1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chẳng qua là lý do giả vờ trở thành áy náy hoặc bồi thường.


      ngủ được sao?” Dường như nghe thấy tiếng trở mình liên tục của , giọng của Dịch Dương vọng vào từ sau bức màn. “Nếu ngủ được tán gẫu với em được ?”


      Thương Lâm nghĩ ngợi lát, nhoài người ra mép giường vén màn lên. “Tán gẫu chuyện gì?”


      Dịch Dương nằm ngửa dưới đất, nhìn gương mặt trắng trong thanh khiết như hoa sen của . “Em còn nhớ cách đây ít lâu em có nhờ nghe ngóng vài tin tức ? Liên quan đến Cao Trầm đó.”


      Thương Lâm nhớ ra. Lúc đó Tô Kị ám chỉ tình hình của Cao Trầm được tốt lắm cho nên nhờ Dịch Dương nghe ngóng, nhưng sau đó vẫn có kết quả.


      “Em nhớ rồi. ta thế nào?”


      “Chuyện muốn dẫn em thể giấu được những sứ thần của Yến Quốc. Tuy ngoài mặt mọi người ai trắng ra nhưng sau khi về nước, họ lại bẩm báo với Yến Hoàng nên bị nhốt lại rồi.”


      Thương Lâm lập tức ngồi bật dậy. “Nhốt ở đâu?”


      Phản ứng quá mức mạnh mẽ này làm cho Dịch Dương khẽ nhíu mày lại. “Yên tâm , hoàng thất của Yến Quốc vẫn lo giữ thể diện lắm nên chỉ cấm túc ở trong phủ của mình thôi. Nhưng nghe tình hình của ta được khả quan lắm, hình là bị bị bệnh nặng.”


      ra là thế. Thảo nào mà Tô Kị lại cho rằng là hồng nhan họa thủy. Thảo nào!


      Dịch Dương nghiêm túc quan sát vẻ mặt của . “Em quan tâm tới ta như thế, rốt cuộc là vì ta gián tiếp bị em hại hay còn vì nguyên nhân nào khác?”


      Khi ra câu này, thể kiềm chế được mà có pha chút ghen tuông trong đó. Nhưng đồng chí Dịch Dương của chúng ta là người rất biết chấp nhận thay đổi của mình. Thích nên ghen tuông với người đàn ông khác là chuyện hết sức bình thường, có gì phải xấu hổ cả. Nghĩ thông suốt vấn đề này, thèm băn khoăn nữa, trực tiếp hỏi thẳng . “Rốt cuộc lúc trước sao em lại thích đối tượng thầm mến của mình?”


      Thương Lâm nghe được câu hỏi này hơi ngẩn ra. nhìn ánh mắt thăm dò của Dịch Dương, trong đầu lên hình ảnh của đêm đó, cánh tay mạnh mẽ của người kia bế lên, băng qua những con đường của thành phố. Ký ức mơ hồ ấy vẫn cứ khắc sâu trong bao nhiêu năm nay.


      Thương Lâm mím môi lại rồi từ từ lên tiếng kể. “Bởi vì ấy từng cứu em. Em rất cảm ơn ấy, thể quên được ấy.”


      Dịch Dương cảm thấy giọng của rất kỳ lạ. Trước kia, khi nhắc đến người mình thầm mến, vẫn với giọng điệu ‘ là quá khứ rồi’. Nhưng lần này lại mang theo tình cảm rất chân thành, giống như là… vẫn còn tình cảm, quên được người kia vậy.


      Thậm chí ngay cả khóe mắt của cũng ửng đỏ.


      Dịch Dương cảm thấy ngực mình rất buồn bực, giống như là bị người ta đè ra đổ vào miệng ly nước bùn, cực kỳ khó chịu.


      ra người đàn ông kia cũng từng cứu . ra phải là người duy nhất từng cứu . Thậm chí cách đây lâu còn được cứu.


      Điều này khiến cho cảm thấy mình thua. Đối thủ vô hình kia đánh bại cái rất dễ dàng, hơn nữa còn có cơ hội để lật ngược tình thế.


      người rất ngốc nghếch mơ hồ, có đôi khi còn rất khăng khăng mực. Tuy ngoài miệng mình quên được rồi nhưng có khi nào vẫn còn nhớ đến ta ?


      Cậu hỏi này nằm môi Dịch Dương rất lâu, nhưng cuối cũng vẫn dám thốt ra.


      xoa bóp hai bên thái dương, lòng thay đổi cách nhìn. ra ghen tuông phải là chuyện có thể thẳng thắn vô tư mà ra, ít nhất là lúc này thể.


      dám nghe đáp án của .


      ***


      Hậu cung đại Ngụy bình yên bấy lâu nay bỗng dậy sóng vì cái chết của cung nữ tầm thường. Ngày thứ hai sau khi thi thể của Thẩm Hương được phát , có cung nữ đến quỳ mặt đất đóng băng bên ngoài Trường Thu Cung, cầu kiến hoàng hậu nương nương.


      Lúc ấy Thương Lâm ở trong điện trò chuyện với đám người chiêu nghi Tạ Trăn Ninh và tiệp dư Tiết Ngọc Yên, nghe thông báo như thế ngẩn ra, lập tức quyết định ngay.


      Tạ chiêu nghi thấy thế mỉm cười . “Cung nữ này có hơi kỳ quặc, nương nương gặp hay đây?”


      Thương Lâm nhìn nàng ta cái, chậm rãi . “Gặp.”


      Cung nữ được dẫn đến, quỳ trong đại điện hành lễ với các vị nương nương xong, vẻ mặt căm phẫn. “Hôm nay nô tì đến đây là vì có bức thư muốn trình lên hoàng hậu nương nương.”


      “Thư gì?”


      “Chính là thư của Thẩm Hương nương, người hôm qua vừa tìm thấy thi thể.”


      Câu trả lời này vừa được thốt ra, những người trong điện hoặc ít, hoặc nhiều đều để lộ ra vẻ ngạc nhiên. Nhập Họa lấy bức thư từ trong tay của cung nữ kia dâng lên cho Thương Lâm. Thương Lâm nhận lấy nhưng mở ra đọc ngay mà hỏi tiếp. “Ngươi hãy làm sao có được thứ này trước .”


      Cung nữ . “Thẩm Hương nương và nô tì rất thân thiết với nhau. Nửa tháng trước, ấy giao bức thư này cho nô tì, là… là nếu ngày nào đó ấy gặp phải bất trắc nhất định phải giao bức thư này đến tận tay hoàng hậu nương nương. Hôm qua nô tì nghe ấy còn nữa nên mới… mang thứ này trình lên cho nương nương.”


      “Ồ? Nếu thế ngươi có biết trong này viết thứ gì ?” Tạ chiêu nghi làm như lơ đãng hỏi.


      Cung nữ cắn môi, do dự lát rồi lên tiếng. “Nô tì biết, nhưng nô tì cảm thấy chắc chắn là có liên quan đến việc ấy bị sát hại.” Nàng ta ngập ngừng chút rồi tiếp. “Cũng có liên quan tới nguyên nhân qua đời của Uyển tiệp dư.”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 43: Cái bẫy






      “Nguyên nhân cái chết của Uyển tiệp dư…” Tạ chiêu nghi lập lại câu này, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc. “Cái gì, chẳng phải Uyển tiệp dư khó sinh mà chết sao? Lẽ nào còn có nội tình mà người ta hay biết?”


      Cung nữ trả lời Tạ Trăn Ninh mà cúi đầu quỳ ở đó, đơ ra như người gỗ. Thấy nàng ta như thế, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía hoàng hậu ngồi vị trí chủ tọa, đợi hành động tiếp theo của .


      Trước mắt bao nhiêu người, mặt Thương Lâm chút biểu cảm, từ từ xé bức thư tay ra. Giấy trắng như tuyết, chữ bằng mực đen, nhanh chóng đảo mắt qua, môi khẽ mím lại.


      “Nương nương…” Tạ chiêu nghi lên tiếng gọi . “Trong thư viết gì vậy?”


      Tiết tiệp dư bên cạnh cũng hỏi theo. “Có phải do Thẩm Hương viết ?”


      “Do Thẩm Hương viết? Ha ha, con nô tì ấy biết được mấy chữ, có thể viết được thư từ gì chứ!” giọng ngạo mạn từ xa truyền tới, cắt đứt những lời Thương Lâm chưa kịp ra.


      Mọi người nhìn về hướng phát ra thanh thấy Hoắc quý phi dẫn theo tám cung nữ, khí thế lẫm liệt đứng trước cửa điện.


      Lần này trở về, Thương Lâm vẫn chưa gặp lại Hoắc Tử Nhiêu nên lúc này khỏi quan sát nàng ta tỉ mỉ. Hôm nay Hoắc Tử Nhiêu mặc chiếc váy màu đỏ tía như ráng chiều, bên ngoài khoác áo choàng cùng màu, tôn lên vóc người cao ráo thon thả. Chiếc áo choàng được làm từ gấm Vân Nam thượng hạng, vạt dưới còn thêu những đóa hoa hải đường nở rực rỡ, ngoài mép áo còn dùng lông chồn trắng tinh để viền đường mảnh, tạo nên khí thế quý phái xa hoa.


      Thương Lâm vừa ngắm nhìn vừa thầm cười lạnh. Quả nhiên có chỗ dựa vững chắc có khác, cho dù thất sủng lâu như vậy nhưng khí thế của Hoắc quý phi vẫn suy giảm, cái vẻ ngạo mạn, khinh khỉnh nhìn mọi người vẫn độc nhất vô nhị, y hệt như lúc đầu mới gặp.


      Có điều… Thương Lâm khẽ cong môi cười. Cũng phải thay đổi. Ít nhất khí sắc kém hơn chút, người cũng gầy chút. Xem tra ghẻ lạnh của hoàng đế vẫn có chút ảnh hưởng tới người phụ nữ vênh váo ai bằng này.


      Hoắc Tử Nhiêu bước tới trước vài bước, cung kính hành lễ với Thương Lâm. “Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn an.”


      Khi Hoắc Tử Nhiêu quỳ xuống, những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống để hành lễ với nàng ta.


      Thương Lâm nhìn người phụ nữ quỳ trước mặt mình, tay phải nắm chặt thành nắm đấm, chậm rãi nghiến răng thốt ra hai chữ. “Bình thân.”


      Hoắc Tử Nhiêu đứng dậy, giọng vẫn hết sức cung kính. “Dạo trước, nương nương phụng thể bất an, vậy mà thần thiếp lại thể hầu hạ bên cạnh, đúng là tội đáng muôn chết.” Nàng ta dừng lại. “Nhưng hôm nay thấy nương nương sắc mặt hồng hào, có lẽ là sao, thần thiếp cũng có thể yên tâm.”


      Trong những ngày Thương Lâm bị bắt , Dịch Dương vẫn tuyên bố với mọi người là bị mắc bệnh cho nên gặp bất cứ ai. Cho nên, lúc này nghe Hoắc Tử Nhiêu như thế, Thương Lâm cũng khách khí trả lời. “Là do bổn cung muốn gặp bất cứ ai, liên quan gì tới các ngươi. Quý phi cần tự trách mình.”


      Hàn huyên với hoàng hậu xong, Hoắc Tử Nhiêu mới quay đầu lại cho phép mấy người Tạ chiêu nghi, Tiết tiệp dư quỳ hành lễ với nàng ta đứng dậy. Đôi mày liễu khẽ nhướng lên, nàng ta nhìn Tạ chiêu nghi từ xuống dưới, cười như cười, hỏi. “Hôm nay chiêu nghi muội muội đến vấn an hoàng hậu nương nương mà sao báo với bổn cung tiếng? Chúng ta cùng có phải hay hơn .”


      Tạ chiêu nghi mỉm cười đáp lại. “Thần thiếp biết nương nương cũng định đến Trường Thu Cung vấn an nên chỉ hẹn Tiết tiệp dư mà thôi. Lần này thần thiếp suy nghĩ chu toàn, nếu có lần sau nhất định đích thân đến mời nương nương cùng .”


      Hoắc Tử Nhiêu cười lạnh tiếng, với giọng hơi kỳ quái. “Vậy bổn cung đợi.”


      Tạ chiêu nghi mỉm cười gật đầu. “Bây giờ chúng ta có thể tới chuyện lúc nãy chưa?”


      “Nếu Tạ chiêu nghi nôn nóng, kịp chờ đợi đến thế đương nhiên là được.” Hoắc Tử Nhiêu nhìn về phía Thương Lâm. “Lúc nãy thần thiếp ở bên ngoài điện cũng có nghe sơ qua, và cũng đoán được đại khái rồi. Con nô tì này trình thư lên là muốn giả mạo bút tích của Thẩm Hương để hãm hại ai đó sao? Thế khỏi xem thường những người trong hậu cung này quá rồi!”


      “Quý phi nương nương phản ứng mạnh như vậy, phải chăng là chột dạ?” Tiết tiệp dư lạnh lùng . “Người lo lắng trong bức thư này viết những chuyện gì đó gây bất lợi cho người sao?”


      “Chột dạ? Sao bổn cung lại phải chột dạ?” Hoắc Tử Nhiêu tỏ vẻ khinh miệt. “Như bổn cung vừa , con tiện tì Thẩm Hương hoàn toàn biết chữ, sao có thể viết được thư từ gì? Chắc chắn bức thư này là giả!”


      “Nương nương biết nhiều đấy nhỉ?!” Tạ chiêu nghi với vẻ đầy ý. “Người biết hiểu Thẩm Hương là người bên cạnh Uyển tiệp dư, người biết còn tưởng Thẩm Hương là cung nữ của nương nương đấy chứ!”


      Những người trong điện đều hiểu ý ở ngoài lời của Tạ chiêu nghi, đơn giản là Hoắc Tử Nhiêu biết về Thẩm Hương quá nhiều, như thế càng chứng tỏ có gì đó bình thường.


      “Ngươi…” Hoắc Tử Nhiêu nhìn Tạ Trăn Ninh đầy căm phẫn.


      “Các vị muội muội đừng tranh cãi nữa, nghe bổn cung tiếng được ?” Thương Lâm nhàng lên tiếng, kéo mọi người ra khỏi cuộc cãi vã.


      “Lúc nãy các người ai nấy cũng có lí của mình, nhưng tất cả để sót điểm.” giơ tờ giấy trong tay lên. “Đây phải là thư tuyệt mệnh của Thẩm Hương.”


      Mọi người nghe thế ngẩn ra.


      Tay nắm chặt tờ giấy, Thương Lâm ngửa mặt đón lấy ánh mắt của tất cả mọi người, nhàng . “Đây là thư tuyệt mệnh của Uyển tiệp dư.”


      Khi Dịch Dương đến Tiêu Phòng Điện mọi người ai ngồi chỗ nấy, uống được mấy chung trà.


      Thương Lâm bưng cái chén bằng sứ mỏng có đế màu trắng, thân màu đỏ, ngồi ở vị trí chủ tọa, vừa dùng cái chén để làm ấm tay, vừa nghĩ ngợi rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì.


      Đúng là từng nghi ngờ cái chết của Tô Cẩm và Thẩm Hương có liên quan đến Hoắc Tử Nhiêu, cũng rất muốn tìm nàng ta tính sổ. Nhưng vẫn chưa nghĩ được cách phải ra tay thế nào cung nữ kia đột nhiên xuất . chỉ như thế, còn mang theo bức thư rất quan trọng, đúng là khiến biết phải đỡ như thế nào.


      biết phía Dịch Dương sắp xếp thế nào nên dám tự ý làm ra những hành động khiến rơi vào thế bị động, cho nên khi Tạ chiêu nghi hỏi xem phải xử lý chuyện này thế nào liền đường đường chính chính trả lời. “ tình nghiêm trọng, đương nhiên phải bẩm báo lên , mời bệ hạ tới phân xử.”

      Hoàng hậu nương nương thế nên bệ hạ ở Càn Nguyên Cung phê duyệt tấu chương liền bị mời tới Tiêu Phòng Điện, tham gia vào vở kịch cung đấu này.


      Sau khi lướt nhanh như gió, đọc xong nội dung của bức thư, Dịch Dương đặt tờ giấy xuống, thản nhiên . “Đúng là bút tích của Uyển tiệp dư.”


      Phụ thân của Tô Cẩm là ông giáo dạy học, cho nên tuy nàng ta xuất thân bần hàn nhưng lại từng đọc rất nhiều sách, giống như Thẩm Hương, biết được chữ nào.


      “Cho nên những gì trong bức thư này đều là ?” Tạ chiêu nghi cố tình làm ra vẻ kinh ngạc. “ là quý phi nương nương thầm bức ép Uyển tiệp dư, chỉ thế còn lợi dụng nàng ta để tranh sủng ái với hoàng hậu nương nương, còn ép nàng ta dùng đứa con trong bụng để giá họa nương nương?”


      Trong bức thư tuyệt mệnh kia, Tô Cẩm dùng giọng điệu thê lương và tuyệt vọng để kể lại tình cảnh của bản thân mình. Cha mẹ nàng ta bị Hoắc gia khống chế, Hoắc quý phi lấy việc này uy hiếp, ép buộc nàng ta dùng xuân dược để quyến rũ bệ hạ, bởi vì hoàng hậu quá mức được sủng ái, tạo thành mối lo của Hoắc quý phi. Sau khi kế hoạch này thất bại, Hoắc quý phi ra lệnh cho Tô Cẩm dùng đứa con trong bụng làm công cụ, vu oan cho hoàng hậu có ý đồ mưu hại long thai.


      “Thần thiếp nhớ ra rồi, đúng là hôm đó Uyển tiệp dư bị sinh non sau khi giằng co với hoàng hậu nương nương.” Tiết tiệp dư xuýt xoa. “Nếu lúc đó Uyển tiệp dư làm cách quyết liệt, khi bị đau bụng cố tình kéo lấy nương nương e là tất cả mọi người cho rằng nương nương hại nàng ta sinh non, thậm chí là mất mạng…”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 44: Chân tướng






      Câu này vừa được ra, tất cả mọi người trong điện đều ngẩn ngơ, ngạc nhiên mà nhìn quý phi nương nương ngồi giữa điện, có vẻ như theo kịp những lời kia. Duy chỉ có Dịch Dương ngồi ở vị trí chủ tọa là ngạc nhiên trong thoáng chốc rồi lập tức khôi phục trấn tĩnh.


      “À? Chuyện này là sao?” ung dung hỏi.


      Thần sắc của Hoắc Tử Nhiêu vẫn rất bình tĩnh. “Đương nhiên những chuyện này phải do thần thiếp làm, mà là thủ đoạn của Tạ chiêu nghi.”


      “Quý phi nương nương đừng ngậm máu phun người!” Tiết tiệp dư nóng lòng bênh vực Tạ chiêu nghi, nghe thế lập tức giành phản bác trước.


      “Ngậm máu phun người là bản cung hay là Tiết tiệp dư và tỷ tỷ tốt của ngươi?” Hoắc Tử Nhiêu cười lạnh. “Các ngươi tưởng rằng mình làm cách hết sức hoàn hảo, kín kẽ, ai có thể phát ra sao?”


      Thương Lâm nghe tới đây, cuối cùng nhịn được nữa. “Hoắc quý phi nhiều như thế làm bổn cung hồ đồ luôn rồi. Ngươi có gì muốn cứ thẳng ra, đừng có úp úp mở mở như vậy.”


      “Dạ.” Hoắc Tử Nhiêu khẽ nhún người trước Thương Lâm, vẻ mặt kính cẩn. “ ra những lời thần thiếp vừa cũng rất đơn giản, chỉ cần nương nương và bệ hạ nhìn thấy người đương nhiên hiểu ra ngay.”


      Thương Lâm nghĩ lát, cảm thấy cũng còn lựa chọn nào khác nên đồng ý, . “Vậy tuyên lên .”


      Sau khi mệnh lệnh của hoàng hậu nương nương được truyền xuống, tiểu cung nữ được thái giám dẫn lên điện, run rẩy hành lễ với hoàng đế, hoàng hậu và các vị phi tần.


      “Đây là?” Thương Lâm nghi hoặc hỏi.


      “Đây là Bình Nhi – cung nữ chăm sóc hoa cỏ trong Hạnh Viên, trước kia cũng có quen biết với Uyển tiệp dư và Thẩm Hương.” Hoắc Tử Nhiêu .


      Thương Lâm để ý thấy sau khi Hoắc Tử Nhiêu công bố thân phận của cung nữ kia người của Tạ chiêu nghi khẽ run lên, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng hơn.


      Hoắc Tử Nhiêu tiếp. “Vào tối hôm qua, nàng ta lẻn vào tẩm cung của thần thiếp, với thần thiếp chuyện thể ngờ được.”


      tới đây, Hoắc Tử Nhiêu bỗng nhiên dừng lại, quay đầu sang nhìn Bình Nhi, nhàng . “Hôm qua ngươi với ta thế nào bây giờ cứ thế ấy với bệ hạ và nương nương.”


      “Dạ…” Bình Nhi dập đầu cái, run rẩy . “Bẩm bệ hạ, nương nương, nô tì vốn là cung nữ trong Hạnh Viên, từ khi vào cung tới nay vẫn làm việc trong Hạnh Viên, đến giờ được bốn năm. Khi Uyển tiệp dư và Thẩm Hương nương còn làm việc tại Hạnh Viên, nô tì từng trò chuyện với bọn họ, tuy thể coi là thân thiết nhưng trong lòng nô tì vẫn nhớ đến họ. Uyển tiệp dư được thánh sủng, trở thành nương nương, nô tì lòng vui mừng thay cho nàng ấy. Nhưng ngày vui chóng qua, ngờ Uyển tiệp dư còn nữa… Nô tì rất đau lòng, cho nên đêm hôm ấy, nhân ngày sinh nhật của Uyển tiệp dư, nô tì vào Hạnh Viên, muốn đến chỗ gốc cây hạnh mà nàng ấy thích nhất để đốt chút tiền vàng, ngờ nhìn thấy Thẩm Hương cũng có ở đó…”


      “Sinh nhật của Uyển tiệp dư?” Thương Lâm ngẩn ra. hề biết sinh nhật của Tô Cẩm là vào ngày nào cho nên nghe đến đây mới ngạc nhiên.


      vốn lấy làm lạ là tại sao thi thể của Thẩm Hương lại được tìm thấy trong Hạnh Viên. Bây giờ xem ra mục đích của nàng ta cũng giống như Bình Nhi, muốn đến đó để bái tế Tô Cẩm.


      chỉ có Thẩm Hương, nô tì còn nhìn thấy người, là thái giám có vóc người rất cao to. …” Bình Nhi bịt miệng lại, nước mắt lập tức chảy xuống, vẻ mặt hết sức sợ hãi.


      Thương Lâm đợi lát, nhưng nàng ta vẫn chỉ khóc mà tiếp nên hơi mất kiên nhẫn, truy hỏi nàng ta. “ làm sao?”


      Bình Nhi bị làm giật mình, lập tức trả lời. “ bịt miệng của Thẩm Hương, kéo ấy ra ngoài rừng.” Bình Nhi vừa vừa khóc. “Thẩm Hương cứ giãy giụa nhưng hoàn toàn chống lại được sức lực của tên thái giám kia, cuối cùng ngất …”


      Thương Lâm khẽ chau mày, tay phải bất giác nắm chặt lại. Những lời Bình Nhi giống như vẽ lại bức tranh, gần như có thể tưởng tượng ra tình cảnh ấy. yếu đuối bất lực bị người đàn ông mặt mũi khống chế trong tay, giống như là cá nằm thớt, mặc cho người đó chém giết.


      cảm thấy đầu hơi đau.


      Dịch Dương phát thấy ổn lắm nên lặng lẽ nắm lấy tay . Tay của ấm áp và vững vàng, khẽ bóp tay , giống như an ủi.


      quay sang nhìn Bình Nhi, hỏi thay cho Thương Lâm. “Sau đó sao?”


      “Sau đó, người kia kéo Thẩm Hương tới bên cạnh cái giếng ở ngoải rừng, sau đó… ném ấy xuống dưới!” Nàng ta ngừng chút. “Sau đó lại đứng bên cạnh cái giếng lát, có lẽ là để xác nhận tình hình dưới giếng, chắc chắn là xong việc nên lập tức rời khỏi đó.”


      xong những lời này, Bình Nhi như mất hết toàn bộ sức lực. Nàng ta vốn quỳ dưới đất, nay trở thành ngồi bệt xuống. trán nàng ta ngừng toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng tái, đôi môi còn chút tươi tắn.


      Nỗi sợ hãi kinh hoàng ấy, ai có thể hoài nghi nàng ta giả vờ.


      Nhưng Thương Lâm thể tiếp tục chất vấn. “Lúc xảy ra những chuyện đó, ngươi ở đâu?”


      “Lúc ấy nô tì nấp sau bụi cây, sợ tới nỗi cả người cứng đờ, dám nhúc nhích bước.” Bình Nhi hít sâu hơi, tiếp. “Nô tì rất sợ hãi. Người đó dám giết Thẩm Hương đương nhiên cũng dám giết cả nô tì. Nếu bị phát nô tì ở gần đó, nhất định giết nô tì diệt khẩu.”


      “Cho nên phát ra ngươi?” Tạ chiêu nghi lạnh lùng hỏi.


      “Dạ …” Bình Nhi . “Lúc nô tì đến gần đó giằng co với Thẩm Hương nên chú ý đến xung quanh. Sau đó nô tì vẫn luôn nấp rất kỹ, phát ra bất cứ động tĩnh nào nên phát ra.”


      Tạ chiêu nghi cười lạnh tiếng. “ giết người như vậy, phải chăng là quá bất cẩn.”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hoắc Tử Nhiêu cười khẽ. “Sao bây giờ chiêu nghi muội muội lại quản nhiều như vậy, để cho con nô tì này xong được ? Lẽ nào muội muội tò mò nó có nhận được mặt của tên thái giám ấy hay ?”


      Tạ chiêu nghi khẽ cắn môi, nở nụ cười miễn cưỡng. “Được, vậy ngươi , người đó là ai?”


      Dưới ánh nhìn đầy áp lực của Tạ chiêu nghi, Bình Nhi ngừng thở phập phồng, sau đó từ từ đưa mắt nhìn ra sau nàng ta. Tay phải giơ lên, ngón tay thon dài chỉ về hướng, Bình Nhi khó nhọc . “Người đó, chính là .”


      Người mà nàng ta chỉ chính là thái giám Hà Điền trong cung của Tạ chiêu nghi.


      “Bệ hạ, nương nương…” Hà Điền lập tức quỳ phịch xuống đất. “Oan cho nô tài quá!”


      là tức cười! Ngươi người của bổn cung giết Thẩm Hương, nhưng tại sao bổn cung phải làm thế?” Tạ chiêu nghi ngừng cười lạnh. “Quý phi nương nương muốn thoát thân cũng đừng kéo thần thiếp xống nước chứ!”


      “Tại sao phải làm thế, trong lòng muội muội hiểu nhất.” Hoắc Tử Nhiêu . “Nhưng nếu chiêu nghi muội muội nhớ ra bổn cung có thể giúp muội muội nhớ lại.”


      Tạ Trăn Ninh lạnh lùng nhìn Hoắc Tử Nhiêu.


      “Những chuyện mà bức thư được cho là ‘thư tuyệt mệnh của Uyển tiệp dư’ nhắc đến, bổn cung chưa hề làm cái nào. Ép buộc Uyển tiệp dư dùng xuân dược quyến rũ bệ hạ, bắt ả ta dùng long thai hãm hại hoàng hậu, e là đều do Tạ chiêu nghi ngươi làm.” Sắc mặt và giọng điệu của Hoắc Tử Nhiêu trở nên đanh thép hơn. “Ngươi làm nhiều chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, sau đó còn ngụy tạo bức thư này, bảo con tiện tì luôn mồm dối kia trình lên cho hoàng hậu, muốn đổ tội cho bổn cung!”


      Những lời này của Hoắc Tử Nhiêu làm cho sắc mặt của Tạ Trăn Ninh trắng bệch, nhưng nàng ta vẫn cứ cố nghiến răng, . “Quý phi nương nương, chỉ suông thôi mà muốn đổ ngược những tội danh này lên đầu thần thiếp e là khó mà khiến mọi người tin phục được.”


      “Chỉ suông thôi?” Hoắc Tử Nhiêu trào phúng. “Nếu khẩu cung của Bình Nhi vẫn chưa đủ bổn cung còn có chứng cứ khác. Có điều trước khi đưa ra…”


      Nàng ta quỳ xuống trước mặt Dịch Dương, cung kính bái lạy và . “Bệ hạ thánh minh. Từ khi Uyển tiệp dư có thai, trong cung ngừng có những tin đồn đãi gây bất lợi cho thần thiếp. Đầu tiên là thần thiếp hạ độc trong thức ăn của Uyển tiệp dư, mưu hại long thai, sau đó lại có chuyện hôm nay. Thần thiếp hầu hạ người bao năm, vẫn luôn trung thành tận tụy, thế mà bây giờ lại phải chịu đựng những lời vu hãm xấu xa này, trong lòng thần thiếp rất uất ức. Thần thiếp ở đây cầu xin bệ hạ, sau khi điều tra ra được chân tướng của lần này phải trừng trị hung thủ nghiêm khắc, trả lại công bằng cho thần thiếp và Uyển tiệp dư!”


      Những lời này cách hùng hồn dõng dạc, giống như nàng ta chỉ là người vô tội bị hãm hại. Dịch Dương thấy thế, tuy trong mắt vẫn cực kỳ lãnh đạm nhưng môi nở nụ cười . “Đương nhiên rồi. Quý phi có chứng cứ gì cứ đưa ra .”


      “Dạ.” Hoắc Tử Nhiêu hài lòng mỉm cười. “Bình Nhi, trình lên đây.”


      Bình Nhi nghe thế từ từ giơ tay lên, từ trong tay áo lấy ra tấm thẻ bằng kim loại. Thương Lâm tập trung nhìn kỹ thấy ấy có những ký hiệu tinh xảo, bên dưới khắc hàng chữ , trông có vẻ hết sức trang trọng.


      “Đây là lệnh bài ra vào cung của thái giám, mỗi cung chỉ có vài cái, được phân bổ cho những ai, đó có những gì đặc biệt, chỗ Dịch Đình Lệnh đều có ghi lại.” Hoắc Tử Nhiêu . “Lệnh bài này là do Bình Nhi nhặt được trong Hạnh Viên đêm ấy, rốt cuộc có phải của Hà Điền hay , cứ tra là ngay.”


      Hoắc Tử Nhiêu vừa xong, bàn tay nãy giờ vẫn nắm chặt của Tạ Trăn Ninh bỗng thả lỏng ra, lọn tóc bị rơi xuống, làm rối dung mạo đoan trang của nàng ta.


      ***


      Tiêu Phòng Điện im lặng như tờ, có người ngoài. Thương Lâm ngồi ở góc của tấm nệm, Dịch Dương ngồi bên cạnh , cúi đầu nhìn sắc mặt của .


      “Em ổn chứ?” hỏi.


      “Vẫn ổn.” Thương Lâm gật đầu.


      Hà Điền bị tống vào Thận Hình Tư để thẩm vấn, chưa bị lột da chưa được thả ra. Mà khi được thả ra, tất nhiên ói ra những lời khai rất có sức nặng. Về phần Tạ chiêu nghi và Tiết tiệp dư bị nhốt trong tẩm cung của mình, đợi phán quyết sau cùng.


      Lần này, người thu được thắng lợi lớn nhất chính là Hoắc Tử Nhiêu.


      “Những chuyện đó đúng là do Tạ Trăn Ninh làm. ta biết và em thích Hoắc Tử Nhiêu, càng biết thanh danh của Hoắc Tử Nhiêu trong cung được tốt nên khi có những chuyện gì xấu mọi người nghĩ ngay đến ta, cho nên mới bày ra kế hoạch này.” Thương Lâm bình tĩnh . “Đúng là ta làm rất kín kẽ, lúc đầu chúng ta cũng phát ra được, vẫn cứ hoài nghi Hoắc Tử Nhiêu như ta mong muốn.”


      Về phần Hoắc Tử Nhiêu, có lẽ lúc đầu nàng ta cũng biết, nhưng sau đó vẫn phát giác ra. Nhưng nàng ta làm ngay mà ngược lại, mặc cho Tạ Trăn Ninh tiếp tục hãm hại mình. Đợi đến khi Tạ Trăn Ninh khiến cho tình vào con đường còn cách nào để vãn hồi nàng ta mới vạch trần mọi chuyện.


      “Bình Nhi hoàn toàn phải tình cờ bắt gặp Hà Điền giết Thẩm Hương mà là Hoắc Tử Nhiêu sớm dự tính được bước tiếp theo của Tạ Trăn Ninh cho nên mua chuộc Bình Nhi, bảo ta theo dõi mọi động tĩnh trong Hạnh Viên.” Dịch Dương . “Cả tấm lệnh bài kia nữa, phải Hà Điền làm rơi ở đó mà là do bọn chúng dùng thủ đoạn nào đó để trộm được, lúc này lại trở thành chứng cứ chỉ khống Hà Điền.”


      “Tới mùa đông nên đầu óc của ta bị lạnh tới nỗi tỉnh táo rồi sao?” Thương Lâm . “Đúng là thông minh hơn nhiều so với trước đây.”


      Dịch Dương nghe thế bật cười. “ phải Hoắc Tử Nhiêu thông minh, mà là Hoắc Hoằng.”


      “Cái gì?” Thương Lâm ngẩng đầu lên nhìn.


      “Người sắp xếp tất cả mọi chuyện phải là Hoắc Tử Nhiêu mà là cha của ta.” Dịch Dương . “Là Hoắc Hoằng dạy Hoắc Tử Nhiêu phải làm thế nào để ứng phó với kế hoạch của Tạ Trăn Ninh, dạy ta làm thế nào để diễn vở kịch hôm nay.”


      Thương Lâm tròn xoe mắt. “ ngờ Hoắc Hoằng lại trực tiếp nhúng tay vào chuyện hậu cung.”


      “Với tình hình bây giờ, thế lực ở hậu cung cũng đại diện cho thế lực ở trong triều. ta và Tạ Ngộ đấu đá với nhau ở trong triều đến ngươi chết ta sống, nếu ở hậu cung Hoắc Tử Nhiêu có thể đánh bại Tạ Trăn Ninh đương nhiên ta hết sức vui mừng.” Dịch Dương lạnh lùng . “Hơn nữa, mục đích của chỉ có thế.”


      “Trừ chuyện này ra, còn có mục đích khác sao?”


      Dịch Dương chậm rãi . “Còn để thăm dò .”


      Lần này Thương Lâm cả kinh. “ thăm dò ? Thăm dò chuyện gì?”


      “Đương nhiên là thăm dò xem rốt cuộc có còn là con rối Từ Triệt mặc cho điều khiển, u mê phóng đãng kia hay .” Dịch Dương . “Em biết tại sao khi Bình Nhi lấy tấm lệnh bài kia ra, vẻ mặt của Tạ Trăn Ninh lại tuyệt vọng đến thế hay ? Bởi vì ta biết, những chứng cứ ấy đủ để hoàng đế hạ lệnh tra tấn Hà Điền. Mà dưới tra tấn ép cung, chắc chắn là Hà Điền phun ra .” dừng chút. “Đương nhiên, những phán đoán này đều dựa tiền đề hoàng đế bây giờ vẫn là hoàng đế trước đây, hề có ý định thiên vị cho Tạ gia.”


      Giọng của mang theo trào phùng, cười mà cười. “Lần này tội danh của Tạ Trăn Ninh ràng như thế, nếu còn cố chấp bảo vệ ta để lộ ý đồ giúp đỡ Tạ gia. Còn nếu muốn tiếp tục che giấu chỉ có thể trị tội Tạ Trăn Ninh theo như quy định. Đây chính là mục đích cuối cùng của vở kịch này.”


      Thương Lâm nghe thế im lặng, biết gì.


      Bọn họ đến đây hơn nửa năm, Dịch Dương vẫn luôn giả vờ làm hôn quân, nhưng giả vẫn là giả, tiếp xúc với nhau lâu ngày là có thể nhận ra được. Chắc hẳn Hoắc Hoằng nảy sinh lòng nghi ngờ nên lần này mới thử như thế.


      “Cho nên Tạ Trăn Ninh nhất định phải bị trị tội?” nhàng hỏi.


      “Đương nhiên. Có điều phải vì Hoắc Hoằng.”


      “Hả?”


      Giọng của Dịch Dương rất lạnh lùng. “ ta làm ra những chuyện như vậy, cho dù Hoắc Hoằng thăm dò cũng giúp ta che giấu những chuyện này.” mỉm cười, bình tĩnh nhìn Thương Lâm. “Vậy cứ thỏa mãn cho tâm nguyện của cha con họ Hoắc . Dù sao có Tạ Trăn Ninh hay vẫn ảnh hưởng gì lớn đến kết hoạch của .”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 45: Xử lý






      Quả nhiên Hà Điền thể chịu đựng nổi.


      Ngày thứ hai sau khi bị giải vào Thận Tư Hình, chịu đủ mọi hình thức tra tấn nên cầm cự được nữa, khóc lóc thảm thiết và khai ra hàng loạt tội trạng của Tạ chiêu nghi.


      ra lúc đầu Uyển tiệp dư cũng biết chuyện xuân dược đêm đó, là chiêu nghi nương nương mua chuộc được cung nữ trong Hàm Thúy Các, bỏ vào trong nước rửa tay của bệ hạ… Làm chuyện phòng the trong lúc mang thai rất dễ tổn thương tới đứa bé, nếu Uyển tiệp dư biết được chắc chắn đồng ý. Chiêu nghi nương nương hiểu điều này nên mới thầm ra tay… Sau đó Uyển tiệp dư biết được nhưng vì e sợ quyền uy của Tạ chiêu nghi nên dám ra.


      Chiêu nghi nương nương thấy Uyển tiệp dư yếu đuối nên tiếp tục bức ép nàng ấy làm việc cho mình, còn lấy cha mẹ của Uyển tiệp dư ra để uy hiếp. Nô tài nghe trong mấy tháng sau của thai kỳ, sức khỏe của Uyển tiệp dư luôn được tốt lắm, có lẽ là do lo lắng suy tư quá độ…


      Chiêu nghi nương nương chưa từng trực tiếp làm hại Uyển tiệp dư, nhưng thể thoát được liên can trong việc Uyển tiệp dư sinh non, thậm chí là mất mạng.


      Về phần những chuyện sau đó giống như lời quý phi nương nương …”


      Bằng chứng vững như núi, Tạ Trăn Ninh cũng còn tâm sức đâu mà phản bác nữa, chỉ tuyệt vọng ngồi trong tẩm cung chờ đợi phán quyết cuối cùng dành cho mình: phế làm dân thường, nhốt vào Vĩnh Hạng, vĩnh viễn cũng được ân xá.


      Kết quả này nằm trong dự đoán của mọi người. Dù sao nể mặt Tạ thừa tướng, bẹ hạ giết nàng ta. Mà xử lý nhưng tổn thương đến tính mạng, chỉ có cách này là nặng nhất.


      Tạ Trăn Ninh giữ được tính mạng nhưng những người khác lại may mắn như vậy. Hà Điền bị xử tử. Còn Tiết Ngọc yên – người từng giúp Tạ Trăn Ninh làm rất nhiều chuyện xấu – lại treo cổ tự vẫn trong tẩm cung của mình trước ngày thánh chỉ của hoàng đế ban xuống, như vậy tiết kiệm được ly rượu độc.


      Đương nhiên Thương Lâm cảm thấy kết quả này rất công bằng. Kẻ Chủ mưu chết mà đồng lõa lại chết sạch, khiến người ta cảm thấy rất tức tối. nhưng nghĩ tới chỗ này là chỗ nào, lại thầm thuyết phục bản thân mình đừng rối rắm vì mấy chuyện như vậy, xã hội phong kiến lấy đâu ra công bằng?


      Phía bên này, Thương Lâm củng cố tâm lý vững vàng bên kia, Dịch Dương mới nhàng lên tiếng. “Tính mạng của Tạ Trăn Ninh ấy à, giữ lại để còn dùng tới. cảm thấy ta nên có cái chết có ích hơn.”


      Thương Lâm: “…”


      ***


      Hôm Tạ Trăn Ninh bị đưa vào Vĩnh Hạng, phi tần trong sáu cung đều tề tụ tại Tiêu Phòng Điện. Dịch Dương ngồi ở vị trí chủ tọa, nhàng ra quyết định của mình, khiến mọi người có những phản ứng khác nhau.


      Đương nhiên người vui mừng nhất chính là Hoắc Tử Nhiêu. Hôm nay, vẻ u sầu mặt nàng ta mấy ngày trước biến mất, thay vào đó là gương mặt tươi cười, với Dịch Dương. “Bệ hạ minh, xử lý Tạ thị như thế là công bằng nhất. Nếu Uyển tiệp dư ở trời có linh thiêng cũng có thể được yên lòng.”


      Nàng ta cứ tưởng rằng mình ra những lời nịnh hót như thế Dịch Dương hài lòng. Ai ngờ chỉ thờ ơ liếc nhìn nàng ta cái rồi bâng quơ. “Chỉ mong thế.” Giọng điệu này nghe thế nào cũng thấy có vẻ rất lạnh lùng.


      Hoắc Tử Nhiêu sững cả người. Nếu trước đây hoàng đế ghẻ lạnh nàng ta là vì cảm thấy nàng ta hãm hại phi tần, lòng dạ độc ác bây giờ những chuyện này đều được trút lên đầu Tạ Trăn Ninh, sao Từ Triệt vẫn đối xử với nàng ta như vậy?


      Lẽ nào đúng như cha nàng ta , bệ hạ còn là bệ hạ của trước đây, khoảng thời gian này luôn diễn kịch với mọi người?


      “Uyển tiệp dư sinh con đẻ cái cho trẫm thế mà trẫm lại thể bảo vệ được nàng ấy, mặc cho nàng ấy bị người ta làm hại tới tính mạng, bây giờ nhớ tới, trong lòng trẫm rất áy náy.”


      vừa ra những lời này Hoắc Tử Nhiêu lập tức cảm thấy chột dạ. Nàng ta quản lý hậu cung, chăm sóc tốt cho phi tần có thai là thất trách, bây giờ hoàng đế thế tội trạng của nàng ta càng lên hơn.


      Hoắc Tử Nhiêu do dự xem có nên quỳ xuống thỉnh tội hay có người giành làm trước.


      Thương Lâm quỳ xuống trước mặt Dịch Dương, cúi đầu thành khẩn. “Bệ hạ tuyệt đối đừng nghĩ như vậy. Người phải chăm lo chuyện triều chính là quá mệt nhọc rồi, chuyện hậu cung vốn cần người phải lo lắng tới. Thần thiếp thân là hoàng hậu, đương nhiên phải chăm sóc các vị tỷ muội thay cho người. Nếu nhất định phải truy cứu chuyện của Uyển tiệp dư xin bệ hạ cứ giáng tội thần thiếp !”


      Dịch Dương vốn chỉ định tìm lý do để tiếp tục sủng ái Hoắc Tử Nhiêu, ai ngờ vừa bước ra mở màn Thương Lâm nhảy vào giành đất diễn. Cũng may phản ứng nhanh nhạy, lập tức hiểu ra dụng ý của .


      Dịch Dương nhíu mày lại lộ vẻ khó xử, bởi vì muốn diễn tiếp vở kịch mà định dàn dựng.


      Hoắc Tử Nhiêu cảm thấy mình thể tiếp tục im lặng được nữa nên quỳ xuống bên cạnh Thương Lâm. “ phải là lỗi của hoàng hậu nương nương mà là lỗi của thần thiếp, xin bệ hạ trị tội thất trách của thần thiếp!” Nàng ta cung kính dập đầu trước Dịch Dương.


      Dịch Dương ngồi ở đó nhìn hai quỳ trước mặt mình, có vẻ bất đắc dĩ. Thương Lâm vẫn giữ dáng vẻ rất nghiêm túc, duy chỉ có ánh mắt là ngầm ra hiệu thúc giục rất ràng.


      Dịch Dương thầm thở dài hơi, biết mình còn lựa chọn nào khác.


      “Quý phi biết tội là tốt. Chuyện này đúng là thể trách hoàng hậu, đó là lỗi của nàng.” nhàng . “Nàng quản lý hậu cung nhưng lại để mặc cho người ta gây ra chuyện động trời thế này, đúng là khiến trẫm rất thất vọng.”


      Hoắc Tử Nhiêu ngơ ngác ngẩng đầu lên, ngờ nàng ta chỉ đẩy đưa có vài câu mà hoàng đế lại thuận thế trách móc nàng ta như thế.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :