1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ta muốn đến Cửu Châu - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn-69c-3PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 26

      Chỉ dựa vào hai tiếng “cầu thân” của y nữ, Nhược Nhất vẫn dám chắc về mối quan hệ của Nguyệt Hoàng và Lương chủ.

      Nhưng điều khiến chắc chắn hơn chính là thái độ của những môn đồ Lương sơn. Lẽ nào, họ cảm thấy sư phụ hơn hai nghìn năm trăm tuổi thành thân với đồ đệ hóa thành hình người bảy, tám trăm năm là chuyện hết sức bình thường sao? Hơn nữa vị sư phụ này vẫn trong hình hài của đứa bé…

      Nếu tính theo tuổi của con người, nếu Nguyệt Hoàng là thiếu nữ trẻ trung hai mươi tuổi, vậy Lương chủ chính là ông lão hơn sáu mươi tuổi, họ còn có quan hệ sư - đồ. Cuộc tình này, đặt trong thế giới tại mà đích xác là vụ tai tiếng đáng cười, chứ chưa gì tới Cửu Châu vốn rất bảo thủ. Hơn nữa, ông lão ấy vẫn trong hình hài đứa bé… Đám đệ tử Lương sơn này bình tĩnh giống như biểu của họ sao?...

      Nhược Nhất bị thương nên trong thời gian ngắn thể di chuyển được, đành phải ở lại Lương, phiền người ta chăm sóc. Người chăm sóc Nhược Nhất chính là y nữ thay thuốc cho hôm ấy, tên là Thiển Phù. Thoạt nghe cái tên này, Nhược Nhất thấy toát mồ hôi, nương Thiển Phù này sao lại có khuôn mặt giống diễn viên Tôn Hồng Lôi thế biết.

      Thiển Phù ngày ngày chăm lo vấn đề ăn uống của Nhược Nhất, giúp thay thuốc, lau người. Ban đầu Nhược Nhất còn có chút ngại ngần, dần dần hai người trở nên thân thiết.

      Lương chủ hề tới tìm Nhược Nhất “bàn chính ”, quyết định nhờ Thiển Phù chuyển giúp bức thư mà Tử Đàn viết cho Lương chủ, nhân tiện với đưa Hóa Hương hoàn cho Thương Tiêu.

      Nhan Nhược Nhất hoàn toàn chấm dứt quan hệ với Thương Tiêu.

      nghĩ như vậy.

      *

      Tối hôm ấy, Nhược Nhất ngủ yên giác, cảm thấy ánh trăng ngoài cửa sổ quá sáng. trằn trọc tới nửa đêm, cuối cùng ngồi dậy, nheo mắt nhìn mới biết đêm nay trước khi ngủ mình quên đóng cửa sổ.

      Nhược Nhất khoác áo choàng mỏng, tới bên cửa sổ, vừa chạm tay vào khung cửa vô tình nhìn thấy bên ngoài có bóng người. Cơn buồn ngủ liền tan biến, Nhược Nhất ngây người nhìn.

      Khắp nơi Lương sơn mọc đầy cỏ tuyết huyên. Loại cỏ này nở hoa buổi tối, cánh hoa giống như bông tuyết, bồng bềnh giữa đất trời theo từng cơn gió thoảng. Song nguyệt cùng chiếu cánh hoa trắng muốt, tỏa ra màu tím lấp lánh khiến tất cả đều trở nên thần bí.

      Thương Tiêu lạnh lùng đứng trong sân, để mặc cho những bông tuyết huyên rơi đầy vai, tóc, biết đứng đó bao lâu. Vẻ mặt của Thương Tiêu bình tĩnh, đôi mắt tím lặng lẽ ngắm nhìn Nhược Nhất.

      Làm sao mày có thể quên được đây? Nhược Nhất nghĩ, quái như Thương Tiêu, mạnh mẽ và tuyệt đẹp, ai cũng muốn tìm cho mình bạn đời như thế. Chàng còn có thể dịu dàng với mày, tỏ vẻ say đắm vì mày… Người như vậy, làm sao mày quên được đây?

      Nhược Nhất gượng cười, cụp mắt xuống nhìn Thương Tiêu nữa, rồi đưa tay định đóng cửa sổ.

      đôi tay thuôn dài trắng muốt giữ chặt cửa.

      Nhược Nhất lời, chỉ cụp mắt nhìn xuống, hề nhìn Thương Tiêu.

      Màn đêm luôn tĩnh lặng, có thể nghe rất tiếng côn trùng râm ran từ xa vọng lại. Thương Tiêu khẽ , thanh lớn nhưng lại khiến người ta giật mình: “Hôm ấy… ta biết những gì nàng hôm ấy đều là những lời giận dỗi…”.

      phải giận dỗi, những gì ta , hơn nữa điều đó là tốt nhất cho ta và chàng”, Nhược Nhất ngắt lời Thương Tiêu, thanh cao, giống như những lần họ lên nóc nhà, ngắm trăng, uống rượu cười, “Thương Tiêu, ta và chàng hai năm trước… à hai trăm năm trước, khi ta nhảy xuống từ đỉnh Hàn Ngọc…”. Nhược Nhất ngước mắt nhìn , ánh mắt phức tạp. “Duyên phận của chúng ta hết rồi. Hết từ lâu rồi”.

      Vì ngược sáng nên Nhược Nhất nhìn vẻ mặt của Thương Tiêu. Nhược Nhất chỉ biết, môi và má đều tái nhợt. Im lặng rất lâu, Thương Tiêu mới : “Nhan Nhược Nhất, nàng trả thù ta”.

      Nhược Nhất cố gắng nở nụ cười. Thương Tiêu lặng lẽ quay người . lập tức đóng cửa sổ nhưng vẫn đứng ở đó rất lâu, tay nắm chặt then cửa, các đầu ngón tay dần trở nên trắng bệch.

      Bên ngoài lớp giấy chắn cửa mỏng manh, côn trùng vẫn kêu rả rích, có giọng khàn khàn cất lên: “Nếu đây chính là trả thù của nàng, vậy đây cũng là việc mà nàng thành công nhất từ khi chúng ta gặp nhau”.

      Sáng sớm hôm sau, Nhược Nhất nằm sấp giường để Thiển Phù thay thuốc. Nhược Nhất : “Ban đêm có người canh sao?”.

      “Trước đây có, về sau Thương Tiêu đại nhân ngày nào cũng tới nên chủ tử liền bảo chúng tôi cần người canh đêm nữa”.

      “Đêm nào cũng tới?”.

      “Đêm nào cũng tới”.

      Nhược Nhất im lặng cúi đầu, viền mắt đỏ hoe gần rơi lệ. Về sau, cứ ngủ tới nửa đêm là Nhược Nhất tỉnh giấc, nhưng bên ngoài cửa sổ còn hình bóng lạnh lùng vai phủ đầy những bông tuyết huyên nữa.

      Mấy hôm sau, Nhược Nhất nhìn thấy bóng dáng của Thương Tiêu đâu nữa. và Thương Tiêu có lẽ chấm dứt rồi. Nhưng từ trước tới nay những gì Nhan Nhược Nhất suy đoán đều chuẩn xác. Sáng hôm ấy Nhược Nhất vẫn mơ màng trong giấc ngủ, bỗng nhiên có người vội vàng đánh thức dậy. Nhược Nhất mở mắt ra nhìn, là Thiển Phù. Sắc mặt nàng ấy có chút hoang mang.

      Nhược Nhất cảm thấy kỳ lạ: Mình sống ở Lương lâu như vậy nhưng chưa từng thấy các môn đồ Lương biểu lộ cảm xúc gì, ai cũng bình tĩnh lạnh lùng. Rốt cuộc hôm nay ai có bản lĩnh khiến Thiển Phù hoang mang như vậy chứ?

      uể oải ngáp cái: “Thiển Phù, chuyện gì vậy?”.

      nương, trước sơn môn có nam tử, là tới tìm nương”.

      “Nam tử? Ai vậy?”.

      “Ta biết, chỉ là sáng nay Thương Tiêu đại nhân trong lúc tản bộ gặp vị nam tử ấy. Đại nhân… hình như đại nhân có hiềm khích với nam tử ấy, vừa câu là liền xông vào đánh nhau. Cả hai đánh nhau canh giờ rồi”.

      Nhược Nhất im lặng, chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ: Thứ nhất, buổi sáng Thương Tiêu tản bộ tới sơn môn? Có bị đánh chết cũng tin; Thứ hai, tuy Thương Tiêu lạnh lùng ngang ngược, nhưng từ trước tới nay thích gây chuyện với ai, sao có thể chỉ vì hai, ba lời mà đánh nhau với người ta được; Thứ ba, trong thế giới này, người mà Nhược Nhất quen biết còn Thương Tiêu lại biết cũng chẳng có mấy ai, nếu là nam tử, duy nhất chỉ có… Huân Trì. Nhưng tới tìm người lại đánh nhau, ràng đó phải tính cách của Huân Trì; Thứ tư, điểm quan trọng nhất là, tuy bây giờ Thương Tiêu trọng thương, lực yếu, nhưng dù gì cũng là cửu vĩ bạch hồ, người đó có thể đấu với canh giờ… đơn giản.

      Nhược Nhất vội vàng ngồi dậy, khoác áo, nhanh chóng rửa mặt súc miệng rồi cùng Thiển Phù ra sơn môn. Chưa tới sơn môn mà Nhược Nhất nghe thấy giọng nam trong trẻo: “Ta tìm Nhan Nhược Nhất liên quan gì tới ngươi? Dựa vào đâu mà cho ta vào chứ!”. Giọng này rất xa lạ, nhưng ngữ khí vô cùng quen thuộc. Nhược Nhất thấy kỳ lạ, bước nhanh hơn.

      Leo lên mấy bậc thềm, cảnh tượng ngoài sơn môn liền lên rệt. Đá núi vỡ vụn rơi vãi khắp nơi, bậc thềm đá xanh bị phép thuật đánh tới mức lồi lõm, ngay cả sơn môn sừng sững cũng bị thủng hai, ba lỗ lớn. Nhìn cảnh tượng lộn xộn này, trong lòng Nhược Nhất bỗng hiểu được nỗi lo lắng của Thiển Phù. Nếu để họ tiếp tục giao đấu như thế, sơn môn của Lương chắc chắn bị phá đổ.

      ngẩng đầu, nóng lòng tìm hình bóng của Thương Tiêu nhưng vẫn thấy. đường sáng trắng xoẹt qua, sau lưng Nhược Nhất vang lên tiếng “rầm” khổng lồ, xen lẫn với thanh ấy là tiếng hét sợ hãi của môn đồ Lương. Nhược Nhất nhìn bên tóc mai của mình rơi xuống đất, ngoảnh đầu nhìn, lại thấy cái cây bùng cháy.

      Mồ hôi lạnh túa ra hai bên Thái Dương, Nhược Nhất sợ hãi vô cùng… Nếu bị đập thẳng vào mặt, e là còn thê thảm hơn bị tạt axit…

      “Nhan Nhược Nhất!”. Giọng trong trẻo vừa vui vừa giận vang lên.

      “Quay về!”. Thương Tiêu lạnh lùng quát, dường như nổi giận.

      Nhược Nhất ngây người nhìn hai người bỗng nhiên xuất . Thương Tiêu vẻ mặt lạnh băng, sát khí đằng đằng. Sau lưng nam tử xa lạ, khuôn mặt thanh tú, hắc bào trường kiếm, ăn mặc như kiếm khách trẻ.

      “Ơ…”. Nhược Nhất thể nhớ ra mình quen người kia từ khi nào, ngoại trừ Tử Ly, nhưng Tử Ly là do Thương Tiêu biến thành… Người kia tìm tới tận nơi này, có vẻ biết rất về , cải trang thành kiếm khách áo đen giống người tình trong mộng của , rốt cuộc là ai?
      B.Cat thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 27

      Nhược Nhất vẫn suy đoán trong ngờ vực.

      Thương Tiêu sầm mặt rảo bước tới bên , nắm cổ tay của , kéo về. Nhược Nhất bị kéo lảo đảo, liền bực bội, : “Mới sáng ra mà chàng làm gì vậy?”.

      “Nàng còn biết nhìn cơ à?”. Thương Tiêu cười khẩy tiếng, lời châm chọc, “Ta còn tưởng nàng nhìn tới mất cả hồn vía rồi chứ!”.

      Nhược Nhất buột miệng : “Ta mất hồn hay có liên quan gì tới chàng”.

      Câu này khiến Thương Tiêu sầm mặt, định nghe thấy tiếng trong trẻo: “Buông tay ra, buông tay ra! Cầm cái gì mà cầm, bàn tay ấy là dành cho ngươi cầm sao!”. Thương Tiêu sầm mặt nhìn về phía kiếm khách trẻ, Nhược Nhất cũng cảm thấy lạ lùng, nhìn kiếm khách ấy.

      Đón nhận ánh mắt của hai người, kiếm khách áo đen ho khan vài tiếng, chỉnh lại y bào, bày ra bộ dạng sừng sững như đứng giữa đất trời bao la, nghiêm nghị : “Nhan Nhược Nhất, nàng còn nhớ ‘Tiểu Hắc Ốc Bên Hồ Đại Minh’ ?”.

      Thoạt nghe câu này, Nhược Nhất giật giật khóe miệng, rất lâu sau mới hiểu, “Tiểu Hắc Ốc Bên Hồ Đại Minh”, đây… đây chẳng phải là tên cửa hàng thời trang quái dị của sao!

      Nhược Nhất sững người hồi lâu, sau đó cơ thể run run. Thương Tiêu nhíu mày, nắm tay chặt hơn.

      “Nhà số 4, tầng 4, đơn nguyên 4, tòa nhà số 44 đường Tây Quang”. Kiếm khách áo đen vừa , nụ cười càng rạng rỡ, “Chìa khóa của nàng vẫn ở trong tay ta, nàng muốn chạy đâu!”.

      “Mạc…”. Mắt của Nhược Nhất đỏ hoe, cũng biết đột nhiên lấy đâu sức mạnh gạt tay Thương Tiêu ra, cũng chẳng thèm bận tâm tới vẻ sững sờ của . lảo đảo bước , gần như là sà vào vòng tay của kiếm khách áo đen.

      Kiếm khách cười rất rạng rỡ ôm Nhược Nhất vào lòng, để mặc cho run rẩy gục đầu vào ngực mình. “Nhan Nhược Nhất, ta tìm được nàng rồi!”. Kiếm khách càng ôm chặt Nhược Nhất hơn nữa.

      Mọi nỗi chua xót, ấm ức từ lúc tới đây bỗng trào dâng, nỗi kích động khi gặp người quen ở nơi đất khách quê người và niềm vui sướng vạn phần khi trùng phùng khiến Nhược Nhất gục lên vai kiếm khách, bỗng chốc gào khóc thất thanh, ra sức gọi tên: “Mạc Mặc… Mạc Mặc, Mạc Mặc…”.

      Người khác nghe chỉ cảm thấy nàng : “Sờ cái nào… sờ cái nào… sờ…[​IMG]”.

      [​IMG] Vì Mạc Mặc có cách phát là “m m”, gần với từ sờ, đọc là “mō” nên dễ khiến người ta nghe nhầm.

      Thương Tiêu càng sầm mặt. Mạc Mặc xoa đầu Nhược Nhất, ấn đầu Nhược Nhất vào ngực mình, sau đó ném cho Thương Tiêu cái lườm đầy thách thức, rồi với Nhược Nhất bằng những lời ngọt ngào mấy trăm năm chưa từng dùng tới: “Nhược Nhất đừng khóc, ta đến đón nàng đây”.

      Nhược Nhất khóc tới mức toàn thân run lên, lúc lâu sau mới ngừng khóc, càu nhàu: “ đóng giả cái… cái gì chứ, nghe mà nổi cả da gà”. Mạc Mặc cười, véo má Nhược Nhất mạnh rồi nghiến răng nghiến lợi : “Cái đồ tiểu tinh giày vò người khác! Ta vượt qua nghìn sông vạn núi tới tìm nàng, nghìn sông vạn núi đấy! Nàng…”.

      Chưa hết câu, luồng hàn quang dữ dội lướt qua giữa hai người, Mạc Mặc đưa tay đỡ, hàn quang lập tức tan biến. Nhược Nhất nước mắt lưng tròng, lập tức bảo vệ Mạc Mặc phía sau, đỏ mặt : “Thương Tiêu dừng tay! Là người quen của ta, người quen của ta!”.

      Thương Tiêu im lặng, sát khí đằng đằng. Mạc Mặc cười khì đập vào đầu Nhược Nhất, tranh trước: “Đồ ngốc, người ta chỉ mong quen tôi thôi”. Mạc Mặc ngước mắt nhìn Thương Tiêu, “Vừa rồi khi ngươi và ta động thủ, ta còn đoán ngươi là ai, ta vừa tìm Nhan Nhược Nhất mà ngươi phát hỏa lên như vậy. Hóa ra ngươi chính là Thương Tiêu”.

      Thương Tiêu thèm quan tâm xem Mạc Mặc gì, chỉ nhìn Nhược Nhất, hỏi: “ là ai?”.

      Mạc Mặc nghe ngữ khí ấy, nụ cười mặt liền đông cứng, nhướng mày, ngay sau đó lại tươi cười, khoác vai Nhược Nhất, thẳng tay bịt miệng Nhược Nhất khi định trả lời, hài hước : “Câu hỏi này của ngươi rất hay…”.

      Nhược Nhất thấy ngữ khí và thần thái của Mạc Mặc như vậy, biết có chẳng lành, lập tức giãy ra, chỉ sợ ấy ra lời gì làm người khác kinh ngạc. Mạc Mặc mặt biến sắc, khoác vai Nhược Nhất chặt hơn.

      “Trước đây Nhược Nhất từng nhắc kể về ngươi cho ta nghe, ta nghĩ ngươi chỉ là phần quá khứ trong cuộc đời của nàng ấy, bước qua rồi thôi nên ta cũng bận tâm. Bây giờ xem ra quan hệ giữa hai người đơn giản như ta nghĩ!”.

      Nhược Nhất càng nghe những lời này càng cảm thấy ổn, cuống quýt quay sang nhìn Mạc Mặc, biết rốt cuộc ấy định giở trò gì. Ngặt nỗi Mạc Mặc bịt miệng Nhược Nhất rất chặt, để .

      “Ngươi hỏi ta là ai…”. Mạc Mặc nhếch môi. ấy biến thành nam nhi cao hơn Nhược Nhất cả cái đầu, vừa cúi xuống là bờ môi chạm ngay vào trán Nhược Nhất. Tư thế này quá mức dịu dàng, khiến người ta nhức mắt.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, Thương Tiêu bị tư thế nhức mắt này làm toát lên luồng ma khí. Nhược Nhất nóng lòng muốn đẩy Mạc Mặc ra, bảo ấy đừng đùa nữa nhưng lại bị câu tiếp theo của Mạc Mặc làm cho chết đứng.

      ấy : “Nhan Nhược Nhất là vị hôn thê của ta, ngươi xem ta là ai?”.

      Lẽ nào khi Nhược Nhất vẫn chưa phát ra, Mạc Mặc coi là đối tượng “bách hợp”[​IMG]rồi sao…

      khí tĩnh lặng hồi lâu, ngay cả tiếng ồn ào của các môn đồ Lương khi thu dọn chiến trường trong sơn môn cũng lắng xuống.

      Mạc Mặc nhìn Thương Tiêu đầy thách thức, các môn đồ của Lương đều tò mò ngó ra theo dõi, Nhược Nhất cũng ngây người nhìn Thương Tiêu.

      ra là vậy”. Thương Tiêu hờ hững cười khẩy tiếng, “Nhan Nhược Nhất, đây chính là điều ‘tốt nhất’ mà nàng ?”.

      Nhược Nhất nhớ lại những gì mình trước đó, cụp mắt im lặng.

      Tiếng cười của Thương Tiêu càng lạnh lùng: “Ta biết giải ấn”. Thương Tiêu quay người bỏ , sắc mặt hơi tái, “Tới lúc đó, dù muốn kết cục thế nào, ta cũng theo nàng”.

      Câu này Nhược Nhất hiểu, Thương Tiêu cũng cần hiểu. Thương Tiêu bất giác cười khổ trong lòng: Cho dù phải cùng đến chỗ chết, cho dù thế nào mi cũng thể chịu đựng được cảnh nàng ở bên người khác sao… Thương Tiêu, bây giờ mi đê hèn tới mức khiến người ta cảm thấy thảm hại.

      Thương Tiêu cố kìm nén nỗi đau đớn trào dâng trong lòng: Có hôn ước sao, thích người khác sao, muốn từ bỏ mi sao… muốn mi buông tay…

      [​IMG] Tình giữa nữ và nữ.

      Nhan Nhược Nhất, nàng có biết từ lâu đó còn là điều ta có thể làm chủ được.

      Điều bi ai nhất có lẽ là thể làm chủ được tình cảm của bản thân.

      Nhược Nhất nghĩ như vậy.

      Dáng vẻ buồn rầu của Thương Tiêu khi bỏ khắc sâu trong tâm trí Nhược Nhất, như thể trở thành vết tích đau đớn còn khắc sâu hơn chữ bia mộ.

      “Nhan Nhược Nhất!”. Đột nhiên Mạc Mặc cao giọng , “Người ta từ lâu rồi mà còn đứng ngây ra đó làm gì! Tay Thương Tiêu này đúng là tuyệt sắc, chả trách ngày đêm tưởng nhớ tới như vậy”.

      Nhược Nhất quay đầu nhìn Mạc Mặc, gì.

      “Sao vậy?”. Mạc Mặc nhướng mày, “ vẫn còn lưu luyến sao? phải bị ngốc đấy chứ!”.

      “Sao lại tìm tới đây?”. Nhược Nhất lảng sang chuyện khác, “Lại còn biến thành bộ dạng này”.

      Mạc Mặc là người vô cùng thẳng tính, nghe Nhược Nhất vậy, Mạc Mặc lập tức ngửa mặt cười lớn rồi : “Thế nào, có phải bị vẻ ngoài đẹp trai của tôi làm cho lóa mắt rồi ? nhìn xem lúc nãy kích động tới mức… ha ha, ngờ tỷ… khụ khụ… ngờ ca ca ta đây chiếm vị trí quan trọng trong lòng như thế!”.

      Nhược Nhất nhìn kỹ cách cải trang kiếm khách áo đen của Mạc Mặc rồi bĩu môi: “Còn phải , tôi cảm thấy cải trang giống nam giới thế này, lại còn có chút phong thái của kẻ mặt người dạ thú đấy”.

      Mạc Mặc hề tức giận, nắm tay Nhan Nhược Nhất rồi : “Tạm thời cứ coi như thắng tôi, tôi phí lời với nữa. Bây giờ tôi tìm được rồi, chúng ta hãy nhanh chóng quay về. Khi về rồi, tỷ… à, ca ca chiều chuộng nàng”.

      “Chờ chút!”. Nhược Nhất cao giọng, “Bây giờ ngay sao? ngay à?”.

      hỏi thừa rồi. và quần áo ở đây. Tôi và quần áo, cũng ở đây. Người và đồ đạc đều đủ cả, dĩ nhiên là bây giờ luôn. Chần chừ cái gì nữa chứ!”.

      “Chờ Mạc Mặc! Chúng ta… chúng ta nên tìm chỗ nào kín đáo chút, họ nhìn kìa!”.

      “Cứ để họ nhìn, dù sao sau này ai nhìn thấy ai nữa”. rồi Mạc Mặc thẳng tới đại môn của Lương sơn, kết thủ ấn trước chứng kiến của các môn đồ rồi bắt đầu niệm chú.

      Dù sao sau này ai nhìn thấy ai nữa… Nhược Nhất sững người, trong lòng thoáng hoang mang. Hai người nắm tay nhau, lòng bàn tay dần trở nên ấm nóng. Sắp rồi sao? Nhược Nhất hoang mang nghĩ: Lại lần rời xa Thương Tiêu, rời xa Cửu Châu? Ngay cả lời từ biệt cũng có, cứ lặng lẽ bỏ sao?

      Đúng vậy, mình với Thương Tiêu những lời như thế rồi, quay về cũng là lẽ đương nhiên. Còn từ biệt… giữa họ chưa bao giờ trùng phùng, hà tất phải từ biệt? Hơn nữa, lần này có thể quay về Cửu Châu vốn là chuyện ngờ tới. Có thể gặp lại Thương Tiêu đủ khiến vui rồi. Vì thế bây giờ phải thôi!

      Chia xa tạm biệt mới là cách buông tay tốt nhất. Nhưng tại sao vẫn buồn bã, vẫn đành lòng? ràng lần này hề bị tổn thương, ràng lần này chủ động rời bỏ , ràng lần này… ra ly biệt luôn khiến người ta cảm thấy đau khổ và giằng xé.

      Cảm giác choáng váng dần tăng, Nhược Nhất chỉ nghe Mạc Mặc quát khẽ: “Tập trung vào!”. Mạc Mặc bảo tập trung, nhưng lúc nào cũng nhớ tới đêm hôm ấy, hình bóng đơn của Thương Tiêu khi vai, tóc phủ đầy những bông tuyết huyên, đơn lạnh lùng tới cùng cực nhưng cũng đẹp đẽ vô cùng. Tất cả giống như giấc mộng hư ảo, chớp mắt cái là vỡ vụn.

      Cảm giác quen thuộc mà xa lạ ập tới. Nhược Nhất nghĩ: Thương Tiêu, ta hy vọng từ nay về sau chàng còn đau buồn nữa. Chàng đừng buồn, cũng đừng đơn như thế nữa…
      Hale205, B.CatSnow thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 28

      Cảm giác choáng váng càng lúc càng mãnh liệt.

      Luồng sáng trắng trước mắt tản ra, đúng lúc Nhược Nhất như sắp rơi vào đó, bỗng luồng sức mạnh biết từ đâu ập tới, kéo ra khỏi cảm giác choáng váng. Nhược Nhất mở to mắt, cảnh vật phía trước vô cùng ràng. Vẫn là bậc thềm đá xanh, mấy vết lõm sơn môn của Lương vẫn đổ nát. Có điều, các môn đồ của Lương đều tập trung thềm đá, hiếu kỳ nhìn hai người họ.

      Mạc Mặc cũng mở to mắt. ấy nhìn xung quanh vẻ khó hiểu, lại nhìn Nhược Nhất, rồi lại nhìn lòng bàn tay mình vẻ lạ lùng: “Sao… sao vẫn còn ở đây?”.

      Mạc Mặc… thi triển phép thuật thất bại? Tính cách của nàng Mạc Mặc này tuy hơi khó đỡ, nhưng trình độ ma pháp khỏi bàn. Sống cùng Mạc Mặc hai năm, ấy dùng ít phép thuật, nhưng Nhược Nhất chưa bao giờ thấy ấy thi triển phép thuật thất bại.

      Lẽ nào… Nhược Nhất sờ dấu ấn sau cổ, sợ hãi liếc nhìn “chàng phù thủy” có chút luống cuống sau khi thi triển phép thuật thất bại, : “Mạc Mặc, tôi nghĩ, chúng ta tạm thời thể quay về được”.

      “Cái gì?”. Phù thủy trong lúc luống cuống hề nghe Nhược Nhất , ra sức sờ mó cơ thể mình từ xuống dưới: “Có muỗi sao? Có muỗi dính người tôi sao? Nhan Nhược Nhất, nhìn xem người có muỗi ? với rồi, được chạm vào vật sống ở thế giới này! Mau đập muỗi hay bọ chét gì gì đó ”.

      Nhược Nhất khó nhọc : “Mạc Mặc… có lẽ là vì cái này…”.

      Lúc ấy Mạc Mặc mới nhìn Nhược Nhất, Nhược Nhất chỉ ra sau tai. Mạc Mặc vén tóc , thấy ấn ký màu đen lồi ra, ấy lập tức cau mày: “Chú ấn? Ai hạ cho ?”.

      Nhược Nhất thở dài.

      “Thương Tiêu?”.

      Nhược Nhất chán nản gật đầu. Mạc Mặc liền bốc hỏa: “Được lắm! chỉ dám ức hiếp thôi, ! bảo giải ấn!”. rồi Mạc Mặc xông vào sơn môn.

      biết giải”. Nhược Nhất kéo Mạc Mặc lại, “Lúc nãy rồi, biết giải ấn”.

      Mạc Mặc nhìn vẻ mặt u ám của Nhược Nhất, biết mắng thế nào, tên đầu sỏ gây nên chuyện để Nhan Nhược Nhất gặp Thương Tiêu chính là mình. Nén giận hồi lâu, Mạc Mặc gãi đầu giậm chân : “Chuyện gì vậy trời!”.

      “Những chuyện này rất phiền phức, đứng ở đây chốc lát cũng được, chúng ta vào trong trước ”. Nhược Nhất cười trừ, kéo Mạc Mặc vào trong.

      Mạc Mặc đứng ì ra đó lúc, nhưng cuối cùng vẫn theo Nhược Nhất.

      thể được sao… ràng biết ra mới là tốt nhất, nhưng bây giờ biết vì sao trong lòng Nhược Nhất lại vô cùng vui lucky post sướng. “Thiển Phù”, Nhược Nhất gọi Thiển Phù quét sân trong sơn môn, “Bạn của tôi có lẽ ở đây vài ngày, tôi muốn với Lương chủ tiếng”.

      nương cần khách khí. Từ khi vị khách này động thủ với Thương Tiêu đại nhân, chúng tôi bẩm báo với chủ tử rồi. Người , xảy ra án mạng được gọi người nữa, tùy các ngươi”. Thiển Phù bình tĩnh , Nhược Nhất nghe mà run rẩy. Chả trách sáng nay Thiển Phù lo lắng tới đánh thức mình, ra là Lương chủ bận tâm tới chuyện ấy… Xem ra, trái tim của Lương chủ này bị Nguyệt Hoàng làm tổn thương, bao nhiêu tháng ngày rồi mà vẫn chưa nguôi ngoai sao?

      “Phòng trống ở Lương vẫn còn rất nhiều, tôi sắp xếp”.

      Thiển Phù cúi người định Mạc Mặc : “Chờ chút, cần phiền phức, ta ở cùng nàng ấy”.

      Lông mày Thiển Phù giật giật: “Ở… cùng nhau sao?”. Thiển Phù nhìn Nhược Nhất, ánh mắt dần trở nên khác lạ.

      Nhược Nhất nghĩ, dù sao lát nữa Mạc Mặc cũng hồi phục thân phận nữ nhi, hai người ở cùng nhau cũng chẳng phải chuyện to tát gì, liền gật đầu đồng ý: “Ừm, ở cùng , thu dọn phòng khác làm phiền mọi người quá”.

      “Nếu vậy, tôi lấy thêm bộ chăn gối cho nương”.

      “Đa tạ”.

      Thiển Phù cúi người lùi vài bước, cuối cùng dường như có chút do dự quay đầu nhìn Mạc Mặc, với Nhược Nhất: “Nghe Thiển Hà - người chăm sóc Thương Tiêu đại nhân , gần đây sức khỏe của đại nhân rất kém, đêm nào cũng ho ra máu, sáng nay lại… nương, hay là bớt chút thời gian tới xem sao”.

      Nhược Nhất nghe mà lòng thắt lại: “… chẳng phải ăn Hóa Hương hoàn rồi sao?”. Hóa Hương hoàn loại trừ lực phong ấn trong cơ thể Thương Tiêu, giúp Thương Tiêu hồi phục sức mạnh, đâu còn gì có thể khiến bị thương chứ?

      “Hóa Hương hoàn trong phòng thuốc hết từ lâu rồi, tâm trạng chủ tử tốt nên chịu luyện đan, nên đại nhân phải chờ”.

      Tâm trạng tốt nên chịu luyện đan… Nhược Nhất kích động tới mức muốn đập chết cái tay Lương chủ làm ăn tùy ý này.

      “Hứ”. Bỗng nhiên Mạc Mặc cười khẩy tiếng: “Dù gì cũng là chuyện trị bệnh cứu người, tâm trạng tốt cái khỉ gì chứ. Nhan Nhược Nhất chẳng biết gì cả, bảo nàng ấy xem có tác dụng gì, có thời gian ở đây khuyên nàng ấy, chi bằng khuyên chủ tử của các người ”.

      Thiển Phù trước dẫn đường, nàng gì. Nhược Nhất cũng im lặng.

      Thiển Phù thu xếp giường chiếu xong liền lui ra ngoài. Mạc Mặc quan sát tỉ mỉ chú ấn sau tai Nhược Nhất rồi : “Nhìn có vẻ rất bình thường, để ta thử giải xem”. rồi ấy liền áp tay lên sau tai Nhược Nhất, tập trung niệm chú, bỗng nhiên lông mày ấy cau lại, nhanh chóng bỏ tay ra.

      Nhược Nhất : “Sao vậy?”. nhìn kỹ lòng bàn tay của Mạc Mặc, ở đó có chấm giống như bị đốt.

      hãy ràng cho tôi biết, sau khi tới đây làm những gì?”.

      Nhược Nhất chậm rãi kể lại cho Mạc Mặc nghe những chuyện hỗn loạn xảy ra sau khi quay về Cửu Châu. Nhược Nhất tưởng Mạc Mặc nghe xong mắng mình trận, ngờ ấy chỉ nhìn với vẻ mặt khó hiểu rồi hỏi: “ muốn , bây giờ trong cơ thể biết vì sao lại có thêm nguồn sức mạnh, sức mạnh này lại rất lớn?”.

      Nhược Nhất gật đầu.

      thể nào!”. Mạc Mặc hét lên, “Nhan Nhược Nhất, trong cơ thể của làm sao xuất sức mạnh được chứ! Đây là vận may chết tiệt gì vậy!”.

      Ngữ khí hết sức khinh thường này khiến Nhược Nhất nghe mà phát cáu: “Sao tôi lại có thiên lương nhân tính, tôi cướp màn thầu của ăn mày hay lấy xe của người giàu, dựa vào cái gì mà tôi thể gặp vận may này chứ!”.

      Mạc Mặc sững người: “Tôi với sao?”.

      Nhược Nhất cũng ngây người thoáng chốc: “ cái gì”.

      Mạc Mặc day trán, sắp xếp lại ngôn từ rồi : “ biết số người khi sinh ra có khiếm khuyết bẩm sinh, ví dụ như thiếu cái chân, hoặc là bại não, hoặc là mắc bệnh bẩm sinh khác. Còn Nhan Nhược Nhất, khiếm khuyết của chính là tuyệt duyên với ma pháp, có linh lực, quỷ thần đến gần. Ngay từ lần đầu tiên gặp tôi nhìn ra thể chất này của , chính vì thế tôi mới dám to gan ném tới Cửu Châu. Bởi vì linh khí ở thế giới khác thể gây bất kỳ tổn hại nào tới được. hiểu rồi chứ?”.

      Nhược Nhất chớp mắt, lắc đầu.

      “Cũng có nghĩa là, bẩm sinh người biết gì về ma pháp! học được ma pháp, học được phép thuật, có linh lực, càng thể có sức mạnh to lớn!”.

      “Nhưng thực tế, máu của tôi có tác dụng áp chế khí ma sát”. Nhược Nhất chỉ vào lưng mình, “Lần ấy ở trong bụng Cửu Man, Thương Tiêu nhập ma, nhưng sau khi máu của tôi chảy ra, ma khí của dần dần biến mất”.

      Mạc Mặc bĩu môi: “Có lẽ vì quá , biết mình sắp giết liền hốt hoảng sợ hãi, gào thét, sau đó tỉnh lại cũng biết chừng”.

      “Mạc Mặc…”.

      “Thôi được”. Mạc Mặc xua tay, vén tóc bên tai Nhược Nhất, “Nghe những gì , đến bây giờ tôi chỉ có thể nghĩ tới cách giải thích hợp lý nhất, chú ấn này dần làm thay đổi thể chất của , khiến mắt nhìn xa hơn, tai nghe hơn, có lẽ nó còn thay đổi thể chất tuyệt duyên với phép thuật của . Nhưng những thứ bẩm sinh cho dù làm thế nào cũng thể biến đổi hoàn toàn, vì thế nó chỉ có thể khiến máu của có tác dụng ma pháp, nhưng lại thể khiến sử dụng ma pháp. Cũng có nghĩa là, Nhan Nhược Nhất, bây giờ trong máu của chứa sức mạnh to lớn, có thể giết ma… cái này rất quý giá”. rồi đôi mắt Mạc Mặc lóe lên tia sáng kỳ lạ.

      Nhược Nhất thấy ớn lạnh sống lưng, hai tay che ngực: “Có quý giá thế nào cũng thể bán được”.

      “Hứ, ai thèm”. Mạc Mặc lườm cái, sau đó lại cau mày : “Nhưng, tôi có thể cảm nhận được ràng chú ấn này với sức mạnh trong cơ thể là do hai người làm ra, người hạ ấn cho là Thương Tiêu, vậy người cho sức mạnh này là ai?”. Mạc Mặc liếc nhìn Nhược Nhất vẻ chê bai, “Cho dù là ai cũng xui xẻo chết được, ai lại gửi gắm sức mạnh lớn thế này cho người hoàn toàn thể sử dụng được nó cơ chứ”.

      Nhược Nhất bận tâm tới Mạc Mặc, nhưng nhớ ra chuyện quan trọng: “Mạc Mặc, vậy thi triển phép thuật thất bại là vì chú ấn này hay là tại sức mạnh trong cơ thể tôi?”.

      “Sức mạnh trong cơ thể chắc chắn liên quan, nó đâu phải là vật sống. Chỉ có điều theo lý mà , chú ấn này phải vật sống, có lẽ cũng liên quan tới nó. Nhưng nếu chúng ta được, chỉ có thể là vì…”.

      Vẻ mặt của Mạc Mặc có chút nghiêm trọng, Nhược Nhất luống cuống: “Vì cái gì?”.

      “Bởi vì chú ấn này kết nối với vật sống khác”.

      “Hả?”. Nhược Nhất bật cười, “Giống như hai chiếc máy tính được kết nối với nhau sao?”.

      Mạc Mặc nhìn Nhược Nhất lúc rất lâu, thần sắc có chút kỳ quái: “Nhan Nhược Nhất, có loại chú gắn mạng của người thi chú và người nhận chú với nhau, đồng sinh cộng tử, nếu người chết người kia cũng sống được. ràng chúng ta chạm vào bất kỳ vật sống nào nhưng lại được, chỉ có thể là vì Thương Tiêu kết nối mạng của với nhau”. Mạc Mặc như bỗng nhớ tới người nào đó, sắc mặt trở nên dịu dàng, “Giống như… dùng mạng của để giữ lấy ”.

      Nhược Nhất sững sờ, đồng sinh cộng tử với Thương Tiêu? nghĩ, bây giờ cuối cùng mình cũng hiểu được ý Thương Tiêu khi : “Đến lúc ấy, nàng muốn kết cục thế nào ta cũng theo nàng”. Muốn kết cục gì cũng theo , cho dù là đồng ý khuất phục làm tình với , hoặc cho dù thà chết cũng chịu làm tình với , Thương Tiêu cũng đều theo Nhan Nhược Nhất. ra Thương Tiêu dùng phương thức khó hiểu như vậy để : Nàng muốn sống, ta theo nàng, nàng muốn chết, ta cũng theo nàng.

      Nếu người đàn ông chịu đối xử với người con như thế Nhược Nhất biết nên dùng lý do gì để thuyết phục bản thân rằng: Thương Tiêu mình. Đột nhiên khóe mắt của Nhược Nhất cay cay: “Mạc Mặc, tôi… hình như tôi có chút kỳ lạ”.

      Nhìn bộ dạng của Nhược Nhất, Mạc Mặc thừa hiểu tình cảm của Nhược Nhất với Thương Tiêu là thế nào. Bây giờ muốn ngốc nghếch này quay về thế giới tại, ngay cả nữ phù thủy thiếu tinh tế nhạy cảm như cũng cảm thấy mình chia rẽ uyên ương. Thực ra, để Nhan Nhược Nhất ở lại thế giới này cũng tốt, dù sao cơ thể ấy cũng bị bài xích. Mạc Mặc thở phào, định mắng Nhược Nhất vài câu, bắt Nhược Nhất tìm kiếm tình của mình, ở cửa có tà áo trắng lướt qua, Mạc Mặc liếc mắt nhìn: Ha, đến đúng lúc.

      Chớp chớp mắt, Mạc Mặc làm ra vẻ thở dài tiếng, vẻ thương tình: “Ban đầu, nhìn thấy nàng bị ép tới mức ấy, cũng tới cứu nàng, ta thực rất thích Thương Tiêu. Nhưng… Nhược Nhất, nàng hãy với ta, bây giờ rốt cuộc nàng còn ?”.

      Nhược Nhất kìm được nước mắt: “Ta… Ta…”.
      B.CatSnow thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 29

      Thương Tiêu ? Nhược Nhất cần nghĩ cũng có thể trả lời được câu hỏi này.

      Từ khi gặp Thương Tiêu, trong lòng luôn có . Nhược Nhất thậm chí thể tưởng tượng được, nếu bây giờ quan tâm tới Thương Tiêu nữa, vậy thế giới của như thế nào. Còn Thương Tiêu, sao Thương Tiêu cũng…

      “Nhược Nhất, nàng có ?”. Giọng của Mạc Mặc dường như mang theo ma lực mê hoặc Nhược Nhất ra những lời tận đáy lòng.

      Những cảnh tượng từ khi gặp Thương Tiêu đến nay giống như đèn kéo quân chạy qua trước mắt Nhược Nhất. Bất kể là chú hồ ly trắng thở thoi thóp khi bị thương hay chú hồ ly trắng cuộn tròn trong lòng Nhược Nhất để cho vuốt ve, hay là nam tử tuấn vô cùng cao ngạo dưới ánh trăng thanh.

      Thương Tiêu vốn là quái lạnh lùng nhưng lại luôn tươi cười khi đứng trước Nhược Nhất. ràng lớn mạnh vô song nhưng lần nào cũng bị làm cho đau đầu. xuất vào mỗi khoảnh khắc nguy hiểm trong cuộc đời Nhan Nhược Nhất, nghiêm túc với các trưởng lão: “Đối với Nhan Nhược Nhất, các người có thể mắng nhưng tuyệt đối được đánh, việc đó chỉ ta mới được làm”.

      nam tử như thế, bảo Nhược Nhất thích sao được!

      “Nàng có ?”.

      Tình cảm giống như thủy triều vỡ đê, thể nào ngăn được. “”. Nhược Nhất bịt miệng mình, nhưng thanh vẫn lọt qua kẽ tay: “, …”, giọng hòa trong tiếng khóc: “Từ trước tới nay tôi chưa từng người nào như thế, rất ”.

      Nhìn bộ dạng của Nhược Nhất, Mạc Mặc kìm được nhướng mày. này thường ngày đúng là quá hà khắc với bản thân. ràng Thương Tiêu như vậy nhưng lại luôn giả bộ như sao cả, vẫn làm đều đặn, lại còn đồng ý tới các cuộc xem mặt mà Mạc Mặc sắp xếp.

      Trong lòng Nhược Nhất luôn có hình bóng chàng trai như vậy sao có thể thích ai khác được? Mạc Mặc nghĩ: Lúc nào cũng giả vờ mạnh mẽ, nhưng tối đến lại dằn vặt đau đớn như dao cứa vào tim, là…

      Phụ nữ sao cứ phải làm khổ bản thân như vậy?

      Mạc Mặc cứ tưởng sau khi nghe Nhược Nhất như vậy, người đứng ngoài cửa kích động tới mức xông ngay vào phòng, ôm Nhược Nhất rồi bộc bạch tình sâu đậm, những đau đớn dằn vặt và cả hối hận, rồi lại diễn phim Quỳnh Dao giống như Mã Cảnh Đào[​IMG]. Sau đó hai người tay trong tay sống hạnh phúc vui vẻ chứ.

      Nhưng cuối cùng chuyện này xảy ra cách khoa trương như vậy. Bóng người áo trắng vẫn đứng yên ngoài cửa, như thể bị trúng thuật định thân vậy. Mạc Mặc đành tiếp: “Thế vì sao nàng cho biết?”.

      Nhược Nhất im lặng lúc, cuối cùng cắn môi : “Trong lòng chàng có người khác”.

      Mạc Mặc sững sờ: “Trong lòng có người khác?”.

      “Tôi thể sánh được với ấy”.

      Đầu óc Mạc Mặc như vừa có trận cuồng phong và sấm chớp xẹt qua, nỗi kinh ngạc qua , Mạc Mặc đập bàn đứng dậy: “Hứ! bắt cá hai tay!”. Mạc Mặc quay người định lao ra cửa tóm người ngoài cửa vào. lại tưởng người đó sau khi biết mình bị vạch trần tội lỗi luống cuống bỏ chạy, nhưng ngờ lại bước vào.

      Thương Tiêu cười khẩy tiếng: “Đây chính là khúc mắc trong lòng nàng?”.

      Nhược Nhất ngờ Thương Tiêu lại ở đây. Mặt Nhược Nhất đẫm lệ, quan tâm tới bộ dạng nhếch nhác của mình, ngẩng đầu lên, ngây người nhìn Thương Tiêu vừa đột nhiên xuất .

      [​IMG] Mã Cảnh Đào là nam diễn viên Đài Loan, sinh ngày 10212, ảnh Đào là nam diễn viên Đài Loan, sinh ngày 16/02/1962, sau khi tốt nghiệp ngành điện ảnh, được mời tham gia nhiều bộ phim truyền hình chuyển thể từ tiểu thuyết Quỳnh Dao như: Tuyết Kha, Cỏ non bên bờ nước sông trong xanh, Mai Hoa tam lộng…

      Gương mặt tái xanh, tối sầm của Thương Tiêu, lạnh lùng : “Nàng hãy xem người trong lòng ta là tiên nữ nào?”.

      Mạc Mặc nghe Thương Tiêu thế, biết là giữa hai người nhất định có hiểu lầm gì đó, lập tức quay gót, lẳng lặng ra ngoài. Nhược Nhất và Thương Tiêu lúc này cũng chẳng có tâm trạng nào mà quan tâm xem Mạc Mặc đâu.

      Nhược Nhất kinh ngạc vô cùng, vẫn chưa kịp hiểu gì. Thấy Thương Tiêu bước về phía mình, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là bỏ chạy. quay người, vòng qua bàn chạy ra ngoài cửa. Nhưng động tác của Nhược Nhất thể nhanh hơn Thương Tiêu, cảm thấy mình bị đẩy mạnh, đến khi hiểu chuyện gì xảy ra bị Thương Tiêu đè bàn, ấm chén bị gạt xuống đất vỡ choang.

      Vết thương lưng Nhược Nhất đóng vảy và mọc da non, lúc này bị đè như vậy đau mà chỉ thấy ngứa ngáy khó chịu. Nhược Nhất ngước mắt nhìn Thương Tiêu vẫn hằm hằm tức giận, ánh mắt là đau thương hay phẫn nộ, liền chột dạ quay hướng khác.

      Thương Tiêu cười giận dữ: “Chạy sao? Nàng vẫn chưa người trong lòng ta có bộ dạng như thế nào! Nàng kém cạnh nàng ta ra sao! Thử so sánh ta xem!”.

      “Chàng muốn ta so sánh thế nào đây!”. Lúc này Nhược Nhất cũng nổi giận, nỗi ấm ức và buồn đau trong lòng trở thành cơn giận phừng phừng như lửa cháy nơi đồng cỏ, thiêu đốt tới cùng trời cuối đất. “Ta phải so sánh thế nào đây! Chàng dốc hết lực lượng trong thiên hạ chỉ để tìm cho nàng ta viên thuốc, chàng ngày ngày ăn ngủ ngồi bên giường gẩy đàn cho nàng ta nghe, chàng thậm chí… chàng thậm chí còn bắt ta cứu nàng ta…”, Nhược Nhất nghẹn ngào thêm được gì nữa.

      Thần sắc Thương Tiêu trở nên kỳ quái, : “Nàng muốn tới Tử Đàn?”.

      Nhược Nhất bận tâm tới , như độc thoại: “Cũng khó trách, cho dù là tính nết hay dung mạo, ta đều bằng nàng ta”. ngừng lát lại : “Thương Tiêu, chàng biết đêm ấy gió đỉnh Hàn Ngọc có thể khiến con người vỡ thành băng vụn. Chàng ta oán chàng, khi ấy ta oán chàng, nhưng cứ nghĩ tới khác biệt giữa ta và Tử Đàn, ta lại dám oán nữa…”.

      “Ta và Tử Đàn…”. Thương Tiêu nhíu mày, định gì đó chiếc còi trước ngực Nhược Nhất bỗng nhiên rung rung. Đó chính là chiếc còi mà lần trước Nguyệt Hoàng đeo cho khi rời .

      Thương Tiêu mím môi, giật mạnh cái còi màu đỏ ấy ra, ném luôn ra ngoài mà thèm nghĩ ngợi. Khi Nhược Nhất muốn ngăn Thương Tiêu lại thấy bóng dáng cái còi ấy đâu nữa.

      Thương Tiêu nghiêm mặt nhìn Nhược Nhất, như hạ quyết tâm : “Nhan Nhược Nhất, những lời này ta chỉ lần…”.

      “Rầm!”. Cánh cửa bị ai đó đạp rất mạnh, bất tung ra, bên ngoài vô cùng ồn ào huyên náo.

      Gân xanh trán Thương Tiêu nổi .

      Thương Tiêu và Nhược Nhất vẫn trong tư thế ám muội, Mạc Mặc vừa lớn tiếng gọi vừa bước nhanh vào phòng: “Nhan Nhược Nhất, đừng ở đây chàng chàng thiếp thiếp phong hoa tuyết nguyệt nữa, kẻ thù của nàng tìm tới nơi rồi”.

      Cả hai đều sững sờ, Thương Tiêu nhíu mày nhìn Nhược Nhất, Nhược Nhất cũng ngây người nhìn Thương Tiêu. Kẻ thù? Nhan Nhược Nhất lấy đâu ra kẻ thù? Cho dù có kẻ thù kẻ thù của cũng chỉ có thể là kẻ thù của Thương Tiêu.

      Mạc Mặc thèm để ý tới Thương Tiêu lúc này sầm mặt, cứ thế kéo Nhan Nhược Nhất tới bên cửa sổ, chỉ áng mây đỏ phía chân trời: “Nhìn , chính là nữ tử kia, ả cứ gọi tên nàng rồi xông tới, ả có phải là tình địch của nàng ? Hôm nay ta giúp nàng chém ả để trừ hậu họa”.

      Nhược Nhất chăm chú nhìn, đó là nữ tử mặc y phục màu cam, thân hình cân đối, tay múa tấm lụa rất đẹp mắt, cưỡi mây bay tới, các môn đồ Lương tới chặn đường đều bị nàng ta đánh bật ra ngoài ba thước. Tới khi nàng ta bay tới gần chút, Nhược Nhất mới thốt lên: “Nguyệt Hoàng!”.

      Mạc Mặc xắn tay áo, cầm kiếm : “Quả nhiên là tình địch của nàng, ta kết liễu ả!”.

      Nhược Nhất vội vàng kéo ấy lại: “Mạc Mặc, chờ ! Chờ ! Đừng kích động như vậy!”.

      “Kích động?”. Mạc Mặc nhướng mày, “Nhan Nhược Nhất, ta với nàng, nàng là người của ta, trừ ta ra ai được ức hiếp nàng, ai được bắt nàng nếm mùi đau khổ, kẻ nào khiến nàng khó chịu kẻ đó đội trời chung với ta. Nàng mau buông tay ra để ta chém ả”.

      Đúng là phải có phúc phận mấy đời mới có được người bạn tốt giúp đỡ mình như vậy, những lời của Mạc Mặc khiến Nhược Nhất nước mắt lưng tròng.

      Nhưng Thương Tiêu lại hiểu những lời ấy theo ý nghĩa hoàn toàn khác. lạnh lùng liếc nhìn Mạc Mặc. Nam tử này cải trang thành kiếm khách áo đen, lời và cử chỉ với Nhan Nhược Nhất đều vô cùng thân mật, xem ra chuyện “vị hôn thê” mà phải là có căn cứ. Nghĩ như vậy, đôi mắt màu tím của Thương Tiêu lại sâu thêm vài phần, nhìn Nguyệt Hoàng bên ngoài cửa sổ tiến thẳng về phía này, làm ra vẻ vô tình : “Nguyệt Hoàng là chim bất tử, dù có tan thành mây khói vẫn có thể trùng sinh. Ngươi sao có thể giết nàng ấy được”.

      Mạc Mặc nghe xong, lên cơn cố chấp, : “Ha, chim bất tử, ta muốn xem xem ả bất tử như thế nào!”. rồi đẩy Nhược Nhất ra, niệm chú, vung gậy thần và xông thẳng ra. Đến khi Nhược Nhất đứng lên được Mạc Mặc vạch đường sấm sét lướt qua đầu Nguyệt Hoàng. Nhược Nhất ra sức gọi Mạc Mặc quay lại, nhưng ấy nghe thấy. Nhược Nhất quay phắt lại, ngón tay run run chỉ vào Thương Tiêu: “Chàng… chàng…”.

      Thương Tiêu thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt lạnh lùng. Đôi khi vô lại tới mức khiến người ta sôi máu.

      Mạc Mặc và Nguyệt Hoàng đánh nhau rất ác liệt. Bỗng nhiên Nguyệt Hoàng kêu lên tiếng, thanh truyền khắp Cửu Châu, toàn thân bỗng tỏa quầng sáng vạn trượng, chói lóa tới mức khiến người ta thể mở mắt.

      Ánh sáng chói mắt qua , chú chim phượng hoàng với sắc đỏ vàng bay lên trung, toàn thân được bao bọc bởi ngọn lửa hừng hực cháy, khiến người ta thể lại gần dù chỉ nửa bước.

      Nguyệt Hoàng vung cánh, ngọn lửa bùng cháy tới mức trắng xóa bất chợt lao về phía Nhược Nhất. Vẻ mặt của Thương Tiêu trở nên nghiêm túc, vung tay áo tạo ra bức tường băng. Ngọn lửa lao vào tường băng, lập tức phát ra những tiếng xèo xèo. Cuối cùng, tiếng “bùm” khổng lồ vang lên, nửa nóc nhà liền bị phá tan.

      Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, Nhược Nhất được Thương Tiêu ôm trong lòng, ngước mắt nhìn, thấy lúc này sắc mặt của Thương Tiêu tái nhợt rất nhiều. Lúc này Nhược Nhất mới kinh hãi nhận ra: Nguyệt Hoàng lúc này… phải đến tìm mình mà như đến để liều mạng giết chết mình!

      Mạc Mặc quay đầu nhìn, thấy căn phòng nơi Nhược Nhất ở bị tàn phá lập tức phẫn nộ, : “Hôm nay ta nhất định khiến ngươi phải chết sống lại lần!”. rồi, Mạc Mặc từ trung đáp xuống đất, dùng gậy thần làm bút nhanh chóng vẽ ra ma pháp trận màu vàng dưới đất. Mạc Mặc niệm thần chú, từng câu phát ra như ngưng tụ thành những ký hiệu màu vàng bao phủ ma pháp trận. Mạc Mặc cắn ngón tay, giọt máu vào ma pháp trận, quát lớn: “Bắt đầu!”.

      Lập tức, gió mây biến sắc, cây cỏ nát tan, cuồng phong đen được tạo ra từ ma pháp trận, quét về phía Nguyệt Hoàng với khí thế mạnh mẽ. Nguyệt Hoàng kêu lên tiếng, ngọn lửa đôi cánh của nàng ngừng bị cuồng phong cuốn rồi biến mất. Nguyệt Hoàng cũng sắp bị cuốn vào đó.

      Lúc này, Lương chủ biến mất lâu thình lình xuất , hét lớn: “Tên nhãi ranh xấc xược! được làm hại Hoàng Nhi của ta!”, rồi tiếp chiêu của Mạc Mặc. Đây vốn là câu đầy oai phong, nhưng vì nó được người trong bộ dạng trẻ con ra nên lại khiến người ta cảm thấy nực cười.

      Mạc Mặc nhìn Lương chủ, vẻ chê bai: “Thứ gì đây!”.

      Cơ thể mũm mĩm của Lương chủ bật lên vài cái, trong nháy mắt đỉnh đầu Mạc Mặc. hít thở sâu, quát lớn: “A!”, rồi bĩu môi “phì” tiếng, nhổ nước bọt lên ma pháp trận của Mạc Mặc.

      Ma pháp trận lập tức rung lắc dữ dội, giống như bị axit ăn mòn và dần dần biến mất. Cuồng phong dần tan, Mạc Mặc trố mắt nhìn Lương chủ: “Trò đùa gì vậy!”.

      Lương chủ thèm để ý tới Mạc Mặc, vội vàng lao về phía Nguyệt Hoàng: “Hoàng Nhi, Hoàng Nhi, ta…”. chưa hết câu bộ lông vàng đỏ của phượng hoàng lại bùng cháy. Nguyệt Hoàng vỗ cánh, từng chiếc lông vũ thẳng đứng như mũi tên lửa bắn về phía Mạc Mặc.

      Lúc này, Nhược Nhất đứng từ xa nhưng lại nhìn rất mọi việc, thứ quấn quanh lửa đỏ người Nguyệt Hoàng chính là những dải khí đen.

      Khí ma sát!
      B.CatSnow thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 30

      “Khí ma sát!”. Nhược Nhất kinh hãi thốt lên, “Vì sao Nguyệt Hoàng lại sinh ra ma khí?”.

      Từ lần cuối Nhược Nhất gặp nàng ấy tới nay chưa đầy nửa tháng, người hào sảng như Nguyệt Hoàng lại sinh ra khí ma sát sao?

      Thương Tiêu khẽ cau mày, suy nghĩ lát rồi : “Ma khí sinh ra thuận theo thiên, địa, nhân linh. Trời đất bất tử bất diệt, khí ma sát cũng bất tử bất diệt, và đương nhiên ma cũng là thể bất tử bất diệt. Lần trước, ta làm vỡ nội đan của Cửu Man. Nhưng ma khí hề biến mất”. Thương Tiêu ngừng lát như nhớ tới điều gì đó, khó khăn : “Lúc ấy, người ta và nàng đều… đều dính máu của nàng. Nguyệt Hoàng vừa hay phá vỡ cơ thể của Cửu Man, nên có lẽ lúc ấy ma khí bám lên người Nguyệt Hoàng”.

      Nhược Nhất nghĩ lại mọi chuyện, cũng chỉ có giải thích như thế mới hợp lý. Nhược Nhất và Thương Tiêu vẫn chuyện, cuộc chiến bên kia càng thêm kịch liệt. Phi vũ của Nguyệt Hoàng giống như thanh kiếm sắc nhọn đâm về phía Mạc Mặc và cũng lao về phía Lương chủ.

      Ban đầu Lương chủ hề bận tâm, chỉ đỡ vài cái, chắc là nghĩ những lông vũ ấy biết phân biệt người, chúng làm bị thương. Đến tận khi phi vũ bùng bùng lửa giống như thanh kiếm sắc nhọn làm cánh tay non nớt của bị thương, sắc mặt liền biến đổi, đứng sững trung, mất hết hồn vía vì kinh sợ.

      “Chủ tử!”. Các môn đồ xung quanh kinh hãi kêu lên, đều phóng pháp khí của mình ra chắn trước mặt Lương chủ, chặn mọi công kích của phi vũ cho . Lương chủ sững sờ nhìn Nguyệt Hoàng qua khe hở của đám hung khí rợp trời, lẩm bẩm vẻ thể tin nổi: “Sao nàng lại ra tay với ta… sao nàng…”.

      Mạc Mặc vẽ vòng tròn dưới đất, tầng sáng dâng lên bảo vệ bên trong vòng tròn. Dù phi vũ sắc nhọn thế nào, nhưng khi đập vào kết giới của Mạc Mặc đều bị bắn trở lại. Xung quanh kết giới bụi bay mù mịt. Mạc Mặc đứng trong kết giới, vẻ khó hiểu: “Người cứu ả cũng bị đánh? Ả điên rồi sao!”.

      Nhược Nhất thấy bên ấy vẫn ngừng giao chiến, trong lòng vô cùng lo lắng, chỉ muốn lao qua đó nhổ máu lên người Nguyệt Hoàng cho xong. Nhưng Thương Tiêu…

      Nhược Nhất nhìn sắc mặt trắng bệch của Thương Tiêu, mấy đám lửa lúc nãy làm lục phủ ngũ tạng của bị thương. Vết thương cũ của Thương Tiêu chưa lành bây giờ lại thêm vết thương mới, trong cơ thể Thương Tiêu vẫn còn lực phong ấn còn sót lại áp chế khí của . Lúc này Thương Tiêu có thể đứng thẳng lưng bảo vệ Nhược Nhất là cố gắng hết sức rồi.

      “Nhan Nhược Nhất. Đừng nhìn ta như vậy”. Đôi môi nhợt nhạt của Thương Tiêu mấp máy, “Thương Tiêu dù kém cỏi thế nào cũng bị vết thương này đánh gục”.

      Nhược Nhất im lặng. Thương Tiêu lúc nào cũng kiêu ngạo như vậy. kiêu ngạo ấy giống như ăn vào tận cốt tủy khiến luôn tỏ ra ngoan cường. Nhưng sau vẻ ngoan cường lại là lạnh lùng đẩy người khác ra xa nghìn dặm. dựa dẫm vào bất kỳ ai, càng bao giờ thừa nhận bản thân yếu đuối.

      Nguyệt Hoàng bên kia áp chế động tác của Mạc Mặc và các môn đồ Lương. Nàng ấy kêu lên tiếng, đập cánh định bay về bên này. Thương Tiêu tập trung tinh thần, lòng bàn tay trái tích tụ hàn khí dần hóa thành cây cung dài, tay phải vung lên trung cầm mũi tên băng. Đôi mắt màu tím của Thương Tiêu chăm chú nhìn Nguyệt Hoàng, sát khí đằng đằng.

      “Khoan !”. Nhược Nhất biết Thương Tiêu có biểu ấy nghĩa là động sát tâm. Nhưng Nguyệt Hoàng chỉ bị ma khí bám vào, cần thiết phải giết nàng ấy. Nhược Nhất dùng mũi tên băng đâm vào ngón tay, sau đó bôi máu lên đầu mũi tên. “Đừng bắn trúng chỗ hiểm của tỷ ấy, tuy ta biết làm thế này có tác dụng gì , nhưng phải thử trước ”.

      Thương Tiêu cụp mắt nhìn ngón tay của Nhược Nhất. Trước đây Nhan Nhược Nhất chỉ bị thương chút thôi cũng kêu gào, đòi an ủi, vỗ về. Còn bây giờ… Rốt cuộc là Nhược Nhất trở nên mạnh mẽ, hay muốn dựa dẫm vào nữa?

      Nguyệt Hoàng kêu lên tiếng, vỗ cánh, lao về phía này với tốc độ ánh sáng. Thương Tiêu tập trung giương cung tên. Mũi tên băng thế như chẻ tre bắn về phía Nguyệt Hoàng. Lúc này Nguyệt Hoàng muốn tránh cũng kịp nữa rồi.

      Lương chủ kêu to: “Hoàng Nhi!”, rồi đứng dậy nhảy về phía này. Mọi người chỉ nhìn thấy tia sáng xoẹt qua, chú chim phượng hoàng vàng rực cao ngạo xuất giữa trung. Lương chủ cũng là chú phượng hoàng! Động tác của Lương chủ còn nhanh hơn Nguyệt Hoàng, trong chớp mắt bay tới bên cạnh nàng ấy, nhưng vẫn kịp chắn mũi tên băng cho Nguyệt Hoàng. dang cánh, định thay Nguyệt Hoàng nhận mũi tên băng này!

      Mọi người vốn tưởng rằng mũi tên băng đâm vào người Lương chủ, nhưng ngờ Nguyệt Hoàng bỗng dang cánh ôm Lương chủ quay vòng, mũi tên băng sắc nhọn cắm “phập” vào sống lưng nàng. Ánh sáng quanh cơ thể phượng hoàng với bộ lông vàng đỏ giảm mạnh, trong nháy mắt Nguyệt Hoàng biến về hình người, mũi tên băng vẫn cắm xương bả vai của nàng, yếu ớt rơi từ trung xuống.

      Tất cả xảy ra quá nhanh, ai cũng sững sờ.

      Chú chim phượng hoàng với bộ lông vàng rực rỡ sững sờ giữa trung lúc lâu rồi mới xoay người lao nhanh xuống dưới. Phía dưới cây cối um tùm nên Nhược Nhất nhìn tình trạng của hai người ấy. ngây người hỏi Thương Tiêu: “Chết rồi sao?”.

      Thương Tiêu thản nhiên thu cung tên: “”, chỉ trọng thương thôi. Vế sau của câu ấy cho Nhược Nhất nghe. nhất định là , đối với việc điều chỉnh lực, Nhược Nhất tin tưởng Thương Tiêu tuyệt đối. Nhưng nhìn mũi tên ấy cắm sâu như vậy, Nhược Nhất vẫn khỏi lo lắng.

      Lúc này, lại nghe thấy tiếng khóc non nớt kinh thiên động địa. Nhược Nhất nghe tiếng khóc ấy mà sợ hãi vô cùng, vội vàng chạy ra ngoài. Thương Tiêu im lặng sau .

      Lương chủ nước mắt đầm đìa chùi lên quần áo của Nguyệt Hoàng, luôn miệng gọi: “Hoàng Nhi, Hoàng Nhi của ta”, khiến Nhược Nhất nghe mà run rẩy sợ hãi, sợ lúc nãy Thương Tiêu khống chế chuẩn lực đạo, mũi tên đâm vào ngực Nguyệt Hoàng, cho dù là chim bất tử cũng khó bảo toàn mạng sống.

      Lương chủ thấy Nhược Nhất và Thương Tiêu tìm tới lại càng khóc to hơn. Nhược Nhất muốn xem vết thương của Nguyệt Hoàng thế nào bị hai bàn tay bé của hung hăng đẩy ra, tiếp đó giống như đứa trẻ lăn lộn dưới đất khóc lóc ầm lên: “Trả lại Hoàng Nhi cho ta! Trả lại Hoàng Nhi cho ta, ràng ngươi biết đời này chỉ có mình nàng là chim phượng hoàng! Ngươi lại còn ra tay mạnh như vậy nữa chứ! Ngươi dỗ được nữ nhân của mình nên giết nữ nhân của ta để trút giận, ngươi là đồ cửu vĩ bạch hồ khốn kiếp! Cả nhà ngươi đều là cửu vĩ bạch hồ khốn kiếp!”.

      Lần đầu tiên Nhược Nhất thấy có người dám chửi Thương Tiêu té tát như vậy, nên vô cùng kinh ngạc quan sát Thương Tiêu. hề tức giận, thậm chí còn hề biến đổi sắc mặt. Xem ra, quan hệ giữa Lương chủ và Thương Tiêu hề bình thường.

      “Gào cái gì mà gào!”. Mạc Mặc lúc này cũng chạy tới, “Người ta khóc tang cũng đến mức như ngươi!”. biết Mạc Mặc vứt kiếm đâu, lúc này ấy mặc quần áo hiệp khách nhưng lại cầm gậy thần, Nhược Nhất thấy chướng mắt vô cùng, liền có cảm giác như Harry Potter bị Chu Bá Thông[​IMG] nhập xác.

      “Chuyện gì thế này? Cái cục thịt biết nhổ nước bọt và biết biến thành chim này rốt cuộc là cái thứ gì vậy? Còn nữa, Nhan Nhược Nhất, nàng hãy ràng cho ta biết, rốt cuộc ả có phải là tình địch của nàng ?”.

      Nhược Nhất day trán: “Ngươi hỏi sớm chút chẳng phải là có chuyện gì rồi sao…”.

      “Tình địch!”. Lương chủ bỗng hét lên tiếng, buồn rầu chớp mắt, rồi lại nhìn Thương Tiêu vẻ e thẹn, “Chuyện này, phải là lỗi của ta, là nàng ấy thích ta…”.

      Lập tức trán Thương Tiêu và Nhược Nhất đều nổi gân xanh.

      Mạc Mặc ngạc nhiên : “Cái gì? Các ngươi thích cục thịt này sao?”.

      “Lão tử phải là cục thịt, ngươi mới là cục thịt! Cả nhà ngươi đều là cục thịt!”.

      [​IMG] Chu Bá Thông (周伯通) là nhân vật có trong lịch sử Trung Quốc, ông sống vào cuối thời Bắc Tống, có ảnh hưởng lớn trong việc sáng lập Toàn Chân giáo. Từ sau năm 1057, nhiều người biết đến ông như nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung.

      Đúng lúc hai bên tranh cãi gay gắt Thương Tiêu bỗng cau mày, giương mắt nhìn về phía chân trời. Nguyệt Hoàng bị trọng thương nằm dưới đất rên rỉ tiếng, khẽ lẩm bẩm, mũi tên băng xương bả vai của nàng ấy dần dần biến mất như bị tan chảy. Đôi môi khẽ mấp máy, Nguyệt Hoàng thào gọi: “Thành Hạo…”.

      Vẻ mặt của Lương chủ cứng đờ, mất hết tinh thần tranh cãi với Mạc Mặc, cau mày nhìn Nguyệt Hoàng.

      “Thành Hạo…”. Mũi tên băng xương bả vai của Nguyệt Hoàng hoàn toàn biến mất để lại lỗ sâu đầy máu, bất chợt, máu thịt ở chỗ đó bỗng phập phồng lên xuống.

      Nhược Nhất nhìn thấy dải khí đen lướt qua, hét lớn: “Cẩn thận!”.

      Mạc Mặc kịp thời giăng kết giới quanh Nguyệt Hoàng, chỉ thấy dải khí đen ấy chọc thủng da thịt của Nguyệt Hoàng, lao thẳng về phía Lương chủ, nhưng ngờ dải khí bị kết giới của Mạc Mặc chặn lại, ngừng luồn lách bên trong kết giới. Mạc Mặc ngắm chuẩn thời cơ dần thu kết giới, thu ma khí đen sì vào trong kết giới, đến tận kết giới chỉ còn to bằng quả cầu thủy tinh.

      Mạc Mặc hiếu kỳ hỏi: “Đây là cái gì?”.

      Nhược Nhất do dự : “Khí ma sát, chính nó khống chế Nguyệt Hoàng”.

      “Ồ, dù sao bây giờ nó bị ta giam ở trong kết giới rồi, chắc là sao rồi chứ?”.

      “Chưa chắc”. Thương Tiêu sầm mặt, nhìn về phía chân trời, rồi đưa tay về phía Lương chủ, “Hóa Hương hoàn”.

      Lương chủ bĩu môi: “Chưa luyện”.

      Thương Tiêu cười khẩy tiếng: “Nếu ngươi muốn nhìn Lương bị san phẳng có thể đưa”.

      Thương Tiêu , bất chợt phía chân trời có luồng khí đen kéo tới. Ma khí bị vây hãm ở trong kết giới của Mạc Mặc chuyển động ngừng như muốn phá thủng kết giới. Nhược Nhất nhìn luồng khí đen nhanh chóng bay tới, trong lòng bỗng nảy sinh dự cảm chẳng lành.

      Kết giới của Mạc Mặc đột nhiên nổ tung, dải khí đen ấy thình lình chui ra nhanh như chớp quấn quanh cổ tay của Nhược Nhất. Nhược Nhất chỉ thấy vai và lưng mình như bị thắt chặt, khi hiểu chuyện gì xảy ra bị kéo lên giữa trung!

      Cái gì đây! Dải khí đen quấn quanh cổ tay Nhược Nhất, kéo bay thẳng về phía đám mây đen ở chân trời.

      Nhược Nhất tỉnh ra, nhìn xuống dưới thấy mình cách Thương Tiêu và mọi người khoảng rất xa. Nhược Nhất thấy Thương Tiêu như muốn đuổi theo , nhưng bỗng nhiên ôm ngực quỳ xuống! Lòng Nhược Nhất thắt lại, Thương Tiêu yếu tới mức ngay cả cưỡi mây cũng là việc rất khó nhọc sao?

      Mạc Mặc lúc này mới phản ứng lại, vung gậy thần lên đuổi theo Nhược Nhất. Tốc độ của ấy rất nhanh, thoắt cái tới bên Nhược Nhất, lầm bầm chửi rủa: “Lại cướp người trước mặt ta! Mẹ kiếp, nể mặt chút nào!”. rồi Mạc Mặc đưa tay ra kéo Nhược Nhất nhưng ngờ Nhược Nhất nghiêng người, khiến Mạc Mặc kéo hụt. ấy tức giận : “ tránh cái gì chứ!”.

      Nhược Nhất giận dữ: “ tưởng tôi muốn tránh sao!”. Đương nhiên phải Nhược Nhất muốn tránh.

      Thương Tiêu ở phía dưới nhìn thấy rất mọi việc ở bên , toàn thân Nhược Nhất bị luồng khí đen mỏng quấn quanh, đối phương muốn đối phó với mình Nhược Nhất. Đến khi cơn đau ở ngực giảm xuống, Thương Tiêu lạnh lùng với Lương chủ: “Hóa Hương hoàn!”.

      “Ngươi… cơ thể này của ngươi làm sao có thể ăn Hóa Hương hoàn được nữa”. Lương chủ cau mày : “Bình thường nếu ngươi muốn lấy thứ này, ta đưa cho ngươi mà hề do dự, nhưng bây giờ ma khí và lực phong ấn trong cơ thể ngươi ức chế lẫn nhau mới có thể giúp ngươi duy trì thần trí. Nếu ngươi ăn Hóa Hương hoàn, lực phong ấn trong cơ thể ngươi tiêu tan, khi ấy liệu ngươi có thể áp chế được ma khí hay ? Đến lúc ấy thiên ma thế, sợ nhất là mất nhiều hơn được! Tử Đàn cũng là, sao có thể tùy tiện để mình ngươi lên Lương lấy thuốc chứ…”.

      “Hóa Hương hoàn!”. Thương Tiêu nghe, đưa tay ra, nhìn Lương chủ bằng ánh mắt ngoan cường và cố chấp.

      Lương chủ vô cùng tức giận: “Đám hồ ly các người sao lại cứng đầu cứng cổ như thế chứ! Đầu thai nhầm hay sao!”.

      Thương Tiêu vẫn nhìn chăm chăm.

      với ngươi rồi, mình ngươi chắc chắn là áp chế được ma khí…”.

      phải mình ta”, Thương Tiêu , “Còn có Nhan Nhược Nhất”.

      Lương chủ sững người, cúi đầu nhìn Nguyệt Hoàng vẫn hôn mê gọi tên người tình kiếp trước. im lặng lúc, cuối cùng thở dài, : “Thôi được rồi, đến khi áp chế được ma khí ngươi lại hóa thành thiên ma, Tử Đàn tìm tới cũng đừng trách ta nhắc nhở ngươi”. rồi, Lương chủ lấy từ trong túi áo ra chiếc hộp nhắn, bên trong đựng viên thuốc màu nâu, chỉ to bằng đầu ngón tay.

      Thương Tiêu nuốt ngay viên thuốc mà hề do dự, nhìn vào ánh mắt có chút lo lắng của Lương chủ và : “Hề Quang, đa tạ”.

      “Được rồi”, Lương chủ xua tay, : “Đám hồ ly các ngươi suốt ngày chỉ biết gây phiền phức, ta cho ngươi biết, lát nữa cho dù các ngươi làm gì cũng được làm hại đến người của Lương sơn!”.

      “Dĩ nhiên rồi”.

      Viên thuốc tan ra trong cơ thể Thương Tiêu, máu bị lực phong ấn làm cho đông cứng cũng từ từ chuyển động, Thương Tiêu có thể nghe thấy thanh lực cuộn dâng trong cơ thể mình, giống như con bướm sắp phá kén bay ra. Cùng với hồi phục của lực, sắc mặt nhợt nhạt của Thương Tiêu cũng dần thay đổi, ấn ký nhập ma giữa hai lông mày cũng càng rệt. Từ trong ấn ký, vân lan ra khắp mặt, chạy tới cằm đột ngột dừng lại.

      Vẻ mặt của Thương Tiêu khẽ biến đổi, cuối cùng từ từ mở mắt. Đôi mắt hoàn toàn tỉnh táo, Thương Tiêu hoàn toàn bị ma khí lan tràn cướp thần trí, chỉ là đôi mắt màu tím ánh lên tia máu. Dưới chân Thương Tiêu chợt lóe ánh bạc, biến mất trong nháy mắt.

      “Ma khí bị áp chế rồi”. Lương chủ mỉm cười, bá chủ Cửu Châu, cửu vĩ bạch hồ Thương Tiêu, hôm nay mới là ngày ngươi quay trở về Cửu Châu. “Nhưng ngươi có thể áp chế ma khí này được bao lâu đây?”.

      Mây đen đến gần, ma khí kéo cổ tay của Nhược Nhất bỗng nhiên dùng lực, tăng tốc. Mạc Mặc nhất thời kịp ngăn cản, đành giương mắt nhìn Nhược Nhất bị kéo vào luồng khí đen ấy. Đến khi Mạc Mặc đuổi tới nơi biết bị thứ gì đó cản lại, giơ tay sờ: “Hứ, chơi kết giới với ta sao”, rồi lập tức vung gậy thần ngưng tụ chùm sáng bạc cắm thẳng vào màng sáng ấy. ngờ gậy thần vào nửa chạm vào vật cứng, thể cắm vào sâu hơn được nữa. Khi Mạc Mặc muốn kéo gậy thần ra khỏi kết giới ấy lại buồn bã phát , hình như gậy thần dính chặt vào thứ gì đó.

      biết bên trong kết giới có cái gì nhỉ, linh lực của gậy thần ngừng bị hút . Ban đầu Mạc Mặc sững người, sau đó mỉm cười nham hiểm, thầm : Hút ư, ngươi cứ hút , ta cũng chưa từng gặp “hấp tinh đại pháp”[​IMG] bao giờ.

      [​IMG] Hấp tinh đại pháp là môn võ công trong tiểu thuyết Kim Dung, người sử dụng môn võ công này có thể hấp thụ nội công của đối thủ, biến nội công của đối thủ thành của mình. Ta muốn xem xem ngươi có tiêu hóa được linh lực ở thế giới khác hay .

      mưu tính, Mạc Mặc bỗng cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt. Luồng khí lạnh này khiến Mạc Mặc có cảm giác thân quen đến lạ kỳ.

      Giống… giống với tiên lực mà cảm nhận được người Quý Tử Hiên khi ở Tầm Thường cung…

      Mạc Mặc ngạc nhiên ngoảnh đầu, đường sáng bạc lướt qua bên tai, kết giới mây đen nổ tung, gậy thần bị bắn ra ngoài. Nhưng bận tâm, cứ mặc cho gậy thần rơi xuống đất. Mạc Mặc ngây người nhìn bóng trắng bay tới, lướt qua rồi nhanh chóng biến mất trong mây đen.

      Là Thương Tiêu.

      Nhưng vì sao mùi của và Quý Tử Hiên lại giống nhau đến vậy! Giống nhau tới mức suýt chút nữa Mạc Mặc nảy sinh ảo giác.

      Đến lúc Mạc Mặc tỉnh ra kết giới ấy đóng lại từ lâu. tức giận đập mạnh vào kết giới nhưng thể mở nó ra được.

      Sau khi Nhược Nhất bị kéo vào đám mây đen, xung quanh vắng vẻ như nghĩa địa. Ma khí quấn cổ tay Nhược Nhất cũng biến mất, khó khăn đứng dậy, trước mắt là mảng tối đen. gian này giống như trong bụng của Cửu Man, chỉ thiếu dịch dạ dày và mùi hôi thối chua nồng.

      Nhược Nhất học được cách thản nhiên tiếp nhận những chuyện kỳ lạ như thế này. Nhưng trong gian này, vẫn kìm được nỗi sợ hãi. Bởi vì biết từ đâu đột nhiên xuất

      Bàn tay!

      Trong bóng tối, bàn tay đột nhiên xuất , Nhược Nhất nhìn thấy nhưng cảm nhận được ràng tồn tại của nó. Bởi vì bàn tay ấy bóp chặt cổ .

      Mẹ kiếp, vì sao lại là cổ chứ!

      Trước mắt vẫn là mảng tối đen, Nhược Nhất khua khoắng tay chân, hy vọng có thể đánh được kẻ tấn công mình, nhưng ràng thất bại. Nhược Nhất còn cách nào, hạ quyết tâm, mấp máy miệng rồi liên tiếp nhổ ra mấy bãi nước bọt.

      Nhưng mặc cho Nhược Nhất gắng sức nhổ nước bọt thế nào bàn tay đặt cổ vẫn ngừng bóp chặt. Việc ấy lại khiến Nhược Nhất kiệt sức nhanh hơn. thấy phía trước như có hàng nghìn ngôi sao, cơ thể còn cảm giác khiến biết rốt cuộc bây giờ mình có nhắm mắt hay .

      Thần trí trở nên mơ hồ, bên tai Nhược Nhất chỉ còn những tiếng ong ong. Nhược Nhất nghĩ, hóa ra cảm giác ngạt thở là như thế này, quá đau đớn, xem ra mấy lần trước mình chưa ngạt thở đến mức này. Tay chân Nhược Nhất dần cứng đờ, trong đầu chỉ còn khoảng sáng.

      Sau đó, cảm nhận được gì nữa.
      Hale205, B.CatSnow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :