1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ta muốn đến Cửu Châu - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn-69c-3PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 17

      Tử Ly là kỳ lạ.

      Sau nhiều ngày quan sát, Nhược Nhất càng cảm thấy phải người thường. tu tiên, cũng phải . Nhưng có thể vẩy tay cái là nhóm được củi dưới đất. Sau khi họ đồng hành, đường vẫn chưa gặp những nơi có thể mua bán như chợ hoặc thôn xóm. Nhược Nhất chỉ có thể hái vài loại thảo dược ở ven đường đắp lên vết thương của Thiên Tố. Mỗi khi vết thương của Thiên Tố tái phát, cho dù là thổ huyết hay phát sốt, Tử Ly thường lấy linh đan diệu dược để áp chế.

      Tử Ly lúc nào cũng bắt Nhược Nhất đừng làm ồn, nhưng mỗi lần nhìn thấy thứ gì hiếm lạ, kéo tán chuyện trời dưới đất, cũng lên tiếng ngắt lời . Sau khi cùng lên đường với , mỗi tối Nhược Nhất cho dù đắp chăn cũng sợ cái lạnh giá ban đêm nữa, đêm nào cũng ngủ rất ngon. Dĩ nhiên Nhược Nhất cho rằng nhân phẩm của đột nhiên bùng phát mà được như thế. Cách giải thích duy nhất là ban đêm có người xua cái lạnh cho .

      Người này phải ai khác, dĩ nhiên là Tử Ly. Những chuyện này tuy vụn vặt, nhưng lặng lẽ làm mà lời, khiến Nhược Nhất có ảo giác được nuông chiều. Nhược Nhất rất hoang mang nghi hoặc, ràng là người quen biết… Lẽ nào là do ai đó phái tới bảo vệ đường ?

      Là Tử Đàn phái tới? Hoặc chính là do Thương Tiêu phái tới? Hơn nữa, nam tử thần bí bịt mặt mấy hôm trước là ai? Cách ăn mặc của và thiếu niên này rất giống nhau, liệu có phải bọn họ là cùng người ?

      Nhược Nhất thầm suy đoán. Bỗng nghe phía trước có tiếng nồi niêu va vào nhau lạch cạch, ngẩng đầu nhìn, đằng xa có làn khói bếp bốc lên, đó chẳng phải là hộ gia đình sao? Nhược Nhất mừng thầm, qua đêm ở ngoài trời mấy đêm liền, cảm thấy toàn thân hôi hám. Nếu đêm nay có thể ở trong nhà người ta, tắm nước nóng thoải mái còn gì tuyệt hơn.

      liền vứt những tâm tư ấy sang bên, rảo bước lên phía trước, vòng qua khúc cong, cuối cùng nhìn thấy phía trước có hộ gia đình, nóc nhà còn treo chữ “Sạn”, ra là quán trọ! Nhược Nhất càng vui sướng, quay đầu gọi: “Tử Ly, mau lên, phía trước có quán trọ, cuối cùng tối nay chúng ta cần ngủ ngoài trời nữa rồi!”.

      Tử Ly nhìn quán trọ ấy từ xa, liền khẽ cau mày : “Còn sớm, hôm nay vẫn có thể thêm chút nữa”.

      “Nhưng…”. Thần sắc của Nhược Nhất có chút tiếc nuối, “Khó khăn lắm mới gặp được quán trọ”. Tử Ly im lặng, Nhược Nhất lại e dè : “Ngày mai chúng ta có thể sớm!”.

      “… Được”.

      Được đồng ý của Tử Ly, Nhược Nhất vui sướng chạy tới quán trọ đó, dĩ nhiên chú ý tới khuôn mặt càng lúc càng cau lại của .

      Chủ quán trọ là đôi vợ chồng trung niên hòa nhã, tên là Thường Thẩm, Thường Bá. Họ có người con trai độ mười sáu, mười bảy tuổi, đứa trẻ đáng thương này quanh năm ở giường bệnh, chân thể , mắt thể nhìn, miệng thể , giống như “xác sống” vậy. Hằng ngày sống dựa vào chút cháo mà cha mẹ bón cho, cậu ta nhợt nhạt yếu ớt tới mức như thể khẽ chạm vào là vỡ vụn.

      Nhược Nhất cảm thán nhân gian vô thường, cũng chẳng biết làm thế nào. Thường Thẩm, Thường Bá đãi khách rất nhiệt tình, vừa thấy Nhược Nhất người đầy bụi bặm bước vào, lập tức chạy lên chào hỏi. Thường Thẩm bảo lên tầng xem phòng, Thường Bá đun nước, nấu cơm. Đến khi Nhược Nhất đặt hành lý và Thiên Tố lại trong phòng rồi xuống lầu ăn cơm, Tử Ly mới chầm chậm vào.

      “Tử Ly vừa đâu vậy?”.

      Với tính khí thường ngày chắc chắn trả lời, nhưng hôm nay Tử Ly khác với mọi ngày, đặt kiếm lên bàn và : “Thử kiếm”. Động tác sát khí đằng đằng này khiến Thường Thẩm bưng thức ăn cũng phải rùng mình.

      Nhược Nhất ngượng ngùng mỉm cười: “À, tính khí có chút lạnh lùng, nhưng thực ra là người rất tốt”. Tử Ly lạnh lùng liếc nhìn bà ta, gì. Nhược Nhất lại quay sang với Tử Ly: “Lúc nãy ta chọn phòng giúp ngươi rồi, ở đối diện phòng ta, hay là ngươi lên xem xem, thích đổi”.

      thích”. Tử Ly lập tức : “Ta muốn ở phòng nương”.

      “Thôi được, chúng ta đổi là được”. Nhược Nhất bận tâm.

      Tử Ly cau mày, lại : “Ở chung phòng”.

      Khóe miệng Nhược Nhất giật giật, cậu chàng này hôm nay làm sao vậy, tỏ ra bất mãn với việc ở quán trọ sao…

      Thường Thẩm đặt thức ăn xuống, tươi cười : “Vợ chồng son ở chung phòng tất nhiên là được, nữ tử mà, sau khi thành thân những chuyện này thoáng chút cũng có gì tốt”.

      Câu này khiến Nhược Nhất đỏ mặt, vội giải thích: “A, phải phải… , là đệ đệ của ta”.

      “Đệ đệ” nhanh chóng liếc nhìn Nhược Nhất, ánh mắt mang theo sát khí sắc bén, khiến lạnh người. Thường Thẩm cười : “Nếu là huynh muội, hồi sao, bây giờ thành người lớn rồi, chú ý chút tốt hơn”.

      Ánh mắt Tử Ly trở nên lạnh lùng: “Liên quan gì đến bà?”.

      Thường Thẩm bị ánh mắt ấy làm cho sợ tới mức run tay, gượng cười trốn vào bếp. Nhược Nhất định câu công bằng, lại cảm thấy quan hệ của mình với chẳng thân thiết gì, cũng tiện mở miệng. Đành phải thầm thở dài, cúi đầu ăn cơm. Còn về chuyện ngủ phòng gì gì đó, Nhược Nhất coi đó là dỗi.

      Đêm đến.

      Nhược Nhất tắm táp thoải mái, rồi mặc áo vải bông Thường Thẩm chuẩn bị cho. Sau đó lại xem vết thương cho Thiên Tố - hổ là quái, vết thương liền rất nhanh, cộng thêm có thuốc của Tử Ly điều trị, nếu có gì bất trắc, sau năm ngày nữa Thiên Tố có thể hóa lại thành hình người.

      Chỉ là vì sao nàng ta vẫn chưa tỉnh lại? Nhược Nhất lo lắng xoa đầu hồ ly, kiểm tra xem có phải là va vào chỗ nào . Đúng lúc ấy, cửa phòng “kẹt” tiếng mở ra, Tử Ly lời bước vào. Nhược Nhất nhìn , lấy làm lạ, : “Muộn như vậy rồi, có chuyện sao?”. Tử Ly liếc nhìn rồi đáp: “Dĩ nhiên là đến để nghỉ”.

      Nhược Nhất sững người thoáng chốc, sau đó bất lực : “Tuy rất ngại nhưng ta vẫn kìm được muốn hỏi, hôm nay thiếu hiệp làm sao vậy?”.

      Tử Ly gì. Nhược Nhất cân nhắc câu chữ rồi lại : “Nếu ngươi phản cảm với việc ở quán trọ như vậy, ngươi chỉ cần với ta tiếng, ta miễn cưỡng ngươi. Ngươi có thể ngủ bên ngoài mình, sáng mai chúng ta hẹn nơi gặp mặt, hoặc ngươi và ta đường ai nấy … Ta thể ngăn cản ngươi. Hà tất, hà tất phải khiến người khác khó xử như vậy?”.

      xong chưa?”.

      “A… ư, ừm”.

      “Ngủ ”.

      Nhược Nhất ngây người nhìn Tử Ly ngồi sau cửa, nhắm mắt ngủ. Bỗng chốc có chút hoang mang. Nếu như Tử Ly vì có ý đồ xấu với Nhược Nhất nên mới cố chấp đòi ngủ cùng phòng với như vậy, Nhược Nhất có thể chấp nhận lý do ấy. Nhưng người này ràng là có suy nghĩ ấy, nhưng vẫn ở lỳ chịu , ngủ sàn nhà lạnh giá… Lẽ nào, có khuynh hướng thích bị ngược?

      Ngủ tới nửa đêm, Nhược Nhất bỗng thấy sống lưng lạnh buốt, liền bừng tỉnh. Đêm ở Cửu Châu vô cùng lạnh giá, Nhược Nhất sớm biết điều này. Nhưng từ sau khi chung với Tử Ly, cho dù là ở ngoài trời, có chăn đắp, đêm nào Nhược Nhất cũng ngủ rất ngon. Hôm nay ràng là ngủ trong giường nệm ấm áp ở quán trọ, sao vẫn thấy lạnh nhỉ? Nhược Nhất mơ màng mở mắt, cảm thấy bên cạnh có người, định hét lên, nhưng người đó lập tức bịt miệng , khẽ : “Suỵt”.

      Nhược Nhất nghe ra là giọng Tử Ly nên yên tâm, ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ý mình biết rồi, muốn bỏ tay ra. Nhưng Tử Ly vẫn bịt chặt miệng . Nhược Nhất tưởng rằng hiểu ý, lại dùng tay khẽ đập vào mu bàn tay của . Tử Ly chỉ im lặng ôm chặt trong vòng tay của mình.

      Thôi được. Nhược Nhất nghĩ, bịt bịt. Nhưng phải cho biết vì sao chứ. nhìn lên , thấy khuôn mặt nghiêng với đường nét gọn gàng của Tử Ly, trong đêm tối đôi mắt của lấp lánh sáng, nhìn thẳng ra cửa, giống như kẻ săn mồi chờ thời cơ.

      Khoảnh khắc này, Nhược Nhất bất giác sững người, trong đầu lại lên hình bóng của Thương Tiêu. Ánh mắt này giống hệt ánh mắt của Thương Tiêu. Mũi thoáng ngửi thấy hương thơm, mùi vị mát lạnh giống như dòng suối mát. Toàn thân Nhược Nhất run lên, đây là mùi người Thương Tiêu! Hôm ấy, cứu từ thành lầu, lúc ở lưng ngửi thấy mùi này!

      rất muốn gạt tay Tử Ly, muốn chất vấn , và Thương Tiêu rốt cuộc có quan hệ gì. Mấy hôm trước, khi bị tên quái đầu người mình hổ truy sát, có phải cứu . Bỗng nhiên, thanh khe khẽ vang lên. Hình như có thứ gì đó động đậy ở cửa phòng. Nhược Nhất căng thẳng nhìn ra cửa. Ánh sáng ở hành lang chiếu vào phòng qua kẽ hở, nhìn thấy cái ống từ từ cắm vào khe cửa, sau đó làn khói bay ra từ ống. Mê dược! Hắc điếm!

      Nhược Nhất liền hiểu ra vì điều này mà Tử Ly muốn ở đây sao? Vì thế mới kiên quyết muốn ở cùng phòng với sao? Nhược Nhất bỗng chốc biết mình nên để lộ biểu cảm như thế nào. Nhưng làm sao biết được quán trọ này bình thường nhỉ? Thôi, bây giờ phải là lúc nghĩ tới chuyện này. Nhược Nhất nghĩ, đợi sau khi những chuyện này giải quyết xong hỏi sau vậy.

      Ngoài phòng im lặng lúc, cánh cửa khẽ hé khe hở rồi nhanh chóng đóng vào. Nhược Nhất nghe thấy Thường Thẩm : “Chờ chút nữa, ta thấy tên nam nhân ấy dễ đối phó đâu, chúng ta cẩn thận hành tốt hơn”.

      “Sợ cái gì”. Thường Bá : “Hai con người, cho dù có bản lĩnh thông thiên có thể làm gì được chúng ta? Ta còn hy vọng bọn chúng cường tráng chút, càng cường tráng, thịt càng dai! Ực…”. rồi gã nuốt nước bọt.

      Giọng nghe như rắn thè lưỡi ấy khiến Nhược Nhất rợn tóc gáy. Tử Ly ghé sát bên tai Nhược Nhất thầm: “Nín thở”. Nhược Nhất lập tức nín thở. “Kẹt” tiếng, cánh cửa được từ từ đẩy ra, Tử Ly cầm chặt kiếm. Thường Bá bước vào phòng.

      Loáng cái, Nhược Nhất chỉ thấy trước mắt hàn quang lóe sáng, chói tới mức khiến bất giác nheo mắt. Lúc mở mắt ra chỉ nhìn thấy Thường Bá hai mắt lồi ra, cổ chảy đầy máu, quỳ dưới đất, chút động tĩnh. quái… quái dễ dàng bị giết như vậy sao?

      “Mình ơi!”. Thường Thẩm ngoài cửa bỗng nhiên hét lên tiếng, hai mắt đỏ au.

      Nhược Nhất hét lên kinh hãi: “Cẩn thận! Bà ta sắp hóa chân thân!”. Thường Thẩm xõa tóc, bỗng nhiên bay lên chọc thủng trần nhà bay thẳng ra ngoài quán trọ. Tử Ly lập tức bật lên, đuổi theo bà ta. Nhược Nhất chạy tới cửa sổ quan sát động tĩnh của hai người. Chỉ thấy thân hình Thường Thẩm càng lúc càng lớn, dần dần dài ra. Đó là con xà tinh! Toàn thân nó đen sì, thân thể cao hơn quán trọ này đến ba lần, bụng to như đại thụ trăm năm, hai mắt to như đèn lồng.

      “Phì!”. Nó thè lưỡi với Tử Ly, mở miệng lao về phía Tử Ly. Tử Ly nhảy lên, tránh ra trong gang tấc. Nhược Nhất nhìn mà kinh hồn bạt vía, quái lớn như vậy, đao kiếm của con người hoàn toàn có tác dụng với nó. Cách duy nhất có thể chế phục nó chính là chọc thủng mệnh môn của nó, đẩy nó vào chỗ chết. Nhưng, rốt cuộc mệnh môn của xà ở chỗ nào!

      Nhược Nhất rất lo lắng, hoàn toàn biết nguy hiểm phía sau từ từ áp sát. “Rầm!” tiếng, ghế đổ xuống đất khiến giật mình. Nhược Nhất cảnh giác liếc nhìn phía sau, nhưng vẫn chưa kịp nhìn , bỗng nhiên luồng lực lớn dồn lên cổ, bị người ta xách cổ nhấc lên!

      Mặt Nhược Nhất đỏ bừng, nhờ vào ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn cảnh tượng trong phòng, chỉ thấy Thiên Tố trọng thương lúc này nằm dưới đất, có vẻ vô cùng đau đớn. Bên cạnh nó có cái ghế bị đổ, tiếng động lúc nãy là do nó chạm vào ghế phát ra. Thường Bá bị Tử Ly giết chết vẫn nằm dưới đất, còn kẻ lén tấn công chính là cậu con trai nằm giường bệnh của cặp vợ chồng ấy! Lúc này, khuôn mặt nhợt nhạt của có vẻ đỏ hồng bệnh tật. Chứng kiến Nhược Nhất dần dần nghẹt thở dường như khiến rất hưng phấn, nhịp thở mỗi lúc nhanh và mạnh.

      Tử Ly vẫn giằng co với Thường Thẩm, lúc này ai tới cứu Nhược Nhất, phải tự cứu mình. Nhược Nhất ra sức vùng vẫy, tay đấm chân đạp, ngặt nỗi cánh tay của đối phương rất dài, mặc cho Nhược Nhất vung tay múa chân thế nào cũng đánh được . Vì thiếu khí nên Nhược Nhất càng lúc càng hoa mắt, trong lòng vừa sợ hãi vừa phẫn nộ. Những tên quái khốn kiếp này vì sao cứ nhằm vào cái cổ của ! Con người dễ ức hiếp như vậy sao!

      Nộ khí trào dâng, tâm lý muốn chửi bới của Nhược Nhất vô cùng mãnh liệt, liền cảm thấy nước bọt trong miệng nhiều hơn, bèn nghĩ gì cả, nhổ thẳng nước bọt vào mặt tên quái đó.

      Ban đầu quái có phản ứng gì, đến tận khi nước bọt trán dần dần chảy vào mắt, đột nhiên kêu lên thảm thiết, ném thẳng Nhược Nhất ra ngoài cửa sổ. Khi bị ném ra, Nhược Nhất nhìn thấy con rắn đen khổng lồ ở phía xa cũng đột nhiên ngửa cổ kêu gào, giống như bị đánh đòn rất mạnh, đau đớn cuộn mình lại. Khi ngoảnh lại nhìn, tên quái trong phòng thấy bóng dáng đâu nữa.

      Là phân thân của nó! như vậy, điểm yếu của hắc xà chính là đôi mắt! Mệnh môn của nó chính là đôi mắt!

      Nhược Nhất muốn gào to để báo cho Tử Ly, bỗng nhiên lại phát đầu mình sắp đập xuống đất. Cho dù chỉ có hai tầng lầu, nhưng nếu đầu chạm đất cũng tránh được kết cục vỡ đầu chảy máu!

      chết! , vẫn chưa muốn chết, ai tới cứu … Cứu tôi với!

      “Thương Tiêu!”.
      B.Cat thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 18

      Thương Tiêu…

      Nhược Nhất ngờ rằng, đến tận bây giờ, trong lúc sống chết như thế này, vẫn chỉ nghĩ tới tên . Đó giống như dây leo sinh ra trong máu, cắm vào lục phủ ngũ tạng của , trở thành thói quen xấu thể sửa được.

      Thói quen xấu! Bởi vì Thương Tiêu là Thương Tiêu của . Quá dựa dẫm vào bất cứ người nào thuộc về mình đều là thói quen xấu.

      Tiếng chuông thánh thót như rung lên ở phía chân trời, vậy mà trong nháy mắt nó ở gần bên tai. Nhược Nhất chỉ thấy người bẫng, khi định thần lại được người ôm trong vòng tay. Nhưng Nhược Nhất chỉ ở trong vòng tay người đó lúc, rồi nhanh chóng được đặt xuống đất. lập tức bay . Nhược Nhất nằm dưới đất, ho dữ dội mấy tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng ấy. Nón rộng, khăn bịt mặt màu tím, toàn thân vận y phục đen. Lại là nam tử thần bí ấy, trong đêm tối càng khiến người ta nhìn tướng mạo. dường như luôn nhìn Nhược Nhất từ xa, lại giống như hề nhìn .

      Tử Ly bật lên bay tới bên cạnh Nhược Nhất. Ánh mắt liếc nhìn vết hằn đỏ cổ , ánh mắt khá lạnh, lại lập tức cảnh giác đánh giá nam tử đột nhiên bay từ chân trời tới. Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn Tử Ly rồi lại nhìn nam tử thần bí ở đằng xa, liền thấy có chút mơ hồ. Còn con hắc xà ấy dĩ nhiên quan tâm giữa họ có quan hệ gì, sau khi đỡ đau, đột nhiên nó há to miệng, “phụt” tiếng phun dịch độc, ùn ùn dày đặc, giống như mưa rơi, ép bức người ta tới mức có chỗ né tránh.

      Tử Ly chăm chú nhìn, làm gì để phòng phủ, nhưng lại quay sang nhìn nam tử kia. Nam tử thần bí vung tay, đường sáng vàng xẹt qua trung, dịch độc hắc xà phun ra bị đánh bật trở lại. số bắn lên cành cây xung quanh, số bắn thẳng lên người hắc xà, vảy của nó bị đốt cháy kêu “xèo xèo”. Hắc xà kêu gào thảm thiết, bắt đầu lùi lại.

      Nhược Nhất sợ hãi nhìn những cây lá vốn rất um tùm sau khi dính dịch độc bị đốt thành làn khói xanh. Nếu những dịch độc này bắn lên người, chắc chắn là tan xương nát thịt, hài cốt còn! Nam tử thần bí giơ tay phải, lòng bàn tay nhắm thẳng vào hắc xà, miệng khẽ niệm chú, bỗng chốc, năm đường sáng vàng bắn ra từ giữa năm ngón tay của , lao vào thân thể của hắc xà. Hắc xà ra sức tránh né, thậm chí muốn trốn xuống đất, nhưng mặc cho nó lăn qua lăn lại như thế nào, ánh sáng vàng ấy giống như nhằm đúng mục tiêu, bám riết lấy nó.

      Nhược Nhất ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt. Thuật này giống hệt phép thuật diệt Mã Phúc lần trước, mang chút sát khí, nhanh chậm, ung dung thư thái. Đúng là… Đúng là giống như siêu độ sinh linh.

      là ai?”. Tử Ly chăm chú nhìn nam tử ấy. Đôi mắt màu đen bị ánh sáng vàng thần thánh chiếu sáng. Nhưng tận sâu trong đồng tử lại có chút lạnh lẽo. Đúng vậy, là ai? Con xà này thể hình to lớn như vậy, chắc chắn là tu hành nhiều năm, có thể tốn chút sức lực bèn khắc chế được nó, đến sợi tóc cũng lay động. Rốt cuộc là ai… Liệu có phải là Thương Tiêu ? Là chàng sao?

      Những ánh sáng vàng dịu dàng ấy dần dần quấn chặt mình rắn, sau đó từ từ siết chặt, hắc xà ngửa mặt kêu lên đau đớn, thanh ấy như rung chuyển đất trời. Nhược Nhất vội bịt tai, còn Tử Ly động đậy, tránh né, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của nam tử thần bí. Tiếng kêu của hắc xà dần dần biến mất, cuối cùng thân hình rung chuyển, hóa thành tro tàn bay đầy trời, lặng lẽ rơi xuống. Nam tử thần bí vẫn giống lần trước, vung tay trong trung, bắt lấy vật thể lấp lánh, nhét vào lòng.

      “Leng keng”, tiếng chuông khẽ rung lên, quay người định .

      “Chờ chút!”. Nhược Nhất gọi, nhấc chân muốn đuổi theo nhưng phát cơ thể mình cũng giống như lần trước, phản ứng vô cùng chậm chạp. nghiến răng, véo lên đùi mình, đau đớn lập tức truyền vào não khiến lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.

      “Chờ chút!”. đuổi theo nam tử ấy. khẽ quay người, ngoảnh đầu nhìn Nhược Nhất, dường như có chút kinh ngạc sao lại phá vỡ được ngăn cản của .

      Nhược Nhất lao tới, chút do dự, giơ tay chộp lên mặt . né người, dễ dàng tránh được chiêu thức đơn giản này. Nhưng ngờ Nhược Nhất trượt chân, ngã xuống đất. Nam tử thần bí hề bận tâm tới Nhược Nhất, chỉ coi như cố ý, muốn lừa cứu mình. Nhưng mũi ngửi thấy mùi máu tanh, khiến bất giác nhíu mày.

      Do dự hồi lâu, cuối cùng bước lên bước, cúi người định đỡ Nhược Nhất. Lần thứ nhất khẽ chạm vào, Nhược Nhất hề có phản ứng, giống như ngất . Nam tử thần bí lập tức kéo Nhược Nhất dậy. Máu mũi chảy ròng ròng mặt Nhược Nhất, trong đôi mắt của người thần bí thoáng tia kinh ngạc, sau đó kìm được cong cong như cười.

      Khoảnh khắc ấy, Nhược Nhất bất chợt mở mắt, nhanh như chớp lột khăn bịt mặt của . Người thần bí hơi kinh ngạc, nghiêng đầu sang trái tránh tấn công bất ngờ của Nhược Nhất. Nhưng chiếc nón đầu vẫn bị lật xuống. Mái tóc bạc như tuyết lập tức buông rơi. Dưới ánh trăng, mái tóc ấy chiếu sáng khiến người ta hoa mắt.

      Người thần bí lập tức lấy tay áo che mặt, đẩy Nhược Nhất rồi nhanh chóng nhảy ra sau, biến mất trong nháy mắt cùng với tiếng chuông gấp gáp. Tóc bạc… Là Thương Tiêu, nhất định là chàng!

      Nhược Nhất đứng ở đó, sững sờ nhìn hướng người đó biến mất, để mặc cho máu mũi chảy đầy mặt mà cũng lau. Vì sao phải bịt mặt? muốn để mình nhận ra sao? Nếu như vậy, hà tất phải đuổi theo? Nhược Nhất nghĩ: Chàng có Tử Đàn rồi, hà tất phải quan tâm xem ta sống hay chết?

      Trong bóng tối, nhìn từ xa, khuôn mặt của Nhược Nhất trở nên hơi mơ hồ. Chỉ có đôi mắt của là sáng cách lạ lùng, giống như đôi minh châu thể bị bụi trần che lấp ánh sáng, vô cùng chói lóa. Nhưng ánh mắt ấy của Nhược Nhất lại chỉ dõi theo hình bóng của người đó.

      Tử Ly trầm mặc quay người về quán trọ, sống lưng thẳng đứng, thẳng tới mức gần như đông cứng.

      *

      Tầm Thường cung.

      Hai thân thể giường quấn lấy nhau, hơi thở của nữ tử gấp gáp như cố chịu đựng điều gì đó: “Quý Tử Hiên, đừng… đừng như vậy”. Hơi thở nóng rực của nam nhân phả vào tai Mạc Mặc, giọng vì dục vọng mà thêm chút khàn khàn: “Ừm? Thế nào?”.

      Mạc Mặc tức quá véo rất mạnh lên cái lưng nhẵn nhụi của : “Chẳng phải chàng tu… ừm… tu tiên sao? Vì sao… vì sao…”. Giọng ngắt quãng thành câu. Dường như sắp ngạt thở, khẽ mở miệng thở hổn hển, rồi được nữa. Quý Tử Hiên nhân cơ hội đó phủ lên đôi môi , trước tiên là khẽ cắn vào làn môi mỏng mềm mại, sau đó dần dần sâu vào trong, công thành đoạt đất. Đến tận khi nữ tử bên dưới thở được nữa mới từ từ buông ra. Hơi thở gấp gáp của Mạc Mặc phả vào làn môi của . từ từ mở miệng, lướt qua má Mạc Mặc, va chạm như có như này càng giống như ngọn lửa dữ dội, thiêu đốt lý trí của .

      “Quả thực rất hổ thẹn, chỉ vì Mạc nương thực khiến ta…”. Bên dưới khẽ dùng lực, đảo vòng khiến Mạc Mặc gần như duỗi thẳng ngón chân. Bụng dưới bất giác hướng lên cao theo bản năng, nhưng Quý Tử Hiên lùi lại cười sảng khoái, “Khó mà cưỡng lại được”.

      Bây giờ rốt cuộc là ai khó cưỡng lại hơn tạm thời chúng ta bàn tới. Mạc Mặc chỉ biết, nếu tiếp tục chơi cái kiểu như có như thế này, nhất định phát điên. lại nâng hông lên, Quý Tử Hiên chuyển động từ từ nhưng khiến Mạc Mặc thỏa mãn.

      “Khốn kiếp…”. Cảm giác hụt hẫng ấy khiến Mạc Mặc kìm được tức giận. cắn vào vai của Quý Tử Hiên, trách móc: “Lần nào cũng chơi như vậy…”. Quý Tử Hiên chỉ cười . Mạc Mặc tức giận, lập tức ôm lấy hông của Quý Tử Hiên, ấn xuống.

      Bỗng chốc, sắc hồng rực rỡ nhanh chóng nhuốm lên đôi má của hai người, nhiệt độ cũng càng nóng bỏng. Chiêu này của Mạc Mặc quá đột ngột, khiến Quý Tử Hiên rất kinh ngạc, sau đó bật cười: “Mạc… Mạc nương là, phải người thường”. Nhưng lần này, trong giọng của có phần run rẩy.

      “Dĩ nhiên rồi, Quý cung chủ cần khách khí với ta”. Trong bóng tối, Mạc Mặc cũng cười giống như con mèo ăn vụng.

      Quý Tử Hiên nheo mắt: “Ta khách khí…”. Thế là, đêm ấy, khách và chủ đều vô cùng vui vẻ.

      *

      Hôm sau.

      Mạc Mặc cuộn tròn chiếc giường thênh thang, quấn chăn bông ngủ nướng. Quý Tử Hiên mặc xong y phục, quay lại giường, tìm kiếm hơi thở của Mạc Mặc, dần dần sờ được má . Ngón tay chạm vào làn da mềm mại mịn màng, khiến nỡ rời. Nữ tử này rất kỳ quái, tính cách kỳ quái, ăn kỳ quái, phép thuật lại càng kỳ quái hơn. Giống như đến từ thế giới khác vậy.

      Nàng tới Tầm Thường cung, rốt cuộc là có mục đích gì? Ai phái nàng tới đây? Bây giờ là sắc dụ, sau này còn sử dụng chiêu bài như thế nào nữa?

      Có điều, cho dù Mạc Mặc có mục đích gì, phàm là những người đối đầu với , đều loại bỏ chút nương tay.

      Tuy nhiên, kế sắc dụ của Mạc Mặc quả thực rất hợp ý .

      “Cung chủ”. Đại sảnh vang lên giọng của Khuynh Nguyệt. Vẻ mặt Quý Tử Hiên trở lại bình thường, chậm rãi bước ra ngoài.

      “Chuyện gì?”.

      Khuynh Nguyệt khẽ liếc nhìn vào bên trong, ngậm miệng . Quý Tử Hiên mỉm cười ôn hòa: “ sao, nàng ta ngủ rất say”. Tuy nhiên câu này ràng là càng đả kích Khuynh Nguyệt, mặt ả tái nhợt, im lặng rất lâu mới ổn định cảm xúc và : “Giờ Dần hôm nay, Vân Chử báo tin khẩn”.

      “Vân Chử?”. Quý Tử Hiên lấy làm lạ, “Chẳng phải tới Lương diệt rồi sao? Có tin gấp gì?”.

      Thần sắc Khuynh Nguyệt nặng nề, ả : “Chính là vậy. Vân Chử , quái chín đầu ăn thịt người đột nhiên xuất Lương hoàn toàn phải là vật bình thường. Đó là ác thú Cửu Man bị thần minh thượng cổ trấn áp ở đó”.

      “Ồ”. Quý Tử Hiên hơi nhướng mày, “Là quái có huyết thống chí thân với tộc cửu vĩ bạch hồ?”.

      “Đúng vậy. mình Vân Chử quả thực thể giết chết ác thú này. May mà tên Cửu Man mới phá phong ấn lâu, lực giảm sút, Vân Chử miễn cưỡng có thể trấn áp nó, vì thế đặc biệt báo tin xin trợ giúp. Ngoài ra…”. Khuynh Nguyệt ngừng lát rồi tiếp: “Chúng thuộc hạ điều tra được, Nhan Nhược Nhất cũng về hướng Lương, có lẽ lâu nữa tới nơi Cửu Man phá ấn ra ngoài”.

      Quý Tử Hiên đăm chiêu, miệng lẩm nhẩm: “Nhan Nhược Nhất, Lương sơn”. Sau đó mỉm cười rạng rỡ, “Thôi, với Vân Chử bảo gắng gượng mấy ngày, mấy hôm nữa ắt có người giúp loại trừ tên ác thú này mà hao tổn binh tướng nào của tiên tộc ta”.

      Khuynh Nguyệt nhận lệnh lui ra. Quý Tử Hiên ở trong đại sảnh suy nghĩ hồi rồi quay lại cười : “Nàng tỉnh rồi”.

      Mạc Mặc quấn chăn đứng ở cửa phòng. nhìn chằm chằm, cười : “Ta bị cuộc đối thoại của hai người làm thức giấc, phải là ta nghe lén đâu nhé”.

      Quý Tử Hiên cũng nheo mắt cười: “Dĩ nhiên tính”.

      Mạc Mặc trong lòng vui sướng như hoa nở: Đúng là tốn chút công sức nào. Nhan Nhược Nhất, cuối cùng bà đây tìm thấy rồi.

      “Hiên Hiên”. Mạc Mặc cười rất ngọt ngào. “ Lương sơn ở đâu? Sao ta chưa từng nghe tới?”.
      Hale205, SnowB.Cat thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 19

      Trong đêm tối kinh tâm động phách ấy, Thiên Tố tỉnh dậy, nhưng lúc ấy vẫn chưa thể hóa thành hình người ngay được.

      Trải qua đêm ở quán trọ, tâm trạng của Nhược Nhất có chút ngẩn ngơ. chuyện, Tử Ly cũng , khiến Thiên Tố vừa mới tỉnh lại biết phải làm thế nào, đối diện với ân nhân cứu mạng của mình, mỗi lần muốn mở miệng gì đó lại thấy khí tĩnh lặng giữa hai người, nàng lập tức lại im lặng.

      Chuyến tiếp tục được tiến hành trong khí mơ hồ quái lạ như vậy. Tử Ly chưa từng mở miệng rời , còn Nhược Nhất cũng quên hỏi có phải quãng đường chung của họ quá dài hay . Chẳng mấy chốc, Lương sơn còn xa nữa.

      Đêm đến, hai người, hồ ly dọn dẹp khu đất trống trong bãi lau, chuẩn bị qua đêm. Khi Nhược Nhất sắp chìm vào giấc ngủ bỗng nhiên nhớ ra chuyện: Trước đó, hình như nữ tử áo vàng kia muốn Vân Chử tới Lương để diệt trừ tên quái gì đó. Bao nhiêu ngày trôi qua rồi, biết diệt xong tên quái ấy chưa. Nếu quái ấy bị diệt rồi dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu chưa diệt được sao?

      là, họ phải tới Lương, chắc chắn qua con đường ấy, nếu tên quái đó chạy ra làm mưa làm gió, hành trình của họ lại bị chậm. Hai là, nếu Vân Chử vẫn còn ở đó, Thiên Tố… Nghĩ tới đây, Nhược Nhất liền ngồi dậy, nhìn Thiên Tố, nghiêm túc : “Thiên Tố, ngươi rất thích Vân Chử sao?”.

      câu hỏi bất ngờ khiến Thiên Tố ngây người hồi lâu. Nàng nghĩ nhất định là buổi tối hôm ấy Nhược Nhất nghe thấy cuộc đối thoại của họ. Bỗng chốc có chút ngượng ngùng, may mà khuôn mặt hồ ly đầy lông cũng nhìn ra biểu cảm gì. Suy nghĩ lúc, nàng gật đầu, nghiêm túc : “Rất thích”.

      Nhược Nhất tiếp tục hỏi: “ khiến ngươi bị thương nặng như vậy, ngươi vẫn thích sao?”. Tử Ly nghe câu này của Nhược Nhất, ngẩng đầu liếc nhìn , vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

      “Vẫn thích”. Giọng của Thiên Tố đầy kiên định, Nhược Nhất có chút hoảng hốt. Ngữ khí của Thiên Tố lúc này kiên định tới quen thuộc, giống như trước đây Nhược Nhất từng với Thương Tiêu: “Tiêu hồ ly, sau này ta theo chàng”.

      “Cả đời này ta theo chàng”. Lúc ấy, hạ quyết tâm ở bên Thương Tiêu suốt đời suốt kiếp, vứt bỏ cả trái đất, chỉ vì muốn nhìn thấy chút đơn trong đôi mắt của . Chỉ là, cho dù Nhược Nhất có quyết tâm kiên định thế nào cũng thể khiến có dũng khí ở bên cạnh Thương Tiêu cùng nữ nhân khác.

      “Ngay cả bản thân ta cũng ngờ rằng, thân là hồ như ta lại say mê nam tử tới mức này”. Thiên Tố : “Thế nhân đều hồ là chất độc làm mê muội tâm trí của con người, lấy hồn phách của con người. Nhưng bây giờ ta lại biết rốt cuộc là chàng trúng độc của ta hay ta trúng độc của chàng”.

      Thiên Tố rất nhàng, dường như bận tâm nhưng khiến Nhược Nhất xúc động vô cùng. Nhược Nhất chỉ vào trước ngực Thiên Tố và : “Khiến ngươi bị thương như thế, nếu ngươi chết dưới thanh kiếm ấy… ngươi, cũng hận ?”.

      Thiên Tố im lặng lúc rồi bất lực : “Nếu sau khi bị tổn thương nữ tử có thể toàn tâm toàn ý oán hận người đó tốt biết bao”.

      Nhược Nhất mỉm cười, đúng vậy, nếu có thể toàn tâm toàn ý oán hận tốt biết bao. Nhưng người gây ra vết thương lòng ấy khiến bạn hận cũng phải, phải, oán được, cầu được, chỉ đành để nó rỉ máu, để phong sương của thời gian từ từ che lấp. “Thiên Tố, ngươi vẫn muốn gặp Vân Chử đúng , nếu gặp rồi, ngươi nghĩ đối diện với thế nào?”.

      Thiên Tố quay nghĩ lúc: “Ta cho chàng bạt tai. Sau đó với chàng, cho dù chàng có thích hay , ta vẫn thích chàng. Hơn nữa, tính khí Vân Chử mạnh mẽ, chàng càng thừa nhận càng chứng tỏ trong lòng chàng có ta. Thứ mà chàng bỏ được chẳng qua là tư tưởng ‘tiên hữu biệt’ mà thôi”.

      Nhược Nhất bật cười trước thẳng thắn của Thiên Tố: “Sau đó sao? vẫn chấp nhận ngươi làm thế nào?”.

      “Ta cũng biết nên làm thế nào, đến lúc ấy cứ bám lấy thôi, trừ phi chàng giết chết ta, hoặc ta tuyệt vọng…”.

      Đây là kiên trì hay cố chấp? Nhược Nhất ngây người nhìn Thiên Tố, : “Nếu trong lòng nữ tử khác, ngươi làm thế nào?”.

      “Ở bên chàng lâu như vậy, ta biết trong lòng chàng chắc chắn có nữ tử nào khác…”. Thiên Tố ngừng lát, ngẩng đầu nhìn Nhược Nhất, “Câu mà nương vừa hỏi ta giống như đến người khác, liệu đó có phải là người trong trái tim nương?”.

      Nhược Nhất sững người, sau đó mỉm cười: “Thiên Tố tinh ý. Chỉ là, chuyện của người ấy, thứ lỗi cho ta tiện nhiều”.

      “Tách tách”, Tử Ly tiện tay ném thanh củi vào giữa đống lửa làm bắn ra rất nhiều tia lửa, ngắt cuộc đối thoại của Thiên Tố và Nhược Nhất.

      “Đừng làm ồn”, Tử Ly lạnh lùng , sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi. Lông mày hơi chau lại, dường như rất bất mãn vì bị làm phiền tới giấc ngủ.

      Nhược Nhất lén bĩu môi, chúc Thiên Tố ngủ ngon rồi gục đầu ngủ. Thiên Tố chớp mắt, nhìn Nhược Nhất, rồi lại nhìn Tử Ly như nghĩ ngợi điều gì. Lúc nãy, dường như nàng cảm nhận thấy chút sát khí. Là ảo giác sao?

      “Ồ, phía trước có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của Lương sơn rồi”. Nhược Nhất nhìn dãy núi xa tít chân trời. Trong đó có ngọn núi cao chót vót, giống như cột trụ trời, chọc thẳng lên tầng mây.

      Thiên Tố nằm vai Nhược Nhất, hiếu kỳ : “ nương quen thuộc nơi này sao?”.

      Những con đường mà Nhược Nhất từng cùng Thương Tiêu qua hề nhạt nhòa trong ký ức của , theo ngày tháng, những ký ức ấy càng trở nên rệt. Khi mới quay về tại, Nhược Nhất vẫn bị những quá khứ vô cùng vô tận ấy giày vò tới mức tiều tụy, về sau khi bình tĩnh lại, cảm thấy đây cũng là hồi ức thú vị. Huống hồ, đoạn đường Lương Sơn này còn là nơi khiến Nhược Nhất và Thương Tiêu lần đầu tiên ly biệt… Dưới Lương sơn có dòng sông ngoằn ngoèo uốn lượn, hạ lưu của nó chính là dãy thần sơn thượng cổ - Tang.

      Tang. Nhớ lại hai từ này, Nhược Nhất vẫn cảm thấy chua xót trong lòng. Đó là nơi chôn cất hài cốt của Huân Trì, người bạn thân thiết của , biết lần này tới Lương, có thời gian tới mộ thắp nén hương ? Dù rằng biết được trùng sinh U Đô sơn.

      Tử Ly liếc nhìn Nhược Nhất, bỗng mở miệng : “Con đường thay đổi rất nhiều rồi”.

      Nhược Nhất có chút ngạc nhiên nhìn . Tử Ly về phía trước, giọng lạnh lùng: “Chỉ là ký ức của nương nhạt nhòa mà thôi”. Nhược Nhất tính lộ trình, ngoài dự liệu, tối mai là họ có thể tới chân núi Lương. Nhưng, trong cuộc đời có rất nhiều chuyện như ý, những chuyện ta càng sợ hãi lại càng dễ xảy ra.

      Nhược Nhất nhìn cảnh tượng hoang tàn của thôn làng này, xoa đầu Thiên Tố và : “Có lẽ ngươi được gặp Vân Chử ngay thôi”.

      Mặt đất bị chém nứt, nhà cửa đổ nát, vết máu đầy đất, chắc chắn đó là cảnh tượng sau trận giao đấu, phép thuật vô cùng mạnh mẽ. Thực lực hai bên có lẽ đều rất mạnh. Linh lực phát tán trong khí bây giờ vẫn khiến người ta đau rát da thịt, nên chắc chắn trận giao đấu mới kết thúc lâu.

      Thiên Tố vội nhảy xuống khỏi vai Nhược Nhất, chạy tới bên vết máu vẫn chưa khô và ngửi, bỗng chốc thất thanh : “Là máu của Vân Chử! Nhất định chàng xảy ra chuyện rồi! Ta phải cứu chàng!”. rồi, thoáng cái nàng biến thành hình người, nhưng chưa được hai bước gục xuống. Nhược Nhất đỡ nàng dậy và : “Bây giờ ngươi biến thành hình người khó nhọc như vậy rồi, nếu gặp tên quái ấy, ngươi cứu Vân Chử bằng cách nào?”.

      “Vậy lẽ nào…”. Thiên Tố trừng mắt nhìn Nhược Nhất, đôi mắt ngấn lệ, “Lẽ nào muốn ta giương mắt nhìn Vân Chử chết hay sao?”.

      Nhược Nhất mím môi nghĩ lúc: “ Lương sơn chẳng phải có Lương chủ sao? Nghe Lương chủ sống hơn hai nghìn ba trăm năm… bây giờ có lẽ tuổi thọ được hơn hai nghìn năm trăm tuổi rồi. Đạo hạnh của ông ta chắc chắn là rất cao, chúng ta lên Lương sơn tìm ông ta xin giúp đỡ tốt hơn là đến chỗ chết”.

      Nhược Nhất dứt lời, Tử Ly bỗng nghiêm giọng, ánh mắt lạnh lùng: “E là có thời gian để làm như thế”.

      tiếng rồng gầm rung chuyển đất trời, bỗng chốc Nhược Nhất chỉ thấy tức ngực khó thở, vô cùng choáng váng. Rốt cuộc là quái vật nào mà có lực như vậy. Chờ chút… tiếng rồng gầm? Rồng gầm!

      Nhược Nhất bịt tai, ngẩng đầu nhìn, con quái vật khổng lồ bay qua đầu , cơ thể to lớn gần như có thể che lấp cả khoảng trước mặt. Thân nó giống rùa, lưng có mai dày như núi, giữa sống lưng là những khớp xương nhô lên chi chít vô cùng sắc nhọn. Điều khiến người ta kinh hãi nhất là con quái vật này có chín đầu! Lẽ nào là…

      “Cửu Man!”.

      “Cửu Man!”.

      Nhược Nhất và Tử Ly cùng ra cái tên, nhìn Tử Ly, càng chắc chắn phải là kiếm khách bình thường. Cửu Man là quái vật thượng cổ, lần đầu tiên Nhược Nhất nghe tới tên của con quái này là từ Huân Trì.

      Huân Trì , trưởng bối của phong ấn rất nhiều vật ở dưới đại sơn xung quanh Tang. Trong đó bao gồm cả Cửu Man của Lương. Khi ấy Nhược Nhất bận tâm, chỉ coi trưởng bối của Huân Trì là người có đạo pháp cao thâm. Nhưng về sau, khi Nhược Nhất giở đến bức tranh về Cửu Man trong Đại U cung, nhất thời hiếu kỳ mang hỏi Thương Tiêu mới biết Cửu Man và tộc cửu vĩ bạch hồ có huyết thống chí thân, cửu vĩ bạch hồ sinh ra có chín đuôi, Cửu Man sinh ra có chín đầu, đều là quái có lực vô cùng lớn mạnh.

      Về sau, trước khi thời đại thần diệt tới, tộc Cửu Man và rất nhiều quái lớn mạnh khác muốn diệt thiên đạo, thống nhất tam giới, nhưng cuối cùng lại bị thượng cổ thần minh phong ấn. cách khác, cũng chính là đám quái có lực lớn mạnh này đẩy nhanh xuất của thời đại thần diệt. Khi ấy Nhược Nhất mới biết, ra trưởng bối của Huân Trì chính là vị thần minh thượng cổ. là hậu duệ của thần minh. Cũng chính lúc ấy, Nhược Nhất mới tin vào những gì Huân Trì , rằng quay lại. Hậu duệ của thần minh thượng cổ như hoàn toàn có thể chỉ dựa vào quả tim còn lành lặn là có thể sống lại được!

      Về sau, Nhược Nhất dù thế nào cũng chịu giao trái tim của Huân Trì cho Thương Tiêu, bởi lý do nào khác, chỉ bởi thể quyết định sinh tử của bất kỳ ai.

      Lại sắp suy nghĩ lung tung rồi… Nhược Nhất lắc đầu, tìm lại mạch tư duy của mình rồi nhìn Tử Ly chằm chằm. Những chuyện này qua từ hàng vạn năm về trước, chỉ được nhắc tới trong mật văn được lưu truyền lại của tiên tộc và tộc. kẻ là con người như sao có thể biết được, tiên tộc, tộc sao có thể tiết lộ những thông tin này ra ngoài chứ?

      “Vân Chử!”. Bỗng nhiên Thiên Tố hét to, biết nàng lấy sức mạnh từ đâu mà nhảy bật lên giữa trung, đỡ lấy người đầy máu.

      Nhược Nhất cũng hoảng hốt. Sau khi Thiên Tố chạm đất, Nhược Nhất vội lao tới, vừa nhìn, liền sững sờ. Người mà Thiên Tố ôm trong vòng tay trong tứ tướng của Tầm Thường cung sao? Sao người có thể chảy nhiều máu như vậy? Từ lần nhìn thấy cuộc cãi vã giữa và Thiên Tố đến giờ tính ra gần hai mươi ngày rồi, với tốc độ cưỡi mây của Vân Chử chậm nhất cũng chỉ mất ba, bốn ngày là có thể tới đây. Cũng có nghĩa là, mình chiến đấu với tên quái này chí ít cũng phải nửa tháng.

      Nhược Nhất mím chặt môi, Tầm Thường cung đâu? Chẳng lẽ biết tới Tầm Thường cung để xin trợ giúp? quái lớn mạnh như vậy, Tầm Thường cung đứng đầu tiên tộc, cho dù phải toàn cung dốc sức để trừ bỏ nó cũng là điều nên làm.

      Vì sao ai tới giúp ?
      SnowB.Cat thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 20

      Cửu Man vặn mình , chín cái đầu rồng cùng lúc gầm rú, thanh như khóc, như muốn khiến đất trời động lòng thương.

      Tử Ly cau mày, quầng sáng lập tức xoẹt qua quanh thân mọi người rồi nhanh chóng biến mất.

      Nhược Nhất bịt chặt hai tai, vốn tưởng tiếng gầm rú này khiến chấn động tới ộc máu mồm, nhưng ngờ lần này dễ chịu hơn rất nhiều. Nhược Nhất biết chắc là có người tương trợ. bất giác nhìn ra sau, mong tìm kiếm hình bóng người áo đen bịt mặt nhưng lại thấy gì. Trốn rồi sao? Nhược Nhất nghĩ: Lát nữa ngươi phải ra ngoài thôi!

      Cửu Man thế chân thân, chưa thể hóa thành hình người, chứng tỏ lực vẫn chưa hồi phục. Bây giờ chính là lúc thiếu sức mạnh. Nhưng cho dù Cửu Man suy yếu thế nào, cho dù dùng lực cũng thừa sức đè chết mấy người họ. Huống hồ, lực của vốn dĩ có thể sánh ngang với Thương Tiêu, lạc đà gầy yếu nhưng vẫn to hơn ngựa, ba người họ và Cửu Man hoàn toàn phải là đối thủ ngang sức!

      Hơn nữa, bây giờ con quái ấy cứ ở lỳ tại Lương sơn, có lẽ là vì Vân Chử chắn đường nó, cũng có thể là nó kiếm ăn ở đây, chờ hồi phục thể lực. Lát nữa nếu Cửu Man muốn ăn thịt ba người họ e là ai có thể chạy thoát. Bây giờ Tầm Thường cung phái người tới diệt , họ lại có thời gian xin trợ giúp của Lương chủ, đại quân của tộc ở xa ngàn dặm… Vì thế, chỉ có thể tự mình cứu mình thôi sao?

      Nhược Nhất cảm thấy rất bất lực. Bây giờ đối diện với thú thượng cổ - kẻ bị thần minh phong ấn. vừa đánh được vào vùng hạ bộ của , càng có cách nào nhổ nước bọt vào mắt . So với , hắc xà tinh và quái đầu người mình hổ trước đó cũng chỉ là hạng tép riu mà thôi.

      Cục diện này hoàn toàn bế tắc.

      Nếu Thương Tiêu ở đây, có lẽ có thể xoay chuyển tình thế. Nhưng Thương Tiêu mới phá phong ấn lâu, lực phong ấn trong người vẫn chưa được giải, nếu lúc này đụng độ với Cửu Man, chắc chắn khí ma sát trong cơ thể Thương Tiêu bị dẫn ra. Đến lúc ấy Cửu Man có thể bị xé tới mức tan xương nát thịt, nhưng đánh thức Ma Vương quả là nguy hiểm…

      Nhan Nhược Nhất chưa bao giờ dám mang Thương Tiêu ra đánh cược. Phải làm thế nào đây?

      “Thiên Tố…”. Vân Chử hôn mê, mơ màng gọi, miệng vẫn ộc máu khiến người ta kinh hãi. Chắc chắn là khi quyết đấu với Cửu Man, Vân Chử bị nội thương rất nặng.

      Lúc này Thiên Tố hóa hình người, vừa run rẩy nắm tay Vân Chử vừa khóc lóc : “Thiếp đây, thiếp đây”, cũng chẳng cần quan tâm xem Vân Chử có thể nghe thấy hay .

      Trong lòng Nhược Nhất vừa buồn bã vừa có chút vui mừng, suy cho cùng Thiên Tố cũng tin nhầm người. Trong lòng Vân Chử nhất định là có Thiên Tố, tình cảm ấy có lẽ là vô cùng sâu đậm mà ngay bản thân Vân Chử cũng thể ngờ.

      Dường như Thiên Tố nhớ ra điều gì đó, đột nhiên lau nước mắt, cúi đầu xuống trước mặt Vân Chử. Nhược Nhất nhìn thấy thứ phát sáng được từ từ nhả ra khỏi miệng Thiên Tố.

      Nhược Nhất kinh hãi: “ được!”.

      Nội đan gắn liền với tính mạng của quái, nếu mất nội đan quái chỉ mất hết tu vi, mà còn giảm đáng kể tuổi thọ, khiến quái già nhanh hơn con người, chỉ vài tháng sau là chết vì kiệt sức. Bây giờ nếu Thiên Tố truyền nội đan cho Vân Chử, vậy tính mạng của Vân Chử luôn phải gắn liền với nội đan này. Cũng có nghĩa là, nếu Vân Chử sống chắc chắn vài tháng sau Thiên Tố chết. Nhược Nhất muốn chạy lên ngăn Thiên Tố nhưng lại bị Tử Ly chặn lại: “Bây giờ được chạm vào nàng ta”.

      “Nhưng…”. Nhược Nhất mở to mắt nhìn Thiên Tố nhả nội đan mềm và sáng như nước vào miệng Vân Chử. Nội đan của Thiên Tố giống như tình nàng dành cho Vân Chử, dẻo dai mà vững chắc.

      Cùng quá trình nội đan tiến vào cơ thể, máu người Vân Chử cũng dần ngừng chảy. Sắc mặt của Thiên Tố tái nhợt tới gần như trong suốt, nhưng nàng vẫn gắng lau mái tóc mai dính máu và mồ hôi cho Vân Chử.

      “Phải làm thế nào đây?”. Thiên Tố khàn giọng : “Thiếp hy vọng chàng đừng thiếp nữa”.

      Mắt Nhược Nhất cay cay, chớp mắt mạnh, cố kìm những giọt lệ chực trào ra. Giờ phải là lúc bi thương, phải nghĩ cách tiêu diệt Cửu Man, nếu , ai có thể rời khỏi chỗ này.

      Nhưng tên quái lớn mạnh như vậy, cho dù Nhược Nhất có liều mạng lao lên cũng thể khiến bị thương.

      “Cửu Man sinh ra mù mắt, động tác của nó vô cùng chậm chạp”. Đúng lúc Nhược Nhất cảm thấy biết phải làm thế nào Tử Ly bỗng : “Lợi dụng hai điểm này là có thể giết chết nó”.

      Nhược Nhất kinh ngạc, càng thêm tò mò về Tử Ly. Nhưng biết rằng việc quan trọng nhất bây giờ là tiêu diệt Cửu Man, thế là kìm nén mọi cảm xúc, nghiêm nghị : “Bây giờ Vân Chử và Thiên Tố thể chiến đấu với Cửu Man, chỉ còn ta và ngươi, ai có bản lĩnh cưỡi mây đạp gió bay lên trời xanh giết chết Cửu Man?”.

      Tử Ly gì, quay sang nhìn Nhược Nhất, ánh mắt vừa như bi thương vừa như mỉa mai. Nhược Nhất ngây người, nhớ tới lần cuối cùng cãi nhau với Thương Tiêu, ánh mắt của Thương Tiêu cũng giống như vậy, trong lòng bỗng thấy chua xót lạ lùng. Nhược Nhất muốn xin lỗi nhưng lại biết những lời mình vừa có gì sai.

      Tử Ly càng cười mỉa mai, quay sang nhìn Cửu Man ở phía xa, tiếng như từ phương xa truyền tới: “Nhan Nhược Nhất, nàng cảm nhận được gì sao?”.

      Cảm nhận điều gì? Nhược Nhất sững người.

      Tử Ly bước lên trước bước, nhiệt độ xung quanh bất chợt giảm xuống. Nhược Nhất mở to mắt, chỉ thấy Tử Ly bay lên trung, hai chùm sáng trắng dần xuất phủ quanh người , nhanh chóng lao về phía Cửu Man. khí cuồn cuộn nổi lên khiến Nhược Nhất loạng choạng, đổ về trước vài bước, suýt ngã.

      Tử Ly là quái? Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn, xem ra Tử Ly những là quái, mà còn là quái vô cùng lợi hại!

      Chùm sáng trắng dừng lại ở cổ Cửu Man, đường sáng trắng lóe qua, chỉ nghe thấy vài tiếng “rắc rắc”, giống như thanh của những cột trụ băng đập vào nhau, trung liền dày đặc sương mù. Cửu Man kêu gào ngớt khiến Nhược Nhất vô cùng hoảng sợ. Nhược Nhất biết lúc này mình chắc chắn giúp được gì, điều duy nhất có thể làm là nhường chỗ để Tử Ly yên tâm chiến đấu.

      Sắc mặt Thiên Tố nhợt nhạt, nàng bịt tai Vân Chử, trong khi đôi mắt nàng ứ máu từ lâu, thậm chí còn rơi huyết lệ. Nhược Nhất kìm nén thương cảm trong lòng, bước lên vỗ lưng Thiên Tố: “Chỗ này nên ở lâu, chúng ta tìm chỗ khác để tránh trước !”.

      Thiên Tố chắn trước Vân Chử lúc này bất động: “Chàng bị trọng thương, thể di chuyển”. Lời nàng chưa dứt, vật nặng trung rơi mạnh xuống. Nhược Nhất sợ hãi ôm đầu, chật vật nấp sau thân gỗ mục.

      Sau tràng thanh ồn ã, Nhược Nhất liền tìm kiếm bóng dáng của Thiên Tố, nhưng chỉ thấy tảng băng khổng lồ rơi xuống đất tạo thành hố sâu và vô số hòn đá bắn ra tứ phía. Thiên Tố gần như nằm phủ người Vân Chử, che chắn cho trước cát đá mù trời.

      Nhược Nhất nhìn tấm áo trắng sau lưng Thiên Tố dần thấm máu, vô cùng lo lắng, hét lớn: “Cứ đờ ra đó sớm muộn cũng bị thương, kéo , dễ chết như vậy đâu! Nếu thể xa chí ít cũng phải tìm tảng đá nào đó để nấp vào chứ!”.

      Thiên Tố khó nhọc ngồi dậy, nàng nghiến răng nhịn đau nhìn khuôn mặt hôn mê của : “Chàng dễ chết như vậy. Thiếp biết, chàng là người kiên cường, chàng chết”.

      Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn trời, sương mù tan, biết Tử Ly đâu, tảng băng khổng lồ rơi xuống đè trúng chín cái đầu của Cửu Man, nó vùng vẫy thế nào cũng thể làm vỡ tảng băng ấy. Lớp mai dày của Cửu Man vốn rất nặng, bây giờ lại bị khối băng lớn đè lên nên cơ thể nó càng thêm nặng nề, chín cái đầu của nó chúc xuống, cuối cùng nó rơi xuống khe núi ở phía xa.

      Nhược Nhất gào lên: “Có nội đan của ngươi, dễ chết như vậy đâu, nhân lúc này chúng ta thôi!”. Thiên Tố khó nhọc dìu Vân Chử về phía Nhược Nhất. Nhược Nhất quay người lên trước tìm chỗ nấp.

      Trước khi rời , Nhược Nhất kìm được ngoảnh đầu nhìn về phía khe núi bụi đất mù mịt, nhìn thấy điểm sáng trắng lóe lên trong bụi đất. cắn răng, chạy về phía rừng núi. Trong bụi đất, Cửu Man dần thôi giãy giụa, chín cái đầu cùng lúc mở miệng : “Thằng ranh hồ ”. Giọng khàn khàn, nhưng lại vang như tiếng chuông, đinh tai nhức óc, vô cùng hống hách, khiến người người khiếp sợ. “Vì sao ngăn cản lão phu?”.

      Ánh sáng nhạt dần, áo của Thương Tiêu bị gió giằng mạnh, mái tóc trắng như tuyết bị gió thổi tung, nhưng hình bóng của lại sừng sững như núi, phong thái phi phàm.

      “Hãy nhanh chóng thu lại phép thuật, lão phu tha chết cho ngươi”.

      “Cửu Man”. Thương Tiêu khẽ mở miệng : “Bây giờ phải là lúc các tộc hoành hành Cửu Châu, vùng đất dưới chân ông thuộc lãnh địa của cửu vĩ bạch hồ. thú thượng cổ vốn nên xuất ở đây”.

      “Cửu vĩ bạch hồ…”. Cửu Man bật cười, “Ha ha, khen cho cửu vĩ bạch hồ, cuối cùng lại để các ngươi được lợi. Ranh con nhà ngươi tên gì?”.

      “Ông mà hỏi quỷ sai”.

      *

      Cuối cùng Nhược Nhất tìm thấy hang núi. Nơi này rất gần chỗ Cửu Man, nhưng sắc mặt của Vân Chử quá nhợt nhạt, Nhược Nhất yên tâm nên quyết định trốn tạm ở đó.

      Thiên Tố đặt Vân Chử xuống rồi loạng choạng ngồi xuống bên cạnh. Nhược Nhất lo lắng nhìn nàng, rồi lại lo lắng nhìn về phía cửa hang. Nhược Nhất vẫn yên tâm, Tử Ly dù tài giỏi đến đâu nhưng đối thủ lại là thú thượng cổ…

      Thương Tiêu có giúp Tử Ly ? Nhược Nhất nghĩ, chắc là có. luôn cảm thấy Tử Ly và Thương Tiêu có mối quan hệ nào đó, mặc dù khi đại chiến với hắc xà tinh lần trước, họ tỏ ra thù ghét nhau.

      “Nhược Nhất”, Thiên Tố bỗng : “ cần lo lắng cho chúng tôi, hang này tuy gần nhưng vẫn có thể nấp tạm được. Ta bảo vệ Vân Chử, nương cứ giúp Tử Ly ”.

      Nhược Nhất sững người, hoang mang : “Ta?”. Bỗng nhiên mỉm cười tự giễu, “Ngay cả giết con gà ta còn chẳng dám sao có thể giúp được, ta mà còn làm liên lụy tới ấy chứ”.

      Thiên Tố càng sững sờ, suy nghĩ rất lâu mới : “Nhược Nhất hà tất tự hạ thấp mình như vậy, với năng lực của nương, chắc chắn nương có thể giúp được”.

      “Ha, đôi khi ta có vài biện pháp quỷ quái, nhưng ta đủ khả năng đối phó với tên thú ấy”.

      “Nhược Nhất”. Thiên Tố im lặng lúc rồi : “Chẳng lẽ nương biết sức mạnh của mình sao?”. Nhược Nhất giật mình. Thiên Tố gượng cười tiếng rồi : “Nhược Nhất may mắn, nương có được sức mạnh như vậy mà biết, quả là may mắn”.

      Sức mạnh… có thể có sức mạnh gì?

      Ấn ký sau cổ khẽ tỏa ra hơi lạnh, Nhược Nhất bỗng nhớ lại cảm giác có luồng khí kỳ quái vào cơ thể khi bị Thương Tiêu cắn. Thương Tiêu làm gì? ràng Võ La , dấu ấn này chỉ khiến thể chất của người nhận ấn tốt hơn mà thôi, lấy đâu ra sức mạnh to lớn cơ chứ?
      SnowB.Cat thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 21

      Thiên Tố lưu luyến nhìn Vân Chử, như hạ quyết tâm gì đó, nàng bỗng :

      “Nhược Nhất, chúng ta trốn ở đây chẳng khác nào ngồi chờ chết”.

      Nhược Nhất vẫn đắm chìm trong nỗi kinh ngạc khi biết mình có thêm sức mạnh kỳ lạ, nghe những lời Thiên Tố hơi hoảng hốt, bất giác gật đầu, rồi lại sờ vào dấu ấn. Liệu có phải trong cơ thể dần thay đổi? Cuối cùng biến thành con quái và bao giờ quay về thời đại được nữa sao? phải sống ở thế giới này cả đời, chiến đấu cả đời với các loại quái sao?

      Thiên Tố tiếp: “Nhược Nhất, tuy ta biết làm sao nương có được sức mạnh đó, cũng biết dùng nó thế nào, nhưng bây giờ dẫn dụ sức mạnh của nương cũng là cách chế ngự thú khổng lồ ấy”.

      “Dẫn dụ? Dẫn dụ bằng cách nào?”.

      Thiên Tố cười, “Nhược Nhất quên ta là hồ sao? Hồ giỏi thuật dẫn dụ, thuật này có thể làm mê muội tâm trí của người khác, đương nhiên cũng có thể dẫn dụ thứ khuất trong cơ thể nương. Nhược Nhất, nương có muốn thử ?”.

      “Thử…”. Nhược Nhất chớp mắt, sực tỉnh, “Ngươi là muốn giúp ta dẫn dụ nguồn sức mạnh ấy để ta dùng, sau đó ta giúp Tử Ly?”.

      “Ta biết có thể thành công hay , nhưng bây giờ cũng còn cách nào khác, cứ thử xem sao”.

      “Nhưng… chẳng phải ngươi truyền nội đan cho Vân Chử rồi sao?”.

      “Hồ giỏi thuật dẫn dụ, thứ trời sinh dù thế nào cũng thể mất hoàn toàn, Nhược Nhất nương hãy tin ta”.

      Nhược Nhất gật đầu như hiểu như . Bây giờ kẻ địch lớn ở ngay trước mắt, Vân Chử hôn mê, Tử Ly chưa biết sống chết thế nào, Thiên Tố trọng thương, chỉ Nhược Nhất là còn chút sức mạnh có thể thi triển, mặc dù rất có thể chỉ là mừng hụt lần, nhưng cũng còn hơn là chờ đợi trong tuyệt vọng.

      Còn chuyện sau khi Nhược Nhất có được sức mạnh có xảy ra hậu quả gì tạm thời chưa nhắc tới. Trong cuộc sống khó tránh khỏi những lần hành động bất chấp hậu quả.

      Nhận ra nét mặt hoảng hốt của Nhược Nhất chuyển thành kiên quyết, Thiên Tố mỉm cười vui vẻ, nhưng sau đó ánh mắt nàng lại trở nên bi thương. Nàng nhìn Vân Chử rất lâu rồi quay sang với Nhược Nhất: “Lát nữa nương nhìn thấy vài cảnh tượng hư ảo, có thể đó là những chuyện trước đây nương trải qua, có hại gì nên nương cần lo lắng. Bây giờ nương hãy thả lỏng chút, nhìn vào mắt ta”.

      Đôi mắt của Thiên Tố ứ máu sau tiếng gầm của Cửu Man, nhưng con ngươi lại sáng lạ kỳ, giống như con sóng dập dềnh lay động vào tận nội tâm Nhược Nhất. “Nhược Nhất”. Thiên Tố dịu dàng gọi tên , “Nhan Nhược Nhất”, hết lần này đến lần khác, giống như niệm câu thần chú cho tới tận khi giam cầm được mới thôi.

      Dần dần, thanh như từ chân trời vọng tới, từ xa tới gần, rồi bất chợt thanh lại trầm xuống, từ gần tới xa.

      “Nhan Nhược Nhất”. Tiếng gọi quen thuộc làm sao!

      Thương Tiêu!

      Nhược Nhất lập tức hồi tỉnh, cảnh tượng trước mắt thay đổi, bỗng thấy Thương Tiêu trong chiếc áo trắng nhuốm đầy máu tươi, ngồi dựa vào góc tường trong gian phòng tối tăm, hơi thở yếu ớt; ngồi bên cạnh Thương Tiêu, cau mày nhăn mặt.

      Nhược Nhất còn nhớ, đây là cảnh tượng từ rất lâu về trước khi hai người đường, Thương Tiêu bị bà lão quái “nhắm trúng”, bà ta bắt hai người họ phải sắc thuốc. Khi ấy lực của Thương Tiêu chưa phục hồi hẳn nên phải là đối thủ của bà lão quái. Vì thế sau hồi phản kháng, bị đánh tới mức thảm thương rồi bị nhốt lại.

      “Nhan Nhược Nhất, đừng làm bộ mặt như thế, khó coi lắm”. khó có thể nhìn ra biểu cảm của .

      Nhược Nhất : “Bộ mặt này của ta làm sao! Chàng bị người ta đánh cho thê thảm mà cho ta được chổng mông nhăn mặt hay sao! Chàng là cửu vĩ bạch hồ lợi hại nhất gì gì nữa cơ đấy, thế mà đấu lại được mụ quái già tới mức rụng hết tóc đó. Lần này hay rồi, còn bị bắt sắc thuốc nữa chứ, ta vẫn chưa lấy ai mà sắp chết rồi, bắt đền chàng đấy!”.

      Thương Tiêu cất giọng lạnh lùng thiên phú: “Đền cái gì?”.

      “Đền ta người tình trong mộng!”. Lấy cầu vô lý để gây chuyện.

      Thương Tiêu mỉm cười: “Người nào xui xẻo như vậy?”.

      “… Người trong mộng của ta phải là kiếm khách áo đen phóng khoáng, ánh mắt sắc bén, năng ngắn gọn, võ công thâm hậu, quan trọng nhất là, phải có vẻ thần bí ‘cách mười bước chân vẫn có thể giết được người mà để lại chút dấu vết nào’[​IMG]!”.

      Kiếm khách áo đen…

      Nhược Nhất kinh ngạc, từng với Thương Tiêu những lời như vậy sao? Cũng đúng, Nhan Nhược Nhất gần như tất cả mọi chuyện cho Thương Tiêu biết, ngoại trừ lai lịch.

      Nhan Nhược Nhất! Tiếng gọi dần trở nên tang thương. Nhược Nhất trước đây vẫn đấu khẩu với Thương Tiêu, Nhược Nhất tại bất giác lùi ra sau, đến tận khi còn nhìn thấy phòng giam tối tăm ấy nữa.

      [​IMG] Vốn là câu thơ trong bài “Hiệp khách hành” của Lý Bạch, ơ trong bài “Hiệp khách hành” của Lý Bạch, nguyên văn: “Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành”.

      Trong hoang mang, có giọng tang thương như khuyên răn: “Nhan Nhược Nhất, giữa chốn hồng hoang, vạn vật bể dâu, nghiệp chướng trần duyên, phù sinh như giấc mộng ngắn ngủi, áng mây mỏng, cũng chỉ như giọt nước nơi biển cả, có được thản nhiên mà chấp nhận, mất cũng an nhiên, nhớ lấy, nhớ lấy…”.

      Là… Là giọng của ông lão đó! Giọng của ông lão đưa quay lại Cửu Châu!

      “Ông là ai!”. Nhược Nhất đuổi theo giọng ấy, nhưng phía trước chỉ là vùng tối đen. “Chờ !”.

      Nhược Nhất đuổi theo hai bước, cảm thấy dấu ấn sau tai bỗng phả ra hơi lạnh, như dần kết thành những mảnh băng vụn vỡ, từng chút từng chút cắm vào da thịt. Nhưng Nhược Nhất đau, chỉ là xon xót khiến Nhược Nhất khẽ cau mày. Bỗng nhiên, ở chỗ ấy lại còn cảm giác gì nữa.

      Nhược Nhất nghe thấy tiếng yếu ớt xé toạc màn sương mỏng: “Nhược Nhất, tỉnh lại ”. mở mắt ra, vẫn là hang núi ấy, Thiên Tố ngồi bên cạnh, thần sắc phức tạp, sắc mặt nhợt nhạt tới gần như trong suốt. Nhược Nhất ngồi dậy, có chút lo lắng: “Thiên Tố, ngươi sao chứ?”.

      Thiên Tố im lặng lúc rồi : “ sao. Nhược Nhất, sức mạnh này kỳ quái, ta dẫn dụ nó ra nhưng lại thấy bất cứ biểu gì. Nhược Nhất nương có cảm giác gì ?”.

      Nhược Nhất sờ vào dấu ấn ấy: “Lúc nãy nó hơi lạnh, nhưng bây giờ lại có cảm giác gì”.

      nương vừa nhìn thấy gì trong ảo cảnh?”.

      Nhược Nhất im lặng hồi: “ ông cụ và… kiếm khách áo đen, kiếm khách áo đen…”. Nhược Nhất bỗng đứng dậy, bừng tỉnh, “Là chàng!”, rồi quay người định chạy ra khỏi hang.

      Thiên Tố kéo tay Nhược Nhất: “Nhược Nhất, ta có chuyện muốn nhờ”.

      Cảm thấy bàn tay nắm tay mình lạnh buốt như băng, Nhược Nhất ngoảnh đầu nhìn Thiên Tố. Nhược Nhất phát cả cơ thể nàng đều trở nên trong suốt, gần như có thể nhìn xuyên qua cơ thể của Thiên Tố, thấy được Vân Chử nằm phía sau. Nhược Nhất vô cùng kinh hãi, sững người nhìn.

      “Ta sợ là chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa”, Thiên Tố : “Hôm nay nếu hai người may mắn trốn thoát, nương nhất định được với Vân Chử là ta truyền nội đan cho chàng. Chàng vốn tính kiêu ngạo, ta muốn sau này chàng sống vui… Nếu chàng hỏi tới ta, nương hãy ta bị Cửu Man ăn thịt nhé”.

      “Thiên Tố…”.

      “Được ?”.

      Nhược Nhất mím chặt môi, tay của Thiên Tố càng lúc càng lạnh giá và trong suốt, Nhược Nhất vội : “Được, được…”.

      Thiên Tố vui vẻ buông tay, ngoảnh đầu nhìn Vân Chử: “Thực ra như thế này cũng tốt, chàng phải khó xử nữa”. Thân hình nàng càng lúc càng mờ nhạt, như thể lập tức biến mất. “Nhược Nhất, đạo hạnh của ta kém cỏi, nhìn ra sức mạnh của nương, nhưng ta biết, sức mạnh ấy rất lớn. Nếu biết cách sử dụng, chừng còn có thể phong ấn Cửu Man lần nữa”.

      “Thiên Tố…”. Nhược Nhất cảm thấy miệng đắng chát, nhưng đành bất lực.

      nương hãy giúp Tử Ly”, Thiên Tố : “Ta muốn mình ở bên chàng trong những giây phút cuối cùng”.

      Nhược Nhất nhắm mắt, kìm nỗi đau xót trong lòng, cuối cùng đành quay người rời . Thiên Tố mỉm cười, nhàng vuốt ve gương mặt Vân Chử: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chàng trọng thương hôn mê, bây giờ chúng ta sắp từ biệt, chàng vẫn trọng thương hôn mê. Ý trời định. Coi như chúng ta cũng có đầu có cuối”.

      Nhược Nhất ra khỏi hang, lòng buồn thương. biết, quái sau khi mất nội đan, tuy cơ thể suy yếu, chóng già nhưng chí ít cũng có thể sống thêm được hai, ba tháng. Thương Tố tiêu tan nhanh chóng như vậy, chắc chắn là do lúc nãy nàng giúp dẫn dụ sức mạnh ra nên hao tổn chút lực còn lại.

      Thiên Tố muốn dùng tất cả sức lực của mình để giành cơ hội sống cho Vân Chử, cho dù chỉ là hy vọng nhoi, nàng cũng nguyện dùng cả sinh mạng của mình để đánh đổi.

      Nhan Nhược Nhất, trận chiến này được thất bại. Nhược Nhất nghĩ, nếu phụ phó thác của sinh mạng biết lấy gì để bù đắp.
      SnowB.Cat thích bài này.

    6. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 21

      Thiên Tố lưu luyến nhìn Vân Chử, như hạ quyết tâm gì đó, nàng bỗng :

      “Nhược Nhất, chúng ta trốn ở đây chẳng khác nào ngồi chờ chết”.

      Nhược Nhất vẫn đắm chìm trong nỗi kinh ngạc khi biết mình có thêm sức mạnh kỳ lạ, nghe những lời Thiên Tố hơi hoảng hốt, bất giác gật đầu, rồi lại sờ vào dấu ấn. Liệu có phải trong cơ thể dần thay đổi? Cuối cùng biến thành con quái và bao giờ quay về thời đại được nữa sao? phải sống ở thế giới này cả đời, chiến đấu cả đời với các loại quái sao?

      Thiên Tố tiếp: “Nhược Nhất, tuy ta biết làm sao nương có được sức mạnh đó, cũng biết dùng nó thế nào, nhưng bây giờ dẫn dụ sức mạnh của nương cũng là cách chế ngự thú khổng lồ ấy”.

      “Dẫn dụ? Dẫn dụ bằng cách nào?”.

      Thiên Tố cười, “Nhược Nhất quên ta là hồ sao? Hồ giỏi thuật dẫn dụ, thuật này có thể làm mê muội tâm trí của người khác, đương nhiên cũng có thể dẫn dụ thứ khuất trong cơ thể nương. Nhược Nhất, nương có muốn thử ?”.

      “Thử…”. Nhược Nhất chớp mắt, sực tỉnh, “Ngươi là muốn giúp ta dẫn dụ nguồn sức mạnh ấy để ta dùng, sau đó ta giúp Tử Ly?”.

      “Ta biết có thể thành công hay , nhưng bây giờ cũng còn cách nào khác, cứ thử xem sao”.

      “Nhưng… chẳng phải ngươi truyền nội đan cho Vân Chử rồi sao?”.

      “Hồ giỏi thuật dẫn dụ, thứ trời sinh dù thế nào cũng thể mất hoàn toàn, Nhược Nhất nương hãy tin ta”.

      Nhược Nhất gật đầu như hiểu như . Bây giờ kẻ địch lớn ở ngay trước mắt, Vân Chử hôn mê, Tử Ly chưa biết sống chết thế nào, Thiên Tố trọng thương, chỉ Nhược Nhất là còn chút sức mạnh có thể thi triển, mặc dù rất có thể chỉ là mừng hụt lần, nhưng cũng còn hơn là chờ đợi trong tuyệt vọng.

      Còn chuyện sau khi Nhược Nhất có được sức mạnh có xảy ra hậu quả gì tạm thời chưa nhắc tới. Trong cuộc sống khó tránh khỏi những lần hành động bất chấp hậu quả.

      Nhận ra nét mặt hoảng hốt của Nhược Nhất chuyển thành kiên quyết, Thiên Tố mỉm cười vui vẻ, nhưng sau đó ánh mắt nàng lại trở nên bi thương. Nàng nhìn Vân Chử rất lâu rồi quay sang với Nhược Nhất: “Lát nữa nương nhìn thấy vài cảnh tượng hư ảo, có thể đó là những chuyện trước đây nương trải qua, có hại gì nên nương cần lo lắng. Bây giờ nương hãy thả lỏng chút, nhìn vào mắt ta”.

      Đôi mắt của Thiên Tố ứ máu sau tiếng gầm của Cửu Man, nhưng con ngươi lại sáng lạ kỳ, giống như con sóng dập dềnh lay động vào tận nội tâm Nhược Nhất. “Nhược Nhất”. Thiên Tố dịu dàng gọi tên , “Nhan Nhược Nhất”, hết lần này đến lần khác, giống như niệm câu thần chú cho tới tận khi giam cầm được mới thôi.

      Dần dần, thanh như từ chân trời vọng tới, từ xa tới gần, rồi bất chợt thanh lại trầm xuống, từ gần tới xa.

      “Nhan Nhược Nhất”. Tiếng gọi quen thuộc làm sao!

      Thương Tiêu!

      Nhược Nhất lập tức hồi tỉnh, cảnh tượng trước mắt thay đổi, bỗng thấy Thương Tiêu trong chiếc áo trắng nhuốm đầy máu tươi, ngồi dựa vào góc tường trong gian phòng tối tăm, hơi thở yếu ớt; ngồi bên cạnh Thương Tiêu, cau mày nhăn mặt.

      Nhược Nhất còn nhớ, đây là cảnh tượng từ rất lâu về trước khi hai người đường, Thương Tiêu bị bà lão quái “nhắm trúng”, bà ta bắt hai người họ phải sắc thuốc. Khi ấy lực của Thương Tiêu chưa phục hồi hẳn nên phải là đối thủ của bà lão quái. Vì thế sau hồi phản kháng, bị đánh tới mức thảm thương rồi bị nhốt lại.

      “Nhan Nhược Nhất, đừng làm bộ mặt như thế, khó coi lắm”. khó có thể nhìn ra biểu cảm của .

      Nhược Nhất : “Bộ mặt này của ta làm sao! Chàng bị người ta đánh cho thê thảm mà cho ta được chổng mông nhăn mặt hay sao! Chàng là cửu vĩ bạch hồ lợi hại nhất gì gì nữa cơ đấy, thế mà đấu lại được mụ quái già tới mức rụng hết tóc đó. Lần này hay rồi, còn bị bắt sắc thuốc nữa chứ, ta vẫn chưa lấy ai mà sắp chết rồi, bắt đền chàng đấy!”.

      Thương Tiêu cất giọng lạnh lùng thiên phú: “Đền cái gì?”.

      “Đền ta người tình trong mộng!”. Lấy cầu vô lý để gây chuyện.

      Thương Tiêu mỉm cười: “Người nào xui xẻo như vậy?”.

      “… Người trong mộng của ta phải là kiếm khách áo đen phóng khoáng, ánh mắt sắc bén, năng ngắn gọn, võ công thâm hậu, quan trọng nhất là, phải có vẻ thần bí ‘cách mười bước chân vẫn có thể giết được người mà để lại chút dấu vết nào’[​IMG]!”.

      Kiếm khách áo đen…

      Nhược Nhất kinh ngạc, từng với Thương Tiêu những lời như vậy sao? Cũng đúng, Nhan Nhược Nhất gần như tất cả mọi chuyện cho Thương Tiêu biết, ngoại trừ lai lịch.

      Nhan Nhược Nhất! Tiếng gọi dần trở nên tang thương. Nhược Nhất trước đây vẫn đấu khẩu với Thương Tiêu, Nhược Nhất tại bất giác lùi ra sau, đến tận khi còn nhìn thấy phòng giam tối tăm ấy nữa.

      [​IMG] Vốn là câu thơ trong bài “Hiệp khách hành” của Lý Bạch, ơ trong bài “Hiệp khách hành” của Lý Bạch, nguyên văn: “Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành”.

      Trong hoang mang, có giọng tang thương như khuyên răn: “Nhan Nhược Nhất, giữa chốn hồng hoang, vạn vật bể dâu, nghiệp chướng trần duyên, phù sinh như giấc mộng ngắn ngủi, áng mây mỏng, cũng chỉ như giọt nước nơi biển cả, có được thản nhiên mà chấp nhận, mất cũng an nhiên, nhớ lấy, nhớ lấy…”.

      Là… Là giọng của ông lão đó! Giọng của ông lão đưa quay lại Cửu Châu!

      “Ông là ai!”. Nhược Nhất đuổi theo giọng ấy, nhưng phía trước chỉ là vùng tối đen. “Chờ !”.

      Nhược Nhất đuổi theo hai bước, cảm thấy dấu ấn sau tai bỗng phả ra hơi lạnh, như dần kết thành những mảnh băng vụn vỡ, từng chút từng chút cắm vào da thịt. Nhưng Nhược Nhất đau, chỉ là xon xót khiến Nhược Nhất khẽ cau mày. Bỗng nhiên, ở chỗ ấy lại còn cảm giác gì nữa.

      Nhược Nhất nghe thấy tiếng yếu ớt xé toạc màn sương mỏng: “Nhược Nhất, tỉnh lại ”. mở mắt ra, vẫn là hang núi ấy, Thiên Tố ngồi bên cạnh, thần sắc phức tạp, sắc mặt nhợt nhạt tới gần như trong suốt. Nhược Nhất ngồi dậy, có chút lo lắng: “Thiên Tố, ngươi sao chứ?”.

      Thiên Tố im lặng lúc rồi : “ sao. Nhược Nhất, sức mạnh này kỳ quái, ta dẫn dụ nó ra nhưng lại thấy bất cứ biểu gì. Nhược Nhất nương có cảm giác gì ?”.

      Nhược Nhất sờ vào dấu ấn ấy: “Lúc nãy nó hơi lạnh, nhưng bây giờ lại có cảm giác gì”.

      nương vừa nhìn thấy gì trong ảo cảnh?”.

      Nhược Nhất im lặng hồi: “ ông cụ và… kiếm khách áo đen, kiếm khách áo đen…”. Nhược Nhất bỗng đứng dậy, bừng tỉnh, “Là chàng!”, rồi quay người định chạy ra khỏi hang.

      Thiên Tố kéo tay Nhược Nhất: “Nhược Nhất, ta có chuyện muốn nhờ”.

      Cảm thấy bàn tay nắm tay mình lạnh buốt như băng, Nhược Nhất ngoảnh đầu nhìn Thiên Tố. Nhược Nhất phát cả cơ thể nàng đều trở nên trong suốt, gần như có thể nhìn xuyên qua cơ thể của Thiên Tố, thấy được Vân Chử nằm phía sau. Nhược Nhất vô cùng kinh hãi, sững người nhìn.

      “Ta sợ là chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa”, Thiên Tố : “Hôm nay nếu hai người may mắn trốn thoát, nương nhất định được với Vân Chử là ta truyền nội đan cho chàng. Chàng vốn tính kiêu ngạo, ta muốn sau này chàng sống vui… Nếu chàng hỏi tới ta, nương hãy ta bị Cửu Man ăn thịt nhé”.

      “Thiên Tố…”.

      “Được ?”.

      Nhược Nhất mím chặt môi, tay của Thiên Tố càng lúc càng lạnh giá và trong suốt, Nhược Nhất vội : “Được, được…”.

      Thiên Tố vui vẻ buông tay, ngoảnh đầu nhìn Vân Chử: “Thực ra như thế này cũng tốt, chàng phải khó xử nữa”. Thân hình nàng càng lúc càng mờ nhạt, như thể lập tức biến mất. “Nhược Nhất, đạo hạnh của ta kém cỏi, nhìn ra sức mạnh của nương, nhưng ta biết, sức mạnh ấy rất lớn. Nếu biết cách sử dụng, chừng còn có thể phong ấn Cửu Man lần nữa”.

      “Thiên Tố…”. Nhược Nhất cảm thấy miệng đắng chát, nhưng đành bất lực.

      nương hãy giúp Tử Ly”, Thiên Tố : “Ta muốn mình ở bên chàng trong những giây phút cuối cùng”.

      Nhược Nhất nhắm mắt, kìm nỗi đau xót trong lòng, cuối cùng đành quay người rời . Thiên Tố mỉm cười, nhàng vuốt ve gương mặt Vân Chử: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chàng trọng thương hôn mê, bây giờ chúng ta sắp từ biệt, chàng vẫn trọng thương hôn mê. Ý trời định. Coi như chúng ta cũng có đầu có cuối”.

      Nhược Nhất ra khỏi hang, lòng buồn thương. biết, quái sau khi mất nội đan, tuy cơ thể suy yếu, chóng già nhưng chí ít cũng có thể sống thêm được hai, ba tháng. Thương Tố tiêu tan nhanh chóng như vậy, chắc chắn là do lúc nãy nàng giúp dẫn dụ sức mạnh ra nên hao tổn chút lực còn lại.

      Thiên Tố muốn dùng tất cả sức lực của mình để giành cơ hội sống cho Vân Chử, cho dù chỉ là hy vọng nhoi, nàng cũng nguyện dùng cả sinh mạng của mình để đánh đổi.

      Nhan Nhược Nhất, trận chiến này được thất bại. Nhược Nhất nghĩ, nếu phụ phó thác của sinh mạng biết lấy gì để bù đắp.
      B.Cat thích bài này.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :