1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 40: Thẳng thắn






      đừng bạn gì nữa hết, em còn là bạn của .” Cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng với giọng điệu bình tĩnh và xa cách. “Chúng ta chia tay rồi.” vừa vừa giãy giụa, định thoát khỏi vòng tay của .


      Ngoài mặt giả vờ rất lạnh lùng vô tình nhưng ra trong lòng lại xót xa vô kể. Rốt cuộc vẫn nỡ xa . Nhưng nếu ra những lời đó chi bằng hãy tranh thủ thời cơ cho dứt khoát, chứ cứ dây dưa kéo dài chỉ khiến mọi chuyện rối hơn mà thôi.


      Bàn tay vòng qua eo của Dịch Dương càng siết chặt hơn, vẻ mặt vẫn rất trấn tĩnh. “Cái gì mà chia tay? Đó đều là những lời phía em , có đồng ý.” Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm. “Hơn nữa, tin những lời em .”


      Thương Lâm mím môi, lên tiếng.


      “Em em thích , vậy sao lại vì mà chạy ra làm mồi để dụ những người đó?” Thấy , giọng trở nên ôn hòa hơn. “Bởi vì em lo lắng cho , muốn bảo vệ , cho nên mới làm thế, đúng ?”


      xong câu này, ngay cả bản thân Dịch Dương cũng cảm thấy rất phức tạp. sau khi đoán là Thương Lâm bị Tô Kị bắt , bắt đầu suy xét đến ý đồ của đêm hôm đó. Kết luận cuối cùng được rút ra chính là những việc mà làm đều vì muốn bảo vệ . Cảm giác này quả là mới lạ. Bởi vì bản thân quá mạnh mẽ, trước nay luôn là chỗ dựa cho những người bên cạnh mình nên sớm quen với trách nhiệm làm người che chở. Nhưng ngờ ngày nào đó, có dũng cảm xông ra, định dùng cơ thể bé của mình để bảo vệ .


      khiến cảm thấy rung động.


      “Ai chứ?” Thương Lâm mạnh miệng. “Em muốn bỏ chạy mình nhưng chẳng qua cẩn thận bị bọn Tô Kị bắt mà thôi.”


      Dịch Dương nhìn . “Thương Lâm, phải thằng ngốc.” cách khác, cần dùng lời dối vụng về này để gạt .


      Thương Lâm nghe câu này xong bỗng nhiên bật cười. “ có dám chưa từng nghĩ thế ?”


      Dịch Dương sững sờ.


      từng nghĩ như thế, cho nên lúc ấy mới ngăn cản em bỏ chạy.” Vẻ mặt Thương Lâm hết sức bình tĩnh. “ ra, hề thích em, đúng ? Nếu lòng thích em hiểu rằng em tuyệt đối bỏ lại mà chạy.”


      Dịch Dương há mồm định giải thích gì đó nhưng lại bị Thương Lâm giành trước. “ đừng vội. Em những lời này phải là để trách . Dưới tình huống lúc ấy, nghĩ thế cũng là rất bình thường, em có thể hiểu được. Em chỉ thuật lại , đó chính là…” tới đây dừng lại chút, dường như những câu sau đó hơi khó . Nhưng dù có khó hơn nữa cũng phải ra. Từng chữ như cắt vào tim . “Cho dù chúng ta ở bên nhau mấy tháng trời, nhưng thực tế, chúng ta hề có chút ăn ý, thấu hiểu nhau như những người nhau. chưa từng cố gắng tìm hiểu em, toàn bộ những chuyện đối tốt với em đều giống như… giống như là làm nhiệm vụ.”


      Những lời này, trước đây chưa từng nghĩ đến, nhưng giờ khắc này đối diện với Dịch Dương, nó cứ tự nhiên tuôn trào, giống như là đọc thầm trong bụng hàng trăm lần vậy.


      Ngay khi những lời này được thốt ra, Thương Lâm liền hiểu rằng đây chính là chân tướng. nhau mấy tháng trời, tất cả nha thấp thỏm bất an, phiền muộn rối rắm của đều có nguyên nhân.


      Phụ nữ là nhạy cảm nhất, cho nên dù biết chân tướng của đêm hôm ấy vẫn có thể cảm nhận được thái độ của Dịch Dương hơi khác thường. Chỉ có điều trước kia nguyên nhân, bây giờ cuối cùng cũng thông suốt.


      Dịch Dương ngẩn ngơ mà nhìn , hoàn toàn biết nên phản bác như thế nào. Những lời mạnh mẽ đanh thép này của Thương Lâm đánh vào lòng , khiến hoàn toàn á khẩu.


      Đúng vậy, đúng là chưa từng có ý tìm hiểu , chưa từng nỗ lực tìm hiểu trái tim của phụ nữ, mà theo như sách là phức tạp và nhạy cảm. tốt với là vì cho rằng bạn trai phải tốt với bạn , nhưng cái tốt này cho cùng vẫn xuất phát từ chân tình. Cuối cùng cũng phát ra.


      Nhưng hiểu lầm điểm. Lúc đó nghi ngờ muốn chạy trốn mình phải là do tin tưởng mà chỉ vì trong quan niệm của , chưa từng có ý nghĩ rằng cam nguyện hy sinh cho .


      Cho dù là mẹ của cũng chưa từng làm chuyện này cho .


      “Đúng vậy, trước đây em rất thích , nhưng sau khi hiểu ra những chuyện này đột nhiên cảm thấy còn ý nghĩa gì cả.” Giọng Thương Lâm vẫn rất lãnh đạm. “Đêm hôm đó em cứu phải do em thích mà chỉ vì nghĩ rằng trước kia cứu em quá nhiều lần, em nên báo đáp trở lại, cho nên em chạy ra. Chỉ thế mà thôi.”


      Dịch Dương nhìn gương mặt lạnh lùng như mai trong gió tuyết của , bỗng nhiên nảy sinh nghi ngờ với lòng tin kiên định của mình. hoàn toàn hiểu phụ nữ, hiểu tình cảm của bọn họ tại sao sinh ra và tại sao lại mất . Nếu làm tổn thương Thương Lâm, phải chăng như vậy?


      Nhưng lại hy vọng thông suốt.


      Cuối cùng bình tĩnh được nữa, khó nhọc . “Lâm Lâm, em nghe . Trước đây hiểu được lòng mình cho nên mới khiến em đau lòng… Bây giờ hiểu rồi nên những chuyện như thế xảy ra nữa đâu. Em tin , được ?” Hai chữ cuối cùng loáng thoáng mang theo van nài.


      Thương Lâm chưa bao giờ nhìn thấy Dịch Dương như vậy. nhìn mất vẻ ung dung tránh định thường ngày, lòng vừa mơ hồ vừa đau xót nên vô ý buột miệng . “ ra cần gì phải làm vậy? Em biết hoàn toàn thích em, chẳng qua do muốn chịu trách nhiệm nên mới ở bên em mà thôi. Em thích thế, cứ như em là gánh nặng khiến người ta phải đau đầu vậy. Cho dù trước kia em rất thích bây giờ em cũng muốn tiếp tục ở bên cạnh nữa.”


      “Chịu trách nhiệm?” Dịch Dương khẽ nheo mắt lại, cảm thấy ổn. “Em phát ra điều gì rồi?”


      cần Thương Lâm trả lời, kết hợp thái độ và những lời của vừa rồi để phân tích, sau cùng hiểu ra tất cả.


      “Em biết chuyện đêm đó rồi sao.” dùng giọng khẳng định để câu này.


      Thương Lâm cúi đầu, bỗng nhiên muốn giấu giếm nữa. “Phải, em biết hết rồi.” mím môi. “Lúc đó trúng xuân dược cho nên mới…”


      Dịch Dương im lặng nhìn , đôi mắt đen thẳm như cái giếng sâu bị hòn đá quăng xuống, gợi lên vô số tầng sóng nước.


      “Thảo nào.” .


      Thương Lâm ngờ lúc nãy vẫn còn rất kích động nhưng nghe xong câu này lại trở nên bình tĩnh thế. nhìn hoa văn hình loan phượng chăn nệm, biết phải làm sao để kết thúc việc này.


      bỗng nhiên nâng cằm lên, buộc phải đối diện với mình.


      làm gì vậy?”


      “Em biết chuyện xuân dược cho nên nghĩ rằng chuyện đêm đó hoàn toàn là do thuốc khống chế chứ ra hề thích em, đúng ?” . “Em muốn quan hệ của chúng ta được xác lập dựa thúc đẩy của thuốc, cũng muốn vì chuyện này mà miễn cưỡng mình cho nên mới đề nghị chia tay, đúng ?”


      Giọng của càng càng nhõm, đến cối cùng hết sức thoải mái.


      biết ngay là mình bỏ sót chuyện gì mà, quả nhiên! Tuy biết sao lại biết chuyện này nhưng thẳng với nhau cũng tốt. Chỉ cần biết trong lòng nghĩ gì hoang mang bất lực thế nữa.


      Thương Lâm ra sức giãy giụa chút, cằm bị làm đau nhưng vẫn chịu buông ra. tức giận, trực tiếp dùng tay gỡ tay của ra.


      Dường như Dịch Dương hề chú ý đến vẻ tức tối của , nhàng . “ xuất thân từ lính đặc công, em biết rồi đúng ?”


      Thương Lâm miễn cưỡng gật đầu cái.
      misa thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Trước khi chính thức trở thành lính đặc công, bọn phải trải qua rất nhiều thử thách. Rất nhiều kiểu, tóm lại là em tưởng tượng được đâu. Chỉ có những người cực kỳ kiên định mới có thể được tuyển chọn vào đội ngũ đặc công.” từ tốn . “Hơn nữa, lúc trước là người có thành tích tốt nhất trong các lần thử thách.”


      … rốt cuộc muốn gì?”


      Dịch Dương cong môi cười. “ muốn , đối với người từng bị ép hút thuốc phiện mà chút thuốc kích thích ấy thể khiến bị mê hoặc tới mức thể khống chế nổi mình. Chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, phải vì kiềm chế được mình, mà là do… muốn kiềm chế mình.”


      Thương Lâm ngẩn ngơ mà nhìn . “Cho nên…”


      “Cho nên, trước đó rất lâu, sớm thích em rồi, chẳng qua phát ra mà thôi.” ôm vào lòng, cằm gác đỉnh đầu . “Em tin ?”


      Thương Lâm vùi mặt vào lòng , quên cả giãy giụa. cụp mắt trầm tư giây lát rồi rầu rĩ : “Nếu em em tin sao?”


      đầu im lặng rất lâu, sau đó vang lên giọng chậm rãi mà kiên định: “Vậy có cách khiến em phải tin.”




      (sorry bà con nhưng tới đây tui rất muốn chửi thề. Cứ tưởng cái cách ấy nó diễn ra ngay chỗ này…)




      Ngày hôm sau, Thương Lâm biết thêm nhiều thông tin khác. Tô Kị chạy thoát phải là ngoài ý muốn mà ngay từ đầu Dịch Dương tính toán như thế.


      “Nếu đoán lầm có lẽ phục vụ cho Tề Vương của Yến Quốc.” Dịch Dương giải thích với .


      Tề Vương Hạ Lan Duệ là đệ đệ của Yến Hoàng, nhân vật có quyền lực thứ hai ở Yến Quốc.


      “Tô Kị là người của Tề Vương?” Thương Lâm ngạc nhiên.


      chỉ thế.” Dịch Dương nở nụ cười lạnh. “Căn cứ vào tin tình báo chừng Hoắc Đại Tư Mã của chúng ta cấu kết với Hạ Lan Duệ.”


      Hoắc Hoằng và người của Yến Quốc thầm cầu kết với nhau? Thương Lâm nhanh chóng phân tích chút, sau đó lập tức hiểu ra.


      “Lúc đầu Hoắc Hoằng cũng biết thân phận của Tô Kị, chỉ tưởng đại hiệp ở Lĩnh Nam. Nhưng nhất định nghĩ ra cách tiết lộ chân tướng cho lão ta biết. Với thông minh của lão ta, đương nhiên có thể đoán ra hành vi của Tô Kị lần này là có ý đồ gì. Thuộc hạ của Hạ Lan Duệ muốn vu cho lão ta tội hành thích vua, nếu lão ta có giao dịch gì với Hạ Lan Duệ chắc chắn bị mưu thâm độc này làm ảnh hưởng, quan hệ giữa bọn chúng cũng …”


      “Thông minh.” Dịch Dương điểm lên chóp mũi của , cười tủm tỉm, khen ngợi. “Gần đèn rạng. Em ở chung với lâu ngày cũng trở nên thông minh rồi.”


      “Em vốn thông minh sẵn mà.” lườm cái. “Đừng động tay động chân.”


      Dịch Dương làm động tác đầu hàng. “Được rồi, sờ nữa.”


      Thương Lâm bị bộ dáng này của chọc cười. Nhưng vì muốn cười đùa vui vẻ với nên cúi đầu uống trà, chuyện.


      nhớ tới tối hôm qua, Dịch Dương với nếu tin có cách khiến cho tin. Lúc đó biết định làm gì, nhưng hôm nay mới sáng ra nhận được bó hoa mai đỏ thơm lừng.


      “Đây là…”


      “Hoa tặng em.” với vẻ rất đường hoàng. “Vào mùa này, cũng chỉ có hoa mai là đẹp nhất, em ngửi xem có thơm hay ?”


      ôm bó hoa mai ngắm nghía lát, sau đó hỏi thẳng. “ có ý gì đây?”


      Dịch Dương nghĩ ngợi. “Ừm, cũng có ý gì đặc biệt, chỉ định bù đắp lại những gì mà chúng ta còn thiếu.”


      “Hả?”


      “Chẳng phải em muốn chia tay với sao? Vậy bây giờ bắt đầu theo đuổi em lần nữa.” Vẻ mặt hết sức thành khẩn. “Hoa này là do chính tay hái, coi như là quà gặp mặt. là lính mới, mong Thương Lâm tiểu thư chỉ giáo thêm.”


      nhìn dáng vẻ nghiêm túc của , nghẹn cả buổi trời, cuối cùng cũng thốt ra được câu. “Đừng quên uống thuốc!”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 41: Ghen tuông






      “Lát nữa ngự y đến đây, hãy để ông ấy bắt mạch cho em kỹ.” Dịch Dương bỗng nhiên lên tiếng, kéo Thương Lâm thoát khỏi dòng suy tư. “Hôm qua em ngủ nên tiện khám, hôm nay kiểm tra lại lần cho yên tâm.”


      Mặc dù theo thấy chắc là có vấn đề gì.


      Thương Lâm nghe vậy cũng lập tức nhớ ra điều gì đó. “Đúng rồi, á huyệt của em là do giải sao?” Hôm qua chú ý đến điều này, nhưng ràng trước khi ngủ vẫn chưa chuyện được, thức dậy có thể chuyện, vậy lúc ngủ xảy ra chuyện gì sao?


      Ai ngờ Dịch Dương nghe thế, chỉ gật đầu mà còn khẽ nhíu mày, bộ dáng có vẻ nghi hoặc. “ điểm á huyệt của em?”


      Thương Lâm im lặng nhìn Dịch Dương. Nếu phát ra chắc chắn phải do sai người ta giải huyệt, có lẽ là thời gian trôi qua huyệt đạo liền tự giải. Nhưng vấn đề là…


      “Tại sao lúc đó lại điểm á huyệt của em?” Dịch Dương giọng lại, cảm giác bất an thoáng xuất .


      ràng lúc ấy phải trao đổi con tin, Tô Kị giải huyệt đạo người nhưng chỉ dể lại á huyệt giải, điều này đúng là hơi kỳ lạ.


      “Trừ phi lúc đó muốn em ra chuyện gì đó…” nhàng .


      Đầu Thương Lâm bỗng lên hình ảnh hành lang đọng đầy tuyết, người đàn ông mặt chút biểu cảm, thái độ cương quyết buộc phải uống viên thuốc đen thui.


      Lẽ nào…


      ép em phải uống viên thuốc.” Thương Lâm thào.


      Mắt Dịch Dương bỗng sáng quắc lên, nhìn thẳng vào . “Em gì?”


      “Sáng ngày ra khỏi thành, phái thuộc hạ đưa tới viên thuốc, bảo em uống vào. Tình hình lúc ấy em hoàn toàn thể phản kháng được, em nghĩ so với việc bị bóp nát cằm để nhét vào chi bằng ngoan ngoãn tuân theo nên uống nó.” Thương Lâm rất chậm rãi, dường như cố gắng trấn định lại cảm xúc trong quá trình kể. “Uống thuốc kia bao lâu, em liền cảm thấy người còn chút sức lực nào, cho nên em cứ tưởng thuốc ấy là để khiến người ta mất sức lực…”


      ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Dịch Dương. “Có khi nào em đoán sai rồi ?” dừng lại chút. “Chẳng phải trong mấy tiểu thuyết võ hiệp viết thế sao? Thuốc độc gì mà có thể khiến người ta chết tức tưởi sau vài tháng ấy…”


      “Im miệng.” lạnh lùng ngắt lời , hít hơi sâu. “Vương Hải, đến Thượng Dược Cục hối thúc chút, bảo cả bốn ngự y trực đều đến đây cho trẫm.”


      Vương Hải nhận lệnh, ngay. Thương Lâm thấy sắc mặt Dịch Dương hơi kém, biết sao lại thấy áy náy, do dự . “ ra cũng chưa chắc là vậy mà. xem, nếu Tô Kị cho em uống thuốc độc sao lúc ấy dùng nó để uy hiếp ? Chính vì hoàn toàn nhắc đến chuyện này nên em mới nhất thời nhớ ra. chừng là do em suy nghĩ quá nhiều, viên thuốc ấy chỉ là thuốc khiến người ta còn sức lực…”


      Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Dịch Dương, giọng của càng ngày càng , cuối cùng nhún vai tỏ vẻ thờ ơ. “Đừng có nhìn em như thế. Cơ thể của em, em còn gấp gấp cái gì?”


      biết tại sao nhưng Thương Lâm có cảm giác vô cớ rằng mình hiểu Tô Kị, cứ cảm thấy hại chết . Cho dù có cho uống thuốc độc, có châm chọc cay nghiệt hay gì gì đó vào thời khắc cuối cùng cũng xuất .


      Dịch Dương nghe thế im lặng giây lát, vươn tay vuốt tóc , giọng rất thản nhiên. “Đây phải là cơ thể của em mà là của Hạ Lan Tích.” dừng chút. “Có điều, bây giờ nó là của .” nghĩ ngợi chút rồi bổ sung thêm câu. “Cho dù bây giờ phải sớm muộn gì cũng phải.”


      Thương Lâm nghĩ lát mới hiểu ra ý của . Cái gã này lại trêu chọc nữa rồi! chỉ thế, còn làm ra vẻ đường hoàng đứng đắn.


      là kỳ cục. Đây là dáng vẻ lo lắng cho an nguy của sao?


      hất tay ra với gương mặt chút biểu cảm. “Xin đừng dùng bàn tay của Từ Triệt để chạm vào em. Em có hảo cảm gì với cơ thể của tên ngựa đực này nên tạm thời muốn tiếp xúc quá nhiều với nó. Cảm ơn!”


      Dịch Dương nghẹn họng, nhìn chằm chằm vào lát rồi buồn bực quay đầu .


      ***


      Ngự y nhanh chóng được triệu đến. Thương Lâm ngoan ngoãn để mặc cho bọn họ bắt mạch cho mình, sau đó nhìn Dịch Dương dẫn bọn họ ra ngoài. kiên nhẫn đợi thêm lát, cuối cùng hoàng đế bệ hạ cũng chậm rãi quay lại.


      “Thế nào rồi?” hỏi.


      “Ngự y phát ra gì cả. Bọn họ ngoại trừ hơi suy nhược ra em có vấn đề gì khác.”


      Thương Lâm chớp chớp mắt. “ ?”


      Dịch Dương gật đầu. “ mà.”


      Thương Lâm thở phào hơi, sau đó nghe Dịch Dương . “Có điều vẫn chưa yên tâm nên định tìm Tô Kị để tán gẫu chuyện đời chút.”


      Thương Lâm hết biết gì. thầm cầu nguyên thay cho Tô Kị.


      cúi đầu, cho nên phát ra phía đầu , Dịch Dương lẳng lặng nhìn , ánh mắt rối ren.


      Bất luận thế nào phản ứng của lúc này cũng quá ư là trấn tĩnh. Lẽ nào sợ sao? , thể nào. Đúng là đêm hôm ấy hy sinh quên mình vì , nhưng đó cũng là do tình thế bất đắc dĩ. Những lúc khác, bọn họ đều hết sức quý trọng tính mạng.


      Nếu phải sợ tính mạng nguy hiểm chỉ có cách để giải thích cho thái độ của lúc này, đó chính là hề lo lắng Tô Kị làm hại đến tính mạng của .


      Có lẽ ngay cả cũng phát ra, nhưng trong tiềm thức của , đúng là hơi tin tưởng Tô Kị.


      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì trong những ngày đó?


      Trong lòng có cảm giác khó chịu lướt nhanh qua, bắt đầu hối hận vì đêm đó để cho Tô Kị chạy thoát. Lẽ ra phải bắt Tô Kị về, nhốt trong nhà lao, tra hỏi kỹ càng xem rốt cuộc làm gì với . Về phần Hoắc Hoằng, có thể nghĩ cách khác để đối phó.


      Ý nghĩ này vừa nảy ra lập tức tỉnh táo lại, và bị ý tưởng vừa rồi của mình làm chấn kinh.


      Kinh nghiệm trong quân đội nhiều năm tạo cho thói quen, trong bất cứ tình huống nào cũng có thể lựa chọn ra biện pháp hoàn hảo nhất, thể vì chi tiết nhặt nào mà nhượng bộ, để khỏi phải làm hỏng thời cơ.


      Nhưng vừa rồi, lại định bỏ qua cách thức hoàn hảo nhất, chỉ vì muốn dạy dỗ Tô Kị phen.


      Lẽ nào… đây chính là cảm giác ghen tuông mà người ta ?


      ngẩn ngơ trong giây lát, môi từ từ nở nụ cười khổ.


      chống trán thở dài tiếng, có chút bất lực khi nghĩ rằng ra mình cũng có ngày mất lý trí.


      ***
      misa thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thương Lâm hề hay biết rằng lúc này, người đàn ông vừa tuyên bố theo đuổi mình kia lòng dậy sóng. Sau khi khôi phục lại tinh thần, quay về với quỹ đạo thường ngày, và đương nhiên nhớ tới những chuyện mà mình chưa xử lý xong trước khi xuất cung.


      Thẩm Hương – tỷ muội tốt của Tô Cẩm, từng nhận lời với nàng ta là điều tra cái chết của Tô Cẩm.


      chuyện này khiến hơi đau đầu, bởi vì theo như đoán tám chín mươi phần trăm là do Hoắc Tử Nhiêu làm. Nhưng trước mắt, bọn họ thể liều lĩnh trị tội nàng ta, cho nên dù có tra ra cũng chẳng giải quyết được gì.


      còn rối rắm Dịch Dương bâng quơ ra lệnh. “ tuyên Thẩm Hương tới đây, trẫm có chuyện muốn hỏi ta.”


      trực tiếp ra lệnh cho cung nữ nên Thương Lâm cũn tiện ngăn cản, đành phải mặc cho cung nữ nhận mệnh lệnh ngay.


      định hỏi gì?” .


      có gì. Chẳng qua nếu ta cho em biết chuyện đêm hôm đó cũng phải làm cho ràng mới được.” nhàng trả lời.


      Tuy ngoài mặt có vẻ nghiêm chỉnh nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác. Nhớ tới cảm giác khó chịu vừa rồi, Dịch Dương cảm thấy mình cần được chút an ủi. Sau ‘ giây’ đấu tranh nội tâm, liền điềm nhiên như nắm lấy tay phải của . Thương Lâm muốn cho nắm nên né tránh chút. Nhưng vẫn chịu buông tha, có vẻ như chưa nắm được chưa chịu thôi.


      Hôm nay Thương Lâm mặc chiếc màu chàm, có ống tay áo rất rộng nên lúc này rất tiện lợi cho giằng co trong tay áo. Sau vài lần giằng qua giằng lại, tay của bị nắm chặt, thể nhúc nhích.


      “Bệ hạ…” Vì ngần ngại cung nữ bên cạnh nên dám hỗn xược, vì thế nở nụ cười giả tạo. “Thần thiếp vẫn chưa đồng ý với người mà…”


      Nếu chưa phải bạn trai bạn xin đàng hoàng chút.


      ‘à’ tiếng. “Trẫm biết, cho nên mới nắm tay nàng lúc này.” Ý là biết ở trước mặt người ngoài em dám né tránh nên mới cố ý sàm sỡ chút.


      Thương Lâm tức tối. “Lưu manh.”


      Dịch Dương bỗng nhiên bật cười. “ tới mới nhớ, có chuyện này vừa phát ra.” . “Em vừa em có hảo cảm gì với cơ thể của tên ngựa đực này nên tạm thời muốn tiếp xúc quá nhiều với nó.”


      biết tốt rồi!” Thương Lâm nghiến răng.


      ! Em chưa hiểu ý muốn .” Dịch Dương cười hì hì. “Em ‘tạm thời’.”


      Thương Lâm ngơ ngác.


      “Tạm thời muốn tiếp xúc quá nhiều với nó. Hay cách khác, qua thời gian nữa là được đúng ?” Dịch Dương cười tủm tỉm. “ ngờ tính giác ngộ của em cũng cao ghê nhỉ. Biết mình cầm lòng được bao lâu nữa nên sớm ra trước.”


      Thương Lâm ngờ trong lúc vô tình mình bị chộp ngay sơ hở như vậy. Trong cơn tức giận, ngắt véo lên cánh tay mạnh. Những lúc thế này, móng tay dài được nuôi lâu nay phát huy công dung. Dịch Dương bị véo tới nỗi mày hơi nhăn lại nhưng vẫn chịu buông tay ra.


      “Coi chừng móng tay.” Thậm chí còn tỉ mỉ dặn dò . “Nếu cẩn thận làm gãy móng tay người sau là em đấy.”


      Cuối cùng Thương Lâm nhận thức được rằng bất luận là so về mặt dày hay trình độ lưu manh đều phải đối thủ của , cho nên đành ôm hận, thôi đấu tranh nữa.


      Vì thế, Dịch Dương được nắm tay như ước nguyện, mặt tỏ vẻ nghiêm trang ngồi đợi Thẩm Hương đến.


      ***


      Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn đợi được Thẩm Hương.


      Hơn nửa canh giờ sau, rốt cuộc cung nữ truyền Thẩm Hương cũng trở về, ấp a ấp úng tìm cả Hàm Thúy Các nhưng vẫn tìm được tung tích của Thẩm Hương.


      “Nô tì cũng hỏi những cung nữ thân thiết với ấy, họ đều từ mấy ngày trước thấy ấy đâu cả, biết là đâu rồi.”


      Thương Lâm và Dịch Dương đưa mắt nhìn nhau, lòng dâng lên dự cảm lành.


      chứng minh, dự cảm của Thương Lâm là hoàn toàn chính xác. ngày sau, thi thể của Thẩm Hương được người ta mò lên từ dưới cái giếng trong Hạnh Viên. Nghe những người có mặt lúc ấy kể lại, khi thi thể được vớt lên bị ngâm nước tới trương phình lên, vừa nhìn là biết bị ném xuống đó mấy ngày.


      cách khác, trong mấy ngày Thương Lâm ở trong cung, nàng ta bị người ta thầm sát hại.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 42: Bất an






      Thương Lâm biết được chuyện này, tối hôm đó ăn nổi cơm, chỉ ôm cái khăn nôn ọe trận, trong đầu vẫn lên hình ảnh ấy, thể gạt được.


      Dịch Dương ở bên cạnh vỗ vỗ lưng cho , tức giận mắng. “Ai bảo em nhìn cái thi thể ấy? nhát gan mà còn có đầu óc, bây giờ người khó chịu chẳng phải em sao?”


      Thương Lâm thể được gì. Đúng là nhìn thi thể của Thẩm Hương nhưng hề đến gần, chỉ đứng cách đó hơn ba bước. Trong phòng là mùi hôi thối nồng nặc, Nhập Họa đưa cho cái khăn lụa màu trắng, ra hiệu cho bịt mũi lại nhưng từ chối. Thái giám giở tấm vải trắng che cái xác lên, gương mặt còn nguyên vẹn của Thẩm Hương xuất trong khí lạnh lẽo, khiến người ta dám nhìn lâu.


      Thương Lâm nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, Thẩm Hương là cung nữ can đảm, dám phấn đầu quên mình vì tỷ muội tốt của mình. Còn lần cuối cùng gặp mặt, nàng ta cũng vì chuyện của Tô Cẩm mà đến cầu xin .


      Tuy nàng ta mang đến cho rất nhiều tin tức tốt lành gì, có dạo khiến hết sức đau lòng và rối rắm nhưng Thương Lâm vẫn cảm thấy mình cách nào ghét nàng ta được.


      Bất luận thế nào Thẩm Hương cũng là người lòng dạ với bằng hữu. Thương Lâm kính trọng tấm chân tình của nàng ta.


      “Người còn, em cảm thấy phải đến xem xem thế nào rồi mới có thể xử lý những chuyện sau đó.” Trong giọng của thoáng chứa lạnh lùng.


      Dịch Dương ngẩn ra. “Em…”


      “Em tức giận rồi.” ngẩng đầu lên. “Bất luận là ai làm người đó cũng rất quá đáng. Nhiều lần liên tiếp coi rẻ mạng người. Em nhịn được nữa.”


      Dịch Dương nhìn lát, sau đó từ từ ôm vào lòng. “Đúng vậy, bọn chúng rất quá đáng.” Tay vuốt ve mái tóc của . “Đừng sợ, có ở đây. Bất luận em muốn làm gì cũng giúp em.”


      dịu dàng và bao dung như thế khiến Thương Lâm thấy quen lắm, xụ mặt giãy ra khỏi vòng tay . “Em đâu có sợ.”


      Dịch Dương cúi đầu, dáng vẻ rất nhẫn nại. “ cần phải xấu hổ. Lần đầu tiên nhìn thấy người chết, sợ hãi cũng là chuyện bình thường thôi.” Huống chi cái xác còn ghê rợn như vậy nữa.


      Thương Lâm im lặng trong giây lát. “Vậy sao? Lần đầu tiên nhìn thấy người chết, có sợ ?”


      Thương Lâm để ý thấy sau khi mình hỏi xong câu này mặt của Dịch Dương đổi sắc, giống như là nhớ tới chuyện gì đó rất đau lòng. Nhưng rất nhanh, liền mỉm cười . “Đương nhiên là sợ chứ.” Chỉ dùng năm chữ này thôi nhàng lướt qua đề tài này.


      Thương Lâm nhìn gương mặt tươi cười dịu dàng của , từ từ dời mắt sang nơi khác.


      Dịch Dương phát thay đổi trong cảm xúc của , rất tự nhiên. “Nếu em muốn ăn gì nghỉ sớm .” Trong lời của chứa nhiều ý. “Có lẽ ngày mai rất bận đấy.”


      Thương Lâm gật đầu. Dịch Dương định sai cung nữ chuẩn bị đồ tắm cho nhàng lên tiếng. “Nhập Họa, ta muốn tắm rửa, em chuẩn bị chút .” Rồi quay đầu sang nhìn Dịch Dương. “Thần thiếp nhớ là tối nay bệ hạ còn phải phê duyệt tấu chương nên thần thiếp dám giữ người lại.”


      Đây ràng là lời đuổi khách cách đường đường chính chính.


      Dịch Dương sững người trong giây lát. vốn định ở lại, nhưng bây giờ Thương Lâm thế này mà còn bảo muốn ở lại hơi kỳ kỳ nhỉ.


      Nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh đáng sợ như vậy…


      “Trẫm sợ nửa đêm nàng thấy ác mộng nên ở lại với nàng, được ?” Cuối cùng vẫn yên tâm nên dày mặt thương lượng với .


      Vẻ mặt của Thương Lâm hết sức ôn hòa và rộng lượng. “Sao có thể vì mình thần thiếp mà để lỡ chuyện quốc gia đại được chứ? Bệ hạ cứ yên tâm , thần thiếp sao đâu.”


      Dịch Dương bị làm nghẹn lại. Gương mặt hết sức bình tĩnh, ánh mắt trong veo và sáng ngời. Nhưng lúc này, nhìn thấy ánh mắt ấy, lại cảm thấy hơi bực mình.


      muốn để ở lại với , cho dù trong lòng sợ gần chết.


      Người hầu trong điện nghe những lời này đều cảm thấy chắc chắn là bệ hạ . Thậm chí Vương Hải chuẩn bị hô bãi giá. Nhưng ai ngờ, đợi lát lại nghe bệ hạ ung dung . “Nhưng trẫm vẫn yên tâm, ở lại vẫn hơn.”


      Mọi người ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy hoàng hậu nương nương nhìn bệ hạ với vẻ mặt chút biểu cảm. Còn bệ hạ nhìn hoàng hậu mà lại chăm chú ngắm nghía bức họa được treo tường. Cảnh tượng này… sao có vẻ giống như bệ hạ đeo bám hoàng hậu chịu thế nhỉ?


      “Em chúng ta còn quan hệ ấy nữa nên em muốn ngủ chung với .” Thương Lâm cố ý ép giọng xuống , thầm vào tai Dịch Dương. phải cố gắng kiếm chế lắm mới chau mày lại.


      “Vậy cần ngủ chung.” trả lời ngắn ngọn dứt khoát. “Tối nay ngủ dưới đất.”


      ***


      Những chuyện mà Dịch Dương quyết rất ít ai có thể thay đổi được. Vì thế, đêm hôm ấy ngủ dưới đất. Trong Tiêu Phòng Điện có trải thảm rất dày nên chỉ cần trải thêm lớp chăn nữa là được, cũng cảm thấy lạnh.


      Toàn bộ cung nữ thái giám, kể cả nữ quan ghi chép cũng bị đuổi ra ngoài nên ai có thể nhìn thấy cảnh tượng đại nghịch bất đạo này: hoàng hậu ngủ chiếc giường nhung rộng rãi êm ái, còn hoàng đế ngủ dưới đất gần chiếc giường, giống như người hầu gác đêm cho hoàng hậu vậy.


      Thương Lâm nằm nghiêng ngay mép giường, nhìn Dịch Dương, có vẻ bối rối. “… bị bệnh hả?”


      “Em yên tâm , đây là việc cam tâm tình nguyện, sau này trách em ức hiếp .” Dịch Dương nằm chăn, hai tay đan vào nhau, đặt bụng. Tư thế ngủ cực kỳ tao nhã. “Ngủ ngon.”


      Thương Lâm nhìn lát, chán nản lăn vào trong, kéo chăn trùm kín đầu mình.


      phải là người biết lý lẽ. muốn ngủ chung với chỉ là cái cớ để đuổi . Bây giờ khăng khăng đòi ở lại, cũng muốn lên giường mà ngủ. Dù sao hai người ngủ chung giường biết bao nhiêu lần rồi, thêm lần nữa có sao đâu. Nhưng lại bị cái vẻ ‘mọi chuyện đều do ta khống chế’ của làm cho tức giận.


      Rồi lúc nãy nữa, trả lời như vậy ràng là cho có lệ, ra muốn với về những chuyện của .


      Thái độ này có khác gì với trước đây chứ?


      nhớ tới đêm đó, luôn miệng là bây giờ hiểu ra, lòng thích . Nhưng cách nào tin tưởng được.


      Con người của quá biết cách che giấu, cũng rất hay ôm thiệt thòi về mình. Trước kia có thể giả vờ thích chỉ để chịu trách nhiệm, ai biết bây giờ có phải như vậy ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :