1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Bệ hạ…” Tiết Ngọc Yên khẽ kêu lên tiếng, ngơ ngác nhìn về hướng. Những người còn lại nhìn theo ánh mắt nàng ta, chỉ thấy Dịch Dương mặc chiếc áo bào màu xanh lam thẫm, lãnh đạm đứng trước cửa điện.


      Thương Lâm đứng dậy trước tiên, bước vài bước tới trước mặt , quỳ xuống hành lễ. “Thần thiếp tham kiến bệ hạ, bệ hạ cát tường.” Đại làm trọng, giữ mạng quan trọng hơn, tôn nghiêm danh dự gì đó quẳng sang bên trước .


      Những người còn lại cũng quỳ xuống bên cạnh Thương Lâm để hành lễ. “Thần thiếp tham kiến bệ hạ, bệ hạ cát tường.”


      Thương Lâm cúi đầu, nhìn được nét mặt của Dịch Dương nhưng dám chắc rằng mình nghe được tiếng cười khe khẽ.


      Gã khốn này!


      Chắc chắn là cười nhạo đấu tranh tư tưởng cả ngày trời, cuối cùng vẫn quỳ trước mặt .


      “Bình thân!”


      Mọi người đứng dậy nhưng ai dám chuyện. ai ngờ được rằng bệ hạ lại lặng lẽ xuất trước cửa điện, biết lúc nãy Hoắc quý phi và Tạ chiêu nghi châm chọc lẫn nhau, nghe được những gì…


      “Trẫm nghe Tạ thừa tướng gia giáo nghiêm ngặt, con được ông ấy dạy dỗ quả là đoan trang hiểu lễ.” Dịch Dương nhìn Tạ Trăn Ninh, ôn hòa . “Hôm khác có rảnh ta đến Y Lan Điện nghe nàng ngâm thơ.”


      Tạ Trăn Ninh nghe thế rất vui mừng, mỉm cười : “Bệ hạ quá khen rồi, thần thiếp xin đợi thánh giá của người!”


      Hoàng đế cười cười rồi nhìn sang Hoắc Tử Nhiêu. Dưới ánh mắt hơi lạnh lùng của , lúc đầu Hoắc Tử Nhiêu còn duy trì vẻ bướng bỉnh, nhưng sau đó mắt lập tức đỏ hoe, những giọt nước mắt bất ngờ trào ra. Nàng ta dường như ngẩn ra lát rồi xót xa che mắt lại: “Thần thiếp quầy rầy bệ hạ và các vị muội muội nữa, xin được cáo lui trước.”


      Nàng ta định bị Dịch Dương kéo lại. “Trẫm còn chưa gì mà nàng khóc trước rồi.” Giọng có vẻ bất đắc dĩ.


      “Bệ hạ còn cần phải gì sao?” Hoắc Tử Nhiêu giận dỗi đáp: “Người nhìn thần thiếp như thế thần thiếp …”


      Dịch Dương im lặng lát, sau đó thở dài thỏa hiệp. “Được rồi được rồi, đừng buồn nữa, trẫm có trách nàng.” cười khổ. “Trẫm nhớ trước đây tính tình của nàng đâu có bướng như thế.”


      “Tính tình của thần thiếp trước giờ vẫn thế, là do bệ hạ nhớ trước kia thần thiếp là người như thế nào thôi.”


      “Được rồi, đều là lỗi của trẫm.” Dịch Dương cười . “Thế được chưa, đừng tức giận nữa.”


      Nghe những lời dỗ dành như thế, cuối cùng Hoắc Tử Nhiêu cũng chịu cười, còn ngượng ngùng quay đầu .


      Thương Lâm nhìn Dịch Dương vừa vào cửa là bắt đầu trình diễn, cảm giác ‘sùng bái’ bỗng dâng trào trong , gần như là kiềm chế được.


      Nhìn lời thoại của mà xem! Nhìn cách thay đổi cảm xúc mà xem! Diễn xuất tự nhiên biết bao, để cho đạo diễn có cơ hội hô ‘NG’.


      lúc hổ thẹn vì thua kém thấy ảnh đế Dịch Dương bệ hạ đưa tay ra với mình, cười rất dịu dàng. “Hôm qua nàng ngủ thế nào? Trẫm nghe nàng cứ trở mình mãi, có phải quen với giường trong Tiêu Phòng Điện hay ?”


      Trước mắt bao nhiêu là người, đầu tiên có thái độ ám muội với Tạ Trăn Ninh, Hoắc Tử Nhiêu, sau đó thế với nàng, hổ là cao thủ tán tỉnh. Thương Lâm bội phục .


      phải.” Thương Lâm mỉm cười. “Có lẽ là bệnh của thần thiếp còn chưa khỏi hẳn nên người hơi khó ở.”


      Mặt Dịch Dương đầy vẻ quan tâm lo lắng. “Nếu là thế lát nữa bảo ngự y đến khám cho nàng thử xem.”


      “Tạ ơn bệ hạ.”


      Những người trong điện nhìn tình cảnh này dần hiểu ra. nay bệ hạ vẫn còn rất thích Hoắc quý phi, nhưng vị hoành hậu nương nương đến từ nơi xa này cũng rất được lòng . Tuy tạm thời còn chưa bằng được Hoắc quý phi nhưng người khác cũng thể xem thường. Cho nên lúc nãy Tạ chiêu nghi chỉ trích Hoắc quý phi vô lễ với hoàng hậu, bệ hạ chẳng những trách tội nàng ta mà còn ‘có rảnh đến nghe nàng ngâm thơ.”


      Xem ra tình thế trong hậu cung này sắp thay đổi!


      “Hoàng hậu vừa đến Ngụy Quốc, rất nhiều chuyện còn chưa quen hết.” Dịch Dương nắm tay Thương Lâm, nhìn Hoắc Tử Nhiêu. “Chuyện trong cung nàng quản quen rồi, sau này cứ tiếp tục quản lý, vất vả cho nàng.”


      Trái tim nãy giờ vẫn thấp thỏm của Hoắc Tử Nhiêu rốt cuộc cũng được bình yên. Hoàng thượng tỏ thái độ với nàng, cho dù nay sủng ái hoàng hậu quyền quản lý hậu cung vẫn nằm trong tay nàng.


      Cho nên quả nhiên là bất chợt mê đắm mỹ nhân chứ phải như cha lo lắng, phát được điều gì nên thầm tính kế.


      “Dạ.” Nàng ta : “Đương nhiên thần thiếp cố gắng hết sức, san sẻ với bệ hạ và… hoàng hậu nương nương.”

      Dịch Dương mỉm cười. “Trẫm biết là nàng để trẫm phải thất vọng mà.” nhìn những người khác. “Được rồi, nếu các nàng có việc gì nữa lui trước .”


      Mọi người thấy hoàng thượng cầm tay hoàng hậu, mặt cười tươi biết là chìm trong giai đoạn lưu luyến người mới rời nên thức thời cáo lui. Hoắc Tử Nhiêu rất bực bội trong lòng nhưng cũng gì. Trước đây thỉnh thoảng hoàng đế cũng bị người khác quyến rũ, chỉ cần qua khỏi mấy ngày đầu nồng nhiệt kia là trở về bên cạnh nàng.


      định cáo lui lại nghe hoàng đế chậm rãi . “Đúng rồi, trẫm sai người điều tra chuyện con mèo của nàng, chắc qua vài ngày nữa là có câu trả lời cho nàng.”


      Hoắc Tử Nhiêu im lặng lúc rồi mỉm cười. “Vậy tốt quá.”


      Thấy mọi người hết, Thương Lâm cũng tháo bộ mặt tươi cười giả tạo của mình xuống, quay đầu nhìn chằm chằm vào Dịch Dương, dùng giọng điệu lẳng lơ và độc ác của dì Tuyết(*) để : “Đúng là vở kịch hay!”


      (*) Dì Tuyết: chính là Vương Tuyết Cầm, vợ thứ chín của Lục Chấn Hoa trong phim Dòng sông ly biệt.


      Dịch Dương lườm cái. “ chuyện đàng hoàng , đừng dọa người.”


      Thương Lâm ngừng ‘chậc chậc’ tán thưởng. “Bệ hạ ơi bệ hạ, hậu cung của người đúng là muôn màu muôn vẻ, kiểu nào cũng có. Bây giờ người có cảm giác như Giả Bảo Ngọc lạc vào cõi mộng Thái Hư ? Khắp nơi toàn là thần tiên tỷ tỷ?”


      Dịch Dương cười xùy tiếng. “ gọi mấy mụ này là thần tiên tỷ tỷ sao? Xem ra mắt thẩm mỹ của kém hơn tôi tưởng nhiều.”


      Bị châm chọc như vậy, Thương Lâm cũng hề thấy khó chịu, nghĩ ngợi lát, gật đầu đồng ý: “Cũng phải, với diện mạo của , từ tới lớn soi gương ngắm mình biết bao nhiêu lần, chắc là rất khó mà ngắm trúng nào. Đời này trừ làm gay ra chắc còn đường nào khác.” đột nhiên cả kinh. “Lẽ nào vì lý do này mà Chu Tuấn mới chia tay với Tiểu Thi? ra mới là kẻ thứ ba!”


      Dịch Dương nhìn bằng gương mặt chút biểu cảm, nhưng khi nhìn thấy Thương Lâm ôm ngực, giả vờ như bị kinh hãi thấy hơi tức cười.


      Hôm nay, rất xinh đẹp.


      nhớ lại tình cảnh đứng ngoài cửa điện nhìn thấy hôm nay. mặc quần áo đỏ, da trắng như tuyết, thanh khiết mà nóng bỏng, giống như đóa mai đỏ nở nền tuyết trắng. Đóa hoa vẽ giữa hai chân mày càng điểm xuyến thêm cho vẻ đẹp của . Đôi mắt vừa đen vừa sáng, hăm hở nhìn mấy trước mặt, trong đó pha thêm chút hồn nhiên đáng .


      biết tại sao lại ăn mặc trang điểm như vậy, chỉ vì nghĩ ra cái cớ đắm chìm trong mỹ sắc nên liền phối hợp với , trang điểm thành mỹ nhân tuyệt thế. cần nhắc nhở, cứ thế mà làm cách tự nhiên, giống như hai người thương lượng trước vậy.
      misa thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      nhìn tôi làm gì?” Phát vẻ khác thường của , Thương Lâm hơi mất tự nhiên, vuốt mặt mình. “Co phải cảm thấy tôi ăn mặc trang điểm thế này kì cục lắm ? Tôi cũng thấy thế đấy, môi đỏ quá. Nhưng Nhập Họa gần đây ở Cận Dương rất thịnh hành style này, tôi đành phải để cho ấy làm.”


      Dịch Dương dời mắt sang chỗ khác, bình tĩnh : “Cũng được, còn hơn cái hôm ra tay với tôi ở nhà A Tuấn.”


      lại nhắc tới chuyện này, áy náy trong lòng Thương Lâm lại dâng lên, vội vàng nghiêm túc : “Chúng ta bàn chuyện chính trước . Hôm nay tôi thăm dò rồi, cảm thấy cái Tạ chiêu nghi ấy rất có tiềm chất để lôi kéo về phe chúng ta, thể bỏ qua.”


      Dịch Dương gật đầu. “Cha ta là thừa tướng Tạ Ngộ, vốn là đối thủ mất còn với Hoắc Hoằng. Có điều bây giờ Hoắc Hoằng nắm binh quyền trong tay, Tạ Ngộ bị áp chế, ngay cả con ở hậu cung cũng được sủng. Nếu chúng ta muốn chọn người để đối kháng với Hoắc Hoằng Tạ Ngộ chính là người thích hợp nhất.”


      “Tôi cũng thấy vậy.” Thương Lâm . “Cho nên hôm nay tôi cố ý thân thiết với Tạ chiêu nghi trước mặt mấy bà vợ bé của , còn giả vờ như mình hề có tâm cơ, được hoàng thượng nhìn trúng là liền đắc ý, rồi còn ghi hận Hoắc Tử Nhiêu nữa, để cho ta buông lỏng cảnh giác.” chống tay lên má. “Có thể thấy, ta cũng muốn mượn tay tôi để chèn ép Hoắc Tử Nhiêu, như thế bọn tôi có thể lợi dụng lẫn nhau. Có điều so với Hoắc Tử Nhiêu ta còn yếu thế quá, phải nghĩ cách cất nhắc ta.”


      “Chẳng phải tôi cất nhắc đấy sao?” Dịch Dương . thể lập tức thay đổi thái độ với Hoắc Tử Nhiêu và Tạ Trăn Ninh, như vậy quá đột ngột, nên chỉ có thể bắt đầu từ những việc nhặt trước. Hậu cung loạn thành đống, trong triều còn rất nhiều thứ phải làm quen. May mà Từ Triệt là tên quan tâm đến triều chính, nếu bọn họ hỏi vài câu mà biết lộ mới lạ.


      Nghĩ đến đây lại cảm thấy đau đầu. Nhìn sang Thương Lâm, hình như chìm trong suy tư, vẻ mặt hơi buồn bã. lát sau, mới rầu rĩ : “ xem, sao chúng ta lại rơi đến nơi này chứ? Nếu xảy ra chuyện này, chắc chắn bây giờ tôi vui vẻ đọc truyện mạng chứ cần phải nghĩ mấy chuyện chẳng đâu vào đâu này.” úp mặt vào cánh tay. “Còn mẹ tôi nữa, nếu bà biết tôi xảy ra chuyện đau lòng biết bao…”


      cố kiềm nén cho mình suy nghĩ tới chuyện này, tích cực đối mặt với tương lai. Nhưng đó là người quan trọng nhất trong cuộc đời của , làm sao mà nhớ cho được?


      Dịch Dương im lặng lát, sau đó đưa tay vỗ vào vai . “Cho nên chúng ta phải sống sót. Chỉ cần còn sống có cơ hội.”


      lúc sau mới nghe thấy giọng rầu rĩ của . “Ừ…”


      Đêm hôm đó, hai người lại quấn chăn, nằm song song chiếc giường rộng lớn kia. Nữ quan ghi chép bị đuổi , Thương Lâm nhìn chằm chằm vào quả cầu xông hương được làm bằng vàng chạm rỗng kia lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đưa vấn đề nghiêm túc kia ra dò hỏi chút.


      “Ừm, chuyện đó… tính làm sao bây giờ?” cân nhắc chọn từ ngữ. “ thấy đó, đương nhiên là giữa chúng ta phải duy trì quan hệ hữu nghị cách mạng thuần khiết này, nhưng và mấy phi tần như sói như… đúng, như hoa như ngọc kia phải làm sao đây?”


      Dịch Dương vốn chưa ngủ, nghe thế mở mắt ra, bình tĩnh nhìn . “ xem?”


      Thương Lâm giả vờ đau đớn . “Tôi biết đối mặt với nhiều mỹ nhân như thế mà phải ăn chay làm hòa thượng tàn nhẫn quá. Nhưng cũng phải suy nghĩ cho cơ thể của mình, nếu cứ đắm chìm trong tưởu sắc …”


      “Nếu tôi đắm chìm trong tưởu sắc thành tiểu quá phụ, đúng ?” Dịch Dương thản nhiên tiếp lời.


      Thương Lâm lắc đầu, nghiêm túc : “, là đại quả phụ, bên dưới còn có đám tiểu quả phụ. Sau đó, lỡ có ngày nào cẩn thận, đại quả phụ bị nhị quả phụ và cha ta xử lý.”


      Dịch Dương cười khẽ tiếng. “Được rồi, cứ yên tâm , tôi có hứng thú chiếm đoạt vợ của người ta.”


      ra Thương Lâm sớm đoán được trả lời như vậy, lúc này mới khéo léo hỏi vấn đề khác. “Vậy làm sao giải thích chuyện mình đột nhiên … ham muốn nữa?”


      Dịch Dương vuốt cằm, nghĩ ngợi lát: “ có cao kiến gì ?”


      “Đề nghị hả? Tôi có cách này.” Thương Lâm nhích lại gần . “Nhưng biết có chịu mất mặt ?”


      Dịch Dương nhìn ánh mắt sáng rực của , cẩn thận hỏi. “ ra nghe cái .”


      thấy đó, sức khỏe của Từ Triệt vốn được tốt, chúng ta hãy giả vờ suy yếu hơn nữa… Cứ , ừm… bị suy nhược, phải tiết chế chuyện ấy…” lóng ngóng tới đây, cảm thấy hiểu được lập tức liệt kê những lợi ích trong đó ra: “Như thế vừa có thể tránh được quấy nhiễu của mấy bà vợ của Từ Triệt, còn có thể khiến cha con họ Hoắc mất cảnh giác. công đôi việc, tốt biết mấy!”


      Dịch Dương nhìn chằm chằm, gì. Với trí thông minh của , đương nhiên biết ý tứ của Thương Lâm hề uyển chuyển như lời vừa .


      “Nếu tôi cứ giả vờ như bất lực trong chuyện phòng the để Hoắc Hoằng khỏi phải lo nghĩ nữa, thấy thế được ?” cười rất ôn hòa.


      “Nếu bằng lòng tốt quá rồi!” Thương Lâm hưng phấn vỗ tay, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Dịch Dương lập tức thôi cười cợt. “Đương nhiên nếu muốn chúng nghĩ cách khác…”


      Tuy chưa từng có bạn trai nhưng cũng biết muốn người đàn ông giả vờ bất lực mất mặt đến nhường nào. Chẳng phải có người từng , đa số đàn ông thà nhận mình là tội phạm cưỡng dâm chứ cũng muốn thừa nhận mình là kẻ bất lực đó sao.


      Tuy rằng người mất mặt là Từ Triệt, nhưng bây giờ Dịch Dương ở trong cơ thể , chắc muốn bị người ta bàn tán sau lưng như vậy…


      Dịch Dương thấy có vẻ chột dạ cười thầm trong bụng. này đúng là lạ, có đôi khi nhe nhanh múa vuốt rất dữ dằn, nhưng đôi khi lại tế nhị đến khó tin. Lúc nào cũng quan tâm đến cảm xúc của người khác, giống như là sợ tức giận vậy.


      Rốt cuộc lớn lên trong hoàn cảnh thế nào?
      misa thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 6: An ủi






      Mấy ngày tiếp theo, Thương Lâm vẫn ở trong Tiêu Phòng Điện, gặp người khác. Chỉ vì Dịch Dương cảm thấy bây giờ vẫn chưa thoát khỏi bị tình nghi độc hại Hoắc Tử Nhiêu nên giữ chừng mực tốt hơn. cũng biết điều này nên lấy cớ là còn vị thuốc chưa uống xong, phải đóng cửa tĩnh dưỡng.


      Cũng trong thời gian này, bắt đầu tìm hiểu về thời đại hề tồn tại trong lịch sử. Khoảng ba trăm năm trước, vùng đất Trung Nguyên này được cai trị bởi vương triều Đại Tấn của hoàng tộc họ Cơ, kéo dài hơn hai trăm năm. Sau khi nhà Tấn diệt vong, dòng tộc Hạ Lan ở phương bắc thành lập Yến Quốc, còn dòng tộc họ Từ ở phía nam lập nên Ngụy Quốc. Hai bên lấy sông Tuy làm ranh giới, chia đôi thiên hạ. Vì Giang Nam giàu có, màu mỡ nên thực lực của Ngụy Quốc mạnh hơn Yến Quốc chút. Hai nước giằng co suốt mấy chục năm trời, cuối cùng phía Yến Quốc đề xuất muốn cải thiện quan hệ, dùng hôn nhân để ký kết. Để biểu đạt thành ý, Yến Quốc đặc biệt chọn công chúa trong hoàng tộc để đưa đến Ngụy Quốc, còn Ngụy Quốc cũng nể mặt phong vị công chúa này làm hoàng hậu. Nếu mọi chuyện được thuận lợi, ít nhất cuộc hôn nhân này đổi được mười mấy năm hòa bình cho hai nước.


      Nhưng chuyện này lại bị Tư Mã đại tướng quân Hoắc Hoằng lợi dụng.


      có ý đồ mượn tay hoàng đế để hại chết công chúa, rồi mượn tay Yến Quốc tiêu diệt hoàng đế để mình leo lên ngai vàng. Sau khi Thương Lâm suy xét xong kế hoạch của , thể khen người này dùng chiêu mượn dao giết người lên đến cảnh giới tối cao. Vốn định khen tiếng ‘tuyệt vời’, nhưng nghĩ lại bước đầu tiên của kế hoạch này là giết mình trước căm thù rủa câu ‘độc ác’ rồi tiếp tục đọc sách.


      Tin Tiểu Điệp chết được truyền đến khi vừa xem qua lượt sử sách của Ngụy Quốc. Thời này có chữ Khải nên đọc cũng khó lắm. dương dương đắc ý vì uyên bác của mình liền nhìn thấy Nhập Họa quỳ xuống trước mặt, vừa sợ hãi vừa khoái chí bẩm báo: “Công chúa, Tiểu Điệp chết rồi.”


      Tay buông thõng, sách rơi xuống đất. “Chết rồi?”


      Bởi vì Tiểu Điệp luôn miệng là bị hoàng hậu sai hạ độc hại quý phi nên đương nhiên là đối tượng bị thẩm vấn, ba ngày trước bị giải đến Vĩnh Hạng, do dịch đình lệnh đích thân thẩm vấn. Thương Lâm vốn yên lòng nhưng thấy bộ dạng tính toán kỹ càng của Dịch Dương cũng hỏi nhiều. Ai ngờ đợi mấy ngày nhận được tin Tiểu Điệp sợ tội tự vẫn.


      “Nghe mấy người trong cung , sau khi bị tra khảo, Tiểu Điệp thừa nhận mình từng bị Hoắc quý phi trách quạt vì chuyện nhặt nên từ đó ôm hận trong lòng. Lần này vốn định mượn tay công chúa để hại nàng ta nhưng lại thành công. Sau khi chuyện bị bại lộ, ả ta nhất thời sợ hãi nên liền kéo công chúa vào cuộc, cho rằng như thế là có thể giảm được tội… Bây giờ đến đường cùng, ả ta tự biết tội ác tày trời, sau khi viết bản cung khai xong đập đầu vào cây cột lớn trong điện, chết ngay tại chỗ…”


      Vẻ mặt của Thương Lâm trở nên nặng nề hơn sau mỗi câu của Nhập Họa, tay phải nắm thành nắm đấm, chặt đến nỗi các khớp xương trắng bệch. Dường như chỉ có như thế mới có thể khắc chế hoảng loạn trào dâng trong lòng. nhớ mấy ngày trước còn thấy mặt Tiểu Điệp, khi đó nàng ta còn là thiếu nữ tuổi thanh xuân, bây giờ cái xác hồn, nhanh chóng bị ném ra gò, hóa thành bùn đất.


      Đúng, đây chính là hoàng cung thời cổ đại, hoàng cung coi mạng người như cỏ rác. Đến đây lâu, nhưng đây là lần đầu tiên nghiêm túc nhận thức được vấn đề này.


      Tối hôm ấy, Dịch Dương đến Tiêu Phòng Điện. Hai người vẫn ăn tối, rửa mặt, chuẩn bị ngủ như thường. Mãi đến khi nữ quan mất hứng lui ra khỏi phòng ngủ Thương Lâm mới có thể thả lỏng dây thần kinh bị căng như dây đàn suốt ngày nay. từ từ ngồi dậy, hai tay ôm gối, mặt đặt cánh tay, ngẩn ngơ nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ.


      Dịch Dương vẫn nằm nghiêng, thấy thế bình tĩnh hỏi: “ biết hết rồi à?”


      lúc sau, mới giọng trả lời: “Ừ” rồi khốn khổ hỏi: “ sớm biết ta chết đúng ?”


      “Tám chín mươi phần trăm.” Sắc mặt Dịch Dương thay đổi. “Hoắc Tử Nhiêu vốn khinh thường có gốc gác nên cái bẫy đặt ra cũng hoàn hảo lắm. Bây giờ tôi muốn điều tra nên đương nhiên ta hoảng loạn. Bắt Tiểu Điệp gánh toàn bộ trách nhiệm chính là biện pháp tốt nhất. Có điều tôi ngờ ta có cách khiến cho Tiểu Điệp cam tâm tự vẫn, có lẽ là trong tay ta nắm được nhược điểm gì đó.”


      Thấy Thương Lâm im lặng, hỏi với giọng hơi khinh miệt. “Có phải trong lòng cảm thấy tôi rất vô tình, cứ thế để mặc cho ta hại chết Tiểu Điệp ?”


      Thương Lâm ngẩn ra, sau đó lắc đầu, : “, sao tôi lại nghĩ như thế.” thở dài hơi. “Chúng ta đến nơi này chưa tới tuần, có thể bảo vệ chính mình là giỏi lắm rồi, làm gì có sức mà quan tâm đến người khác. Tôi biết vì cứu tôi mà thầm tốn ít công sức.” Giọng hơn. “Chỉ có điều đây là lần đầu tiên có người chết vì tôi, tôi… rất áy náy…”

      Dịch Dương ngờ lại biết lý lẽ như thế, giống như những khác hay đổ lỗi cho người khác nên nhất thời biết nên phản ứng thế nào.


      đừng áy náy nữa, bởi vì đây hoàn toàn phải lỗi của .” lúc sau, Dịch Dương nhàng . “Tiểu Điệp là thị nữ của Hạ Lan Tích nhưng lại thông đồng với Hoắc Tử Nhiêu để hãm hại chủ nhân vô tội của mình, phản bội quốc gia của mình, đó chính là bất trung bất nghĩa. Nếu chúng ta đến đây người chết chính là Hạ Lan Tích. Đây chính là con đường mà ta lựa chọn, có hậu quả gì phải tự mình gánh vác, liên quan gì đến người khác.”


      Thương Lâm cũng hiểu được đạo lý này nhưng nén được cứ tự trách mình, bây giờ nghe Dịch Dương thế mới dễ chịu hơn chút. Nhưng lát sau, nhịn được mà nhìn rất tội nghiệp. “ xem ta biến thành quỷ rồi có đến tìm tôi ? ta đập đầu chết, nếu biến thành quỷ nhất định rất ghê, tôi sợ…”


      Dịch Dương: “… có phải là sinh viên thế kỷ 21 vậy? Ngay cả chín năm phổ cập cũng chưa hoàn thành sao?”


      “Chúng ta có thể xuyên còn chuyện gì là thể nữa chứ?” Thương Lâm rất hùng hồn. “Đừng nghĩ là chưa thấy chuyện ấy thể xảy ra, như thế là quá thiển cận.”


      Dịch Dương nhìn đôi mắt đen láy của , biết rằng sau những lời châm chọc ấy chính là nỗi sợ hãi vô biên nên những lời trào phúng còn nghẹn trong cổ họng cũng ra nữa.


      Im lặng ít lâu, : “ đừng sợ, tôi ngủ ở bên ngoài, nếu có quỷ chắc chắn lấy mạng tôi trước.” biết có phải Thương Lâm nghe lầm hay mà cứ cảm thấy giọng ấy rất dịu dàng.


      “Vậy… tôi có thể nằm gần chút ?” Thương Lâm cúi đầu, do dự . “Tôi có ý gì khác, tôi chỉ nghĩ có hai người can đảm hơn…”

      Dịch Dương cười cái: “Tùy .”


      Lúc này Thương Lâm mới kéo chăn nằm xuống gần , lòng hết sức thỏa mãn. Dịch Dương nhìn mái tóc gần ngay trước mắt, chợt hơi thất thần. Trước khi ngủ tắm rửa nên người và mái tóc đều tỏa ra hương hoa lan thanh nhã, khiến tim người ta phải đập nhanh. Dịch Dương ngửi mùi hương lát, khẽ chau mày lại, bỗng nhiên cảm thấy tối nay mình quá tốt bụng.


      Lẽ ra nên nhận lời !


      Bởi vì tâm trạng vui nên Thương Lâm mất hứng thú với mọi chuyện quanh mình, hề nghiên cứu thế giới này nữa mà bắt đầu toàn tâm toàn ý suy nghĩ phải làm thế nào để về nhà. từng thảo luận với Dịch Dương, nếu hai người tìm cái lầu cao nhảy xuống có xuyên trở về . Nhưng vì Dịch Dương chịu phát huy tinh thần của Lôi Phong(*), tiên phong nên đành phải bỏ qua ý tưởng này trong tiếc nuối.


      (*) Lôi Phong: chiến sĩ cách mạng Trung Quốc, nhắc tới Lôi Phong là nhắc tới tinh thần xả thân, quên mình vì người khác.


      nghiêm túc nghiên cứu sử sách, thỉnh thoảng tìm Tạ Trăn Ninh chuyện phiếm, phát triển tình cảm nên ngày tháng trôi qua rất nhanh.


      Nhưng Dịch Dương được nhõm như vậy, Thương Lâm biết làm gì, chỉ biết rất bận, có khi tối đến vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay. Thương Lâm muốn hỏi thăm nhưng vẫn có cơ hội. Hơn tháng sau, vào buổi tối, lúc uống trà, nhàng bâng quơ . “ có thể tin tưởng thái giám Vương Hải bên cạnh tôi, phải là người của Hoắc Hoằng.”


      tắc lưỡi: “ chắc chứ?”
      misa thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dịch Dương tỏ ra khinh miệt trước ngạc nhiên của . “Khổ nhọc lâu như vậy mà ngay cả chuyện này cũng làm được hóa ra tôi vô dụng à.”


      xong, dường như cảm thấy tin tức này còn chưa đủ chấn động nên lại ung dung tiếp. “Qua vài ngày nữa tôi phái đại trường thu mới sang cho , sau này có chuyện gì cứ bảo người đó tới chuyển lời cho tôi.”


      Đại trường thu tức hoạn quan trông nom mọi việc trong Trường Thu Cung, là cung nhân có địa vị cao nhất bên cạnh hoàng hậu. Thương Lâm vẫn luôn dám tin tưởng đại trường thu trước đây cho nên thường ngày cứ cảm thấy tay chân bị bó buộc.


      có cách đổi người mới sao?”


      “Đương nhiên.”


      Thương Lâm thở phào hơi, nở nụ cười nhõm: “Cho mấy cái like!”


      Dịch Dương gì, làm ra vẻ rất kiêu kỳ.


      Thương Lâm có tâm trạng vui vẻ nên thèm để ý đến thái độ của , suy nghĩ xem chi bằng nhân cơ hội này thăm dò tiến độ làm việc của chút. Hai ngày trước trong cung tổ chức trận đấu cưỡi ngựa đánh bóng rất lớn, nghe con em của các quý tộc trong thành Cận Dương này đều tham gia, chắc là nhân cơ hội này sàng lọc ra những đối tượng tiềm năng để làm việc cho mình.


      Phải thừa nhận rằng tuy gã này có hơi độc mồm độc miệng chút nhưng khi làm việc rất có khí phách. Điều khó nhất là vừa tỏ ra khí phách vừa phải giả vờ bệnh tật đầy người. Đúng là nhân tài mà.


      Ăn cơm chiều xong trời tối, Thương Lâm đề nghị ra ngoài tản bộ, rèn luyện thân thể như thường lệ.


      Bởi vì thân thể của Hạ Lan Tích và Từ Triệt đều quá kém nên hai người rất chú ý đến vấn đề này. Thương Lâm có thể công khai uống thuốc bổ dưỡng này nọ, nhưng Dịch Dương khổ dám . Thương Lâm biết làm cách nào nhưng quả khí sắc của tốt hơn rất nhiều so với khi mới tới. thế này làm khỏi nhớ tới chàng trai mà mình gặp trong nhà Chu Tuấn, cao to rắn rỏi, khí thế ngút trời, chỉ cần đứng đó thôi là có thể tạo thành bức tranh đẹp chói mắt.


      Hai người ra khỏi Trường Thu Cung, cùng thẳng đến ngự hoa viên. Thương Lâm quan sát xung quanh, thấy bên cạnh hồ nước có hàng liễu xanh um bỗng nhiên có cảm giác như mộng ảo, dường như mình và Dịch Dương là đôi vợ chồng , ăn cơm tối xong ra ngoài tản bộ, sống cuộc sống bình phàm nhất.


      nghĩ gì vậy?” Giọng trầm thấp vang lên bên tai , khiến mặt chợt đỏ bừng.


      có gì!” lắp ba lắp bắp .


      Dịch Dương nhíu mày, thấy mặt của bên cạnh đỏ như trái cà chua, ánh mắt cứ thỉnh thoảng liếc về phía mình.


      thấy rất nghi hoặc, định hỏi bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, cùng với nó là tiếng khóc the thé của .


      quay đầu lại thấy cung nữ áo xanh bị hoạn quan ngăn lại nhưng vẫn nhào về phía mình khóc lóc van xin: “Bệ hạ, bệ hạ… nô tì xin người, xin người hãy thăm A Cẩm !”


      Cung nữ này làm kinh động thánh giá, Vương Hải sợ Dịch Dương nổi giận nên nháy mắt, ra hiệu cho bọn hoạn quan mau chóng đưa nàng ta . Cung nữ này quýnh lên, giọng càng lớn hơn: “Bệ hạ, cho dù người quan tâm đến từng hầu hạ người nhưng dù gì trong bụng ấy cũng có thai… là cốt nhục của người mà!”
      misa thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 7: Phản công






      Gần nửa canh giờ sau, Thương Lâm và Dịch Dương theo cung nữ áo xanh tên là Thẩm Hương kia đến nơi bọn họ ở, cung nữ Tô Cẩm có mang long thai kia cũng có ở đó.


      Tô Cẩm và Thẩm Hương đều là cung nữ chăm sóc hoa cỏ trong Hạnh Viên, thường ngày ai hỏi han tới. Hai tháng trước, Từ Triệt đột nhiên có nhã hứng, mình đến Hạnh Viên gặp được Tô Cẩm xinh đẹp như hoa như ngọc, kiềm chế được mình nên sủng hạnh nàng ta. Thiên tử sủng hạnh cung nữ đều phải được ghi lại, nhưng có lẽ Từ Triệt sợ Hoắc Tử Nhiêu tức giận, hoặc là ăn xong muốn trả tiền nên căn dặn Tô Cẩm được ra, chỉ ban thưởng cho nàng ta khối ngọc bội theo lệ.


      Chuyện này vốn nên cứ thế mà trôi qua, nhưng ai ngờ số Tô Cẩm quá may mắn (hoặc là quá xui xẻo) nên chỉ lần là dính bầu. Thấy đứa trẻ được hai tháng mà Tô Cẩm lại dám cho hoàng đế biết, sáng nay còn sốt cao nên Thẩm Hương – người rất thân thiết với nàng ta – kìm lòng được, liều chết cầu xin hoàng đế.


      Trong căn phòng đơn sơ chật chội, Dịch Dương nhìn mặt mày tái nhợt nằm giường, im lặng . Tô Cẩm từ trong cơn mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy Dịch Dương dám tin nên trợn tròn mắt. “Bệ hạ… là người sao?” Nàng ta rụt rè sợ hãi. “Nô tì… nô tì có tội…”


      “Nàng có tội gì cả.” Dịch Dương mỉm cười. “Cứ nghỉ ngơi cho tốt , trẫm an bài mẹ con nàng thích đáng.”


      Nước mắt của Tô Cẩm lập tức trào ra.


      Mãi đến khi hai người về tới Tiêu Phòng Điện, cung nữ thái giám lui ra hết, cuối cùng Thương Lâm nhịn được nữa mà bật cười ha hả: “Chúc mừng bệ hạ, sắp được làm cha rồi, chúc mừng nha… Lần ngày ngài xuyên qua, chẳng những có đống vợ mà còn có cả con nữa, đúng là thắng lớn quá rồi!”


      Dịch Dương thấy nàng cười tới mức thở được cũng mỉm cười rất kỳ lạ. “Đúng vậy, ít nhiều gì cũng nhờ có lần này mà mới cưới được em, bà xã ạ.”


      Thương Lâm rùng mình cái, lập tức hết cười nổi.


      Thấy mặt Dịch Dương có vẻ trầm ngâm Thương Lâm cũng thôi định trêu đùa nữa, cảm thán: “Dám làm mà dám nhận, tên Từ Triệt đó đúng là phải thứ gì tốt lành.” ngừng lại chút. “Vậy định làm sao đây?”


      Dịch Dương nhìn màn đêm đen kìn kịt, im lặng .


      ***


      Sáng sớm hôm sau, cả hậu cung đều nghe được tin tức cung nữ Tô thị trong Hạnh Viên được sủng hạnh và có thai, bệ hạ sắc phong thất phẩm ngự nữ, bản thưởng Hàm Thúy Các.


      Hậu cung của hoàng đế trước giờ chưa có con, Tô ngự nữ đột nhiên xuất này khiến cho mọi người bàn tán xôn xao, ai ai cũng đoán xem đứa trẻ này có được sinh ra cách thuận lợi hay , rồi rốt cuộc là nam hay nữ.


      Hoàng hậu nương nương cũng rất coi trọng chuyện này, mấy ngày liên tục đều đến Hàm Thúy Các chuyện phiếm với Tô ngự nữ, còn phái thái y qua để chăm sóc cho long thai. Mọi người thấy tình hình như vậy nên suy đoán rằng có lẽ hoàng hậu muốn nuôi đứa trẻ này với danh nghĩa của mình để lấy làm lợi thế đối kháng với Hoắc quý phi.


      Đối với thân thiện của Thương Lâm, Tô Cẩm vẫn có chút e sợ. Lần đầu tiên Thương Lâm đến, nàng ta muốn ngồi dậy để quỳ lạy nhưng lại bị Thương Lâm ngăn lại. “Ngươi có thai, chăm sóc cái thai mới là chuyện quan trọng, đừng để ý tới mấy chuyện lễ nghĩa hình thức này.” ôn hòa , rất có dáng vẻ của vợ cả.


      Trước kia Hoắc Tử Nhiêu độc sủng, những cung nữ như Tô Cẩm đều có đường sống. Bệ hạ hoàn toàn biết gì nhưng bọn họ lại hiểu rất rằng Hoắc quý phi thể chấp nhận trong cung này có người nào sinh con trước nàng ta. Vì thế, Tô Cẩm mới dám với hoàng thượng. Ai ngờ hoàng hậu mới tới lại rất rộng lượng làm Tô Cẩm cực kỳ cảm kích, khỏi cảm thấy ông trời quá tốt với mình.


      Cảm xúc này vẫn duy trì cho đến ngày hoàng hậu ăn chén canh bồ câu hầm thiên ma(*) của nàng ta, sau đó bụng đau như dao cắt rồi bất tỉnh.


      (*) Thiên ma: tên vị thuốc bắc, có vị cay, tính ôn.


      Người trong Hàm Thúy Các sợ tới nỗi mặt trắng bệch: truyền thái y, mời bệ hạ! chung trà sau, hoàng thượng vội vội vàng vàng chạy tới Hàm Thúy Các, lúc ấy Thương Lâm được uống thuốc giải độc nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.


      “Chuyện này là sao?” Giọng hoàng thượng lạnh như băng.

      Tô Cẩm cảm thấy tai ương sắp giáng xuống đầu, rồi thân thiện ôn hòa mà hoàng hậu đối với nàng ta trong thời gian này lại lên trước mắt, nàng ta cắn môi, chỉ cảm thấy chưa bao giờ căm hận đến như thế. “Có người hạ độc thần thiếp, hoàng hậu nương nương ăn nhầm canh của thần thiếp nên mới…”


      “Có người hạ độc nàng?” Hoàng thượng nhíu mày. “Ai làm đây?”


      Tô Cẩm còn chưa chuyện Thẩm Hương – người rất nóng tính nhịn được. “Là Hoắc quý phi! Nhất định là Hoắc quý phi! Trong cung này có biết bao đứa trẻ bị nàng ta hại chết, hôm nay nàng ta cũng muốn hại A Cẩm!”


      Trước mắt bao người, sắc mặt hoàng thượng khó coi đến tột đỉnh.


      ***


      Vì Thương Lâm ăn ít canh nên nửa đêm hôm đó liền tỉnh lại. Khi mở mắt ra, phát Dịch Dương cầm nắm tóc của mình và thất thần, ánh mắt nhìn ra xa xa biết là nhìn gì.


      ho tiếng, yếu ớt : “Khi ngồi bên giường bệnh của tôi, có thể tỏ vẻ đau lòng thêm chút được ?”


      Lúc này Dịch Dương mới phát tỉnh, thản nhiên : “Phân lượng thuốc trong đó được cân nhắc kỹ, nếu mà có chuyện số định là phải chết nơi đất khách quê người, tôi chỉ có thể tiếng mạnh giỏi.”


      Thương Lâm chán nản: “Miệng chó mọc được ngà voi.”


      to gan như vậy, bảo uống thuốc độc mà cũng do dự, bây giờ giả bộ yếu đuối gì chứ?” Thần sắc Dịch Dương rất thong dong. “Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ này, cái Tô Cẩm kia chính là phần thưởng của .”


      “Tôi cần ta để làm gì chứ? Thương Lâm . “Làm lesbian sao?”


      Dịch Dương nhún vai: “Ai biết đâu.”


      Thương Lâm lười đôi co với , hỏi thẳng vào vấn đề: “Có kéo Hoắc Tử Nhiêu xuống nước được ?”


      “Đương nhiên!” Dịch Dương . “Hai canh giờ trước ta đích thân đến trước Tiêu Phòng Điện, quỳ ngoài cửa mình hề làm chuyện này, có điều tôi chịu gặp ta.”


      “Tốt quá, uổng công tôi dũng hy sinh thân mình.”


      Thương Lâm xong, nhớ tới cái đêm mà Tô Cẩm được sắc phong làm Tô ngự nữ, nàng khách khí mà hỏi thẳng Dịch Dương. “ định lợi dụng Tô Cẩm và đứa trẻ làm mồi câu để dụ Hoắc Tử Nhiêu ra tay, sau đó bắt ta nguyên hình sao?”


      Dịch Dương trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu tôi phải sao?”


      “Tôi đồng ý.” đáp dứt khoát. “Tiểu Điệp là tự tìm đường chết, có kết cục gì cũng là gieo gió gặt bão. Nhưng Tô Cẩm có lỗi gì chứ, ta chỉ là người mẹ có chỗ dựa, sao chúng ta có thể lợi dụng ta? Như thế làm trái với nguyên tắc sống của tôi.”
      misa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :