1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ta muốn đến Cửu Châu - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn-69c-3PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 67

      Như bị giật mình trước vẻ mặt của Thương Tiêu, Cửu Diệm sững người: “Thương Tiêu, huynh…”.

      Thương Tiêu nhận thấy mặt mình ướt đẫm, ngón tay khẽ lau huyết lệ mặt, để lại những vết mờ mờ. Thần sắc của Thương Tiêu có chút mơ hồ, hiểu vết máu mặt mình từ đâu mà có.

      Cửu Diệm thở dài: “Hai trăm năm trước huynh nhập ma vì tỷ ấy, khiến thiên hạ đại loạn, bây giờ tỷ ấy vì thiên hạ mà mất mạng, đó chính là nhân quả luân hồi”.

      Nhân quả luân hồi? Thương Tiêu sững người, Nhan Nhược Nhất gieo “nhân” như thế nào, nhất thời nhớ được. Trong đầu Thương Tiêu lướt qua dáng vẻ của Nhược Nhất khi nhảy xuống từ đỉnh U Đô sơn hai trăm năm trước và đôi mắt rơi lệ vì cách đây lâu.

      Lúc này…

      Thương Tiêu nhất thời dám nhìn cái đầu dưới đất. lúc biết mặt đất lại rung chuyển dữ dội, trong chớp mắt thân hình của Thương Tiêu cũng lảo đảo như đứng vững. Chỗ mặt đất nứt ra lại đột nhiên đùn lên, cao hơn lần trước rất nhiều. Cửu Diệm quát lớn: “Mau tránh ra”.

      Nhưng Thương Tiêu đứng im bất động. Cửu Diệm đành lao lên trước kéo Thương Tiêu bay lên trung. Khi nhìn xuống dưới, chỉ thấy cái động ấy nứt ra mảnh đất khô cằn hoang vu của Hồ Trủng, liền kinh ngạc : “Đó là… trận?”.

      Hoặc có thể mắt trận khổng lồ. Khi cái động này càng lúc càng lớn phía xa cũng bắn ra sắc máu đỏ sậm. Nếu đoán nhầm, bên ấy có lẽ là hướng của Lương. Ánh sáng nhanh chóng mở rộng, nhanh chóng quét qua Thanh Khâu rồi lại lao về phía xa như muốn quét sạch cả Cửu Châu.

      Mặt trời cũng bị nhuốm màu đỏ như máu. Cửu Diệm có cảm giác thấp thỏm yên, vội nhẩm thần chú tịnh tâm vô số lần mới có thể áp chế được sát khí dâng lên trong lòng.

      nhìn hang động ngừng mở rộng bên dưới, thần sắc trở nên cứng đờ. Huyết trận…

      Trong điển tích thượng cổ có ghi, tập hợp được máu của vạn vật có thể tạo thành huyết trận, huyết trận này có thể làm người chết sống lại, nếu máu thu thập được đủ phong phú, thậm chí còn có thể làm đảo ngược thời gian và gian, đây là phép thuật có thể làm khuynh đảo đất trời. Nhưng vì thuật này khi bắt đầu cần phải sát hại quá nhiều sinh mệnh nên bị chúng thần thượng cổ phong ấn và trở thành thuật cấm kỵ.

      Rốt cuộc kẻ khai triển thuật này muốn làm gì? Cửu Diệm vẫn chưa hết kinh ngạc, trong hang động ấy lại tuôn ra hàng đống cánh tay cẳng chân, bên trong đống hỗn tạp ấy còn có… đầu của Nhan Nhược Nhất? Vì sao lại có nhiều đầu như vậy?

      Cửu Diệm trố mắt nhìn, rồi lại quay sang nhìn Thương Tiêu. mơ màng trong mắt Thương Tiêu biến mất, thần trí của Thương Tiêu cũng tỉnh táo trở lại. Thương Tiêu vội vàng xuống, ánh mắt sắc bén lại nhìn xuống tìm kiếm trong đống cánh tay cẳng chân. Cửu Diệm đương nhiên biết Thương Tiêu tìm kiếm thứ gì, nhưng trước nhiều khuôn mặt giống nhau như vậy phải tìm thế nào đây?

      Như muốn phá tan nghi ngờ của Thương Tiêu, trong hang động tràn ngập màu máu lóe lên tia sáng vàng. Hai mắt Thương Tiêu sáng ngời nhưng vẫn vội xuống dưới. Cửu Diệm ngạc nhiên nhướn mày: “Đúng là có chút bản lĩnh”.

      Cửu Diệm chưa dứt lời, trong đống đầu lâu và tay chân lộn xộn ấy bất chợt bùng ra luồng ánh sáng, khiến máu thịt phía dưới bắn tung tóe, sau đó bóng người phá mọi vật cản xông ra, theo sau còn có con… phượng hoàng! Nhưng hề cảm nhận được sinh khí của con chim phượng hoàng ấy.

      Đúng lúc đó, bên dưới bỗng tràn ngập sát khí, hình bóng màu đỏ khác cũng vội vàng đuổi theo Nhược Nhất, dao găm lóe sáng, chém thẳng vào lưng . Nhược Nhất cảm nhận được nguy hiểm, nhưng lúc này trung, muốn tránh đòn này là thể. Nhược Nhất ngửa đầu nhìn, thấy Cửu Diệm và Thương Tiêu nhưng hề lộ vẻ vui sướng cầu cứu như trước.

      Ánh mắt Thương Tiêu tối sầm, liền lướt tới bên cạnh Nhược Nhất, giơ tay gạt lưỡi dao đâm tới. Thương Tiêu chuyển tay định ôm eo Nhược Nhất nhưng ngờ tay chưa chạm vào quát lớn: “Đừng động vào ta”.

      Thương Tiêu sững người kinh ngạc, nhìn kỹ mới phát toàn thân Nhược Nhất là những vết thương , khóe miệng ngừng chảy máu, nhìn Thương Tiêu bằng ánh mắt đề phòng xa lạ. Nhược Nhất đưa Nguyệt Hoàng xuống đất, như nhìn thấy cánh tay cẳng chân vương vãi khắp nơi, mặc cho máu nhớp nháp vẫn chảy ra làm ướt quần áo của mình lần nữa. xuất của Nhược Nhất làm những đầu lâu ấy xôn xao, rì rầm, dần di chuyển về phía . Những đầu lâu lại gần bị lạnh lùng đập vỡ, dù óc có bắn ra tung tóe cũng làm Nhược Nhất bận tâm.

      Động tác như vậy giống Nhan Nhược Nhất chút nào. Rốt cuộc lúc nãy ở bên dưới xảy ra chuyện gì… cho mọi người quá nhiều thời gian phỏng đoán, hình bóng màu đỏ ấy nhảy lên, lao nhanh về phía Nhược Nhất, giơ lưỡi dao đâm trúng tim Nguyệt Hoàng. Nhược Nhất đương nhiên ngồi im, ánh sáng vàng trong tay bay lên, đỡ lấy nhát đâm ấy. Lưỡi dao tuy khựng lại, nhưng những lưỡi dao găm thân dao vẫn bắn ra khiến người ta kịp né tránh, tất cả đều cắm vào cơ thể Nhược Nhất, dần dần chúng biến mất, máu Nhược Nhất ngừng chảy.

      Ngay cả Cửu Diệm cũng khỏi kinh ngạc, chả trách Nhược Nhất cho Thương Tiêu chạm vào người, trong cơ thể Nhược Nhất bị găm nhiều lưỡi dao như vậy, chỉ cái chạm khẽ cũng khiến đau đớn thấu xương. cho Nhược Nhất thời gian nghỉ ngơi, Hồng Liên lại giơ dao chém xuống.

      Thần ấn giữa hai lông mày của Thương Tiêu lóe lên, ánh mắt đằng đằng sát khí, định động thủ bỗng nghe trung vang lên tràng cười lớn: “Đủ rồi, đủ rồi!”.

      Hồng Liên liền thu dao lùi lại.

      Cửu Diệm và Thương Tiêu đều biến sắc, nhìn về phía bầu trời Lương. Nhược nhất ôm Nguyệt Hoàng lúc này còn hơi thở, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ấy. Chỉ thấy nam tử mặc y phục đỏ rực từ phương xa đạp mây bay tới, bước mười dặm, vạt áo tung bay, thanh thoát như tiên. cao ngạo như Thương Tiêu, mê hoặc như Cửu Diệm, nhưng lại hào hoa phong nhã.

      lướt nhìn mấy người, cuối cùng dừng lại người Nhược Nhất, cười nhạt : “Tiểu nha đầu vất vả rồi”.

      Nhược Nhất nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi gọi tên như muốn ăn tươi nuốt sống: “ Lương chủ!”.

      Lương chủ cười lớn, : “Bây giờ mới biết có tác dụng gì chứ?”. vừa vung tay, Hồng Liên lập tức nhảy lên bên cạnh . “ hoàn toàn nhập ma và trở thành con rối của ta. Huyết trận hoạt động, đại nghiệp của ta sắp thành, cho dù các ngươi thần thông quảng đại thế nào cũng thể làm gì được”.

      Thương Tiêu đâu đợi nhiều lời, thần ấn ở ấn đường sáng quắc, nóng rát, thân hình lao vút lên tấn công. Hồng Liên ở bên bảo vệ Lương chủ, để Thương Tiêu thành công, chiến đấu với Thương Tiêu trung. tranh đấu của thần lực và ma lực quá kịch liệt, chẳng bao lâu sau bầu trời cuồn cuộn mây đen, toàn bộ Thanh Khâu đều bị chìm trong bóng tối.

      Cửu Diệm thầm gay rồi, liền xoay người kết kết giới cho cung điện Thanh Khâu, sau đó quay lại định khống chế Hồng Liên, muốn để Thương Tiêu đối phó với Lương chủ. Nhưng Cửu Diệm chưa kịp động thủ bóng người màu đỏ khác bỗng lướt qua mặt. Cửu Diệm né người, nhìn kỹ lại là…

      Nhan Nhược Nhất? đúng, đây chỉ là quái vật hồn được ghép từ đầu lâu của Nhan Nhược Nhất và những bộ phận cơ thể tán loạn kia thôi.

      Cửu Diệm nhìn xuống dưới, mắt trận màu đỏ máu hoàn toàn mở ra giống hệt con mắt màu máu nhìn lên bầu trời. Cánh tay cẳng chân và đầu lâu bên dưới đều tự động ghép lại với nhau, tạo thành những quái vật kỳ dị. Những quái vật ấy, có kẻ chạy loạn khắp nơi, có kẻ phát ra tiếng hét như đau đớn bi ai, có kẻ tấn công Cửu Diệm và Thương Tiêu.

      Nhược Nhất dường như cảm nhận được biến đổi xung quanh, cúi đầu nhìn Nguyệt Hoàng trong lòng mình: “Đây chính là sư phụ mà tỷ bảo vệ đến cùng sao? Đây chính là sư phụ của tỷ sao?”. Nguyệt Hoàng dĩ nhiên thể trả lời được nữa.

      Lương chủ tới bên cạnh Nhược Nhất từ lúc nào hay, nghe thấy lời của , nụ cười bên môi khẽ khép lại: “Đợi khi đại nghiệp thành công, ta bù đắp cho nàng ấy”.

      “Đại nghiệp? Bù đắp?”. Nhược Nhất chỉ thấy nực cười. “Đại nghiệp của ngươi có thành hay liên quan gì đến tỷ ấy? Tỷ ấy chết rồi, đòi bù đắp của ngươi có tác dụng gì?”.

      Lương chủ lại cười, trong mắt thoáng lên ánh sáng điên cuồng: “Phượng hoàng là loài chim bất tử, đâu dễ chết như thế. Huống hồ, nếu nàng ấy chết , ta cũng có thể giúp nàng ấy sống lại. Chỉ cần huyết trận hình thành, tộc phượng hoàng của ta sống lại, Hoàng Nhi đương nhiên cũng có thể sống lại. Lúc ấy, nàng nhớ tới Thành Hạo gì nữa, nàng chỉ thuộc về ta”.

      Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn : “Ngươi muốn làm đảo lộn thời gian và gian, làm cho tộc phượng hoàng sống lại?”. Nhược Nhất bừng tỉnh ngộ, những nghi ngờ trong đầu dần trở nên ràng.

      Vì sao Cửu Man chui từ dưới đất lên trước? Theo lý mà , Lương chủ là lãnh chúa phương, khi lãnh địa của mình có ma vật như vậy xuất nên hoang mang hơn bất kỳ ai mới đúng, nhưng lại ngồi ung dung trong cung điện mà hề bận tâm. Sau đó Hồng Liên xuất Lương, Nguyệt Hoàng bị ma khí xâm nhập muốn giết Nhược Nhất. Còn nữa, khi mọi người đều ở trung chiến đấu với Hồng Liên, lại thấy bóng dáng Lương chủ đâu. Vì sao hồn phách của Thành Hạo lại bị biến thành Hồng Liên? Vì sao ở U Đô, lại ép Huân Trì vào bước đường cùng…

      lập huyết trận, vì muốn thiên hạ nhập ma, khiến khắp nơi ở Cửu Châu đều là tàn sát và thù hận, khắp nơi đều nhuốm máu tươi.

      Lương chủ cười: “Sáu trăm năm trước, ta dụ Quý Tử Hiên phản bội tộc, vốn muốn khiến nhập ma, nhưng ngờ Tử Đàn lại có bản lĩnh hút hết ma khí trong cơ thể Quý Tử Hiên ra. Hai trăm năm trước, ta làm cho ma khí xâm nhập Tang, phá phong ấn thượng cổ. Khi ấy ta vốn định thả ma ra, nhưng ngờ Huân Trì lại giao trái tim cho ngươi, khiến ta thể phá giải hoàn toàn phong ấn của thần minh. Sau đó ta dụ Thương Tiêu nhập ma. Với cách làm của khi ấy, ta tưởng đầy hai mươi năm nữa là có thể thu thập đủ máu cho ma trận, nhưng ngờ lại tự phong ấn. Sau bao lần thất bại, ta liền quyết định tạo ra thiên ma, khi ấy, Hoàng Nhi mê đắm linh hồn của con người thấp hèn, ta liền nhất cử lưỡng tiện, vừa thay Hoàng Nhi trừ tai hại vừa tìm thấy thứ mà mình cần”.

      Nhược Nhất cúi đầu .

      Lương chủ tiếp tục : “ xuất của ngươi cản trở ít kế hoạch của ta, có điều, ngươi cho ta biết được chuyện thú vị”. cười, lại gần Nhược Nhất. “Máu tươi của thế giới khác đúng là thứ may mắn lắm mới có được, máu của ngươi có thể giúp cho tộc phượng hoàng hồi phục sớm hơn và thoát khỏi tử khí của Sát. Ta nghĩ mọi cách để tạo ra máu có công hiệu giống ngươi, nhưng những thứ ta làm ra đều thất bại, cũng tìm thấy máu kẻ nào hợp ý ta”.

      “Ta ngờ ngươi lại phối hợp chạy tới Thanh Khâu như vậy, tiết kiệm thời gian ta tìm ngươi khắp nơi”. giơ tay về phía Nhược Nhất: “Thần thượng cổ bị diệt, tộc phượng hoàng cũng suy yếu, từng người trong tộc chết . Thế nhân đều là thiên ý…”. Lương chủ hừ lạnh tiếng: “Ý trời là cái gì chứ! Ta cứ muốn làm đảo lộn thời gian và gian, làm trái ý trời đấy! Hôm nay ta muốn Cửu Châu lại có xuất của phượng hoàng!”.

      Nhược Nhất nhìn mà như nhìn thấy chính bản thân mình. Khi Huân Trì biến mất ngay trước mặt , khi Thương Tiêu nhập thần muốn từ bỏ , khi Nguyệt Hoàng rơi lệ ngừng thở, cũng muốn gào lên điên cuồng như . Ý trời là cái gì? Nó là cái gì?

      “Tiểu nha đầu, nếu ngươi cam tâm tình nguyệt đưa máu tươi cho ta, ta giúp ngươi bớt đau khổ, để cho ngươi được chết toàn thây”.

      Giọng của Lương chủ vang lên bên tai, Nhược Nhất bỗng bật cười: “ Lương chủ, ý trời khiến tộc phượng hoàng của ngươi diệt vong. Bây giờ ngươi vì tộc phượng hoàng mà muốn giết sinh linh Cửu Châu, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ngươi giống như ông trời nắm giữ sinh mệnh của ta?”. Nhược Nhất nhìn Lương chủ, cười nhã nhặn: “Ngươi là cái thá gì?”.
      Snow thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 68

      Ánh mắt Lương chủ lóe lên tia hung hãn: “Xem ra nha đầu nhà ngươi phải là người biết thời thế”.

      Nhược Nhất nhàng đặt Nguyệt Hoàng bên cạnh mình, lạnh lùng : “Nhan Nhược Nhất vừa sợ chết vừa sợ đau, rất biết thời thế”. nhìn Lương chủ chằm chằm, trong ánh mắt toát lên vẻ khinh thường và châm biếm. “Ta chạy, bởi vì ta biết, từ nay về sau tộc phượng hoàng của ngươi vĩnh viễn biến mất trong lịch sử Cửu Châu”.

      Lương chủ cười lạnh lùng: “Nha đầu nhà ngươi có khẩu khí manh quá nhỉ”. chưa dứt lời thấy bóng dáng đâu.

      Nhược Nhất ngồi im, tóc mai bên tai khẽ động. biết, nếu Lương chủ muốn giết mình, chắc chắn thể trốn được, nên nguyện lấy thân làm mồi nhử…

      Khi Lương chủ hình, tới phía sau Nhược Nhất. nhếch môi cười, trong nháy mắt móng tay dài hơn ba tấc, giống như dao sắc đâm vào lưng . Nhược Nhất nhắm mắt, chờ đợi cơn đau ập đến. Thoắt cái, trong trung thình lình có luồng sát khí cực mạnh bay tới giáng thẳng vào ngực Lương chủ. Lương chủ thể quay người phòng thủ. Cuộc tấn công từ trung liên tiếp giáng xuống cho chút thời gian ngừng nghỉ, ép lùi ra sau hàng chục thước.

      Bụi bay mù mịt, Nhược Nhất và Lương chủ ngẩng đầu nhìn, Thương Tiêu trung tay túm cổ của Hồng Liên, tay chỉ thẳng xuống chỗ Lương chủ, ngón tay lóe ánh sáng bạc. Trong mắt Thương Tiêu bừng bừng sát khí, ràng là mấy đòn tấn công lúc nãy là của .

      Lương chủ cười với Thương Tiêu: “Những năm qua, ngươi là kẻ trưởng thành nhanh nhất. Thần minh thượng cổ Câu Mang trả giá bằng tính mạng để cứu chúng sinh, ngươi cũng muốn nối gót ông ta sao?”.

      Thương Tiêu vẫn chưa đáp, Lương chủ lại cười nham hiểm: “Chỉ đáng tiếc, ngươi muốn bắt chước cũng có cơ hội!”. Mắt trận màu máu đỏ chợt lay động dữ dội. Những quái vật được ghép lại từ tứ chi và đầu lâu giống như nhận mệnh lệnh, lần lượt nhảy vào trong mắt trận. Mắt trận giống như có sinh mệnh, rung động lúc mạnh lúc yếu, gần như hơi thở của sinh vật.

      Ánh sáng chiếu ra từ Lương sơn ở phía xa lại mạnh hơn chút.

      Thương Tiêu nghiêm mặt, bỗng cảm thấy trong cổ của Hồng Liên hình như có thứ gì đó nhúc nhích. Thương Tiêu vẫn chưa kịp phản ứng thấy cái đầu vẫn gục xuống của Hồng Liên chợt ngẩng lên, khóe miệng nhếch nụ cười gian xảo, máu đen phun thẳng vào mặt Thương Tiêu. Máu bắn lên thần ấn ấn đường của . Thương Tiêu chỉ thấy luồng nóng rát từ ấn đường lan ra đến lục phủ ngũ tạng. Tay Thương Tiêu dùng lực, dồn hết thần lực lên cơ thể Hồng Liên, làm nát lục phủ ngũ tạng của .

      Các ngón tay buông lỏng, Hồng Liên yếu ớt rơi xuống đất.

      Ấn đường của Thương Tiêu nóng rát như muốn thiêu đốt thần lực trong cơ thể , lại giống như là bàn tay ngừng khơi dậy dục vọng tận sâu trong trái tim Thương Tiêu và dẫn ra ma khí phong ấn trong tâm từ khi nhập thần. Toàn thân Thương Tiêu mềm nhũn, rơi từ xuống.

      “Biểu ca!”. Bỗng nhiên hình bóng mỹ miều từ xa vội vàng bay tới. Võ La đỡ lấy Thương Tiêu, chỉ thấy sắc mặt của tái xanh, trán toát mồ hôi, lại nhìn mắt trận màu máu đỏ mở ra bên dưới, thất thanh : “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

      Các quái vật bao vây tấn công Cửu Diệm cũng lần lượt nhảy vào trong mắt trận. Cửu Diệm định trở lại giúp Thương Tiêu, quay lại nhìn thấy Võ La ở đây, lập tức biến sắc, tức giận đùng đùng, quát lớn: “Quay về ngay!”.

      Võ La chịu.

      Lương chủ ngửa mặt lên trời cười lớn: “Cuối cùng ta đợi được ngày hôm nay rồi! Trời đất bất nhân khiến tộc phượng hoàng của ta bi thảm tới mức này, bây giờ ta phải tiêu diệt đất trời để số mệnh Cửu Châu đều nằm trong tay ta!”.

      Sắc mặt Nhược Nhất lạnh tanh, nghe tiếng cười gần như điên cuồng của Lương chủ, tay khẽ sờ vào cơ thể dần lạnh cứng của Nguyệt Hoàng, thầm : “Xin lỗi, ta cứu được tỷ, cứu được Thành Hạo của tỷ, cầu cứu ta như vậy… cầu cứu ta lâu như vậy… Nhưng bây giờ, ta lại phải động thủ với sư phụ mà tỷ tìm mọi cách để bảo vệ”.

      Chưa dứt lời, Nhược Nhất đứng dậy, nhìn Lương chủ, tập trung tinh thần, toàn thân xuất ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, luồng khí dưới chân lưu chuyển xung quanh Nhược Nhất lập tức lan rộng. bước bước, ung dung về phía Lương chủ.

      Khoảnh khắc ấy, khí tức lưu chuyển như khiến Lương chủ nhìn thấy vị tiên nhân đơn mình coi giữ Tang suốt mấy nghìn năm. Lương chủ nhìn Nhược Nhất, nhướn mày: “Có chút thú vị”. rồi, sát khí toàn thân lan tỏa hình thành thế trận đối đầu với luồng khí của Nhược Nhất.

      Thương Tiêu muốn cử động, nhưng toàn thân đau rát dữ dội, thể nhúc nhích được. Võ La ghé sát tai mình bên miệng Thương Tiêu, hỏi: “Biểu ca, huynh muốn gì?”.

      “Bảo nàng ấy… ”. Thương Tiêu cố gắng áp chế ma khí trào dâng trong cơ thể, khóe miệng run run: “ Lương chủ muốn máu của nàng ấy, bảo nàng ấy ”.

      Võ La nhìn tình hình phía dưới, thầm tính trong lòng, nàng biết bây giờ nếu muốn A Nhan tự chắc chắn là thể, nàng gầm lên với Cửu Diệm: “Đánh ngất A Nhan rồi đưa tỷ ấy ! Việc ở đây cứ giao cho thiếp!”.

      Cửu Diệm biết tính khí của Võ La, chỉ nghiến răng, quay người bay về phía Nhược Nhất.

      “Như thế được”. Lương chủ vung tay lên, đám ma khí ngưng kết thành hình trong trung, hóa thành hình dáng của Hồng Liên chém về phía Cửu Diệm.

      “Vướng víu!”. Cửu Diệm tức giận, lực trào ra cuồn cuộn, chỉ chiêu liền đánh tan ma khí. Nhưng ngờ lúc ấy Nhược Nhất thình lình xuất chiêu, đánh thẳng về phía Lương chủ. Cửu Diệm muốn bắt nàng cũng kịp.

      Lương chủ nhếch môi cười lớn, dễ dàng hóa giải tấn công liều lĩnh của Nhược Nhất, rồi lại quay sang tung ra rất nhiều ma khí bám chân Cửu Diệm. “Tiểu nha đầu quả là nóng nảy. Chỉ là, chiêu thức này khó coi quá đấy”.

      Nhược Nhất cười khinh miệt: “Ta nóng nảy như ngươi. Chỉ cần chiêu thức đủ để giết chết ngươi là được”. Nhược Nhất rất tự tin câu này, hề nhụt chí vì chiêu thức khó coi của mình.

      Lương chủ cười ha ha: “Ta muốn xem xem, bây giờ còn kẻ nào có thể giết ta!”. tay đỡ lấy ánh sáng vàng mà Nhược nhất chém tới, lật tay, bước lên bước, chộp lấy cánh tay của Nhược Nhất, móng tay bàn tay kia dài ra mấy tấc, vung trung. Mắt trận màu máu liên tiếp phát ra những tiếng kêu gào, bên trong mắt trận như ngưng thành thứ gì đó, phối hợp với Lương chủ.

      Nụ cười của Lương chủ càng điên cuồng: “Phượng hoàng Cửu Châu! đến lúc được nhìn thấy mặt trời rồi!”.

      Cánh tay giơ lên rồi hạ xuống, Nhược Nhất chỉ thấy đau nhói ở bụng. Trước mắt tối sầm, khi thần trí tỉnh táo trở lại, bên tai là tiếng kêu ríu rít của đàn phượng hoàng và cả tiếng quát phẫn nộ của Võ La văng vẳng trong trung: “Dừng tay!”.

      Nhược Nhất bị ném sang bên, ngã xuống đất, bê bết máu. Trong lúc mơ màng, Nhược Nhất nhìn thấy Lương chủ ấn bàn tay dính đầy máu tươi của xuống đất rồi lẩm nhẩm niệm chú. Nhược Nhất nhếch miệng cười. Máu của ta, chỉ sợ ngươi dùng được.

      Mắt trận bắt đầu chấn động dữ dội, ánh mắt Lương chủ càng điên cuồng. Đột nhiên, huyết quang trong mắt trận thôi chuyển động. Sinh vật bên trong phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, sắc mặt Lương chủ thoáng kinh ngạc, tiếp đó mặt đất dần trở lại yên bình, máu ngấm ra cũng dần khô cạn.

      Trong mắt trận đầy máu tanh chiếu ra chùm sáng vàng. Lương chủ trợn mắt, thấy trong chùm sáng vàng dần tỏa rộng hiển bóng người…

      Huân Trì. khuôn mặt Huân Trì vẫn là nụ cười dịu dàng như trước, thần thánh tới mức khiến người ta gần như dám nhìn thẳng. Nhược Nhất thở hổn hển, cảm giác đau đớn ở bụng khiến nhìn khuôn mặt của Huân Trì, nhưng vẫn giơ ngón tay cái ra huơ huơ với . Huân Trì, ta làm được rồi.

      Nhưng Huân Trì đó lại nhìn về phía Nhược Nhất, chậm rãi mở miệng, giọng già nua của ông lão, lại ôn nhu như người quân tử: “Vạn vật đều có tuổi thọ của mình, tộc phượng hoàng thọ tận, ứng kiếp luân hồi chính là thiên đạo”.

      Nhược Nhất nghe ra, đây chính là giọng của người đưa quay về Cửu Châu, là thần Câu Mang ở giữa đất trời. Người đó nhìn Lương chủ, khuôn mặt toát lên vẻ từ bi và thương xót: “Làm trái thiên đạo bao giờ thành công”. Thanh dần tiêu tan giữa đất trời, ngay cả mắt trận màu máu đỏ khổng lồ mở ra dưới đất cũng nhắm lại. Lớp lớp ánh sáng vàng quét sạch khí bẩn trong gian, sắc máu chiếu ra từ Lương ở phương xa cũng dần tan biến trong ánh sáng vàng.

      Mặt trời lại rạng, trời xanh mây trắng trong vắt như xưa.

      Võ La ngây người nhìn: “Vừa rồi… đó là thần minh thượng cổ sao?”. Thương Tiêu gục đầu bên cạnh Võ La, hơi thở dần trở nên kỳ quái, nhưng lúc này còn ai chú ý tới thay đổi của nữa.

      Nhược Nhất gắng chống người dậy, cười đắc ý: “ Lương chủ, ta rồi, ta là người biết thời thế”. Nhược Nhất chưa dứt lời cổ bất chợt xuất dấu ấn màu đen, Lương chủ dùng ma khí từ xa bóp cổ Nhược Nhất, từ từ nâng lên trung.

      Lương chủ oán hận vô cùng: “Huân Trì chết, ngươi lấy đâu ra trái tim của Câu Mang!”.

      “Dĩ nhiên là Huân Trì cho ta. Ta nỡ mang ra dùng… tăng cường chút sức lực bé của ta. Ngươi thấy đó, ta đưa cho ngươi dùng, hiệu quả rất tốt đấy chứ?”.

      Trước đây khi Huân Trì đưa trái tim của thần minh cho Nhược Nhất, biết luyện hóa, càng biết dùng trái tim của thần minh để hòa hợp với thần lực trong cơ thể mình. biết lại càng nỡ, liền cất nó ở đan điền. Lương chủ đâm bụng Nhược Nhất, lấy được máu, cũng lấy được trái tim của Câu Mang.

      Chỉ liều thuốc mạnh làm hỏng kế lớn nghìn năm của Lương chủ. Lương chủ hận đỏ mắt, tay dùng lực, muốn bóp nát cổ Nhược Nhất.

      Võ La hét lên: “Cửu Diệm!”.

      Đâu cần nàng , Cửu Diệm thấy vậy tấn công . Lương chủ quát lớn tiếng, ma khí khắp người lan tỏa. Sức mạnh lớn tới mức ngay cả Cửu Diệm cũng thể lại gần.

      “Ngươi hủy nghiệp lớn của ta! Ta bắt ngươi đền mạng!”.

      Nhược Nhất cầm chặt cổ tay của Lương chủ, lúc này mất máu quá nhiều nên có sức lực để phản kháng, chỉ luôn nhìn bằng ánh mắt thương hại.

      Nhược Nhất khó nhọc mở miệng mà phát ra tiếng nào, nhưng Lương chủ lại hiểu được ý : “Ngươi đáng thương”.
      Hale205Snow thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 69

      Lương Chủ sai ma khí kéo Nhược Nhất tới trước mặt mình, trong mắt tràn đầy vẻ căm hận: “Đáng thương? Ai đáng thương?”.

      Lúc này, Nhược Nhất vô cùng yếu ớt, sắc mặt xanh đen, môi cũng chuyển màu đỏ tím. Tất cả thanh bên tai đều lùi xa, chỉ còn lại những tiếng ong ong. Lúc này, Nhược Nhất bỗng nhớ tới trước đây, ở phía sau Lương sơn, ánh trăng rất đẹp; nhớ cả vẻ mặt khó coi của Thương Tiêu khi nhìn sợi mỳ “bị úp ngược mà đổ”.

      Hạnh phúc vụn vặt tới đáng thương.

      Lần ấy Thương Tiêu nấu cho bát mỳ suông như thế. Ngọc bội bị vỡ, Thương Tiêu nhập thần, ước hẹn giữa họ bao giờ thực được nữa.

      Tay của Lương chủ cổ Nhược Nhất càng lúc càng siết chặt, hỏi như điên cuồng: “Ai đáng thương?”.

      Nhược Nhất nhìn hình bóng của Thương Tiêu trung, từ từ nhắm mắt, ai bi thảm hơn, phải đánh giá thế nào đây…

      Lương chủ mất hy vọng phục sinh tộc phượng hoàng, ngay cả Nguyệt Hoàng - chú chim phượng hoàng còn lại duy nhất cũng chết . Thương Tiêu thành thần bất tử bất diệt, thể cảm nhận được niềm vui trong thế gian này được nữa, Nhan Nhược Nhất từ bỏ trái tim thần minh, mất Huân Trì, cứu được Hồng Liên, tìm lại được Thương Tiêu, bây giờ ngay cả tính mạng của cũng mất.

      Có lẽ trong vở kịch này, có ai là người chiến thắng. Nhược Nhất nghĩ, nếu có thể, thà chưa bao giờ tới Cửu Châu; Thương Tiêu vẫn là bá chủ Cửu Châu; Huân Trì vẫn bảo vệ Tang; Nguyệt Hoàng tìm thấy Thành Hạo; Mạc Mặc cũng cần gặp Quý Tử Hiên, vẫn sống thoải mái, chỉ biết đến bản thân; vẫn chỉ là thợ may , ngày ngày may quần áo, tiếp khách hàng, chờ đợi người, sống tạm bợ qua ngày. Nếu có thể như thế tốt biết bao.

      Nhưng chỉ có thể là “nếu”.

      Phía chân trời có tia sáng vàng bay tới. Trong lúc mơ màng, Nhược Nhất chỉ cảm thấy có cảm giác ấm áp bao trùm cơ thể, ý thức của dần trở nên mơ hồ. Cả thế giới như xoay chuyển lùi lại phía sau. Cảm giác này vô cùng quen thuộc.

      Nhược Nhất như nghe thấy Mạc Mặc thầm bên tai: “Nhược Nhất, cố lên, chúng ta trở về”. Gió lướt qua, hơi thở của Nhan Nhược Nhất đột nhiên ngừng lại giữa đất trời bao la.

      Thế gian như vùng tĩnh lặng chết chóc.

      Cảm giác thiêu đốt trong cơ thể dần tan biến, Thương Tiêu ngây người nhìn Nhược Nhất ở phía dưới. Thần ấn ở ấn đường lúc sáng lúc tối, cuối cùng chỉ để lại ấn ký nửa đen nửa trắng. biết đó là gì.

      “Biểu ca?”. Võ La cảm nhận được cơ thể cứng đờ của Thương Tiêu dần thả lỏng.

      Đột nhiên ánh sáng bạc lan tỏa bầu trời, Võ La chỉ thấy cơ thể đau đớn rồi bị đánh bật ra. Cửu Diệm kinh hãi, bỏ mặc tất cả, vung tay, thoát khỏi bám riết của ma khí, lập tức phi lên đỡ Võ La.

      Lương chủ liếc nhìn Nguyệt Hoàng nằm dưới đất dần bị ánh sáng bạc nuốt lấy. Thần trí liền trở nên tỉnh táo, kêu lên đau đớn, ném Nhược Nhất , rồi nhảy tới bên cạnh Nguyệt Hoàng. ôm chặt Nguyệt Hoàng, để mặc cho ánh sáng bạc nóng rát thiêu đốt từng thớ thịt cơ thể. Lương chủ nhìn Nguyệt Hoàng nhưng lại cười thoải mái: “Hoàng Nhi, ta ở bên nàng được ?”. ôm chặt Nguyệt Hoàng. “Đừng theo người ta nữa. Sư phụ rất đau lòng”.

      Nhưng tất cả điều đó còn liên quan tới Nhược Nhất nữa. giống như con rối, bị ném dưới đất, toàn thân rách nát, vô cùng thê thảm. Trong ánh sáng bạc, vị thần minh áo trắng ấy chầm chậm bước xuống, ngón tay dài và đẹp xuyên qua mái tóc của Nhược Nhất, bế lên, cũng bận tâm tới chiếc áo dính đầy máu của .

      Cửu Diệm vừa đỡ được Võ La, bỗng thấy phía sau có người, quay lại nhìn thấy Tử Đàn lặng lẽ đứng đám mây, lạnh lùng nhìn xuống dưới. Võ La ở trong lòng Cửu Diệm vui sướng gọi: “Tử Đàn tỷ! Tỷ mau đến xem, biểu ca làm sao vậy!”.

      trải qua kiếp số mà thôi”, giọng của Tử Đàn thờ ơ, chút cảm xúc, “Kiếp số cuối cùng”.

      Võ La sững người: “Chẳng phải biểu ca thành thần rồi sao? Vì sao vẫn còn kiếp số?”.

      “Chúng ta đều tưởng rằng đệ ấy trải qua hết kiếp số, nhưng nghĩ rằng đây là trò đùa của ông trời, kiếp này của Tiêu Nhi chắc là qua được rồi”. rồi, khóe môi Tử Đàn nở nụ cười, mặc dù trong đôi mắt nàng còn giấu tiếng thở dài bất lực.

      Võ La sững người: “Kiếp gì?”.

      Tử Đàn nhìn về xa xăm: “Cả tôc cửu vĩ bạch hồ cuối cùng vẫn bị mắc ở kiếp này, ai thoát nổi”.

      Cửu Diệm dõi theo ánh mắt của Tử Đàn nhìn ra xa, liền sững người: “Quý Tử Hiên?”.

      Tử Đàn khẽ cười: “Tình kiếp khó qua, thể qua được tình kiếp. Cửu Châu này, thần diệt rồi xuất nữa!”.

      Tử Đàn vừa dứt lời, hình bóng trong lòng Thương Tiêu dần mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại chiếc áo dính đầy máu rơi xuống đầu gối của Thương Tiêu. Thương Tiêu từ từ nhắm mắt, thở dài tiếng. Ma cũng được, thần cũng được, bất kể làm gì, cuối cùng người mà thể từ bỏ nhất chính là Nhan Nhược Nhất.

      Nếu Nhược Nhất ở đây… nếu Nhược Nhất ở đây…

      *

      Mùa đông năm 2011. khu phố ở thành phố C, Trung Quốc.

      “Nhan Nhược Nhất khốn nạn! muốn làm bà đây bị bỏng chết hả!”, tiếng hét phẫn nộ truyền ra từ căn phòng.

      Đặt mạnh bát cháo lên bàn, Nhược Nhất tức giận : “Mẹ kiếp, thích ăn thôi, cửa hàng tôi còn có việc, bị cú điện thoại của gọi về để hầu hạ , tôi đâu có nợ tiền!”.

      nợ tôi mạng! Nếu phải cuối cùng tôi liều chết bảo Quý Tử Hiên đưa tôi tới Thanh Khâu chết ở Cửu Châu rồi!”.

      “Vậy sao”, Nhược Nhất lạnh lùng : “Vậy tôi trả mạng cho , này, lấy , lấy !”.

      Toàn thân Mạc Mặc bôi thuốc mỡ có mùi quái lạ, bị băng bó giống như xác ướp đông cứng nằm giường, hằm hằm nhìn Nhược Nhất: “Nhan Nhược Nhất, càng ngày càng biết xấu hổ”.

      “Chẳng phải sao, mặt là thứ bản thân nhìn thấy, lại thể bán lấy tiền, tôi cần nó làm gì[​IMG]? Rốt cuộc có ăn , cho ăn xong tôi còn phải tới cửa hàng nữa đấy! tưởng kinh doanh lẻ dễ làm lắm sao?”.

      [​IMG] Trong tiếng Trung, từ “不要脸” (bùyàoliǎn) nghĩa là biết xấu hổ, nghĩa mặt chữ là “ cần mặt”.

      Mạc Mặc tức giận, quát: “Cút! Đừng để bà đây nhìn thấy nữa”.

      Nhược Nhất xách túi . Sau khi ra ngoài cửa, gọi điện cho công ty môi giới việc làm để thuê người tới chăm sóc Mạc Mặc, rồi lại vội vàng tới cửa hàng. Hôm nay có mấy khách hàng khó tính tới lấy quần áo, vẫn còn chi tiết nữa chưa làm xong nên phải tranh thủ thời gian để làm cho xong.

      Sau khi trở về từ Cửu Châu, cũng giống như lần trước, Nhược Nhất phải tới bệnh viện truyền máu, nghỉ dưỡng ở nhà , hai ngày rồi bắt đầu nghiêm túc lao vào công việc, nhớ lại chuyện ở Cửu Châu nữa. Chỉ là, thỉnh thoảng nhìn thấy những đôi tình nhân nắm tay nhau qua cửa hàng, nhớ tới người trong ký ức, nhớ tới mỳ suông.

      nghĩ: Có lẽ Thương Tiêu đứng đỉnh Cửu Châu, làm vị thần bất tử bất diệt, buồn vui. Sau thời gian dài dần quên mình. Vì thế mình cũng nên nhớ , nhớ tới chỉ khiến mình đau khổ.

      Còn Mạc Mặc, sau khi quay về trái đất, toàn thân bắt đầu nổi mụn nước, linh lực của thế giới khác xâm nhập vào cơ thể khiến ấy phải chịu đựng ít khổ sở. Nhưng ấy vẫn ngày ngày ầm ĩ đòi quay về Cửu Châu. Mạc Mặc muốn thăm con trai và chồng của ấy, muốn quay về xử lý Thương Tiêu, muốn xưng bá Cửu Châu, muốn làm nữ vương. Lần nào Nhược Nhất cũng cười khẩy, chọc mạnh vào mụn nước người ấy.

      Tóm lại, ngày tháng vẫn trôi qua như vậy. Trái đất quả nhiên vì cuộc sống khác biệt của vài người mà ngừng xoay chuyển.

      Nhược Nhất tới cửa hàng, nhanh chóng may xong quần áo rồi xem qua đơn đặt hàng mới mạng. Cảm nhận có người vào cửa hàng, quay lại mà theo thói quen: “Xin chào quý khách! Quý khách cần may đồ như thế nào?”.

      Người đó im lặng lúc, khẽ : “Cửu vĩ bạch hồ”.

      Tiếng click chuột đột ngột dừng lại, Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn, dám tin, chỉ thấy người ấy đưa miếng ngọc trắng, đó khắc hai chữ “mỳ suông” nét.

      : “Tạm thời tôi biết tiền ở đây như thế nào nên dùng cái này để thế chấp”.

      khí im lặng rất lâu, Nhược Nhất : “Cái này, e là mua được”.

      Người đó nhướn mày.

      Nhược Nhất : “Vậy bán thân ”.
      Hale205Snow thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Ngoại truyện 1

      Chịu kiếp số, chỉ là chuyện trong nháy mắt.

      Ngày gặp Vân Chử, trời mưa lâm thâm, tôi che đầu bằng chiếc quạt giấy qua hẻm lát đá xanh. khí nồng nàn hương hoa khiến người ta say đắm.

      qua đầu hẻm, tôi bỗng nhìn thấy chàng. Chàng ngồi dựa vào tường, toàn thân đẫm máu. Thanh kiếm tay chàng lóe sáng, vết máu thanh kiếm vẫn chưa bị nước mưa rửa sạch, nhưng bậc đá xanh dưới chân chàng nhuốm đỏ.

      Tôi là hồ , đạo hạnh cao, sống nhờ vào việc hút tinh khí của con người. Nam tử này tuy bị trọng thương nhưng khí lực cường tráng, chắc chắn máu của chàng rất thơm ngon. Tôi bước lại gần nhìn thấy hoa văn của Tầm Thường cung thêu cổ áo chàng.

      Là người tu tiên sao?

      Tôi dừng bước, định đường khác. Nhưng tôi rất nhiều ngày ăn uống, bụng đói cồn cào, nam tử này vì bị trọng thương mà gần như thể cử động được, nếu tôi nhân cơ hội hút linh khí của chàng, những no bụng mà còn có thể nâng cao ít tu vi.

      việc qua, mỗi khi nhớ lại quyết định của mình khi ấy, tôi vẫn thấy đó là quyết định đúng đắn nhất, và cũng là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời tôi. Tôi cúi người xuống nâng cằm chàng lên, khuôn mặt dính đầy máu của chàng toát lên vẻ lạnh lùng, sát khí chưa tan. Tim tôi đập thình thịch.

      “Tiêu rồi…”. Tôi vuốt ngực nhìn rất lâu, rồi lại thở dài tiếng. Tiêu rồi, mất rồi.

      Tôi hút linh khí của Vân Chử, còn dùng ít loại thuốc quý hiếm và tiền bạc để chữa trị vết thương cho chàng. Sau khi tỉnh lại, có khoảng thời gian chàng mất hết tiên lực, rất yếu ớt, tôi là quái có đạo hạnh thấp như vậy mà chàng cũng phát ra khí người tôi.

      Ngày ngày tôi chăm sóc Vân Chử, đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt ấm áp của chàng mỗi khi nhìn tôi. Tôi bắt đầu ảo tưởng, ảo tưởng có ngày cho dù chàng biết tôi là hồ cũng vẫn nặng tình với tôi, thậm chí chàng chấp nhận vứt bỏ thân phận tu tiên để cùng tôi tới chân trời góc biển.

      hôm, tôi thay thuốc cho chàng. Chàng bị thương ở ngực và bụng. Mỗi lần thay thuốc, chàng đều phải cởi áo. Tôi rất thích điều đó. Ban đầu Vân Chử ngại đỏ mặt, sau vài lần chàng cũng bình tĩnh để tôi thay thuốc.

      “Thiên Tố”.

      “Ừm”.

      “Nàng…”. Tôi ngẩng đầu nhìn, chàng liền lúng túng, “Thôi, có gì”.

      Tôi vừa suy đoán tâm tư của Vân Chử vừa tiếp tục băng bó vết thương cho chàng. Tới khi làm xong, tôi đoán được đại khái điều chàng muốn . Nếu chàng xấu hổ ngại ra, vậy để tôi cũng sao.

      Tôi : “Vân Chử, việc đến nước này thiếp thẳng. Chàng thấy đấy, chàng cũng bị thiếp nhìn thấy hết rồi, cũng bị thiếp chạm vào hết rồi. Chàng là người trong sáng, thể chịu ấm ức mãi như vậy được. Hay là để thiếp chịu trách nhiệm với chàng nhé. Ừm, cái này”. Tôi rút cây trâm đầu xuống, nhét vào tay chàng, “Cái này coi như là sính lễ của thiếp, thiếp chọn chàng rồi đấy”.

      Vân Chử cầm cây trâm, sững người lúc, dở khóc dở cười nhìn tôi hồi rồi mới : “Ta đường đường là nam tử, sao có thể để nàng phải chịu trách nhiệm chứ!”. Chàng im lặng lúc, sau đó như hạ quyết tâm: “Khi lành vết thương, ta hồi cung bẩm báo cung chủ và đường hoàng hỏi cưới nàng”.

      con hồ được gả vào Tầm Thường cung? Tôi cười : “Chàng sống trong Tầm Thường cung? Vậy chàng giữ chức vụ gì ở đó?”.

      trong tứ tướng”.

      Tay tôi run run, kéo dây băng, siết chặt vết thương của chàng. Chàng đau run người. Tôi cười, cố giấu ánh mắt hốt hoảng: “ ngờ người mà thiếp cứu lại tài giỏi như vậy”.

      Nếu ở bên Vân Chử mãi mãi là ảo tưởng đẹp, vậy khi tôi biết chàng là trong tứ tướng của Tầm Thường cung, ảo tưởng này tan biến.

      Bắt đầu từ hôm ấy, tôi liền lên kế hoạch làm thế nào để ra khỏi thế giới của chàng. Nhưng tơ tình này giống như mạng nhện, tôi càng vùng vẫy càng bị quấn chặt.

      Vết thương của Vân Chử lành, tôi nghĩ bây giờ mình được, chỉ vài ngày nữa là chàng cảm nhận được tôi là quái. Đến lúc đó chàng…

      Có lẽ chàng giết tôi.

      *

      Sáng hôm ấy, trời mưa lâm thâm giống hệt ngày tôi gặp chàng, mùi hương của bùn đất tỏa ra khắp nơi. Tôi dối chàng là ra ngoài mua thuốc, nhưng trong lòng lại định lần này tôi xa, quay lại nữa. Tôi ra khỏi trấn, vào núi sâu, cố bắt mình quay đầu lại.

      Đến chiều tối, mưa lâm thâm bỗng biến thành mưa lớn. Tôi tìm hang núi để trú mưa. Trời dần tối, trong núi rừng rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng mưa rào rào. Tôi chẳng xa lạ gì với gian này vì trước khi hóa thành hình người tôi đều mình ở trong rừng núi, ngày ngày tìm thức ăn và tu luyện. Đây vốn là gian tôi rất quen thuộc, nhưng hôm nay nó lại khiến tôi cảm thấy vô cùng hiu quạnh.

      Tôi ngồi dựa vào tường hang, ôm chặt hai chân, gục đầu vào đầu gối. Mắt tôi nhắm nghiền nhưng tôi lại như nhìn thấy ánh nến ấm áp và nam nhân ngồi đọc sách ghế.

      Thâm tình là thuốc độc.

      Vân Chử, thuốc độc của chàng quá mạnh.

      Bỗng nhiên trong tiếng mưa rào vang lên thanh khác lạ. Tôi lập tức cảnh giác, nghiêng tai nghe, loáng thoáng nghe thấy có người gọi, giọng từ xa tới gần, tôi dần dần nghe : “… Tố… Thiên Tố”.

      “Thiên Tố…”.

      Trái tim như tan vỡ. Tôi chạy ra cửa hang, núp vào bụi cây. Chẳng bao lâu sau tôi nhìn thấy chàng. Trong rừng núi mưa to như trút, nam tử ấy chưa lành hẳn vết thương, lảo đảo bước tới, đường núi trơn trượt, lo lắng gọi tên tôi.

      Tên của tôi được cất lên giống như câu thần chú, có sức mạnh to lớn hơn cả sợi dây trói thần tiên.

      là trói người, là khóa hồn.

      Chàng men theo đường núi ngoằn ngoèo tới bên này, tôi núp sau bụi cây, chàng cũng dần xa.

      “Thiên… khụ”. Chàng bỗng ôm bụng ngồi xuống. Chắc là vết thương của chàng bị hở ra. Vết thương của chàng chưa lành hẳn, hôm nay chàng lại nhiều như thế, chắc chắn nó càng nặng hơn. Vết thương còn bị ngấm mưa, chắc chắn ngày mai nó bị viêm, nếu cẩn thận chàng bị sốt…

      Chàng dừng lại lâu, đứng dậy tiếp tục , cố chấp tới mức khiến tôi thể nhìn tiếp nữa. Nhìn bóng chàng dần xa, tôi cười tự giễu, Thiên Tố, hãy thừa nhận , kiếp này phải là tình kiếp, mà là mệnh kiếp. Thiên Tố, ngươi qua được rồi.

      Tôi vén bụi cây ra vài bước, khẽ gọi: “Vân Chử”. Tôi tưởng mình gọi như vậy chắc chắn chàng nghe thấy. ngờ bóng người trước mặt tôi lập tức dừng bước, quay người lại. Sắc đêm và màn mưa khiến tôi nhìn sắc mặt của chàng, nhưng tôi biết, chàng bước lại phía mình.

      Đến gần tôi, chàng gì, bàn tay chàng run run sờ khắp người tôi cho tới khi chắc chắn tôi bị thương, quần áo bị ướt, chàng mới hít hơi sâu như kìm nén cảm xúc. Cuối cùng, kìm được, chàng quát lên: “Nàng chạy đến đây làm gì!”.

      Trong mắt tôi, Vân Chử là người rất biết kiềm chế và rất nghiêm nghị. Tôi chưa bao giờ biết chàng cũng có lúc nổi nóng và kích động như vậy.

      “Nếu phải thím Trương ở nhà bên nhìn thấy nàng vào rừng nàng bảo ta phải tìm nàng ở đâu đây? Nàng có biết…”.

      Tôi cầm bàn tay bị cành cây cỏ dại đâm cho trầy xước của chàng mà thầm rơi lệ. Nước mắt nóng ấm lẫn với nước mưa buốt lạnh rơi vào lòng bàn tay chàng. Vẻ mặt Vân Chử trở nên dịu dàng, khoảnh khắc sau đó tay chàng kéo tay tôi, tay đặt lên vai tôi, ôm tôi vào lòng. Trong mưa, tôi ngả vảo hơi ấm của chàng. Chàng thở dài, : “Nàng có biết ta lo lắng, hoảng sợ như thế nào ?”.

      nam tử như vậy vì ra của ngươi mà lo lắng hoảng sợ… Tim tôi đập thình thịch: Thiên Tố, hãy giành lấy chàng . biết chừng trong lòng chàng, ngươi còn quan trọng hơn cả thân phận và chức tránh của chàng, còn quan trọng hơn cả muôn tiên nữa đó.

      Tôi nghĩ, tiên và sao. Chúng tôi cũng chỉ làm trái ý trời thôi mà. phải là số mệnh cũng phải kiếp số, chỉ là tôi thích chàng, chàng cũng thích tôi mà thôi. Chúng tôi trở về, tôi giúp Vân Chử thay thuốc và băng bó vết thương tay chàng, chàng chỉ đăm đăm nhìn tôi. Khi tôi băng bó xong, chàng hỏi: “Vì sao hôm nay nàng lại vào rừng?”.

      Tôi bình tĩnh trả lời: “ tìm thuốc”.

      “Vì ta sao?”. Vân Chử ngây người, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

      “Ừm. Vết thương của chàng mãi khỏi, thiếp nghe núi có linh dược, trị vết thương ngoài da rất hữu hiệu nên tìm. Đến chiều tối, thiếp định quay về trời mưa to. Thiếp liền tìm hang để trú mưa”.

      Vân Chử gì nữa, chỉ cụp mắt, sau đó cầm ngón tay lành lạnh của tôi. Trong ánh nến, tôi nhìn thấy khóe môi chàng dần nở nụ cười ấm áp.

      Những ngày sau đó, tôi luôn nghĩ cách để chàng cảm động, khiến chàng vui vẻ. Chỉ có làm như thế, Vân Chử mới nỡ xa tôi, biết chừng có ngày chàng nguyện cùng tôi tới chân trời góc biển.

      “Thiên Tố”.

      “Ừm?”. Tôi đặt thức ăn lên bàn.

      Vân Chử cau mày nhìn tôi: “Gần đây có người lạ vào nhà mình sao?”.

      “Đâu có”.

      Lông mày của chàng càng nhíu chặt. Tôi đưa tay xoa nếp nhăn giữa hai lông mày của chàng: “Sao vậy?”.

      “Trong phòng có mùi lạ”.

      Ngón tay tôi dừng lại ấn đường của chàng: “Mùi… mùi gì?”.

      “Giống như hồ ”.

      Tôi rụt tay lại, cười : “Trong bếp vẫn còn hai đĩa thức ăn, để thiếp mang lên”. Tôi chậm rãi vào bếp, nhìn bóng mình trong chum nước. Sắc mặt tôi trắng nhợt gần như trong suốt. Tôi giơ tay ra, nhìn ngón tay mình run rẩy. Tôi đánh cược lần, nhưng phải bây giờ, bây giờ vẫn chưa thể để Vân Chử biết được.

      Sau khi gặp Vân Chử, tôi hút linh khí của con người nữa, tuy ngày nào tôi cũng ăn nhưng tôi vẫn đói, ngay cả lực vốn cao thâm của tôi cũng giảm sút, vì thế Vân Chử mới sớm phát ra như vậy.

      Tôi phải nghĩ cách…

      Hồ ăn linh khí của con người để sống.

      Đêm ấy, nhân lúc Vân Chử ngủ say, tôi lén ra ngoài. Sáng hôm sau khi tôi quay về, Vân Chử ngồi trong phòng đọc sách. Tôi xách con cá tươi lắc lắc trước mặt chàng: “Vân Chử, hôm nay ăn cá nhé”.

      Chàng vò nhàu trang sách: “Nàng… đâu?”.

      Tôi cười : “ mua cá, cá này chàng muốn ăn món gì?”.

      Chàng đặt sách xuống, lạnh lùng : “Đêm qua có hai vị khách chết ở Đắc Nguyệt lâu, nàng biết chứ?”.

      Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười: “Thiếp phải sai dịch, đâu cần quan tâm tới những chuyện này. Chàng muốn ăn món cá gì nào?”.

      “Xác khô quắt, hai mắt lồi ra, người khác biết hai người này chết như thế nào, nhưng ta biết”. Chàng nhìn tôi. “Họ bị hồ hút cạn linh khí tới khi khô héo rồi chết”.

      Cuối cùng tôi cười nổi nữa, ngây dại : “Muốn ăn cá kiểu gì?”.

      “Thiên Tố, ta sớm biết rồi”.

      Tôi kiềm chế được giọng khàn khàn của mình: “Biết khi nào?”.

      lâu sau lần tìm nàng từ núi trở về…”.

      Tôi cười giễu: “Vậy vì sao chàng vạch trần thiếp. Sao vẫn để thiếp diễn kịch với chàng?”.

      Vân Chử gì, sau hồi im lặng, chàng thở dài: “Nàng nên giết người”.

      “Hai kẻ thiếp giết là ác bá trấn, những chuyện ác mà thường ngày chúng gây ra đếm xuể, có chết cũng chưa hết tội”.

      “Nàng nên giết người”. Chàng lại , nghe kỹ mới thấy câu chàng giống như thương tiếc hai kẻ chết. “ quái giết người trong trấn của con người, Tầm Thường cung chắc chắn khoanh tay đứng nhìn. Lúc ấy ta…”.

      Tôi bỗng hiểu ra: “Vân Chử, chàng thiếp, chàng sợ đến lúc ấy chàng bảo vệ được thiếp sao?”.

      Vân Chử im lặng: “Nàng là ân nhân cứu mạng của ta. Báo đáp nàng là điều ta nên làm”.

      đúng! Chàng là người có trách nhiệm như vậy, cho dù thiếp từng cứu mạng chàng, thiếp là quái, bây giờ chàng lại biết thiếp giết người, chàng nên giết thiếp mới phải. Nhưng chàng vẫn muốn bảo vệ thiếp, Vân Chử, chàng thiếp, chàng thiếp hơn chàng tưởng!”.

      Ánh mắt chúng tôi giao nhau. Im lặng lúc, chàng bỗng : “Tiên khác biệt”.

      “Đó đều là những lời nhảm nhí. Chàng có suy nghĩ, thiếp cũng có; chàng có tình cảm, thiếp cũng có; chàng thiếp, thiếp cũng chàng, điều đó có gì khác biệt?”.

      “Khác biệt ở chỗ ngươi là quái, còn là tiên, trong tứ tướng của Tầm Thường cung”. Bên ngoài bỗng có tiếng ôn hòa của nam nhân vọng vào, nam nhân áo nâu rảo bước vào phòng, cười với Vân Chử. “Vân Chử, tìm huynh dễ! Huynh vắng mặt nhiều ngày khiến việc của đệ và Khuynh Nguyệt tăng thêm ít”.

      Tôi ngây người nhìn nam tử đột ngột xông vào, tôi hề cảm nhận được xuất của . Tu vi của chắc chắn cao hơn tôi biết bao nhiêu lần.

      “Thái Phùng”, Vân Chử gật đầu chào .

      Giờ tôi mới biết, ra người này cũng là trong tứ tướng của Tầm Thường cung.

      “Tiểu hồ , đây phải là người ngươi có thể với tới được, hãy mau từ bỏ ý định đó ”. Thái Phùng vung tay áo, tôi chỉ thấy hoa mắt, đầu óc lập tức trở nên mê man, chẳng bao lâu tôi ngất .

      Khi tỉnh lại, tôi thấy bóng dáng họ đâu nữa. Trong tay có cây trâm bạch ngọc - chính là cây trâm hôm ấy tôi tặng chàng làm sính lễ. Vân Chử, chàng thoái hôn rồi sao…

      Chàng muốn tôi từ bỏ, nhưng bây giờ từ bỏ hay là việc tôi có thể quyết định được sao? Từ đó về sau, tôi tới từng nơi Vân Chử qua, tôi đuổi theo bước chân của chàng trong suốt năm. Tôi cũng thường hỏi chính mình, nếu biết gian khổ như thế này, liệu trước đây tôi có về phía nam tử trọng thương ngồi trong mưa ấy hay ? Tôi ở bên chàng lâu như vậy, cũng từng oán chàng, từng lừa dối chàng, từng dùng ít mưu quỷ kế với chàng, nhưng tôi thể trả lời được câu hỏi đơn giản này của mình.

      Mãi đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, lần nữa tôi đặt cây trâm bạch ngọc vào tay chàng. Ngón tay của tôi lướt qua ấn đường, chóp mũi, bờ môi của chàng. Tôi nghĩ, nếu bây giờ thời gian có thể quay trở về thời khắc lần đầu chúng tôi gặp nhau, khi nhìn thấy chàng tôi vẫn thốt lên câu cảm khái:

      “Tiêu rồi…”.

      Tiêu rồi, rồi.

      Nhưng chàng thể thuộc về tôi. Cho dù như vậy… cho dù như vậy, tôi vẫn cảm ơn ông trời cho tôi được gặp Vân Chử, cho Vân Chử gặp tôi. Cho dù kết cục thế nào, đó cũng là cuộc gặp gỡ khắc cốt ghi tâm.
      Hale205Snow thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Ngoại truyện 2

      Gần đây Mạc Tầm lịch kiếp, đây là kiếp số thứ bảy trong cuộc đời nó.

      trong thời kỳ bướng bỉnh, chuyện gì cũng làm theo ý của mình. Thường ngày, người của Tầm Thường cung đều bị nó hù dọa. Quý Tử Hiên chỉ cần quát vài câu là nó còn nghe theo. Nhưng Quý Tử Hiên lại gì, để mặc cho nó quát tháo, mặc cho nó ầm ĩ, làm loạn khắp nơi, dù nó gây ra họa lớn thế nào Quý Tử Hiên cũng chỉ câu: “ sao”.

      Quý Tử Hiên nuông chiều như vậy càng khiến thằng bé thêm ngang ngược và kiêu căng, tới mức nó sợ trời cũng chẳng sợ đất, chỉ hận thể chọc thủng bầu trời. Hôm ấy là ngày trời trong nắng ấm, “hỗn thế ma vương” nổi hứng, đột nhiên muốn xem sơn U Đô trong truyền thuyết. Trong ký ức, nó có ấn tượng mơ hồ về nơi ấy, người mà mẫu thân Nhược Nhất của nó thích nhất sống ở đó.

      Nghe cửu vĩ bạch hồ thống lĩnh nơi đó ai cũng tuyệt mỹ, nó muốn xem xem họ tuyệt mỹ tới mức nào? Có đẹp hơn phụ thân Hiên Hiên của nó ? Đẹp hơn phụ thân trong ký ức của nó ? Nhất thời Mạc Tầm thèm quan tâm tới Vụ Quy vẫn giảng bài, nó biến mất trong nháy mắt. Vụ Quy vẫn đọc sách, bỗng ngẩng đầu nhìn, tiểu tử ngồi nghe giảng chuồn mất, cũng đỡ phải lo lắng, liền vứt sách sang bên rồi gục đầu gặp Chu Công[​IMG].

      Chỉ là, nếu biết “rắc rối” mà “hỗn thế ma vương” sắp gây ra, có chết cũng liều mạng theo…

      Mạc Tầm rất thông minh, học các phép thuật rất nhanh. Chỉ mới ba trăm tuổi mà nó thông thạo số phép thuật cao thâm của Tầm Thường cung. Mạc Tầm tưởng cho dù gặp nguy hiểm gì, chí ít nó đều có khả năng bỏ chạy, hơn nữa, sau lưng nó còn có phụ thân xưng bá thiên hạ chống đỡ, ai dám hạ thủ với nó chứ? Chúng nhân của Tầm Thường cung cũng nghĩ như vậy, ngay cả phụ thân của nó cũng nghĩ như vậy.

      Chỉ là, vạn luôn luôn có điều bất ngờ… Quý Tử Hiên thể ngờ nhi tử của mình lại to gan tới mức dám thách thức quyền uy của tộc.

      Những năm gần đây, từ khi Thương Tiêu dùng thần lực để trả giá cho việc đuổi theo Nhan Nhược Nhất tới thế giới khác, tộc ngừng suy yếu và dần rút ra khỏi võ đài của Cửu Châu. Nhưng “lạc đà dẫu có gầy yếu vẫn to hơn ngựa”, uy lực của tộc vẫn còn. Điều quan trọng hơn là, tuy Thương Tiêu bỏ , nhưng Cửu Diệm, Võ La vẫn còn, tộc trưởng các tộc của tộc vẫn còn, Tử Đàn vẫn còn.

      Còn nhi tử của Quý Tử Hiên lại trêu chọc nhân vật lợi hại của tộc - Tử Đàn.

      [​IMG]Ý gục đầu xuống ngủ.

      Ở dưới U Đô sơn, Mạc Tầm khinh miệt nâng cằm Tử Đàn, làm ra vẻ lãng tử, cười nham hiểm : “Ồ, bé xinh đẹp, cười với ta cái nào”. Phong vân trời liền biến sắc.

      Tử Đàn thoáng sững sờ sau đó tỉnh ra, làm theo lời Tiểu Tầm Tầm, nhếch môi cười, khiến thằng bé ngây ngất. Trong lúc Mạc Tầm ngây người, Tử Đàn khoác tay nó, : “Ta cười cho ngươi xem rồi, ngươi cũng nên đáp lễ”.

      Mạc Tầm được mỹ nhân khoác tay, vui tới mức cười ngây ngô. Tử Đàn mặt biến sắc, nắm vào “điểm yếu” của nó: “Nếu ngươi có thể cười ngây ngô thêm chút nữa, có lẽ ta mềm lòng mà thả ngươi ra”.

      “Hỗn thế ma vương” lúc ấy mới nhận ra điều bất thường, muốn phản kháng lại, nhưng “điểm yếu” bị người ta nắm chặt, giãy giụa được, thằng bé liền cụt hứng, vẻ mặt buồn rầu.

      Tử Đàn : “Sống tới ngần này tuổi rồi, lần đầu tiên ta bị người khác trêu ghẹo, ừm, cũng có chút phong vị. Tiểu tử nhà Quý Tử Hiên quả là thú vị. Sao nào, ngươi có ý với của ngươi sao?”.

      Sắc mặt Mạc Tầm tái nhợt: “ ?”.

      “Lẽ nào Quý Tử Hiên vẫn chưa thân thế cho ngươi biết?”. Tử Đàn thoáng cười, “Như thế càng thú vị. Ta thấy tiểu tử ngươi non da non thịt, nuôi thêm vài năm có lẽ cũng có mùi vị. Hay là ta chiều theo ý ngươi?”.

      Trán Mạc Tầm ướt đẫm mồ hôi, nó định mở miệng nhưng Tử Đàn lại trước bước, nàng điểm huyệt Câm của nó, sau đó thi triển thuật định thân, lôi nó lên núi.

      “Ta nghe phụ thân ngươi rất thương ngươi, lần này ta bắt đích thân lên nhận người. lâu gặp, ta cũng muốn ức hiếp ”.

      Mạc Tầm khóc thành tiếng, nước mắt đầm đìa.

      Sau khi nghe thông tin sứ giả U Đô truyền tới, Quý Tử Hiên im lặng rất lâu rồi : “Để ta sửa soạn chút rồi cùng ngươi”. quay người vào hậu điện, lạnh lùng hỏi Khuynh Nguyệt: “Vụ Quy đâu rồi?”.

      “Bẩm chủ tử, chạy rồi”.

      Trán Quý Tử Hiên giật giật, nhiều, quay người vào nhà tắm trong tẩm điện. Ngâm mình trong nước ấm, thở dài tiếng, day day ấn đường. Tới U Đô… Đối với , U Đô chính là nơi ác mộng. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy rùng mình, chứ chưa cần đến chuyện phải đối mặt với Tử Đàn tỷ tỷ bị nhi tử của chòng ghẹo… Quả nhiên là gà trống nuôi con dễ chút nào!

      Quý Tử Hiên vẫn chưa than vãn xong, vành tai khẽ động, dường như nghe thấy thứ gì đó nhanh chóng lại gần. Lắng nghe kỹ, có vẻ đó là tiếng hét kinh ngạc của nữ tử. Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, tiếp đó là tiếng nóc nhà bị vỡ.

      Cảnh tượng quen thuộc, giống như hồi ức lại tái . Khi nữ tử ấy cùng ngói nóc nhà rơi xuống hồ tắm của , bất giác mỉm cười, khẽ hỏi: “Xin hỏi quý danh nương là gì?”. Nhưng trả lời là những cái ôm chặt và nụ hôn cấp thiết tới mức gần như thể kiềm chế nổi: “Quý cái đầu ngươi ấy! Ta là vợ ngươi, nương tử của ngươi, nữ nhân của ngươi! Ông đây hao phí bao nhiêu sức lực mới quay về được đây! Thế mà ngươi lạnh lùng với ta như vậy sao? được, thể chịu được nữa, hôm nay chúng ta ‘giải quyết’ ngay tại đây rồi ”.

      Quý Tử Hiên dở khóc dở cười đẩy nữ nhân nóng lòng sờ soạng người mình ra: “Tầm Tầm có chuyện, ta…”.

      Môi Quý Tử Hiên lại bị bịt lại, Mạc Mặc hàm hồ : “Đó là chuyện của nó, liên quan gì tới chúng ta, đợi chúng ta giải quyết xong chuyện của mình rồi ”.

      Quý Tử Hiên biết làm thế nào, trước quấy rối của Mạc Mặc, chỉ có cách đem nguyên nhân hậu quả của tình ra kể cách ngắt quãng cho nghe. Cuối cùng chỉ thấy Mạc Mặc : “Vừa hay, lần này coi như là bài học, để nó ở U Đô thêm mấy ngày để giảm bớt nhuệ khí của nó . Ông đây hồi cũng được ai nuông chiều thích làm gì làm như vậy! Nếu nó có chút bản lĩnh cứ quyến rũ của nó , để Tử Đàn kiêu ngạo ấy gọi ta là mẫu thân! Ha ha!”.

      Quý Tử Hiên vẫn biết làm thế nào, lúc này Mạc Mặc đâu để phân tâm, nắm luôn thứ bên dưới của : “ được phép nghĩ tới người khác, nam nhân cũng được”.

      Mặt Quý Tử Hiên đỏ bừng, lúc sau : “Tùy nàng”.

      Sau đó là xuân sắc ngập phòng.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :