1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      đời này có quá nhiều người cha vô tình, chỉ thương cho phận làm con như chúng ta, thể làm gì khác hơn là mặc cho bọn họ đặt định.” Thương Lâm cố làm ra vẻ đau thương, chán chường.


      Hoắc Tử Nhiêu cười lạnh tiếng. “Đó là vì ngươi vô dụng thôi.”


      “Ngươi hữu dụng chắc?” Thương Lâm hỏi ngược lại. “Nếu ngươi hữu dụng rơi vào kết cục như hôm nay sao?”


      Tuy Hoắc Tử Nhiêu gì nhưng bàn tay nắm mép váy ngày càng siết chặt, giống như cố gắng kiềm nén điều gì.


      ra ngươi sớm hiểu được chí lớn của Đại Tư Mã, bệ hạ chính là tảng đá cuối cùng chặn đường trong kế hoạch của ông ta, sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt. ràng là thế mà ông ta còn đưa ngươi vào cung. Nếu có ngày ông ta được như ý nguyện, bệ hạ rồi ngươi – phụ nữ từng phụng hoàng đế tiền triều – có kết cục thế nào chứ?” Giọng của Thương Lâm đanh sắc. “Từ khi bắt đầu, ông ta chọn cho ngươi con đường thể quay lại.”


      “Ngươi biết gì chứ!” Hoắc Tử Nhiêu bỗng nhiên phát điên lên. “Ông ấy từng đồng ý với ta nếu ông ấy lên làm hoàng đế ta là công chúa. Ông ấy phong cho ta ba ngàn hộ ở Tần Xuyên, đến khi đó ai có thể quản ta được nữa. Ông ấy từng hứa…” đến đây, giọng nàng ta nghẹn lại trong tiếng khóc.


      Thương Lâm ngờ giữa Hoắc Hoằng và Hoắc Tử Nhiêu lại có hứa hẹn như vậy, trong tình thế bất ngờ, lập tức thay đổi sách lược. “Đó là cái cớ để ông ta lừa gạt ngươi bán mạng cho ông ta mà thôi. Nếu ông ta quan tâm đến con như ngươi sao lại có cái tấu sớ này?”


      Hoắc Tử Nhiêu thể nhịn được nữa. “Ngươi với ta những chuyện này, rốt cuộc là muốn gì?”


      Thương Lâm khẽ hít hơi, dịu giọng lại. “Ta chỉ cảm thấy nếu chúng ta đều là những đứa con bị cha mình vứt bỏ lẽ ra chúng ta phải để cho những người làm cha biết được chúng ta phải là những con cờ chết, để cho bọn họ lợi dụng xong rồi mặc kệ. Bọn họ đối xử với chúng ta như thế nhất định phải trả giá đắt.”


      Hoắc Tử Nhiêu lạnh lùng nhìn , cười châm chọc. “ ra ngươi tới là để với ta những lời vô nghĩa ấy. Muốn bảo ta kể cho ngươi nghe những bí mật của cha ta rồi dùng nó để đối phó với ông ấy ư? Ta ngốc thế đâu.”


      ngờ đến lúc này mà muội muội vẫn còn rất hiếu thảo với Đại Tư Mã.” Thương Lâm . “Nhưng ngươi hiếu thảo với ông ta như thế, ông ta cần sao? Ta nhớ lầm trong nhà ngươi còn có vài tỷ tỷ và muội muội đúng ? Ngươi liều cả mạng mình để giúp ông ta làm nên đại nghiệp còn các tỷ muội của ngươi lại tốt số, xuất giá, sinh con, tận hưởng phú quý. khi Đại Tư Mã đăng cơ bọn họ là công chúa cao quý nhưng khi đó ngươi sao? Chẳng qua chỉ là đống xương trắng, chỉ có gió lạnh trăng tàn làm bạn, cực kì thê lương…”


      “Đủ rồi!” Hoắc Tử Nhiêu điên tiết lên. “Ngươi cho là như thế ta bị mê hoặc, sau đó mặc cho ngươi khống chế sao?”


      “Ngươi lầm rồi, ta chưa bao giờ muốn khống chế ngươi. “Thương Lâm từ tốn . “Khống chế ngươi trước nay vẫn luôn là cha ngươi, còn ta lại cho ngươi cơ hội để thoát khỏi khống chế này.”


      Khi bốn mắt nhìn nhau, Thương Lâm đè giọng xuống thấp, mang theo sức mạnh khiến người ta thể cự tuyệt. “Sao có thể để cho những người lừa gạt chúng ta được như ý nguyện chứ? Cho dù có chết cũng phải cắn bọn họ miếng rồi mới chết đúng ?”


      Hàng mi dài của Hoắc Tử Nhiêu khẽ run lên, trong ánh mắt đen láy bỗng ánh lên hoang mang, giống như là thù hận, giống như là quyết trận cuối cùng, tuyệt vọng đến nỗi bất chấp mọi thứ.


      ***


      Khi Thương Lâm rời khỏi Huệ An Cung thái giám truyền chỉ tới.


      đứng ngoài sân, quay đầu lại nhìn Hoắc Tử Nhiêu đứng trong cửa. Quần áo trắng tinh khôi, dung nhan lạnh lùng cao ngạo, người nàng ta còn chút gì là kiều diễm và diêm dúa của thường ngày, duy chỉ có vẻ kiêu căng ấy là hề thay đổi.


      Thái giám bưng cái khay làm bằng gỗ đàn hương sơn đen vào, chiếc khay là ly rượu độc ban cho nàng ta. Hoắc Tử Nhiêu nhìn nó lát, thờ ơ bưng lên, sau đó đưa lên trước mũi ngửi chút. Thần thái ấy khiến người ta lầm tưởng ly rượu ấy phải là rượu độc mà là rượu ngon do hoàng đế ban thưởng, cần nhấm nháp cách kĩ càng.


      “Công chúa, chuyện như thế này người đừng nên nhìn, miễn cho máu me tanh tưởi vấy đến người.” Nhập Họa khuyên Thương Lâm.


      Thương Lâm gật đầu nhưng lại nhúc nhích. Nhập Họa biết làm sao nên đành phải nháy mắt với người bên cạnh cái.


      Có người nhanh nhẹn bước tới đóng cửa lại. Hoắc Tử Nhiêu vẫn đứng đó, nhìn thấy hành động của thái giám khỏi nở nụ cười trào phúng.


      Cánh cửa từ từ được khép lại. Hai người, người bên trong, người bên ngoài, đứng đối diện với nhau. Hoắc Tử Nhiêu từ từ giơ ly rượu lên làm tư thế kính rượu với Thương Lâm rồi sau đó khẽ hé môi, câu gì đó.


      Thương Lâm nhận ra, nàng ta hai chữ: Bảo trọng.


      Thương Lâm cảm thấy đây phải câu gì hay ho.


      Cuối cùng cửa cũng được khép hẳn, ngăn cách tầm nhìn của Thương Lâm. Trong tầm mắt của chỉ còn lại cánh cửa điêu khắc phức tạp và xa hoa.


      Ấn tượng cuối cùng về Hoắc Tử Nhiêu trong chính là dáng vẻ nàng ta từ từ nâng ly lên, uống cạn rượu độc trong ly cách dứt khoát.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 56: Con trai





      Khi Thương Lâm về tới Tiêu Phòng Điện trời gần tối, chiếc kiệu dừng lại trong khoảng sân trống trước điện, vén rèm che lên, ngạc nhiên vì phát ngoài trời có mưa bay lắc rắc.


      Nhập Họa bung cây dù trúc tía có bốn mươi tám nan hoa, giọng . “Công chúa, bệ hạ…”


      Thương Lâm nhìn theo ánh mắt của nàng ta thấy Dịch Dương đứng hiên ngang hành lang, tay phải cầm quyển sách, ánh mắt thoáng dừng lại người .


      Nhập Họa muốn che dù cho bị ngăn lại rồi tự mình bước chậm về phía trước. “Bệ hạ đọc sách hay là đợi thần thiếp?”


      Dịch Dương nhìn lát, cong môi lên mỉm cười. “Cầm sách tựa hiên đợi mỹ nhân. Đương nhiên là đợi nàng rồi.”


      Thương Lâm cong môi lên, nụ cười lan tới đuôi mắt. “Ồ, vậy thần thiếp khiến bệ hạ phải vất vả đợi lâu rồi.”


      vất vả.” Dịch Dương thèm che dù, cũng để ý tới tiếng gọi của Vương Hải mà thẳng tới bên cạnh Thương Lâm, ôm lấy eo . “Chỉ cần có thể đợi được ái phi tất cả đều đáng giá.”


      chiếc dù trắng có vẽ những đóa lan bằng mực nước, trông thanh nhã và tĩnh lặng, tạo nên khoảng bình yên dưới bầu trời lất phất mưa bay. Dưới tán dù, Thương Lâm và Dịch Dương đứng đối diện với nhau, lúc sau mới từ từ thốt lên tiếng. “Buồn nôn ghê.”


      Dịch Dương chẳng những giận mà ngược lại còn thuận theo ý . “Còn có thứ buồn nôn hơn đợi em đó.”


      “Thứ gì?”


      theo .”


      ***


      Thương Lâm ngờ Dịch Dương lại dẫn thăm đại hoàng tử.


      Con trai của Tô Cẩm được Bộ lễ chọn cho cái tên là Từ Khởi, bây giờ vừa tròn tám tháng tuổi. Đứa trẻ trắng trẻo bụ bẫm được bọc trong những lớp tơ lụa, chỉ vươn cánh tay béo múp như củ sen ra khiến người ta muốn bồng bế, muốn nựng nịu.


      Thương Lâm nhìn khuôn mặt tròn vo cùng đôi mắt đen lay láy, cho dù tâm trạng tốt lắm cũng nhịn được mà phải nở nụ cười.


      Dễ thương quá mất!


      “Đại lang.” dịu dàng gọi, bất giác dùng giọng như trẻ con. “Đại lang có ngoan nào? Có nhớ… mẫu hậu ?”


      Nhũ mẫu ở bên cạnh cười hùa theo. “Sao lại nhớ chứ? Trong thời gian nương nương bị bệnh, đại hoàng tử cứ khóc suốt cả ngày, chúng nô tì nhìn thấy mà đau lòng. Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy nương nương người lại lập tức tươi cười. Nương nương đến gần hơn chút mà xem, đại hoàng tử cười rất vui vẻ này!”


      Dưới ánh nến chập chờn, đại hoàng tử nhe cái miệng chưa mọc hết răng ra, quả nhiên là có vẻ rất thích chí. Thương Lâm nắm lấy bàn tay nhắn của cậu bé, cảm thấy như dắt chú cún con. “Ừ, là do mẫu hậu tốt, lẽ ra nên tới thăm đại lang sớm hơn.”


      “Giao hoàng tử cho hoàng hậu, các ngươi lui xuống hết .” Dịch Dương nhàng .


      Nhũ mẫu nghe thế tuân lệnh, lui xuống hết. Thương Lâm nhận lấy đứa bé, ước lượng rồi bĩu môi. “Còn nó nhớ em tới nỗi khóc suốt ngày! Em thấy với cân nặng này, mấy ngày nay con trai mập lên nhiều đấy!”


      Dịch Dương lười đính chính mấy từ “con trai ” mà tiếp. “Nó nhớ em tới nỗi phản cả quá trình tự nhiên đấy mà.”


      cứ bịa chuyện cho nó , dù sao cha con lòng mà.”


      Dịch Dương im lặng lát. “Thương Lâm, ra em thích thú với việc tìm con rơi cho như thế.” mỉm cười nhìn . “Có điều thích có con rơi như vậy, thích những thứ mình nỗ lực mới có được hơn. Chi bằng chúng ta cùng thử xem?”


      Thương Lâm trêu chọc được , ngược lại còn bị trêu chọc lại nên đỏ mặt. “Đồ thần kinh!”


      muốn né tránh nhưng Dịch Dương lại ôm chặt . “Xấu hổ cái gì chứ?”


      “Xấu hổ cái đầu ! Đừng có đè dẹp đứa !”


      Thấy Từ Khởi bé bị kẹt chặt giữa đôi ‘cha mẹ giả’, sắp trở thành nhân bánh bích qui nên Thương Lâm vội vã ra tay cứu giúp. Sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhanh nhẹn đặt nó lên giường, sau đó lặng lẽ ngồi bên cạnh ngắm nó lúc.


      “Lúc Tô Cẩm ra , có lẽ điều nỡ nhất chính là đứa trẻ này. Cũng biết nếu là Từ Triệt ta có vui vẻ khi biết tồn tại của nó hay ?” thở dài hơi. “Có điều theo những biểu thường ngày của ta, có lẽ là quan tâm đến.”


      “Đầu óc của Từ Triệt được tỉnh táo lắm, em đừng có dùng cách nghĩ của người thường để đoán ý .” Dịch Dương . “ chỉ mà Hoắc Hoằng và những người có dã tâm đều bình thường phương diện này.”


      Thương Lâm quay đầu lại nhìn .


      “Tuy Hoắc Tử Nhiêu có chỗ đáng thương của ta, Hoắc Hoằng đúng là rất tàn nhẫn nhưng mỗi bước tới ngày nay, đó đều là do ta lựa chọn. Cho nên em thương hại ta lát là đủ rồi, đừng có nhập tâm.”
      misa thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thương Lâm lắc đầu, cười khổ tiếng. “Em còn thắc mắc sao tự nhiên lại dẫn em đến thăm đứa trẻ này, ra là vì vậy.”


      Dịch Dương nghe thế biết gì. Lòng dạ của quá mềm yếu, hôm nay gặp Hoắc Tử Nhiêu lần cuối cùng nên khó tránh khỏi có nhiều tâm trạng. muốn phân tán cảm xúc của nên mới dẫn tới đây thăm Từ Khởi bé.


      Nhưng hình như diễn vẫn chưa đủ tự nhiên cho lắm.


      “Đúng là em hơi buồn vì chuyện của ta. Bất luận thế nào ta cũng bị chính cha ruột của mình lừa gạt và bỏ rơi, cảm giác ấy ngẫm lại dễ chịu chút nào.” Thương Lâm chưa hề gặp mặt cha ruột mình nhưng cha dượng lại là người hiền lành nhân hậu, cho nên trong tưởng tượng của , tình thương của cha là nặng như núi, Hoắc Hoằng tuyệt tình thế khiến cho thoải mái.


      “Bị chính cha mình lừa gạt…” Dịch Dương tiếng thầm, lắc đầu cười. “Đừng nghĩ đáng sợ như vậy, nhìn thông suốt cũng chả có gì.”


      Thương Lâm chớp mắt, cảm thấy có gì đó bất thường. Nghe giọng điệu của Dịch Dương hình như cũng từng trải qua chuyện như vậy. Hơn nữa với tình hình của gia đình , quan hệ giữa và ba mình tốt được mới lạ!


      “Oh, thế sao?” Thương Lâm vừa những lời vô nghĩa vừa suy nghĩ cách làm dịu tình hình.


      Dịch Dương nhạy bén nhìn thấu suy nghĩ của nên bật cười bất đắc dĩ.


      nhóc này coi như loại đàn bà yếu đuối suốt ngày oán thán như Hoắc Tử Nhiêu sao? Chuyện quá khứ mà thôi, qua cho qua, làm gì yếu ớt như thế chứ!


      muốn tiếp tục mất thời gian vào vấn đề này nữa, Dịch Dương dứt khoát lảng sang chuyện khác. “Nếu chuyến hãy kể xem em nghe ngóng được những tin tức gì .” nắm lấy tay . “Tắm rửa thay quần áo xong, chúng ta lên giường trò chuyện trước khi ngủ.”


      ràng là những lời rất trong sáng nhưng Thương Lâm lại nghe thấy trong đó những ý tứ sâu xa.


      ***


      “Cho nên Hoắc Tử Nhiêu Tô gia ở Đinh Châu ra là người của Hoắc Hoằng, bao nhiêu năm nay vẫn thầm ở trong bóng tối huấn luyện sát thủ và ảnh vệ, làm việc cho lão ta. Có điều gia chủ đời này của Tô gia lại muốn tham gia vào chuyện đại của Hoắc Hoằng, muốn rút lui cho nên mới khiến cho Hoắc Hoằng bất mãn?”


      Chăn ấm nệm êm, hương thơm thoang thoảng, Dịch Dương đắp chiếc chăn màu vàng, kéo lên tới ngang hông, tay phải chống đầu, nằm nghiêng trông rất nhàn nhã. Ngược lại, Thương Lâm lại bao mình chặt, giống như là con nhộng ở trong kén. “Đúng vậy… em bảo này, đừng có đè chăn của em được ?”


      Sắp ngộp thở rồi đây này!


      Dịch Dương để ý tới , tiếp tục chắt lọc ra những tin tức đắt giá từ lời của . “Bởi vì Từ Triệt trước kia quá ngu xuẩn và dễ khống chế nên Hoắc Hoằng quyết định mượn tay để tiêu diệt Tô gia, hơn nữa Hoắc Tử Nhiêu làm ra chuyện thích khách ở hành cung Nam Sơn nên lão mới tìm kẻ thế tội, vì thế mới lôi Tô gia ra gánh trách nhiệm?”


      Thương Lâm vừa giãy giụa vừa gật đầu. “ sai, bọn chúng tính toán rất chặt chẽ nhưng đáng tiếc là bọn chúng ngờ được rằng hoàng đế bị đánh tráo, cho nên kế hoạch kín kẽ ấy cũng thất bại theo. chỉ như thế còn kéo Tô Kị vào cuộc, khiến cho diễn ra những chuyện sau đó.” nhăn mày. “ xem rốt cuộc Tô Kị có biết chuyện của Tô gia ?”


      “Vốn biết nhưng chắc chắn bây giờ biết.” Dịch Dương . “Thuở ấu thơ, Tô Kị từng được Tô gia cứu giúp. Nghe có vẻ có quan hệ sâu xa nhưng thực tế, bọn họ rất ít qua lại với nhau, vì thế món nợ ân tình vẫn còn đó. Sau đó Tô gia bị phán tội tử hình vì hành thích hoàng đế, Tô Kị mới vội vã chạy tới Cận Dương. Sau vài lần điều tra liền hiểu Tô gia đơn giản chỉ là nhà giàu bình thường mà là nanh vuốt của Hoắc Hoằng. Cho nên, nhất định phải cứu bọn họ….”


      Thương Lâm nghe ra được thâm ý trong đó. “Bởi vì Tề Vương Hạ Lan Duệ?”


      “Ừ.” Tô gia làm việc cho Hoắc Hoằng bao nhiêu năm nay, những gì trong tay bọn họ chỉ muốn có mà Hạ Lan Duệ cũng muốn có. Cho nên lúc ấy Tô Kị có thể mang người của Tô gia rời khỏi thành trong vòng vây trùng điệp của là do Hạ Lan Duệ giúp đưa .”


      cách khách nay người của Tô gia lãnh thổ của Yến Quốc?


      Thương Lâm im lặng lúc, bỗng nhiên cảm thấy đúng lắm. Bây giờ chẳng phải là lúc khoe khoang những gì nghe ngóng được sao? Sao cuối cùng lại trở thành giảng giải cho ?


      biết bao nhiêu về Tô gia?”


      “Biết phần mà thôi, những chuyện còn lại là nửa đoán nửa bí.” Dịch Dương mỉm cười. “Tin tình báo của em cũng rất có ích, ít ra có thể khẳng định lại những suy đoán của .”


      “Chỉ thế thôi à…” Thương Lâm lầu bầu, cảm thấy hơi nản chí. Thế mà vừa nãy còn cảm thấy lần này mình biểu xuất sắc lắm.


      “Chứ em còn muốn sao nữa?” Dịch Dương liếc xéo , thấy chán nản mới an ủi câu. “Được rồi, vậy cố gắng khen em vài câu nữa vậy.”


      Tằng hắng vài tiếng, đổi sang giọng nghiêm túc. “Lần này em rất lợi hại, quá trình moi được tin tức từ trong miệng của Hoắc Tử Nhiêu rất xuất sắc, cảm thấy em có thể làm nhân viên tình báo được đấy.” vỗ đầu . “Thương Lâm đồng chí, tổ chức ghi nhận thành tích của , mong tiếp tục cố gắng.”


      chết !” Thương Lâm bực bội há miệng ra, làm bộ định cắn . Dịch Dương giả vờ né người qua tránh, Thương Lâm nhân cơ hội đó thoát khỏi tấm chăn, lấy được tự do.


      “Cuối cùng cũng ra được.” thở ra vài hơi, vui vẻ như là Tôn Ngộ thoát khỏi Ngũ Hành Sơn sau năm trăm năm bị nhốt bên dưới.


      Dịch Dương mỉm cười nhìn . Thương Lâm cảm thấy bộ dạng này của quá đáng ghét nên lại nhào tới trước, vung cánh tay ra. Miệng lại động thủ, thái độ rất kiên quyết, như là đánh được chịu thôi.


      Hai người vốn nằm giường tán gẫu, lúc này làm như thế rất giống với cảnh đùa giỡn khi lên giường. Khi Thương Lâm phản ứng lại được bị Dịch Dương ôm chầm lấy và thuận thế đè lên người .


      đè tay lên đầu, đôi mắt đen cứ nhìn chằm chằm vào , như cười như .


      Thương Lâm cảm thấy ánh mắt ấy quá nóng bỏng, cứ bùng lên trong đáy mắt, quá đẹp, khiến người ta rất thích. thất thần vì tâm lí rối rắm đưa tay lên vuốt ve lượt khắp gương mặt .


      “Haiz, hỏi em chuyện nhé.” Dịch Dương thầm.


      “Chuyện… chuyện gì?”


      “Chúng ta … làm lành rồi đúng ?” cúi đầu thấp hơn, nhìn chớp mắt. “ cách khác, theo đuổi được em rồi đúng ?”
      misa thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 57: Ân ái





      Thương Lâm cắn môi, đôi mắt cứ sáng lấp lánh, trong đó có chút ngượng ngùng nhưng phần nhiều là thản nhiên tiếp nhận.


      còn phản kháng hay giãy giụa, ép buộc bản thân mình nữa.


      ra Dịch Dương cũng sớm xác định được, bây giờ hỏi câu này cũng chỉ là hình thức mà thôi. Thấy như thế khỏi bật cười, sau đó môi liền phong kín môi .


      Nụ hôn nhàng và triền miên. Lưỡi lướt qua, vẽ lại vành môi , dường như bao giờ biết chán.


      “Ưm…” Thương Lâm bị hôn tới nỗi kiềm chế được mình, tay liền trượt xuống bám chặt lấy bờ vai . Xương vai quá cứng làm khó chịu nên nhíu mày rồi nhích tay lên , ôm lấy cổ , và cuối cùng là luồn những ngón tay vào mái tóc .


      Đương nhiên là theo đuổi được . Sau khi suýt chút nữa là mất tính mạng, cảm thấy so đo tính toán của mình trước đây còn quan trọng nữa mà được ở bên cạnh mới là chuyện đáng quý nhất đời này.


      Hơn nữa, vẫn luôn nhớ như in buổi sáng hôm ấy, khi nằm trong lòng tỉnh lại, đập vào mắt là giọt nước mắt dần dần chảy ra từ khóe mắt nhắm chặt, trượt dài gương mặt vốn luôn bình thản của .


      chưa bao giờ nghĩ rằng rơi lệ vì mình. Người như , mạnh mẽ quyết đoán, nắm mọi thứ trong tay, nhưng ngờ cũng có những giây phút yếu mềm.


      Sau lần đó, hoàn toàn còn nghi ngờ gì về tấm lòng của dành cho mình. lo được lo mất trước kia cũng biến mất tăm.


      muốn , vậy cho . Dù sao trao cho cả trái tim mình rồi.


      Nhưng trước đó, vẫn còn chuyện muốn cho biết.


      “Em chuyên tâm chút coi…” Bất mãn vì thất thần của Thương Lâm, Dịch Dương cắn lên môi cái, sau đó mới lưu luyến buông môi ra.


      Mái tóc dài đen nhánh đầu bị xõa ra, phủ lên chiếc áo ngủ bằng lụa trắng tinh. Hai màu sắc đối lập nhau nhưng tạo thành mâu thuẫn mà tạo nên vẻ mê hoặc lòng người. Trước kia, Thương Lâm từng thấy trong sách có viết: “Vẻ đẹp của chàng là duy nhất, thế gian có người thứ hai”. Lúc ấy vẫn thể tưởng tượng được chàng trai như thế nào mới có thể xứng đáng với câu này. Bây giờ, nhìn thấy cuối cùng hiểu được.


      Độc nhất vô nhị. Dịch Dương rất xứng với bốn chữ này!


      Mái tóc của bị nắm trong tay giống như là nắm dải lụa đen óng ả. Dịch Dương nhìn nó lúc rồi thở dài hơi. “ cách nào quen được.”


      chuyện tóc tai của mình. Có trời mới biết, sống hơn hai mươi năm đời, tóc của chưa bao giờ dài quá tai, thế mà bây giờ đột nhiên có thay đổi lớn như thế, quả là làm người ta khó mà chấp nhận được.


      Thương Lâm cong môi lên cười, mặt đỏ ửng. “Nhưng em cảm thấy… rất đẹp mà.” Giọng thầm. “Tóc dài ngang lưng…”


      Dịch Dương khẽ nheo mắt lại, ánh mắt ấy mang theo vẻ khó lường, như là sắp chồm về phía lần nữa. Thương Lâm vội vàng đưa tay chặn môi của lại, nghiêm túc . “Dịch Dương, em… có bí mật muốn với .”


      Tim bắt đầu đập nhanh. Cho dù lúc nãy bị hôn như thế cũng hồi hộp đến vậy. Môi khẽ mím lại, nhọc nhằn nuốt ngụm nước bọt.


      Chàng trai bị dục vọng khống chế kia vốn cho đó là chuyện quan trọng, tay vẫn cứ tiếp tục lướt những đường cong của chứ chịu an phận. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen láy của , lại bị cái thần trong ấy làm cho bừng tỉnh.


      Hình như… có chuyện gì rất quan trọng cần với .


      Cố gằng kiềm nén cơn sóng tình dâng trào trong lòng, hỏi với giọng lịch lãm của gã la lăng: “Bí mật gì?”


      Giọng hết sức nhàng. Nếu đè người để những lời này có lẽ còn ga lăng hơn nữa…


      Thương Lâm hít sâu hơi, từ từ kể ra những lời mà mình vẫn giấu trong lòng bao ngày nay. “Khoảng 5 năm trước, có phải từng cứu ở Nghê Châu ?”


      Đây chính là nguyên nhân cứ chần chừ, chịu thổ lộ lòng mình với bấy lâu nay. Duyên nợ từ trước này ngừng đeo bám lấy , khiến thể thấy lòng bình an.


      hi vọng biết được từ trước, từ rất lâu về trước, bọn họ gặp nhau rồi.


      Chân mày của Dịch Dương bắt đầu cau lại. “Sao tự nhiên em lại hỏi tới chuyện này?” tập trung suy nghĩ. “5 năm trước? Vậy phải nghĩ kĩ lại mới được.”


      Thương Lâm nhìn chằm chằm vào chớp mắt, sợ bỏ lỡ bất cứ phản ứng nào của . Dịch Dương bị nghiêm túc của làm ảnh hưởng nên cũng bắt đầu ngẫm nghĩ cẩn thận.


      “5 năm trước…” Kí ức giống như mặt biển mênh mông, bắt đầu tìm kiếm trong đó, cố gắng tìm được chút vết tích. “Hình như từng cứu .”


      Vào buổi tối, được nghỉ phép nên ở nhà. Khi ra ngoài dạo gặp được bị cướp giật. Ra tay cứu giúp chẳng qua là chuyện hết sức bình thường, sau đó đưa ấy đến bệnh viện, trả viện phí, coi như là làm được việc tốt.


      Nhưng sao lại hỏi tới chuyện này?


      nhìn . “ đó…”


      Thương Lâm mở to đôi mắt, bên trong rưng rưng những giọt lệ trong veo. “ đó chính là em.”
      misa thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      biết với đây chỉ là chuyện hết sức cỏn con nhưng đối với nó lại tầm thường chút nào. Việc ra tay cứu để lại trong lòng dấu ấn rất và được nâng niu gìn giữ trong suốt những năm tháng sau đó, khắc sâu trong lòng.


      Dịch Dương nhìn đối mắt sáng rực của Thương Lâm, bỗng nhiên biết gì. giờ tâm trạng của rất kích động, lệ rưng rưng trong mắt, theo động tác nháy mắt của , giọt lệ từ từ chảy xuống, khiến vừa đau lòng vừa xót xa.


      Dịch Dương đưa tay lên gương mặt , đón lấy giọt nước mắt ấy. “Là em?”


      “Đúng vậy…” Thương Lâm hi vọng mình có thể bình tĩnh chút nhưng cách nào làm được, hoàn toàn thể kiềm chế được giọng run rẩy của mình. “Người được cứu chính là em. Người được đưa tới bệnh viện là em. Người luôn nhớ mãi quên, dù qua bao nhiêu năm tháng cũng là em…”


      hít sâu hơi, bỗng nhiên cảm thấy thế rất vô thường. Duyên trời quá kì diệu, ra nó mọi thứ được ông trời sắp đặt từ trước.


      Thương Lâm vẫn đợi phản ứng của sau đó nhưng ai ngờ, chỉ im lặng lát là lại cúi đầu, hôn lên môi .


      Khác với nụ hôn dịu dàng và triền miên khi nãy, lần này động tác của vội vã và kích động, khiến cho cảm thấy hơi đau. Đồng thời lúc đó, tay cũng bắt đầu dạo chơi cơ thể , nhen lên những ngọn lửa cháy bỏng.


      Thương Lâm bi tiến công mãnh liệt của làm cho choáng váng. Đầu óc trống rổng, chỉ có thể gắng sức bấu chặt lấy , hi vọng có thể tìm chút điểm tựa, giống như là người chết đuối ôm chặt lấy phao cứu sinh vậy.


      Chiếc áo ngủ mỏng manh, nhiệt đô cơ thể tăng lên cách nhanh chóng khiến cho có cảm giác như ôm bình nước nóng. Nhưng ràng là thấy vẫn chưa đủ. Môi của hai người chỉ tách ra chút, cau mày nhìn trong chốc lát, dường như là suy nghĩ gì đó.


      Thương Lâm ngơ ngác nắm tay , dắt về phía bộ phận khó kia.


      Mặt Thương Lâm đỏ bừng lên. định né tránh nhưng thể nà thoát khỏi sức lực của nên cuối cùng tay bị đè lên nơi nóng cháy và cương cứng ấy.


      Nó rất nóng.


      cảm thấy lòng bàn tay mình như bị ngọn lửa thiêu đốt và lan ra khắp cánh tay, cuối cùng truyền lên não cách nhanh chóng. Thương Lâm đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa bối rối nhìn Dịch Dương. “ buông tay ra…”


      tưởng tượng chuyện này nhiều lần rồi, hôm nay coi như thực được.” Dịch Dương thở hơi. “Em đừng có nhìn như thế. Em mà còn nhìn thế là thể nhịn được nữa đấy.” (Bạn Sênh tác giả: …Thế nào là thể nhịn được nữa? Bộ bây giờ có nhịn sao hả Dịch?)


      Thương Lâm cảm thấy ánh mắt của mình hết sức trong sáng, thế mà Dịch Dương cứ khăng khăng là nó dụ dỗ phạm tội, cho nên đầy nửa phút sau, thể nhịn được nữa, tiếp tục đè lên người . “Là em ép đó!”


      Thương Lâm: “… muốn giở trò lưu manh cứ làm, đừng có ở đó lấy cớ này cớ nọ.”


      “Được, nếu em thoải mái như thế khách sáo nữa!” Dịch Dương bắt được sơ hở trong lời của nên lập tức hành động ngay.


      Quần áo của hai người được cởi hết lớp này đến lớp khác nhưng Thương Lâm hề cảm thấy lạnh. Cánh tay của người đàn ông ôm rất mạnh mẽ và vững chải, được ôm trong vòng tay giống như là con diều được sợi dây điều khiển, cần nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cần theo dẫn dắt của là được.


      Ánh nến bên ngoài vẫn chưa được dập tắt, vẫn có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú của , cùng với… dáng người lần trước chưa nhìn


      Vóc người của Từ Triệt thiên về hướng gầy gò mảnh khảnh, khỏe mạnh cho lắm cho nên Dịch Dương thể chịu nổi. Sau khi nhập vào người Từ Triệt, tốn ít công sức để luyện tập. Bây giờ, cơ thể này vẫn còn gầy nhưng lại rất mạnh mẽ, sờ vào đâu là gặp cơ bắp ở đó, nhìn kiểu nào cũng thấy rất hấp dẫn.


      Cảm nhận được thỉnh thoảng Thương Lâm lại đưa mắt nhìn lén mình, Dịch Dương khẽ mỉm cười, dùng đùi cọ vào người rất ám muội. “Gọi tên !”


      “Cái gì?” Thương Lâm mơ mơ màng màng nên tai cũng được thính lắm.


      Dịch Dương cắn lên chóp mũi cái, giọng trầm khàn. “Gọi tên của …”


      “Dịch… Dương?” Lần này Thương Lâm nghe , nhưng vừa gọi lên tiếng phải thốt lên. “…”


      Đáng ghét, đáng ghét ! Sao làm chuyện đó mà… lại báo trước tiếng!


      Dịch Dương chìm trong bao bọc ấm áp của , nhịn được nên phải thốt lên tiếng thở dốc như vừa đau đớn vừa sung sướng. nhớ nhung cảm giác này từ rất lâu rồi, thậm chí có nhiều đêm còn trằn trọc mất ngủ vì nó, khiến vừa xấu hổ vừa nóng bức. Vài tháng sau, cuối cùng cũng được như ý nguyện nên cho dù là người có sức kiềm chế rất giỏi cũng khỏi mất kiểm soát. Huống chi Dịch Dương vừa được nếm thử trái cấm là phải ăn chay suốt nửa năm trời.


      Động tác của hề dừng lại, dáng vẻ cũng hết sức mê đắm, nhưng chỉ có đôi mắt là nhìn cách chăm chú, dường như là muốn quan sát phản ứng của .


      … nhìn em… làm cái gì?” Dưới tác động của , giọng của Thương Lâm trở nên ngắt quãng, chỉ có thể ra những tiếng vụn vặt.


      “Nhìn em… đương nhiên là vì em rất đẹp.” Dịch Dương lại chuyển động chút, thấy quả nhiên bị mình làm cho phải rên lên kiều mới cong môi lên cười.


      khóe mắt là vẻ đắc ý rất hiếm thấy.


      kéo về phía mình chút khiến cho hai cơ thể nóng bỏng dán sát vào nhau, khoảng cách nào. Sau đó lại là trận quấn quýt đam mê.


      Thương Lâm nằm lớp chăn đệm mềm mại, bên là sức nặng của . cảm thấy mình như bị bao vây, cả thế giới đều cách rất xa , chỉ có bóng là tràn ngập trong tầm mắt của .


      Tràn ngập cả trái tim nữa.


      cảm thấy hơi hoảng sợ, nhưng rồi lại cảm thấy bình yên. Như thế cũng tốt. Nếu có ngày bọn họ lạc vào hoang mạc vô biên, trước mắt là nơi hoang vu bạt ngàn chỉ cần có bên cạnh, cũng tuyệt vọng.


      nắm lấy tay , cho dù ở sa mạc cũng có thể tìm thấy phồn hoa đô thị.


      chìm đắm trong mật ngọt của tình thể thoát ra được, mãi đến cuối cùng mới kịp phản ứng lại, ra sức mà đẩy vai . “ ra ngoài … em muốn uống thuốc nữa đâu!”


      Dịch Dương nhúc nhích, ngược lại còn ôm chặt hơn nữa. “Uống thuốc gì chứ… Có con là chuyện tốt, chúng ta sinh nó ra.” thở dốc tiếng. “Quên với em, khác với Hoắc Hoằng. Có thể trở thành con của , coi như nó biết cách đầu thai.”


      Thương Lâm: “… thắng.”
      misa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :