1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nhờ vở kịch diễn vào ban ngày mà thái độ của Tô Kị đối với được cải thiện rất nhiều. Thương Lâm biết thế có tác dụng gì nhưng chỉ cần Tô Kị có ấn tượng tốt về chút, lỡ sau này gặp phải chuyện gì cũng dễ chuyện hơn.


      ôm ý nghĩ ấy lăn qua lộn lại giường, rồi bỗng nhiên trợn to mắt đầy hoảng sợ.


      Cách giường khoảng hai bước, A Nguyễn đứng trong bóng tối với khuôn mặt chút biểu cảm, chỉ lẳng lặng nhìn .


      … làm gì vậy?” Cảnh tượng này quá kỳ quái khiến Thương Lâm phải lắp ba lắp bắp.


      A Nguyễn tiếp tục nhìn , môi mím lại, cuối cùng nở nụ cười vặn vẹo. “Đức Hinh công chúa, Hạ Lan hoàng hậu, quả là… có bản lĩnh, chỉ vài câu dụ được sư phụ. Ha ha, muốn trở về bên cạnh Ngụy hoàng sao? Ta e là có mạng mà về!”


      Vừa dứt lời, ta lập tức rút thanh kiếm ra, mũi kiếm sắc lạnh đâm thẳng về phía Thương Lâm.


      Trong lúc nước sôi lửa bỏng, Thương Lâm đành phải hét to lên. “ là người của Yến Quốc, sao có thể giết công chúa của Yến Quốc?”


      Mũi kiếm của A Nguyễn dừng lại trước mặt chỉ cách có ba tấc, nhúc nhích.


      Trán Thương Lâm ướt đẫm mồ hôi lạnh. Xuyên tới đây hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên cận kề cái chết đến thế.


      … sao lại biết?” A Nguyễn nghiến răng nghiến lợi.


      Thương Lâm biết là mình đoán đúng rồi. Tô Kị và A Nguyễn đều là con dân của Yến Quốc. “ cần biết tại sao ta lại biết, dù gì đúng là thế.”


      A Nguyễn căm hận nhìn lát, sau đó đột nhiên cười lạnh. “Ai với ta là người của Ngụy Quốc, từ trước tới nay ta bao giờ thừa nhận.”


      “Ồ, phải à? Vậy lẽ nào là người của Ngụy Quốc?” Thương Lâm hỏi ngược lại.


      “Ta phải là người của Yến Quốc, cũng phải người của Yến Quốc. Nguyễn Ngọc ta trời sinh trời nuôi, cha mẹ.” A Nguyễn bình tĩnh . “ đời này ta chỉ quan tâm mình sư phụ, cho nên ta để làm ảnh hưởng tới quyết định người.”


      Thương Lâm cảm thấy cơn ớn lạnh lại dâng lên. Bà nó, con mụ này dám qua mặt chủ nhân.


      “Ta chưa từng muốn ảnh hưởng tới sư phụ , giết ta là có lý lẽ.” Thương Lâm . “Hơn nữa nếu ta chết dẫn tới những hậu quả rất nghiêm trọng, sợ?”


      “Đương nhiên là có những hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng liên quan gì đến ta cả.” A Nguyễn . “ yên tâm, sau khi chết vẫn có thể trở về bên cạnh Ngụy hoàng. tìm thấy trong biệt viện của Đại Tư Mã, tổ chức tang lễ long trọng cho …”


      Đại Tư mã… Hoắc Hoằng?


      “Các người…” Người Thương Lâm run lên, bỗng hiểu được tính toán của bọn họ. “Các người muốn đổ tội cho Đại Tư Mã?”


      A Nguyễn trả lời nhưng hiểu ra tất cả. Đúng rồi, nhất định là thế. Đến đây, mọi nghi vấn đều có được lời giải thích.


      Lần án sát vào đêm nguyên tiêu, ngay từ đầu Tô Kị định lấy mạng Dịch Dương, chỉ muốn giá họa cho Hoắc Hoằng. là người của Yến Quốc, đương nhiên là mong Ngụy Quốc càng loạn càng tốt. Giữa hoàng đế và Đại Tư Mã sớm có nhiều vấn đề, việc này giống như là cái ngòi nổ, nhen lên những mâu thuẫn. Đợi vua tôi Ngụy Quốc đấu đến mất còn Yến Quốc có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.


      Nhưng ngờ lại đột nhiên xông ra làm xáo trộn kế hoạch của bọn họ. thấy được mặt nên đương nhiên thể thả mà phải nhốt lại.


      “Sư phụ luôn nhớ mình là người của Yến Quốc nên vẫn dám làm tổn hại đến tính mạng của , nhưng ta quan tâm. Đợi ta giết rồi thỉnh tội với sư phụ sau. Đến lúc đó, cho dù người muốn cũng phải tiến hành theo kế hoạch ban đầu.” A Nguyễn bước tới gần từng bước, Thương Lâm nhích người ra sau từng chút , sau đó lưng chạm phải bức tường. “Công chúa điện hạ, hãy nhớ, người giết tên là Nguyễn Ngọc, muốn báo thù cũng đừng tìm lầm người. Ta chờ .”


      Mắt lóe lên vẻ ác độc, A Nguyễn lại vung kiếm lên. Lần này động tác của nàng ta rất dứt khoát, mang theo vẻ hung tàn, quan tâm hết thảy. Khi kiếm sắp đâm vào người Thương Lâm


      Keng!


      “Á!”


      Thương Lâm mở đôi mắt nhắm nghiền vì hoảng sợ ra nhìn thấy Tô Kị đứng trước giường với gương mặt xanh mét, tay phải của A Nguyễn máu chảy đầm đìa, thanh kiếm ngừng run lên.


      “Sư phụ…” Nàng ta cố nén đau, gọi tiếng.


      Tô Kị cười lạnh tiếng. “Sư phụ? ra con vẫn còn nhớ ta là sư phụ của con?”


      Nước mắt A Nguyễn lập tức tuôn trào. “Sư phụ, người biết mà, con làm những chuyện này đều là… đều là vì người cả!”


      Tô Kị nhắm mắt lại, giọng rất lãnh đạm. “Xem ra mấy năm nay ta dung túng cho con quá rồi, đến nỗi hôm nay dám cả gan giấu ta làm việc này. Nếu đêm nay ta nghĩ tới tâm trạng của con được vui, vì thế đưa thức ăn khuya cho con e là ta cách nào biết nửa đêm nửa hôm con ngủ mà chạy tới đây lấy mạng người ta.”


      A Nguyễn nghiến răng. “Sư phụ, người tưởng là con muốn lắm sao? Nhưng nếu chúng ta giết ta, lẽ nào giữ ta lại để làm hại tới tất cả chúng ta sao? ta biết toàn bộ bí mật của chúng ta, giết được, thả xong, vậy sư phụ chuẩn bị tính thế nào đây?” Môi nàng ta run lên. “Dù sao cũng thể… giam ta cả đời được!” xong câu này, mặt của nàng ta trở nên trắng bệch.


      vớ vẩn!” Mặt Tô Kị biến sắc, giọng càng trầm xuống. “Lẽ ra lần này ta nên mềm lòng mà dẫn con theo. Ngay mai con ngay , ta bảo Quý Nam đưa con về Lĩnh Nam. Con hãy ở đó mà sám hối, được ra ngoài!”


      “Sư phụ…” A Nguyễn hoảng hốt. “Người đuổi con ? Người vì ả ta mà đuổi con ?”


      “Quý Nam!” Tô Kị để ý đến nàng ta, gọi với ra ngoài. “Mang A Nguyễn về phòng, canh chừng nó, cho nó chạy lung tung!”


      A Nguyễn định cầu xin nhưng cuối cùng, vẻ mặt lạnh như băng của Tô Kị khiến nàng ta nên lời, đành để Quý Nam nửa lôi nửa kéo ra ngoài.


      Đợi bọn họ khỏi đó, Tô Kị mới từ từ quay đầu lại. trước mặt là gương mặt chút cảm xúc của Thương Lâm.


      Ánh mắt của giống như cây kim bén nhọn, đâm thẳng vào ngực .


      ***


      Bóng đêm mờ mịt, Dịch Dương ngồi mình trong Tiêu Phòng Điện, im lặng .


      Đây là phòng của Thương Lâm. chiếc bàn trang điểm còn đặt chiếc lược bằng đồi mồi, bên trong ngăn tủ là những trang sức như hoa tai, trâm cài tóc… và cả chiếc vòng ngọc trong suốt, bóng loáng kia. cầm lấy chiếc trâm cài chín khúc lộng lẫy, bất giác nhớ tới vẻ mặt của hôm mồng tháng giêng, khi tặng cho chiếc trâm cài này.


      “Quà mừng năm mới?” Đôi mày liễu khẽ nhướng lên, vừa xinh đẹp vừa đáng .


      khẽ mỉm cười. “Quà mừng năm mới.”


      ngắm nghía cây trâm lát, vui vẻ đến híp mắt lại. “Vậy cài lên cho em .”


      Vì thế, đứng phía sau lưng cài trâm lên tóc cho . Nhưng trong lúc nghiêm túc nghiên cứu xem phải cài thế nào tựa vào lòng , an phận mà cọ cọ, còn ngửa đầu cười hì hì. “Tối qua hôn lén em, bây giờ tới lượt em hôn , được ?”


      Dáng vẻ của lúc ấy quả khiến người ta phải thương.


      vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp ở nhà A Tuấn, lúc ấy giống như con mèo hoang giương nanh múa vuốt, ngay cả ánh mắt cũng lóe lên vẻ phẫn nộ, khiến phải nhăn mày. Nhưng dần dần ở chung với nhau, lại phát ngoài vẻ hung hăng dữ tợn ấy ra, phần lớn thời gian đều có vẻ dịu dàng và chu đáo.


      thích đọc những câu chuyện ấm áp và thú vị, thỉnh thoảng làm ra những việc hơi ngốc nghếch nhưng vào thời khắc quan trọng nhất lại thông minh và tinh ý, hết sức sâu sắc.


      Trước kia để ý lắm, nhưng sau khi xa nhau mới phát ra ra có rất nhiều chuyện khắc sâu vào lòng mình.


      nhớ tới nụ cười rạng rỡ của khi cắm hoa, nhớ tới dáng vẻ giận dỗi của khi bị làm cho á khẩu được, nhớ tới… vẻ dứt khoát và trấn định khi chia tay với trong bóng đêm.


      Khiến cho lần đầu tiên trong đời, được nếm thử cảm giác hoảng loạn.


      Dịch Dương nhắm mắt lại, thở dài hơi rồi chậm rãi đặt chiếc trâm cài chín khúc vào trong hộp nữ trang.


      Vương Hải lặng lẽ xuất bên cạnh , . “Bệ hạ, thám tử hồi báo hôm nay chỗ Đại Tư Mã vẫn có hành động gì khác thường.”


      Dịch Dương gật đầu, chuyện


      “Bệ hạ, thần cảm thấy thích khách hôm nguyên tiêu chắc chắn là do Đại Tư Mã phái đến, nhất định hoàng hậu nương nương ở trong tay ông ta. Nếu người muốn cứu nương nương về đừng chần chừ quá lâu…”


      Dịch Dương mở mắt ra. “Ngươi cảm thấy những thích khách đó là người của Đại Tư Mã phái đến?”


      Vương Hải ngẩn ra. “ phải ông ta còn ai nữa?”


      Đúng vậy, phải Hoắc Hoằng còn ai vào đây?


      Bây giờ, ở trong triều thế lực của là mạnh nhất nên sớm có ý định tạo phản. Trước kia chưa động thủ, mặt là vì chưa chuẩn bị xong, mặt khác là muốn đợi hoàng đế chết cách tự nhiên. Nhưng bây giờ hoàng đế càng ngày càng khó khống chế, chắc chắn trong lòng Hoắc Hoằng hơi hoảng loạn.


      Hoắc Tử Nhiêu là quý phi, Từ Triệt lại có người thừa kế danh chính ngôn thuận là đại hoàng tử. Chỉ cần diệt trừ và Thương Lâm đương nhiên có thể đưa đại hoàng tử lên kế vị. Đến lúc đó Hoắc Tử Nhiêu mẫu nghi thiên hạ, Hoắc Hoằng trở thành hoàng đế thực của đại Ngụy.


      Đạo lý đơn giản này, ngay cả Vương Hải cũng nghĩ ra chắc hẳn những người khác cũng nghĩ tới.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 38: Được cứu






      Sáng sớm ngày hôm sau, A Nguyễn bị đưa ra khỏi thành. Quý Nam kéo nàng ta trong tư thế áp giải phạm nhân. Bên cạnh Thương Lâm còn đôi mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm tha nữa, vì thế bắt đầu suy tính xem phải làm thế nào để báo tin cho Dịch Dương.


      Tô Kị tính toán quá thâm độc, thể trơ mắt nhìn Dịch Dương sa vào bẫy.


      Nhưng chưa kịp nghĩ ra cách Tô Kị bất ngờ phái người đến thông báo với rời khỏi thành vào lúc chập tối.


      “Tại sao?” nghi hoặc hỏi.


      Người đàn ông đối diện cúi đầu, . “Chủ nhân căn dặn như thế, tiểu nhân chỉ đến truyền đạt lại mà thôi.” ngập ngừng. “Mời công chúa uống cái này vào.”


      Đó là viên thuốc màu đen sẫm. Trong đầu Thương Lâm liên tưởng đến vô số tình huống trong các tiểu thuyết võ hiệp. bình tĩnh hỏi: “Đây là?”


      “Tiểu nhân biết, xin công chúa uống vào.” Tuy giọng của người kia có vẻ cung kính nhưng mặt lại lộ ra vẻ nếu Thương Lâm chịu nghe theo ép uống vào.


      Thương Lâm bỗng nhiên hiểu ra tại sao Tô Kị lại đích thân đến với chuyện này. Tên kia mềm lòng, làm được những chuyện thất đức thế này cho nên phái thuộc hạ tới làm.


      biết mình có cách nào để phản kháng, đành phải mặt đổi sắc nhận lấy viên thuốc, sau đó cam tâm tình nguyện mà uống nó.


      ***


      Quá trình ra khỏi thành thuận lợi hơn so với dự định.


      Cả người Thương Lâm còn chút sức lực nào, yếu ớt nằm tấm nệm trong xe ngựa. Tô Kị ngồi bên cạnh , thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.


      chủ động chuyện với , Thương Lâm mừng vì được yên tĩnh. xụ mặt nhìn ngắm những thứ trong xe ngựa, dáng vẻ lạnh lùng như muốn ai tới gần.


      nhớ tới đêm hôm đó, sau khi A Nguyễn bị Quý Nam kéo ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, khí hết sức căng thẳng. cười lạnh tiếng, giọng hết sức gay gắt. “ mặt bắt Đức Hinh công chúa hy sinh hạnh phúc cả đời để gả đến nơi tha hương, với nàng ta rằng tất cả đều là vì hòa bình của hai nước. Nhưng mặt khác lại thầm thiết kế, li gián vua tôi Ngụy Quốc, chuẩn bị cho cuộc chiến thôn tính. Đàn ông các người… đúng là tính toán hết sức tinh vi.”


      giận ngút trời nên chuyện chút nể nang mặt mũi. Có lẽ vì chiếm thân xác của Hạ Lan Tích quá lâu nên trong lòng nghĩ mình cũng là nàng ta, cho nên lúc ấy rất bất bình, phẫn nộ thay cho nàng ta.


      công chúa trẻ trung, xinh đẹp như hoa như ngọc phải chôn vùi tình của mình, ngàn dặm xa xôi gả đến nơi hoàn toàn xa lạ, mới được vài tháng hương tiêu ngọc vẫn. Có lẽ nàng ta từng nghĩ rằng hy sinh của mình là có giá trị. Ai ngờ, nàng chỉ là con tốt thí bàn cờ của hai nước.


      Hoàn toàn quan trọng.


      Đối mặt với chỉ trích này, Tô Kị được lời nào, chỉ nhìn bằng ánh mắt hết sức kỳ lạ. Thương Lâm cảm thấy hẳn là trong lòng hết sức rối ren, thế cho nên mới phát ra cách xưng hô kỳ quái của . Tô Kị nhìn lúc lâu, sau đó mới từ từ quay đầu sang chỗ khác. “Khuya lắm rồi, nghỉ ngơi trước .”


      quay người mất. Thương Lâm nhìn theo bóng của , bỗng nhiên thấy tức giận, cầm lấy cái chén trà bàn ném theo. ràng là có thể tránh được lại tránh, thế là bị chén trà đập trúng, nước trà trong chén làm ướt chỗ áo đầu vai.


      “Ta canh giữ ở bên ngoài, cần lo là có người đến làm hại .” đưa lưng về phía , giọng rất bình thản. “Nếu ngủ được có thể đọc sách trong ngắn kéo.”


      Thái độ của như thế, khiến phẫn nộ của Thương Lâm giống như là cố tình gây .


      Vì thế, khoảng thời gian sau đó, giữa hai người còn xuất tình cảnh châm chích lẫn nhau nữa, cả hai đều làm như đối phương là người vô hình, có xu thế cả đời chuyện với nhau.


      Mãi đến cái hôm ra khỏi thành.


      Xe ngựa bỗng nhiên nhìn lại, Thương Lâm biết là tới cổng thành, lát nữa có người đến kiểm tra. Cả người trở nên cứng đờ. Lúc này, Tô Kị đến gần hơn chút, tay ôm lấy eo , kéo tựa vào lòng mình.


      Cửa xe được mở ra. Thương Lâm nhìn thấy bên cạnh có người giải thích cho quân lính canh cửa thành. “Đây là gia chủ và phu nhân nhà ta. Phu nhân bị bệnh, đại phu dặn là được ra gió cho nên thể xuống cho quan gia tra xét. Xin ngài thông cảm chút. Đây là giấy thông hành.”


      trình ra mấy tờ giấy, vừa cười vừa . Thương Lâm trợn to đôi mắt, ra sức chớp nháy, muốn khiến cho lính canh chú ý. Đáng tiếc mặt đeo mặt na da người, lại bị Tô Kị điểm mấy huyệt chính nên chẳng những thể nhúc nhích mà còn thể chuyện. vẫn chưa chịu hết hy vọng, định khiến cho mình té ngã để thu hút chú ý của lính canh. Ai ngờ còn chưa kịp thực bị Tô Kị lơ đãng ôm lấy thắt lưng.


      Lính canh kiểm tra giấy thông hành, rồi lại nhìn vào trong xe. Chỉ thấy yếu ớt dựa vào người chàng trai, giống hệt đôi phu thê tình sâu nghĩa nặng. Có điều khóe mắt của hơi ươn ướt, sau đó giọt lệ trong suốt chảy xuống má.


      “Đây là…” nghi hoặc hỏi.


      Tô Kị cúi đầu nhìn Thương Lâm, chậm rãi đưa tay lau giọt nước mắt của . “Mệt nàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi . Đại phu bệnh ra gió chảy nước mắt này của nàng nếu chú ý sau này để lại di chứng đấy.”


      ra là thế. Lính canh gật đầu, cửa xe từ từ được đóng lại. Mắt của Thương Lâm cũng bất lực nhắm lại theo cánh cửa đóng kia.


      Mẹ nó, bà đây phí công khóc rồi sao! Bộ tưởng rặn được giọt nước mắt dễ lắm đấy hả, tên lính canh ấy có đầu óc vậy!


      Tô Kị thả thắt lưng của ra, nhích ra xa chút, cho đến khi có khoảng cách thích hợp mới ung dung . “Đừng suy nghĩ lung tung, cũng đừng mong là gây ra chuyện gì. Ngụy Hoàng tìm được đâu.”


      Thương Lâm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn .


      biết sợi dây thần kinh nào của Tô Kị bị đứt mà bỗng nhiên kiên nhẫn giải thích với . “Sáng sớm hôm qua khi lâm triều, Ngụy Hoàng bỗng làm khó dễ Đại Tư Mã. Vua tôi hai người xảy ra tranh chấp vì chuyện vỡ đê Gia Hà, cãi nhau rất dữ.”


      Hàng mi dài của Thương Lâm khẽ run lên, môi khẽ mím lại chặt.


      “Ta cảm thấy làm thế đều là vì , cho nên…”


      Nửa câu sau ra nhưng Thương Lâm hiểu ý của .


      Cho nên Dịch Dương nghĩ rằng rơi vào tay Hoắc Hoằng, đúng như ý bọn họ.


      Thảo nào mà lệnh giới nghiêm ở cổng thành đột nhiên bị hủy bỏ; thảo nào mà bọn họ có thể ra khỏi thành cách dễ dàng như vậy; thảo nào Tô Kị dự tính chính xác như nắm mọi chuyện tay…


      cảm thấy lòng mình trống rỗng, rồi lại rối ren tả được. ra vào cái lúc dũng cảm chạy ra đánh lạc hướng truy binh chuẩn bị tâm lý mình mất mạng. Tình hình bây giờ còn tốt hơn so với dự định của nhiều, nên quá đau lòng mới phải.


      Có lẽ vì biết rằng sau này bao giờ được gặp lại Dịch Dương nữa.


      quay đầu , thông qua cửa sổ nhìn nhắm phong cảnh ngừng lướt qua bên đường.


      Thôi vậy, gặp gặp thôi. Dù sao bây giờ gặp lại cũng biết phải đối mặt với thế nào. Chỉ cần nghĩ đến những lúc vui vẻ nằm trong lòng làm nũng, vừa bất đắc dĩ vừa khoan dung liền cảm thấy cực kỳ áy náy.


      Cuối cùng bỗng phát ra những giây phút tình tứ bên nhau, ân ân ái ái chỉ là quá khứ đen mà mình đơn phương tình nguyện. Đời người quả là quạnh lạnh lẽo, bi thương đáng hận…


      Tình cảnh bây giờ, đúng là gặp nhau chi bằng nhớ nhau trong truyền thuyết…


      Xe ngựa bỗng dừng lại cách đột ngột, Thương Lâm để ý thấy Tô Kị lập tức ngồi thẳng dậy, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì thế?”


      “Chủ nhân…” Giọng trả lời hơi căng thẳng. “Chúng ta… bị bao vây rồi.”


      Gân xanh trán Tô Kị nổi lên giần giật.


      Cửa xe được mở ra, Thương Lâm nhìn thấy bầu trời màu xám sẫm. Lúc này trời tối, nơi này lại là cánh rừng nhưng hề tối tăm, bởi vì nó được những ngọn đuốc cháy rực ở xa xa chiếu sáng như ban ngày.


      Thương Lâm dồn hết mọi sức lực, cuối cùng cũng giãy giụa và lết được tới bên cửa xe ngựa. nhìn thấy xung quanh xe ngựa có đám người vây quanh. Thuộc hạ của Tô Kị dàn thành vòng tròn để bảo vệ xe ngựa, nắm đao kiếm trong tay, nhìn về phía trước với vẻ phòng bị. Cách đó khoảng mười mấy bước là đám quan binh dàn trận sẵn sàng. Trong đó có đội quân trông rất tinh nhuệ, vây quanh con tuấn mã, cùng với… chàng trai ngồi lưng con tuấn mã ấy.


      Áo đen chỉnh tề, tóc cài trâm ngọc, gương mặt tuấn vẫn là vẻ bình thản như thường ngày, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn bọn họ.


      Vừa mới đây thôi, Thương Lâm còn chuẩn bị tâm lý rằng từ nay xa cách góc bể chân trời, mãi mãi bao giờ gặp lại. Ai ngờ vừa chớp mắt cái nhìn thấy nên nhất thời ngẩn ngơ cả người.


      Thần sắc của Dịch Dương có vẻ được tốt lắm, dường như gầy hơn mấy ngày trước chút. Đôi mày rậm, ánh mắt như có lửa cháy rực, khiến được bình tĩnh như vẻ bề ngoài. nhìn Thương Lâm mà chỉ chăm chú nhìn Tô Kị, giống như lần này ra đây chỉ để tìm Tô Kị vậy.


      “Công Tôn, mấy ngày gặp, khanh có khỏe ?” Giọng của Dịch Dương rất ôn hòa, nghe ra có cảm xúc gì trong đó. “Theo như trẫm nhớ lẽ ra hôm qua khanh quay về Lĩnh Nam rồi mới phải chứ? Sao tối nay còn xuất ở đây?”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      ra mặt Tô Kị cũng có đeo mặt nạ, nhưng Thương Lâm nhớ tới ‘lý thuyết hình dáng hộp sọ’ mà Dịch Dương từng biết ngay là trò mèo này gạt được .


      “Vậy bệ hạ sao?” Tô Kị chậm rãi cong môi lên, cười khẽ tiếng. “Đêm thanh gió mát, bệ hạ ở trong cung đối ẩm với mỹ nhân mà lại chạy tới nơi hoang vu này hóng gió, là vì sao?”


      “Đương nhiên là vì mỹ nhân để đối ẩm bị mất tích nên trẫm mới phải vất vả chạy tới đây.” Dịch Dương cũng nở nụ cười, rốt cuộc ánh mắt cũng liếc nhìn Thương Lâm, nhưng miệng vẫn chuyện với Tô Kị. “Thế nào? Có thể trả mỹ nhân của trẫm về bên trẫm chưa?’


      Ánh mắt của rất hờ hững, khi liếc qua người Thương Lâm cứ như là tơ liễu tháng ba, nhàng đến nỗi khó nắm bắt. Thương Lâm biết nghĩ gì nhưng cực kỳ thích ánh mắt của lúc này, vì thế liền xoay mặt .


      Trong ánh lửa hừng hực, đôi mày của Dịch Dương khẽ chau lại.


      Có trời mới biết phải kiếm chế như thế nào mới có thể xông thẳng tới, giành về từ tay Tô Kị. Còn hay rồi, câu thôi , bây giờ còn quay đầu thèm nhìn .


      “Bệ hạ ai?” Tô Kị ung dung hỏi. “Nơi này có mỹ nhân của bệ hạ, chỉ có thảo dân và nương tử. Hay là ngài muốn cưỡng đoạt?”


      Hai chữ ‘nương tử’ vừa thốt ra, Dịch Dương khẽ nheo mắt lại, tay phải bất giác nắm chặt dây cương.


      bỗng nhiên mất kiên nhẫn, làm ra vẻ ôn hòa nhã nhặn nữa, giọng cũng cứng rắn hơn. “ cần phải vòng vo tam quốc nữa. Công Tôn, ngươi biết mục đích của trẫm là gì mà, có tiếp tục giả vờ cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Trả người của trẫm lại đây trẫm suy nghĩ đến việc tha cho các ngươi con đường sống.”


      Tô Kị trả lời nhưng người đàn ông bên cạnh lại cười lạnh, lên tiếng. “Bệ hạ lo nghĩ quá nhiều rồi. Có hoàng hậu của Ngụy Quốc cùng chết với mình, bọn ta coi như là uổng kiếp này, cần bệ hạ phải khai ân!”


      “Thế sao?” Dịch Dương thờ ơ hỏi ngược lại.


      Người đàn ông kia định lên tiếng gì đó bỗng có mũi tên xé gió mà lao tới, ghim thẳng vào ngực . kinh ngạc cúi đầu, nhìn ngực mình lát, sau đó ngã xuống đất.


      “Chết dưới tên của đệ nhất xạ thủ trong Vũ Lâm Doanh của Đại Ngụy, có lẽ ngươi cũng cảm thấy uổng kiếp này.” Dịch Dương thản nhiên , ánh mắt hết sức lãnh đạm. “ cần phải cảm kích.”


      Thấy đồng bọn bị bắt chết cách nhanh gọn như thế, thuộc hạ của Tô Kị đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là cực kỳ phẫn nộ. Thương Lâm nghe thấy có người đàn ông với Tô Kị bằng giọng rất dứt khoát. “Chủ nhân, chúng ta liều với bọn chúng!”


      “Có ả ta ở đây, Ngụy Hoàng chắc chắn phải e ngại, ta tin chúng ta xông ra khỏi vòng vây được.”


      Đám người trở nên kích động, còn Tô Kị vẫn lên tiếng. Dịch Dương lạnh lùng nhìn , với vẻ hết sức thờ ơ. “Đàn ông đánh giết với nhau, lấy phụ nữ ra làm lá chắn hảo hán gì chứ? Chắc hẳn Công Tôn ngươi khinh thường làm những hành động tiểu nhân bỉ ổi này, đúng ?” dừng lại, sau đó tiếp. “Đương nhiên, nếu muốn ngươi giao người cách dễ dàng như thế cũng là chuyện thể. Chi bằng trẫm dùng người đến đổi?”


      vừa xong, đám người phía lập tức rẽ thành lối . tay bị trói quặp ra sau lưng, miệng bị nhét vải trắng, được đẩy ra phía trước.


      “Nguyễn nương!” Là giọng đầy kinh ngạc của người đàn ông.


      bị bắt làm con tin ấy chính là Nguyễn Ngọc – người hôm qua ra khỏi thành trước bọn họ bước!


      Sao nàng ta lại ở trong tay của Dịch Dương?


      “Tuy tính mạng của ta đáng giá bằng mỹ nhân của trẫm nhưng dù sao cũng có quan hệ sâu xa với Công Tôn ngươi. Ngươi cứ coi như chịu thiệt chút, đổi với trẫm được ?”


      Tô Kị nhìn chằm chằm vào A Nguyễn lúc lâu, sau đó mới nghiến răng thốt ra câu. “Đương nhiên là được.”


      Nguyễn Ngọc ở đối diện lập tức tuôn trào nước mắt.


      Tô Kị quay đầu qua nhìn Thương Lâm, mặt có vẻ rất mâu thuẫn. Nhưng cũng chỉ trong giây lát, liền từ từ nở nụ cười. “Chúc mừng , cuối cùng có thể trở về bên cạnh phu quân rồi. Sau này… tự lo cho mình …”


      giải huyệt đạo cho . Cả người Thương Lâm như được thả lỏng, vịn cửa xe thở hổn hển vài cái.


      .” Tô Kị nghe thấy Tô Kị với mình như thế.


      ***


      Quá trình trao đổi con tin được thực theo quy tắc của giang hồ. Người của hai phe đều được nhúc nhích, Thương Lâm và Nguyễn Ngọc tự về phía bên kia. Trong lúc lướt qua nhau, mắt Nguyễn Ngọc đột nhiên ánh lên vẻ hung tàn. Hai cánh tay bị trói biết giãy thoát từ lúc nào, bàn tay độc ác chộp về phía Thương Lâm. “Ta phải cùng chết với ngươi!”


      Nàng ta còn chưa kịp chạm vào cổ Thương Lâm mũi tên xuyên qua người nàng ta, ngăn cản hành động của nàng ta.


      Thương Lâm nhìn Nguyễn Ngọc ngã xuống trước mặt mình, thậm chí máu tươi còn văng lên mu bàn tay . Nàng ta nằm đó, ánh mắt còn chưa nhắm lại, vô vọng nhìn về phía xa xa.


      Thương Lâm biết, nàng ta nhìn Tô Kị.


      Thương Lâm nhớ tới mấy ngày ngắn ngủi bọn họ ở chung với nhau, nhớ tới những hành vi độc ác mà Nguyễn Ngọc làm với mình. phải là kẻ thích chịu ngược, thể sinh ra ấn tượng tốt đẹp gì với người như vậy. Nhưng kỳ lạ là, giờ phút này có thể hiểu được tâm trạng của nàng ta.


      Có lẽ bởi vì bọn họ đều có thể bất chấp tất cả để người trong lòng.


      đến nỗi cam tâm hy sinh tính mạng.


      Có người ôm lấy từ sau lưng, bàn tay ấm áp che lên mắt . Giọng của còn vẻ cố tình thể lãnh đạm như lúc nãy nữa mà dịu dàng như gió xuân. “Đừng nhìn.”


      Bên tai Thương Lâm là tiếng chém giết, la hét thảm thiết. cảm nhận được dòng máu nóng còn dính tay mình, kiềm được mà run lên.


      phát ra nên giọng càng dịu dàng. “Đừng sợ, có ở đây.” dừng lại. “ để bất cứ ai làm tổn thương đến em nữa.”


      Giọng của trịnh trọng như thực lời thề.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 39: Bất an






      Mùi máu tươi cùng mùi vị thanh mát người cùng ùa vào mũi , vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.


      Thương Lâm mở miệng định gì đó nhưng lại phát ra á huyệt của mình vẫn chưa được giải. kéo tay Dịch Dương xuống, quay người lại định ra hiệu cho giải huyệt cho mình trước nhưng ánh mắt của Dịch Dương lại lướt qua người mà nhìn đám người chiến đấu ác liệt kia.


      “Hôn quân! Ngươi giữ lời!” Thương Lâm nghe thấy giọng đầy phẫn nộ của người đàn ông.


      Dịch Dương hết sức bình tĩnh. “Lúc nãy mọi người đều thấy rất , là ta định ra tay với người của trẫm nên Vũ Lâm Quân mới bắn ta. ta tự tìm đường chết, sao lại đổ trách nhiệm lên đầu trẫm được.”


      Mặt Tô Kị trầm tĩnh như nước, tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Ngọc dưới chân Thương Lâm, mắt như ứa máu. Cùng lúc đó, thanh kiếm dài tay phải của nhàng giải quyết những người chắn trước mặt mình như là thái rau.


      định đến bên cạnh Nguyễn Ngọc.


      Dịch Dương hiểu được ý đồ của nên lập tức bế thốc Thương Lâm lên, lui vào giữa đám binh lính. Thương Lâm cứ ngỡ là giao cho thuộc hạ bảo vệ nhưng ngờ sau khi lui vào giữa đám người, vẫn thả xuống, cứ nghênh ngang bế đứng đó, dường như hề cảm thấy có điều gì ổn.


      Chàng trai có vóc người cao lớn, nhắn yếu điệu nên được ôm vào lòng rất nhàng, giống như là dây leo quấn lấy cây to. Thương Lâm biết hình ảnh này đập vào mắt các thị vệ ra cái gì, nhưng theo tầm mắt mà nhìn được người nào người nấy trong Vũ Lâm Quân đều đường đường chính chính, mắt nhìn thẳng ngó nghiêng.


      biết gì. Hai bên giao chiến, Dịch Dương thân là hoàng đế nhưng lại ôm lấy rời, đúng là…


      Tô Kị thuận lợi đánh giết đến bên cạnh Nguyễn Ngọc, chậm rãi đưa tay ôm nàng ta lên. Lưng Nguyễn Ngọc còn cắm mũi tên, cẩn thận chạm vào vết thương, xoay người nàng ta lại quan sát kỹ.


      “A Nguyễn…” gọi nàng ta, giọng run run.


      Nhưng Nguyễn Ngọc nhắm mắt từ lâu, có chút phản ứng nào.


      đờ người, quỳ ở đó, ôm lấy người đầy máu, cả buổi trời nhúc nhích.


      Bởi vì lúc nãy Tô Kị tỏ ra quá đáng sợ cho nên dù lúc này thất thần vẫn ai dám đường đột xông tới, vẫn cứ do dự đứng ngoài nhìn.


      Dịch Dương lạnh lùng nhìn Tô Kị lát, sau đó đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh mình.


      mũi tên cắm thẳng vào vũng bùn bên chân Tô Kị, thân mình của run lên theo đó, bất giác ôm Nguyễn Ngọc càng chặt hơn. “A Nguyễn…”


      Tô Kị từ từ ngẩng đầu lên. Ánh mắt tràn ngập tơ máu của nhìn vào gương mặt chút biểu cảm của Dịch Dương, cùng với Thương Lâm được Dịch Dương ôm trong lòng.


      ấy vẫn luôn đưa lưng về phía , nhìn .


      “Chúng ta .” nghiến răng thốt ra câu này, đặt A Nguyễn lên lưng mình, tay phải nắm chắc chuôi kiếm trong tay.


      Thương Lâm nghe thấy giọng lạnh như băng của Tô Kị bỗng rùng mình. cần quay đầu lại nhìn cũng biết sau lưng là cuộc chém giết đẫm máu. biết Tô Kị có thể sống và xông ra ngoài hay , nhưng cũng lên tiếng đỡ cho câu nào. Nếu Dịch Dương muốn giết Tô Kị chắc chắn suy xét kỹ càng. Bất luận tình cảm của hai người có ra sao nữa luôn luôn đứng về phía .


      cảm thấy chắc chắn là do gần đây thần kinh quá căng thẳng, bây giờ vùi mình trong lòng quá yên tâm nên dần cảm thấy buồn ngủ, đầu óc cũng trở nên mơ hồ.


      giãy giụa chút, cảm thấy nên ngủ vùi trong thời khắc quan trọng này. Nhưng biết tại sao, mắt cứ như là bị keo dán lại, cách nào mở ra được.


      Giây phút sau cùng, nghe thấy Dịch Dương thầm bên tai mình: “Muốn ngủ ngủ , khi em thức dậy chúng ta về tới nhà.”


      ***


      Khi Thương Lâm thức dậy, quả nhiên nhìn thấy chiếc giường quen thuộc trong Tiêu Phòng Điện. Chăn nệm mềm mại ấm áp vây quanh từng lớp. nằm nghiêng, đưa mặt về phía vách tường, lẳng lặng cảm nhận sung sướng sau khi thoát hiểm lát, sau đó mới từ từ quay người lại.


      Dịch Dương mặc bộ quần áo màu thiên thanh, lẳng lặng nằm bên cạnh . Cảnh tượng này hề xa lạ, trước kia cũng thường nằm bên cạnh như thế, đọc sách hoặc phê duyệt tấu chương, sắc mặt thản nhiên như là đọc truyện trước khi ngủ. Nhưng hôm nay làm gì cả, chỉ im lặng nằm đó, đầu hơi nghiêng qua, môi mang theo nụ cười khe khẽ như có như , nhìn rất dịu dàng.


      “Dậy rồi à?” hỏi.


      Thương Lâm liếm đôi môi hơi khô, đáp. “Dậy rồi.”


      Những ngón tay thon dài khẽ chạm vào bên tai , giúp sửa sang lại đầu tóc. “Chắc là em đói lắm rồi. bảo bọn họ chuẩn bị thức ăn ngon, em dậy ăn chút gì .”


      Thương Lâm cảm thấy bụng mình đói khát cồn cào. “Em ngủ bao lâu rồi?”


      Dịch Dương trả lời rất nhanh. “ lâu lắm. Mười tiếng đồng hồ… cộng thêm bốn mươi bảy phút.”


      Chính xác thế á?


      Thấy dáng vẻ tròn xoe mắt, mấy tin tưởng của Thương Lâm, nụ cười bên môi Dịch Dương vẫn thay đổi. “ vẫn luôn đếm từ đó đến giờ. Đừng xem thường bản lĩnh đếm thời gian của .”


      đếm nó để làm gì chứ?” Thương Lâm vừa hỏi xong cảm thấy ổn. “ vẫn luôn ngủ?”


      Ngay cả , sau khi mọi chuyện giải quyết xong liền cảm thấy người nhõm và lập tức buồn ngủ. Còn chắc chắn là bận rộn lập kế hoạch này nọ, mệt sao?


      Dịch Dương im lặng lát. “ ngủ được, lại biết nên làm gì nên vừa ngắm em vừa đếm thời gian.”


      Cho nên mười mấy tiếng đồng hồ qua vẫn luôn ngắm nhìn sao?


      Thương Lâm tưởng tượng tình cảnh ấy chút. chẳng hay biết gì, cứ cuộn chăn mà ngủ. Còn lẳng lặng nằm bên cạnh, ngắm nhìn và thất thần…


      Trời ạ!

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dịch Dương nhìn vẻ mặt ngừng biến đổi của Thương Lâm, sắc mặt hơi khác thường nhưng vẫn gì.


      …” Thương Lâm được tự nhiên lắm nên lảng sang chuyện khác. “Mấy người Tô Kị đâu?”


      Bị giết chết hay là chạy thoát rồi?


      “Bọn họ trốn thoát rồi.” Dịch Dương trả lời nhanh gọn. “Tô Kị mang theo kia cùng ít thuộc hạ, liều mạng đánh giết phá vòng vây.”


      “Trốn thoát được ư?” Thương Lâm ngạc nhiên. cứ tưởng rằng lần này Dịch Dương chuẩn bị rất chu đáo, nhất định bỏ sót ai chứ?


      Nhắc tới chuyện này, rất nhiều nghi vấn cũng trỗi dậy. “Sao lại biết được hành tung của em?”


      Dịch Dương cười khẽ tiếng. “Bọn họ muốn khiến nghi ngờ Hoắc Hoằng, nhưng đâu có dễ mắc lừa như vậy.” nghịch mái tóc . “ vẫn luôn đề phòng Tô Kị, chẳng qua ngờ được là người của Yến Quốc. Lần này tự lộ sơ hở, chỉ tương kế tựu kế mà thôi.”


      Cố ý làm khó dễ Hoắc Hoằng, khiến bọn họ nghĩ rằng trúng kế, sau đó rời khỏi kinh thành như dự tính, đúng lúc cho chặn lại ở ngoài thành.


      “Vậy A Nguyễn sao? Sao lại nghĩ đến chuyện mang ta ra uy hiếp Tô Kị?” Thương Lâm cảm thấy Dịch Dương thể biết chuyện A Nguyễn là đệ tử của Tô Kị. Nếu thần thông quảng đại như thế có thể tìm được chỗ bị giam rồi, cần gì phải phí công sức dụ Tô Kị ra khỏi thành.


      Lần này Dịch Dương cười rất thành . “ ta à, đúng là thu hoạch bất ngờ. sai người mai phục ở ngoài thành. Từ xa nhìn thấy ta và người đàn ông nữa ra. Vốn rất bình thường, ai ngờ hai người đột nhiên xảy ra tranh chấp rồi đánh nhau ngay tại đó. Có lẽ vì nghĩ là xung quanh có ai nên bọn họ chuyện kiêng dè gì. Người phái nghe bọn họ gì mà ‘Lĩnh Nam’, rồi ‘ả ta’… Sau đó còn nghe ta gọi ‘Ngụy Hoàng’ lập tức cảm thấy bất thường, thế là tiện tay bắt bọn họ lại.


      ngờ là như thế.


      Tính cách ấy của A Nguyễn đúng là hại chết người. Đây là ‘đồng đội phản lưới nhà’ trong truyền thuyết đấy sao?


      Thương Lâm thở dài hơi, trước mắt lại lên bộ dáng sắp chết của A Nguyễn. ràng là người ngang ngược như thế, giờ phút cuối cùng lại hết sức thảm thương.


      “Em cần phải thương tiếc cho ta. Nếu Tô Kị nhanh chân chút có lẽ cứu được ta.” Dịch Dương ung dung .


      “Cái gì?” Thương Lâm kinh ngạc.


      “Mũi tên ấy bắn trúng chỗ hiểm của ta, cho nên nếu muốn cứu sống vẫn có 50%.” dừng chút rồi tiếp. “Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải tranh thủ trước khi ta mất máu quá nhiều, nếu hết cách.”


      “Cho nên… giết ấy?” Thương Lâm vẫn chưa dám tin cho lắm. Lúc ấy thấy ra lệnh bắn chết người trước đó chút nương tay nên cũng tưởng là A Nguyễn chết chắc. Ai ngờ lại tuyệt tình.


      ta là đệ tử của Tô Kị, tình cảm giữa hai người rất sâu đậm. Nếu giết ta hẳn là kết thù lớn với Tô Kị.” Đôi mắt đen thẳm của nhìn vào Thương Lâm, giọng vẫn bình thản. “Đương nhiên rất muốn giết ta, nhất là khi biết ta từng… có ý định ra tay giết hại em.” ngừng chút. “ giết ta, em có giận ?”


      “Đương nhiên là rồi.” Thương Lâm vội vàng . Giỡn cái gì chứ, tốt xấu gì cũng trưởng thành từ xã hội có pháp luật, vẫn rất bài xích chuyện coi mạng người như cỏ rác. “ giết ta là rất tốt, em nghĩ tới trong lòng cũng khó chịu nữa. Cảnh máu me ấy quả là…”


      Nếu Nguyễn Ngọc chết ở chỗ khác cho khuất mắt thôi , liên quan tới . Quan trọng là lúc ấy nàng ta đứng rất gần , lại chết ngay trước mặt , trước khi chết máu của nàng ta còn văng lên người , sau này nghĩ tới nằm ác mộng mất.


      Dịch Dương mỉm cười. “ biết mà.” nhích lại gần , nhấc góc chăn lên, thân thể cao to cũng chui vào, tay vòng qua ôm chặt eo . “Em nhát gan như vậy, nếu bắn chết ta ngay trước mặt em chắc chắn em hoảng sợ.”


      Bởi vì nhích lại gần nên khiến căng thẳng, rụt người ra sau chút. nhìn vẻ mặt nhấp nhỏm bất an của , trong đầu lên hình ảnh mang vẻ mặt lạnh lùng lời chia tay trong con hẻm tối đen ấy.


      Môi khẽ hôn lên trán , sau đó thầm. “ muốn ngày nào cũng phải thức dậy lúc nửa đêm để dỗ bạn .”


      xong câu này, lâu sau mà vẫn nghe trả lời, trái tim của Dịch Dương dần dần trở nên hồi hộp.


      biết mình lo lắng điều gì. Chỉ vô thức cảm thấy hơi sợ hãi trước những chuyện có khả năng xảy ra ngay sau đây.


      Cảm giác này bắt đầu từ tối qua cho đến giờ.


      ôm ngủ say sưa về Tiêu Phòng Điện và phát tuy nằm bên nhưng mình cách nào ngủ ngon được. ràng là thức suốt mấy ngày mấy đêm để lo toan mọi chuyện, cơ thể rất mệt mỏi nhưng khi nhìn gương mặt xinh đẹp của , đầu óc liền lập tức bắt đầu hoạt động.


      luôn tự chủ được mà cứ nghĩ đến tình cảnh sau khi thức dậy.


      Sau đó bắt đầu thầm đếm thời gian. Thói quen này được hình thành khi còn ở trong quân đội. Lúc ấy làm nhiệm vụ, có khi phải nằm dưới những vật ngụy trang đợi suốt hai ba ngày. Ngoại trừ những nhu cầu cơ bản nhất, còn lại gần như là nhúc nhích. Vì thế, dần dần bắt đầu đếm thời gian, dần dần luyện được thói quen này.


      Đêm hôm qua, nằm chiếc giường mềm mại xa hoa, ngắm dung nhan xinh đẹp của này và đếm suốt mười mấy tiếng đồng hồ. Cuối cùng cũng phát ra những tiếng ú ớ mơ màng trước khi thức giấc. Lúc ấy, cảm thấy mình giống như tay súng bắn tỉa, trải qua chờ đợi trong muôn vàn khó khăn, cuối cùng mục tiêu cũng xuất , phải huy động toàn bộ sức tập trung cảnh giác.


      Cuối cùng cũng hiểu ra, trong quá trình chờ thức giấc, bất giác coi như mục tiêu quan trọng, vấn đề nan giải mà mình phải dồn hết sức để công phá.


      rất căng thẳng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :