhdva thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngoại truyện 7: Về nhà





      Ngày đẹp trời, gió mát mẻ, là ngày thích hợp để về nhà.


      Thương Lâm cũng phải người gốc Nghê Châu, chỉ là lúc trước học đại học ở Nghê Châu, sau khi tốt nghiệp mới ở lại nơi này công tác. Nhà ở thành phố Quảng Xuyên, nằm phía tây Nghê Châu, cách nhau năm trăm km, xe hơn hai giờ đồng hồ là tới.


      Bọn họ xuất phát lúc tám giờ sáng, thuận lợi đến nơi trước mười giờ ba mươi. Xe chạy đến cửa khu nhà, bác trực cổng ước chừng cũng ngoài năm mươi, nhưng mắt tinh tai tính, từ xa nhìn thấy chiếc xe có giá trị xa xỉ của Dịch Dương lái. Điều đầu tiên bác nghĩ đến phải là chiếc xe này quý giá bao nhiêu, mà phán đoán rằng chiếc xe này phải của chủ hộ nào đó trong khu này.


      Nhưng ông bác bị tiền bạc làm cám dỗ giơ cuốn vở trong tay lên, hết sức lạnh nhạt. “Phiền lòng qua đây đăng kí, bằng cho vào trong.”


      Thương Lâm từ phía cửa sổ bên ghế phụ vươn đầu ra, cười hì hì : “Ông nội Trần, chào ông, cháu là Thương Lâm!”


      Ông Trần nhìn thấy mắt ngay lập tức sáng lên, giọng đều đều cất cao. “Ôi là Tiểu Lâm Lâm à! Hôm nay phải ngày lễ ngày tết, sao lại chạy về đây? làm hay sao?” Ánh mắt liếc đến người đàn ông trầm mặc ngồi ở chỗ ghế lái, lập tức ngầm hiểu. “A, hiểu rồi, nguyên lai là mang con rể về gặp mẹ vợ tương lai! Đây đúng là chuyện vui, ba mẹ cháu nhất định là rất vui mừng!”


      Ông Trần này coi như là nhìn Thương Lâm lớn lên, bị ông trêu ghẹo như vậy liền xấu hổ. “Ông lại trêu cháu nữa rồi! Lần trước phải ông Trần ngày 1 tháng 10 kết hôn hay sao? Đến lúc đó đừng quên gửi thiếp mời cho cháu nha! Ai da, ba mẹ còn chờ, cháu vào trước đây!”


      Ông Trần cười tủm tỉm cho qua, Thương Lâm nhìn tòa nhà ngày càng gần, tim càng tăng tốc đập thình thịch.


      Dịch Dương vừa lái xe vừa cầm lấy tay , lập tức nhíu mày. “Sao lại như thế, thoải mái?”


      …”


      Đầu lóe lên ý nghĩ. “ phải là khẩn trương quá thành như vậy chứ??” Khóe môi cong lên. “Là tới gặp bố mẹ vợ, chứ đâu phải gặp bố mẹ chồng, vội vàng đến mức căng thẳng như vậy.”


      Thương Lâm trừng mắt liếc cái. “Phiền chết được!” nhìn ra ghế sau: “Đồ đạc mọi thứ mang theo đầy đủ chưa? Thuốc lá, rượu, hoa quả, còn có thuốc bổ, những thứ này đều chuẩn bị đầy đủ… Chắc là để quên ở đâu chứ?”


      Dịch Dương dừng xe lại, quay sang tháo dây an toàn cho . “Chỉ cần ở đây có tập tục con rể tới nhà phải mang theo heo lễ hẳn là đều mang đủ.”


      Ngón tay thon dài thả dây an toàn màu đen ra, hai màu sắc hoàn toàn đối lập. cùng mặt đối mặt, ngay cả hơi thở đều có thể nghe thấy ràng. Thương Lâm vẫn chờ ấn cái nút xuống, ai ngờ vẫn duy trì tư thế này động đậy.


      “Làm cái…”


      Môi bị hôn , sau đó ra vẻ nghiêm trang đạo mạo mà ngồi lại chỗ, mỉm cười : “Phục vụ chu đáo chứ?”


      Thương Lâm che môi lại, lập tức vươn đến kính chiếu hậu nhìn. “Đáng ghét! ở dưới nhà, nếu son môi dây ra bị mẹ biết được phải làm sao bây giờ!”


      còn oán giận, Dịch Dương mở cửa ra ngoài, sau đó vòng qua đây giúp mở cửa xe, đồng thời rất ga lăng mà đem tay phải để phía khung cửa. “Hoàng hậu nương nương, xin mời xuống xe.”


      Thương lâm xác định son môi có vấn đề, lúc này mới thở phào nhõm, mắt nhìn chằm chằm túi xách vẻ mặt nghiêm túc “Để bản cung suy nghĩ thêm chút …”


      Dịch Dương gì trong phút chốc, tầm mắt đảo qua bóng người phía trước, mặt chút thay đổi “…Hoàng hậu nương nương, Quốc trượng và phu nhân tới.”


      Quốc trượng? Phu nhân?


      Thương Lâm cả người rùng mình, ngẩng đầu nhìn quả nhiên thấy ngoài cửa có có hai người nam nữ trung niên, dùng loại ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ.


      Má ơi! Đúng là ba mẹ của !


      “Ba mẹ, chúng ta ở đây làm gì vậy? Chị con đâu? Lúc nãy trong điện thoại chị lát nữa đến mà?”


      Thương Lâm nuốt nước miếng, chậm rãi bước từ xe xuống, sau đó từng bước tới trước mặt ba người kia. “Ba, mẹ, Diểu Diểu, con về rồi đây…”


      Trời ơi, bọn họ ra đây từ khi nào? Có nhìn thấy và Dịch Dương vừa mới làm chuyện đó !


      Dù sao cũng là người lớn tuổi, gặp phải việc gì cũng giống người trẻ biểu mặt. Mẹ Thương nháy nháy con mắt, tạm đem cảnh con mình bị hôn ra khỏi đầu, lúc này mới tươi cười. “ về rồi? Về là tốt rồi, mẹ làm mâm cơm con thích, chờ con về!” Giống như vô tình mà nhìn ra phía sau . “Vị này chính là?”


      Thương Lâm kéo lấy cánh tay Dịch Dương, trịnh trọng giới thiệu. “Đây là bạn trai con, Dịch Dương. Lần này là đặc biệt dẫn ấy về nhà gặp mọi người.”


      Hai vị trưởng bối liếc nhau, nét mặt như dự liệu trước. Xác định quan hệ là tốt rồi, kế tiếp nên quan sát tốt. Bà Thương nghĩ trước đó lâu bà bạn ở sân khiêu vũ còn than phiền với , con đến ba mươi tuổi rồi còn chịu gả, biết phải đợi tới khi nào. Bản thân nghe xong lời của chị ấy mà bắt đầu lo lắng con nhà mình, ai biết mới qua đêm liền mang theo chàng trai tốt như vậy về nhà, là tạo cho bà bất ngờ lớn!


      Cứ theo đà này, lẫn sau khiêu vũ cũng nhất định phải kiếm vị trí đầu tiên mới được.


      nghĩ ngợi thế, còn Thương Diểu Diểu đứng bên dời mắt mà nhìn chằm chằm Dịch Dương lâu, rốt cuộc giọng điệu như mộng du : “ rể là… Rất đẹp trai!”


      Thương Lâm: “….Quá khen!”


      Con rể đến chơi, bàn cơm tự nhiên có điểm thay đổi khác biệt. Thêm nữa Thương Lâm thường tranh thủ thời gian nghỉ cuối tuần hai ngày để về nhà, bà Thương cũng cảm thấy con bao lâu gặp, sức lực đều dùng để đối phó với Dịch Dương.


      Thương Lâm ở bên cạnh nghe mẹ tra hỏi từng câu sắc bén, tròng mắt đều trừng lớn. Thương Diểu Diểu nhìn thấy bộ dáng đành lòng của , đặc biệt săn sóc mà gắp cho miếng lạp xưởng, hạ giọng : “Đừng kinh ngạc như vậy. Phụ nữ chính là như thế, cả đời uy phong nhất chính là lúc tra hỏi con rể tương lai, nếu sao lại đáng sợ nhất là mẹ vợ chứ!”


      Thương Lâm hung dữ mà cắn miếng lạp xưởng. “Mẹ sắp hỏi đến tổ tông mười tám đời, vậy thích hợp sao?”


      “Có cái gì thích hợp? Đều tiến dần từng bước, muốn làm con rể nhà họ Thương, hỏi ràng sao được?” Thương Diểu Diểu vẻ mặt khinh bỉ. “ hướng ngoại, còn chưa có lấy chồng mà bắt đầu hướng về chồng rồi!”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thương Lâm trừng mắt liếc cái, buồn bực tiếp tục ăn. Thương Diểu Diểu đảo mắt, chủ đề lại được thốt ra. “Ê, là chồng mà cũng phản bác lại, như thế, hai người … Xác định?”


      Bàn ăn cũng lớn, tuy rằng tình hình chiến đấu giữa mẹ và Dịch Dương như lửa, nhưng mà giọng của các vẫn bị nghe được. Ánh mắt của bà Thương đột nhiên trở nên lợi hại, đề tài trực tiếp vào giai đoạn sau: “Tiểu Dịch a, nghe chút, con cùng Thương Lâm tiến triển đến giai đoạn nào rồi? Dự định kết hôn?”


      Dịch Dương sớm có chuẩn bị, vô cùng bình tĩnh. “Phải, kỳ trước đó lâu cháu cầu hôn Lâm Lâm, ấy cũng đồng ý rồi. Lần này chính là đặc biết theo ấy trở về, mong được dì và chú đồng ý.”


      “Cầu hôn?” Thương Diểu Diểu kinh hô tiếng, lập tức bắt lấy tay phải của . “Nhẫn đâu? Cầu hôn rồi vậy nhẫn đâu? Đừng rể tặng nha! Chị, đừng giấu, mau lấy ra xem nào!”


      Thương Lâm vốn lo lắng vừa gặp mặt mà để ba mẹ phát ra nhẫn bị kích động quá lớn, cho nên tháo ra cất trong túi, lúc này bị em phát nên đành lấy ra. “Nhẫn đây, có gì đẹp đâu!”


      Chiếc hộp nhung màu xanh mở ra, bên trong là vải gấm màu đen bao bọc quanh chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Thương Diểu Diểu chỉ liếc mắt là nhìn ra được kích cỡ viên kim cương, liền giả vờ ôm ngực. “Đây… đây… đây chẳng lẽ là kim cương trứng chim bồ câu trong truyền thuyết?!”


      “Coi Sắc giới nhiều quá rồi hả? Làm gì lớn như vậy!” Thương Lâm đeo nhẫn vào ngón giữa, sau đó bày ra cho mọi người xem. “Đều là ấy chọn, lúc đầu đeo là vì con muốn gây bất ngờ.”


      Thương Diểu Diểu cầm tay đánh giá. “Quả hơi so với kim cương trứng bồ câu, nhưng mà nhìn màu sắc này … Là Ruy sao?”


      “Là kim cương màu hồng.” Dịch Dương thản nhiên , ánh mắt chuyển hướng sang Thương Lâm thêm vài phần trưng cầu ý kiến. “Đây là nhẫn đính hôn. Nếu thích, đến lúc kết hôn chọn kim cương trứng bồ câu?”


      Thương Diểu Diểu bị ba chữ “kim cương hồng” làm cho kinh sợ, lại bị quan tâm của “ rể” đối với chị kích thích mạnh, trong lúc lâm vào im lặng kì lạ.


      Ông Thương thấy ba người phụ nữ chuyện, lúc này mới dùng đũa gắp cho Dịch Dương miếng thịt lợn chua ngọt, cười ha hả : “Tiểu Dịch a, nếm thử tay nghề của chú. Lâm Lâm thích ăn món này nhất, xem có hợp khẩu vị ?”


      Dịch Dương nhìn chút miếng thịt lợn trong bát, bỗng nhiên mỉm cười. “Lâm Lâm từng sau này nếu đến nhà ấy, chuyện nhất định phải làm là nếm thử món thịt lợn chua ngọt do bố ấy làm. Ngưỡng mộ lâu, hôm nay cuối cùng cũng được ăn. Chút nữa nếu chú có thời gian, có thể dạy cháu cách làm ? Nếu sau này kết hôn, cả ngày ấy nghĩ đến món thịt lợn chua ngọt của bố, lòng dạ chạy trở về đây mất.”


      Lời này gây lực sát thương lớn, dĩ nhiên khiến Thương Diểu Diểu có vẻ mặt thể nào chịu nổi nữa, đến ngay cả bà Thương cũng kinh ngạc mà nhìn Dịch Dương, hoàn toàn dự đoán được người xuất thân tầm thường như mà lại có thể ra những lời này.


      Thương Lâm lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong chốc lát còn nhớ ra mình có những lời này lúc nào, cho đến khi Dịch Dương chuyển tầm mắt sang phía , ý nghĩ đột nhiên chợt lóe lên.


      Là lúc bọn họ vừa mới đến Hạ Đinh. và Dịch Dương ở trong phòng tha hồ tưởng tượng trở lại cuộc sống đại, lúc ấy hào hừng tràn trề : “ nghe, ba em rất tốt, vừa hiền lành vừa đáng tin, còn là đầu bếp giỏi. Em từng đem ông làm tiêu chuẩn tìm bạn trai. À đúng rồi, nhất định phải nếm thử món thịt lợn chua ngọt của ông, ngon gần chết, đảm bảo ăn lần thể quên được…”


      liền hỏi: “ biết nấu ăn, cũng dịu dàng, chẳng lẽ em thất vọng?”


      hếch cằm lên. “Thất vọng chứ, cho nên sau này trở về phải học nấu ăn với ba, nếu đừng mơ bước chân vào cửa nhà họ Thương!”


      Thấy bộ dáng hung hăng của , để ý, ghé sát vào thấp giọng : “Được, đến lúc đó nhất định học được, để bà lớn em thất vọng.”


      Chuyện lâu như vậy, vẫn còn nhớ .


      bàn cơm bày đầy món ăn ngon, nhưng lại chỉ ngơ ngác mà nhìn người đàn ông ngồi đối diện, đến khi giọng của Thương Diểu Diểu vang lên, nghiêm túc : “ như vậy, chúng ta nên bàn xem khi nào bắt đầu việc đại này .”


      ***


      Cơm trưa ăn xong, Thương Lâm cùng em rửa chén như thường lệ. Trước bồn rửa chén, Thương Diểu Diểu vô cùng xúc động mà với Thương Lâm: “Chúng ta là chị em, chỉ mới nửa năm ngắn ngủi thấy, chị đắc đạo thành tiên rồi!”


      Thương Lâm liếc mắt. “Từ ngữ phong phú ghê nhỉ? Học cấp ba mà cả ngày chỉ đọc tiểu thuyết? Cẩn thận chị với mẹ để mẹ trừng trị!”


      Thương Diểu Diểu cau mặt nhăn mũi. “Đừng tưởng rằng được gả cho nhà giàu có là hay!” bé đổi sắc mặt. “Bất kể như thế nào, chúng ta cũng là chị em máu mủ tình thâm, sau này nếu có chàng nào đẹp trai nhớ để ý thay em chút. Qua năm sáu năm nữa, cũng đến độ tuổi kết hôn, chuẩn bị sớm cho tốt.”


      Thương Lâm muốn vẫy nước vào vẻ mặt này của , cửa phòng bếp đột nhiên loáng thoáng có bóng người. Hai người nhìn lại, hóa ra là Dịch Dương đến.


      Có cần phải tức chết người thế ? chỉ mang dép lê thôi mà cũng toát lên vẻ tao nhã, khiến cái phòng bếp này như trở thành sân khấu. Thương Diểu Diểu biết điều mà rụt cổ lại. “Em xem mẹ làm gì, hai người cứ làm tiếp !”


      ra ngoài, Dịch Dương chậm rãi đến phía sau Thương Lâm, áp sát lưng rồi ôm lấy , tay cũng với tới bồn cái chén. Thương Lâm trốn tránh, cười mắng: “Đừng giỡn! Nước văng đầy ra, chút nữa phải dọn dẹp sàn nữa đấy!”


      “Dọn dẹp dọn dẹp, em nghĩ biết làm à?”


      Thương Lâm hoài nghi “Biết làm? Đường đường là đại thiếu gia, chẳng lẽ lại rửa chén?”


      Ánh mắt Dịch Dương giống như xem thường. “Lúc bộ đội.”


      Thương Lâm sửng sốt, tiếp đó xấu hổ. “Đúng rồi, quên mất. Vậy giao cho , đến đây, mặc kệ .” xong, quả thực đem găng tay cao su cởi ra.


      muốn cho mang vào, lại nhìn chằm chằm vào bao tay màu hồng rồi nhíu chân mày, ném thẳng sang bên. Ngón tay thong dài cầm lấy cái bát, động tác của nhanh nhẹn lưu loát, rất nhanh liền đem tất cả bát rửa qua lần.


      chuẩn bị xả nước rửa sạch, bên cạnh lại lấy hai tay nâng má, vẻ mặt mê muội mà nhìn . “Bệ hạ, sao ngài làm cái gì cũng đều mê người như vậy? Xem rửa chén, muốn biến thành cái bát ở trong tay, vậy mới cảm thấy thỏa mãn được!”


      Dịch Dương nhướng mày, trực giác này cho biết này cố ý mỉa mai . Nhưng mà nhận thua trước khiêu khích của người khác phải là phong cách của . tươi cười, xoay người qua, nhìn đầy vẻ thâm tình: “Muốn biến thành cái bát trong tay ? Rất dễ. Lúc nào đó chúng ta tắm uyên ương, nhất định khiến em sạch hơn cái chén bát này gấp trăm lần.”


      Thương Lâm: “…Được lắm, coi như giỏi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :