1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 3: Trợ giúp






      Thương Lâm bị nắm cằm, nhìn gương mặt tuấn gần ngay trước mắt kia, ý nghĩ đầu tiên của là: “Cmn, sống bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng đợi được ngày bị đùa bỡn, đối phương còn là đẹp trai nữa chứ. Nhìn kiểu gì cũng thấy mình có lời.” Nhưng giây sau, liền nhìn thấy trong vẻ liếc mắt đưa tình kia là đôi mắt đen bình tĩnh, bên trong đầy vẻ cảnh cáo.


      cảm thấy… hình như hiểu được định làm gì…


      cười thẹn thùng, : “Bệ hạ quá khen rồi, thần thiếp… hổ thẹn dám nhận…”


      Ánh mắt toát lên vẻ tán thưởng rất ràng, dường như khen ‘phản ứng nhanh nhạy’. “Cho nên, mĩ nhân, nàng chưa từng hại Hoắc quý phi, đúng ?”


      “Đương nhiên là chưa từng.” Thương Lâm tiếp tục thẹn thùng, còn tinh tế lộ ra chút uất ức trong biểu cảm: “Thần thiếp và Hoắc quý phi cùng hầu hạ bệ hạ, cũng coi như là người nhà, sao thần thiếp lại hại nàng ấy chứ?”


      “Ừ, trẫm cũng nghĩ thế.” gật đầu, quay người qua với Hoắc Tử Nhiêu: “Nàng cũng nghe rồi đấy, hoàng hậu chưa từng hại nàng.”


      Hoắc Tử Nhiêu trợn tròn mắt nhìn tình tiết của vở kịch này được triển khai cách thần tốc, nàng ta gần như là há hốc mồm. “Bệ hạ… bệ hạ chỉ tin vào lời từ phía của nàng ta mà hoài nghi thần thiếp sao?”


      “Trẫm hoài nghi nàng bao giờ?” ngạc nhiên: “Trẫm chỉ cảm thấy nữ tử có ngoại hình đẹp thế này chắc chắn bên trong cũng có trái tim lương thiện, làm những chuyện hèn hạ như vậy.” Thấy Hoắc Tử Nhiêu dường như muốn phản bác, lại ung dung bổ sung thêm câu: “Cũng giống như ái phi nàng, hai năm nay trẫm tin tưởng, sủng ái nàng như vậy chính là vì cảm thấy nàng là người xinh đẹp hiền lương. Hoàng hậu có độc hại nàng, nàng cũng chưa từng hãm hại nàng ấy. Chứ lẽ nàng cảm thấy trẫm nghĩ sai rồi sao?”


      Hoắc Tử Nhiêu há miệng muốn gì đó nhưng hoàn toàn biết gì. Hoàng đế rồi, người ta cảm thấy mỹ nữ đều có tính tình lương thiện, nàng ta là thế, Hạ Lan Tích cũng vậy. Nếu nàng ta phủ nhận điều này, há chẳng phải cũng phủ nhận chính bản thân mình rồi sao?


      Thương Lâm nhìn vẻ mặt của Hoắc Tử Nhiêu, suýt nữa là bật cười ha hả. cứ tường mình giỏi đóng kịch, ngờ gã bạn của Chu Tuấn còn lợi hại hơn, biết cách giải quyết tận gốc vấn đề. Hoắc Tử Nhiêu phải ngậm bồ hòn, làm cho sung sướng.


      “Có điều ái phi à, nàng quả làm trẫm hơi ngạc nhiên đấy.” tiếp tục : “Mấy ngày trước trẫm bị bệnh, thấy ái phi vất vả chăm sóc ngày đêm nên trong lòng trẫm rất cảm động. Nhưng ngờ lúc ái phi chăm sóc trẫm mà còn nhớ tới việc thẩm vấn cung nữ trong Tiêu Phòng Điện, đúng là nhân tài có thể làm cùng lúc nhiều việc.”


      Hoắc Tử Nhiêu nghe thế sống lưng toát mồ hôi lạnh, lúc này nàng ta mới phát ra hôm nay mình phạm quá nhiều sai lầm.


      Trước mặt hoàng đế, nàng ta vẫn luôn giả vờ tình sâu nghĩa nặng với , như thế mới có thể lừa gạt khiến cho sủng ái nàng ta vô độ. Nhưng vừa rồi nàng ta lại vô ý lỡ miệng, khiến hoàng đế cảm thấy nàng ta đối với cũng đến mức như những gì thể nên khó tránh trong lòng cảm thấy khó chịu. Thảo nào lúc nãy ngoài cửa điện nhìn thấy Hạ Lan Tích cũng có phản ứng gì, chỉ khi nghe xong những lời nàng ta mới đột nhiên khen ả xinh đẹp.


      “Bệ hạ hiểu lầm rồi, thần thiếp…” Hoắc Tử Nhiêu quýnh lên, lập tức định biện bạch nhưng bị hoàng đế ngắt lời: “Được rồi, đừng nữa, trẫm cảm thấy hơi mệt, muốn được yên tĩnh chút. Nàng về trước .”


      “Vậy còn người…”


      “Trẫm thấy Tiêu Phòng Điện này có ít người, muốn ngồi đây thêm chút nữa.” thờ ơ : “Tiện thể tán gẫu với hoàng hậu của trẫm về phong thổ và con người Yến Quốc, coi như mở mang thêm tầm mắt. Còn về phần độc trong điểm tâm là thế nào hôm khác trẫm cho nàng câu trả lời.”


      Quả nhiên là giận dỗi nàng! Hoắc Tử Nhiêu xác định được điều này gấp gáp nữa. Bệ hạ làm thế chứng tỏ rất thâm tình với nàng, vậy nàng tìm cơ hội khác giải bày tâm với là được, lúc này cứng đầu cứng cổ phải là kế hay.


      “Vậy thần thiếp xin cáo lui.” Hoắc Tử Nhiêu hành lễ rồi lặng lẽ liếc Tiểu Điệp quỳ dưới đất cái để cảnh cáo, khiến nàng ta phải giữ mồm giữ miệng. “Xin hoàng hậu hãy chăm sóc bệ hạ.”


      “Quý phi thong thả.” Thương Lâm mỉm cười gật đầu, làm ra vẻ hiền lương thục đức.


      Thấy Hoắc Tử Nhiêu dẫn người xa, chàng trai mặc áo bào đen cũng ung dung bảo người hầu xung quanh. “Các ngươi cũng lui xuống .”
      Cung nữ thái giám ngẩn ra, nhưng khi thấy bệ hạ nắm lấy tay hoàng hậu nương nương, tỉ mỉ nghiên cứu làn da mịn màng của nàng lập tức ngầm hiểu ý. “Dạ.”

      Cuối cùng trong điện cũng sạch , chỉ còn lại hai người họ. Vẻ thẹn thùng mặt Thương Lâm lập tức bị gió lốc cuốn sạch, lập tức rút tay mình lại.

      Chàng trai mặc áo bào đen nhìn bàn tay trống của mình, mặt vẫn nở nụ cười nhưng trong nụ cười ấy có thêm vài phần chế giễu: “Trở mặt ngay à, đừng quên lúc này tôi cứu mạng đó.” nghĩ ngợi chút. “Cộng thêm lần ở nhà A Tuấn tổng cộng nợ tôi hai cái mạng.”

      Nghe thế, Thương Lâm lập tức thấy đuối lý. Tuy tên này phải tốt lành gì, lúc nãy còn tính bắt quỳ xuống, nhưng đúng là có lỗi với trước. Vừa rồi cứu , cũng coi như là so đo thù hận trước kia.

      “Ừm, tôi chỉ cảm thấy chúng ta thân mật thế này hay lắm.” lựa chọn từ ngữ cho thích hợp. “Diễn kịch cho người ta xem là được rồi, khi có ai cần như thế.”

      cười xùy tiếng: “ giống như tôi thích nắm tay lắm vậy.”

      Thương Lâm làm như nghe thấy những lời châm chọc này, thẳng vào vấn đề: “Này, chúng ta trao đổi chút tin tình báo . Phía sao rồi?” xong, mới nhớ sực ra: “ đúng đúng, đầu tiên là tự giới thiệu trước , tôi còn chưa biết tên gì.”

      khẽ đưa mắt nhìn , nhưng chuyện.

      Thương Lâm thấy chuyện đoán là trong lòng còn giận, cảm thấy mình nên chủ động chút hơn: “Tôi tên là Thương Lâm, Thương trong thương nhân, Lâm trong mưa rào, là bạn thân của bạn của bạn thân .” Quan hệ xa như vậy mà cũng bị cố níu kéo thành quan hệ chiến hữu thân mật.

      quá thành khẩn, đếm xỉa tới hồi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi tên là Dịch Dương.”

      “Dịch Dương? Dương trong cây dương sao?”

      phải, Dương trong tung bay.”

      Thương Lâm à tiếng, trong lòng thầm nghĩ sao giống với cái tên này gì hết vậy, ràng là kẻ nham hiểm khó lường!

      “Vậy dùng lý do gì để gạt những người bên cạnh?” Dịch Dương hỏi.

      “Gạt những người bên cạnh?” Thương Lâm chớp mắt. “ định tính cách của tôi giống với Hạ Lan Tích sao?” Thấy Dịch Dương gật đầu, bình thản xua tay: “Chuyện này đơn giản thôi, mấy tiểu thuyết xuyên đều viết bị bệnh lâu quá nên đầu óc mơ màng, dối vài câu là được ấy mà.” Hạ Lan Tích từ xa gả đến Ngụy Quốc, tâm phúc bên cạnh chỉ có mình Nhập Họa, có điều nương Nhập Họa kia cũng được thông minh lắm, muốn lừa gạt nàng ta cũng chẳng phải việc gì khó. Thấy nàng ta ngừng lo lắng cho ‘bệnh tình’ của mình, Thương Lâm cũng thấy áy náy.
      misa thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dịch Dương hừ lạnh tiếng. “ nhõm rồi.”


      “Thế nào, chẳng lẽ làm thế sao?” Thương Lâm hoang mang.


      Dịch Dương gõ gõ tay lên mặt bàn bóng loáng. “Nếu tôi mình bị mất trí nhờ e là ngày chết cũng còn xa.”


      Thương Lâm giật mình kinh hãi: “Là… là sao chứ?” Nhớ tới chuyện vừa rồi, bỗng cảm thấy bất thường. “ là hoàng đế, muốn tha cho tôi cứ tha, sao phải giả vờ như vậy?”


      “Lẽ nào mấy tiểu thuyết xuyên đọc có dạy rằng hoàng đế cũng rất khó làm sao?” Dịch Dương thản nhiên : “Hoàng cung của Ngụy Quốc này được bình thường lắm, tình cảnh của hoàng đế Ngụy Quốc càng bất ổn hơn. Có nhiều chuyện phải cẩn thận mới được.”


      Thương Lâm im lặng nhìn lát: “ có thể hơn chút được ? Chỉ số IQ của tôi chỉ có 80.”


      Dịch Dương cười xùy tiếng. “Tôi thấy lúc nãy cũng thông minh lanh lợi lắm mà, sao tới đây ba ngày rồi mà vẫn chưa nghe ngóng tình hình trong hoàng cung này?” dừng lát rồi tiếp: “ biết gì về xuất thân của Hoắc Tử Nhiêu?”


      Thương Lâm gật đầu. “Nhập Họa tôi chuyện này, ta Hoắc Tử Nhiêu là thứ nữ của Tư Mã đại tướng quân Hoắc Hoằng, vì dung mạo quá xinh đẹp nên mới được … được hoàng đế trước kia thích và nạp vào cung. Hoàng đế rất sủng ái ta, ngay cả ngọc ấn của hoàng hậu cũng giao cho ta giữ, rất có dáng dấp của vợ cả.”


      “Vậy biết gì về Hoắc Hoằng?”


      Chuyện này Thương Lâm được lắm. Nhập Họa mới tới Ngụy Quốc được hai tháng, có nhiều chuyện cũng biết nhiều hơn bao nhiêu, tin tức nghe ngóng được cũng có hạn.


      Dịch Dương thở dài. “Tôi người ngay.”


      “Ai?”


      “Hoắc Quang.”


      Thương Lâm tắc lưỡi: “ đến tên gian thần Hoắc Quang có quyền phế, lập hoàng đế thời Tây Hán sao?”


      Mặt Dịch Dương có chút biểu cảm. “Mấy ngày nay tôi tìm cớ đọc lại tấu sớ của triều thần, rồi nghe ngóng tin tức từ các cung nữ thái giám bên cạnh, về cơ bản xác định được quả tên Hoắc Hoằng này tập trung mọi quyền lực, ngay cả hoàng đế cũng làm gì được , giống như Hoắc Quang năm đó.”


      “Hơn nữa, còn có đứa con ở trong cung… Ngoài có quyền thần, trong có sủng phi, bọn ngoại thích này phân bố rộng .” Thương Lâm lẩm bẩm, sau đó lập tức bừng tỉnh: “Nếu như chỗ dựa của Hoắc Tử Nhiêu đúng là to như núi. nàng thiên kim tiểu thư xinh đẹp là thế, lòng muốn làm hoàng hậu nhưng lại bị tôi cản đường?” Nàng ra vẻ hoảng sợ. “ được được, nếu tôi tiếp tục ở đây bị họ ăn tươi nuốt sống mất, tôi phải tìm đường chuồn ngay!” xong, làm bộ như muốn đứng dậy chạy .


      Dịch Dương kéo cánh tay lại. “ chạy đâu được chứ?”


      “Đâu cũng được hết!” Thương Lâm mang vẻ mặt bi ai. “Nể tình chúng ta đều là ‘made in China’, bệ hạ hãy nghĩ cách giùm cho thần thiếp , cho thần thiếp con đường trốn!”


      “Ngại quá, chỉ e là có đường chạy.” Dịch Dương chậm rãi . Trong mắt Thương Lâm, gương mặt ánh tuấn ấy cực kỳ đáng ghét.


      “Tại sao?”


      quên thân phận của mình rồi sao?” Dịch Dương . “ là công chúa của Yến Quốc, nếu chạy trốn rồi tôi phải ăn sao với Yến Quốc đây?”


      “Cứ tôi bệnh chết là được!” Thương Lâm . “Mấy người Hoắc Tử Nhiêu vốn định thủ tiêu tôi, chúng ta cứ thuận nước giong thuyền, giả vờ như tôi chết, sau đó lén thả tôi ra. Đến lúc đó, tôi ngoan ngoãn làm dân đen cu li, còn bệ hạ người có thể tiếp tục làm hoàng đế, chúng ta nước sông phạm nước giếng, tốt biết bao.”


      Nụ cười của Dịch Dương trở nên lạnh hơn: “Sau đó sao? Đường đường là công chúa Yến Quốc, gả tới Ngụy Quốc chưa đầy nửa năm chết, cho là phía Yến Quốc chịu để yên sao?” Giọng của trở nên hơn. “Đến lúc đó, nếu có tin gì đó đồn ra ngoài, cái chết của công chúa đơn giản như vậy… Mấy người Hoắc Hoằng chắc chắn rất vui khi nhìn cảnh này.”


      Thương Lâm nghe những lời , hơi ngẩn ra. Tốt xấu gì cũng học lịch sử nhiều năm, cũng quen thuộc với việc tranh đấu đoạt quyền của thời cổ đại nên vừa nghĩ chút là hiểu ngay. “Ý của là…” đến gần sát . “Lần này Hoắc Tử Nhiêu đối phó với tôi là cho cha ta sai bảo? Từ đầu bọn họ muốn tôi chết, sau đó dùng chuyện này khiến cho Yến Quốc bất mãn, xuất binh thảo phạt Ngụy Quốc? Hoắc Hoằng thừa cơ hội này trách mắng hoàng đế tài đức, nghĩ mọi cách để thế ngai vàng…” Suy đoán này vừa được thốt ra, lập tức giật mình tới nín thở.


      Dịch Dương nhướng mày. “ tồi, hiểu ý rất nhanh, uổng công tôi lúc nãy nhẫn nhục chịu đựng cứu mạng.”


      Nhẫn nhục chịu đựng? chỉ hành động đùa bỡn đấy sao?


      Thương Lâm giận dữ, định trả đũa lại bị thân thiết nắm tay. đẹp trai luôn lạnh lùng ấy lúc này mỉm cười nhìn , giống như ấp ủ mưu to lớn. “Cho nên hoàng hậu à, nàng thể , càng thể chết. Nàng phải sống khỏe mạnh, vì tương lai tốt đẹp của chúng ta!”
      misaVõ Nguyễn Ngọc Tâm thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 4: Diễn kịch






      giờ tình hình rất ràng: Thương Lâm và Dịch Dương cùng rơi vào thời đại mà có quỷ mới biết là đâu này, dưng trở thành hoàng đế hoàng hậu của Ngụy Quốc, chờ đợi bọn họ phải là rượu thịt xa xỉ, vui vẻ hành lạc mà là đao kiếm chớp lóe, thập diện mai phục. Ui trời, cuộc sống quả là nhiều màu sắc!


      Để sống và tìm được đường về nhà, để thực cuộc đời huyền thoại của nhân vật chính, để bị cha con họ Hoắc xẻ thịt chấm mắm, bọn họ phải vực dậy tinh thần, đấu trí đấu dũng với cha con nhà nọ.


      Theo những gì Dịch Dương được biết, hoàng đế Từ Triệt của ngụy Quốc tính tình phong lưu, tuy cực kỳ sủng ái Hoắc Tử Nhiêu nhưng phải thích những người khác. chìm trong tưởu sắc thời gian dài nên thân thể được tốt lắm, nếu tiếp tục như thế chắc là sống được bao lâu nữa. Dường như Hoắc Hoằng cũng muốn thế, cho nên vẫn chưa ra tay với Từ Triệt, kiên nhẫn đợi đến ngày ‘chết cách tự nhiên’. Điều đáng là hậu cung của Từ Triệt vẫn có đứa con nào.


      Cho nên, dù có công chúa Yến Quốc tới sớm muộn gì Hoắc Hoằng cũng ra tay chiếm đoạt ngai vàng, bây giờ chỉ ra tay sớm hơn mà thôi. Thương Lâm biết điều gì khiến đổi ý, chỉ biết bây giờ mình rơi vào trong ván cờ này, mà người duy nhất có thể thả lại nhất định muốn kéo cùng chết chung. Dưới tình thế buồn bực chịu nổi, đành phải bắt lấy ưu thế duy nhất để châm chọc .


      “Tuy Hạ Lan Tích yếu đuối chút nhưng dù sao cũng vẫn bình thường, có bệnh gì đáng ngại, giống …” nhướng mày, nhìn Dịch Dương và cười nỗi đau của người khác. “Thế nào, có cảm thấy dương khí… đủ ?”


      Từ Triệt này tuy đẹp trai đến lóa mắt nhưng lại quá phóng túng, làm cơ thể suy yếu. Bây giờ Dịch Dương xuyên vào thân thể , chắc ít nhiều gì cũng cảm nhận được cảm giác khó ấy…


      Dịch Dương nghe xong lạnh lùng nhìn : “ ngờ cũng am hiểu quá nhỉ.”


      Thương Lâm lầm bầm nho : “Tốt xấu gì tôi cũng là người từng xem rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình…”


      Lần này Dịch Dương chán đến chả buồn liếc lấy cái, kết luận luôn: “Nội dung của tiểu thuyết ngôn tình nay phong phú.”


      thế làm Thương Lâm cũng cảm thấy ngại ngùng, vội vàng đánh trống lảng: “Nội dung gì chứ, sao còn chưa , trễ rồi mà?”


      Dịch Dương vươn vai duỗi người, nằm bệch xuống đất: “? Ai tôi ?”


      Thương Lâm há hốc mồm: “ thế là sao?”


      Dịch Dương nghiêng đầu qua. “ quên nay chúng ta có quan hệ gì rồi sao? Tôi ở lại chỗ chẳng phải là chuyện bình thường à?”


      Lúc này trời chạng vạng, những tia nắng lờ mờ xuyên qua tường, chiếu vào vườn, rồi xuyên qua cửa sổ mở toang tiến vào trong điện. mặc áo bào đen, tóc búi bằng trâm ngọc, nhàn nhã nằm dưới đất, gương mặt trắng trẻo là đôi mắt đen sâu thấy đáy, hết sức trầm tĩnh. Thương Lâm và nhìn nhau trong giây lát, sau khi hiểu ra ý trong lời mặt lấp tức nóng lên và đỏ bừng.


      …” tức giận nên lời. “Đừng tưởng bây giờ tôi là gì đó của có thể sàm sỡ tôi nha!”


      Dịch Dương ngạc nhiên trong chốc lát rồi lập tức hiểu được ý nghĩ của . Nghĩ kỹ lại đúng là những lời vừa rất dễ khiến người ta hiểu lầm. vốn định giải thích, nhưng biết tại sao khi nhìn thấy dữ như chằn này thẹn thùng như thế lại thấy thú vị. ung dung hỏi ngược lại: “À, thế sao? Nếu tôi cứ nhất quyết phải ở lại sao?”


      Đồ biết xấu hổ!


      Thương Lâm vừa thẹn thùng vừa tức giận, liếc cái nhưng khi nhìn thấy vẻ trêu tức trong mắt lập tức tỉnh táo lại.


      đúng, dạng trai đẹp thượng hạng như lúc nào chả có đẹp theo sau, sao phải làm thế với vừa quen biết chứ! Cho dù Hạ Lan Tích có xinh đẹp nữa vào lúc này, nhất thiết phải phá hỏng mối quan hệ giữa hai người. Liên tưởng tới những hành động của đối với trước mặt Hoắc Tử Nhiêu chiều nay, dường như mỗi hành động đều mang theo mục đích nào đó.


      tính giả vờ như thích tôi, sau đó viện lý do này để bảo vệ tôi?” Thương Lâm thử dò hỏi.


      ngờ lại nghĩ ra nhanh như vậy, Dịch Dương vừa hơi ngạc nhiên vừa hơi mất hứng. “Ừm.” Ho khan vài tiếng. “Trước nay Từ triệt vẫn u mê, giết chết công chúa Yến Quốc dẫn tới hậu quả nghiêm trọng thế nào chắc cũng ý thức được. Tôi vừa mới đến đây, thể thay đổi quá nhiều, càng thể để bọn họ phát ra bây giờ hoàng đế còn là con rối dễ dàng bị khống chế trước kia, nên đành phải tìm lý do khác: giả vờ như bị sắc đẹp của công chúa thu hút.” nhìn mặt Thương Lâm với vẻ soi mói. “Tuy là rất mất mặt nhưng dù gì cũng có thể kéo dài thời gian.”


      Cái tên này, độc mồm độc miệng chết sao chứ! Thương Lâm tức giận. “Vậy uất ức cho người quá!”


      “Biết là tốt rồi.” Dịch Dương ung dung . “Nào, đừng rề rà nữa, theo trẫm ra ngoài biểu diễn màn vừa gặp , phu thê tình thâm nào.”


      Đêm hôm ấy, những người trong Tiêu Phòng Điện may mắn được chứng kiến vở kịch uyên ương ve vãn lẫn nhau rất chói mắt. Bệ hã và hoàng hậu ngồi dính sát vào nhau như keo sơn, đút nhau ăn điểm tâm, thỉnh thoảng còn thầm vài câu gì đó rồi cười khe khẽ, ai nấy nhìn thấy cũng ngạc nhiên đến sái cả hàm.


      Bệ hạ thôi , trước giờ người vẫn thế, lúc ở hậu cung chưa bao giờ có uy nghiêm của bậc đế vương, ôm lấy phi tần mỹ nữ hôn hít mà cũng thèm nhìn xem có ai ở đó hay . Nhưng hoàng hậu, hoàng hậu hiền thục đức hạnh, thậm chí còn hơi rụt rè nhát gan kia, rốt cuộc là nàng trải qua đả kích gì mà trong nháy mắt có thể biến thành người quyến rũ vô song như thế? Thế giới này đúng là thay đổi thất thường mà!
      misa thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thương Lâm dựa vào vai Dịch Dương, cười đút rượu cho , vừa dịu dàng uyển chuyển, vừa nghiến răng nghiến lợi : “Bệ hạ, uống thêm chén này nữa . Bệ hạ, uống cạn chén này …” Uống sạch cho ta!


      Dịch Dương bị dùng cách chuốc rượu để phục thù, ho sặc sụa vài tiếng rồi đưa mắt cảnh cáo . Tuy này rất hung dữ nhưng mặt lại hơi đỏ hồng, thấy nhìn qua còn hơi bối rối né tránh ánh mắt của .


      Nhớ tới vẻ cứng đờ của khi bị ôm vào lòng, Dịch Dương lập tức hiểu . Giả vờ như chẳng thèm để ý đến nhưng ra vẫn căng thẳng. Thân mật với người đàn ông quen cho lắm kia mà…


      bỗng cảm thấy được tự nhiên cho lắm, giống như mình sàm sỡ người khác vậy. Nhưng chuyện này cũng là bất đắc dĩ thôi.


      Tối hôm đó, hai người cùng nằm chiếc giường rộng lớn trong Tiêu Phòng Điện, khoảng cách ở giữa rộng tới mức có thẻ nằm thêm người nữa.


      Cho dù lòng ý nghĩ đen tối nhưng Thương Lâm vẫn cảm thấy căng thẳng. nghiêng đầu qua là có thể nhìn thấy nửa bên mặt tuấn của Dịch Dương. Dưới ánh nến chập chờn nó càng thêm đẹp đến chói mắt. Đôi môi với những đường nét ràng kia lại càng thêm hấp dẫn. vừa len lén nhìn cách hăng say, vừa thầm phỉ nhổ bản thân mình: mày đúng là có tiết tháo mà, vừa thấy trai đẹp là cầm lòng được. Nhưng khi trai đẹp tính làm gì đó mày lại sợ, đúng là vô dụng!


      Mắt Dịch Dương vẫn nhìn ra ngoài, bỗng nhiên hỏi : “Người đó là ai?”


      Thương Lâm nhìn theo tầm mắt của , bên ngoài ba lớp màn có bóng dáng mảnh mai đứng, tay cầm cây bút và quyển sách, dường như chuẩn bị ghi chép gì lên đó.


      Những ký ức nhờ đọc sách trước kia lập tức ùa về trong đầu , làm lập tức muốn hóa đá! Trời ạ, sao lại quên mất mấy người này chứ!


      Dịch Dương đợi mà thấy câu trả lời nên quay đầu lại. Thấy vẻ mặt hết sức bối rối càng thêm nghi hoặc. “Sao vậy, sao ta còn ở trong này?” ràng những cung nữ thái giám khác nghe thấy mệnh lệnh của để lui ra, nhưng nữ quan này vẫn ở lại, còn có vẻ rất đường hoàng tự nhiên nữa.


      Thương Lâm cố nén vẻ bối rối, gian nan lựa chọn từ ngữ: “Ừm, vài triều đại có quy định này.” Vị sợ bị nữ quan kia nghe thấy nên ép giọng xuống cho , Dịch Dương phải kề sát lại mới nghe được, khoảng cách giữa hai người cũng vì thế mà gần nhau hơn. “Khi hoàng đế và phi tần làm… nữ quan ở bên cạnh ghi lại… để làm… làm căn cứ tính ngày hoàng tử ra đời…” xong câu này, mặt đỏ như chiếc đèn lồng treo bên ngoài.


      Dịch Dương ngờ rằng còn có kiểu quy định như vậy nên nhất thời cũng ngẩn ra. ngơ ngác nhìn Thương Lâm vài giây, rồi hai người như là bị phỏng, đồng loạt lui ra sau. Động tác quá mạnh nên khiến cho Thương Lâm đụng vào vách tường phía trong còn Dịch Dương thiếu suýt chút nữa là… lọt xuống giường.


      “Bệ hạ?” Nữ quan nghe được động tĩnh bên trong nên thử gọi tiếng.


      “Trẫm sao.” Dịch Dương ổn định lại thân mình, yên lặng lát rồi mới : “Ngươi lui ra .”


      “Nhưng thưa bệ hạ, lúc sủng hạnh hậu phi… nô tì phải có mặt…”


      “Phải, có điều hôm nay trẫm…” Ho khan tiếng. “Sức khỏe còn chưa tốt, có hứng thú. Ngươi lui ra .”


      Nữ quan nhớ tới mấy ngày trước bệ hạ vừa bị ngất trong ngự hoa viên, đúng là thể khỏe nhanh như thế được nên liền ngoan ngoãn vâng lời, hành lễ: “Nô tì cáo lui.”


      Đến khi bóng dáng mảnh khảnh ấy biến mất tăm, Thương Lâm mới khẽ thở phào nhõm, khen cách chân thành. “Cũng may là có cách.”


      “Có quy định này mà cũng chịu sớm, giữ lại có ích lợi gì?” Dịch Dương với giọng cay nghiệt.


      “Tôi quên chớ bộ.” Công tác chuyên môn mà cũng làm tốt được nên Thương Lâm tự biết mình đuối lý, giải thích cũng được hùng hồn lắm. “Mấy thứ trời ơi đất hỡi này đâu có ra trong đề thi, sao tôi nhớ được chứ.” nhìn Dịch Dương. “Có điều biết chuyện này sao? Tôi thấy nhập vai hoàng đế đạt lắm mà, còn tưởng tinh thông lịch sử chứ. học chuyên ngành gì vậy?”


      Dịch Dương như cười như nhìn . “Hỏi nhiều thế làm gì?”


      “Để hiểu hơn chứ sao!” Thương Lâm . “ đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đề phòng ấy, có biết bây giờ chúng ta có quan hệ gì ? Đồng đội đó! Chúng là đồng chí cùng làm cách mạng, phải giúp đỡ lẫn nhau vượt qua cơn gian nan.”


      “Đồng đội của tôi đều là những gã cao to lực lưỡng, có ai yếu như .”


      phải chứ, là lính sao sao?” Thương Lâm tò mò. “Kể nghe , ở binh chủng nào?”


      hăng hái như thế làm Dịch Dương phải lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “ mệt sao?”


      .” Tối hôm qua ngủ mười mấy tiếng đồng hồ, bây giờ còn chưa tới 10 giờ, quả thực ngủ được.


      “Nhưng tôi mệt lắm rồi, chúng ta có thể tắt đèn ngủ được chưa?” Dịch Dương hỏi rất trong sáng, nhưng khi lên tiếng mới thấy ám muội. May mà lần này Thương Lâm nghĩ gì nhiều. “Được rồi, muốn thôi.” Dù sao cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi mà.


      xê vào trong chút, quấn chăn chặt. “Ngủ ngon.”


      Đây là lần đầu tiên có nằm bên cạnh và ngủ ngon với , Dịch Dương cảm thấy cứ như là mơ.


      ừm tiếng để trả lời, sau đó nghe tiếng hít thở của người bên cạnh dần dần trở nên sâu và nhịp nhàng hơn. biết qua bao lâu, bỗng nhiên mở mắt ra. Nhờ những tia sáng lờ mờ từ bên ngoài tấm màn tiến vào để nhìn dung nhan ngủ say của bên cạnh.


      Lúc ngủ, hoàn toàn khác hẳn với lúc thức, hề ầm ĩ, rất ngoan, rất dịu dàng. Nhìn dung nhan của , khó mà nghĩ rằng cùng bạn thân đập cho tên bạn trai phụ bạc trận, càng khó mà tưởng tượng được có thể ra những lời sắc sảo như thế với Hoắc Tử Nhiêu.


      cảm thấy cũng rất thú vị.
      misa thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 5: Phi tần






      Ngày hôm sau, khi Thương Lâm thức giấc Dịch Dương rời khỏi đó. nhìn những nếp nhăn chăn đệm bên cạnh, tiếp nhận chuyện mình ‘chung chăn chung gối’ với người đàn ông quen chưa tới ngày, sau đó bình tĩnh gọi Nhập Họa tới.


      “Nếu có gì bất ngờ hôm nay có rất nhiều người đến đây, bảo bọn họ lát nữa phải lấy lại tinh thần, đừng để xảy ra sai lầm gì.”


      Nhập Họa vẫn đắm chìm trong nỗi vui mừng vì công chúa nhà mình được Ngụy Hoàng thích, nghe vậy tích cực hỏi: “Vậy nô tì phải làm gì?”


      chuyện thôi.” Thương Lâm giơ ngón tay lên với nàng ta. “Giúp ta trang điểm.”


      “Trang điểm?” Nhập Họa nghi hoặc. “Trang điểm thế nào?”


      “Em cứ trang điểm cho ta theo kiểu nào thịnh hành nhất bây giờ ấy, càng đẹp rực rỡ càng tốt, tốt nhất là biến ta trở thành hồng nhan họa thủy ấy.”


      Giờ thìn ba khắc, các vị phi tần trong hậu cung Ngụy Quốc lần lượt kéo đến Tiêu Phòng Điện. Thương Lâm ngồi ở ghế , nhìn mỹ nhân oanh oanh yến yến trong điện, người nào người nấy còn đẹp hơn hoa, rồi nghĩ tới cơ thể suy nhược của Từ Triệt, cảm thấy trở nên như thế cũng có thể hiểu được. phải ta kiên định mà là do những cám dỗ trước mặt quá lớn…


      Nhập Họa phổ cập giáo dục cho tình hình hậu cung của Ngụy Quốc. Hoắc Tử Nhiêu là chị hai trong đó, nhưng trừ nàng ta ra còn có người cũng đáng chú ý.


      Chính là con của thừa tướng Tạ Ngộ, chiêu nghi Tạ Trăn Ninh.


      Nghe trước khi xuất giá, Tạ Trăn Ninh này chính là tài nữ có tiếng của Cận Dương, vào cung cùng lúc của Hoắc Tử Nhiêu nhưng cuối cùng lại bại trong tay nàng ta.


      Nàng ta là kẻ địch của Hoắc Tử Nhiêu, vậy đó chính là người mà Thương Lâm có thể tranh thủ giúp đỡ.


      nghĩ ngợi Tạ chiêu nghi – người có dung mạo thanh nhã kia mỉm cười lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương đến Ngụy Quốc được thời gian rồi mà trừ lúc bái kiến người vào ngày người tiến cung ra thần thiếp vẫn chưa có cơ hội được trò chuyện với nương nương, là đáng tiếc.” Giọng có vẻ thân thiết nhưng lại quá lố, rất có chừng mực.


      “Tạ chiêu nghi khách khí rồi, bổn cung cũng rất muốn thân thiết hơn với các tỷ muội, nhưng vì vừa mới tới, trong người lại nhiễm bệnh nên mới bị trì hoãn.” Thương Lâm cười . “Thế nhưng bây giờ thân thiết với nhau cũng vậy thôi.”


      “Đương nhiên.” Tạ Trăn Ninh vừa vừa nhìn Thương Lâm, lát sau che miệng cười. “Trước đây thần thiếp có đọc thấy trong sách nữ tử Yến Quốc da dẻ nõn nà, trắng trẻo như tuyết còn tưởng là quá. Bây giờ gặp được nương nương mới biết vẻ đẹp của nữ tử phương bắc quả nhiên khác với nữ tử Giang Nam, đúng là diễm lệ vô song, thảo nào mà bệ hạ lại thể rời mắt khỏi nương nương như thế.”


      Hôm nay Thương Lâm mặc cái váy ngang ngực màu đỏ hồng, bên ngoài khoác áo choàng bằng lụa mỏng. Mái tóc búi hình lưu vân kế, cài thêm chiếc trâm bằng vàng ròng có nạm viên ngọc đỏ. Đôi môi đỏ mọng, giữa đôi mày còn vẽ thêm hình hoa mai rất thịnh hành lúc bấy giờ. Quần áo trang sức rực rỡ kết hợp với làn da mịn màng như sữa của , đúng là khiến người ta thể rời mắt. Cơ thể này của Hạ Lan Tích chỉ mới có mười bảy tuổi nên trong vẻ rực rỡ ấy còn có vài phần ngây thơ tươi tắn, nhìn thuần khiết hơn vẻ đẹp lộng lẫy và trưởng thành của Hoắc Tử Nhiêu nhiều.


      Thương Lâm đợi câu này, khóe môi hơi nhếch lên, mặt nở nụ cười vừa có chút thẹn thùng vừa có chút đắc ý. “Chiêu nghi quá khen rồi.” Ngập ngừng chút, với vẻ hơi lấy lòng Tạ Trăn Ninh. “Có điều tối qua bệ hạ cũng những lời tương tự như vậy, xem ra Tạ chiêu nghi và bệ hạ cũng rất ăn ý với nhau.”


      Những cung tần thuộc phe Tạ Trăn Ninh cũng hùa theo. “Phải đấy! Trước giờ bệ hạ vẫn thích tài trí và nhạy bén của chiêu nghi nương nương, ngài ấy nghĩ gì nương nương cũng có thể đoán được.”


      “Chỉ đoán được ý của bệ hạ thôi có ích gì? thể hầu hạ bên cạnh quân vương làm sao mà thực được đạo làm phi tử?” phi tần mặc bộ váy màu vàng nhạt lạnh lùng . “Theo thần thiếp người vất vả nhất trong cung này chính là quý phi nương nương, hàng ngày ở bên bệ hạ, khiến cho chúng ta đều được hưởng thanh nhàn.”


      Nãy giờ Hoắc Tử Nhiêu vẫn im lặng ngồi nghe Thương Lâm và Tạ Trăn Ninh ca tụng lẫn nhau, bây giờ mới lơ đễnh nở nụ cười: “Ngọc Yên, muội bậy gì đó. Hầu hạ bệ hạ là phúc của bổn cung, nào dám là nhọc nhằn.”

      Tiệp dư Tiết Ngọc Yên nghe thế vội vàng nhận lỗi, nhưng môi lại là nụ cười thâm thúy. “Nương nương phải, thần thiếp hồ đồ rồi.” Nàng ta ung dung : “Được hầu hạ bệ hạ chính là phần phước, nhưng phải ai cũng được hưởng phần phước này.”


      Lời châm chọc này vừa thốt ra trong điện lập tức im phăng phắc, chỉ có Tạ chiêu nghi vừa bị châm chọc là vẫn cứ bình tĩnh . “Tiết tiệp dư rất đúng, chúng thần thiếp nào có phúc khí như quý phi nương nương.” Nàng ta nhìn Thương Lâm, mỉm cười. “Nhưng may mà hoàng hậu nương nương cũng là người có phúc khí, thần thiếp nghe bệ hạ rất thích nương nương, biết đâu trong tương lai, phúc khí của người bao trùm cả hậu cung này cũng nên.”


      Hoắc Tử Nhiêu nghe thế mặt lập tức biến sắc.


      Thương Lâm thấy Tạ Trăn Ninh dùng để châm chọc Hoắc Tử Nhiêu lòng thầm lấy làm tiếc nuối: còn tưởng nàng ta là người lương thiện, ngờ bụng dạ cũng xấu xa lắm!


      hít sâu hơi, cười giả tạo. “Chiêu nghi trêu đùa rồi, bổn cung… làm sao mà bì được với Hoắc quý phi.” Ba chữ cuối cùng có chứa chút oán hận, mọi người đều nghe thấy rất ràng.


      phải mượn sức của Tạ Trăn Ninh nên đương nhiên phải tỏ ra căm thù Hoắc Tử Nhiêu, chỉ có như thế mới có thể khiến Tạ Trăn Ninh yên tâm làm bạn với .


      Hoắc Tử Nhiêu cười lạnh tiếng. “Bổn cung mệt rồi, ta về trước đây.” xong liền đứng dậy định .


      “Quý phi nương nương đến là đến , làm như Tiêu Phòng Điện này là nhà của mình vậy.” Tạ Trăn Ninh nhướng mày. “Thần thiếp nhớ hôm nay khi bước vào người cũng chưa hành lễ vấn an với hoàng hậu nương nương phải? Lễ nghĩa chu toàn như thế, nhỡ đâu khiến hoàng hậu nương nương hiểu lầm là hậu cung Đại Ngụy ta có phép tắc sao?”


      Hoắc Tử Nhiêu quay người lại, khinh khỉnh nhìn Tạ Trăn Ninh. “Khi nào đến phiên ngươi dạy bổn cung phép tắc hả chiêu nghi?”


      Tạ Trăn Ninh khẽ mỉm cười. “Nương nương cần nhắc nhở, thần thiếp tự biết vai vế của mình bằng người. Nhưng lễ nghĩa là do các bậc thánh hiền đề ra, thần thiếp cũng chỉ làm theo đó, quen nhìn ai đó xem thường lời dạy của thánh hiền nên đành phải những lời nghe lọt tai chút…”


      Hoắc Tử Nhiêu lạnh lùng nhìn Tạ Trăn Ninh, Tạ Trăn Ninh mỉm cười nhìn lại, chút e dè.


      Hoàng hậu nương nương – chủ đề của câu chuyện – nhìn hai vị phi tần đối chọi gay gắt cảm thấy nhiệt huyết bốc lên phừng phừng. Kim chi dục nghiệt phiên bản trực tiếp này, trong nụ cười của các mỹ nhân đều chưa đao kiếm, tàn sát lẫn nhau, gì thú vị hơn!


      Hoắc Tử Nhiêu bỗng cười xì tiếng, vẻ mặt ngạo mạn gì sánh nổi. “Đợi ngày nào phượng ấn của hoàng hậu được đưa đến Tiêu Phòng Điện này ngày ấy bổn cung tự động hành lễ với hoàng hậu nương nương theo đúng lễ nghĩa.” Ngụ ý là bây giờ người quản lý mọi việc trong hậu cung này vẫn là quý phi ta, hoàng hậu gì đó chẳng qua chỉ để trưng bày mà thôi!


      Cực kỳ kiêu ngạo!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :