1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 65: Xảy ra chuyện





      Rất lâu trước kia Dịch Dương từng chế nhạo Thương Lâm rằng chưa từng thấy người nào có khả năng thăng bằng kém như . Lúc ấy Thương Lâm còn phục, mãi cho đến lúc này rốt cuộc mới hiểu ra.


      hùng, người rất đúng, ta nên rèn luyện tiểu não của mình chút. Tình huống tại phải làm sao bây giờ, sao lại bị Tô Kị ôm vào lòng thế này.


      Bàn tay giữ cánh tay mềm mại của thiếu nữ, mắt vừa nhìn xuống là thấy mái tóc đen nhánh được búi cao theo kiểu nam nhi của . Bởi vì do dịch dung nên khuôn mặt trở nên ngăm đen, cực kì giống binh lính nhiều kinh nghiệm sương gió, chỉ có nơi tóc mai nửa cho thấy nước da trắng tự nhiên của .


      Tay Tô Kị bất giác tăng thêm sức, ánh mắt yên lặng nhìn chăm chú vào , quên mất phải dời .


      “Tô đại hiệp…” Thương Lâm dùng sức tránh ra chút, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của . nhìn , lộ ra cử chỉ khách khí tươi cười. “Đa tạ Tô đại hiệp ra tay tương trợ, bản cung vô cùng cảm kích.”


      Tô Kị nhìn tay mình trống trơn, chậm rãi nắm chặt, ngẩng đầu lên vẻ mặt bình tĩnh trở lại. “Tình huống cơ thể người đặc biệt, phải cẩn thận.”


      “Tình huống đặc biệt?” Thương Lâm sửng sốt lúc sau phản ứng lại, mang thai sao?


      “Tô đại hiệp có lòng, bản cung hiểu được, chú ý bản thân.” gật gật đầu, xoay người liền về phía phòng bên tay phải. Nhịp chân phải là nhanh, nhưng chút lưu luyến.


      biết có ở phía sau nhìn chăm chú vào hay , nhưng biết chính mình thể quay đầu lại.


      Tuyệt đối thể.


      ***


      Bởi vì nghênh đón đại giá, thái thú Hạ Đinh dùng nơi tốt nhất trong phủ thái thú để nghênh giá, lại bài trí nó theo đúng quy cách trong cung để Dịch Dương ngụ lại. Thương Lâm cùng vài tên thân vệ còn lại bởi vì phải “bảo vệ bệ hạ sát sao” nên đương nhiên cũng được phân vào trong mấy gian phòng trong sân này. Tuy rằng hoàn cảnh bình thường, Thương Lâm lại cảm thấy bố trí như vậy cũng tốt, ít nhất mỗi đêm gặp mặt Dịch Dương làm người khác chú ý. Sân phía ngoài đều là những người thân tín của canh giữ, cũng sợ có người phát ra khác thường.


      Nhưng vào lúc ban đêm Thương Lâm lại có chút trong lòng yên, vài lần thất thần, tầm mắt cũng biết đặt vào đâu. Dịch Dương vốn cầm bản tấu chương muốn cho xem, thấy như vậy dứt khoát đem nó gác qua bên, mỉm cười hỏi: “Em làm sao vậy? Trông có vẻ hơi khác thường.” suy nghĩ chút. “Chẳng lẽ là bởi vì Cao Trầm đến đây, em thể nhìn thấy cho nên tiếc nuối?”


      “Hả?” Thương Lâm ngạc nhiên, liên tục xua tay. “, phải thế. Chỉ là do gần đây em ngủ ngon nên hơi mệt.”


      “À… Như vậy hả.” nhíu mi. Thương Lâm cảm thấy giọng điệu của có chút kì lạ, vội vàng lảng sang chuyện khác. “ còn cho em biết tại sao Cao Trầm lại đến nơi này? Còn nữa, hồi chiều các hàn huyên những chuyện gì?”


      Dịch Dương ngập ngừng chút. “Hai nước có chiến tranh phái sứ thần trao đổi ý kiến lẫn nhau trước khi chính thức giao chiến, làm bộ làm tịch ấy mà. Cao Trầm đúng lúc bị Hạ Lan Duệ lựa chón phái tới, chỉ thế thôi. Về phần bọn cái gì….” Dịch Dương mỉm cười. “Những gì em có thể nghĩ tới bọn qua.”


      “Nhưng tại sao Hạ Lan Duệ có nhiều thân tín như vậy lại chọn, cố tình chọn ?”


      nghĩ, là bởi vì em…”


      “Bởi vì em?” Thương Lâm chỉ vào chính mình. “Liên quan gì tới em chứ?”


      Dịch Dương nghiêng đầu nhìn cười lời nào.


      Thương Lâm chớp mắt, hiểu . Ý của Dịch Dương là bởi vì là tình nhân cũ nay là hoàng hậu đương nhiệm của Ngụy Quốc, quan hệ của Cao Trầm cùng Ngụy quốc cũng trở nên nhạy cảm hơn. chừng lần này là do Cao Trầm tự xin sứ, chính là tìm cơ hội trà trộn vào Ngụy Quốc, tìm kiếm thời cơ.


      le lưỡi cái. Đừng tên kia vẫn tính toán nghìn dặm đến Nam Sơn, lại bắt bỏ trốn chứ!


      “Gần đây số đào hoa đến dữ quá, đến nỗi kịp đỡ.” ngoài cười nhưng trong vui, có chút khổ não xoa bóp trán.


      Dịch Dương nghe được ba chữ “số đào hoa” khẽ biến sắc, chậm rãi ghé sát vào. “ nghe buổi chiều lúc Tô Kị qua đây, hai người chuyện cả ngày?”


      “Bọn em….” Ngón tay Thương Lâm vẫn như cũ đặt ở trán, bàn tay che nửa khuôn mặt phía của mình. Con mắt dưới mí mắt đảo qua đảo lại, ràng là bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu “Bàn luận chút về võ nghệ.”


      “Bàn luận võ nghệ?” Dịch Dương gì. Tìm lấy lý do có chút trình độ chứ? muốn giả bộ hồ đồ cho qua cũng được.


      “Chính xác ra là em lãnh giáo võ nghệ của . Đúng, lãnh giáo võ nghệ.” Thương Lâm nghiêm trang. “ cũng biết mà, em tay trói gà cũng chặt, sức chiến đấu hết sức mong manh. Ngộ nhỡ ngày nào đó bị bắt rồi, ngay cả tự bảo vệ mình đều được, tật nguy hiểm. Cho nên em bắt dạy em ít chiêu thức cấp tốc.”


      là sợ muốn chết. Lúc nãy uống lộn thuốc sao chứ, ra phải được rồi sao, làm sao trong chốc lát não nảy ra ý định dối chứ? Giờ hay rồi, muốn sửa miệng cũng được, chỉ có thể kiên trì mà tiếp tục. Tên kia ghen tuông đến đáng sợ như vậy, tuyệt đối nên chọc tới!


      Dịch Dương nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của nhàng cười. “Loại chuyện này tốt nhất tìm là được mà, hà tất làm phiền Công Tôn chứ?” cầm cổ tay , giống như là suy nghĩ điều gì. “Võ công luyện là căn bản từ , tu luyện nội công, chắc chắn có cái gì gọi là chiêu thức cấp tốc.”


      “Đúng nha! cũng trả lời em như vậy!” Thương Lâm lập tức tiếp lời. “Sau đó lại miễn cưỡng dạy em lúc, thân thể em phối hợp được, làm sao cũng học được, là buồn chết !”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dịch Dương cười như cười, nhìn . “Vậy để dạy em nha?”


      “Được… Được”. Đâm lao phải theo lao, Thương Lâm đành phải phối hợp.


      kéo đứng lên, tay phải vẫn vẫn duy trì tư thế cầm cổ tay như cũ. “ vừa mới sờ, cảm thấy bắp thịt của em còn có chỗ cho phát triển, dạy em cái đơn giản mà lại hữu dụng.”


      “Cái gì?”


      “Em nghĩ , nếu bị người ta bắt cóc tư thế thường thấy nhất là gì?”


      Trong đầu Thương Lâm lên vô số cảnh phim xã hội đen và cảnh chính mình bị Tô Kị bắt cóc vào lần đó. “Đối phương đứng ở phía sau em, đặt vũ khí đao kiếm gì đó lên cổ em?”


      “Đúng rồi, giống như vậy.” xong chuyển qua vị trí phía sau , tay trái tìm được chỗ vai phải , sờ theo lên cổ .


      Bàn tay hơi lạnh, bởi vì năm nay luyện tập bắn cung nên ngón tay cùng lòng bàn tay có lớp bị chai, mang đến kích thích càng thêm rệt. Theo tay mơn trớn làn da mỏng manh của , Thương Lâm kiềm được, cuối cùng run rẩy cái.


      “Hơi ngứa….” yếu ớt giải thích.


      Bởi vì lưng đưa về phía cho nên nhìn thấy sau khi noi lời này, người đàn ông phía sau mình chậm rãi nhếch khóe môi lên, dáng vẻ vô cùng đắc ý.


      “Thông thường bọn họ dùng tay phải để câm đao, đến lúc đó em cứ như vậy. Khuỷu tay giật ngược ra sau, cổ tay xoay vào phía trong, trong nháy mắt đoạt lấy đao của . Đúng, chính là như vậy, tới đây, em cùng thử lần.”


      hướng dẫn từng bước, có bộ dáng của người hướng dẫn mẫu mực, nhưng trong quá trình hướng dẫn lại thường đụng tới thân thể của , phải vuốt ve cánh tay cũng vuốt ve da thịt bên ngoài xương quai xanh của . Dù Thương Lâm có trì độn cũng phát ra điều này bình thường.


      Đây mà dạy võ thuật sao chứ? Trong cả quá trình thầy dạy đùa bỡn phạm tội với học trò! dám nhìn!


      Tuy rằng trong lòng phỉ nhổ nhưng Thương Lâm vẫn ngoan ngoãn làm theo cầu động tác của Dịch Dương. Lần thứ ba khi lấy khuỷu tay đánh về phía mạn sườn của thất bại, sau đó dễ dàng cầm tay phải của ánh mắt hai người rốt cuộc chạm vào nhau.


      Nửa người của cũng bị ép qua đây đối mặt với . bàn tay bị nắm ở trong tay, tay kia đỡ vòng eo vặn vẹo của , có thể cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay , rất nóng.


      nhìn vào đôi mắt đen trong veo của , thấy được bóng mình phản chiếu trong đó. “Đúng rồi, lần này em làm tốt lắm. Nếu vừa rồi là chiến đấu thực tế, em lấy được vũ khí của kẻ địch.”


      Thương Lâm sớm bị khéo léo cao siêu của làm mơ hồ, nghe vậy kinh ngạc hỏi tiếp câu. “Vậy bây giờ sao? Bây giờ em lấy được… cái gì?”


      híp mắt cười, cúi đầu liền hôn lên môi . “Bây giờ ư? Đương nhiên là em thu phục được .”


      Trong đầu ầm ầm nổ vang, hai má nổi lên màu hồng. lập tức ôm chầm, nhấc bổng lên, về phía giường.


      tẩy trang vào nửa canh giờ trước nhưng người vẫn mặc quần áo của binh lính. cởi đai lưng của ra, vừa cởi quần áo vừa cảm khái. “Quả kích thích như quan hệ đồng tính vậy.”


      Tuy rằng Thương Lâm bị thủ đoạn bình thường của khiến vô cùng xấu hổ nhưng nghe như thế vẫn cam chịu yếu thế mà phản bác. “ từng thấy gã gay nào điện nước ngon lành như em chưa? Bớt sỉ nhục người !”


      “Điện nước ngon lành?” lặp lại mấy chữ này, giọng điệu vô cùng mập mờ.“Ù, lúc này em đánh giá chính mình vô cùng chuẩn xác. thích.”


      Thích thích, nhưng xong liền hôn lên đôi gò bồng đảo của là sao chứ? Còn nữa, tay sờ chỗ nào vậy hả.


      Thời điểm hành quân đánh giặc là mặc sức phóng túng sắc dục là sao? Làm thế nào mà cảm thấy hai người bọn họ nhìn giống như hôn quân và phi vậy ta?


      ***


      Cao Trầm ở Hạ Đinh hai ngày, buổi chiều ngày thứ ba là thời điểm cuối cùng lên đường quay về bờ bên kia sông Tuy.


      Dịch Dương cũng làm bộ làm tịch hệt như những vị hoàng đế trước kia, ràng ngày hôm sau đón đối phương chiến trường nhưng giờ phút này vẫn cười như gió xuân, khách khí chu đáo xã giao, thậm chí đích thân tới bến tàu đưa tiễn. vừa đám quan viên cũng theo, phủ Thái Thú nháy mắt trở nên trống . Thương Lâm có việc gì, đành phải ngồi ở trong phòng nhìn bình phong ngẩn người, mắt cảm giác buồn ngủ lại nghe được bên ngoài vang lên tiếng nổ.


      “Làm sao vậy?” lớn giọng hỏi, bên ngoài lập tức truyền đến giọng nam trầm thấp. “Hồi bẩm đại nhân, là phủ đệ bên sườn phía đông có động tĩnh.”


      Đây là trong hai ảnh vệ Dịch Dương phái tới chỗ , vì để thuận tiện cho việc hành động, nhất loạt gọi là “đại nhân”.


      tiến lên mở cửa ra, nhắm về hướng đông mà nhìn. “Hình như là… xảy ra hỏa hoạn?”


      Quả là hỏa hoạn. Bên trong phủ rất nhanh truyền đến tiếng kêu của người hầu. “ lấy nước!” Tất cả mọi người chạy tới chữa cháy, Thương Lâm nghĩ rồi : “Trận hỏa hoạn này kỳ quặc, coi chừng kế của người khác. Các ngươi đợi ở bên cạnh ta, được đâu cả.”


      “Vâng.”


      , bỗng nhiên chiếc lông phóng tới, ảnh vệ kia giơ kiếm chém nhát liền khiến nó rơi xuống đất. Nhìn lại, bốn gã mặc đồ đen biết khi nào xuất ở trong sân, tay cầm binh khí, lời liền vọt đến.


      Dịch Dương phái bảo vệ đều là những người võ công cao cường, nhưng ràng mấy tên áo đen kia cũng phải hạng vừa. Tục ngử hai địch bốn còn khó, huống chi đây là địch bốn? Ảnh vệ kia rất nhanh rơi vào thế yếu, người bị đối phương đâm nhiều vết thương, cả người là máu, hết sức kinh người.


      Thương Lâm chứng kiến, rốt cục nhịn nổi nữa. “Ngươi hỗ trợ, đừng đứng ở đây với ta.”


      “Chúa công căn dặn, nhiệm vụ hàng đầu của thuộc hạ là bảo vệ đại nhân.”


      “Chờ chúng giết xong lại đến giết ngươi, chúng ta đều thể thoát chết! ràng hai người có thể liên thủ cùng đánh, vì sao phải để cho bọn chúng thay nhau đánh bại? Ngươi trợ giúp, đem bọn họ đánh lạc hướng, ta tìm cách chạy trốn.”


      Ảnh vệ chớp mắt cái, chần chờ, rốt cuộc cảm thấy có lý. “Vâng.”


      nắm chặt trường đao, tham gia vào cuộc chiến. Hai người hợp tác ràng lợi hại hơn, ảnh vệ người đầy máu kia cũng đầy tinh thần chiến đấu, chiêu thức đều lưu loát ít.


      Mấy người vừa đánh nhau chặn mất lối ra sân, Thương Lâm giờ này có biện pháp chạy trốn. Giờ phút này thấy bọn họ đều chuyên chú để đánh nhau, thở sâu, xoay người liền vào hành lang gấp khúc, chạy tới phía sau sân.


      Ngày đầu tiên tới nơi này liền điều tra địa hình, nhớ nơi này có cửa hông có thể rời . Lúc này cũng còn biện pháp khác, chạy rồi sau.Nhưng mà vừa lộ ra nửa thân mình ở cửa hông liền cảm thấy đau đớn, té ngã đất. biết bản tân bị người khác đánh ngã, những vẫn muốn nhìn cái cho ràng. Cảnh vật trước mắt ngày càng mơ hồ, chỉ hoảng hốt nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đứng ở bên cạnh mình, chậm rãi cúi xuống gần thân thể, giữ lấy bả vai của .


      Ảnh vệ rút kiếm, bước tới trước nghênh chiến với bọn chúng, ảnh vệ khác từ chỗ tối xuất nhưng đứng trước người Thương Lâm bảo vệ.


      Cơn đau kéo tới, chút sức lực sau cùng của cũng tan biến mất, rốt cuộc đầu gục xuống, hôn mê bất tỉnh.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 66: Tứ thúc





      Khi Thương Lâm tỉnh lại, vùng vai gáy đau nhức, giống ngư bị ai lấy búa sắt đánh trúng. đưa tay xoa bả vai, vất vả ngồi dậy. Lúc này mới có thời gian nhìn ngó xung quanh.


      Đây là phòng ngủ loại thượng hạng, ba lớp sa trướng phủ bên ngoài, đệm chăn là loại tơ lụa hình hoa, bên phải có cái bàn bên có đặt lò sưởi ấm dát vàng, khói trắng lượn lờ từ bên trong bay ra, mùi hương rất dễ chịu.


      mặt đất có phủ lớp thảm màu xanh ngọc bích, Thương Lâm thử bước lên, cảm thấy lớp lông mao này dài đến độ có thể phủ đến mắt cá chân . Nhíu mày suy tư chút, nhận ra đây gọi là địa y vân nhung, là sản vật ở Vân Tụ phía nam, vì số lượng nhiều nên rất quý hiếm, vào thời Tấn được dùng làm cống phẩm dâng cho hoàng thất.


      phòng ngủ xa hoa, so với kiểu trang hoàng phòng của Dịch Dương ở thành Hạ Đinh còn xa xỉ hơn. Những người đó thu xếp cho ở trong này là quá khách sáo.


      Thương Lâm xoa bả vai, nhớ tới chuyện trước khi bị ngất , hiểu được hết thảy đều được lên kế hoạch. Dịch Dương mang theo các đại thần đến bến tàu, người ở lại phủ Thái Thú ít , sau đó những người đó lại phóng hỏa ở phía đông của tòa phủ đệ, hướng tất cả mọi người tập trung tới nơi đó, đương nhiên ai chú ý đến động tĩnh của .


      Vì thế lại xui xẻo bị bắt lần thứ ba.


      Thở dài hơi, trong lòng Thương Lâm vừa buồn cười vừa có chút hậm hực. Cái này phải gọi là số mệnh, sao những người đó cứ nhắm vào mãi tha?


      Lúc trước khi xem mấy bộ phim Hollywood tổng kết được quy luật, phần lớn đến cuối cùng nữ chính có tác dụng, đó chính là bị nhân vật phản diện bắt , sau đó chờ nam chính nghĩ cách đến cứu. vì thế chính là bạn trong kịch bản Spider Man!


      Chỉ có điều duy nhất đáng vui mừng là, Cao Trầm cũng vậy, Tô Kị cũng thế, sau khi bắt vẫn chưa làm gì gây khó dễ . Nhìn tình hình trước mắt người bắt cóc cũng đối đãi với khác gì mấy, nhưng nghĩ đến suy đoán trong lòng, Thương Lâm lại thể lạc quan khiến bản thân tin tưởng kiếp nạn lần này cũng giống như lần trước, có lo sợ nhưng có gì nguy hiểm, mọi chuyện đều được hóa giải.


      Cửa phòng mở ra, thị nữ mặc áo xanh lướt qua tấm bình phong ba lớp gấp lại rồi tiến vào, khi nhìn thấy Thương Lâm vốn dĩ mê man bất tỉnh ngồi dậy cũng kinh ngạc gì, bình tĩnh quỳ xuống hành lễ. “Nô tỳ Ninh Tố tham kiến công chúa.”


      Công chúa? Thương Lâm sờ sờ hai má, quả nhiên lớp dịch dung dã bị rửa sạch, mái tóc dài suông mượt như buông lơi vai, nhưng lại cho chút gì đó nhàng.


      Cho nên đúng là bị bắt đến phương Bắc.


      “Nơi này là ở chỗ nào? “Là ở thành Truyền Tuy sao?” nhìn Ninh Tố, thản nhiên hỏi.


      “Vâng, ở đây là hành cung Truyền Tuy.”


      ra là hành cung, thảo nào căn phòng này so với phủ Thái Thú ở Hạ Đinh tốt hơn nhiều đến vậy.


      Thương Lâm đứng lên. “Chủ nhân của các người ở nơi nào? Mang ta gặp người đó mau.”


      “Xin công chúa đừng nóng vội, đương nhiên người gặp.” Ninh Tố . “Nhưng trước tiên xin để nô tỳ giúp công chúa trang điểm. Bộ dạng của người bây giờ tiện để gặp mặt.”


      Thương Lâm quay đầu nhìn vào gương đồng thấy bản thân xõa mái tóc đen dài như thác nước, bộ dạng chút son phấn, hừ tiếng liền ngồi xuống ghế đặt trước bàn trang điểm.


      ***


      Thương Lâm nghĩ tới bản thân gặp được Hạ Lan Duệ trong truyền thuyết, là nhân vật có vị thế đứng thứ hai tại Đại Yến, là tứ thúc tạo nên tấn bi kịch cả đời Hạ Lan Tích trong tình cảnh thế này.


      đến lúc ông ta ngồi đài cao pha trà, đó là phía đông hành cung, dựa vào lan can trông về phía xa có thể nhìn thấy bức tường thành rất cao, cùng với đó là con sông trắng xóa chảy bên ngoài tường thành.


      đài cao gió lớn, áo choàng màu chàm người Thương Lâm bị gió luồn vào, thổi bay hướng ra ngoài, bên trong là bộ quần áo màu vàng nhạt. Cũng may Ninh Tố giúp búi kiểu tóc linh xà kế khá đặc biệt và chắc chắn nên xuất tình huống tóc tai bay tán loạn.


      chậm rãi tiến tới, đứng trước mặt Hạ Lan Duệ, cung kính thi lễ. “Cháu xin ra mắt tứ thúc, tứ thúc bình an.”


      Tay cầm ấm trà bỗng để lưng chừng, sau đó chậm rãi đặt xuống. Thương Lâm nhìn đầu ngón tay thon dài sạch của ông ta sờ chén sứ trắng như tuyết, trong đầu nháy mắt nhớ đến hình ảnh có tên “Cuộc chiến bàn tay ngọc ngà” xem Weibo, cảm thấy hình ảnh này rất đẹp mắt!


      tiếng cười truyền đến, Hạ Lan Duệ chậm rãi ngẩng đầu lên.


      Ở thời đại này, Thương Lâm gặp qua ít những nhân vật lớn, nhân vật số ở Ngụy Quốc chính là ông chồng , còn Hoắc Hoằng chính là kẻ thù chỉ hận thể róc xương nuốt thịt. Còn có những vị quan lớn, tuy chưa từng tiếp xúc, nhưng mấy ngày nay cũng từ xa nhìn thấy ít.


      Tóm lại, phàm là những người có học thức, phần lớn đều có phần khí chất, có thể ra, nhưng cho dù như thế nào, về điểm này luôn có sắc bén.


      Căn cứ về tin tức về Hạ Lan Duệ, Thương Lâm sớm tưởng tượng ông ta thành người có khí thế bừng bừng, là tên vô lại ngang tàng, kiêu ngạo. Nhưng mà hôm nay nhìn thấy mới biết căn bản ông ta phải là người như vậy.


      Từ khuôn mặt của ông ta đoán đại khái cũng khoảng bốn mươi tuổi, lông mày rậm đen, mũi cao thẳng, có thể thấy khi còn trẻ vô cùng tuấn. Nhưng tương phản với khuôn mặt chính là hai bên tóc mai lấm tấm hoa râm, ánh mắt của ông ta đáng sợ gì, ngược lại còn có cảm giác hiền lành.


      Đây là… nhân vật boss phản diện thứ hai trong truyền thuyết?


      “Tiểu Lục à, cuối cùng con cũng tỉnh.” Ông ta cười ánh mắt cong lên, thân thiết . “Tứ thúc còn lo lắng chưởng kia đánh trúng, biết có khiến con bị ảnh hưởng gì .”


      Tiểu Lục? A đúng rồi, Hạ Lan Tích là con thứ sáu cho nên Tiểu Lục chắc là tên thân mật. Khoan khoan, là Tiểu Lục, lại là công chúa Yến Quốc, chẳng phải là… Yến Tiểu Lục(*) sao?


      (*) Yến Tiểu Lục: Nhân vật trong phim Võ lâm ngoại truyện, có gương mặt ngố ngố, luôn có hành động và lời rất khó đỡ.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thương Lâm hít sâu, quyết định chịu nhục. “Tứ thúc lo lắng quá rồi, Tiểu Lục… sao!”


      “Ngồi .” Ông ta chỉ cái đệm đối diện. “Tiểu Lục rời Yến Quốc lâu, chắc là rất nhớ trà của Dục Đô? Hôm nay tứ thúc đích thân pha trà cho Tiểu Lục để nhận lỗi.”


      “Tứ thúc phải, nhưng cháu hiểu sao thúc lại cần phải nhận lỗi với con?”


      “Cho đến thời điểm này, con cần phải giấu ta nữa. Chuyện con và Tĩnh Chi, của con đều ta biết cả. Cũng tại ta khi đó biết , nếu biết con cũng Tĩnh Chi thương hứa hẹn với nhau cũng chia rẽ đôi uyên ương các con làm gì…”


      “Xin tứ thúc năng cẩn trọng.” Thương Lâm nghiêm mặt . “Cháu xuất giá, là thê tử của người khác. Xin thúc đừng những lời gì mà uyên với ương, kẻo lại phá hỏng thanh danh của con.”


      Hạ Lan Duệ híp mắt đánh giá trong chớp mắt, vẫn là bộ dáng mỉm cười như trước. “Nhìn kìa nhìn kìa, chỉ mới tùy tiện trò chuyện vài câu mà tức giận rồi sao?” Ông ta đẩy chén trà qua. “Hạ hỏa nào, có gì chúng ta từ từ .”


      Thương Lâm nâng chung trà lên uống ngụm, giọng hờ hững. “Thúc chưa tiếng nào đem con từ Hạ Đinh đến đây, sau đó còn những chuyện đâu, thúc cảm thấy con nên tức giận sao?”


      Hạ Lan Duệ nhìn thấy đôi mắt cháu hề có chút tình cảm thấy hứng thú nhướng mày lên, “Sao con lại như vậy, so với năm trước như hai người khác nhau hoàn toàn.”


      Hạ Lan Tích của năm trước là bông hoa tơ tằm mỏng manh yếu đuối, đối mặt với ức hiếp cũng phản kháng, bây giờ lại thẳng người kiêu ngạo, dám dùng loại ánh mắt này nhìn tứ thúc ông như vậy. Nếu phải vẫn là khuôn mặt, bộ dáng trước kia, Hạ Lan Duệ cho rằng là bị đánh tráo.


      Thương Lâm đối với phản ứng như vậy sớm có chuẩn bị, mặn nhạt cười cười. “Nếu thúc giống con, chỉ trong vài ngày bị ném vào lãnh cung lạnh lẽo suốt mấy tháng trời, ngay sau đó lại bị phi tần được sủng ái hãm hại đến suýt mất mạng, khi đó thúc hiểu được vì sao con giống với trước.” nở nụ cười châm chọc. “Muốn sống sót, muốn sống tốt, làm sao mà thay đổi được?”


      Trước đây Hạ Lan Duệ gặp Hạ Lan Tích ở trong Ngụy cung cũng có nghe , bây giờ nghe được câu trả lời cũng hiểu được đó là hợp tình hợp lí, gật đầu . “Là tứ thúc có lỗi với con.”


      “Nếu thúc khăng khăng như vậy, con cũng phản đối gì. Thúc chia rẽ con với biểu ca, cái này cũng sao, nhưng bây giờ cầu xuất giá hòa thân của thúc con cũng làm theo, cớ gì thúc còn chịu bỏ qua?” Thương Lâm nhăn mày, rốt cuộc lộ ra biểu tình phẫn uất. “Con chỉ là hi vọng có thể sống qua mỗi ngày bình an, yên tĩnh, đến cả cái này cũng thể ư?”


      “Nhìn con kìa, tứ thúc là con hiểu lầm ta rồi mà. Chuyện cuộc chiến quan hệ ngoại giao giữa hai nước thế này, làm sao tứ thúc có thể quyết định được? Tứ thúc cũng thể làm gì được.” Vẻ mặt Hạ Lan Duệ buồn rầu. “Nhưng cũng hiếm khi thấy con tức giận, ta nghe Ngụy Hoàng rất sủng ái con, lần này hai nước giao chiến, đương nhiên khiến con rơi vào tình cảnh khó xử.”


      “Người biết thế là tốt rồi.” Thương Lâm . “Vả lại Ngụy Hoàng sao lại sủng ái con được, ta chẳng qua là vì…”


      Thương Lâm tới đấy bỗng nhiên ngừng lại, rồi nhìn về sông nước mênh mông ở xa xa, khuôn mặt nhắn như được làn gió mơn man, cất giấu vô vàn tâm .


      Hạ Lan Duệ giật mình, “Làm sao vậy? Chẳng lẽ Ngụy Hoàng có sủng ái con sao? phải là con xấu hổ với tứ thúc đấy chứ, ta nếu thích con sao có thể dẫn quân ra trận đều dẫn con theo?”


      đến việc này…” Thương Lâm đổi đề tài. “Thỉnh cầu giải đáp thắc mắc cho con, làm sao thúc biết con ở hành cung Nam Sơn mà là theo quân ra trận?”


      “Cái này con cần quan tâm, tứ thúc ắt có cách.” Hạ Lan Duệ cười cười. “Con hãy mau cho ta biết, là Ngụy Hoàng hề cuồng si mê dại con sao?”


      Đúng rồi, đây chính là mục đích ông ta bắt đến đây, đơn giản chính là định dùng tính mạng của để uy hiếp Dịch Dương, khiến muốn đánh kẻ xấu nhưng e ngại.


      “Tứ thúc kể chuyện cười sao, đường đường là thiên tử làm sao lại có thể cuồng si mê dại người con ?” lắc đầu cười khổ. “Quang cảnh thái bình thịnh vượng khi ở bên nhau tìm thấy niềm vui, khi vào thời điểm ta sống ngươi chết đến còn trong cậy gì được vào ta sao?” Bỗng nhiên phản ứng lại. “Tứ thúc bắt con đến đây, phải là muốn dùng con để…”


      Hạ Lan Duệ gì, Thương Lâm vì thế thở dài, dường như cảm thấy mọi điều trước mắt buồn cười. “ dám giấu diếm gì, Ngụy Hoàng bỗng nhiên sủng ái con vậy, đơn giản là muốn giả vờ cho người khác xem mà thôi. Con tin bây giờ tứ thúc cũng biết, Ngụy Hoàng nhiều năm qua mực nhẫn nhịn, chính là chờ đến ngày có thể lật độ Hoắc Đại Tư Mã. Nữ nhi Hoắc gia từ trước giờ đều là quý phi, hậu cung có người nào có thể chống lại. Cha con Hoắc gia bên thao túng triều chính, bên làm náo loạn hậu cung, Ngụy Hoàng hành chốn nào cũng bị cản trở, lúc này mới quyết định đánh bại từng chút . cho con sủng ái, cho con quyền lực, chính là muốn lợi dụng con cách tự nhiên, khéo léo diệt trừ Hoắc quý phi mà thôi.” nhàng cười. “Vốn dĩ con định đến việc này, bởi nó hơi đáng sợ. Bị chính phu quân mình lợi dụng… Dù vậy nghe tứ thúc thế mà có ý định lấy con uy hiếp Ngụy Hoàng, là khiến con sợ hãi. Thúc vẫn nên sớm từ bỏ hơn, có tác dụng đâu.”


      Hạ Lan Duệ vẫn im lặng nghe Thương Lâm giải thích, bộ dạng rất nhàn nhã, giờ phút này thấy xong mới cười nhạo tiếng. “Con rất thành .” Ông ta trầm ngâm lát. “Theo như lời của con, có vẻ như mọi chuyện đều đúng như vậy. Nhưng ta sao lại cảm thấy hình như quên chuyện?”


      “Hả?”


      phải là con quên trong bụng mình còn mang thai huyết mạch của Ngụy Hoàng, thái tử danh chính ngôn thuận của Ngụy Quốc chứ?”


      Huyết mạch… Thái tử…


      Chết tiệt quên mất!


      xấu hổ giật giật khóe miệng, gượng cười , “Phải rồi… đúng vậy.”


      Aaa! Đúng là chết người mà! Uổng cho nhiều như vậy, thế mà lại quên mất chuyện quan trọng thế này!


      Nhưng làm sao có thể trách được? giả mang thai chứ đâu phải mang thai ! Ai rãnh mà nhớ cái này mỗi ngày!


      Khoan khoan, lúc trước vì để có tính thuyết phục, đáng tin hơn, Dịch Dương thỉnh danh y giúp giả mạch tương. Lúc đó ăn loại thảo dược gì đó, chẳng lẽ bây giờ mạch tượng vẫn chưa khôi phục lại bình thường sao?


      biết trong thời gian cháu mê man, tứ thúc có cho thầy thuốc bắt mạch cho con ? Đứa bé… có khỏe ?”


      “Con yên tâm, thầy thuốc bắt mạch, thân thể con rất tốt, đứa bé cũng rất khỏe mạnh.” Hạ Lan Duệ . “ ra con có thể yên tâm, tứ thúc làm gì con và đứa bé. Con chỉ cần giúp tứ thúc chuyện, nửa đời sau ắt phú quý yên vui.”


      Thương Lâm ngẩng đầu nhìn ông ta.


      Ông ta nhử người ta rồi giờ lại cho ràng, ngược lại còn cười . “Trước tiên con nghỉ . Phải chăm sóc bản thân, có việc tứ thúc cho người mời con.” Ông ta tỏ ra bộ dáng ông chú hiền lành bác ái.


      ***

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thương Lâm ở trong phòng suy nghĩ hồi cho đến thời gian cơm chiều, có thể xác định sở dĩ Hạ Lan Duệ có thể phát ở Hạ Đinh là nhờ vào Hoắc Hoằng giúp đỡ. Còn Hoắc Hoằng làm sao mà phát ra kì thực . Đúng ra với cách phòng hộ kín đáo của và Dịch Dương, chỉ sắp xếp hoàng hậu giả ở hành cung Nam Sơn, dọc đường cũng là cải trang, ngay cả chỗ ở cũng giống các thân vệ khác, quả thực thể lộ ra dấu vết gì.


      Xem ra chỉ có thể là đạo cao thước, ma cao trượng để giải thích.


      Trong lúc ngẩng người, Ninh Tố vẫn im lặng đứng bên. Thương Lâm có ý để ta ra ngoài nhưng lời mới đến miệng, ta thờ ơ nhắc lại câu: “Tề Vương điện hạ phân phó nô tì hầu hạ công chúa tốt, nô tì dám rời khỏi vị trí.”


      Thương Lâm hừ lạnh tiếng, hề mở miệng.


      Coi như hiểu được Hạ Lan Duệ, con người nham hiểm, thoạt nhìn khách khí tức giận nhưng thực tế còn khó đối phó hơn cả Hoắc Hoằng. Rơi vào trong tay người nham hiểm như vậy, con đường phía trước của là khó khăn.


      Cái khác , chỉ nhìn Ninh Tố phái tới tới hầu hạ “trông chừng” hẳn là đơn giản, chắc chắn là cao thủ.


      Tâm trạng buồn bực vì thế cơm cũng ăn nhiều. Ai ngờ Ninh Tố lại rất tận tâm, thấy ăn đồ này nọ còn ân cần hỏi han: “Nô tì nghe thời gian mang thai khẩu vị thường tốt lắm, có phải công chúa thích những thức ăn này? Người có muốn ăn thứ gì khác ?”


      Thương Lâm chống cằm, lạnh lùng mà nhìn ta “Mang cho ta phần DQ trà xanh hạnh nhân cùng với sô la Brownie, trà xanh hạnh nhân cho nhiều hạnh nhân, sô la Brownie cho nhiều sô la. Thanks.”


      Ninh Tố: “…… Cái gì?”


      Thương Lâm phiền chán quay mặt . “Được rồi, ngươi xa chút để cho ta yên tĩnh mình. Nhìn thấy liền phiền.”


      Ninh Tố gì, chỉ trở về trong góc phòng, cùng Thương Lâm cách xa khoảng cách.


      ***


      Thương Lâm ở trong hành cung đến buổi chiều ngày thứ ba gặp Cao Trầm.


      Lúc ấy được Ninh Tố “hộ tống” ra ngoài hóng gió. Đúng vậy, tình cảnh của nay khác với tù nhân là mấy. Dọc đường thưởng thức dòng nước chảy qua cây cầu , cây cỏ hoa lá bên trong hành cung. Sau đó, nháy mắt quay đầu lại, vừa lúc thấy khuôn mặt quen thuộc của Cao Trầm.


      Vẫn khôi ngô tuấn tú như trước đây, chỉ có điều ánh mắt càng thêm u sầu, khí chất cũng càng thêm trầm ổn. Bóng dáng cao lớn đứng cạnh hoa và cây lá sum suê làm cho Thương Lâm xuất ảo giác những cây hoa cỏ kia đều vì mà sinh ra.


      Dường như cũng ngờ tới lại gặp Thương Lâm ở chỗ này, giật mình hồi lâu rồi mới tới, nắm lấy tay . “Tích Nhi, là muội sao? Sao muội lại ở chỗ này?”


      Thương Lâm nuốt nước bọt, định rút tay lại nhưng được. “Cao đô úy…”


      là muội….” Cao Trầm nhìn thấy , trong mắt là vui mừng xen lẫn ngạc nhiên. “Ta mực nghĩ nếu hai nước tuyên chiến muội phải làm thế nào nên nghĩ cách sắp xếp vô số kế hoạch rút lui cho muội. giờ muội lại ở đây, là quá tốt.”


      xong cũng để ý có người ở bên cạnh, lập tức giơ tay ôm lấy , cằm để đỉnh đầu . “Đừng sợ, bất luận xảy ra chuyện gì ta cũng che chở cho muội, để muội xảy ra chuyện.”


      Thương Lâm bị ôm vào trong ngực, thể giãy giụa.


      Ninh Tố là thị nữ trông coi bên cạnh , nhìn thấy tình huống này nhưng lại xen vào, thậm chí còn hiểu ý lánh sang bên cạnh chút. ta nghe lệnh Hạ Lan Duệ, cho nên cùng Cao trầm gặp nhau “ngẫu nhiên” thế này là do ai sắp đặt quá ràng rồi.


      “Khụ khụ…”


      trận ho khan cố ý truyền đến, hai người đồng thời nhìn qua, thấy Hạ Lan Duệ đứng ở đó với gương mặt tươi cười. “Ta quấy rầy hai ngươi ư?”


      “Cậu.” Cao Trầm kêu lên. “Đây là có chuyện gì? Tích Nhi sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là người… mang muội ấy trở về?”


      “Đương nhiên là ta mang nó trở về”. Hạ Lan Duệ . “Nó là công chúa của Đại Yến ta, là con của bệ hạ, đưa trở về chẳng lẽ để nó ở Ngụy Quốc mặc cho người ta nhục mạ sao? Cho dù ta bằng lòng ngươi cũng bằng lòng mà.”


      “Cảm ơn cậu, đại ân đại đức của người con xin ghi tạc quên, ngày sau có cơ hội báo đáp!” Cao Trầm vui vô cùng, ngay cả khi chuyện thanh cũng có chút run rẩy.


      Hạ Lan Duệ thấy bộ dạng này của , thầm nghĩ thuộc hạ của quả nhiên là đúng, cháu trai vào những việc khác là thông minh cơ trí, chỉ có vấn đề liên quan đến Hạ Lan Tích là cực kì hồ đồ. Lần này ông ta đối với ta có ơn, tất nhiên mang ơn ông ta.


      Mỉm cười, : “Thằng bé này ngốc nghếch gì vậy, đều là người nhà, sao lại khách khí như vậy? Ta còn là thúc thúc của Tiểu Lục, vì nó lo lắng là điều nên làm.”


      quay đầu nhìn về phía Thương Lâm, thấy thờ ơ phẫn nộ mặt hai ngày trước thay đổi, có chút mâu thuẫn lại có chút giãy giụa, phần nhiều vẫn là thương cảm cùng bất đắc dĩ. Giống như mọi thứ kiên trì trong lòng giờ bắt đầu lung lay…


      nghĩ nếu như lúc này với , chỉ cần nghĩ cách ám sát Ngụy hoàng liền có thể ở bên cạnh Cao Trầm, có lẽ đáp ứng ngay.


      “Cậu, rốt cuộc người làm thế nào vậy?” Cao Trầm hỏi.


      “Ở đây phải là chỗ để chuyện, con theo cậu tới thư phòng, vừa lúc ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi con.” Hạ Lan Duệ .


      “Nhưng…” Cao Trầm nhìn Thương Lâm, dường như có chút do dự.


      “Tiểu Lục có cậu phái người chăm sóc, chẳng lẽ con còn lo lắng?” Hạ Lan Duệ nhíu mày. “Con cứ an tâm theo ta, trở về muốn gặp Tiểu Lục thông báo tiếng, cậu sắp xếp cho các con.”


      Cao Trầm nghĩ nghĩ, rốt cục gật đầu. “Dạ.” với Thương Lâm. “Vậy muội tự chăm sóc bản thân mình, hôm khác ta lại đến thăm muội.”


      Thương Lâm trả lời, dường như cũng chờ mong Thương Lâm trả lời, xoay người liền theo Hạ Lan Duệ rời .


      “Biểu ca.” Mắt thấy mọi người sắp biến mất ở chỗ rẽ, Thương Lâm bỗng nhiên gọi tiếng.


      Cao Trầm quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn .


      “Nếu huynh muốn lên cổng thành tuần tra, để ý chút. Cung tên có mắt, có lẽ có mật thám của Ngụy Quốc đánh lén.” .


      Mắt Cao Trầm từ từ sáng lên, lúc này ràng rất vui sướng. “Muội yên tâm, ta tránh, ta nhất định làm muội lo lắng.”


      Hạ Lan Duệ nhìn bọn họ chuyện, trong lòng càng thêm chắc chắn, tin tưởng biết chiêu này dùng là đúng rồi. Dùng Cao Trầm dao động tâm tư Hạ Lan Tích, trở về bàn bạc chuyện gì cũng dễ dàng rất nhiều.


      “Tốt lắm, các con còn trẻ, về sau ngày tháng còn dài, có chuyện từ từ , cần phải nhất thời nóng lòng.” cười . “Tĩnh Chi, con vẫn nên mau chút theo cậu đến thư phòng xem bản đồ .”


      ***


      Ninh Tố vẫn như hồn tiêu tan, mà quan trọng là bắt được điểm này nên tận tình biểu diễn phen tâm thần yên, trăm nghìn phiền muộn thực đúng hình tượng người con đáng thương. Tin chắc nàng ta đem chứng kiến được bẩm báo cho Hạ Lan Duệ, cũng uổng phí vất vả.


      Đến lúc trăng lên cao, sau khi diễn mệt, rốt cục với Ninh Tố: “Ngươi bưng nước vào giúp ta, ta muốn ngủ.”


      “Dạ”. Ninh Tố nghe lệnh tới cửa, phân phó với thuộc hạ bên ngoài, sau đó nhanh chóng ngược vào. Đến lúc hầu hạ Thương Lâm rửa mặt xong, nàng ta vẫn đứng bất động ở chỗ cũ, Thương Lâm rốt cục nhịn được nữa mà ngẩng đầu. “Tề Vương điện hạ phái ngươi tới chăm sóc ta hay là tra tấn ta?”


      “Công chúa gì vây? Nô tì đương nhiên là tới chăm sóc người.”


      “Nếu là chăm sóc ta đương nhiên lấy cơ thể ta được bình an làm trọng. Ta tại thực phiền lòng, ngươi cứ tới lui trước mặt ta như vậy là sao? Chẳng lẽ ngươi canh giữ ở ngoài cửa, ta có thể làm ra chuyện gì sao? Ta đào cái lỗ từ nơi này chạy trốn sao?”


      răn dạy trận với câu từ sắc bén, như là nhẫn nại lâu ngày rốt cục bùng nổ, cũng như là dựa vào việc này mà phát tiết tức giận trong lòng.


      Ninh Tố sớm đoán được hôm nay thấy Cao đô úy liền tâm phiền ý loạn cho nên giờ phút này thấy phát hỏa cũng bất ngờ. Trong đầu cân nhắc phen, cảm thấy vẫn là cần quá đáng, đắc tội vị công chúa này, miễn cho tương lai xoay mình lại trừng trị mình.


      Hơn nữa theo như lời , để lại mình ở trong phòng đêm cũng gây ra chuyện đại gì.


      “Nô tì hiểu, nô tì ra bảo vệ ngoài cửa, người có gì cần sai bảo tiếng, nô tì rất tỉnh ngủ, bất cứ khi nào cũng trở vào hầu hạ.”


      Nàng ra ngoài, Thương Lâm chầm chậm đến bên cạnh cửa ngồi xuống, xác định có ai nhìn trộm ở cửa sổ, lúc này mới chậm rãi từ đai lưng lấy ra viên thuốc màu đen.


      Buổi chiều khi bị Cao Trầm ôm vào trong lòng, kín đáo đưa cho vật này.


      Kỳ thực cẩn thận nghĩ lại liền cảm thấy được điều bất thường, nghĩ đến cùng Cao Trầm ở chung mấy ngày, là người trầm ổn mà lạnh lùng, mọi việc thích giấu ở trong lòng, làm sao chiều này vui mừng hờn giận đều thể ra mặt, chàng trai si tình? ràng là cố ý giả vờ.


      Viên thuốc rất tròn, dùng sức cái bóp vỡ nó, quả nhiên ở bên trong thấy tờ giấy lồi ra.


      Cao Trầm sáng sớm liền chuẩn bị vật này, cách khác biết bị Hạ Lan Duệ bắt đến đây, càng biết Hạ Lan Duệ sắp xếp cho bọn họ gặp lại.


      ràng cái gì cũng đều nắm được, lại ở trước mặt Hạ Lan Duệ làm ra bộ dáng như hoàn toàn biết gì cả. Như vậy, trong màn mưu này, tốt cuộc đảm nhiệm vai diễn gì?
      misa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :