1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hai người đồng lòng quyết định nên Tạ Trăn Ninh vẫn được tiếp tục ở lại Giáng Tuyết Hiên, tuy có địa vị đường đường chính chính nhưng ăn mặc ở vẫn khác xưa là mấy, khiến cho Tạ Ngộ cũng rất hài lòng.


      Nhưng Thương Lâm vẫn cứ canh cánh chuyện Tô Cẩm trong lòng nên thể có ấn tượng tốt đẹp gì về người phụ nữ độc địa này, cho dù thăm nàng ta cũng chỉ xã giao cho có.


      Tạ Trăn Ninh cũng hiểu điều này nên ngày nọ, khi trò chuyện với Thương Lâm làm như vô tình nhắc tới chi tiết.


      “Ngày ấy hoàng hậu nương nương ngất xỉu trong Giáng Tuyết Hiên làm thần thiếp và bệ hạ sợ chết được.” Đôi mày liễu của nàng ta cau lại, làm như hết sức áy náy. “Hoắc thị đúng là lòng dạ độc ác, khiến người ta thấy khiếp đảm.”


      Ha ha ha. Chị hai à, vẻ mặt ngơ ngác kinh hãi của chị là sao chứ! về độc ác, chị còn thua kém Hoắc Tử Nhiêu sao? Chị khiêm tốn như thế khiến cho Hoắc Tử Nhiêu ở dưới suối vàng cũng thấy ngượng ngùng đấy!


      “Người rồi, bệ hạ cũng xử lí Hoắc bảo lâm, chúng ta đừng nên bàn tán nhiều nữa, miễn cho lại có chuyện gì xảy ra.”


      Tạ Trăn Ninh mỉm cười. “Nương nương phải lắm.” Hàng mi nàng ta khẽ rung lên. “Nhưng thần thiếp ngờ ra tên chữ của nương nương lại đồng với tên của thần thiếp.”


      “Tên chữ của bổn cung?” ngờ Tạ Trăn Ninh lại thế, ngoài mặt Thương Lâm vẫn rất bình tĩnh nhưng đầu óc tức tốc động não.


      Đồng với tên của nàng ta(*)? Tạ Trăn Ninh? Trăn Ninh? Ninh… Lâm Lâm!


      (*) Chữ Ninh và Lâm trong tiếng Hán đọc phần vần giống nhau, chỉ khác đầu “n” và “l”.


      Má ơi, khi nào nàng ta nghe thấy Dịch Dương gọi tên của vậy chứ?


      “Ồ, đó phải là tên chữ của bổn cung, chỉ là… tên gọi thân mật bệ hạ đặt cho ta thôi.” Thương Lâm cong môi lên cười, vẻ mặt hơi xấu hổ. “Khiến Tạ thứ nhân chê cười rồi.”


      Bất luận Tạ Trăn Ninh nghe được nó vào lúc nào đều thể đó là tên chữ của mình, nếu lỡ nàng ta cho người sang Yến Quốc thăm dò cái là bị lộ tẩy ngay. Tuy Thương Lâm tin rằng nàng ta có bản lĩnh tới mức làm sáng tỏ được chuyện xuyên nhưng dù sao cẩn thận vẫn hơn.


      “Thế à.” vẻ mặt của Tạ Trăn Ninh trở nên được tự nhiên, nàng ta cố ép mình phải nở nụ cười. “Bệ hạ và nương nương đúng là… phu thê ân ái.”


      ***


      Những ngày tiếp theo là những ngày hạnh phúc, vui vẻ và bình yên nhất của Thương Lâm kể từ khi đến đây. Những mưu thâm độc trong triều vẫn chưa bùng nổ, hậu cung còn Hoắc Tử Nhiêu, Tạ Trăn Ninh còn lại cũng thể uy hiếp được , những chuyện khiến người ta phải lo lắng bỗng chốc tan biến chỉ trong đêm, cho có thời gian để nghỉ ngơi lấy lại sức.


      Quan trọng nhất là cuối cùng và người đàn ông mình thương thầm hơn nửa năm qua cũng được ở bên nhau, cùng nếm trải hương vị ngọt ngào của tình .


      Tuy Dịch Dương vẫn độc miệng và cay nghiệt nhưng lại đối xử với rất tốt. Cái tốt này còn khiến thấp thỏm bất an như trước nữa vì có thể xác định được những gì làm đều xuất phát từ tấm chân tình, vì thế khi đón nhận nó cũng thêm vui sướng.


      Hàng đêm, bọn họ ngồi tựa vào nhau để làm việc. Phần lớn thời gian, Dịch Dương đọc tấu chương hoặc tin mật. Những dòng chữ Khải chi chít khiến người ta thấy mà đau đầu. Ngược lại với rập khuôn ngày nào như ngày nấy của , những thứ Thương Lâm đọc phong phú đa dạng hơn rất nhiều. Lúc hiếu học, muốn cầu tiến đọc sách sử, xem bản đồ. Khi tinh thần tốt đọc những tiểu thuyết truyền kì. Để tăng thêm lạc thú, còn thường bảo Nhập Họa để dĩa mứt cam thảo bên cạnh, vừa ăn vừa đọc, giống như nghỉ mát.


      Dịch Dương đọc sách, vô tình ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy ánh mắt chăm chú của . Đôi mắt sáng long lanh, dường như đọc được thứ gì đó rất thú vị. Đôi môi mọng đỏ cứ cong lên, cười cách vô cùng vui vẻ.


      liền nảy ra ý đồ xấu xa, nhân lúc chú ý hôn trộm , giống hệt thiếu niên vừa biết lần đầu. Điểm khác nhau chính là những hoạt động được tiến hành ở giường rất thành thạo. Hôn mãi hôn mãi, cuối cùng ai đọc sách được nữa…


      Có lần bọn họ cũng dậy sớm, vào ngự hoa viên để hứng sương mai. Đây vốn là tâm nguyện cố chấp của Thương Lâm, bởi vì trước kia đọc trong sách thấy người xưa dùng sương sớm để pha trà, thanh nhã ấy khiến hết sức mê mẩn. Nhưng khí ở xã hội đại bị ô nhiễm nghiêm trọng, sợ mình uống xong xuống giường được nên dám thử. Bây giờ dễ gì mới về được cổ đại, cho nên quyết định phải thanh nhã lần.


      Nhưng kết quả cuối cùng khiến người ta phải thất vọng, dùng nước sương pha trà cũng chả khác gì với dùng nước suối để pha trà. Nhưng vì sĩ diện nên Thương Lâm đành phải cố gắng khen câu “trà ngon” trong ánh mắt trêu cợt của Dịch Dương, sau đó quyết định leo lên giường ngủ thêm giấc.


      Dịch Dương thích viết chữ, từng nét viết theo lối chữ Lệ rất cứng cáp và có hồn. Từ , Thương Lâm cũng được học viết chữ Hành, nét chữ phóng khoáng tự nhiên. Dịch Dương cảm thấy hơi kinh ngạc. “Con thường hay luyện viết chữ Khải, em đúng là khác người. học chữ Hành mà còn viết được thế này nữa, người biết chắc tưởng do đàn ông viết ra.


      Thương Lâm nháy mắt. “Đó là do thầy giáo dạy thư pháp của em có ánh mắt độc đáo, biết rằng tuy bề ngoài em là nữ nhi yếu đuối nhưng trong lòng lại có hào hiệp và khí khái của nam nhi. Nhìn chữ này xem, hợp với em biết bao!”


      “Nữ nhi yếu đuối?” Dịch Dương mỉm cười. “Bỏ hai chữ yếu đuối hợp với em hơn.”


      độc miệng chết sao chứ?”


      Dịch Dương nghiêm túc. “Đây là lẽ sống của .”


      Mặc dù có những giây phút ảnh hưởng đến tình cảm, hòa thuận của đôi lứa nhưng khoảng thời gian này vẫn là trong những hồi ức đẹp và đáng trân trọng nhất của tâm trí của Thương Lâm. Vì thế cho nên sau này khi nhớ, lại, đều khỏi cảm khái trong lòng.


      Có điều ngày vui ngắn chẳng tày gan, những hạnh phúc mà ông trời ban cho chúng ta đều luôn là hữu hạn.


      Chỉ sau khi mất , mới biết nó quý giá đến cỡ nào.


      Tháng năm, Yến Quốc ở phương Bắc xảy ra chuyện lớn.


      Vào ngày đẹp trời, mây trắng nắng vàng, Yến Hoàng Hạ Lan Giai dẫn đám người trong hoàng thất đến Hạnh Sơn săn bắn, chơi đùa. Đây vốn là chuyện vui nhưng may là ông trời thích nhìn hoàng đế bệ hạ được sung sướng nên có vài tên hắc y nhân nhân lúc hoàng đế có mình mà ra tay sát hại, chiêu nào chiêu nấy đều hung hiểm và đầy sát khí.


      Hoàng tộc Hạ Lan có huyết thống dũng mãnh của dân tộc Tiên Bi, vào thời khắc quan trọng nhất, Hạ Lan Giai cũng làm mất mặt tổ tiên, thể dũng mãnh thiện chiến của người Tiên Bi. Trong vòng nén hương trước khi được thị vệ xông vào hộ giá, dùng bản lĩnh của mình giao chiến với mấy tên thích khách, chung là cũng có thể chống đỡ được. Khi Vũ Lâm Quân bắn chết hết các sát thủ chiếc áo choàng đen người hoàng đế bệ hạ bị máu làm ướt đẫm, nhòa những hoa văn màu bạc đó.


      Sau đó là cuộc hội chẩn của cả thái y viện. Bốn ngự y chính chủ trì, cùng với mấy chục thái y đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng có thể cứu hoàng đế bệ hạ ra khỏi Quỷ Môn Quan.


      Những sát thủ ấy bị giết toàn bộ. Vũ Lâm Quân chừa lại mạng sống cho tên để hoàng đế điều tra thẩm vấn. Kết quả cuộc thẩm vấn khiến cho người ta thất vọng. Tuy sát thủ hề hé ra nửa lời nhưng thư tín người tiết lộ manh mối.


      Đó chỉ là bức thư cho gia đình hết sức bình thường nhưng điểm đặc biệt là có vài chữ khác thường trong ấy. Tuy Yến Quốc và Ngụy Quốc đều dùng chung loại chữ viết nhưng vẫn có khác biệt ở vài chi tiết , cách viết cũng có đôi chỗ khác nhau. Bức thư người sát thủ kia là dùng cách viết của Ngụy Quốc.


      Từ xuống dưới Yến Quốc đều bàn tán xôn xao.


      Mấy thích khách của Ngụy Quốc chạy tới Yến Quốc xa xôi để hành thích quân vương, quả thực khiến người ta thể nghĩ nhiều. Thừa tướng của Yến Quốc bày tỏ lập trường của mình vào buổi triều sáng hôm sau, chuyện lần này ràng là khiêu khích gây hấn của Ngụy Quốc đối với Yến Quốc. Lễ bộ thượng thư cũng hùa theo sau: “Lẽ nào người của Ngụy Quốc quên rằng năm trước chúng ta đưa công chúa của hoàng thất sang đó. Lần này Ngụy Hoàng làm thế chẳng lẽ là muốn làm trái với thỏa thuận hòa bình của hai nước?”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phía Ngụy Quốc, nhận được tin tức này đương nhiên là cũng cả kinh. Đại Tư Mã đích thân viết thư cho thừa tướng của Yến Quốc để giải thích tất cả đều là hiểu lầm, quý quốc ngàn lần nên kích động, mọi người hãy ngồi xuống uống trà đàm đạo, mọi chuyện mới phải. Nhưng bức thư này vừa gửi chưa được bao lâu Ngụy Quốc cũng xảy ra nội loạn.


      Yêm Môn Trấn ở vùng Đông Bắc xảy ra hỏa hoạn, mấy trăm ngôi nhà trong thành đều bị thiêu hủy, hàng ngàn bách tính bị thiêu chết. Yêm Môn Trấn là trấn quan trọng nằm bên bờ sông Tuy, có trách nhiệm phòng vệ Yến Quốc. Bây giờ nơi ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên là khiến người ta phải quan tâm.


      Càng lớn chuyện hơn là ngày sau khi trận hỏa hoạn bị dập tắt, tướng trấn thủ Yêm Môn Trấn bắt được đám người đáng ngờ, trải qua thẩm vấn được biết những người này đều là người của Yến Quốc.


      Vì thế, chuyện này hiển nhiên bị coi là trả thù của Yến Quốc.


      có giấy tờ xuất nhập lãnh thổ, tóm lại là những kẻ lén vào biên giới. Những người này vừa xuất tại Yêm Môn Trấn được mấy ngày hỏa hoạn xảy ra, khiến người ta thể liên tưởng hai chuyện này với nhau.” Dịch Dương ném tấu chương tay xuống, cười lạnh. “Chiêu này của Hoắc Hoằng đúng là quá đẹp.”


      Thương Lâm nhíu mày. “Quả nhiên là do Hoắc Hoằng làm! Em vừa nghe được tin này nghi ngờ rồi. Lão ta định làm gì đây chứ?”


      “Còn làm gì được chứ? Lợi dụng người của Yến Quốc để buộc phải thoái vị, sau đó thay thế vào.” Dịch Dương cười xùy. “Lúc chúng ta vừa tới đây, lão ta có ý đồ hại chết Hạ Lan Tích để khiến Yến Quốc phát binh diệt Từ Triệt. vòng lớn như vậy, cuối cùng lão vẫn chọn cách ban đầu mình làm. Đúng là cố chấp .”


      Thương Lâm nghe thế hết biết gì. Trước đây Dịch Dương từng Hoắc Hoằng và Tề Vương Hạ Lan Duệ lén lút cấu kết với nhau. Chuyện lần này, ràng là Hoắc Hoằng và Hạ Lan Duệ bắt tay nhau giở trò, gây nên chiến tranh giữa hai nước để hưởng lợi.


      “Hạ Lan Duệ và người cha danh nghĩa của em thế nào rồi?” Thương Lâm hỏi.


      đơn giản như phía chung ta đâu. Thế của Tề Vương Hạ Lan Duệ lên, sức khỏe của Yến Hoàng lại tốt nên có rất nhiều chuyện đều phải mặc cho ta làm chủ. Bởi vì hoàng đế chưa từng lập hoàng thái tử cho nên thậm chí có nhiều đại thần còn đề nghị lập Hạ Lan Duệ làm hoàng thái đệ, chẳng qua hoàng đế vẫn chưa tỏ thái độ gì nên mới kéo dài cho đến giờ.”


      “Cho nên lần này Hạ Lan Duệ bắt tay với Hoắc Hoằng, vừa có thể khiến cho vua tôi Ngụy Quốc đấu đá với nhau, vừa có thể làm hại tới ông hoàng đế của mình, đẩy nhanh quá trình tử vong của ông ta. Đúng là nhất cử lưỡng tiện!”


      Dịch Dương trầm ngâm : “Nếu tính cho kĩ Hạ Lan Duệ còn có thù với em đấy. Lúc trước Yến Quốc đề nghị đưa công chúa đến Ngụy Quốc, có rất nhiều đại thần đồng ý. Trong lịch sử nhà Hán, hòa thân là hạ sách. Dựa vào phụ nữ để đổi lấy hòa bình, phàm là đàn ông có chút khí khái đều cảm thấy mất mặt. Nhưng Hạ Lan Duệ vẫn khư khư làm theo ý mình, thầm sai khiến Lễ Bộ thượng thư mấy lần dâng sớ lên, tâu mớ đạo lí nghe đường đường chính chính khiến mọi người đều bị thuyết phục. Bởi vì ông chú lương tâm ấy mà Hạ Lan Tích mới phải rời xa quê hương, làm vật hi sinh gả đến Ngụy Quốc!”


      “Đúng là tàn nhẫn với cháu mà!” Thương Lâm im lặng lúc mới thở dài: “Sao loại người khốn nạn như thế mà bị thiên lôi đánh chết nhỉ?”


      “Có lẽ là do quá nhiều nên đánh hết được.”


      Thương Lâm lại im lặng thêm lát. “Cho nên giờ phải đánh nhau sao?”


      Dịch Dương hỏi ngược lại. “Tình hình thế này, đánh được sao?”


      Đúng vậy. Quyền thế và sức ảnh hưởng của Hoắc Hoằng quá lớn, muốn diệt trừ lão ta là chuyện quá đỗi khó khăn. chỉ mình lão cần cơ hội mà bọn họ cũng cần có cơ hội.


      chiến trường, đao kiếm có mắt. Muốn giở trò gì phải xem bản lĩnh của đôi bên thôi.” Giọng của Dịch Dương vẫn hết sức bình thản. “Lần này coi như quay lại nghề cũ rồi.”


      Dịch Dương xong câu này quay đầu sang nhìn Thương Lâm. “Nhưng em …”


      “Em làm sao?” Thương Lâm hơi ngạc nhiên.


      Ánh mắt Dịch Dương hơi tối lại, còn sáng ngời nữa mà thoáng có vẻ suy tư.


      ***


      Hai ngày sau, trong cung truyền ra tin mừng. Sau khi gả cho bệ hạ được năm, chuyên sủng mấy tháng trời, cuối cùng Hạ Lan hoàng hậu cũng có thai!


      Từ xuống dưới trong cung đều đổ xô đến Tiêu Phòng Điện để chúc mừng, lễ vật được chất thành đống cao bằng núi, còn người trong cuộc vẫn ngồi giường, lọn tóc óng ả xõa trước ngực, mỉm cười đầy ý. “Các vị muội muội khách khí quá rồi. Nhập Họa, mau đem Mông Đỉnh Thạch Hoa mà bệ hạ ban cho hôm qua ra đây mời các vị nương nương thưởng thức.”


      phi tần nghe thế, lập tức nịnh hót theo. “Mông Đỉnh Thạch Hoa là loại trà thượng hạng nhất, rất hiếm có, bệ hạ ban nó cho nương nương chứng tỏ người rất được sủng ái.”


      “Đúng vậy, đúng vậy. Thứ quý giá như thế nếu để cho bọn người phàm phu tục tử bọn thiếp thưởng thức rất lãng phí.”


      “Cũng có gì, chẳng qua là mấy lá trá mà thôi, đừng quá như thế.” Giọng Thương Lâm hết sức ôn hòa nhưng mang theo vẻ ngạo mạn. “Tiêu Phòng Điện của ta chưa từng thiếu trà ngon, các muội muội đừng tiết kiệm thay ta. Mọi người cùng chia ngọt sẻ bùi, như thế lòng ta mới được thoải mái.”


      Mọi người nghe giọng điệu của càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng. Tuy nay quan hệ giữa hai nước rất nhạy cảm nhưng điều này hề làm ảnh hưởng đến sủng ái bệ hạ dành cho hoàng hậu, nếu sao lại dám kiêu ngạo như thế?


      Hơn nữa, cho dù có chút ngăn cách sau khi nghe tin hoàng hậu có thai, chắc nó cũng bị tiêu trừ. Con nối dõi là lớn nhất, hoàng hậu lại mang thai vào đúng lúc này, quả là biết chọn thời cơ.


      ***


      Tối hôm ấy, khi Dịch Dương đến Tiêu Phòng Điện Thương Lâm ngồi giường ‘tĩnh dưỡng an thai’, say sưa đọc quyển truyện lịch sử.


      bước thẳng tới giật lấy cuốn sách. “Cung nữ bảo với em là khi mang thai nên bớt đọc sách à, nếu ảnh hưởng tới mắt đấy.”


      Thương Lâm đọc say sưa, bị cắt ngang hơi bực mình nên làm ra vẻ hung dữ nhìn . “Trả sách cho em.”


      làm thế là vì muốn tốt cho con chúng ta thôi.” Dịch Dương ngồi xuống bên mép giường, với ý sâu xa.


      Thương Lâm nhào tới giành lấy sách nhưng đọc tiếp nữa. “Con… Hừ, mà còn chọc tức em nữa là em cho bao giờ được nhìn thấy con… Ưm…”


      Dịch Dương ngẩng đầu lên, môi dính chút sắc hồng của son. “Còn dám những lời xui xẻo ấy nữa xem trừng phạt em thế nào.”


      Thương Lâm bị hôn đến nỗi nghẹt thở, bình tĩnh hít thở lát xong mới . “ nhập vai quá rồi đấy! Em có mang thai đâu chứ! Điên rồi à!”


      “Làm chuyện gì cũng phải cho chuyên nghiệp. là kiểu người cầu toàn, cho dù là diễn kịch cũng phải nhập tâm, nếu sao có thể xứng với lời khen diễn viên chính xuất sắc nhất giải Osca của em chứ?”


      Thương Lâm hết biết gì.


      Hai ngày trước, bọn họ bàn tới quan hệ giữa Yến Quốc và Ngụy Quốc. Dịch Dương cảm thấy đợi đến khi chiến tranh chính thức xảy ra tình cảnh của Thương Lâm hết sức khó xử nên mới lo xa, nghĩ ra biện pháp này.


      “Long thai là lớn nhất. Nếu em có thai bọn đại thần ấy dám đề nghị những cầu quá đáng.”


      Vì thế, Thương Lâm liền biểu diễn tiết mục đặc sắc nhất trong chốn hậu cung, trở thành hoàng hậu giả có thai. Điều khác biệt duy nhất chính là việc hoàng hậu giả có thai là do tay hoàng đế thao túng, ngay cả thái y giúp điều chế thuốc làm giả kinh mạch cũng chuẩn bị sẵn.


      “Làm gọn gàng như vậy, chắc lên kế hoạch từ lâu nhỉ?” Thương Lâm nhíu mày.


      “Cũng thời gian rồi.” Dịch Dương . “ vốn mong là mình dùng tới chiêu này nhưng bây giờ xem ra thế cũng tốt. Nếu em có thai thời gian này rất dễ xảy ra vấn đề.”


      Ý của là vốn mong có thai , như thế cần phải giả vờ nữa. Nhưng bây giờ phát ra giả cũng tốt, dù sao thể trạng thai phụ rất đặc biệt, lỡ xảy ra sơ suất gì xác hai mạng, làm người ta yên lòng.


      Thương Lâm nhìn đôi mắt đen thẳm của , từ từ dựa vào lòng . “ yên tâm, đợi khi mọi việc kết thúc, chúng ta nhất định có con của riêng mình.” rất dịu dàng. “Đến lúc đó còn Hoắc Hoằng như rổ rình mồi, con của chúng ta có thể vô ưu vô lo mà lớn lên.”


      Dịch Dương cúi đầu, nhìn hàng mi dài của trong lòng mình, cười ôn hòa. “Được, vậy đợi đến ngày đó.” Giọng lại, thầm hết sức dụ hoặc. “Đợi em sinh cho đứa con ngoan ngoãn, trắng trẻo bụ bẫm.”


      ***


      Mười ngày sau, Yến Hoàng Hạ Lan Giai đích thân viết hịch văn thảo phạt Ngụy, ra lệnh cho Đại Tư Mã và Phiêu Kỵ đại tướng quân dẫn hai đại quân xuống phía nam chinh phạt.


      Trung Nguyên vừa yên ắng được vài năm giờ lại nổi cơn khói lửa. Chuyện thanh bình ca hát trở thành quá khứ, chỉ có tiếng trống trận, cờ xí rợp trời làm lòng người kinh hãi.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 61: Xuất trinh





      Yến Quốc hô hào lí do khai chiến cách rất đường đường chính chính, giống như là thay trời hành đạo. Đương nhiên Ngụy Quốc cũng chịu thua kém, dưới tay hoàng đế đều nuôi những cây bút sắc sảo hơn người, chết họ cũng có thể viết thành sống được, huống chi là bản tuyên ngôn khai khiến mà thôi.


      Hịch văn thảo phạt Ngụy vừa được ban ra, Ngụy Quốc có ngay đáp trả, là chuyện Yến Hoàng gặp thích khách hề có liên quan gì tới Ngụy Quốc, chẳng qua là Yến Quốc muốn lấy chuyện này làm cái cớ để phóng hỏa thiêu Yêm Môn Trấn, khiến cho hàng ngàn bá tánh của Ngụy Quốc bị thiệt mạng, như thế là làm trái với hiệp ước hòa bình của hai nước. Hành vi lật lọng thất tín này khiến cho Ngụy Quốc thể nhẫn nhịn được nữa.


      Hàng trăm hàng ngàn câu văn hay chữ tốt được viết ra, cuộc bút chiến này tiếp tục được nữa, thôi dùng vũ lực !


      Khi ngọn lửa chiến tranh vừa được nhen lên, trong thành Cận Dương cũng lưu truyền những tin đồn thất thiệt, toàn bộ đều có liên quan đến Hạ Lan hoàng hậu. Người ta đồn rằng Hạ Lan hoàng hậu da trắng như tuyết, dung mạo xinh hơn hoa, vô cùng kiều diễm, là hồ li tinh mà Yến Quốc lựa chọn kĩ càng, đưa sang Ngụy Quốc để mê hoặc hoàng đế Ngụy Quốc. Nếu , bệ hạ vốn sủng ái Hoắc quý phi sao lại đột nhiên mê mệt nàng ta, thậm chí còn vì nàng ta mà xử lí Hoắc quý phi?


      Lời đồn càng ngày càng xôn xao, thậm chí cuối cùng còn có người hoài nghi cái chết của Hoắc quý phi phải chăng là do hoàng hậu thiết kế hãm hại? Có lẽ nàng ta hề độc hại hoàng hậu mà là trúng bẫy của người khác…


      ngờ Thương Lâm em cũng có ngày trở thành hồng nhan họa thủy như Bao Tự, Đát Kỉ.” Thương Lâm soi gương cả buổi trời, ngắm nghía nhan sắc diễm lệ động lòng người trong gương, cảm thán. “Cảm giác dựa vào sắc đẹp để kiếm cơm cũng tồi, thậm chí rất tốt.”


      “Đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa.” Vẻ mặt Dịch Dương bình tĩnh nhưng lời hết sức cay độc. “Diện mạo của em vốn chỉ bằng nửa Hạ Lan Tích. bị ta mê hoặc , nếu bị em mê hoặc đúng là có lỗi với thị lực 2.0 của .”


      Thương Lâm say sưa đóng vai hồng nhan họa thủy bị dội cho gáo nước lạnh, vì thế nắm chặt nắm đấm, giả vờ đánh . “Biết ngay là đàn ông các cùng giuộc như nhau: nông cạn, là động vật chỉ dựa vào thị giác!”


      Dịch Dương nhướng nhày, vừa khẳng định cũng phủ định.


      Thương Lâm bỗng nhiên nhớ tới chuyện khác. “ , còn nhớ diện mạo của em ?”


      Động tác của Dịch Dương khựng lại, nghiêng đầu sang nhìn .


      “Diện mạo của em vốn… kém Hạ Lan Tích nhiều lắm sao?”


      Trầm ngâm giây lát, khẽ mỉm cười. “ ra trước kia khá thích mấy người đẹp ngực bực gợi cảm. Ngôi sao mà thích nhất là Angelina Jolie.”


      Thương Lâm chớp mắt, chưa hiểu định gì. “ thích Angelina Jolie liên quan gì tới em?”


      “Lẽ nào thấy nhìn từ xuống dưới hậu cung này, người phù hợp với hình tượng mỹ nhân ngực bực gợi cảm trong lòng nhất chính là Hoắc Tử Nhiêu sao?” Dịch Dương nhàn nhã : “ ta là hình mẫu lí tưởng của .”


      Thương Lâm cảm thấy cuộc đối thoại này cách nào tiếp tục được nữa. còn thua xa Hạ Lan Tích quá đáng lắm rồi, bây giờ còn ra Hạ Lan Tích cũng chẳng là gì, Hoắc Tử Nhiêu mới là hình mẫu lí tưởng của . Nếu ta hợp khẩu vị của như thế sao lúc trước lại ban chết cho ta?


      “Nhưng dù Hoắc Tử Nhiêu có hợp khẩu vị của nữa cũng thích ta, em đoán xem là tại sao?”


      Thương Lâm châm chọc . “Sợ bị ông già của ta chơi chết chứ sao.”


      ràng là định báo thù. ấu trĩ.


      Dịch Dương lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc. “, nguyên nhân chủ yếu phải là cái này.”


      “Vậy tại sao?”


      Dịch Dương nhìn , cười như cười. “Đương nhiên là do… ta thể bước vào tâm hồn .”


      Trong mắt tràn ngập vẻ trêu tức, nhưng khi nhìn cho có thể phát ra trong ấy chứa dịu dàng tình cảm. “Cho nên em hiểu chưa?”


      “Ý của chọn em phải vì dung mạo của em mà bởi vì em bước vào tâm hồn của ?” Thương Lâm nửa tin nửa ngờ?


      bình thường chút nào! Cái gã này cũng biết những lời tình cảm thế sao? Đúng là giống với !


      , đời này người phụ nữ nào có thể bước vào tâm hồn của . chọn em chủ yếu là do em quá phiền phức.” chứng minh, người độc miệng mãi mãi thể ngừng được việc phun nọc độc xung quanh. “ bị khăng khăng cố chấp của em khiến cho còn cách nào khác nên thể cúi đầu tuân theo an bài của vận mệnh, ở bên cạnh em.”


      Thương Lâm: “……”


      Tuy miệng Dịch Dương được câu gì dễ nghe nhưng tâm trạng của Thương Lâm vẫn cảm thấy rất tốt, nguyên nhân là do bị câu an bài của vận mệnh’ của làm cho cảm động. ra cũng chả có gì mà phải để bụng, bọn họ đến được đây là duyên nợ tốt nhất, định là ở bên nhau mãi.


      Vì thế, Thương Lâm để ý đến những lời đồn đại ấy nữa. Đây cũng đâu phải lần đầu tiên hứng chịu búa rìu dư luận.


      Vào lúc này mới thấy tiên liệu của Dịch Dương là chuẩn xác biết bao. Trong tình hình này, những người đó gán cho cái tội nữ do địch phái tới, chuyên làm hại dân chúng Ngụy Quốc. Thời kì hai nước giao chiến với nhau vốn là thời kì nhạy cảm, quần chúng rất dễ bị kích động, khinh suất chút là những đại thần kia có thể ra những lời đại loại như ban chết cho .


      Nhưng bây giờ khác rồi. Trong bụng còn có long thai của hoàng đế, cho dù có sai phạm nghiêm trọng đến đâu cũng phải hoãn lại vì đứa trẻ, huống chi đâu có bị người ta bắt lấy sai phạm nào.


      Vì thế, Dịch Dương chỉ cần dùng chút mánh lới là có thể trấn áp được lời đồn thất thiệt này.


      ***

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giữa tháng năm, đại quân được tập hợp xong, đóng tại ngoại thành Cận Dương, chỉ chờ đợi quyết định sau cùng là có thể xuất phát.


      Người được chọn là chủ soái là ai?


      “Xa Kị tướng quân là thân tín của Hoắc Hoằng nhưng Phiêu Kị tướng quân Lí Hưng lại từng có ân oán với lão ta. Nếu muốn áp chế Hoắc Hoằng chi bằng hãy phong Phiêu Kị tướng quân làm chủ soái.” Thương Lâm bốc lấy miếng bánh ngọt, từ từ cho vào miệng, sau đó mới phủi tay, đề nghị.


      “Lí Hưng thích hợp.”


      “Nhưng chọn còn người nào khác cả.” Thương Lâm lo lắng. “Lẽ nào để mặc Hoắc Hoằng hoặc thân tín của lão làm chủ soái? Có câu ‘tướng ở ngoài có thể nghe theo lệnh vua’, nếu lão giở trò tạo phản chúng ta gặp rắc rối to.”


      “Đương nhiên để cho mình lão nắm độc quyền nơi tiền tuyến.” Giọng Dịch Dương hết sức bình thản.


      Thương Lâm nghe ra được ý trong lời của , nghi hoặc thăm dò. “…” Đừng là kết quả mà đoán trong đầu nha.


      Dịch Dương quay đầu sang nhìn bằng đôi mắt đen kiên định. “ muốn tự mình xuất chinh.”


      Miếng bánh vừa nuốt vào miệng bỗng nghẹn lại trong cổ họng, Thương Lâm cố gắng lắm mới nuốt xuống được, sau đó cảm thấy khó thở. cúi đầu, bưng bình trà lên châm cho mình ly, sau đó chậm rãi uống ngụm nước trà nóng.


      “Lâm Lâm…”


      “Được, em biết rồi.” Thương Lâm đặt cái ly xuống, giọng rất dứt khoát. “ , em ở trong cung đợi trở về.”


      cảm thấy mình thể cũng rất tự nhiên nhưng Dịch Dương lại nhìn chằm chằm lát rồi với giọng bất đắc dĩ: “Đừng vậy mà, có chuyện gì đâu.”


      Vẻ ngụy trang của Thương Lâm bị nhìn thấu cách dễ dàng nên khỏi khiến vừa thất vọng vừa uất ức. Thương Lâm giải thích thay cho mình. “Em chỉ… lo lắng mà thôi.”


      Dịch Dương ôm vào lòng, vỗ lưng , động tác dịu dàng như là dỗ dành trẻ con. “Đừng lo lắng, trải qua những chuyện còn nguy hiểm hơn thế này nhiều, từng lâm vào tình cảnh còn khốn khó hơn thế này nhiều, sao đâu.”


      thế nhưng…” Làm sao mà lo lắng cho được?


      Trước kia trải qua bao nhiêu nguy hiểm, ở bên cạnh nên có cảm giác gì. Nhưng bây giờ khó khăn lắm bọn họ mới được ở bên nhau, những ngày tháng vui vẻ bình yên quá ngắn ngủi phải dấn thân vào nơi mà biết trước là chứa đựng rất nhiều phong ba.


      Vậy mà thể ngăn cản , ngược lại còn phải mỉm cười tiễn , để khỏi phải thấy bận lòng.


      Đúng là mệt mỏi quá.


      Thương Lâm nở nụ cười miễn cưỡng, coi như là tiếp nhận lời an ủi của . “Vậy phải cẩn thận đấy. chiến trường đao kiếm có mắt, đừng có ỷ vào mình có bản lĩnh cao cương rồi cậy mạnh. Nếu để em nhìn thấy mang sẹo về chắc chắn tức giận đấy.”


      “Đừng có cậy mạnh? Cái này trước được.” Giọng mang theo vẻ vui đùa.


      Thương Lâm ngẩng đầu lên. “ gì?”


      biết mình cậy mạnh hay nên nếu em lo lắng tốt nhất là hãy ở bên cạnh mà trông chừng .”


      “Ở bên cạnh… trông chừng ?” Thương Lâm từ tốn nghiền ngẫm những lời . “Ý của là…”


      “Theo ra chiến trường.” Giọng của Dịch Dương thản nhiên như là tối nay ăn gì. “Vậy em phải ở trong cung mình rồi suy nghĩ lung tung, cuối cùng lại khiến mọi người được sống yên ổn.”


      “Em làm gì mà khiến mọi người được sống yên ổn chứ?” Thương Lâm phản bác theo quán tính, xong mới nhớ ra đây phải là trọng điểm. “ muốn dẫn em cùng đánh trận sao? giỡn đấy chứ?”


      Thương Lâm cảm thấy mình có nhiều ưu điểm, rất biết thân biết phận, cố gắng gây thêm phiền phức cho người khác là trong những ưu điểm của . Cho nên khi nghe Dịch Dương muốn tự mình xuất chinh lập tức liệt mình vào hàng ngũ những người vô dụng.


      Đâu còn cách nào khác. Nếu là ở đại, chỉ số sức mạnh của chắc cũng có thể đánh cho kẻ phụ tình của bạn mình trận nhưng trong thời cổ đại nhà nhà đều có võ công này, quả đáng vào đâu. Hơn nữa cơ thể của Hạ Lan Tích quá yếu đuối nhu nhược, bây giờ mà có đánh chắc cũng chỉ đánh lại Nguyễn Ngọc bị chuốc thuốc và Tạ Trăn Ninh bị thương kia chứ lên chiến trường có mà tìm chết à…


      chán em rồi, muốn tìm vợ mới nên mới cố ý kéo em ra làm vật hi sinh đúng ?” Quá mức kinh ngạc nên bắt đầu nhăng cuội.


      Dịch Dương nheo mắt nhìn lát, quay người định bỏ . “Được rồi, muốn thôi.”


      “Đừng… đừng mà!” Thương Lâm vội vàng níu lấy tay áo , cười nịnh nọt. “Thần thiếp chỉ đùa mà thôi, bệ hạ đừng tức giận!”


      Dịch Dương giật tay áo của mình ra nhưng Thương Lâm nắm rất chặt nên thể rút ra được. “Bắt chước người ta chơi trò mặt dày đấy à?”


      “Cái gì mà ‘người ta’? Bắt chước chứ ai!” Thương Lâm . “Nhờ vào công ơn dạy dỗ của nên em mới học được kĩ năng cao siêu như mặt dày mày dạn.”


      vừa vừa ôm lấy cánh tay Dịch Dương, mặt cọ vào vai . “Cho nên định dẫn em sao?”


      “Giả đấy!”


      Thương Lâm làm như nghe thấy. “ thể ngờ được lại quyến luyến muốn rời xa em như vậy. Tình dành cho em sâu nặng như vậy, khiến em cảm thấy áp lực quá!”


      Dịch Dương cười lạnh tiếng. “Đúng vậy, nỡ rời xa em. sợ mình vừa bước em bị người ta băm như băm thịt rồi, ngay cả khúc xương cũng chừa cho làm kỉ niệm.”


      “Có bệ hạ làm chỗ dựa, sao thiếp có thể bị người ta bằm vằm được chứ?”


      Dịch Dương liếc cái, tỏ vẻ rất khinh bỉ.


      Tình hình bây giờ quá ràng. Dịch Dương muốn đích thân xuất chinh, chuyển đấu trường chiến đấu với Hoắc Hoằng từ Cận Dương sang tiền tuyến. Nhưng lo là mình vừa Thương Lâm bị những người đó rình rập, cẩn thận chút thôi là mất mạng như chơi. Đương nhiên cũng có thể chọn cách để ở lại Cận Dương, sau đó phái thị vệ bảo vệ nhưng vừa nghĩ đến cảnh bị hãm hại những lần trước, liền cảm thấy biện pháp này được tốt lắm.


      hứa là bảo vệ . Lời hứa của đàn ông còn nặng hơn Thái Sơn, thể thất tín.


      “Ra tơi chiến trường mở mắt to chút, đừng có chạy lung tung, ngoan ngoãn ở bên cạnh , biết chưa?”


      dựa vào vai , mỉm cười gật đầu. “Biết rồi mà, lằng nhằng quá.”


      ***

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hai ngày sau, vào lúc lên triều, hoàng đế tuyên bố tự xuất chinh. Thái độ của Dịch Dương hết sức kiên quyết và cứng rắn, chỉ lát là đàn áp được những lời định ngăn cản. Sau khi trải qua giây lát suy ngẫm ngắn ngủi, Tư Mã đại tướng quân Hoắc Hoằng bước ra khỏi hàng trước tiên, quỳ xuống đất. “Thần nguyện xin phò tá bệ hạ xuất chinh, giương cao uy phong của Đại Ngụy ta!”


      Đại Tư Mã lên tiếng trước, chúng thần dù có muốn cũng phải quỳ lạy theo, đồng thanh hô to: “Giương cao uy phong của Đại Ngụy ta!”


      Sau khi quyết định đích thân ngự giá, hoàng đế lại lấy lí do hoàng hậu mang thai, cần được tịnh dưỡng nên sai người hộ tống nàng đến hành cung ở Nam Sơn. Nghi giá của hoàng hậu đến Nam Sơn trước, hôm sau hoàng đế cũng mặc quân trang, tư thế oai hùng đứng trước ba quân, rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng lên trời. “Xuất chinh!”


      “Xuất chinh!”


      “Xuất chinh!”


      ***


      Đại quân chia thành hai cánh. cánh do Đại Tư Mã Hoắc Hoằng chỉ huy, cánh quân còn lại do hoàng đế thống lĩnh. Hai cánh quân chia ra hai con đường khác nhau, cùng hướng về phương Bắc, về phía sông Tuy.


      Đối với vị hoàng đế từ khi sinh ra đến nay chưa từng ra khỏi thành Cận Dương, nơi xa nhất mà đến là hành cung Nam Sơn biểu của Dịch Dương đường hành quân khiến cho mọi người phải thán phục. Phần lớn thời gian đều cưỡi ngựa, đầu đội mũ sắt, chiếc áo choàng đen tung bay phất phới trong gió, dáng người thúc ngựa lao nhanh kia mạnh mẽ sao tả xiết. Thỉnh thoảng khi phát biểu, ánh mắt sắc bén quét qua mỗi người khiến cho tất cả phải nảy sinh lòng kính sợ.


      Suốt đường , những quần thần vốn cảm thấy hoàng đế chỉ là con rối nay phải thay đổi cách nhìn, trông đâu có giống tên hôn quân mặc cho người ta bày bố chứ.


      Ngoại trừ cưỡi ngựa, thỉnh thoảng hoàng đế cũng cầu ngồi xa giá để nghỉ ngơi. Đối với việc này, mọi người đều cảm thấy chẳng sao cả, duy chỉ có người là vô cùng chờ mong.


      ngày nọ, đến thời gian ngồi xa giá tuyệt vời, Thương Lâm dựa vào chiếc đệm mềm mại, duỗi đôi chân đau nhức đến tê dại vì cưỡi ngựa của mình ra. Nhìn thấy phong cảnh ở vên đường, khỏi cảm thán. “Lần trước khi qua nơi này, em bị Cao Trầm bắt cóc. Ngẫm lại chuyện này cũng qua năm, thời gian đúng là trôi quá nhanh.”


      “Cao Trầm…” Dịch Dương cười. “Cũng phải cảm ơn cho ý tưởng, nếu cũng nghĩ ra cách ấy.”


      Cách năm sau, cuối cùng cũng làm thành công chuyện mà Cao Trầm muốn làm, chọn nữ thuộc hạ có võ công cao cường giả làm Thương Lâm, nghênh ngang hành cung Nam Sơn, còn hoàng hậu đích thực lại cải trang thành thị vệ bên cạnh , theo xuất chinh.


      “May mà trong năm nay em học được cách cưỡi ngựa, nếu có muốn dẫn em cũng hết cách.”


      Thương Lâm nhớ lại lần trước, cứu thoát khỏi tay bọn ăn mày, hai người vội vàng chạy về Nam Sơn ngay trong đêm. Lúc đó còn chưa biết cưỡi ngựa nên cuối cùng đành ngồi trong lòng , để đưa về.


      Nghĩ lại, đúng là thấy rất nhớ!


      “Thế nào, muốn cho em cùng à?” Dịch Dương rất tinh ý, vừa nhìn là nhận ra ý nghĩ sâu kín trong lòng .


      “Thôi , em cũng muốn lắm nhưng nếu và em ngồi chung ngựa mọi người lại bệ hạ bị đồng tính, xuất chinh đánh trận mà còn mang theo nam sủng nữa.”


      chẳng để ý tới mấy thứ đó, quan trọng là em có dám chịu mất mặt hay ?”


      Thương Lâm lườm cái. “Em dám. Vừa làm hồng nhan họa thủy, bây giờ lại làm nam sủng tai vạ, đời ngươi sóng gió quá cũng hay.”


      Dịch Dương khẽ bật cười. “Sắp đến Huệ Châu rồi, đêm nay có thể nghỉ ngơi thoải mái được chút.”


      “Thê sao? Vậy em có thể được tắm à?” Mắt Thương Lâm sáng rực lên.


      Chuyến lần này, điều làm khó chịu nhất chính là mấy ngày trời được tắm rửa, Dịch Dương đến gần chút là thấy được thoải mái, sợ là người mình có mùi gì đó.


      “Đương nhiên nếu hoàng hậu nương nương cần có thể làm tì nữ giúp em chà lưng. Đừng khách khí nha.”


      Thương Lâm đảo mắt vài vòng. “Đâu chỉ có chà lưng thôi. Hay là chúng ta thử tắm chung với nhau .”


      Dịch Dương ngẩn ra, thể ngờ được là lại trả lời như thế.


      Sau đó, đầu óc bị câu này kích thích nên lên hình ảnh nóng bỏng, người cũng trở nên cồn cào.


      Mấy ngày nay, đường , hai người dám quá thân thiết với nhau vì sợ bị nghi ngờ nên cũng thấy hơi nhớ nhớ.


      mỉm cười rồi gật đầu. “Được, vậy tối nay chúng ta thử xem sao.”


      Thương Lâm tin là . dám chắc là làm xằng bậy vào lúc này cho nên mới dám những lời to gan lớn mật ấy, chứ nếu là bình thường, những lời khiêu khích như thế kết cục rất thê thảm!


      Ngày hôm sau xuống giường được là cái chắc.


      Đêm đó, đại quân đến thành Huệ Châu, binh lính đóng quân ở ngoài thành, còn hoàng đế dẫn bộ phận thị vệ thân cận của mình vào thành. Những căn phòng sang trọng nhất trong phủ thái thú được chuẩn bị sẵn, sắp xếp bài trí lại, làm chỗ dừng chân cho hoàng đế.


      Thương Lâm đứng trong căn phòng rộng lớn xa hoa, dùng cây kéo màu bạc cắt nhánh hoa, tắc lưỡi chậc chậc: “Thái thú ở đây đúng là người biết hưởng thụ. Nhìn căn phòng này xem, bày bố là sang trọng, thể phục .” lắc đầu. “Có điều lúc chiến tranh mà lại biết tiết kiệm chút, đúng là biết nhìn thời thế. Lỡ như gặp hải hoàng đế công chính liêm minh khó tránh khỏi bị quở trách.”


      định quở trách đây.” Dịch Dương . “Xa hoa phô trương thế này đúng là ra gì, mắng trận được.”


      Thương Lâm hiểu ra. “Lại có ý đồ xấu xa đúng ? định lấy Lí thái thú ra mắng trận để chứng tỏ vị hoàng đế này cần kiệm, nước dân thế nào à? Em nghĩ sao tự nhiên lại khăng khăng đòi vào thành, dựng ngự trướng ở ngoài thành cũng được vậy.”


      “Cơ hội tốt thế này sao có thể bỏ qua được chứ? Em cứ đợi đó, ngay mai biểu diễn cho em xem.”


      “Sao lại phải đợi tới ngày mai?”


      “Bởi vì bây giờ còn có chuyện phải làm…” Giọng Dịch Dương rất ám muội. “Em quên là ban ngày mình gì với rồi sao?”


      Thương Lâm lắp bắp : “ … chuyện đó à? Đừng có giỡn, bây giờ đánh trận đấy.”


      “Còn chưa tới sông Tuy đánh đấm quái gì chứ?” Dịch Dương nghiêm mặt. “Làm người phải biết giữ chữ tín, là tắm chung phải tắm chung.”


      Thương Lâm nghe giọng điệu của , lập tức nhớ tới câu: “Ra giang hồ phải giữ chữ tín, giết cả nhà ngươi phải giết cả nhà ngươi(*)…”


      (*) Câu nổi tiếng trong bộ phim Người trong giang hồ.


      Cứu với!


      ***


      Trong lúc Thương Lâm thất thần, Dịch Dương tóm được và dễ dàng bế ra sau bức bình phong. Phía bên trong có bể tắm rất rộng lớn, thành bể được lát bằng đá cẩm thạch, có cái đầu rồng mạ vàng ngưỡng cổ, há miệng to, phun ra nước suối ấm áp.


      Nước suối trong veo, có thể nhìn thấy những hoa văn chạm trổ tinh xảo dưới đáy bể, mặt nước còn có những cánh hoa trôi lơ lửng. Trong cơn ngạc nhiên, Thương Lâm thể cảm thán Lí thái thú là chu đáo!


      có lí do để tin rằng chỉ cần Dịch Dương muốn, lập tức có thể dâng lên mười mấy mĩ nhân dung mạo kiều, người nào người nấy đều được dạy dỗ kĩ.


      Sau khi trận tắm rửa dai dẳng này kết thúc, Thương Lâm còn chút sức nào nữa. khoác đại chiếc áo ngủ bằng lụa trắng rồi nằm xoài lên giường, mặc cho Dịch Dương dùng khăn lau tóc cho mình.


      Cơn khát của Dịch Dương được giải nên rất thoải mái, tâm trạng cũng rất vui vẻ, động tác chăm sóc cũng rất nhàng. Thấy hai mắt của díu lại với nhau lên tiếng căn dặn. “Em đừng ngủ vội, lau khô tóc dễ bị cảm lắm đấy. Nếu em mà bệnh lại làm lỡ việc.”


      vừa thế, Thương Lâm lập tức dám ngủ nữa, cố gắng mở to mắt ra, giống như là trừng ai vậy.


      Dịch Dương thấy thế nên tức cười, cúi người xuống hôn lên cánh môi , nhấm nháp cánh môi được lúc bị đẩy ra. “ vừa hai phải thôi.”


      “Được rồi được rồi.” Quả nhiên, đàn ông được thỏa mãn rất dễ chuyện, giọng gần như là nuông chiều . “ phá em nữa.”


      Thương Lâm hừ vài tiếng, giật lấy khăn tự mình lau tóc.


      ***


      “Bệ hạ.” Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng cầu kiến. Thương Lâm nhận ra đó là giọng của thị vệ được Dịch Dương tín nhiệm.


      “Có chuyện gì ?”


      “Có người cầu kiến.”


      Câu trả lời này vừa vô phép vừa kì lạ, Thương Lâm nhìn thấy sắc mặt Dịch Dương thoáng có thay đổi sau câu này.


      “Cho người đó vào .” .


      “Ai vậy?” Thương Lâm cầm chiếc khăn, hỏi. “Có cần em tránh mặt ?”


      Dịch Dương gật đầu. “Em nấp sau bình phong .”


      Thương Lâm bước xuống giường, nhanh nhẹn nấp ra sau bức bình phong. Đây là tấm bình phong gồm ba bức ghép lại, phía có những hoa văn chạm trổ tinh xảo, vừa vặn có thể để nhìn trộm tình hình bên ngoài.


      Cửa phòng được mở ra, đôi giày màu đen bước vào phòng, bước chân vững vàng. nhìn lên nhìn thấy gương mặt hoàn toàn xa lạ.


      người đàn ông ăn mặc hệt như thị vệ, Thương Lâm nhíu mày nhìn , cứ cảm thấy hình như nhìn thấy người này ở đâu đó.


      “Trẫm đoán là ngươi tới trong mấy ngày này, quả nhiên là thế.” Dịch Dương mỉm cười .


      “Bệ hạ đoán như thần, mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay.” Người kia cất giọng bình thản. “So với ngài, người thế gian đều trở nên ngu ngốc đáng cười.”


      “Nghe ngươi thế, chắc hẳn là trong lòng cũng biết được ít nhiều.” Dịch Dương . “Ngươi cũng đừng qua buồn. Chuyện xảy ra quá lâu, đối phương sớm bày mưu tính kế, ngươi bị lừa gạt cũng là chuyện bình thường.”


      “Bây giờ bệ hạ muốn thảo dân làm gì?”


      “Hỏi trẫm muốn ngươi làm gì, chi bằng hãy hỏi chính bản thân ngươi muốn làm gì?” Dịch Dương mỉm cười. “Công Tôn, ngươi định làm sao đây?”


      Đối diện với Dịch Dương, đôi mắt Tô Kị sâu thẳm thấy đáy, giấu con thú dữ ngủ đông.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :