1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ta muốn đến Cửu Châu - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn-69c-3PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 42

      Mạc Mặc dừng bước, tim đập thình thịch, hít hơi sâu, sau khi bình tĩnh mới quay đầu lại.

      Mạc Mặc thấy bàn tay băng bó đặt lên vai mình. thở phào nhưng tâm trạng lập tức lại căng như dây đàn, cảnh giác nhìn kẻ đó.

      Người này là Vân Chử, buông tay ra khỏi vai Mạc Mặc, nhìn Nhược Nhất hỏi: “Ta có việc muốn hỏi nương”.

      Nhược Nhất thấy kỳ lạ, : “Chuyện gì?”.

      “Thiên Tố…”. Vân Chử hơi cau mày. “ có biết Thiên Tố bây giờ ở đâu ?”.

      Vân Chử vừa dứt lời, những Thái Phùng lộ vẻ tán đồng, mà ngay cả Quý Tử Hiên cũng khẽ nhướng mày. Chuyện tình của tiên và vốn là điều cấm kỵ, bây giờ ở trước mặt Quý Tử Hiên mà Vân Chử lại nhắc tới Thiên Tố, xem ra rất lo lắng. Nhưng Thiên Tố lại…

      Nhược Nhất im lặng hồi lâu, biết thế nào, nên làm theo ý của Thiên Tố tiếp tục giấu giếm chuyện này hay là hết mọi chuyện cho Vân Chử biết đây? Mạc Mặc kéo tay Nhược Nhất, tỏ ý phải mau chóng rời .

      Nhược Nhất nhìn Thái Phùng và Quý Tử Hiên, cuối cùng : “Thiên Tố… rồi”.

      “Nàng có đâu ?”. Cầu Nại Hà, đường Hoàng Tuyền, vãng sinh luân hồi… Nhược Nhất lắc đầu, nuốt những lời này vào bụng.

      Ánh mắt Vân Chử trở nên u ám.

      “Nhưng Thiên Tố , hy vọng sau này ngươi sống vui vẻ. Thực ra…”. Nhược Nhất nhớ tới cảnh tượng tối hôm ấy khi Vân Chử đâm kiếm vào tim Thiên Tố, khỏi thở dài, “Trong lòng ngươi chắc cũng hiểu, như thế là tốt nhất”.

      Nghe Nhược Nhất vậy, Vân Chử gượng cười, tiếng cảm ơn rồi thêm gì nữa.

      Mạc Mặc kéo Nhược Nhất vội vàng về phía Thương Tiêu.

      Thái Phùng nhìn theo bóng Nhược Nhất rời , với Vân Chử: “Ngươi vẫn lưu luyến tiểu hồ ấy sao?”.

      Vân Chử lắc đầu, Thái Phùng hừ lạnh tiếng, định gì đó Quý Tử Hiên : “Thái Phùng, thôi . Chữ ‘tình’ vốn phải là thứ mà bản thân mỗi người có thể làm chủ được. Huống hồ, bây giờ tiểu hồ đó bỏ , Vân Chử là người hiểu đại nghĩa, nên làm thế nào cũng cần ngươi nhiều lời”. Câu này vô cùng chắc chắn, thấu tình đạt lý, khiến Vân Chử còn gì để . Quý Tử Hiên tiếp: “Cái tên hộ vệ bên cạnh Nhan Nhược Nhất… Thái Phùng, ngươi cho ta xem trông thế nào”.

      Thái Phùng : “Thanh niên cường tráng, cao ráo, sắc mặc thanh tú, mặc đồ đen, ăn vận như kiếm khách”.

      “Thanh niên cường tráng?”, Quý Tử Hiên lẩm bẩm, lại hỏi: “Trước kia từng gặp ở tộc chưa?”.

      “Hình như là chưa, có điều những năm gần đây binh sĩ của tộc tăng lên rất nhiều. biết chừng thuộc hạ gặp người này rồi nhưng lại quên mất”.

      Quý Tử Hiên gật đầu như nghĩ ngợi điều gì.

      “Chúa thượng, hôm nay có tìm nữa ?”.

      Quý Tử Hiên im lặng hồi, cau mày, rồi đột nhiên : “Thái Phùng, vì sao ta phải đích thân tới Lương tìm kiếm nữ nhân cổ quái ấy?”.

      Thái Phùng sững người trước câu hỏi của Quý Tử Hiên: “Dĩ nhiên là vì ả lấy trộm thiên thư trong cung, lại còn với chúa thượng…”. Thái Phùng cân nhắc câu chữ, “Giở thủ đoạn hiểm độc với chúa thượng. Đương nhiên phải bị trừng phạt”.

      “Vậy sao?”. Quý Tử Hiên cũng nghĩ như vậy, khi nào bắt được Mạc Mặc, nhất định khiến ả nếm thử nỗi đau xẻ thịt róc xương. Nhưng trong đầu lại vang lên giọng hung hăng hống hách: “Hiên Hiên, tối nay chàng hãy chiều ta ”. Nữ tử có giọng đó, đột nhiên nỡ cắt lưỡi nàng nữa.

      Nếu bắt nàng về, cũng nỡ trừng phạt, vậy vì sao phải dốc hết tâm tư để bắt được nàng? Còn về thiên thư… những gì cần biết biết gần hết, bây giờ cho dù là thiên thư bị mất hay được trả lại tộc cũng có gì quan trọng. Hơn nữa, bây giờ tiên tộc có rất nhiều việc cần xử lý: là phải chống lại tộc, hai là phải lấy lòng tin của nhân tộc, ba là phải trừ bỏ quái vật do ma khí ngưng tụ thành. Quả thực nên lãng phí thời gian dò hỏi khắp Lương, tìm kiếm nữ tử khiến khó xử để đòi lại thể diện của nữa.

      Chuyện để lỡ việc chính, bận tâm chuyện như vậy giống với tính cách của chút nào. Quý Tử Hiên nghĩ: Vậy tha cho Mạc Mặc .

      “Chúa thượng, hôm nay có tìm tiếp ?”.

      Khi nghe Thái Phùng hỏi như vậy, Quý Tử Hiên im lặng hồi, cuối cùng lại thốt ra tiếng “Tìm” mà chính cũng ngờ tới.

      Thái Phùng kính cẩn đáp vâng. Quý Tử Hiên lại : “Nếu hôm nay tìm thấy quay về”. Mạc Mặc, coi như ả là tên trộm tới Tầm Thường cung trộm đồ. Quý Tử Hiên biết rằng, lúc này Nhược Nhất cũng coi Mạc Mặc là tên trộm tới Tầm Thường cung ăn trộm, chỉ là…

      *

      “Kẻ đánh cắp trái tim!”. Nhược Nhất lắc đầu cảm thán. Mạc Mặc bĩu môi, vì Thương Tiêu và Tử Đàn đều có mặt ở đây nên ấy đáp lời.

      Thương Tiêu liếc nhìn Nhược Nhất: “Nàng những gì với ?”. “” ở đây dĩ nhiên là chỉ Quý Tử Hiên.

      “Ta và có thể cái gì chứ, chẳng qua chỉ khách sáo vài câu rồi mỉa mai nhau hồi, đánh nhau nổi. Nhưng cái tay Vân Chử ấy, ta tưởng người của tiên tộc đều tu thành chính quả, còn nhân tính, ngờ vẫn còn kẻ si tình đến vậy”.

      Thương Tiêu nhướng mày, nhớ tới tiểu hồ nhả nội đan cho Vân Chử, hứng thú hỏi: “ biết rồi sao?”.

      Nhược Nhất lắc đầu: “Quý Tử Hiên và cái tay Thái Phùng tính tình quái gở ấy cũng ở đó nên ta dám ”.

      “Cho dù nàng cũng có thể cảm nhận được”, Thương Tiêu : “Nội đan của quái ở trong người , hơi thở và tiên thuật tu luyện đều giống trước đây, bây giờ chưa lành vết thương nên thể cảm nhận được, chẳng bao lâu nữa… nàng cứ đợi tới tìm nàng ”.

      Nhược Nhất thở dài, bỗng nhớ tới điều gì đó, ghé sát Thương Tiêu hỏi: “Tiêu hồ ly, chàng Quý Tử Hiên có biết ?”.

      Thương Tiêu liền tỏ vẻ mặt vô cùng khinh thường. Mạc Mặc vểnh tai nghe, Tử Đàn ở bên cạnh chỉ ăn kẹo hồ lô.

      Nhược Nhất nhìn vẻ mặt của Thương Tiêu, cau mày : “ biết sao? Nhưng tảng núi băng như chàng cũng biết rồi, vì sao lại ?”.

      Nhược Nhất thẳng thừng vậy khiến Thương Tiêu đỏ cả tai. Tử Đàn nuốt viên kẹo hồ lô trong miệng rồi : “Tiêu Nhi là ‘hồ lô miệng’[​IMG], tính cách luôn lạnh lùng, giống với con cháu nhà cửu vĩ hồ ly chúng ta, nhưng tay Quý Tử Hiên đó rất có khí phách của cửu vĩ bạch hồ, mạnh mẽ mà tuấn, lại còn rất cuốn hút, ăn cũng dễ nghe”.

      “Đàn Nhi…”. Thương Tiêu bất lực ôm trán.

      [​IMG] Ví với người khéo ăn hoặc người có tính cách lạnh lùng, ít .

      Tử Đàn thèm bận tâm tới Thương Tiêu, tiếp: “Nhược Nhất, muội có biết những thứ Quý Tử Hiên có vừa là ưu điểm vừa là khuyết điểm của cửu vĩ bạch hồ ? Bởi vì vô cùng cuốn hút, mê hoặc người khác cũng mê hoặc chính mình, khiến bản thân đắm chìm trong cõi trần mà thể thoát ra được. Đây cũng là nguyên nhân cửu vĩ bạch hồ thể độ hết kiếp số. Còn lạnh lùng của Tiêu Nhi khiến nó có thể chuyên tâm nghiên cứu phép thuật, nó có thể độ qua tám mươi kiếp trước đó, linh lực lớn mạnh là nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn là nó có thể chuyên tâm”.

      Nhược Nhất gật đầu nửa hiểu nửa , Tử Đàn như vậy có nghĩa là khuyết điểm về mặt tính cách của Thương Tiêu lại trở thành yếu tố giúp thành công? Nhược Nhất huých khuỷu tay vào cánh tay Thương Tiêu, : “Tiêu hồ ly, chàng may mắn đó”.

      Thương Tiêu cười khổ, cũng khẽ : “Trước khi gặp nàng có lẽ đúng là vậy”.

      Nhược Nhất hằm hằm nhìn Thương Tiêu nhưng suy nghĩ hàm ý sâu xa trong câu ấy, với Tử Đàn: “Nhưng điều đó có liên quan gì tới việc Quý Tử Hiên có biết hay ?”.

      “Ồ, cắt đứt tình căn của mình rồi”.

      Nhược Nhất và Mạc Mặc nghe vậy đều sững người, Mạc Mặc tranh hỏi trước: “Vì sao?”.

      “Ai mà biết được! Có lẽ muốn bắt kịp bước chân của Thương Tiêu”. Tử Đàn ngậm kẹo hồ lô, mập mờ, nhưng ngữ khí vẫn bình thản, “Nếu khi Quý Tử Hiên được sinh ra mà tồn tại của Tiêu Nhi, có lẽ cũng trở thành bá vương vô cùng ưu tú của tộc cửu vĩ bạch hồ”.

      Mạc Mặc cụp mắt im lặng.

      Quý Tử Hiên luôn kém cạnh mình, có thể tưởng tượng khi ấy Quý Tử Hiên sống ở U Đô cũng chẳng dễ chịu gì. Cho dù nỗ lực thế nào vẫn luôn có người có sức mạnh trời cho ưu tú hơn và lấy tất cả hào quang. Vì thế... cuối cùng vì chịu đựng được nên mới phản bội sao...

      Mọi người đều im lặng. lúc lâu sau, Nhược Nhất hỏi: “Nếu… ừm, ta là nếu, nếu Quý Tử Hiên có con, con cũng là cửu vĩ bạch hồ, vậy tộc có chấp nhận đứa con ấy ? Chàng thấy đấy, chẳng phải con cháu của tộc cửu vĩ bạch hồ luôn ít...”.

      “Nhan Nhược Nhất”, Thương Tiêu lạnh lùng : “ tộc từ trước tới nay chấp nhận bất kỳ phản bội nào, tất nhiên con cháu của kẻ phản bội cũng được chấp nhận”.

      Sắc mặt của Mạc Mặc tái .

      Thương Tiêu tiếp: “Hơn nữa, nếu Quý Tử Hiên có con, giết chết đứa bé ấy trước ta”.

      Nhược Nhất run rẩy hỏi: “Vì sao? Chẳng phải đứa bé là con của sao?”.

      “Tiên tộc cho phép đứa trẻ của tộc sống trong Tầm Thường cung, càng cho phép cửu vĩ bạch hồ làm tộc trưởng. Vì thế Quý Tử Hiên chắc chắn trừ cỏ tận gốc”.

      Lời của Thương Tiêu vô cùng lạnh lùng khiến Nhược Nhất nghe mà rùng mình, quay đầu nhìn Mạc Mặc nhưng thấy nét mặt của Mạc Mặc hề biến đổi, như thể những gì họ vừa liên quan tới ấy vậy. Nhược Nhất cũng dám chắc, Mạc Mặc bây giờ rốt cuộc ngụy trang hay là bận tâm tới đứa trẻ trong bụng mình, càng bận tâm tới Quý Tử Hiên?

      Nhược Nhất cúi đầu, lẩm bẩm: “Nhưng, ta vẫn nghĩ rồi...”.

      *

      Quay về Lương, Thương Tiêu và Tử Đàn vừa khỏi, Nhược Nhất liền túm lấy Mạc Mặc, khẽ hỏi: “Bây giờ định thế nào?”.

      Mạc Mặc nhìn Nhược Nhất chằm chằm, ánh mắt do dự: “Bỏ đứa bé chết. bỏ đứa bé, sau khi tôi sinh nó ra cũng chết. Dù gì kết quả giống nhau, dĩ nhiên tôi chọn cách chết như ý. Tóm lại, cho dù cách chết như thế nào, tôi cũng thể để kẻ khác được như ý”.

      Nhược Nhất nghe mà run rẩy, những lúc thế này cũng chỉ có Mạc Mặc mới có thể ra những lời như vậy, Nhược Nhất bất lực hỏi: “Vì thế nên?”.

      “Tôi quyết định tìm nơi nào đó để sinh đứa bé ra, sau đó ném cái thứ khốn kiếp này vào Tầm Thường cung, tôi thi triển phép thuật và quay trở về. Kệ cha nó”.

      ... muốn bỏ chồng bỏ con sao? Như thế... như thế...”.

      “Tôi là Mạc Mặc, làm như vậy cũng là lẽ đương nhiên”.

      Nhược Nhất im lặng lúc, cho rằng lý do “Tôi là Mạc Mặc” tuyệt diệu. “Nhưng bây giờ chỉ còn nửa tháng, làm sao kịp sinh đứa bé ra”.

      “Nhan Nhược Nhất, đừng nhầm, nửa tháng chỉ là thời gian tôi có thể bình yên vô ở thế giới này, nửa tháng sau, tôi có thể tạo cho mình kết giới, nhưng mỗi ngày tôi bị hao tổn chút linh lực. Tôi tin chuyện sinh đứa bé ở thế giới này có thể làm khó được tôi!”.
      Snow thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 43

      Câu của Mạc Mặc tuy đầy bá đạo nhưng từ sau hôm ấy, thỉnh thoảng vẻ mặt đờ đẫn bộc lộ những bất an và lo lắng trong lòng ấy.

      Điều khiến Mạc Mặc lo lắng hơn là, biết rốt cuộc thứ mình mang trong bụng là gì... Khi sinh ra, nó đứa trẻ bình thường hay là con hồ ly mình đầy lông lá, mang thai bao lâu, có những triệu chứng như thế nào...

      Mạc Mặc cũng từng lén mở cuốn thiên thư trong truyền thuyết ấy ra xem. Kỳ thực cuốn thiên thư chỉ là quyển sách in cái mặt ông lão biết . Mạc Mặc hỏi hồi phát ông lão ấy chẳng biết gì về chuyện này, cái gì mà chưa bao giờ xảy ra chuyện con người ở thế giới khác kết hợp với cửu vĩ bạch hồ, ai biết đứa bé sinh ra như thế nào. Mạc Mặc tức tới mức gấp luôn tờ giấy in mặt ông lão thành máy bay mà ném .

      May mà đúng lúc ấy Nhược Nhất qua cửa, nhặt ông lão khóc than ấy về.

      Mấy ngày này Nhược Nhất nghe ngóng được ít chuyện về việc đứa con của cửu vĩ bạch hồ chào đời như thế nào, mới biết ra cửu vĩ bạch hồ quả thực là chủng tộc bình thường.

      Con của họ phải dựa vào sức mạnh của cha mẹ để xác định tướng mạo... đó quả thực là quy tắc khốn kiếp. Nếu sức mạnh của cha mẹ may yếu chút, tướng mạo của đứa bé xấu xí. Nhưng may mà cửu vĩ bạch hồ phải là chủng tộc quá yếu, vì thế con cháu của họ, ví dụ Thương Tiêu, ví dụ Tử Đàn, ví dụ Quý Tử Hiên, đều có khuôn mặt vô cùng quyến rũ.

      Thai kỳ của cửu vĩ bạch hồ cũng giống người thường, cha mẹ càng lớn mạnh thai kỳ càng rút ngắn. Ví dụ như Thương Tiêu, mẫu thân của chỉ mang thai tròn ba tháng. Sau khi cửu vĩ bạch hồ chào đời, chuyện quan trọng nhất chính là trải qua các kiếp số.

      tới chuyện này, Nhược Nhất rất đau đầu, trải qua kiếp số chỉ là chuyện của đứa trẻ, mà còn liên quan tới cả mẹ đứa trẻ. Lúc ấy đứa trẻ mới chào đời, dĩ nhiên mẹ của nó cũng sức cùng lực kiệt, những tia sét cứ tùy tiện giáng xuống bất cứ chỗ nào, nếu có người cha ở bên che chắn phần lớn là cả hai mẹ con đều tan thành mây khói.

      Còn trong trường hợp của Mạc Mặc, nếu bảo cha của đứa trẻ đứng bên che chắn e rằng kiếp số của mẹ con ấy càng thê thảm hơn... Lúc ấy nên làm thế nào?

      “Tôi phải rồi”. Ngày thứ ba sau khi quay về Lương, Mạc Mặc tìm Nhược Nhất, : “Nếu tiếp tục trì hoãn biết xảy ra chuyện gì”.

      Nhược Nhất vội : “ được! mình thế nào được! đường nhỡ xảy ra chuyện gì sao? lại có ai chăm sóc...”.

      lải nhải lắm thế?”, Mạc Mặc xua tay : “Cứ như mấy mụ đàn bà ấy!”.

      Nhược Nhất nhìn Mạc Mặc chút biểu cảm. Lúc này Mạc Mặc bình tĩnh nghĩ xem mình vừa gì, rồi bất lực ôm trán: “Được rồi, được rồi, tôi là Mạc Mặc, tôi có thể xảy ra chuyện gì được chứ!”.

      Nhược Nhất vốn là người rất dễ tính, nhưng trong chuyện này, thái độ của vô cùng cứng rắn, túm lấy Mạc Mặc và : “Nơi đây là Cửu Châu, chúng ta trước được điều gì, bây giờ ôm quả bom nổ chậm, nơi nào có thể chứa nổi đâu, cũng mạnh mẽ như đâu”. Nhược Nhất thở dài. “Mạc Mặc, việc gì phải tỏ ra mạnh mẽ như vậy”.

      Câu than vãn của Nhược Nhất như chạm vào nỗi đau của Mạc Mặc, ánh mắt ấy trống rỗng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mạnh mẽ như lúc đầu, lạnh lùng : “Chuyện của tôi cần quan tâm, chỉ việc sống cùng người đàn ông của mình thôi!”.

      rồi Mạc Mặc quay người định . Lúc này Nhược Nhất cũng nổi giận, túm lấy Mạc Mặc: “ được! Tôi bảo được là được!”.

      “Nhan Nhược Nhất”. Mạc Mặc mất kiên nhẫn, cau mày : “Hôm nay bị làm sao vậy? Buông tôi ra!”. Mạc Mặc gạt tay Nhược Nhất ra và quay người bước .

      Nhan Nhược Nhất là kiểu người nếu bị ép quá mức dịu dàng tới mức yếu đuối, nhưng thỏ bị ép quá cũng cắn người, Nhan Nhược Nhất mà cắn người có chết cũng chịu buông.

      đứng lại”.

      Mạc Mặc bận tâm tới Nhược Nhất, cũng dừng lại dù chỉ nửa bước.

      “Mẹ kiếp!”. Nhược Nhất chửi thề rồi xông lên túm vạt áo của Mạc Mặc. Mạc Mặc trở tay nắm cổ tay Nhược Nhất, kéo vòng: “Lâu rồi tôi xử lý , định tạo phản hả!”. Nhược Nhất chịu thua, nhắm đúng cổ tay Mạc Mặc để cắn, vẻ mặt dữ tợn, cắn mạnh. Mạc Mặc kêu đau rồi bóp chặt cánh tay của Nhược Nhất. Nhược Nhất đau nhưng vẫn chịu bỏ ra, lại đưa tay giật mạnh tóc của Mạc Mặc.

      Lúc ấy, bản chất nữ nhi đều được bộc lộ “vô cùng sâu sắc”, túm, giật, cắn, cấu, xé, thiếu chiêu nào. Hai người kêu gào đánh đấm, nhất thời biết là ai tranh cãi với ai, cả hai giằng co, lăn lộn dưới đất khiến cho đất cát bay mù mịt, gió mây biến sắc.

      “Hai người làm gì vậy?”. giọng lạnh lùng vang lên.

      Hai đánh lộn dưới đất lập tức dừng lại, nhìn về phía cửa. Thương Tiêu đứng ở phía ấy, ánh mắt lạnh lùng, lúc lâu sau bỗng cười khẩy: “Hừ, huynh muội thân thiết quá nhỉ?”.

      Nhược Nhất nằm dưới đất, tay vẫn túm chặt tóc của Mạc Mặc, thở hổn hển, nhưng răng vẫn cắn chặt. Mạc Mặc đè lên người Nhược Nhất, tay bị cắn, tay bẻ cằm Nhược Nhất. Thấy Thương Tiêu tới, Mạc Mặc định ngừng chiến nghị hòa, nhưng Nhược Nhất vẫn chịu. Mạc Mặc quát lớn: “Muội là chó ngao Tây Tạng sao? Muội là chó ngao Tây Tạng sao?”

      “Ư ư ao, ư ư ao”. Nhược Nhất kêu lên như giải thích.

      Mạc Mặc càng tức giận: “ tiếng người !”.

      Thương Tiêu từ cửa vào: “Nàng ấy cứng miệng rồi, bỏ ra được”. vừa vừa ngồi xuống, điểm huyệt cổ Nhược Nhất, Nhược Nhất lập tức mở miệng. Mạc Mặc vội vàng rút tay ra, cổ tay hằn vết răng đầy máu trông đáng sợ.

      Nhược Nhất níu tay Thương Tiêu đứng dậy. Vết cào mặt Nhược Nhất cũng ít, miệng dính máu của Mạc Mặc, nhìn giống hệt như quỷ hút máu. Tóc của Mạc Mặc giống như ổ gà, mặt lem luốc, quần áo xộc xệch.

      “Nhan Nhược Nhất”. Mạc Mặc vuốt lại tóc, nghiêm mặt : “ tự thu xếp cho ổn thỏa chuyện của mình . Chuyện của ta ta tự biết cách xử lý, cần quan tâm”.

      “Xử lý thế nào?”, Nhược Nhất cười khẩy, “Bây giờ nếu huynh được cho ta nghe cách khả thi, ta ngăn cản huynh nữa”.

      Mạc Mặc im lặng, lúc sau lại nhìn Nhược Nhất: “ có cách gì?”.

      có”. Nhược Nhất trả lời rất kiên quyết, Mạc Mặc bật cười. Nhược Nhất lại : “Nhưng ta giúp huynh, giống như huynh bất chấp tất cả mà tới tận đây chỉ để giúp ta, để ta bị ăn hiếp. Hôm nay, nếu huynh là ta, huynh bỏ ta như thế, để mình ta đối diện với những chuyện ấy sao? Chắc chắn là ! Mạc Mặc, ta có linh lực, biết phép thuật, nhưng ta cũng để huynh bị ai ăn hiếp”.

      Ánh mắt của Mạc Mặc dịu xuống. Nhược Nhất tiếp: “Vì thế, trước khi có biện pháp khả thi đừng vội bỏ , có được ?”. Mạc Mặc nhìn Nhược Nhất rồi thở dài : “Nhan Nhược Nhất, chiến thuật an ủi của là đáng sợ nhất đấy”.

      Biết Mạc Mặc đồng ý, Nhược Nhất cười : “Chẳng phải huynh thường phải tận hưởng lạc thú trước mắt sao, hà tất phải vì chuyện sau này mà buồn khổ, thuyền tới đầu cầu ắt thẳng, tới lúc ấy nếu đúng là số trời như vậy cùng lắm là chết, Mạc Mặc nhà chúng ta phải là người nhát gan như thế”.

      Khi họ xong chuyện này trời tối. Mạc Mặc về phòng nghỉ ngơi, Nhược Nhất cùng Thương Tiêu ra phía sau Lương sơn dạo. Thương Tiêu hỏi Nhược Nhất rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Nhược Nhất cũng , họ chỉ nắm tay nhau, dạo bước ngắm song nguyệt. lên đình sau núi, nhìn thấy thứ bàn đá, Nhược Nhất sững sờ ngẩng đầu nhìn Thương Tiêu.

      Thương Tiêu nhìn song nguyệt, : “Mỗi ngày bát”.

      Nhược Nhất nhoẻn miệng cười, ngồi xuống, cầm đũa chọc chọc cục mỳ màu đen trong bát, quan tâm tới màu sắc bất thường của cục mỳ, hỏi: “Vì sao lại là mỳ cục thế này?”.

      Tai Thương Tiêu đỏ lên, im lặng lúc rồi giải thích: “Là mỳ sợi”.

      “Nhưng ràng là mỳ cục mà!”.

      Mắt Thương Tiêu ánh lên vẻ bực bội vì được Nhược Nhất cảm kích, : “Vì ta đặt ở đây quá lâu nên mỳ dính bết lại với nhau”.

      Nhược Nhất thầm nghĩ, ra nấu mỳ suông rồi đặt ở đây mới tìm , chắc là vì muốn gây bất ngờ cho , nhưng ngờ và Mạc Mặc lại chuyện lâu như vậy. Thương Tiêu…

      Thương Tiêu thấy có động tĩnh gì, liền bưng bát “mỳ” ấy lên, : “ ăn đổ ”.

      Nhược Nhất vội vàng đứng dậy kéo tay : “Ai bảo ta ăn! Chàng được đổ! Chàng mang lại đây cho ta!”.

      Thương Tiêu bưng bát mỳ, liếc mắt nhìn : “Nàng ăn hết?”.

      Nhược Nhất nhìn vẻ mặt của Thương Tiêu mà bật cười: “Tiêu hồ ly, chàng kiêu ngạo quá đấy!”, rồi giật bát mỳ lại, “Ta ăn hết, ta ăn hết!”. Nhưng ngờ bị tuột tay khiến bát mỳ rơi úp xuống bàn.

      “Này…”. Thương Tiêu sầm mặt.

      “Ta cố ý…”. Nhược Nhất vừa vừa lật bát mỳ lên, nhưng khi lật bát lên sững người, “Cái gì đây?”.

      Khối mỳ màu xanh đen ấy vẫn dính chặt bát. Úp ngược bát mà mỳ bị đổ ra sao…

      Thương Tiêu nhìn bát mỳ ấy, sầm mặt. Nhược Nhất còn sầm mặt hơn, im lặng lúc, run run tay chỉ vào Thương Tiêu, trách móc: “Chàng muốn hại chết ta rồi tìm người khác sao?”.

      “Nhan Nhược Nhất…”, Thương Tiêu trợn mắt nhìn .

      “Phụt…”. Nhìn sắc mặt của Thương Tiêu, cuối cùng Nhược Nhất kìm được ôm bụng cười. “Tiêu… Tiêu hồ ly, ha ha ha, chàng… sắc mặt của chàng với bát mỳ này, ha ha, giống nhau quá, ha ha ha!”.

      Thương Tiêu tức tối vung tay bỏ . Nhược Nhất vội túm lấy tay áo , cố gắng nín cười. nhìn thấy ngón tay sưng đỏ của Thương Tiêu giấu trong tay áo, liền thấy xót xa nhưng cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc nho .

      Thương Tiêu quay lưng về phía Nhược Nhất, hình như giận dỗi, dáng vẻ đầy lạnh lùng. Nhược Nhất khẽ thở dài tiếng, ôm từ đằng sau: “Tiêu hồ ly, đời này chỉ có mình ta dám đối xử với chàng như thế đúng ?”.

      Thương Tiêu hừ lạnh tiếng.

      “Ta biết, cũng chỉ ta mới được ăn mỳ chàng nấu, cũng chỉ ta mới dám ăn mỳ chàng nấu”. Nhược Nhất dịu giọng, “Tiêu hồ ly, bây giờ ta rất mãn nguyện, vô cùng mãn nguyện. Hơn tháng trước, ta chưa bao giờ dám tưởng tượng chúng ta cùng nhau dạo, chuyện, trêu đùa như thế này. Ta muốn mãi mãi được như thế này”.

      Thương Tiêu gì, chỉ đặt tay Nhược Nhất vào tay mình. Ánh sáng của song nguyệt lưu chuyển, chiếu lên hai người. Nhược Nhất yên lặng lắng nghe nhịp tim của Thương Tiêu, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể . làn gió đêm lành lạnh lướt qua, Nhược Nhất bỗng : “Thương Tiêu, có chuyện ta vẫn chưa hỏi chàng!”. Thương Tiêu quay người lại, nhướn mày nhìn . Nhược Nhất huých mạnh vào ngực , giả vờ tức giận: “Hai trăm năm trước, lúc ta bị trói đỉnh Hàn Ngọc chàng chết ở đâu”.

      “Ta tưởng nàng bận tâm tới những chuyện trước đây nữa”.

      bận tâm, nhưng nhất định phải hỏi cho !”. Nhược Nhất lại huých mạnh, “Chàng biết đỉnh Hàn Ngọc lạnh thế nào ? Chàng biết ta sợ như thế nào ? Chàng biết khi ấy đao kề cổ ta, chỉ lệch chút thôi là ta đầu lìa khỏi cổ ? Ta đợi chàng tới mức tuyệt vọng, vậy mà chàng làm gì!”. đến đây, Nhược Nhất vẫn ấm ức trong lòng, hậm hực đấm Thương Tiêu.

      Thương Tiêu im lặng, cụp mắt : “Trong trận chiến mà Quý Tử Hiên phản bội, Tử Đàn vốn định cùng chết với , hấp thu tất cả khí độc chiến trường, kết quả là chưa hoàn thành bị phong ấn. Hai trăm năm trước, khi Tử Đàn tỉnh lại, khí độc bị phong ấn cũng thức tỉnh, khi ấy… ta giúp Tử Đàn loại bỏ khí độc. Ta biết thuộc hạ của Quý Tử Hiên dám làm hại tới tính mạng của nàng, nhưng ta ngờ nàng lại kiên quyết như vậy”.

      “Lúc ấy ta biết mối quan hệ của chàng và Tử Đàn, nếu ta vì nam nhân khác mà đối xử với chàng như vậy, chàng thế nào?”.

      Ánh mắt Thương Tiêu liền trở nên lạnh lùng: “Nàng dám!”.

      “Chàng làm như vậy rồi, ta có gì dám chứ!”.

      khí tĩnh lặng, lúc sau Thương Tiêu nhận lỗi: “Là ta đúng”. Nhược Nhất lại đánh Thương Tiêu cái, tức giận nhìn , : “Chàng tìm ta ở dòng Quỷ Khốc suốt ba tháng sao?”.

      Thương Tiêu gật đầu.

      “Chàng ngốc! Nếu ta rơi xuống đó, ngày đầu tiên chàng tìm thấy xương cốt của ta cũng tan nát hết rồi, chẳng phải chàng càng tìm được sao? Thương Tiêu, vì chàng tin ta chết, đúng ?”.

      Thương Tiêu im lặng.

      “Chàng nhập ma cũng là vì ta? Đổi tên của U Đô thành Vô Tư cũng là vì thế sao?”.

      Lần này đợi Thương Tiêu trả lời, Nhược Nhất vùi đầu vào ngực , nũng nịu : “Chàng là đồ ‘hồ lô miệng’. Đều là chàng tự ngược đãi bản thân!”.

      “Nhược Nhất nương! Nhược Nhất nương!”, giọng nữ từ xa truyền tới. Nhược Nhất ở trong lòng Thương Tiêu, ngẩng đầu nhìn về phía tiếng .

      Thiển Phù rảo bước vào đình, hành lễ với hai người: “Nguyệt Hoàng sư tỷ tỉnh rồi, tỷ ấy làm ầm lên đòi gặp nương, chủ tử phái người tới mời nương qua đó”.
      Snow thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 44

      Nguyệt Hoàng sau khi bị trọng thương trong trận chiến với Hồng Liên liền hôn mê tới tận bây giờ.

      Thời gian đó biết Lương chủ hao tâm tổn sức như thế nào, nay nàng ấy tỉnh lại nhưng lại bận tâm gì tới khúc mắc giữa mình với Lương chủ, cũng khăng khăng đòi tìm “Thành Hạo”, mà lại đòi gặp Nhược Nhất, chuyện gì vậy trời?

      Khi Thương Tiêu và Nhược Nhất theo Thiển Phù tới chỗ Nguyệt Hoàng nghỉ ngơi Tử Đàn chuyện với Lương chủ ngoài sân. Lương chủ ngẩng đầu nhìn Tử Đàn, tức giận : “Ngươi đến đây làm gì? Quay về , quay về ! Đừng làm phiền ta nữa”.

      Tử Đàn nhướn mày, cười : “Nghe Nguyệt Hoàng tiểu sư muội tỉnh rồi nên đệ tử tới thăm, sư phụ đuổi đệ tử như thế… là sợ đệ tử để lộ ra điều gì sao? Chỉ sợ là cho dù đệ tử người ta cũng quá hiểu suy nghĩ của sư phụ rồi”.

      Lương chủ tái mặt, Tử Đàn lắc đầu : “Đệ tử thấy Nguyệt Hoàng sư muội là người rất thông minh, với dáng vẻ hào hoa phong nhã trước đây của sư phụ, muội ấy trốn chạy sư phụ mà bỏ chạy đâu. Nhưng muội ấy lại bỏ nhiều năm như vậy, nhất định là biết được suy nghĩ của sư phụ. Sư phụ hơn muội ấy nhiều tuổi như vậy, cũng muội ấy lòng, chẳng qua vì muội ấy là chú chim phượng hoàng cuối cùng đời này, nên sư phụ muốn cùng muội ấy duy trì nòi giống của phượng hoàng mà thôi”. Tử Đàn nhìn ngọn núi như nhuốm màu đen xa xa, “Nhưng tộc phượng hoàng tàn lụi rồi, cho dù hai người đến với nhau rồi sinh ra con cháu sao chứ, cuối cùng…”.

      “Hứ, đừng những lời nhảm nhí ấy với ta, đợi tới lúc tộc cửu vĩ bạch hồ các ngươi tuyệt tự, ta xem ngươi còn những lời này nữa ”. Lương chủ vung cái tay mũm mĩm của mình, tỏ vẻ mất kiên nhẫn, : “Ngươi cút , Hoàng Nhi mới tỉnh lại, có sức lực để đôi co với nha đầu nham hiểm nhà ngươi. Ngươi muốn hỏi cái gì tự hỏi đệ đệ bản lĩnh của mình ”.

      Tử Đàn định gì đó, nhưng thấy Nhược Nhất và Thương Tiêu nắm tay nhau tới, nàng khẽ cười : “Quả nhiên là người có thể làm em dâu của ta, mọi chuyện đều làm theo ý của ta”. Nhược Nhất vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì Tử Đàn mỉm cười thân thiết tới khoác tay , “Em dâu, ta cùng muội vào thăm tiểu sư muội của ta nhé!”.

      Lương chủ vội : “ được, được!”.

      Tử Đàn giơ chân đạp đúng vào cái mông mũm mĩm của Lương chủ, đá sang bên như đá quả bóng. Nhược Nhất nhìn Lương chủ lăn ra xa cách thảm hại, khóe miệng giật giật… Này, dù sao đó cũng từng là sư phụ của tỷ… Tử Đàn làm như biết, mỉm cười hòa nhã rồi kéo Nhược Nhất vào phòng.

      Trong phòng được trải thảm mềm mại, nên hai người vào mà phát ra tiếng động nào. khí thoang thoảng mùi thơm khiến người ta thư thái. Nguyệt Hoàng nằm giường và được y nữ cho uống thuốc. Nàng cảm giác có người vào nên ngẩng lên nhìn, thấy Nhược Nhất, đôi mắt nàng liền ngấn lệ, “òa” tiếng bật khóc.

      Nhược Nhất vội lên trước khuyên nhủ: “ yên lành, vừa nhìn thấy ta khóc là sao?”.

      “Tiểu, Tiểu Nhất Nhất, ta có làm muội bị thương ở đâu ?”.

      Lúc ấy Nhược Nhất mới nhớ ra, trước đó Nguyệt Hoàng bị ma khí bám vào người nên nàng tấn công Nhược Nhất. Nếu có Thương Tiêu bảo vệ, e là bây giờ Nhược Nhất nằm trong quan tài mà nghe người ta khóc lóc rồi.

      “Ta sao”. Nhược Nhất vỗ ngực mình : “Ta bị đánh, bị ngã nhiều rồi nên cũng thành quen. Tấm da này của ta rất chắc chắn!”. lau nước mắt cho Nguyệt Hoàng, “Nhưng tỷ… rốt cuộc ở dưới Lương xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên tỷ lại biến thành như vậy?”.

      Nguyệt Hoàng im lặng lúc, chăm chú nhìn Nhược Nhất, nàng : “Ta tìm được Thành Hạo rồi”.

      Nguyệt Hoàng vừa dứt lời, mọi người đều im lặng. Nguyệt Hoàng : “Chàng mặc áo bào màu đỏ tươi. Nhưng ta gọi thế nào, chàng cũng trả lời”.

      Bởi vì phải là Thành Hạo của tỷ. Nhược Nhất mấp máy môi nhưng cuối cùng lại nuốt những lời ấy vào trong.

      “Sau đó ta đuổi theo, chàng quay lại nhìn ta, ta vẫn nhớ mắt chàng đỏ ngầu, đáng sợ vô cùng. Ta tưởng chàng bị thương nhưng ngờ khi ấy chàng…”. Giọng của Nguyệt Hoàng trầm xuống, “Chàng lại thi triển phép thuật với ta. Ta biết từ lúc nào mà trong người mình có ma khí. Chàng dùng chút ma khí ấy để dụ ta nhập ma. Lúc ấy trong đầu ta chỉ có tiếng , thúc giục ta nhanh chóng lên Lương để giết muội… Chuyện về sau, mọi người đều chứng kiến cả rồi”. Nguyệt Hoàng run rẩy, “Ta biết rất mình làm gì, nhưng ta thể dừng lại được. Tiểu Nhất Nhất, xin lỗi, xin lỗi, ta quá vô dụng…”.

      Tử Đàn hơi cau mày, nheo mắt nghĩ gì đó.

      Nhược Nhất ôm vai Nguyệt Hoàng an ủi: “ sao, sao, chẳng phải ta vẫn khỏe mạnh sao. Hơn nữa, nếu có lỗi phải là lỗi của ta mới đúng, luồng ma khí người tỷ có lẽ là của Cửu Man, khi ấy nội đan của Cửu Man bị phá vỡ, ma khí vội vàng tìm chủ mới, đúng lúc ấy tỷ xuất nên nó liền chui vào cơ thể tỷ. Cuối cùng Hồng Liên mới có cơ hội thi triển phép thuật với tỷ”.

      “Nhưng, từ tất cả là Thành Hạo làm…”.

      Nhược Nhất hít hơi sâu và : “Nguyệt Hoàng, tuy ta muốn những điều này, nhưng Hồng Liên bây giờ phải là Thành Hạo mà tỷ quen nữa. giống như tên quái do ma khí tích tụ mà thành, hoặc có lẽ, chỉ có vẻ ngoài giống Thành Hạo mà thôi”.

      “Chàng chắc chắn là Thành Hạo”. Nguyệt Hoàng chắc nịch. Nhược Nhất há miệng định nhưng biết nên khuyên nhủ thế nào. Thương Tiêu bỗng : “Phượng hoàng sinh ra biết thuật truy hồn, nếu Nguyệt Hoàng chắc chắn như vậy, bất kể tên Hồng Liên ấy bây giờ là thứ gì linh hồn của nhất định là của nam nhân ấy”.

      Tử Đàn : “Trời sinh vạn vật đều có hồn phách. Cũng có nghĩa là, hồn phách nhất định có thân thể để nó tạm thời nương náu, bất kể là bông hoa hay tảng đá. Nhưng hồn phách chắc chắn trú ngụ trong sức mạnh vô hình như ma khí”.

      Nhược Nhất bỗng nhớ lại lúc chiến đấu với Hồng Liên hôm ấy, Mạc Mặc chém đao vào người , liền hóa thành đám khí đen, cơ thể chảy giọt máu nào.

      “Hồng Liên có thân xác, cơ thể của chỉ là hình khối do ma khí tích tụ thành. Điều này vô lý. Sở dĩ vô lý này có thể tồn tại, ta chỉ có thể nghĩ tới lý do…”. Tử Đàn vẻ mặt nghiêm trọng : “Có người khóa thân xác của , cướp hồn phách của , sau đó nhập hồn phách của vào ma khí giúp ma khí ngưng tụ thành hình người”.

      Mọi người đều biến sắc. Trong đầu Nhược Nhất lại lần nữa lóe lên cảnh tượng kỳ dị đó, Hồng Liên bị đóng đinh tường, máu me ròng ròng, thê thảm đưa tay về phía : “Cứu với… cứu với…”. Sắc mặt Nhược Nhất tái nhợt, lẽ nào lúc ấy cầu cứu mình? Đó chính là thân xác của Hồng Liên bị đóng đinh tường, hoặc cũng có thể rằng Hồng Liên là kiếp sau của Thành Hạo?

      Tử Đàn tiếp: “Càng ngày càng có nhiều ma khí bám lên hồn phách của Hồng Liên, lâu dần, nhất định hóa thành quái vật do ma khí ngưng tụ thành, bất tử bất diệt, đờ đẫn ngây dại, điều đáng sợ nhất là chỉ nghe lệnh của kẻ đứng sau thao túng . Lúc ấy, những gì mà kẻ thao túng muốn làm khiến Cửu Châu lâm vào kiếp nạn to lớn. Xem ra, chuyện ma khí hoành hành phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều”.

      Thương Tiêu cau mày gật đầu: “Chỉ sợ là kẻ đứng sau mưu từ lâu rồi”.

      Nhược Nhất nghe những lời này mà đầu óc rối tung lên. số cảnh tượng dường như chút liên quan cứ ngừng lên trong đầu .

      Hai trăm năm trước, những ma khí ấy chui ra khỏi mặt đất, Huân Trì thiệt mạng; Thương Tiêu với , có kẻ mặc áo đen do ma khí hóa thành lên U Đô tìm ; Thương Tiêu nhập ma, bị phong ấn; Cửu Man phá phong ấn thượng cổ, lại xuất ở nhân gian; Người mà Nguyệt Hoàng khắp nơi trong thiên hạ suốt hai trăm năm vẫn tìm thấy nay lại xuất với hình dáng như vậy; Những lời mà ông lão đưa quay trở lại thế giới này ; Sức mạnh kỳ lạ có thể phong ấn ma quỷ trú ngụ trong cơ thể ; Cuối cùng thứ dừng lại trong đầu Nhược Nhất lại là tiếng chuông lanh lảnh của người bịt mặt thần bí ấy…

      “Nhược Nhất”, Thương Tiêu khẽ gọi khiến Nhược Nhất giật mình bừng tỉnh. Thương Tiêu cau mày : “Nàng nghĩ gì vậy?”.

      “Ta… vừa mới nghĩ tới trong sương mù lần trước…”.

      “Nha đầu khốn kiếp!”. Cánh cửa bị đẩy ra rất mạnh, Lương chủ quát lớn, lảo đảo vào. loạng choạng, cơ thể nhem nhuốc bùn đất, như vừa mới từ trong chuồng gà bò ra vậy. “Cái thân này của lão tử là để cho ngươi đạp sao? Để cho ngươi đạp sao?”.

      Sắc mặt của mọi người trong phòng vẫn rất nặng nề, Lương chủ như cảm nhận được khí này, thấy Nguyệt Hoàng nhìn , bỗng nước mắt lưng tròng, nhảy phốc lên giường của Nguyệt Hoàng, gục đầu lên ngực nàng, dụi dụi lại: “Hoàng Nhi, Hoàng Nhi, Hoàng Nhi! Bọn chúng… bọn chúng ức hiếp ta…”.

      Thương Tiêu thể chấp nhận được cảnh tượng này nên quay đầu . Khóe miệng Nhược Nhất giật giật. Trán Nguyệt Hoàng cũng nổi gân xanh. Tử Đàn thở dài tiếng, rồi đưa tay túm cổ áo của Lương chủ, kéo ra khỏi người Nguyệt Hoàng. Nàng khẽ cười, : “Sư phụ”.

      Lương chủ giãy giụa: “Thả ta ra, thả ta ra…”.

      “Sư phụ già rồi mà có tôn nghiêm gì cả”. Tử Đàn vừa vừa đến bên cửa sổ, ném như ném túi rác. Nàng đóng cửa sổ, rồi tạo kết giới bên ngoài phòng, Lương chủ có vỗ đập, gào thét thế nào cũng thể vào được.

      Bị Lương chủ chen ngang như vậy, Nhược Nhất nhất thời cũng quên lúc nãy mình định gì. vỗ vai Nguyệt Hoàng, : “Bây giờ tỷ mới tỉnh, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, cứ nghỉ ngơi cho khỏe . Đêm khuya rồi, muội về trước đây”.

      Nguyệt Hoàng gật đầu, sắc mặt đau buồn.

      Khi ba người ra khỏi phòng của Nguyệt Hoàng Lương chủ còn đập cửa sổ nữa. Có lẽ quay về tẩm điện của mình. Tử Đàn : “Tiêu Nhi, đệ theo ta, ta có chuyện muốn bàn với đệ”.

      Từ biệt hai người, Nhược Nhất về phòng, vừa bước vào cửa tiểu viện nghe thấy tiếng bàn ghế đổ xuống đất trong phòng Mạc Mặc. hốt hoảng vội chạy vào. Nhược Nhất thắp nến, nhìn quanh phòng thấy Mạc Mặc đâu. lo lắng, bỗng nhìn thấy bóng người nằm dưới bàn, ôm cái gì đó trong lòng.

      “Mạc Mặc?”.

      Người đó quay sang nhìn Nhược Nhất, mặt xanh xao. Đây phải là Mạc Mặc mà mấy ngày nay Nhược Nhất thường nhìn thấy, mà là Mạc Mặc trong bộ dạng nữ nhân. Nhược Nhất sững người hỏi: “… sao vậy?”.

      “Nhan Nhược Nhất”, giọng của Mạc Mặc khàn đặc, “Tôi… ọe!”. Vẫn chưa hết câu, Mạc Mặc lại quay ôm cái ống nhổ, nôn thốc nôn tháo.

      Nhược Nhất run run hỏi: “Nghén… nghén sao?”.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 45

      Nhược Nhất ngây người nhìn Mạc Mặc nôn khan hồi, hỏi: “Khó chịu lắm ?”.

      Mạc Mặc chỉ đáp lại bằng nụ cười méo xệch. Đây là lần đầu tiên Nhược Nhất nhìn thấy Mạc Mặc có vẻ thê thảm như vậy. Nhược Nhất kéo Mạc Mặc ra khỏi gầm bàn, rồi dựng ghế lên cho ấy ngồi: “Trốn trong gầm bàn hết khó chịu sao?”.

      “Trốn cái gì chứ. Ống nhổ để dưới gầm bàn, lúc tôi cúi xuống để nôn lại làm đổ đèn và ghế, sau đó vào”. Mạc Mặc thở hổn hển rồi chỉ vào bụng mình và : “Cái giống này phải đồ hại cha, ràng là hại mẹ!”.

      Nhược Nhất cười.

      Vẻ mặt của Mạc Mặc bỗng đông cứng: “Chờ ”. ấy uể oải : “Tôi tới Cửu Châu chỉ mới hơn tháng, tính thế nào thời gian mang thai cũng mới được hơn hai mươi ngày, sao nghén rồi?”.

      Nhược Nhất nghĩ lúc rồi : “Có thể là do đặc tính của cửu vĩ bạch hồ. Tôi nghe con của họ càng mạnh càng được sinh ra sớm. Hơn nữa, thời gian mang thai của cửu vĩ bạch hồ hình như có giai đoạn nghén. như vậy, có lẽ là vì thể chất đặc biệt”.

      vậy, có thể tôi sinh non?”.

      Nhược Nhất gật đầu: “Ừm, trước đây chị dâu tôi mang thai với tôi, phần lớn phụ nữ bị nghén sau hơn bốn mươi ngày mang thai. Còn , hai mươi ngày nôn, tính ra, e là đứa trẻ này ra đời trước nửa thai kỳ bình thường”.

      Khóe miệng Mạc Mặc giật giật: “Vì thế tôi mang thai năm tháng?”. Nhược Nhất dám chắc điều ấy nên trả lời. Mạc Mặc nghiêm mặt : “Lần đầu tiên tôi căm ghét việc mang thai là bổn phận của phụ nữ như thế. Cho bọn đàn ông dùng lỗ đít để làm việc ấy chẳng phải là tốt hơn sao?”.

      “Mạc Mặc… đúng ý tôi”.

      Hai mặc sức tưởng tượng cuộc sống tươi đẹp khi đàn ông mang thai và sinh con, cuối cùng cả hai ngồi xuống bàn bạc xem bây giờ nên làm thế nào.

      “Nếu cứ phát triển theo cái đà này, chẳng bao lâu sau mọi người nhìn thấy bụng của tôi”. Mạc Mặc thi triển phép thuật, lập tức biến về bộ dạng nam nhi: “Nhan Nhược Nhất, bảo tôi chờ nghĩ ra cách rồi , bây giờ phải tôi chờ, mà là cái cục thịt này chờ được nữa. Nếu người đàn ông của biết trong bụng tôi có thứ gì, với linh lực nay của tôi mà đánh nhau với chắc chắn cả hai mẹ con tôi chết. Ngày mai tôi thu dọn đồ đạc lên đường”.

      Nhược Nhất cau mày im lặng. Mạc Mặc : “Đừng ngăn tôi, nếu muốn giúp tôi ăn trộm ít tiền cho tôi ”.

      “Mạc Mặc…”.

      “Tôi với rồi, đừng có ngăn tôi!”.

      “Ngăn cái đầu ấy!”. Nhược Nhất tức giận : “ muốn , ngày mai tôi cùng ”.

      khí im lặng lúc, Nhược Nhất thở dài : “Về đứa trẻ này, ngoài việc sinh nó ra chẳng có cách nào khác. Bây giờ nếu chỉ có Thương Tiêu muốn giết đứa trẻ này tôi liều mạng bảo vệ nó. Tôi ngăn được Thương Tiêu nhưng lại ngăn được Tử Đàn… Lần trước tôi thấy khi nhắc tới Quý Tử Hiên, ánh mắt của tỷ ấy vô cùng căm phẫn… Ngoài cách chúng ta bỏ , tôi nghĩ còn cách nào khác. Bây giờ mang thai, làm gì cũng khó khăn, tôi cùng chí ít cũng có người chăm sóc. Còn về chuyện sau này… bây giờ chúng ta vượt qua khó khăn trước mắt rồi tính tiếp”.

      “Thương Tiêu để cho sao? Ấn ký cổ là quả bom đẩy vào chỗ chết đấy”.

      Nhược Nhất sờ ấn ký sau tai, : “Về Thương Tiêu… tôi có cách, cần lo lắng, tóm lại là ngày mai chúng ta ”.

      Mạc Mặc đột nhiên đứng dậy, rảo bước tới cạnh giường, rồi nằm đó quấn chặt chăn, lúc sau mới : “Nhan Nhược Nhất, trọng sắc khinh bạn nhưng đừng mong tôi cảm kích”.

      đúng là đồ vịt chết cứng mỏ, ràng là giọng có vẻ bất thường mà. Nhược Nhất : “Vâng, vâng, chẳng phải vì tôi nên mới bị liên lụy vào chuyện này sao? Tôi nên làm như vậy”.

      “Biết thế là tốt…”.

      Nhược Nhất gì, ra khỏi phòng, ngây người nhìn ánh trăng lúc rồi quay người , nhưng về phòng mình mà ra khỏi tiểu viện, tới phòng của Thương Tiêu. Khi tới đó, vẫn chưa về, chắc là vẫn bàn bạc với Tử Đàn. Suy cho cùng, những chuyện xảy ra cho tới lúc này đều quá kỳ lạ, giống như có bàn tay khổng lồ giật dây ở phía sau, thúc đẩy tình thế.

      Thân xác của Hồng Liên bị khóa, ma khí bám vào linh hồn của . Điều này chắc chắn phải là tự làm, vậy kẻ làm chuyện này rốt cuộc… còn muốn làm những gì nữa…

      Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện nên Nhược Nhất rất mệt. nằm bò lên bàn đọc sách của Thương Tiêu, nghĩ ngợi những chuyện ấy rồi dần thiếp .

      Khi Thương Tiêu trở về phòng nhìn thấy Nhược Nhất nằm ngả lên bàn sách ngủ rất say. khẽ khàng tới bên cạnh Nhược Nhất, sờ má , cảm giác lạnh buốt khiến Thương Tiêu khỏi cau mày. cúi người định bế Nhược Nhất lên giường ngủ, ngờ chưa kịp vòng tay qua cổ Nhược Nhất bỗng quay người ôm eo .

      Thương Tiêu sững người.

      Nhược Nhất ôm , cọ cọ vào người , mơ màng : “Chàng về muộn quá”.

      “Nhan Nhược Nhất, khả năng vờ ngủ của nàng rất tiến bộ”.

      Hiếm khi Nhược Nhất ngoan ngoãn thế này, quay sang nũng nịu: “Ta buồn ngủ, nằm ngủ thế này lạnh quá, sao chàng về sớm để bế ta lên giường. Mau lên, ta cho chàng cơ hội lấy lòng ta đấy”. Thương Tiêu bật cười, bế Nhược Nhất lên giường và đắp chăn cho , định đứng dậy ra ngoài Nhược Nhất kéo tay áo , : “Ngủ cùng nhé”.

      nhướn mày, nhìn Nhược Nhất lúc rồi : “Nàng lại gây ra họa gì rồi?”.

      Nhược Nhất trả lời. Thương Tiêu ngồi bên mép giường, Nhược Nhất lập tức ôm eo , tìm vị trí thoải mái trong vòng tay rồi mới thở phào nhõm. Thương Tiêu cũng chiều theo , can ngăn dù chỉ nửa lời. Hai người ngồi đó, im lặng lúc, Nhược Nhất tuy nhắm mắt vờ ngủ nhưng càng lúc càng tỉnh táo hơn, đột nhiên : “Tiêu hồ ly”.

      “Ừm”.

      “Ta chàng”.

      Thương Tiêu sững người, nhoẻn miệng, nhưng lập tức lại đau đầu cau mày: “Xem ra lần này họa nàng gây ra …”.

      Thương Tiêu chưa hết câu, Nhược Nhất tiếp lời: “Ta phải xa thời gian”.

      Tiếng côn trùng bên ngoài phòng rả rích.

      “Vì chuyện gì?”. Giọng của Thương Tiêu lạnh lùng.

      chuyện rất quan trọng, ta phải đích thân giải quyết, nhưng ta thể với chàng đó là chuyện gì được. Tới khi xong chuyện, nhất định ta quay lại…”.

      “Lần này cần bao lâu?”. Thương Tiêu hừ lạnh. “Hai trăm năm, năm trăm năm? Hay lâu hơn nữa? Nhan Nhược Nhất, nàng cho rằng ta nên dùng bao nhiêu thời gian để đợi nàng?”.

      Lòng Nhược Nhất khẽ thắt lại, vội vàng ngẩng đầu, nhìn với ánh mắt cầu khẩn: “ đâu! Lần này ít nửa năm, nhiều hai, ba năm, chắc chắn vượt quá thời gian ấy, tới lúc đó ta về U Đô tìm chàng”. nắm tay Thương Tiêu, mười ngón tay đan vào nhau, “Ta muốn , nhưng ai cũng có những chuyện mà lương tâm thôi thúc phải làm. Giống như Tử Đàn, Võ La và tộc, chàng có những thứ thể từ bỏ. Ta cũng vậy…”.

      Nhưng nhìn thần sắc trong đôi mắt tím của Thương Tiêu, Nhược Nhất im lặng, cụp mắt nhìn hai bàn tay siết chặt, thể ra những lý do mà mình sắp sẵn trong đầu. Cuối cùng chỉ : “Thương Tiêu, xin lỗi chàng, ta phải làm như vậy”.

      Thương Tiêu sờ ra sau tai Nhược Nhất, đầu ngón tay vuốt ve ấn ký màu đen hơi lồi lên. Nhược Nhất cảm thấy có luồng khí man mát chạy qua xương tủy, Nhược Nhất cứng người lại, cảm giác đau đớn dần tan. Thường Tiêu buông tay Nhược Nhất ra, : “Nếu nàng chỉ tới để cho ta biết quyết định này, ta còn có thể gì được nữa chứ”.

      Thương Tiêu chầm chậm ra khỏi phòng, khi mở cửa, ánh sáng như sương của song nguyệt chiếu lên người : “Ta chưa giải song sinh ấn, ta chỉ làm suy yếu ấn lực thôi. Ba năm sau, nếu nàng chưa quay lại… chúng ta tất gặp nhau”, dưới hoàng tuyền.

      Điều khúc mắc chính là đồng sinh cộng tử.

      Cánh cửa được đóng lại, căn phòng trở nên tĩnh lặng. Nhược Nhất đắp chăn, mở to mắt, hít sâu, dường như chỉ như vậy mới có thể kìm nén nỗi chua xót dâng lên trong lòng.

      *

      Sáng sớm hôm sau, Nhược Nhất thu dọn đồ đạc xong, tạm biệt Lương chủ và Nguyệt Hoàng rồi cùng Mạc Mặc xuống núi. chỉ lần quay đầu nhìn sơn môn nguy nga nhưng thấy “người ấy” xuất . Mạc Mặc đành lòng, hậm hực : “Làm như ta là tên ác bá chia rẽ đôi uyên ương vậy, Nhan Nhược Nhất, nếu còn ngoái nhìn nữa ngươi hãy cút ngay về cho ta!”.

      Ở chỗ rẽ đường núi có hình bóng màu trắng đứng chắn giữa đường. Nhược Nhất sững người: “Tử Đàn?”.

      Tử Đàn mỉm cười và : “Nhược Nhất phải căng thẳng như thế, phải ta tới để ngăn muội. Nữ tử cũng có chuyện cần phải làm, Tiêu Nhi biết thế nên mới để muội . Nếu đệ ấy để muội rồi, đương nhiên ta gì. Có điều, Nhược Nhất, e là muội phải để lại cho ta thứ”.

      “Cái…”.

      Thân hình Tử Đàn như gió, trong nháy mắt nàng tới bên cạnh Nhược Nhất. Nàng đưa tay ra khoảng tạo chiếc ngân châm, nhanh tay đâm vào bên cổ của Nhược Nhất.

      Trước tình huống này, Nhược Nhất kịp phản ứng, ngay cả Mạc Mặc cũng nhất thời cũng biết làm gì. Đến khi Tử Đàn rút ngân châm ra, nàng lại lùi lại mấy thước, Nhược Nhất mới sờ lên cổ mình, cảm thấy thoáng đau.

      Tử Đàn lấy từ trong lòng ra hạt ngọc trắng, bôi máu dính ngân châm của Nhược Nhất lên hạt ngọc ấy, hạt ngọc lập tức biến thành màu đỏ.

      “Tiêu Nhi nhờ vào máu của muội mới có thể áp chế được ma khí trong cơ thể, nếu muội , ta sợ Tiêu Nhi áp chế được ma khí cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể đệ ấy, vì thế ta muốn xin chút máu của muội để cất trong hạt ngọc này. Giờ còn chuyện gì nữa, Nhược Nhất đường cẩn thận”.

      Nhược Nhất gật đầu, kéo tay Mạc Mặc được hai bước ngoảnh lại nhìn Tử Đàn và : “Khi muội có ở đây, cần chàng phải nấu mỳ mỗi ngày, nhưng cũng phải bắt chàng thường xuyên luyện tập. Khi muội quay về, muội hy vọng có thể ăn được món chàng nấu”.

      Tử Đàn mỉm cười gật đầu.

      Hình bóng của Nhược Nhất và Mạc Mặc dần biến mất ở cuối thềm đá. Tử Đàn cầm hạt ngọc, khẽ : “Đệ để muội ấy bám theo, sao đệ lại tin tưởng muội ấy như vậy?”.

      Phía sau tảng đá bên đường, Thương Tiêu chậm rãi bước ra, trả lời câu hỏi của Tử Đàn mà : “Võ La báo tin tên thú thượng cổ bị phong ấn khác là Toan Dữ phá ấn ra ngoài, ngày mai chúng ta tới đó”.

      “Ồ, hóa ra đệ cũng biết bây giờ ở bên cạnh đệ mới là nguy hiểm. Đệ muốn để muội ấy tham gia vào những chuyện này, nên chấp nhận để muội ấy ra sao? Tiêu Nhi nhà chúng ta si tình. Nhưng ba năm… đệ có thể giải quyết chuyện phức tạp như thế trong ba năm sao?”.

      Thương Tiêu im lặng.

      Tử Đàn đưa hạt ngọc đỏ chót cho Thương Tiêu và : “Đệ hãy đeo lên cổ, ma khí của đệ tăng lên nữa”. Tử Đàn vừa về phía sơn môn vừa : “Ta nhớ hình như chỗ mà Toan Dữ bị phong ấn rất gần Thanh Khâu”.

      thêm trăm dặm nữa là tới Thanh Khâu”.

      “Như vậy, phải chào hỏi Cửu Diệm tiếng, suy cho cùng đó chính là lãnh địa của tộc cửu vĩ hồng hồ bọn họ”.

      *

      Dưới Lương sơn, Nhược Nhất và Mạc Mặc gặp người mà cả hai ngờ tới.

      “Vân Chử”. Nhược Nhất thấy sắc mặt Vân Chử nhợt nhạt, thần sắc còn khó coi hơn cái ngày cùng Quý Tử Hiên. Nhược Nhất nhìn xung quanh nhưng thấy bóng dáng Quý Tử Hiên đâu. suy luận trong lòng liền hiểu được ý đồ của .

      Nhược Nhất lấy từ trong lòng ra cây trâm bạch ngọc và : “Có lẽ người cứu ngươi để ý nên làm rơi nó. Trước đây ta luôn để nó trong phòng, bao giờ mang theo người. Bây giờ cuối cùng ta cũng có thể đưa nó cho ngươi rồi”.

      Vân Chử run tay định cầm cây trâm ấy, nhưng vừa mới chạm vào nó rụt mạnh tay như bị bỏng: “Nội đan…”. Giọng của khàn khàn, khiến người ta gần như nghe .

      “Cây trâm này là của Thiên Tố, nội đan cũng là của Thiên Tố. Ngươi có thể đoán được…”. Nhược Nhất quyết định , “Thiên Tố chết rồi”.

      Vân Chử nghe vậy nhưng hề phản ứng lại. cầm cây trâm, vuốt ve cây trâm lúc lâu rồi mới hỏi: “Nàng ấy được chôn ở đâu?”.

      Nhược Nhất đành lòng, nhưng vì thế rồi, có giấu giếm nữa cũng chẳng ích gì. Nàng thở dài, : “Tan thành cát bụi…”. Vân Chử có biểu gì khác thường, cũng chẳng nhíu mày: “Cuối cùng nàng có ?”.

      “Đại để là bảo ta đừng cho ngươi biết, mong ngươi sống vui vẻ”.

      “Ha”, cuối cùng cười khẩy, thần sắc đau khổ bi thương. cầm cây trâm ngọc, lảo đảo bước .

      Nhìn Vân Chử xa, Mạc Mặc hỏi Nhược Nhất: “Sao lại quen những kẻ bệnh tật như vậy?”.

      “Bệnh gì cơ?”.

      “Mất rồi mới biết hối hận và quý trọng, chẳng phải là bệnh tật sao? Bây giờ mất hết hồn vía, đau khổ thê lương như vậy, thử hỏi trước đây làm gì?”.

      “Có lẽ là vì trước khi mất biết mình quý trọng người hoặc vật đó đến thế”. Nhược Nhất cảm khái: “Nếu trong cuộc đời có thể biết trước được nhiều điều như vậy có gì phải hối hận, cũng có gì để chờ mong. Mạc Mặc, bây giờ thế, biết chừng sau này chính cũng là người như vậy đấy”.

      “Ta?”. Mạc Mặc bật cười. “Ta từ trước tới nay , hai là hai, tạm thời bản thân ta bệnh tật như vậy, nhưng nếu có ai làm chuyện đó với ta, hứ, ta chắc chắn khiến phải hối hận vì xuất trong cuộc đời này!”.

      “Bá đạo quá đấy”, Nhược Nhất khen ngợi, “Nếu có ngày như vậy, phải nhớ tới những lời hôm nay”.

      “Hứ, được rồi, được rồi, đừng chuyện này nữa. Bây giờ chúng ta đâu?”.

      Nhược Nhất nhìn bầu trời quang đãng, chỉ về hướng: “ Tang”.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 46

      Thời tiết ở Cửu Châu luôn dễ chịu, có bốn mùa rệt.

      Cho dù là mưa, phần lớn cũng là mưa phùn rả rích. Cửu Châu phải có sấm mùa hạ, tuyết mùa đông, chỉ là thời tiết như thế rất hiếm gặp. Nhưng những ngày gần đây, bầu trời ở khắp Cửu Châu đều u ám, oi bức, khiến người ta ngột ngạt. Thỉnh thoảng còn có mấy tiếng sấm vang lên khiến người người lo sợ, đủ loại tin đồn lan truyền khắp nơi.

      Quý Tử Hiên mình đứng lầu gác đón gió. Chiếc áo bào nền trắng hoa xanh người bay bay trong gió. Hai mắt tuy mù nhưng lại chăm chăm nhìn phương xa, nếu như quan sát kỹ chẳng ai biết bị mù.

      Cánh cửa chạm hoa vang lên ba tiếng gõ cửa.

      “Vào ”.

      Khuynh Nguyệt đẩy cửa bước vào, ả thực đúng lễ nghi của Tầm Thường cung, đứng sau Quý Tử Hiên đúng ba bước, ả cung kích hành lễ rồi : “Cung chủ, gần đây thiên tượng khác thường, khiến các giới hoang mang, chúng chư hầu cùng dâng thư tới xin cung chủ ra tay bình định dị tượng để yên lòng người”.

      Quý Tử Hiên nghe vậy, lắc đầu cười : “Các ngươi coi ta là thần minh sao? Ta dù có bản lĩnh lớn bằng trời cũng thể ngăn được gió mưa và làm đảo lộn tự nhiên. hãy tạm gác lại ”.

      Khuynh Nguyệt vẫn lui ra. Vành tai Quý Tử Hiên động động: “Sao vẫn chưa ?”.

      “Cung chủ thứ lỗi cho Khuynh Nguyệt to gan”. Khuynh Nguyệt quỳ chân dưới đất, cúi đầu , “Chúng chư hầu dâng thư cũng phải là bắt cung chủ giải quyết những tượng kỳ lạ này mà là mong cung chủ có thể vài lời để an ủi lòng người, đợi khi những tượng kỳ lạ này qua …”.

      “Lời bao giờ an ủi lòng người được”, Quý Tử Hiên ngắt lời Khuynh Nguyệt. “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra bảo họ tự nhìn ”.

      Khuynh Nguyệt ngẩng đầu: “Nghe ý của cung chủ, hình như cung chủ biết những tượng kỳ lạ này là thế nào”.

      “Ha ha”, Quý Tử Hiên dựa vào lan can, nhếch miệng cười. “Rốt cuộc chuyện như thế nào làm sao ta biết được, nhưng ta chắc chắn phải là đại hủy diệt đất trời”.

      Khuynh Nguyệt khó hiểu cau mày. Cách hành của cung chủ gần đây khiến người ta hiểu nổi. Nếu biết chuyện này có gì to tát, vậy Quý cung chủ đứng ra an ủi bách tính vài câu, đợi những tượng kỳ lạ này qua , bách tính thấy Quý cung chủ liệu như thần, chẳng phải bách tính càng thêm tin tưởng Tầm Thường cung hay sao? Chuyện lôi kéo lòng người này, vì sao Quý cung chủ lại làm chứ?

      Sau khi Khuynh Nguyệt lui ra, Quý Tử Hiên lại đứng mình bên cửa sổ rất lâu. Đây là nơi cao nhất ở Tầm Thường cung, bởi vì Tầm Thường cung vốn là tòa cung điện trôi nổi , lầu gác này lại được xây cao như vậy, đứng lầu gác có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh mây núi ở phía xa. Trước khi bị mù, mỗi khi có chuyện phiền lòng, thường đứng đây nhìn trời đất bao la, tắm mình trong gió mát, thấy lòng thoải mái hơn. Nhưng sau khi bị mù, còn được nhìn ngắm những cảnh sắc ấy, đứng nơi đây mình cũng chỉ là thói quen của .

      Ngón tay của gõ gõ lên lan can, ra hai tiếng khó hiểu: “Lôi kiếp”. Trong đầu lên hình bóng của Nhan Nhược Nhất và Thương Tiêu, sau đó lại vẳng lên giọng của nữ tử hung hăng. thở dài tiếng, : “Rốt cuộc là của ai…”.

      *

      Cùng lúc đó, ở Thanh Khâu.

      Tử Đàn tay cầm xiên kẹo hồ lồ ăn ngon lành. Võ La lại lại trong phòng, miệng lải nhải: “Làm bừa, làm bừa, làm bừa…”.

      Người đứng đầu Thanh Khâu - tộc trưởng Cửu Diệm của tộc cửu vĩ hồng hồ mặc chiếc áo bào rực rỡ tới chói mắt ngồi dựa trường kỷ, vừa đếm xem Võ La lại lại mấy vòng vừa liếc nhìn Tử Đàn, : “Tử Đàn, đây là xiên thứ mười mấy rồi? Ra khỏi U Đô tuy có trưởng lão quản chuyện tỷ ăn kẹo, nhưng tỷ ăn bừa bãi như vậy… đệ nhìn mà cũng thấy đau dạ dày rồi đấy”.

      Tử Đàn nuốt miếng kẹo trong miệng rồi : “Bây giờ chúng ta bị Toan Dữ điểu giam hãm trong Thanh Khâu này, chúng ta thể lao ra được, người ta cũng thể tấn công vào được. Ta chỉ ăn chút đồ ăn vặt cho đỡ buồn thôi. Đệ bắt ta liều mạng với thú thượng cổ giống như Tiêu Nhi đấy chứ? Huống hồ, đệ ấy liều mạng tới mức lúc quay về toàn thân đẫm máu, còn phải nhờ ta chữa trị vết thương cho nữa”.

      Nghe những lời bình thản của Tử Đàn, Cửu Diệm bật cười, Võ La tức giận: “Biểu ca lo lắng muốn xông ra như vậy, chẳng phải là nhìn thấy sấm tích tụ ở phía chân trời sao? Người tinh mắt vừa nhìn là biết đó là lôi kiếp của cửu vĩ bạch hồ, cửu vĩ bạch hồ sinh ra phải chịu mệnh kiếp, vượt qua được rồi tự nhiên muôn chuyện về sau đều thuận lợi, nhưng nếu vượt qua được hai mẹ con đều mất mạng!”.

      Tử Đàn gật đầu: “Điều này ta hiểu ”.

      “Muội chưa từng nghe có cửu vĩ bạch hồ nào có thể an toàn độ kiếp mà có phụ thân ở bên bảo vệ”.

      Tử Đàn tiếp tục gật đầu: “Ta cũng chưa từng nghe ”.

      Võ La tức giận: “Vậy vì sao các người còn có thể bình tĩnh như vậy? nữ tử loài người như Nhược Nhất sinh con xong làm gì có hơi sức để giúp đứa bé độ kiếp, nếu chỉ dựa vào lực của hồ ly mới chào đời có thể chịu được bao nhiêu đạo thiên lôi! Nếu vì lôi kiếp mà nó thịt nát xương tan… Trước đây tỷ ấy làm chuyện đó với biểu ca sao các người dễ dàng để tỷ ấy như vậy? là làm bừa, làm bừa!”.

      Tử Đàn ngẩng đầu nhìn Võ La, : “Vì sao muội khẳng định đây là con của Tiêu Nhi và Nhược Nhất?”.

      Võ La sững người: “Hai vị đại nhân khác trong gia tộc quá tuổi sinh con, họ cũng có con nối dõi. Bây giờ đứa trẻ ấy phải của tỷ, dĩ nhiên chính là của biểu ca. Nếu là con của ai được chứ?”.

      Cửu Diệm cười : “Tiểu Võ La, nàng quên rồi sao, tộc cửu vĩ bạch hồ còn có người trước đây bị đuổi nữa”.

      Sắc mặt của Võ La hơi biến đổi: “Quý Tử Hiên? Nhưng chẳng phải vì chuyện tu hành mà chặt đứt tình căn rồi sao? Tình căn mà đứt mãi mãi vô tình, sao có thể…”.

      Cửu Diệm đứng dậy, chậm rãi tới trước mặt Võ La, ngón tay nhàng xoa cằm nàng, nhìn vào mắt Võ La, : “Tình và ham muốn, đôi khi là chuyện, nhưng đôi khi chúng chẳng liên quan gì với nhau. Võ La, nàng còn hiểu sao?”.

      Võ La nhướn mày : “Ngươi cần ngón tay này nữa sao?”.

      Cửu Diệm khẽ cười, rụt tay lại rồi rảo bước . Tử Đàn nhai kẹo hồ lô, liếc nhìn động tác của hai người họ. Sau khi Cửu Diệm , nàng đột nhiên : “Võ La, nếu lúc nãy muội đột nhiên hôn ta nghĩ, ngón tay ấy của có còn giữ được hay cũng quan trọng”.

      “Tỷ đùa cái gì vậy?”, Võ La nghiêm mặt . “Bây giờ phá phong ấn mà Toan Dữ điểu hạ cho Thanh Khâu mới là chuyện quan trọng, muội hỗ trợ biểu ca”.

      “Đừng gây thêm phiền phức cho biểu ca của muội nữa”. Vẻ mặt Tử Đàn cũng sầm xuống, nàng : “Muội tưởng đệ ấy chưa từng tìm Nhược Nhất sao? Tuy Tiêu Nhi dễ dàng đồng ý cho Nhược Nhất ra , nhìn bề ngoài thấy Tiêu Nhi có gì lo lắng, nhưng thực là Tiêu Nhi vẫn bí mật dò la hành tung của Nhược Nhất. Chính vì dò la được nên hôm nay Tiêu Nhi mới liều mạng quyết đấu với Toan Dữ điểu như vậy mà giết nó”.

      Võ La hiểu: “Tỷ muốn gì?”.

      “Ba tháng trước, Nhược Nhất bỏ . Tiêu Nhi và ta cùng tới Thanh Khâu, đệ ấy tốn rất nhiều tâm sức mới biết được hành tung của Nhược Nhất. Nhưng lâu sau đó, Tiêu Nhi thể dò la được hành tung của Nhược Nhất nữa, giống như Nhược Nhất hoàn toàn biến mất. Bắt đầu từ lúc đó, Tiêu Nhi thể yên lòng. Bây giờ lôi kiếp xuất , tuy chắc chắn Nhược Nhất mang thai, nhưng dù sao cũng cho đệ ấy hy vọng”.

      “Nhưng điều này có liên quan gì tới Toan Dữ điểu chứ?”.

      Tử Đàn thở dài: “Hồi quản lý muội nghiêm chút, muội thèm nhớ lịch sử và gia phả của tộc, hôm nay muội hỏi những lời này là nực cười đấy”.

      Võ La đỏ mặt nhưng hề biện bạch.

      “Loại thú như Toan Dữ điểu thích nhất là ăn thiên lôi”.

      Võ La bừng tỉnh: “ ra là vậy! Muội còn tự hỏi vì sao biểu ca ngày nào cũng chiến đấu với nó mà giết nó quách cho rồi. ra là vì Toan Dữ điểu có thể nuốt thiên lôi. Bây giờ biểu ca ngày ngày chiến đấu với nó nên nó tiêu hao ít thể lực, đến khi lôi kiếp giáng xuống, Toan Dữ điểu chắc chắn nuốt lôi kiếp để bồi bổ thể lực. Như thế là có thể giúp Nhược Nhất rồi! Bây giờ nhìn bề ngoài là Toan Dữ tạo giới giam hãm Thanh Khâu, nhưng thực chất là biểu ca giam chân Toan Dữ”.

      Tử Đàn mỉm cười gật đầu.

      Võ La chuyển mạch suy nghĩ: “Nhưng chẳng phải lúc nãy Tử Đàn tỷ đứa bé ấy có thể phải là con của biểu ca và Nhược Nhất sao?”.

      Tử Đàn : “Cũng có thể là của họ lắm chứ. Muội phải là biết biểu ca muội bao giờ dám mang Nhược Nhất ra đánh cược”.

      Võ La nghe vậy thở dài: “Tình cảm biểu ca dành cho Nhược Nhất sâu đậm như vậy, Nhược Nhất sao nỡ bỏ huynh ấy lại mình mà thế được. Bất kể bây giờ tỷ ấy làm gì muội cũng hy vọng tỷ ấy có thể sớm quay về bên biểu ca”.

      tiếng kêu thảm thiết vang vọng bầu trời.

      Tử Đàn nhìn ra bên ngoài, biết chiến giữa Thương Tiêu và Toan Dữ tạm thời kết thúc. Nàng cắn miếng kẹo hồ lô cuối cùng và : “ xem Tiêu Nhi bị thương thế nào thôi”.

      đỉnh Thanh Khâu sơn.

      Toan Dữ điểu lui về trong đám mây. Thương Tiêu sát khí đằng đằng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm lên bầu trời xa thẳm. Ấn ký nhập ma ở ấn đường của thoắt thoắt , đôi mắt cũng ngừng đổi màu. Bỗng nhiên, hạt ngọc đỏ mà đeo cổ phát ra ánh sáng màu cam mờ ảo. Thương Tiêu cau mày nữa, ma khí trong mắt tan biến. Khi ngước mắt lên, đôi mắt màu tím tỉnh táo nhìn bầu trời mây mù giăng phủ, lông mày khẽ cau lại.

      “Vẫn còn ba ngày nữa…”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :