1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 23: Bước ngoặt






      Người bỗng cứng đờ, lúc sau mới từ tốn trả lời: “Đương nhiên là thích em rồi…” ngậm lấy vành tai mượt mà của , trong mơ hồ: “ thích em nhất…”


      thích , thế là đủ… Chỉ cần thích , có thể yên tâm giao mọi thứ cho .


      Khi vào, đau đến nỗi kêu lên. Phụ nữ trong cung đều để móng tay dài, nhập gia tùy tục, nuôi móng tay vừa dài vừa đẹp. Lúc này, trong cơn đau đớn, thể quan tâm đến thứ gì khác, chỉ có thể bấu vào lưng , muốn chuyển đời chú ý.


      bị cào rất đau, nhưng lại xuất cảm giác cực kỳ hưng phấn, gần như quên mất hề có kinh nghiệm gì, suýt nữa là mất tự chủ.


      bắt đầu khóc lóc nỉ non, miệng thốt ra những từ vô nghĩa, giống như con mèo rên rỉ. Lúc đầu nghe , sợ những lời gì đó quan trọng nên thể dùng nghị lực để nén dục vọng lại, đưa tai đến sát môi nghe ngóng.


      “Dịch Dương… Dịch Dương…” Lập lập lại cũng chỉ có hai chữ này, có từ nào khác. gọi tên , dường như là trách làm đau, làm khó chịu. hôn lên má , vừa áy náy vừa đau lòng : “ ở đây, đừng khóc nữa, ở đây.”


      Cuối cùng cũng thả lỏng, những ngón tay bấu vào lưng cũng còn sức nữa, chỉ nhàng vịn vào vai , mặc cho dắt vào thế giới mà trước giờ chưa từng thể nghiệm…


      ***


      Dịch Dương thức dậy trước Thương Lâm. Hai bên thái dương hơi nhức, đưa tay xoa xoa, quay đầu lại nhìn thấy vùi mình trong chăn ngủ ngon lành.


      Hàng mi đen và dày, hai mắt nhắm lại, vẫn nhớ mấy canh giờ trước trong đôi mắt ấy rưng rưng ngập nước, khiến người ta thấy mà thương.


      làm gì vậy?


      Lòng cảm thấy vô cùng kinh hãi, hình ảnh đêm qua bỗng lên trong đầu như xem cuốn phim. kinh ngạc vì phóng túng của mình. Nền giáo dục hai mươi mấy năm qua khiến luôn coi phụ nữ là đối tượng cần được bảo vệ trước tiên, thế nhưng tối qua, cư nhiên để mặc cho dục vọng của mình hoành hành, miễn cưỡng chiếm đoạt .


      còn nhớ vào lúc hỗn loạn nhất, từ chối , nhưng lại dụ dỗ đồng ý. với : thích


      Đây rốt cuộc là cưỡng đoạt hay dụ dỗ? biết. Nhưng bất luận là loại nào đều khiến cho lòng cảm thấy cực kỳ hổ thẹn.


      hít sâu hơi, vén chăn lên, nhặt lấy áo choàng mặt đất khoác lên người, bước vài bước tới bên cạnh chiếc bàn. Bên bình rượu ngon, đêm qua từng bảo uống ly.


      “Vương Hải.” khẽ gọi tiếng, cẩn thận làm người giường thức giấc.


      Vương Hải rón rén bước vào, cúi đầu dám nhìn bên trong cái. Đêm qua gác ở bên ngoài, đương nhiên có thể nghe thấy động tĩnh bên trong, những thanh ám muội ấy khiến cho thân là hoạn quan như cũng cảm thấy đỏ mặt.


      Có điều chuyện này đúng là rất bất thường. Mấy tháng trước, từ khi bệ hạ bệnh nặng trận ham muốn nữa, còn triệu ít đạo sĩ vào cung nghiên cứu thuật trường sinh. Cứ tưởng ngài muốn thoát xác thành tiên, gần nữ sắc nữa, cũng chưa từng có quan hệ thân mật với hoàng hậu. Trong cung, từ xuống dưới chỉ có và nữ quan đồng thư là biết bí mật to lớn này. ngờ mọi việc khó lường, lần đầu tiên của đế hậu lại ở trong Hàm Thúy Các của Tô bảo lâm, đúng là có hơi…


      kiểm tra xem rượu này có vấn đề gì hay ?” Dịch Dương cúi đầu .


      “Ý của bệ hạ là?” Vẻ mặt Vương Hải hơi ngơ ngác.


      “Thủ đoạn tranh sủng của nữ nhân trong hậu cung, có cần trẫm dạy cho ngươi ?”


      Người Vương Hải run lên, lập tức hiểu ra. “Nô tài làm ngay.”


      Dịch Dương nghĩ ngợi rồi lại dặn dò thêm. “Đừng để người khác biết.” Sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ràng là có ý đợi trở lại.


      Vương Hải hiểu rằng chuyện này phải chuyện chơi, vội vàng chạy ra ngoài làm việc. Dưới tay đồ đệ biết dược lí, lúc này bị lôi từ trong chăn ra, run rẩy kiểm tra lượt lắc đầu.


      Thế là Vương Hải trở về bẩm báo. “Nô tài cho người điều tra rồi, trong rượu này có xuân dược.”


      ra Dịch Dương cũng cảm thấy có, nhưng khi nghe lời Vương Hải mới có thể khẳng định chắc chắn. Rượu này tối qua hề uống, cho nên nhất định những người đó dùng thủ đoạn nào đó để hạ dược . vốn tưởng Thương Lâm cũng bị hạ dược, nhưng nay xem ra nghĩ nhiều quá rồi.


      lặng lẽ rót ly nếm thử, quả nhiên là độ cồn rất cao. Tửu lượng của rất kém, thảo nào mà bị say.


      đoán người hạ dược có thể là Hoắc Tử Nhiêu, cũng có thể là Tạ Trăn Ninh hoặc nữ nhân nào khác trong hậu cung, nhưng chắc chắn phải là Tô Cẩm. Những người đó hạ dược là hy vọng trong cơn mê loạn, là Tô Cẩm phát sinh chuyện gì đó, làm tổn thương đứa trẻ bọn họ được như ý rồi, chừng còn khiến hiểu lầm Tô Cẩm nữa. Nhưng bọn họ ngờ được là và Tô Cẩm lại ngủ riêng, càng ngờ nửa đêm nửa hôm Thương Lâm lại chạy sang đây.


      Thế là làm bậy làm bạ, khiến bọn họ rơi vào tình cảnh khó xử này.


      “Bệ hạ, sắp đến giờ lên triều rồi, người có muốn tắm rửa ?”


      lắc đầu. “Thông báo xuống là hôm nay lên triều.”


      Vương Hải sớm đoán được như vậy, nghe xong dạ tiếng rồi lặng lẽ thối lui.


      Tuy rằng có kinh nghiệm nhưng Dịch Dương cũng biết sau khi xảy ra chuyện thế này, tuyệt đối thể bỏ mất. Nếu để thức dậy và phát bên cạnh có ai đúng là ra gì. Về tình về lý gì cũng phải ở đây, đợi thức dậy.


      “Ưm…” Qua lát sau, cuối cùng giường cung vang lên tiếng ú ớ của , dường như là hơi khó chịu.


      hít sâu hơi, đặt ly rượu xuống, chậm rãi bước qua.


      Rèm che được vén lên nửa, vùi mình trong chiếc chăn màu xanh nhạt, giơ tay lên để xoa bóp huyệt thái dương đau nhức. “Sao thế này…”


      Giọng của bỗng nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì nhìn thấy cánh tay trần của mình và cả những vết tích khó ấy.


      chậm rãi quay đầu qua, Dịch Dương đứng bên giường, nhìn với vẻ mặt phức tạp.


      “Chúng ta…” Giọng của hơi khàn khàn. “Đêm qua chúng ta…”


      ngồi xuống bên cạnh giường, dùng tay đè vai của lại. “Là lỗi của . giữ được mình. Nếu tức giận em muốn làm gì cũng được.”


      Thương Lâm cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống hai bên má, Dịch Dương chỉ có thể nhìn thấy chiếc mũi xinh xinh của , và cả đôi môi như cánh hoa đào.


      Ký ức lần nữa lại trỗi dậy, Thương Lâm nhớ ra mọi chuyện của đêm qua. Hai người bọn họ


      ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt tràn ngập tự trách. Môi mím lại, ấp úng : “, thể hoàn toàn trách , em cũng có sai…” Nếu động lòng với , cho dù có uống say hơn cũng cùng làm chuyện đó. Nếu đây là sai lầm người phạm sai lầm là cả hai bọn họ, nên trách móc chính mình.


      “Lâm Lâm…” bỗng nhiên lên tiếng, cách xưng hô thân mật này khiến run lên. Trước đây luôn gọi là Thương Lâm, hoặc là làm bộ làm tịch gọi là Tích Nhi hay là hoàng hậu chứ chưa từng gọi như vậy.


      “Nếu em đồng ý chúng ta có thể bắt đầu làm bạn trai bạn .” : “ chưa từng ở chung với con nhưng cố gắng để học. tin là có thể làm người bạn trai tốt.” ngập ngừng. “Đương nhiên phải do em đồng ý mới được.”


      Thương Lâm quấn chăn, bị động nghe , lúc sau mới : “ muốn chịu trách nhiệm sao?”


      Dường như trong nhất thời biết nên gì. Sắc trời dần sáng, nhìn thấy đôi mắt đen láy của , bên trong là ngơ ngác cùng sợ hãi. nghĩ chắc là rất lo sợ.


      rất hy vọng lúc này mình có thể hồ đồ chút, đừng có nghĩ ngợi nhiều như vậy. Thế nhưng hiểu sao thần trí của lại đặc biệt tỉnh táo, giống như là được ai đả thông vậy, bỗng nhiên hiểu thấu được rất nhiều chuyện mà trước kia hiểu được. vui buồn bất chợt của , buồn phiền chán nản của đều là vì .

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      thích .


      phải.” : “Em quên rồi sao, đêm qua thích em. biết có hơi nhanh nhưng chúng ta thế này rồi hãy ở với nhau, được ?”


      Trong mắt của như có ánh sáng lóe lên, giống như dám tin. “ thích em sao?”


      mỉm cười, sửa sang lại đầu tóc cho , động tác rất dịu dàng. “Đương nhiên, em tưởng là gạt em sao?”


      cúi đầu, trong óc lên hình ảnh đêm qua. ngậm lấy vành tai , mơ hồ nhưng nghiêm túc : “ thích em nhất…”


      Đúng vậy, chắc là cũng thích , nếu làm thế với .


      giọt nước mắt bỗng rơi xuống, lòng tràn ngập vui sướng giống như là lơ lửng mây. “Được, chúng ta hãy ở bên nhau.”


      thở phào nhõm, ngồi xê vào chút, ôm cả và chăn vào lòng mình.


      có thể với rằng đêm qua bị thuốc khống chế, nhưng muốn . Bởi vì còn nhớ rất , vào giây phút cuối cùng tỉnh táo lại. biết mình bị người ta hạ thuốc, thế nhưng lại để mặc cho thuốc khống chế mình, vậy thể đẩy trách nhiệm cho người khác.


      Chiếm được lần đầu tiên quý giá của người con , ngày sau đó với ta rằng tất cả đều là do tác dụng của thuốc. thể làm được cái chuyện khốn nạn như thế.


      “Em, em muốn dậy…” Bị ôm cả người lẫn chăn lát, Thương Lâm khỏi đỏ mặt. Hôm qua giày vò nhau chặp, cả hai đều chưa tắm rửa, hơi thở người còn sạch và mát mẻ như trước nữa mà thoáng có chút ám muội.


      thả ra. “ sai người chuẩn bị nước tắm, em sửa sang lại lát .” đỏ mặt gật đầu.


      biết xấu hổ nên nhanh sang căn phòng khác. Cung nữ bưng nước nóng vào, tuy Thương Lâm đau nhức cả người nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa, sau đó thay quần áo sạch .


      Mở cửa phòng ra liền nhìn thấy Dịch Dương đứng trước cửa, lưng đưa về phía mà nhìn ngắm những cây tùng xanh ngắt trong vườn. thay bộ áo bào đen tuyền, eo đeo thắt lưng nạm ngọc, lộ vẻ khoan khoái, rất có phong thái của công tử nho nhã. Nhưng Thương Lâm nhớ tới cảnh đêm qua mặc quần áo, đè lên giường tra tấn cả đêm liền cảm thấy bộ dáng áo mũ chính tề lúc này có hơi quái dị.


      Mặt lại đỏ lên, quay người định nhưng bị gọi lại. “Sáng nay có việc gì, ăn sáng với em nhé.”


      Thương Lâm nhạy bén phát ra giọng của khác với trước kia. có vẻ gọn gàng dứt khoát, thậm chí là hà khắc cay nghiệt mà giọng và ôn hòa hơn nhiều, dường như buộc mình phải đối xử dịu dàng với .


      nhớ rằng học cách làm người bạn trai tốt, vậy giờ phút này, chắc cố gắng thử đối xử dịu dàng chu đáo với bạn đây.


      cảm thấy mình thể đả kích tích cực của nên gật đầu : “Được thôi.” Thế là hai người cùng ngồi kiệu rời khỏi Hàm Thúy Các, về lại Trường Thu Cung.


      Bởi vì lúc nãy Dịch Dương phái người sang thông báo nên trong tiêu phòng điện tất cả đều bình thường, có ai chạy khắp nơi và ‘hoàng hậu mất tích’, ngược lại còn chuẩn bị sẵn bữa ăn thịnh soạn. Dịch Dương chủ động múc cho chén cháo hải sản, rồi lại gắp cho cái trứng chiên. “Cái này ngon lắm, em ăn thử xem.”


      Thương Lâm cắn miếng trứng chiên, lòng thầm cảm thán quả nhiên là khác hẳn, trước kia làm gì được như thế!


      “Ăn cái này bỗng làm em nhớ tới lúc còn học trước kia, ông chú ở trước trường làm món trứng cuộn cực ngon!” cười . “ từng ăn chưa?”


      “Món trứng cuộn à? Lúc Thiên Tân có ăn vài lần.”


      Cháo hải sản rất nóng, tôm bóng vỏ và đậu nành trong ấy được hầm rất kỹ, vừa nếm vào miệng là tưởng chừng như muốn nuốt luôn cả lưỡi. Thương Lâm vốn đói gần chết, bây giờ ăn được thứ ngon thế này mới cảm thấy người được sống lại.


      “Có chuyện này muốn… hỏi ý kiến của em chút.” Giọng Dịch Dương có vẻ do dự.


      Thương Lâm ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”


      “Đêm qua chúng ta… đó phải là thời kỳ an toàn của em, nếu mang thai …”


      còn chưa xong hai má Thương Lâm đỏ ửng lên. “Mang… mang thai? Sao lại mang thai được?”


      Dịch Dương có vẻ bất đắc dĩ. Nhìn vẻ mặt của kìa, lẽ nào phải tới phổ cập giáo dục giới tính cho sinh viên thế kỷ 21 sao?


      “Em… em có ý đó!” Thương Lâm vội vàng giải thích. “Sao lại mang thai được, em chưa chuẩn bị chút nào?”


      cũng cảm thấy tình trạng của chúng ta bây giờ thích hợp để có con, cho nên nếu em đồng ý sai người sắc chén thuốc tránh thai cho em, được ?” dịu dàng hỏi.


      Khi đề xuất ý kiến này ra cũng hơi thấp thỏm, bởi vì sợ hiểu lầm. Thậm chí còn nghĩ qua rằng nếu chịu uống thuốc, sau này có con phải xử lý thế nào đây? Cuối cùng kết luận là mình đành phải chịu trách nhiệm, giải quyết tất cả, rồi chăm sóc hai mẹ con . chuẩn bị tâm lý cho mọi tình huống nhưng ngờ thái độ của còn quyết đoán ngoài dự đoán của . nhanh chóng cho câu trả lời đồng ý. “Được, vậy bảo bọn họ sắc .”


      Dù sao cũng là lần đầu chuyện đương, vẫn xa lạ với chuyện làm mẹ, cho dù là có con với người mình thích vẫn chưa muốn.


      Vẫn nên ở chung với nhau thời gian nữa .


      Thấy thái độ của giống như bị miễn cưỡng mà lòng thích có con cuối cùng cũng thở phào nhõm.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 24: Mới






      Vào năm hai mươi ba tuổi, cuối cùng Thương Lâm cũng đương lần đầu tiên, đối phương là bộ đội đặc công kiêm trai đẹp 24K giàu có, điều kiện tốt đến nỗi Thương Lâm cảm thấy cứ như là trong mơ.


      Về chuyện đêm hôm ấy, Thương Lâm sớm biết là thể giấu được. Quả nhiên, khoảng chiều ngày hôm sau, từ xuống dưới hậu cung đều biết hoàng hậu nương nương và bệ hạ ngủ lại Hàm Thúy Các. Tuy đế hậu làm gì cũng đều danh chính ngôn thuận nhưng dù sao Hàm Thúy Các vẫn là chỗ của Tô Cẩm, bọn họ làm thế là khiến nàng ta rất khó xử. Có người còn lén bàn tán rằng trước kia hoàng hậu đối xử tốt với Tô bảo lâm thế, còn tưởng hai người tình sâu nghĩa nặng lắm. Nhưng trong cung làm gì có tình cảm tỷ muội, nếu sao Tô bảo lâm chỉ vừa tiếp cận bệ hạ lần hoàng hậu nương nương đứng ngồi yên, đêm hôm còn chạy tới làm nhục nàng ta như vậy.


      Đối với những lời bàn tán này, Thương Lâm có gì để , bởi vì đúng là tự chạy qua đó. Thế nhưng cảm thấy mình có gì phải xin lỗi Tô Cẩm cả. đến nay Dịch Dương là bạn trai của , cho dù là trước kia cũng là phu quân danh nghĩa của . quan tâm chăm sóc cho mẹ con Tô Cẩm như thế là hết tình hết nghĩa, thế mà nàng ta lại cố ý qua mặt để tiếp cận Dịch Dương, khiến cho được thoải mái lắm.


      Dịch Dương hiểu rất tâm trạng của nên an ủi. “Em cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, Tô Cẩm là người có chủ kiến, lần này chắc là bị những người bên cạnh xúi giục nên nhất thời mù quáng thôi, ta cũng muốn tranh gì với em đâu.”


      Thương Lâm ôm chăn, chán chường : “ sao? Thế nhưng em cảm thấy rất khó chịu.”


      “Khó chịu chuyện gì, ra nghe thử xem.” Thấy mặt nhăn nhó ủ ê, Dịch Dương cũng đặt tấu chương tay xuống, tỏ vẻ muốn nghiêm túc tán gẫu.


      thấy đó, trong mắt người ngoài quan hệ của chúng ta là thế. là chồng, em là vợ cả, ta là vợ bé mà em dốc lòng chăm sóc, trong bụng còn có mang đứa con đầu của . ở cổ đại, quan tâm chăm sóc của em dành cho ta có thể đạt tới trình độ chính thê mẫu mực, thẹn với lương tâm rồi. Tuy em cần ta mang ơn gì em nhưng thể phủ nhận là ta nợ em rất nhiều ân tình.” Thương Lâm nghiêm túc : “Nhưng nếu và em có chung bí mật, nếu ta thành công thu hút được hoàng đế phải chăng quay lại hại em?”


      bị làm cho choáng váng. “Em có chuyện gì làm hay sao mà nghĩ mấy chuyện này?”


      “Lòng người đó, em nghĩ đến lòng người.” : “Trong mấy bộ phim cung đấu, cho dù là chị em tốt cỡ nào cuối cùng cũng trở mặt thành thù. Em đến đây lâu vậy mà còn có lấy người bạn nên hơi nghi ngờ, phải chăng hoàng cung có ai có thể tin tưởng được?”


      “Ai có?” cùng tấu chương gõ vào đầu . “Có phải em quên ai rồi ?”


      chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn .


      Dịch Dương xoa xoa huyệt thái dương giật giật, tự nhủ với mình là đừng so đo với con này. “Thôi , ngủ vậy.”


      nằm xuống, đưa lưng về phía . Thương Lâm cười hì hì, dán sát lại, nịnh nọt. “Đừng giận mà, đương nhiên là em biết còn có rất đáng tin cậy, vừa nãy người ta chỉ đùa thôi mà!”


      để ý tới , liền đeo bám vào giống như kẹo sao su, ngừng. Cho đến khi nhịn được nữa. “Thương Lâm buông tay ra!”


      lại gọi cả tên lẫn họ của nhưng Thương Lâm vẫn thấy gì bất thường, vẫn nhìn bằng ánh mắt mong mỏi. Dịch Dương cảm thấy biết làm sao, bất lực : “Em… cách xa chút…”


      Nghe thấy giọng có vẻ khác thường, cuối cùng Thương Lâm cũng hiểu ra rồi từ từ nhích người ra xa, sau đó mặc cho chàng động tình kia tự mình bình tĩnh lại.


      nhớ ra sau chuyện đêm đó, bọn họ chung chăn chung gối bỗng trở nên rất bối rối xấu hổ. Trước đây hai người ngủ chung với nhau biết bao lần, lần nào cũng thoải mái tự nhiên. Thế nhưng từ sau khi xảy ra chuyện đó, tâm trạng đương nhiên thay đổi rất nhiều. ngoan ngoãn nằm giường, thầm nghĩ rằng nếu lát nữa có nhu cầu chuyện dó phải làm sao?


      Theo lý mà , xảy ra lần rồi, có từ chối nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng quả cảm thấy như thế là quá nhanh…


      “Ừm… này… cảm thấy chúng ta cứ từ từ vẫn hơn, em thấy sao?” lên tiếng, ra cách nghĩ giống hệt . “Hãy quên chuyện ấy , chúng ta cứ từ từ phát triển như những đôi tình nhân bình thường khác được ?”


      cảm thấy nhõm, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn thấy có chút mất mát. Cảm giác này khiến chô thấy xấu hổ. Lẽ nào mặt cảm thấy tiến triển quá nhanh, mặt lại rất thích lên giường với sao? đâu, đàng hoàng vậy đâu!


      Bên này, mang tâm trạng thiếu nữ hoài xuân. Bên kia, Dịch Dương nghĩ đến chuyện khác. Lần đầu tiên của hai người là do các loại phản ứng hóa học mà ra, vì chuyện này mà áy náy rất nhiều, trong thời gian ngắn có cách nào thoát khỏi chướng ngại tâm lý.


      Điều quan trọng hơn là sau khi xảy ra chuyện mới bất giác nhớ ra, tuy Thương Lâm hai mươi ba tuổi nhưng Hạ Lan Tích chỉ mới mười bảy tuổi. cách khác, quan hệ với thiếu nữ vị thành niên…


      Xin lỗi, có chút chấp nhận được.


      Hai người đều có tâm riêng, vì thế chuyện này được quyết định như vậy. Hai thanh niên nam nữ trưởng thành này bắt đầu giả vờ ngây thơ, mỗi tối đều đắp chăn bông chuyện phiếm.


      Kết quả này tuy khiến cho tâm lý của Dịch Dương được an ủi chút, nhưng cơ thể lại bị giày vò. Đối với người đàn ông đến hai mươi sáu tuổi mới được nếm trái cấm và rất tò mò trong chuyện ấy mà hoạt động ngủ vào mỗi tối trở thành hoạt động tra tấn, cẩn thận cái là tẩu hỏa nhập ma, khổ nổi…


      ***

      Bên này, bọn họ xác định quan hệ bên kia, đấu tranh trong nội bộ triều đình cũng sang giai đoạn mới. Thừa tướng Tạ Ngộ tra vụ án Tô gia, thẩm vấn lại thủ vệ ở hành cung Nam Sơn khi ấy, lần vào đó mà tra phát được vấn đề.


      “Tên thị vệ ấy cung khai bị người ta mua chuộc, nhưng lại chịu khai kẻ đó là ai… nhưng dù sao phải Tô gia là được.” Thương Lâm nhíu mày. “Tên thị vệ này là do sắp xếp sao?”


      Khi hỏi vấn đề này, bọn họ câu cá hồ Cửu Khúc. Chiếc thuyền con nhàng lắc lư sóng nước, ngồi bên chiếc thuyền, tay cầm cần câu, hỏi.


      Dịch Dương từ sau ôm lấy , đè lên bàn tay cầm cần câu của . “ bảo em đừng nghĩ tới mấy chuyện này mà, chuyên tâm câu cá .”


      Thương Lâm nghĩ ngợi, sau đó quyết định cho biết ý tưởng của mình. “Em biết muốn với em những chuyện này là vì muốn em được thanh thản, nhưng em phải là loại người có thể vui vẻ trong giông bão được. Khi nắm được tình hình cụ thể lòng em được yên. Hơn nữa nếu chúng ta ở bên nhau có nhiêu chuyện phải cùng nhau gánh vác!” đưa tây ôm cổ , ngửa đầu nhìn . “Cho nên, với em .”


      Dung nhan như hoa như ngọc, đôi mắt sáng ngời, dùng ánh mắt ấy mà nhìn đầy kỳ vọng. Dịch Dương nhìn vào mắt lát rồi bất đắc dĩ thở dài. “Được rồi, cho em biết.”


      chịu thỏa hiệp.


      Tuy Thương Lâm rất vui nhưng lại cảm thấy là lạ. Trong khoảng thời gian này, hai người xác định quan hệ Dịch Dương đối với rất dịu dàng và chu đáo, gì nghe nấy. Thậm chí chưa từng với câu cay nghiệt nào. Thương Lâm biết thay đổi này là tốt hay xấu. dịu dàng của Dịch Dương làm rất vui nhưng biết sao, lòng vẫn rất nhớ chàng trai độc mồm độc miệng trước kia.


      Ít nhất lúc ấy, tạo cho cảm giác quai quái như bây giờ.


      Tuy hai người kề sát bên nhau nhưng vẫn thấy họ còn cách ranh giới, giống như là cảm xúc của quá chân , giống như là… giấu chuyện gì vậy.


      ***

      Dịch Dương với , tên thị vệ kia đúng là người của Hoắc Tử Nhiêu, tham gia chuyện hành thích lần này. Cho nên năm ngày sau, nghe chết bất đắc kỳ tử trong ngục, Thương Lâm tức đến nỗi bóp nát quả vải trong tay.


      đoán được là Hoắc Hoằng tìm mọi cách để diệt khẩu, nhưng ngờ bọn họ vẫn ngăn được.


      Chuyện này rơi vào bế tắc, cuối cùng Hoắc Tử Nhiêu cũng có cơ hội ngóc đầu lên nên có tâm trạng mà ra ngoài dạo.


      Gần đây lòng Thương Lâm mang đầy tâm , vậy mà cha con họ Hoắc còn gây thêm phiền phức cho , đúng là khốn kiếp mà. Vì thế, khi và Hoắc Tử Nhiêu hẹn mà gặp bên hồ Cửu Khúc Thương Lâm suýt nữa nhịn được mà lao tới tát cho nàng ta vài cái.


      Cảm nhận được lửa giận trong , Hoắc Tử Nhiêu cười khinh miệt. Nàng ta vung tay lên ra hiệu cho người lui xuống hết, tạo cơ hội để chuyện riêng với .


      “Quả nhiên là người phương bắc man rợ, được dạy dỗ, thân là hoàng hậu mà nửa đêm lại chạy tới chỗ của phi tần để cướp người, ngủ lại đó. biết liêm sỉ.” Đôi môi đỏ mọng thốt ra những lời châm chọc, bên trong là nỗi căm ghét như được nhúng trong thuốc độc.


      Những lời như vậy lẽ ra thể khiến Thương Lâm tức giận, nhưng do gần đây thắc mắc thái độ của Dịch Dương cho nên vừa nghe tới chuyện có liên quan tới hôm đó giọng cũng khó nghe hơn. “Những lời này của Hoắc quý phi đúng là thú vị. Cướp người trong tay người khác, chuyện này chưa từng làm sao?” Môi cong lên đầy trào phúng. “Bổn cung chỉ học tập mà thôi.”


      Trong mắt Hoắc Tử Nhiêu ánh lên vẻ tức giận nhưng sau đó nhanh chóng thay bằng nụ cười. “Thần thiếp chỉ thấy thương cho Tô bảo lâm mà thôi, còn tưởng rằng có được tỷ tỷ tốt, ai ngờ lại tin nhầm người. Để thần thiếp nghĩ xem, sau khi Tô bảo lâm sinh con xong phải chăng người giành nó về nuôi?”


      Thương Lâm nghe thế ngạc nhiên. Tuy Hoắc Tử Nhiêu châm chọc nhưng vẻ mặt lại rất chắc chắn. Nàng ta nghĩ rằng đối tói với Tô Cẩm là muốn giành con của nàng ta sao?


      Vậy Tô Cẩm cũng nghĩ thế sao? Cho nên mới qua mặt mà tiếp cận Dịch Dương, chỉ vì hy vọng có thể nhận được bảo vệ của hoàng đế, có thể giữ được con bên mình?


      Trước giờ chưa bao giờ nghĩ vậy, cho nên ý nghĩ này vừa mới nảy ra giống như là xua tan mây mù, sau cơn mưa trời quan đãng vậy.


      ***


      Tối hôm ấy, khi ngủ, với Dịch Dương là muốn thử thăm dò Tô Cẩm. Nếu nàng ta lo như vậy bảo đảm với nàng ta rằng mình cướp đứa con của nàng ta.


      “Em muốn làm sao làm.” Dịch Dương . “Có điều em nhẫn nại với ta đấy.”


      Thương Lâm kề sát vào chút, dựa đầu vào vai . “ ra cũng có thể đoán được mà, em chỉ cảm thấy cảnh ngộ của ta hơi giống với mẹ mình.”


      “Đoán được phần nào thôi.” Dịch Dương vuốt tóc . “Cụ thể thế nào, em kể nghe ?”


      Thương Lâm đổi tư thế thoải mái hơn, sau đó bắt đầu kể. “Khi ba em xảy ra chuyện, em mới được hai tháng trong bụng mẹ. Ông bà ngoại em mất sớm, mẹ cứ tưởng ở bên ba là gia đình, nhưng ngờ lại gặp phải chuyện ấy… Lúc ấy em còn chưa hiểu chuyện nên mẹ cũng muốn kể cho em nghe những vất vả của bà. Nhưng em biết, vì sinh em ra mà bà chịu rất nhiều vất vả. Cho nên khi thấy Tô Cẩm em lại nhớ tới mẹ…”

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 25: Muốn bị ngược






      Giọng của bỗng lại, dáng vẻ hơi đau lòng. Dịch Dương vỗ lưng , giống như dỗ con nít. “Em rất nhớ bà ấy?”


      “Ừ…” Thương Lâm . “Chúng ta đến đây nửa năm, biết em mơ thấy bà bao nhiêu lần rồi nữa.” nhìn Dịch Dương. “ mơ thấy ba mẹ mình sao?”


      Ánh mắt Dịch Dương rất bình thản, lúc sau mới thủng thẳng : “Thỉnh thoảng thôi.”


      Thương Lâm phát ra, mỗi lần nhắc tới gia đình Dịch Dương đều được tự nhiên. nhắc tới em họ mình nhưng lại chưa bao giờ về ba mẹ, như thế quá khác với lẽ thường. Chỉ có cách giải thích duy nhất là có nguyên nhân khó gì trong đó khiến muốn nhắc tới.


      Những bộ phim về ân oán trong các nhà quyền quý được xem trước kia bỗng lên trong óc , Thương Lâm muốn hỏi thêm nhưng cũng kịp thời kiềm chế nỗi kích động trong lòng.


      Nếu muốn thôi vậy. Tuy là bạn của nhưng cũng thể miễn cưỡng hoài.


      Vừa làm xong quyết định này, bỗng nhiên hiểu ra tại sao lại cảm thấy giữa mình và Dịch Dương còn có khoảng cách. gần như hoàn toàn mở lòng, dốc hết tâm với , chuyện gì cũng cho biết. Còn , tuy thái độ đối với ôn hòa hơn rất nhiều nhưng những chuyện khác vẫn như trước, muốn với gì cả.


      Thậm chí, ngay cả dịu dàng của cũng khiến bối rối. Nếu cho chọn càng mong Dịch Dương có thể đối xử tự nhiên với hơn.


      ***


      Nhân chứng quan trọng chết, Dịch Dương cũng giận dữ gì lắm, chỉ bình tĩnh suy nghĩ tiếp theo phải làm gì. Thương Lâm cảm thấy chắc là còn có chiêu gì đó, quả nhiên liền nhanh chóng xuất vụ hỗn loạn mới.


      Sau đêm thức dậy, bách tính thành Cận Dương kinh ngạc phát khắp đường khắp ngõ đều dán bố cáo về chuyện binh bộ thị lang cấu kết với giặc, mưu đồ làm loạn. Thời gian, địa điểm, nhân vật đều đầy đủ cả, khiến người ta thể tin.


      Triều đình lập tức có phản ứng với chuyện này, cấp tốc bắt giữ binh bộ thị lang để thẩm vấn, sau đó tra xét phủ của ông ta quả nhiên phát những thư từ có ngôn từ bất kính ở trong thư phòng.


      Thế là Tô gia được chứng minh là vô tội, chuyện thích khách ám sát phải do bọn họ làm. Binh bộ thị lang còn gì để chối cãi, nửa tháng sau tuyệt vọng tự sát trong ngục.


      Nghe được hàng loạt tin tức máu me như vậy, lòng Thương Lâm có hơi khó chịu. ngồi mình, ngẩn ngơ ngồi bên hồ Cửu Khúc. Khi Dịch Dương tìm được ngồi ở đó được lát, thân mình rất lạnh, khiến chân mày khỏi chau lại. “ tháng mười rồi mà ra ngoài em cũng biết mặc ấm chút sao? Bị bệnh thích lắm hả?”


      Thương Lâm ngơ ngác hoàn hồn lại, lúc ấy mới có phản ứng. “Em… em để ý…”


      Dịch Dương thở dài, nắm tay kéo đứng dậy. “Chúng ta về thôi.”


      Thương Lâm chịu nhúc nhích. “Người nhà của binh bộ thị lang chết sao?”


      đâu.” Đương nhiên Dịch Dương biết nghĩ gì. Những được sinh ra và lớn lên trong thời bình ở đại chắc thể chấp nhận được chuyện bạn trai mình vung tay cái là giết mười mấy mạng người. “ hạ chỉ đày bọn họ đến đất Thục chứ lấy mạng bọn họ.”


      xong còn thầm thở phào may mắn là binh bộ thị lang này có con trai, nếu mà mở miệng bảo tha mạng cho họ cũng khó mà có thể phục chúng được.


      “Cho nên người của Tô gia sao cả?”


      “Ừ.” Dịch Dương . “Qua thời gian nữa là có thể thả ra. Lần này thể lưới bắt hết người của Tô gia, chắc chắn sau đó Hoắc Hoằng còn nghĩ cách khác. Nhưng khi thả họ ra khỏi đại lao của hình bộ sống chết của họ là do Tô Kị phụ trách, liên quan gì đến ta.”


      Thương Lâm biết chuyện được thế này ít nhiều gì cũng nhờ vào Tô Kị. Bao nhiêu năm nay, Hoắc Hoằng và binh bộ thị lang vẫn giả vờ như có quan hệ xa cách, thế nhưng lại thầm kết bè kết phái với nhau. Quan hệ này rất bí mật, chỉ có những đại thần quy thuận bọn họ mới biết được. Lần này Tô Kị kêu gọi những đại hiệp có tiếng giang hồ thầm điều tra, cuối cùng phát quan hệ giữa Hoắc Hoằng và binh bộ thị lang, rồi quyết định đẩy ông ta ra ngoài ánh sáng.


      Gốc rễ của Hoắc Hoằng bám quá sâu, bọn họ thể giết trong ngày ngày hai được, nhưng bọn họ có thể từ từ cắt bỏ những cái rễ của . Lần này, binh bộ thị lang chỉ là kẻ xấu số, chết thay cho Hoắc Tử Nhiêu mà thôi. Hoắc Hoằng chỉ giữ mình bo bo, chịu cứu giúp mà ngược lại còn đẩy ông ta cái, điều này khiến cho những đại thần quy thuận ít nhiều gì cũng cảm thấy lạnh lòng.


      Trước mắt, đối với bọn họ mà kết quả này tốt lắm rồi.


      “Cho nên chuyện này tạm thời kết thúc như vậy phải ?” Thương Lâm hít sâu hơi, men theo con đường lót đá vũ hoa bên hồ Cửu Khúc để tản bộ.


      Dịch Dương bên cạnh , : “Đúng vậy, cho nên thời gian này tương đối rảnh rỗi, em muốn đâu chơi ?”


      Thương Lâm đảo đảo mắt. “ hẹn hò sao?”


      Có lẽ là vì chưa từng hẹn họ với con nên Dịch Dương được tự nhiên lắm, nhưng vẫn gật đầu. “Ừ, hẹn hò.”


      ràng đây là chuyện đáng vui vẻ nhưng Thương Lâm lại cảm thấy thích thú nổi, cứ lặng lẽ men theo bờ hồ. Bởi vì được yên lòng nên bị trượt chân và mất thăng bằng, chuẩn bị ngã nhào xuống hồ.


      lưng có tay của người níu lại, biết là Dịch Dương muốn cứu nhưng vì tư thế ngã quá mức “ dũng” nên cũng bị kéo theo.


      Hồ nước lạnh lẽo bao quanh, Thương Lâm định bơi về phía bờ theo bản năng. Ai ngờ còn chưa kịp trồi lên rơi vào lồng ngực của Dịch Dương. ngẩng đầu lên, nghiến chặt răng, ôm cùng bơi vào bờ.


      “Phù…” Vừa trồi lên mặt nước, Thương Lâm liền ra sức mà hít thở. Dịch Dương ôm lên bờ, vỗ vô lưng cho . Cung nữ thái giám thấy cảnh này đều sợ hãi, đồng loạt quỳ xuống đất. Nếu phải bọn họ lên bờ quá nhanh chắc là có người nhảy xuống cứu.


      Dịch Dương thấy quần áo của bị ướt hết, những đường cong cơ thể lộ ra ngoài tiện tay chỉ vào cung nữ. “Ngươi cởi áo khoác ra.”


      Vào mùa này, những cung nữ bậc cao đều mặc thêm chiếc áo khoác màu xanh ngả vàng ở bên ngoài, lúc này rất tiện cho hành vi cướp giật của Dịch Dương. Cung nữ bị điểm danh vội vội vàng vàng cởi áo khác ra, Dịch Dương liền khoác lên cho Thương Lâm. Kiệu cũng được mang tới, Dịch Dương ôm leo lên kiệu, sai người khiêng kiệu đến cung điện gần nhất, bọn họ phải đến đó thay quần áo.


      Thấy thần trí Thương Lâm vẫn thanh tỉnh Dịch Dương biết là lúc nãy ở dưới nước nín thở. “Em biết bơi sao?”


      “Ừ…” Thương Lâm . “Hồi học đại học, em còn là á quân bơi tự do hai trăm mét trong đại hội thể dục thể thao của trường.”


      “Á quân bơi tự do hai trăm mét là giỏi lắm hả?” Dịch Dương . “Lần sau em rơi vào hầm băng, đừng mong cứu em!”


      lâu được nghe giọng điệu này của , Thương Lâm gần như là ngẩn ngơ. Dịch Dương thấy bộ dáng ngờ nghệch của càng thêm tức giận, liên tục trách mắng dừng. “ IQ của em chỉ có 80 mà ngày nào em cũng muốn thể trước mặt . đường mà cũng có thể bị té ngã, còn có chuyện gì em làm được ?” hít hơi. “Biết bơi giỏi lắm sao? Biết bơi bên bờ hồ cần nhìn đường sao? Em có tin lần sau ném em vào ao cá sấu luôn ?”


      Thương Lâm bị mắng té tát, nhưng phản ứng đầu tiên của phải là tức giận, mà là cảm động.


      Trời ơi! Cuối cùng cũng chịu mắng mỏ rồi! Thế giới của trở lại bình thường rồi!


      Đợi , tâm trạng mong ngóng bị ngược này của có phải là được bình thường ?


      Dịch Dương nhớ tới cảnh rơi vào trong nước lúc nãy hoảng hốt tới mức tức giận biết xả chỗ nào, thế là phong độ cố giữ gìn mấy ngày nay cũng tan biến mất, muốn mắng là mắng ngay. Ai ngờ sau khi nghe những lời trách mắng này, bạn được đối xử dịu dàng lâu nay lại hề tức giận mà ngược lại còn tỏ vẻ thoải mái như trút được gánh nặng, khiến cho rất ngạc nhiên.


      “Em… bị sao thế?” Lẽ nào bị mắng tới ngốc luôn rồi?


      “Dịch Dương…” Thương Lâm níu ống tay áo , nghiêm túc : “Em vẫn quen thế này hơn, đừng có cố học làm bạn trai mẫu mực gì đó nữa, cứ trở về như ban đầu .” nghĩ ngợi rồi tế nhị an ủi . “ cay nghiệt, độc miệng của là trời sinh, cố đè nén nó là cãi lại ý trời, mọi người đều khó chịu. yên tâm, em quen thế này rồi, chê đâu!”‘


      Dịch Dương mặt chút biểu cảm, nhìn lát, gân trán giần giật. lúc sau, đưa tay đặt lên cái đầu ướt nhẹp của , đè mạnh cái chút khách khí. “Nếu em chủ động cầu xin bị ngược thế này xin cung kính tuân mệnh.”


      ***

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sau ngày hôm đó, Dịch Dương lại trở về với bộ dáng trước kia, thuộc tính độc miệng hoàn toàn khôi phục. Hơn nữa, có lẽ là để bù đắp cho những thiếu thốn trong thời gian trước, cay nghiệt của còn nặng thêm. Thí dụ như ngày nào đó, Thương Lâm thổ lộ là mình cảm thấy khoảng cach chênh lệch giữa hai người quá lớn nên cảm thấy như ở trong mơ. Dịch Dương mỉm cười vỗ đầu , : “Nhị ngốc đừng tự ti, khi xác định ở bên cạnh em chuẩn bị tâm lý là bị hạ đẳng cấp rồi.”


      Thương Lâm: “…Nhị ngốc là ai? mau cho em!”


      ***


      Thương Lâm gặp lại Tô Kị là ở trong cung. Trang phục mùa đông vừa được may xong, mặc chiếc áo màu xanh lam dày ba lớp rất đẹp tìm Dịch Dương. Vừa đến trước cửa Càn Nguyên Cung nghe báo là bệ hạ và Tô đại hiệp ở bên trong.


      do dự là có nên vào hay cung nữ vào trong bẩm báo thay . Hiên nay ai ai cũng biết hoàng hậu được sủng ái, những lúc có cơ hội tỏ vẻ ân cần thể bỏ qua.


      Thương Lâm đợi lát, quả nhiên cung nữ ra bệ hạ mời hoàng hậu vào trong. Ngồi bên chiếc bàn kề cửa sổ, Dịch Dương khoanh tay, thích thú nhìn ngắm . Thương Lâm cảm thấy ánh mắt của ý sâu xa, rồi nghĩ đến mình mặc quần áo mới rồi hăm hở đến đây trong lòng thầm thấy thẹn thùng.


      Chàng trai ngồi đối diện Dịch Dương từ từ quay người lại. Cuối cùng Thương Lâm cũng có thể nhìn gương mặt bị che sau lớp lụa đen tối hôm đó. Dung mạo rất khá, nhưng tính công kích quá mạnh, mỗi góc cạnh đều sắc sảo và lạnh lùng như băng. Thương Lâm chỉ nhìn cái rồi lập tức dời mắt , lòng thầm cảm thán người hành tẩu giang hồ, câu thúc như sao lại có sát khí nặng như thế?


      ra là hoàng hậu nương nương…” Giọng Tô Kị có vẻ là lạ. Thương Lâm nhớ tới lần trước hai người họ gặp nhau ở biệt viện của Dịch Dương, chừng khi ấy Tô Kị còn lầm tưởng là mỹ nhân Dịch Dương giấu ở bên ngoài!


      “Thảo dân tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường.” Tô Kị đứng dậy hành lễ, tuy tình nguyện lắm nhưng vẫn cho mặt mũi.


      “Mời Tô đại hiệp bình thân.” Thương Lâm mỉm cười, : “Bây giờ Tô đại hiệp là công thần của bệ hạ, cần đa lễ như thế.”


      Mấy ngày trước Dịch Dương hạ chỉ lần này có thể tra ra mưu của binh bộ thị lang đều là nhờ công lao của Tô Kị, chỉ trách tội bất kính của trước kia mà còn muốn phong quan cho . Chỉ có điều Tô Kị mình vốn lỗ mãng, thích hợp làm quan nên từ chối.


      Tô Kị nghe thế từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua gương mặt , trong đó thoáng có vẻ sắc bén.


      biết có phải mình nhìn lầm rồi nhưng Thương Lâm cảm thấy tên Tô Kị này… hình như có vẻ thù hằn gì với .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :