1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 48: Kích động






      xem, có khi nào Tô Kị lừa gạt chúng ta ?” thức thời kia vẫn còn ở đó lải nhải ngừng. “Dù sao đến giờ em vẫn chưa phát có chỗ nào khác thường cả, biết đâu thuận thế làm tới, thành có sao?”


      “Oh, sao em lại nghĩ thế?” Giọng của Dịch Dương hết sức bình tĩnh. “Lẽ nào thể hạ độc em?”


      “Em chỉ nhớ ra tối hôm đó dẫn người của mình liều mạng chém giết để thoát khỏi vòng vây trùng điệp mà hề nhắc tới chuyện em bị trúng độc. Lỡ như lúc ấy chết ngay tại chỗ há chẳng phải em cũng chết theo sao? tàn nhẫn thế đâu.”


      Ý của là dù sao cũng là công chúa của Yến Quốc, mà nhìn Tô Kị có vẻ hết sức trung thành với Yến Quốc nên chắc hại người của hoàng tộc Đại Yến. Nhưng khi rơi vào tai Dịch Dương, câu này lại có ý nghĩa khác.


      hít sâu hơi, từ từ mỉm cười.


      Hay lắm. Tô Kị cam tâm chịu mạo hiểm chỉ để đến đưa thuốc giải cho , còn nấp trong chỗ tối ngắm . chẳng những trách tính kế mình, ngược lại chuyện còn đầy vẻ tin tưởng .


      Hai người này, đúng là hay !


      Thương Lâm rối rắm sau lưng có sức mạnh truyền tới, siết chặt lấy eo . Sức của rất lớn, tay đè hông , hơi lành lạnh làm khẽ chau mày lại.


      …” giãy ra. “Làm gì vậy chứ?”


      chuyện, giữ nguyên tư thế ôm chầm lấy từ phía sau, môi chậm rãi rơi vào sau gáy .


      Khác với bàn tay, môi của cực kỳ nóng bỏng, cứ lướt da da thịt bóng mịn ngọc ngà của , từ xuống dưới, hôn tỉ mỉ và triền miên, giống như đây là chuyện quan trọng nhất đời này vậy.


      Khi đôi môi dán lên cổ Thương Lâm, chân tay của bắt đầu mềm nhũn ra. ôm chặt vào lòng mình, tư thế tràn ngập chiếm hữu. Mặt khác, cam chịu thiệt thòi, tự động tìm tòi những thứ khiến thích thú, giống như là thực khách hăm hở thưởng thức sơn hào hải vị vậy.


      Áo ngủ của là do chọn, vừa mềm vừa , trơn bóng nên rất dễ bị kéo xuống. cũng phát ra điểm này nên to gan định sờ vào trong áo ngủ. Cả người cứng đờ, vội vàng kéo vạt áo lại, bảo vệ thân mình.


      Động tác vừa cắn vừa hôn vai của bỗng khựng lại, khẽ: “Đừng sợ…”


      “Sợ… cái đầu …” vừa tức giận vừa xấu hổ. “ mà còn thế nữa là em giận đấy.”


      Đừng có lưu manh như vậy chứ! Nếu theo đuổi , khi còn chưa đồng ý phải đứng đắn chút chứ. thấy trước đây tuy thỉnh thoảng có sàm sỡ chút đỉnh nhưng vẫn làm gì quá giới hạn cứ tưởng là hiểu . nhưng đêm nay sao vậy, nổi điên chắc?


      “Còn thế nữa… là thế nào?” ngờ còn dám cười xấu xa và hỏi vặn lại , giống như hết biết là mình làm những chuyện quân tử. “Ý hôn em sao?”


      vừa vừa cúi đầu xuống lần nữa, gặm lấy gáy của . Đồng thời, tay cũng vòng qua, đè lên vùng ngực mềm mại phía trước…


      Theo động tác của , Thương Lâm như bị sét đánh trúng, cả người còn chút sức lực nào, đành mặc cho làm gì làm.


      Bày tay xoay người lại, đè tới chút khách khí, gương mặt tuấn xuất ngay trước mắt . Những ngón tay thon dài cởi dây thắt của áo ngủ ra, da thịt nõn nà của thiếu nữ liền lồ lộ trước mặt . Cơ thể hệt như khối ngọc bích, có chút tỳ vết, nằm nổi bật giữa nền vải tơ tằm màu đỏ tía, giống như vật báu được nâng niu.


      Khiến nhìn mà phải sững sờ.


      Những ký ức từng được nhớ lại vô số lần nay lại ùa về trong đầu , khiến hơi thở của trở nên gấp gáp, có phần khống chế được mình.


      Đó là lần đầu tiên và duy nhất cho đến nay, được thưởng thức hương vị của tình dục mà trước kia từng nghe vô số đàn ông say sưa bàn luận. Lần ấy bắt đầu trong trạng thái mơ mơ màng màng, kết thúc cũng mơ mơ màng màng nên quên mất rất nhiều chi tiết, chỉ nhớ là giây phút sung sướng nhất, cả người như lên tiên…


      Phải thừa nhận là trong suốt mấy tháng này, rất nhớ nhung cái cảm giác ấy


      “Lâm Lâm…” Ý nghĩ vừa lóe lên là thể nhẫn nhịn được nữa. hôn từ mắt, mày cho đến môi , thương lượng. “Chúng ta… thử thêm lần nữa được ?”


      ngơ ngác lúc mới hiểu được ý của , sau đó ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn mắt.


      chần chừ trong lúc ngạc nhiên của khiến tự động hiểu thành đồng ý. Bàn tay lập tức vuốt ve vùng eo , từ đó sờ dọc lên. Dưới những động tác nhiệt tình ấy, bàn tay vốn hơi lạnh kia cũng bắt đầu nóng lên, dán vào da thịt cứ như là cái bàn ủi, gần như khiến bốc cháy.


      “Dịch Dương, đừng…” Bây giờ mới phản kháng hình như hơi muộn rồi, huống chi giọng của có vẻ rất yếu ớt, nghe tình chút nào.


      Áo ngủ bị cởi ra, nhìn thấy chiếc áo ngực tự làm. Tơ lụa màu xanh lam nhạt bao lấy bầu ngực no tròn, đây là bộ phận mê người nhất.


      Hầu kết của trượt lên trượt xuống, nhắm lắt lại, khi mở ra nhìn mất vẻ bình tĩnh thường ngày.


      chịu được ánh mắt nóng cháy của nên nhắm mắt lại, nghiêng đầu qua, lúc ấy chỉ có thể cảm giác được rằng lại dán sát vào mình. cởi áo ngực của ra mà kéo nó xuống chút, sau đó hôn và ngậm lấy bầu ngực trắng như tuyết kia. Đồng thời, tay phải của cũng thuận thế, thò vào trong quần


      “Ưm…” bỗng nhiên cau mày lại, mặt đỏ bừng lên, mắt rưng rưng nước, vừa bất lực vừa uất ức mà nhìn , giống như trách móc.


      Dịch Dương vốn sôi trào máu, nay nhìn thấy ánh mắt chết người kia suýt nữa là kiềm giữ được. thở tiếng rồi đổi chiến trường, chuyển sang cắn mút môi .


      Môi lưỡi quấn lấy nhau, lưỡi của lướt qua hàm răng , sau đó nâng lên, liếm mút ngạc của .


      Cả người Thương Lâm bị những động tác của trói chặt. Cái đêm hỗn loạn ấy, mọi thứ diễn ra quá vội vã, hoàn toàn chưa được nếm thử cảm giác tê dại này.


      Đầu óc càng thêm mơ hồ, ngón tay tiến vào sâu hơn khiến cho hơi thở của Thương Lâm cũng trở nên hổn hển. giống như con cá mắc cạn, chỉ có thể nắm chặt vạt áo , há miệng thở phì phò.


      Chăn đệm giường nhăn nhúm lộn xộn, chiếc chăn màu vàng rực pha màu xanh biếc bị vò đống đẩy sang bên cạnh, tấm lưng trần ngọc ngà của đè lên đó, ở giữa cách bàn tay . nâng người lên, giống như vật trân quý tay .


      Trong tầm mắt mơ hồ, Thương Lâm nhìn thấy Dịch Dương vẫn quần áo chỉnh tề, ngoại trừ sắc mặt hơi đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi ra mọi thứ đều bình thường. Ngược lại, bản thân áo quần đủ che thân, nằm trong lòng thở hổn hển.


      Đúng là mất mặt chết được!


      Cơ thể bắt đầu run lên dữ dội, đầu óc trở nên trống rỗng, giống như là bị người ta ném lên đám mây, vừa lâng lâng vừa choáng váng.


      biết qua bao lâu, cuối cùng cảnh vật trước mắt cũng trở nên sáng . Môi hé mở, nhìn chàng trai ngồi bên cạnh mình, thấn trí hơi ngơ ngác.


      rút tay về, lúc này chăm chú nhìn chất dịch dính ngón tay mình, mắt trở nên u sâu thẳm, biết là nghĩ gì.


      Nào, hãy để Thương Lâm của chúng ta miêu tả lại cảnh tượng lúc bấy giờ: chàng trai khôi ngô tuấn tú co chân, ngồi cạnh . Gương mặt trắng trẻo hơi ửng hổng, đầu tóc cũng hơi ẩm ướt vì mồ hôi nhưng vẻ mặt vẫn hết sức kiềm nén, cấm dục như thường ngày. Nhưng thể bỏ qua ánh mắt chăm chú nhìn thứ. những ngón tay thon dài còn đọng lại những vết tích rất . Tất cả đều nhắc nhở vừa rồi xảy ra chuyện gì.
      misa thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mắt Thương Lâm càng ngày càng trợn to, gần như là dám tin mà nhìn Dịch Dương, giống như nhìn người xa lạ.


      … bị dùng tay khiến cho… Trời ơi, đất hỡi!!! Thế giới nay đảo điên hết rồi!


      Dịch à, giở trò lưu manh ở đây, người nhà có biết ? Người cha từng lên sóng truyền hình trực tiếp của có biết ?


      còn ngây người, xấu hổ gần chết Dịch giở trò lưu manh kia áp lên người . tay nhàng nắm lấy hai cổ tay , đè lên đỉnh đầu, thở hổn hển. “Muốn ?”


      muốn.” như đinh đóng cột. “ giữ lời hứa, … ức hiếp người ta…”


      cúi đầu, dùng chóp mũi quẹt qua mặt . “ ức hiếp em khi nào chứ? Em thích chuyện vừa rồi sao?” phà hơi vào . “ thích sao?”


      Thương Lâm những lời trái với lương tâm chút do dự: “ thích, thích chút nào!”


      nhìn cách chuyên chú, trong mắt như có ngọn lửa muốn rực lên thành đám cháy. Thương Lâm cảm thấy như vậy có vẻ hơi đáng sợ nên bất giác rụt người về phía sau.


      thấy thế khẽ xoa trán, buộc mình phải bình tĩnh lại. Nhưng cái nơi rạo rực kia khiến cho quá trình ấy diễn ra rất gian nan.


      Dịch Dương hít sâu hơi, cười khẽ tiếng. “ cũng cảm thấy tốt.” thể làm tiếp, cảm giác này đúng là quá tồi tệ.


      chống tay sang hai bên hông , ngồi dậy rồi thẳng ra ngoài.


      Thương Lâm lập tức kéo lấy chiếc chăn bên cạnh che người lại, ngồi dậy gọi: “…”


      Giọng bỗng nghẹn lại trong cổ họng. Gọi lại rồi gì đây? Dù sao cũng thể hỏi đâu hoặc là vì sao lại ? Thế có vẻ như muốn làm chuyện đó với lắm vậy.


      chỉ đơn thuần là cảm thấy tò mò, cứ tưởng rằng tối nay quyết chí cưỡng ép , ai ngờ giày vò tới nửa chừng lại thôi. Vậy làm thế để làm gì? Tra tấn mình ư?


      Dịch Dương dừng chân lại, trong giọng mang theo vẻ đè nén rất ràng: “Lúc nãy hơi kích động, em đừng…” dừng lại, sau đó tiếp. “ ra ngoài để bình tĩnh lại .”


      Thương Lâm nhìn bóng biến mất sau bức rèm lụa, đưa tay lên vuốt gương mặt nóng bừng của mình, xấu hổ và ngượng ngùng chui vào trong chăn.


      Tối nay đúng là… được mở mang đầu óc! Trước kia, thấy trong sách viết rằng chuyện này khiến người ta thích thú tới mức nào, nhưng lần trước, cảm giác duy nhất của chính là ‘đau’. ra, quả là…


      Có điều Dịch Dương cũng giỏi nhẫn nhịn . Tới mức này mà vẫn có thể ung dung kiếm chế được đúng là phải người thường!


      ***


      Sau khi xảy ra chuyện này, hôm sau khi gặp lại Dịch Dương, Thương Lâm vẫn thấy hơi xấu hổ. Nhưng ngược lại, hết sức tự nhiên. Lúc ăn cơm trưa, còn chu đáo gắp cho miếng thịt vàng ươm. “Nếm thử món này xem.”


      cúi đầu, gắp nó lên ăn, dám nhìn .


      Dịch Dương thấy tóc cũng sắp rơi vào trong chén khỏi thở dài hơi. Tối qua quá kích động rồi, trong kế hoạch của , vốn định làm thế với .


      Thời cơ vẫn chưa tới.


      tới lui, em vẫn chưa biết Nam Cương cửu thanh hoàn là thứ gì đúng ?” suy nghĩ lúc, quyết định dùng tuyệt chiêu di dời chú ý của . “Thế nào, muốn biết ?”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 49: Tính kế






      Thương Lâm ước gì sang chuyện khác, nghe thế lập tức trả lời: “Muốn.”


      Dịch Dương mỉm cười, bắt đầu lặp lại cho nghe những lời mình nghe được từ chỗ thị vệ hôm qua. “Nam Cương cửu thanh hoàn chính là thuốc dùng chín loại thực vật ở Nam Cương để luyện thành. Chín loại thảo dược này vốn có độc nhưng khi phối hợp với nhau lại trở thành chất kịch độc. khi nó phát tác, trong vòng nửa tiếng đồng hồ ruột gan thối rữa mà chết.”


      Thương Lâm nghe những lời chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp này, gần như là trợn tròn mắt ra, cả buổi trời sau mới thốt được câu: “Bà nó, cái tên khốn Tô Kị này!”


      Uổng công còn tưởng là để chết.


      Thấy mình làm sụp đổ hình tượng đại hiệp Lĩnh Nam trong lòng , mắt Dịch Dương lóe lên vẻ đắc ý. “Em đừng vội tức giận, loại thuốc này có đặc điểm rất quan trọng, khác với những loại thuốc độc khác.”


      “Điểm nào?”


      “Sau khi uống vào, nó phát tác ngay mà cần chất xúc tác để kích dẫn, có thứ đó thuốc này mới hoàn chỉnh.” Giọng của lạnh lại. “Chất xúc tác này phải là để cứu người mà là để giết người.”


      Thương Lâm sờ bụng mình. “Hay cách khác, chỉ cần cả đời này em đụng vào chất xúc tác đó độc này có gì nguy hiểm?”


      sai.” Dịch Dương gật đầu. “Nhưng chúng ta biết chất xúc tác đó là thứ gì nên thể tránh được. chừng ngày nào đó em ngớ ngẩn khiến mình bị độc phát.”


      Thương Lâm nghe thế lập tức cảm thấy thức ăn bàn tràn ngập nguy hiểm nên cảnh giác nhíu mày lại. “Vậy em có thể ăn mấy thứ này ? Tô Kị với chúng ta như thế nhưng lại chất xúc tác là gì, khác nào muốn em đói chết?”


      Nghe thấy vẻ đề phòng cùng thù ghét Tô Kị tràn ngập trong giọng của Dịch Dương cảm thấy tâm trạng càng vui vẻ. Nếu phải còn lo lắng về chuyện giải độc cho chắc sảng khoái lắm.


      “Rốt cuộc hôm qua các gì?”


      Hôm qua, Dịch Dương và Tô Kị đàm phán với nhau, Thương Lâm vẫn được tham gia. Có điều lần này phải Dịch Dương cho mà là Tô Kị cực kỳ lạnh lùng : “Xin hoàng hậu nương nương tạm thời lánh mặt cho”, giống như là nhìn thấy vẻ hăm hở trong mắt vậy.


      Giọng điệu của rất kiên quyết, tính mệnh của Thương Lâm bị người ta nắm trong tay nên nào dám phản kháng, đành phải giả vờ như thèm quan tâm đến, vào trong rừng hoa gần đó, vừa hân hoan thưởng thức hoa đào vừa suy ngẫm chuyện nhân sinh.


      Sau đó đêm qua lại xảy ra chuyện như vậy… nên thể nào hỏi cụ thể và tỉ mỉ được.


      Dịch Dương nghe thế im lặng lát, sau đó mỉm cười. “ muốn đưa cho thứ để trao đổi với thuốc giải.”


      “Thứ gì vậy?”


      “Bản đồ phân bố địa điểm đóng quân của khu vực phía đông.”


      Thương Lâm trợn tròn mắt. “ ăn cướp chắc!”


      Đặt điều kiện tưởng này với vua nước, người thường chắc nghĩ ra được. Tô Kị nghĩ Dịch Dương là ai? Trụ Vương hay Chu U Vương?


      Thương Lâm vỗ ngực, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại. “Đưa ra cầu như vậy, hoàn toàn có thành ý gì cả.”


      Dịch Dương gật đầu. “Đúng vậy.”


      Tô Kị hề biết gốc gác của Thương Lâm và Dịch Dương cho nên trong mắt , quan hệ giữa bọn họ chỉ là hoàng đế và hoàng hậu được sủng mà thôi. Nếu còn có chút lí trí ngây thơ tới mức cho rằng vị đế vương giao tin tình báo có liên quan đến vận mệnh quốc gia cho gián điệp của kẻ địch chỉ vì người phụ nữ.


      Cho nên, đây phải là mục đích của .


      Có điều… nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Nếu Tô Kị cứ khăng khăng đòi bản đồ đóng quân sao? Rốt cuộc có đồng ý hay ?


      “Rào trước đón sau cũng chỉ vì lợi ích thôi.” Thương Lâm ra suy đoán của mình. “Có lẽ chỉ thế để làm chúng ta giật mình, sau đó chúng ta dễ dàng chấp nhận điều kiện mà muốn.”


      Mắt Dịch Dương u ám. “Có lẽ thế.”


      Thương Lâm thở dài hơi, vô thức muốn gắp miếng vi cá ăn cho đỡ sợ nhưng vừa chạm đũa ngọc vào mép đĩa tay khựng lại.


      Rốt cuộc có ăn được món cá này đây?


      Dịch Dương phát ra bối rối của nên ôn hòa . “Đừng lo quá, hỏi Tô Kị rồi, tuy chất xúc tác là gì nhưng bảo với là ăn uống thường ngày có vấn đề gì. nghĩ nó là thứ gì đó chúng ta thường gặp.” Dịch Dương mỉm cười. “Hơn nữa em trúng độc cũng lâu rồi, trước đây ăn nhiều thứ cũng sao nên đừng lo lắng.”


      Thương Lâm nghĩ lại thấy cũng có lý. Nếu chất xúc tác của loại độc này là những món ăn thường ngày hay gặp mất mặt cho kẻ chế tạo ra thuốc quá. Phải to tát hơn nữa chứ!


      tới cũng lạ, chuyện bị trúng độc nay vận vào thân mình, lẽ ra Thương Lâm phải cảm thấy lo lắng và sợ hãi mới phải nhưng nhìn thấy dáng vẻ un dung thong thả của Dịch Dương, lòng cũng cảm thấy trấn định theo. Cứ như là chỉ cần có bên cạnh bất luận nguy hiểm nào cũng đáng sợ nữa.


      Mọi chuyện đều có thể giải quyết hết.


      ***


      Trong lúc Dịch Dương và Tô Kị truyền thư qua lại, hẹn ngày gặp mặt Thương Lâm cũng tiên hành kế hoạch khác của mình.


      Hoắc quý phi bị đoạt quyền hành quản lý hậu cung, phải trợ giúp hoàng hậu xử lý mọi chuyện, người trong cung đều lặng lẽ chờ đợi tình thế phát triển theo hướng nào. Có người đoán là quý phi nương nương cam tâm buông xuôi quyền hành, cũng có người cho là hoàng hậu nương nương hề đơn giản. Bọn họ bàn tán xôn xao, ngừng suy đoán, chỉ thiếu mở sòng cá cược mà thôi.


      Còn hai người phụ nữ đóng vai nhân vật trung tâm kia lại làm như hề phát ra chuyện này, mỗi ngày đều trình diễn vở kịch cười thân thiết, hợp tác vui vẻ, cực kỳ hòa hợp. Nhưng cục diện hài hòa này chỉ duy trì được bảy ngày. Sáng sớm ngày thứ tám, Hoắc quý phi đột nhiên cáo bệnh, là mình được khỏe trong người, thể lao lực nên xin thôi gánh vác những trọng trách vai.


      Để chứng minh mình thể giải quyết chuyện hậu cung, thậm chí nàng ta còn giao ra phượng ấn mà mình nắm giữ, chịu buông tay lâu nay.


      Tì nữ Bích Ti bên cạnh Hoắc quý phi đích thân mang phượng ấn đưa đên Trường Thu Cung của hoàng hậu, khi trở về nhìn thấy Hoắc Tử Nhiêu nhàn nhã nằm chiếc sạp để uống trà. Tóc như mây, môi như son, nàng ta ung dung bưng cái chén bằng sứ trắng lên hớp ngụm, hình ảnh ấy đẹp như bức tranh thiếu nữ được vẽ từ bàn tay tỉ mỉ.


      Cảnh đẹp là thế nhưng Bích Ti có tâm trí đâu mà thưởng thức, chỉ lo lắng hỏi. “Nương nương, người nghĩ kỹ rồi chứ? Lần này buông tay khó cứu vãn lắm đấy.”


      “Bổn cung biết ngươi muốn gì. Tuy là bệ hạ muốn ta quản lý chuyện hậu cung nữa nhưng vẫn cho ta quyền trợ giúp, lẽ ra ta nên cố gắng níu giữ chút quyền hành ấy phải ?” Nàng ta cười xì. “Nhưng tại sao bổn cung phải trợ giúp cho ả ta? thấy tức cười sao?”


      Bích Ti gì.


      Hoắc Tử Nhiêu tiếp tục . “Gần đây ngươi cũng thấy rồi đấy, Hạ Lan Tích hoàn toàn chẳng làm được việc gì nên hồn cả, hễ gặp chuyện khó khăn là lại ném cho ta, vậy mà còn làm bộ lợi hại này nọ, khiến ta thấy mà phát tởm. Được, nếu ả ta muốn chứng tỏ năng lực của mình bổn cung cho ả cơ hội.” Hoắc Tử Nhiêu gác chén trà lên bàn, thoải mái duỗi tay duỗi chân ra. “Hãy để cho hoàng hậu nương nương đích thân xử lý mớ hỗn độn này . Ta muốn xem nếu giúp đỡ của ta biến hậu cung cái gì?”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đôi mắt đẹp khẽ đảo qua, liếc thấy vẻ mặt đồng ý lắm của thị nữ bên cạnh nàng ta cười khẽ. “Ngươi cứ yên tâm, khi bệ hạ phát ra hoàng hậu nương nương mà người sủng ái chẳng qua chỉ là kẻ bất tài vô dụng chắc chắn thấy được ưu điểm của ta. Đến lúc đó, ta tự có cách đoạt lại quyền hành.”


      ***


      Cũng cùng lúc đó, kẻ bất tái vô dụng mà Hoắc Tử Nhiêu cầm phượng ấn bằng vàng lấp lánh kia ngắm nghía từ xuống dưới, từ trong ra ngoài, miệng chậc chậc tán thưởng. “Đây chính là phượng ấn của hoàng hậu Ngụy Quốc sao? Được đến nó dễ dàng gì.”


      Dịch Dương chống cằm hỏi. “Em làm được đó?”


      “Đương nhiên được.” Thương Lâm tràn đầy tự tin. “Mấy ngày nay em cố ý tỏ ra vô dụng để Hoắc Tử Nhiêu cảm thấy em là kẻ bất tài làm được việc lớn. Bây giờ khó khăn lắm mới thực được gian kế, còn mau khen em thông minh mà còn ở đó nghi ngờ năng lực của em, đúng là làm mất hứng mà!”


      xong câu này, thấy vẻ mặt tin tưởng của , tức giận . “ cứ yên tâm . Vì có thể làm bà vợ cả tốt, em lén học suốt nửa năm trời, tuyệt đối thua cái tiểu tam Hoắc Tử Nhiêu đâu!”


      Dịch Dương khẽ nheo mắt lại, mỉm cười. “Được rồi, vậy chờ xem biểu của em, vợ cả ạ.”


      Ba chữ cuối cùng rất nặng, khiến Thương Lâm phải lườm cái.


      ***


      Những ngày tháng sau đó, Hoắc Tử Nhiêu chờ đợi để chế giễu Thương Lâm nhưng vẫn được như ý nguyện. Ngày hôm sau, khi nhận được phượng ấn, Hạ Lan Tích bất tài vô dụng kia dùng danh nghĩa thăm bệnh để đến tìm Hoắc Tử Nhiêu, suốt buổi chuyện vẫn cứ giữ vẻ mặt phức tạp, ngập ngừng hỏi nàng ta khi nào mới có tinh thần và sức khỏe để quản lý chuyện hậu cung.


      Hoắc Tử Nhiêu sớm nghĩ ra câu trả lời cho vấn đề này. “Thần thiếp cũng biết nữa, phải xem khi nào mới khỏi bệnh.” Nàng ta ngập ngừng. “Có điều thái y bệnh của thần thiếp hơi đáng ngại, e là thể khỏi trong vòng tháng.”


      Hạ Lan Tích giấu được vẻ thất vọng, cuối cùng gì mà về.


      Nàng ta nhìn theo bóng lưng của Hạ Lan Tích và cười lạnh, những ngón tay ngọc ngà cứ chơi đùa những xâu chuỗi tấm mành, thần sắc khoan khoái.


      Lúc ấy đắc ý bao nhiêu sau khi chân tướng được vạch trần, nàng ta tức giận bấy nhiêu. Khi nàng ta phát lục cung vẫn bình yên, hậu cung vẫn êm ả, mọi việc đều dần vào nề nếp dưới quản lý của hoàng hậu cảm thấy bất thường ngay.


      ả vô dụng đến từ Yến Quốc kia hề bối rối trước đống công việc lộn xôn như nàng ta mong muốn, ngược lại còn xử lý chúng cách gọn gàng êm đẹp. Trong đó có những việc hết sức rắc rối phức tạp, hoàn toàn thể lĩnh ngộ được trong thời gian ngắn như thế.


      Trừ phi… ả ta chuẩn bị từ lâu!


      Lúc ấy Hoắc Tử Nhiêu mới hiểu ra mình bị người ta chơi vố, còn tự nguyên giao ra phượng ấn mà người ta ngày đêm mong đợi.


      Trong cung điện lộng lẫy, mỹ nữ tuyệt sắc gạt hết tất cả chén sứ bàn xuống đất, ngừng mắng chửi: “Tiện nhân!”


      Bích Ti quỳ bên cạnh, cả người run rẩy, dám lên tiếng an ủi. Nàng ta hiểu rất cá tính của nương nương nhà mình, ngang ngạnh, tự cao tự đại, bảo thủ cố chấp, ngoại trừ nghe lời của Đại Tư Mã nghe lời của ai nữa hết.


      Giống như chuyện lần này, nếu nàng ta chịu nghe lời của Bích Ti bị Hạ Lan hoàng hậu hại thảm như vậy…


      Dường như Hoắc Tử Nhiêu cũng nghĩ tới chuyện này nên trong cơn giận dữ và xấu hổ đan xen nhau, nàng ta rất muốn tát cho Bích Ti cái. Nhưng chút lí trí còn sót lại với nàng ta rằng trong chuyện này, cung nữ này hề sai, nếu nàng ta cứ đánh mắng tâm phúc của mình cách bậy bạ người chịu thiệt chính là mình.


      Nhưng nàng ta muốn nhìn mặt Bích Ti nên đành phải bước nhanh ra khỏi phòng, đứng ngoài hành lang nhìn mái ngói phía xa xa và trời xanh thẳm, thở dài hơi, như muốn trút hết nỗi phẫn uất trong lòng ra ngoài.


      Vào cung bao nhiêu năm nay, đây là khoảng thời gian mà nàng ta chịu nhiều uất ức nhất. biết hoàng đế trúng phải bùa mê thuốc lú gì mà lại si mê con hồ ly tinh đến từ Yến Quốc kia, lâu thế mà vẫn chưa ngán. Còn nàng ta lại lần lượt bị Tạ Trăn Ninh và Hạ Lan Tích tính kế, rơi vào tình cảnh thê thảm như bây giờ…


      Tạ Trăn Ninh…


      Bây giờ nhớ tới cái tên này, Hoắc Tử Nhiêu vẫn thấy hận đến nỗi phải nghiến răng. Đó là kẻ địch mạnh nhất của nàng ta, từ khi còn là thiếu nữ ngừng đối đầu với nàng ta, cả hai đều vừa mắt nhau.


      dạo, nguyện vọng lớn nhất của nàng ta chính là nhìn Tạ Trăn Ninh bị giày vò cho tới chết!


      Phải, Tạ Trăn Ninh bị nhốt vào Vĩnh Hạng, khó mà trở mình được. Cha cũng với nàng ta là được làm bậy, chừa lại tính mạng cho Tạ Trăn Ninh, nhưng nàng ta vẫn nuốt trôi được cơn giận.


      Chút trừng phạt như vậy, nàng ta vẫn chưa thấy đủ.


      Tạ Trăn Ninh đáng chết! Những người khiến nàng ta thấy khó chịu đều đáng chết!


      Phía sau vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, nàng ta tưởng là Bích Ti nên thèm quay đầu lại mà chỉ lạnh lùng . “Bổn cung muốn ở mình, cần ngươi hầu hạ.”


      Người kia đứng ở bên cạnh, nhúc nhích.


      Nàng ta cau mày, cảm thấy khác thường.


      Hoắc Tử Nhiêu quay đầu lại nhìn thấy cao to, gương mặt vàng vọt, mặc quần áo cung nữ nhưng nàng ta chưa từng nhìn thấy.


      “Ngươi là…” Hoắc Tử Nhiêu trợn tròn mắt.


      kia chỉ mỉm cười, hề có chút sợ hãi như khi cung nữ nhìn thấy quý phi, giọng hết sức ôn hòa. “Nô tì là ai quan trọng, nô tì ở đây là vì muốn giúp nương nương việc.”


      Hoắc Tử Nhiêu cảm thấy chuyện này hơi hoàng đường, tướng mạo xấu xí này cư nhiên xông vào cung điện của nàng ta, là muốn giúp nàng ta?


      Trong đầu nghĩ như thế, nhưng có sức mạnh dẫn dắt nàng ta, khiến nàng ta hỏi ra nghi hoặc trong lòng. “Ngươi có thể giúp bổn cung chuyện gì?”


      kia ngẫng đầu lên, nhìn vào mắt Hoắc Tử Nhiêu với vẻ kiên định. Lần này, giọng của nàng ta che giấu được sát khí, lạnh lùng thấu xương, khiến người ta khiếp đảm.


      “Giúp nương nương diệt trừ người mà nương nương muốn nhìn thấy.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 50: Thích khách





      Thương Lâm có nhiệm vụ mới, có nhiều việc phải làm. Còn Dịch Dương bận đàm phán với Tô Kị, bận diễn kịch với Hoắc Hoằng nên hàng ngày, cuộc sống của họ rất thú vị. Dường như cả hai người đều trở thành công tác cuồng, tối nào cũng đọc tài liệu, tấu chương, cực kỳ bận rộn.


      “Bên phía Hoắc Tử Nhiêu có động tĩnh gì ?” buổi tối, sau khi xem tấu chương được nửa và dừng lại nghỉ ngơi, Dịch Dương duỗi người ra, lơ đãng hỏi.


      có động tĩnh gì đặc biệt.” Thương Lâm ngẩng đầu lên, tiếp tục dùng cây bút lông viết hí hoáy. “Nghe mấy ngày trước ta đánh mắng cung nữ, tâm trạng rất bực bội.”


      Hôm nay mặc chiếc váy màu hồng phấn có thêu hoa, cổ và ngực đều lộ ra ngoài, da thịt trắng nõn như tuyết, hết sức mê người. Lúc này, chỉ hơi cúi đầu là những đường cong đẹp mắt liền rơi vào mắt Dịch Dương, khiến nén được, muốn đưa tay chạm vào nó.


      Mặt Dịch Dương hề biến sắc, ung dung đưa tay vuốt ve cổ , tuân theo khát vọng trong lòng.


      Thương Lâm đọc bản danh sách, đọc rất say sưa cảm thấy có người vuốt ve da thịt vùng cổ của mình. ngước đầu lên thấy ánh mắt Dịch Dương rất trong sáng, giống như người làm chuyện này phải là vậy, hết sức thản nhiên và chính trực.


      biết gì mới phải.


      Tuy vuốt ve da thịt của nhưng động tác của hề suồng sã mà giống như vỗ về con thú cưng vậy, toát lên vẻ sủng ái rất khó tả.


      nhích người tới trước, tránh khỏi tay . “Suýt nữa quên mất chuyện này. Hoắc Tử Nhiêu hẹn em cùng ngắm hoa vào sáng nai, em đồng ý rồi.”


      “Ngắm hoa?” Dịch Dương nhíu mày. “Sao nghe lại có vẻ khiến người ta lo lắng thế này nhỉ?”


      Thương Lâm nhún vai bất đắc dĩ. “Em cũng thấy thế nhưng đâu còn cách nào khác, em thể . Bây giờ là lúc em và ta đối đầu với nhau, cả hậu cung đều chờ em thể , nếu tỏ vẻ sợ hãi thành công dã tràng mất.”


      thế Dịch Dương cũng chỉ có thể dặn dò vài câu. “Em cẩn thận chút.” vuốt mái tóc . “Đừng ăn bậy bạ.”


      Thương Lâm cảm thấy sao câu này nghe quen thế nhỉ, nghĩ lại chút mới nhớ ra lúc mẹ cũng luôn dặn dò như vậy. “Đến nhà trẻ phải chơi chung với các bạn, đừng ăn bậy bạ.”


      Cái này, coi là đứa trẻ nuôi sao chứ?


      Từ khi biết chuyện Nam Cương cửu thanh hoàn, việc ăn uống hàng ngày của Thương Lâm đều rất cẩn thận, toàn bộ đều tuân theo thực đơn mà đích thân Dịch Dương kê ra. Còn , để xảy ra bất trắc, cũng hết sức chú ý, bao giờ ăn thứ gì bên ngoài.


      Nghĩ đến đây, Thương Lâm lại cảm thấy tức cười. Tuy trước đây Dịch Dương luôn biểu như độc này có gì đáng ngại nhưng khi ứng đối với nó lại tốn rất nhiều công sức, luôn sợ xảy ra sơ sót. Cho dù bọn họ đều biết chất xúc tac kia phải là những thức ăn bình thường nhưng vẫn dám mạo hiểm.


      Lẽ nào đây chính là ‘quan tâm loạn’ trong truyền thuyết?


      ***


      Nhưng ngày hôm sau, cuối cùng bọn họ vẫn thể ngắm hoa, bởi vì chuyện bất ngờ xảy ra làm gián đoạn mọi thứ.


      Tạ Trăn Ninh – người bị phế làm thứ nhân, nhốt vào Vĩnh Hạng xáy ra chuyện.


      Mới sáng sớm, cung nữ đưa cơm đẩy cửa ra kinh hoàng phát Tạ Trăn Ninh – người lẽ ra ngủ ngon giường – nay đầu tóc rối bời, gục trong góc phòng, hông còn găm con dao, máu tươi đỏ thẫm thấm ướt làn váy trắng của nàng ta.


      Cái mâm tay cung nữ rơi xuống đất. Tiếng chén đĩa bị vỡ nát thu hút chú ý của những thái giám bên ngoài. Ngay sau đó, mọi người trong hậu cung đều nghe thấy tin tức này.


      “Tạ thứ nhân giở trò gì vậy chứ?” Có cung tần với giọng kỳ quái. “Bệ hạ khai ân, lấy mạng nàng ta, thế mà nàng ta lại muốn tự sát? Truyền ra ngoài người ta còn tưởng bệ hạ bạc đãi nàng ta mất.”


      “Đúng vậy, hề tôn trọng cung quy gì cả.”


      Quy tắc trong cung, nếu người trong cung tự sát liên lụy đến người nhà. Nếu Tạ Trăn Ninh thực tự sát e là ngay cả Tạ thừa tướng cũng bị nàng ta liên lụy.


      “Nhưng ta nghe trong phòng của nàng ta rất hỗn loạn, đồ đạc quăng lung tung, dường như là trải qua trận giằng co. Ta cảm thấy phải nàng ta tự sát mà là bị người ta ám sát.”


      thế, nhưng ai lại chạy tới lãnh cung ám sát tội nhân. Có lợi gì đâu chứ?”


      Cung tần kia vừa phát biểu tới đây bỗng chần chừ. Nếu trong cung này mà có người muốn Tạ Trăn Ninh ống chỉ có cái người đối địch nhiều năm kia.


      Cung tần len lén nhìn quý phi nương nương, cả người run lên, dám bậy nữa, sợ là gặp họa.


      Thương Lâm làm như nghe thấy lời nghị luận của mọi người, bình tĩnh nhìn cung nữ dưới đất. “Vừa nãy thái y với bổn cung, từ thương tích của Tạ Trăn Ninh để đoán có lẽ bị thương vào canh năm. Lúc ấy ngươi ở đâu?”


      Sắc mặt cung nữ kia trở nên trắng bệch. “Nô tì… nô tì luôn ở trong phòng của mình.”


      cách khác, ngươi hề nhìn thấy phải chăng có người vào phòng của Tạ Trăn Ninh đúng ?” Mặt Thương Lâm chút biểu cảm.


      “Dạ phải…”


      “Tại sao ngươi lại ở bên ngoài gác đêm cho Tạ thị? Cho dù nàng ta bị phế làm thứ nhân nhưng ngươi vẫn là nô tì phụ trách hầu hạ nàng ta, sao lại dám lơ là chức trách như thế?” Giọng Thương Lâm trở nên nghiêm nghị.


      Cung nữ kia run lên bần bật. “Nương nương tha tội, nô tì… nô tì cố ý, chẳng qua là gần đây nô tì bị bệnh, sợ lây cho tạ nương nương, tạ nương nương cũng thông cảm cho nô tì, cần nô tì hậu hạ nên nô tì mới… nô tì biết sai rồi, nô tì dám nữa!”


      Mọi người xung quanh thấy nàng ta như vậy cũng hơi thương hại. Ai nấy đều hiểu tại sao cung nữ này lại lơ là chức trách như vậy, đơn giản vì Tạ Trăn Ninh giờ tội nhân bị nhốt vào lãnh cung, thể trở mình được, cho nên mới coi thường. Nịnh cao khinh thấp chính là thói thường trong cung, ai ngờ nàng ta lại xui xẻo như vậy, bị nhốt vào lãnh cung rồi mà còn có người tới giết.


      Thương Lâm hớp hớp trà, bình thản . “Bây giờ bổn cung có thời gian đâu mà xử lý ngươi, đợi thương thế của tạ thị đỡ chút rồi xử sau.” quay đầu sang nhìn những người bên cạnh mình. “Mang ả ta xuống, trông nom cho kỹ.”


      Cung nữ kia khóc lóc bi thảm nhưng vẫn bị mang ra ngoài. Sau đó Thương Lâm quay đầu qua mỉm cười với Hoắc Tử Nhiêu nãy giờ vẫn im lặng ngồi nhìn. “Nãy giờ Hoắc quý phi vẫn chuyện, biết muội nghĩ sao về chuyện này?”


      Thần sắc của Hoắc Tử Nhiêu đạm mạc, giọng lại cứng rắn. “Bây giờ hoàng hậu nương nương quản lý hậu cung, thần thiếp có ý kiến gì cả.”


      Thương Lâm thăm dò. “Cũng có ý kiến gì trước những lời vu cáo kia sao?”


      Hoắc Tử Nhiêu giống như là bị kim châm vào ngực, mày lập tức nhíu lại. “Chắc hoàng hậu nương nương tin những lời vô căn cứ ấy chứ? Thần thiếp làm những gì, làm những gì, phải chỉ vài câu của người khác là có thể định được.”


      Thương Lâm khẽ mỉm cười. “Nếu thế chúng ta cứ đợi Tạ Trăn Ninh tỉnh lại rồi định đoạt sau.”


      Hoắc Tử Nhiêu cười lạnh, gật đầu. “Vốn nên thế.”


      ***

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :