1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ta tưởng ta sẽ khắc chết tướng công-Nhất Tự Mi (update chương 1̀5)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Heysky

      Heysky Well-Known Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      275
      ☆Chương 06: Thích khách

      Editor: Lạc Y

      Cũng may cú ngã này hữu kinh vô hiểm*, mọi người luống cuống tay chân đem tân lang, tân nương đỡ dậy, trừ hỉ phục dính chút bụi đất ở ngoài, những thứ khác cũng bị ảnh hưởng.

      *Hữu kinh vô hiểm: Làm kinh động nhưng nguy hiểm

      Người lo lắng đề phòng đều nhàng thở hắt ra, người tới xem náo nhiệt lại rất thất vọng.

      Ninh Vương điện hạ khẩn trương chịu được, bụi đất dính ở người còn chưa phủi sạch liền vội vàng tiến đến bên người nương tử nhà mình: “Thực xin lỗi thực xin lỗi! Ta phải cố ý…… Nương tử, nàng sao chứ?”

      Kỷ Duy Tâm hận đến ngứa răng ngứa lợi, nhéo miếng thịt ở cánh tay xoay nửa vòng. Nhạc Trạm đau đến kêu ngoai ngoái: “Ngao!!! Nương tử bớt giận, ta dám nữa ~~~”

      Mọi người: “……”

      Thảm Đỏ thẫm vẫn luôn kéo dài tới đến hỉ đường, nghi lễ “vượt qua bồn lửa” bị hủy bỏ, các ma ma đưa tới đồng tâm kết màu lụa đỏ, Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm mỗi người cầm đầu, theo dẫn dắt của các ma ma tới hỉ đường.

      Trước hỉ đường là đuốc đỏ in hình long phượng, Hoàng đế bệ hạ tôn quý và Đức phi nương nương chờ ở bên trong.

      Hoàng đế bệ hạ là ca ca ruột của Ninh Vương, tiên hoàng và tiên hậu qua đời khi Ninh Vương còn chưa mười tuổi, nhiều năm như vậy có thể là do Hoàng Thượng tay nuôi lớn. Hoàng đế bệ hạ có thể là vừa làm cha vừa làm mẹ, vì chuyện chung thân của đệ đệ mà buồn thối ruột gan, giờ rốt cuộc cũng nhìn thấy lập gia đình, cảm động đến muốn rơi lệ.

      Là người đứng đầu của quốc gia, lại là thân nhân duy nhất của tân lang, Hoàng đế bệ hạ gánh vác trọng trách “Cao đường” , bị tân lang, tân nương quỳ lạy.

      Bái xong đường, tân nương tân lang được đưa vào động phòng, Nhạc Trạm tiếp nhận đòn cân từ trong tay của ma ma, vén khăn voan của tân nương lên. Hai người ngồi đối diện nhau ở giường, mắt to trừng mắt .

      ma ma đứng bên cạnh vừa hát vừa ném tiền đỏ vào bên trong, Nhạc Trạm gấp chờ nổi mà tự mình ngắt túm tóc đầu đưa cho Kỷ Duy Tâm, “Mau nhổ hai cọng tóc, cột vào với nhau!”

      Kỷ Duy Tâm trực tiếp cự tuyệt: “ cần!”

      Nhạc Trạm “Sách” tiếng, trực tiếp duỗi tay ngắt tóc. Kỷ Duy Tâm nhất thời phòng bị bị đắc thủ, đau đến kêu ầm lên, nhào tới đánh cho trận.

      Ma ma cẩn thận nhìn thấy trường: “……”

      Nhạc Trạm bên trốn bên tay chân luống cuống mà đem tóc hai người kết lại với nhau, sau đó cầm lấy cái túi gấm đỏ từ ma ma, cẩn thận đem tóc cất vào, treo ở cổ mình. nhe răng cười với Kỷ Duy Tâm, sau đó “Ngao ô” tiếng bị đá xuống giường.

      Ma ma lại lần nữa chứng kiến: “……”

      Cũng may là theo quy củ tân lang phải ra ngoài chiêu đãi khách khứa, Kỷ Duy Tâm chỉ có thể ngây ngốc ngồi trong phòng, có cơ hội thực đòn hiểm với Ninh Vương điện hạ đáng thương.

      ●ω●

      Màn đêm buông xuống.

      Phần lớn khách khứa đều là quan viên triều đình, tuổi tác cao, vì lí do sức khỏe mà sớm cáo từ về nhà, nhưng đại bộ phận đều muốn ở lại để tận hưởng cái khí náo nhiệt này. Rốt cuộc cũng có thể đến uống rượu mừng hoàng gia, chính là tu luyện phúc phận mấy đời!

      Nhạc Trạm bồi khách khứa uống ít rượu, hoàng đế dụng tâm lương khổ* đuổi trở về động phòng, mọi người uống say khướt vừa nghe hai chữ “Động phòng” liền trở nên hưng phấn, muốn nháo động phòng. Hoàng đế bệ hạ nhìn họ bằng con mắt hình viên đạn, lạnh buốt khiến người say rượu tỉnh hơn phân nửa.

      hai má Nhạc Trạm đỏ ửng, buông chén rượu xuống, qua ôm hoàng đế phen: “Hắc hắc, hoàng huynh, ta rốt cuộc cũng gả được ra ngoài rồi! Ha ha ha……”

      Hoàng đế hắc tuyến đầy mặt, văn võ bá quan đều ở đây, có thể hay đừng mất mặt như vậy!

      đem đệ đệ thể người khác bớt lo của mình từ người gỡ xuống, ném cho tên thị vệ: “Đưa trở về.”

      Thị vệ vừa muốn tới đỡ, Nhạc Trạm tự mình đứng vững vàng, liếc mắt nhìn thị vệ cái lại duỗi tay, lạnh lùng : “Bổn vương có say, tự mình có thể trở về.”

      Thị vệ cực kỳ khổ cực, nô tài chỉ là phụng mệnh hành , muốn chiếm tiện nghi của ngài! Người ta ghét bỏ ngài thân đầy mùi rượu tốt lắm rồi ngài còn ghét bỏ người ta!Người ta là rất trong sáng mà! Ô ô ~~~

      Ninh Vương điện hạ phủi phủi quần áo, bước chân tiêu sái về phía hậu viện. Trước mặt người ngoài phải tỏ ra lạnh lùng, bằng nhất định bị thuộc hạ cười vào mặt!

      Chúng khách khứa tiếp tục nâng chè chén, bỗng nhiên có thị vệ từ cửa vọt vào tới “Thình thịch” tiếng quỳ gối trước mặt hoàng đế: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, quả đúng như Hoàng Thượng dự đoán, Lục đại nhân ở đường hồi phủ bị mai phục, thuộc hạ đường đuổi tới đây, nhìn thấy thích khách vào vương phủ!”

      Ninh Vương điện hạ dừng bước chân, sau đó cất bước chạy.

      ●ω●

      Kỷ Duy Tâm người ngây ngốc chán muốn chết ở trong phòng, ở giường tân hôn xa hoa lăn qua lăn lại. Lúc cửa bị đẩy ra “Rầm” tiếng, nàng vắt chéo chân lắc lư lắc lư.

      Quần áo chỉnh tề, đầu tóc rối loạn, mũ phượng đội lệch, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.

      Kỷ Duy Tâm sửng sốt là bởi vì người tới phải là Nhạc Trạm;

      Hắc y nhân sửng sốt là bởi vì từ trước đến nay chưa nhìn thấy tư thế nào bất nhã như vậy, tân nương tử có dáng vẻ đoan trang như vậy…… Được rồi, kỳ cũng chỉ từng gặp qua tân nương tử này mà thôi.

      Kỷ Duy Tâm sợ cũng hoảng hốt, nàng đỡ mũ phượng, rung đùi đánh giá đối phương, bình tĩnh hỏi: “Ngươi là ai?”

      Hắc y nhân tay giữ chặt bụng, máu tươi chảy ào ạt từ miệng vết thương, tràn quả kẽ ngón tay, bộ phận ở ngang hông bị thương nặng, bởi vì mất máu quá nhiều, lúc này thể chịu đựng nổi. Chủy thủ từ trong tay áo rơi xuống, ở tình huống tại của , động thủ với người bình thường phần thắng lớn, huống chi truy binh ở ngoài kia tùy thời ập vào.

      Phân tích tình huống trước mắt cực nhanh, thử cùng tân nương kì lạ này thương lượng: “ nương có thể giúp đỡ ?”

      thanh ồn ào bên ngoài dần dần truyền vào, có người cao giọng hô “Bắt thích khách”, Kỷ Duy Tâm nghe thấy thanh mà ngẩn người, tiếp theo hai mắt bỗng nhiên sáng ngời. Nàng lao tới bắt lấy tay người nọ, vẻ mặt cảm kích nhìn hô lớn: “Ân nhân!!!”

      Hắc y nhân: “???” Tình huống gì vậy!

      Kỷ Duy Tâm còn vui sướng: “Ha ha, cư nhiên lại ngỏm củ tỏi nhanh như vậy! Ta rốt cuộc an toàn, a ha ha ha ~~~”

      nương, người…… bị làm sao chứ?” Hắc y nhân có chút hoài nghi quyết định của mình có chính xác hay .

      Kỷ Duy Tâm vội đỡ ngồi xuống, ân cần rót trà cho uống: “ Chắc hẳn ân nhân mệt muốn chết rồi, mau uống ly trà cho đỡ khát!”

      Hắc y nhân lúc này suy yếu, bị ép uống nước cũng có sức lực phản kháng, tân nương kì quái kia lại ở phía sau chân chó mà đấm lưng cho , đánh trúng miệng vết thương chảy máu của đến vui sướng!

      hiểu sao, người này là ai?! Chắc gặp phải kẻ điên chứ?

      Nội tâm giãy giụa hồi lâu, cuối cùng cảm thấy tình huống tại của mình lạc quan cho lắm, cực kỳ cần người này trợ giúp. lại lần nữa thử mở miệng thăm dò: “ nương…… Có thể giúp tại hạ sao?”

      Kỷ Duy Tâm điên cuồng gật đầu: “Có thể có thể! Nhất định có thể!” Nàng khí phách vỗ ngực, “Về sau chuyện của ân nhân chính là chuyện của ta, Kỷ Duy Tâm ta dù phải vượt núi đao biển lửa cũng nhất định làm cho ngươi!”

      Hắc y nhân có chút cạn lời, “ cần khoa trương như vậy, chỉ mong nương thu nhận tại hạ đêm. Chờ, chờ tại hạ tránh thoát khỏi những người đó, lập tức .”

      thành vấn đề!” Kỷ Duy Tâm sang sảng đáp.

      Hắc Minh thập phần khó hiểu, bên ngoài tiếng hô “Bắt thích khách” rung vang trời, nàng lại phải kẻ điếc dĩ nhiên là nghe thấy, bộ dáng này của mình vừa nhìn thấy rất khả nghi, nàng còn muốn giúp mình? Chẳng lẽ nàng bị người nhà bức gả vào đây?

      Nhưng nàng bị trói, cũng bị khóa, trông giống như là bị hiếp bức. Như vậy xem ra, nàng rất có thể là nữ nhân ngốc ngếch. Hắc y nhân yên lặng liếc mắt nhìn nàng cái, xinh đẹp như vậy đáng tiếc.

      nghĩ ngợi, bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, vừa quay đầu thấy, ánh lửa bên ngoài mơ hồ xuyên qua cánh cửa.

      Ngoài cửa truyền vào tiếng của người nào đó nôn nóng gọi: “Nương tử ~~~ nương tử ~~~”

      Kỷ Duy Tâm trợn tròn mắt, “, vẫn còn sống?!”

      Tiếng gọi ầm ĩ càng ngày càng gần, Kỷ Duy Tâm còn ngây ngốc tại chỗ, hắc y nhân lại thể trốn, vội vàng đứng dậy, nỗ lực đứng lên, ở bàn mượn chút lực, nhảy lên xà nhà.

      hạ giọng : “Nhớ lời hứa của ngươi!”

      Cùng lúc đó, cửa phòng “Rầm” tiếng lại lần nữa bị đẩy ra.

      Nhạc Trạm vẻ mặt nôn nóng mà chạy vào, lôi kéo Kỷ Duy Tâm nhìn trái nhìn phải: “Nương tử, nàng sao chứ?”

      Kỷ Duy Tâm ngây ngốc nhìn : “Ngươi……” Ngươi tại sao còn chưa chết?!

      Nhạc Trạm nhìn biểu tình ngốc nghếch của nàng mà đau lòng thôi, đem nàng ôm vào trong lòng: “Nương tử chắc sợ hãi . Tiểu bảo bối đừng sợ, có ta ở đây, ta bảo vệ nàng.”

      Kỷ Duy Tâm dừng lại lúc cuối cùng cũng hiểu tình huống tại, nàng thu nhận ân nhân thích khách, nhưng vấn đề là thích khách này kỳ giúp nàng giải quyết “Kẻ thù”.

      Lỗ vốn!

      Nhưng lúc này hối hận cũng còn kịp rồi, nàng hứa hẹn với người ta, người ở phủ tướng quân luôn luôn lời đáng nghìn vàng, nàng thể nuốt lời!

      Nàng có chút chột dạ, đẩy Nhạc Trạm ôm chặt mình ra, thấp thỏm thôi mà tới giường. Nhạc Trạm lập tức cũng lại đây, Kỷ Duy Tâm quay đầu lại hét lớn tiếng: “Đừng nhúc nhích!”

      Nhạc Trạm quả nhiên liền bất động. đứng ở giữa nhà, kỳ quái nhìn Kỷ Duy Tâm: “Nương tử, nàng làm sao vậy? Có phải bị dọa rồi hay ? Nàng đừng sợ, thích khách kia phải tới vương phủ của chúng ta, muốn giết là Lục đại nhân, lúc chạy trốn mới xông nhầm vào.”

      Kỷ duy tâm quả thực muốn lệ rơi đầy mặt, đậu má quả nhiên là bị lừa!

      Nhạc Trạm thấy vẻ mặt thương tâm của nương tử nhà mình, vừa định tới an ủi nàng, bỗng nhiên cảm thấy đầu có gì đó khác thường. bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trước mắt tối sầm lại, quái vật khổng lồ rơi xuống đầu .

      “A!!!”

      Chợt trong vương phủ có tiếng hét vang trời, bên ngoài những người tìm thích khách đều dừng lại, liếc nhìn người bên cạnh, lập tức chạy như điên về nơi thanh phát ra.

      đường tìm đến tân phòng của Vương gia, mọi người có chút chần chờ, nhưng nhớ tới an nguy của Vương gia và Vương phi, cuối cùng vẫn kiên trì gõ cửa. “Vương gia, xảy ra chuyện gì sao?”

      Bên trong truyền đến thanh đè nén của Vương gia: “ có việc gì! Các ngươi nơi khác lục soát .”

      “Vậy, tiếng kêu vừa rồi là?”

      “…… Bổn vương chỉ cẩn thận té ngã thôi.”

      Mọi người: Phốc…… Cú ngã kia nhất định rất đau.

      Trong phòng, Nhạc Trạm che miệng nghe tiếng bước chân rời , lúc này nhìn nương tử hung hãn bóp cổ mình bằng hai mắt đẫm lệ, dùng ánh mắt hỏi: “Có thể buông ra ta ?”

      Kỷ Duy Tâm buông ra tay, lại cảnh cáo mà trừng mắt với : “ cho phép bán đứng ta!”

      Nhạc Trạm nước mắt lưng tròng gật đầu, thấy Kỷ Duy Tâm qua đỡ quái vật khổng lồ kia, mới cẩn thận mà lấy tay ra khỏi miệng —— mảnh huyết hồng đỏ tươi, có vật thể màu trắng.

      “Ta răng cửa! Ô ô ~~~”
      thuyt, ly sắc, Sô Cô la Đắng20 others thích bài này.

    2. Heysky

      Heysky Well-Known Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      275
      ☆Chương 07: Cái răng

      Editor: Lạc Y

      Kỷ Duy Tâm muốn đem “Ân nhân” nhận lầm của mình đỡ lên giường, Nhạc Trạm cho phép, dùng cánh tay ngăn cản nàng, che miệng “Ô ô ô” cái gì. Tơ máu chảy qua từ kẽ ngón tay , Kỷ Duy Tâm nhăn mày lại.

      Cuối cùng nàng trải chiếu ở phía sau bình phong, đem hắc y nhân ném lên.

      “Cho ta xem răng của ngươi làm sao.” Nàng gạt tay Nhạc Trạm ra, bị né tránh.

      “…… Dơ.” Có rất nhiều máu, sợ dọa đến tiểu tức phụ nhà mình.

      Kỷ Duy Tâm rót nước cho súc miệng, chịu phối hợp, bắt nàng phải quay người . Kỷ Duy Tâm bất đắc dĩ, đành phải quay lưng lại nhìn , chờ làm xong : “Được.” Nàng mới xoay người lại.

      Liếc mắt nhìn cái ống nhổ cái, phân nửa nước đều là máu.

      Nhạc Trạm phát nàng lén nhìn lập tức nóng nảy, che tầm mắt của nàng, đem ống nhổ quăng nhanh ra ngoài. Trở về trực tiếp bò lên giường cả người đều bọc vào trong chăn.

      “Trong phòng có dược và băng gạc ?” Kỷ Duy Tâm hỏi.

      Người giường liền từ trong chăn chui ra, sau khi đem đồ vật đưa cho nàng, lại rên tiếng mà chui vào trong chăn bọc thành kén. Kỷ Duy Tâm có chút cạn lời, nhưng tình huống bên kia tương đối khẩn cấp, nàng chỉ có thể trước cứu người, tối nay lại đến an ủi .

      Người kia hôn mê vì mất máu quá nhiều, Kỷ Duy Tâm đem quần áo bên hông cắt miếng , rửa sạch miệng vết thương, bôi chút dược. Nhạc Trạm đưa cho nàng dược thoạt nhìn thực trân quý, hiệu quả chắc là rất tốt. Sau khi băng bó đơn giản xong, liền đem người ném ở bên.

      Nếu Kỷ Duy Tâm nhớ lầm, Lục đại nhân là thanh quan nổi danh trong triều, thích khách này thế mà hành thích trung thần, tuyệt đối thể tha thứ! Dù sao cũng phải là ân nhân của nàng, có thể thực lời hứa thu nhận đêm còn trị thương cho tồi rồi, có thể sống xót hay phải xem số phận.

      Sau khi làm xong hết mọi chuyện liền xem Nhạc Trạm, nàng vỗ vỗ chăn của , lại phản ứng, lại kêu hai tiếng, mới nghe thấy người bên trong rầu rĩ trả lời: “Làm sao?”

      “Cho ta xem răng của ngươi.”

      “Cái bàn tang.” Này này? Cái khẩu kì quái gì vậy?!

      Kỷ Duy Tâm liếc mắt cái, bàn gỗ hoa lê có cái răng trắng, sạch , chắc rửa sạch qua. Kỷ Duy Tâm có chút buồn cười: “Cho ta xem chỗ khác có bị gì .”

      có việc gì!” Thanh lại nghe giống có chút giận dỗi, hơn nữa thập phần nỗ lực mà phát ra thanh kỳ quái.

      Kỷ Duy Tâm kiên nhẫn, đánh cái: “Mau lăn ra đây cho lão tử!”

      Cái chăn động đậy, Nhạc Trạm đem mắt lộ ra, cẩn thận mà nhìn Kỷ Duy Tâm cái, thấy sắc mặt nàng tốt, đành phải bĩu môi tình nguyện mà bò ra.

      “Há mồm!” Kỷ Duy Tâm trừng .

      Nhạc Trạm mím môi, vạn phần vui mà đem miệng mở ra, nhìn thấy Kỷ Duy Tâm lại trừng mắt muốn quát, vội vàng đem miệng mở lớn hơn ít, nhe răng cho nàng xem.

      Hai hàng răng chỉnh tề, chỉ có điều là răng cửa thiếu mất cái, tạo thành cái động đen thùi lùi.

      Kỷ duy tâm: Phốc……

      Nhạc Trạm lập tức ngậm miệng lại, đỏ mặt vừa thẹn vừa bực mà trừng nàng, Kỷ Duy Tâm cười lăn lội lên chăn, Nhạc Trạm ủy khuất mà nhìn nàng, đôi mắt từ từ đỏ lên.

      thở phì phì đến góc tường ngồi xổm, Kỷ Duy Tâm cười kéo : “Ta phải cười nhạo ngươi a ha ha ha…… phải…… Ha ha ha……”

      Nhạc Trạm: “!!!”

      giường lăn lộn nửa ngày mới miễn cưỡng ngừng cười, Kỷ Duy Tâm chỉnh lại sắc mặt kéo Nhạc Trạm, bị thở phì phì mà hất ra.

      Nàng nghiêm túc: “Đừng nháo!”

      Nhạc Trạm phục mà hừ tiếng, rốt cuộc là ai nháo!

      Cười đến mặt nhăn nhúm hết lại, Kỷ Duy Tâm hít sâu hơi, xoa eo quát: “Mau lăn lại đây cho lão tử!”

      mới lẩm bẩm lầm bầm mà dịch lại đây, dường như giận dỗi mắt cpmf chịu nhìn nàng.

      “Đem miệng mở ra.”

      Nhạc Trạm bĩu môi liếc mắt nhìn nàng cái, ánh mắt thực hoài nghi, Kỷ Duy Tâm vội bảo đảm: “Lần này ta nhất định cười ngươi.”

      do dự mà nhìn nàng trong chốc lát, nghe lời há miệng ra.

      Kỷ Duy Tâm: “……” Tại sao vẫn rất muốn cười phá lên thế?

      Nàng nỗ lực nghẹn cười, gõ gõ cái răng khác của Nhạc Trạm, phát đều rất chắc chắn, lúc này mới yên tâm. “Được rồi, có việc gì, cái khác vẫn tốt.”

      Nhạc Trạm lại rầu rĩ vui mà chui vào trong ổ chăn. Lúc này Kỷ Duy Tâm cũng rất mệt mỏi, ngáp cái đem mũ phượng đầu gỡ xuống, cởi áo ngoài, mặc trung y màu đỏ nằm xuống ở bên cạnh .

      Ánh nến lay động, mảnh yên tĩnh trong phòng.

      biết sau bao lâu, Nhạc Trạm nhô đầu ra liếc mắt nhìn người bên cạnh cái, thấy nàng ngủ rồi, mới dè dặt đứng dậy, rón rén bước xuống giường tay. lấy ra viên thuốc màu đen từ cái cái hộp , tới phía sau bình phong mặt nhét vào miệng của hắc y nhân.

      Sau khi xong việc lại lặng lẽ bò lên giường, xốc chăn người Kỷ Duy Tâm lên chui vào, sau đó dịch gần ít, ở trong chăn lặng lẽ đem nàng kéo vào trong lòng. Chốc lát lại hôn trán nang cái, mới vừa lòng mà nhắm mắt lại.

      Ai, chờ mong đêm động phòng hoa chúc này a……

      ●ω●

      Nắng sớm xuyên qua cửa sổ, nghiêng nghiêng chiếu vào trong phòng. Hỉ đuốc đỏ ở bàn sớm tắt, giá cắm nén biến dạng thành hình thù kỳ quái.

      Trong lúc mơ mơ màng màng, Kỷ Duy Tâm cảm giác được có thứ gì đó bò tới bò lui ở người mình, ngứa, làm phiền người khác mà. Nàng trở mình, cái loại cảm giác này liền biến mất, nhưng bao lâu lại xuất .

      Nàng theo bản năng phất tay đánh cái, đồng thời mở mắt. Xốc lên chăn xem, thấy người mình vẫn là áo cưới ngày hôm qua, mà bên cạnh…… Phình phình đây là cái thứ gì?

      Nàng nhíu mày nhìn về phía Nhạc Trạm, nhắm chặt hai mắt, tựa như còn chưa ngủ tỉnh. Nàng liền bất động thanh sắc mà nhìn như vậy, lát sau, chỉ thấy mí mắt giật giật, con mắt lặng lẽ mở ti hí, sau khi đối mặt với Kỷ Duy Tâm sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại.

      Quả nhiên!

      Kỷ Duy Tâm lạnh lùng nhìn chằm chằm , được bao lâu Nhạc Trạm chịu đựng nổi, mở mắt ra vẻ mặt lấy lòng nhìn Kỷ Duy Tâm: “Nương tử ~~~”

      Kỷ Duy Tâm hừ tiếng quay mặt , để ý đến nữa.

      Nhạc Trạm thấy nàng tức giận lập tức dán mặt vào nàng cọ tới cọ , còn đem đầu chôn ở hõm vai nàng dùng sức ngửi: “Nương tử, người nàng thơm quá……”

      Kỷ Duy Tâm ngượng ngùng trận, duỗi tay đẩy : “Tránh ra tránh ra!”

      Nhạc Trạm dính nàng như kẹo kéo, bàn tay cũng bắt đầu thành , ở người nàng sờ tới sờ lui ăn đậu hũ: “Nương tử thơm quá ~~~ mềm ~~” xong! Răng lại lọt gió!

      Kỷ Duy Tâm bực mình, dùng sức bẻ cổ tay , tức khắc hét thảm tiếng: “A a a ~~~ đau! Nương tử thôi! Ngao!!!”

      Bên ngoài tiếng cười trộm của nha hoàn mơ hồ truyền vào, Kỷ Duy Tâm cảm thấy mất mặt, bỏ tay ra, xoay người chuẩn bị xuống giường.

      “Khụ khụ……” Ở đằng sau bình phong bỗng vang lên vài tiếng ho trầm thấp, động tác của hai người đều cứng đờ, sau đó nghe thấy có người : “Tại hạ phải là cố ý quấy rầy, nhưng mà sáng sớm, nếu nghe được cái gì đó tốt lắm đâu.”

      Kỷ Duy Tâm: “……” Huynh đài ngươi nghĩ quá nhiều rồi!

      Kỷ Duy Tâm xoay người xuống giường, muốn xem thương thế của , lại bị Nhạc Trạm kéo lại, gọi nha hoàn tới hầu hạ nàng rửa mặt, chính mình tới. “Nương tử, nàng rửa mặt trước , ta xem .”

      tại bộ dáng này xác thể gặp người, Kỷ Duy Tâm khó có được lần tranh cãi cùng , ngoan ngoãn mà rửa mặt thay quần áo.

      Hắc Minh vừa tỉnh liền phát cả người mềm như bông, chút sức lực đều sử dụng được, chắc chắn là bị hạ dược. hối hận vô cùng, tối hôm qua còn tưởng rằng nương này là ngốc tử, tại nghĩ đến, chính mình dưới cái loại tình huống này tùy tiện tin tưởng người xa lạ, cũng tránh khỏi quá sơ suất. Tuy rằng tin tưởng nàng là đường sống duy nhất lúc ấy.

      Sau đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Vì sao nàng lại trị thương cho ? Hắc Minh nghĩ trăm lần cũng ra.

      Ngoài bình phong truyền tới tiếng bước chân thong thả, trầm ổn, Hắc Minh đoán hẳn là nam nhân vừa rồi.

      Quả nhiên, bao lâu liền thấy nam nhân vòng qua bình phong xuất , người chỉ mặc áo ngủ màu trắng, tóc hơi loạn, lại khó nén được khí chất bất phàm. Người tới lấy quạt xếp che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, ánh mắt sắc bén phi thường.

      Hắc Minh trong lòng nhảy dựng lên, cũng nháy mắt hiểu đến tột cùng là ai hạ độc mình. Có người bất phàm như vậy ở bên người, trách được nương kia ngốc như vậy còn có thể sống tốt được.

      Đoán được mình hẳn là còn đường sống, Hắc Minh ngược lại thản nhiên. Làm sát thủ, tùy thời đều chuẩn bị sẵn sàng gặp Diêm Vương.

      Nhạc Trạm ở phía sau giường ngồi xuống, mở miệng hỏi: “Ai phái ngươi tới?”

      “Quy tắc giang hồ, thân phận của cố chủ chưa bao giờ để sát thủ chúng ta biết được.” Lời này ra là .

      “Vậy các ngươi liên lạc như thế nào?” Nhạc Trạm ngửa về phía sau, nửa dựa vào giường, chân dài vắt chéo, tư thái ưu nhã, thanh thản.

      Hắc Minh lời ít ý nhiều: “Người trung gian.” Loại quy củ này mọi người giang hồ đều biết, cũng có gì để dấu diếm.

      “Ta đương nhiên biết là có người trung gian.” Nhạc Trạm là người có gì ngoài kiên nhẫn đương nhiên bực mình tiếp tục hỏi, “Ta muốn hỏi chính là, người trung gian là ai.”

      Hắc Minh cười lạnh: “Ngươi cảm thấy ta sao?”

      “Biết ngươi . Như vậy, đổi vấn đề khác.” Nhìn sâu vào trong mắt đối phương, phe phẩy cây quạt hai cái, Nhạc Trạm cười, “Mục tiêu ở dưới chân núi là ai?”

      Hắc Minh tức khắc trong lòng chấn động. Vô Thường Môn lần này tiếp nhận đơn hàng lớn, mục tiêu rất đông, dính líu đến rất nhiều người, cho nên môn chủ mới cố ý đem đơn hàng này cho phó môn chủ là phụ trách, cũng bởi vì thế, nên mới phá lệ đem thân phận của cố chủ để lộ cho . nghĩ tới, lại biết! như vậy, hành động đêm qua bị bọn họ biết từ lâu, trước tiên chuẩn bị, cho nên mới có thể thất bại?

      Trong mắt lóe lên tia khiếp sợ, lại bị Nhạc Trạm vừa lúc nhìn thấy. cười đắc ý: “Vẫn chịu sao?”

      Hắc Minh nhấp môi, rên tiếng.

      Nhạc Trạm cười đứng dậy, nhàn nhã bước ra ngoài: “Vậy ủy khuất các hạ tạm thời ở chỗ này thời gian.”

      Lúc sắp qua bình phong bỗng nhiên dừng lại, xoay người : “Xin khuyên ngươi câu, cần phí tâm tư đào tẩu, ta cho ngươi ăn là tiêu dao hoàn dùng mười loại đại nhuyễn tán mà thành, lần đầu tiên dùng, còn biết hiệu quả thế nào đâu..”

      giảo hoạt mà chớp mắt: “Giải dược ta còn chưa làm, vừa lúc bắt ngươi làm thử nghiệm.”

      Hắc Minh thiếu chút nữa phun ra búng máu.

      Đậu má, mười loại đại nhuyễn tán là các loại khác nhau, lấy từ các nguồn gốc khác nhau, hiệu dụng cũng khác nhau, cái gì mà bảy trùng, mười hương, bách hoa…… Lung tung rối loạn! Trộn lại với nhau rốt cuộc là thành cái thứ gì! □□ thể dùng loạn đâu! Còn có chút đạo đức nào vậy!
      thuyt, Alice Huynh, ly sắc21 others thích bài này.

    3. Heysky

      Heysky Well-Known Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      275
      Tin buồn: Từ tuần sau, mình hết rảnh nên thể 01 chương/ngày được nữa. Mình edit 2 chương/tuần nha.
      LyLy Mai, B.Cat, Dung Nguyễn 19952 others thích bài này.

    4. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Chưa thấy a nam chính nào bị rụng răng cửa như này :013:
      Heysky thích bài này.

    5. Heysky

      Heysky Well-Known Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      275
      ☆Chương 08: Nương tử tha mạng (Hoàng đế và Đức phi)

      Editor: Lạc Y

      Tác giả có lời muốn :

      Sửa lại thành hoàng đế cùng Đức phi ~O(∩_∩)O~

      Khi Nhạc Trạm trở lại, Kỷ Duy Tâm mặc quần áo xong, ngồi ở trước bàn trang điểm để nha hoàn chải đầu giúp. bàn trang điểm thượng có cái hộp gỗ đỏ, bên trong là mười mấy cái trâm cài, bộ diêu được xếp chỉnh tề, Kỷ Duy Tâm chán đến chết mà gẩy tới gẩy lui, hiển nhiên đối với mấy thứ kia hề hứng thú.

      Nhạc Trạm vội vàng rửa mặt, đem quần áo mặc lên, ngay cả nút thắt cũng chưa thắt xong liền lo lắng mà chạy tới, lúc tới bên cạnh Kỷ Duy Tâm lại bỗng nhiên thả chậm bước chân, đối với nha hoàn ra hiệu im lặng, tiếp nhận ngọc sơ trong tay nàng, xua xua tay bảo nàng ra ngoài.

      Kỷ Duy Tâm thấy động tác chải đầu của nha hoàn ngừng trong chốc lát, nhưng thực mau liền tiếp tục, thậm chí còn thoải mái hơn trước, nàng cũng nghĩ nhiều, tiếp tục nhìn chằm chằm những cái kim bộ diêu đến phát sầu.

      Nhiều đồ như vậy làm sao mà mang hết, làm gãy cổ mất!

      Ở bên trong chọn nửa ngày, cuối cùng cũng chọn được cái trâm kiểu dáng đơn giản nhất đưa về phía sau, “Chọn cái này , cái khác đều đeo.”

      Nhạc Trạm kỳ quái hỏi: “Vì sao?”

      Kỷ Duy Tâm chấn kinh quay đầu lại, nhìn thấy quần áo lộn xộn của người nào đó, nhất thời bực mình: “Ngươi ở đây từ khi nào?” Hết hồn! Nhất định là muốn nhân lúc nàng chuẩn bị đánh lén!

      “Vừa mới.” Nhạc Trạm đối với nàng cười ôn nhu, động tác cũng thập phần nhàng, chậm rãi, “Nương tử, ta chải có được ?”

      Hồi tưởng lại vừa rồi cảm giác cũng tồi, Kỷ Duy Tâm híp mắt, cười như cười, tay phải gõ bàn trang điểm câu được câu . “Ta , thủ pháp của ngươi thuần thục đấy!”

      Đem lời này trở thành khích lệ, Nhạc Trạm trong lòng vui miễn bàn: “Nào có nào có, nương tử quá khen!”

      thiếu nữ nhân chải đầu !” Kỷ duy tâm tiếp tục ngoài cười nhưng trong cười. Đừng hiểu lầm, nàng phải là ghen, chỉ là cho phép mình đội nón xanh mà thôi!

      Tròng mắt vừa chuyển, Ninh Vương điện hạ lập tức nghiêm túc phủ nhận: “ có! Ta là cùng hoàng huynh học! !”

      Hoàng đế bệ hạ cùng Đức phi nương nương phu thê tình thâm, Đức phi vào cung mấy năm qua, hai người vẫn luôn cầm sắt hòa minh*, cử án tề mi*, hoàng đế vẫn thường vì nàng vẽ lông mày, chải tóc, chính là giai thoại được dân gian lưu truyền rộng rãi.

      Chuyện này Kỷ Duy Tâm cũng biết đến, nhưng nàng lại nghe ra giọng điệu dối trá ràng. Nàng cười lạnh, cũng lời nào, nhìn chằm chằm . Nhạc Trạm chống đỡ được bao lâu, liền thấp người ngồi xổm ôm chân nàng cười lấy lòng: “Nương tử, ta cái này nàng có thể đừng tức giận hay ?”

      Vẻ mặt của cẩn thận, đáy mắt lại tựa như có tia chờ mong?

      Kỷ Duy Tâm hồ nghi mà nhìn chằm chằm : “Ngươi .”

      “Ta có biểu muội, đặc biệt dính ta, nàng thích ta giúp nàng chải đầu, ta luyện tay nghề nhiều liền tốt.” xong chờ mong đầy mặt mà nhìn Kỷ Duy Tâm.

      Nương tử, mau tức giận ! Mau ghen !

      “À” Kỷ Duy Tâm để bụng xoay người, “Tiếp tục .”

      Lần này Nhạc Trạm nóng nảy, đem thân mình nàng xoay lại, “Nương tử, nàng ăn giấm sao?” Ta nhiều soái khí như vậy, phong lưu phóng khoáng, xinh đẹp như hoa, nàng lại chút cũng lo lắng ta bị nữ nhân khác cướp ?! Quả thực thể tin nổi!

      “Ai nha, còn phải chỉ là giúp biểu muội chải đầu sao, ta khoan dung rộng lượng, lòng dạ chứa cả thiên hạ như vậy, sao lại để ý?” Kỷ Vương phi cười đến là đoan trang.

      Nhìn chằm chằm vẻ mặt của nàng hồi lâu, phát nàng tức giận, Ninh Vương điện hạ cực kỳ thất vọng, rầu rĩ vui bĩu môi, đem nàng xoay trở về. Qua lát lại chưa từ bỏ ý định mà đem đầu tiến về phía trước, “Nương tử, nàng ăn giấm sao?”

      thể kiên nhẫn diễn lại lần vai thê tử rộng lượng, Kỷ Duy Tâm tát vào chán cái: “Lại dong dài nữa cẩn thận ta đánh ngươi!”

      Nghẹn khuất lại buồn bực, Ninh Vương điện hạ thực vui!

      Kỳ vì biểu muội chải đầu là gạt người, nhưng mà câu mình học cùng hoàng huynh kia lại là .

      Năm đó lúc Đức phi nương nương mới vừa vào cung, Nhạc Trạm còn , từng thấy quá lần hoàng huynh vì Đức phi búi tóc. Lúc đó hoàng huynh cũng mới học, bàn trang điểm thượng bày những bức tranh sai người họa, dạy từng bước , học đến đâu dùng đến đó. Loại phu thê gian lạc thú, ngọt ngào lại triền miên này, toàn bộ quá trình Nhạc Trạm đều tỏ ra bàng quan, lúc ấy trong lòng có bao nhiêu hâm mộ, đối với cái búi tóc kia ấn tượng có bao nhiêu khắc sâu.

      Hình ảnh trong gương đồng rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái, nhưng Nhạc Trạm nhìn thấy thân thủ búi tóc của mình, trong lòng muốn có bao nhiêu thỏa mãn liền có bấy nhiêu. khoa tay múa chân chọn cho Kỷ Duy Tâm vài cây kim thoa, lại tùy tay ném xuống, xoay người chạy về trong buồng, thực mau lấy ra cây trâm nạm huyết ngọc phượng.

      “Nương tử, đây chính là đồ gia truyền của chúng ta! Mẹ chồng nàng để lại cho nàng đấy!”

      Đem trâm cắm lên mái tóc đen nhánh của nương tử, Ninh Vương điện hạ thấy đẹp đến muốn phun bong bóng.

      Loại cảm giác này kì diệu! lời nào kéo Kỷ Duy Tâm tới đối diện tự mình thưởng thức, vui vẻ duỗi cánh tay sang ngang: “Nương tử, mau giúp ta mặc !” Sáng sớm hạnh phúc, nương tử xinh đẹp, ôn nhu hầu hạ mình mặc quần áo, rửa mặt gì đó, ngẫm lại liền nhịn được lệ rơi đầy mặt ah ah!

      Đáng tiếc nương tử trang điểm xinh đẹp xong lòng muốn soi gương bị cắt đứt, kiên nhẫn mà đẩy ra: “Ngươi có tay sao sao!”

      Ninh Vương điện hạ ủy khuất: “Nương tử, nàng vong ân phụ nghĩa!”

      ●ω●

      Lão đệ đệ nhà mình hơn hai mươi tuổi rốt cuộc cũng gả được ra ngoài, tâm nguyện nhiều năm của Hoàng đế bệ hạ cuối cùng cũng thành, đêm đó cùng văn võ bá quan uống rượu đến tận khuya, hạ lệnh miễn hai ngày lâm triều, thậm chí ngay cả hoàng cung cũng chưa về, mang theo lão bà trực tiếp ở trong phủ Ninh Vương.

      Đức phi nương nương đương nhiên là bồi hoàng đế, lúc sáng sớm, hai người cầm tay dạo ở trong hoa viên, ngẫu nhiên giúp đối phương sửa sang lại đầu tóc và quần áo bị gió thổi loạn, khép mi giương mắt gian đều hòa tan được ôn nhu và triền miên.

      Tưởng rằng đêm động phòng hoa chúc tân lang, tân nương muốn lăn lộn phen, ngày thứ hai nhất định dậy muộn, ai ngờ hai người vừa mới tản bộ lát, bị thanh cực kỳ bi thảm của đệ đệ nhà mình phá hủy phong cảnh.

      “Ngao ~~~ nương tử, chút! Đau quá đau quá!”

      “A a a! bỏ, bỏ, bỏ!!!”

      “Ô ô ~~~ nương tử ta sai rồi, ta dám nữa, nàng mau buông tay!”

      ……

      Hoàng đế bệ hạ che mặt, mới sáng sớm, là mất mẹ nó mặt!

      Đức phi nương nương nhìn vẻ mặt xấu hổ của Hoàng đế bệ hạ, buồn cười, cầm lấy tay , tiếng động mà an ủi. Hoàng đế nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu như nước.

      Hai người liếc mắt đưa tình, phía sau là tiếng bước chân hỗn độn, thâm tình nhìn nương tử nhà mình, Hoàng đế bệ hạ vung tay lên, vừa lúc chặn đệ đệ mình nhào tới.

      “Hoàng huynh cứu ta!!! Nương tử muốn giết ta!!!”

      Kỷ Duy Tâm đuổi theo , xa xa thấy Hoàng Thượng cùng Đức phi nương nương liền thả chậm bước chân, xách theo tà váy vướng víu bước nhanh tới, cúi người hành lễ: “Dân nữ Kỷ Duy Tâm tham kiến Hoàng Thượng, Đức phi nương nương.” Còn có thích ứng thân phận tân nương, quên sửa miệng.

      Nhạc Trạm tránh ở đằng sau hoàng huynh uy vũ của , câu đầu nhắc nhở nàng: “Nương tử, nàng sai rồi, nàng nên xưng là thần thiếp.” Sau đó bị Kỷ Duy Tâm trừng mắt cái.

      Đem đệ đệ có chút tiền đồ nào của mình giữ lại, Hoàng đế bệ hạ cực kỳ đau đầu, “Ngươi lại nháo cái gì?”

      Nhạc Trạm thập phần ủy khuất, nắm tay ủy khuất lên án: “Ta nháo! Ta thấy nương tử ăn mặc quá dườm dà mà đường có phương tiện gì, liền hảo tâm muốn ôm nàng tới đây, nàng cảm kích, còn đánh ta!” Hoàng huynh mau thay ta lấy lại công đạo ô ô ô!

      Hoàng đế bệ hạ trăm công ngàn việc mới lười nhúng tay vào tình thú vợ chồng của bọn họ, chỉ là nhìn thấy khăn che mặt rất tò mò: “ yên lành mang cái này làm gì?”

      Đương nhiên là vì che răng cửa !

      Ninh Vương điện hạ lập tức che miệng, thẹn thùng mà liếc nhìn Kỷ Duy Tâm cái, bộ dáng muốn mà lại thôi, giống thiếu nữ hoài xuân!

      cố ý dối, Hoàng đế bệ hạ đương nhiên hiểu lầm, xấu hổ mà khụ tiếng.

      Đức phi nương nương ở bên che miệng cười trộm, mặt Kỷ Duy Tâm đều đỏ, lại hung hăng trừng mắt nhìn Nhạc Trạm. Kỳ nàng muốn trực tiếp động thủ hơn, nhưng mà trước mặt Hoàng thượng đánh đệ đệ ruột của ? Nàng có cái lá gan đó!

      Chính lúc xấu hổ, Đức phi nương nương cười tủm tỉm mà giữ chặt tay nàng: “Duy Tâm à, về sau chúng ta chính là người nhà, cần câu nệ, đem Hoàng Thượng và bổn cung như ca ca và tẩu tẩu là được.”

      Kỷ Duy Tâm cảm kích mà nhìn nàng: “Tạ nương nương.”

      Người nào đó lại sợ chết mà nhắc nhở: “Nương tử, lấy chồng theo chồng, ngươi cùng ta cùng nhau kêu hoàng huynh và hoàng tẩu.”

      Kỷ Duy Tâm vừa định trừng , Đức phi nương nương lại đột nhiên nghiêm mặt : “ thể hồ nháo! Xưng hô này thể gọi bậy, nếu bị người khác nghe thấy phiền toái.”

      Tiếng “Hoàng tẩu” của Ninh Vương chỉ có Hoàng Hậu mới gánh được, nàng chỉ là phi tử, việc này nếu bị truyền ra ngoài, phải gánh tội danh rất lớn.

      Hoàng đế lại làm bộ để ý lắm: “Đều là người trong nhà, gọi tiếng có gì ngại ngùng? Dù sao ở trong lòng trẫm, cũng chỉ có nàng mới có thể xứng với tiếng‘ hoàng tẩu ’ này.”

      Đức phi nương nương cảm động đến lệ quang lấp lánh, nàng liếc mắt đưa tình nhìn hoàng đế: “Tâm ý của chàng cũng là lòng của ta, trời biết đất biết chàng biết ta biết.”

      Hoàng đế cười đem nàng ôm vào trong lòng, động tác ôn nhu vỗ vỗ lưng nàng, trong mắt lại ánh lên kiên định: “ ngày nào đó trẫm cho tất cả người trong thiên hạ đều biết.”

      Kỷ bóng đèn hâm mộ đến mức hai mắt đều hơi đỏ. Tướng công có tiền đồ nhà nàng lập tức bu lại, hứng thú bừng bừng mà đề nghị: “Nương tử, nàng có phải hâm mộ hay ? Ta cũng có thể ôm nàng!” xong liền vui vẻ dang tay ôm ấp, lại bị Kỷ Duy Tâm nhéo miếng thịt eo phen.

      “Ngao ~~~” Lại là tiếng kêu thảm thiết như thọc tiết heo.

      Hoàng đế bệ hạ hung tợn mà trừng cái, là mất hứng!
      thuyt, Alice Huynh, ly sắc17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :