1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ta tưởng ta sẽ khắc chết tướng công-Nhất Tự Mi (update chương 1̀5)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Heysky

      Heysky Well-Known Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      275
      Mình search chỉ có convert thôi bạn ạ. Có wattpad nhưng hình như cũng là convert.

    2. Heysky

      Heysky Well-Known Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      275
      ☆Chương 02: Trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi

      Editor:Lạc Y
      Beta: Angels Nguyễn
      Kỷ Duy Tâm tìm biểu ca Vu Lương nhờ tóm tắt sơ lược tiểu sử cá nhân của Ninh Vương điện hạ, biểu ca đầy đủ phát huy thuộc tính bát quái bậc tông sư của chính mình, đây là lần thứ ba trong tháng, lần thứ 15 trong năm thiên hạ được cập nhập lại lần nữa về chuyện cũ của “Khắc thê Vương gia”.

      Kỷ Duy Tâm sau khi nghe xong lòng đầy căm phẫn, nàng nổi giận đùng đùng vỗ bàn đứng lên, chạy vội tới chỗ mẫu thân khóc lóc kể lể: “Mẫu thân, ngươi phải vì nữ nhi làm chủ a, ô ô…… Phụ thân muốn đem nữ nhi gả cho tên Vương gia trời sinh khắc thê xui xẻo kia, nữ nhi nếu như bị khắc chết sao bây giờ? Ô ô……”

      Vu thị ngồi vào giường mỹ nhân, mặc cho nữ nhi ôm eo mình khóc đến nước mắt và nước mũi giàn giụa, lòng hề dao động, chỉ hết sức chăm chú đọc quyển binh thư trong tay.

      Kỷ Duy Tâm trong chốc lát thấy vô dụng liền ngừng nước mắt, u oán mà nhìn mẫu thân sắt đá nhà mình, lên án : “Con khóc thê thảm như vậy người nghe thấy sao?”

      Vu thị liếc mắt cái nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ khinh thường: “Nóc nhà còn chưa sụp đâu, kêu gào còn chưa đủ thê thảm.”

      Kỷ Duy Tâm giận mà dám gì, giọng lẩm bẩm câu: “Người là mẫu thân của ta sao?”

      phải.” Vu thị chém đinh chặt sắt.

      Kỷ Duy Tâm: “……”

      Vu thị lật trang sách, mắt cũng đều lười nhìn nàng cái. “Chính bởi vì ta là mẫu thân của con nên mới tay với con, nếu ta đem con ném ra phía trường thành mà khóc .”

      “Nương ~~~” Kỷ Duy Tâm thay đổi sách lược, bắt đầu lôi kéo tay áo của mẫu thân làm nũng, “Nữ nhi muốn gả cho Vương gia xui xẻo kia, vạn nhất bị khắc chết làm sao bây giờ? Nữ nhi chính là áo bông tri kỉ của người và phụ thân, người bỏ được con sao?”

      Vu thị rốt cuộc cũng nhìn nàng cái, thở dài vỗ vỗ vai nàng, Kỷ Duy Tâm trong lòng mừng thầm, nhưng ngay sau đó liền nghe thấy lời thấm thía của mẫu thân nàng: “Con ơi, con phải có lòng tin đối với chính mình, có lẽ là bị ngươi khắc chết.”

      “……” Kỷ Duy Tâm cắn chặt răng nên lời.

      Vu thị lại : “Ngươi xem hai người các ngươi xứng đôi, khắc chết ba vị hôn thê, ngươi khắc chết ba hôn phu, quả thực chính là duyên trời tác hợp!”

      “……” Chó má duyên trời tác hợp!

      “Lại , thanh danh khắc phu của con truyền khắp kinh thành, làm gì còn có gia đình nào nguyện ý cưới con vào cửa? Huống hồ con mười tám, tuổi lớn như vậy nào còn có người muốn! Ninh Vương điện hạ tuy rằng phải lựa chọn tốt gì, nhưng qua thôn này còn khách điếm đâu*, chẳng lẽ con muốn cả đời lấy chồng sao?”

      *Qua thôn này còn khách điếm đâu: ý là qua dịp này còn cơ hội thứ hai đâu

      “Sư thầy mệnh con khắc phu vượng tử, vốn dĩ nghĩ khắc chết trượng phu cũng có gì, chỉ cần sinh hạ đứa con trai tuổi già liền có chỗ dựa vào. Nhưng mệnh này của con quá ngạnh, còn chưa vào cửa liền đem hôn phu khắc chết, nào có cơ hội sinh nhi tử? tại vừa đúng lúc đụng tới người cùng con có mệnh cách giống nhau, hai người các con ở cùng chỗ chừng có thể triệt tiêu cho nhau. Nếu triệt tiêu được, nhìn như vậy hẳn là cũng có thể chịu thời gian, ngươi nắm chặt khoảng thời gian này sinh đứa con trai, nếu bị khắc chết cũng quan trọng.”

      Vu thị trong mắt bỗng nhiên ra tia hưng phấn, “Kỳ ta và phụ thân ngươi rất muốn nhìn xem, hai ngươi rốt cuộc mệnh ai ngạnh hơn.”

      Kỷ Duy Tâm: “……” Đây mới thực là mục đích chân chính của người!

      “Vạn nhất ta bị khắc chết sao?”

      “Vậy cũng có cách nào. Nhưng mà Hoàng Thượng khẳng định bồi thường nhà chúng ta, chừng đem viễn cổ thần kiếm tặng cho ta.” Vu thị ánh mắt sáng lên, biểu tình mặt quả thực là gấp chờ nổi.

      Kỷ Duy Tâm tuyệt vọng, vừa nghĩ đây chắc chắn phải mẫu thân ruột thịt của mình!

      Mẫu thân chịu giúp mình, Kỷ Duy Tâm đành phải cầu lão cha.

      Buổi tối lúc Kỷ tướng quân về nhà, mới vừa đem đầu ló ra khỏi cỗ kiệu liền thấy nữ nhi khắc phủ của mình cười tủm tỉm, đứng ở cửa chờ , nhớ lại buổi sáng trước khi ra cửa nương tử nhà mình dặn dò, vội vàng đem đầu rụt trở về, phân phó : “Đem cỗ kiệu nâng vào, bổn quan muốn đường.”

      Kiệu phu: “……” Chó , nâng vào phòng thế nào được?!

      Kỷ Duy Tâm: “……” Lão cha người cũng có thể lười thế sao?!

      Kỷ Duy Tâm lại tìm ca ca nàng.

      Kỷ Trạch cực kỳ giống mẫu thân , chỉ đam mê binh pháp giống nhau, mà còn cũng dựa vào giường mỹ nhân, cũng cầm quyển binh thư dày nghiên cứu. Nghe xong Kỷ Duy Tâm thao thao bất tuyệt khóc lóc kể lể đến nửa canh giờ, ngay cả tư thế cũng chưa động chút. Chờ Kỷ Duy Tâm khóc đến giọng đều có chút khàn, mới nhàn nhạt mà : “Ừ, biết.”

      Kỷ Duy Tâm nóng vội: “Ca ca ngươi đau lòng ta sao? sợ ta bị khắc chết sao? Ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy, có ta về sau phụ thân ngược đãi ngươi ai giúp ngươi tấu !”

      Kỷ Trạch liếc mắt nhìn nàng cái, hiển nhiên đối với chuyện này thực khó chịu: “Ngươi nỗ lực khắc chết phải được rồi sao.” thay đổi cái tư thế tiếp tục đọc sách, “Dù sao hai ngươi mệnh đều ngạnh, liền liều lần .”

      “Vạn nhất so với ta ngạnh hơn, ta khắc chết được sao?” Đến lúc đó chết chính là nàng! Kỷ Duy Tâm thực khẩn cấp.

      Kỷ Trạch mí mắt đều nâng, buồn bã : “Khắc chết, liền nghĩ cách giết chết.”

      Kỷ Duy Tâm: “……”

      Nhìn xem mấy người thân nàng đều là dạng người nào vậy!

      Đầu năm nay, cha mẹ thân sinh cùng ca ca đều dựa vào được, chỉ có thể dựa vào chính mình! Kỷ Duy Tâm khẽ cắn môi, gọi tới biểu ca bát quái của mình. Vu Lương nghe xong kế hoạch của nàng liền chấn động, “Ngươi muốn cầu Ninh Vương từ hôn?”

      Kỷ Duy Tâm nghiêm túc gật đầu: “Vì an toàn cho mạng của ta và , việc hôn nhân này phải bị hủy bỏ. Nhưng mà ta tìm ra , ngươi mau đến giúp ta.” Dứt lời xong còn trịnh trọng vỗ vỗ vai .

      Vu Lương có chút khó xử: “Nhưng mà, nhìn Ninh Vương như vậy, phỏng chừng đồng ý, rốt cuộc cũng muốn thành thân như vậy.”

      Kỷ Duy Tâm nhìn bằng ánh mắt có chút ghét bỏ: “Ngươi có cách nào nên mới cố ý như vậy?”

      Vu Lương nổi giận, nghi ngờ cái gì cũng được nhưng thể nghi ngờ địa vị của ở trong giới phú nhị đại kinh thành! “Cái gì mà có cách! cho ngươi biết, ta và Ninh Vương chính là huynh đệ kết nghĩa! Ăn cơm uống rượu dạo thanh lâu như hình với bóng! Nếu phải là ta bồi , muốn ra cửa có biết !”

      “Huynh đệ kết nghĩa ngươi còn ở nơi nơi lưu truyền chuyện bát quái của ?” Kỷ Duy Tâm từ ghét bỏ nháy mắt thay đổi thành khinh bỉ.

      Vu Lương sửng sốt chút, ngượng ngùng ngồi xuống, vuốt cái mũi hắc hắc cười: “Huynh đệ tốt chính là bát quái cùng hưởng chứ sao!”

      Kỷ Duy Tâm bĩu môi, đương nhiên là tin lý do thoái thác của . Nhưng mà tuy rằng Vu Lương phải huynh đệ kết nghĩa của Ninh Vương, nhưng nếu muôn tìm cơ hội gặp lần hẳn là cũng phải là việc khó. Đám hồ bằng cẩu hữu bên người phải phú nhị đại cũng là quan nhị đại, trong đám người đó cũng có người cùng Ninh Vương có giao tình.

      “Ngươi rốt cuộc giúp hay giúp?” Kỷ Duy Tâm khí phách đập cái lên bàn hỏi.

      “Giúp, đương nhiên là giúp! Ai bảo ngươi là biểu muội của ta!” Vu Lương phe phẩy cây quạt cười tủm tỉm mà nhìn xuống dưới, hai con mắt sáng lấp lánh, lập loè tinh quang bát quái.

      ●ω●

      Gió lạnh có tin, hạo nguyệt vô biên.

      Ở Hồng Diệp lâu, có hai vị thanh tú thiếu niên ngọc diện môi đỏ ngồi ở bàn bên cửa sổ lầu hai, thân màu xanh đen vân văn áo gấm cao gầy, người còn lại dáng người xinh thân trường bào màu thiên thanh. Hai người nhìn chằm chằm qua cửa sổ nam phong quán đối diện, người mặt đầy tươi cười, người còn lại mặt mang đầy sát khí.

      Kỷ Duy Tâm nghiến răng nghiến lợi mà nhìn lúc lâu, nắm chặt tay kẽo kẹt kẽo kẹt vang. Vu Lương nhịn xuống run run chút, bất động thanh sắc mà dịch xa chút.

      Kỷ Duy Tâm đột nhiên quay đầu lại nhìn , sắc mặt lành lạnh: “Ngươi có chắc tối nay đến ?”

      “…… Chắc chắn.” Giọng Vu Lương chút, ràng có chút tự tin.

      tránh ánh mắt muốn ăn thịt người của Kỷ Duy Tâm, tiếp tục nhìn xuống phía dưới, bỗng nhiên mắt sáng ngời: “Xem! Mau xem! tới rồi!”

      Kỷ Duy Tâm nhíu mày nhìn lướt qua, dưới ánh trăng thanh lãnh, cỗ kiệu pha xa hoa dừng ở trước cửa nam phong, sau khi hạ kiệu có nam tử thân hình cao gầy xuất , thong thả ung dung mà sửa sang lại ống tay áo, sau đó cất bước yểu điệu tới cửa lớn của nam phong quán. người là ánh trăng và trường bào màu gấm, mặt ít chỉ nạm vàng thêu tường vân.

      “Ngụy quân tử!”

      Kỷ Duy Tâm căm giận mà mắng câu, đứng dậy đem Vu Lương kéo : “!”

      Vu Lương bị Kỷ Duy Tâm nắm chặt mà hấp tấp vọt vào trong nam phong quán, vừa vào cửa thấy nàng dừng lại, đoán được nàng biết tìm người ở lầu nào, lập tức tự giác chỉ đường cho nàng: “Lầu hai Vân Hoa các.”

      Vân Hoa là bài quan lớn nhất của nam phong quán, ở trong kinh thành rất có danh tiếng, Kỷ Duy Tâm đương nhiên nghe qua, liền hừ lạnh tiếng. Nàng nhấc chân lên lầu, Vu Lương vội vàng duỗi tay ra đem nàng kéo trở về.

      nãi nãi, tư thế này của ngươi là đến bắt gian hả?”

      “Đương nhiên là phải!” Kỷ Duy Tâm thể kéo ra chút, quay đầu lại lạnh lùng liếc nhìn , sát khi trong mắt xuất , “Ta tới tìm từ hôn!”

      Tay Vu Lương run lên, nhưng vẫn phụ trách túm chặt, buông tay nàng ra, nhắc nhở : “Ngươi có việc cầu người, cũng thể dùng loại thái độ này!”

      Kỷ Duy Tâm nhướng mày, “Thái độ của ta làm sao?” Đồ vô sỉ trầm mê nam sắc, thế mà còn muốn cưới nàng? Hôm nay là ngày quốc tế vui đùa gì vậy! giết là tốt rồi, còn nghĩ muốn thái độ gì?!

      Vu Lương còn chưa kịp mở miệng, nam tử quyến rũ tới, dùng loại thanh khiến người nghe nổi da gà rớt đầy đất hỏi: “Hai vị công tử thực lạ mặt, lần đầu tiên tới nơi này của chúng ta sao?”

      Kỷ Duy Tâm lạnh lùng nhìn : “Thế sao?” Tuy rằng thân hình nàng xinh, nhưng câu này thập phần đàn ông!

      Nam tử đương nhiên trải qua ít đời, mặt đổi sắc, cười tủm tỉm : “Công tử, là ngại ngùng, hôm nay chúng ta đầy khách, nhị vị ngày khác lại đến .”

      Thấy Kỷ Duy Tâm nhăn mày lại, Vu Lương đảo đảo tròng mắt, vội vàng : “Chúng ta tới đây để tìm người.”

      “À? biết nhị vị hẹn trước với vị nào?” Nam tử kia vẫn tươi cười thân thiện như cũ.

      Vu Lương chỉ lên lầu Vân Hoa, thấy nam tử kia tỏ vẻ tin, liền trầm giọng, : “Tại hạ là khai quốc hầu Vu Lương.” chỉ vào Kỷ Duy Tâm, “Vị này chính là định xa tướng quân Kỷ Trạch.”

      Nam tử kia lập tức trở nên cung kính hơn: “ ra là tiểu hầu gia và Kỷ tiểu tướng quân, hai vị nếu là tới tìm Vương gia, mời lên lầu. Nô gia dẫn các ngài lên.”

      Nam nhân kia xoay eo thon lên lầu, Vân Hoa các ở ngay đối diện đầu thang, tay giữ tay áo, tay gõ lên cửa “Lộc cộc” hai cái, cửa bên trong nhanh chóng mở ra.

      Kỷ Duy Tâm nghe được người kia hỏi: “ vào xin chỉ thị của Vương gia, tiểu hầu gia cùng Kỷ tiểu tướng quân tới tìm.”

      Bên trong trận sột sột soạt soạt chuyện thanh, chỉ chốc lát sau liền thấy nam nhân kia lắc mình tránh ra, ở bên trong ra khuôn mặt tuấn lãng nam tử, đúng là Ninh Vương.

      Lão khai quốc hầu mấy năm trước qua đời, con Vu Lương liền kế thừa tước vị, Nhạc Trạm cùng vẫn luôn có giao tình gì, lúc này tới hoàn toàn là bởi vì nghe thấy danh hào của Kỷ tiểu tướng quân. Dù sao đối phương sắp trở thành rể mình, mặt mũi nhất định là phải cho.

      Chỉ là ở trước mặt người ngoài rất có giá, biểu tình lúc này rất lãnh đạm, thái độ cự tuyệt gặp người.

      “Tìm bổn vương có chuyện gì?” hỏi.

      Kỷ Duy Tâm từ phía sau tới, sắc mặt so với còn lạnh hơn: “Có chuyện muốn cùng ngài thương lượng chút.” Thái độ chấp nhận cự tuyệt, quả thực khí phách!

      “Ngươi là……” Nhạc Trạm nhận ra , nhướng mày hỏi.

      Kỷ Duy Tâm mặt đổi sắc: “Kỷ Trạch.”

      Nhạc Trạm nghi ngờ mà nhìn : “Ngươi…… Chắc chắn?” Kỷ Trạch chính là định xa tướng quân hoàng huynh tự mình sắc phong, tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua từ xa thấy dáng người, nhưng chắc chắn phải dáng người xinh như vậy.

      Kỷ Duy Tâm há miệng thở dốc, còn chưa kịp gì, bỗng nhiên ngửi được mùi rượu nồng nặc, nàng khỏi nhíu mày.

      “Mau, mau, mau, tránh ra!!” Phía sau vang lên giọng nam rất tục tằng, ngay sau đó Kỷ Duy Tâm bị người phía sau lưng đẩy mạnh, nàng hề phòng bị lao về phía trước chút, luống cuống tay chân biết túm phải quần áo của ai.

      “Thình thịch!!” Nàng đập mặt ngã xuống đất.

      “Ai nha!!” biết cái tên vương bát đản nào đập vào người nàng.

      môi có trận đau thấu tim, nàng cùng người gần trong gang tấc mắt to trừng mắt —— phải tên Vương gia xui xẻo kia là ai!

      lúc sau phản ứng nàng hung hăng đẩy người nọ cái, người . Nàng che miệng ngồi dậy, lông mày nhíu thành đoàn. tiếng “Thịch thịch thịch” nặng nề bên tai.

      “Ai nha!!” Dưới lầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người nào đó, “Lão tử gãy chân rồi!!”
      Last edited: 5/8/18
      thuyt, ly sắc, Sô Cô la Đắng14 others thích bài này.

    3. Heysky

      Heysky Well-Known Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      275
      ☆Chương 03: Đam mê biến thái.

      Ngày hôm sau, khi Kỷ Duy Tâm mang cặp môi sưng phồng ra ăn sáng, Kỷ tướng quân cùng Vu thị đều sợ ngây người.

      “ Tiểu bảo bối, con làm sao thế này?” Kỷ tướng quân đau lòng vô cùng, đem nàng kéo qua xem tới xem lui đau lòng đến suýt khóc, “ Tiểu bảo bối, con với cha, tên nhãi ranh nào bắt nạt con? Có phải hay ca ca ngươi? Xem ta đánh chết !”

      Kỷ tướng quân liền chuẩn bị đứng dậy, Kỷ Trạch vô tội lại bất đắc dĩ : “Cha, người đừng chậu phân gì đều tạt lên đầu ta được ? Có người nào oan uổng con trai ruột như vậy sao?”

      Kỷ tướng quân tức giận, giáng chưởng lên bàn: “Ngươi ai là chậu phân? Hả? Ngươi ràng cho ta, ai là chậu phân?!!”

      Đến trọng điểm cũng làm biết cầm binh đánh giặc như thế nào?!

      Thời khắc mấu chốt vẫn là Kỷ Duy Tâm giải cứu ca ca mình: “ liên quan huynh ấy.”

      Kỷ tướng quân đau lòng lôi kéo nàng: “Tiểu bảo bối, rốt cuộc là tên vương bát đản nào làm con thành như vậy? Con cho cha, cha báo thù cho con!”

      Bình thường Kỷ Duy Tâm nhất định tự động mách cha nàng, nhưng mà tại với tình huống này nàng tương đối đuối lý, nàng cũng dám cho họ biết, bằng đến chân mình cũng bị chặt mất.

      “Cha, người đừng hỏi nữa, là tự con cẩn thận ngã.”

      Vu thị: “Ngu xuẩn!”

      Kỷ Duy Tâm ủy khuất nhìn lão cha, dùng ánh mắt lên án: Cha, ngươi nhìn nương xem! Nàng mắng con!

      Kỷ tướng quân tự xưng là con như mạng lại khụ tiếng nhìn sang chỗ khác, “Ô cái gì kia, hôm nay cháo ăn khá ngon đó nha, a ha ha ha ha ha!” Chê cười! làm gì có lá gan lớn tiếng với nương tử uy vũ của mình chứ?!

      Kỷ Duy Tâm: “……”

      Cơm nước xong, Kỷ Duy Tâm thần sắc trịnh trọng cùng cha mẹ mình thương lượng: “Cha, nương, ta nghĩ kỹ rồi, ta thể gả cho Ninh Vương.”

      “Lý do.” Vu thị bình tĩnh trước sau như.

      Kỷ Duy Tâm lộ ra biểu tình khó xử biểu tình, muốn lại thôi nửa ngày, mới ấp a ấp úng mở miệng: “Các người biết, Ninh Vương , kỳ là đoạn tụ……”

      Ba người ở đây đều sửng sốt.

      Vấn đề khác còn được, nếu là đoạn tụ nghiêm trọng. Vu thị nhíu lại, hỏi: “Con làm sao mà biết được?”

      Kỷ Duy Tâm hề có chút áp lực tâm lý nào liền bán đứng biểu ca mình: “Biểu ca !” Ngàn vạn thể cho bọn họ nàng vào nam phong quán!

      ra là Vu Lương bát quái kia , vậy có đáng tin chút nào, ba người nháy mắt đều thở dài nhõm. Cũng biết tên tiểu tử Vu Lương này lại ở chỗ nào biết được tin tức kia, đúng là chuyên gia bát quái hai mươi năm!

      Vu thị nghiêm túc nhìn Kỷ Duy Tâm, Kỷ Duy Tâm tưởng rằng được chấp nhận, liền thấy vui vẻ trong lòng. Ai ngờ Vu thị lại : “ Tiểu bảo bối, nương tin tưởng con, con xinh đẹp, đáng , thấu hiểu lòng người như vậy, nhất định đem bẻ trở về!”

      Người…… Chắc chứ???

      Kỷ Duy Tâm: “Ta chính là tin chính bản thân mình.”

      Vu thị liếc mắt nhìn tướng công mình cái, Kỷ tướng quân cực kỳ hiểu ý, lập tức bày ra biểu tình nghiêm túc, lời lẽ chính đáng : “Tiểu bảo bối, cha cũng tin tưởng con!” Thậm chí còn vỗ vỗ bộ ngực, bộ dáng “Con chính là chúa cứu thế” nhìn kỷ duy tâm.

      Điều đầu tiên trong cách sinh tồn của Kỷ thị —— bất kể vào lúc nào, mặc kệ tình huống nào, đều phải kiên định, kiên trì, kiên cường mà đứng về phía nương tử nhà mình nương tử! giải thích!

      Kỷ Duy Tâm nhìn bằng ánh mắt cầu cứu sang phía ca ca mình, Kỷ Trạch vui vẻ thoải mái gắp khối xương sườn, chậm rãi bỏ vào trong miệng, tách thịt ra, lại chậm rãi mà đem xương cốt nhổ ra, ném cho Đại Hoàng sớm chờ ở bên, xong rồi mới : “Đừng hy vọng gì ở ta, ngươi cũng phải biết, địa vị của ta ở trong cái nhà này đến Đại Hoàng cũng bằng.”

      Đại Hoàng là con chó của quản gia, thở hổn hển gặm xương, hướng Kỷ Trạch kêu “Uông” tiếng tỏ vẻ thực hài lòng đối với biểu của .

      Kỷ Duy Tâm lập tức nản lòng.

      * Ninh Vương phủ *

      Ninh Vương điện hạ phong lưu phóng khoáng, tuấn tiêu sái nằm ở giường lớn xa hoa nhà mình, đùi phải kê thành giường, vui vẻ thoải mái, chân trái cố định bằng cặp bản treo lủng lẳng ở cột giường,

      Đứng cạnh án thư là ông lão râu tóc bạc phơ, hơi hơi cúi người, tay phải cầm cái bút lông sói, tay trái đỡ tay áo, nhíu mày viết nhanh.

      Dịch Lâm ở bên nhìn chớp mắt ngòi bút bay mua, nhìn chằm chằm lúc lâu sau, rốt cuộc cũng dừng bút, ngồi dậy tới, tiếp nhận phương thuốc mới còn chưa khô mực, khiêm tốn hỏi: “Từ thái y, Vương gia của chúng tôi chân khi nào khỏi?”

      Từ thái y run run ria mép, liếc mắt nhìn : “‘ bị thương xương cốt dưỡng trăm ngày ’ chưa từng nghe qua sao! Ngoan ngoãn dưỡng thương , đủ ba tháng được!”

      Từ thái y này là người của Thái Y Viện, nhìn đương kim hoàng thượng và Ninh Vương lớn lên, bệnh nặng bệnh đều là mình chữa, bởi vì quan hệ như vậy, cho nên từ trước đến nay chuyện chưa bao giờ khách khí.

      Bởi vì hoàng đế và chủ tử nhà mình đều kính trọng ba phần, Dịch Lâm bị mắng như vậy cũng dám cãi lại, chỉ hậm hực mà ngậm miệng lại, mắt thấy tâm phiền mà ra ngoài bốc thuốc.

      Nhạc Trạm lại chẳng hề để ý: “Lão già, ta bị như vậy sinh hoạt hằng ngày có vấn đề gì ?”

      Từ thái y đối biểu tự ái của thập phần bất mãn, nghe vậy hừ tiếng, “Có thể có vấn đề gì?! Vấn đề rất lớn đó, đến sinh hoạt cơ bản cũng thể tự gánh vác, cơ bản là liệt nửa người rồi!”

      Nhạc Trạm cạn lời: “Có cần khoa trương như vậy ? Ai ta thể tự mình gánh vác?!”

      “A! Vậy ngài cho ta nhìn cái !”

      Lão già này nổi nóng ở đây, Nhạc Trạm thức thời mà hề cãi cọ với , thập phần cơ trí mà thay đổi chủ đề: “Ta này lão già, ngươi quấn cũng quá xấu !” gõ gõ cái cặp bản đùi, vẻ mặt bất mãn.

      Từ thái y lạnh mặt qua thành thạo đem dây thừng tháo ra, sau đó đặt hộp thuốc xuống phất tay áo bỏ : “Tự ngài quấn !”

      Nhạc Trạm vội vàng đỡ lấy đùi phải, nếu phải còn có dây thừng treo lên, phỏng chừng cái cặp bản liền rơi ra!

      “Ngươi cái lão già này, là……”

      Nhạc Trạm ảo não nhìn vòng ở trong phòng, tầm mắt dừng lại góc, ánh mắt sáng lên. thập phần vui sướng mà hô: “Tiểu Đào Hồng, lại đây! Đem đai lưng của ngươi tháo ra!”

      Tiểu nha hoàn hoảng sợ, kinh hoảng mà ngẩng đầu nhìn , dưới hai chân co quắp. Tiểu nha đầu này còn chưa đến cập kê lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, khuôn mặt đỏ bừng, ngón tay xoắn lại ở góc áo, biết như thế nào cho phải.

      Nhạc Trạm thúc giục : “Tháo mau lên!”

      Ở bên ngoài, các nha hoàn khác cười trộm khiến tiểu nha hoàn bên trong xấu hổ đến khóc thút tha thút thít, nức nở mà tháo đai lưng xuống, nắm chặt lưng quần, cẩn thận đem đai lưng đưa qua.

      Nhạc Trạm nhìn bộ dáng ủy khuất của tiểu nha hoàn rốt cuộc cũng cảm thấy chính mình có chút quá đáng, vì thế rút cây ngọc trâm vấn ở đầu ném cho nàng: “Đừng khóc đừng khóc, cái này thưởng cho ngươi.”

      Loại người giống chính là được dưỡng từ trong ổ vàng mà ra, xa xỉ thành tính Vương gia dùng đồ vật đương nhiên là phi thường đáng giá. Dùng cái đai lưng đáng giá văn tiền đổi lấy cái ngọc trâm có giá trị liên thành, trận mua bán này thấy thế nào cũng có lời, nhưng tiểu nha hoàn vẫn có chút ủy khuất, hai con mắt đỏ hồng cảm tạ ân, cũng bất chấp thất lễ, quay đầu chạy.

      Nhạc Trạm liếc mắt nhìn mấy tiểu nha hoàn cười trộm, tức giận mà : “Các ngươi đều lui xuống .” cũng phải là cướp cái đai lưng của nha hoàn, có cái gì buồn cười! Thần phiền phức!

      Nhưng mà chờ đến người đều hết rồi, mới hậu tri hậu giác phát ai giúp trói cái cặp bản lại! oh no!!

      Dịch Lâm đáng chết! Bốc thuốc cũng lâu như vậy?! Bổn vương muốn đuổi việc ngươi!

      ●ω●

      Khi chờ Dịch Lâm trở về, Ninh Vương điện hạ nhà mình tuấn bức người ở giường treo chân như cũ, nhưng mà lần này tựa như có điểm …… Nếu nhìn lầm, chủ tử nhà mình đùi thắt cái nơ bướm hồng nhạt?

      Đây là đam mê biến thái gì vậy?!

      Dịch Lâm đem dược giao cho hạ nhân sắc, chính mình ngồi xuống dưới ghế đẩu bên mép giường, bắt đầu báo cáo tin tức mất hai ngày tìm hiểu của mình.

      “Kỷ tiểu thư mười tám tuổi xuân xanh, lúc trước từng đính hôn ba lần, lần lượt là trưởng tử của Dương Thái úy, con trai duy nhất của Văn điện đại học sĩ, còn có tiểu giáo úy biết tên. Nhưng mà ba vị hôn phu đều trước khi thành thân liền chết thẳng cẳng.”

      “Lại là Dương Thái úy?” Ninh Vương điện hạ nhướng mày.

      Lão gian tặc này đáng thương, đôi nhi nữ đều chết ở tay phu thê bọn họ, về sau ngay cả người bị giam chung cũng có. Tấm tắc, là xứng đáng!

      sai! Ninh Vương điện hạ tôn quý của chúng ta cứ tự động, tự phát, tự giác như vậy mà đem Kỷ Duy Tâm trở thành người nhà mình! Cũng chính là người mất công hại gãy chân, nương tử chưa qua cửa của , bằng Ninh Vương điện hạ luôn luôn có thù oán tất báo Ninh Vương dễ dàng buông tha cho nàng như vậy đâu!

      Ngươi muốn hỏi làm sao biết được thân phận của Kỷ Duy Tâm? Ha hả, đương nhiên là biểu ca bát quái kia khai ra! Ninh Vương điện hạ tôn quý thừa nhận từng uy hiếp Vu Lương nếu là lời cắt tiểu JJ của đâu!

      Tưởng tượng ra chính mình phải cưới tiểu nương tử này, Ninh Vương điện hạ lập tức lộ ra biểu tình vui rạo rực. Tiểu nương tử này thực kiên cường, chỉ có bị khắc chết, mà còn khắc phen.

      Hắc hắc, có ý tứ! Hoàng huynh bao giờ lo lắng ta cưới phải tiểu tức phụ đâu!

      Dịch Lâm liếc mắt nhìn biểu tình của chủ tử mình cái, lật tức ghê tởm mà run lên ba lần. Thân ái chủ tử của ta, người đường đường là Vương gia cười đến đáng khinh như vậy làm thất vọng Hoàng đế bệ hạ luôn thương người sao?

      “Vương gia?” thử gọi tiếng, “Ngài còn muốn tiếp tục nghe ?”

      Ninh Vương điện hạ sung sướng đáp: “Có, tiếp tục đo.”

      Vì thế huynh đệ Dịch Lâm ngay thẳng khó có được bát quái lần, phổ cập cho chủ tử nhà mình về chuyện cũ của “Khắc phu tiểu thư”. Sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn , muốn lại thôi.

      “Vương gia, ngài…… Xác định muốn cưới Kỷ tiểu thư?” Thuộc hạ sợ ngài theo vết xe đổ của ba người xui xẻo kia nha! Lúc này mới bị gãy chân, về sau thành thân chắc chắn tánh mạng khó giữ!

      “Vô nghĩa!” Ninh Vương điện hạ liếc cái, “Ta cưới nàng cưới ngươi nha?”

      Dịch Lâm: “……”

      Ngài tưởng tượng đẹp quá! Ta thà chết chứ chịu khuất phục!!!

      Bên này Ninh Vương điện hạ biết lại nghĩ tới cái gì, cười đến vẻ mặt dâm đãng, Dịch Lâm yên lặng dời mắt, trộm về phía cửa. muốn thần biết quỷ hay biến mất, chủ tử nhà mình bỗng nhiên quay đầu tới, liếc mắt cái tìm được vị trí của .

      Chỉ nghe thập phần vui sướng mà phân phó: “Làm cho bổn vương bộ quải trượng, làm xinh đẹp chút!”

      Xinh đẹp? Dịch Lâm lâm vào trầm tư, cầu giống như cái thắt nơ bướm kia sao?
      Last edited: 25/7/18
      Lim-0403, thuyt, Alice Huynh20 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Bên WP bạn ơi, phải wattpad. Tại mình thấy có người edit rồi nên cho bạn biết thôi. Hehe.

    5. Heysky

      Heysky Well-Known Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      275
      ☆Chương 04: Con rể tới cửa.

      Editor: Lạc Y

      Tin tức Ninh Vương bị ngã gãy đứt chân lan truyền khắp kinh thành nhanh, Kỷ tướng quân cùng Vu thị cũng nghe tới, kế hoạch của bọn họ chính là đợi khi nào đến Ninh Vương phủ thăm hỏi tỏ vẻ an ủi phen, nghĩ tới Ninh Vương gãy chân nhưng tự mình tìm tới cửa.

      Ninh Vương ngồi cỗ kiệu xa hoa của mình vào phủ tướng quân, sau khi hạ kiệu, tiếp nhận quải trượng* từ trong tay tôi tớ, dùng chân mà vào cửa lớn của phủ tướng quân.

      *Quải trượng: có lẽ là loại nạng.

      Bởi vì phía trước cũng có người thông truyền, thậm chí ngay cả cái bái thiếp gì đó cũng có, gia đinh trông cửa của phủ tướng quân phủ căn bản nhận được chỉ thị từ bên , vài người vây ở chỗ vừa cắn hạt dưa vừa kể chuyện bát quái về chân của Ninh Vương rốt cuộc bị gãy như thế nào.

      Nào ngờ trước được nhân vật chính của câu chuyện bát quái đột nhiên chống gậy, tác phong giống hệt nhau mà từ xuất , tất cả mọi người đều sợ ngây người.

      lúc sau mới phản ứng lại, người nhất bị gia đinh lớn tuổi đẩy cái, lập tức ném hạt dưa xuống chạy vào bên trong, vui sướng mà lướt qua Ninh Vương điện hạ, còn quay đầu lại cười hì hì vẫy tay với , rồi tạo tư thế “Cố lên” .

      Ninh Vương điện hạ thở hồng hộc nhìn tiểu gia đình chạy nhanh như thỏ, thập phần muốn ném quải trượng .

      Cũng may hôm nay Kỷ tướng quân ở nhà nghỉ ngơi, nghe thấy hạ nhân tới báo, tuy rằng hiểu chuyện gì, nhưng vẫn lập tức chạy ra nghênh đón, trong lòng thầm phỏng đoán Ninh Vương này phát điên chuyện gì.

      Kỷ tướng quân mời Ninh Vương ngồi, phân phó hạ nhân pha trà.

      Vương gia kiên cường, tự lập tự cường nhảy đoạn đường như vậy, giờ phút này mồ hôi đầy đầu. nâng ly trà lên, cũng mặc kệ lễ tiết, liền tu ừng ực ừng ực. Kỷ tướng quân thiếu chút nữa thốt lên câu “Sảng khoái!”

      Uống trà xong, Vương gia kiên cường lại từ cổ tay áo lấy ra tới chiếc khăn gấm, lịch văn nhã mà lau mồ hôi, sau đó lại đem khăn gấm tỉ mỉ gấp gọn lại, thả vào trong tay áo. Cuối cùng sửa lại vạt áo, cổ tay áo. Tất cả đều gọn gàng, mới cùng Kỷ tướng quân ôn hòa cười , chào hỏi, Kỷ tướng quân còn chưa kịp đáp lời, thẳng vào chủ đề hỏi: “Kỷ tiểu thư có ở trong phủ ?”

      Kỷ tướng quân sửng sốt hạ, đáp: “Có ở, chỉ là biết Vương gia tìm tiểu nữ có chuyện gì?”

      Nhạc Trạm lại cười tao nhã: “Cũng có chuyện gì quan trọng, chính là muốn tìm Kỷ tiểu thư tâm , dù sao chúng ta cũng sắp thành thân, tình cảm tăng tiến chút cũng tốt.”

      “Vậy vi thần phái người gọi nàng.” Kỷ tướng quân đứng dậy gọi hạ nhân tiến vào.

      Nhạc Trạm cũng theo đứng dậy, “ cần bắt nàng chuyến, ta qua là được.”

      Kỷ tướng quân lại sửng sốt, Vương gia rốt cuộc muốn làm gì.

      Khi hạ nhân dẫn Ninh Vương vào tiểu viện của Kỷ Duy Tâm, nàng ngồi ghế dưới gốc cây lê ở cạnh hồ nước ngủ trưa. Mái tóc đen như thác nước rũ ở bên, theo làn gió mà từ từ lay động, tựa như tiên nữ trời.

      Mãn viên lê hương, Nhạc Trạm cầm lòng đậu mà hít sâu hơi.

      Hạ nhân muốn qua gọi tiểu thư nhà mình tiểu thư dậy, lại bị Vương gia ngăn lại, quay đầu lại, nhìn Vương gia nhàng lắc lắc đầu, mặt còn cười đến xuân tâm nhộn nhạo.

      ●ω●

      Kỷ Duy Tâm ngủ giấc là sảng khoái.

      Ngày ngày nàng đều ở chỗ này ngủ trưa, lúc chính ngọ ánh sáng vừa lúc bị bóng cây che khuất, nhưng đến buổi chiều mặt trời ngả về Tây, ánh sáng liền ngăn được, cho nên chính lúc ấy nàng tỉnh lại. Nhưng hôm nay, tựa như ngủ chưa đủ giấc.

      Nàng mơ mơ màng màng gian duỗi eo, cảm giác tựa như chạm vào vật thể mềm mại nào đó, mắt mở to cái, đập vào mắt là mảnh vải màu nguyệt bạch, trông giống như nửa cái tay áo.

      Lúc này đầu óc nàng mới từ từ xoay chuyển, sửng sốt hơn nửa ngày mới phản ứng lại, vừa quay đầu, lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt tuấn, tươi cười.

      Nàng bỗng chốc ngồi dậy: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

      Nhạc Trạm chậm rãi thu hồi tay, bên bả vai cử động, bên cười nhu tình như nước về phía nàng.

      Chuông cảnh báo trong lòng Kỷ Duy Tâm kêu vang, vẻ mặt phòng bị mà nhìn chằm chằm: “Ngươi muốn làm gì?”

      Thằng nhãi này nhất định là tới báo thù! Nhất định là muốn khắc nàng!! Rắp tâm quả thực bất lương!!! mỏng manh đáng thương của nàng tựa hồ còn hơi đau…… …….....

      “Ta đến xem nàng nha.” Nhạc Trạm cười ôn tồn lễ độ, “Nương tử ~~~”

      Kỷ Duy Tâm run run, tức giận trừng : “Ai là nương tử của ngươi?! Ai cho phép ngươi kêu như vậy?! Đây là địa bàn của ta, ai cho ngươi tiến vào?!”

      Nhạc Trạm bị nàng mắng đến sửng sốt, ngay sau đó lộ ra biểu tình ủy khuất: “Nương tử, nàng sao lại hung dữ như vậy……” Người ta chỉ là muốn đến nhìn nàng thôi mà.

      Kỷ Duy Tâm giận dữ: “Nương nương nương, nương cái rắm! lão tử phải nương tử của ngươi!”

      Ai ngờ được đối phương lại thẹn thùng cúi đầu, nhàng túm lấy tay áo nàng : “Thân đều thân qua, nương tử muốn chịu trách nhiệm sao?”

      Kỷ Duy Tâm sợ ngây người! Trong nháy mắt có loại ảo giác chính mình hóa thân thành ác bá trong thôn, đùa giỡn tiểu quả phụ ở đầu thôn.

      Gió nhàng lướt qua, vạt áo bay lên, trong lúc vô tình nhìn thoáng xuống dưới áo gấm của dải đào hồng, Kỷ Duy Tâm giật mình cái, cả kinh nhảy dựng lên. Nàng trừng mắt quát tiếng: “Biến thái!”

      “Duy Tâm, được hồ nháo!”

      Kỷ tướng quân và Vu thị biết vào từ khi nào, nhìn thấy Kỷ Duy Tâm đối với Vương gia vừa quát lại vừa mắng liền nhíu mày. Con ở trước mặt bọn họ thành dạng gì cũng đều sao cả, nhưng người ta những là phu quân tương lai của nàng, mà còn là Vương gia đương triều, sao có thể vô lễ như vậy!

      được đối với Vương gia vô lễ!”

      Kỷ tướng quân luôn luôn thương Kỷ Duy Tâm, rất ít khi có lúc nghiêm khắc như vậy. Kỷ Duy Tâm tức khắc có chút ủy khuất, tuy rằng phục, nhưng nàng cũng dám đối cãi lại cha mẹ mình, bằng nhất định bị treo lên cây dùng cành mận gai đánh!

      Nhạc Trạm bỗng nhiên đứng lên che ở trước người Kỷ Duy Tâm, giọng : “Tướng quân đừng giận, đừng trách Duy Tâm, mới vừa rồi là ta tốt, nàng mới có thể tức giận như vậy, ngài đừng quở trách nàng.”

      Kỷ tướng quân cùng Vu thị đều sửng sốt, hai người nhìn nhau, đều rất khó hiểu.Vương gia này tính tình cũng quá tốt , bị Duy Tâm chỉ vào mặt mắng như vậy chỉ cười tủm tỉm, tức giận, mà còn cầu tình cho nàng……

      Chẳng lẽ Ninh Vương điện hạ kỳ là M?

      Kỷ tướng quân cùng Vu thị lại liếc nhau, tức khắc hiểu .

      Nhạc Trạm thay tiểu nương tử của mình cầu tình, liền nhìn nàng lấy lòng, cong con mắt cười tủm tỉm.

      Kỷ Duy Tâm phục mà trừng mắt liếc mắt nhìn cái: “Biến thái!”

      Kỷ tướng quân cũng trừng lại, cả giận : “Duy Tâm!!” Kết quả lại bị Nhạc Trạm nhìn bằng con mắt hình viên đạn, tức khắc nghẹn chút.Vương gia thân ái của ta, vi thần chính là bất bình thay người mà!

      Nhạc Trạm trừng xong, lại quay đầu lại biểu tình thay đổi 180 độ trong nháy mắt, chỉ thấy cắn môi dưới nhìn Kỷ Duy Tâm, tội nghiệp giọng kêu: “Nương tử……”

      Kỷ tướng quân cùng Vu thị lại sợ ngây người lần nữa!

      Oh my god! Đây là Ninh Vương điện hạ cao quý, lạnh lùng trong truyền thuyết sao? Đây là vị Vương gia mà cả Tả, Hữu Thừa tướng đều phải kính sợ ba phần sao? Chắc phải bị quốc quân bụng dạ khó lường nước láng giềng đánh tráo rồi chứ?

      ( Quốc quân nước láng giềng lệ rơi đầy mặt: Tướng quân lo nhiều rồi! )

      Bọn họ biết, Nhạc Trạm nghĩ rằng, vất vả mới gặp được tiểu tức phụ bị mình khắc chết, thương còn chưa kịp, sao có thể ghét bỏ được! Hai người kia đáng ghét, lớn như vậy làm gì, đừng dọa đến tiểu tức phụ của ta!

      ~~~
      thuyt, Alice Huynh, Bờm xinh18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :