1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đáng tiếc bọn họ chờ được Dịch Dương tỉnh lại.


      Hai ngày sau khi Thương Lâm tỉnh lại, Dịch Dương vẫn như cũ ngủ say. Chu Tuấn đủ kiên nhẫn, kéo vị bác sĩ Trương kia đến kiểm tra lại vài lần, rốt cuộc thể thừa nhận, việc vượt ngoài tầm kiểm soát. Sau khi bác sĩ Trương rời khỏi lần thứ tư, Chu Tuấn lấy di động, thở dài . “Xem ra tôi phải gặp lại chú Dịch rồi.”


      Cao Tiểu Thi trong lòng cũng khẩn trương, nhưng buộc bản thân phải trấn tĩnh. “ sợ cái gì? Lát nữa khi bọn họ đến đây cứ mọi chuyện, là tôi khiến Dịch Dương rơi từ lầu xuống. Mọi hậu quả mình tôi chịu trách nhiệm.”


      “Tiện thể nhắc đến chuyện này lát nữa khi bọn họ đến đây làm ơn ngàn vạn lần đừng nhiều lời. Mọi chuyện giao cho tôi xử lí. Nếu để chú Dịch biết làm hại, khiến con chú ấy hôn mê bất tỉnh, chỉ e đến lúc đó dù Dịch Dương có chuyện gì chúng tôi cũng phải vui vẻ mà tiễn biệt đấy.”


      Cao Tiểu Thi mấp máy môi. “Cái này… đáng sợ đến vậy chứ?”


      Chu Tuấn trợn tròn mắt liếc cái, gọi điện thoại. Hai tiếng sau, đoàn người nam giới giày da tây trang tiến vào phòng bệnh.


      ta từ sô pha đứng lên. “Tống Phi, sao lại ở đây?”


      Người đàn ông gọi là Tống Phi gật đầu với Chu Tuấn. “ Chu, ông Dịch phái chúng tôi đến đón Dịch Dương trở về.”


      “Chú Dịch đâu? Sao chú ấy tự mình đến đây?”


      “Ngài ấy bận chút việc, tại ở Hawaii nên tới được.”


      Chu Tuấn nhún nhún vai. “Tôi biết rồi.”


      Tống Phi đưa mắt ra hiệu cho phía sau, lập tức có cấp dưới tiến lên trước cẩn thận nâng Dịch Dương dậy, đặt lên xe đẩy.


      “Về việc ngoài ý muốn lần này, ông Dịch muốn biết cụ thể hơn nên mong Chu cùng chúng tôi theo trở về.” Tống Phi .


      Ánh mắt Chu Tuấn lóe lên, liếc nhìn Cao Tiểu Thi muốn rồi lại thôi, mau mắn . “Được, tôi vốn cũng có chuyện muốn với chú Dịch.”


      Thương Lâm nửa nằm nửa ngồi giường bệnh, nhìn hành động của bọn họ. Lúc này thấy Dịch Dương bị đưa mới nhịn được . “Các muốn dẫn ấy đâu?”


      Tống Phi dường như lúc này mới chú ý tới , nhíu mày nghi hoặc hỏi. “ là…?”


      “Tôi là bạn của ấy…”


      “À. Tất nhiên chúng tôi đưa Dịch quay về nhà ở Loa Hải. Những chuyện về sau cần quan tâm, tất cả có người xử lí tốt.”


      xong câu đó, bọn họ nhanh chóng rời , để lại mình Thương Lâm thất thần nhìn vào khoảng hành lang trống rỗng.


      ***


      Thương Lâm mất buổi lâu để làm xong thủ tục xuất viện, về tới nhà. Cao Tiểu Thi lo lắng cho , có ý muốn dọn lại đây ở cùng , còn tràn đầy hào hứng nấu thuốc bổ cho dùng.


      “Chuyện lúc đó làm mình lo gần chết. Nếu cậu thực xảy ra chuyện gì, cả đời này mình tha thứ cho bản thân!”


      Thương Lâm biếng nhác dựa người vào sô pha. “Đúng vậy, nếu mình xảy ra chuyện gì cậu chính là kẻ giết người, nửa đời sau phải ngồi trong song sắt tưởng nhớ đến tình bạn mất của chúng ta.”


      Cao Tiểu Thi đuối lý, tùy ý để trêu chọc. “Được rồi được rồi, mình biết sai rồi, về sau cũng dám xốc nổi như vậy nữa! Mình thề!”


      Nhớ đến việc ở bệnh viện ngày đó, lại nhịn được cảm thán tiếng. “Nhưng chẳng lẽ cậu cảm nhận được sao? Những người đó đưa Dịch Dương , rất có dáng vẻ như nghênh đón quý công tử thế gia danh môn phạm lỗi trở về!” có chút đăm chiêu. “Nhà ở Loa Hải? Nơi ta chẳng phải chính là Loa Hải chỉ có nhà giàu đẳng cấp mới ở nổi ở phía tây Nghê Châu?”


      Thương Lâm buồn bực nhìn bạn. “ phải chứ. Cậu ở bên Chu Tuấn lâu như vậy lẽ biết tình hình nhà cửa của ta? Dịch Dương là bạn nối khổ của ta, địa vị, bối cảnh của hai người họ đều rất lớn!”


      “Mình đương với ta chứ có phải đương với nhà ta đâu, ta nhắc đến mình cũng lười hỏi.” Cao Tiểu Thi cãi lại. “Nhưng nghe cậu như vậy, ta chỉ gạt mình chuyện! Tội càng thêm nặng!”


      Thương Lâm trở mình, khinh thường nhìn bạn. “Thôi , cái loại đàn ông phong lưu cặn bã đó chia tay sớm cũng tốt. Cho dù hai người có mực ở bên nhau, cuối cùng còn phải vượt qua rào chắn của thế tục mới có thể gắn kết lâu dài. Chờ diễn xong vở kịch tình si đó, mình học xong tiến sĩ luôn rồi.”


      Cao Tiểu Thi bĩu môi, bỗng nhiên trong đầu nảy ra điểm mấu chốt. “Mình ở bên Chu Tuấn lâu như vậy mà cũng biết, cậu làm sao biết được? Cậu biết mà còn thèm cho mình, có phải cậu hùa theo bọn họ gạt mình ?”


      Thương Lâm đảo mắt. “ phải, cậu hiểu lầm rồi. Mình vốn cũng biết, sau khi trở về ngày hôm qua, mình có lên mạng đọc tin, nên mới ràng mọi chuyện. Cậu tin lên tìm thử , thông tin ở mạng về cha của hai người họ cả đống, được xưng là “Bậc thầy khai sáng”, là người dẫn đường của thanh niên, giống như Lý Khai Phục(*) vậy!”


      (*) Lý Khai Phục: Người có sức ảnh hưởng nhất trong giới công nghệ thông tin ở Trung Quốc.


      Cao Tiểu Thi rùng mình cái. “Hứ, có hứng thú.” xoay người vào phòng bếp.


      Rốt cục phòng khách cũng trở nên yên tĩnh, Thương Lâm trở người, quay về phía dựa lưng ghế sô pha yên lặng thất thần.


      Thời điểm vừa mới tỉnh dậy đầu óc vẫn chưa minh mẫn, mấy ngày nay tất cả kí ức đều khôi phục lại. nhớ cuộc gặp gỡ với Dịch Dương ở cửa Điện Tiêu Phòng, nhớ bọn họ cùng nhau đấu trí so dũng với Hoắc Hoằng, còn nhớ ở dưới bầu trời đầy pháo hoa cùng trao nụ hôn cho nhau, thời khắc tính mạng bị đe dọa vì mà rơi nước mắt.


      Còn có lúc cuối cùng, giữa dòng sông Tuy lạnh như băng, ôm bị trọng thương chưa được chữa trị ra sức bơi vào bờ.


      Những kí ức này ràng như vậy, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể hình dung ra được vẻ mặt ngay lúc đó.


      Thế nhưng thời gian dần trôi qua, bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ. Những việc này rốt cuộc là xảy ra, hay chỉ là do hôn mê bất tỉnh mà mơ giấc mộng dài?


      Từ lời của Tiểu Thi, khi tỉnh lại, thời gian từ lúc ngã lầu xuống qua ba ngày. Chỉ ngắn ngủi trong ba ngày, có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy sao?


      Tình cảm của với Dịch Dương, rốt cuộc có phải là hay ?

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 71: Hai thế giới





      Dịch Dương buông chén rượu, tùy ý ngả người nằm ra phía sau, vẻ mặt thay đổi nhìn phía đầu.


      Đây là hoàng cung Đại Ngụy, cung điện hoa lệ, hào nhoáng. Xà nhà rất cao, mặt là những hoa văn tinh xảo, hình chim bay trông rất sống động, hoa văn trang trí cũng rất tráng lệ, có chỗ nào thể ra uy nghiêm. Nhưng khung cảnh này rơi vào trong mắt lại khiến có cảm giác bị đè nén.


      Nóc nhà ở bên tạo cảm giác bị đè nén, giống như bị đặt ở giữa, có vẫy vùng mấy cũng thoát ra được. Cảm giác bất lực như vậy rất giống với ngày hôm đó, ở trong làn nước giá lạnh ôm chặt Thương Lâm, dùng hết sức bơi đến đoạn thượng nguồn, nhưng làm thế nào cũng nổi lên được.


      Ánh sáng rực rỡ của mặt sông, giống như giấc mộng mãi mãi đuổi theo được.


      Cuối cùng chờ đến khi thoát ra khỏi lòng sông, Thương Lâm ở trong lòng sớm còn hơi thở.


      Tề Vương kéo hoàng hậu nhảy xuống sông làm cả đám người kinh hãi, hoàng đế bên cạnh cũng nhảy xuống khiến người ta càng hoảng hơn. Chờ đến khi Dịch Dương ngoi lên, bên cạnh đậu đầy thuyền . vài tướng sĩ đứng ở thuyền, ít bơi trong nước, toàn bộ đều nơm nớp lo sợ nhìn , ai dám tùy tiện mở miệng.


      Trong mắt bọn họ chính là hình ảnh hoàng hậu nằm trong tay hoàng đế, đầu ngửa ra sau, hai mắt nhắm nghiền. Mái tóc dài ướt đẫm, dán lộn xộn mặt, bộ y phục đỏ rực như lửa càng làm nổi hai gò má tái nhợt của .


      chút sức sống.


      Cao Trầm cũng là trong những người người theo nhảy xuống, giờ phút này chậm rãi bơi tới bên cạnh Dịch Dương, giọng tắt nghẹn, như mang theo đè nén nào đó. “Trả nàng cho ta.”


      Dịch Dương thèm để ý tới ta, ôm lấy Thương Lâm đến thuyền . Cao Trầm dõi theo bóng dáng Dịch Dương hề chớp mắt, báo trước ra tay, quyền đánh trúng lưng .


      Tướng sĩ hai bên lập tức phản ứng, vô vàn mũi tên hướng vào Cao Trầm, sẵn sàng tùy lúc có thể mũi xuyên tim .


      Cao Trầm ra tay rất nặng, Dịch Dương ngay cả mày cũng nhíu lần. Hai tay vẫn ôm trọn Thương Lâm, buông tay dù chỉ chút.


      “Ta là ngươi mau trả nàng lại cho ta!” Cao Trầm giống như màng đến tình cảnh nguy hiểm của bản thân, hung dữ lặp lại. “Trả Tích Nhi của ta lại cho ta!”


      “Nàng phải là Tích Nhi của ngươi!” Dịch Dương bỗng nhiên bộc phát, quay đầu tức giận . “Tích Nhi của ngươi chết từ lâu rồi, ngươi muốn tìm nàng ta đến đường xuống phủ mà tìm!” Bàn tay phải ở trong làn nước nắm chặt lấy Thương Lâm. “Nàng là thê tử của ta. Của mình ta.”


      Các thuyền chiến san sát nhau, hàng vạn binh lính phủ đầy mặt sông, trong chớp mắt trở nên im phăng phắt giống như ở nghĩa địa.


      Cuối cùng Cao Trầm tranh giành di hài Hạ Lan Tích với Dịch Dương, có lẽ là bị thuộc hạ khuyên bảo, cũng có lẽ là hiểu được dù có kiên trì cũng có nghĩa lí gì. ta trở về Dục Đô phụng mệnh. Còn Dịch Dương ngàn dặm mang thi hài về lại Cận Dương.


      Vào thời điểm trận chiến hỗn loạn ở thuyền Hoắc Hoằng bị cận vệ an bàn giết chết, khi thu dọn xác chết, thuộc hạ từng hỏi Dịch Dương có muốn xem thử , ai ngờ lại ôm lấy Thương Lâm cười cười. “Ta ôm cỗ thi thể là đủ rồi, các ngươi còn muốn cho ta xem cái khác nữa sao?”


      Thuộc hạ bị lời của hù dọa, động tác bước giống như chạy trối chết.


      Tháng sáu, phương nam nóng như đổ lửa, mọi vật đều dễ bị thối rữa. đường quay về Cận Dương, nhiệm vụ cực kì gian khổ của quân lính chính là phải chuẩn bị biết bao nhiêu khối đá băng, sao cho di hài của hoàng hậu bị hư tổn gì đưa về nước. Chính vì việc này, mỗi trạm dịch đều cuống cuồng, luôn sẵn sàng mọi lúc đều có thể chuẩn bị cung cấp đá lạnh cho giữa chặng đường, khiến ít con ngựa phải chịu khổ.


      Các thần tử bên dưới đều nhìn ra tâm trạng hoàng đế được bình thường, vừa cảm thán lời đồn trong dân gian quả nhiên sai, Hạ Lan hoàng hậu chính là hồ ly tinh do Yến Quốc phái tới mê hoặc bệ hạ, vừa phải cẩn thận lựa lời, nhìn sắc mặt mà đoán ý tứ, tránh khiến bệ hạ làm ra chuyện gì đó quá khích.


      Mọi người đều mang tâm trạng thấp thỏm bất an trở về Cận Dương, sau đó bắt đầu gióng trống khua chiêng chuẩn bị cho việc hạ táng.


      Vào ngày khâm liệm hoàng hậu, hoàng đế đuổi tất cả người trong cung , mình cùng với hoàng hậu ở trong linh đường lúc lâu. Thương Lâm được đặt vào giữa quan tài, dung nhan được trang điểm chau truốt đâu vào đấy, cũng thay bộ y phục màu trắng sạch , nhìn qua có gì khác lắm so với khi còn sống. chỉ nhìn chăm chú vào lát, sau đó liền ngồi xuống chiếc đệm cói bên cạnh, uống hết ly này đến ly khác.


      Rượu ngon ướp lạnh, cái lạnh đến thấu xương, rót vào dạ dày nhưng khiến có cảm giác. Có lẽ bởi vì cơ thể sớm lạnh cóng, cho nên có cái gọi là lạnh hơn.


      nhìn chiếc ly trong tay, là ly làm bằng ngọc, bên ngoài có hình rồng uốn lượn xung quanh, chế tác rất tinh xảo, nghe là đồ cổ của triều Tấn truyền đến nay. Nếu Thương Lâm còn ở đây, nhất định cầm cái ly này lên hào hứng thao thao bất tuyệt.


      Nếu Thương Lâm còn ở đây


      Ngón tay buông lỏng, ly ngọc rơi xuống mặt đất vỡ tan. Dịch Dương che ngực chậm rãi khom lưng, cắn chặt răng, mày nhíu lại, dùng hết toàn sức ép bản thân được kêu thành tiếng.


      Rất đau. Đời này chưa bao giờ đau như vậy. Cho dù trước đây vì làm nhiệm vụ bị kẻ địch bắt được tra tấn dã man, cho dù bị trúng đạn ở phổi, cũng đau đớn như bây giờ.


      Cảm giác này phải vì bị ai đó tra tấn, chính là bởi mất thứ quý giá nhất thế gian này.


      mất THương Lâm.


      ***

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thương Lâm biết bản thân nằm mơ, giấc mơ hết sức chân .


      Trong mơ là hình ảnh linh đường rất trang nghiêm, Dịch Dương mình ngồi ở giữa, bên cạnh là quan tài chưa được đóng nắp, người nằm bên trong chính là Hạ Lan Tích khôngcó dấu hiệu của sống!


      ra lơ lửng giữa trung, từ nhìn xuống Dịch Dương. nhìn thay đổi, vẫn như ngày nào ngồi đệm cói, cầm ly rượu tự rót tự uống, biết được buồn hay vui. Thậm chí còn quay đầu nhìn Hạ Lan Tích.


      Nhưng ngay sau đó, ly rượu rơi xuống mặt đất, nhíu chặt mày, lộ ra vẻ mặt đau đớn chưa bao giờ thấy.


      Ban đầu cứ tưởng chẳng lẽ trong rượu có độc? Nhưng ngay sau đó, bị ngoại lực cực mạnh hút về phía trước, trực tiếp nhập vào cơ thể .


      đau đớn như hàng vạn mũi tên ào ạt bắn tới cắm xuyên tim, là hận thể tự lột da róc xương, đốt thành tro, trong chớp mắt khiến cảm nhận được, thể nhịn đau phải thở hắt ra.


      “Thương Lâm…”


      nghe được giọng đầy hoang mang của Dịch Dương, cúi đầu mới phát biết bản thân lúc nào lại bay vào giữa trung, mà lo sợ đứng yên tại chỗ, dường như tìm kiếm gì đó.


      “Là em phải ?” Giọng run run. “Em trở lại rồi sao?Em ở đâu, mau ra đây được ? Lâm Lâm…”


      Ngoài cửa vang lên giọng đầy lo lắng của Vương Hải. “Bệ hạ, xảy ra chuyện gì vậy? Bệ hạ có cần gọi người ?”


      Hai tay Dịch Dương khẽ run rẩy, lát sau nhắm mắt lại. “ có việc gì.”


      ***


      Thương Lâm đổ mồ hôi đầm đìa, tỉnh lại.


      Đây là căn phòng của , cửa sổ sát đất mở nửa như treo ánh trăng tròn trịa ở bên ngoài, bức màn trắng phất phới trong gió, lướt qua chiếc chuông gió bằng thủy tinh tạo ra tiếng leng keng.


      Hết thảy mọi thứ đều bình thường, an tĩnh, cùng với cảnh sắc u ám, lạnh lẽo vừa mới nhìn thấy hoàn toàn khác nhau.


      Đó là… tình cảnh sau khi chết, Dịch Dương trông coi bên di hài của sao?


      cách khác, những chuyện của năm qua phải do võ đoán, mà là có tồn tại ở thế giới khác sao?


      nhận thức này khiến rất vui mừng, nhưng vui mừng còn chưa hết, nỗi đau đớn trong cảnh vật trong mơ lại tràn ngập trong lòng.


      Đó phải là nỗi đau khi bị thương hay trúng độc, mà là ngập tràn buồn khổ thể nào phát tiết, chỉ có thể đè nén toàn bộ bất lực, dày vò trong lòng.


      Dịch Dương ấy… bây giờ mỗi ngày đều sống trong nỗi thống khổ tự trách này sao?


      “Thương Lâm, cậu làm sao vậy?” Cao Tiểu Thi bị đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi han. “Cậu gặp ác mộng hả?”


      Hai bàn tay che phủ đôi mắt mình, hít sâu, “Tiểu Thi, cậu giúp mình chút việc này được ?”


      ***


      “Nhờ giúp chút chuyện mà thôi, có cần lải nhải suốt đường vậy?” Sau khi nhẫn nại nghe Chu Tuấn càm ràm nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Cao Tiểu Thi thể nhịn nữa, phải gào lên.


      “Việc ?” Chu Tuần cao giọng. “ bảo tôi đưa hai người lén lút vào phòng Dịch Dương, cái này mà là việc sao?”


      phải là em tốt của ta sao? Vào phòng của em tốt lẽ khó đến vậy à?” Cao Tiểu Thi khinh thường .


      hai à, biết bây giờ là thời điểm nào, thân phận tôi là gì à!” Chu Tuấn . “Vì để dính dáng đến chuyện này, tôi dũng nề hà gì mà gánh toàn bộ trách nhiệm, bây giờ dưới nhà họ Dịch đều là tôi tên đầu sỏ làm hại Dịch Dương bị hôn mê bất tỉnh. Bây giờ bọn họ chỉ là vì nể mặt mũi ba tôi nên gì, nhưng nếu lại gây ra chuyện gì hai bên tuyệt đối trở mặt nhau!”


      “Được lắm được lắm, tôi biết hi sinh rất lớn, chúng tôi đều ghi tạc trong lòng, về sau nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp , báo đáp mười tám đời tổ tông nhà . Được chưa?”


      Chu Tuấn thở dài, quay đầu nhìn Thương Lâm trầm mặc vẫn gì. “Tôi nể mặt mũi nên mới đáp ứng. Thương Lâm, so với Cao Tiểu Thi hiểu chuyện hơn, lát nữa ngàn vạn lần đừng có gây ra chuyện gì đấy, xin đó!”


      Thương Lâm gật đầu. “ yên tâm, tôi hiểu mà.”


      Lúc này Chu Tuấn mới hơi yên tâm chút,.“ phải là tôi nhiều chuyện, nhưng vì sao cứ nhất định phải gặp Dịch Dương vậy, với cậu ta rốt cuộc là quan hệ gì?”


      Thương Lâm mím môi. “ đừng hỏi nữa. Tóm lại tôi cam đoan với chỉ nhìn ấy rồi , rề rà đâu.”


      ***


      Đây là lần đầu tiên Thương Lâm tiến vào khu dân cư xa hoa Loa Hải, trước kia chỉ nhìn thấy phần ti vi. Xe Chu Tuấn tiến vào khu nhà, đập vào mắt chính là bãi cỏ nhân tạo vô cùng rộng lớn và phía sau bãi cỏ là hồ nhân tạo xanh biếc như ngọc phỉ thúy, loại tấc đất tấc vàng ở nơi đây, loại phong cảnh đặc sắc này phải chỉ là tao nhã, hài hòa mà chính là phô trương thanh thế.


      Mà chỗ canh gác nghiêm ngặt kia cũng là nguyên nhân khiến Thương Lâm nhất định phải tìm Chu Tuấn giúp đỡ, ta, đừng vào nhà Dịch Dương, ngay cả cổng của khu này cũng vào được.


      Cao Tiểu Thi dọc đường im lặng nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, khi xuống xe mới dùng kiểu giọng điệu bừng tỉnh : “Có chuyện tôi chút nữa quên. Chúng ta qua lại với nhau lâu như vậy, vậy mà lại che giấu thân phận của mình với tôi. đùa kiểu gì vậy? Công tử nhà giàu cải trang vi hành tìm tình đích thực hả? nghĩ mình đóng phim thần tượng chắc!”


      Chu Tuấn thể tin nhìn Cao Tiểu Thi. “Bà của tôi ơi, chuyện của chúng ta trước tạm gác qua bên được ? lo hầu hạ cho tốt bạn cùng phòng của , nếu tôi trở mặt tìm luật sư kiện tội cố ý gây thương tích cho người khác giờ!”


      Cao Tiểu Thi trừng mắt liếc Chu Tuấn cái, vài bước đuổi kịp Thương Lâm. “Này, mình cùng cậu.”


      Thương Lâm mỉm cười, bộ dáng có chút bất đắc dĩ.


      ***


      Ba của Dịch Dương có ở nhà, sau khi Dịch Dương được chuyển về nhà nhiều ngày Thương Lâm mới biết, ông ấy đường trở về chỉ nhìn thoáng qua, hỏi tình hình cụ thể của bệnh tình, trước sau quá nửa giờ. Sau đó ông ấy liền nhanh chóng bay đến San Francisco, đàm phán việc làm ăn buôn bán.


      phải thấy may mắn vì Dịch Dương với ba cậu ta quan hệ được tốt. nếu tình cảm hai người đó thắm thiết, tôi có muốn giúp chuyện này cũng được đâu.” Chu Tuấn hạ giọng, dường như là cảnh cáo với Cao Tiểu Thi.


      Cao Tiểu Thi vừa định gì, liền thấy có quản gia tiến đến.


      “Cậu Chu, cậu có chuyện gì sao?” Quản gia cung kính . “Những người này là…”


      “Đây là bác sĩ Từ, là người tôi mời từ Hồng Kong, có nghiên cứu các chứng bệnh liên quan đến não bộ và hệ thần kinh. Tôi định để ông ấy xem thử tình hình của Dịch Dương.” Sau khi Chu Tuấn giới thiệu người đàn ông trung niên nghiêm túc ở bên cạnh thuận tay chỉ chỉ hai người phía sau là Thương Lâm và Cao Tiểu Thi. “Còn hai người này là trợ lí của bác sĩ Từ.”


      Thương Lâm phối hợp mỉm cười, rất khéo léo.


      Quản gia nghĩ nghĩ. “Nhưng trong nhà có những sáu vị bác sĩ chẩn đoán…”


      “Nhiều hơn cũng sao.” Chu Tuấn . “Tình huống của Dịch Dương khá đặc biệt, bác sĩ Từ ở Hồng Kong chữa khỏi ít bệnh nhân mắc những chứng bệnh khó xử lí, chừng ông ấy lại là cứu tinh của chúng ta cũng nên.” Thấy vẻ mặt quản gia còn do dự, rốt cuộc Chu Tuấn thở dài. “Được rồi, vậy tôi thẳng. Tôi rất áy náy với chuyện lần này, cho nên mất rất nhiều công sức mới tìm được bác sĩ Từ. Mặc kệ có được hay ông cũng để cho chúng tôi vào xem thử, nếu trong lòng tôi rất…”


      Quản gia im lặng lát, “Được rồi, mời các vị theo tôi.”


      ***


      Mất nhiều công sức như vậy, rốt cuộc Thương Lâm lại gặp được Dịch Dương.


      Rèm cửa sổ trong phòng bị kéo vào nên có vẻ hơi u tối. nằm chiếc giường lớn rộng hai thước, người có đắp chăn màu xanh lam, dáng ngủ rất an ổn. Mái tóc có lẽ được sửa sang lại, so với lúc nhìn thấy ở bệnh viện có ngắn hơn chút, nằm vùi vào chiếc gối màu trắng, trông như đứa bé.


      ra bộ dáng của Dịch Dương so với Tử Triệt chỉ giống nhau sáu phần, bây giờ kiểu tóc đổi khác hoàn toàn cùng với cách ăn mặc cũng khác xa. Nhưng Thương Lâm nhìn thấy khuôn mặt ấy, lại nghĩ đến rất nhiều đêm trước đó, lúc rình coi Dịch Dương ngủ.


      Khi đó bọn danh chính ngôn thuận ở bên nhau, giống như bây giờ, muốn gặp phải hao tổn tâm sức, gặp đầy khó khăn trắc trở.


      Về lại thế giới của chính mình, bọn họ ngược lại còn xa cách hơn.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 72: Kết thúc





      Thân phận trợ lý của Thương Lâm và Cao Tiểu Thi là giả nhưng bác sĩ Từ lại à bác sĩ , Chu Tuấn vốn định mời ông ta đến khám cho Dịch Dương, bây giờ tiện thể dẫn theo hai .


      Bọn họ ở đầu kia kiểm tra, còn Thương Lâm cứ đứng ở đuôi giường nhìn Dịch Dương, vẻ mặt hoảng hốt pha lẫn chút ngây dại. Trong lúc chuyện với bác sĩ Từ, Chu Tuấn liếc thấy bộ dạng của mày khẽ nhướng lên đôi chút, cảm thấy lông măng cánh tay cũng dựng đứng lên.


      Cậu ba Chu tung hoành tình trường bao nhiêu năm nay nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt hận đan xen phức tạp, rối ren như thế. Người biết còn tưởng bọn họ nhau từ 3 đời 7 kiếp nào rồi!


      Nghĩ thế, ta khỏi sinh lòng nể trọng Dịch Dương nằm hôn mê giường: Ghê , đúng là chân nhân lộ tướng. Cứ tưởng mấy năm ở trong quân đội rồi thành gay luôn, ngờ lại lẳng lặng cua được em si tình đến thế. Cho like!


      Bởi vì có ý nghĩ này nên khi bác sĩ Chu khám xong, Chu Tuấn sinh lòng từ bi, với Thương Lâm: “Bọn tôi sang phòng kế bên bàn bạc với mấy bác sĩ khác, ở đây trông cậu ấy.”


      Thương Lâm vui mừng khôn xiết, vội vàng : “ Chu cứ yên tâm, tôi chăm sóc ấy cẩn thận.”


      Sau khi bọn họ , Thương Lâm lập tức ngồi xuống bên cạnh Dịch Dương, nắm lấy bàn tay đặt chăn của . “Dịch Dương, Dịch Dương, có nghe em ? Em là Thương Lâm đây, là Thương Lâm vợ của đây!” Giọng lại, kèm cheo chút nghẹn ngào. “ hứa là ở bên em trọn đời trọn kiếp, quên rồi sao? Dịch Dương…”


      ***


      Bàn tay đặt chăn khẽ nhúc nhích, Dịch Dương mở mắt ra.


      Vương Hải quỳ bên cạnh giường, : “Bệ hạ, mấy ngày trước Nguyễn nương xin được gặp người, người nên mấy ngày nay ấy chịu ăn uống gì cả. Nô tài phái người khuyên ấy nhưng nhưng ấy nghe. Cứ thế này nô tài e là… Bởi vì người dặn là bất cứ chuyện gì liên quan đến ấy đều phải báo lại nên… Người xem có cần chuyến ?”


      Đưa mắt nhìn xuống, Dịch Dương thấy những ngón tay gầy gò của mình, lập tức nhớ đến giấc mơ tuyệt vời khi nãy. Thương Lâm ngồi bên giường của , nắm tay gọi thức dậy, còn ở bên cả đời.


      Đáng tiếc, chỉ là giấc mơ.


      “Được rồi, chuyến thôi.” xoay người bước xuống giường, xỏ đại đôi giày gỗ.


      Nguyễn Ngọc vẫn bị nhốt trong điện thuộc Huệ An Cung. Khi Dịch Dương đến, nàng ta ngồi trước bàn châm rượu cho mình.


      Dưới ánh trăng lạnh lẽo, sắc mặt nàng ta nhợt nhạt. Bởi vì quá gầy nên hai hốc mắt lõm sâu vào, đôi mắt trở nên to đến sợ. Mái tóc dài xõa tung, thân hình tiều tụy, trông bộ dạng này hoàn toàn khác hẳn với ngạo mạn khiến người ta thấy ghét lúc trước. Chỉ thoáng chốc trông nàng ta già hai mươi tuổi.


      Tiếng thông truyền của thái giám khiến nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn Dịch Dương lát rồi giọng : “Cuối cùng ngài cũng đến rồi.”


      Dịch Dương bước vào với gương mặt rất bình thản. “ tuyệt thức để cầu kiến ta, ta có thể đến sao?” ngồi xuống trước mặt nàng ta. “Có chuyện gì , trẫm rửa tai xin nghe.”


      Nguyễn Ngọc từ từ giơ tay lên châm cho ly rượu, câu đó bưng lên đưa cho . “Đây là rượu ngày hôm qua bọn họ đưa tới, là Truy Hương Lục Tửu. Bệ hạ nhân từ, nghĩ tình dân nữ là người của Yến Quốc nên đưa đến cho dân nữ rượu ngon của Yến Quốc.”


      Động tác của nàng ta khá chậm, dừng lại giữa trung mà tay cứ run lên. Dịch Dương biết đây là di chứng của thứ thuốc đó. Lúc trước khi nhốt nàng ta lại, cho ta uống thuốc áp chế võ công. Mấy tháng sau đó cũng luôn bắt ta uống thuốc khiến cả người bủn rủn có sức lực. Tuy hiệu quả của những thứ thuốc này là tạm thời nhưng nghĩ đến những gì Thương Lâm phải chịu, khi điều chế thành phần hề nể tình. Bây giờ tuy nàng ta uống thuốc giải nhưng vẫn để lại di chứng, động tác chậm là trong những di chứng đó.


      Có điều bây giờ chắc nàng ta cũng để tâm đến chuyện này.


      nhận lấy ly rượu, bưng tay. “Kính rượu trẫm? Ít nhất cũng có lý do chứ?”


      “Tôi bị ngài nhốt ở đây cũng hơn năm rồi mà vẫn chưa có dịp cảm tạ ngài. Cảm tạ ngài chăm sóc tôi trong thời gian qua, khiến tôi sống đến bây giờ ma ra ma, người ra người.” Nàng ta mỉm cười, giọng rất chân thành.


      “Khách sao rồi.”


      “Nghe sắp đến ngày giỗ đầy năm của Hân Tuệ hoàng hậu rồi. Xin bệ hạ nén đau thương, giữ gìn long thể.”


      Dịch Dương siết chặt ly rượu. “ biết khi nào vậy?”


      “Biết chuyện gì?” Nguyễn Ngọc hỏi lại. “Biết hoàng hậu quý của ngài chết tròn năm sao? Nếu ngài hỏi chuyện đó tôi cũng vừa mới biết lâu.” Nàng ta thở dài hơi. “Ngài nhốt tôi trong Huệ An Cung, nhận được bất cứ tin tức gì từ bên ngoài, tôi luôn sống trong cảnh nửa chết nửa sống như vậy, quên cả ngày tháng, làm sao biết những chuyện khác. May mà ông trời muốn tôi chết trong mơ hồ như vậy nên ban ân cho tôi.”


      năm.


      Đúng vậy. rời xa năm. Tròn năm.


      vẫn còn nhớ cái đêm ấy, ngồi bên lĩnh cữu của , lòng đau như dao cắt, phảng phất cảm nhận được vòng tay của . Thời khắc ấy, nghĩ rằng đó là hồn trở về, nỡ xa nên đến thăm . NHưng khi ngẩng đầu lên chỉ thấy cung điện vắng lạnh.


      Khi trời sắp sáng, Vương Hải tiến vào, ấp a ấp úng với về chuyện khâm liệm. “Còn kéo dài thời gian nữa kịp mất.”


      Có thể thấy là rất sợ. Chắc là bị dáng vẻ điên cuồng của làm cho hiểu lầm, tưởng là định ôm xác của cả đời.


      nhắm mắt lại, vẻ mặt tiều tụy. “Các ngươi tự sắp xếp , cần hỏi ý kiến của ta nữa.”


      Vương Hải ngạc nhiên giây lát, sau đó vội vàng . “Tuân lệnh.” Thấy cất bước định ra ngoài, kìm được buột miệng hỏi. “Bệ hạ muốn tận mắt chứng kiến cảnh đóng quan tài sao?”


      cần đâu.” nhếch môi lên. “Dù sao từ đầu đó phải là ấy.”


      Chân trời bắt đầu sáng dần, ánh sáng dần dần chiếu rọi khắp nơi, xua tan bóng đêm. Hình ảnh này rất quen thuộc, nghĩ nghĩ lại mới nhớ ra lần đó, lúc tính mạng Thương Lâm bị đe dọa, ôm nằm chiếc giường trong Tiêu Phòng Điện, nhìn ra cửa sổ cầu mong ngày mới khoan hãy đến.


      nhìn bầu trời đầy ánh bình minh chói lọi, trong đầu lên hình ảnh mang giày cao gót giẫm lên chân lúc ở nhà A Tuấn. Đó phải là vị công chúa kiều diễm thanh nhã của Yến Quốc.


      Đúng vậy, đó phải là . Đó chỉ là thân xác của Hạ Lan Tích. Linh hồn của Thương Lâm ở đó nữa nó chẳng còn ý nghĩa gì đối với . Chôn chôn vậy.


      Nhưng biết tại sao, dù nghĩ thông suốt điều đó nhưng khi nhìn linh cữu bị đưa vào lăng mộ vẫn cảm thấy nỡ.


      Có lẽ là vì hiểu , nếu ngay cả thân xác của Hạ Lan Tích cũng còn mối liên hệ sau cùng giữa và Thương Lâm cũng còn nữa…


      Ngay cả cơ hội nhìn vật nhớ người cũng còn nữa.


      ***

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Trông bộ dạng của ngài, có vẻ như rất đau khổ.” Nguyễn Ngọc nhìn , cười lạnh. “Tôi nghe lúc ta vừa chết, ngài làm ít chuyện điên rồ. Nếu quyến luyến như thế, sao tìm ta ?”


      tìm … Sao lại muốn tìm chứ? Nhưng rốt cuộc đâu? về đại hay là còn nữa?


      Nếu vứt bỏ cần thân xác này nữa linh hồn phiêu dạt đến nơi nào?


      Nếu bọn họ có thể gặp nhau ở đại tốt biết bao. Nhưng nếu cứ thế chết … há chẳng phải đánh mất thứ cuối cùng kết nối bọn họ ư?


      năm ở bên nhau, thời gian dài cũng ngắn nhưng những thứ cảm nhận được còn nhiều hơn suốt hai mươi mấy năm qua. Trước kia nghe người ta ký ức vì có người trân trọng mà trở nên đáng quý. Bây giờ Thương Lâm biết nơi nào, hồi ức về bọn họ chỉ còn giữ lại. Hình ảnh kiều dưới gốc hoa đào bay tả tả, những lời thầm ân ái, những nhớ nhung mong đợi đều được cất chứa trong tim kỹ, nỡ quên .


      “Nếu ta chết chẳng còn ai nhớ về nàng nữa cả.” . “Vậy nàng hoàn toàn biến mất thế gian này.”


      Nguyễn Ngọc nghe được câu này người run lên, nhìn bằng ánh mắt dám tin, lát sau mới được câu. “ ngờ người máu lạnh vô tình như ngươi mà lại lòng với ta như thế…” Mắt nàng ta cay cay, dần rưng rưng nước mắt. “Nếu ngươi hiểu được cảm giác này tại sao khi ấy lại chia cắt ta và sư phụ?”


      “Ngươi và Tô Kị từ đầu đến cuối đều có khả năng.” Dịch Dương trả lời rất tàn nhẫn. “Ngươi hoàn toàn xứng với .”


      “Đúng vậy, tôi xứng với người. Vậy Hạ Lan Tích xứng sao?” Nước mắt Nguyễn Ngọc chảy dọc theo hai gò má. “Người tình nguyện chết vì Hạ Lan Tích chứ thèm nhìn ta thêm lần. Thế mà ta lại có thể dâng hết tất cả cho người.”


      Khi chuyện, ánh mắt nàng ta trống rỗng vô hồn, giống như là mất chỗ dựa. Nàng ta cười thê lương, sau đó bưng ly rượu lên. “Uống với ta ly, được ?”


      Dịch Dương trả lời.


      “Coi như là ta xin ngươi. Uống mình rất buồn. Ngươi uống với ta ly, ly thôi, được ?”


      Dịch Dương lại giơ ly rượu lên, nhìn chất lỏng trong suốt bên trong ly. Đây là rượu Nguyễn Ngọc vừa rót cho . Rượu ngọn hương thoang thoảng dập dờn thành sóng trong chiếc ly sứ có hoa văn viền quanh miệng, hết sức ngon lành.


      nhìn ly rượu lát, khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy rất nhõm, giống như cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện mình vẫn giằng xé bao lâu nay, giờ cần phải suy nghĩ nữa.


      Ngửa đầu uống cạn ly rượu, thở phào. “Quả nhiên là rượu ngon.”


      Đôi vai vốn căng cứng của Nguyễn Ngọc cũng thả lỏng. Nàng ta cũng mỉm cười, uống cạn ly rượu, khen. “Đương nhiên rồi. Lúc còn sống, sư phụ thường với ta Truy Hương Lục Tửu là thứ rượu ngon nhất trong thiên hạ. Người từng dẫn ta đến đó, tìm nơi mở quán rượu.”


      Dịch Dương hề ngạc nhiên khi nghe nàng ta biết chuyện Tô Kị chết mà nhìn nàng ta rất bình tĩnh. Nguyễn Ngọc như uống ghiền, uống hết ly này lại rót thêm ly khác, uống cạn. “Ta thể tàn nhẫn với bản thân như ngươi được. Nếu nhớ mong người ta tìm mọi cách để đến bên người ấy.” Nàng ta mỉm cười. “Tốt quá, ta sắp được gặp người ấy rồi. Lần này ta xin lỗi người, cúi đầu nhận sai, bao giờ làm trái lời người nữa.” Nàng ta dốc sức thở hơi. “Ngươi xem người có chịu tha thứ cho ta ?”


      Dịch Dương nhìn nàng ta. “Đến lúc đó ngươi hỏi biết ngay ấy mà.”


      “Cũng phải. Để ta tự hỏi người.” Nguyễn Ngọc cong môi cười, miệng trào máu tươi.


      Mồ hôi đổ đầy trán, nàng ta gục lên bàn, cảm giác sức lực dần mất , bụng đau như có ai chọc quấy. Cảm giác ấy khiến nàng ta khó chịu mà ngược lại, còn nở nụ cười.


      Đây là độc dược mà nàng ta vắt hết óc, tìm đủ mọi cách mới có được. Bây giờ coi như phát huy công dụng.


      uống nhiều quá, có lẽ là trước ta.” Dịch Dương thản nhiên . “Gặp được Tô Kị chào hỏi thay ta tiếng.”


      Nguyễn Ngọc chuyện được nữa, chỉ cười tiếng sau cùng rồi nhắm mắt lại.


      Dịch Dương đỡ chiếc bàn, từ từ đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài. Vương Hải thò đầu vào xem, thấy Nguyễn Ngọc mất mạng khỏi hoảng hốt. “Bệ hạ…”


      “Tìm người dọn xác nàng ta, đưa tới phủ của Phụng Xa Đô Úy của Yến Quốc, là đồ đệ của Tô Kị.” Dịch Dương ung dung căn dặn. “Ta muốn loanh quanh lát, ngươi đừng theo.”


      Ngắm cảnh vật trong hoàng cung Đại Ngụy này hơn năm, quá quen thuộc. Nhưng lúc này, mắt bắt đầu mơ hồ, bước chân cũng loạng choạng. chắc mình có thể tìm đúng nơi mà mình muốn đến hay .


      phải lại, rốt cuộc muốn đâu đây?


      bước có mục đích. cũng chẳng còn hơi sức đâu mà phân biệt phương hướng, cứ thế mà lơ mơ bước về phía trước.


      Cuối cùng, khi nhìn thấy mái nhà cong, cây cột lớn đỏ thắm, mới dừng chân lại.


      Nơi này chính là Tiêu Phòng Điện.


      Hậu cung còn hoàng hậu, nơi này cũng còn người ở, chỉ để lại cung nữ thái giám quét dọn. Lúc này trời khuya, mọi người đều ngủ, chỉ còn mình đứng tần ngần trước cửa cung điện uy nghi.


      Trong mơ màng, cảm thấy như mình trở về quá khứ, khi vừa đến đây, bất ngờ nghe tin hoàng hậu của mình đầu độc quý phi, thể theo Hoắc Tử Nhiêu đến đây để chủ trì công bằng. Suốt đường ngừng toan tính xem lát nữa phải làm thế nào mới tốt. Ai ngờ vừa đến cửa cung nhìn thấy gương mặt quen thuộc biết từ trước.


      ấy đứng đó, dáng vẻ bất an, gương mặt bối rối nhưng khi nhìn thấy bỗng nhiên tươi tỉnh hẳn ra.


      Giống như… vô số lần sau này vậy.


      Cổ họng thấy tanh ngọt, nôn ra búng máu, nhuộm thắm cả áo bào vàng rực.


      nghĩ quả nhiên mình vẫn là kẻ đường làm nẻo. Khi với Nguyễn Ngọc hùng hồn lắm, cái gì mà dám chết, sợ chết còn ai nhớ đến Thương Lâm nữa nhưng thực tế giữ được lòng kiên trì.


      Cho nên dù biết trong ly rượu ấy có độc vẫn uống.


      Bây giờ chỉ có nước cầu mong ông trời rũ lòng thương xót, cho và Thương Lâm gặp lại nhau, dù là ở đại hay địa phủ, dù chỉ là lần.


      còn có rất nhiều điều muốn với . vẫn chưa với rằng ra nhiều đến vậy.


      Lâm Lâm… Lâm Lâm của


      Trong bóng đêm mờ mịt, vị hoàng đế trẻ tuổi ngã gục trước cửa cung điện, trút hơi thở cuối cùng.


      Tay của với về phía trước, dường như muốn nắm bắt thứ gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể chạm được làn gió lạnh lẽo vô hình.


      ***

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :