1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ta muốn đến Cửu Châu - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn-69c-3PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 62

      Nhược Nhất lắc đầu, thấy nụ cười của Huân Trì càng lúc càng hư vô.

      Lòng thắt lại, Nhược Nhất vội bước tới cầm tay Huân Trì, cuống quýt : “Có! Nếu ngươi dám tự ý đưa trái tim gì đó cho ta, ta chắc chắn trách ngươi suốt đời! bao giờ tha thứ cho ngươi!”. Dường như nghĩ đến cách khả thi, mắt Nhược Nhất bừng sáng: “Thương Tiêu! Chàng bế quan trong động Hàn Ngọc, chàng ở trong cửa khác, bây giờ chàng thành thần, chàng nhất định có cách!”.

      Huân Trì lắc đầu : “Ý trời định, trái tim này vốn định trước là của . Có thể đánh cắp được ba năm này…”.

      phải!”, Nhược Nhất hét lên ngắt lời Huân Trì, “ phải của ta! có cái gì là của ta! Cái gì mà ý trời, cái gì mà định… toàn là những lời nhảm nhí! Vì sao phải cam chịu số phận! Ngay cả việc giành giật với số phận ngươi cũng làm, sao ngươi biết là có hy vọng…”. đến đây, giọng nghẹn ngào. nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Huân Trì, khàn giọng : “Tiêu hồ ly nhất định có cách! Chàng ở đây! Chàng ở đây! Thương Tiêu…”.

      Huân Trì lắc đầu : “Ta giành giật rồi”. cố sức giơ tay lên, đặt lên đầu Nhược Nhất, dịu dàng tới mức đáng sợ. “Ta giành giật rồi, ba năm, như bây giờ… cũng là ta cam tâm tình nguyện. Nhược Nhất, đừng oán trách”.

      “Ngươi thích núi sông ở Cửu Châu như vậy, ngươi vẫn chưa hết những mảnh đất mà ngươi dùng cả đời để bảo vệ, ngươi… Huân Trì, ràng ngươi muốn sống tiếp. Cái gì mà cam tâm tình nguyện chứ. Ta chỉ biết nếu hôm nay ngươi dám làm như vậy… nếu ngươi dám làm như vậy…”. Nhược Nhất run rẩy, nếu Huân Trì dám làm như vậy, cũng biết như thế nào. ngừng lát, gần như là cầu xin: “Ta ghi hận suốt đời, Huân Trì, ngươi nghe cho , ta mãi mãi hận ngươi!”.

      Nụ cười bên môi Huân Trì khẽ khàng như hư ảo, hai mắt cụp xuống, khuôn mặt nhợt nhạt càng trở nên mơ hồ trong ánh sáng dần tăng. : “Như thế… cũng tốt…”. Giọng yếu ớt khiến người ta thể nghe thấy.

      Nhược Nhất thoáng nhận ra bờ môi khẽ mấp máy của Huân Trì, : “Chí ít Nhược Nhất vẫn nhớ ta”. nam tử dịu dàng như ngọc, đơn nghìn năm, cả đời bảo vệ Cửu Châu, nhưng cuối cùng lại chỉ có người ở thế giới khác là biết tên của , nhớ tới .

      luồng sáng vọt lên từ lồng ngực Huân Trì, nhanh chóng vào lòng bàn tay của Nhược Nhất. Ánh sáng tỏa ra xung quanh, Nhược Nhất muốn chạm vào Huân Trì, nhưng chỉ có thể chạm vào thân cây khô đầy vết nứt sau lưng . Khuôn mặt và cơ thể của Huân Trì dần trở nên trong suốt.

      Nhược Nhất hoảng hốt ôm lấy cơ thể của . Nhưng trong khoảnh khắc lao tới, lại xuyên qua cơ thể dần trở nên hư vô của Huân Trì và ôm lấy thân cây khô. Nhược Nhất chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra nghe thấy tiếng vỡ giòn tan. Vết nứt thân cây bỗng lan rộng, nứt ra như thủy tinh bị đập vỡ, trong thoáng chốc hóa thành bột mịn.

      !”. Chân thân của … ngay cả chân thân cũng giữ được. “Huân Trì! Huân Trì…”. Nhược Nhất hoảng hốt gọi, chỉ thấy hình bóng của Huân Trì hóa thành từng đường sáng vàng bay , ánh sáng rực rỡ tới chói mắt. Mắt Nhược Nhất cay cay, đau nhức, cuối cùng rơi lệ. “Ngươi chờ có cách. Thương Tiêu, chàng có cách”. nghẹn ngào thất thanh. “Thương Tiêu… Thương Tiêu, hãy cứu . Cứu …”. Nhược Nhất ôm ngực, khuỵu xuống run rẩy. Cái lạnh đài cao ùa tới, thấy lạnh tới mức muốn ngất .

      Những ánh sáng tung bay ấy phân tán mà nhàng bay đến quanh người Nhược Nhất. Chẳng bao lâu, luồng khí ấm áp lan khắp cơ thể Nhược Nhất, giống như nụ cười ấm áp của nam tử ấy. nắm chặt lòng bàn tay mình, vết máu của Huân Trì ở đó khô. cúi đầu, nhắm chặt mắt, dám mở ra. Bởi vì mở mắt ra nhìn thấy Huân Trì biến mất.

      Nhược Nhất biết mình quỳ dưới đất bao lâu, tới khi sau lưng có tiếng bước chân vang lên, đầu gối của còn cảm giác, ánh sáng bao quanh người cũng tan biến. Nhược Nhất biết, lần này Huân Trì quay lại nữa, bao giờ quay lại nữa.

      “Tiểu nha đầu, vật đó đâu?”. Giọng của Lương chủ từ phía sau truyền đến. Nhược Nhất vẫn quỳ ở đó, nhúc nhích, giống như cây khô chết cứng.

      “Nhược Nhất?”. Giọng ngập ngừng của Tử Đàn vang lên, “Huân Trì, …”.

      Nghe thấy tên của Huân Trì, Nhược Nhất khẽ ngẩng đầu nhưng cơ thể vẫn cứng đờ.

      “Chạy rồi sao?”. Lương chủ hừ lạnh tiếng. “Tử Đàn, nếu ngày nào đó thả những vật thượng cổ kia ra, ngươi tự mà phong ấn. Chuyện này ta mặc kệ ngươi. Nếu lúc ấy ngươi xin máu phượng hoàng đừng trách ta cho ngươi”.

      Tử Đàn cau mày, định mở miệng bỗng nghe thấy giọng khàn khàn, yếu ớt: “ phải vật”.

      Ánh mắt của mọi người dồn cả vào Nhược Nhất. ngồi co quắp, ôm chặt lòng bàn tay của mình, lặp lại hết lần này đến lần khác: “ phải vật, phải vật…”.

      Lương chủ tức giận giậm chân: “Tiểu nha đầu này rốt cuộc bị làm sao vậy! Bị làm cho mê loạn rồi chắc! ràng là trái tim thiên ma, …”.

      phải vật!”. Nhược Nhất hét lên ngắt lời Lương chủ, gục đầu, giọng có chút kích động. “ là trái tim của thần minh, vì chức trách lạ lùng mà phải mình ở Tang hàng ngàn năm, muốn nhìn Cửu Châu mà trọn đời bảo vệ, muốn sống như bao người bình thường khác, chỉ… chỉ muốn sống tiếp. Nhưng vì sao, ngay cả nguyện vọng bé ấy mà ông trời cũng cho toại nguyện. chỉ muốn sống tiếp”.

      Bỗng chốc, nơi đài cao chìm vào yên tĩnh. lúc sau, Tử Đàn khó nhọc : “Huân Trì…”.

      Nhược Nhất im lặng lúc rồi : “Ở đây”.

      Lương chủ nhấc đôi chân bé vội vàng chạy lên trước hai bước, khi nhìn thấy đống bột mịn ấy, đảo mắt rồi : “Đòn tấn công đó của ta thể lấy mạng . Nhưng, nếu có kết cục như vậy cũng là ý trời”.

      Nhược Nhất đột nhiên nhặt miếng huyền băng sắc nhọn dưới đất ném về phía Lương chủ, quát lớn: “Cút! Đừng làm vấy bẩn đường luân hồi của ! Cút!”.

      Hơi lạnh thấu xương từ huyền băng chưa tới gần khiến Lương chủ rùng mình, vội lùi lại, tới khi đứng vững, lập tức giận dữ nhìn Nhược Nhất, : “Đồ nha đầu biết tốt xấu!”. Sau đó lại nhìn đống bột mịn dưới đất, lạnh lùng hừ tiếng, : “Ngươi cứ chờ luân hồi ! Ta muốn xem xem, vật chết do trái tim tạo thành luân hồi như thế nào!”.

      Nhược Nhất cứng đờ người nhìn đống bột lấp lánh ánh sáng ấy. quên rằng Huân Trì chỉ là trái tim, có hồn phách, thể luân hồi, có kiếp trước, càng có kiếp sau.

      Lương chủ vung tay áo, tức giận bỏ . Tử Đàn yên lặng đứng đó lúc, cuối cùng thở dài : “Nhược Nhất, đừng cố chấp nữa”.

      Cố chấp? Nhược Nhất nhìn đống tro tàn dưới đất, vẻ mặt trống rỗng.

      Lúc quay người , vừa hay Tử Đàn nhìn thấy nam tử áo trắng lặng lẽ đứng ngoài bạch môn. Đó chính là Thương Tiêu. Thần ấn ấn đường của Thương Tiêu ràng hơn trước rất nhiều. Từ khi trở về Cửu Châu, vẻ mặt càng lạnh lùng. Chẳng mấy việc có thể khiến chú ý. Nhưng hôm nay lại chủ động ra ngoài, có thể thấy vẫn chưa thực bạc tình.

      Nhưng bây giờ, phải là lúc hàn huyên tâm .

      Tử Đàn rời , lúc qua Thương Tiêu, nàng khẽ : “Nếu đệ muốn tốt cho muội ấy nên giải quyết nhanh chóng, như đoạn tuyệt mà chẳng phải đoạn tuyệt, chỉ khiến muội ấy càng thêm đau khổ”. Sóng mắt màu tím trong veo khẽ chuyển động, Thương Tiêu gật đầu, đáp lại: “Đệ tự biết chừng mực”, rồi về phía Nhược Nhất.

      Tử Đàn nhận được câu trả lời ấy của Thương Tiêu, nàng dừng lại lâu mà quay người rời khỏi bạch môn.

      Nhược Nhất vẫn quỳ ở đó, giống như con rối còn tức giận. Nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ sau lưng, bước ấy, cần nghĩ cũng biết là của ai. ngây người nhìn đống bột dưới đất mà lời nào, Thương Tiêu cũng lên tiếng.

      Trong chốc lát, đài cao này có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gió tuyết lồng lộn bên ngoài kết giới.

      Hình bóng của hai người như thể khắc thành bức tranh. Cuối cùng, Thương Tiêu khẽ thở dài tiếng, như bất lực, như xót thương: “Đứng dậy ”. Nhược Nhất động đậy. Thương Tiêu đợi lúc rồi đưa tay để nắm lấy. Nhược Nhất ngoảnh đầu thấy ngón tay thuôn dài của Thương Tiêu. im lặng chốc lát rồi vung tay gạt bàn tay đẹp đẽ ấy ra. Sắc mặt Thương Tiêu vẫn thay đổi.

      “Tiêu hồ ly, lần thứ hai ta gạt tay chàng”, Nhược Nhất : “Cũng là lần thứ hai ta giương mắt nhìn Huân Trì ra ngay trước mặt mà thể làm gì”.

      Xòe lòng bàn tay, Nhược Nhất nhìn thấy vết máu của Huân Trì tay mình khô, đông thành những vụn máu, nhàng bong ra rồi rơi xuống, tài nào giữ lại được.

      “Ta nhớ chàng từng chàng mãi ở bên ta”. Bàn tay còn lại của Nhược Nhất kéo vạt áo của Thương Tiêu như cầu cứu, nắm rất chặt, hít hơi sâu để che giấu hơi thở ổn định của mình. Nhưng khi ra câu này, lại thể nén được nghẹn ngào: “Nhưng chàng ở bên ta, chàng ở bên ta, lần nào cũng ở bên ta!”.

      Nước mắt tuôn rơi, Nhược Nhất giống như đứa trẻ chịu ấm ức nhưng biết tâm cùng ai, nước mắt lã chã rơi: “Chàng có biết bất lực của ta ? Ta sợ hãi như thế nào, ta ra sức gọi tên chàng, ra sức cầu xin chàng hãy cứu ! Cứu Huân Trì, cũng cứu ta… Nhưng chàng ở đâu? Chàng ở đâu?”. Nhược Nhất khàn giọng chất vấn, túm áo Thương Tiêu, cố gắng đứng dậy, hai chân tê liệt tới mức mất cảm giác. lấy trong ngực ra miếng ngọc bội khắc hai chữ “mỳ suông” ấy, ném mạnh vào người Thương Tiêu.

      Ngọc bội rơi xuống đất, đập lên huyền băng, vỡ vụn.

      Nhược Nhất bất chấp tất cả, túm lấy áo của Thương Tiêu, hai mắt sưng đỏ nhòe lệ, vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng trừng mắt nhìn Thương Tiêu: “Lời hứa của chàng đâu? Chàng ném lời hứa đâu rồi!”.

      Trong đôi mắt màu tím trong veo in hình bóng của Nhược Nhất. chỉ nhìn thấy thê thảm của mình trong đôi mắt ấy. Ngoài ra có gì cả.

      Nhược Nhất dần buông tay, gục đầu vào ngực Thương Tiêu, thảm thiết : “Chàng để Tiêu hồ ly của ta ở đâu rồi? Trả lại cho ta”.

      Trả lại cho ta.
      Hale205 thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 63

      Thương Tiêu ôm Nhược Nhất, cũng đẩy ra.

      Lúc này tuy Nhược Nhất ngả vào ngực Thương Tiêu, nhưng lại cảm thấy xa cách hơn bất cứ khi nào. Nhược Nhất càng tuyệt vọng, bàn tay nắm vạt áo của Thương Tiêu từ từ buông lỏng. Ngón tay của Thương Tiêu khẽ động, nhưng thần ấn ở giữa hai lông mày lóe sáng, cuối cùng vẫn động lòng, để mặc từng giọt nước mắt của Nhược Nhất thấm ướt ngực mình.

      Buốt giá thấu xương.

      nhìn gió tuyết cuồng bạo bên ngoài kết giới, đột nhiên : “Sức mạnh của nàng tăng lên ít”. Toàn thân Nhược Nhất cứng đờ, nhớ tới những lời Huân Trì và mím môi yên lặng. Thương Tiêu : “Nhưng để đối phó với ma, nàng vẫn thiếu kinh nghiệm. Từ nay về sau, nàng cần quan tâm tới những chuyện ở đây nữa”.

      ràng là lãnh đạm vô tình, nhưng quan tâm trong những lời ấy sao mà rệt đến thế. Nhược Nhất khóc nữa, cố ép bản thân mạnh mẽ. đẩy Thương Tiêu ra, lùi lại hai bước, giọng vẫn hơi khàn: “Ta sợ rằng ta muốn trốn cũng được nữa. Thương Tiêu, chàng có biết mấy năm nay ta thường mơ giấc mơ thế nào ?”.

      Thương Tiêu cau mày. Nhược Nhất nhắm mắt, hít hơi sâu, nhìn đám bột mịn dưới đất nữa, chậm rãi kể về Hồng Liên trong giấc mơ của mình. Cuối cùng : “ bảo ta cứu , trước đó Huân Trì cho ta , là thời cơ chưa tới, nhưng bây giờ ta có thể rồi. Có người thảm thiết cầu cứu ta suốt ba năm như thế, bây giờ chàng lại ta đừng quan tâm tới những chuyện ở đây nữa, chàng bảo ta làm sao có thể an tâm được?”.

      “Chuyện xảy ra khi nào?”.

      “Lần đầu tiên…”. Nhược Nhất nhớ lại cảnh tượng khi ấy, gượng cười. “Ở Lương, trước lần đầu tiên chúng ta gặp Hồng Liên, trước khi chúng ta vào trong ký ức ấy”. Chính là ở đó, chàng sau này chàng mãi ở bên ta. Dĩ nhiên câu này Nhược Nhất ra.

      Thương Tiêu cụp mắt, trầm tư lúc: “Người đó có bị giam ở đâu ?”.

      Nhược Nhất lắc đầu.

      Đúng lúc ấy, Nhược Nhất chợt thấy ánh sáng nhạt lóe qua, chăm chú nhìn, lớp bột do chân thân của Huân Trì hóa thành dần tan biến. Nhược Nhất vẫn chưa kịp cảm thấy bi thương ngây người khi nhìn thấy thứ dưới lớp tro tàn.

      “Đây là cái gì?”. Giọng của Nhược Nhất run run.

      Thương Tiêu chăm chú nhìn, chỉ thấy dưới lớp bột dần tan biến có vài nét bút càng lúc càng rệt, ánh sáng ngưng tụ, cuối cùng biến thành hai chữ mờ mờ. cơn gió thổi qua, ở đó còn bất cứ vết tích gì. Nhược Nhất ngẩng đầu, sững người nhìn Thương Tiêu. Thương Tiêu vẫn nhìn chằm chằm chỗ ấy, chầm rãi ra hai từ: “Thanh Khâu”.

      Thanh Khâu từ trước tới nay là lãnh địa của tộc, tộc trấn giữ Thanh Khâu là cửu vĩ hồng hồ - họ hàng gần của cửu vĩ bạch hồ. Võ La, Cửu Diệm đều là cửu vĩ hồng hồ. lực của họ mạnh bằng cửu vĩ bạch hồ nhưng cũng vì thế mà phải chịu lôi kiếp khi vừa sinh ra nên con cháu đông đúc.

      Khi Thương Tiêu tới Thanh Khâu, với bất kỳ ai, kể cả Tử Đàn, nhưng lại với Nhan Nhược Nhất.

      Nhược Nhất bây giờ tuy thể dễ dàng khống chế thần lực như Thương Tiêu, nhưng dù sao cũng có thể cố gắng đạp mây vượt gió. cố hết sức theo sau Thương Tiêu. Nhược Nhất biết, Thương Tiêu muốn để mình rớt lại phía sau, vì với với thuật cưỡi mây vụng về của Nhược Nhất đáng ra sớm bị bỏ xa tít tắp rồi.

      Tới Thanh Khâu, Nhược Nhất đứng mây nhìn xuống Thanh Khâu ở bên dưới, khỏi sững sờ.

      Hai trăm năm trước, trong lần cơ duyên trùng hợp Nhược Nhất cũng theo Thương Tiêu tới Thanh Khâu. Ký ức đọng lại trong vẫn là cảnh tượng non xanh nước biếc, nhưng bây giờ, vì sao Thanh Khâu lại trở thành thế này? ngọn linh sơn như bị tàn sát thành ngọn núi chết. Khắp nơi là đất đai đen sì, thấy núi sông cây cối xanh tươi, thấy dòng chảy gợn sóng lấp lánh.

      Nhược Nhất vẫn ngây người trong trung giọng mừng rỡ từ phía dưới vọng lên. Trong nháy mắt, nữ tử trong bộ trang phục màu đỏ sậm đạp mây đến bên cạnh Nhược Nhất, kéo tay , vui sướng : “A Nhan, ngờ tỷ mang biểu ca quay về rồi. Huynh ấy tỉnh táo trở lại! Biểu ca độ hết kiếp! Huynh ấy trở thành vị thần minh đầu tiên của Cửu Châu sau thời đại thần diệt!”.

      Nghe thế, Nhược Nhất gượng cười: “Ừm, tỷ biết rồi”. Thấy thần sắc Nhược Nhất có vẻ bất thường, Võ La như sực nhớ ra điều gì, liền im lặng. Nàng gãi đầu, tỏ ra có chút lúng túng. Cuối cùng Nhược Nhất nắm tay Võ La, : “Sao muội lại ở đây?”.

      Võ La nghe vậy đỏ mặt: “Mấy năm trước, ừm, tỷ ở đây, biết, muội được gả tới Thanh Khâu, lấy Cửu Diệm”.

      “Lấy?”. Nhược Nhất ngờ mình được nghe câu trả lời này. ngây người quan sát Võ La lượt, mới phát cách ăn mặc của muội ấy đúng là của có chồng. Nhược Nhất nghi hoặc, “Lần trước tỷ nhìn thấy muội vẫn ở U Đô”.

      “Lần trước là bởi vì biểu ca xảy ra chuyện nên muội quay về xem thế nào và chuyện với Tử Đàn tỷ tỷ”.

      Lúc này Nhược Nhất mới ngẩn ngơ gật đầu, bùi ngùi : “Thoắt cái mà Võ La là vợ người ta rồi”.

      Võ La cúi đầu, cười ngượng ngùng, trong ánh mắt là niềm hạnh phúc của người vợ: “Chúng ta xuống dưới chuyện ”.

      Từ trung nhìn xuống, Thanh Khâu tuy xác xơ như thế nhưng cung điện của họ vẫn hùng vĩ tráng lệ, chút thương tích. Nhược Nhất và Võ La rảo bước vào đại điện, đúng lúc thấy Cửu Diệm nhìn Thương Tiêu với vẻ buồn cười, : “ ra biển chuyến, nhìn Thương huynh càng lạnh lùng. Ngày nào vẻ mặt của huynh cũng thế này, huynh bảo phu nhân của huynh làm sao mà chịu được?”.

      Cửu Diệm ngẩng đầu nhìn, thấy Nhược Nhất đứng ở cửa, Võ La lườm . sờ mũi, ngồi thẳng người, đánh trống lảng: “ ra Thương huynh mới nhập thần chưa lâu, ở U Đô bế quan tu luyện mà tới Thanh Khâu rừng thiêng nước độc này của đệ làm gì?”.

      Thương Tiêu dối chớp mắt: “Đêm xem tinh tượng[​IMG] thấy chắc chắn gần đây có đại giáng xuống Thanh Khâu nên ta tới xem sao”.

      Cửu Diệm khẽ chớp mắt, bờ môi vô cùng mê hoặc nở nụ cười đẹp đẽ: “Hả? Chuyện lớn gì đáng để huynh đích thân tới đây chuyến vậy?”.

      “Thiên cơ”. Thương Tiêu lạnh lùng vứt lại hai từ, nhìn bất kỳ ai trong điện mà quay người bỏ , quen thuộc như ở nhà của mình.

      Sau khi bóng Thương Tiêu hoàn toàn biến mất, Cửu Diệm thở dài, nhìn Nhược Nhất, vừa ấm ức vừa trách móc : “Tỷ xem phu quân của tỷ kìa, thành thần rồi, có thể nhìn thấy

      [​IMG] Xem tinh tượng: xem sáng tối và vị trí của các ngôi sao để đoán tượng: xem sáng tối và vị trí của các ngôi sao để đoán điềm cát hung họa phúc của người và việc.thiên cơ, sức mạnh to lớn, bất tử bất diệt, thế mà lại ức hiếp tiểu đệ. Huynh ấy tuy là vua của tộc, nhưng dù gì bây giờ huynh ấy cũng lãnh địa của đệ. Tùy tiện như vậy, huynh ấy coi đây là U Đô thứ hai sao? vô lý, vô lý!”.

      Nhược Nhất ngây người hồi lâu, lắc đầu : “Chúng ta phải là vợ chồng”.

      Cửu Diệm vẫn muốn gì đó Võ La cầm chén trà mà lính hầu bưng tới ném xuống chân Cửu Diệm, nàng nhướn mày: “Ôi ôi, lỡ tay rồi”, rồi quay sang khoác tay Nhược Nhất, dịu dàng : “Muội thấy chắc là tỷ rất mệt, nghỉ ngơi trước ”.

      Nhược Nhất gật đầu.

      Võ La sắp xếp phòng của Nhược Nhất ở cùng khu với Thương Tiêu. Ra khỏi phòng lập tức nhìn thấy phòng đối diện.

      Khi Nhược Nhất nghỉ, Thương Tiêu ở trong phòng. thầm nghĩ, chắc chắn Thương Tiêu thăm dò xung quanh Thanh Khâu xem có chỗ nào đáng nghi .

      Võ La đưa cho Nhược Nhất chén trà, : “Tỷ cầm cho ấm tay, tay của tỷ lạnh tới mức muội dám chạm vào”. Nhược Nhất cảm ơn rồi cầm lấy chén trà. Võ La lại : “Sắc mặt nhợt nhạt này của tỷ là thế nào vậy? Khi tỷ ra biển tìm biểu ca xảy ra chuyện gì? Biểu ca độ qua kiếp số phi thăng thành thần, đối với tỷ đó là đả kích lớn đến vậy sao? Tỷ có biết bây giờ hai người đứng ở cùng nơi, khí giữa hai người kỳ lạ thế nào ? Rốt cuộc hai người làm sao vậy?”.

      Nghe những câu hỏi này, Nhược Nhất chỉ lắc đầu gượng cười. Hơn bất kỳ ai khác, Nhược Nhất rất muốn biết giữa họ xảy ra chuyện gì. Im lặng lúc, Nhược Nhất lảng sang chuyện khác: “Võ La, muội được gả tới Thanh Khâu khi nào?”.

      Võ La gãi đầu cười : “Hai năm nay rồi, Tử Đàn lúc nào cũng chê muội già rồi mà suốt ngày sống như nam nhân, vừa hay gặp người dám lấy muội liền vội vàng gả muội ”.

      Nhưng Nhược Nhất biết, nếu Võ La thích Cửu Diệm cho dù Tử Đàn chê bai muội ấy thế nào muội ấy cũng chịu lấy người ta. Nhược Nhất : “Cửu Diệm đối xử với muội có tốt ?”.

      Võ La mỉm cười gật đầu. Xem ra nhất định là rất tốt, lúc nãy đại điện, Võ La ném chén trà vào chân Cửu Diệm nhưng Cửu Diệm chỉ ấm ức nhìn muội ấy, hề tức giận. Điều ấy đối với lãnh chúa thống lĩnh Thanh Khâu là chiều chuộng rất lớn.

      Nhược Nhất lại hỏi: “Vì sao Thanh Khâu lại thành ra thế này?”.

      Võ La thở dài tiếng: “Nhược Nhất biết đâu, ba năm trước Toan Dữ điểu phá ấn ra ngoài, lúc ấy biểu ca đấu với ròng rã mấy tháng trời ở Thanh Khâu. Cuối cùng Toan Dữ điểu ăn thiên lôi và hủy hoại Thanh Khâu thành ra thế này”.

      Ba năm trước… thiên lôi…

      Nhược Nhất bừng tỉnh, mấy lần thiên lôi đột nhiên biến mất khi ấy hóa ra là vì bị nơi này thu hút! Là Thương Tiêu… Bàn tay cầm chăn của Nhược Nhất run run. Lúc ấy… ra lúc ấy Thương Tiêu vì mình mà làm nhiều như vậy, thế mà mình hề hay biết.

      Nhưng lúc này, càng biết trước đây Thương Tiêu bao dung, dịu dàng với như thế nào, càng cảm thấy thế trêu ngươi.

      “Nhược Nhất?”, Võ La ngắt dòng suy nghĩ của Nhược Nhất với giọng có chút lo lắng. Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn Võ La, nhếch miệng cười: “ sao, ta chỉ nghĩ tới thứ gọi là mệnh trời, coi thế nhân là vật để trêu đùa”.

      Võ La đau lòng vỗ vào mu bàn tay Nhược Nhất và : “Vậy lần này tỷ và biểu ca cùng tới Thanh Khâu là vì chuyện gì?”.

      Hít hơi sâu, kìm nén cảm xúc trong lòng, Nhược Nhất nghiêm mặt : “Võ La, trong thời gian muội ở đây, Thanh Khâu có nơi nào kỳ quái ?”.

      “Nơi kỳ quái?”. Võ La xoa cằm suy nghĩ lúc và : “Tuy muội từ lớn lên ở Thanh Khâu, vô cùng quen thuộc với sông núi nơi đây, nhưng nếu tỷ muốn muội , muội vẫn tìm ra Thanh Khâu có nơi nào bình thường”.

      ngờ câu trả lời của Võ La lại như vậy, Nhược Nhất sững người rất lâu mới chần chừ : “ có nơi nào bình thường?”.

      Võ La thở dài lấy ví dụ: “ tới lãnh chúa, dưới tới lính sai, ai là lẳng lơ thành tính. ràng là có đỉnh núi cao vút tới trời nhưng lại bao giờ có tuyết. Ở trong cung điện Thanh Khâu chưa bao giờ nhìn thấy song nguyệt, nhưng mỗi đêm song nguyệt cùng tròn đều có thể nghe thấy tiếng chim hót. Thỉnh thoảng khi ngủ say, bên tai còn có tiếng nước chảy róc rách, nhưng đến khi tỉnh dậy bên cạnh mình chẳng có giọt nước nào. Phía sau núi có cấm địa mà ai cũng có thể đến, tên là Hồ Trủng, nhưng có hồ, cũng chẳng có ngôi mộ[​IMG] nào…”.

      Nhược Nhất bất giác rùng mình ngắt lời Võ La: “Truyện ma sao?”.

      “Ngoài tiếng chim hót vào đêm song nguyệt cùng tròn ra, những điều khác muội đều nhìn thấy tận mắt hoặc đích thân trải nghiệm. Chẳng phải trước đây Nhược Nhất tỷ cũng từng tới Thanh Khâu sao? Tỷ chưa từng nghe đến những chuyện này sao?”.

      “Lần trước tới ta chỉ biết tộc cửu vĩ hồng hồ tính tình phong lưu, đỉnh núi cao vút tới trời từ xưa tới nay có tuyết, ở trong cung điện Thanh Khâu chưa bao giờ nhìn thấy song nguyệt, còn cả cấm địa Hồ Trủng đó nữa… nhưng những chuyện khác ta chưa từng nghe ”.

      Võ La gật đầu: “Tiếng chim hót và tiếng nước chảy có từ khi nào muội còn nhớ nữa, nhưng có lẽ đó phải là chuyện quỷ quái từ xa xưa”. Võ La nhìn Nhược Nhất, : “Tỷ có hứng với những chuyện này từ khi nào vậy?”.

      [​IMG] “Trủng” nghĩa là “mộ”.

      Nhưng lúc này Nhược Nhất còn tâm trí để trả lời câu hỏi của Võ La nữa. Những chuyện này phải trước đây có, hai trăm năm trước khi Nhược Nhất tới Thanh Khâu cũng chưa từng thấy. Cũng có nghĩa là, những lời đồn này chỉ được truyền ra trong hai trăm năm nay.

      Trong hai trăm năm nay…
      Hale205 thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 64

      “Nhan Nhược Nhất”.

      Ai vậy?

      “Bên này”.

      Ai gọi Nhược Nhất?

      Trong mớ hỗn độn, Nhược Nhất từ từ mở mắt, xung quanh tối đen, bên tai có tiếng nước chảy. cảm thấy chân tay của mình đều vô lực, giống như lơ lửng trung.

      Tí tách, tí tách. Cách đó xa có tiếng nước chảy, Nhược Nhất tìm theo thanh, bỗng thấy mảng màu đỏ rơi xuống đất rồi lại nhanh chóng lan ra.

      thầm kinh ngạc, bóng tối xung quanh cũng khiến có chút sợ hãi. Đây là đâu? Nhược Nhất hỏi, nhưng thể phát ra thanh.

      “Nhan Nhược Nhất”. Tiếng gọi bỗng chốc lớn hơn, đập mạnh vào tai , Nhược Nhất kinh hãi, vội vàng quay lại.

      Bóng tối xung quanh nhuộm màu máu đỏ, Nhược Nhất sợ hãi nhìn cảnh tượng ấy, Hồng Liên, lại là Hồng Liên. Nhưng lần này bị đóng đinh tường mà là xõa tóc đứng đó. người vẫn là chiếc áo đỏ rách nát, tay chân như bị rút gân, chùng xuống vô lực, nhưng biết vì sao vẫn có thể đứng đó, sắc mặt trắng bệch, dáng người tiều tụy, giống hệt như bộ dạng của ác quỷ. Nhưng điều khiến Nhược Nhất càng sợ hãi hơn là, đôi mắt từ trước tới nay luôn nhắm lại đột nhiên mở ra, trong tròng mắt màu đen là con ngươi màu đỏ tươi. Khóe mắt dần rớm huyết lệ, còn khóe môi lại nở nụ cười quỷ dị.

      “Ngươi cũng đến rồi”. cười khanh khách, quay người ôm lấy thứ ở phía sau rồi lại chậm rãi quay lại.

      Đồng tử của Nhược Nhất co lại, chỉ thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân truyền thẳng vào trong dạ dày, sau đó lạnh buốt toàn thân.

      vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì tay Hồng Liên là tóc của nữ nhân, còn nữ nhân ấy, khuôn mặt dần , giống hệt . Là đầu lâu của Nhan Nhược Nhất.

      Đầu ngón tay Nhược Nhất lạnh buốt, chậm rãi sờ lên mặt mình thấy ướt dính. ngây người nhìn máu tươi trong lòng bàn tay mình, rồi lại nhìn đầu lâu trong tay Hồng Liên. Ấn đường mặt đầu lâu ấy ngừng chảy máu ướt cả khuôn mặt, nhìn đáng sợ.

      Đột nhiên, đầu lâu ấy mở mắt nhìn Nhược Nhất, cười ha ha, : “Ngươi đến rồi”, nó vừa , miệng vừa ộc máu đen.

      “Á!”. Nhược Nhất hét lên tiếng, giật mình tỉnh giấc. Vẫn là căn phòng ở Thanh Khâu, có gì thay đổi. Nhược Nhất sờ lên trán mình thấy ướt dính, giật nảy, giơ tay muốn nhìn cho . Nhưng màn đêm tối đen khiến nhìn thấy gì cả. Nhược Nhất vội vàng xuống giường, kịp giày, đá đổ ghế, run tay quờ được giá nến bàn, thắp nến lên để nhìn tay mình…

      có vết máu, chút ướt dính ấy chỉ là mồ hôi mà thôi.

      Đúng là lo sợ chuyện đâu… Nhược Nhất chỉ thấy toàn thân nhất thời còn sức lực, ngồi trượt xuống đất, cầm tay áo định lau mồ hôi, nhưng cánh tay còn sức nên thể nhấc lên được. Giấc mơ lúc nãy quá chân thực, chân thực hơn tất cả những giấc mơ trước đây của .

      Hồng Liên còn kêu cứu nữa, còn bị đóng đinh tường, mà lại cầm đầu lâu của Nhược Nhất. Nhược Nhất ngồi nghỉ lúc mới có thể đưa tay day Thái Dương. ép mình bình tĩnh lại, nghĩ xem giấc mơ lúc nãy có ngụ ý gì. Nhưng Nhược Nhất càng muốn bình tĩnh càng cảm thấy xung quanh lạnh tới đáng sợ. Nhược Nhất lại nằm vào trong chăn, mượn ấm áp trong chăn bông để xua cái lạnh. Nhưng phát , vừa nằm xuống trong đầu lại lên những cảnh tượng đáng sợ ấy.

      Dường như có người lúc nào cũng nhìn chằm chằm, chỉ đợi chìm vào giấc ngủ, sau đó chui vào giấc mơ của và tạo ra những cảnh tượng kỳ quái.

      thể ngủ được nữa. Nhược Nhất quyết định khoác áo, giày và đẩy cửa ra ngoài. Đêm tối ở Thanh Khâu có trăng, nhưng ánh sao vẫn lấp lánh đầy trời. Nhược Nhất nhìn cửa phòng đóng chặt phía đối diện, mỉm cười.

      Thương Tiêu thành thần, nửa đêm trong phòng Nhược Nhất phát ra tiếng động như vậy, có lý nào nghe thấy. Lý do duy nhất có thể là cảm thấy nguy hiểm, vì thế Nhược Nhất bị ác mộng giày vò dĩ nhiên khiến bận tâm.

      Nhược Nhất hít hơi sâu, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, chậm rãi dạo trong vườn. Có lẽ là ánh sao quá đẹp, Nhược Nhất nhất thời nổi hứng ra sân, ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời sao, hoàn toàn quan tâm xem mình đâu. Sau khi Nhược Nhất dạo bước ra khỏi sân, con quạ vỗ cánh đậu xà nhà, xoay đầu kêu hai tiếng “quạ quạ”, nó vỗ cánh định bay cơn gió mạnh thổi tới khiến nó rơi xuống, giãy giụa dưới đất rồi có bất cứ động tĩnh nào nữa.

      *

      vạt áo màu đỏ tươi lên rệt trong đêm tối. Cửu Diệm nhìn con quạ dưới đất, quay sang hỏi: “ theo sao? Dáng vẻ của tỷ ấy ràng là bị người đó thi triển thuật chú”.

      Bóng người màu trắng nấp trong bóng tối, im lặng lúc rồi bình tĩnh : “Nhân cơ hội này có thể dụ ra”.

      Cửu Diệm cau mày tán đồng: “Đừng đến lúc Nhan Nhược Nhất bị thương huynh mới phát điên lên. Thiên hạ này loạn lắm rồi, thể chịu đựng giày vò của huynh nữa đâu”.

      “Trong cơ thể nàng ấy có thần lực. sao đâu”.

      sao chứ?”.

      Người áo trắng trả lời nữa. Cửu Diệm lắc đầu: “Thần minh ơi thần minh, bác ái nhưng vô tình. Thương Tiêu huynh bây giờ phụ thiên hạ nhưng lại phụ tỷ ấy. Huynh muốn thiên hạ sau này phải báo đáp tỷ ấy thế nào?”.

      Thương Tiêu : “Tự ta trả cho nàng”, rồi quay gót, biến mất trong nháy mắt.

      Cửu Diệm nhướn đôi lông mày đẹp đẽ, hiểu ý Thương Tiêu muốn . Cửu Diệm đá con quạ chết cứng dưới đất, lẩm nhẩm như nghĩ ngợi điều gì: “Mẹ kiếp…”.

      *

      Nhược Nhất hoàn toàn biết mình lại xa như vậy, tới khi sực tỉnh cảnh sắc xung quanh đổi khác. Cây cỏ khô cằn, đất đai hoang vu. ràng là cảnh tượng xa lạ nhưng lại cảm thấy quen thuộc đến mơ hồ. Nhớ tới giấc mơ lúc nãy, trong lòng Nhược Nhất có chút sợ hãi, nhìn trái nhìn phải, muốn tìm đường mình vừa để quay về. Nhưng Nhược Nhất quay lại chỉ thấy vùng hoang vu trống trải.

      Nhược Nhất ngờ mình lại tới giữa mảnh đất trống này, lùi lại hai bước, bỗng nhìn thấy bên cạnh có bia đá khổng lồ. Nhược Nhất do dự lúc rồi tới đó. bia đá khắc hai chữ “Hồ Trủng” khổng lồ, phát ra màu sắc kỳ dị dưới ánh trăng.

      “… Sau núi có cấm địa ai cũng được vào tên là Hồ Trủng, có hồ cũng có mộ”. Giọng của Võ La vang lên trong đầu Nhược Nhất khiến rùng mình ớn lạnh.

      Cấm địa ở phía sau núi… Chỉ thời gian ngắn như vậy mà có thể tới sau núi Thanh Khâu. Dù cho Nhược Nhất có chậm hiểu thế nào lúc này cũng biết việc có gì đó ổn.

      Nhưng chân chưa kịp rời khỏi mặt đất ba tấc từ dưới lòng đất hoang tàn có bàn tay nhợt nhạt chợt thò ra, túm chặt gót chân của . Nhược Nhất sợ tới nỗi mặt tái mét. cho Nhược Nhất thời gian để hét lên bàn tay ấy kéo xuống. Nhược Nhất chỉ thấy trước mắt tối om rồi biết gì nữa.

      Cơn gió thổi qua vùng đất hoang vu này, hai chữ bia đá như có sinh mệnh, bắt đầu biến hình. Loáng cái, hình như trong đó có vô số người giãy giụa, gào thét đòi bò ra ngoài. Nhưng, cùng với gió đêm lướt qua, gian lại dần trở nên tĩnh mịch.

      *

      Sáng sớm hôm sau, Võ La tới trước cửa phòng của Nhược Nhất, định gõ cửa nhìn thấy Thương Tiêu người đầy sương, mệt mỏi từ phía ngoài vào. Võ La thấy lạ, hỏi: “Biểu ca, huynh làm gì vậy?”.

      Thương Tiêu liếc nhìn Võ La, thản nhiên : “Đêm qua nàng ấy ngủ muộn, lại rất mệt, đừng đánh thức nàng ấy”.

      “Ơ…”. Võ La bắt đầu tưởng tượng, nàng đỏ mặt, lúc quay người còn lẩm nhẩm: “Chẳng phải thành thần rồi sao… xem ra việc bi quan như Nhược Nhất nghĩ”.

      Tới khi còn nghe thấy tiếng bước chân của Võ La nữa, Thương Tiêu mới đến trước phòng Nhược Nhất, mở cửa ra. Trong phòng có ai, lạnh lẽo và trống vắng, liếc nhìn, ghế đổ dưới đất, chén trà vỡ vụn và sáp nến cháy hết. Nhớ lại tiếng thét của Nhược Nhất đêm qua, Thương Tiêu biết lúc ấy chắc chắn vô cùng sợ hãi.

      Bàn tay bất giác nắm chặt. Thương Tiêu dựng ghế lên, lặng lẽ ngồi xuống, nhắm đôi mắt trong veo lại rồi hít thở đều đặn, lại:

      sao đâu”.

      sao đâu.

      Cũng biết cho ai nghe.
      Hale205 thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 65

      Tầm Thường cung.

      “Thương Tiêu tới Thanh Khâu”. Bàn tay dựa vào ghế của Quý Tử Hiên gõ hai tiếng, “Xem ra biết kẻ đứng sau là ai rồi”.

      Thái Phùng : “Nếu tộc đấu với bên ấy, chúng ta đứng ngoài cuộc hay là…”.

      “Nhất định phải diệt trừ ma khí”, Quý Tử Hiên : “Cũng nhất định phải làm suy yếu sức mạnh của tộc”.

      “Ý của cung chủ là?”.

      “Án binh bất động. Trước tiên phải trấn áp ma khí. Thiên hạ này ta tranh giành lâu như vậy, quyết để nó rơi vào tay kẻ khác”.

      ”.

      Sau khi Thái Phùng lui xuống, Quý Tử Hiên mệt mỏi day trán. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân mà gấp từ phía xa chạy lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, cảm giác mệt mỏi lập tức tan biến.

      “Hiên Hiên!”, ngoài cửa vang lên tiếng của Tầm Tầm. Quý Tử Hiên vẫn chưa kịp gì, thằng bé lao vào lòng , lau nước mắt nước mũi lên người , lại câu: “Thúc thúc hãy cứu phụ thân, cứu phụ thân”.

      Phụ thân của nó?

      Quý Tử Hiên dở khóc dở cười kéo tay thằng bé, : “Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”.

      Tầm Tầm nghẹn ngào : “Phụ thân, đột nhiên, đột nhiên bị ngất, thở được, mặt trắng bệch… Hiên Hiên, cứu phụ thân !”.

      “Phụ thân” của nó xuất ở Tầm Thường cung? Quý Tử Hiên giật mình, mơ hồ cảm thấy có gì đúng, nên hỏi gì nữa, mặc cho Tầm Tầm kéo tay lôi ra ngoài điện.

      Tầm Tầm kéo Quý Tử Hiên tới phòng của Mạc Mặc, nhưng khi vào phòng lại hề cảm nhận được chút sinh khí nào. bất giác cau mày: “Mạc Mặc”.

      “Phụ thân!”. Tầm Tầm kinh sợ hét lên rồi lao tới. Quý Tử Hiên đứng sau nó, cau mày. Quý Tử Hiên là người vô cùng nhạy bén, lúc này chỉ cần suy nghĩ chút là biết “phụ thân” mà Tầm Tầm vừa gọi chính là Mạc Mặc. Nhưng tình cảnh bây giờ phải lúc Quý Tử Hiên nghĩ tới bất kỳ điều gì khác. Nương theo mùi hương của Tầm Tầm về phía đó, đưa tay sờ vào khuôn mặt lạnh băng, ngón tay chậm rãi di chuyển xuống dưới mũi của Mạc Mặc, hề thấy hơi thở.

      Đầu Quý Tử Hiên lập tức trống rỗng, trong lòng đột nhiên trào dâng nỗi sợ hãi kỳ lạ. lâu lắm rồi có cảm xúc như vậy, điều này khiến có chút lúng túng. Sững người rất lâu, Tầm Tầm vẫn gào khóc, Quý Tử Hiên mới nghĩ ra là còn có thể cứu được Mạc Mặc.

      Quý Tử Hiên liền ấn tay lên ngực Mạc Mặc, nội lực của lập tức vào trong lồng ngực của . lúc sau, lồng ngực Mạc Mặc phập phồng lên xuống, nghe thấy những tiếng ho như xé gan xé ruột và cả tiếng Tầm Tầm khóc gọi “phụ thân”.

      Quý Tử Hiên thở phào. May mà…

      Sau khi ngừng ho, hơi thở của Mạc Mặc trở nên yếu ớt như người sắp chết.

      “Quý Tử Hiên”, Mạc Mặc : “Lần trước ngươi thích ta, là sao?”.

      ngờ lúc này Mạc Mặc lại hỏi như thế, Quý Tử Hiên sững người, bất giác nở nụ cười: “Là ”.

      “Vậy ngươi có dám lấy người chết ?”.

      Quý Tử Hiên bực bội cau mày, thực căm ghét câu hỏi này. lúc sau, cố kiềm chế và bình tĩnh : “Nàng thường xuyên như thế này sao?”. biết Mạc Mặc yếu hơn trước rất nhiều, nhưng chưa bao giờ nghĩ yếu như thế này, chưa bao giờ nghĩ Mạc Mặc hống hách ngang tàng có ngày … chết. Từ “chết” này trước đây như chẳng liên quan gì tới Mạc Mặc, nhưng bây giờ lại có.

      “Ngươi có dám lấy người chết ?”, Mạc Mặc cố chấp hỏi lại lần nữa.

      Tầm Tầm hiểu họ gì, nhưng lúc này nó cũng hiểu mình nên lên tiếng, nó tròn mắt nhìn hai người, vẻ mặt rất đáng thương.

      gian chìm vào im lặng lát.

      “Dám”. tiếng đáp mạnh mẽ. Mạc Mặc nhếch mép muốn cười lớn, nhưng lồng ngực lại đau nhói, lại ho dữ dội. Mạc Mặc nắm chặt tay Quý Tử Hiên, sau khi ngừng ho, nhìn Quý Tử Hiên chằm chằm: “Nhưng ta dám. Ta muốn sống cùng ngươi. Chỉ sống cùng ngươi mới có thể chuyện với ngươi, làm tình với ngươi, sinh con cho ngươi; mới có thể đuổi hết đám oanh oanh yến yến bên cạnh ngươi; mới có thể đánh ngươi, chửi ngươi; mới có thể xen vào khi ngươi muốn đối phó với Nhan Nhược Nhất, khiến ngươi bao giờ thành công”. Mạc Mặc ra những lời xấu xa như vậy nhưng Quý Tử Hiên nghe sao mà thấy chúng giống như bản trường ca dịu dàng êm ái.

      “Ta muốn sống tiếp, vì thế ngươi hãy để ta ”.

      “Được”. hỏi nguyên nhân, hỏi thời gian, trong đời này, lần đầu tiên Quý Tử Hiên tin người cách lạ kỳ như vậy.

      “Hãy chờ ta”. Mạc Mặc buông tay Quý Tử Hiên. “Hãy chăm sóc tốt cho Đồ hại cha. Nhưng được để nó học thói giống ngươi”.

      *

      Khi Nhược Nhất tỉnh lại, xung quanh là ánh nến bập bùng. Nhưng ràng có nhiều nến cháy như vậy mà nơi này vẫn u tối. Nơi này dường như là trong hang động, nhưng lại rộng lớn hơn hang động bình thường rất nhiều. Chỗ Nhược Nhất đứng là chính giữa hang động, phía trước và phía sau đều có đường. ngẩng đầu nhìn lớp đất dày phía đầu, biết mình vào đây bằng cách nào. Nhớ tới bàn tay thò lên mặt đất lúc trước, Nhược Nhất chỉ thấy sống lưng lạnh buốt, nhất thời cũng dám đứng im tại chỗ.

      ôm hai tay, chọn đại hướng để chạy. Dù sao cũng còn cách nào khác, vậy chỉ có cách gắng hết sức thôi.

      càng chạy càng thấy hang động này tối tăm, cuối cùng ngay cả ánh nến cũng còn. Tiếng nước chảy dần rệt. Nhược Nhất kìm được nỗi sợ hãi trong lòng, quay người định quay lại, nhưng trí tò mò mãnh liệt lại đẩy bước từng bước về phía trước.

      bình tĩnh lại, ngưng tụ chùm sáng vàng giữa lòng bàn tay để chiếu sáng. Tuy chỉ là chút ánh sáng nhưng cũng có thể khiến cho cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Bây giờ Nhược Nhất biết rất , trong tình cảnh này có bất kỳ ai tới giúp mình. có Huân Trì, có Mạc Mặc, càng có Thương Tiêu, chỉ có thể dựa vào chính mình để giành sống.

      Nhược Nhất về phía trước, tiếng nước chảy càng hơn, như có con sông chảy qua trước mặt. bất giác nhớ tới những giấc mơ mà Hồng Liên liên tục kêu cứu, hình như cũng giống như thế này, trong vùng tối tăm, hết lần này đến lần khác cầu xin cứu .

      Hang núi phía trước có ngã rẽ, nơi đó thấp thoáng có ánh sáng lướt qua. Nhược Nhất vui sướng trong lòng, vội chạy tới. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến toàn thân mềm nhũn và khuỵu xuống.

      Đầu lâu, toàn là đầu lâu, máu me bê bết treo đỉnh hang, máu chảy từ những vết cắt thẳng thớm ở cổ những đầu lâu ấy, tí tách tí tách rồi tụ lại thành con sông róc rách chảy về phía sâu hơn trong hang động. Nhưng điều khiến Nhược Nhất kinh hãi hơn là những đầu lâu ấy có khuôn mặt giống nhau… khuôn mặt của Nhan Nhược Nhất.

      Nhìn thấy nhiều đầu lâu giống hệt mình treo đỉnh hang, Nhược Nhất thể cảm giác trong lòng mình, như có con đỉa nhớp nháp bò qua mặt, cuối cùng chui vào mắt , khiến cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, đáng sợ.

      “Tiểu Nhất Nhất! Tiểu Nhất Nhất!”. giọng nữ lanh lảnh từ xa vọng tới. Nhược Nhất dần bình tĩnh, nhìn theo hướng phát ra tiếng , chỉ thấy trong hang động có vài cột sắt, tạo ra cái lồng giam trong hang động. Nhược Nhất hít hơi sâu, bám vào tường đứng dậy, lòng bàn tay ngưng ánh sáng vàng, chậm rãi tới chỗ lồng giam. Máu đỉnh hang chảy xuống người Nhược Nhất khiến nổi da gà, nhưng lúc này cho phép mình bỏ chạy.

      Nhược Nhất vẫn chưa tới gần lồng giam bàn tay vội thò ra. Nhược Nhất nhìn thấy đồ trang sức cổ tay ấy, sững sờ, bước chân nhanh hơn. Thấy người bị nhốt ở trong lồng, Nhược Nhất giật mình: “Vì sao… Nguyệt Hoàng, vì sao tỷ lại ở đây?”.

      Nguyệt Hoàng trả lời Nhược Nhất, bàn tay thò ra xua xua: “Chạy mau! Mau rời khỏi đây! điên rồi, điên rồi!”. Nguyệt Hoàng , hai hàng lệ chảy qua gò má nhợt nhạt: “Tiểu Nhất Nhất mau rời khỏi đây! Mau chạy !”.

      Nhược Nhất kinh ngạc: “Ai điên rồi? Ai nhốt tỷ ở đây?”.

      Nhược Nhất , bỗng tiếng hét thê lương truyền tới từ sâu trong hang động. Tiếng hét thảm thiết khiến người nghe sởn gai ốc. Nước mắt của Nguyệt Hoàng rơi nhiều hơn, nàng ra sức lắc đầu bảo Nhược Nhất hãy mau rời khỏi đây. Hằng ngày phải ở trong cảnh này khiến Nguyệt Hoàng gần như suy sụp.

      Nhược Nhất sờ vào lồng sắt, phỏng đoán sức mạnh tại của mình có lẽ đủ để bẻ gãy nó, lập tức trầm giọng bảo Nguyệt Hoàng tránh ra. Nhược Nhất tập trung tinh thần vận khí, trong đầu hết lần này đến lần khác hồi tưởng hướng của luồng khí khi đứng yên mặt nước.

      Hai mắt Nhược Nhất chợt mở ra, quát khẽ tiếng, lồng sắt vỡ tung.

      Nguyệt Hoàng sững sờ, nhất thời hiểu: “Tiểu Nhất Nhất…”.

      Nhược Nhất gượng cười: “Chuyện dài lắm”. Nếu có thể, hy vọng mình vĩnh viễn là Nhan Nhược Nhất chỉ biết may quần áo.

      Nhược Nhất dìu Nguyệt Hoàng ra ngoài, mới phát Nguyệt Hoàng yếu tới mức đáng sợ. Nguyệt Hoàng vốn là nữ tử kiêu ngạo như ánh dương cơ mà. Lòng Nhược Nhất thắt lại, hỏi: “Rốt cuộc là ai làm những chuyện này? Tỷ bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”.

      Nguyệt Hoàng nghe hỏi, mơ màng : “Ta cũng biết bao lâu rồi, khi ta tìm thấy Thành Hạo. Thành Hạo… Nhược Nhất, Thành Hạo ở dưới”. Nước mắt Nguyệt Hoàng rơi lã chã, “Nếu có thể, ta tình nguyện để chàng hồn bay phách lạc, cũng muốn chàng phải chịu khổ sở như vậy mỗi ngày”.

      “Thành Hạo… là Hồng Liên trước đó chúng ta nhìn thấy sao?”.

      Nguyệt Hoàng gật đầu. Nhược Nhất biến sắc: “Ta cứu ”.

      Nguyệt Hoàng kéo Nhược Nhất lại, lắc đầu: “ thôi, trước tiên chúng ta phải trốn khỏi đây. mình muội cứu được chàng đâu. Thương Tiêu có thể…”.

      “Chàng cứu đâu”, Nhược Nhất nhếch miệng, “Thương Tiêu bây giờ giết Hồng Liên để trừ hậu họa. Nguyệt Hoàng, có ai nhân từ với kẻ nhập ma đâu. Nếu ta cứu, sau này chỉ có kết cục hồn bay phách lạc thôi. Hơn nữa, cầu cứu ta lâu lắm rồi”.

      Nhớ tới Hồng Liên trong giấc mơ, càng lúc càng yếu. Cuối cùng trở thành như thế. Nghĩ kỹ lại, có lẽ đó là tín hiệu cho biết thể gắng gượng được nữa. Nhược Nhất : “Tỷ cứ chờ ở đây. Nếu ta ra mình tỷ hãy trốn ra ngoài. Ở là Thanh Khâu, Thương Tiêu cũng ở đó, tỷ với họ là dưới Hồ Trủng có hang động”. Nhược Nhất rồi quay người .

      “Ta ở đây đâu!”, Nguyệt Hoàng : “ lực của ta chưa mất, ta có thể giúp muội”.

      Nhược Nhất trầm tư lúc rồi gật đầu, nhìn Nguyệt Hoàng gượng cười: “Nếu hai chúng ta liều mạng cùng vào, tỷ và Thành Hạo bỉ dực song phi, cùng chết với nhau, ta phải làm thế nào đây?”.

      Tiêu hồ ly của ta thành thần minh bất tử bất diệt rồi.
      Hale205 thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 66

      Men theo hang động vào sâu bên trong, chân giẫm dòng máu ướt dính.

      Nghĩ tới dòng sông máu này do đâu mà có, Nhược Nhất bất giác thấy buồn nôn, quay sang hỏi: “Nguyệt Hoàng, muội có biết những đầu lâu này từ đâu mà có ?”.

      Nguyệt Hoàng lắc đầu: “Ta biết, ta bị bắt tới đây, khi tỉnh lại thấy như vậy rồi”.

      “Ai bắt tỷ?”. Lần thứ ba hỏi câu hỏi này, Nhược Nhất nhìn Nguyệt Hoàng chằm chằm, cho nàng trốn tránh. Nguyệt Hoàng dừng bước, tránh ánh mắt của Nhược Nhất, im lặng. Nhược Nhất cau mày: “ đến nước này rồi, tỷ còn giấu giếm giúp kẻ đó sao?”.

      “Nhược Nhất có biết vì sao Toan Dữ điểu bị phong ấn ở Thanh Khâu ?”, Nguyệt Hoàng im lặng lúc, cuối cùng hỏi câu liên quan.

      Nhược Nhất biết. Nguyệt Hoàng tiếp: “Cách đây rất lâu, khi tộc phượng hoàng vẫn còn hưng thịnh, Hồ Trủng của Thanh Khâu là nơi phượng hoàng niết bàn. Kẻ thành công sống mãi, kẻ thất bại bị chôn ngay trong hồ. Lâu dần, hồ ở sau núi Thanh Khâu được gọi là Hồ Trủng. Phượng hoàng là vua của muôn chim, nơi đây lại tích tụ hơi thở hàng vạn năm của tộc phượng hoàng, chỉ riêng khí thế có thể áp chế được Toan Dữ điểu vài phần. Vì thế Câu Mang phong ấn Toan Dữ điểu ở đây là lựa chọn hoàn hảo. Nhưng hai trăm năm trước, Thương Tiêu nhập ma làm Cửu Châu đại loạn, khiến cho hồ ở Hồ Trủng này cạn khô”.

      Nhược Nhất hiểu những chuyện ấy, nhưng hiểu tại sao Nguyệt Hoàng những chuyện này, vẫn nhìn Nguyệt Hoàng với vẻ hiểu. Nguyệt Hoàng cúi đầu : “Chúng ta cứu người , trốn được ra khỏi đây rồi tính sau”.

      Thấy Nguyệt Hoàng bảo vệ người đó như vậy, Nhược Nhất tiện nhiều, quay đầu tiếp tục về phía trước. Bên trong càng tối tăm và ẩm ướt, Nhược Nhất phải ngưng tụ ánh sáng vàng trong lòng bàn tay, kéo Nguyệt Hoàng chầm chậm lên phía trước. khoảng hai trăm mét, Nhược Nhất đưa tay mò mẫm, trước mặt bức tường. Cuối đường rồi!

      Nhược Nhất sờ soạng tường, xem xem có thể tìm cách mở được bức tường ra . Cuối cùng thở dài, quay sang với Nguyệt Hoàng: “Xem ra chúng ta phải quay về đường cũ…”. Tiếng cuối cùng bị nuốt xuống, giọng có chút hoảng sợ: “Nguyệt Hoàng?”. Chỉ thấy đôi mắt vốn đen láy của Nguyệt Hoàng hóa thành màu đỏ rực rỡ như lửa, trong hang tối trông nó quỷ dị tới rợn người.

      “Tiểu Nhất Nhất… ta, cơ thể, rất kỳ lạ”.

      “Kỳ lạ?”.

      Cảm thấy Nguyệt Hoàng siết tay mình chặt hơn, Nhược Nhất có chút lúng túng. Nhờ ánh sáng ngưng tụ trong lòng bàn tay, nhìn thấy tay của Nguyệt Hoàng dần đổi màu, ngón tay dài ra mọc móng sắc nhọn. Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn thấy mặt Nguyệt Hoàng bắt đầu mọc lông.

      Nguyệt Hoàng hình như đau tới mức cơ thể co quắp, cổ họng phát ra những tiếng kêu của động vật. Bỗng, nàng ngửa đầu kêu, tiếng kêu dần biến thành tiếng kêu của phượng hoàng.

      Lúc này ngón tay của Nguyệt Hoàng hoàn toàn biến thành móng, nàng cào làm cổ tay Nhược Nhất rớm máu. Đôi cánh sau lưng xé tung áo, dang rộng, nhưng do hang động chật hẹp nên cánh nàng thể xòe ra hết. Nguyệt Hoàng kêu tiếng như đau buồn, vang vọng tới mức cả hang động hơi rung chuyển.

      Bức tường phía trước bị ảnh hưởng bởi tiếng kêu của Nguyệt Hoàng, theo rung chuyển của hang động mà từ từ trượt xuống, tia sáng đỏ dần lan rộng, chiếu vào đôi mắt đầy kinh ngạc của Nhược Nhất, mang theo khí lạnh khát máu.

      sai… khác cảnh tượng trong mơ chút nào.

      Mặt đất toàn máu tươi, cánh tay, bàn chân vương vãi và gian nồng nặc thứ mùi khiến người ta buồn nôn. Quan trọng nhất là, ở phía trước là nam tử mặc áo đỏ rách tươm, bị đóng đinh tường.

      Hồng Liên, hoặc cũng có thể là Thành Hạo, cúi đầu, hôn mê.

      Nguyệt Hoàng kêu lên tiếng, buông Nhược Nhất ra và bay thẳng về phía Hồng Liên. Nhược Nhất bị cơn gió cuốn theo làm cho lảo đảo, suýt ngã lên đống tay chân gãy nát. Sau khi đứng vững, ngẩng đầu thấy Nguyệt Hoàng dừng lại bên cạnh Hồng Liên, giơ móng vuốt nhổ bỏ những chiếc đinh cắm vào cơ thể .

      Hồng Liên giãy giụa, càng có ai ra ngăn cản, cả quá trình thuận lợi tới mức khiến người ta kinh hãi. Nguyệt Hoàng dùng mỏ cắp cổ áo của Hồng Liên, từ từ đặt xuống đất. Nhược Nhất luôn cảnh giác, hai tay ngưng tụ tầng sáng vàng, chầm chậm về phía họ. Nguyệt Hoàng dựa bên cạnh Hồng Liên, dùng lưỡi nhàng liếm vết thương rỉ máu người , tiếng kêu ai oán như thể chính nàng là người bị thương.

      Nhược Nhất vừa vừa quan sát cảnh vật xung quanh. gian nơi này , ở các góc có những tảng đá màu đỏ, chính là thứ phát ra luồng sáng đỏ ban nãy. đỉnh đầu vẫn là lớp đất dày. Đất dưới chân bị máu ngấm vào nên mềm nhũn như bùn lầy, chỉ cần bước chú ý là bị lún xuống.

      Nhược Nhất nhìn tay chân nát vụn khắp nơi, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, cả những tảng đá ở bốn xung quanh nữa… đây giống… giống như ma trận! Nhược Nhất nghĩ vậy đột nhiên dưới chân lún xuống, giẫm vào chỗ đất mềm nhũn, cố gắng thế nào cũng rút ra được. Nhược Nhất ngẩng đầu định gọi Nguyệt Hoàng kéo mình lên cánh tay bên cạnh bất chợt dựng đứng lên, như có ý thức kéo mạnh tay Nhược Nhất.

      Luồng khí u lạnh lẽo của cánh tay ấy khiến Nhược Nhất rùng mình, ánh sáng vàng chút chần chừ đập thẳng vào cánh tay ấy. Bàn tay đó của Nhược Nhất mới thoát được bàn tay kia lại bị kéo xuống - đầu lâu cắn vào bàn tay phải vừa bị Nguyệt Hoàng cào xước của .

      Nhược Nhất nhìn thấy đầu của mình hút máu của mình, cảm giác quỷ dị này khiến da đầu tê dại. Cánh tay phát ra ánh sáng vàng, đánh bay cái đầu lâu ấy . Nhưng dù Nhược Nhất làm thế nào cũng thể ngăn được máu chảy cổ tay.

      Bình tĩnh nhìn xung quanh, Nhược Nhất chỉ thấy cảm giác bất lực như xuyên thẳng vào tim, những cánh tay cẳng chân vốn nằm yên bỗng như bị mùi máu của Nhược Nhất thu hút, đều bừng bừng sống lại.

      Nhược Nhất bịt bàn tay phải chảy máu ngừng, nghĩ bây giờ làm thủng lỗ ở đỉnh dễ hơn hay là giết chết những cánh tay cẳng chân vốn còn sinh mệnh này dễ hơn.

      “Á!”. tiếng gào thét thảm thiết khiến Nhược Nhất giật mình.

      Hồng Liên giống như bị thứ gì kích thích đột nhiên nằm quằn quại dưới đất, ngừng giãy giụa. Nguyệt Hoàng hóa thành phượng hoàng ở bên cạnh Hồng Liên, nàng lo lắng biết phải làm thế nào. Nhưng Nhược Nhất nhìn Hồng Liên giãy giụa, lại phát mắt của hề có màu trắng, đồng tử đỏ như những tảng đá ở quanh đây. Giống hệt dáng vẻ mà Nhược Nhất nhìn thấy trong mơ. Tiếng gào thét càng thê lương, nhưng khi lên tới đỉnh điểm bất chợt dừng lại, Hồng Liên cũng ngừng giãy giụa.

      từ từ ngẩng đầu.

      Đồng tử của Nhược Nhất liền co lại, cố gắng hét lớn: “Nguyệt Hoàng mau tránh ra!”.

      *

      Võ La lại tới gõ cửa phòng Nhược Nhất, nàng thở dài: “ đến mức ấy chứ… giờ nào rồi”. Võ La vừa vừa đẩy cửa vào phòng, nhìn khắp phòng lượt, nàng quay ra ngoài, xông thẳng vào phòng Thương Tiêu. “Biểu ca, A Nhan xảy ra chuyện rồi!”.

      Cũng có ai. Võ La sững người, sau khi ra khỏi phòng lạnh mặt: “Tưởng rằng ta mang thai thành đồ vô dụng sao?”.

      *

      Thanh Khâu sơn, Hồ Trủng.

      Cửu Diệm hắt hơi cái rất vang rồi khịt mũi. nhìn cảnh sắc thê lương xung quanh, lại nhìn sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt của thần minh bên cạnh, lạnh lùng : “Lâu như vậy rồi mà hề có động tĩnh, Thương huynh, lần này e là huynh tính sai rồi”.

      Thương Tiêu lên tiếng, chỉ nhìn vào tấm bia ấy như muốn nhìn xuyên qua nó. Cửu Diệm dường như biết nỗi lòng của Thương Tiêu, chỉnh tóc trước trán, rồi búng móng tay, : “Nhan Nhược Nhất tuy có thần lực của thần Câu Mang, nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là thần lực được người ta gửi gắm nên việc sử dụng thần lực gặp nhiều khó khăn. Về kinh nghiệm chiến đấu, sợ là ngay cả đứa trẻ ở Thanh Khâu tỷ ấy cũng đánh nổi”.

      Thương Tiêu vẫn bất động.

      Cửu Diệm quan sát sắc mặt của Thương Tiêu, tiếp tục : “Trước tiên là mất tri kỷ, sau đó lại mất người , bây giờ còn chưa biết gặp cái gì hay lại mất cái gì, nếu đệ là Nhan Nhược Nhất, có khi đệ khóc tới mức đứt ruột đứt gan lâu rồi, chẳng còn tâm trí đâu mà luyến lưu nhân thế nữa…”.

      “Cửu Diệm”, cuối cùng Thương Tiêu , “Ngậm miệng lại”.

      Cửu Diệm bật cười rồi nữa.

      Cơn gió hoang liêu cuốn theo cát bụi thổi tới. Dường như Cửu Diệm nhớ tới số chuyện qua, vẻ mặt có chút bùi ngùi. Nhưng có nhiều thời gian để hồi tưởng những chuyện qua, mặt đất dưới chân rung mạnh. Mặt đất ở phía xa đùn lên như ngọn núi lửa phun trào, chỗ đất đùn lên ấy chợt nổ tung, bùn đất bắn tung tóe, cùng với bùn đất bắn ra ngoài còn có vô số cánh tay cẳng chân,những mảnh đá đỏ quỷ dị và những giọt máu rơi xuống như mưa.

      Thương Tiêu và Cửu Diệm cùng chăm chú nhìn. Nhưng khi họ nhìn thấy thứ khác, đừng là sắc mặt của Thương Tiêu, ngay cả thần sắc của Cửu Diệm cũng lập tức biến đổi.

      Thương Tiêu : “Cửu Diệm, Nhan Nhược Nhất đâu?”, nghe thấy bất cứ tình cảm thương nào trong giọng .

      Cửu Diệm kinh ngạc nhìn thứ ấy, dám đáp lời. Nhan Nhược Nhất? Thứ đó phải là của Nhan Nhược Nhất sao? Thương Tiêu nhìn thấy Nhan Nhược Nhất mà vẫn hỏi câu ấy. quá nực cười!

      Thứ đó là… đầu lâu của Nhan Nhược Nhất. Tóc tai rũ rượi, mặt dính đầy máu và bùn đất, vết thương bị cắt ở cổ ngay ngắn và nhẵn bóng, sắc mặt bi thương và vô cùng đau khổ. Hơn nữa… Nhược Nhất vẫn mở mắt. Nhược Nhất vẫn mở mắt.

      Cửu Diệm nghĩ: Có lẽ tỷ ấy vẫn có thể nhìn thấy thế gian này. Cửu Diệm quay sang nhìn Thương Tiêu, hừ lạnh tiếng, trong giọng đầy châm biếm: “Chẳng phải ở đó sao?”.

      Thương Tiêu chậm rãi bước lên phía trước. Bước chân chắc chắn, mặt hoảng sợ. Dáng vẻ của đúng là dáng vẻ của thần minh. Thương Tiêu dừng lại trước đầu lâu của Nhược Nhất, nhìn khuôn mặt ấy rất lâu, lạnh lùng hỏi: “Ở đâu?”. Hoặc là cố làm ra vẻ biết, hoặc là thần trí trở nên mơ hồ.

      Lúc này Cửu Diệm còn tâm trạng chơi trò bí hiểm với Thương Tiêu nữa, vừa châm biếm vừa lạnh lùng: “Chết rồi, ở dưới chân huynh”. Cửu Diệm chưa hết lời giọt huyết lệ ở khóe mắt thần minh chảy xuống.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :