1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngoại truyện 3: Có khách





      Nhà của


      Sắc mặt Thương Lâm đổi, bình tĩnh nhìn Dịch Dương. Dường như cũng quan sát phản ứng của , đôi môi nở nụ cười như có như , ngón tay thon dài vô thức gõ lên tay lái.


      “Đến nhà … làm gì?”


      Dịch Dương nhún nhún vai. “Nếu là muốn cho em nếm thử tay nghề pha cà phê của , em tin ?”


      Có quỷ mới tin! Buổi tối đưa bạn về nhà uống cà phê, cũng phải là học sinh trung học! Nhưng hai à, có thể đừng lười thế được ? Làm gì mà ngay cả cái lý do cũng muốn phí sức suy nghĩ chứ!


      Thấy Thương Lâm trầm mặc, lại . “Nếu giúp xem thử việc trang trí phòng khách có chỗ nào ổn , vừa lúc cũng định sửa chữa lại phòng ở.” Dừng chút. “Nhất là phòng ngủ.”


      …Khốn kiếp!


      Tay phải để trong túi xách nắm chặt chiếc chìa khóa lạnh lẽo, Thương Lâm nhìn thẳng , khuôn mặt tuấn đó là vẻ tươi cười thoải mái, nhưng trong đáy mắt lại sâu thẳm khác hoàn toàn với vẻ bên ngoài.


      Vô cùng chuyên chú.


      “Được. Em giúp xem nhà.” chậm rãi , tự mở dây an toàn.


      ***


      Khác với biệt thự ở Loa Hải, đây là nhà của Dịch Dương ở bên ngoài tự mình trang hoàng,. Căn hộ xa hoa nằm ở khu phố trung tâm, tầng mười tám, xuyên qua phòng khách có cửa sổ sát đất rất lớn có thể nhìn thấy dãy các ngọn đèn sáng rực rỡ.


      Cửa vừa mở ra Thương Lâm bị Dịch Dương xoay người đặt người lên cánh của sau lưng. Động tác của rất cấp bách, thậm chí đợi cởi giày liền hôn lên môi . Thương Lâm tuy đoán được phát sinh ra chuyện gị nhưng vẫn bị nhiệt tình của làm kinh ngạc, lưng áp lên cánh cửa lạnh lẽo mặc cho muốn làm gì làm.


      Bàn tay giữ chặt lưng , hơi thở giao hòa. Cánh tay cũng ôm lấy cổ , túi xách rơi ‘phịch’ xuống đất, nhưng ai để ý đến.


      Được lúc mới buông ra, khàn giọng . “Lúc gặp nhau ở nhà hàng muốn hôn em như thế này.”


      Đêm nay dùng loại son màu sắc rất tươi sáng, giờ phút này có dính chút ở khóe môi . nhìn cười ha ha. “Chỗ này.” lấy tay bôi vào chỗ đó, đem màu đỏ của son bôi lên môi . “ như thế này trông rất là quyến rũ, ha ha…”


      bị ôm trong ngực, thân hình mềm mại như xương dựa lưng lên cửa, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp hiếm khi mới được thấy lần, nụ cười tươi tắn, lời thầm , dáng vẻ lười biếng, nũng nịu khiến Dịch Dương thấy cổ họng căng thẳng, xoay người liền bế thốc lên.


      “Chờ chút…” đấm lên ngực . “Em muốn tắm rửa chút, cũng tắm luôn .”


      Mặc dù ở thế giới bên kia trải qua nhiều lần, nhưng đêm nay dù sao cũng là lần đầu tiên đối với cơ thể của hai người, nên muốn chuẩn bị tốt.


      Hơn nữa đầu đó ở Ngụy Quốc là say rượu loạn tính, toàn bộ quá trình đều rất mơ hồ, lưu lại chút kí ức đẹp đẽ nào, lúc này nhất định phải bù lại nỗi tiếc nuối đó!


      Dịch Dương đương nhiên hiểu được tâm trạng của . “Được. Nhưng ở đây chỉ có phòng tắm, em tắm trước , chờ em xong rồi tới lượt .”


      “Ừm…”


      ***


      Phòng tắm được xây ở mặt sau của phòng chứa quần áo, lúc Thương Lâm ngang qua cũng tranh thủ xem xét vòng. Chỗ này rất lớn nhưng quần áo của Dịch Dương lại nhiều lắm, ngay cả phần năm cũng chưa chiếm hết. Trong đầu suy nghĩ ngừng, đến khi bước vào phòng tắm mới phát bản thân bất giác suy nghĩ mua thêm áo quần cho , rồi quần áo của mình phải đặt thế nào…


      Tháo trang sức ra, đổ nước tẩy trang lên bông thấm, hít sâu, thôi trước tiên cứ thử nghĩ xerm đêm nay trôi qua như thế nào !


      Có thể thấy Dịch Dương là người để tâm đến vấn đề tận hưởng nơi mình sống, nhưng dù sao cũng là căn hộ cao cấp, lúc trước trang trí nhà chắc chắn là giao cho những chuyên gia làm, cho nên dù dùng đến căn hộ này nhưng mọi vật dụng đều có đủ. Khiến người ta chú ý nhất chính là bồn tắm mát xa lớn kinh khủng. Thương Lâm đứng bên cạnh nhìn chốc lát, cho đến khi mấy phân cảnh mấy trong sáng lên trong đầu mới vội vàng ngừng lại.


      Vào lúc này bỏ qua bồn tắm mát xa lớn , sau này có cơ hội cùng nó cũng được.


      Rốt cuộc đến khi tắm xong, cầm lấy áo ngủ Dịch Dương đưa cho , khi chuẩn bị thay mới phát đó là bộ đồ ngủ của nữ!


      Vải tơ lụa trơn mượt, mặt ngoài còn có hoa văn cùng màu rất tinh tế, đơn giản trang nhã, chất liệu mềm mại, vừa nhìn là biết phải tùy tiện mua đại ở tiệm đồ ngủ.


      Người đàn ông này trù tính bao lâu cho buổi tối hôm nay? Sao lại có cảm giác như bị người ta lừa vậy nhỉ?


      Quen biết Dịch Dương lâu như vậy cho đến nay, đúng là đầy bụng nham hiểm đen tối. nhớ lại mình trước kia đánh giá câu: Tên đàn ông có BGM!


      Back Ground Music – mỗi lần xuất như có nhạc làm nền, tạo hiệu ứng hoành tráng.


      Đúng là khoa trương!


      “Được rồi, thấy lo nghĩ cho trang phục đêm nay, nương đây cho mở rộng tầm mắt.” hít sâu, lẩm nhẩm. “Thiên linh linh địa linh linh, biến thân! Biến thân! Biến thân!”


      Sau đó mặc áo ngủ vào, vẻ mặt kiên định, hiên ngang lẫm liệt xông pha chiến trường…


      Bên ngoài tĩnh lặng, lén lút như kẻ trộm ra khỏi phòng quần áo chạy đến phòng ngủ, nhìn ngó xung quanh. “Dịch Dương? Dịch Dương ở đâu vậy? Em tắm xong rồi, có thể …”


      “Tắm rồi đấy” ba chữ đó vẫn chưa kịp thốt lên, thấy người đàn ông ngồi nghiêm túc ghế sô pha.


      Aaaaaaaaaaa!

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Có lầm vậy! Bác đừng làm cho cháu sợ chứ. Nửa đêm nửa hôm đến thăm con trai là muốn gì vậy trời? Bác làm vậy phải là quấy rầy hài hòa của đời sống sinh hoạt vợ chồng sao? Khiến cháu bị bóng ma tâm lý bác có chịu trách nhiệm được !


      “Bác… Chào bác Dịch.” Thương Lâm run cầm cập . “Cháu biết bác đến đây, cháu…”


      Ánh mắt ông Dịch lãnh đạm đánh giá vòng, Thương Lâm ngay lập tức cảm thấy bộ váy ngủ dài tới gối này cực kì mất thuần phong mỹ tục, hận thể kéo che phủ toàn bộ từ đầu đến chân, tốt nhất là giống phụ nữ Ả Rập mang luôn khăn che mặt màu đen!


      Làm như vậy bị nhìn thấy bộ dạng xấu hổ muốn chết của .


      “Tjương Lâm, em ra nhanh vậy à? Trước kia mỗi lần phải đều hơn nửa tiếng sao?” Dịch Dương từ ngoài cửa tiến vào, nhìn thấy người trước mắt lập tức dừng bước. “Sao ba lại ở đây?”


      Trong tay cầm bó hoa, hoa hồng thơm ngát kiều diễm. Dưới ngọn đèn càng trở nên mơ mộng.


      Ông Dịch thản nhiên : “Ba tự hỏi sao con có nhà, ra là ra ngoài tìm hoa.”


      “Ba vào bằng cách nào?” Canh gác cổng ở căn hộ này rất nghiêm ngặt, người ngoài bình thường thể vào.


      “Trước đó lúc con hôn mê bất tỉnh ba cho người đến đây lấy vài thứ đồ, bảo vệ biết ba là ai, đương nhiên cho ba vào.”


      Dịch Dương vuốt vuốt ngón tay, quyết định ngày mai phải tìm bảo vệ chuyện.


      ngại quá, xem ra ba quấy rầy buổi tối tốt đẹp của hai người.” Ông Dịch xong lời xin lỗi, nhưng vẻ mặt lại có chút gì là cảm thấy có lỗi. “Nhưng cho dù con là con của ba ba vẫn phải câu. Con chọn loại hoa này quá bình thường, lấy cái này lừa phụ nữ cùng nhau qua đêm có vẻ sơ sài quá đấy.”


      “Tôi đâu có kinh nghiệm phong phú giống ba, nào biết tặng hoa gì là tốt nhất.” Giọng điệu mỉa mai, đến cạnh Thương Lâm cực kì mất tự nhiên. “Trong phòng ngủ có mấy sấy, em mau sấy tóc cho khô , tránh bị cảm.”


      Thương Lâm như được đại xá. “Em biết rồi!”


      Thấy rời cứ như chạy trốn, lúc này Dịch Dương mới ngồi xuống sô pha đối diện với ông Dịch, thuận tay đặt bó hoa hồng ở bên cạnh lên. “Ba có chuyện gì , đừng làm phiền tôi nghiên cứu cách chung sống với phụ nữ.”


      Ông Dịch cười, à tiếng. “Con quyết định kết hôn với ta?”


      “Tôi cho rằng trong thời gian qua thể rất ràng, sao ba còn có thể hỏi vấn đề này?” Dịch Dương . “Ba thấy tình cảnh hôm nay mà vẫn đinh ninh là tôi chọn Thương Lâm là vì muốn đối nghịch với ba sao?” thản nhiên tựa lưng dựa vào ghế sô pha. “Ba biết đấy, con người tôi vốn thích sạch , mà ba… Còn quan trọng đến mức khiến tôi phải hi sinh chính mình đóng kịch với phụ nữ.”


      Ông Dịch trầm mặc lát. “Chuyện con và ta bắt đầu từ khi nào.”


      Trong đầu Dịch Dương liền nhớ lại khoảng thời gian cứu Thương Lâm trước đó. “Bốn năm trước, tôi ở nhà nghỉ phép, vô tình cứu được ấy, sau này lại quen nhau.”


      “Ba hỏi Chu Tuấn, nó biết chuyện của con với Thương Lâm. Thời gian lâu như vậy,con chưa kể với ai sao?”


      ra tôi cũng định kể ra, nhưng ba lại là người nhiều thủ đoạn, bản lĩnh hơn người, tôi sợ vào lúc tôi có mặt ba lại ngáng chân gì đó, gạt cái.” Dịch Dương . “Bây giờ mọi chuyện tốt rồi, nhờ phước của ba mà tôi cần về căn cứ nữa, chung là cưới vợ sinh con, muốn làm gì làm.”


      “Dịch Dương…”


      “Tôi biết, ba muốn tôi cưới con lớn của nhà họ Diệp. Nhưng ba phải nghĩ cho kĩ , ở thương trường nhà họ Diệp bằng nhà chúng ta, nhưng ông Diệp năm xưa vào sinh ra tử với người đó, trong nhà cũng ít con cháu bước chân làm việc trong giới chính trị. gia đình như vậy, làm sao đồng ý đem con con gả cho người đàn ông có người thích? Huống chi tôi còn nghe con lớn của nhà họ Diệp là huyết mạch duy nhất của con cưng của ông Diệp sinh ra, thất lạc nhiều năm, vất vả mới tìm lại được, vô cùng cưng chiều. Nếu tôi gây ra chuyện gì đến ta, chỉ sợ quan hệ duy trì nhiều năm của hai nhà bị chặt đứt hoàn toàn mất?”


      Ông Dịch thở dài. “Con uy hiếp ba sao?”


      “Tôi chỉ với ba.” Vẻ mặt Dịch Dương bình tĩnh. “Trước đó tôi với ba. Ý định của tôi vẫn trước sau như , bây giờ quan trọng chính là suy nghĩ của ba.”


      Bên trong phòng ngủ, Thương Lâm dựng đứng lỗ tai dán lên cửa cố gắng nắm bắt câu chuyện ở bên ngoài, nhưng mà cách của phòng này tốt quá, có cố lắm cũng chỉ nghe được rơi rớt vài từ, gì mà “Cưới gả”, “Uy hiếp”…


      Gì vậy trời! Lời nguyền phim thần tượng quả nhiên là buông tha cho mà, ông Dịch là đến để chia rẽ đôi uyên ương! Đừng sắp có vị hôn thê xuất thân cao quý, dung mạo như hoa nha!


      Suy nghĩ của cứ thế mà xáo xào liên tục, vất vả mới nghe được tiếng mở nên đóng cửa, lập tức lao ra. “Thế nào, thế nào rồi? Hai người gì vậy?”


      có gì, chỉ lại mấy chuyện trước đó thôi, chỉ là bầu khí chuyện hôm nay được tốt thôi.” Dịch Dương vuốt vuốt tóc . “Sao vẫn còn ướt thế này, em sấy tóc hả?”


      Tình hình bên ngoài như thế, nào có lòng dạ sấy tóc.


      Dịch Dương bất đắc dĩ lắc đầu, kéo vào phòng ngủ, sau khi bắt ngồi lên giường liền lấy máy sấy giúp sấy tóc. “ là cẩn thận kẻo bị cảm. ràng là ngã từ lầu xuống người bị thương nặng hơn là , sao cứ có cảm giác toàn bộ di chứng đều chạy lên người em vậy?”


      “Hai người vừa chuyện gì? Có liên quan đến em ?”


      “Ừm.” Tay cầm lấy tóc của . “ muốn kết hôn với em, ông ấy đồng ý cho nên xảy ra tranh chấp. Nhưng em yên tâm, khiến ông ấy phải đồng ý.”


      “Ba … có vẻ thích em?”


      “Ngay cả ông ấy còn thích, làm sao thích em được? Cũng may ông ấy thích cũng có tác dụng gì. chung là chúng ta nghĩ thoáng là được.”


      vậy được, nếu em ở bên , sau này thời gian tiếp xúc với ông ấy nhiều hơn. Giống như tối hôm nay vậy…”


      cam đoan với em bao giờ xảy ra tình huống như tối nay nữa.” Dịch Dương cắt ngang lời . “Về sau để ông ấy tùy ý xuất trước mặt em, cho dù muốn gặp mặt cũng trong tình huống em chuẩn bị. Em yên tâm.”


      Lời mạnh mẽ có chút thân mật, khiến trong lòng Thương Lâm rất ấm áp, căng thẳng do ông Dịch đến bị đánh tan hơn nửa. “Ừm, em biết rồi.”


      Sấy tóc cho , Dịch Dương hơi hơi khom người, chỉnh sức gió của chiếc máy tay cho lại, sấy tóc cho .


      “Bộ dạng em thế này…” Tẩy lớp trang điểm kĩ càng, để lộ ra với làn da trắng mịn, sạch , đôi môi xinh xắn hề nhợt nhạt mà mang sắc màu đỏ thắm, là màu sắc vốn dĩ, có chút mềm mại, hồng nhuận. vẻ ngoài chút phấn son của , so với trước kia là hai người khác nhau.


      “Sau này em đừng trang điểm đậm như vẽ tranh làm gì, em như vầy thôi cũng rất xinh rồi.”


      “Ơ?”


      Làn gió ấm áp thổi mái tóc ngắn bay bay, ôm trọn nâng hai má lên, trao nụ hôn sâu. “ , là thích em như bây giờ. Chỉ cần là em, đều thích, cho nên em cần phải so sánh mình với người khác.”


      Giọng điệu mơ hồ, bên trong con ngươi đen láy cho thấy cảm thông, hiểu thậm chí còn có chút buồn cười, bất đắc dĩ.


      ra thấp thỏm lo lắng của đều hiểu cả. trong lòng hiểu được nhưng ra, cho đến giờ mới dùng cách này với .


      Thương Lâm nhất thời cảm động, đầu óc rối tinh rối mù, cảm thân số mình quả là hời to rồi, thế mà lại có thể nhặt được ông chồng là người đàn ông thượng hạng như vậy!


      Người đàn ông thượng hạng tắt máy sấy, chậm rãi đem cất vào trong ngăn kéo. “Hơn nữa cho dù em có trang điểm so với Hạ Lan Tích vẫn còn kém xa. Cho nên em vẫn thôi là hơn.”


      Thương Lâm: “ là kẻ đáng ghét!”


      Dịch Dương giữ lấy nắm tay đánh tới, cười : “ có chuyện này muốn với em!”


      nghe!”


      “Tuần sau là sinh nhật người bà của , phải dự tiệc sinh nhật này.”


      “Cho nên?”


      “Cho nên em có đồng ý cùng , để các bậc trưởng bối, người thân biết mặt em…”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngoại truyện 4: Tiệc tối




      Đôi giày cao gót bước lên thảm cỏ xanh ngắt, có thể thấy những ngón chân trắng ngọc, tròn đầy. Hướng lên là đôi chân thẳng tắp, thấp thoáng bên dưới làn váy của bộ lễ phục. Ngón tay thon dài của nắm chặt lấy chiếc xắc tay bằng ngọc trai, có chút quá sức.

      Đây là biểu của căng thẳng.

      Quả bây giờ Thương Lâm rất căng thẳng.

      Bốn phía đứng đầy những người biết, áo váy lụa là, dạ tiệc linh đình, thỉnh thoảng có những câu cười đùa lọt vào tai , có cảm giác hết sức xa lạ.

      Bầu trời đêm Bắc Kinh đến vì sao cũng có, đứng ở góc vườn hoa, chậm rãi thưởng thức hết sâm banh trong ly.

      Tên Dịch Dương khốn kiếp này! Đưa tới dự tiệc sinh nhật, vừa vào cửa kéo sang bên, có chuyện cần phải xử lí. Bây giờ ở đây đến người cũng quen biết, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở chỗ này.

      Chu Tuấn ở đâu? Hiểu Du ở đâu? Làm ơn xuất người cứu vớt ra khỏi tình cảnh rối rắm người hỏi chuyện này với!

      “Thương Lâm?”

      Mắt giật giật, Thương Lâm nghi ngờ bản thân nghe nhầm. phải chứ, có người biết sao? Tìm hết đám bạn của , chắc người có bản lĩnh bước vào được những bữa tiệc như thế này đâu.

      “Thương Lâm, là cậu à? Sao cậu lại có thể ở chỗ này?” đó bước những bước chân đôi giày cao gót tiến về phía , vẻ mặt kinh ngạc.

      Thương Lâm nuốt nước bọt. “Tô Bắc Bắc?”

      “Là mình. lâu gặp.”

      Gì vậy trời, sao lại là ta! Gặp mặt ta, chi bằng có người đến hỏi chuyện còn tốt hơn!

      Tô Bắc Bắc là bạn trước đây của Mạc Đình Hiên, người mà Thương Lâm tự cho là tình địch trong thời gian dài, khởi nguồn của cơn ác mộng.

      “Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của mình, cậu ở đây làm gì vậy?” Tô Bắc Bắc . “Nhìn cách ăn mặc của cậu, cũng giống như là đến giúp đỡ…”

      Thương Lâm cúi đầu nhìn bộ lễ phục của mình, thầm nghĩ rằng có lẽ trang phục của quá trang trọng, khiến Tô Bắc Bắc xác định được. Dựa theo kinh nghiệm trước đây, chắc chắc ta nghĩ làm phục vụ…

      “À, mình cùng bạn đến đây tham gia bữa tiệc.” mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên.

      “Bạn?” Tô Bắc Bắc nhíu mày. “Bạn trai?”

      “Ừ.”

      Ánh mắt Tô Bắc Bắc thay đổi, lập tức nở nụ cười. “ ngờ cậu có bạn trai, là tốt quá. Mình còn tưởng rằng cậu chỉ vẫn treo mình bên cái cây là Đình Hiên chứ!”

      Hai cùng Tô Bắc Bắc nghe vậy cũng tò mò hỏi. “Đình Hiên? ấy quen biết thiếu gia của tập đoàn Mạc Thị à?”

      chỉ là quen biết đâu, ấy chính là cây si của Đình Hiên đấy, đến cả mình còn cảm động nữa là.” Tô Bắc Bắc thở dài tiếng. “Chỉ tiếc khi đó trong lòng Đình Hiên chỉ có mình, còn cách nào khác chỉ có thể lòng lời xin lỗi với ấy.”

      Hai liếc nhìn nhau, ánh mắt nhìn Thương Lâm trở nên phức tạp. “ ra là như vậy…”

      biết phải xưng hô với bạn này như thế nào?”

      Tầm mắt Thương Lâm quét qua bốn phía, thuận miệng đáp: “Thương Lâm.”

      ra là Thương.” đó mỉm cười. “ biết Thương đây là thiên kim nhà ai? Tham gia bữa tiệc mừng thọ của bà Từ

      chắc xuất thân cũng rất tầm thường.”

      Thương Lâm liếc mắt cười cười cái với Tô Bắc Bắc, chậm rãi . “Tôi phải là thiên kim nhà nào cả, chỉ theo bạn xem náo nhiệt thôi.”

      “A?” đó ràng đoán được đáp án, lại còn giả vờ làm bộ kinh ngạc. “Vậy xem ra bạn của Thương cũng rất có bản lĩnh, có thể tùy tiện mang đến những nơi như thế này.”

      “Đúng vậy, nghe tiệc mừng đêm nay có thiệp mời ngay cả cửa chính còn vào được, xem ra lai lịch bạn của Thương đây cũng phải gì.”

      Thiệp mời? Dịch Dương cũng có thiệp mời, người ta chỉ nhìn mặt là xong.

      nghĩ rằng Thương Lâm cậu có thể tìm được chốn dừng chân tốt như vậy, trong lòng mình cũng được an ủi ít nhiều.” Vẻ mặt Tô Bắc Bắc thành khẩn, “Trước kia nhìn cậu vì Đình Hiên khổ sở đau lòng, khiến mình áy náy muốn chết.”

      “Bắc Bắc tính tốt, bạn trai của cậu lúc đó là người Thương đây thích, vậy mà cậu cũng hề câu nệ…”

      “Đúng rồi đấy, biết sao cậu lại tốt như vậy.” Họ nhìn Thương Lâm với vẻ hết cách. “Tuy có được thiếu gia của Mạc Thị, nhưng tốt xấu gì cũng tìm được người có năng lực, Thương nhớ phải nắm giữ cho chắc nhé. Có điều thân phận của hai người cách xa nhau, có lẽ cuối cũng vẫn có kết quả, thừa lúc còn ở bên nhau nhớ phải lợi dụng cho tốt.”

      Thương Lâm nhìn ba người phụ nữ kẻ tung người hứng, mỉa mai châm chọc, trong lòng khỏi tức giận.

      Cái Tô Bắc Bắc này biết diễn trò, bản thân năm đó bị ta lừa. Nhớ lại khi đó mặt ngoài ta rất ngây thơ, trong sáng, khiến vừa dám biểu lộ quá ràng tình cảm của mình với Mạc Đình Hiên, vừa cực kì áy náy, cứ thấy bản thân như là nhòm ngó đến bạn trai của người khác.

      Cho đến khi về sau có lần đôi người họ cãi nhau, Mạc Đình Hiên biết thế nào lại lên cơn điên rủ uống rượu. vốn định , nhưng ta lại lái xe đến dưới lầu nhà hét lớn, còn cách nào khác đành phải . Hai người ngồi sân thể dục của trường đem theo bia uống, đến khi ta uống say, lại ôm , tỉnh táo . “Thương Lâm, sao em lại dễ thương như vậy? Nếu người ở bên cạnh là em nhất định nỡ chia tay…”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      bị những lời thổ lộ bất ngờ này khiến cho như nằm mơ, nhưng trực giác cho biết quả ta uống say rồi. rất thích ta, nhưng đối với thân phận là người thứ ba chả mong muốn gì, nếu cũng giấu kín, để nghẹn ứ trong lòng thổ lộ.


      định tìm những lời để cho phù hợp, chợt thấy Tô Bắc Bắc từ xa tới, giày cao gót giẫm lên mặt cỏ hề phát ra tiếng động. Ánh mắt ta hề hòa nhã, thân thiết mà là cái nhìn lạnh buốt, đầy châm chọc.


      Mạc Đình Hiên say ngã sang bên, ta tiến lại gần nhưng việc đầu tiên làm phải là dìu Mạc Đình Hiên, ngược lại ngồi xổm xuống, đối mặt với Thương Lâm : “Đừng mơ mộng hão huyền. Sao tự nhìn lại thân phận của mình là gì, nghĩ có thể đẩy tôi sang bên để trở thành thiếu phu nhân của Mạc Thị được sao? nằm mơ !”


      trợn tròn mắt há hốc mồm, gần như nghi ngờ bản thân uống quá nhiều rượu nên xuất ảo giác.


      “Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên tôi nhìn thấu ý đồ của rồi, mắt đó buồn nôn. Tôi khuyên nếu muốn chút danh dự còn sót lại tan biến lo mà giữ mình, đừng có xuất trước mặt Đình Hiên, nếu tôi cam đoan khiến phải hối hận.”


      lúc đó mới hiểu được, con thỏ trắng phải là thỏ trắng mà chính là con ong đầy nọc độc.


      Chuyện này là nguyên do cắt đứt tình cảm với Mạc Đình Hiên. Tuy tự hỏi bản thân chưa làm qua những việc như chen chân vào chuyện tình cảm của người khác, nhưng tình đơn phương như thế này vẫn rất nguy hiểm, huống hồ biểu Mạc Đình Hiên đêm đó cũng khiến có chút thất vọng.


      Nếu ta Tô Bắc Bắc, nên những lời mập mờ như thế với . Hai người họ lúc đó vẫn chưa chia tay!

      cứ như vậy dứt ra khỏi tình bạn với bọn họ, bắt đầu thời kì chữa thương dài hạn.


      có chút buồn cười, phải chỉ là thầm mến bạn trai của ta thôi sao, cũng đâu có ra tay đâu! Về phần Tô Bắc Bắc sao lại hận như vậy? Chuyện qua lâu vậy mà vẫn buông tha cho .


      “Nếu phải biết chuyện hai người chia tay, tôi còn tưởng cậu vẫn ở bên Đình Hiên đấy.” Thương Lâm mỉm cười. “Cậu quan tâm đến ấy như vậy, có vẻ giống với thái độ của bạn cũ.”


      Vẻ mặt Tô Bắc Bắc cứng đờ.


      “Nếu luyến tiếc như vậy, sao lúc trước còn chia tay với Đình Hiên? À, tôi nhớ ra rồi, là Đình Hiên lời chia tay, cậu vui cũng còn cách nào khác.” giơ ly rượu tay lên. “Vậy xem ra hai chúng ta đúng là cùng bệnh. Nào hãy cùng nhau cố gắng.”


      Sắc mặt Tô Bắc Bắc càng khó coi. “Ai cùng bệnh với ! Loại phụ nữ chỉ muốn trèo cao như , đúng là mặt dày, biết xấu hổ…”


      “Trèo cao? tôi hay là chính mình vậy?” Mặt Thương Lâm đổi sắc. “Về nguyên nhân với Mạc Đình Hiên chia tay tôi cũng nghe ít các phiên bản, muốn cùng tôi mấy chuyện đó ở đây sao?”


      Nhà Tô Bắc Bắc cũng có chút cơ nghiệp, nhưng so với Mạc Đình Hiên vẫn còn kém xa. Sau khi hai người đó chia tay cũng vô tình nghe được chút tin tức, có vẻ Tô Bắc Bắc ở bên Mạc Đình Hiên cũng có mục đích tốt lành gì, điều này cũng chính là nguyên nhân Mạc Đình Hiên chia tay với ta.


      Tô Bắc Bắc cứng miệng lại được, dám liều lĩnh làm nháo loạn ở chốn này, tiến được mà lùi cũng xong, có chút xấu hổ.


      “Bắc Bắc, mọi người chuyện gì vậy?”


      giọng nam ôn hòa truyền đến, Thương Lâm quay lại nhìn, thấy đôi trai sóng vai bước đến. Người đàn ông đó chắc là bạn trai mới của Tô Bắc Bắc, ta mỉm cười với ta. “Giới thiệu với em chút, đây là Dụ, là cháu ruột của bà Từ.”


      Trong lòng Tô Bắc Bắc mừng thầm. Bà Từ chính là ruột của ông Dịch, đêm nay ta quấn quít lấy bạn trai chính là muốn đến dự bữa tiệc này và làm quen với người của nhà họ Dịch, mở rộng quan hệ của bản thân. Vừa rồi bị Thương Lâm làm cho tức giận suýt nữa là quên mục đích chính, bây giờ ngàn vạn lần phải giữ cho chặt cơ hội.


      ta còn chưa kịp , Dụ dung mạo xinh đẹp, khí chất trong sáng mở miệng, với Thương Lâm. “Thương Lâm, ra chị ở chỗ này! Vừa nãy bà nội còn hỏi chị ở đâu, muốn gặp chị. Bọn em tìm chị khắp nơi mà thấy, ra là chị trốn ở chỗ này!”


      Bà nội của Dụ? Đó phải là bà Từ sao? Tô Bắc Bắc cùng với hai bạn đứng sau đều cứng người. Mười phút trước các có ý muốn gặp mặt bà Từ để kính rượu lại bị ngăn ở ngoài cửa, đảo mắt cái bà Từ thế nào lại bảo cháu ruột đích thân tìm kẻ vô danh tiểu tốt như Thương Lâm? Hơn nữa nghe cách của hai người, ràng là có quen biết nhau!


      Thương Lâm để Dụ Hiểu Du tùy ý cầm tay , toàn bộ chú ý đều đặt vào câu của nàng. “Bà nội em muốn gặp mình?”


      “Đúng vậy!”


      mím môi, Thương Lâm tự cổ vũ bản thân. “Vậy chúng ta mau thôi, đừng để bà chờ lâu.”


      Dụ Hiểu Du cười gật đầu, định kéo . Người đàn ông bên cạnh tỏ vẻ vui, cánh tay chặn ngang cho . “ nể mặt hai phải ? giới thiệu bạn với em đấy.”


      Dụ Hiểu Du liếc mắt nhìn Tô Bắc Bắc cái, chỉ thấy vẻ mặt đối phương có vẻ kì lạ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay nắm của với Thương Lâm, trong lòng cười lạnh tiếng. cười hì hì với người đàn ông kia. “ hai Cố đừng quậy nữa! Nếu phải giới thiệu từng bạn của cho em biết khi nào mới xong? Việc này có lẽ mất những tháng ấy chứ? Nếu thương đứa em này ít giao cho em mấy cái nhiệm vụ như thế này . Nếu được vậy, như , sau này khi kết hôn, em nhất định dành nguyên tháng rảnh rỗi theo làm tùy tùng hầu hạ chị dâu, tuyệt đối chu đáo. Còn mấy loại hoa cỏ như thế này …” Ánh mắt khinh thường đảo qua Tô Bắc Bắc, trong giọng ngập tràn chế giễu. “Thôi .”


      Sắc mặt Tô Bắc Bắc vốn khó coi, nghe lời của Dụ Hiểu Du càng trở nên trắng bệch, cứ như bị trét lớp vôi xấu xí lên mặt.
      Anhdva thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngoại truyện 5: Cầu hôn





      “Vừa rồi em… có vẻ hơi quá rồi đấy!” Sau khi ra đến vườn hoa, Thương Lâm cười . “Em ghét ta lắm à?”


      “Em biết ta là ai sao có thể ghét bỏ gì được?” Vẻ mặt Dụ Hiểu Du khinh thường. “Nếu phải ta xúc phạm đến chị đến cả em cũng lười nữa là, chứ gì đến làm tổn thương đến ta.” Dụ Hiểu Du vỗ vỗ vai . “Cho nên ta phải tự thấy may mắn khi được chuyện với bổn tiểu em đây.”


      Thương Lâm cốc lên đầu Dụ Hiểu Du. “Bây giờ chị mới tin em là em Dịch Dương, đúng là khác chút nào mà!”


      “Quá khen quá khen, so với chồng chị em vẫn còn kém xa!”


      Hai người cười đùa giỡn, bất giác đến trước cửa căn phòng ở lầu hai. người phụ nữ trung niên xinh đẹp, tao nhã đứng trước cửa, nhìn thấy hai liền tiến lại chào đón. “Hiểu Du, vị này là Thương phải ?”


      “Dạ, cháu đưa ấy đến gặp bà nội.” xong định đẩy cửa tiến vào.


      “Bà ở trong tiếp khách, tôi ra ngoài này là để với hai người tiếng, đứng ngoài này chờ lát, khoan vào.”


      “Khách của bà nội? Là ai vậy?”


      “Gần đây công ty có hợp tác làm ăn với vài người trẻ tuổi, hôm nay họ cũng có tới tham gia tiệc mừng thọ.”


      chuyện, cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, người đàn ông cao lớn, khí chất xuất chúng ra. Từ góc độ nhìn của Thương Lâm, chỉ cảm thấy ta rất tuấn, hàng lông mày đậm, mũi cao thẳng, bờ môi mỏng mím chặt thành đường, có chút nghiêm nghị.


      Thương Lâm thể quen người này.


      Mạc, bàn bạc xong chuyện với bà Từ rồi à?”


      Mạc Đình Hiên gật đầu, tầm mắt liếc qua người bên cạnh, đột nhiên cứng người. “Thương Lâm? Em…”


      Mạc, lâu gặp.” Thương Lâm mỉm cười lên tiếng gọi, ngữ điệu khiêm nhường, xa cách.


      “Ơ? Hai người biết nhau sao?” Hiểu Du tò mò hỏi.


      Thương Lâm gật đầu. “Thời đại học chị và Mạc đây là bạn nhau, nhưng hai năm nay thường xuyên liên lạc. Mạc vẫn khỏe chứ?”


      Mạc Đình Hiên ngờ lại gặp Thương Lâm ở chỗ này, vì quá kinh ngạc nên phản ứng có chút trì trệ. “À, tôi vẫn khỏe. Còn em thế nào?”


      “Tôi cũng rất khỏe.”


      “Được rồi, để sau này hẳn ôn lại chuyện cũ, giờ em dẫn chị gặp bà nội trước .” Dụ Hiểu Du từ phía sau đẩy đẩy vai Thương Lâm, mỉm cười .


      Dụ.” Bỗng Mạc Đình Hiên cất tiếng . “Thương Lâm… Sao lại muốn gặp bà Từ?”


      ta hỏi có chút đường đột, Dụ Hiểu Du trợn tròn mắt. “Đương nhiên là vì bà nội tôi muốn gặp chị ấy.”


      cứ như .


      Trong phòng có tiếng chuyện, Thương Lâm muốn dây dưa thêm, vội kéo tay Hiểu Du. “Được rồi, chúng ta mau vào thôi!”


      “Dạ vâng, thưa chị dâu!”


      Cửa phòng trước mắt khép lại, Mạc Đình Hiên thấy cánh cửa màu vàng đóng lại, cảm thấy có chút rối loạn.


      Vừa nãy Dụ Hiểu Du gọi Thương Lâm là gì? Chị dâu?


      Từ khi nào Thương Lâm lại có quan hệ với nhà họ Từ? Chẳng lẽ bây giờ qua lại với cháu trai của bà Từ?


      ***


      “Cháu chính là Thương Lâm?”


      Bà lão trước mặt đoan trang, cao quý, nhìn vẻ ngoài tuyệt đối quá năm mươi tuổi, nhưng ràng hôm nay là tiệc mừng thọ sáu mươi hai tuổi của bà.


      Bà Từ tên là Dịch Mân, Thương Lâm có xem tạp chí tin tức về bà, biết bà khi còn trẻ là người đẹp nổi tiếng thời, chuyện tình cũng đa đoan, trải qua ba cuộc hôn nhân. Ông Từ bây giờ là người chồng thứ tư của bà. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Dụ Hiểu Du là cháu nội của bà mà họ Từ, lại mang họ Dụ. Vì ông Dụ, cha của Dụ Hiểu Du là con trai của bà và người chồng đầu tiên.


      Quả là phụ nữ kỳ lạ…


      “Dạ vâng, cháu là Thương Lâm, cháu chào bà.”


      “Mời Thương ngồi.” Dịch Mân mỉm cười, sóng nước dập dềnh trong đôi mắt phượng xinh đẹp.


      Thương Lâm ngồi xuống ghế ở đối diện, hai tay lịch đặt đầu gối, có chút giống học sinh tiểu học. Dịch Mân thấy vậy cười bảo, “Cháu đừng căng thẳng, bà già này giống với ba của Dịch Dương, gây khó dễ cháu đâu.”


      Lời của bà để lộ lập trường đứng về phía Thương Lâm với Dịch Dương, nhưng Thương Lâm cũng mấy ngạc nhiên. Nếu bà đồng ý mối quan hệ của và Dịch Dương cũng để hai người gặp nhau khi có mặt .


      biết việc này nhưng vẫn căng thẳng. cũng là gặp bậc trưởng bối…


      “Dạo trước bà ở nước ngoài nên biết cụ thể mọi chuyện, đến khi về đây mới biết được. Cháu trai bà trước giờ tính tình lãnh đạm, thế mà lại gây ra chuyện lớn như vậy. Hai đứa ngã từ lầu bốn xuống? Nó ôm cháu?”


      đúng ra, là kéo theo.


      “Dạ…”


      “Gì vậy hả? You jump, I jump? Hai đứa lãng mạn ghê.” Dịch Mân buồn cười.


      Thương Lâm nhớ lại câu , đây là phương pháp câu soái ca mới của năm nay, kéo ta cùng nhau nhảy lầu…


      “A, còn có chuyện ở biệt thự Loa Hải nữa. Chết sống lại, việc cứ như trong phim.”


      “Để bà phải chê cười rồi, ra tụi cháu cũng muốn làm như vậy. Nhưng chẳng hiểu tại sao tình lại chuyển biến thành như vậy…” Thương Lâm ngượng ngùng. “Chắc bạn bè Dịch Dương đều bàn tán xôn xao chuyện này? Kì chỉ bọn họ, mà ngay cả bạn cháu cũng quấn lấy cháu hỏi han ngừng, khiến ngay cả cháu cũng biết đâu là .”


      Chỉ có thế mà các người thấy giống trong phim rồi sao? Vậy bọn cùng nhau xuyên phải thế nào đây? Hơn nữa nay nhà nước cấm quay phim xuyên , xem ra chỉ có thể im lặng.


      “Bà rất hứng thú với chuyện tình của hai đứa, hôm nay thời gian có hạn, chuyện được tiện, nhưng mấy ngày nữa bà cho người đón cháu sang, cháu nhớ tới chuyện với bà già này đấy, cho ta được nhiều chuyện bữa, thấy thế nào?” Dịch Mân cười tủm tỉm .


      Thương Lâm gật đầu mạnh. “Dạ, cháu hứa! Khi nào bà muốn gặp cháu gọi điện cho cháu là được, cháu nhất định hầu chuyện với bà!”


      Quyết định xong chuyện này, Dịch Mân lại : “Tính tình của ba Dịch Dương tuy cố chấp nhưng luôn chịu bó tay trước Dịch Dương, đối với chuyện này cũng vậy. Chuyện ba Dịch Dương cháu cần lo lắng, qua đêm nay còn vấn đề gì nữa.”
      misaAnhdva thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :