1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ta muốn đến Cửu Châu - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn-69c-3PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 22

      Đến khi Nhược Nhất quay lại chỗ cũ, khe núi nơi Cửu Man rơi xuống còn bụi đất,

      nó rất thư thái ngồi dưới khe núi, chín cái đầu ngừng ngo ngoe.

      Nhược Nhất lo lắng chạy về phía đó, nóng lòng tìm kiếm hình bóng của người ấy.

      “Leng keng”. tiếng chuông thánh thót ngăn cản bước chân của Nhược Nhất. Người bịt mặt thần bí thõng tay đứng thẳng ở ngay chỗ ngoặt phía trước, dường như đợi rất lâu rồi.

      Nhược Nhất sững người, thầm nghĩ, Tử Ly là Thương Tiêu, vậy rốt cuộc là ai? Vì sao hết lần này đến lần khác giúp ? Nhưng cho dù là ai cũng quan trọng bằng việc đối phó với Cửu Man. Nhược Nhất lập tức bình tĩnh : “Hiệp sĩ, ơn cứu mạng hai lần trước bất kể là trùng hợp hay cố ý, Nhan Nhược Nhất đều ghi nhớ trong lòng. Nhưng hôm nay, nếu hiệp sĩ đồng ý giúp ta lần nữa, Nhược Nhất ta cảm kích vô cùng, còn nếu hiệp sĩ muốn giúp, ta cũng ép. Hiệp…”.

      “Cửu Man là thú thượng cổ, trước khi bị phong ấn thân mang khí ma sát, đó chính là điềm báo nhập ma”. Người thần bí ngắt lời Nhược Nhất, giọng là già hay trẻ, nhưng ngữ khí lại khiến Nhược Nhất cảm thấy quen thuộc vô cùng. “Lúc nãy thiếu hiệp bị Cửu Man nuốt gọn…”.

      Sắc mặt Nhược Nhất lập tức thay đổi, lườm Cửu Man ở phía xa, đúng là dáng vẻ sau khi đánh chén no nê. Lẽ nào nó tiêu hóa Thương Tiêu… Nhược Nhất lập tức hốt hoảng, bất chấp tất cả lao về phía Cửu Man.

      “Leng keng”. Chuông bạc vang lên, động tác của Nhược Nhất cứng đờ, đứng yên tại chỗ giống như bị điểm huyệt.

      Giọng của người thần bí như mang ý cười, , “Lực của quái liên quan tới nội đan, nội đan của Cửu Man ở sâu trong bụng. Chỉ có thiên lôi mới phá được lớp vỏ cứng bên ngoài của nó. Kế duy nhất bây giờ là để cho nó ăn thịt, rồi sâu vào bụng nó, phá nội đan của nó. Đó là cách chiến thắng trong nguy hiểm”.

      Cũng có nghĩa là, có thể Thương Tiêu chủ động nhảy vào trong miệng Cửu Man? Nhược Nhất bình tĩnh suy nghĩ.

      “Cửu Man bây giờ tuy yếu nhưng nội đan của nó tích lũy khí vạn năm. lực của nó như thế, muốn giết chết nó phải là chuyện dễ dàng. Bây giờ, có thể mượn lực phong ấn còn sót lại của thần minh thượng cổ để trấn áp nó lần nữa”.

      “Phong ấn?”, Nhược Nhất : “Thương Tiêu tu sát đạo, chàng đâu biết thuật phong ấn?”. Nếu chàng biết, hai trăm năm trước hà tất phải nhờ Tử Đàn giam mình trong huyền băng.

      làm được, nhưng nương làm được”. Giọng của người thần bí bỗng trở nên sắc bén: “Bây giờ chỉ có nương mới giúp được ”.

      “Ta?”. Nhược Nhất nhớ tới sức mạnh trong cơ thể mình, kìm được tò mò, “Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi là ai? Ngươi biết những gì?”.

      “Thương Tiêu còn mạng để chờ ta trả lời câu hỏi của nương đâu”. Chỉ câu lập tức đè bẹp tất cả tò mò của Nhược Nhất. Người thần bí tiếp: “Ta có thể giúp nương vào cơ thể Cửu Man mà bị ăn thịt. Nhưng nương phải nhanh chóng tìm được nội đan của Cửu Man và phong ấn nó, nếu , ma khí của Thương Tiêu bị ma khí của Cửu Man dẫn dụ, lúc ấy việc càng khó giải quyết”.

      Tiếng chuông vang lên, Nhược Nhất thấy người, lại có thể tự do cử động được rồi. “Bây giờ ta đưa nương qua đó để Cửu Man nuốt chửng”. Nhược Nhất nghe mà run rẩy. Người thần bí nhận ra tâm trạng của Nhược Nhất: “ sợ sao?”.

      “Sợ”, Nhược Nhất : “Nhưng nhất định phải ”. Ánh mắt sáng rực, khiến người thần bí biết gì. Dưới chân nổi gió, người thần bí thi triển phép thuật để Nhược Nhất bay lên trung. vừa vung tay, Nhược Nhất chỉ cảm thấy dưới chân mình như có luồng sức mạnh ập đến, bay thẳng về phía Cửu Man.

      Cơ thể khổng lồ của Cửu Man khiến người ta run sợ khi nhìn gần. lưng nó có những thứ lồi lên giống như mũi khoan, chín cái đầu là những mũi nhọn lấp lánh hàn quang, chín cái miệng đều có lớp vỏ cứng, tất cả khiến Nhược Nhất nhìn mà run rẩy. cảm giác mình giống như con muỗi, chỉ cần Cửu Man đập cái là tan xương nát thịt.

      Nhược Nhất vẫn tìm cơ hội để rơi vào miệng Cửu Man nhưng ngờ trong chín cái đầu của nó ngắm trúng , dần dần tiến đến. Nhược Nhất bỗng ngửi thấy mùi tanh hôi, ánh sáng phía sau vụt tắt, ngoảnh đầu nhìn, liền kinh hãi vô cùng. Miệng của Cửu Man lại gần, Nhược Nhất thậm chí có thể nhìn thấy rất cấu tạo trong miệng nó và chiếc lưỡi đen chi chít gai nhọn.

      Nhược Nhất muốn chạy trốn nhưng miệng Cửu Man bỗng có sức hút mạnh hút vào trong. Ánh sáng hoàn toàn biến mất, Nhược Nhất ngã nhào lưỡi Cửu Man, quần áo của bị gai nhọn xé rách. giống như viên đường, lăn vào tận khoang miệng của Cửu Man. Cổ họng Cửu Man chuyển động, Nhược Nhất thể phản kháng và bị nuốt gọn.

      ra, cảm giác bị ăn thịt là như thế này, Nhược Nhất nghĩ, may mà Cửu Man có thói quen nhai thức ăn. trượt xuống dưới theo dịch thể dính nhớt, dần cảm thấy những nơi chạm vào niêm dịch của nó nóng như thiêu đốt. Nhược Nhất biết dịch thể ấy chắc chắn là dịch tiêu hóa của Cửu Man. có chút lo lắng bản thân vẫn chưa vào trong dạ dày của nó bị nó ăn sạch. Nhưng khi cảm giác thiêu đốt đạt tới cực điểm đột nhiên dừng lại. Nhược Nhất biết chắc chắn là phép thuật mà người thần bí ấy thi triển cho phát huy tác dụng.

      Chắc chắn được điều ấy, Nhược Nhất còn thấy sợ hãi nữa. Nhược Nhất tiếp tục trượt xuống, cảm thấy người bẫng rồi bị rơi vào trong gian rất lớn. “Bức tường thịt” xung quanh rất mềm, Nhược Nhất giẫm vào liền bị lún chân, dưới chân tầng niêm dịch cao tới đầu gối. Có lẽ đây chính là dạ dày của Cửu Man. Càng xuống sâu, mùi chua thối càng nồng nặc, chỉ thở thôi mà cũng chảy nước mắt. Nhược Nhất xé miếng vải ở váy, vội vàng bịt mũi. Trong dạ dày tối om của Cửu Man, Nhược Nhất chân thấp chân cao về hướng. Cuối cùng sờ thấy thành dạ dày, lập tức men theo hướng thành dạ dày tiếp tục xuống dưới.

      Trong bóng tối, Nhược Nhất nghe thấy gì ngoài thanh dịch thể ngừng chuyển động. Nỗi sợ hãi bóng tối khiến chân run rẩy, hơn nữa, đây là môi trường hoàn toàn xa lạ, ai biết tiếp theo xảy ra chuyện gì… Thành dạ dày đột nhiên chuyển động dữ dội, Nhược Nhất bám được nữa và luống cuống ngã xuống. Dịch vị của Cửu Man bỗng chốc chảy vào mũi và miệng của Nhược Nhất, cảm giác thiêu đốt lập tức lan vào cơ thể, dịch thể chua nồng khiến nôn khan, ho ngớt. Khó khăn lắm Nhược Nhất mới đứng dậy được, cảm giác vô cùng khó chịu trong miệng và mũi khiến đầu óc hỗn độn và thể bước tiếp.

      Bỗng nhiên phía vang lên tiếng “ợ” khổng lồ. ra là Cửu Man ợ. Ợ cái đầu ngươi ấy! Nhược Nhất muốn chửi rủa, nhưng thanh ấy càng lúc càng lớn, cho dù Nhược Nhất bịt chặt tai lồng ngực vẫn rung lên đau nhức. Nhược Nhất nghỉ lúc rất lâu, kìm nén cảm giác khó chịu trong người, tiếp tục khó nhọc men theo thành dạ dày. thể lùi bước, thể dừng lại, bởi vì từ khi biết Thương Tiêu bị Cửu Man nuốt vào bụng, Nhan Nhược Nhất quyết định đánh đổi tất cả.

      Nhược Nhất biết mình bao lâu, mùi chua nồng khiến đôi mắt thể chảy nước mắt được nữa, khô rát, đau đớn. Chen qua hốc chật hẹp, bỗng nhiên trước mắt Nhược Nhất xoẹt qua tia sáng nhạt. Cho dù đó chỉ là tia sáng nhạt, nhưng trong nơi tối tăm thế này nó cũng trở nên vô cùng chói mắt. Nhược Nhất mở to mắt, về nơi có ánh sáng. Dịch vị dưới chân ít dần, mùi chua nồng tới nhức mũi cũng dần biến mất. Ánh sáng ấy càng trở nên chói mắt. Nhược Nhất vòng qua lớp chắn của “bức tường thịt” cuối cùng, trước mắt trở nên thông thoáng, nơi bình đài rộng lớn có hạt kim châu phát sáng to bằng đầu người treo . Nhược Nhất lờ mờ nhìn thấy hạt kim châu ấy có vài dải khí màu đen quấn quanh, bồng bềnh lên xuống, ngừng chuyển động.

      Hạt kim châu này chắc chắn là nội đan của Cửu Man, nhưng những thứ màu đen ấy là gì nhỉ? Lẽ nào giống như người thần bí kia , trước khi bị phong ấn Cửu Man nhập ma. Những thứ này đều là khí ma sát của ? Nhược Nhất chăm chú nhìn, phát những dải khí màu đen ấy chỉ chuyển động xung quanh kim châu, còn có dải khí lan rộng tới góc tối. Ở chỗ đó có thanh kiếm dài, chính là thanh kiếm mà Tử Ly cầm tay!

      Nhược Nhất sợ hãi, trong lòng trào dâng dự cảm chẳng lành, vội vàng chạy tới. Nhược Nhất sững sờ khi nhìn thấy người sau “bức tường thịt”. Tóc bạc, mắt đỏ ngầu, răng nanh và móng tay sắc nhọn, vân màu tím lan tràn khắp mặt và bao trùm lên dấu ấn nhập ma ở ấn đường. Là Thương Tiêu, Thương Tiêu nhập ma. Nhược Nhất thể nào quên gương mặt ấy. Chàng… quả nhiên bị ảnh hưởng bởi ma khí của Cửu Man sao?

      “Thương Tiêu…”. Nhược Nhất run rẩy đưa tay, ngón tay vừa chạm vào vạt áo của Thương Tiêu như bị thứ gì đó thiêu đốt, bất ngờ nhảy ra xa vài trượng.

      “Cút!”. thấp giọng quát, giọng vô cùng run rẩy, dường như cố gắng kìm nén điều gì đó, “ được lại gần ta”.

      Nhược Nhất hít hơi sâu, rụt tay lại, cố bình tĩnh: “Ta, ta bỗng nhiên có được sức mạnh kỳ lạ, mặc dù bây giờ ta vẫn chưa biết sử dụng thế nào, nhưng ta thử giúp chàng”.

      cần”. trán Thương Tiêu lấm tấm mồ hôi, ra sức kìm nén để run rẩy, “Cút… ra ngoài”.

      Nhược Nhất lại lần nữa hít thở sâu: “Thương Tiêu, nếu có thể, ta muốn chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác. Nhan Nhược Nhất sợ đau, lại càng sợ chết. Nhưng…”. Nhược Nhất cụp mắt, trong lời tự giễu còn mang theo cảm giác bất lực, “Nhưng sao ta lại thể chạy được”.

      Đôi mắt đỏ ngầu khẽ động, hình bóng của Nhược Nhất dần in trong đôi đồng tử đục ngầu ấy.

      Bộ dạng của Nhược Nhất bây giờ giống hệt như trước đây khi bưng bát mỳ dính cục mà Thương Tiêu nấu, khóc đỏ mắt, vừa ăn vừa mắng: “Lần sau chàng còn làm chuyện thế này nữa, cho dù chàng nấu sơn hào hải vị mời ta, ta cũng tha thứ cho chàng đâu!”. Nhưng lần sau, cho dù Thương Tiêu làm gì, vẫn bưng bát mỳ dính cục, khóc lóc câu này. Hết lần này đến lần khác, Nhược Nhất đều tha thứ cho Thương Tiêu.

      “Nhan Nhược Nhất…”. Thương Tiêu thấy ấm lòng, biết từ lúc nào mà ma ấn khuôn mặt nhạt dần.

      Đúng lúc ấy, cơ thể của Cửu Man bỗng nhiên chấn động dữ dội, nội đan phát ra thứ ánh sáng chói mắt, lực liền tỏa khắp nơi bình đài. Hiển nhiên là có người đấu pháp với Cửu Man, có người tới giúp họ sao? Nhưng là ai nhỉ? Bất kể là ai, bây giờ chỉ cần kẻ đó muốn diệt Cửu Man đều là đồng minh.

      Nhược Nhất vui sướng trong lòng, bây giờ cũng được coi là trong ngoài phối hợp rồi chứ? Nếu Thương Tiêu nén ma khí xuống, cho dù Nhược Nhất thể phong ấn Cửu Man cũng có thể hủy hoại được nội đan này…

      nghĩ, đột nhiên khí màu vàng của nội đan yếu dần, những dải khí đen dâng lên cuồn cuộn, chuyển động quanh kim châu, giống như sương mù ngấm vào nội đan. Chẳng mấy chốc, bên trong kim đan liền có bóng đen chuyển động, khí tỏa ra ở đó dần bị pha lẫn với thứ mùi cổ quái.

      Nhược Nhất bỗng thấy vô cùng bực dọc, chỉ muốn đập phá cái gì đó. Ý nghĩ xoẹt qua trong đầu khiến sững sờ, biết là mình cũng chịu ảnh hưởng của ma khí. Nhưng vì sao ma khí này lại đột ngột dâng lên như vậy? Lẽ nào bây giờ Cửu Man sắp nhập ma? Vậy Thương Tiêu sao? Nhược Nhất lo lắng nhìn về phía Thương Tiêu, nhưng ở phía ấy chẳng còn bóng người!

      “Thương Tiêu!”. Nhược Nhất lớn tiếng gọi, chàng trốn rồi, vì sao… vì chàng sợ sau khi nhập ma chàng ngộ sát mình sao? “Thương…”.

      Phía sau bỗng có luồng sức mạnh ập tới, Nhược Nhất bị đẩy ngã, móng vuốt sắc nhọn bóp chặt cổ , ghì xuống. Nhược Nhất đưa tay gỡ bàn tay lạnh buốt và tái nhợt ấy, nhưng chút sức lực của thể chống chọi với đối phương. Nhược Nhất mở to mắt nhìn ma với khuôn mặt đầy vân trước mắt…

      Thương Tiêu…
      Hale205 thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 23

      Bàn tay cổ Nhược Nhất ngừng siết chặt khiến mặt tím tái.

      Đôi mắt màu tím long lanh của Thương Tiêu lúc này hóa màu mận chín, răng nanh mọc dài, vô cùng sắc nhọn.

      Thương Tiêu giết mình?

      …”. Đôi môi đen sì bỗng nhiên run rẩy , “Chạy …”. Thương Tiêu vẫn còn thần trí, chàng muốn giết mình…

      Đúng vậy, với sức mạnh của Thương Tiêu, bẻ gãy cổ Nhược Nhất còn đơn giản hơn đập chết con muỗi. Nhưng bây giờ nếu chạy … Nhược Nhất nghĩ: Chàng đánh giá ta quá cao rồi!

      Bàn tay còn lại của Thương Tiêu chống bên tai Nhược Nhất, nhanh trí bấm vào huyệt Hổ Khẩu[​IMG] của Thương Tiêu, cố sức quay đầu, cắn lên cổ tay . cắn , nhưng vẫn chưa cố gắng hết sức.

      Thương Tiêu nhúc nhích.

      [​IMG] Tên huyệt đạo mu bàn tay.

      Nhược Nhất hạ quyết tâm, cắn mạnh hơn, miệng dần nhuốm mùi máu tanh. Ma huyết chảy ra, đau đớn khiến đầu óc của Thương Tiêu lập tức tỉnh táo hơn chút. Sắc máu trong mắt nhạt dần, nắm cổ Nhược Nhất, ném ra xa: “Chạy !”.

      Nhược Nhất bị va vào “bức tường thịt” rất mềm, bật lại rồi rơi xuống. nằm bò, vừa thở hổn hển vừa thê thảm bò ra chỗ tối. Nhược Nhất hề sợ hãi, có lẽ là trong tiềm thức Nhược Nhất biết chắc rằng Thương Tiêu bao giờ làm hại . Nhược Nhất thậm chí còn nghĩ, nếu lúc này Thương Tiêu giết mình, khi tỉnh táo lại chàng có đau lòng ? Chắc là có, nếu chàng liều mạng bảo mình chạy như thế.

      ngờ Thương Tiêu chỉ tỉnh táo trong phút chốc. Trước ảnh hưởng của khí ma sát tràn ngập khắp nơi, đôi mắt của Thương Tiêu lại lần nữa trở nên đục ngầu. tới bên Nhược Nhất giống như tia chớp, lần này nương tay, giơ móng vuốt “roạt” tiếng, móng tay sắc nhọn cào ba đường rớm máu lưng Nhược Nhất.

      “Á!”. Nhược Nhất kêu thất thanh, cảm giác đau rát sau lưng khiến hiểu rằng, Thương Tiêu nhập ma, mất hết thần trí. Chàng giết mình! Nhược Nhất chưa bao giờ nghĩ mình bị Thương Tiêu giết chết.

      Thương Tiêu phải là quái hung ác, nhưng cũng tiếc dùng lực của mình tàn sát sinh linh khác. Đối với Nhan Nhược Nhất, Thương Tiêu chỉ là vương, bá chủ của Cửu Châu, mà còn là nam tử cố chấp, ngoảnh mặt thèm lời, rồi lại mang bát mỳ suông tới xin lỗi; là nam tử lòng dạ đen tối ngày ngày đấu khẩu, giở trò với ; là hùng lúc nào cũng cứu thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

      Thương Tiêu như thế vì Tử Đàn mà thèm quan tâm tới , nhưng bao giờ nghĩ rằng có ngày mình chết trong tay . Trong mùi máu thịt tanh nồng, Nhược Nhất bất lực ngã xuống, khó nhọc quay đầu, ngây người nhìn Thương Tiêu, vẫn còn vết máu tươi.

      Thương Tiêu trong hình hài ma giơ móng vuốt sắc nhọn nhuốm máu, ngây người đứng đó, để mặc cho máu của Nhược Nhất ướt đẫm lớp áo sau lưng. khí lan tỏa mùi máu tanh. Thứ mùi cổ quái khiến người ta bực dọc dần bị át . Những dải khí đen trong kim châu va vào nhau, dường như cố gắng né tránh mùi máu tanh.

      Sắc máu trong mắt Thương Tiêu mất dần. Màu của vân cũng nhạt dần, mãi đến khi vân tụ lại thành điểm ở ấn đường, thần trí của mới tỉnh táo hơn nhiều. Nhìn ngón tay dính máu của Nhược Nhất, yết hầu của Thương Tiêu khẽ cử động, mặt dần trở nên tái nhợt.

      “Thương… Thương Tiêu”, Nhược Nhất gọi, “… Máu, máu bôi lên nội đan”.

      Nhưng Thương Tiêu bận tâm, ngồi xuống, cố giữ cho ngón tay mình run rẩy. Vừa chạm vào vết máu vẫn còn nóng ấm, sắc mặt của càng tái nhợt: “Nhan Nhược Nhất”.

      “Ừm”. Nhược Nhất khẽ trả lời, khó nhọc mở mắt, kìm nén cảm giác khó chịu trong cơ thể, gắng : “Bôi máu lên nội đan”.

      “Nhan Nhược Nhất…”, Thương Tiêu vẫn chỉ gọi tên .

      Nhược Nhất cảm thấy khó chịu vô cùng, khó khăn lắm mới phát được điểm yếu của khí ma sát này, nếu bôi máu lên nội đan, biết chừng họ có thể thoát được. Nhưng vào đúng lúc quan trọng này, Thương Tiêu cứ gọi tên Nhược Nhất hết lần này đến lần khác, bực bội, kiên quyết ngoảnh đầu, nhắm mắt, thèm bận tâm tới nữa.

      Thương Tiêu như sững lại thoáng chốc. dè dặt cúi xuống ôm Nhược Nhất. “Nhan Nhược Nhất”. Hơi thở gần như lạnh băng. Nhược Nhất cảm nhận cánh tay run rẩy. Thương Tiêu luôn ngạo mạn như ánh trăng vằng vặc chưa bao giờ biểu lộ vẻ yếu đuối như vậy.

      Nhược Nhất cảm nhận được khác thường của Thương Tiêu, mở mắt, chăm chú nhìn lúc… sắc mặt của lúc này còn khó coi hơn người mất máu quá nhiều như ! Thương Tiêu sợ hãi sao? Thương Tiêu sợ mình lỡ tay giết chết Nhược Nhất sao?

      Cuối cùng mềm lòng, : “Ta đây”.

      bình đài rộng lớn im lặng rất lâu, Thương Tiêu ôm , cơ thể bất động như tượng. “May mà…”. Lời khẽ bên tai giống như tiếng thầm dịu dàng. Nhược Nhất run run, gượng cười nhắm mắt. Thương Tiêu, chàng có biết, biểu này của chàng khiến ta dẫu phải chết vì chàng cũng hối tiếc.

      Dưới chân lại chấn động dữ dội, Nhược Nhất lúc này mới nhớ ra họ vẫn ở trong bụng Cửu Man, sống chết trong gang tấc. Nhược Nhất muốn rời khỏi vòng tay của Thương Tiêu, cho dù lý trí cho phép nhưng vẫn muốn để ôm, vẫn muốn được bao bọc trong hơi ấm của .

      Nhưng giờ phải là lúc để bướng bỉnh. “Thương Tiêu, bôi máu lên kim châu”. Nhược Nhất cố lấy tinh thần, : “Chẳng biết tại sao ta có được nguồn sức mạnh, hình như có thể áp chế ma khí”.

      “Ta biết”. Thương Tiêu tránh vết thương lưng Nhược Nhất, bế lên. Khi đứng dậy, Nhược Nhất bất giác bám lấy vạt áo . Thương Tiêu cụp mắt, lướt nhìn bàn tay bé hơi bẩn vạt áo, trầm giọng : “Nhan Nhược Nhất, được buông tay”.

      “Dĩ nhiên ta buông tay”. Nhược Nhất cảm thấy rung động càng lúc càng mạnh, gắng sức bám chặt vạt áo của Thương Tiêu. Lúc này Nhược Nhất chỉ có suy nghĩ là phải bôi máu lên kim đan rồi trốn ra ngoài, tất nhiên nhìn thấy niềm vui mừng trong ánh mắt của Thương Tiêu.

      Thương Tiêu ôm Nhược Nhất máu me nhầy nhụa, cứ bước bước về phía kim châu rung lắc càng gia tăng, lực mà kim châu phát ra cũng càng đáng sợ. Thương Tiêu giơ bàn tay dính máu Nhược Nhất đập vào kim châu, luồng gió nóng trong kim châu lập tức bùng ra giống như sóng biển phun trào. Nhược Nhất vội vàng áp mặt vào ngực Thương Tiêu.

      Bình đài rộng lớn đột nhiên chấn động dữ dội, dường như Cửu Man gầm rú, tiếng vang vọng khiến khí huyết của Nhược Nhất trào dâng, máu đen ộc ra bắn lên ngực Thương Tiêu, rồi ngất . Thương Tiêu cau mày, dùng lực mạnh hơn, khí đen trong kim châu luồn lách khắp nơi, “bụp” tiếng, nội đan của Cửu Man vỡ vụn.

      Ánh sáng vàng vụt tắt, nhưng tiếng gào thét của Cửu Man ngừng vang vọng, nó vẫn giãy giụa. Mất nội đan, lớp vỏ của Cửu Man hoàn toàn mất tác dụng. Thương Tiêu bây giờ ở trong bụng Cửu Man, chỉ cần ra đòn Thương Thiên Lôi là chọc thủng bụng của Cửu Man, và hai người có thể an toàn ra ngoài.

      Nhưng khi Thương Tiêu vận khí, lồng ngực liền đau như xé. Quả nhiên quá miễn cưỡng sao? Cơ thể của Thương Tiêu bây giờ so với Cửu Man…

      “Khụ…khụ!”. Thương Tiêu khuỵu xuống, quỳ chân dưới đất. Thần trí có chút mơ hồ, cố gắng để mình ngất .

      được, nội đan của Cửu Man vỡ, bình đài này sớm muộn sụt lún, bây giờ nếu ra ngoài Thương Tiêu và Nhan Nhược Nhất chỉ còn nước chôn thân trong bụng Cửu Man. Nhưng lực…

      Cảm giác choáng váng càng tăng. Đột nhiên, bình đài rộng lớn bị đổ nghiêng. Cùng với thanh xương thịt nứt vỡ là tia sáng chiếu vào mắt Thương Tiêu.

      Ngọn lửa đỏ rực rất chói mắt, nữ tử ăn mặc lộng lẫy dùng lửa làm dao, xé toạc lớp mai dày của Cửu Man. Ánh sáng hừng hực in dáng hình cân đối của nàng ta, giọng thánh thót như chim hót phá tan tầng tầng máu đen, vang lên giống như tiếng của thần tiên: “Thương Tiêu, chết chưa? Chết rồi trả Tiểu Nhất Nhất cho ta”.

      Nhận ra giọng của người đó, Thương Tiêu có cảm giác dở khóc dở cười. còn điều gì phải lo lắng nữa, mệt mỏi và đau đớn nhanh chóng kéo Thương Tiêu vào giấc ngủ. Trước khi ngủ say, vẫn mơ hồ nghe thấy người đó gào ầm lên: “Trời ơi! Tiểu Nhất Nhất, Tiểu Nhất Nhất sao lại bị thương thế này, trời ơi, trời ơi… Thương Tiêu, ngươi đúng là đồ vô tích ! Ngay cả tên Cửu Man yếu ớt như thế này mà cũng đối phó được!”.
      Hale205, B.CatSnow thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 24

      Khi mở mắt ra, Nhược Nhất nhìn thấy trời xanh mây trắng,

      ánh nắng chan hòa, bóng cây xào xạc, ngửi thấy mùi hương của cỏ xanh và hoa dại, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim líu lo, gian sao mà hài hòa đến thế!

      Nhược Nhất muốn ngồi dậy, nhưng vừa dùng lực, từng khớp xương, từng thớ thịt của đều đau nhức. bất lực nằm nhoài ra đất. Quần áo người rất sạch , vết thương lưng cũng đau như thiêu đốt nữa, nghĩ chắc chắn là có người rửa sạch, băng bó vết thương và thay quần áo giúp mình. Là… Thương Tiêu sao? Nhược Nhất hơi đỏ mặt, vẫn chưa kịp nghĩ nhiều tới những thứ khác đột nhiên giọng thánh thót vang lên ngay phía đầu: “Tiểu Nhất Nhất!”.

      Nhược Nhất kinh ngạc, quay sang nhìn người đó - nữ tử ngoài hai mươi tuổi, dáng người cân đối, khuôn mặt xinh xắn, động tác đầy khí phách, bộ váy màu cam càng tôn lên vẻ linh động nhưng cũng chứa sát khí.

      Nhược Nhất chớp chớp mắt, ngắm nhìn lúc rất lâu, liền thấy nốt ruồi đỏ ngay dưới mắt nàng ấy: “A, a, tỷ là Nguyệt Hoàng!”.

      Nữ tử áo cam xinh đẹp cúi người thơm lên má Nhược Nhất: “Là ta, là ta! Tiểu Nhất Nhất, tỷ rất nhớ muội”. Nếu Nhược Nhất bị thương, có lẽ Nguyệt Hoàng ôm Nhược Nhất vào lòng mà “cắn cấu” rồi.

      Nguyệt Hoàng và Tử Đàn đều là nữ tử vô cùng xinh đẹp, nhưng phong cách của hai người hoàn toàn khác biệt. Nếu ví Tử Đàn là đóa lan đẹp tuyệt vời trong hang núi, Nguyệt Hoàng là đóa mạn châu sa hoa đẹp mê hồn.

      Nguyệt Hoàng thực ra phải là quái, tổ tiên của nàng ấy là thần thú phượng hoàng, bị diệt tộc ở Cửu Châu hai trăm năm trước. Nàng ấy là chú chim phượng hoàng duy nhất của tộc phượng hoàng còn sống sót.

      Lần đầu tiên Nhược Nhất gặp nàng ấy là ở thanh lâu dưới U Đô sơn. Nhược Nhất quá nhàn rỗi, bèn giả trang nam tử tới thanh lâu, sau đó… “chọc ghẹo” nàng ấy. Chuyện ấy dĩ nhiên là thất bại. Về sau Thương Tiêu biết chuyện đánh Nhược Nhất trận. Nhưng từ đó quan hệ giữa Nhược Nhất và Nguyệt Hoàng cũng ngày càng thân thiết.

      Nguyệt Hoàng từng tướng quân loài người. Về sau tướng quân ấy chết, nàng liền tìm kiếp sau của tướng quân ấy. Khi nàng gặp Nhược Nhất, tướng quân ấy vừa hay đầu thai thành ông chủ của thanh lâu, công tử giàu có nhưng què chân. Nguyệt Hoàng liền tự nguyện đóng giả là ca nữ bình thường để được ở bên cạnh . Về sau, công tử ấy chết, Nguyệt Hoàng liền tiếp tục tìm kiếp sau tiếp theo của . biết bây giờ Nguyệt Hoàng có còn khăng khăng cứu vãn cuộc tình vốn nên kết thúc từ lâu rồi ấy hay ?

      “Tiểu Nhất Nhất, để tỷ tỷ xem nào, chậc chậc, người gầy hơn, tiều tụy hơn, muội mũm mĩm như trước vẫn đẹp hơn đấy”. Vừa nàng ấy vừa cấu véo mặt Nhược Nhất.

      Nhược Nhất thấy nàng ấy “sàm sỡ” đủ rồi, liền hỏi: “Sao tỷ lại ở đây vậy? là trùng hợp!”.

      Nguyệt Hoàng vén lại mái tóc vàng và : “Mấy ngày trước ta biết Thành Hạo chuyển kiếp thành người ở gần Lương nên tới xem”.

      tìm thấy chưa?”.

      Nguyệt Hoàng lắc đầu, vẻ mặt chán nản: “Từ kiếp trước, chính là sau kiếp làm công tử ở thanh lâu, ta tìm thấy kiếp sau của chàng nữa. biết chừng do kiếp ấy chàng làm quá nhiều chuyện xấu nên bị nhốt ở địa phủ và được phép đầu thai”.

      “Nguyệt Hoàng…”.

      “Đừng…”. Nguyệt Hoàng bỗng giơ tay ngắt lời Nhược Nhất, “Cái tên này nghe xa lạ, tỷ thấy thoải mái. Muội cứ gọi ta là Tiểu Nguyệt Nguyệt cho thân thiết”.

      Nhược Nhất giật giật khóe miệng: “ phải… cái tên Tiểu Nguyệt Nguyệt…”.

      thích?”, Nguyệt Hoàng , “Ồ, vậy muội gọi ta là Phượng tỷ cũng được, truy về nguồn gốc rốt cuộc ta vẫn là phượng hoàng… Tiểu Nhất Nhất, có cần ta xoa môi cho muội ? Nó cứ mấp máy”.

      “Tỷ, tỷ từng đến trái đất rồi phải ?”.

      “Cái gì…”.

      có gì…”.

      Nguyệt Hoàng nhìn Nhược Nhất, cười lúc rồi bỗng : “Cái tay Thương Tiêu ấy lực giảm chút nào, ta chỉ cần ngửi mùi là biết tới. Ta nghĩ nếu tới, biết chừng muội cũng tới. Đúng như dự đoán, ta gặp được hai người. Nhưng sao lại yếu tới mức ấy? Ngay cả Cửu Man chưa hóa thành hình người mà cũng khiến hai người thê thảm như vậy?”.

      Nhược Nhất lắc đầu thở dài: “Muội cũng biết phải thế nào… Đúng rồi!”, sực nhớ, “Thương Tiêu đâu?”.

      Nguyệt Hoàng quay đầu, vui : “Chết rồi”.

      Tính cách của Nguyệt Hoàng và Thương Tiêu vốn hợp nhau, hai người khi ở cạnh nhau thường mỉa mai châm chọc nhau. “Nếu phải cái móng vuốt vô dụng của muội bám chặt lấy vạt áo còn lâu ta mới cứu ra ngoài. Ta cứu mà ngay cả tiếng cảm ơn cũng nhận được. quá kiêu ngạo…”.

      Nguyệt Hoàng cằn nhằn bụi cây bên kia rung rung. Thương Tiêu bước từ trong bụi cây ra với mái tóc ướt, như kiểu mới ra sông tắm về vậy. lạnh lùng liếc nhìn Nguyệt Hoàng, nhưng thấy bên má Nhược Nhất in dấu môi đỏ, lại sầm mặt. Nguyệt Hoàng cũng liếc nhìn Thương Tiêu bằng ánh mắt lạnh lùng kém. Nhược Nhất nằm dưới đất thể cử động, chỉ nhìn lên trời cười khúc khích.

      “Vết thương của nàng cần trị liệu cẩn thận, mau tới Lương”. Thương Tiêu lạnh lùng , thần sắc khác hoàn toàn so với lúc ở trong bụng Cửu Man.

      yếu đuối của chàng, , Thương Tiêu vốn là người mạnh mẽ bao giờ biết đến hai từ “yếu đuối”. Nhược Nhất suy nghĩ lúc rồi : “Được, nhưng phải tìm nơi trước ”.

      Khi Nguyệt Hoàng cõng Nhược Nhất vào hang núi, trong hang ai.

      Thiên Tố… Có lẽ khi Nhược Nhất rời lâu, Thiên Tố còn thần hình nữa. Vân Chử bị thương nặng như vậy, tự được, chắc chắn là được ai đó cứu rồi.

      Nguyệt Hoàng bĩu môi: “Nhất định là được tiên hữu nào đó đưa rồi, tiên khí khắp hang khiến ta chỉ muốn hắt hơi”.

      Nhược Nhất im lặng gì, ánh mắt lướt qua chỗ Vân Chử từng nằm, có thứ màu trắng thu hút chú ý của : “Nguyệt… Tiểu Hoàng, cái đó, cái đó”.

      “Ồ, Nguyệt Tiểu Hoàng, ta thích cái tên này”. Vừa nàng ấy vừa giúp Nhược Nhất nhặt thứ màu trắng ấy lên, là cây trâm bạch ngọc sáng long lanh.

      “Nhất định là Thiên Tố để lại. Có lẽ họ chú ý tới thứ này nên làm rơi ở đây. Nếu những người ở tiên tộc ấy tới sớm chút…”. Ánh mắt của Nhược Nhất trở nên u ám, biết nên gì.

      Thế luôn vô thường như vậy.

      Thương Tiêu đứng ở cửa hang, vào, vẻ mặt lạnh lùng.

      Gặp quái như Cửu Man, Vân Chử nhất định tới Tầm Thường cung xin trợ giúp. Quý Tử Hiên phái người tới cứu, là bởi biết Nhan Nhược Nhất về hướng này. chắc chắn người của tộc khoanh tay đứng nhìn, Quý Tử Hiên thậm chí đoán được rằng Thương Tiêu theo Nhan Nhược Nhất tới đây.

      Trận chiến này, cho dù Cửu Man chết hay Thương Tiêu chết, kẻ sống sót chắc chắn bị trọng thương. Đến lúc ấy, giết chết tên còn lại cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Tầm Thường cung chủ ý đứng ngoài cuộc, để cuối cùng làm “ngư ông đắc lợi”…

      Thương Tiêu cười khẩy, cảm giác đau đớn giằng xé nơi lồng ngực vẫn còn. Quý Tử Hiên, lần này giúp ngươi được lợi rồi. Nhưng, Thương Tiêu hoàn toàn ngờ tới xuất của Nguyệt Hoàng. Nếu , những tiên nhân tới đây cứu Vân Chử e là còn thêm nhiệm vụ nữa… là giết chết .

      Họ ra khỏi hang, Nhược Nhất bỗng cảm thấy có ánh mắt kỳ quái dõi theo mình, gần đây thường bị những tên quái hù dọa, đôi tay ôm cổ Nguyệt Hoàng siết chặt, kinh hãi quay đầu nhìn xung quanh, chỉ sợ ở đâu đó đột nhiên xuất tên quái vật.

      Cổ Nguyệt Hoàng bị hai tay Nhược Nhất siết chặt, nàng dừng bước: “Sao vậy?”.

      Nhìn lướt qua cây đại thụ, Nhược Nhất thấy đằng sau gốc cây ấy thấp thoáng bộ y phục màu đen và góc của chiếc nón. Nhược Nhất càng kinh ngạc, chăm chú nhìn, nhưng ở đó còn bóng người. Là ai? Y phục màu đen, chiếc nón… Là nam tử tóc bạc thần bí ấy sao? Hay chỉ là do Nhược Nhất quá căng thẳng nên sinh ra ảo giác?

      “Nguyệt Tiểu Hoàng, tỷ cảm thấy bên kia có người sao?”.

      Nguyệt Hoàng và Thương Tiêu chăm chú nhìn về phía Nhược Nhất chỉ, lúc rất lâu sau, Nguyệt Hoàng lấy làm lạ, : “ có ai cả. Nhược Nhất nhìn nhầm rồi, ôi, Tiểu Nhất Nhất đáng thương của ta, gặp những chuyện này nhất định là muội rất sợ, ta thương muội quá…”.

      Ảo giác sao? Nếu Thương Tiêu và Nguyệt Hoàng đều nhìn thấy, vậy nhất định là ảo giác rồi. Nhưng vì sao Nhược Nhất vẫn cảm thấy ánh mắt ấy dõi theo mình? Tới mức sống lưng của lạnh buốt.

      Nguyệt Hoàng vẫn lầm bầm thương xót, Thương Tiêu nhìn Nhược Nhất, lông mày cau lại, cụp mắt như nghĩ ngợi điều gì.

      Nguyệt Hoàng cõng Nhược Nhất lên Lương sơn. Nhìn thấy sơn môn sừng sững giữa những tảng đá khổng lồ, nàng nhàng đặt Nhược Nhất xuống, xoa đầu : “Tiểu Nhất Nhất, ta cùng hai người vào trong được. Lương sơn chủ là tay tính tình cổ quái, muội chú ý chút. Vì chưa tìm thấy Thành Hạo nên mấy ngày này ta loanh quanh dưới Lương sơn”.

      Nguyệt Hoàng lấy sợi dây có treo cái còi trước ngực, nàng vừa buộc lên cổ Nhược Nhất vừa : “Cho muội cái này, nếu gặp chuyện gì muội chỉ cần thổi cái, tỷ tới cứu muội”. Cuối cùng nàng lại lưu luyến nâng mặt Nhược Nhất ngắm nghía, “Nhìn mặt giống như cái bị thế này, làm sao khiến tỷ yên tâm được? Hai trăm năm trước muội , cũng với ta tiếng, ta biết nhất định là muội bị tên hồ ly Thương Tiêu ức hiếp, tiếc là lúc ấy ta ở bên cạnh muội, giúp được muội…”.

      Nguyệt Hoàng lườm Thương Tiêu đứng mấy bậc thang phía trước: “Lần này tỷ bảo vệ muội, ai ức hiếp muội được nữa. Đừng sợ”.

      Nhược Nhất bật cười trước giọng điệu dỗ dành trẻ con của nàng: “Muội biết suy nghĩ mà, bị ức hiếp lần rồi, dĩ nhiên biết đề phòng để bản thân chịu ức hiếp lần thứ hai. Nguyệt Tiểu Hoàng, tỷ chẳng hiểu muội gì cả”.

      Sống lưng Thương Tiêu cứng đờ.

      Nguyệt Hoàng vẫn còn muốn căn dặn Nhược Nhất thêm vài câu, nhưng sơn môn “kẽo kẹt” tiếng rồi từ từ mở ra, sắc mặt nàng biến đổi, hoảng hốt bỏ lại hai từ “bảo trọng” rồi thấy bóng dáng đâu nữa.

      tiểu đồng áo xanh từ xuống, vung phất trần, cung kính : “Chủ tử sai tôi ra ngoài đón khách, mời hai vị”.

      Nhược Nhất ngờ Nguyệt Hoàng chạy nhanh như vậy, vẫn ngây người đứng đó, đáp lời của tiểu đồng áo xanh. Tiểu đồng áo xanh dõi theo ánh mắt của Nhược Nhất, hờ hững : “Nguyệt Hoàng sư tỷ từng có hiềm khích với chủ tử, lúc này tỷ ấy muốn gặp chủ tử cũng là lẽ đương nhiên”.

      “Sư tỷ?”, Nhược Nhất kinh ngạc , “Tỷ ấy là đệ tử của Lương?”.

      “Nguyệt Hoàng sư tỷ giống ta, đều là môn đồ của chủ tử”, tiểu đồng áo xanh hờ hững trả lời, “Chủ tử chờ hai vị ở đại điện, xin hãy theo ta”.

      Nhược Nhất càng kinh ngạc. Từ khi quen Nguyệt Hoàng tới nay, chưa bao giờ nghe nàng nhắc tới “sư môn”. Rốt cuộc Nguyệt Hoàng và Lương chủ xảy ra hiềm khích như thế nào mà nàng lại tránh né như thế?

      có Nguyệt Hoàng cõng, Nhược Nhất lại rất khó khăn. Vết thương lưng bị Thương Tiêu cào vừa sâu vừa dài, chuyển động thế nào cũng thấy đau nhức. Mới được vài bước, Nhược Nhất toát mồ hôi. Thương Tiêu chỉ lẳng lặng đứng bên, hề dìu đỡ. Nhược Nhất cũng ngang bướng thèm nhờ vả Thương Tiêu. Tiểu đồng áo xanh phía trước, như thể biết Nhược Nhất bị thương.

      “Nhan Nhược Nhất”. Thương Tiêu lạnh lùng : “Ta khiến nàng chịu nhiều ấm ức như thế sao?”.

      Nhược Nhất dừng bước, khí tĩnh lặng.

      bỗng thấy nực cười, : “ sai, chàng khiến ta ấm ức”. quay đầu nhìn Thương Tiêu, nở nụ cười mỉa mai, “Là ta ngu ngốc cầu xin được chịu ấm ức, hết lần này đến lần khác!”.
      B.CatSnow thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 25

      Thương Tiêu chưa bao giờ khiến Nhược Nhất phải chịu thiệt.

      Chưa bao giờ. Khi hai người cãi nhau, phần lớn là Thương Tiêu vào bếp nấu mỳ suông cho Nhược Nhất. Trước đây, khi Nhược Nhất cứu Tử Đàn, Thương Tiêu vào lòng đất bắt chuột lửa làm áo choàng cho ; Nhược Nhất gặp nguy hiểm, cũng là Thương Tiêu rời nửa bước, ở bên bảo vệ ; cho dù bây giờ, lực suy yếu nhưng vẫn bất chấp mọi nguy hiểm, hóa thành kiếm khách áo đen theo suốt quãng đường.

      Thương Tiêu chưa bao giờ để chịu thiệt. Chỉ là, trong lòng vẫn còn nữ tử khác mà thôi - nữ tử mà Nhan Nhược Nhất thể sánh kịp; nữ tử sắp lìa đời nhưng Thương Tiêu cũng rời bỏ; nữ tử đủ tư cách để cùng Thương Tiêu hưởng cuộc sống tự do tự tại.

      Nhược Nhất thừa nhận mình ghen tỵ, ghen tỵ giấu giếm.

      “Nàng oán hận ta trước kia…”.

      hận nữa”. Nhược Nhất ngắt lời Thương Tiêu, vẻ mặt lạnh lùng, nụ cười có chút tàn nhẫn, “Biết chàng sống tốt, ta hận nữa”.

      Sắc mặt Thương Tiêu tái nhợt trong thoáng chốc, đôi mắt màu tím trống rỗng. Biểu cảm này có chút giống với ảo cảnh mà Nhược Nhất mơ màng nhìn thấy khi nhảy xuống từ đỉnh U Đô sơn. Trong lòng bỗng nảy sinh khoái cảm báo thù cùng nỗi đau ỉ. Nhược Nhất khó nhọc lết từng bước lên bậc thềm, thở hổn hển: “Thương Tiêu, ta tới Lương để xin thuốc cho chàng. Có người với ta, chàng nhập ma là vì ta. Nhưng ta tin, người ra lời ấy chắc chắn hiểu tính chàng. Mất Nhan Nhược Nhất, vẫn xuất hàng ngàn hàng vạn Nhan Nhược Nhất khác chờ chàng chọn lựa. Chàng nhập ma dễ dàng như vậy sao?”.

      Mồ hôi ngấm vào khiến vết thương sau lưng nhói đau, Nhược Nhất chậm hơn chút. Thương Tiêu đứng im nhúc nhích, khoảng cách giữa họ càng lúc càng xa.

      “Nhưng cho dù lời đồn này là hay giả, ta vẫn cứ tự đa tình lần, coi như đó là bản lĩnh của ta. Bây giờ giúp chàng xin thuốc, cũng coi như là ta ‘xử lý’ những gì còn sót lại của lần trước. Vốn dĩ, ta và Tử… ta và Hàn Ngọc chủ đại nhân của chàng với nhau rồi, hai tháng sau đưa thuốc tới U Đô sơn, bây giờ chàng tới đây, ta cũng cần nữa. Bây giờ ta bị thương như vậy, chỉ có thể nhờ giúp đỡ của mọi người để tới Lương sơn dưỡng thương. Tới lúc ấy, chàng uống thuốc, ta dưỡng thương, chúng ta đường ai nấy . Còn về việc chàng hạ dấu ấn gì gì đó cho ta… cứ để vậy ”. Nhược Nhất cười: “Ta mang mạng sống của mình ra đùa với chàng lần cuối cùng, có thể khiến chàng vui vẻ rồi chứ?”.

      rồi, Nhược Nhất quay người nhìn Thương Tiêu thấy khuôn mặt trắng như tuyết của có chút đờ đẫn, cụp mắt nhìn bậc thềm đá xanh dưới chân. Im lặng rất lâu, mới khàn giọng : “Nhan Nhược Nhất, nếu nàng nghĩ giống như những gì nàng … vậy hà tất phải nhảy vào bụng Cửu Man để tìm ta?”.

      Nụ cười mặt Nhược Nhất trở nên cứng đờ. Từ trước tới nay, lời của Thương Tiêu đều có thể uy hiếp . Hà tất, đúng vậy, hà tất phải làm vậy? Nhược Nhất có hàng nghìn hàng vạn lý do từ bỏ Thương Tiêu, chỉ có lý do “” khiến tiếp tục kiên trì. Chỉ lý do ấy có thể khiến nghìn vạn lý do kia bị đánh cho tơi bời, thảm hại.

      “Thương Tiêu”. Nhược Nhất cười rất dịu dàng: “Ta nỡ để chàng chết, bởi vì ta quên được hồi ức trước đây, quên được cảm giác mỗi giọt máu của ta đều kêu gào rằng ta chàng…”.

      Đôi mắt màu tím lóe sáng, Thương Tiêu ngẩng đầu nhìn Nhược Nhất.

      “Vì thế, bây giờ ta phải cố gắng hết sức để từ bỏ chàng”.

      Trong bầu khí yên tĩnh, chỉ có giọng tựa như ảo mộng của Nhược Nhất vẫn tiếp tục vang lên: “Ta từ bỏ chàng, chàng cũng buông tha cho ta, có được ? Nếu gặp mặt, tốt nhất là coi đối phương như người xa lạ”. Câu này giống như con dao hai lưỡi sắc nhọn, cũng biết cứa ai máu me đầm đìa.

      Cuối cùng Nhược Nhất cũng khó nhọc leo hết bậc thềm đá xanh. đứng dưới sơn môn sừng sững, ngoảnh đầu nhìn Thương Tiêu vẫn ở nguyên chỗ cũ. Vì khoảng cách quá xa nên Nhược Nhất nhìn nét mặt của . Nhược Nhất nhếch mép, chàng nhìn , ai đỡ dìu nhưng ta vẫn có thể bước lên được. Nhan Nhược Nhất kiên cường nhưng lại vô cùng bướng bỉnh.

      Trước mặt Thương Tiêu, cũng chỉ có thể bướng bỉnh để chứng minh bản thân mạnh mẽ.

      “Mời quý khách vào trong”. Tiểu đồng áo xanh cung kính trước dẫn đường, Nhược Nhất theo y qua hành lang rất dài và rộng, cuối hành lang có đại điện, lucky post chính giữa đại điện có chiếc ghế lớn ở đài cao. gian bài trí trang nghiêm như hoàng đế lâm triều này khiến Nhược Nhất cảm thấy có chút áp lực. Tiểu đồng áo xanh bảo Nhược Nhất chờ điện rồi tới sảnh phụ bẩm báo Lương chủ.

      Trong lúc chờ đợi, Nhược Nhất ngắm nghía cách trang hoàng của đại điện, những đồ trang trí bằng đồng thau được bố trí cách quy củ ở từng góc, có thể nhận ra chủ nhân nơi này là người vô cùng cẩn thận và tinh tế.

      Chờ thêm lúc, Lương chủ vẫn chưa tới, Thương Tiêu chậm rãi bước vào đại điện. Nhược Nhất nhìn nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng nhìn mình. Chẳng bao lâu sau, trong sảnh phụ trở nên ồn ào.

      Rèm cửa vừa được vén lên, vài mỹ nữ mặc váy xanh nhạt ra, ai cũng xinh đẹp. Nhược Nhất tò mò nhìn theo, Nguyệt Hoàng Lương chủ là tay tính khí cổ quái, nhưng đến tận bây giờ, tất cả đều hết sức bình thường, cách trang hoàng trong phòng, kiểu nữ nhân mà thích… Người cuối cùng bước ra khỏi sảnh phụ là thiếu nữ áo vàng. Dung mạo, tư sắc của nàng ta có gì khác biệt so với mấy người trước đó. Chỉ là nàng ta bế đứa trẻ sơ sinh mày rậm mắt to.

      Người hơn hai nghìn năm trăm tuổi sinh đứa con. Trong lòng Nhược Nhất liền cảm thấy ông lão này vĩ đại. Nữ tử áo vàng bế đứa bé lên chiếc ghế ở đài cao, nắm tay chân mũm mĩm trắng trẻo của nó, đặt nó ngồi trong tư thế “uy nghiêm”.

      Nhược Nhất thấy nực cười, đứa con nít biết gì tới phô trương uy thế. Đặt nó ngồi ở tư thế uy nghiêm như vậy, lát nữa nó nghiêng đầu ngủ, rớt dãi chảy ròng ròng, chẳng phải vẫn lộ nguyên hình sao.

      “Ngươi chính là Nhan Nhược Nhất?”.

      Nhược Nhất chớp mắt nhìn mấy mỹ nữ cúi đầu nhướn mày rồi lại nhìn đứa bé ngồi đài cao, chỉ thấy nó mở miệng líu ríu: “Nhìn cái gì mà nhìn, hỏi ngươi đấy, có phải ngươi tên là Nhan Nhược Nhất ?”.

      Trẻ… trẻ sơ sinh chuyện. Thôi được, đây là Cửu Châu, có gì là kỳ lạ. Nhược Nhất nén nỗi kinh ngạc trong lòng, : “Đúng, ta đến gặp Lương chủ. Xin hỏi, ngươi, à, cha ngươi khi nào…”.

      Đứa bé đột nhiên lườm Nhược Nhất, bực bội vì bị xúc phạm, đập ghế mạnh, gào lên giận dữ: “Lão tử chính là Lương chủ! Chính là lão tử! Cha, cha cái tiên sư nhà ngươi!”.

      Nhược Nhất trợn mắt há mồm nhìn . Lương chủ là đứa bé này?

      Nữ tử áo vàng bên cạnh khẽ vỗ ngực : “Chủ tử bớt giận. nương đây chắc chắn là biết tình hình của chủ tử nên vô tình thế”.

      Lương chủ tức giận lườm Nhược Nhất rồi lại liếc nhìn Thương Tiêu sắc mặt tỉnh bơ, cố gắng nuốt cục tức xuống: “Thôi, luckygirl_co nể tình ngươi lần đầu mạo phạm, ta tính toán với ngươi”. Lương chủ nguôi giận, quan sát Nhược Nhất: “Lúc nãy ta còn ngửi thấy mùi của Nguyệt Hoàng, nàng ấy đến cùng với ngươi?”.

      biết giữa Nguyệt Hoàng và sư môn có hiềm khích gì, Nhược Nhất cân nhắc câu chữ rồi : “Tỷ ấy… ồ, lúc ở trước sơn môn là có việc gấp nên rồi”.

      Sắc mặt Lương chủ biến đổi, bỗng nhiên đứng dậy, đôi chân non nớt vì có sức chống đỡ cơ thể mũm mĩm nên lại ngã “rầm” xuống chiếc ghế rộng lớn, lông mày cau lại, bĩu môi, bộ dạng muốn khóc mà ra nước mắt.

      Đúng là đứa trẻ non nớt mà! Nhược Nhất rất thích bộ dạng ấy của .

      Nữ tử áo vàng dỗ dành: “Chủ tử đừng vội, nếu Nguyệt Hoàng chịu xuất gần Lương, có lẽ nghĩ thoáng hơn rất nhiều. Hôm sau đệ tử tìm cơ hội chuyện với tỷ ấy”.

      “Ồ”, Lương chủ đáp tiếng. lúc lâu sau, Lương chủ đưa tay ý bảo nữ tử áo vàng bế , thèm nhìn Nhược Nhất cái, : “Hôm nay ta có tâm trạng bàn chuyện với các ngươi, các ngươi tự tìm phòng ở, hôm khác bàn tiếp”.

      Nhược Nhất giật giật khóe miệng… Này, đãi khách kiểu gì vậy, có đúng là ngươi sống hai nghìn năm trăm năm rồi ?

      “Tìm đại phu”. Khi họ sắp quay về sảnh phụ, bỗng nhiên Thương Tiêu mở miệng, “Cần ngay bây giờ”.

      “Ngươi tự vào dược phòng mà kiếm, muốn chọn ai chọn”. Nghe khẩu khí này, Thương Tiêu và Lương chủ có vẻ thân quen.

      Tuy Lương chủ họ tự tìm phòng ở, nhưng cuối cùng vẫn là tiểu đồng áo xanh đưa Nhược Nhất và Thương Tiêu về phòng. Nhược Nhất về phòng, nằm chưa được bao lâu nữ tử áo trắng gõ cửa.

      nương, ta là y nữ ở phòng thuốc, ta tới xem vết thương cho nương”.

      Nhược Nhất sững người, nhanh vậy sao?

      “Vào ”.

      Đó là y nữ rất giỏi, rất nghiêm túc, vào phòng câu nhảm nhí, chỉ chẩn mạch và thay thuốc cho Nhược Nhất.

      Là y nữ Thương Tiêu tìm cho mình sao? Nhanh như vậy tới rồi, chắc chàng tới phòng thuốc chọn y nữ trước rồi mới về phòng. Nhược Nhất khỏi gượng cười, đúng là chàng để mình chịu thiệt, mình những lời làm tổn thương chàng, vì sao chàng vẫn đối tốt với mình?

      Nhược Nhất nghĩ: Thương Tiêu, nếu chàng bận tâm tới ta như vậy, vì sao trước kia có chết cũng chịu mở cửa động ấy? Còn bây giờ chàng lại làm ra vẻ si tình đến thế… khiến ta cảm thấy chàng giống như bố thí cho ta vậy.

      nương, vết thương này vốn được xử lý rất tốt, do mồ hôi ngấm vào nên bị nhiễm trùng, tôi thay thuốc cho nương rồi, nếu có gì bất trắc, trong vòng năm, sáu ngày là vết thương có thể đóng vảy. Mấy ngày này tốt nhất nương đừng để vết thương dính nước, ít vận động chút. Về ăn uống, tôi với nhà bếp, nương có phải kiêng món nào ?”.

      ”. Nhược Nhất vừa đáp vừa nghĩ, ra Nguyệt Hoàng là đệ tử của Lương, chả trách tỷ ấy có thể xử lý vết thương tốt như vậy. nhìn y nữ lặng lẽ sắp xếp đồ, bỗng tò mò hỏi: “ nương biết Nguyệt Hoàng ?”.

      “Nguyệt Hoàng sư tỷ là đệ tử mà chủ tử ưng nhất, dĩ nhiên ta biết”.

      “Vậy chắc nương biết vì sao tỷ ấy rời xa sư môn phiêu bạt bên ngoài chứ?”.

      “Chủ tử cầu thân với Nguyệt Hoàng sư tỷ, nhưng sư tỷ có ý với chủ tử nên thu dọn đồ đạc bỏ ”. Y nữ thản nhiên trả lời, “ nương nếu còn chuyện gì khác ta xin cáo từ”.

      “A! A… ừm”. Nhược Nhất như bị sét đánh bên tai, ngơ ngác nhìn y nữ ung dung rời bước. Cầu… cầu thân. Lẽ nào, đây chính là tình sư đồ trong truyền thuyết…
      Hale205B.Cat thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 26

      Chỉ dựa vào hai tiếng “cầu thân” của y nữ, Nhược Nhất vẫn dám chắc về mối quan hệ của Nguyệt Hoàng và Lương chủ.

      Nhưng điều khiến chắc chắn hơn chính là thái độ của những môn đồ Lương sơn. Lẽ nào, họ cảm thấy sư phụ hơn hai nghìn năm trăm tuổi thành thân với đồ đệ hóa thành hình người bảy, tám trăm năm là chuyện hết sức bình thường sao? Hơn nữa vị sư phụ này vẫn trong hình hài của đứa bé…

      Nếu tính theo tuổi của con người, nếu Nguyệt Hoàng là thiếu nữ trẻ trung hai mươi tuổi, vậy Lương chủ chính là ông lão hơn sáu mươi tuổi, họ còn có quan hệ sư - đồ. Cuộc tình này, đặt trong thế giới tại mà đích xác là vụ tai tiếng đáng cười, chứ chưa gì tới Cửu Châu vốn rất bảo thủ. Hơn nữa, ông lão ấy vẫn trong hình hài đứa bé… Đám đệ tử Lương sơn này bình tĩnh giống như biểu của họ sao?...

      Nhược Nhất bị thương nên trong thời gian ngắn thể di chuyển được, đành phải ở lại Lương, phiền người ta chăm sóc. Người chăm sóc Nhược Nhất chính là y nữ thay thuốc cho hôm ấy, tên là Thiển Phù. Thoạt nghe cái tên này, Nhược Nhất thấy toát mồ hôi, nương Thiển Phù này sao lại có khuôn mặt giống diễn viên Tôn Hồng Lôi thế biết.

      Thiển Phù ngày ngày chăm lo vấn đề ăn uống của Nhược Nhất, giúp thay thuốc, lau người. Ban đầu Nhược Nhất còn có chút ngại ngần, dần dần hai người trở nên thân thiết.

      Lương chủ hề tới tìm Nhược Nhất “bàn chính ”, quyết định nhờ Thiển Phù chuyển giúp bức thư mà Tử Đàn viết cho Lương chủ, nhân tiện với đưa Hóa Hương hoàn cho Thương Tiêu.

      Nhan Nhược Nhất hoàn toàn chấm dứt quan hệ với Thương Tiêu.

      nghĩ như vậy.

      *

      Tối hôm ấy, Nhược Nhất ngủ yên giác, cảm thấy ánh trăng ngoài cửa sổ quá sáng. trằn trọc tới nửa đêm, cuối cùng ngồi dậy, nheo mắt nhìn mới biết đêm nay trước khi ngủ mình quên đóng cửa sổ.

      Nhược Nhất khoác áo choàng mỏng, tới bên cửa sổ, vừa chạm tay vào khung cửa vô tình nhìn thấy bên ngoài có bóng người. Cơn buồn ngủ liền tan biến, Nhược Nhất ngây người nhìn.

      Khắp nơi Lương sơn mọc đầy cỏ tuyết huyên. Loại cỏ này nở hoa buổi tối, cánh hoa giống như bông tuyết, bồng bềnh giữa đất trời theo từng cơn gió thoảng. Song nguyệt cùng chiếu cánh hoa trắng muốt, tỏa ra màu tím lấp lánh khiến tất cả đều trở nên thần bí.

      Thương Tiêu lạnh lùng đứng trong sân, để mặc cho những bông tuyết huyên rơi đầy vai, tóc, biết đứng đó bao lâu. Vẻ mặt của Thương Tiêu bình tĩnh, đôi mắt tím lặng lẽ ngắm nhìn Nhược Nhất.

      Làm sao mày có thể quên được đây? Nhược Nhất nghĩ, quái như Thương Tiêu, mạnh mẽ và tuyệt đẹp, ai cũng muốn tìm cho mình bạn đời như thế. Chàng còn có thể dịu dàng với mày, tỏ vẻ say đắm vì mày… Người như vậy, làm sao mày quên được đây?

      Nhược Nhất gượng cười, cụp mắt xuống nhìn Thương Tiêu nữa, rồi đưa tay định đóng cửa sổ.

      đôi tay thuôn dài trắng muốt giữ chặt cửa.

      Nhược Nhất lời, chỉ cụp mắt nhìn xuống, hề nhìn Thương Tiêu.

      Màn đêm luôn tĩnh lặng, có thể nghe rất tiếng côn trùng râm ran từ xa vọng lại. Thương Tiêu khẽ , thanh lớn nhưng lại khiến người ta giật mình: “Hôm ấy… ta biết những gì nàng hôm ấy đều là những lời giận dỗi…”.

      phải giận dỗi, những gì ta , hơn nữa điều đó là tốt nhất cho ta và chàng”, Nhược Nhất ngắt lời Thương Tiêu, thanh cao, giống như những lần họ lên nóc nhà, ngắm trăng, uống rượu cười, “Thương Tiêu, ta và chàng hai năm trước… à hai trăm năm trước, khi ta nhảy xuống từ đỉnh Hàn Ngọc…”. Nhược Nhất ngước mắt nhìn , ánh mắt phức tạp. “Duyên phận của chúng ta hết rồi. Hết từ lâu rồi”.

      Vì ngược sáng nên Nhược Nhất nhìn vẻ mặt của Thương Tiêu. Nhược Nhất chỉ biết, môi và má đều tái nhợt. Im lặng rất lâu, Thương Tiêu mới : “Nhan Nhược Nhất, nàng trả thù ta”.

      Nhược Nhất cố gắng nở nụ cười. Thương Tiêu lặng lẽ quay người . lập tức đóng cửa sổ nhưng vẫn đứng ở đó rất lâu, tay nắm chặt then cửa, các đầu ngón tay dần trở nên trắng bệch.

      Bên ngoài lớp giấy chắn cửa mỏng manh, côn trùng vẫn kêu rả rích, có giọng khàn khàn cất lên: “Nếu đây chính là trả thù của nàng, vậy đây cũng là việc mà nàng thành công nhất từ khi chúng ta gặp nhau”.

      Sáng sớm hôm sau, Nhược Nhất nằm sấp giường để Thiển Phù thay thuốc. Nhược Nhất : “Ban đêm có người canh sao?”.

      “Trước đây có, về sau Thương Tiêu đại nhân ngày nào cũng tới nên chủ tử liền bảo chúng tôi cần người canh đêm nữa”.

      “Đêm nào cũng tới?”.

      “Đêm nào cũng tới”.

      Nhược Nhất im lặng cúi đầu, viền mắt đỏ hoe gần rơi lệ. Về sau, cứ ngủ tới nửa đêm là Nhược Nhất tỉnh giấc, nhưng bên ngoài cửa sổ còn hình bóng lạnh lùng vai phủ đầy những bông tuyết huyên nữa.

      Mấy hôm sau, Nhược Nhất nhìn thấy bóng dáng của Thương Tiêu đâu nữa. và Thương Tiêu có lẽ chấm dứt rồi. Nhưng từ trước tới nay những gì Nhan Nhược Nhất suy đoán đều chuẩn xác. Sáng hôm ấy Nhược Nhất vẫn mơ màng trong giấc ngủ, bỗng nhiên có người vội vàng đánh thức dậy. Nhược Nhất mở mắt ra nhìn, là Thiển Phù. Sắc mặt nàng ấy có chút hoang mang.

      Nhược Nhất cảm thấy kỳ lạ: Mình sống ở Lương lâu như vậy nhưng chưa từng thấy các môn đồ Lương biểu lộ cảm xúc gì, ai cũng bình tĩnh lạnh lùng. Rốt cuộc hôm nay ai có bản lĩnh khiến Thiển Phù hoang mang như vậy chứ?

      uể oải ngáp cái: “Thiển Phù, chuyện gì vậy?”.

      nương, trước sơn môn có nam tử, là tới tìm nương”.

      “Nam tử? Ai vậy?”.

      “Ta biết, chỉ là sáng nay Thương Tiêu đại nhân trong lúc tản bộ gặp vị nam tử ấy. Đại nhân… hình như đại nhân có hiềm khích với nam tử ấy, vừa câu là liền xông vào đánh nhau. Cả hai đánh nhau canh giờ rồi”.

      Nhược Nhất im lặng, chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ: Thứ nhất, buổi sáng Thương Tiêu tản bộ tới sơn môn? Có bị đánh chết cũng tin; Thứ hai, tuy Thương Tiêu lạnh lùng ngang ngược, nhưng từ trước tới nay thích gây chuyện với ai, sao có thể chỉ vì hai, ba lời mà đánh nhau với người ta được; Thứ ba, trong thế giới này, người mà Nhược Nhất quen biết còn Thương Tiêu lại biết cũng chẳng có mấy ai, nếu là nam tử, duy nhất chỉ có… Huân Trì. Nhưng tới tìm người lại đánh nhau, ràng đó phải tính cách của Huân Trì; Thứ tư, điểm quan trọng nhất là, tuy bây giờ Thương Tiêu trọng thương, lực yếu, nhưng dù gì cũng là cửu vĩ bạch hồ, người đó có thể đấu với canh giờ… đơn giản.

      Nhược Nhất vội vàng ngồi dậy, khoác áo, nhanh chóng rửa mặt súc miệng rồi cùng Thiển Phù ra sơn môn. Chưa tới sơn môn mà Nhược Nhất nghe thấy giọng nam trong trẻo: “Ta tìm Nhan Nhược Nhất liên quan gì tới ngươi? Dựa vào đâu mà cho ta vào chứ!”. Giọng này rất xa lạ, nhưng ngữ khí vô cùng quen thuộc. Nhược Nhất thấy kỳ lạ, bước nhanh hơn.

      Leo lên mấy bậc thềm, cảnh tượng ngoài sơn môn liền lên rệt. Đá núi vỡ vụn rơi vãi khắp nơi, bậc thềm đá xanh bị phép thuật đánh tới mức lồi lõm, ngay cả sơn môn sừng sững cũng bị thủng hai, ba lỗ lớn. Nhìn cảnh tượng lộn xộn này, trong lòng Nhược Nhất bỗng hiểu được nỗi lo lắng của Thiển Phù. Nếu để họ tiếp tục giao đấu như thế, sơn môn của Lương chắc chắn bị phá đổ.

      ngẩng đầu, nóng lòng tìm hình bóng của Thương Tiêu nhưng vẫn thấy. đường sáng trắng xoẹt qua, sau lưng Nhược Nhất vang lên tiếng “rầm” khổng lồ, xen lẫn với thanh ấy là tiếng hét sợ hãi của môn đồ Lương. Nhược Nhất nhìn bên tóc mai của mình rơi xuống đất, ngoảnh đầu nhìn, lại thấy cái cây bùng cháy.

      Mồ hôi lạnh túa ra hai bên Thái Dương, Nhược Nhất sợ hãi vô cùng… Nếu bị đập thẳng vào mặt, e là còn thê thảm hơn bị tạt axit…

      “Nhan Nhược Nhất!”. Giọng trong trẻo vừa vui vừa giận vang lên.

      “Quay về!”. Thương Tiêu lạnh lùng quát, dường như nổi giận.

      Nhược Nhất ngây người nhìn hai người bỗng nhiên xuất . Thương Tiêu vẻ mặt lạnh băng, sát khí đằng đằng. Sau lưng nam tử xa lạ, khuôn mặt thanh tú, hắc bào trường kiếm, ăn mặc như kiếm khách trẻ.

      “Ơ…”. Nhược Nhất thể nhớ ra mình quen người kia từ khi nào, ngoại trừ Tử Ly, nhưng Tử Ly là do Thương Tiêu biến thành… Người kia tìm tới tận nơi này, có vẻ biết rất về , cải trang thành kiếm khách áo đen giống người tình trong mộng của , rốt cuộc là ai?
      Hale205, B.CatSnow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :