1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ta muốn đến Cửu Châu - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn-69c-3PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 7

      Sáng hôm sau.

      “Thái Phùng!”. Nhận thấy có người đẩy cửa phòng mình, Nhan Nhược Nhất lập tức lao ra túm cổ áo kẻ đó.

      “Chào Nhan nương”. bình thản hỏi: “Đêm qua Nhan nương ngủ ngon chứ?”, như thể đôi tay cổ mình hoàn toàn tồn tại vậy.

      “Hai trăm năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!”.

      Thái Phùng vẫn mỉm cười, : “Chuyện rất đặc sắc, rồi nương biết thôi. Nhưng phải bây giờ”. xong, bận tâm tới ánh mắt hung dữ của Nhược Nhất, gọi người tới hầu hạ . “Nhan nương, hôm nay làm phiền rồi”.

      canh giờ sau.

      “Nhan nương, mời”. Đối diện với gương mặt tươi cười rất đáng ăn đòn của Thái Phùng, Nhược Nhất tức giận: “Nới lỏng dây thừng trói ta ra. nhận lời với ngươi, ta trốn”.

      Thái Phùng lắc đầu, chỉ cười . Nhược Nhất hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, “Vì sao?”.

      “Bởi vì chờ chút nữa phải treo lên”.

      Nhược Nhất sững người, còn chưa kịp phản ứng bị người ta giải tới thành lầu rồi. nhìn thanh sắt cao chót vót, thường dùng để treo xác tử tù tội ác tày trời ấy mà sầm mặt: “Thái Phùng! Ngươi dám!”.

      Chẳng có gì dám cả. Nhược Nhất chỉ thấy dây thừng buộc bụng mình thắt lại, bất ngờ thít chặt tới mức suýt nôn ra.

      Sau khi bị treo lên như lá cờ, Thái Phùng ở dưới cười khì khì : “Phiền nương rồi”.

      Nhược Nhất rất cá tính “phì” tiếng trước mặt . Thái Phùng giận, dẫn đám tướng sĩ bỏ . Thấy xa chút, Nhược Nhất mới khẽ chửi rủa: “Chúc ngươi cả đời mua mỳ ăn liền chỉ có gói gia vị”. Bất chợt nhớ ra, ở đây vẫn chưa có mỳ ăn liền, chửi lại: “Chúc ngươi lấy vợ có sáu ngực, sinh con bốn mông, về già răng mọc mũi…”. Bên này vẫn chưa xong, bên kia Thái Phùng dừng bước, ngoảnh đầu lại, hiếm khi nhìn chút tươi cười như vậy.

      biết điều ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

      Cùng lúc ấy, trong quân doanh đối diện.

      “Treo nữ nhân thành lầu?”. Ngón tay sạch khẽ gõ mấy tiếng bàn, giọng nho nhã nhưng chín chắn của nữ tử vang lên: “Nữ nhân như thế nào?”.

      “Bẩm tướng quân, là nữ tử ăn mặc quái dị”. Tướng sĩ quỳ chân, chắp tay trả lời.

      Ngón tay nhảy nhót bàn dừng lại. “Quái dị”, nữ tử nghiền ngẫm lại từ này, khẽ nhíu mày như nghĩ gì đó, “Ta phải xem sao”. Nàng vòng ra từ phía sau bàn, mái tóc đen óng mượt dài tới eo tung bay theo gió, thân hình cân đối được bao bọc trong bộ áo giáp thô cứng, có khí phách hùng mà ít nữ tử nào có được.

      Bước ra ngoài doanh trại, leo lên đài cao bằng gỗ dùng để quan sát tình hình địch, nàng phát người khác đứng ở đó.

      Người đó vận y phục đỏ tươi như máu, vô cùng chói mắt. Võ La nhíu mày, giọng có chút vui: “Ngươi tưởng đây là đâu? Là cung điện Thanh Khâu sơn nhà ngươi sao?”. Thân ở chiến trường mà mang áo giáp, lại còn ăn mặc khoa trương như vậy. Đúng là muốn chết.

      Nam tử khẽ cười, hoàn toàn có chút xấu hổ khi bị chỉ trích: “Tiểu Võ La, nàng lo lắng cho ta. Tạm thời cái này, nàng lại đây nhìn xem”. Ngón tay dài chỉ về phía xa, ngoảnh đầu cười với Võ La, bỗng chốc, luồng khí ma mị lan tỏa trong gian.

      Võ La coi như thấy, nhìn thẳng về phía xa, lát sau, khuôn mặt nàng lộ chút kinh ngạc. “Ha ha, Tử Đàn vừa , liền xảy ra chuyện như thế này. A, có lẽ tỷ ấy vội vàng quay về Vô Tư sơn cũng là vì việc này”.

      “Chả trách mấy hôm trước cứ cảm thấy mùi của gió có gì đó khác thường”. Võ La khẽ lẩm nhẩm, “Tỷ ấy… vì thế biểu ca mới có hành động bất thường sao?”.

      Nam tử nheo mắt cười: “Lần này thú vị đây, Thái Phùng bắt được điểm yếu này quả là tồi. Thế nào? Còn muốn công thành ?”. chưa dứt lời phía đối diện vang lên tiếng trống trận hừng hực khí thế.

      Nam tử chớp mắt, khóe môi nở nụ cười khát máu. “Xem ra, kẻ nào đó muốn cho nàng cơ hội do dự. Giết hết, thế nào?”.

      “Cửu Diệm, ngươi trấn giữ trận địa”. rồi Võ La nhảy thẳng từ đài quan sát xuống.

      “Haizzz, lúc đầu là Tử Đàn mời ta tới trợ chiến. Nhưng ngay cả cơ hội lên chiến trường nàng cũng cho ta? khiến ta đau lòng”. Cửu Diệm tựa người vào đài quan sát nhìn theo Võ La, bày ra dáng vẻ mê hoặc lòng người. Biểu cảm như xem kịch hay gương mặt hoàn toàn phù hợp với ngữ điệu đáng thương của .

      Khóe miệng Võ La giật giật, ngay cả nàng cũng kìm được chửi rủa trong lòng, nghiệt! Nàng nhảy lên chiến mã mà binh sĩ dắt tới, lạnh lùng : “Được thôi, nếu ngươi lên chiến trường mà khống chế lực đạo, làm tỷ ấy bị thương đợi biểu ca tỉnh lại rồi cho ngươi cơ hội nhé”.

      Cửu Diệm nhướng mày, thêm nữa. Nhìn bóng Võ La phi như bay, dần dần nhìn nơi khác, ngước nhìn bầu trời xanh tới mức gần như trong suốt. Gió thổi qua, mái tóc đen bóng ấy trong thoáng chốc lộ ra ánh sáng vàng óng.

      Ngón tay Cửu Diệm vuốt mái tóc của mình, nó vẫn đen như trước, dường như khoảnh khắc chói mắt lúc nãy chỉ là ảo giác.

      “Ha, thú vị”.

      Tiếng trống vang lên như long trời lở đất. Tất cả binh sĩ cầm vũ khí sẵn sàng đón địch, ánh sáng ban mai chiếu lên áo giáp thô cứng của họ. Đột nhiên Nhược Nhất cảm thấy, đám quân giữ thành tàn tạ này kể ra vẫn còn có chút khí thế chiến trận. Nhưng… vì sao bên này lại vang lên tiếng trống trận trước?

      Thỉnh chiến? Thỉnh chiến! dám chủ động thỉnh chiến!

      Nhược Nhất giãy giụa rất mạnh. Chết tiệt! Cái tay Thái Phùng treo mình ở đây để làm bia đỡ đạn sao? Sớm biết như vậy, mình liều chết cũng phải cho mấy bạt tai rồi mới để chúng treo lên.

      Nhược Nhất trợn mắt nhìn Thái Phùng, chỉ thấy tên nhãi nhép ấy hài lòng nhìn bộ dạng giãy giụa của . Ánh mắt ấy giống như , ngươi cứ giãy giụa ! Ngươi cứ giãy giụa ! Ngươi càng giãy giụa ta càng vui.

      Thế là Nhược Nhất thôi giãy giụa. Ánh mắt nhìn về phía cũng càng ánh lên vẻ khinh bỉ.

      lúc sau, quân doanh đối diện cũng vang lên tiếng trống trận như sấm rền, cùng với thanh thâm trầm và nặng nề của trống trận, người ngựa lao vào tầm mắt của Nhược Nhất. Mặc dù Nhược Nhất bị treo ở nơi nguy hiểm nhất, nhưng đó cũng là nơi có tầm nhìn tốt nhất.

      Người đó thân hình thanh mảnh, rạp mình lưng ngựa, tay trái cầm dây cương, tay phải cầm chiếc roi dài đỏ rực, mái tóc đen tung bay phía sau.

      Võ La! Nhược Nhất mở miệng nhưng gọi ra tiếng. nhìn chằm chằm về phía Võ La, thấy nàng ấy xuất như nữ thần, trong lòng Nhược Nhất trào dâng nhiều cảm giác lẫn lộn. Đại tiểu thư hoạt bát bướng bỉnh năm ấy có thể mình dẫn theo mười vạn đại quân, công thành đoạt đất rồi.

      Đúng vậy, đối với họ mà qua hai trăm năm. Ba đời của con người cũng sắp qua hết rồi. Vậy , Võ La còn nhớ Nhược Nhất này ? Nếu Võ La quên rồi, có phải điều đó cũng có nghĩa là Thương Tiêu cũng dễ dàng quên ? chút lạnh ngấm vào xương tủy, Nhược Nhất khỏi run lên, ánh mắt nhìn về phía Võ La bất giác có chút đau thương.

      “Võ La tướng quân vẫn khỏe chứ?”. Thái Phùng chắp tay hỏi thăm Võ La, giống như đường tình cờ gặp bạn thân sau bao năm xa cách, “Lâu lắm gặp tướng quân, tại hạ rất nhớ mong nên đặc biệt chuẩn bị phần đại lễ, mong tướng quân vui lòng nhận cho”.

      Nhược Nhất liếc nhìn gương mặt tươi cười giả dối của Thái Phùng, thầm oán: Lừa đảo, ngươi tiếp tục lừa đảo , ngươi có thể biến bom nguyên tử thành trứng vịt muối.

      “Thái Phùng, ngươi làm vậy là có dụng ý gì?”. Võ La ghìm cương ngựa, dừng lại, vung roi, chỉ thẳng về phía Nhan Nhược Nhất.

      Giọng của cả hai đều lớn, nhưng có thể truyền vào tai tất cả mọi người cách ràng. Thấy Võ La lạnh lùng chỉ vào mình, Nhược Nhất giống như bị ai đó ép ăn nửa cân ớt, chỉ thấy trong lòng tê dại.

      “Dụng ý của tại hạ rất ràng. Xin tướng quân lui binh, bước vào thành Tông Dương dù chỉ bước. Xong chuyện, tại hạ ắt trả người nguyên vẹn”.

      “Hứ, nực cười. Thành Tông Dương này vốn là lãnh địa của tộc ta, bị đám người vô sỉ các ngươi chiếm cứ gần trăm năm, bây giờ tộc ta chẳng qua là đòi lại thứ bị cướp mà thôi. nay đại quân tới, thành Tông Dương là vật trong tay ta, đâu thể vì người lạ hoắc mà rút quân”. Vẻ mặt của Võ La lạnh lùng, như thể nàng hoàn toàn nhận ra Nhược Nhất.

      “Nếu vậy làm chướng mắt tướng quân nữa”. Thái Phùng nhìn Nhan Nhược Nhất bất lực trợn mắt với mình, cười khẩy, sau đó vẫy tay, lập tức có binh sĩ tới chỗ treo Nhược Nhất.

      Thái Phùng! Quả nhiên ngươi nham hiểm! Nhược Nhất sợ tới mức toàn thân cứng đờ, sợ hãi liếc nhìn thanh đại đao chém đứt dây thừng treo mình. Eo được thả lỏng, thầm nghĩ, tiêu rồi tiêu rồi, rơi từ độ cao hai mươi mấy mét, chết cũng tàn phế. Lúc này trong lòng khó tránh khỏi cảm giác thê lương, nhưng Nhược Nhất vẫn chưa kịp nghĩ nhiều hơn bỗng thấy cổ mình bị siết chặt, cổ họng đau rát giống như bị kéo đứt, đại não sung huyết, căng tới mức khuôn mặt vốn nhợt nhạt của đỏ ửng bất thường. Nhược Nhất muốn hít thở, nhưng thở hơi ra lại thể hít vào được nữa.

      Mẹ kiếp, cái tay Thái Phùng này muốn treo cổ mình!

      Nghe người bị treo cổ mắt trợn ngược, lưỡi thè ra, hình dáng khi chết vô cùng khó coi. là kẻ ngốc, cứ tưởng mình ngoan ngoãn hợp tác có thể giữ được tính mạng. Lần này hay rồi, ngoan ngoãn hợp tác với người ta mà còn phải nhận cái chết vô cùng thê thảm. Hôm qua nên đạp cái làm Thái Phùng tàn phế, để nửa phần đời còn lại thể “hành ” được nữa. Như thế, dù gì cũng được coi là liệt sĩ!

      “Võ La tướng quân, có nhiều thời gian cho tướng quân hoang phí đâu”. Thái Phùng sớm nghĩ tới các tình huống.

      Vốn dĩ thành Tông Dương này phòng thủ bằng từ bỏ. Quý Tử Hiên phái tới cũng chỉ là muốn nắm bắt được động tĩnh mới nhất của tộc. Bắt được Nhan Nhược Nhất đối với hoàn toàn là thu hoạch ngoài dự tính. Trói lên thành lầu này, chẳng qua là muốn thử thái độ của tộc mà thôi.

      Nếu chúng vì thế mà rút quân, có thể thấy Nhan Nhược Nhất rất quan trọng đối với chúng, xong việc trả lại? Dĩ nhiên là thể. Nếu chúng bận tâm, vậy hoặc là giả bộ, hoặc là . Như vậy chi bằng thử thêm chút như bây giờ.

      Nếu là giả bộ, dĩ nhiên Võ La nghĩ cách giải cứu. tường thành đặt đầy ám khí, nàng ta cướp được người, tới lúc ấy chỉ có cách đầu hàng. Nếu là , vậy Nhan Nhược Nhất cứ bị treo cổ đến chết như thế là xong, dù sao giữ lại cũng vô ích.

      Võ La cau mày, vốn định nhân lúc Nhan Nhược Nhất vừa rơi xuống lập tức dùng roi móc tỷ ấy sang, ngờ Thái Phùng lại dùng chiêu này. Cứu hay ? Những thứ đen kịt tường thành vừa nhìn biết là ám khí, thể cố cướp được. Trong lòng nàng cũng hiểu rất , nếu bây giờ chấp nhận đề nghị của Thái Phùng, sau khi xong chuyện muốn đòi người càng khó hơn.

      Nhưng, chấp nhận… Liếc mắt nhìn Nhan Nhược Nhất tím tái như xác chết, Võ La nghiến chặt răng, hận thể vung roi phá hủy bức tường thành này.

      “Thái Phùng, quân tử nhất ngôn…”.

      “Rầm rầm rầm!”.

      Lời chưa dứt, nàng liền nhìn thấy phía chân trời sấm chớp ầm ầm kéo tới. Mặt đất khẽ rung lên cùng với những đám mây giận dữ dâng lên như sóng biển. Binh sĩ tường thành bị cảnh tượng trời giáng dị tượng này làm cho sợ hãi tới mức biết phải làm thế nào.

      Bỗng nhiên, đường sáng chói mắt lướt qua như chớp từ trong đám mây cuồn cuộn, tất cả mọi người đều bất giác đưa tay che mắt. Sau khi cường quang qua , Nhan Nhược Nhất treo tường thành bỗng biến mất, nhưng lúc này có ai bận tâm tới nữa. đường sét đỏ đen đan xen mang theo khí thế long ngâm hổ tiếu giáng mạnh xuống tường thành, sau tiếng vang lớn, bức tường lập tức nứt ra vô số vết nứt, ngay cả mặt đất cũng rung lên.

      Thái Phùng càng kinh hãi tới mức trợn tròn mắt: “Thương Thiên Lôi!”. Binh sĩ chỉ thấy dưới chân rung lên khác thường, vẫn chưa ai kịp phản ứng tiếng sét rung chuyển trời đất ấy lại giáng xuống. Mặt đất rung chuyển dữ dội, tường thành cao mười mấy mét bỗng chốc sụp đổ. Tiếng đổ sập vang dậy nuốt chửng tiếng kêu gào thảm thiết và rên rỉ của mấy nghìn binh sĩ.

      Võ La ngây người nhìn bầu trời tối đen mảng, trong mớ hỗn độn, mây đen giăng phủ, bóng sáng màu trắng khổng lồ bỗng xuất khiến người ta rùng mình khiếp sợ. Đó là… chân thân của cửu vĩ bạch hồ.
      B.Cat thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 8

      Thương Tiêu! Nhược Nhất biết là .

      Tuy chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ấy của Thương Tiêu, nhưng khi ánh sáng trắng chói mắt chiếu qua, trực giác với rằng, đó chính là .

      Nằm bò lưng Thương Tiêu, Nhược Nhất ho sặc sụa, cổ họng đau tới mức giống như bị xé thành nhiều mảnh vụn, nước mắt ngừng rơi, hít hơi sâu giống như cái quạt hòm[​IMG], vừa tốn sức lại khó chịu. rất muốn lúc nãy mình bị treo cổ chết cho xong. Rất lâu sau, Nhược Nhất mới có thể hít thở bình thường, nhưng cũng chỉ là hít thở mà thôi.

      Nằm tấm lưng dài rộng của Thương Tiêu, xung quanh đều là mùi suối mát, bộ lông màu trắng mềm mại khiến Nhược Nhất có cảm giác mình như được vùi sâu trong đó. Nhược Nhất khẽ run run ngón tay, nhàng vuốt ve bộ lông của , cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay lan tới tận đáy

      [​IMG] Quạt hòm của Trung Quốc, thường làm bằng gỗ, có thể mở ra, dùng để quạt bếp lò.tim. nhếch khóe miệng ngừng run rẩy, cười rất khó coi.

      Bỗng nhiên nhớ tới đêm tối pháo hoa rực rỡ, Nhược Nhất thấy Thương Tiêu ngắm nhìn pháo hoa, mỉm cười vô cùng dịu dàng. Giống như bị hớp hồn, buột miệng : “Chàng mà cũng cười vì thấy vui sao?”.

      Thương Tiêu quay sang nhìn : “ sao? Lẽ nào lúc ta vui nên co giật giống nàng sao?”.

      Nhược Nhất đặt tay lên cái trán nổi đầy gân xanh, nghiến răng : “Xin lỗi, ta cười giống như co giật, khiến chàng thấy chướng mắt!”.

      “Ha ha”. Thương Tiêu khẽ cười, giọng hay hơn cả tiếng nước suối đập vào thân trúc, “Đúng vậy, vì thế để nghĩ cho mọi người, sau này…”. Lời phía sau bị tiếng nổ của pháo hoa át mất, nhưng Nhược Nhất vẫn nghe thấy, : Sau này nàng chỉ khiến mình ta chướng mắt là được rồi.

      Chỉ cười cho nhìn là được…

      Thương Tiêu rất cao ngạo và cách biệt, nhưng đối với lại đầy bụng đen tối hơn là lạnh lùng. Câu này chẳng khác nào chàng bụng dạ đen tối đùa cợt thiếu nữ ngây thơ. Lúc ấy Nhược Nhất phải là thiếu nữ ngây thơ, để lộ biểu cảm thuần khiết và mơ hồ. cũng phát huy khí thế mạnh mẽ của ngự tỷ[​IMG], chọc ghẹo lại , : “Vậy trong mắt của chàng chỉ có ta là đủ rồi”.

      [​IMG] “Ngự tỷ” là từ dùng để chỉ hội tụ nhiều yếu tố: chín chắn, nho nhã, kiên cường, tự tin, điềm đạm, có trí tuệ, bao dung, có khí chất…

      Nhược Nhất chỉ giống các bình thường khác, sau khi nghe những lời đó mặt mũi đỏ bừng nhưng lại dám khẳng định rốt cuộc có ý gì. Vì muốn để Thương Tiêu nghĩ rằng tự mình đa tình, vì muốn giữ lại cho bản thân chút khí khái và chừng mực trước mặt , Nhược Nhất ép bản thân ngừng nhìn vào mắt .

      Ép bản thân bỏ qua nhịp đập mãnh liệt trong tim, ép bản thân nhớ tới Tử Đàn… sau đó bừng tỉnh.

      Mặc dù khi ấy trong lòng đắng chát, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn khiến người ta kìm được nhếch miệng mỉm cười. Nhược Nhất vĩnh viễn nhớ rằng, pháo hoa lấp lánh bầu trời đêm ấy thể sánh được với tia sáng dịu dàng trong mắt Thương Tiêu. khiến người ta say đắm, khiến người ta mê mẩn. Thương Tiêu… ra, ta vẫn nhớ nhung chàng như vậy.

      hít hơi sâu. Cho dù tim phổi đau đớn như thiêu như đốt, cho dù cổ họng khó chịu như bị kim đâm, Nhược Nhất chỉ muốn cảm nhận hơi thở của thêm chút, cho dù chỉ là chút.

      Bỗng nhiên, Nhược Nhất cảm thấy cơ thể bên dưới dần dần biến mất. hoảng hốt muốn nắm lấy, nhưng có bàn tay lướt qua mái tóc dài của , ôm lấy vai . Trong phút ngỡ ngàng, được ôm trong vòng tay quen thuộc.

      Nhược Nhất dám ngẩng đầu nhưng lại kìm được ngẩng đầu lên… Băng tuyết núi cao thuần khiết trong lành nhưng lại khiến trái tim con người băng giá, cái lạnh như thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng. bầu trời mây bay phóng khoáng nhưng lại hư vô xa vời, thể chạm tới.

      Thương Tiêu giống như băng tuyết núi cao, mây bay bầu trời ấy. Dường như vốn nên tồn tại nhân gian này. Đúng vậy, chính là như vậy. Khuôn mặt mà hai năm nay Nhược Nhất dám chạm vào trong hồi ức, lúc này còn mơ hồ nữa. Chỉ là, so với hai năm trước, hoặc cũng có thể là hai trăm năm trước, sắc mặt của lúc này trở nên yếu ớt và nhợt nhạt nhiều.

      Thương Tiêu ôm Nhược Nhất lời, để mặc nhìn. Bất chợt cả hai rơi nhanh xuống, rồi dừng lại tầm cao của thành lầu trước đây. nhìn bức tường thành biến thành đống hoang tàn, vẻ mặt lạnh lùng hệt như vị thần buồn vui.

      Phần lớn binh sĩ giữ thành bị chôn vùi dưới đống gạch. Đại quân tộc tới, xếp hàng ngay ngắn phía sau Võ La. Thành Tông Dương là vật trong tay họ. Thái Phùng cũng bay lên trung, đứng trước mặt Thương Tiêu.

      Thương Tiêu thần sắc lạnh lùng, cầm chặt thanh kiếm. “Cút”. Giọng du dương nhưng lạnh lùng, chỉ chữ thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình.

      Thái Phùng cười khẩy tiếng, hóa thành quầng sáng rồi nhanh chóng rời .

      “Hoàng Kỳ tướng quân dẫn quân dọn dẹp cổng thành. Còn lại rút quân”. Võ La hô tiếng, quân đội trước đó có chút ồn ào lập tức yên lặng, các tướng sĩ của tộc bắt đầu hoạt động theo trật tự. Rất ít khi có người chịu ảnh hưởng của Thương Tiêu mà phạm vào kỷ luật quân đội. Sắp xếp quân đội xong, Võ La bay tới bên cạnh Thương Tiêu, niềm vui sướng gương mặt gì diễn tả được, “Biểu ca, huynh tỉnh rồi!”.

      Thương Tiêu liếc nhìn nàng, khuôn mặt chút biểu cảm, giống như hoàn toàn quen biết vậy. Võ La sững người, lúc lâu mới : “Biểu ca có nhận ra muội ?”.

      Nghe thấy câu này, Thương Tiêu nhíu mày, lúc ấy mới ngắm nghía nàng cách kỹ lưỡng. Võ La tỏ vẻ bình tĩnh để mặc cho Thương Tiêu nhìn mình chằm chằm, nhưng hề “nhận ra”. Võ La khẽ thở dài tiếng rồi lại chỉ Nhược Nhất và : “Biểu ca có nhận ra tỷ ấy ?”.

      Thương Tiêu chầm chậm hướng ánh nhìn lên khuôn mặt nữ nhân trong vòng tay mình. Đôi mắt màu tím lướt qua đôi mắt hàng my, lướt qua đôi môi Nhược Nhất, sau đó lại lạnh lùng nhìn xuống má , cuối cùng dừng cổ tay của Nhược Nhất mà nắm chặt, rất lâu rời mắt. Dường như chỉ rời mắt cái, người trước mặt biến mất vậy. Nhưng, nhìn rất lâu, cũng hề “nhận ra”.

      Bỗng chốc, cả ba người đều im lặng.

      Trong lòng Nhược Nhất chỉ cảm thấy nực cười, Võ La vẫn nhớ , Thái Phùng chỉ gặp mặt lần mà nhớ , có lẽ thế giới này còn có rất nhiều quái linh tinh nhớ . Nhưng, chỉ duy có người nên nhớ nhất này… quên.

      “Nên về quân doanh trước ”. Cuối cùng vẫn là Võ La phá vỡ gian im lặng, “Muội dẫn đường”. là dẫn đường nhưng Võ La ra sức bay về phía trước, thoáng cái thấy bóng dáng đâu.

      Thương Tiêu im lặng, đôi mắt màu tím thần sắc, nhìn chằm chằm vào tay của Nhược Nhất. Nhược Nhất bị nhìn tới mức khẽ rùng mình, muốn rụt tay lại theo trực giác. Cổ tay vừa động đậy, toàn thân Thương Tiêu lập tức cứng đờ, nắm chặt cổ tay , siết chặt, như thể muốn bẻ gãy cổ tay ra vậy. Nhược Nhất kêu lên đau đớn, nhìn Thương Tiêu, bỗng chốc sững người… chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi và phẫn nộ như thế. Đôi mắt tím đục ngầu, ngón tay của ghì chặt tới mức các đầu ngón tay trở nên trắng nhợt, như muốn bóp nát cổ tay . Khoảnh khắc ấy Nhược Nhất ngỡ rằng nhớ ra.

      Đột nhiên, Thương Tiêu nhíu mày, hơi thở dần trở nên nặng nề, khẽ khom người, dường như có nỗi đau nào đó tàn phá trong cơ thể . lấy tay kia ôm đầu, gục đầu trước ngực. Tóc mái màu bạc xòa xuống ngăn cách tầm nhìn của Nhược Nhất.

      Nhược Nhất sợ hãi nhìn thấy móng tay của Thương Tiêu dần dần dài ra, tai cũng trở nên rất nhọn, miệng phát ra tiếng rên rỉ của dã thú. khí xung quanh như bị ngưng kết, nhanh chóng chùng xuống, kéo theo những trận gió lớn, khiến cả hai giống như hai con hồ điệp quấn quýt trong gió.

      Cảm giác đau đớn cổ tay ngày tăng nhắc nhở Nhược Nhất, mặc dù biết Thương Tiêu bị làm sao, nhưng nếu tiếp tục để mặc cho biến đổi như thế này, nhất định Nhược Nhất bị bóp nát!

      “Thương Tiêu!”. lần nữa gọi cái tên này, Nhược Nhất có chút sững sờ trong chốc lát. Lúc ấy mới nhận ra rằng mình quay về Cửu Châu, gặp được Thương Tiêu rồi. Có lẽ là ảo giác của Nhược Nhất, trong khoảnh khắc này người ôm trong vòng tay cũng có chút đông cứng.

      “Thương Tiêu”. Nhược Nhất thở dài, như mơ màng, như hồi tưởng, lại gọi lần nữa, “Thương Tiêu…”. Giống như khi nhảy xuống vực, hết lần này đến lần khác thầm gọi tên cách bất lực và đắng cay.

      Sau ba tiếng gọi vô cùng khó nhọc của , Thương Tiêu từ từ ngẩng mặt lên. Nhược Nhất gì, nhìn thấy Thương Tiêu như vậy, trong lòng cũng lờ mờ hiểu rằng, vì sao lúc ấy lại bị phong ấn. Tử Đàn giúp , Võ La giúp , các trưởng lão của tộc giúp , có lẽ ngay cả bản thân Thương Tiêu cũng muốn mình bị phong ấn.

      vân màu tím kết thành đóa hoa vô cùng kỳ lạ khóe mắt trái của , từng cánh hoa tạo thành đường cong mê hoặc, lan dài tới tận chỗ bị áo che khuất. Đôi mắt vốn trong suốt như thủy tinh tím bây giờ đục ngầu, thậm chí còn toát ra thứ ánh sáng đỏ ngầu và khát máu.

      Quan trọng nhất là ấn đường của - ở đó có dấu ấn màu đen… Đó là dấu ấn của ma. Thương Tiêu từng với , nhập ma là kẻ địch của thiên hạ.

      Ở Cửu Châu, con người đắc đạo thành tiên, phải nhân tộc mà đắc đạo thành . Tiên và vốn có gì khác biệt, chỉ là do cách nghĩ “chẳng phải tộc của ta cái tâm ắt khác”, dẫn tới xung đột và tranh đấu giữa tiên và .

      Nhưng, nhập ma khác. Ma là quái vật mất cái tâm vốn có, nhập ma có được sức mạnh to lớn và cơ thể bất tử, nhưng ma dần dần quên bản thân, tàn sát vì tàn sát, cuối cùng trở thành vũ khí chỉ biết tàn sát. Ma là kẻ thù đội trời chung của thiên hạ.

      Bây giờ Nhược Nhất vẫn còn nhớ vẻ nghiêm túc và nặng nề khuôn mặt của Thương Tiêu khi thở dài ra câu đó. Thương Tiêu, nam tử ngỡ như tiên giáng trần ấy mà lại biến thành kẻ thù đội trời chung của thiên hạ. Vì sao là ma mà phải là thần chứ? ràng chính là tồn tại giống như thần mà!

      “Vì sao tìm thấy?”. Đôi môi lấp lánh ánh xanh khẽ mấp máy, gần như thầm lẩm nhẩm, “Vì sao tìm thấy?”. Thương Tiêu đăm đăm nhìn Nhược Nhất, nhưng dường như nhìn thấy gì cả. Bàn tay nắm chặt cổ tay Nhược Nhất từ từ buông ra, nhàng vuốt ve những đường nét ngón tay của , “ tận cùng trời cuối đất… vì sao lại tìm thấy?”.

      Thần sắc mơ hồ lên khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ ấy, Nhược Nhất nhìn tới mức ngây người, giống như bị cướp mất hồn vía, kìm được hỏi: “Tìm cái gì?”.

      Nghe thấy câu này của Nhược Nhất, Thương Tiêu rời ánh nhìn, đôi mắt màu tím trống rỗng, vẫn vuốt ve ngón tay của Nhược Nhất, gần như khiến cảm thấy Thương Tiêu sắp hòa xương tay của vào cơ thể vậy. Sau đó khẽ lẩm nhẩm: “Tìm, cái gì?”. Bỗng chốc, Thương Tiêu cau mày, ngón tay khẽ run rẩy.

      Nhược Nhất vẫn chưa kịp quan sát biểu cảm ấy thấy Thương Tiêu co người lại với vẻ vô cùng đau đớn. khí xung quanh như bị khuấy động, trời lập tức nổi cuồng phong. Nhược Nhất nắm chặt vạt áo của Thương Tiêu, sợ hãi nhìn về phía , chỉ thấy trong mắt Thương Tiêu màu đỏ như máu, khí hung sát cứ thế tràn ra bên ngoài, thể khống chế được.

      Thương Tiêu? , đây phải là Thương Tiêu! Khi quay trở về Cửu Châu, Thương Tiêu mà gặp nên vui vẻ bên người thương, nên giống như tiên giáng trần dạo bước nơi sân vắng dưới ánh trăng, hoặc là nên rong ruổi sa trường, phóng khoáng tự do. Vì sao Thương Tiêu lại thành ma? Sao có thể để cho thành ma?

      “Chàng hãy tỉnh lại ! Thương Tiêu!”. Giọng của Nhược Nhất bị thổi bay trong cuồng phong gào thét. biết Thương Tiêu có nghe thấy . nắm lấy cổ áo của , hét lên như cầu xin: “Chàng hãy tỉnh táo chút! Ta là Nhan Nhược Nhất! Chàng hãy nhìn ta, chàng hãy nhìn ta! Chàng là vương giả của tộc, là bá chủ của Cửu Châu, là thủ lĩnh tộc cửu vĩ chí cao vô thượng, sao chàng có thể để mặc cho mình nhập ma!”.

      Đôi mắt màu đỏ chầm chậm hướng về Nhược Nhất, nhìn chằm chằm, thậm chí Nhược Nhất có thể nghe thấy tiếng thầm của : “Nhan Nhược Nhất… Nhan Nhược Nhất…”. gọi gọi lại tên Nhược Nhất, như muốn ăn tươi nuốt sống , ngay cả cốt huyết cũng hút sạch.

      “Nhan Nhược Nhất, nàng dám…”.

      “Dừng lại”. giọng nữ trong sáng và đẹp đẽ đập vào tai Nhược Nhất, cơ thể Thương Tiêu bỗng chốc như bị cái gì đó khống chế, vẫn mở mắt nhưng nhúc nhích, giống như biến thành pho tượng.

      Nhược Nhất nhìn theo nơi phát ra tiếng , chỉ thấy tiên nữ bước ra từ ráng mây phía chân trời. Dáng người mỹ miều của người đó càng lúc càng gần, Nhược Nhất nhìn phong thái tài hoa của người này, cần nghĩ cũng biết là ai… Tử Đàn.

      Khuôn mặt tuyệt sắc khuynh quốc ấy làm sao có thể quên được? Mục đích tạo hóa tạo ra nàng ta có lẽ chính là để con người cảm thán vạn năng của ông trời. Điều khác với trong ký ức là, mặt của Tử Đàn còn vẻ nhợt nhạt giống như xác chết, dòng máu tươi chảy trong cơ thể khiến nàng ta có sức hít thở ánh nắng.

      Nàng ta nhìn hai người, chậm rãi bước lại. Khóe môi nở nụ cười giống như tia nắng đầu tiên xuyên qua làn mây mỏng, sưởi ấm vạn vật, nhưng lại để lại bóng đen trong tim Nhược Nhất. Tử Đàn nhìn thấy Nhược Nhất liền gật đầu mỉm cười, rồi tới đỡ Thương Tiêu, đưa lên phía trước.

      Nhược Nhất vẫn ngây người đứng đó.

      Thương Tiêu túm chặt Nhược Nhất.

      Tử Đàn ngoảnh đầu, dịu dàng với Nhược Nhất: “Nhan… Nhược Nhất, nếu ta nhớ nhầm, đó chính là tên của nương. Trước tiên hãy đưa Tiêu Nhi về , được ? Ở giữa trung thế này phải là nơi để chuyện”.

      Nhược Nhất cụp mắt, nhìn xuống năm ngón tay của Thương Tiêu siết chặt tay mình, ngầm đồng ý với lời của Tử Đàn.

      Nhìn thấy vẻ mặt của Nhược Nhất, mắt Tử Đàn bỗng lấp lánh, cánh tay vòng qua người Thương Tiêu cũng siết chặt, khóe miệng nở nụ cười đầy ý.
      Hale205B.Cat thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 9

      Trong quân doanh của tộc.

      Tử Đàn dìu Thương Tiêu vào chủ doanh. Ánh sáng trong doanh trướng hơi tối, Tử Đàn đặt Thương Tiêu xuống giường, lúc ấy Nhược Nhất mới nhìn đôi mắt nhắm chặt và sắc mặt trắng nhợt như giấy của Thương Tiêu. vân mờ khuôn mặt của . Mồ hôi lạnh ngừng chảy xuống từ trán, làm ướt mái tóc màu bạc. Nhịp thở của rối loạn, ngực phập phồng lên xuống với những nhịp chẳng đều.

      Nhược Nhất chỉ thấy xót xa, làm sao vậy? Lúc nãy chẳng phải vẫn bình thường sao? Trước đây dù bị thương nặng như thế nào cũng thấy yếu ớt nhường này. kìm được giơ tay, định lau mồ hôi mặt Thương Tiêu, nhưng Tử Đàn nhanh tay hơn, nàng ta lấy khăn ướt giặt sạch thấm mồ hôi mặt .

      Bàn tay của Nhược Nhất như đông cứng trung rồi lại lặng lẽ rụt về. Bàn tay kia bị Thương Tiêu nắm chặt khó chịu như bị lửa thiêu.

      Tử Đàn khẽ liếc mắt, nhìn thấy hành động này của Nhược Nhất, khóe miệng nàng ta nhếch lên khó hiểu. “Vừa mới tỉnh dậy gây ra động tĩnh như vậy, khó chịu là đáng đời”. Tử Đàn ra sức bóp mũi Thương Tiêu. Lau mồ hôi cho xong, nàng ta ném khăn vào chậu nước bên cạnh, nhón tay , cây kim mảnh như lông tơ xuất , thèm chớp mắt nàng ta cắm cây kim ấy lên đỉnh đầu của Thương Tiêu. Cứ như vậy, liên tục cắm mấy chục cây kim, trong thoáng chốc đầu Thương Tiêu chi chít những cây kim trong suốt. Giống như con nhím, con nhím xinh đẹp.

      Nhược Nhất ngây người đứng đó, có cách nào chạy trốn phải cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân, vì thế nhìn Tử Đàn thân mật với , châm kim cho , đắp chăn cho , ngay cả ho cũng dám ho.

      “Nhược Nhất nương cần để tâm. Có lẽ Tiêu Nhi mới tỉnh, ký ức còn có chút hỗn loạn, chứ phải là quên những chuyện này. Ta châm kim cho Tiêu Nhi, sau khi tỉnh dậy nhớ lại chuyện trước đây”. Trước khi rời , dường như Tử Đàn mới nhớ ra tồn tại của Nhược Nhất, nàng ta mỉm cười : “Nhược Nhất nương, ta có việc, nương có thể giúp ta trông chừng Tiêu Nhi được ? Nếu như những cây kim này biến mất mà Tiêu Nhi vẫn chưa tỉnh, vậy phiền phức đấy, nương phải giúp ta cho Tiêu Nhi vài bạt tai”. cho Nhược Nhất cơ hội từ chối, nàng ta liền vén rèm bước ra ngoài.

      Giúp ngươi đánh Thương Tiêu? Ta có tư cách gì? Nhược Nhất mỉm cười tự giễu. ngây người nhìn Thương Tiêu lúc lâu rồi mới ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt chịu kiểm soát lại quay sang nhìn bàn tay vẫn nắm chặt tay .

      Bỗng nhiên nhớ lại những ngày tháng cùng dạo chơi trước đây, chỉ có hai người họ…

      *

      “Tiêu hồ ly… Này! Thương Tiêu! Đợi , Thương đại hiệp, chờ chút!”. Nhan Nhược Nhất lảo đạo chạy lên trước mặt Thương Tiêu, túm lấy cổ áo của , sững lại lúc, chợt nhớ bản thân hoàn toàn có ưu thế chiều cao nên lại hậm hực buông tay, quay sang túm chặt vạt áo , bĩu môi ai oán: “Chàng cần ta nữa sao? Chàng vừa lành vết thương là muốn vứt bỏ người vợ tào khang[​IMG] sao?”.

      Thương Tiêu nhướng mày, vung tay áo, gạt tay của Nhược Nhất ra rồi tỏ vẻ hứng thú : “Ta bị thương nhưng mù mắt. Tào khang nhìn thấy rồi, còn vợ, ở đâu?”.

      Nhược Nhất nghiến răng kìm nén ý muốn đánh người, hít hơi sâu để bình tĩnh lại, sau đó oán thầm, đây là hồ ly sao? Đây là hồ ly biến tướng tới mức độ nào? Miệng lưỡi độc địa tới mức vũ khí sinh học còn phải chịu thua! Điều chỉnh tâm trạng xong, Nhược Nhất dựa theo nguyên tắc “người biết xấu hổ thiên hạ vô địch”, lại lần nữa túm chặt lấy bàn tay của Thương Tiêu: “Mặc kệ! Tóm lại chàng phải có trách nhiệm với ta. Trước đây ta cứu chàng lúc chàng bị đánh cho nguyên hình…”.

      “Sau đó chẳng phải nàng luôn muốn chạy trốn sao?”. Thương Tiêu nhướng mày.

      [​IMG] Tào khang (tao khang): người vợ lấy từ lúc còn nghèo khó, ngoài ra , ngoài ra còn chỉ những thứ vô dụng, bị bỏ .

      “Ta hầu hạ chàng, sắc thuốc cho chàng, đắp thuốc cho chàng, chải lông tắm rửa cho chàng…”. Nhược Nhất bắt đầu bấm ngón tay kể lể.

      “Bao gồm hạ độc vào thuốc, bỏ muối vào nước nữa hả?”. tỏ vẻ tức giận nhưng khóe môi giấu nổi nụ cười.

      “… Đó là để khử trùng tiêu độc… Đây phải trọng điểm, trọng điểm là, chàng, chàng nhìn thấy cảnh tượng… ‘xuất thủy phù dung’ mảnh vải che thân của ta”. nghiến răng nghiến lợi sau đó làm vẻ e thẹn.

      “Phù dung…”. Khóe miệng Thương Tiêu giật giật.

      “Hơn nữa, chẳng phải chàng cũng suốt ngày mặc quần áo lại lại trước mặt ta sao? Đừng có mà thừa nhận! Lúc là hồ ly chàng hề mặc quần áo”.

      “…”.

      “Vì thế, chúng ta cũng ở bên nhau lâu như vậy rồi, cũng cùng chung hoạn nạn rồi, lại còn ‘xích thành tương kiến[​IMG]’ rồi, dù sao chàng đừng hòng bỏ rơi ta, ta quyết theo chàng rồi!”.

      Sau hồi im lặng, Thương Tiêu nhìn Nhược Nhất chằm chằm, thần sắc trong đôi mắt tím khó có thể đoán biết. Tim Nhược Nhất đập thình thịch, chỉ sợ Thương Tiêu vung tay bỏ rơi mình rồi chuồn nên càng nắm chặt tay . Mười ngón tay đan chặt vào nhau. Nhưng lần này, Thương Tiêu giật

      [​IMG] Mối quan hệ thân thiết, chân thành, có bất cứ điều gì giấu giếm đối phương. Nhưng ở đây, ý Nhược Nhất muốn là hai người từng có những lúc mảnh vải che thân khi ở trước mặt đối phương.tay ra. nhìn nàng, ánh sáng chuyển động trong đôi mắt tím: “Vì sao theo ta?”.

      Nhược Nhất trợn mắt nhìn , có chút kích động: “Điều tất yếu mà!”. chỉ ngón trỏ về phía trước, “Khu rừng mênh mông vô tận như thế này, chàng muốn nữ tử yếu ớt đủ sức trói gà như ta mình ra ngoài sao? Chàng muốn xem trực tiếp trường ‘bạch cốt của con người cố sức bò ra khỏi biển cây ma như thế nào’ sao?”.

      “Ha ha…”.

      *

      Đến tận bây giờ Nhược Nhất vẫn nhớ bộ dạng phì cười của Thương Tiêu khi ấy, nỗi đơn trong bất lực, khiến mềm lòng tới mức gần như muốn với : Là chị đây thích ngươi. Nhưng cuối cùng , sau này cũng .

      Nếu có là cái lạnh giá thấu xương đường lên đỉnh U Đô sơn; là từng giọt máu tươi lặng lẽ chảy trong động Hàn Ngọc; là chờ đợi gần như tuyệt vọng trước khi nhảy xuống vách núi; là hai năm qua, “quá khứ” ngày đêm giày vò ; và cả khi nhảy xuống vực, bàn tay bị gạt bỏ trong tuyệt vọng.

      Thương Tiêu, chàng nợ ta nhiều như vậy, nhưng vì sao ta vẫn thể nào hận chàng? Thu lại tâm tư, Nhược Nhất rời mắt, kiểm tra ngân châm đỉnh đầu Thương Tiêu phát những cây ngân châm này từ từ biến mất. Còn Thương Tiêu có vẻ gì sắp tỉnh lại.

      Nhược Nhất nhớ tới lời Tử Đàn trước khi rời , trong lòng kinh sợ, vội vàng cất tiếng: “Tử Đàn tiểu thư! Tử Đàn tiểu thư! Này! Bên ngoài có ai ?”.

      Xung quanh vô cùng tĩnh mịch.

      Nhược Nhất lo lắng tới mức muốn lao ra ngoài, nhưng Thương Tiêu vẫn cầm tay rời. cau mày, trợn mắt nhìn Thương Tiêu. Người nằm kia lúc nào cũng bướng bỉnh như thế, cậy vào lớn mạnh của bản thân mà luôn luôn bướng bỉnh bắt cả thế giới đều phải quay quanh mình, điên đảo vì mình.

      Thấy ngân châm từ từ biến mất, Nhược Nhất hận tới nỗi mím chặt môi. Đúng là, đúng là… Tức chết được! vung tay, tát “bốp” vào mặt Thương Tiêu. Tiếng kêu vang tới mức khiến cũng giật nảy mình. Nhưng, rất !

      Hai năm trước, bên ngoài động Hàn Ngọc, nếu ra ngoài, nếu nhảy xuống, có lẽ làm như thế. Cho cái bạt tai đau, sau đó chửi trận tơi bời. Dựa vào cái gì mà bắt phải hy sinh, dựa vào cái gì mà khiến đau lòng, dựa vào cái gì mà khiến phải khổ sở như vậy, dựa vào cái gì mà vĩnh viễn thể từ bỏ .

      Nhược Nhất nhìn Thương Tiêu, để mặc cho nước mắt lăn dài mặt, nhìn Thương Tiêu từ từ mở mắt, nhìn Thương Tiêu từ từ hướng mắt nhìn mình, nhìn đôi mắt thủy tinh tím của bừng sáng, sau đó lấp lánh lung linh.

      Nhược Nhất nhếch mép, mỉm cười: “Tỉnh rồi?”. thể giấu được mũi nằng nặng, “Vừa hay để chàng nhìn , cảm nhận hơn”.

      “Bốp!”. giải thích lời nào, để mặc cho nước mắt chảy xuống như thác đổ. Mặt của Thương Tiêu bị đánh tới mức lệch sang bên, khi quay đầu lại, đôi mắt tím in bóng hình của dần dần tích tụ cơn bão táp.

      Hai người im lặng nhìn nhau mấy giây.

      biết là cảm thấy bản thân khóc lóc làm tổn hại rất lớn tới sĩ khí hay vì đánh lén người bị thương mà cảm thấy xấu hổ, Nhược Nhất đảo mắt, đứng dậy định chạy trốn. Nhưng ngờ tay của vẫn bị Thương Tiêu nắm chặt, người chạy người kéo, Nhược Nhất ngã nhào xuống đất. Thương Tiêu thấy Nhan Nhược Nhất định bỏ chạy, vội vàng đứng dậy muốn chặn đường, cũng quên rằng mình vẫn nắm tay . Nhược Nhất bị ngã, Thương Tiêu cũng ngã theo.

      Nhược Nhất nện lưng xuống đất, chấn động tới phổi, khiến cổ họng ngưa ngứa, kìm được ho mấy tiếng. Thương Tiêu đè lên người Nhược Nhất, mái tóc dài màu bạc xòa xuống tai , giống như bức bình phong, ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài.

      thấy Nhược Nhất ho, ánh mắt sầm xuống, đưa tay vuốt ve cổ họng của , ngón tay tích tụ luồng khí mát lạnh, dần dần truyền vào cơ thể . lúc sau, Nhược Nhất liền cảm thấy cảm giác ngứa rát như thiêu đốt trong cổ họng dần dần biến mất. say đắm ngắm nhìn khuôn mặt của Thương Tiêu, trong lòng vừa cảm động, vừa bi ai. Thương Tiêu, chàng có biết, dịu dàng của chàng đối với ta mà chính là sát thủ hoàn mỹ nhất.

      Hơi thở phả lên mặt đối phương, khí thân mật và gượng gạo cùng lúc lan tỏa khắp quân trướng. khí như thế cứ kéo dài mãi tới khi Thương Tiêu rụt tay lại. Nhược Nhất quay đầu rời ánh mắt hướng khác, “Đứng dậy”. hít vào, ngữ khí rất tức giận. Kẻ đè người vẫn tiếng nào.

      Nhược Nhất tức giận: “Ta bảo chàng lui ra! Bị điếc à!”.

      “Hứ”. cười khẩy.

      Nhược Nhất gầm lên: “Chàng cho ta lau mũi, ta lau nó lên mặt chàng!”.

      “…”. im lặng lúc, hừ lạnh tiếng: “Nhan Nhược Nhất, nếu nàng có cái gan đó”.
      B.Cat thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 10

      Nghe thấy ngữ khí thân quen ấy, Nhược Nhất sững người, biết rằng nhất định nhớ ra rồi.

      vân mặt và dấu vết ấn đường mờ . Thương Tiêu vẫn là Thương Tiêu ngày trước. Nếu là ngày trước, Nhược Nhất nghe thấy những lời như vậy, chắc chắn lau nước mũi lên người , sau đó với vẻ thách thức: “Chàng nghĩ ta có cái gan ấy !”.

      Nhưng ngày trước, rốt cuộc chỉ là ngày trước.

      Sắc mặt giận dữ tan , dần dần để lộ vẻ buồn bã, Nhược Nhất hướng mắt nhìn ra xa, nhìn ra thế giới bị ngăn cách bởi mái tóc của , bằng thanh mà ngay cả bản thân cũng nghe : “Đúng vậy, ta có cái gan ấy”.

      Thương Tiêu sững người, vẫn chưa gì, bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ ở ngoài trướng, hai người lập tức sực tỉnh.

      Thương Tiêu thản nhiên đứng dậy, thần sắc bình tĩnh nhưng khóe môi mím chặt thoáng lộ vẻ vừa lòng: “Vào ”.

      “Tội lỗi tội lỗi, phá rối nhã hứng của hai vị”.

      Nhược Nhất ổn định lại tâm trạng, đứng dậy phủi quần áo. Bỗng thấy khóe mắt nóng lên, người áo đỏ như lửa đứng trong trướng. Chiếc áo bào chói mắt, cổ áo, tay áo đều nạm viền vàng, vạt dưới được thêu chín cái đuôi vàng lấp lánh. So với bộ quần áo lấp lánh chói sáng ấy, điều khiến người ta kinh ngạc hơn chính là dung nhan đẹp đẽ vô cùng của người mặc nó - có đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách, đôi môi mỏng màu hồng đào. Khóe miệng khẽ nhếch lên là toát ra sức mê hoặc dị.

      Nhược Nhất ngây người nhìn. Thế giới này còn có nam tử đẹp đến vậy sao. Quả nhiên, tất cả mọi thứ ở Cửu Châu đều là những thứ mà trí tưởng tượng của thể chạm tới được.

      Thương Tiêu thấy người đến, khẽ nhíu mày, vẫn chưa mở miệng hỏi người đó hành lễ với Thương Tiêu rồi lại thong thả : “Nhan nương, lâu gặp, nương còn nhớ ta chứ?”.

      “A…”. Nhược Nhất có chút khó xử, bởi vì trong ký ức của chưa từng xuất nam tử tuyệt mỹ như thế này.

      “Chắc là nương quên rồi, nhưng sao cả, có người nào nhớ được chuyện xảy ra hai trăm năm trước chứ?”. đặc biệt nhấn mạnh chữ “người”. Nhược Nhất sững sờ, bất giác nhìn về phía Thương Tiêu. Thương Tiêu cũng nhìn , thể đọc được ý trong đôi mắt màu tím ấy. Nhược Nhất cúi đầu, gượng cười. Hơ, biết thế nào đây? với ư? tin. Vốn dĩ, niềm tin giữa họ vô cùng ít ỏi.

      Im lặng hồi, cuối cùng người phá vỡ im lặng là Thương Tiêu: “Cửu Diệm, nàng ấy lực”.

      Cửu Diệm mỉm cười: “Vậy sao, vậy …”. Thoắt cái, Cửu Diệm đứng trước mặt Nhược Nhất, chưa kịp ngạc nhiên, bàn tay đẹp đẽ nâng đầu lên, “ nương học được cách trường sinh bất lão như thế nào?”.

      Nhược Nhất cau mày, vô cùng căm ghét tư thế dâm tà này, quay đầu gạt tay ra, lùi lại mấy bước, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của Cửu Diệm và : “Cho dù ngươi có tin hay , ta chỉ là người bình thường, lực, cũng biết trường sinh bất lão”.

      Cửu Diệm nhướng mày, dường như bị thái độ của khơi dậy hứng thú, liếc mắt nhìn Thương Tiêu, thấy có ý ngăn cản, Cửu Diệm cười: “Hiển nhiên, điều này thể thuyết phục ta. Hoặc là, ta nên hỏi nương câu khác. Nhan nương, hai trăm năm trước, nương đâu?”.

      Im lặng.

      Trong yên lặng, Nhược Nhất có thể nghe thấy rất hơi thở của mình.

      đâu? Những cảnh tượng hỗn loạn trong ký ức lướt qua trước mắt giống như ma quỷ. hít thở sâu, ép bản thân bình tĩnh lại, quay sang nhìn Thương Tiêu, khẽ : “Ta thấy buồn chán, muốn về, vì thế rời khỏi đây, chỉ đơn giản vậy thôi”.

      Lời vừa dứt, sắc mặt của Thương Tiêu đổi, nhưng dấu ấn nơi ấn đường bỗng nhiên xuất , thoắt thoắt dưới làn da. Nhiệt độ trong khí như giảm mạnh, luồng hàn khí dữ dội lướt qua mặt Nhược Nhất, sắc đỏ tươi lập tức hiển khuôn mặt có phần nhợt nhạt của .

      Nhược Nhất lau, để mặc cho máu tươi lướt qua mặt mình, trông như những giọt nước mắt. và Thương Tiêu cứ nhìn nhau chút biểu cảm như vậy. khí trong trướng dần dần chùng xuống, gió lại nổi lên, tiếng ồn ào ngoài trướng vang lên, tiếng hô hào bất an của quân sĩ và tiếng ngựa hý xuyên qua tấm bạt dày truyền vào tiếng được tiếng mất.

      lúc sau, chỉ nghe thấy nữ tử kêu lên kinh ngạc ở bên ngoài, rèm cửa bị lật ra. Võ La xông vào, vừa nhìn thấy khí bên trong, nàng lời, giáng chưởng vào ngực của Cửu Diệm, tức giận : “Ngươi chỉ giỏi gây phiền phức!”.

      Cửu Diệm bị đánh ngã sang bên, chiếc áo bào hoa lệ dính đầy bụi đất, có chút ấm ức.

      lếch thếch đứng dậy, bĩu môi làm ra vẻ đáng thương giải thích: “Ta chỉ muốn hỏi cho ràng mà thôi, Tiểu Võ La sao phải giận dữ như vậy”.

      Võ La thèm bận tâm tới , đến bên cạnh Nhược Nhất, khẽ : “Biểu ca bị trọng thương, A Nhan”.

      Nhược Nhất cúi xuống, gật đầu, cuối cùng vẫn chịu thua. Mặc cho Võ La kéo mình ra ngoài, trong lòng lại cảm thấy có chút nực cười. Giận cái gì cơ chứ. Chàng có tư cách gì để tức giận? Vì sao lại tỏ vẻ bị tổn thương, lại còn để lộ ánh mắt như vậy…

      “Sao?”. Giọng lạnh lùng tựa băng tuyết của Thương Tiêu khẽ vang lên, “Lại định từ mà biệt à?”.

      Võ La liền dừng bước, quay đầu nhìn Thương Tiêu, mỉm cười khó xử: “Biểu ca, Tử Đàn tỷ tỷ bảo muội…”.

      Thương Tiêu khẽ quắc mắt, Võ La tự động ngậm miệng, lập tức buông tay Nhược Nhất, lôi Cửu Diệm hào hứng trốn bên cạnh xem kịch hay ra ngoài, cao giọng : “Vậy muội gọi Tử Đàn tỷ tỷ tới xem vết thương cho huynh”. Sau đó thấy bóng dáng nàng đâu nữa.

      Trong trướng chỉ còn lại hai người. Ánh mắt của Thương Tiêu chăm chú nhìn khuôn mặt Nhược Nhất, biết nghĩ gì, khóe miệng mím chặt. Nhược Nhất suy ngẫm ý nghĩa của từ “ từ mà biệt”, sau đó cười khẩy. Lúc ấy, nếu bỏ trước khi hắc đại hiệp xuất , vậy hôm nay, đối diện với lời chất vấn của Thương Tiêu, chỉ có thể e dè thận trọng. Nhưng…

      từ mà biệt sao? Cho dù ta bị trói tới từ biệt chàng, chẳng phải vẫn là ‘ từ mà biệt’ sao?”.

      Thương Tiêu tái mặt, gì.

      Nhược Nhất cười rất vô tội: “Sao, còn gì để nữa à?”. Vừa quay , Nhược Nhất định bị người đứng sau túm chặt cánh tay. Nhược Nhất quay đầu trợn mắt với , nhưng trong lòng lại nhói đau. Nếu… nếu đỉnh Hàn Ngọc, chàng nắm tay ta chặt như thế này tốt biết bao.

      “Buông tay ra!”.

      thể được”. Ba từ đầy khí phách, ràng là ngang ngược tới mức đáng hận, nhưng lại khiến Nhược Nhất thấy sống mũi cay cay.

      “Thương Tiêu”. Nhược Nhất cúi đầu, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của , “Rốt cuộc chàng muốn thế nào?”.

      “… được ”.

      “Lý do?”. Nhược Nhất hỏi cách thấp hèn, Nhan Nhược Nhất trước đây ở bên cạnh Thương Tiêu, bởi vì thích , thích tới mức có thể vứt bỏ cả trái đất. Còn Nhan Nhược Nhất bây giờ thể thích Thương Tiêu được nữa, bởi vì từng vì người con khác mà vứt bỏ . Bây giờ thể ở lại bên cạnh , còn cách nào… chỉ sợ lại bị vứt bỏ lần nữa.

      có lý do”. Thương Tiêu mím chặt môi, gượng gạo .

      Nhược Nhất cười lạnh lùng: “Vậy ta cũng có lý do gì để ở lại”.

      Bàn tay siết chặt, dường như muốn bẻ gãy xương của . Dường như Thương Tiêu hận đến cùng cực: “Nếu như vậy hà tất phải quay lại? Vì sao biết mất hoàn toàn! Nàng có biết xuất của nàng mang lại bao nhiêu phiền phức và rối rắm ! Nàng có biết nàng khiến người ta hận tới thấu xương như thế nào ! Vì sao lại bắt ta phải gặp lại nàng…”.

      thể , những lời sắc bén này khiến Nhược Nhất tổn thương. ngẩng đầu, nỗi đau đớn trong đôi mắt khó có thể giấu giếm. Sau khi bị tổn thương đáp trả lại cách lý trí: “Chàng dựa vào cái gì mà chắc chắn là ta cam tâm tình nguyện quay lại? Sao chàng biết được ta muốn biến mất hoàn toàn! Ta cũng vô cùng căm hận những phiền phức và rối rắm mà chàng mang tới cho ta!”.

      Nhược Nhất : “Điều mà ta hối hận nhất chính là gặp chàng, tất cả mọi thứ thuộc về chàng… Ta tình nguyện từ nay về sau, vĩnh viễn bao giờ gặp lại. Tốt nhất là ngay cả ký ức cũng biến mất sạch sành sanh!”.

      Từng câu, từng chữ khiến sắc mặt của Thương Tiêu càng thêm nhợt nhạt. cố kìm nén huyết khí cuộn dâng trong lồng ngực, bóp chặt hai tay của Nhược Nhất, trói buộc , luồng khí ấm nóng khẽ phả bên tai , lời chứa cảm xúc biết là tức giận hay tuyệt vọng: “Vậy , ta xem xem nàng muốn rời như thế nào!”. rồi, mở miệng cắn vào chỗ cách hai tấc sau tai Nhược Nhất.

      Nhược Nhất kêu lên tiếng, trong đầu nhanh chóng lướt qua ba chữ “Quỷ hút máu” màu vàng lấp lánh. còn chưa kịp phản ứng, thấy luồng khí lạnh băng từ từ chảy vào người, luồn lách khắp nơi trong cơ thể, cuối cùng ngưng tụ ở chỗ môi Thương Tiêu chạm vào.

      Thương Tiêu buông Nhược Nhất ra, bàn tay khẽ vuốt ve chỗ mà vừa cắn, hoa văn màu đen thoắt thoắt . khẽ nhíu mày, vẻ an tâm, bi thương, mơ hồ đều hội tụ trong thần sắc phức tạp của . “Cho dù nuốt nàng vào bụng, ta… ai… cầm…”. Chàng lẩm nhẩm, Nhược Nhất nghe những lời tiếp theo, nhưng bất chợt hồi tỉnh.

      nghiến răng, dùng hết sức bình sinh đẩy Thương Tiêu cái. Điều đáng ngạc nhiên là Thương Tiêu bị đẩy vài bước. Nhược Nhất sờ gáy mình, cảm giác lành lạnh miên man dứt. kinh ngạc trợn mắt nhìn Thương Tiêu, trong lòng lạnh buốt. Mấy tiếng “nuốt nàng vào bụng” khiến Nhược Nhất lạnh tới thấu xương. Nếu là người đàn ông khác với Nhược Nhất mấy từ này, chắc chắn thèm bận tâm, nhưng Thương Tiêu…

      “Khốn… khốn kiếp!”. Hoảng loạn ném lại câu đó, Nhược Nhất do dự dù chỉ giây, quay người lao ra khỏi doanh trướng.

      Thực ra, nếu Nhược Nhất ở lại thêm giây nữa thôi nhìn thấy nụ cười gượng trong đôi mắt của Thương Tiêu và máu tươi thể kìm nén được nữa, chảy ra khóe môi . Thương Tiêu ấn ngực, dựa vào giường từ từ ngồi xuống, ho vài tiếng. Bỗng nhiên trong lòng có chút bực bội: Nàng biết “thủ hạ lưu tình”[​IMG] sao? Chắc là nàng biết. Nếu nàng ra những lời như thế:

      “Sao chàng biết được ta muốn biến mất hoàn toàn! Ta cũng vô cùng căm hận những phiền phức và rối rắm mà chàng mang tới cho ta!

      Điều mà ta hối hận nhất chính là gặp chàng, tất cả mọi thứ thuộc về chàng…

      Ta tình nguyện từ nay về sau, vĩnh viễn bao giờ gặp lại. Tốt nhất là ngay cả ký ức cũng biến mất sạch sành sanh!”.

      [​IMG] Nương tình khi ra tay.

      Ngay cả ký ức cũng giữ lại chút nào sao? là khó nghe tới mức khiến thể chịu nổi nếu phải nghe thêm lần nào nữa. khẽ điều chỉnh lại hơi thở, sắp xếp sức mạnh hỗn độn trong cơ thể. Khi mở mắt, trong đôi mắt màu tím gột sạch tất cả cảm xúc, búng ngón tay, sau lưng lập tức xuất làn khói đen.

      “Diêu Hoàng, gọi Tử Đàn và Võ La tới đây”. trầm tư lúc, “Cả Cửu Diệm nữa”.

      “Vâng”. Sau câu trả lời ngắn gọn, lọn tóc màu bạc bên tai Thương Tiêu khẽ động, bóng đen như mộng như ảo lướt qua.

      Cửu Châu hai trăm năm sau ư? Ta muốn xem xem rốt cuộc nó có thể biến thành dáng vẻ như thế nào.
      Hale205B.Cat thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 11

      Chạy ra khỏi doanh trướng, cảnh tượng bên ngoài hỗn loạn tới mức khiến Nhược Nhất hơi kinh ngạc.

      Lều trại và chiến xa vẫn còn nguyên vẹn khi tới lúc này giống như bị gió bão thổi qua, bừa bãi đổ sập nền đất, có binh sĩ vẫn còn hoảng hốt, có binh sĩ bận rộn làm cho chiến mã bình tĩnh lại, có binh sĩ nhanh chóng thu xếp mớ hỗn độn ngổn ngang mặt đất. Ngoài tiếng ngựa hí và tiếng bước chân lạo xạo, mọi người yên lặng làm công việc của mình, ánh mắt tò mò thăm dò chủ trướng.

      Thấy Nhược Nhất chạy ra ngoài, tất cả đều sững người, ánh mắt dò xét càng phát sáng. Lúc này Nhược Nhất đâu còn tâm trạng để ý tới ánh mắt của người khác, cúi đầu, nhắm mắt lảo đảo chạy ra ngoài. cũng biết bây giờ mình phải đâu. Tất cả mọi thứ có ở thế giới này gần như đều tồn tại nhờ Thương Tiêu. có Thương Tiêu, chốn dung thân của ở đâu?

      Muốn gặp , điên cuồng muốn gặp , nhưng khi gặp lại biết phải làm thế nào. Trải qua nỗi tuyệt vọng trong quá khứ, nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối diện với ? Cho dù dùng vẻ mặt nào, Nhược Nhất đều cảm thấy mình tự sỉ nhục mình. Ngươi nhìn , người ta vứt bỏ ngươi như thế nào, quay lại của ngươi chỉ có thể mang lại phiền nhiễu cho họ mà thôi. Nhan Nhược Nhất, ngươi có thể đừng sống cách khiến người ta phỉ nhổ như thế nữa được

      biết chạy đến chỗ nào, Nhược Nhất thể nhấc chân lên được nữa. ngồi dựa vào gốc cây, ngây người nhìn trời xanh mây trắng, đến tận khi bầu trời lấp lánh ánh sao. Sau lưng là tiếng bước chân lạo xạo, Nhược Nhất ngoảnh đầu, người đó tới bên cạnh, từ từ ngồi xuống, cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

      “Tối nay là tịch nguyệt”.

      Cửu Châu có hai mặt trăng, khi hồng nguyệt và lam nguyệt cùng tròn gọi là hỷ nguyệt, thích hợp dựng vợ gả chồng. Nhược Nhất nhảy xuống U Đô sơn đúng vào thời điểm hỷ nguyệt. Còn lúc cùng có cả hồng nguyệt và lam nguyệt được gọi là tịch nguyệt, phù hợp làm tang, lo ma chay. Nhược Nhất gặp lại Thương Tiêu vào ngày hôm nay. Xem ra, ông trời rất ủng hộ họ. Nhược Nhất mỉm cười chua chát. đưa tay nhổ ngọn cỏ dại, vừa nghịch vừa khàn giọng hỏi: “Tử Đàn tiểu thư tìm ta có chuyện gì?”.

      có chuyện gì thể tìm nương được sao?”.

      “Giao tình giữa ta và tiểu thư tốt tới mức đó”. Nhược Nhất vốn phải là người gay gắt, bởi vì tính chất nghề nghiệp cầu phải tiếp xúc với đủ loại người, khách hàng cũng có đủ loại cầu cổ quái. cần phải học được cách dùng khéo léo đưa đẩy để ngụy trang bản thân.

      Nhưng ở trước mặt Tử Đàn, Nhược Nhất khéo léo được như thường ngày. giống như con nhím bị xâm chiếm lãnh địa, chỉ muốn dựng toàn bộ gai nhọn người lên để đẩy lùi kẻ địch. Bởi vì biết, kẻ địch lớn mạnh này chỉ cần dùng câu hoặc động tác là có thể dễ dàng đâm thủng cái bụng mềm yếu của khiến chảy máu. Giống như hôm nay, nàng ta lau mồ hôi cho Thương Tiêu, những lời thân mật, tự nhiên mà hề giả tạo, dường như trước đây nàng ta làm hàng trăm hàng vạn lần vậy… Nhược Nhất bây giờ sợ nhất là Tử Đàn nhắc tới Thương Tiêu. Như thế khiến có cảm giác thất bại, bị vứt bỏ nhưng lại biết làm thế nào.

      “Sau nhiều năm từ biệt, Nhược Nhất trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều”. Tử Đàn thở dài tiếng, trong lời giấu nổi vẻ thương cảm.

      Nhược Nhất sững người, câu này nghe như trước đây họ vô cùng thân thiết. Nhưng nếu suy xét kỹ ra, và Tử Đàn thực tiếp xúc với nhau chỉ đúng lần khi nàng ta tỉnh lại. “Tử Đàn tiểu thư, có gì cứ…”.

      “Haizzz”. Tử Đàn đưa tay ngắt lời Nhược Nhất, “Bây giờ mọi người đều gọi ta là Hàn Ngọc chủ”.

      Hàn Ngọc chủ, Hàn Ngọc chủ, nếu coi tộc là quốc gia, Hàn Ngọc chủ có lẽ được coi là tể tướng của quốc gia này. Trước đây Nhược Nhất cứ cảm thấy kỳ lạ, chức vị quan trọng như vậy, vì sao lại để trống. Bây giờ cuối cùng hiểu. Đây chỉ là bằng chứng cho thấy Thương Tiêu luôn chờ nàng ta tỉnh lại.

      “Ha”. Nhược Nhất khẽ nhếch mép. ra ngươi đến để ra oai. Nhưng đâu cần như vậy, Nhược Nhất có hèn kém tới mức nào vẫn còn biết thân biết phận. “Là ta thất lễ, Hàn Ngọc chủ đại nhân, đêm khuya rồi, ta muốn nghỉ…”.

      Nhưng, đêm khuya rồi, Nhược Nhất nên nghỉ ở đâu đây? Trước đây có thể hống hách bá chiếm quân doanh của tộc, còn bây giờ thể làm thế được nữa. Nhược Nhất sững người nhìn về phía trước, cảm giác trống trải trong lòng càng thêm mãnh liệt.

      đơn mình… Tử Đàn nhìn rất biểu cảm của Nhược Nhất, biết nàng ta nghĩ gì, đôi mắt linh động lấp lánh dưới ánh trăng, vô cùng xinh đẹp.

      “Bộ dạng của Tiêu Nhi hôm nay nương thấy rồi chứ?”. Đột nhiên Tử Đàn mở miệng, ngắt dòng suy tư của Nhược Nhất.

      Nhược Nhất định thần, nhớ lại hôm nay nhìn thấy Thương Tiêu với đầy vân quái dị mặt, trong lòng biết trào dâng thứ cảm giác gì. im lặng gật đầu, nghe Tử Đàn tiếp, “Ma quỷ là bất tử bất diệt, Tiêu Nhi bị ta và tám vị trưởng lão hiệp lực phong ấn trong huyền băng vạn niên, vốn là muốn Tiêu Nhi mãi mãi bị giam cầm trong đó, nhưng ngờ chưa tới hai trăm năm, Tiêu Nhi phá băng ra ngoài”.

      Chàng bị Tử Đàn và các trưởng lão của U Đô hiệp lực phong ấn! Lòng trung thành của tám vị trưởng lão, Nhược Nhất từng được chứng kiến. Ban đầu khi mới lên U Đô, chỉ lớn tiếng vài câu với Thương Tiêu, liền bị đánh ngất. Vậy mà khi ấy họ lại chịu phong ấn Thương Tiêu… Rốt cuộc Thương Tiêu nhập ma tới mức độ như thế nào.

      “Càng ngờ sau khi tỉnh lại ngay cả hình dáng con người Tiêu Nhi cũng thể duy trì được, mạch chạy ra tiền tuyến. Nhược Nhất, nương xem vì sao lại thế?”.

      “Ta…”. Lòng Nhược Nhất khẽ lay động thoáng rồi lại nhớ tới những lời hôm nay Thương Tiêu với mình, trong lòng khỏi chua xót, “Ta làm sao mà biết được”.

      huyền băng vạn niên tích tụ lực cả đời của tám vị trưởng lão, những phong ấn ấy giống như dây leo mọc đầy gai nhọn cắm vào người Thương Tiêu, chỉ cần Thương Tiêu động đậy là lập tức bị thống tâm động cốt. Lúc ấy ta vẫn chưa về U Đô, nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Nhi vùng vẫy trong băng… Về sau chỉ nhìn thấy mảnh băng vụn vỡ sau khi Tiêu Nhi phá phong ấn. Nhược Nhất có biết rằng hàn khí của những vụn băng ấy bây giờ khiến cả U Đô sơn phủ đầy sương tuyết”. Tử Đàn ngừng lát, mỉm cười nhìn Nhược Nhất. “Ta thực tình rất tò mò, rốt cuộc chuyện gì xảy ra mà khiến Tiêu Nhi bất chấp tất cả, phá vỡ phong ấn. ra…”.

      Lời nửa chừng này quả thực khiến người ta tưởng tượng xa vời. Nhược Nhất nắm chặt ngón tay. ra cái gì? ra là vì sao? Đùa cái gì vậy, nếu Thương Tiêu để tâm tới như vậy, hai trăm năm trước hà tất phải ép cứu Tử Đàn? Ở cửa động Hàn Ngọc, vì sao tới khi chết cũng mở cửa động?

      Im lặng lúc lâu, cuối cùng Nhược Nhất khó nhọc mở miệng hỏi: “Rốt cuộc chàng… nhập ma như thế nào?”.

      “Ai mà biết được, nếu nương tò mò, vì sao tự hỏi”.

      Nhược Nhất gì, cúi đầu nhìn ngón chân mình. Tử Đàn nhìn bầu trời sao, nhớ lại, “Ta chỉ nhớ rất nhiều năm trước, Tiêu Nhi toàn thân sát khí ngồi đài cao trong bạch môn, nhìn phong tuyết cuồng bạo, sau đó bảo ta phong ấn nó lại”. câu trần thuật lạnh lùng nhưng lại khiến Nhược Nhất như nhìn thấy bóng hình độc. Thương Tiêu là người thanh cao kiêu ngạo, vậy mà lại mở miệng bảo người khác phong ấn mình… Nhược Nhất thể tưởng tượng được lúc ấy trong lòng Thương Tiêu có cảm giác như thế nào. Nghĩ lại, Nhược Nhất khẽ kinh sợ, chốn đài cao ấy, Huân Trì ở đó.

      nhắc chuyện xưa nữa”. Tử Đàn giấu thần sắc trong đôi mắt, quay sang nhìn Nhược Nhất rồi cười , “Ta muốn nhờ Nhược Nhất giúp việc, nương có nhận lời ?”.

      Chuyển chủ đề nhanh như vậy, Nhược Nhất thoáng sững sờ. Tử Đàn cũng đợi Nhược Nhất trả lời, giống như đoán chắc rằng nhất định giúp, nàng ta tự : “Sức mạnh phong ấn quá lớn, tuy Tiêu Nhi phá băng ra ngoài, nhưng sức mạnh phong ấn vẫn còn lưu lại ít nhiều trong cơ thể. Hôm nay ta nghe Võ La Tiêu Nhi dùng hai chiêu Thương Thiên Lôi hủy bức tường thành. Nếu là trước đây, chiêu là đủ để san bằng ngọn núi. Hơn nữa, sức mạnh phong ấn có huyền băng để dựa vào, trực tiếp chiến đấu với khí ma sát[​IMG] trong người Tiêu Nhi. Để lâu như vậy, chắc chắn tạo thành tổn hại rất lớn với cơ thể. Ta muốn hóa giải phong ấn cho Tiêu Nhi, nhưng ngặt nỗi tám vị trưởng lão sau khi can kiệt lực vì hạ ấn liền quy . Nếu chỉ dựa vào sức của mình ta, muốn hóa giải phong ấn là hoàn toàn đủ. Bây giờ, chỉ có cách đến Lương sơn xin viên Hóa Hương hoàn, để hóa giải toàn bộ lực phong ấn trong người Tiêu Nhi”.

      Cũng chính là muốn bảo Nhược Nhất tới Lương sơn xin viên linh dược. Nhược Nhất hiểu: “Vì sao muốn ta ”.

      Tử Đàn lắc đầu cười, tỏ vẻ khó xử : “Đừng tưởng rằng tộc thế mạnh, thực ra những uẩn khúc bên trong rất phiền phức. Nếu để người ta biết Tiêu Nhi tỉnh, nhưng lực giảm sút, những tên quái như hổ đói rình mồi kia biết chừng làm chuyện gì bậy bạ. Bây giờ người ta có thể tin tưởng chỉ có vài người. Võ La là đại tướng quân, dĩ nhiên thể được. Hơn nữa ta biết, Nhược Nhất, nương tuyệt đối hại Tiêu Nhi”.

      Tuyệt đối hại Tiêu Nhi.

      Ha, chẳng phải sao. Nhược Nhất nghĩ, Tử Đàn tính chuẩn. Cho dù Thương Tiêu trước đây gì, làm gì , khi liên quan tới tính mạng của , Nhan Nhược Nhất vẫn lao vào như kẻ ngốc… Ai bảo quan tâm .

      [​IMG] Khí ma sát: loại thể khí như sương mù sinh ra khi con người nhập ma, có thể gây ra rối loạn tinh thần, có thể làm giảm tu vi.

      “Được, ta ”.

      “Nhưng ta biết thuật cưỡi mây, rất chậm”.

      hỏi khó khăn, hỏi nguy hiểm, chỉ lo lắng rất chậm, sợ kịp. Ánh mắt Tử Đàn như sâu hơn, nụ cười nơi khóe môi càng lớn, “ sao, tới Lương xa, nhiều nhất là hai tháng có thể quay về. Thời gian này ta giúp Tiêu Nhi điều hòa khí tức. nương theo ta, ta viết thư gửi Lương chủ, tới lúc ấy nhìn thấy thư làm khó nương”.

      *

      Nhược Nhất cầm thư, Tử Đàn sai binh sĩ sắp xếp chỗ ở cho . Nàng ta cười : “Ồ, cách chủ trướng xa, chắc là buổi tối còn có thể nghe thấy tiếng đàn”.

      Nhược Nhất gì, Thương Tiêu thạo chơi đàn, đây có lẽ là trong những sở thích ít ỏi của . Nhược Nhất từng nghe Thương Tiêu đàn suốt đêm bên gối của Tử Đàn, thổ lộ nỗi tương tư, buồn bã vì ly biệt… Kìm nén nỗi chua xót trào dâng trong tim, Nhược Nhất vén màn cửa, rảo bước ra.
      Hale205B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :