1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 58: Đồng lòng





      Khi Thương Lâm thức dậy trời sáng. cảm thấy mắt mình hơi mỏi, xốn xốn giống như là có cát bay vào, nhìn thứ gì cũng cho lắm. Khi cố gắng chớp mắt mấy cái, mới phát ra… là do khóc quá độ.


      Mấy tiếng đồng hồ trước, người nào đó cứ quần lấy mà đòi hỏi, trăn qua trở lại, biết bao nhiêu là đủ. Lúc đầu, còn thấy vui thích, nhưng sau đó phải chịu nổi nữa, cho nên đành phải… cầu xin tha cho mình…


      Bàn tay ấm nóng của còn gác hông . hơi ngẩng đầu dậy, nhìn gương mặt say ngủ cách ngon lành của . Khóe môi khẽ cong lên, thần thái của bình dị hiếm thấy, hoàn toàn còn vẻ cảnh giác phòng bị của thường ngày.


      Thương Lâm khỏi nhớ tới lúc hai người vừa quen nhau, tuy mỗi ngày đều ngủ chung nhưng biết chưa bao giờ buông lỏng hay thôi cảnh giác. Cụ thể là mỗi lần khi thức giấc lúc nửa đêm, gần như lập tức mở mắt ra ngay sau đó. Sau đó, dần dần đỡ hơn chút, dường như trở nên quen với tồn tại của , còn nhạy cảm như trước nữa cho nên Thương Lâm mới có thể có được cơ hội ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của người trong lòng lúc nửa đêm canh ba.


      Hàng mi sắc sảo luôn khẽ cau lại, đôi môi khẽ mím thành đường, cho dù ở trong mộng dường như cũng thể yên tâm được, luôn luôn đề phòng thứ gì đó.


      Có nhiều khi, nhìn thấy thế mà đau lòng cho .


      Nhưng đêm nay khác. Dường như vì tâm nguyện ấp ủ bấy lâu này được thỏa mãn, hoặc là tâm trạng quá vui vẻ mà trông có vẻ hết sức ôn hòa và bình thản, có chút khí thế đáng sợ nào, khiến nhìn quen cho lắm.


      Thương Lâm ngắm và cười ngô nghê lát, sau đó đột nhiên phát ra tâm nguyện mà cuối cùng cũng được thỏa mãn chính là… được ở bên cạnh !


      “Ồ, ra tinh thần của em còn tốt như thế, xem ra dốc chưa đủ sức rồi!” Dịch Dương khẽ mở mắt ra, trong đôi mắt đen thẳm mang theo vẻ trêu chọc, nhàng với .


      có kinh nghiệm vài lần nên Thương Lâm bị mở mắt cách bất ngờ của làm giật mình. hết sức trấn tĩnh, : “Đồ gian xảo.”


      Dịch Dương buồn cười, nhướng mày lên. “ gian chỗ nào đâu chứ?”


      “Lần nào cũng thế, ràng là thức rồi mà còn giả vờ ngủ, lẽ nào đợi em bày tỏ những lời âu yếm với như mấy nữ chính trong tiểu thuyết tình sao?”


      “Vậy sao em nhìn lại mình ?” Dịch Dương trả đũa lại. “Lần nào cũng thế cả, nhân lúc còn ngủ say mà nhìn trộm . Gương mặt này rốt cuộc có gì đẹp mà khiến em si mê đến vậy?”


      Thương Lâm trả lời cách thành . “Đúng vậy đúng vậy, dung mạo của đẹp chết được. Nếu đẹp trai nghĩ em thích sao?”


      Dịch Dương nhìn xỏ mình, lắc đầu và bật cười. “ bỗng nhớ tới câu .”


      “Câu gì?”


      “Dùng sắc đẹp để khiến người thích, có thể được bao lâu chứ…” kéo dài giọng, xong câu đó ngắt cằm chút. “May mà còn có những kĩ năng khác.”


      Cằm của Thương Lâm bị nâng lên, khiến cho hai người nhìn thẳng vào nhau. Đầu mày cuối mắt vẫn mang theo vẻ thỏa mãn, ánh mắt nhìn trìu mến thương, khiến trái tim giống như thỏi sô--la tan chảy, trong khí tràn ngập hương vị ngọt ngào.


      kiểu đó, rốt cuộc là hoàng đế hay em là hoàng đế chứ?” lầm bầm lầu bầu. “ ngờ bệ hạ lại tự giác như thế, nôn nóng làm hậu cung của thần thiếp.”


      tới hậu cung, bỗng nhiên nhớ tới chuyện nên cười phì tiếng.


      “Em cười gì thế?” Dịch Dương hỏi.


      , em chỉ đột nhiên nhớ tới Hoắc Tử Nhiêu thôi.” bị ý nghĩ của mình làm buồn cười nên cười nghiêng ngã. “ theo cách của ta, Hoắc Hoằng hứa hẹn nếu lão ta làm hoàng đế phong ta làm công chúa, cấp cho ta ba ngàn hộ ở Tần Xuyên làm đất phong. Đến lúc đó ta là nữ vương ở đó, muốn sống thế nào sống, chẳng những cần nghĩ cách hầu hạ đàn ông mà còn có thể nuôi ba ngàn trai bao, đúng là thích chết được!”


      Lúc vừa nghe được cảm thấy hơi khó chấp nhận nhưng suy nghĩ cách nghiêm túc thể thừa nhận tuy con người Hoắc Tử Nhiêu rất đáng ghét nhưng về mặt này lại có tư tưởng rất thoáng.


      Nếu được phép nuôi cả hậu cung của mình còn cần làm quý phi quái gì chứ?


      “Điều kiện hấp dẫn như thế, thảo nào mà Hoắc Tử Nhiêu cam tâm tình nguyện vào cung bán mạng cho lão ta!” Thương Lâm cảm thán.


      Dịch Dương nghe xong những lời này im lặng lát, sau đó nhướng mày lên cười rồi kéo ngã vào lòng mình. Dưới lớp chăn gấm là hai cơ thể trần trụi, tay thuận thế lướt qua mơn trớn bờ vai, tấm lưng ong và vòng eo mê người của .


      Thương Lâm gối đầu cánh tay , bị vuốt ve nên mặt bắt đầu đỏ bừng. “Đừng làm bậy…”


      “Ba ngàn trai bao?” Giọng của rất nguy hiểm. “Nghe có vẻ như em rất thích thú?”


      Thương Lâm thấy thế đảo mắt vài vòng, vội cứu vãn tình hình mà còn cười hì hì. “Cũng thường thôi, phải thích thú lắm.”


      Dịch Dương nhìn lát rồi bỗng nhiên cắn mạnh vào môi cái, thở dài hơi. “Nếu sớm biết em có lương tâm như thế 5 năm trước cứu em rồi.”

      nhắc tới chuyện này khiến cho mặt Thương Lâm hơi biến sắc, hàng mi dài khẽ run run, trong mắt cũng gợn lên những làn sóng, nhưng chỉ nhìn gì.


      đưa tay nâng gương mặt lên, trán cụng vào trán . “Lúc ấy, lẽ ra nên nhìn kĩ dung mạo của em. Nếu ở trong bệnh viện đợi em tỉnh lại, có lẽ chúng ta sớm quen nhau.”


      Tuy thế nhưng trong lòng lại hiểu chuyện đó là thể nào. Lúc ấy còn học trường sĩ quan, chỉ lòng dạ muốn lập được công trạng, thoát khỏi ảnh hưởng của ba mình chứ làm gì có thời gian mà để tâm đến chuyện tình cảm.


      Đến bây giờ, nếu và Thương Lâm bị đóng gói và ném tới nơi xa lạ này e rằng cũng .


      Hiển nhiên là Thương Lâm cũng hiểu điều này. “Mắt của kén chọn như thế, 5 năm trước đúng vào lúc thanh niên trai tráng kiêu ngạo nhất, thèm để mắt tới em đâu. Nếu lúc đó mà em theo đuổi chắc chắn bị tổn thương trầm trọng.”


      Dịch Dương gì.


      Thương Lâm vươn hai cánh tay ôm lấy cổ , vùi mặt vào lồng ngực , khẽ mỉm cười. “ cần phải nuối tiếc, như thế này là tốt lắm rồi. đấy!”


      Có thể gặp lại giữa biển người mờ mịt ân điển lớn mà ông trời ban cho . Cuối cùng bọn họ cũng hoàn toàn để lỡ nhau, phụ mối nhân duyên từ trước này.


      Tương lai còn rất dài, đủ để bọn họ cùng nhau bù đắp lại những gì mất mát trong mấy năm nay.


      ***
      misa thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngày hôm sau, Thương Lâm mới bàng hoàng nhận ra rằng và Dịch Dương bước ngoặt lớn trong quan hệ đúng vào ngày Hoắc Tử Nhiêu chết, khi ấy mới toát cả mồ hôi lạnh!


      Má ơi, nếu hồn ta còn chưa xa, nhìn thấy chắc tức hộc máu mất!


      Còn nữa. Ban ngày vừa tiễn người ta lên đường, tối đến về làm chuyện ấy, dường như là có hơi…


      Dịch Dương tình cờ biết được suy nghĩ của nên tức giận đặt chén trà xuống, quẳng cho câu: “Nghĩ lung tung!”


      Vẻ mặt Thương Lâm rất đau đớn. “Đều tại sắc đẹp của làm người ta lú lẫn cho nên em mới gây nên mối hận ngàn thu này.”


      Dịch Dương: “……”


      ***


      Sau khi lên giường xong, xuống giường cũng nên xử lý chuyện chính rồi.


      Mấy ngày nay, Tô Kị vẫn ở trong phòng khách của Càn Nguyên Cung, ngày ngày đọc sách uống trà, ngay cả kiếm cũng tập luyện, có vẻ hết sức an phận.


      sáng nọ, ngồi bên chiếc bàn đá nghiên cứu thế cờ ấy Dịch Dương bỗng nhiên xuất .


      “Ngụy Hoàng.” đứng dậy, chỉ gọi tiếng như thế chứ hành lễ.


      “Công Tôn ở nơi này có quen ?” Thần sắc của Dịch Dương vẫn hết sức bình thường. “Nếu có chỗ nào tiếp đón chưa được chu đáo ngươi cứ thẳng với trẫm.”


      “Ngụy Hoàng nghĩ nhiều rồi. Rất chu đáo, thảo dân có gì hài lòng cả.”


      Đúng là chu đáo . Dịch Dương chưa từng bạc đãi ta, ngoại trừ việc sắp xếp ba cao thủ hàng đầu trông coi nghiêm ngặt việc ăn uống ngủ nghỉ đều hết sức hậu đãi, còn sang trọng hơn cả sinh hoạt trong phủ của .


      “Trẫm nghe hoàng hậu lúc trước nàng ấy ở trong phủ của Công Tôn ngươi rất tử tế với nàng ấy. Có qua mà có lại đúng là quá thất lễ. Trẫm là phu quân của nàng, đương nhiên phải giúp nàng ấy trả lại ân tình này.”


      Lúc trước, Thương Lâm ở trong phủ của Tô Kị là do bị bức ép, khách khí với nhưng cũng toát lên vẻ kiêu bạc. Bây giờ Tô Kị bị Dịch Dương cầm tù, khách khí của cũng chính là đáp trả mỉa mai với .


      đúng là lúc nào cũng tính toán so đo, muốn hả giận thay cho .


      Tô Kị cúi đầu, môi khẽ nở nụ cười. “Hạ Lan hoàng hậu được Ngụy Hoàng đối xử hết lòng như thế, đó là phúc của nàng ấy.”


      Giọng điều này của ta nghe có vẻ hơi kì lạ, cứ như là có quan hệ thân mật với Thương Lâm lắm vậy. vốn có tư cách gì để bình phẩm quan hệ của hoàng đế và hoàng hậu.


      Dịch Dương mỉm cười. “Nguyễn nương có sư phụ bao dung che chở như ngươi, có đó cũng là phúc khí của ta.”


      Nhắc đến Nguyễn Ngọc, thần sắc của Tô Kị lập tức thay đổi, vội ngẩng đầu nhìn Dịch Dương.


      “Đừng lo lắng, đồ đệ quý của ngươi vẫn rất tốt, thiếu ngón tay ngón chân nào cả.” Dịch Dương mỉm cười. “Trẫm phái người chăm sóc ta ‘cẩn thận’, tuy được đối đãi như Công Tôn nhưng cũng đủ để giữ được cái mạng.”


      Giọng của hàm chứa sắc lạnh khiến cho vẻ mặt của Tô Kị trở nên hơi đơ lại. “Ngài nghĩ xong điều kiện chưa?”


      Mấy ngày trước, từng thương lượng với Dịch Dương nhưng lúc ấy hề cho câu trả lời chắc chắn. Có điều nghe ý của nếu như chịu làm cho chuyện có thể suy nghĩ tới việc tha mạng cho Nguyễn Ngọc.


      “Xong rồi.” Thần thái của Dịch Dương rất nhõm. “Ngày mai ngươi có thể rời khỏi Cận Dương, trẫm tuyệt đối ngăn cản.”


      Tô Kị đợi Dịch Dương những lời tiếp theo.


      “Về phần Nguyễn nương tạm thời ở lại hoàng cung Đại Ngụy để làm khách, để tránh việc ngày nào đó ngươi quản nổi ta, thả ta ra làm gì bậy bạ, cho ái thê của trẫm dao nguy.”


      “Ngài muốn bắt A Nguyễn ở lại làm con tin?”


      yên tâm à?” Dịch Dương hỏi ngược lại. “Đừng lo, trẫm là người biết giữ chữ tín, chỉ cần Công Tôn ngươi lời giữ lời đương nhiên trẫm cũng tuân theo hứa hẹn.”


      Tô Kị hít sâu hơi, biết là mình còn tư cách để cò kè mặc cả vì quyền chủ động nằm trong tay người ta. “Vậy được, ngài muốn thảo dân làm gì?”


      Thần sắc của Dịch Dương vẫn hết sức bình thường, nhưng trong mắt có chút sắc lạnh. “Về Yến Quốc, giúp trẫm lấy thứ.”


      ***


      Khi Dịch Dương đàm phán với Tô Kị Thương Lâm hả hê đẩy cánh cửa căn phòng ở bên sườn của Huệ An Cung ra, cười tủm tỉm bước vào và chào hỏi câu. “Nữ hiệp, lâu gặp, tối qua ngủ có ngon ?”


      Nguyễn Ngọc vốn đưa lưng về phía cửa, nghe thấy giọng của lập tức đứng bật dậy, xoay người lại, trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn .


      Sắc mặt của Thương Lâm hết sức khoái trá, bộ dáng ngạo nghễ như xem kịch hay.


      “Ngươi… ngươi chết.”


      Thương Lâm cảm thấy câu này hơi quen tai, ngẫm nghĩ lại lúc hình như hôm ấy, Hoắc Tử Nhiêu cũng thế khi nhìn thấy . Nhưng khác với vẻ bình tĩnh vì dự đoán trước của Hoắc Tử Nhiêu, Nguyễn Ngọc câu này là rít qua kẽ răng.


      Xem ra kết luận lúc trước của là rất chính xác. đời này, người căm hận nhất phải là Hoắc Tử Nhiêu mà chính là Nguyễn Ngọc.


      “Đúng vậy, ta chết.” Thương Lâm ngồi xuống chiếc ghế, tự châm trà cho mình. “Thất vọng lắm phải ?”


      Từ ánh mắt gần như là bốc cháy của Nguyễn Ngọc mà , ‘rất thất vọng’ chưa đủ để hình dung. cảm thấy ta sắp tức đến hộc máu rồi!


      Thương Lâm nhớ lại những chuyện từ khi biết nhau cho tới giờ, ta năm lần bảy lượt ra tay hãm hại , nhất là lần cuối cùng này, nếu nhờ Tô Kị có mặt đúng lúc e là sớm bỏ mạng nơi đất khách quê người này rồi. Vì thế, dù có tốt tính nữa cũng phải nổi giận.


      “Ta là cảm thương thay cho Tô đại hiệp. biết kiếp trước gây nên tội lỗi gì mà kiếp này lại có đệ tử như ngươi.” Thương Lâm nhìn Nguyễn Ngọc, mắt lạnh như dao. “Bây giờ hay rồi, vì cứu ngươi mà màng tính mạng, đúng là khiến người ta thương xót.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 59





      “Ngươi gì?” Nguyễn Ngọc lập tức cất cao giọng, định xông tới trước mặt Thương Lâm.


      thị vệ lách mình vụt tới, nhàng nắm chặt lấy bả vai bên phải của nàng ta. Bản lĩnh của Nguyễn Ngọc vốn tồi nhưng trong mấy ngày bị cầm tù, nàng ta chưa ăn thứ gì vào bụng cho nên lúc này bị thị vệ kiềm chế có sức để phản kháng. Bàn tay của người thị vệ giống như móng vuốt chim ưng, bóp chặt bả vai của nàng ta khiến người đau nhói, nhưng Nguyễn Ngọc có lòng dạ nào để quan tâm tới cơn đau ấy. Khuôn mặt tái nhợt, cánh môi nàng ta ngừng run rẩy. “Các ngươi… làm gì sư phụ ta rồi…”


      phải bọn ta làm gì mà là ngươi làm gì .” Thương Lâm ung dung uống hớp trà, cười nhạt. “Tô đại hiệp hành động cẩn thận, trước nay đều giữ cho mình đường lui. Lần này nếu vì ngươi sao có thể bị cầm tù được chứ? Nếu có chuyện gì kẻ đầu têu gây nên tội phải là bọn ta mà chính là kẻ làm đệ tử như ngươi.”


      Nguyễn Ngọc nghe ra chỗ hổng trong lời của Thương Lâm nên dấy lên tia hy vọng. “Người vẫn sao, đúng ?”


      Thương Lâm xoay xoay chén trà tay, dùng ngón tay mềm mại vuốt ve miệng chén, giống như chăm chú quan sát màu sắc của chất men vậy.


      “Ngươi chuyện chứ!”


      Thương Lâm nghe thế nhấc đôi hàng mi lên, môi cũng nhếch lên thành nụ cười xấu xa. “Ngươi đoán xem.”


      “Ngươi…”


      Thương Lâm lờ đờ ngẩng đầu lên. “So với an nguy của Tô đại hiệp, ta lại càng tò mò chuyện.” Giọng của trở nên sắc lạnh, hoàn toàn khác hẳn với vẻ uể oải khi nãy. “Ai cho ngươi lá gan mà ngươi dám chạy đến Cân Dương tìm Hoắc Hoằng đàm phán? Chỉ bằng bộ não bé như óc chim bồ câu của ngươi mà mơ tưởng dùng Hoắc Hoằng làm bàn đạp ư? đùa chết ngươi chỉ là chuyện trong chốc lát thôi.”


      Giống như là bị Dịch Dương nhập hồn vào, lỡi lẽ của khắc nghiệt và cay độc đến cực điểm. “ biết ngươi lấy tự tin ở đâu ra, là tức cười mà.”


      Nguyện Ngọc bị châm chọc đến nỗi mặt chuyển từ trắng sang đỏ, rồi từ đỏ chuyển sang xanh, biểu hết sức phong phú. Cuối cùng, nàng ta còn sức mà đổi sắc mặt nữa mà nhìn bằng gương mặt biểu cảm, lặp lại câu hỏi của mình. “Ta hỏi ngươi sư phụ của ta sao rồi? Ta cảnh cáo ngươi, nếu các ngươi dám làm hại đến người ta có chết cũng tha cho ngươi đâu.”


      “Nếu ta là ngươi giờ khắc này ngang ngược như thế nữa.” Giọng của Thương Lâm hết sức mỉa mai. “ vài lời nhún nhường cũng đâu có mất miếng thịt nào, có khi tâm trạng của ta tốt lên chút Tô đại hiệp sao.”


      Nguyễn Ngọc siết chặt nắm đấm. “Ngươi đừng có mơ.” Muốn nàng ta nịnh hót lấy lòng à? xứng sao!


      Ánh mắt Thương Lâm như là có chứa băng tuyết, lạnh lùng quét qua người Nguyễn Ngọc, sau đó bỗng bật cười. “Ngươi muốn giết ta, tại sao vậy?”


      “Chuyện của ta liên quan gì tới ngươi.”


      “Ngươi muốn giết ta mà lại liên quan gì tới ta à?” Thương Lâm . “Ta rất muốn biết ngươi lấy lập trường gì để giết ta? Đệ tử của Tô Kị? Hay là… người thầm thương ?”


      Câu cuối cùng giống như là thùng nước sôi tạt thẳng vào người Nguyễn Ngọc, khiến nàng ta lập tức mất tự chủ, quên là mình vẫn bị thị vệ kiềm chế. Nàng ta ra sức giãy giụa lát nhưng lại bị thị vệ kiềm lại càng chặt hơn.


      Thương Lâm loáng thoáng nghe thấy tiếng xương cốt bị vỡ nát…


      Hai chân Nguyễn Ngọc mềm nhũn, người quỳ rạp xuống đất, đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh. “Tiện nhân!” Nàng ta dốc hết sức ngẩng đầu nhìn Thương Lâm. “Ta giết ngươi!”


      “Ngươi đúng là rất có khí thế!” Thương Lâm liếc mắt xem thường.


      “Ồ, sao lại phải quỳ dưới đất thế này?” giọng châm chọc vang lên, hai người đồng thời quay đầu lại thấy hoàng đế bệ hạ đứng trước cửa, tay phải cầm chiếc quạt phe phẩy, cười lanh lảnh hệt như công tử phóng đãng.


      “Bệ hạ.” Thương Lâm đứng dậy nhún người hành lễ. “Sao người lại đến đây?”


      “Đến để xem cảnh cố nhân gặp lại gây xúc động lòng người thế nào.” Dịch Dương . “Nguyễn nương chơi trò gì vậy chứ? chịu quỳ gối trước trẫm mà lại bằng lòng quỳ trước mặt hoàng hậu của trẫm sao? Đúng là khiến người ta khó hiểu mà.”


      Nguyễn Ngọc biết hai người phu thê đồng lòng nên chỉ hừ lạnh tiếng mà đáp lại.


      Dịch Dương nhướng mày. “Lúc nãy trẫm gặp Công Tôn.”


      Quả nhiên, Nguyễn Ngọc lập tức quay đầu lại như đoán. “Ngụy Hoàng!”


      biết trí nhớ của Nguyễn nương thế nào. Nếu còn nhớ giúp trẫm nghĩ lại xem có phải trẫm từng bắt các người phải chết chung với nhau ?”


      Sắc mặt của người đàn ông trước mặt hết sức bình thản, thậm chí môi còn nở nụ cười nhưng Nguyễn Ngọc lại dám dùng thái độ đối xử với hoàng hậu để đối xử với Dịch Dương. Nàng ta thể nào quên được lần đầu tiên chạm trán, mình bị bắt làm tù binh thế nào, bị trói gô hai tay ra sau lưng và ném đến trước mặt , bị nghạo nghễ nhìn từ xuống ra sao. Lúc ấy nàng ta hiểu rằng mình thể nào đấu lại hoàng đế.


      Nàng ta năm lần bảy lượt muốn sát hại Hạ Lan hoàng hậu nên chưa chắc hoàng đế tha mạng cho nàng ta, nhưng sư phụ… Sao nàng ta có thể hại chết sư phụ được chứ!


      “Ngụy Hoàng…” Nàng ta hít sâu hơi, buộc mình phải lên tiếng. “Dân nữ xin người khai ân, lấy mạng của mình tôi là đủ rồi, xin hãy tha cho sư phụ! Cầu xin ngài…”


      Thương Lâm ở bên cạnh gần như là há hốc mồm mà nhìn. Có cần làm quá thế ? Vừa nãy dụ dỗ uy hiếp hàng loạt mà nữ hùng của chúng ta vẫn chịu nhún mình dù chỉ chút, thế mà Dịch Dương chỉ mới có mấy câu nàng ta giải giáp xin hàng rồi?


      Dịch Dương cười khẽ tiếng, hết sức cao ngạo, thèm để ý tới Nguyễn Ngọc.


      “Dân nữ mạo phạm… Hạ Lan hoàng hậu, tội đáng muôn chết. Nếu muốn chém muốn giết xin ngài cứ tùy ý. Nhưng sư phụ là do dân nữ làm liên lụy, cầu xin ngài đại nhân đại lượng tha cho người …”


      Trong đời này, Nguyễn Ngọc chưa từng nhún mình đến thấp hèn như thế. Nàng ta quỳ trước mặt kẻ thù, bên cạnh còn có Hạ Lan Tích – người nàng ta căm hận đến tận xương tủy – đúng là hết sức nhục nhã. Nhưng vì sư phụ, nàng ta thể ra những lời van xin, hy vọng đối phương có thể nương tay.


      “…Dân nữ bằng lòng chết thay cho sư phụ, xin ngài đồng ý.”


      Dịch Dương cười xùy. “Chết thay cho ? Ngươi vốn tội đáng muôn chết, lấy tư cách gì mà chết thay cho chứ?” tỏ vẻ chán ghét. “Các ngươi cứ làm đôi uyên ương khổ mệnh , để trẫm tiễn các ngươi đoạn.”


      “Ngụy Hoàng!” Nguyễn Ngọc kêu lên thất thanh, mặt còn chút máu.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dịch Dương thấy nàng ta tuyệt vọng như con thỏ bị dồn vào đường cùng, hai mắt đỏ au, vẻ cứng cỏi sợ trời sợ đất hoàn toàn mất tăm mới quay đầu sang với Thương Lâm. “Xem đủ rồi chứ?”


      Thương Lâm chậm rãi gật đầu. “Đủ rồi!”


      Có thể nhìn thấy Nguyễn Ngọc hoảng loạn đến thế này, cơn giận của chẳng những được xả ra hết mà Hoắc Tử Nhiêu ở dưới suối vàng cũng có thể được nhắm mắt…


      Nguyễn Ngọc ngây người trong giây lát mới phản ứng lại được. Vừa nãy Ngụy Hoàng… lẽ nào là cố tình trêu đùa nàng ta để mua vui cho Hạ Lan hoàng hậu?


      Nàng ta nhìn hai người với vẻ dám tin, cứ nghĩ là mình hiểu lầm nhưng ai ngờ Ngụy Hoàng lại cho nàng ta cơ hội tự lừa gạt bản thân mình. Dịch Dương lắc đầu tỏ vẻ thương hại. “Nhìn xem, chẳng phải ngươi cũng biết những lời mềm mỏng sao? Nếu như thế sao lúc nãy phải làm bộ kiên cường để khiến ngươi ta mất hứng chứ?”


      Người Nguyễn Ngọc tự chủ được mà run lẩy bẩy. Nỗi sỉ nhục này còn khiến nàng ta khó chịu hơn là phải chết. Bọn họ dám…


      ra ấy à, biết trẫm trêu đùa ngươi ngươi nên vui mừng mới phải.” Thấy Nguyễn Ngọc sắp lên cơn điên, Dịch Dương ung dung bổ sung thêm câu. “Thế chứng tỏ ít ra trẫm định kiên quyết giết các người, ngươi còn có hy vọng.”


      kích động muốn liều chết với Dịch Dương vừa bùng lên trong Nguyễn Ngọc lập tức bị dập tắt. Nàng ta gần như là ngơ ngác nhìn .


      “Trẫm và Công Tôn thương lượng với nhau điều kiện, nếu làm cho trẫm chuyện trẫm thả ra. Nhưng trẫm vẫn chưa yên lòng lắm, sợ rời khỏi Cận Dương đổi ý nên phải nắm cán trong tay mới được.” Dịch Dương buông mắt xuống, nhìn thẳng vào Nguyễn Ngọc. “Thế nào, ngươi có muốn làm cái cán ấy ?”


      Nguyễn Ngọc nuốt ngụm nước bọt. “Ý của Ngụy Hoàng là ta ở lại làm con tin, ngài thả sư phụ ra.”


      sai.”


      Nguyễn Ngọc hít sâu hơi. “Đương nhiên ta đồng ý.”


      Đừng nàng ta vốn có tư cách để lựa chọn, cho dù nàng ta có thể chạy thoát vì sư phụ, nàng ta cũng chạy trốn mình.


      Cái mạng này vốn là do sư phụ cứu về, nếu có thể chết vì người còn gì tốt hơn.


      Dịch Dương liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh, lập tức có người bưng cái khay có chứa ly rượu vào, đưa tới trước mặt Nguyễn Ngọc.


      Nguyễn Ngọc thèm hỏi han gì nhiều mà bưng cái ly lên uống ngay tức khắc, động tác hết sức dứt khoát. Khi nàng ta uống xong ly rượu trong mắt mới hàm chứa nghi hoặc.


      “Yên tâm , đây phải là rượu độc mà bên trong chỉ bỏ thêm chút ít gì đó thôi.” Dịch Dương thản nhiên . “Khiến cho võ công của ngươi tạm thời thể sử dụng được, cũng giống như người thường.”


      Nguyễn Ngọc nhắm hai mắt lại, cười tự giễu. “ sao cả.”


      ***


      Lúc rời khỏi Huệ An Cung, Thương Lâm và Dịch Dương ngồi chung chiếc kiệu, cung về lại Tiêu Phòng Điện.


      Chiếc kiệu rất rộng rãi nhưng hai người lại ngồi rất gần nhau. Thương Lâm gối đầu lên vai Dịch Dương, tay vô thức nghịch những ngón tay . “Khi Tô Kị lấy được thứ cần, tha cho Nguyễn Ngọc ư?”


      “Em muốn thế nào?”


      “Em muốn thế nào có quan trọng gì đâu, thể nuốt lời vì em được.” tin mà làm trái nguyên tắc của mình. Chuyện lật lọng này có vẻ như được liêm sỉ cho lắm.


      “Bây giờ mà những chuyện này hơi sớm đấy. Bản thân Tô Kị có thể sống trở về hay còn chưa biết nữa kìa, còn lo gì tới Nguyễn Ngọc chứ?”


      Động tác của Thương Lâm bỗng khựng lại trong chốc lát. “Có nguy hiểm sao?”


      Dịch Dương cúi đầu, bình tĩnh nhìn .


      Dưới ánh mắt của , biết sao Thương Lâm lại cảm thấy rất căng thẳng, cười gượng vài tiếng rồi rúc mình vào trong góc. Nhưng quá muộn, chưa lùi được bao xa bị kéo trở lại.


      Dịch Dương ôm chầm lấy , khẽ nheo mắt lại. “Lo lắng à?”


      Thương Lâm nghĩ ngợi lát rồi dè dặt trả lời. “Tốt xấu gì cũng từng cứu em, lo lắng chút cũng là chuyện thường mà.”


      “Rất bình thường.” Dịch Dương lặp lại lời , cười khẽ tiếng.


      Thương Lâm cảm thấy nụ cười của rất kì quái, định gì đó để làm dịu khí liền cảm thấy cổ mình nóng lên… ra cúi đầu hôn lên nơi ấy.


      Chiếc cổ ngọc ngà mịn màng, môi của nóng cháy, mang theo khiêu khích nên chỉ chốc lát là khiến cả người Thương Lâm mềm nhũn ra. nhân cơ hội này đặt lên ghế, sau đó áp người lên .


      người bị đè nặng khiến Thương Lâm cảm thấy hơi khó thở, thế mà tay của vẫn cứ làm loạn khắp nơi, khiến gần như là thở nổi, chỉ có thể bị động nhận lấy.


      Hôn đến khi kiềm lòng đậu, phải vươn tay ôm lấy cổ . Ống tay áo rộng bằng lụa trượt xuống để lộ cánh tay trắng trẻo, cùng với những dấu vết còn chưa mất hẳn ấy…


      Quả thực là điên rồ!


      Thương Lâm biết phải chăng những chàng trai vừa được nếm thử trái cấm cũng đều như thế, sức lực tràn trề đến mức thừa thải, cực kỳ ham thích chuyện đó. Nhờ phúc của , gần đây chưa được ngủ ngon lấy giấc.


      “Hôm ấy em nuôi ba ngàn trai bao thích hơn là hầu hạ hoàng đế…” Dịch Dương ngậm lấy vành tai , cắn mút đến khi tay chân tê dại mới khàn giọng . “Có ý nghĩ ấy chắc chắn là do tên hoàng đế ấy đủ lợi hại.”


      nhìn , trong đôi mắt ánh lên vẻ khó tả. “ phải uốn nắn lại quan điểm của em. Cho dù ba ngàn trai bao cộng lại cũng thể so được với mình .”


      …Má ơi, lòng háo thắng của có cần mạnh mẽ đến thế ? Chuyện này mà cũng muốn lấy địch trăm… à , lấy địch ngàn sao!


      Hai nén hương sau, chiếc kiệu dừng lại trước Tiêu Phòng Điện nhưng hoàng đế và hoàng hậu vẫn chưa chịu bước ra. Lúc nãy mọi người nghe thấy những thanh khe khẽ phát ra từ trong kiệu và cảm nhận được lửa nóng trong ấy cho nên đều im lặng ở ngoài đợi, ngay cả đại thái giám Vương Hải cũng dám bước tới hỏi han.


      Lại qua lát sau, mọi người mới nghe thấy giọng trầm khàn của hoàng đế bệ hạ. “Quay lưng lại hết !”


      …Mệnh lệnh này dường như rất quen thuộc.


      Vương Hải thành thạo dăn dặn vài tiếng, mọi người đều đồng loạt quay người . Khi ấy Dịch Dương mới bế Thương Lâm với quần áo tả tơi, tóc buông lỏng lẻo từ trong kiệu ra ngoài. Sau đó xác định đúng mục tiêu, thẳng về cung điện phía đông mà hề do dự.


      ***


      Ngày hôm sau khi Thương Lâm thức dậy Dịch Dương lên triều. nằm trong chăn, uốn người cái, ổn định lại cảm xúc xong mới trấn tĩnh gọi tiếng: “Nhập Họa!”


      Nhập Họa sớm dẫn cung nữ chờ đợi bên ngoài, nghe thấy tiếng gọi lập tức vui vẻ bước vào, nhào tới bên giường, hớn hở gọi tiếng. “Công chúa.”


      Thương Lâm bị vẻ mặt của nàng ta làm ngượng ngúng. “Giúp ta lấy quần áo tới đây.”


      “Nô tì chuẩn bị rồi.” Nhập Họa cười . “Để nô tì hầu hạ công chúa thức dậy.”


      Khi thay quần áo, Thương Lâm cứ cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình hơi là lạ, cho dù cố gắng nhưng vẫn sao làm lơ nó được, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng thầm mắng Dịch Dương vài tiếng khốn nạn.


      nhớ lại đêm hôm qua, ôm , quấn lấy nhau kiệu. Vốn chỉ là hôn môi nhưng cuối cùng lại thể kiềm chế được, gần như là gây ra thanh hơi lớn. May mà vẫn giữ được lí trí, nếu hậu cung của Đại Ngụy trình diễn tiết mục ‘ân ái trong kiệu’ rồi…


      Nhưng cho dù chỉ có thế cũng đủ để xấu hổ.


      Đêm qua, lúc ở trong kiệu, Dịch Dương thấy xấu hổ, khăng khăng chịu ra ngoài mới sai những người khác xoay mặt . Khi ra lệnh, lập tức nghĩ ngay tới trước kia cũng từng ra mệnh lệnh như vậy. Lúc ấy vì kinh nguyệt tới nên quần áo bị bẩn. Sau đó, dù bị hiểu lầm vẫn có thể thoải mái chấp nhận vì biết mình trong sáng. Nhưng ngờ, chỉ trong vòng năm ngắn ngủi, trở nên ‘sa đọa’ như vậy…


      Xã hội phong kiến đúng là xa hoa dâm dật!
      misa thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 60: Hai nước





      Ngày hôm sau, Tô Kị rời khỏi cung. Thương Lâm hề quyến luyến dùng ánh mắt đưa tiễn như khi Cao Trầm mà chỉ ở trong thư phòng sửa sang lại giá sách.


      Trong năm nay, đọc hết lượt những sử sách cất chứa trong hoàng cung, còn nghiền ngẫm nhiều đoạn mình cảm thấy quan trọng, ghi chú lại, hi vọng là có thể có ích cho tình cảnh của mình.


      Khi sắp xếp lại sách, ánh mắt của thoáng lướt qua tờ giấy mỏng, tưởng tượng ra nơi khá xa xôi. con đường dài đằng đẵng đầy ắp bụi mù, Tô Kị mình thúc ngựa, hướng về phía Bắc để trở lại Yến Quốc. Chờ đợi phải là mưa bụi lất phất, dương liễu xanh um mà là đao kiếm gian nan, nguy hiểm bốn phía.


      Lần này , có lẽ còn đường về.


      Ngón tay ngọc ngà khẽ vẽ tới vẽ lui trang sách. cắn môi, cố gắng xua hình ảnh lạ lùng ấy .


      Đúng là điên rồi, đầu óc nghĩ đâu vậy chứ?


      “Sách đời Tấn: Truyền kì về Chương Hiến hoàng hậu…” Sau lưng vang lên giọng từ tốn. “Bộ truyện này đặc sắc đến cỡ nào mà trông em có vẻ gật gù tâm đắc thế?”


      Thương Lâm quay người lại, dùng cuốn sách che nửa bên mặt, đắn đo : “Cũng tàm tạm, chủ yếu là mới mẻ. có từng thấy vị hoàng hậu nào bị phế mà còn có thể được lập lại ? Coi như là mở mang tầm mắt.”


      Dịch Dương gõ vào trán cái: “Giả vờ giả vịt à.”


      xoay người ngồi xuống bên chiếc bàn. Thương Lâm thở phào hơi, biết gặng hỏi chuyện mình thất thần nữa. Trước kia còn chưa biết nhưng bây giờ hiểu rất người đàn ông này, đôi khi nhen tới cùng cực, động tí là ghen tuông biết chán.


      Cho nên đừng chọc giận hơn, nếu chắc chắn dùng cách thức khác khiến phải hối hận.


      ***


      Sau khi Hoắc Tử Nhiêu được hai tháng, hoàng đế đột nhiên hạ chỉ truy phong Hoắc thị – người được hạ táng với nghi lễ của thứ nhân – thành lục phẩm bảo lâm.


      Nhiều người trong đám quần thần hiểu lắm về chuyện này. Theo lí mà , Hoắc Tử Nhiêu phạm đại tội độc hại hoàng hậu, khi bị ban chết hoàng đế cũng rất phẫn nộ, trông có vẻ hết sức bất bình nhưng sao tự nhiên cơn giận ấy lại tắt ?


      nghi hoặc khó hiểu của bọn họ được giải đáp vào buổi triều sáng hôm sau. Hoàng đế ngồi bệ rồng ôn hòa gọi Đại Tư Mã bước lên, sau đó trịnh trọng tỏ ý tuy Hoắc bảo lâm phạm lỗi lớn nhưng dù sao đó cũng là đứa con mà Đại Tư Mã đích thân tuyển chọn để đưa vào cung, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, cho nên bệ hạ ban ân điển, cho nàng ta chút thể diện sau khi chết.


      Đại Tư Mã Hoắc Hoằng im lặng nghe hoàng đế “an ủi”, mặt có chút gì là vui mừng nhưng thể chấp tay khấu bái tạ thánh ân.


      Phải công nhận là chiêu này của Dịch Dương quá độc.


      Sau khi bỏ rơi quân cờ chết Hoắc Tử Nhiêu, Hoắc Hoằng tốn rất nhiều công sức để vạch giới hạn với nàng ta. thể thừa nhận những hành động này của lão ta rất hiệu quả. Dưới dự thầm hành động của lão, mọi người đều cảm thấy Hoắc Tử Nhiêu vì ghen tuông đố kị với hoàng hậu nên mới hạ độc, mọi chuyện chỉ là hậu cung tranh sủng chứ liên quan gì tới triều chính, càng liên quan gì tới Đại Tư Mã.


      Nhưng đúng vào thời khắc quan trọng, khi Hoắc Hoằng sắp thắng lợi Dịch Dương lại dùng cách này để nhắc nhở mọi người giữa Hoắc Hoằng và Hoắc Tử Nhiêu là quan hệ cha con thể nào cắt đứt được. Càng độc hơn là trong lời an ủi của mình, Dịch Dương còn cố ý nhấn mạnh Hoắc Tử Nhiêu là đứa con do đích thân Hoắc Hoằng tuyển chọn đưa vào cung, cho nên những chuyện nàng ta làm, Hoắc Hoằng biết dạy con, nặng … chuyện gì cũng có thể vẽ ra được.


      Thảo nào mà người trước nay bao giờ để lộ vui buồn giận dữ như Hoắc Hoằng cũng kiếm chế được cảm xúc của mình, suýt nữa là thất thố ngay điện.


      Thương Lâm nghe Nhập Họa báo lại tình cảnh Dịch Dương phát uy ở triều sáng nay im lặng lát, sau đó giơ ngón tay cái lên khen ngợi Dịch Dương vừa đến. “Hay! Đúng là cao tay! gian trá thế này, người nhà có biết vậy?”


      Dịch Dương nắm lấy ngón tay giơ lên của , mỉm cười : “Di truyền thôi. Người nhà biết từ lâu rồi.”


      Thương Lâm rụt tay lại. “Thế nào? Cảm giác hoàn toàn trở mặt với đại boss ra sao? Tình cảm vẫn tốt chứ?”


      “Cũng coi như là tốt.” Dịch Dương bưng ly trà bàn lên nhấp ngụm, khoan khoái : “ cần phải giả vờ ‘ta là thằng ngốc’ trước mặt con cáo già ấy nữa, cảm giác là thoải mái.”


      Thương Lâm liếc xéo cái. “Hai người đến với nhau luôn .” Còn là tình cảm tốt. đùa là liền hùa thèo, có lập trường gì cả!


      “Cũng phải là thể.” Dịch Dương đùa quá nhập tâm, nhìn Thương Lâm đầy vẻ thâm tình. “Nếu em muốn nhìn bọn làm gay có thể tình thương mến thương với lão ấy, thỏa mãn trái tim hủ nữ của em.”


      Thương Lâm chống cằm nhìn chàng trai cố ý khiêu khích rồi mỉm cười. “Đừng mà, và lão ta ở bên nhau Tạ Ngộ phải làm sao?” chân thành. “Đó mới chính là cặp đôi của .”


      Dịch Dương: “……”


      đến Tạ Ngộ lập tức nhớ tới Tạ Trăn Ninh. Vị đại tiểu thư này đúng là mạng lớn. Hoắc Tử Nhiêu đẩy nàng ta vào lãnh cung, tưởng là có thể chơi chết nàng ta nhưng ai ngờ lại bị ông già tàn nhẫn nhà mình lợi dụng, cuối cùng tới trình diện với Diêm Vương trước bước.


      Bây giờ vị Tạ thứ nhân này dùng danh nghĩa dưỡng thương để ở lại Giáng Tuyết Hiên, sau này xử lí thế nào vẫn còn chưa biết, mọi người đều hiểu ngầm nhắc tới chuyện này.


      “Tạ Trăn Ninh… xử lí thế nào đây?” Thương Lâm nhíu mày, đưa tay chống cằm, những ngón tay trắng muốt cứ gõ lên mặt mình, dường như hết sức rối rắm.


      “Tình hình thay đổi. va Hoắc Hoằng hoàn toàn trở mặt với nhau nên thái độ của Tạ Ngộ hết sức quan trọng, vì thế cần khách khí với con ông ta chút.”


      “Có lí.” Thương Lâm gật đầu, sau đó cảm thán. “Xem ra có người cha tốt cũng hết sức quan trọng! Hoắc Tử Nhiêu xui xẻo có người cha như Hoắc Hoằng nên chết oan chết uổng, còn Tạ Trăn Ninh có Tạ Ngộ che chở nên dù mấy lần tới trước ranh giới sống chết vẫn giữ được tính mạng, đúng là thể phục!”


      Dịch Dương nghe thế nhịn được cười, đưa tay lên xoa đầu . “Thế nào? Hâm mộ à?” thở dài hơi. “Bạn học Thương Lâm à, cảm thấy em có bệnh sùng bái người cha quá mức đấy, khiến cảm thấy xấu hổ thay!” ngừng lại rồi tiếp. “Nhưng nếu em có cầu có thể đảm nhiệm cùng lúc chức vụ vừa cha vừa chồng, bù đắp lại tiếc nuối bao nhiêu năm nay của em!”


      Thương Lâm: “…Cút!”


      ***
      misa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :