1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mãi cho đến khi rời khỏi phố Thanh Loan, Thương Lâm vẫn nhịn được cười. Đến khi những người qua đường nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ mới kiềm nén đôi chút.


      cũng quá đáng , nương nhà người ta muốn lấy thân báo đáp là lợi cho quá rồi, vậy mà còn người ta lấy oán báo ân…” Thương Lâm nửa nửa giả .


      tuy nương ấy hơi đáng ghét nhưng bị Dịch Dương làm tổn thương như vậy, Thương Lâm vẫn thấy thương hại nàng ta. Sức chịu đựng của phụ nữ thời xưa rất kém, lỡ như nàng ta nghĩ quẩn, làm chuyện ngốc nghếch gì đó sao? Há chẳng phải uổng công bọn họ cứu nàng ta?


      Thương Lâm nhớ tới vẻ mặt xấu hổ gần chết của nương kia, hết sức lo lắng.


      Dịch Dương thản nhiên nhìn . “Vậy em muốn đồng ý với ta hay sao chứ?” im lặng giây lát. “Xem ra em thấy hoàng cung vẫn chưa đủ náo nhiệt nên muốn gom thêm các chị em khác đây…”


      Thương Lâm được tự nhiên, quay đầu . “ có.” lầu bầu. “ muốn cưới ai cưới, liên quan gì tới em.”


      Mắt Dịch Dương khẽ nheo lại, cuối cùng phát ra chỗ khác thường. Nếu là trước kia, Thương Lâm câu này cũng có vấn đề gì, nhưng bây giờ bọn họ là người của nhau, liên quan gì tới quả là lạ.


      Trừ khi, có cách nghĩ khác…


      lặng lẽ nắm lấy tay , : “Tết nguyên tiêu thường có thả đèn trôi sông, thế nào, em muốn chơi ?”


      Thương Lâm muốn chơi, nhưng cuối cùng bọn họ chơi được. bờ sông tấp nập người qua lại, khi người bán hàng đưa chiếc đèn qua đồng thời, cũng đưa lưỡi kiếm sắc vào ngực Thương Lâm…


      cố xảy ra quá nhanh, thậm chí Thương Lâm còn kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ biết ngẩn ngơ đứng đó. Dịch Dương túm lấy cánh tay kéo qua bên, vươn người chắn trước mặt .


      Lưỡi kiếm đâm vào cơ thể nhưng lại có lấy cái nhăn mặt, trở tay đánh bật người bán hàng kia ra. Xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn, người người la hét rồi bỏ chạy tán loạn, giống như là chạy trốn thiên tai hay thú dữ. Cùng lúc đó, báy tám người khác đồng loạt nhảy ra, tay cầm binh khí xông về phía bọn họ.


      Ảnh vệ mà Dịch Dương mang theo cũng từ trong bóng tối nhảy ra, cầm binh khí nghênh chiến, đôi bên giao đấu với nhau. Nhìn đao kiếm tán loạn phía trước, Thương Lâm nắm tay Dịch Dương, lo lắng hỏi. “ có sao ?”


      Dịch Dương nhìn cái, thản nhiên : “Đừng lo lắng, chút thương tích này sao đâu.”


      Thương Lâm nhìn vết thương sâu lưng , dám nghĩ rốt cuộc nó chảy bao nhiêu máu. “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi! Mau lên!”


      Vết thương của cần phải được băng bó, nếu mất máu quá nhiều toi. Nhưng đây là bờ sông, chuyên dành cho mọi người tới thả đèn nên trừ du khách ra, tên lính tuần tra cũng thấy.


      Phải mau chóng hồi cung.


      Dịch Dương gật đầu, nắm tay , giao chiến trường lại cho các ảnh vệ.


      ***


      Con đường trốn chạy cũng hết sức gian nan, đối phương có nhiều người, cho dù bị ngăn lại cũng có thể dành ra vài người đuổi theo bọn họ. Dịch Dương vốn còn mang theo ảnh vệ để hộ tống bọn họ, nhưng đường thể để người đó tách ra đánh lạc hướng truy binh.


      Vì thế, chỉ còn lại hai người bọn họ.


      Lúc đầu, Dịch Dương còn có thể ung dung chạy trốn với Thương Lâm, nghe ngừng lặp lặp lại bên tai mình: “Đừng lo, chỉ cần chúng ta đến được gần hoàng cung sao, đừng lo.” Nếu những người đó dám ra tay ngay tại bờ sông đông người qua lại tất nhiên quan tâm tới chuyện bị người khác nhìn thấy, cho nên dù có chạy tới phố Thanh Loan cũng vô dụng, nhất định phải về tới địa bàn của mình.


      động viên cả hai bước chân của chàng trai bên cạnh mình ngày càng đuối sức, cuối cùng dần dừng lại.


      Thương Lâm quay đầu lại hỏi: “ sao thế?”


      Dịch Dương từ từ trượt dài xuống đất, vẻ mặt bất lực: “ nổi nữa.”


      Thương Lâm giật mình, sau đó kiên quyết : “Em cõng .” xong ngồi xuống, ra hiệu cho nằm lên lưng mình.


      Tuy là tết nguyên tiêu nhưng nơi đông người nhất cũng chỉ có phố Thanh Loan và bên bờ sông, những nơi khác đều vắng tanh. Mà con đường họ đứng lúc này càng vắng người, đường cái trống trơn. Dưới ánh trăng sáng vành vạnh, Dịch Dương có thể nhìn thấy dáng người nhắn của .


      Phần lưng cong mềm mại, mái tóc dài đen nhánh, và cả đôi hoa tai bằng ngọc đỏ lung lay nữa.


      nhu nhược yếu đuối này lẽ ra phải được bảo vệ dưới đôi cánh tay của , hưởng thụ cuộc sống yên bình. Nhưng lúc này, lại muốn bảo vệ .


      “Em trước .” bình thản . “Chỗ này cách hoàng thành xa lắm, em tìm viện binh, sau đó đến đón .”


      Người Thương Lâm run lên. “ đừng có mơ, em tuyệt đối bỏ mặc để chạy mình đâu.”


      Dịch Dương cong môi cười. “Em tưởng là chúng ta đóng phim nữ du kích trong kháng chiến sao? đề nghị với em cách hết sức lý trí.” móc từ trong ngực ra tấm lệnh bài. “Cầm lấy cái này, cấm vệ quân nghe theo sai bảo của em.”


      Đương nhiên Thương Lâm hiểu tính toán của , nhưng bảo bỏ ở đây mà chạy cách nào làm được. đứng giữa làn gió đêm, khóe mắt đỏ hoe.


      Mấy ngày nay mang tâm nặng nề cho nên ăn uống được gì, tối nay phải chịu kinh hoàng như vậy, chỉ dựa vào ý chí mà chống đỡ tới giờ. Bây giờ lửa giận bốc lên nên lập tức cảm thấy đầu choáng mắt hoa.


      ngồi bệt xuống đất, đưa tay xoa bóp huyệt thái dương.


      Trước mắt lờ mờ, cái gì cũng ràng, chỉ cảm giác được tay Dịch Dương đặt lên vai , kéo vào lòng mình. Giọng của trong trẻo bình thản, nhưng nghe cho kỹ có thể phát trong ấy chứa căng thẳng. “Em sao thế?” ngừng lại rồi hỏi tiếp. “Em vẫn ổn chứ?”


      Giống như là có luồng sét đánh qua, rất nhiều ký ức bị phong tỏa từ xa xưa nay bỗng bị câu này đánh thức, khiến cho cảm giác quen thuộc vẫn cứ quấn lấy trong tối nay bỗng có được nguyên nhân.


      Là đêm hôm đó, cổ của bị đánh đau vô cùng, mơ mơ màng màng nằm trong lồng ngực vững chải, cứ chạy về phía trước. nhớ là vừa rồi mình gặp cướp nên lo sợ ngẩng đầu lên, muốn xem xem người kia trông thế nào. Nhưng bất luận cố gắng thế nào cũng chỉ nhìn thấy cái bóng lờ mờ.


      Hành động của khiến người đàn ông kia cúi đầu xuống, giọng trong trẻo và bình tĩnh vọng vào tai . “ vẫn ổn chứ?”


      Câu này giống như là câu thần chú, khiến cho thế giới của dần được ràng. Nơi này là cận Dương về khuya, con đường vắng vẻ chỉ có hai người bọn họ. hơi ngửa đầu lên, nhìn thấy chiếc cằm cạo sạch của , nhìn lên nữa là đôi môi hơi mỏng, sống mũi cao thẳng, và cả đôi mắt đen láy như ngọc và sâu thẳm.


      Chàng trai khôi ngô tuấn tú trước mặt và cái bóng mơ hồ trong ký ức nhập làm , tách ra được nữa.


      há hốc mồm, ngẩn ngơ mà nhìn . Giờ khắc này, mọi ý nghĩ trong đầu đều biến mất, chỉ thầm lặp lặp lại hết lần này đến lần khác: ra… là !


      ngờ chính là !

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 34: Lựa chọn






      Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của , Dịch Dương hơi cụp mặt xuống, dò hỏi: “Em sao thế?”


      Thương Lâm vội vàng cúi đầu xuống, cảm thấy khóe mắt cay cay, còn chưa kịp làm gì nước mắt rơi xuống.


      nhớ hôm ấy tỉnh lại ở bệnh viện, y tá với cậu bạn vừa ở bên cạnh là đẹp trai, sau đó nhìn thấy Mạc Đình Hiên cứ ngỡ là y tá ta. Nhưng bây giờ nghĩ lại, người y tá có lẽ là Dịch Dương…


      cứu từ trong tay tên cướp, đưa tới bệnh viện nhưng vì nguyên nhân nào đó mà thể đợi đến khi tỉnh lại vội . Đúng lúc đó, Mạc Đình Hiên đến bệnh viện thăm bạn, nhận ra học cùng trường nên tiện thể chăm sóc chút.


      Vì thế, liền tưởng là Mạc Đình Hiên cứu .


      Tuy hiểu lầm này nhanh chóng được làm nhưng lúc ấy động lòng với ta, ánh mắt nhìn ta cũng khác trước rồi. Mạc Đình Hiên vốn là chàng trai rất xuất sắc, khi động lòng càng khó mà kiềm chế được.


      Sau khi rũ bỏ được mối tình kia, Thương Lâm từng nghiêm túc xem xét lại si mê cuồng dại của mình đối với Mạc Đình Hiên trong bao nhiêu năm, cuối cùng kết luận được rút ra là: Tuy rằng sau đó thích Mạc Đình Hiên là vì bản thân có sức thu hút nhưng nếu nghiêm khắc mà truy nguyên vấn đề động lòng lúc ban đầu là do hiểu lầm, tưởng là người cứu mình.


      vẫn luôn nhớ dáng người mơ hồ kia, người cho chỗ dựa vững chãi vào lúc biết phải dựa vào đâu.


      Cho nên, ra bao nhiêu năm nay sai người sao?


      Nếu lúc ấy rời khỏi đó trước khi tỉnh lại phải chăng, bọn họ để lỡ nhau lâu như vậy?


      Bọn họ như thế, rốt cuộc là có duyên hay vô duyên đây?


      “Thương Lâm?” gọi tên , giọng rất nghiêm túc. “Có người đến.”


      Thương Lâm cả kinh, lúc này mới phát đúng là có tiếng người từ xa đến gần, hướng về phía bọn họ.


      Bây giờ mà chạy kịp nữa rồi, Thương Lâm dùng sức ôm lấy cánh tay của Dịch Dương, dìu dậy. “Chúng ta trốn vào đó .” chỉ vào cái hẻm tối đen cách đó xa, .


      Hai người trốn vào trong hẻm, bên cạnh có đống nan tre và sọt tre. Thương Lâm kéo chúng chắn trước người mình và Dịch Dương, rồi từ khe hở nhìn ra ngoài, quan sát tình hình.


      Khi làm những việc này, động tác rất nhanh nhẹn tháo vát, giống như là bị chút ảnh hưởng nào vậy. Nhưng thực ra chỉ có mình , trái tim trong lồng ngực đập rất nhanh và loạn.


      Thậm chí còn dám quay đầu lại nhìn .


      Những người đó từ từ xuất trong tầm mắt của , là hai người đàn ông, vì khoảng cách quá xa nên thấy mặt. Thương Lâm vực dậy toàn bộ tinh thần mới có thể nghe được vài lời đối thoại của họ.


      “Mày có chắc là chạy vào trong này ?”


      “Chắc chắn ả ta ở xung quanh đây, vừa rồi tao nhặt được cái này.” giơ thứ gì đó lên, Thương Lâm sờ lên hông mình mới phát túi thơm bị mất. “ biết tên hôn quân ấy có trốn chung với ả ?”


      “Hôn quân bị thương nặng nên chắc chắn là chạy xa được, chúng ta tìm xung quanh đây thôi.”


      “Cũng phải…”


      xong, quả thực bọn họ xem xét xung quanh. Trái tim Thương Lâm gần như là muốn vọt ra khỏi lồng ngực, tay phải bất giác nắm chặt.


      Bọn họ bị phát mất! Chắc chắn bị tìm ra!


      Mấy người kia gần như là khẳng định bọn họ ở gần đây nên tra xét mỗi ngóc ngách rất cẩn thận, lâu nữa tìm đến con hẻm này, đến lúc đó bọn họ còn đường trốn!


      , ra vẫn còn cơ hội để trốn thoát!


      Tầm mắt của bọn họ hề nhìn về hướng này, nếu bước chân hoàn toàn có thể thoát ra từ đầu bên kia con hẻm.


      Nhưng Dịch Dương…


      Ánh mắt Thương Lâm nhìn về phía gương mặt tái nhợt của Dịch Dương. nhắm mắt lại, dường như quan tâm đến thời khắc ranh giới sống chết mong manh này, vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh.


      Thương Lâm mím môi. Dịch Dương bị thương nên đương nhiên bước chân vững, trong quá trình chạy trốn thể phát ra thanh gì. Nếu mang theo kết quả cuối cùng là cả hai người đều bị bắt.


      Vậy chỉ còn cách…


      bỗng nhiên vươn tay ra ôm lấy cổ . Khi hai người ngủ chung, rất thích làm như vậy, ôm cổ , vùi mặt vào lồng ngực của , nghe tiếng tim đập nhịp nhàng. Thình thịch, thình thịch, giống như là tiếng trống có quy luật.


      Mỗi lần như vậy, đều cảm thấy rất yên tâm.


      Đôi môi xinh đẹp kề sát vào tai , dùng giọng như tiếng muỗi kêu, chậm rãi : “Dịch Dương, chúng ta chia tay .”


      Cơ thể dưới cánh tay bỗng cứng đờ, mở mắt ra, gần như nhìn với ánh mắt dám tin.


      Nhìn vẻ mặt bình tĩnh mà đao kiếm cũng thể lay chuyển kia biến mất vì câu của mình, Thương Lâm khẽ mỉm cười, biết có nên tự hào vì chuyện này .


      “Em nghĩ chắc hẳn mấy ngày nay cũng nhận ra được em có vẻ rối rắm. Bởi vì em phát hình như mình hề .” . “ ra là do thấy quá đẹp trai nên bệnh mê trai đẹp tái phát, sau khi ở bên nhau em mới dần cảm thấy hình như cảm giác của mình sai rồi. Em hề thích , em chỉ ỷ lại mà thôi… Làm ra chuyện hiểu lầm như vậy em cũng thấy có lỗi với lắm, cho nên biết phải với thế nào.”


      Tay Dịch Dương chậm rãi nắm lấy tay , siết mạnh, giống như là muốn làm đau. Nhưng lúc này chẳng còn bao nhiêu sức lực, cho dù có cố hết sức vẫn có thể nhàng giãy ra được.


      Nhìn những ngón tay thon dài giãy ra khỏi bàn tay mình, lòng Dịch Dương bỗng cảm thấy hoảng loạn khó hiểu. chưa từng có cảm giác này.


      nhớ tới thái độ khác thường, như gần như xa của trong mấy ngày nay gần như là tin lời . Chỉ vì còn nhớ rất , có mấy lần thấy ngẩn người với bộ mặt nhăn nhó, nhưng vừa nghe thấy giọng của lập tức tươi cười như là phản xạ có điều kiện. Lúc ấy nghĩ nhiều, nhưng kết hợp với những lời lúc này có lẽ… Đó chính là cái mặt nạ mà đeo cho mình xem.


      Cho nên thích , chỉ như thế, mỗi ngày còn rối rắm suy nghĩ xem làm thế nào để chia tay với ?


      Trong ánh sáng lờ mờ, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen sâu đến nỗi như thấy đáy, khiến người ta lo sợ là chỉ cần nhìn vào bị hút vào trong ấy.


      Thương Lâm bỗng nhiên đứng dậy, Dịch Dương ngẩn ra, biết định làm gì. vừa định lên tiếng thấy đưa ngón trỏ lên môi, ý bảo được , sau đó từ từ, từ từ lùi ra sau.


      đứng cách ba bước, cong môi lên cười, đẹp như là ánh trăng vừa ra khỏi áng mây đen. “Tạm biệt.” Sau đó xoay người chút do dự, chạy về phía đầu bên kia của con hẻm.


      chạy rất nhanh, bởi vì sợ ngăn lại. biết lúc này trong lòng vẫn rất rối rắm, có lẽ là vẫn còn tưởng rằng muốn bỏ chạy mình. Vì suy xét đến chuyện đó nên đuổi theo, cho phép mình trở thành gánh nặng của .


      Nhưng đương nhiên phải muốn chạy trốn.


      nhớ tới lời của hai người ban nãy, lòng nhanh chóng có tính toán. Từ lời của bọn chúng, xem ra bọn chúng chỉ xác định là ở gần đây mà thể xác định có ở cạnh hay . Cho nên khả năng chạy ra đánh lạc hướng bọn chúng là rất lớn. Hơn nữa chỉ là , bọn chúng bắt được chưa chắc giết , bởi vì còn có thể dùng làm con tin. Nhưng nếu Dịch Dương bị bắt mọi thứ đều xong, bọn họ còn con át chủ bài nữa, chắc chắn phải chết.


      Thương Lâm chạy ra khỏi đó từ đầu bên kia của con hẻm rồi chạy nhanh về phía trước. Hai bên trái phải của căn nhà này là hai con hẻm, thông ra hai con phố lớn. Bọn họ vừa nấp ở con đường bên kia, bây giờ phải chạy qua con đường khác.


      Khoảng cách chỉ khoảng 30 mét, chạy mạch là tới, sau đó nhắm trúng mục tiêu, chạy vào con hẻm bên kia nhìn thấy hai người đàn ông đó đứng tra xét khắp nơi. Thương Lâm nhắm mắt lại, thầm tự động viên tinh thần của mình, sau đó từ từ bịt miệng lại, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào vì hoảng sợ.


      con đường yên tĩnh, thanh này giống như tiếng sấm vang giữa trời. Thương Lâm nhìn thấy hai người đàn ông kia lập tức quay đầu lại, nhìn về phía của mình.


      Sau khi chắc chắn bọn họ nhìn thấy mình, Thương Lâm quay đầu bỏ chạy. cũng biết mục tiêu của mình là đâu, trong đầu chỉ có ý niệm duy nhât là phải chạy nhanh, chạy càng xa càng tốt, dẫn dụ những người đó rời xa chỗ của Dịch Dương, như thế có chuyện may.


      cảm thấy mình làm như vậy quả là giống với những khổ mệnh, vì phu quân mà tiếc hy sinh mọi thứ trong những câu chuyện truyền thuyết.


      Vào thời khắc quan trọng nhất, chút do dự đặt mình vào vị trí của vật hy sinh, còn bớt chút thời gian chia tay với . gạt rằng mình hề thích , chỉ vì càm thấy nếu lần này , bị mất mạng với thân phận bạn bè, tự trách mình bằng khi là bạn .


      ra tới mức độ ấy.


      Bên tai là tiếng gió ào ào, cảm thấy phổi mình như bị kim châm vào, đau đến nỗi mặt cũng trở nên nhăn nhó. biết mình chạy được bao xa, cho đến khi vấp ngã xuống đất cảnh vật xung quanh hoàn toàn khác với cảnh vật lúc nãy.


      đôi giày màu đen dừng lại trước mặt , Thương Lâm ra sức thở hổn hển lúc mới có sức mà ngẩng đầu lên xem. Bầu trời nơi này bị mây đen che kín, ánh trăng rất sáng tỏ nên Thương Lâm có thể thưởng thức được gương mặt cực kỳ u ám của Tô Kị dưới ánh trăng rằm.


      Sao lại là ?


      Dường như Tô Kị cũng rất bất ngờ vì gặp được Thương Lâm ở đây, ánh mắt của cực kỳ quái lạ, có thể là hết sức mâu thuẫn.


      Thương Lâm nuốt ngụm nước bọt. Cmn, chẳng lẽ người truy sát bọn họ lần này chính là Tô Kị?


      Ý nghĩ trong đầu còn chưa hoàn thành sau lưng vang lên tiếng bước chân. Thương Lâm quay đầu lại theo quán tính thấy hai người đàn ông kia hồng hộc đuổi theo, người trong đó nhìn với vẻ dám tin, tức giận mắng. “Cái con mụ này… cầm tinh thỏ hay sao vậy chứ? ngờ lại chạy nhanh như vậy!”


      Thương Lâm dựng hết cả tóc gáy. Mẹ ơi, hai người này mới tới truy sát đây!


      Thương Lâm lập tức túm lấy vạt áo của Tô Kị. “Tô… Tô đại hiệp, cứu mạng! Hai người này có ý đồ xấu xa, ngươi mau mau bắt bọn họ lại ! Ta bảo bệ hạ tăng lương cho ngươi, cho người mười căn nhà cấp hai to trong nội thành, còn thu thuế nữa!”


      Những lời nhăng cuội phía sau đương nhiên Tô Kị nghe hiểu, có điều cũng có hứng thú để hiểu. Ánh mắt lạnh lùng đáng sợ liếc nhìn những ngón tay níu lấy vạt áo mình, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông kia, cuối cùng lên tiếng. “Luyện võ nhiều năm mà ngay cả thiếu nữ tay trói gà chặt cũng bắt được, hai người các ngươi quả là lợi hại.” ngừng chút, tiếp. “Hoàng hậu nương nương, nửa tháng gặp người vẫn khỏe chứ? Những ngày tiếp theo, e là phải làm phiền người hợp tác với thảo dân chút!”


      Thương Lâm ngây người nhìn gương mặt lạnh như băng kia lúc rồi dần dần hiểu ra tất cả.


      Công an, cảnh sát của thành phố Cận Dương ơi, bảo vệ của hoàng cung Đại Nguy ơi, hoàng hậu nương nương của dân chúng trăm họ bị bắt cóc rồi nè, mau tới cứu thôi!

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 35: Tô Kị






      “Chủ nhân…” Hai người đàn ông kia cùng đồng thanh kêu lên rồi cúi đầu xuống, bộ dáng hết sức hổ thẹn.


      “Chuyện giao cho các ngươi làm chịu làm, lại ở đây đuổi theo , các ngươi biết nghe lời đấy nhỉ…” Tô Kị vừa vừa cười lạnh, vẻ lạnh lùng tàn nhẫn ấy khiến Thương Lâm nhịn được mà run lên.


      “Ngụy hoàng đâu?”


      Người đàn ông có vóc dáng cao hơn cúi đầu càng thấp. “Khi bọn thuộc hạ lần theo dấu vết chỉ thấy ả ta, nhìn thấy Ngụy hoàng…”


      “Vậy các ngươi đuổi theo ta làm cái gì?” Tô Kị bỗng nhiên nổi giận. Hai người đàn ông kia lập tức quỳ xuống, dập đầu thỉnh tội. “Xin chủ công bớt giận!”


      Tô Kị hít sâu hơi, quay đầu lại nhìn Thương Lâm. Dưới ánh mắt của , cả người Thương Lâm trở nên cứng đờ, buộc mình phải cố nở nụ cười. “ ra ngươi muốn bắt ta… Vậy cáo từ, bữa nào rảnh cùng uống trà…”


      run lẩy bẩy lui ra sau, hai tay chống mặt đất định đứng dậy, ngặt nỗi hai chân còn chút sức lực nào, loay hoay cả buổi trời mà vẫn giữ nguyên tư thế ngồi bệt dưới đất.


      Tô Kị thấy từng bước lui về phía sau giống như con sâu đo ngồi xuống với vẻ mặt chút biểu cảm. Khi sắp lui ra khỏi phạm vi của cánh tay mới đưa tay ra nắm lấy chân .


      Chân phải của rất mảnh mai, dễ nhàng nắm được mắt cá chân của , dưới lòng bàn tay là vải gấm bóng loáng. ràng là bị hành động này của làm giật mình, cơ thể cũng run lên bần bật.


      Khi Tô Kị nắm lấy chân cũng nghĩ gì nhiều, nhưng sau khi làm xong lại cảm thấy dường như có chút lỗ mãng. nhưng trước nay ưa gì nên lúc này cũng lười xin lỗi , chỉ thả tay ra rồi thản nhiên : “Nếu đến đây rồi làm gì cái lí bỏ ? Lúc nãy ta rồi, những ngày tiếp theo đây phải nhờ nương nương phối hợp, đừng tự chuốc khổ vào mình.”


      ***


      Đây là lần thứ hai Thương Lâm bị bắt cóc, và cũng giống hệt lần đầu tiên, chưa được báo lời bị đánh hôn mê hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Điểm khác nhau duy nhất chính là lần đầu tiên là bị Cao Trầm đánh ngất, lần này bị Tô Kị đánh ngất.


      Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất , Thương Lâm lấy làm may mắn nghĩ rằng hên là Tô Kị trực tiếp ra tay, nếu với trình độ bạo lực của và mức độ thù ghét đối với ra tay cái, ngất xỉu có ngất xỉu nhưng có tỉnh lại còn khó lắm…


      ***


      Khi tỉnh lại, mở mắt ra bên ngoài trời tối đen, ánh trăng sáng vằng vặc xuyên qua cửa sổ mà vào trong phòng. Thương Lâm nhìn ngó xung quanh vòng, thấy mình ở trong gian phòng, bên cạnh có mặc áo vàng im lặng ngồi đọc sách.


      Thấy tỉnh lại, áo vàng gấp sách lại, lạnh lùng : “Dậy sửa sang lại chút, sư phụ muốn gặp .”


      Thương Lâm nghi hoặc: “Sư phụ?”


      áo vàng liếc cái đầy khinh bỉ. “ nhiều làm gì, bảo dậy dậy ngay.”


      Thương Lâm bị điệu bộ vênh mặt hất hàm này làm cho nghẹn họng, nhưng cũng hiểu câu ‘người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu’, vì thế cố ổn định lại cảm xúc, : “Biết rồi.’


      ngủ quá lâu nên váy áo người nhăn nhúm lại, mái tóc cũng xõa tung ra. Thương Lâm muốn sửa sang lại chút, nhưng nghĩ đến thân phận của mình lúc này là con tin cũng lười làm, chỉ quơ quào đầu tóc chút rồi : “Được rồi, dẫn ta gặp sư phụ của .”


      áo vàng thấy thái độ của quá ung dung trong mắt lóe lên vẻ giận dữ, hừ lạnh tiếng rồi quay đầu , nhìn nữa.


      ***


      Đúng như Thương Lâm đoán, sư phụ của áo vàng chính là Tô Kị. Thương Lâm theo nàng ta băng qua hành lang và cây cầu đá, cuối cùng dừng lại trước cái đình hình lục giác. Ánh trăng lành lạnh, chiếu xuống mặt đất như phủ lên tầng bạc. Tô Kị mặc áo vải thô sơ, ngồi ghế đá. chiếc bàn đá trước mặt có chiếc lò bằng đất đỏ, từ từ hâm rượu.


      “Sư phụ, A Nguyễn dẫn người mà sư phụ muốn gặp tới rồi này.” áo vàng khẽ gọi.


      Mặt Tô Kị chút biểu cảm, chỉ khẽ gật đầu. “Lui xuống .”


      A Nguyễn cắn môi, quay đầu lại nhìn Thương Lâm cái, lúc ấy mới lui xuống với vẻ mặt cam tâm tình nguyện.


      Sau khi nàng ta rồi, Tô Kị chỉ vào vị trí bên cạnh mình. “Ngồi .”


      Thương Lâm ngồi xuống. “Có thể trả lời câu hỏi của ta ?”


      Tô Kị trả lời.


      “Ta ngủ bao lâu rồi?”


      Tô Kị im lặng lát rồi mới : “ ngày đêm.”


      Giống y hệt lần trước.


      Thương Lâm ngập ngừng chút, lại tiếp. “Vậy… đây là đâu?” Đây mới là vấn đề mà quan tâm nhất. rất sợ mình bị mang xa, cách Cận Dương hàng ngàn dặm. Nếu như thế, cho dù Dịch Dương có muốn cứu e là cũng có năng lực.


      Cuối cùng Tô Kị cũng ngước mắt lên, ánh mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm vào .


      “Ngươi… muốn gì?” Thương Lâm hơi khẩn trương.


      Vẻ mặt Tô Kị rất lãnh đạm. “ có gì, chỉ nghĩ rốt cuộc làm sao thế, trong đầu nghĩ những gì vậy?”


      Thương Lâm lấy làm lạ. “Câu này lẽ ra phải để cho ta mới phải chứ? Rốt cuộc ngươi làm sao thế? Rốt cuộc ngươi ở phe nào, bắt ta để làm gì?”


      Đây chỉ là những lời bùng phát vào lúc cực kỳ tức giận, vốn chẳng trông mong gì Tô Kị trả lời. Quả nhiên, thèm quan tâm đến câu hỏi của , chỉ : “Ta hỏi , tối hôm qua sở dĩ mấy người Quý Nam có thể phát ra là do ngẫu nhiên hay là do cố ý?”


      Quý Nam? Thương Lâm chớp chớp mắt, là người trong số hai người theo đuổi bắt sao?


      “Chuyện này có liên quan gì tới ngươi?” hỏi ngược lại. biết tại sao, muốn thể tình cảm dành cho Dịch Dương cho người khác biết. dũng xông ra dụ truy binh rời xa người đàn ông hoàn toàn mình, nếu người khác biết được chắc chắn cảm thấy rất buồn cười.


      Phản ứng của cho Tô Kị câu trả lời. Nhưng khi nghi vấn cứ lởn vởn trong lòng có được đáp án lại cảm thấy càng mơ hồ.


      Khi Quý Nam với bọn họ bị tiếng nức nở của Hạ Lan Tích gây chú ý, còn lại ngừng chạy như điên nghi ngờ bọn họ mắc bẫy của . nghĩ có lẽ Dịch Dương ở ngay gần đấy, còn Hạ Lan Tích cố ý ra dẫn truy binh chỗ khác.


      Nếu đổi thành người khác làm chuyện này ngạc nhiên cho lắm, nhưng đây lại là Hạ Lan Tích, là ả Hạ Lan Tích bạc tình bạc nghĩa, bị khinh bỉ phỉ nhổ! ta vì phu quân của mình mà hy sinh tới mức này sao?


      … tối qua là cố ý sao?” Cuối cùng cũng hỏi ra miệng. “ cố ý lấy mình làm mồi nhử, chỉ vì khiến cho Từ Triệt có thể chạy trốn?”


      Thương Lâm mất tự nhiên, quay đầu chỗ khác, trả lời .


      cách khác là ngầm thừa nhận.


      Tô Kị bỗng nhiên thấy phiền não, nhịn được mà cười lạnh vài tiếng. “Đáng tiếc, dù vĩ đại hy sinh nhiều như thế vẫn biết ơn đâu. Bây giờ quay lại hoàng cung Đại Ngụy, còn lại rơi vào trong tay ta. , có từng nghĩ tới kết cục của mình ?”


      Thương Lâm chú ý đến nữa câu sau của , chỉ tinh ý nắm được phần mà mình quan tâm. “Chàng về hoàng cung rồi? Chàng sao chứ?”


      Tim Tô Kị bỗng như thắt lại. Vừa rồi nhiều như vậy, ánh mắt của vẫn luôn ảm đạm, nhưng khi nghe được tên của người kia bỗng nhiên sáng rực lên. Đôi mắt trong veo như hồ thu nhìn đầy mong đợi, vẻ kỳ vọng bên trong chút che giấu.


      định quan tâm tới , nhưng có lẽ vì ánh mắt ấy quá nóng bỏng nên bất giác trả lời. “Phải, về cung rồi.”


      Trái tim thấp thỏm bất an của Thương Lâm cuối cùng cũng được yên tâm. nhịn được mà nở nụ cười. Cùng lúc đó, mắt cũng tự dưng thấy cay cay.


      bối rối quay đầu sang chỗ khác, dùng tay áo che mặt, để cho Tô Kị nhìn thấy bộ dáng rơi lệ của mình.


      Đương nhiên Tô Kị hiểu ý , từ từ dời mắt sang nơi khác, đợi khi cảm xúc của bình tĩnh lại chút mới ung dung hỏi. “Rượu hâm nóng rồi, muốn uống ly ?”


      Đêm rằm tháng giêng đúng là lạnh cắt da cắt thịt, lại mặc áo choàng, tay lạnh tới mức đỏ bừng lên. Để uống chén rượu để ấm người cũng tốt, nếu bị bệnh cũng gặp phiền phức.


      Nghĩ thế, Tô Kị cảm thấy mình đúng là kẻ có lương tâm trong đám cướp, rỗi hơi mà lo lắng cho sức khỏe của con tin. Ai ngờ con tin chút cảm kích mà còn cộc cằn trả lời câu “ cần”, sau đó gì nữa.


      nhịn được, nhíu mày. “Ta khuyên đừng có mà cáu kỉnh này nọ, ta phải là bệ hạ của , có lòng kiên nhẫn để dỗ dành đâu.”


      Thương Lâm cố nhịn nhưng cuối cùng nhịn được nữa. “Ta đại ca à, ta ngủ mười hai canh giờ, chưa ăn uống gỉ cả, bây giờ vừa tỉnh lại ngươi bảo ta uống rượu? Cho dù ngươi có muốn giết chết ta cũng cần dùng cách thức này chứ!”


      Tô Kị sững sốt, hoàn toàn đoán được là Thương Lâm trả lời mình như vậy, càng ngờ là dùng giọng điệu ấy để chuyện với mình. Trước kia, mỗi khi gặp nhau, luôn là hoàng hậu đoan trang và có chừng mực, uy hiếp cách ngấm ngầm, thần thái luôn luôn cao quý, thể xâm phạm. Nhưng lúc này, hoàn toàn là tiểu nương nổi giận đùng đùng, tiểu nương liên tục gặp phải biến cố, cuối cùng vứt bỏ mọi lớp ngụy trang.


      Lúc ấy mới nhớ tới, ra cũng chỉ mới mười bảy tuổi.


      ***

      Đêm hôm đó, Thương Lâm ngồi trong đình lục giác ăn bữa cơm đầu tiên sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Tô Kị ra lệnh bao lâu có người hầu mang thức ăn lên. Trong cái tô sứ trắng là mì sợi nóng hổi, thơm lừng. mặt là cái trứng chiên vàng ươm, nước dùng là nước xương gà thơm phức, khiến người ta ăn vào muỗng là nhịn được mà phải phát ra lời tấm tắc.


      Thương Lâm đói tới mức choàng váng, lúc này thèm giữ gìn hình tượng gì nữa, bưng cái tô lên mà ăn. Tô Kị vốn xoay đầu sang bên ngắm phong cảnh nhưng dần dần, bị động tác của thu hút. mặc quần áo hoa, dung mạo xinh xắn, tai còn đeo hoa tai có viên ngọc đỏ quý giá, lẽ ra phải cầm hoa cắm vào bình, thấp thoáng sau bức rèm châu. Nhưng lúc này lại giống hệt như nông phụ thô lỗ, bưng tô mì ăn ngấu nghiến chút hình tượng.


      khỏi nghĩ ngợi, ngày đêm cho ăn cơm phải chăng là rất quá đáng, ép người ta phải trở nên như vậy…


      Phía bên kia, cuối cùng Thương Lâm cũng ăn xong, chắp hai tay trước ngực, thành kính . “Cảm ơn chiêu đãi.” ngẩng đầu nhìn Tô Kị. “Ngươi còn có việc gì nữa ? ta à.”


      Thấy ung dung như làm khách ở nhà người khác, Tô Kị biết nên gì mới phải, đành gật đầu cho xong. Thương Lâm mỉm cười, đứng dậy mất.


      cũng quyết định rồi, đối phương muốn làm gì biết, nếu thế chỉ còn cách nhìn tình hình mà hành động. Để tiện cho hành động sau này, trước hết nên phối hợp chút tốt hơn.


      Nếu lần trước có thể chạy thoát khỏi tay Cao Trầm, mà Tô Kị là bằng hữu của Cao Trầm tin là mình phải còn cơ hội. Chỉ cần còn ở trong lãnh thổ của Ngụy Quốc mà bị bắt về Yến Quốc vẫn có khả năng…


      Yến Quốc…


      bỗng giật mình cái, những chi tiết bị bỏ quên bỗng nhiên nảy lên trong đầu.


      Tối hôm qua, đường phố Cận Dương, Tô Kị và hai người đàn ông kia gọi Dịch Dương là… Ngụy hoàng?


      chỉ nghe vài người gọi như thế, đó chính là những sứ thần của Yến Quốc. Nếu người là người Ngụy Quốc, cho dù gọi Dịch Dương là bệ hạ cũng gọi Ngụy hoàng.


      Lẽ nào, thân phận thực của Tô Kị – đại hiệp Lĩnh nam – lại là… người của Yến Quốc?

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 36: A Nguyễn






      Ngày hôm sau, Thương Lâm biết tình cảnh tại của mình, tình hình khiến hơi vui mừng. chỉ chưa bị bắt về Yến Quốc mà thậm chí còn chưa ra khỏi thành Cận Dương. Nơi này là tòa nhà trong kinh thành, cụ thể là ở đâu còn chưa xác định được. Nhìn tình huống, có lẽ là Tô Kị ra lệnh cho thuộc hạ sắp xếp.


      Gió lạnh thấu xương nhưng lại thể trốn trong phòng, cuộn mình trong chăn mà lại bị bắt ra ngoài hành lang ngồi hóng gió với Tô Kị. còn có thể uống rượu cho ấm người, nhưng tự xét thấy tưởu lượng của mình cao nên khéo léo từ chối chén rượu mà đưa qua.


      “Cho dù có tỉnh táo nữa cũng thể tìm được cách chạy trốn, đừng uổng công vô ích.” Tô Kị liếc cái, lãnh đạm .


      Thương Lâm nhún vai. “Ai ta muốn chạy trốn chứ? Chẳng qua là tưởu lượng của ta quá kém nên thích uống rượu mà thôi.”


      Tô Kị cười xùy tiếng, lười tranh cãi với về vấn đề này nên thẳng toẹt ra. “ ba này rồi mà bệ hạ của vẫn chưa tìm được . Thế nào, còn hy vọng vào ta ư?”


      Thương Lâm đưa tay chống cằm, giọng thong thả. “ ba ngày mà thuộc hạ của ngươi vẫn chưa tìm được cách để ra khỏi thành. Thế nào, ngươi còn chưa mang lũ vô dụng ấy ra đập cho trận để xả cơn giận ư?”


      Tô Kị bị làm cho nghẹn họng, tay phải bất giác siết chặt chén rượu sứ men xanh. Chất lỏng thanh mát bên trong rung rinh tạo thành những vòng tròn gợn sóng.


      Thương Lâm xong câu này bỗng nhiên hối hận. nay giống như cá nằm thớt, quả nên khiêu khích như vậy. Nhưng cho dù trong lòng có hiểu đạo lý này Tô Kị vẫn luôn có cách khiến phải bùng nổ. Hình như cực kỳ căm ghét dáng vẻ khăng khăng dạ của đối với Dịch Dương, cứ luôn kể cho nghe chút về tình hình bên ngoài, câu nào câu nấy đều đâm vào lòng .


      Trong ba ngày bị bắt, mọi thứ trong thành đều bình thường, nhưng cửa thành lại tăng cường binh lính canh gác, việc ra ngoài thành trở nên hết sức khó khăn. Thương Lâm đoán là đám người Tô Kị chưa chuẩn bị chu toàn các loại giấy thông hành, hoặc là ở trong này tránh đầu sóng ngọn gió cho nên vội ra khỏi thành. Hàng ngày, Thương Lâm thấy uống rượu múa kiếm, cực kỳ nhàn nhã, có chút ý thức mình là khâm phạm của triều đình.


      Có lầm vậy, ngươi bắt cóc hoàng hậu lận đó!


      “Những gì có thể làm cho cũng chỉ có thế mà thôi.” Khi Tô Kị cho biết cửa thành canh gác nghiêm ngặt lơ đãng bồi thêm câu. “So với hành động liều mình hy sinh của , bệ hạ của chúng ta quả là tình sâu nghĩa nặng!”


      Đương nhiên là Thương Lâm nghe ra được trào phúng của nhưng lại tìm được lời nào để phản bác, cho nên đành ngoan ngoãn cắn miếng bánh trăm tầng to, tưởng tượng nó là cái đầu của Tô Kị.


      Có lẽ là vì trước đây quen biết Tô Kị, hoặc là đoán được là người của Yến Quốc nên Thương Lâm cảm thấy mình sợ lắm. Chẳng phải trong sách viết sao, người xưa coi trọng nhất là kỷ cương, vua tôi. Tốt xấu gì cũng là công chúa của Yến Quốc, lại là người trong lòng của bạn thân , bất luận là lý do nào trong hai lý do này cũng thể ra tay với .


      Quả đúng như dự đoán, cho dù Tô Kị vẫn luôn châm chích nhưng lại chưa từng sử dụng bạo lực với , coi như là kẻ ga lăng giữa đám cướp.


      Nhưng như thế, có nghĩa là người khác cũng vậy.


      Thương Lâm cứ tưởng người phụ nữ căm hận mình nhất ở thời đại này chính là Hoắc Tử Nhiêu, ngờ núi cao còn có núi cao hơn, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, với nỗ lực của bản thân, nữ đệ tử A Nguyễn của Tô Kị đánh bại Hoắc Tử Nhiêu, trở thành kẻ địch mạnh nhất trong lòng Thương Lâm.


      Trong cái viện này có nha hoàn, cho nên sinh hoạt của Thương Lâm đều là do A Nguyễn chăm nom. Ngoại trừ thỉnh thoảng bị Tô Kị gọi tới đả kích phen, còn lại cái bóng màu vàng của A Nguyễn luôn theo sau như ma ám, lúc nào buông tha .


      Tra tấn về mặt tinh thần thôi , hành hạ về thể xác cũng chịu thua kém. Cái gì mà cố ý đợi thức ăn nguội lạnh rồi mới mang tới cho , khi uống trà cẩn thận’ hắt nước trà lên áo , những việc như vậy nhiều sao đếm hết, lòng dạ muốn giày vò Thương Lâm cho đến khi dậy nổi mới thôi.


      Sau khi ngẩn người trước mấy món ăn nguội ngắt lần thứ ba, cuối cùng Thương Lâm nhịn được nữa mà ngẩng đầu lên. “Rốt cuộc ta làm gì nên tội với ?”


      A Nguyễn hừ lạnh tiếng. “ hiểu gì nữa.”


      “Nếu ta đắc tội với sao cứ gây chuyện với ta thế?” Giữa trời rét như dao cắt thế này mà phải ăn cơm nguội canh lạnh, cho dù có chịu được thân thể nhu nhược này của Hạ Lan Tích cũng chịu được!


      “Ta khuyên tốt nhất là hiểu thân phận của mình lúc này. tưởng rằng bây giờ vẫn là công chúa cành vàng lá ngọc hay hoàng hậu cao quý sao? tù nhân, có cơm ăn là may lắm rồi, con kén cá chọn canh này nọ.”


      Thương Lâm thở dài hơi, cách thấm thía. “ à, làm thế này là đúng rồi. Tự ý quyết định, sư phụ xấu tính của tức giận đấy.” cũng ngốc, ràng mỗi lần gặp Tô Kị đều ngăn ăn bánh uống trà nóng sao lại thầm đưa cơm nguội cho chứ? ràng là này muốn hành hạ , cố tình động tay động chân.


      A Nguyễn nghe xong bỗng nhiên nổi cáu, lập tức kéo lấy . “Ta tự ý quyết định đó, làm được gì chứ? mách với sư phụ !”


      Thương Lâm bị ta nắm lấy cổ tay, đau đến mức kêu lên tiếng. Cmn, nha đầu này cũng tập võ!


      “Mách mỏ gì chứ, ta cũng phải con nít… Hơn nữa các người thân với nhau như thế, người ngoài như ta mà nổi giận với . … buông tay ra!”


      A Nguyễn nghe thế mặt ánh lên vẻ đắc ý, ngạo mạn : “ biết là tốt rồi. Ở trước mặt sư phụ, mãi mãi cũng chỉ là người ngoài, đừng vọng tưởng rằng có thể can dự vào!”


      Những lời này đúng là kỳ lạ, Thương Lâm ngẩn ra trong chốc lát rồi đột nhiên có phán đoán.


      Nhìn những biểu của nàng ta trong mấy ngày qua, lẽ nào… nàng ta thích Tô Kị, sau đó thấy và Tô Kị qua lại hơi thân mật nên ghen tỵ?


      A ha ha, mối tình cấm sư phụ – đệ tử đây mà, trước đây thích nhất là thể loại này!


      Điều duy nhất tiếc nuối là đệ tử này quá kiêu căng, đáng ghét. Ghép với Tô Kị hình như có vẻ hơi uổng cho


      Thấy vẻ mặt của Thương Lâm hơi là lạ A Nguyễn bỗng nhiên bối rối, nghĩ gì mà đẩy cái. “ nhìn ta như thế làm gì?”


      Thương Lâm kịp đề phòng nên bị nàng ta đẩy ngã ngửa ra sau, té nhào xuống đất. Mắt cá chân của đau nhói, hít hơi xuýt xoa, gần như muốn bùng nổ.


      Chân phải nhúc nhích chút là đau, run run sờ vào chỗ đó, vừa đụng vào là giật bắn cả mình. Má ơi, cái A Nguyễn này cũng bạo lực , đẩy cái mà khiến bị trật chân.


      “Chuyện này là sao?” giọng lãnh đạm vang lên, Thương Lâm và A Nguyễn nhìn về phía phát ra giọng thấy Tô Kị nhíu mày, đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm vào bọn họ.


      Thương Lâm vốn rất tức giận nhưng vừa nhìn thấy Tô Kị, theo bản năng muốn tỏ vẻ yếu thế trước mặt chút nào cho nên cố nuốt giận, : “ có gì, cẩn thận nên té ngã, trật chân thôi.”


      Tô Kị đưa mắt nhìn vào chân phải của Thương Lâm rồi lại nhìn về A Nguyễn cố tỏ ra trấn tĩnh kia, lúc sau lãnh đạm “Ra ngoài .”


      A Nguyễn khẽ run lên chút, cuối cùng để lộ ra vẻ mặt chột dạ. Sau đó nàng ta gì mà cúi đầu, nhanh chóng chạy lướt qua bên cạnh .


      Tô Kị đến trước mặt Thương Lâm, ngồi xổm xuống, đưa tay định bế lên. Thương Lâm cả kinh, vừa định từ chối nghe châm chọc. “Nơi này trừ A Nguyễn ra còn nào khác, muốn bảo tôi gọi A Nguyễn về bế sao?”


      Thương Lâm im lặng giây lát rồi cam chịu, : “Vậy ngươi tay chút.”


      Thương Lâm bế lên giường, sau đó lấy cái hộp bằng gỗ lim từ trong cái tủ bên cạnh ra, đặt trước mặt . “Thuốc trị thương ở trong hộp, tự thoa .”


      quay lưng lại. Thương Lâm cố sức lắm mới cởi được giày ra, ngẩng đầu lên phát vẫn chưa . “Có chuyện gì nữa ?”


      Tô Kị đưa lưng về phía , dường như là đấu tranh nội tâm lắm mới được. “Ta thay mặt A Nguyễn xin lỗi .”


      Thương Lâm bĩu môi, quyết định người đại lượng so đo với kẻ tiểu nhân. “Thôi được rồi, ấy vẫn là tiểu nương, ta so đo với trẻ con!”


      “Trẻ con?” Tô Kị bật cười. “Năm nay A Nguyễn mười sáu tuổi, chỉ hơn tuổi. giả vờ làm người lớn gì chứ?”


      Thương Lâm định ta lớn hơn đồ đệ quý của ngươi nhiều nhưng lời ra tới miệng lại trở thành: “Nhưng ta xuất giá rồi! So với phụ nữ lập gia đình như ta, ấy chẳng phải tiểu nương là gì?”


      Tô Kị gì nữa. Thương Lâm nhìn mắt cá chân của mình, nghĩ xem nên thoa thuốc thế nào. Rượu thuốc này phải xoa bóp mới phát huy tác dụng, nhưng thể dùng sức được.


      Tô Kị bỗng nhiên xoay người lại, Thương Lâm giật mình, ngơ ngác nhìn . Tô Kị đến trước mặt , nhìn bàn chân trần nhắn trắng trẻo của , mắt ánh lên chút khác thường. lấy từ trong hộp ra cái bình thuốc, ung dung : “Bỗng nhiên nhớ ra, thuốc này thể tự thoa được, để ta giúp .”


      ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay định nắm lấy chân . Tô Kị lập tức rụt lùi ra sau theo phản xạ, kéo chăn che chân mình lại. “Như thế hay lắm đâu.” Ở đại, bị đàn ông nhìn chân có gì, nhưng cổ đại có vấn đề nha. Hơn nữa còn tính thoa thuốc giúp , như vậy có tính là da thịt thân cận ?


      Tô Kị nghĩ ngợi chút. “Vậy để ta bảo A Nguyễn vào giúp ? Có điều trước vẫn hơn, tính tình của A Nguyễn được tốt lắm, nếu ấy nhân cơ hội này làm gì cũng đừng trách ta nhắc nhở trước.”


      Thương Lâm hít sâu hơi, bắt đầu đấu tranh nội tâm. Thuốc chắc chắn là phải thoa, nếu đứng tiện sao mà chạy trốn được? Nhưng biết thoa, lại thể để cái A Nguyễn bạo lực ấy thoa, những người khác cho dù bằng lòng chưa chắc Tô Kị đồng ý, vậy chỉ còn…


      cúi đầu ủ rũ, thỏa hiệp thêm lần nữa. “Được rồi, ngươi thoa .”


      Trong mắt Tô Kị lóe lên ánh cười như có như , tằng hắng tiếng như có việc gì, nhìn rề rà lấy chân từ trong chăn ra. Làn da của mềm mại, mịn màng và lạnh lẽo như ngọc, nắm trong tay bỗng tạo cho cảm giác là lạ, khiến bỗng nhiên thất thần trong giây lát.


      Đây là làn da hoàn toàn khác hẳn với làn da phơi nắng phơi gió suốt ngày của , rất mềm mịn, khiến người ta phải nâng niu cẩn thận.


      bỗng nhiên trở nên thất thố.


      Thương Lâm đợi lát, thấy chỉ nắm bàn chân mình mà chịu thoa thuốc, ánh mắt trở nên là lạ. Cái gã này, đừng sàm sỡ chứ?


      Cũng đúng. ghét như vậy, có sàm sỡ bà già cũng sàm sỡ .


      Hay là có sở thích ngắm chân người ta? Tối hôm đó đột nhiên nắm chân mà.


      “Nè…” Vừa thử gọi tiếng, Tô Kị thả chân ra, đứng đậy. “Hay là để ta bảo A Nguyễn tới giúp .”


      “Nhưng chẳng phải ngươi …”


      Tô Kị ngập ngừng. “Ta vừa nghĩ được cách có thể khiến ấy ngoan ngoãn nghe lời.”


      Bỏ lại câu này, thẳng ra ngoài, để mặc Thương Lâm ở đó cảm thấy ù ù cạc cạc, chẳng hiểu gì cả.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 37: Mục đích






      Tuy lúc ấy rất đau đớn nhưng vết thương chân cũng nghiêm trọng lắm, thoa thuốc và nghỉ ngơi đêm là đỡ ngay. Ưu điểm duy nhất của tai nạn bất ngờ này là rốt cuộc Tô Kị cũng ý thức được hành vi ức hiếp con tin đáng xấu hổ của đệ tử mình. biết làm gì mà hôm sau, khi gặp lại, A Nguyễn ngoan ngoãn hơn nhiều.


      Trải qua việc này, kiên nhẫn của Thương Lâm cũng còn bao nhiêu nữa, quyết định chủ động phản kích. Hôm ấy, sau khi ăn sáng xong, khoác áo choàng ngồi ngẩn người hành lang, gió rét ùa vào mặt khiến cho hai má lạnh băng. A Nguyễn muốn chuyện với , lại dám ép về phòng như trước đây nữa nên đành phải ngồi bên cạnh, im lặng .


      Khi Tô Kị nghe tin và chạy tới hai ngồi trong gió rét được lúc. A Nguyễn từ luyện võ, cơ thể khỏe mạnh, cho nên bị sao cả. Nhưng Thương Lâm


      Ánh mắt của Tô Kị rơi gương mặt tái nhợt của , trong mắt lên vẻ bực mình, nhưng ngay sau đó, lại có chút lo lắng. Tóm lại là cảm giác kỳ lạ nên lời.


      “Sư phụ.” A Nguyễn gọi . “ ta cứ khăng khăng ngồi hóng gió, con khuyên thế nào cũng nghe.” ra nàng ta chưa từng khuyên Thương Lâm, nhưng lúc này lại đổ hoàn toàn trách nhiệm lên người .


      Tô Kị ra hiệu cho nàng ta trước, sau đó đến trước mặt Thương Lâm, từ cao cúi xuống nhìn . “Hạ Lan Tích.”


      Thương Lâm thèm để ý đến , tiếp tục ngây người nhìn chiếc ly bằng men xanh tay, nước trà bên trong trở nên nguội lạnh.


      sao thế?” Tô Kị nén được nghi hoặc. Tuy Hạ Lan Tích xuất thân cao quý nhưng trong quá trình ở chung mấy ngày nay, chưa từng cáu kỉnh hay tỏ vẻ đại tiểu thư. hiểu sao tự nhiên lại như trở thành người khác thế.


      Thương Lâm im lặng lúc rồi mới khẽ. “Tối qua ta mơ thấy mẹ mình.”


      Tô Kị ngẩn ra.


      “Bà qua đời khi ta chỉ mới 10 tuổi, lúc ấy bà còn rất trẻ, rất đẹp. Ta nghe phụ hoàng từng rất thích bà, có điều sau đó dần chán ngán.” thở dài hơi, tỏ ra vẻ vô cùng thờ thẫn. “Có đôi khi ta tự hỏi, nếu mẹ ta còn sống phải chăng phụ hoàng nỡ gả ta đến Ngụy Quốc…”


      Lúc trước, khi tiếp đãi sứ thần Yến Quốc, Thương Lâm tìm hiểu kỹ về thân thế của Hạ Lan Tích, bây giờ đến lúc phát huy tác dụng.


      thích gả đến Ngụy Quốc sao?” Tô Kị chậm rãi hỏi.


      “Ta thích hay có quan trọng sao?” thờ ơ . “Hy sinh người cho xã tắc, như vậy quân tướng để làm chi? Buồn cười là ta còn tưởng rằng bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của đấng nam nhi.”


      Trong nhất thời, Tô Kị biết phải gì. Trong lời của Thương Lâm chứa trách móc cùng trào phúng, khiến cũng phải cảm thấy hổ thẹn. Đặt thiếu nữ nhu nhược yếu đuối vào giữa ván cờ đối địch của hai nước, đây vốn phải là hành động mà đại trượng phu nên làm. Trước nay vẫn rất căm hận chuyện hòa thân, nhưng vì sức người có hạn, hoàn toàn thể thay đổi gì.


      “Nhưng… ràng là rất thích Ngụy hoàng.” Thậm chí là cam tâm hy sinh tính mạng cho .


      “Chàng là phu quân của ta, xuất giá tòng phu, đây chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?” Thương Lâm . “Ta biết Tô đại hiệp ngài vẫn luôn trách ta, cảm thấy ta chịu bỏ trốn theo biểu ca là phản bội lời thề với huynh ấy. Thế nhưng ngươi có từng đứng ở lập trường của ta mà nghĩ thử chưa? Khi biểu ca đến tìm ta chạy trốn ta là người có phu quân, cho nên bắt đầu từ ngày ta gả cho Ngụy hoàng trời định là cả đời này ta đều là người của chàng ấy.”


      ngừng chút rồi tiếp. “Đây chỉ là việc riêng. Quan trọng hơn là hôn này là nhằm duy trị hòa hảo giữa hai quốc gia, nếu ta đồng ý với phụ hoàng gả đến Ngụy Quốc phải làm hết trách nhiệm của công chúa hòa thân, trách nhiệm của đứa con . Tuy biểu ca hứa là có ai biết chuyện chúng ta bỏ trốn, nhưng làm sao biết sau khi Yến Quốc hay tin ta chết bất đắc kỳ tử có phái công chúa hòa thân khác qua hay ? Đời này của ta thế rồi, sao còn phải làm liên lụy đến các tỷ muội của mình nữa chứ?”


      Sau khi hơi dài, Thương Lâm ngước mắt lên nhìn vào mắt Tô Kị, từ tốn . “Lẽ nào Tô đại hiệp cảm thấy lúc ấy ta với biểu ca là có tình có nghĩa?”


      Tô Kị ngẩng ngơ nhìn Thương Lâm với ánh mắt chưa từng có. Trước nay chưa bao giờ tưởng tưởng được trong lòng lại nghĩ như thế. nhớ tới có lần ở hành cung Nam Sơn, thản nhiên với . “Thiện ác trong tâm tưởng của ngươi cũng chỉ là những thứ do mình người nhìn nhận mà thôi. Dựa vào đâu mà ngươi có thể khẳng định nó là chính xác?”


      ra, đúng là như thế.


      đứng ở đỉnh cao của đạo đức để chỉ trích , cảm thấy dễ dàng đổi thay, bạc tình bạc nghĩa. cứ tường mình đúng, nhưng cuối cùng phát người sai lầm ngay từ đầu lại chính là .


      Lần đầu tiên trong đời, cảm thấy mình bối rối như vậy.


      quay đầu sang chỗ khác để che giấu, bởi vì bỗng nhiên dám nhìn thẳng vào mắt .


      “Ta với ngươi những lời này phải muốn thay đổi cách nhìn của ngươi về ta, chẳng qua là do hôm nay tâm trạng tốt lắm, nghĩ gì nấy mà thôi.” Giọng của Thương Lâm rất bình thản. “Nhưng nếu ngươi hiểu được cũng tốt. Ta biết ngươi bắt ta đến đây là để làm gì, nhưng nếu ngươi muốn đưa ta đến chỗ biểu ca tốt nhất là hãy bỏ ý định ấy . Đời này ta và huynh ấy còn khả năng gì nữa. Nếu ta thể trở lại bên cạnh Ngụy hoàng thà làm bạn với đèn xanh và kinh phật cho đến cuối đời.”


      Rất lâu sau, Thương Lâm nghe thấy giọng trầm trầm của Tô Kị, giống như hứa hẹn. “ yên tâm, ta đưa về bên cạnh huynh ấy.”


      ***

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :