1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 67: Tìm cách cứu viện





      Màn đêm buông xuống, bầu trời nhuộm sắc chàm thăm thẳm, đến vì sao cũng có. đêm lặng gió, phòng ốc bên trong thành Hạ Đinh đều chìm trong bóng đêm tĩnh lặng. Mọi thứ thoạt nhìn đều rất yên ổn, dường như nơi đây hề xảy ra chuyện gì trọng đại.


      Tại nội đường trong phủ Thái Thú, giờ phút này đèn đuốc sáng trưng. Dọc theo hai bên của căn phòng treo những giá treo đèn mạ vàng, mấy ngọn nến đặt lên , ánh sáng màu vàng cam chiếu sáng cả khoảng căn phòng. Dịch Dương ngồi phía sau chiếc bàn con, trước mặt là các món ăn quý hiếm đẹp mắt được bày biện những chiếc đĩa bằng vàng, ngọc, nhưng lại thèm liếc mắt cái, chỉ vuốt quanh chiếc ly ngọc, vẻ mặt thản nhiên nhìn người đàn ông phía đối diện. “ khuya như vậy mà còn gọi Đại Tư Mã đến uống rượu giải sầu thế này, là vất vả cho ngươi.”


      Hoắc Hoằng lại cười . “Bệ hạ quá lời. Đó là vinh hạnh của thần tử khi được người cùng giãi bày tâm , cớ gì lại vất vả?”


      Dịch Dương lắc lắc ly rượu tay. “Tốt, nếu là vinh hạnh hãy uống cạn ly rượu này.”


      Hoắc Hoằng cũng lời vô nghĩa, lập tức ngửa cổ uống cạn ly rượu ngon, khen: “Ngũ hợp tửu của Hạ Đinh quả nhiên danh bất hư truyền, mới đầu là vị thanh ngọt thuần khiết, sau để lại dư vị khó quên, hơn nữa chính là có được mùi vị rất đặc biệt, rượu ngon.”


      đặc biệt cũng phải là đặc biệt nhiều gì, phải đến rượu ở phía Nam, hương vị cũng thua kém. Nếu Đại Tư Mã muốn uống loại rượu ngon khác có thể đến phương Bắc. Trẫm nghe rượu Truy Hương Lục có hương vị rất riêng, có tên tuổi khắp kinh thành Yến Quốc.” Dịch Dương .


      “Rượu Truy Hương Lục thần cũng có nghe qua, nhưng bây giờ quan hệ đối ngoại của Ngụy Quốc và Yến Quốc được tốt, chỉ sợ rằng phải chờ lâu mới có thể nhấm nháp được.”


      Dịch Dương đặt ly rượu xuống, cười nhạt. “Cũng nhất định là như vậy. Chỉ cần có bằng hữu ở Yến Quốc việc vận chuyển người cũng chỉ là việc , huống chi là mấy vò rượu?”


      Tay Hoắc Hoằng đặt bàn, nghe như vậy cũng hề run rẩy mà rất bình tĩnh. “Bệ hạ thích đùa. Bây giờ dọc bờ sông Tuy đều bị phong tỏa, làm sao có thể vận chuyển hàng hóa?”


      Dịch Dương lẳng lặng nhìn Hoắc Hoằng, đáy mắt so với bóng đêm bên ngoài còn tối sẫm hơn rất nhiều, “Đúng vậy, trẫm chỉ đùa chút.”


      Hoắc Hoằng đứng lên. “Trời cũng còn sớm, bệ hạ nên nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn rất nhiều công chuyện chờ người xử lí.”


      “Được. Ái khanh hãy lui .”


      Hoắc Hoằng hành lễ, cung kính rời khỏi chính đường. Dịch Dương vẫn nhìn ông ta, cho đến khi bóng dáng ông ta biến mất ở cửa hồi lâu, mới nhàng gõ tay vài lần.


      cận vệ ở bên cạnh xuất , quỳ gối bên người . “Bệ hạ.”


      “Có tin tức gì ?”


      “Cao đô úy gặp được hoàng hậu nương nương, nương nương quả bị Tề Vương Hạ Lan Duệ bắt .”


      “Quả nhiên.” Dịch Dương , dừng chút mới tiếp tục hỏi. “Nương nương thế nào rồi?”


      cố gắng giữ cho ngữ điệu của mình bình thường chút, nhưng cảm giác sốt sắng vẫn thể nào che dấu được.


      Cận vệ biết được tâm trạng của nên vội . “Bệ hạ yên tâm, nương nương vẫn bình an. Cao đô úy chắc hẳn Hạ Lan Duệ muốn lợi dụng nương nương để uy hiếp bệ hạ cho nên đối đãi với nương nương khá lễ độ.”


      “Vậy sao?” Dịch Dương nhắm mắt lại, thở dài hơi. “Vậy là được rồi.”


      Cận vệ thấy vẻ mặt hoàng thượng thoáng dịu chút, lại hỏi, “Thuộc hạ có điều hiểu. Bệ hạ phòng bị nghiêm ngặt như vậy, Hạ Lan Duệ làm thế nào mà lại có thể bắt được nương nương, lại còn mang nương nương đến được phương Bắc?”


      Dịch Dương lấy phong thư trong tay áo ném ra, “Tự mình xem .”


      Đó là mật báo đến từ Cận Dương. Bảy ngày trước thích khách tiến vào hành cung Nam Sơn, ý đồ ám sát Hạ Lan hoàng hậu tĩnh dưỡng an thai. May sao hành cung phòng vệ nghiêm ngặt, mà hoàng hậu lại là nữ hộ vệ võ công cao cường giả trang cho nên cuối cùng vẫn xảy ra chuyện gì gây náo động.


      Dịch Dương vốn cũng hiểu tại sao những người đó phát ra Thương Lâm có ở hành cung, cho đến khi mật thư đưa đến sáng nay tới Hạ Đinh mới ràng mọi chuyện.


      “Bức thư này đến quá trễ, nếu đến sớm vài ngày ta có thể có chuẩn bị trước.” . “Có điều cũng trách được bọn họ, lần ám sát thành công mà thôi, chỉ sợ đến nay bọn họ vẫn chưa ý đồ của đối phương.”


      Cận vệ nhíu mày. “Ý của bệ hạ là…”


      “Thăm dò.” Dịch Dương cười khổ. “Thực chất của việc ám sát chỉ là phép thử, vì muốn biết giấu ở nơi đó rốt cuộc có phải là hoàng hậu hay .”


      Sau đó trong quá trình giao đấu, hoàng hậu giả biết ý đồ liền lộ sơ hở, bị đối phương thấy được. Đạt được mục đích, bọn chúng liền giả vờ thất bại, gây rối loạn lòng người, nửa còn lại nhanh chóng đem tin tức truyền đến nơi tiền tuyến.


      Truyền cho Hoắc Hoằng.


      Ông ta quỷ quyệt xảo trá như vậy, vừa nghe tin hoàng hậu có ở Nam Sơn, đương nhiên nghi ngờ hoàng hậu ở bên cạnh hoàng đế, sau đó chờ cơ hội thuận lời liền tìm kiếm người bên cạnh . Ông ta quyền cao chức trọng, người tinh thông thuật dịch dung, có ánh mắt sắc sảo bên cạnh phải ít, Thương Lâm bị phát cũng là lẽ dĩ nhiên.


      Về phần làm sao có thể đưa Thương Lâm đến phương Bắc…


      “Trẫm rốt cuộc hiểu vì sao Hạ Lan Duệ lại cử Cao Trầm làm sứ thần đến Ngụy Quốc. Ngày Cao Trầm trở về, mặt sông rất nhiều thuyền bè neo đậu, bao quanh đồng thời cũng cởi bỏ phần lệnh cấm, hoàng hậu đương nhiên là bị giấu ở trong chiếc thuyền nào đó đưa .”


      Lần này hiển nhiên là do Hoắc Hoằng liên hợp với Hạ Lan Duệ. Hai người nội ứng ngoại hợp, cùng nhau đem Thương Lâm dâng vào tay kẻ địch, chờ thời khắc mấu chốt lấy làm nhược điểm khống chế .


      đúng là kế hoạch vẹn toàn.


      ngờ ta lại nuốt lời.” Dịch Dương khẽ cười, khẩu khí có chút tự giễu.


      “Gì ạ?” Cận vệ hiểu gì.


      Bên môi Dịch Dương còn mang theo ý cười, dường như kể lại câu chuyện bình thường. “Ta hứa với hoàng hậu, để nàng rơi vào tay kẻ địch lần nữa. Vậy mà ta nuốt lời.”


      Cận vệ nhìn vào đôi mắt sâu thấy đáy của , cảm thấy hơi xúc động, vội an ủi . “Bệ hạ đừng như vậy, chuyện chiến trường làm sao có thể luôn dự đoán chính xác được? Người vì hoàng hậu nương nương quan tâm, lo lắng rất nhiều, chỉ vì Hoắc Đại Tư Mã cùng Tề Vương bên Bắc Yến liên thủ với nhau, là điều chúng ta khó có thể phòng bị được. Thuộc hạ tin rằng hoàng hậu nương nương hiểu được điều này và nhất định oán trách bệ hạ.” Ngừng lại chút rồi thêm. “Bây giờ việc cần làm nhất chính là phải tìm cách làm sao cho nương nương bình an trở lại bên người.”


      “Nàng hiểu chuyện nên trách ta…” Dịch Dương lẩm nhẩm những lời này, sau đó hít sâu. “Ngươi đúng, việc cấp bách là phải tìm cách đưa hoàng hậu trở về.”


      Quay đầu, Dịch Dương nhìn về phía bầu trời đêm ngoài cửa sổ. màu xanh đen thăm thẳm khiến nhớ đến bộ váy từng mặc, cũng là màu xanh thẫm xinh đẹp như vậy, giống như biển cả rộng lớn. Dùng loại vải gấm nổi tiếng làm nên, vì vải dùng tám khúc vải dệt thành nên vô cùng tự nhiên sinh động, giống như đem đại dương ngưng kết lại thành những lát cắt lấp lánh, sau đó đem cắt may, khoác lên cơ thể mình.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Khi đó Thương Lâm còn cầm hai bên làn váy xoay vòng trước mặt , nụ cười tràn ngập. “Có đẹp ?”


      nhìn , cảm thấy bản thân như được nhìn thấy nàng tiên cá của biển cả trong truyền thuyết, nhịn được vươn tay kéo ôm vào lòng. “Ừm, có thể bước thảm đỏ rồi đấy.”


      cực kì hả hê. “Xem như cũng biết phân biệt xấu đẹp! Sao nào, có phải bây giờ đắc ý lắm đúng ? Cưới được vợ là đại mỹ nhân như vậy mà. mau, dám dối em cắn chết .”


      Đúng vậy, cưới được vợ bao giờ trách móc điều gì, cũng chỉ có vợ ngốc nghếch này mới trước sau đều tin tưởng , đúng là có phúc.


      ***


      Cao tổ hoàng đế của Yến Quốc trước kia cho xây dựng hành cung ra lệnh phải xây dựng đặc biệt và tráng lệ. Mệnh lệnh đầu tiên là phải biến thành Truyền Tuy trở thành nơi khiến ai ai cũng phải chú ý. Nhưng những năm gần đây Truyền Tuy chưa hề nghênh đón thánh giá nên hành cung cũng chỉ để đó, mất khí thế. Bây giờ rốt cuộc nhân vật lớn như Tề Vương trụ tại hành cung cũng thể được tác dụng của nó, trở thành căn cứ địa thương nghị việc quân nơi tiền tuyến của Yến Quốc.


      Mỗi ngày đều có vô số hạ thần, quan lại ra vào nơi này, truyền đến những tin tức và văn kiện, hoặc là bái kiến Tề Vương, cùng nhau đàm phán.


      Nhưng đêm nay, hành cung tiếp đón vị khách giống như thế.


      “Sao cháu sao lại đột nhiên đến tiền tuyến vậy? Nơi này rất nguy hiểm, con nên sớm quay về Dục Đô . Nếu có xảy ra chuyện gì, bổn vương làm sao có thể ăn với phụ thân ngươi dưới hoàng tuyền?” Hạ Lan Duệ ngôi ở cao, nhìn chàng trai ở bên dưới, mỉm cười .


      Hạ Lan Duệ ngữ khí ôn hòa mà thân thiết, mang theo quan tâm săn sóc của vị trưởng bối, hết mực thương.


      Tô Kị hơi cúi đầu. “Điện hạ, thần vừa nghe ngài ở ngoài tiền tuyến nên lo lắng thôi, sợ rằng có người thừa dịp loạn lạc mà gây bất lợi cho ngài nên mới vội vã tới đây. Tô Kị vốn là người tập võ, thân võ nghệ lo có chỗ để dùng, nay thỉnh điện hạ cho phép Tô Kị được làm tùy tùng theo bên người, bảo vệ an toàn của ngài.”


      Hạ Lan Duệ lắc đầu. “Bổn vương làm sao nỡ lòng bắt con thay ta che chắn nguy hiểm? Con bây giờ là máu mủ còn lại của Trương gia, phụ mẫu on trời có linh thiêng chỉ mong sao con có thể sớm nạp thê sinh con, kéo dài hương hỏa.”


      Tô Kị ngẩn ra. “Điện hạ…”


      “Con nhất định phải xa cách với bổn vương như vậy ư?” Hạ Lan Duệ ngắt lời . “Bổn vương có ai xung quanh cứ gọi ta là bá bá. Ta với phụ thân con có mối giao tình nhiều năm, sớm coi con như con ruột mình sinh ra.”


      Giao tình nhiều năm. Như con ruột.


      Tô Kị trong lòng mặc niệm hai câu đó, bao nhiêu trào phúng cần cũng biết.


      Nhưng mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên, thêm chút cảm kích nhìn Hạ Lan Duệ. “Con biết, thế bá đối với con, đối với Trương gia ân trọng như núi, trong lòng con đối với bá phụ tất cả đều là kính trọng và cảm kích, sao có thể là xa lạ được? Chỉ là việc gì cũng nên cẩn thận để tránh bị người khác nắm được nhược điểm.”


      “Cẩn thận là chuyện tốt, nhưng nếu con cẩn thận nên đến tiền tuyến như thế này.” Hạ Lan Duệ . “Vẫn là câu lúc nãy, con phải sớm yên bề gia thất, như vậy khi thế bá sang năm bái tế phụ thân con mới có chút mặt mũi đứng trước phụ thân con.”


      Ngẫm nghĩ ông ta cảm thấy hứng thú. “Tuổi của con cũng còn nữa, vừa ý nương nào sao? Nếu con thích ai cứ với thế bá, hết thảy mọi chuyện ta lo cho con.”


      Biết đây là lời giả nhân giả nghĩa của Hạ Lan Duệ, ông ta am hiểu nhất chính là loại chiến thuật mềm mỏng này, suy nghĩ của Tô Kị giống như thể khống chế, muốn lại gần nơi mà trước nay vẫn dám nghĩ đến.


      Trong khu vực săn bắn vây quanh Nam Sơn, nương khí thế bừng bừng cùng Ngụy Hoàng săn thú, quay đầu nháy mắt trông thấy ánh mắt giảo hoạt như hồ ly, chứa ý tốt. Mặt trời chiều ngã về phía tây như đóa hoa, trâm cài tóc của nàng lóe sáng, hòa lẫn với đôi mắt sáng trong, tạo thành vẻ đẹp rung động lòng người. Bụi mù từ con đường, nàng như chiến binh thuần thục điều khiển dây cương ngồi lưng ngựa, mặt đeo lớp mặt nạ ngụy trang, nhưng vẫn có thể xuyên qua lớp mặt na tinh vi, liếc mắt cái là nhận ra nàng, giống như… nàng khắc sâu trong lòng .


      Tay chậm rãi nắm chặt lại, hít sâu, Tô Kị chậm rãi thốt ra câu. “Con biết.”


      Hạ Lan Duệ sao có thể nghe ra được trong lời chỉ mang ý trả lời cho có lệ của Tô Kị, nhưng ông ta cũng gì, chỉ . “Nếu con đến đây ở lại đây vậy, ngày mai thế bá an bài chuyện của con. Yến – Ngụy hai nước nhiều năm chưa từng khai chiến, lần cuối cùng là…”


      Lần cuối cùng hai nước giao chiến, giáng đòn chí mạng khiến cho phụ thân của Tô Kị bị vu oan là giặc phản quốc.


      “Vết xe đổ của phụ thân còn ràng ở trước mắt, con rất lo lắng cho thế bá, sợ người giống phụ thân bị kẻ tiểu nhân tính kế, đời thanh danh bị hủy hoại trong chốc lát.”


      Hạ Lan Duệ nhìn vẻ mặt chân thành của Tô Kị, thở dài hơi. “Con có lòng vậy là được.”


      ***


      Tô Kị ở Truyền Tuy đến đêm khuya ngày thứ ba, mặt sông đột nhiên báo động, có binh lính Ngụy Quốc tập kích. Hạ Lan Duệ mặc áo giáp đứng cổng thành, trước khi để lại lời nhắn bảo Tô Kị ở lại hành cung, cần lung tung.


      Đợi đến lúc phần lớn người ngựa theo Hạ Lan Duệ, lúc này Tô Kị mới bước từ trong phòng ra, dựa theo lối Cao Trầm cho tới chỗ ở của Thương Lâm.


      Gió đêm mát mẻ, trong gió có hương hoa thoang thoảng của các loài hoa đầy màu sắc tỏa hương dọc đường. nhảy lên tường, quả nhiên nhìn thấy Thương Lâm ngồi ở ghế đá trong vườn. Bởi vì đêm khuya, nàng chỉ mặc cái váy trắng mỏng, bên ngoài được khoác bởi chiếc áo choàng, màu trắng trong trẻo na ná với màu váy, mặt có thêu hoa văn. Trang phục trắng trong thuần khiết như thế, lại phối hợp với khuôn mặt chút phấn son, mềm mại nhu thuận, quả cả người như đóa hoa sen trắng nở giữa hồ nước trong, quả thực là thanh lệ động lòng người.


      Giờ phút này, đóa sen trắng thanh lệ động lòng người bướng bỉnh nhìn bầu trời, con người đen đảo qua đảo lại, nhất định nhìn cung nữ bên cạnh. Cung nữ kia hẳn là do Hạ Lan Duệ phái tới canh chừng , mặt vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, lại còn phải gắng kìm chế : “Công chúa, thời gian còn sớm, mời người vào nhà nghỉ ngơi sớm chút.”


      “Ta vào”. Thương Lâm uể oải . “Ngươi nếu mệt tự mình ngủ , đừng ở chỗ này thúc giục ta.”


      “Gần đây, mỗi đêm người đều như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì?” Ninh Tố rốt cục chịu nổi, có chút bực mình hỏi.


      “Ngươi muốn biết?” Thương Lâm nhếch khóe môi lên.


      “Dạ?”


      Thương Lâm chậm rãi đứng lên, đến bên cạnh Ninh Tố “Vậy ngươi ghé sát vào chút, ta cho ngươi.”


      Ninh Tố bị dụ dỗ cúi đầu, lại nghe thấy thanh bé yếu ớt như ruồi của , mang theo chút đắc ý khi mưu thực . “Đương nhiên là vì ta nhìn ngươi vừa mắt nên đổi biện pháp để dày vò ngươi.”


      “Người…” còn chưa xong, cổ liền bị người ta đánh đòn. Ninh Tố vừa nhắm hai mắt lại liền hôn mê bất tỉnh.


      Trong bóng đêm kìn kịt, Thương Lâm nhìn thấy khuôn mặt tuấn mà ôn hòa của Tô Kị.


      “Sao lại là ngươi?” có chút kinh ngạc. “Ta còn tưởng rằng Cao Trầm tới cứu ta.” Dù sao mảnh giấy giấu trong viên thuốc là Cao Trầm đưa cho .


      Tô Kị thản nhiên : “Ta và Tĩnh Chi ai tới giống nhau sao? Hay là muốn nhìn thấy ta, hy vọng tới cứu ngươi?”


      Thương Lâm nghe giọng điệu có chút lạnh, nghĩ đến lời của mình làm cho hiểu lầm, vội vàng giải thích. “Ý ta phải như vậy. Chẳng qua là vì người gửi lời nhắn cho ta là Cao Trầm, cho nên ta…”


      Hỏng rồi hỏng rồi, người này hẹp hòi nhất, lần này đặc biệt tới cứu còn bị làm mất lòng, tức giận chứ?


      Tô Kị thấy bộ dáng có chút cuống cuồng của , nhịn được cười lên tiếng. “Đùa chút thôi.”


      Thương Lâm: “… chút cũng buồn cười.”


      là tiến bộ! Lại còn có thể đùa, chút cũng giống nam nhân trầm trước kia…


      Quay đầu lại nhìn Ninh Tố bất tỉnh ở dưới đất, nghiêm túc : “Trở về ngươi nhất định phải đem thủ pháp đánh vào cổ người dạy cho ta. chiêu đánh nhanh này để ta có thể tránh được.”


      Tô Kị liếc mắt nhìn cái. “Ít nhảm . Trước tiên, chúng ta phải rời hỏi nơi này .”


      ***

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bên trong thành Truyền Tuy tối đen mù mịt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những chấm của ngọn đèn dầu thành lâu ở xa xa, có thể tưởng được giờ ở bên kia nhất định là rất náo động. Bây giờ toàn thành là giờ giới nghiêm, bọn họ ngã tư đường vắng vẻ, đề phòng phía sau giao lộ có lính tuần tra xuất , dọc đường đều phập phòng lo sợ.


      Thương Lâm biết tối nay Hạ Lan Duệ rời là vì có quân địch tập kích bất người, bây giờ nhìn thấy Tô Kị liền hiểu cái gọi là quân địch đánh len đều là do Dịch Dương sắp đặt. Bọn họ hao tổn tâm sức sắp đặt những thứ này, chỉ là vì đem từ hành cung cứu về.


      Trong tình cảnh này, là có đội quân tận sức, chỉ vì hồng nhan mà hết mình chiến đấu.


      Nghĩ ngợi đủ rồi! vỗ vỗ đầu mình. Lúc nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện đáng rơi lệ như vậy, chút nữa trốn thoát tha hồ mà khóc!


      “Hai bến tàu ở Truyền Tuy đều có người của Hạ Lan Duệ canh gác, chúng ta thể qua đó. Nhưng mà thành Tây có bến tàu cũ bỏ hoang, từ trước đến nay ai lui tới. Ngụy Hoàng bố trí người ở đó, chỉ cần chúng ta tới đó thuận lợi trước giờ tý là được.” thấp giọng giải thích với Thượng Lâm.


      “Ta hiểu được.” Thương Lâm gật đầu, bước nhanh hơn theo đến phía trước.


      cảm thấy hăng hái mà chịu khó, nhưng mà sau đó đoạn đường Tô Kị bỗng nhiên dừng lại, có chút khó xử mà nhìn . “Ngươi quá chậm.”


      “Hả?” Bị ghét bỏ, Thương Lâm hậm hực. “Ta có võ công, đương nhiên chạy qua ngươi. Nếu như ngươi sợ chậm chi bằng… ngươi cõng ta?”


      Trong tiểu thuyết võ hiệp đều viết như vậy mà, cao thủ võ lâm cõng kẻ vô dụng hiệu quả chạy trốn cao hơn. Về phần “nam nữ thụ thụ bất thân”, người xưa coi trọng, tronglúc nguy cấp quan tâm những chi tiết này, nhưng Tô Kị có để ý còn chưa biết.


      Quả nhiên nghe vậy liền chần chờ trong phút chốc, nhưng mà đoán chừng là suy nghĩ đến tình huống thực đặc biệt, nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Thương Lâm, trầm mặc lát cuối cùng : “Được, lên ta cõng.”


      ngồi chổm hổm xuống, Thương Lâm vừa định cúi người tới, bỗng nhiên giật mình tại chỗ. “Tiếng động gì vậy?”


      Là tiếng bước chân, chính là tiếng bước chân đều đặn.


      Nghe tiếng động này có ít nhất cũng hai mươi người, từng chút hướng đến gần phía bọn họ.


      Sắc mặt hai người đều trắng bệch, nháy mắt thấy ngã tư đường vốn là còn trống trải vắng vẻ bỗng nhiên có nhóm binh sĩ dung mãnh tiến đến như thủy triều dâng, bao vây xung quanh bọn họ. Mà ở phía trước rẽ ra lối, Hạ Lan Duệ người mặc áo giáp vốn nên ở thành lâu chỉ huy trận chiến, mỉm cười bước đến.


      Thương Lâm cảm thấy được luồng khí lạnh theo cột sống lên, cả đầu đều bị khí lạnh làm cho tỉnh táo.


      Dụ địch ra mặt.


      Bọn họ trúng kế.


      “Cháu trai, ban đêm ngủ được, lại mang theo khách của bổn vương dạo trong thành, hành vi này làm ta ngạc nhiên.” Giọng điệu Hạ Lan Duệ vẫn ôn hòa trước sau như , mang theo chút tức giận.


      Tô Kị rất nhanh rút kiếm, lạnh lùng cười. “Quân địch trước mặt, thế bá ở trước trận chỉ huy chiến đấu lại mang theo người ngựa ở trong này ôm cây đợi thỏ, cũng khiến cho cháu cực kì ngạc nhiên.”


      “Ôm cây đợi thỏ cũng phải xem con thỏ kia có bằng lòng đánh tới , nếu ngươi an phận chút, cũng nhiều chuyện như vậy.” Hạ Lan Duệ , trong ánh mắt rốt cục lộ ra vẻ hung tàn. “Hôm nay lúc bày cái bẫy này, ta cũng rất hy vọng cuối cùng thu hoạch được gì. Cũng thể , ngươi làm cho ta thực thất vọng.”


      “Thất vọng?” Tô Kị châm chọc . “Ngươi có tư cách gì mà thất vọng với ta?”


      “Bổn vương nhớ giao tình cùng cha ngươi, trăm phương nghìn kế bảo vệ tính mạng của ngươi, nghĩ làm sao để thay các ngươi lưu lại huyết mạch của Trương gia. Nỗi khổ tâm của bổn vương, ngươi cũng cảm kích, nhất định làm ra tình này, buộc bổn vương phải xuống tay với ngươi.” tiếc nuối mà lắc đầu. “Gia tộc Trương thị các ngươi nếu có ngày tuyệt tự, đầu sỏ gây nên cũng chính là ngươi, trách được bổn vương.”


      Thương Lâm vốn muốn nếu cá chết lưới rách liền liều mạng đem bí mật đều ra với , nhưng giờ phút này thấy bản thân cũng thẳng thắn như vậy lập tức hiểu được binh lính bên cạnh đều là chính thống trong truyền thuyết. Những người đó bất luận là nghe xong bí mất gì về , đều hiểu ý mà giấu ở trong bụng.


      “Gia tộc Trương thị chúng ta….” Tô Kị cười lạnh liên tục. “Ngươi còn dám nhắc tới gia tộc Trương thị.”


      Rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng sắc lạnh, giơ kiếm chỉ vào mặt ông ta, ánh mắt so với lưỡi kiếm còn sắc bén hơn. “Từng ấy năm tới nay, ta vẫn xem ngươi là ân nhân, đem ngươi làm trưởng bối. Ta nghĩ rằng ngươi là tâm coi cha là là huynh đệ, nghĩ đến ngươi giúp cha ta rửa sạch tội. Nhưng ai biết, tất cả chuyện này đều do ngươi làm! Ngươi tay bày ra tất cả mọi chuyện, quay đầu lại lại ở trước mặt ta giả bộ làm người vô tội!”


      chút tươi cười mặt Hạ Lan Duệ rốt cục biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng khôn cùng. “Ngươi biết rồi? Ai với ngươi?” Dừng chút . “Đúng rồi, đương nhiên là Ngụy Hoàng. Nếu tối nay ngươi cũng mạo hiểm tới cứu nữ nhân của .”


      Tô Kị đón nhận ánh mắt của , châm chọc hỏi. “Kỳ vấn đề ta vẫn muốn hỏi ngươi, lúc trước vì sao lại tha cho ta? Nếu giết, hoàn toàn giết được. Diệt cỏ diệt tận gốc, giống với tác phong của ngươi.”


      Hạ Lan Duệ nhìn Tô Kị trong chốc lát, chậm rãi : “ ngờ cuối cùng kiếm của ngươi lại chỉ hướng về phía ta.” Ông ta dừng chút. “Năm đó ngươi từ phương Bắc trở về, thời điểm bổn vương quyết định giữ lại mạng của ngươi từng nghĩ, có lẽ có hôm nay. Chẳng qua khi đó bổn vương tựu với chính mình, coi như là báo đáp tình hữu nghị của cha ngươi với ta, coi như mạo hiểm.” Ông ta lắc đầu. “Kết quả là, ta thể tiễn bước đứa con cuối cùng của .”


      “Bớt giả nhân giả nghĩa ở đây !” Tô Kị giận tím mặt. “Tình hữu nghị cùng với cha ta? Lỗi lầm lớn nhất cả đời này của cha ta, chính là xem ngươi như huynh đệ!”


      biết suy xét, nhất định chặn con đường của bổn vương, bổn vương còn có biện pháp gì?” Hạ Lan Duệ lạnh lùng . “Chẳng lẽ muốn ta ngồi chờ chết, chờ đến hủy diệt hết tất cả của ta sao?”


      “Ngươi đại nghịch bất đạo, khi quân phạm thượng, bây giờ còn dám ở chỗ này ngụy biện sao?” Tô Kị giơ kiếm trong tay lên. “Ta muốn cùng ngươi tranh luận việc này. , tiếp theo ngươi muốn làm cái gì?”


      Hạ Lan Duệ cười nhạo tiếng, tầm mắt rơi xuống người Thương Lâm. “Giao Đức Hinh công chúa lại cho ta.”


      “Ngươi nằm mơ!” Tô Kị còn chưa kịp trả lời, Thương Lâm liền cướp . hơi hơi nâng cằm, vẻ mặt lạnh lùng mà kiêu ngạo. “Ta vốn cho rằng tứ thúc là trung quân ái quốc điển hình, ai ngờ ngươi lại nuôi tham vọng bản thân lớn như vậy. Phụ hoàng dù đối đãi với ta tốt nhưng trước sau vẫn là phụ hoàng, là quân vương Đại Yến, muốn ta giúp đỡ loạn thần tặc tử là ngươi, quả thực là ngươi chuyện viển vông!”


      Tô Kị nghiêng đầu nhìn , dường như muốn cái gì, Thương Lâm lại lần nữa giành trước bước, hạ giọng : “Ta biết ngươi nghĩ cái gì. Ngươi lo lắng lát nữa lỡ như đánh nhau biết ta có bị thương hay ? Yên tâm, muốn lợi dụng ta cùng đứa trong bụng để uy hiếp Ngụy Hoàng, sợ ném chuột vỡ đồ, xuống tay với ta đâu.”


      chút nghi ngờ, nếu như hơi cách xa chút, chỉ sợ Hạ Lan Duệ bày trận tên, bắn Tô Kị thành vạn tiễn xuyên tâm.


      …” Ánh mắt Tô Kị có chút quái dị. “Đây là muốn bảo vệ ta?”


      Thương Lâm sửng sốt, lập tức : “Lúc nào rồi mà còn rối rắm ai bảo vệ ai. Tóm lại tại chúng ta cùng thuyền, sống chết đều ở chỗ.”
      misa thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 68: Sống chết





      Thân thể Tô Kị khẽ run lên vì lời của , tia sáng phút chốc lóe lên trong đôi mắt đen tuyền của , giống như vì tinh tú chiếu sáng bầu trời đêm.


      nhìn Thương Lâm, có chút kinh ngạc lại thêm vài phần bất đắc dĩ, mơ hồ còn có chút vui sướng. “ là…” Hết lần này đến lần khác khiến bất ngờ thôi.


      “Thương lượng thế nào rồi?” Hạ Lan Duệ cao giọng . “ kiên nhẫn của bổn vương có hạn, có thời gian đâu mà lằng nhằng với các ngươi.”


      Thương Lâm tiến về phía trước từng bước, đứng trước mặt Tô Kị. “Thương lượng xong rồi. Nếu tứ thúc muốn giết Tô đại hiệp xin đem đứa cháu này giết luôn . Dù sao con giúp thúc bàn mưu soán vị.”


      Bên này, vừa cương quyết, dữ dội xong liền bị Tô Kị cầm cổ tay giật lùi, dễ dàng bị kéo chặn ra sau. “ việc đến nước này, trở thành mối thù riêng giữa ta và Hạ Lan Duệ, liên quan gì đến .”


      “Đây chính là đồng sinh cộng tử sao?” Hạ Lan Duệ nhíu mày. “Chậc chậc chậc, trong sách sai, đúng là hồng nhan họa thủy. nghĩ tới Tiểu Lục con vậy mà cũng mê hoặc được đàn ông thiên hạ vì mình ngại vượt qua biết bao dầu sôi lửa bỏng.”


      Gân xanh trán Tô Kị nổi hằn lên, mắt thấy định đáp trả lại, Thương Lâm nâng cằm, cất cao giọng : “Đúng vậy. ra những lời trước kia của con đều là gạt thúc, Ngụy Hoàng quả rất thích con, bằng cũng phí sức vượt qua bao trắc trở đến cứu con.” Bàn tay vươn lên rút cây trâm cài tóc, để cổ họng. “Cho nên nếu con chết, người lập tức mất lợi thế rất lớn.”


      Thương Lâm hạ quyết tâm, cùng lắm dùng chính bản thân mình đánh đổi để bảo vệ tính mạng của Tô Kị. lẽ lại để Hạ Lan Duệ lợi dụng , mà bản thân thể làm ngược lại? Giữ được núi xanh sợ có củi đốt, chỉ cần bọn họ có thể sống chắc chắn có cách để bỏ trốn.


      Hạ Lan Duệ nhìn chằm chằm động tác của . “Ý của con là nếu ta cố ý muốn giết Tô Kị con liền muốn sống?”


      Thương Lâm rất phối hợp liền tăng thêm chút sức, trâm cài đâm vào da thịt, máu rỉ ra chảy xuống. “Đúng vậy. Đến lúc đó người hãy dùng thi thể con mà uy hiếp Ngụy Hoàng .”


      “Ồ, là phiền phức. ra ta quả muốn mất lợi thế tốt như con.” Vẻ mặt Hạ Lan Duệ khó xử, nhìn nhìn hai người lúc lâu sau đó hạ quyết tâm. “Nhưng nếu ngươi kiên quyết như vậy các ngươi hãy cùng nhau chết .”


      Cái… Cái gì?


      “Buổi tối hôm nay, Tô Kị tuyệt đối thể sống sót mà rời khỏi nơi này. Bổn vương quyết định thay đổi. Tất cả những ai giúp đỡ đều phải chết.” Hạ Lan Duệ cười ôn hòa, giống như từ miệng ra phải là chuyện định đoạt sinh sát, mà là tâm giữa trưởng bối và tiểu bối. “Tính tình rứ thúc thế nào con cũng biết, càng ngoan cố càng được gì.”


      Thương Lâm cảm thấy chân mình như bị đóng đinh mặt đất, làm sao cũng thể di chuyển được chút nào. Hạ Lan Duệ này tính tình là sáng nắng chiều mưa khiến phải hoảng sợ. đoán được, đoán được ông ta lại phát điên tới mức này, cho dù miếng mồi ngon đầy hấp dẫn, cũng chịu nhượng bộ dù chỉ chút…


      “Động thủ.” Thanh lạnh lùng sắt đá, giống như xiềng xích của quỷ Vô Thường, tiếng vang lên khiến ai ai cũng phải khiếp sợ.


      Mệnh lệnh của Hạ Lan Duệ vừa ban ra, liền có hơn mười thị vệ mang theo trường đao hướng về phía bọn họ. Tô Kị lời liền chuyển mình, đôi bên lập tức giao đấu.


      Thương Lâm đứng trong trận cuồng phong, ngay bên cạnh là cuộc chiến ngươi chết ta sống, lại được Tô Kị bảo vệ ở sau người. Giống như hòn đảo đơn độc giữa dòng sông cuồn cuộn, sau lưng là nơi cư ngụ duy nhất của .


      Những người đó ban đầu còn định chia người ra để bắt , nhưng Tô Kị bảo vệ quá kĩ, vì thế bọn họ dứt khoát buông tha, chỉ tập trung đấu với Tô Kị.


      Thương Lâm xiết chặt trâm cài trong tay, nhìn về phía Hạ Lan Duệ. Ông ta chỉ để lại bốn thị vệ canh giữ bên người, hiển nhiên là đề phòng Tô Kị đánh lén. Giờ phút này ông ta được thuộc hạ bảo vệ xung quanh, vẻ mặt cực kì tự tại, lấy loại ánh mắt thưởng thức nhìn Tô Kị cùng thuộc hạ của mình giao chiến. Cái nhìn như vậy, giống như thân thủ võ công của Tô Kị chỉ là loại bình thường.


      Cảm nhận được tầm mắt của Thương Lâm, ông ta quay đầu lại, cách màn đêm mờ ảo nhìn . lát sau môi nhếch lên nụ cười, vẻ mặt trêu ngươi, giống như cười cợt sụ bất lực, xuẩn ngốc của .


      “Hự…” tiếng rên vang lên, giống như sấm sét nổ vang đánh xuống mặt đất, hơi thở của Thương Lâm nháy mắt trở nên dồn dập. kích động nhìn lại, chỉ thấy Tô Kị lảo đảo lùi sau hai bước, ngực cắm thanh kiếm sắc nhọn, chuôi kiếm còn nằm trong tay đối thủ.


      mặt đất có bảy tám thi thể nằm đó, tất cả đều chết dưới kiếm của Tô Kị, máu tươi chảy lênh láng đầy mặt đất, nhìn thấy rợn cả người. ta giết nhiều người tinh nhuệ của quân địch như vậy rốt cục tiêu hao khí lực, bị kẻ địch đâm trúng ngực.


      Kẻ đó nhìn Tô Kị bằng ánh mắt thâm trầm, kiếm trong tay tăng thêm lực đâm sâu hơn, làm cho Tô Kị đau đớn phải rên lên.


      Ngừng chốc lát kẻ đó định rút kiếm ra Tô Kị đột nhiên ra tay đâm ta. Thanh kiếm đâm xuyên vào người kẻ địch, mà kẻ đó trừng mắt nhìn Tô Kị trong chốc lát, liền phun ngụm máu lớn rồi ngã về phía sau, thanh kiếm trong tay cũng theo dó mà rút ra.


      Tô Kị cử động chút, cơ thể nghiêng ngã, mắt thấy cơ thể bản thân sắp ngã xuống, vào thời điểm cuối cùng lấy kiếm chống đỡ thân thể.


      khom thắt lưng, dùng chút sức lực còn sót lại duy trì tôn nghiêm của bản thân, quỳ gối trước mặt kẻ thù. Ánh mắt đỏ hằn lên của chứa đầy sát khí khiến những kẻ còn lại cũng phải khiếp sợ, binh khí nắm trong tay bọn chúng xem chừng trở nên do dự, dám xông lên phía trước.


      Thương Lâm cuống cuồng chạy vội đến bên cạnh Tô Kị, đỡ lấy cánh tay . “Ngươi sao chứ? Tô đại hiệp, Tô Kị!”


      Tô Kị ho khan tiếng, thổ huyết. “Ta sao.”


      Vết thương kinh khủng ở ngực như kim châm đâm vào trong mắt , khiến chút nữa khóc ngay tại chỗ. “Đều là ta hại ngươi… Là ta tốt, nếu phải vì cứu ta, ngươi cũng bị ông ta tìm thấy. Đều tại ta…”


      liên quan đến .” Tô Kị thản nhiên . “Từ cái ngày ta biết được nguyên nhân cái chết của phụ thân, ta biết trước ngày như thế này. Giữa ta và Hạ Lan Duệ, ắt phải có người chết trước. Xem ra bây giờ, ta là người thua…”


      “Tô Kị, đừng cố nữa…” Cả người Thương Lâm run rẩy, phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể nâng đỡ được cơ thể Tô Kị, muốn để quá mức chật vật trước mặt Hạ Lan Duệ.


      yên tâm, ta để bọn họ làm hại đâu.” Tô Kị nhìn , bờ môi thấm đẫm máu trở nên mị, nhưng lại khiến cho càng tuấn mĩ hơn.


      “Vút.” mũi tên xé gió bay đến, nháy mắt cắm phập vào ngực Tô Kị, cũng khiến cổ họng Tô Kị phải phát ra tiếng hự đầy đau đớn.


      Thương Lâm trợn to hai mắt, thấy mũi tên đâm vào ngực Tô Kị, quay đầu nhìn về phía Hạ Lan Duệ. Ông ta khoanh tay đứng đó, hai bên có bốn gã cung thủ lắp tên vào cung, bất cứ lúc nào đều sẵn sàng ra tay.


      “Bổn vương cho rằng ta là kiếm khách, vốn định cho chết dưới lưỡi kiếm, cũng coi như để lại thể diện cho ta. Nhưng xem ra bây giờ, loại ân huệ này nay cần thiết.” Ông ta thở dài. “Cũng may dùng cung tên cũng tạm được, cảm giác cũng khác biệt mấy.”


      “Ông…” Thương Lâm xoay người nhặt lên thanh trường kiếm, nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt sắc như dao lao về phía Hạ Lan Duệ.


      “Sao vậy, muốn liều mạng với ta sao?” Hạ Lan Duệ cười cười. “Đến đây nào.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nếu xông đến, lập tức bị bọn họ bắt giữ lại.


      Thương Lâm làm theo những gì mình muốn. gắt gao nắm chặt thanh kiếm, cười lạnh tiếng, trong mắt tràn ngập hận thù. “Hạ Lan Duệ, ngươi nghe cho đây, tốt nhất hôm nay ngươi nên giết ta . Chỉ cần ta sống sót rời khỏi nơi này, ngày ta lấy mạng ngươi.”


      “Đừng nữa…” Tô Kị ngắt lời , giật thanh kiếm ra khỏi tay . “Ông ta có ý định giết , đừng có vội vàng tìm cái chết.”


      là lúc nào mà cháu ta chỉ biết nghĩ đến người khác? Quả nhiên là chết dưới hoa mẫu đơn…”


      Vế sau còn chưa kịp thốt ra Tô Kị vốn suy yếu bất giác ra tay, trực tiếp lấy thanh kiếm trong tay ném vào Hạ Lan Duệ. Tô Kị tập võ nhiều năm, bản lĩnh sớm vượt trội hơn người bình thường, chiêu này là liều mạng đánh tới, đương nhiên khác với bình thường. Chỉ thấy thanh kiếm như có mắt, xuyên qua khe hở hàng phòng ngự đâm thẳng vào người Hạ Lan Duệ.


      Vẻ mặt ông ta biến đổi, sắc mặt lập tức trắng bệch.


      “Điện hạ…”


      “Điện hạ, người sao chứ?”


      “…Bắn tên!”


      Cùng với mệnh lệnh Hạ Lan Duệ vừa ban ra, Tô Kị liền kéo lấy Thương Lâm ôm trọn vào lòng. cuộn thân mình lại, dùng chính cơ thể mình bao bọc lấy , đưa lưng về hướng Hạ Lan Duệ, bảo vệ trong vòng tay.


      m thanh mũi tên cắm phập vào da thịt.


      Từng mũi từng mũi nối tiếp nhau.


      Thương Lâm biết được, đến tột là có bao nhiêu mũi tên được bắn ra.


      quỳ gối mặt đất, cả người cứng ngắc dựa vào lòng Tô Kị, lát sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên. nhìn với ánh mắt hết sức kì lạ, giống như là quen biết vậy.


      “Ngươi… vì sao lại?”


      Vì sao lại thay đỡ những mũi tên, vì sao lại mực che chở cho ? Vì sao?


      Tô Kị cười yếu ớt. “Ta rồi, nhất định bảo vệ nàng. Mãi mãi… bảo vệ nàng.”


      “Ngươi câu đó khi nào?” Thương Lâm nghiến răng nghiến lợi . “Vốn dĩ ngươi ! Ngươi đừng hòng lừa ta!”


      Tô Kị bật cười. “Theo như nàng đúng là ta chưa . Nhưng ta… luôn thầm tự nhủ trong lòng…”


      Thương Lâm như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn Tô Kị, mất mọi phản ứng.


      Tay vẫn đặt bên eo , lúc này chậm rãi nâng lên, cuối cùng đặt tại lưng . kéo lại gần, hai người cùng tựa vào nhau, giống như ôm nhau.


      Đây chính là thân mật mà mong mỏi bấy lâu, vô số lần tưởng tượng đến, là cảnh nghĩ mãi mãi xuất .


      Cằm Tô Kị dựa vào hõm vai của , trong nháy mắt mùi máu tươi đến gay mũi đều còn ngửi thấy, mà thoang thoảng mùi hương thơm ngát vấn vít người .


      “Có chuyện ta vẫn luôn muốn giải thích với nàng… Lúc mới gặp nhau, ta hiểu lầm nàng rất nhiều chuyện, nhiều lời hay với nàng. Nàng khi đó nhất định rất… rất ghét ta phải ?”


      “Ta làm như thế… ra là có nguyên nhân. Sở dĩ cha ta năm đó thua trận là do nữ nhân bên cạnh phản bội. Ông ấy tin tưởng bà ta vậy mà bà ta lại lợi dụng tin tưởng đó, đem tình hình quân mật báo cho người nước Ngụy, hại cha ta oan ức thể giãi bày…”


      Đây là đoạn kí ức mà muốn cho ai biết. Người cha đời minh thần vũ cuối cùng lại thua dưới lưỡi đao “nữ nhân”, có thể đây là sỉ nhục trong cuộc đời của ông. Bây giờ nghĩ lại, người đàn bà đó hiển nhiên là do Hạ Lan Duệ an bài, cũng khó trách mấy năm nay tìm được tung tích của bà ta.


      “Ta vốn tưởng rằng nữ nhân khắp thiên hạ đều giống như vậy, vô tình vô nghĩa, hiểm giả dối, cho nên khi nghe Tĩnh Chi vì nàng mà bị giam cầm ở phủ đệ, mới tức giận đến vậy. Nhưng ra nàng và những nữ nhân khác… hề giống nhau… Nàng là người tốt, Ngụy Hoàng cũng… là người tốt. Nàng phải sống sót trở về, phải sống hạnh phúc bên Ngụy Hoàng. nữ tử như nàng, cuộc sống nhất định hạnh phúc viên mãn, nên chết nơi chốn này.”


      “Đồng ý với ta, nhất định phải sống sót trở về. Ngụy Hoàng chờ nàng.”


      Nước mắt Thương Lâm tuôn rơi như chuỗi hạt châu bị chặt đứt, chỉ có thể ngừng lắc đầu. “Đừng nữa… Ta bảo là ngươi đừng nữa…”


      Tô Kị khẽ cười, quả nhiên hề nữa.


      cảm thấy lạnh, cảm giác rất quen thuộc chạy dọc xuyên suốt toàn thân.


      Nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ lại, cái cảm giác này xuất lần năm 16 tuổi. lẻ loi mình, vất vả bôn ba bốn năm ở thành Sóc Phương, lặn lội trong cánh đồng tuyết mênh mông, rộng lớn.


      Khi đó trong lòng luôn bừng bừng ngọn lửa hi vọng, cứ nghĩ rời khỏi nơi đó trở lại Dục Đô, nhất định có thể tìm ra cách báo thù lấy tẩy oan cho phụ thân. Nhưng khi trong cánh đồng tuyết ngàn dặm xa xôi, ngọn lửa trong lòng trở nên mỏng manh. bị đông lạnh ngay cả bước cũng được, thời gian dài ăn, sức lực khắp người cũng theo đó mà tan hết. Cuối cùng mệt mỏi ngã quỵ dưới lớp tuyết, nghĩ rằng bản thân thể qua khỏi kiếp này.


      qua nhiều năm như vậy, rốt cục vẫn tới bước cuối cùng này.


      “Tô Kị… Tô Kị ngươi làm sao vậy?” Thương Lâm nâng mặt Tô Kị lên, hoảng sợ hỏi han ngừng.


      Khuôn mặt nằm trong lòng bàn tay nàng, cùng nàng hai đôi mắt nhìn nhau. Ánh mắt của nàng rất sáng, bên trong đọng làn nước mắt trong suốt, như vì sao trong đêm tối khiến nhịn được khẽ nâng tay chạm vào.


      Trong đầu lên buổi chiều rực nắng, nàng mặc y phục trắng tinh ngồi ở hành lang pha trà. vừa bước ra từ con đường , con đường phủ đầy hoa cùng những rặng liễu, đến cuối con đường nhìn thấy dáng người ngồi dựa vào lan can. Như cành mai mảnh mai, xinh đẹp, nâng tay tạo thành khung cảnh nên thơ.


      Nàng nghe thấy động tĩnh phía sau, chậm rãi quay đầu, hề ngạc nhiên khi nhìn thấy . Ánh mắt lóe sáng, đôi môi đào đỏ thắm gợi lên, nàng khẽ cười. “Tô đại hiệp, mời đến đây cùng thưởng trà.”


      Khi đó, nàng bị nhốt ở biệt viện của , cùng sớm chiều gặp mặt…


      ra đó là cuộc sống mà mong muốn, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của .


      Cánh tay nâng lên nửa chừng đột ngột hạ xuống, sức lực cả người chợt tan biến, cánh tay rơi xuống người Thương Lâm.


      “Tô Kị, Tô Kị…Tô Kị!”


      Thương Lâm ôm chặt Tô Kị, vẫn nhúc nhích quỳ gối nơi đó, cả người như hóa thành tượng đá.


      Thương Lâm há miệng, cảm thấy trong miệng luồng khí vừa lạnh vừa cứng, cứ như ngậm khối băng. Khối băng đó chạy khắp cơ thể nàng, từ yết hầu chạy đến mỗi tấc xương tủy đều bị đông cứng, đau đến nỗi thốt lên thành lời.


      biết qua bao lâu, đỉnh đầu bỗng trở nên tối sầm. Thương Lâm mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt chút cảm xúc của Hạ Lan Duệ.


      Ông ta được thuộc hạ dìu tới, từng giọt mồ hôi trán lăn dài xuống, có thể thấy phải chịu đựng đau đớn. Nhưng dù là như vậy, ông ta vẫn ép buộc bản thân đứng ở chỗ này, nhìn chằm chằm vào Tô Kị. lúc lâu sau, mới nở nụ cười nham hiểm.


      Quay đầu nhìn về phía Thương Lâm, trong giọng ông ta tràn đầy trào phúng. “Khóc đủ chưa? Khóc đủ rồi cho người nhặt xác .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :