1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Trẫm thấy mình nàng thể nào quản lý được đâu, tốt nhất là tìm thêm người cùng quản với nàng.” nhìn Thương Lâm. “Trước kia trẫm lo hoàng hậu mới tới, quen với Ngụy Quốc. Bây giờ nàng ấy đến đây gần năm rồi, giờ là lúc phải gánh vác trách nhiệm của bậc mẫu nghi thiên hạ.”


      xong câu này, đợi Hoắc Tử Nhiêu phản bác, liền hạ lệnh ngay. “Truyền ý chỉ của trẫm, bắt đầu từ ngày mai, tất cả mọi chuyện trong cung đều chuyển giao cho hoàng hậu xử lý. Bảo các nữ quan quản lý các cung phải tề tựu đến Tiêu Phòng Điện để nghe lời dạy bảo của hoàng hậu, được vắng mặt.”


      Hoắc Tử Nhiêu trợn tròn mắt, thể tiếp nhận được là mình bị đoạt quyền trong chốc lát. May mà Dịch Dương đợi lát rồi lại chậm rãi bổ sung thêm câu. “Đương nhiên hoàng hậu vừa bắt tay vào quản lý hậu cung nên có thể xử lý tốt, nàng ở bên cạnh giúp đỡ nàng ấy.”


      Như thế tức là bảo nàng ta quản lý sáu cung.


      Lúc trước nàng ta quản lý hậu cung, Tạ Trăn Ninh quản lý sáu cung. Bây giờ Hạ Lan Tích quản lý hậu cung, nàng ta lại trở thành người phụ tá. chênh lệch này…


      Nhưng cho dù có bất mãn nữa Hoắc Tử Nhiêu cũng phải nghe lệnh, dù sao nàng ta cũng thất trách trước. Hơn nữa hoàng đế vẫn cho nàng ta quản lý sáu cung, như vậy là nể mặt lắm rồi.


      Hoắc Tử Nhiêu nắm chặt nắm đấm, khó nhọc lắm mới thốt được câu. “Dạ, thần thiếp cố gắng phò tá hoàng hậu nương nương.”


      Hạ Lan hoàng hậu quỳ bên cạnh nàng ta từ từ quay đầu qua, cười với nàng ta. “Quý phi muội muội, sau này phải trông cậy vào muội rồi.”


      ràng là những lời ôn hòa chê vào đâu được nhưng Hoắc Tử Nhiêu vẫn cứ cảm thấy trong đó có chứa khiêu khích, khiến máu nóng trong người nàng ta sôi lên, cực kỳ tức giận.


      ***


      Tuy bị buộc phải diễn theo kịch bản của Thương Lâm nhưng tối đến, Dịch Dương vẫn bảy tỏ hoài nghi của mình. “Em có làm được vậy? Làm việc chung với Hoắc Tử Nhiêu tỷ lệ nguy hiểm khá cao đó.”


      “Có được em cũng phải làm. có Tạ Trăn Ninh chúng ta thể để mặc cho Hoắc Tử Nhiêu thao túng hậu cung lần nữa đúng ?” liếc cái. “ cũng lạ đấy, vấn đề đơn giản thế lẽ nào hiểu? Tại sao chịu thuận nước đẩy thuyền để em quản lý hậu cung mà cứ phải ép em dùng cách này để buộc ?”


      Dịch Dương hết biết gì. Đương nhiên biết cách làm của Thương Lâm lúc ban ngày chính là lựa chọn tốt nhất, nhân cơ hội tuyệt vời này để cướp lấy quyền lực từ tay Hoắc Tử Nhiêu, sau này có đối đầu với nhau cũng có ưu thế hơn. Nếu đổi là người khác, chắc chắn đẩy ra cho nhanh rồi, nhưng đây là Thương Lâm…


      Thấy im lặng, Thương Lâm nhíu mày nghĩ ngợi lát, cuối cùng cũng hiểu ra. “… lo là em bị ta chơi chết sao?”


      Dịch Dương lẳng lặng nhìn .


      Thương Lâm biết là mình đoán đúng rồi nên hơi xấu hổ, cứ nhìn ngó lung tung. thấy như thế bỗng nhiên bật cười, ánh mắt nóng rực. “Ừ, lo cho em, nỡ để em ra mạo hiểm.”


      Giọng dịu dàng truyền vào tai Thương Lâm khiến hơi xấu hổ, được tự nhiên cho lắm, và cách nào tiếp tục đối mặt với được nữa. cúi đầu, bối rối đứng dậy đến bên cạnh chiếc bàn trà ở gần đó nhìn thấy bàn có tập giấy rất dày.


      Giấy trắng mực đen, góc dưới bên phải là dấu ấn màu đỏ rực rất chói mắt. Đó là khẩu cung của Hà Điền.


      còn quan sát sau lưng vang lên giọng của Dịch Dương. “Đồ vô dụng.” Giọng hết sức khinh thường.


      Thương Lâm nghe thế, quay đầu lại thấy ánh mắt của nhìn chằm chằm vào bản khẩu cung. “Sao thế?”


      “Chẳng qua mới chịu tra tấn có đêm mà phun ra sạch sót thứ gì, đúng là cực kỳ vô dụng.” Giọng của Dịch Dương rất lạnh. “Tạ Trăn Ninh tìm loại người như thế để làm việc cho mình, ánh mắt đúng là quá kém.”


      ra chuyện này.


      Thương Lâm nghĩ lát rồi nghiêm túc phản bác. “ nên nghĩ như thế. Chẳng phải người trong cung đều như thế cả sao. Có lợi bu vào, hết lợi tan ra, trừ phi Hà Điền là tử sĩ trung thành của Tạ Trăn Ninh, nếu chịu nổi cực hình cũng là chuyện bình thường thôi.”


      Dịch Dương chuyện nhưng ánh mặt lại có vẻ tán đồng. Thương Lâm thấy thế đảo mắt vài vòng rồi bước tới gần , hỏi. “Nhìn vẻ mặt như thế, lẽ nào từng chịu đựng được?”


      Dịch Dương ngẩn ra, vừa định lảng tránh vấn đề này nhưng lại bắt gặp ánh mắt sáng rực của . Đó là ánh mắt cảm thấy rất hứng thú, được nhìn thấy ánh mắt ấy trong thời gian rồi. Hơn nữa đứng quá gần , gần đến độ dường như có thể ngửi thấy hương thơm tươi mát người .


      Mùi hương quen thuộc khiến khỏi nhớ đến cái đêm nồng nhiệt ấy.


      Hầu kết của trượt lên trượt xuống, cảnh cảm thấy người hơi khô nóng. Dịch Dương nắm chặt tay, cố bình ổn lại tâm trạng, mỉm cười . “Muốn nghe kể chuyện à?”


      Thương Lâm do dự trong chốc lát rồi thành gật đầu. “Rất muốn.”


      Đâu còn cách nào khác, nén được tò mò của mình biết làm sao được. Cuộc sống khác thường của bộ đội đặc công, nam chính còn là Dịch Dương, nghe đúng là uổng phí quá.


      Dịch Dương trầm ngâm trong giây lát, lựa chọn câu chuyện quá đáng sợ để kể cho nghe. “Đại khái là lúc khoảng hai mươi ba tuổi, có lần ra ngoài làm nhiệm vụ, kết quả xảy ra sơ suất nên bị bắt giữ.”


      đề cập đến địa điểm và tầm quan trọng của nhiệm vụ nhưng Thương Lâm hề để tâm đến. Đối với quân nhân mà có rất nhiều chuyện được xem là cơ mật, cho dù đến thời đại khác vẫn thế nên muốn miễn cưỡng . “Sau đó sao?”


      “Sau đó bọn chúng tra tấn chứ sao.” Dịch Dương . “Em có tưởng tượng được , những thủ đoạn mà em ngờ tới đều được sử dụng, cuối cùng còn tiêm cho thuốc gây ra ảo giác.”


      Thương Lâm xuýt xoa. “Vậy làm thế nào?”


      “Bị đánh cố mà chịu chứ sao, còn bị hỏi được trả lời. Có điều từng tham gia vào những đợt huấn luyện nên biết làm cách nào để ngụy tạo khẩu cung trong những tình huống cực hạn. Vì thế bọn chúng ép cung mấy ngày mà vẫn có được tin tức hữu ích.” cách bâng quơ nhàng. “Sau đó các đồng đội tìm được .”


      Dịch Dương nhún vai, tỏ ý câu chuyện kết thúc tại đây nhưng Thương Lâm như vẫn chưa hiểu được, cứ ngẩn ngơ mà nhìn . nghe đơn giản lắm nhưng có thể tưởng tượng được đau đớn trong quá trình tra tấn ấy. nhớ trước kia có lần từng với rằng mình từng bị đạn bắn xuyên qua phổi, cảm giác ấy đến nay vẫn còn nhớ .


      Rốt cuộc chịu bao nhiêu vết thương!


      Thấy cứ nhìn mình như ngơ ngẩn, ngay cả mắt cũng đỏ hoe lòng Dịch Dương hơi rung động. Giống như là bị mê hoặc, từ từ cúi đầu xuống, kề sát vào mặt .


      “Thế nào, đau lòng vì sao?” cười khẽ, .


      Thương Lâm vội chớp chớp mắt, xua tan những giọt nước mắt sắp rơi. Đúng là vô dụng mà, chỉ vài câu mà có thể khiến muốn phát khóc.


      có!” Thương Lâm gượng gạo .


      Dịch Dương cho là đúng, tay đặt lên eo . “ nhớ hình như em từng là muốn xem vết thương người , đáng tiếc là nay có cơ hội.” nghĩ ngợi giây lát, sau đó rất chân thành. “Nhưng nếu đó là nguyện vọng của em bây giờ có thể đâm cho mình dao để em xem thỏa thích, được ?”
      misa thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 46: Quá khứ






      vừa vừa cầm lấy con dao cắt hoa quả, đặt vào tay Thương Lâm.


      Thương Lâm nhìn con dao tay, rồi nhìn lại chàng có vẻ mặt nghiêm túc trước mặt mình, biết gì. “Đừng đùa nữa mà.” thầm câu rồi định tránh khỏi .


      Thế nhưng vẫn chịu buông tay ra theo ý của .


      “Em vẫn chưa khen mà.” Giọng của ép xuống hơi , mang theo chút mê hoặc.


      “Khen cái gì?”


      “Em xem, tên vô dụng Hà Điền bị đánh có trận liền phun ra hết, bị tra tấn lâu như vậy mà vẫn chịu khuất phục trước bạo lực, có phải là có khí phách hơn nhiều ?” mỉm cười nhìn vào mắt , đúng là khen ngợi mình cách trắng trợn.


      Thương Lâm nghe thế im lặng. ngờ lại mang mình ra so sánh với Hà Điền. Sao có thể so bọn họ với nhau được chứ. kẻ là đồ vô sỉ, vì lợi ích của mình mà sát hại thiếu nữ vô tội. người là quân nhân quang minh lỗi lạc, mang khát vọng bảo vệ tổ quốc. Về mặt tinh thần thôi hai người trời vực rồi.


      khiến thấy kính trọng.


      Tập trung kiềm nén lại cảm xúc dâng trào lênh láng, nắm chặt dao gọt hoa quả chĩa về phía . “Buông tay!” Vẻ mặt nghiêm túc như uy hiếp , nếu chịu buông tay ra đâm .


      “Tuân lệnh, thưa nữ hoàng!” Dịch Dương lui ra sau bước, giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, cuối cùng cho tự do.


      Lời và hành động của đều làm quá lố, khiến cho Thương Lâm nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ.


      Nhớ tới những lời vừa , ngay cả bản thân Dịch Dương cũng cảm thấy rất buồn cười. Đối với những chuyện làm trong lúc ở trong quân ngũ bao nhiêu năm nay đều là những chuyện hết sức bình thường và nhàng, vốn có ý phải khoe khoang. Nhưng biết tại sao, vừa đối diện với lại khống chế được mình.


      muốn nhìn thấy ánh mắt chăm chú của , trong đôi mắt đen láy ấy tràn ngập vẻ thương và ngưỡng mộ, giống như ngoài ra còn chứa được ai khác.


      Nhưng hình như thành công cho lắm.


      cong môi lên cười rồi lắc đầu. ra người đàn ông là vậy. Đúng là… vô dụng mà!


      ***


      Ngày thứ ba sau khi Tạ Trăn Ninh bị nhốt vào lãnh cung, Cận Dương lại có tuyết rơi. Thương Lâm nghĩ bây giờ là tháng hai, đây có lẽ là trận tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay nên gọi Nhập Họa theo cùng dự trữ nước tuyết tan.


      Trong cái bình bằng men trắng đựng đầy những hạt tuyết trắng tinh và sạch . Thương Lâm nhìn nó lát, dùng cái thìa múc ô mai ngâm đổ vào trong đó, lúc ấy mới nở nụ cười.


      “Em …” Dịch Dương vừa bước vào liền nhìn thấy tình cảnh này hơi tức cười. “ làm kem sao?”


      , em học đòi văn vẻ, dự trữ nước tuyết để mang ra pha trà.”


      Bệ hạ và nương nương lại những lời khiến bọn họ hiểu được, Vương Hải thức thời nháy mắt với Nhập Họa cái, hai người dẫn những cung nữ thái giám khác, lặng lẽ lui ra ngoài.


      ràng là chơi đúng hơn.” Dịch Dương ngồi xuống đối diện với , cũng cầm chiếc thìa bằng sứ rất tinh xảo lên. “Màu sắc này là đẹp.”


      Trong cái thìa bằng sứ mỏng trắng tinh là mức hoa quả đỏ chót, giống như…. vết son da thịt nõn nà của giai nhân.


      là nóng bỏng.


      Thương Lâm vẫn phát ra vẻ khác thường nhích người từ đối diện sang ngồi bên cạnh , bàn tay còn nhàng đặt lên vai . “Muốn ra đắp người tuyết ?” nhớ là năm ngoái theo nặn người tuyết, chơi đùa hết sức vui vẻ.


      muốn.”


      “Vậy tối nay có muốn ăn lẩu ? Trước đây khi ở trong quân ngũ từng cùng các đồng đội nấu lẩu, bọn họ đều khen nấu rất ngon. Em có muốn thử ?”


      thích.”


      “Trong cung mới nhập mớ châu báu, là do Lâm Ấp Quốc ở phía nam tiến cống. Trong đó có rất nhiều món trang sức độc đáo, em muốn xem thử ?”


      “Lạnh quá lười .”


      Dịch Dương dừng lại chút, cuối cùng lộ ra vẻ bất đắc dĩ. “Vậy em muốn làm gì?”


      Thương Lâm nhăn mặt đẩy tay của ra. “Em muốn gì hết, chỉ hy vọng đừng có ồn ào nữa.”


      “Ồn ào?” Mặt Dịch Dương hơi biến sắc. “Em cảm thấy ồn ào sao?”


      Gương mặt của vẫn rất lạnh lùng xa cách, khiến cho thấy mà lòng bực bội, giống như là làm nhiệm vụ mà cứ mờ mịt, cách nào phát được mục tiêu, sức lực trong người biết nên xả vào đâu. Nhưng khi đối diện với ánh mắt hơi uất ức của chút bực bội ấy lại biến thành bất đắc dĩ. thở dài hơi. “Em nghĩ gì ra hết , được ?”


      Thương Lâm ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc mà nhìn . “Dịch Dương, thích em sao?”


      Dịch Dương ngẩn ra. “Em vẫn tin sao?”


      tin.” Thương Lâm trả lời rất thẳng thắn. “ gạt em lần nên em lo là có lần thứ hai. Hơn nữa diễn xuất của quá tốt nên em cách nào tin tưởng được.”


      Dịch Dương ngờ rằng diễn xuất tốt cũng là rắc rối nên khổ sở nhíu mày lại. “Vậy phải làm sao em mới tin đây?” dừng chút, tiếp. “ đúng, em trả lời trước , tại sao em lại tin ?”


      Đôi mắt đen nhìn thẳng vào , nhàng hỏi. “Lẽ nào chuyện thích em lại khó tin đến vậy sao?” Khiến em hoài nghi thế này.


      Những lời này được ra hình như mọi chuyện đều là do tự mình Thương Lâm vô cớ gây , tự chuốc phiền toái, khiến cho phải nhíu mày lại.


      phải em tin mà là có rất nhiều chuyện đều giấu giếm em, khiến em cách nào tin được.” Thương Lâm bỗng nhiên muốn né tránh nữa. băn khoăn rối rắm lâu như thế, hôm nay nhất định phải hết ra cho ràng mới được.


      giấu giếm em khi nào chứ?” Dịch Dương vẫn chưa hiểu.


      “Rất nhiều lần.” Thương Lâm nghiêm túc . “Bất luận là những kế hoạch của hay là chuyện quá khứ của đều có thói quen giấu giếm em. hoàn toàn coi em là người của mình.”


      từng tức giận vì chịu cho biết bước tiếp theo của kế hoạch, còn hỏi thẳng trước mặt nhưng có hiệu quả. Cho dù từng bày tỏ với là mình muốn cùng gánh vác với nhưng vẫn chịu chủ động thẳng thắn với , phải ngừng theo sau để hỏi mới để lộ ra đôi chút. Có dạo Thương Lâm cảm thấy nguyên tắc của trong chuyện này chính là: có thể giấu , có thể kéo dài kéo dài.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Điều này làm cho để bụng. Huống chi từ trước đến nay vẫn như mình sau đám mây mù, dùng hết sức cũng chỉ có thể nắm bắt được đôi chút về gia đình thần bí của .


      Thương Lâm cách nào tưởng tượng được có đôi tình nhân nào nhau nửa năm mà đàng trai vẫn cố ý giấu giếm đàng , cho dù rất tò mò.


      Đương nhiên, Thương Lâm cũng phải là người cho rằng hễ nhau phải hiểu hết tổ tiên mười tám đời của nhau, nhưng cái để ý là thái độ của . Sau khi bị lừa gạt lần, vốn mất lòng tin ở . giấu giếm của lại càng tăng thêm cảm giác an toàn của , cuối cùng khiến thể tin tưởng .


      cho cùng chỉ muốn trở thành người có thể khiến tự nguyện mở rộng lòng mình.


      Dịch Dương nhìn gương mặt nghiêm túc của , biết nên gì mới phải. tưởng rằng mình làm rất tốt, dịu dàng chu đáo, thân thiết ân cần nhưng ra trong những chi tiết quan trọng thế này, vẫn làm thấy mất mát.


      biết em lại để tâm đến chuyện này.” cười gượng gạo. “Có những chuyện muốn là bởi vì ngay cả bản thân cũng muốn nghĩ tới.”


      Thương Lâm sửng sốt.


      nắm tay . “Em muốn biết chuyện gì, có thể kể hết với em. vốn có chuyện gì phải giấu giếm em cả.”


      Thái độ này của làm Thương Lâm cảm thấy biết phải làm sao, chỉ há hốc mồm mà thốt ra được lời nào.


      nghĩ ra à? vậy để chọn chuyện để kể.” mỉm cười, giọng có vẻ thoải mái. “Ba của nghĩ có thể em biết ông ấy.”


      “Sao em lại biết ba của chứ…”


      Dịch Dương kề sát vào tai , cái tên khiến mắt Thương Lâm lập tức sáng lên. “Ông ấy là ba ?” Thấy Dịch Dương gật đầu, cảm thấy mình đỡ nổi nữa. “Em biết gia thế của rất dữ dội, nhưng ngờ… ông ấy lại là ba của !”


      Trời đất ơi, đều họ Dương mà, sao trước đây liên tưởng hai người này với nhau nhỉ?


      “Ba và thân thiết với nhau lắm, năm chỉ gặp nhau vài lần, cho nên em cần để tâm đến. Về phần mẹ …” Dịch Dương dừng chút. “Trước kia em mình chưa từng gặp ba mình, ra cũng giống như em, chưa từng được gặp mẹ mình. Khi nhớ được chuyện còn nữa.” ngập ngừng chút. “Là tự sát.”


      Người Thương Lâm run lên chút. “Bà ấy…”


      cũng biết tại sao nhưng trong gia đình như vậy, rất nhiều người đều được bình thường, muốn chết cũng có gì lạ. Sau khi trưởng thành từng nghiên cứu di thư của bà, đúng là bà bị ai giết mà chỉ lòng muốn sống nữa.” cười tự giễu. “Cho dù lúc ấy có đứa trẻ khóc lóc đòi bú, cần bà ấy chăm sóc.”


      “Năm 18 tuổi, liền rời khỏi nhà, vào học trường quân đội. Sau đó vượt qua những thử thách để vào căn cứ, quanh năm suốt tháng ở trong đó. Những ngày tháng ở cùng với các đồng đội hết sức vui vẻ, nhưng những chuyện đó phần lớn là bí mật thể với bất cứ ai. Ngoại trừ việc này…” nhìn với vẻ trêu đùa. “ đám đàn ông sống chung với nhau, em có hứng thú nghe ?”


      lại vươn tay ôm lấy eo , kéo vào lòng mình, như là ôm đứa trẻ. “Cho nên em thấy đó, phải muốn kể cho em nghe chuyện của mà những chuyện ấy đều quá tồi tệ, muốn em nghe xong lại buồn.”


      Thương Lâm gác cằm lên vai , xương vai cứng rắn của khiến hơi đau, giống như tâm trạng của lúc này.


      “Em xin lỗi…” Là quá ngang ngạnh, hiểu chuyện. Lẽ ra phải đoán được rằng với xuất thân của , chắc chắn trải qua những chuyện rất phức tạp. Những hồi ức đau buồn như vậy, tại sao lại ép nhất định phải ra?


      Nghe xin lỗi, ngạc nhiên giây lát rồi lại mỉm cười. “Em trách là tốt rồi, cần xin lỗi đâu. Đối với đây cũng chẳng phải vết thương lòng thể chạm vào, chẳng qua… chỉ là những chuyện được vui lắm mà thôi.”


      Nếu muốn hỏi những chuyện thể với , chẳng hạn như những nhiệm vụ mà từng thực chẳng những mà cũng cảm thấy áy náy vì giấu . Nhưng những thứ muốn biết lại là những chuyện nhặt có liên quan đến , vậy đó chính là cầu rất hợp lý của bạn đối với bạn trai. Thứ bình thường chính là gia đình của , cho nên cần xin lỗi.


      “Em muốn biết chuyện gì cũng kể cho em nghe hết rồi, em có thể tin được chưa?” cúi đầu nhìn , vẻ trưng cầu trong mắt vừa nghiêm túc vừa mang theo chút căng thẳng. “Lâm lâm, lòng đấy…”


      lòng thích em.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 47: Đạp thanh






      Mồng ba tháng ba là lễ đạp thanh, là ngày tốt để chơi xuân, cũng là cơ hội tuyệt vời để thanh niên nam nữ thời cổ đại phát sinh tình cảm.


      Vào ngày hoàng đạo này, Dịch Dương dẫn Thương Lâm ra khỏi thành.


      Thấy trước đây mỗi lần ra khỏi cung đều xảy ra chuyện nên Thương Lâm vốn định từ chối lời hẹn hò của . Thế nhưng Dịch Dương chỉ câu là khiến bỏ ý định ấy ngay.


      hẹn Tô Kị. Dù sao chúng ta cũng phải làm xem ta hạ độc gì với em.”


      Thương Lâm theo Dịch Dương ra khỏi thành Cận Dương, đến bên bờ Cận Thủy trong niềm kinh ngạc ‘sao Tô Kị lại quay về Cận Dương trong thời gian ngắn như thế’.


      Cỏ xanh biêng biếc, trăm hoa đua nở, mùa này chính là lúc Cận Thủy đẹp nhất trong năm, thu hút rất nhiều nam thanh nữ tú đến đây tụ hội. Thương Lâm đứng bên gốc hoa đào, nhìn ngắm những đóa hoa đào màu hồng phớt nở rực cành, cong môi lên cười tươi.


      Dịch Dương đứng bên cạnh , thấy đôi môi đỏ hơi nhếch lên tạo thành đường cong cũng bất giác cười theo.


      “Mồng ba tháng ba khí trời trong


      Người đẹp Trường An chơi bên sông(*).”


      ung dung đọc hai câu thơ.


      (*) Nguyên tác: Tam nguyệt tam nhật thiên khí tân, Trường An thủy biên đa lệ nhân. Hai câu thơ trong Lệ nhân hành của Đỗ Phủ.


      Thương Lâm nghe thế quay đầu sang, bắt gặp ánh mắt tươi cười của biết là trêu chọc mình. chớp chớp mắt, trả lời chút nể nang. “Là ‘Người đẹp Cận Dương chơi bên sông’ mới đúng.”


      Đạo thơ của người ta mà dám ngang nhiên trắng trợn như thế, còn tự khen mình nữa, đúng là phong cách của .


      Dịch Dương đến gần, dùng cây quạt tay đập vào đầu , mắt nhìn từ xuống dưới lượt, lòng ca ngợi. “Đúng là mỹ nhân .”


      Ánh mắt của nóng rực khiến cho có mặt dày tới đâu cũng phải trở nên thẹn thùng, quay đầu sang ngắm nghía hồ nước biếc phía xa xa, buộc mình phải trấn tĩnh lại.


      Trền đầu có cảm giác hơi nằng nặng khiến giật mình, định ngẩng đầu lên lại nghe . “Đừng động đậy.” Tay luồn vào tóc của , dường như cài thứ gì đó như cây trâm lên đầu .


      lùi ra sau vài bước, vuốt cằm, cười tủm tỉm. “Trước kia nghe thơ ca nhắc đến nhưng đích thân cảm nhận mới thấy vẻ đẹp trong đó. Cài trâm bích đào lên cho mỹ nhân, đúng là việc phong lưu tao nhã.”


      sờ những cánh hoa đầu, cảm giác mềm mại mịn màng khiến có thể tưởng tượng được vẻ đẹp rực rỡ khi những cánh hoa màu hồng nổi bật mái tóc xanh đen.


      Hôm nay, Dịch Dương mặc áo bào đen như thường ngày mặc bộ áo bào màu trắng ngà, tóc búi bằng trâm ngọc, mặt mày khôi ngô, trông cực kỳ hào hoa phong nhã. Tạo hình này khiến giảm bớt vẻ sâu xa khó lường, thêm vài phần thanh thoát nhàng, giống như công tử như ngọc mà trong sách thường miêu tả.


      Dường như có hòn đá rơi xuống mặt hồ, tạo nên những vòng tròn gợn sóng, Thương Lâm bỗng nhiên nhớ tới những câu thơ rất quen thuộc:


      Xuân tháng ba hoa thơm nước biếc


      Tài tử giai nhân trời tác hợp


      Phải công nhận là chiêu này của Dịch Dương quá hay…


      Khiến cho con nhà người ta phải sững sờ.


      Nhìn đôi gò má ửng hồng của Thương Lâm, Dịch Dương hết sức thỏa mãn mà gật đầu, cảm thấy cho dù lát nữa có sơ suất gì trong chuyện của Tô Kị hôm nay cũng uổng công .


      Quả nhiên, chiêu mà các chiến hữu truyền thụ cho lúc trước vẫn rất hiệu nghiệm. Chiêu dỗ con tốt nhất luôn luôn là lãng mạn.


      làn gió khẽ thổi qua làm những cánh hoa màu hồng rơi lả tả như mưa. đứng dưới tàng cây, bộ váy đỏ người phất phới như sóng nước, dung mạo xinh tươi diễm lệ, tò mò đón lấy những cánh hoa, cảm thấy như thế rất thú vị.


      Thương Lâm im lặng đứng dưới gốc cây cổ thụ cách đó khá xa, nhìn thiếu nữ cười vui vẻ dưới gốc hoa đào. chưa từng thấy như vậy. Trong thời gian bị bắt , tuy thể rằng mình rất thong dong nhưng ra mặt vẫn chứa u sầu.


      ra, ở trước mặt người mà mình tin tưởng, trở nên như vậy, vui vẻ tươi cười, đôi mắt đen láy phát ra những tia sáng long lanh.


      như thế trông là đẹp.


      ***


      “Hai vị quả là đúng giờ.”


      Dịch Dương ngước mắt lên nhìn thấy Tô Kị mặc quần áo màu nâu, đầu đôi nón có vải thưa màu đen che mặt, giống hệt như lúc mới gặp.


      Dịch Dương mỉm cười. “Vẫn thể so với can đảm hơn người của Công Tôn được, trong tình tình thế này mà vẫn dám mình vào Cận Dương.”


      “Tại hạ tin Ngụy Hoàng là người giữ chữ tín. Ta vượt ngàn dặm xa xôi mà đến chỉ vì lo cho sức khỏe của Hạ Lan hoàng hậu, ắt hẳn ngài để ta phải thất vọng.”


      Dịch Dương mỉm cười. “Đương nhiên, sức khỏe của thê tử ta chính là chuyện quan trọng nhất đời này.”

      Khi ra những lời này, người Tô Kị thoáng cứng đờ, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm cũng tăng thêm sức. Thương Lâm lại bĩu môi với vẻ được tự nhiên lắm, cảm thấy gần đây Dịch Dương quả là thông sốt, lời ngon tiếng ngọt ra cách hết sức trơn tru.


      nhớ tới cái đêm tuyết ấy, nắm chặt vai , mặt thành khẩn hỏi có thể tin tưởng vào . Lúc ấy im lặng rất lâu, bởi vì biết nên trả lời thế nào. Cuối cùng, phải chịu thua trước, chỉ mỉm cười tỏ vẻ bây giờ cũng sao, tiếp tục chờ đợi.


      “Đầu óc của em chuyển động quá chậm, chuyện này đúng là phải cần thêm thời gian.” những lời cay nghiệt này trong vẻ mặt rất thâm tình. “ đợi em.”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thương Lâm lập tức đẩy ra với vẻ mặt cảm xúc, nhưng khi nằm xuống giường lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về nó.


      thích sao? Hình như càng ngày càng tin phải. Nếu cứ tiếp tục dịu dàng như thế nữa, chắc chắn nhanh chóng đổ thôi.


      Tô Kị xuyên qua tấm vải thưa màu đen để nhìn Thương Lâm. đứng bên cạnh Ngụy Hoàng, vẫn hơi cúi đầu, nhìn bọn họ, bộ dáng trông như rất có phép tắc nhưng những ngón tay thon dài lại nắm lấy tay Ngụy Hoàng và véo cái, giống như trừng phạt.


      Đúng là rất trẻ con.


      Mắt lóe lên, khi lên tiếng giọng trở nên vô cùng lạnh lẽo. “Đúng như Ngụy Hoàng đoán, tại hạ cho hoàng hậu nương nương uống thứ được tốt cho lắm.”


      “Là thứ gì?”


      “Nam Cương cửu thanh hoàn.”


      Nghe giọng của Tô Kị hình như đó là cái tên rất ghê gớm, nhưng hai người ở đối diện nghe xong lại im lặng. lát sau Dịch Dương mới từ tốn lên tiếng, giọng đầy vẻ hiếu học, xin được thỉnh giáo: “Đó là thứ gì vậy? Ta chưa nghe qua.”


      Tô Kị: “…”


      Thị vệ ở bên cạnh thấy thế nhịn được nữa, kề sát vào tai Dịch Dương thầm vài câu, lúc ấy mới giật mình hiểu ra. “ ra là thế à.”


      Lúc nãy Thương Lâm nghe được những lời thị vệ nên lập tức níu áo Dịch Dương, muốn được phổ cập giáo dục. “Là cái gì vậy? Em muốn biết.”


      Dịch Dương vỗ tay . “Ngoan, lát nữa gải thích với em sau.” Ánh mắt dịu dàng là thế nhưng khi nhìn về phía Tô Kị lập tức trở nên sắc lẹm. “Vậy phải làm thế nào ngươi mới chịu giao thuốc giải ra?”


      Tô Kị nhìn phu thê hai người sánh vai đứng bên nhau, mặt có chút cảm xúc. “Chỉ cần Ngụy Hoàng đồng ý với ta điều kiện.”


      ***


      Ba lớp rèm lụa mỏng phất phơ như sóng nước, Thương Lâm ôm cái chăn dày nằm trong đó đọc sách, thỉnh thoảng đưa tay nhặt lấy miếng bánh hạnh nhân trong chiếc đĩa vàng ở kế bên gối lên ăn.


      xem say sưa giường bên cạnh lõm xuống chút, mắt vẫn tiếp tục đọc sách, chỉ thuận miêng hỏi: “ xong việc rồi à?”


      Mãi lúc mà có câu trả lời.


      buồn bực quay đầu lại thấy Dịch Dương nhìn chằm chằm vào bàn tay gác chiếc đĩa vàng của mình. Những ngón tay trắng nõn nà sờ qua sờ lại trong đó, định chọn miếng điểm tâm hợp ý.


      “Nhìn cái gì mà nhìn?” định rụt tay về nhưng lại bị nắm chặt.


      muốn ăn cái đó.” .


      “Muốn ăn biết lấy tay bốc sao?” lầm bầm, nhưng vẫn thuận theo ý , nhặt miếng bánh kia lên bỏ vào miệng . “Nè.”


      khẽ mỉm cười, nhoài người lên để ăn miếng điểm tâm kia vào miệng. Tư thế này quá ám muội, Thương Lâm xấu hổ nghiêng đầu qua, định đợi ăn xong là lập tức trốn ra xa.


      Nhưng tay bỗng nhiên thấy ươn ướt, giật mình run lên cái, ngạc nhiên nhìn nắm lấy tay mình, miệng ngậm ngón tay như nhấm nháp.


      Giống như là định liếm hết vị ngọt còn dính đó.


      “Dừng lại!” đỏ mặt phản đối, ra sức rút tay về, giống hệt con mèo xù lông. “ bị thần kinh à?”


      Khóe miệng Dịch Dương còn dính chút vụn bánh nhưng thèm để ý, chỉ mỉm cười nhìn , hơi thở hơi dồn dập. “ ra chỉ cần thừa nhận mình có bệnh thần kinh là có thể hôn tay em. Vậy được, bị bệnh thần kinh đấy.”


      Thương Lâm bị vẻ mặt dày vô sỉ của làm hết hồn, lườm cái dữ dằn rồi rúc mình vào nửa trong của giường, dùng chăn bọc kín người lại như để tự bảo vệ.


      Dịch Dương nhìn bóng lưng , trong đầu bất giác nhớ tới những lời thị vệ bẩm báo với mình lúc nãy trong thư phòng.


      “Thuộc hạ ở bên quan sát, trước khi xuất , Tô Kị vẫn luôn mình sau gốc cây cổ thụ gần Cận Thủy, ước chừng khoảng chung trà mới chịu ra.”


      nhìn cái gì?”


      “Đương nhiên là… nhìn bệ hạ và hoàng hậu nương nương.”


      Nụ cười của Dịch Dương tắt chút. “Trẫm muốn hỏi chính là điểm này.” quay đầy sang bình tĩnh nhìn thị vệ. “Rốt cuộc là nhìn trẫm, hay là nhìn hoàng hậu?”


      Dường như thị vệ ngờ lại hỏi trực tiếp như thế nên ngẩn ra, biết nên trả lời thế nào. Nhưng cuối cùng dám khi quân, chần chừ lát rồi vẫn thành : “ nhìn hoàng hậu nương nương.”


      Những suy đoán trong lòng trở thành nhưng Dịch Dương vẫn có biểu cảm gì đặc biệt, có điều trong đôi mắt đen thẳm lại chứa thêm chút phức tạp rối ren.


      “Hôm nay nhìn thấy Tô Kị, sao em gì với ?” làm như có chuyện gì, hỏi bâng quơ.


      Thương Lâm tưởng rằng muốn bàn việc đường hoàng nên thở phào hơi. “Ừm, có gì để đâu. Với thân phận và lập trường của em và ta này, đừng qua lại nhiều quá tốt hơn.”


      “À.” Giọng của rất thản nhiên. “Nghe giọng của em hình như em hề tức giận vì chuyện hạ độc em?”


      “Em nên tức giận à?” nhíu mày tự hỏi. “Hình như là nên tức giận. Nhưng là lạ, sao em lại hề trách ta nhỉ? ta bắt em, đe dọa uy hiếp em, còn ép em uống thuốc độc, sau đó còn dùng nó uy hiếp chúng ta. Bao nhiêu chuyện như thế cộng lại mà sao em lại có cách nào để hận nhỉ?” càng càng ngạc nhiên. “Trời ạ, đừng là em mắc phải hội chứng Stockholm nha!”


      Hội chứng Stockholm còn gọi là di chứng Stockholm, dùng để chỉ tượng người bị hại nảy sinh tình cảm đối với người phạm tội, thậm chí còn quay ngược lại trợ giúp kẻ phạm tội. Loại tình cảm này khiến cho người bị hại nảy sinh hảo cảm với kẻ phạm tội, ỷ lại ta, thậm chí còn giúp đỡ ta làm việc xấu.


      Dịch Dương nghe thấy danh từ quen thuộc này trong đầu lập tức lóe lên những hiểu biết đối với hội chứng này, sắc mặt cũng sa sầm lại theo đó.


      Thương Lâm chỉ đọc được danh từ này từ trong sách và hiểu nó cách lơ mơ. Lần này là buột miệng ra, nhưng ngờ khiến cho chàng vốn có tình cảm phức tạp kia suy nghĩ theo hướng khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :