1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau khi lễ an táng Tô Cẩm kết thúc, Cận Dương đón trận tuyết đầu tiên của năm nay. Những bông tuyết rơi lả tả phủ lớp trắng toát lên cả tòa thành. ràng là trời lạnh giá, nên cuộn mình trong ổ chăn ngủ trận hoàng đế bệ hạ lại tràn trề sinh lực, hề lo tới chuyện mấy tháng trước vừa gặp phải thích khách mà để xuất chuyện hành cung Nam Sơn chơi. Mọi người khuyên can được nên đành phải theo cùng.


      Cứ tưởng là tắm nước nóng mà thôi, ngờ đến nơi bệ hạ tỏ ý muốn săn, tổ chức cuộc tàn sát động vật hoang dã. Thương Lâm tỏ vẻ hết sức khinh bỉ hành động này, sau đó … bị kéo cùng.


      “Nàng đợi ở đây , lát nữa làm trọng tài cho trẫm.” đài cao, Dịch Dương mỉm cười vui vẻ, hết sức thân mật mà với Thương Lâm. trước mặt mọi người, luôn dịu dàng chu đáo.


      “Trọng tài?”Thương Lâm liếc nhìn những thần tử đứng đông nghìn nghịt bên dưới, quả nhiên trong mắt mỗi người đều ánh lên vẻ thích thú. “Trọng tài gì?”


      “Săn thú là phải thi đấu mới thích, hôm nay ở đây có rất nhiều người, ngay cả Công Tôn cũng có mặt, đương nhiên là phải thi đấu rồi.” Dịch Dương cười, . “Xem thử ai săn được nhiều hơn.”


      Công Tôn là tên tự của Tô Kị, Dịch Dương gọi như thế tức là hết sức coi trọng .


      Thương Lâm nhìn vẻ mặt chút biểu cảm của Tô Kị, rồi lại nhìn Dịch Dương cười , cung kính : “Thần thiếp tuân lệnh.”


      vừa đáp ứng vũ lâm quân cũng bắt đầu nổi trống, những người đàn ông ào ạt leo lên ngựa, thi nhau thúc ngựa xông thẳng vào rừng rậm. Thương Lâm nhìn bóng người cao lớn mặc áo choàng đen kia, lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.


      Với thân phận của Tô Kị, theo đến hành cung là có tư cách rồi, thế mà Dịch Dương còn kéo vào đây. Kéo tới đây chưa tính, còn muốn thi săn thú với , rồi bắt làm trọng tài. Nhìn có vẻ giống những hành động vô ý nhưng Thương Lâm cứ cảm thấy có điều sâu xa trong đó.


      thoáng suy đoán được điều gì nhưng lại dám xác định. những chuyện khác, chỉ với tính cách của thôi mà làm những chuyện như thế.


      ***


      Những người đàn ông hơi mạnh mẽ thi nhau săn thú, và những kẻ vô dụng khác chỉ có thể ngồi khán đài chờ đợi. Thương Lâm vùi mình trong chiếc áo khoác bằng da chồn dày, ngồi ghế bằng gỗ lim uống trà. Cung nữ sợ bị lạnh nên dựng bình phong ở bốn phía, ngăn cơn gió lạnh, đồng thời cũng ngăn chặn ánh mắt dò xét của các ngoại thần.


      Thương Lâm cần nhìn cũng có thể đoán ra nội tâm đầy phức tạp của bọn họ. Vua tôi săn chưa bao giờ mang theo đến xem, cho dù là Hoắc quý phi được sủng ái trước kia cũng chưa từng có đãi ngộ như vây, là người đầu tiên. Có lẽ bây giờ mấy người này càng khẳng định nữ, có thể mê hoặc hoàng đế thành thế này.


      Đợi cả nửa ngày trong chán chường, thậm chí còn xem xong hai quyển tiểu thuyết rốt cuộc Thương Lâm cũng nghe được tiếng vó ngựa ngày càng gần.


      Ngước mắt nhìn, thấy Dịch Dương mang cung lớn, cưỡi con tuấn mã cao to, sóng vai với Tô Kị mà tới. Dường như hai người gì đó, mặt cười tươi. Hơn nữa nụ cười ấy khác hẳn với nụ cười mà Thương Lâm thường thấy, nó mang theo vẻ hào khí rất khó tả. Diện mạo của Dịch Dương vốn thiên về vẻ đẹp tuấn tú nhã nhặn, lúc này ngồi ngựa lại hết sức khí phái, chói sáng khiến Thương Lâm thể rời được mắt.


      Dịch Dương nhảy từ ngựa xuống, khoan thai bước lên đài, cười và nắm lấy tay Thương Lâm. “Bắt nàng nàng đợi lâu rồi.”


      Thương Lâm giả vờ như thẹn thùng cúi đầu, chuyện.


      “E là còn phải đợi thêm lát những người kia mới về tới, bệ hạ muốn đợi bọn họ đến đủ mới đếm hay là đếm số thú săn được của bệ hạ và thần trước?” Tô Kị đứng phía sau Dịch Dương, lãnh đạm hỏi.


      Dịch Dương trả lời , ngược lại nhìn Thương Lâm. “Nàng thấy sao?”


      “Thần thiếp thấy hay là để mọi người đến đông đủ rồi hãy đếm .”


      Dịch Dương gật đầu, ra vẻ như nghe nấy. “Nếu thế nghe hoàng hậu.”


      Trong mắt Tô Kị lóe lên vẻ trào phúng, khinh bỉ nhìn Thương Lâm. Thương Lâm lại phát ra, chỉ chăm chú đưa mắt nhìn trộm Dịch Dương, giống như cảm thấy rất điển trai vậy.


      lát sau đó, các đại thần khác cũng về đông đủ, sau lưng mỗi người là chiếc xe chở thú săn. Nhưng cần đếm cho kỹ cũng có thể nhìn ra được số lượng thú săn được của những người đó còn kém xa Dịch Dương và Tô Kị, quyết định thắng lợi chỉ ở hai người bọn họ.


      Dịch Dương mỉm cười, đảo mắt nhìn qua vòng. “Xem ra các vị ái khanh đều nhường trẫm cả…” vỗ vai Tô Kị. “Vẫn là Công Tôn thú vị nhất, có che giấu bản lĩnh của mình. Rất tốt, rất tốt.”


      Đương nhiên là quần thần liên tục phủ nhận, nhưng Dịch Dương lại xua tay ra vẻ để ý. “Thôi được rồi, các khanh muốn nhường trẫm trẫm đành nhận vậy. Trẫm thấy cần đếm của những người khác nữa, chỉ đếm của trẫm và Công Tôn thôi.” quay đầu sang nhìn Thương Lâm. “Ừm, nếu hoàng hậu là trọng tài hãy đích thân chủ trì .”


      Lúc này, về cơ bản Thương Lâm xác định được là muốn làm gì. cố nén kích động trong lòng, ừ tiếng rồi từ từ đến trước xe của hai người. Mùi vị máu tanh bỗng ập vào mũi khiến nhịn được mà nhíu mày. Thị vệ mang từng con thú từ trong xe ra, còn đứng bên cạnh chăm chú đếm. Sau khi đếm xong số thú ở hai xe, Thương Lâm trở lại khán đài, ồn tồn . “Bệ hạ tổng cộng có hai mươi ba con thú, mười bảy con chim, Tô đại hiệp cũng có hai mươi ba con thú nhưng chỉ có… mười sáu con chim.” nhìn Tô Kị. “Tô đại hiệp, ngươi thua rồi.”


      Tô Kị cười rất thản nhiên, ra vẻ sao cả nhưng ở nơi bọn họ nhìn thấy, tay phải của nắm chặt lại.


      Dịch Dương hơi tiếc nuối lắc đầu. “ ngờ Công Tôn lại thua? Haiz, xem ra giải thưởng là của trẫm rồi, đúng là khiến người ta bất ngờ.”


      “Giải thưởng gì?” Thương Lâm hỏi với vẻ thích thú.


      Dịch Dương cười với Thương Lâm. “Trẫm và Công Tôn với nhau rằng nếu hôm nay thắng trẫm trẫm đáp ứng cầu của , ngược lại nếu thua phải làm cho trẫm chuyện. Trẫm vốn nghĩ là thắn chắc, vừa dịp có thể thưởng cho , ai ngờ … lại thua rồi!” Dịch Dương làm bộ bất đắc dĩ. “Bây giờ trẫm phải nêu ra cầu gì đây?”


      Thương Lâm đảo mắt vài vòng, Dịch Dương ra vẻ đăm chiêu mà nhìn lát rồi lập tức thích thú . “Chi bằng thế này, trẫm tặng giải thưởng này cho hoàng hậu, nàng muốn cầu gì với Công Tôn cứ mặc sức mà . Trẫm tin tưởng nhân phẩm của , nhất định giữa chữ tín, ngoan ngoãn để cho nàng sai khiến…”

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 29: Thái độ






      thời gian dài sau đó, Thương Lâm vừa nghĩ đến vẻ mặt rối rắm mâu thuẫn của Tô Kị lúc đó liền nhịn được mà bật cười. Cái kiểu ngạc nhiên và tình nguyện ấy dù cố gắng kiềm chế nhưng vẫn để lộ ra ấy, cùng với câu ‘thảo dân tuân lệnh’ gần như là nghiến qua kẽ răng kia quả là giống hệt như ly kem giữa mùa hè nóng nực, khiến Thương Lâm cực kỳ sảng khoái.


      “Thích tiếng, trẫm chỉ lần…”


      Dưới ánh mắt trầm u ám kia, giả vờ như nghĩ ngợi rồi ra vẻ hết sức khó xử. “Nhưng thần thiếp biết phải cầu chuyện gì…”


      Dịch Dương ăn ý : “Nàng coi như là giúp trẫm , Công Tôn rất coi trọng chữ tín, nếu trẫm đề ra cầu chắc chắn trong lòng được yên.”


      ra Tô đại hiệp giữ nguyên tắc như vậy…” Thương Lâm nhìn Tô Kị cái đầy thâm ý rồi mới gật đầu. “Vậy được, thần thiếp giúp bệ hạ lần.” ngừng chút. “Có điều trong nhất thời thần thiếp cũng nảy ra được ý gì cả, nếu cứ để Tô đại hiệp nợ lại trước ? Đợi khi nào thần thiếp nghĩ ra được báo cho Tô đại hiệp, được ?” Hai chữ sau cùng là hỏi Tô Kị.


      Đây chẳng khác nào bị người ta nắm nhược điểm trong tay, Tô Kị khẽ chau mày, trong lòng được vui. Thương Lâm mỉm cười đầy ý, nhìn với vẻ khiêu khích ngầm. Tô Kị nhìn thấy ánh mắt của , dần dần trở nên lạnh lùng. cười thản nhiên, khách khí trả lời. “Đương nhiên là được.”


      ***


      Tối hôm ấy, khi Dịch Dương đến chỗ Thương Lâm nhìn thấy vui vẻ ngồi đọc sách dưới ánh đèn, thỉnh thoảng còn ngây ngô cười vài tiếng. Sau khi bước vào, Dịch Dương vung tay bảo cung nữ trong điện lui ra như thường lệ, còn mình ngồi xuống bên cạnh .


      bận rộn cả ngày nên bây giờ hơi mệt, vì thế muốn chủ động chuyện. Còn Thương Lâm, khi vừa bước vào đặt sách xuống, nhìn với vẻ rất lạ. “Các uống xong rồi sao?” Sau khi buổi săn kết thúc, và các vị đại thần liền cùng nhau uống rượu mua vui, bảo về trước.


      “Chưa, cho nên bây giờ em thấy là phân thân của , còn phân thân khác nốc rượu với đám quần thần ấy.” nhàng .


      Thương Lâm vuốt mũi, biết là mình hỏi thừa. “À, các kết thúc sớm đấy, em còn tưởng là các uống đến nửa đêm canh ba chứ.”


      Dịch Dương đổi tư thế ngồi, những ngón tay phải ấn vào huyệt thái dương, đôi mày rậm khẽ nhăn lại. “Vì thế nên về trễ chút, tốt nhất là mọi người đều uống say rồi chơi NP, đến lúc đó em chỉ có thêm vài chị em mà ngay cả em cũng có luôn.” nghĩ ngợi. “Như thế chắc rất náo nhiệt.”


      Thương Lâm im lặng giây lát, thầm nhủ với bản thân mình là phải kiên cường. Hôm nay phải diễn trò trước mặt mọi người cả ngày, cười cười, dịu dàng chu đáo đến kinh người, chắc là trong bụng cũng mắc ói lắm, bây giờ cần phải vài câu cay độc để thả lỏng chút… là người hiểu lý lẽ, so đo với .


      Mang tinh thần dâng hiến vĩ đại, Thương Lâm để ý tới những lời trào phúng của mà nhìn đầy dịu dàng. “ đau đầu lắm hả? Em bảo bọn họ nấu canh giải rượu, để bưng lên cho uống nhé?” Thấy phản đối đến gần , lấy tay ra, đổi thành tay mình. “Để em xoa giúp , xoa chút đau nữa.”


      Kiểu này… dỗ con nít ba tuổi sao?


      Dịch Dương nhìn trước mặt. Môi nở nụ cười dịu dàng, nghiêm túc xoa thái dương cho , đôi mắt sáng long lanh còn nhìn dò hỏi. “Sức như thế có vừa ? thấy thoải mái hơn chút nào ?”


      Men rượu khiến hơi choáng váng, suy nghĩ cũng trở nên mông lung. biết bắt đầu từ bao giờ, còn là nha đầu lỗ mãng chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, giờ đây mỗi hành động cử chỉ đều lơ đãng toát lên vẻ quyến rũ thu hút. Nhất là ánh mắt lúc này, quả là mê người, khiến người bắt đầu nóng lên.


      Trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện nhưng mặt vẫn thay đổi, chỉ từ từ giơ tay ra. Thương Lâm thấy động tác của tưởng là định vuốt má mình nên lập tức cứng đờ cả người, ai ngờ tay lại che lên mắt .


      Trước mắt là lòng bàn tay còn dấu vân tay của , bên tai lại là giọng thong dong của . “Đừng nhìn với vẻ mặt thèm rỏ dãi ấy, phải là khúc xương.”


      Khúc xương…


      lại châm chọc là Nhị ngốc nữa rồi! Con chó mà nuôi ở căn cứ.


      Gương mặt đoan trang hiền lành lập tức bị xé nát, Thương Lâm tức giận kéo tay xuống, nhìn dữ dằn. “ được so sánh em với con chó ấy nữa! Em và nó thể so sánh với nhau!”


      Dịch Dương suy nghĩ lát rồi gật đầu. “Đúng thế, tuy Nhị ngốc tham ăn nhưng vẫn thông minh hơn em nhiều, còn từng cứu mạng nữa! Còn em… chậc chậc…” lắc đầu tiếc rẻ. “Đúng là thể so với nó!”


      Thương Lâm tức chết được. Khi gã này dốc hết sức oanh tạc quả là hung tàn, cái miệng kia như là có thuốc độc vậy, đúng là chừa cho ai đường sống.


      tức giận nhìn lát, nhưng sau khi phát ra vẻ hưởng thụ trong ánh mắt vui sướng của lửa giận của được thăng cấp.


      Mắt đảo qua đảo lại vài vòng, sau đó nở nụ cười. “ như thế này giống với mấy nam chính trong phim thần tượng…”


      “Nam chính?” Trực giác với Dịch Dương rằng đây phải là lời gì tốt lành.


      “Chính là càng thích nào đó càng ăn hiếp ấy, nhưng khi người khác ăn hiếp đó lại lập tức bênh vực ấy. Đúng là ngây thơ chết được.” Thương Lâm nhìn cái đầy trách móc. “ đúng là ấu trĩ.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Dịch Dương im lặng lúc rồi nghiêm túc hỏi. “Em cũng uống rượu à? Bao nhiêu độ?”


      Thương Lâm vỗ vai , sâu xa. “Đừng có phủ nhận. xem, ban ngày tốn bao nhiêu công sức mới có thể báo thù cho em, tấm lòng thương che chở ấy đúng là cảm thiên động địa.” Dịch Dương xấu hổ. “Có điều em ngờ được em đến mức ấy, người ta phải gì mới phải đây…”


      Dịch Dương nhìn dáng vẻ của , biết rằng bị khích đến nỗi phải phản công, nên quên mất xấu hổ.


      cười khẽ tiếng rồi bình tĩnh nhìn . “Đúng vậy, tình của dành cho em thể kiềm chế được rồi, nhìn thấy em bị ức hiếp thể nhịn được mà muốn báo thù thay em.” khẽ nghiêng đầu qua. “Cho nên em phải làm sao để báo đáp đây?”


      Trêu ngược lại, trêu ngược lại cách trắng trợn!


      Thương Lâm vốn có ý định tranh hơn thua với , định những lời có sức oanh tạc tiếp bỗng niên bị giữ đầu lại. hít sâu hơi, dùng trán mình chạm vào trán , cười có vẻ bất đắc dĩ, còn có kiềm nén thứ gì đó. “Đừng đùa nữa, ngủ sớm thôi.”


      Những lời muốn bị chặn lại trong họng. ngẩn nhơ nhìn , hiểu sao bỗng nhiên khai chiến rồi lại lặng lẽ rút quân, có ý gì đây…


      Mãi đến khi thấy Dịch Dương nằm xuống giường, mới hoàn hồn lại. ràng là tối nay định cảm ơn vì chuyện ban ngày, thế mà lại bị làm cho quên mất.


      Bực !


      ***


      Mấy ngày sau Thương Lâm lại gặp được Tô Kị, lúc ấy ngồi trong Lâm Uyên Đình ngắm phong cảnh, Tô Kị được người dẫn đến.


      hành lễ với , sau đó lãnh đạm hỏi. “ biết nương nương triệu thảo dân đến đây là vì chuyện gì?”


      Thương Lâm đưa mắt ra hiệu cho Nhập Họa, bảo nàng ta dẫn cung nữ thái giám ra khỏi đình. “Đương nhiên là muốn hỏi Tô đại hiệp, ngươi có bản lĩnh gì, có thể làm cho bổn cung những chuyện gì?”


      Tô Kị nhìn cười. “Thảo dân hứa giữ lời, nhưng nếu nương nương muốn dùng chuyện này để đùa bỡn thảo dân e là người hải thất vọng rồi.”


      “Được được, hay lắm.” Thương Lâm vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng. “Tô đại hiệp cứng cỏi kiêu ngạo như thế đúng là khiến người ta phải kính phục. Bổn cung nghe ngươi rất có uy tín ở Lĩnh Nam, thậm chí dân chúng còn lập đền thờ ngươi, vậy chắc họ tạc bức tượng đúng ? Bổn cung thấy cần phải tạc đâu, ngươi vào trong đền mà đứng còn oai phong hơn cả tượng đồng tượng sắt.”


      Tô Kị đương nhiên hiểu được trào phúng mình nên vẻ mặt khinh khỉnh, đáp trả.


      Thương Lâm đến gần chút, đảm bảo người bên ngoài nghe được những lời của bọn họ. “Ta mặc kệ ngươi là cố nhân của ai, vì cái gì mà ghét ta, nhưng xin ngươi hãy khống chế cảm xúc của ngươi, nếu coi chừng rước họa vào thân.”


      ý trong câu ấy hết sưc ràng, nếu Tô Kị là bạn của Cao Trầm như suy đoán của nhất định có thể hiểu được.


      Quả nhiên, chỉ ngạc nhiên trong chốc lát rồi đáp trả ngay. “ sợ rồi sao?” cười lạnh. “Lo là bệ hạ biết chuyện quá khứ của mà chán ghét sao?”


      Thương Lâm tỏ vẻ như vừa nghe được những lời ngu ngốc nhất vậy. “Sau chuyện xảy ra vào cái hôm săn thu, ngươi cho rằng bệ hạ còn biết sao? Ngài biết hết mọi chuyện, hơn nữa hề để tâm đến.” ngừng chút. “Có lẽ ngươi cũng thấy thái độ của bệ hạ đối với ta, ngài rất thích ta, thích thấy người khác làm ta mất vui. Cho nên, ngươi xác định vì chuyện này mà đắc tội với ngài sao? Nếu ta đoán sai giữa Tô đại hiệp và bệ hạ còn phải hợp tác, chuyện liên quan tới sống chết của Tô gia, coi chừng được cái mà mất cái lớn.”


      Lời này chỉ ra cái lợi và hại, Tô Kị im lặng lát rồi mới từ tốn . “ nay nhận hết sủng ái, lại biết có những người vì mà sắp phải mất mạng. Ông trời là bất công.”


      Lòng Thương Lâm nhói lên, Cao Trầm bị sao ư?


      Thấy nghe những lời này mà có phản ứng gì đặc biệt vẻ lạnh lùng trong mắt Tô Kị ngày càng dữ dội. “Nữ tử đời quả nhiên đều bạc tình bạc nghĩa, Tĩnh Chi là khờ dại.”


      Tĩnh Chi là tên chữ của Cao Trầm, Thương Lâm từng nhìn thấy trong tập thơ của danh sĩ Giang Nam, Cao Trầm được mời nên mới viết vào đấy.


      Thương Lâm ngước mặt lên, lãnh đạm nhìn cái người chắc là từng bị phụ nữ làm tổn thương nên mới thù hận phụ nữ như thế. “Thiện ác trong tâm tưởng của ngươi cũng chỉ là những thứ do mình người nhìn nhận mà thôi. Dựa vào đâu mà ngươi có thể khẳng định nó là chính xác? Bổn cung thẹn với lương tâm, có nghĩa vụ phải hứng chịu chỉ trích của người, mà ngươi cũng có tư cách ấy. Lui ra .”


      Thương Lâm lùi ra hai bước, cung kính hành lễ. “Nương nương yên tâm, sau này thảo dân khống chế cảm xúc của mình, để nương nương và người khác nhìn thấy cảm xúc của thảo dân.”


      cách khác, chuyển từ khinh bỉ ra mặt thành thầm khinh bỉ… Thương Lâm vốn chỉ muốn cảnh háo tiếng chứ cũng quân tâm lắm đến việc nhìn nhận về thế nào, cho nên cũng lười so đo với , gật đầu cái rồi để ý đến nữa.


      ***


      Sau khi trở về, Thương Lâm liền nghe ngóng tình hình gần đây của Cao Trầm. Nhưng điều làm bất ngờ là hề có tin tức Cao Trầm bất hạnh bỏ mình vào ngày đó tháng đó, mọi thứ đều rất bình thường. khỏi trầm tư, lẽ nào phía Yến Quốc phong tỏa tin tức?


      Dịch Dương thấy lo lắng miễn cưỡng đồng ý phái người thầm điều tra chút. Thương Lâm vui vẻ ôm lấy cánh tay , hô lớn. “Chúa công, xin nhận của thuộc hạ lạy.” Dịch Dương giãy ra khỏi tay . “Miễn , nếu trong tay mà có loại ám vệ như em ngày bị Hoắc Hoằng ám sát chết cũng còn xa nữa.”


      Thương Lâm đứng đó vui mừng lúc, sau đó mới hỏi. “Ừm, em nghe ngóng tin tức của Cao Trầm như vậy, có ghen hay ?”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 30: Ca khúc






      Thương Lâm chú ý thấy sau khi câu này xong dường như Dịch Dương ngẩn ra trong giây lát, vẻ mặt hơi là lạ, lát sau mới mỉm cười, trêu chọc . “Em muốn ghen hay là ghen đây?”


      Thương Lâm: “…” phải trả lời sao với câu hỏi này đây chứ? Lần này hề rơi vao trạng thái tức giận mà thẹn thùng khó xử như đại đa số mọi người.


      Dịch Dương nhìn bộ dạng ngượng nghịu nhăn nhó của bỗng nhiên có hứng thú. “Cao Trầm thôi , nhưng rất rò mò về đối tượng thầm mến của em trước kia. sao em lại thích ta?”


      Lòng cảnh giác của Thương Lâm lập tức bị đáng thức. Đến rồi, lại lôi chuyện cũ ra để tính sổ rồi! Khi bạn trai đương nhiệm hỏi đến bạn trai cũ nhất định phải cẩn thận ứng đối, nếu chắc chắn ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.


      “Thích thích thôi, có nguyên nhân gì đặc biệt.” Thương Lâm qua lọa cho có lệ. “ cũng biết đó, các trẻ thường thích chàng trai vừa đẹp trai vừa có khí chất, học giỏi đa tài, nổi bật hơn người, đối nhân xử thế thân thiện, khiến cảm thấy như được tắm trong gió xuân…”


      Thấy ánh mắt lãnh đạm của Dịch Dương, vẻ mặt Thương Lâm lập tức cứng đờ lại. Xong rồi, khen quá lời rồi. Toàn là do cái miệng thối của cả!


      “Đương nhiên, có điểm ấy thể nào bì được với .” Thương Lâm nghiêm túc . “Trong xã hội đại, đàn ông luôn giữ mình trong sạch, đến hai sáu tuổi vẫn là đồng nam như gần như tuyệt chủng. Theo em được biết, đối tượng thầm mến của em còn thuần khiết vào năm mười tám tuổi…”


      “Ngay cả chuyện ta còn thuần khiết vào khi nào mà em cũng biết?” Dịch Dương nhướng mày với vẻ rất nguy hiểm.


      Thương Lâm đau đớn nhắm mắt lại. “Quân chưa động tình báo trước mà.”


      Dịch Dương: “…”


      Hai người đưa mắt nhìn nhau lúc, Dịch Dương quay đầu sang cỗ khác, bình thản . “ phải.”


      Thương Lâm: “Cái gì?”


      Nhưng Dịch Dương trả lời, chỉ cất bước bước nhanh ra phía ngoài, đứa con trai ‘nhặt được’ của nằm đó ngủ ngon lành. Bởi vì trong cung có quá nhiều người muốn lấy mạng của nó nên hai người đến hành cung cũng phải mang nó theo, nếu e là khi trở về chỉ còn nước nhặt xác cho nó, người đầu bạc tiễn kẽ đầu xanh!


      Thương Lâm theo qua đó, khi nhìn thấy Dịch Dương chăm chú ngắm đứa trẻ ngủ bỗng nhiên chợt hiểu ra. … đừng ý của là năm nay hai sáu tuổi, nhưng còn là đồng nam nữa!


      Đột nhiên nhớ tới vấn đề đề này, thân là người trong cuộc, cũng thấy xấu hổ lắm chứ bộ!


      Bị Dịch Dương nhắc lại chuyện cũ, đêm đó Thương Lâm mơ thấy những chuyện giữa mình và Mạc Đình Hiên trước kia. Trong cuộc tình ấy, tuy hoàn toàn là nữ phụ làm vật hy sinh nhưng lúc đầu cũng tràn ngập những tiềm chất đề làm nữ chính ấy chứ. Bởi thế cho nên sau đó, suy nghĩ rất nhiều lần, có lẽ là vì bắt đầu quá đặc biệt nên mới khiến cho sai hết lần này đến lần khác, chưa hết hy vọng chưa chịu thôi.


      và Mạc Đình Hiên quen nhau khi gặp phải chuyện nguy hiểm nhất trong hai mươi ba năm sống ở đại của mình… bị cướp giật! Hôm đó vừa rút tiền, trong túi xách có khá nhiều tiền, cho nên khi bị người ta dùng dao uy hiếp do dự trong giây lát. Có điều đồng chí Thương Lâm của chúng ta rất hiểu chân lý đơn giản: kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nên sau khi suy nghĩ chút liền ngoan ngoãn định giao tiền ra, giữ tính mạng của mình trước. Nhưng ngờ tên cướp ấy quá thiếu kiên nhẫn, chuẩn bị đưa tiền bực bội xông tới nắm lấy tóc , tay kia bắt đầu giật túi của . Thương Lâm nhịn được, thầm mắng chửi tiếng. Đợi thêm giây nữa chết sao chứ! Ra đường cướp mà chịu mang mắt theo, thiếu nữ như hoa như nhọc thế này mà cũng ra tay cho được!


      còn chưa kịp mắng xong bị đánh vào gáy, đợi khi tỉnh lại ở trong bệnh viện. Bên tay là cái túi xách màu trắng của mình. mở túi ra xem, kinh ngạc phát ra tiền trong túi thiếu tờ nào. y tá ở bên cạnh thấy thế bật cười. “ tỉnh rồi sao? Người còn đau ?” Thấy bộ dạng ngẩn ngơ của , y tá lại hỏi. “Người với lúc nãy là bạn trai của sao, đẹp trai !”


      Thương Lâm thấy vẻ mặt mê trai của y tá bình tĩnh nghĩ lại. Dường như khi nửa mê nửa tỉnh bên tại vang lên giọng nam trầm thấp, kiên nhẫn hỏi han…


      “Em vẫn khỏe chứ?” Bên tai vang lên giọng khác gì mấy so với giọng vẫn vang vọng trong đầu .


      ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt còn dịu dàng hơn cả gió xuân của Mạc Đình Hiên, trong nháy mắt như khiến cho trái tim vốn tình yên của bị lỗi nhịp.


      ra trước đó gặp Mạc Đình Hiên vài lần trong những dịp khác nhau, nhưng hề có cảm giác gì đặc biệt. Tuy cảm thấy rất đẹp trai nhưng cũng chỉ là tán thưởng mà thôi, chưa từng có ý nghĩ “theo đuổi” trong đầu. Nhưng lần này, trái tim thiếu nữ của hoàn toàn rung động, từ đó bắt đầu vào con đường u tối.


      Cho dù sau đó được biết Mạc Đình Hiên phải là người đưa đến bệnh viện, chỉ thăm bạn và tình cờ gặp được , rồi tiện thể chăm sóc chút, nhưng vẫn thể ngăn cản việc tiếp tục si mê .


      cho cùng cũng là người kiên trinh nhỉ!


      ***

      Nửa đêm, Thương Lâm bị Nhập Họa đánh thức, mơ mơ màng màng dụi mắt, Nhập Họa . “Tiểu hoàng tử thức giấc, dỗ thế nào cũng chịu ngủ, công chúa qua xem thế nào …”


      Thương Lâm cực kỳ bất đắc dĩ, biết có phải rất có hương vị của người mẹ hay mà cục nợ ấy rất thích , nhiều khi khóc lóc đều phải do đích thân dỗ mới chịu, khiến biết nên vui vẻ hay buồn phiền đây.


      ra, cũng đâu ham thích gì chuyện nuôi dưỡng con của người khác…


      Dịch Dương ngủ ở bên ngoài, nhàng bò dậy, leo qua người , xuống giường. May quá may quá, có làm thức giấc.


      Vừa tiến vào tẩm điện của cục nợ nghe thấy tiếng khóc ‘du dương’ của nó, xen lẫn vào đó là tiếng dỗ dành bất lực của bà vú. lấy lại tinh thần, đón lấy cơ thể mềm mại ấy từ tay của bà vú. Giống như là có phép thuật, cục nợ vừa nằm trong lòng là nín ngay, đôi mắt tròn đen láy như trái nho nhìn chăm chú. Thương Lâm nở nụ cười ‘hiền lành’, bắt đầu hát ru nó, tay nhàng vỗ về lưng nó.


      Sau khi hát hết năm khúc hát ru, cuối cùng cục nợ kia cũng chịu ngủ. cúi đầu nhìn gương mặt nhắn của nó, bỗng nhiên thất thần. Đứa trẻ được mấy tháng này bắt đầu có đường nét, nhìn gương mặt ấy liền nghĩ đến Dịch Dương, đúng là hơi giống nhau… Có điều cho cùng đây là con trai của Từ Triệt, biết con của Dịch Dương sau này như thế nào nữa…


      Vừa nghĩ thế lập tức nhớ ra, con của Dịch Dương chẳng phải cũng là con sao?

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bỗng nhiên có cảm giác khó tả như vừa trúng đạn…


      “Nhìn em thế này trông rất giống người mẹ hiền…” Giọng trong trẻo vang lên kéo về với thực. Qua đầu lại nhìn thấy Dịch Dương khoác chiếc áo choàng, dựa vào cửa, nhàn nhã nhìn .


      Thương Lâm suỵt tiếng, đặt cục nợ vào trong nôi rồi hỏi . “Sao lại qua đây?”


      Dịch Dương bước tới gần. “Lúc Nhập Họa gọi em thức rồi, chỉ lười dậy mà thôi.”


      Tốt xấu gì cũng xuất thân từ lính đặc công, bên cạnh có động tĩnh mà tỉnh táo biết phải chết bao nhiêu lần rồi.


      Dịch Dương ngồi xuống bên cạnh , cánh tay phải tự nhiên khoác lên vai . “Em vừa hát bài gì vậy?”


      “Em vừa hát tới mấy bài, muốn hỏi bài nào?”


      “Bài cuối cùng ấy.” Ánh mắt nặng trĩu. “Là bài hát mẹ em hát cho em nghe khi còn sao?”


      “À, bài ấy hả.” Thương Lâm cắn nôi. “ phải, là em ở mạng học được, ra là bài hát rất mới, em nghĩ được bài hát ru nào khác nên mới lôi nó vào cho đủ bộ.”


      thấy rất hay, em hát lại .” nhàng .


      Quen nhau lâu như thế, Thương Lâm chưa từng hát cho nghe, khỏi có chút thẹn thùng. Nhưng thấy vẻ mặt rất kiên quyết nên cũng muốn từ chối khiến mất hứng nên . “Vậy em hát đây, được cười em đấy.”


      Dịch Dương mỉm cười gật đầu.


      Thương Lâm tằng hắng vài tiếng rồi trấn tĩnh lại, bắt đầu ca hát:


      Cục cưng mau ngủ con


      Trong mơ có mẹ theo cùng


      Cùng con cười, cùng con chơi


      Mẹ luôn kề sát bên con.


      Cục cưng mau ngủ con


      Con mơ thấy mẹ chứ?


      Có mẹ giấc mơ đẹp


      Thức giấc có mẹ vỗ về…


      Giọng của trong trẻo, giống như là nước suối đầu nguồn, gột rửa và làm mát lòng người. Dịch Dương nhìn dáng vẻ chuyên tâm ca hát của , trong đầu bỗng lên hình ảnh nhìn thấy khi đứng trước cửa lúc nãy. bồng đứa trẻ, mặt cười hiền hậu, miệng ca hát, cả người như được bao bởi quầng sáng dìu dịu, mê người nên lời. chưa từng được gặp mẹ mình, cũng chưa từng có ai hát ru , cho nên khoảnh khắc ấy, lòng cảm thấy con của sau này nhất định rất hạnh phúc. Có người mẹ dịu dàng như thế, có gì may mắn hơn.


      Thương Lâm bắt đầu hát lần thứ hai. “… Cục cưng mau ngủ con. Con mơ thấy mẹ chứ? Có mẹ giấc mơ đẹp. Thức giấc có mẹ vỗ về…”


      giấc mơ đẹp, thức giấc có vỗ về.


      Dịch Dương im lặng nhìn , lâu gì.


      ***


      Ở lại hành cung hơn nửa tháng, bọn họ mới trở về hoàng cung. vì lý do gì khác mà qua tháng chạp là tới năm mới, có rất nhiều chuyện cần đích thân bọn họ chủ trì.


      Thương Lâm nghe qua năm mới Tô Kị rời khỏi Cận Dương nên trong lòng rất vui vẻ. cũng chưa đến mức ghét , dù sao từ góc độ của mà nghĩ như thế cũng chả có gì sai. biết chuyện linh hồn bị hoán đổi, cho nên thứ nhìn thấy chính là bạn thân của vứt bỏ mọi thứ vì , an bài hết mọi chuyện để có thể dắt người thanh mai trúc mã chạy trốn. Còn lại giả vờ thuận theo, nhưng vào thời khắc quan trọng nhất lại dùng thuốc mê làm bạn ngất để về lại bên cạnh hoàng đế.


      Tình huống thế này mà bảo kia phải người bội tình bạc nghĩa chính Thương Lâm cũng đồng ý, huống chi nghe giọng của Tô Kị hình như Cao Trầm còn xảy ra chuyện gì đó, giận cũng là chuyện bình thường.


      Thương Lâm thể giải thích được, chỉ hy vọng có thể mắt thấy lòng phiền, Tô Kị càng sớm càng tốt, đừng cản trở và Dịch Dương ân ái, vợ chồng đồng tâm xây dựng gia đình.


      Tính ra và Dịch Dương xác định quan hệ được mấy tháng rồi, tuy lúc đầu Thương Lâm cảm thấy được chân lắm, cứ kỳ kỳ sao ấy nhưng gần đây càng lúc càng tự nhiên. Tuy Dịch Dương thường trào phúng châm chọc nhưng nhìn cho kỹ thường toát ra chu đáo. Thỉnh thoảng Thương Lâm còn bắt gặp đăm chiêu nhìn mình, ánh ánh mắt phức tạp ấy thoáng có vẻ tìm tòi. Lần nào Thương Lâm cũng vờ trấn tĩnh quay đầu , sau đó cảm thấy mỹ mãn với mình: nam thần phóng điện với mình kìa!


      nhớ lúc đầu khi Dịch Dương thích , khi ấy tin. nhưng sau đó có hơi bất an. chưa từng đương, biết người đàn ông thế nào, vì thế thể xác định được những lời Dịch Dương hay giả. nhưng trong thời gian này ở chung với nhau, bắt đầu cảm thấy tuy biểu ràng lắm nhưng có lẽ là… thích .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :