1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ta muốn đến Cửu Châu - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn-69c-3PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 57

      rất nhiều lần Nhược Nhất nghĩ rằng: Năm ấy khi Thương Tiêu nhìn thấy mình nhảy xuống từ đỉnh U Đô sơn, nhìn mình gạt tay chàng, thà chết cũng muốn rời xa chàng, rốt cuộc trong lòng chàng cảm thấy như thế nào.

      Là hối hận? Là đau lòng? Hay là nỗi tuyệt vọng luôn theo chàng như hình với bóng?

      Còn bây giờ Nhược Nhất nghĩ, nếu thời gian có thể quay trở lại, thà chết thảm vạn lần chứ muốn Thương Tiêu trải qua nỗi đau như thế. Người bị bỏ lại mới là người đau khổ nhất.

      Khi Nhược Nhất lảo đảo chạy ra từ trong bóng tối lạnh thấu xương, nhìn thấy khuôn mặt biểu cảm của Thương Tiêu, : “May mà chàng vẫn còn sống”. Nhưng khóe miệng cứng đờ, thể nở nụ cười. Ngay cả mỉm cười chế nhạo cũng thấy khó khăn.

      Nhược Nhất tự với mình, sao, chàng bước ra từ trong ma chướng, sao.

      Lần này Nhược Nhất ngất tới tận tối, song nguyệt lên rất cao. Lại là hỷ nguyệt. Theo tập tục của Cửu Châu, đây là ngày nên làm việc hỷ, dựng vợ gả chồng. Nhưng bây giờ nắm tay Thương Tiêu, cảm thấy người ở ngay trước mắt mà giống như tử biệt.

      Nhược Nhất im lặng lúc rồi lấy hết dũng khí lẩm bẩm: “Thương Tiêu, sinh thần vui vẻ”. đợi rất lâu, đợi Thương Tiêu đỏ mặt, quay sang trả lời câu ngượng ngùng: “Ừm”. Nhưng cuối cùng lại là chính tự : “Ta, ta biết chàng là người kiêu ngạo. Chàng, thực ra trong lòng chàng rất vui. Ta biết, ta biết mà”. gục đầu vào đầu gối Thương Tiêu, gối đầu lên tay , ánh mắt xót xa đau đớn.

      Miếng ngọc bội màu trắng đeo thắt lưng Thương Tiêu phản chiếu ánh trăng ngoài cửa khiến Nhược Nhất chói mắt. oán trách: “Chàng còn phải nấu mỳ suông cho ta suốt đời, nhưng chàng chưa bao giờ nấu thành công, dù chỉ bát”.

      “Chàng muốn quà gì?”. Nhược Nhất : “Ta tặng quà cho chàng, chàng phải tỉnh lại, nếu … nếu …”, nếu ta ra . Nhưng Nhan Nhược Nhất đâu thể được.

      Nghĩ như vậy, Nhược Nhất có chút ấm ức ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Thương Tiêu. vòng tay qua cổ Thương Tiêu, luckygirl_co kéo người xuống, đầu tiên là hôn , nụ hôn mang theo chút nũng nịu của nữ tử. Nhưng nụ hôn này khiến lòng ấm áp, xua tan cảm giác lạnh băng trong cơ thể những ngày gần đây. Nhược Nhất hôn say đắm.

      Lúc này Nhược Nhất cảm thấy rất ấm áp nơi lồng ngực lan tỏa. Ấn ký mà Thương Tiêu tạo ra ở phía sau tai dần nóng rát. Máu ở tứ chi dường như được sống lại, thể khống chế nổi cảm xúc và thúc giục trong lòng. Nhược Nhất thể dừng lại, hôn lên môi Thương Tiêu như kẻ tham lam, tách môi lưỡi của ra như kẻ xâm lược hung bạo, hôn nghiến ngấu như muốn cướp hơi thở của .

      Thương Tiêu cứ để mặc cho Nhược Nhất cướp đoạt hơi thở của mình, phản kháng, tức giận, xúc động, phản ứng, sắc mặt hề biến đổi.

      Nhược Nhất khỏi cau mày, nhẫn tâm cắn rách bờ môi Thương Tiêu. Mùi máu tanh liền bao phủ giữa môi răng của hai người. Dần dần, Nhược Nhất có cảm giác kỳ lạ, hơi thở của phả lên mặt Thương Tiêu rồi bật ngược trở lại, khiến có cảm giác bị thiêu đốt tới đau đớn. khát khao được Thương Tiêu chạm vào mình, khao khát được mơn man da thịt của , khao khát được ôm bị bất cứ vật gì ngăn cách…

      “Thương Tiêu”, Nhược Nhất khẽ gọi. Chưa bao giờ khao khát được nghe thấy đáp lại của như lúc này.

      “Thương Tiêu…”. Giọng của khàn khàn khi cảm xúc trong lòng ngừng trỗi dậy. vừa ngậm bờ môi của Thương Tiêu, khẽ hôn lên đó, vừa đẩy nằm xuống giường.

      Ngón tay Nhược Nhất lướt qua mái tóc dài màu bạc của Thương Tiêu, rồi thò vào trong cổ áo , chậm rãi vuốt ve sống lưng , chậm rãi cởi áo . Trong đôi mắt màu tím của Thương Tiêu chút dao động nào, vẫn trong veo như lúc đầu. Dường như tất cả những gì Nhược Nhất làm bây giờ đều chỉ là làn nước khẽ lay động, chẳng ảnh hưởng gì tới gió trăng.

      Tính hiếu thắng bị kích thích, bờ môi Nhược Nhất men theo cằm của Thương Tiêu, từ từ lướt xuống, cắn cái ở chỗ động mạch cổ của , rồi lại nhàng liếm mút và khiêu khích. Nhược Nhất làm tất cả những gì có thể để trêu chọc Thương Tiêu, dùng mọi chiêu bài mình biết. mơn trớn, khiêu khích ở ngực , cắn mút khắp nơi khiến người Thương Tiêu đầy dấu đỏ.

      Nhưng Thương Tiêu vẫn động lòng. Nhược Nhất tuyệt vọng chán nản. Cuối cùng Nhược Nhất muốn từ bỏ, nhưng khi chỉnh lại y phục, rời khỏi người Thương Tiêu cái lạnh giá lan tỏa toàn thân , giống như hàng ngàn hàng vạn kim băng đâm vào tim khiến đau đớn vô cùng, dấu ấn sau tai buốt lạnh tới mức não cứng đờ.

      Lúc này Nhược Nhất mới sực nhớ, song sinh ấn của cửu vĩ bạch hồ chính là ấn được tạo ra để duy trì nòi giống. ra, họ đến lúc làm chuyện ấy rồi.

      Nhược Nhất đùa: “Thương Tiêu, nếu chàng tỉnh lại, chàng có trách ta cưỡng hiếp chàng ?”. xong, cười mình. Nhưng khi Nhược Nhất nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thương Tiêu, ngay cả gượng cười cũng thể. Nhưng phải làm chuyện này, cho dù Thương Tiêu có phản ứng cũng phải làm, cho dù Thương Tiêu biết gì cũng phải làm. Bởi vì nếu làm, Nhược Nhất chết, Thương Tiêu cũng chết.

      Nhược Nhất cúi đầu, nhàng hôn lên trán Thương Tiêu: “Hãy đáp lại ta dù chỉ chút”. Hãy đáp lại ta dù chỉ chút. Tiêu hồ ly, chí ít chàng cũng phải cho ta dũng khí để tiếp tục.

      Cánh môi Nhược Nhất từ trán Thương Tiêu lướt xuống, mơn man qua ấn đường, sống mũi, đến tận bờ môi sưng đỏ của . Nhược Nhất khẽ chạm vào, cắn mút điên cuồng giống lúc nãy mà chuyển sang nhàng. Hết lần này đến lần khác, gọi tên Thương Tiêu với vẻ dạt dào tình ý. Cho dù ánh mắt người này trong veo tới mức in hình bóng của .

      Nhược Nhất mạnh dạn đặt tay vào nơi nhạy cảm nhất của Thương Tiêu, nhàng vuốt ve, lại lần nữa cởi bỏ quần áo, men theo cằm Thương Tiêu và hôn xuống ngực , bụng … May mà cuối cùng Thương Tiêu cũng có phản ứng sinh lý, Nhược Nhất biết nên khóc hay nên cười.

      Đây phải lần đầu tiên, nhưng Nhược Nhất lại thấy đau kém lần đầu. Lần này vuốt ve, an ủi từ ngón tay khô ráp của Thương Tiêu, có tiếng thở khàn khàn của Thương Tiêu, cũng kìm nén cảm xúc của .

      Chỉ là mình Nhược Nhất nhàng chuyển động…

      cúi người trước mặt Thương Tiêu, chịu đựng đau đớn khẽ khàng chuyển động, đến cuối cùng khi ở nơi sâu nhất, Nhược Nhất lau mồ hôi túa ra vì đau má, trán, : “Tiêu hồ ly, ta cảm thấy ta cưỡng hiếp xác chết”. Đây có lẽ là câu đùa, nhưng vì ngữ khí trần thuật khô cứng khiến Nhược Nhất cũng cảm thấy như mình đùa.

      Nhưng vẫn chưa thể kết thúc ở đây được, Nhược Nhất dùng bàn tay phải bị băng bó để che mắt Thương Tiêu, ngăn cách ánh nhìn của , cũng là ngăn cách ánh nhìn của mình. Nhược Nhất chống người lên, chậm rãi dịch chuyển. Dần dần, mọi động tác đều trở nên dễ dàng hơn, cảm giác đau đớn biến mất, Nhược Nhất chuyển động mạnh hơn. áp tai vào lồng ngực Thương Tiêu, nghe nhịp tim mạnh mẽ của , lặp lại động tác, ngừng với bản thân, sao, sao, bây giờ chỉ là chàng nhập ma, rồi ổn thôi.

      Nhưng bàn tay phải của Nhược Nhất vẫn bịt mắt Thương Tiêu. Nhược Nhất sợ, sợ phải chạm vào ánh mắt trong veo mà vô hồn ấy, nếu nhìn vào nó, có lẽ thể làm được gì nữa.

      “Thương Tiêu, Thương Tiêu!”. Tiếng gọi của lẫn trong những thanh ướt át. Nhược Nhất áp tai vào lồng ngực Thương Tiêu, nghe thấy nhịp tim của nhanh hơn lúc nãy chút, động tác của Nhược Nhất càng mạnh hơn.

      Thương Tiêu, hãy trả lời ta.

      Cho dù chỉ là tiếng, hãy trả lời ta dù chỉ tiếng thôi…

      Cầu xin chàng. Hãy để ta biết, ta chỉ có mình…

      Nhưng tới khoảnh khắc cuối cùng, Thương Tiêu vẫn chút động lòng.

      Nhược Nhất thở hổn hển trượt xuống người Thương Tiêu, hơi thở phả bên tai , phả qua tóc mai của . Song nguyệt lặng lẽ chiếu vào phòng, đêm tối tĩnh mịch khiến người ta sợ hãi. Nhược Nhất nằm sát vào Thương Tiêu, chỉ cảm thấy lạnh hơn lúc ngất .

      Vùi đầu vào trong chăn, Nhược Nhất cũng chẳng thèm quan tâm tới bộ dạng nhếch nhác của hai người, nhắm mắt, ngủ thiếp tiếng thở dài.

      Tay phải của Nhược Nhất vẫn đặt mắt Thương Tiêu. Vì thế cũng nhìn thấy cảm xúc dần dâng lên trong đôi mắt tím của .

      Đối với Nhược Nhất, bất kể hôm nay thảm hại như thế nào hôm sau khi mặt trời lên cao, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

      Hôm sau, Nhược Nhất chỉnh trang lại quần áo của mình và Thương Tiêu rồi xách làn ra ngoài hái quả dại. Trước khi ra cửa, nhìn vết xanh đen cổ Thương Tiêu rồi cau mày, sờ miệng mình, : “Lẽ nào là vì gần đây được ăn thịt nên đêm qua mình quá thèm khát?”.

      lắc đầu và ra ngoài. Nam tử ngồi bên giường, khẽ cử động ngón tay, rồi lại chìm vào im lặng.

      Nhược Nhất tìm cả buổi sáng mới được giỏ hoa quả, nhưng khi nhìn giỏ quả xanh, dịch dạ dày của Nhược Nhất liền trào ngược lên. Liên tiếp ăn nhiều ngày như vậy, cho dù đây là cao lương mỹ vị khó kiếm trời cũng chán ngấy, huống hồ loại quả này vừa chua vừa chát.

      Nhược Nhất xách giỏ quả xanh, quyết ăn dù bụng đói cồn cào. Nhược Nhất nghĩ ngợi lan man, bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ sau lưng, tiếng cười vô cùng quen thuộc. Đầu tiên sững người, sau đó niềm vui trào dâng trong lòng, vội ngoảnh đầu, vui sướng : “Huân Trì!”.
      Hale205 thích bài này.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 58

      Nhược Nhất vui sướng chạy về phía Huân Trì, đưa quả mình cầm cho :

      “Ăn , ăn , đồng cam cộng khổ sao có thể thiếu ngươi được, ăn rồi chúng ta đưa Thương Tiêu ra khỏi nơi quỷ quái này”.

      Huân Trì sững người, sau đó nhìn quả xanh tay Nhược Nhất, dở khóc dở cười nhận lấy, cắn miếng, nuốt xuống rất phong độ rồi : “Mấy ngày hôm nay hai người toàn ăn cái này sao?”.

      “Chỉ mình ta ăn, Tiêu hồ ly…”. Ánh mắt Nhược Nhất u ám, “Nếu bây giờ chàng có thể mở miệng là ta vui rồi”.

      Nghe ra nỗi chua xót trong lời của Nhược Nhất, Huân Trì cau mày: “ xảy ra chuyện gì vậy?”.

      Nhược Nhất cười khổ: “Ngươi theo ta biết ngay thôi”. vừa vừa dẫn Huân Trì về căn nhà lá, hỏi : “Bức tường gió bên ngoài vẫn còn, tuy sức gió giảm ít, nhưng con thuyền ấy chắc chắn là thể chống chọi nổi, ngươi vào đây bằng cách nào?”.

      Huân Trì mỉm cười lắc đầu: “Ta là trái tim của Mộc thần Câu Mang, thân mang thần lực, ta có cách”. Tuy Huân Trì như vậy, nhưng Nhược Nhất thoáng nhìn thấy mu bàn tay bị gió quất trầy xước của được giấu trong ống tay áo rộng.

      Ngay cả Thương Tiêu giờ là thiên ma mà cũng bị tường gió quất cho trầy xước da thịt, cho dù nó suy yếu rất nhiều cũng Huân Trì cũng thể xông vào dễ dàng được…

      Nhất thời Nhược Nhất phân biệt được cảm giác trong lòng mình là gì. dừng bước, chăm chăm nhìn Huân Trì: “Huân Trì, nếu có ngày Nhan Nhược Nhất hoặc Thương Tiêu có lỗi với ngươi, ngươi có thể lấy tính mạng người đó”.

      Nhược Nhất lời này rất kiên quyết để bày tỏ cảm kích, nhưng ngờ câu này vô hình trung chia tách Huân Trì với và Thương Tiêu. và Thương Tiêu ở trong, là , còn Huân Trì ở ngoài. Huân Trì vỗ đầu Nhược Nhất, khẽ cười, gì.

      Khi họ quay về, Thương Tiêu vẫn ngồi bên mép giường trong tư thế cũ. Nhược Nhất mỉm cười ngượng ngùng với Huân Trì: “Nếu đây là bộ dạng khi chàng nhập ma, vậy thiên ma là thứ dễ đối phó nhất trong thiên hạ”.

      Huân Trì chớp mắt nhìn Thương Tiêu chằm chằm.

      Nhược Nhất thầm nghĩ trong lòng, lúc này mới sực nhớ, đây có lẽ là lần đầu tiên Huân Trì gặp Thương Tiêu. Khi ở trong tòa thành hư ảo Thương Tiêu nhìn thấy Huân Trì của hai trăm năm trước trong ký ức của Nhược Nhất, nhưng chưa hề chuyện với ; còn Huân Trì, có lẽ chỉ biết đến Thương Tiêu qua đôi câu miêu tả của Nhược Nhất. Chả trách lúc này Huân Trì lại tò mò quan sát với nét mặt như trẻ con như vậy.

      “Ưm, chàng chính là Tiêu hồ ly, thế nào? Giống với những gì thường ngày ta miêu tả với ngươi chứ?”.

      Huân Trì lại cười : “Ta gặp ”.

      “Gì cơ!”. Lần này tới lượt Nhược Nhất kinh ngạc.

      Từ khi được sinh ra, Huân Trì luôn ở trong Tang sơn, biết về vật bên ngoài hoàn toàn chỉ dựa vào mấy tiểu thỉnh thoảng gặp thời cơ ra ngoài, mang về cho vài cuốn sách. Trong hai trăm năm Nhược Nhất bỏ bị chôn U Đô sơn. Còn Thương Tiêu từ học phép thuật U Đô, về sau tuy chinh chiến khắp nơi nhưng chưa tới Tang lần nào, hai trăm năm này Thương Tiêu bị phong ấn. Vậy Huân Trì gặp Thương Tiêu ở đâu được chứ?

      Thấy ánh mắt dò hỏi của Nhược Nhất, Huân Trì lắc đầu, cười bí hiểm: “Ta thể được”. tới bắt mạch cho Thương Tiêu, rồi cau mày : “ như thế này từ khi nào?”.

      Nhược Nhất nghĩ lúc rồi : “Khi ta vừa gặp chàng, ma khí lan tràn khắp nơi, chàng còn định giết chết ta, về sau… Khi ấy đảo còn có người khác, người đó muốn giết Thương Tiêu. Tiêu hồ ly nhất thời để ý nên bị đâm kiếm và ngất , khi tỉnh lại chàng thành thế này”.

      Huân Trì quan tâm tới điều gì khác, chuyên tâm hỏi vấn đề này: “Chỉ chịu kiếm thôi sao?”.

      Nhược Nhất thở dài, giơ tay phải lên: “Ta đỡ thay chàng”.

      Huân Trì suy nghĩ lát liền hiểu cảnh tượng lúc ấy, im lặng rồi lại chẩn mạch cho Thương Tiêu, hỏi: “ chỉ có phản ứng với máu của thôi sao?”.

      Nhược Nhất gật đầu. Huân Trì im lặng lúc, sau đó cười : “Nếu ta đoán nhầm, đến khi Thương Tiêu tỉnh lại, có lẽ trở thành vị thần đầu tiên của Cửu Châu sau thời đại thần diệt”.

      khí tĩnh lặng rất lâu, cuối cùng Nhược Nhất cũng hiểu được ý nghĩa câu của Huân Trì.

      “Thần… cái gì!”. Nhược Nhất ngạc nhiên, “Thần?”. Sinh vật chỉ xuất trong truyền thuyết viễn cổ!

      Huân Trì gật đầu, thản nhiên : “Với tu vi nay của Thương Tiêu, chắc chắn độ kiếp cuối cùng, kiếp cuối cùng này có lẽ là ma khí trong cơ thể, phải tự đấu tranh với ma khí trong cơ thể. Nếu thất bại, rơi vào ma đạo; nếu thắng tự nhiên phi thăng thành thần. Nhược Nhất, máu của thần lực thượng cổ người nương giúp Thương Tiêu nhanh chóng chiến thắng ma khí trong cơ thể. Nhưng cũng chính vì vậy nên bây giờ Thương Tiêu biến thành thế này”.

      Đầu Nhược Nhất đặc quánh, nhìn Huân Trì, lắc đầu tỏ ý hiểu. Huân Trì : “Máu của giống như liều thuốc mạnh trợ giúp , đồng thời cũng khiến phải trả cái giá tương ứng. Thương Tiêu phải tập trung nhiều tinh thần hơn để dẫn dụ vị thuốc này và phát huy hiệu quả của nó, vì thế trông Thương Tiêu mới giống như mất hết thần trí. Còn chuyện khát máu của , có lẽ chỉ là nhu cầu sinh lý bản năng, dù thuốc có mạnh thế nào nếu chỉ dùng liều cũng thể chữa khỏi bệnh được”.

      Lúc này Nhược Nhất mới hiểu đôi chút. ngây người nhìn Thương Tiêu, hỏi: “Làm thần là còn khát vọng và ham muốn nữa sao?”.

      Huân Trì gật đầu: “Điều đó là đương nhiên”.

      “Thần lúc nào cũng ở ngôi cao, khiến người ta thể chạm vào sao?”.

      “Có lẽ là vậy”.

      quên hết quá khứ, từ đó tiêu dao thiên hạ nhưng đơn mình sao?”.

      Huân Trì khẽ thở dài: “Nhược Nhất, ta biết Thương Tiêu sau khi phi thăng thành thần như thế nào. Nhưng Cửu Châu bây giờ rất cần vị thần lạnh lùng, vô dục vô tình để làm trong sạch ma khí trong thiên hạ, chứ cần Thương Tiêu trong mắt chỉ có Nhan Nhược Nhất”.

      *

      Tối hôm ấy, Nhược Nhất ngủ được. chưa bao giờ nghĩ rằng tình của mình có ngày liên lụy tới muôn dân trong thiên hạ, liên quan tới diệt vong của Cửu Châu. Người Nhược Nhất thích, đúng rồi, đứng trước muôn dân, người mà thích chính là hùng.

      Nỗi bi ai của nữ nhân người hùng. Nhược Nhất mỉm cười tự giễu, nằm giường, cả đêm ngủ.

      Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng , Nhược Nhất nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ chậm rãi bước ra sân. Lúc đầu nghĩ người đó là Huân Trì nên bận tâm lắm, nhưng nghe kỹ tiếng bước chân này, ràng là có chút vụng về và lảo đảo, ràng phải là tiếng bước chân của Huân Trì!

      Nhược Nhất lật chăn, vội vàng chạy ra ngoài với đôi chân trần. Khoảnh khắc mở cửa vừa hay nhìn thấy hình bóng màu trắng con đường rợp bóng cây ở phía trước rồi biến mất. cũng kịp đáp lời Huân Trì lúc này dụi mắt bước ra hỏi: “Sao vậy?”.

      Nhược Nhất chân đất đuổi theo hình bóng ấy, trong lòng như có tiếng sấm rền, hết lần này đến lần khác vang lên câu : “Thương Tiêu tỉnh rồi, tỉnh với thân phận vị thần”. Nhược Nhất cứ thế chạy, thèm quan tâm xem mình chạy đến đâu. Tới lúc sực tỉnh xung quanh rừng cây đầy hoa xa lạ.

      hòn đảo này nhiều ngày như vậy, ngày nào Nhược Nhất cũng ra ngoài tìm thức ăn nhưng chưa bao giờ tới đây. hoài nghi trong lòng, bỗng làn gió du dương phía trước lướt qua vành tai, mang theo cái lạnh lẽo độc của tỉnh ngộ tuyệt đối khiến run run.

      bất giác chầm chậm lên phía trước, dạo bước vào tận sâu trong rừng hoa. Loài hoa ở đây Nhược Nhất chưa bao giờ nhìn thấy, cho dù là khi ở Cửu Châu. Cánh hoa lấp lánh ánh sáng, như nhung như sương, hư hư ảo ảo, rừng hoa trải rộng khiến người ta cảm thấy như mình ở chốn bồng lai.

      Thương Tiêu lặng lẽ đứng giữa rừng hoa hư ảo giống như chốn bồng lai tiên cảnh này. Sắc mặt trang nghiêm như thần Phật, chỉ để người ta chiêm ngưỡng, thờ cúng. xòe lòng bàn tay, xung quanh liền nổi gió . Bức tường gió xoay chuyển quanh hòn đảo dần thu trong lòng bàn tay của Thương Tiêu, cuối cùng trận cuồng phong nổi lên thổi tung hoa cỏ dưới đất.

      Mái tóc màu bạc của Thương Tiêu cùng những đóa hoa màu trắng đẹp tựa nhung bay khắp trời hòa quyện vào nhau thành bức tranh vô cùng đẹp. Như thể trong chớp mắt, Thương Tiêu biến mất cùng với những cánh hoa ấy. Nhược Nhất im lặng đứng nhìn hình bóng .

      Trong mắt Nhược Nhất, Thương Tiêu rất đẹp, nhưng chưa bao giờ thấy đẹp tới mức xa vời như lúc này. Cho dù họ từng bị hai thế giới ngăn cách, cho dù giữa họ từng có nhiều hiểu nhầm, cho dù họ bị chia cách hết lần này đến lần khác… Trước đây, cho dù cách xa Thương Tiêu thế nào, Nhược Nhất cũng cảm thấy xa như lúc này.

      Bởi vì trước đây, trong mắt Thương Tiêu có Nhược Nhất.

      Sau khi gió yên sóng lặng, người tạo ra cảnh tượng tuyệt đẹp ấy thu tay lại, nhàng quay đầu nhìn Nhược Nhất.

      Đôi mắt màu tím vô cùng trong trẻo.

      Nhược Nhất hề lạ lẫm với ánh mắt này, bởi vì ánh mắt của Huân Trì cũng như thế, ánh mắt mang theo lạnh lùng và thanh khiết của đấng thần minh. Chỉ là, trong mắt Huân Trì là thuần khiết và trong sáng giống như đứa trẻ chưa bao giờ bị nhiễm thế tục; còn trong mắt Thương Tiêu lại là sáng suốt lắng đọng sau khi trải qua sóng gió bể dâu.

      “Song sinh ấn, ta giải giúp nàng nhé”. Đây là câu đầu tiên Thương Tiêu với Nhược Nhất từ khi trùng phùng.

      Trong ba năm qua, Nhược Nhất vô số lần nằm mơ, vô số lần thất thần suy nghĩ, nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng khi và Thương Tiêu gặp lại: Có khi là U Đô sơn, xông vào đại điện mà Thương Tiêu nghị ; có thể là ở dưới Tang sơn, được người kìm được nhớ nhung là Thương Tiêu tìm về; có thể là con đường nào đó mà biết tên diễn ra cuộc gặp đầy duyên phận giống như hoàng tử và công chúa. Nhưng chưa bao giờ Nhược Nhất nghĩ đến cảnh tượng như thế này.

      cần”, Nhược Nhất kiên quyết lắc đầu.

      Thương Tiêu im lặng lúc, cởi miếng ngọc bội khắc dòng chữ “mỳ suông” luôn đeo người ra, cẩn thận đặt xuống đất và : “Vậy , khi nào lòng chết hãy đến tìm ta”.

      Nhược Nhất chỉ thấy sống mũi cay cay, lòng lạnh giá tới đau thắt từng cơn. hít hơi sâu và : “Đó là món quà ta tặng chàng, ta bảo chàng trả chàng được trả”.

      Thương Tiêu im lặng lúc, cúi đầu : “Ta thể nấu mỳ suông cho nàng ăn được nữa, hãy chuyển cho người khác , Nhan Nhược Nhất, Thương Tiêu phụ nàng”.

      Thương Tiêu quay người , Nhược Nhất cuối cùng kìm được chạy lên trước, định kéo tay áo Thương Tiêu nhưng ngờ bị kết giới của đánh bật lại.

      Sợi dây nhẫn nại trong lòng Nhược Nhất cuối cùng đứt, thi triển phép thuật, trong lúc tình thế cấp bách cũng lảo đảo bay lên, đuổi theo Thương Tiêu và gọi: “Chàng muốn diệt trừ ma bảo vệ thiên đạo, ta có thể giúp chàng; chàng muốn bảo vệ chúng sinh, ta cũng có thể giúp chàng; chàng có thể làm vị thần hoàn mỹ; chàng có thể phải là Thương Tiêu trước đây… Nhưng… nhưng...”.

      Nhược Nhất cắn răng cố gắng hết sức lao lên phía trước, cuối cùng chắn trước mặt Thương Tiêu. dang hai tay như ngăn cản, càng như muốn ôm Thương Tiêu vào lòng. “Thương Tiêu, chàng thể phụ ta”. Ánh mắt Nhược Nhất dịu xuống, nước mắt lưng tròng, tuôn lệ. “Chàng đừng phụ Nhan Nhược Nhất”. Câu này có ý cầu xin.

      Đôi mắt màu tím của Thương Tiêu hơi lóe sáng, cụp mắt, dấu ấn nhập ma ở ấn đường lúc này biến thành màu sáng bạc, là thần ấn.

      Thần, quả dục, vô tình.
      Hale205 thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Nhược Nhất chắn đường Thương Tiêu. Thương Tiêu nhúc nhích, lạnh lùng : “Ý trời”.

      nhắm mắt, thần ấn trán hơi phát sáng. Nhược Nhất chỉ thấy luồng sức mạnh trói chặt tay chân mình. muốn giãy ra nhưng chút sức lực bé của bây giờ đâu phải là đối thủ của Thương Tiêu.

      Thoắt cái, Nhược Nhất chỉ thấy màng sáng giống như lồng thủy tinh chụp lấy . Thương Tiêu : “Muốn ra ngoài phải phá vỡ kết giới, lúc ấy song sinh ấn tự nhiên được giải”.

      “Thương Tiêu”. Nhược Nhất nhìn , “Chàng ép ta”.

      Thương Tiêu , như ngầm thừa nhận. Nhược Nhất nhắm mắt, hít hơi sâu, tập trung linh lực ở lòng bàn tay, hề do dự đánh mạnh lên kết giới, kết giới lấp lánh ánh sáng bạc vỡ vụn. Nhược Nhất chỉ thấy sau tai mình hơi nóng, ấn ký màu đen liền cùng với những điểm sáng trong trung biến mất.

      Thương Tiêu cụp mắt, sắc mặt thay đổi, chỉ là đôi mắt dưới hàng mi trắng khẽ chuyển động, nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến mất.

      Song sinh ấn chính là ước hẹn đồng sinh cộng tử giữa họ.

      “Thương Tiêu, giải ấn, trừ ma, bảo vệ thiên hạ, chỉ cần chàng chàng muốn làm, ta làm cùng chàng”. Nhược Nhất : “Chàng là ma, ta ở cùng chàng; chàng là thần, ta cũng ở cùng chàng; có song sinh ấn, có mỳ suông, chỉ cần có Nhan Nhược Nhất và Thương Tiêu thôi”.

      Mí mắt Thương Tiêu khẽ động, cuối cùng lại nhàng nhắm lại. Gió biển lướt qua, thổi bay mái tóc của hai người, bỗng chốc, trận cuồng phong nổi lên che mất tầm nhìn của Nhược Nhất. Đến khi Nhược Nhất tỉnh ra Thương Tiêu biến mất.

      Nhược Nhất mở miệng định gọi, cuối cùng im lặng đứng giữa trung, để mặc cánh hoa dưới chân bị gió cuốn , bay khắp đất trời.

      biết bao lâu sau Huân Trì mới tìm được Nhược Nhất. Lúc ấy, Nhược Nhất vẫn ngây người đứng giữa trung.

      Huân Trì bất giác thở dài: “Nhược Nhất…”.

      “Huân Trì”. Nhược Nhất cúi đầu, ngắt lời Huân Trì: “Lúc này, đột nhiên ta nhớ tới cách đây rất lâu, ngươi từng với ta ‘ý trời định’. Trước khi ta quay về Cửu Châu, lại có ông lão kỳ lạ với ta ‘có được thản nhiên mà chấp nhận, mất cũng an nhiên’, bây giờ Thương Tiêu cũng với ta ý trời… ý trời, ý trời”.

      Huân Trì thở dài: “Trời đất vốn vô tình”.

      “Ý trời vô tình, Huân Trì, ngươi có thể với ta, con người có tình phải thuận theo trời đất vô tình như thế nào”, Nhược Nhất : “Thương Tiêu từng với ta, nếu ta oán hận ông trời, vậy , chàng san bằng Tang, thay ta vén chín tầng trời, làm trái đạo trời. Chắc chắn khiến cho trời đất bất nhân phải ‘ý trời định’ là thế nào. Nhưng bây giờ, chàng cũng với ta hai từ ‘ý trời’ này… Nhớ lại những lời khiến ta cảm động khi ấy của chàng, đúng là từ nào cũng chế nhạo, câu nào cũng nực cười”.

      Huân Trì im lặng. Nhược Nhất tiếp: “Nếu các người đều tin vào ý trời, vậy hãy thử để ta làm trái ý trời, xem xem ‘ý trời định’ có tạo ra vận mệnh của người hay ?”.

      “Nhược Nhất muốn thế nào?”.

      Nhược Nhất ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Huân Trì: “Về U Đô tìm Thương Tiêu, để cho vị thần còn ham muốn ấy cũng phải động lòng”.

      Huân Trì bật cười, lắc đầu.

      “Huân Trì nghĩ ta làm như vậy là đúng?”.

      “Chuyện mà nương hạ quyết tâm muốn làm, ta đâu thể ngăn cản. Ta lắc đầu chỉ vì… Thương Tiêu e là vẫn chưa độ hết kiếp số mà thôi”.

      Huân Trì chỉ đến đó, Nhược Nhất cũng có tâm trạng truy hỏi đến cùng. Huân Trì lái thuyền đến gần hòn đảo mất ngày. Hôm ấy, mình Nhược Nhất ở đảo, mất nửa ngày để tìm miếng ngọc “mỳ suông” mà Thương Tiêu vứt , rồi lại mất chút thời gian suy nghĩ xem sau khi quay về Cửu Châu, và Thương Tiêu gặp nhau trong tình cảnh nào, sau đó giải quyết như thế nào.

      Cuối cùng, Nhược Nhất khắc sâu mấy chữ chiếc giường mà Thương Tiêu từng nằm: Bám riết đến cùng, chết buông.

      Nếu bây giờ Thương Tiêu chủ động nữa, vậy hãy để chủ động. Nhược Nhất biết, Thương Tiêu bao giờ có thể thực nhẫn tâm với .

      *

      Hôm nay thời tiết ở Tầm Thường cung chan hòa ánh nắng, nhưng sắc mặt của những binh sĩ canh gác cửa cung đều rất khó coi.

      “Vụ Quy đại nhân, cung chủ vẫn trong cung, trang phục này… trang phục được tùy tiện như vậy”.

      “Tùy tiện?”. Vụ Quy nhướn mày, thấy việc mình để hở cánh tay có vấn đề gì. “Tầm Thường cung này ngày càng sáng khiến ta cảm thấy quá nóng, mặc thế này ta thấy thoải mái”.

      “Nhưng… nhưng có cung chủ ở đây. Như thế được, được!”.

      “Cung chủ bị mù có thể nhìn thấy cái gì. Đừng cản đường ta, để ta vào”.

      “Vụ Quy đại nhân! Đại nhân… đại nhân được…”.

      “Ồn ào gì vậy!”. giọng nữ lạnh lùng chen vào. Vụ Quy và binh sĩ canh cửa ngẩng đầu nhìn, thấy Khuynh Nguyệt chậm rãi tới. Binh sĩ canh cửa vội vàng quỳ xuống hành lễ. Vụ Quy nhíu mày : “Ồ, lâu gặp, lại béo hơn rồi!”.

      Gân xanh trán Khuynh Nguyệt khẽ giật, ả nén giận, nhưng nhìn thấy cách ăn mặc của Vụ Quy, ngọn lửa tức giận trong lòng ả lại bùng lên, ả trách mắng: “Đồ biết phép tắc! Trong cung phải là đồng hoang, đâu có thể để ngươi muốn mặc thế nào mặc! Thả tay áo xuống cho ta”.

      Vụ Quy vuốt mái tóc rối bù: “Nực cười, ăn mặc thế nào phải theo sở thích của mình. Cũng giống như ta, ta thể xé tay áo của tỷ xuống, tỷ cũng thể cầu ta thả tay áo xuống được…”.

      Khuynh Nguyệt đập lên gáy cái: “Nhiều lời quá đấy. Ngươi đừng nhiều nữa, quay về thay đồ ”.

      Vụ Quy xoa xoa gáy mình, cười : “Tỷ, tỷ còn hung dữ như vậy, sao có thể lấy chồng được”.

      Khuynh Nguyệt lạnh lùng hừ tiếng: “Em dâu mà ngươi tìm suốt mười mấy năm cho ta có tin tức rồi sao?”.

      Lời này vừa dứt, Vụ Quy im lặng lúc, mỉm cười tự giễu: “Tỷ vẫn chưa biết sao, em dâu của tỷ hai trăm năm trước bị giết chết rồi, vĩnh viễn chết rồi”. xua tay, về phòng của mình, để lại mình Khuynh Nguyệt ở đó thở dài bất lực.

      Khi Khuynh Nguyệt tìm thấy Quý Tử Hiên, Tầm Thường cung chủ vốn uy nghiêm kéo lê vạt áo trắng dưới đất, nặn chiếc gậy , ngồi xổm dưới đất cùng “thứ” bé khác chơi trò gì đó.

      “Thứ” ấy hình như tức giận: “Hiên Hiên dối! Thúc thúc nhìn được!”.

      Quý Tử Hiên mỉm cười: “Đúng là ta nhìn được mà”.

      dối! ràng lần nào thúc cũng thắng”.

      “Bởi vì con còn ”.

      “Con muốn thắng… cứ thua mãi, kiến chết hết rồi”.

      “Nếu như vậy, lần sau ta thua là được chứ gì”.

      “Thứ” đó vừa nghe thấy thế lập tức vui sướng : “Vậy, vậy , Hiên Hiên, trước tiên thúc phải thế này, sau đó thế này, sau đó con có thể thắng thúc…”.

      Đường đường là Tầm Thường cung chủ mà bị đứa nhóc sai bảo như thế khiến Khuynh Nguyệt thể xem tiếp, ả : “Cung chủ, Vụ Quy quay về rồi”.

      Quý Tử Hiên “ừ” tiếng, rồi : “Bảo tắm rửa xong hãy tới gặp ta”.

      “Thuộc hạ căn dặn rồi”.

      Quý Tử Hiên gật đầu, đưa tay xoa đầu Tầm Tầm và : “Con chơi trước ”.

      Quý Tử Hiên mới lên đại điện chưa được bao lâu nghe thấy tiếng bước chân, người đó chậm rãi vào, với vẻ mấy mặn mà: “Ô cung chủ, lâu gặp”.

      “Vụ Quy vẫn tùy tiện như thế nhỉ”, Quý Tử Hiên cười , “Cuối cùng ngươi chịu quay về rồi”.

      phải là chịu hay chịu, chẳng qua là chỗ ở của thuộc hạ bị ma vật chiếm cứ, còn cách nào khác, đương nhiên thuộc hạ phải quay về chỗ cung chủ thôi”.

      Trong câu của Vụ Quy đầy vẻ mỉa mai châm biếm khiến nụ cười của Quý Tử Hiên hơi méo chút: “Ma vật?”.

      “Dĩ nhiên là ma vật”. Vụ Quy nhếch môi : “Thuộc hạ ngờ Thương Tiêu bị huyền băng phong ấn có ngày thức tỉnh, lại càng ngờ nữ nhân của Thương Tiêu cũng đuổi theo tới đảo hoang. Đúng là đôi uyên ương mệnh khổ… Cung chủ thấy sao?”.

      Quý Tử Hiên im lặng.

      Ánh mắt Vụ Quy trở nên dữ tợn: “Vẻ mặt này của cung chủ là cảm kích việc Thương Tiêu vĩnh viễn bị giam đảo hoang, hay là thở dài, suy cho cùng dù sao Thương Tiêu cũng là…”. Lời chưa tận mà ý tường. Thấy Quý Tử Hiên tiếp tục im lặng, Vụ Quy cười : “Có điều, những điều đó chẳng là gì, Thương Tiêu và nữ nhân của đều bị đao của thuộc hạ kết liễu hòn đảo ấy rồi. Cung chủ, lần này thuộc hạ lập được công lớn như vậy, có được thưởng gì ?”.

      “Có thưởng”. Lời này phải phát ra từ miệng Quý Tử Hiên, mà là giọng nữ lạnh lùng, cùng với đó là luồng sát khí. Vụ Quy vội nghiêng người né tránh, linh lực đánh lên nền gạch, làm vỡ vụn sàn nhà, bụi đá bay mù mịt.

      Vụ Quy nheo mắt, nhìn hình bóng của nữ tử mảnh mai ấy sau khi bụi ngừng bay. Ở Tầm Thường cung nhiều năm như vậy, Vụ Quy chưa từng nhìn thấy nữ tử này, khỏi nhướn mày quan sát kỹ. Nử tử này rất xinh đẹp, nét mặt kiêu ngạo nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt yếu ớt.

      Nữ tử ấy lạnh lùng cười : “Thưởng cho ngươi cái chết, được ?”. Người này chính là Mạc Mặc.

      Vụ Quy vẫn sững sờ Khuynh Nguyệt từ ngoài điện vội vào, ả vừa nhìn thấy tình hình trong điện lập tức chỉ Mạc Mặc quát mắng: “To gan! Dám dùng võ lực trước mặt cung chủ…”. Ả chưa hết lời, Mạc Mặc dùng linh lực giáng đòn xuống bên cạnh Quý Tử Hiên.

      Trong bụi đất mịt mù, Mạc Mặc chỉ thẳng vào Quý Tử Hiên : “Nhan Nhược Nhất là nữ nhân của ta, Thương Tiêu là nam nhân của nữ nhân của ta, ngươi dám làm gì người của ta, ta có chết cũng phải làm cho Tầm Thường cung của ngươi vĩnh viễn được yên ổn”.

      Khuynh Nguyệt tức tới sầm mặt, Vụ Quy nghe mà hiểu gì, chỉ có mình Quý Tử Hiên là vui vẻ mỉm cười trong khi đại điện ngổn ngang hỗn độn.

      “Vậy ta động vào bọn chúng rồi, nên làm thế nào đây?”. Quý Tử Hiên mỉm cười dịu dàng, “Nàng ở lại Tầm Thường cung khiến ta vĩnh viễn được yên ổn là được”.

      Mạc Mặc im lặng đứng đó lúc nhìn Quý Tử Hiên, rồi bỗng : “Với hành vi giống như lấy lòng, lại giống như bám riết rời của ngài, Quý cung chủ, ta có thể cho rằng ngài ta rồi ?”.

      “To gan!”. Khuynh Nguyệt tức giận quát. Vụ Quy chớp mắt, cảm thấy cảnh tượng mình chứng kiến kỳ lạ tới mức khiến người ta khó có thể chấp nhận được.

      Quý Tử Hiên mím môi cười lúc rồi lại xoa cằm : “Ta nhớ rất , ta từng cắt đứt tình căn của mình”.

      Mạc Mặc nhướn mày.

      “Nhưng, hình như vẫn chưa cắt hết”.

      Khuynh Nguyệt nghe lời này, vẻ tức giận bỗng chốc trở thành kinh ngạc thể tin nổi, Vụ Quy kinh ngạc trố mắt nhìn Quý Tử Hiên. Quý Tử Hiên nhìn thấy biểu cảm của mọi người, vẫn cười nho nhã: “Mạc nương, sao bây giờ mới phát ra vậy? Phản ứng của chậm”.
      Hale205 thích bài này.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 60

      Mạc Mặc ngờ Quý Tử Hiên lại thẳng thắn như vậy, ngạc nhiên tới mức sững người.

      Nhưng thấy giống như đùa, liền im lặng.

      Đại điện yên tĩnh rất lâu, chỉ có tiếng cười khó hiểu của Mạc Mặc. “Như thế quá tốt”. thêm gì nữa, Mạc Mặc bỏ lại ba người với ba vẻ mặt khác nhau rồi quay người bỏ .

      Khi Mạc Mặc tìm thấy Tầm Tầm thằng bé chỉ huy hai đoàn kiến chém giết nhau rất vui vẻ. Mạc Mặc lặng lẽ tới vỗ vỗ đầu nó. Tầm Tầm quay lại nhìn thấy Mạc Mặc, lập tức mỉm cười rồi ôm chầm lấy , chẳng thèm để ý tới cơ thể lấm lem của mình, thỏa thích chùi lên người Mạc Mặc, vui sướng thốt lên: “Phụ thân, phụ thân tới chơi cùng Tầm Tầm sao?”.

      Mạc Mặc ngồi xuống, lau bụi bẩn mặt nó và : “ bao nhiêu lần rồi, khi ở đây con đừng gọi ta là phụ thân, gọi là mẫu thân, biết ?”.

      Thằng bé bĩu môi vui: “ ràng Nhược Nhất mới là mẫu thân”.

      Mạc Mặc bóp chặt mũi nó: “Gọi ta là mẫu thân ”.

      “Ưm… thôi được, mẫu thân…”. Mạc Mặc ôm Tầm Tầm vào lòng, rồi lại cầm bàn tay bé của nó lau sạch bùn đất. Vừa lau vừa hỏi: “Con có thích Quý Tử Hiên ?”.

      “Có ạ”.

      Tầm Tầm trả lời chắc nịch như vậy khiến Mạc Mặc sững người: “Vì sao?”.

      “Tầm Tầm đọc được những gì Hiên Hiên nghĩ, nhưng Hiên Hiên cười với con, thúc thúc cười là con rất vui. Ừm… có mấy lần con cũng nhìn thấy thúc thúc cười với phụ thân, thúc ấy cười rất đẹp, đẹp hơn Huân Trì thúc thúc”.

      “Bởi vì mặt Hiên Hiên có vết sẹo giống như Huân Trì thúc thúc”. Mạc Mặc nghe thấy Tầm Tầm khen ngợi Quý Tử Hiên như vậy, trong lòng khỏi ghen tỵ, bực tức : “Ta thấy Huân Trì thúc thúc của con cười vẫn đẹp hơn chút”.

      Tầm Tầm cuống lên: “ phải, Huân Trì thúc thúc đẹp, nhưng Hiên Hiên đẹp hơn, Hiên Hiên đẹp hơn!”.

      Xong rồi xong rồi, mới mấy ngày mà Tầm Tầm bị mua chuộc hoàn toàn như vậy rồi! Mạc Mặc thầm nghĩ: là phụ thân của con đấy. Phụ thân của con lợi hại hơn con mấy nghìn lần, tiểu hồ ly như con đâu thể đấu lại được với lão hồ ly chứ! cười đẹp… ta còn biết cười đẹp như thế nào sao? Chính vì cười quá đẹp nên mới có tồn tại của Đồ hại cha là con đấy…

      Mạc Mặc im lặng lau sạch hai tay cho Tầm Tầm, rồi nắm bàn tay bé ấy trong lòng bàn tay mình, khẽ hỏi: “Nếu bảo con mãi mãi ở bên cạnh Hiên Hiên, con đồng ý ?”.

      Tầm Tầm nghiêng đầu nghĩ lúc: “Phụ thân có ở cùng ?”.

      ”.

      “Thế ”.

      Thần sắc của Mạc Mặc cuối cùng cũng dịu xuống, gì nữa. Để Tầm Tầm chơi đùa bên ngoài, Mạc Mặc mình quay về phòng. đứng dựa vào cửa lúc, vén tay áo lên, dấu ấn màu xanh ấy men theo mạch máu bò lên cánh tay, màu xanh ban đầu giờ biến thành màu tím, nổi bật cánh tay nhợt nhạt tới mức đáng sợ.

      Quay về, quay về…

      Mạc Mặc, còn thời gian để ngươi do dự nữa.

      Nhưng bây giờ người cùng gặp nạn đâu phải chỉ có mình Mạc Mặc.

      Sau khi từ biển quay về Cửu Châu, Nhược Nhất cứ chìm vào giấc ngủ là lại mơ thấy nam tử bị đóng đinh tường. Đêm nào cũng vậy, Nhược Nhất càng tới gần Cửu Châu, cảnh tượng trong giấc mơ càng rệt, giống như tận mắt chứng kiến. Đến khi họ thực đặt chân lên mảnh đất Cửu Châu, ban ngày Nhược Nhất cũng có thể xuất ảo giác, dường như người trong giấc mơ phát ra tín hiệu cầu cứu càng lúc càng nhiều với Nhược Nhất. Tiếng kêu cứu giống như bùa thúc giục khiến người ta yên lòng.

      Liên tiếp mấy ngày thể ngủ được, ảo giác liên tục xuất , cộng với chuyện của Thương Tiêu khiến Nhược Nhất có chút cáu kỉnh do thần kinh bị suy nhược.

      Lại là buổi sáng bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc, Nhược Nhất chỉ thấy đầu óc của mình sắp nổ tung vì tiếng kêu cứu thảm thiết của người trong giấc mơ. túm nắm cỏ dưới đất rồi ném ra ngoài để trút hết nỗi buồn bực trong lòng. Mới sáng sớm biết Huân Trì đâu, lúc này vừa hay trở về trong màn sương. Nhìn thấy bộ dạng nóng giận của Nhược Nhất, khỏi lắc đầu : “Tâm trạng nóng nảy có lợi cho việc tu hành”.

      Nhược Nhất ôm đầu, yếu ớt : “Tu hành… mặc kệ, thế nào cũng được, bây giờ chỉ cần có thể cho ta ngủ giấc, rồi muốn ta tu thành thần giống Thương Tiêu ta cũng đồng ý”.

      Huân Trì bật cười. Nhược Nhất giương đôi mắt thâm quầng nhìn chăm chú và hỏi: “Huân Trì, sao ngươi còn dậy sớm hơn cả ta, ngươi đâu vậy?”.

      Huân Trì chỉ cười .

      “Lại ra vẻ cao thâm”. Nhược Nhất bĩu môi, truy cứu nữa. “Bây giờ tỉnh dậy rồi ta cũng muốn ngủ nữa, chúng ta thu dọn đồ đạc lên đường thôi, sáng nay nhanh chân hơn chút, có lẽ buổi chiều đến U Đô. Tới lúc ấy gặp Thương Tiêu rồi… Huân Trì, ngươi giúp ta giữ chàng để ta đánh chàng trận, chắc chắn ta đánh tới mức mặt chàng phải đổi sắc”.

      Huân Trì mỉm cười lắc đầu: “ phi thăng thành thần, đâu phải là đối tượng mà ta có thể khống chế được”.

      Nhược Nhất thấy kỳ lạ: “Chẳng phải ngươi là trái tim của thần minh thượng cổ sao? Ngươi mang trong mình thần lực thượng cổ, đương nhiên có thể khống chế được chàng”.

      Huân Trì vẫn giữ nụ cười, nhưng mí mắt lại cụp xuống: “Ta chỉ là trái tim thôi, phải cơ thể hoàn chỉnh. Trải qua bao nhiêu năm như thế cũng tiêu hao gần hết rồi, còn nếu luận về thần lực, sức mạnh trong cơ thể Nhược Nhất nương, e là mạnh hơn ta rất nhiều đấy”.

      tới đây, Nhược Nhất sực nhớ ra chuyện: “Huân Trì, ba năm trước ngươi có cách đánh thức sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể ta, nhưng cho đến bây giờ cái ngươi dạy ta đều là làm thế nào để từng bước dẫn dụ sức mạnh ra ngoài. Nhưng ta thấy với tình thế này chúng ta còn thời gian để trì hoãn nữa”.

      Huân Trì nghe thế, im lặng lúc rồi : “Có lẽ mấy ngày sau ta dạy nương”. tới gần Nhược Nhất, vỗ vào trán , đôi mắt trong veo ánh lên thương ấm áp, “Hãy quý trọng nó”.

      Câu này của Huân Trì rất kỳ quái, nhưng Nhược Nhất vì tâm trạng phiền muộn nên nhất thời nghĩ ra có điều gì bất thường nên cũng bận tâm.

      *

      Đúng như Nhược Nhất , quả nhiên buổi chiều họ tới U Đô. Dòng Quỷ Khốc vẫn tràn lucky post đầy lệ khí, nhưng đáng sợ như lần trước. Có lẽ là do khí tức của thần minh áp chế được chút sát khí.

      Nhược Nhất và Huân Trì trước sau, men theo đường núi chầm chậm lên phía trước.

      Nhiều năm sau, mỗi khi Nhược Nhất nhớ tới quãng đường cuối cùng cùng Huân Trì, lại xúc động vô cùng. Những năm đầu nhớ lại thường cảm thấy rất rất đau lucky post buồn, nhưng sau đó theo thời gian, những chuyện này dần lắng lại, chỉ còn nuối tiếc trong tim, trở thành vết thương mà bất cứ khi nào chạm vào cũng cảm thấy đau đớn. Dĩ nhiên, đây đều là chuyện sau này.

      Cuối cùng leo lên Đại U cung, hai quái trấn giữ cửa cung nhận ra Nhược Nhất, nhưng nhìn thấy Huân Trì phía sau , chúng nhìn nhau rồi mới do dự cho hai người vào. Nhược Nhất tuy cảm thấy động tác của hai quái này kỳ lạ, nhưng vì lo lắng cho Thương Tiêu nên cũng để ý quá nhiều.

      đường , nghe các tiểu , sau khi quay về U Đô, Thương Tiêu liền giam mình trong động Hàn Ngọc, đến tận bây giờ cũng chưa ra ngoài.

      Đỉnh Hàn Ngọc được coi là trọng địa của U Đô, Nhược Nhất muốn lên phải được đồng ý của Tử Đàn. Nhưng khi gặp Tử Đàn, Nhược Nhất còn nhìn thấy người mà ngờ tới.

      Lương chủ?”. lâu gặp, Nhược Nhất chỉ cần nhìn qua là nhận ra , bởi vì quả thực … rất đặc biệt. Nhưng thường ngày, Lương chủ luôn chuyên quyền độc đoán, rất ít khi giao lưu với tộc hoặc tiên tộc. Bây giờ lại tới U Đô, lẽ nào ma khí ở thế gian này lan tràn tới mức ngay cả kẻ lười biếng như Lương chủ cũng thể khoanh tay đứng nhìn rồi sao…

      Lương chủ gật đầu với Nhược Nhất, quay sang nhìn thấy Huân Trì, trong mắt bỗng lóe lên tia sáng: “Bạn của nương?”, chỉ Huân Trì và hỏi.

      Nhược Nhất sững người, nhìn dáng vẻ càng ngày càng vênh váo hống hách của Lương chủ, có gì để .

      Lương chủ quan sát Huân Trì từ xuống dưới, đột nhiên với Nhược Nhất: “ nương bảo ra ngoài trước , ta có chuyện riêng muốn với nương”.

      Nhược Nhất rất bất mãn với cách đuổi người trắng trợn của , cau mày, Huân Trì thản nhiên cười : “Vậy ta ra ngoài trước…”.

      “Chờ !”, đúng lúc Nhược Nhất định kéo Huân Trì Tử Đàn ngồi bên cạnh bỗng : “Lần trước gặp mặt, do ta hiểu về quá khứ của Huân Trì nên ít điều nực cười, xem ra sau đó chắc chắn Huân Trì cười nhạo ta rất nhiều”, ngữ khí thản nhiên, nhưng cách dùng từ khá là khách sáo.

      “Ý gì thế?”. Nhược Nhất hiểu, ràng lần trước gặp Huân Trì, Tử Đàn vẫn bình thường, thậm chí trong lời còn có vài phần ngưỡng mộ. Tại sao họ mới ra biển chuyến mà Tử Đàn có khúc mắc với Huân Trì rồi?

      Tử Đàn cười, đằng sau dung nhan tuyệt mỹ giấu sát khí đằng đằng: “Thứ lỗi cho ta ngu dốt mà biết ma khí thượng cổ lại là do thần Câu Mang sinh ra”.

      Nụ cười mặt Huân Trì giảm mấy phần. Nhược Nhất cau mày nghi hoặc: “Là sao?”.

      Lương chủ cuộn tròn người lại chỗ ngồi, ra vẻ biết gì cả.

      Tử Đàn đứng dậy, chậm rãi tới bên Nhược Nhất: “ trách Nhược Nhất muội trẻ tuổi như vậy, ngay cả bà lão như ta mà cũng hề hay biết. Câu Mang thần minh cuối cùng của thượng cổ, vạn năm mình phiêu du giữa đất trời, cả đời hiu quạnh, tâm sinh ma ý. Từ đó, thế gian này liền có thiên ma đầu tiên. Nhược Nhất, muội có biết, vị thần cuối cùng đời này chính là thiên ma đầu tiên ở Cửu Châu ?”.

      Nhược Nhất kinh hãi.

      Tử Đàn tiếp: “Chả trách thân thiên ma bất tử bất diệt, ra, đây chính là đặc quyền của thần minh. Các quái thượng cổ bị ma khí dẫn dụ lần lượt nhập ma khiến cho thiên hạ đại loạn. May mà thần minh vẫn còn chút thần thức cuối cùng đem gửi ở giữa đất trời sông núi, trước khi các quái lật đổ Cửu Châu, thần minh phong ấn chúng”.

      Tử Đàn tới bên cạnh Nhược Nhất, nhưng mắt nhìn Huân Trì chằm chằm: “ nhập ma của thần minh, khiến Cửu Châu hàng trăm năm nay nghe thấy tiếng người, khiến sông ngòi hàng chục năm nay đều là máu đỏ, càng khiến tộc thượng cổ điêu linh, vì thế mới có diệt vong của tộc phượng hoàng sau này… Bây giờ, Cửu Châu lại mù mịt ma khí, người biết chuyện này có lẽ đều có thể nghĩ tới chuyện có người muốn các thú nhập ma thời thượng cổ sống lại…”.

      Tử Đàn ngừng lát, bất chợt cười : “Huân Trì, ngươi là trái tim của thần minh, cũng lại là trái tim của thiên ma, mà giờ đây ma khí lan tràn, ngươi xem, phải giải quyết như thế nào?”.

      Câu hỏi này vô cùng mỉa mai. Tử Đàn vòng vo nhiều như vậy, ý chẳng qua chính là Huân Trì thực chất là trái tim thiên ma, tất cả những gì bây giờ làm, tất cả những gì xảy ra ở Cửu Châu đều do mưu của , mưu làm cho ma thượng cổ sống lại.

      Nghe Tử Đàn vậy, Nhược Nhất quay đầu nhìn Huân Trì. Nụ cười quen thuộc của Huân Trì biến mất, cụp mắt biết nhìn về phương nào.

      “Huân Trì?”, Nhược Nhất khẽ gọi.

      Tang sơn bị san phẳng, Thương Tiêu nhập ma, Cửu Châu lan tràn ma khí, tất cả những chuyện này lẽ nào đều là mưu đồ của Huân Trì sao?
      Hale205 thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 61

      Đối mặt với hoài nghi của Nhược Nhất,

      Huân Trì im lặng rất lâu, cuối cùng lắc đầu: “Thiên ma quả thực sinh ra vì thần Câu Mang, nhưng ta phải là trái tim thiên ma…”.

      Huân Trì tính tình ôn hòa, thường ngày cho dù là bị hiểu nhầm cũng giải thích điều gì, nhiều nhất chỉ là chớp mắt, khó xử nhìn Nhược Nhất. Vì thế hôm nay giải thích thế này, vẻ rất khó khăn.

      “Ngụy biện!”. Đột nhiên Lương chủ nhảy từ ghế xuống, chỉ vào Huân Trì quát mắng: “Tộc phượng hoàng của ta trải qua đại nạn từ thời thượng cổ, bây giờ chỉ còn lại ta và Nguyệt Hoàng may mắn sống sót, chuyện này nếu phải ta biết chân tướng chúng nhân của tộc và tiên tộc bị ngươi lừa rồi!”.

      Huân Trì cau mày, ánh mắt đột ngột lướt lên người Lương chủ.

      Tử Đàn bước lên bước, chắn ánh nhìn của Huân Trì: “ phải ta tin Huân Trì, chỉ là, với hiểu biết của ngươi có lẽ ngươi biết rất cách giải quyết ma khí đại loạn ở Cửu Châu nay như thế nào, đúng ?”.

      Huân Trì gật đầu: “Ta biết”.

      “Nếu vậy, vì sao ngươi vẫn chưa chịu ra mặt giải quyết?”.

      Huân Trì ngừng lát, nhìn Nhược Nhất rồi khẽ thở dài: “Chuyện này… quả thực là ta có lòng riêng…”.

      “Khá khen cho từ ‘lòng riêng’, trái tim thần minh cứu giúp thiên hạ, thương chúng sinh, ta biết khi nào lại có lòng riêng như thế”. Tử Đàn mỉm cười. “Chuyện đến nước này rồi, Huân Trì hãy ra phương pháp trừ ma, nếu ngươi đích thân làm việc ấy hãy giao lại cho tộc”.

      Huân Trì im lặng lúc, gượng cười : “Bây giờ ta ra, Hàn Ngọc chủ chắc chắn tin ta”.

      Tử Đàn nhướn mày: “Vì sao Huân Trì biết ta tin?”.

      Huân Trì sững người lúc, khẽ thở dài : “Sau khi thần thượng cổ Câu Mang tâm sinh ma ý, tinh luyện để đưa ma khí ra ngoài và tiến hành phong ấn, ngờ ma khí tràn ra ngoài và nhiễm vào đại thượng cổ. Thần Câu Mang dùng hết thần lực trấn áp các ma dưới núi, đồng thời moi tim ra, luyện hóa thành người và đặt tên là Huân Trì… Ta trấn giữ Tang, khống chế linh khí tứ phương. Nhưng bây giờ Cửu Châu lan tràn ma khí, bởi vì kết giới ở Tang vỡ, sức mạnh phong ấn dưới mấy ngọn linh sơn giảm . Cách duy nhất bây giờ, chỉ có thả ma, sau đó lại phong ấn chúng”.

      Tử Đàn im lặng, Lương chủ ở phía sau Tử Đàn đột nhiên cười lạnh lùng: “Thả ma? Cách này của Huân Trì quả thực rất hay! Giúp ngươi đỡ phải bôn ba khắp nơi, trăm phương ngàn kế lật đổ Cửu Châu!”.

      Huân Trì nhìn chăm chăm Lương chủ. Tử Đàn suy nghĩ lúc rồi : “Thả ma ra thế nào, bây giờ ai có thể phong ấn chúng lần nữa?”.

      Huân Trì im lặng: “Có”.

      “Ai?”.

      Huân Trì trả lời, Lương chủ hừ lạnh tiếng: “Ngươi đừng hòng dùng kế hoãn binh, Tử Đàn, hà tất phải nhiều lời với , cứ bắt tra khảo là được thôi mà”.

      được!”. Nhược Nhất im lặng nãy giờ chợt lên tiếng, đứng chắn trước mặt Huân Trì. “Huân Trì phải là người như thế! Ta biết Cửu Châu thời thượng cổ có những câu chuyện xa xôi nào, nhưng Huân Trì ở trước mặt ta, Huân Trì bằng xương bằng thịt làm chuyện lật đổ Cửu Châu như vậy!”.

      Lương chủ thở dài: “Tiểu nha đầu, biết người biết mặt mà biết lòng, làm sao ngươi biết làm những chuyện ấy?”.

      Nhược Nhất nhìn Lương chủ : “Ta chỉ tin vào con mắt của ta”.

      Tử Đàn định , Huân Trì bỗng nắm cổ tay của Nhược Nhất, nhìn Tử Đàn: “Nếu tin ta hà tất phải nhiều lời như vậy? Huân Trì cáo từ”. rồi kéo Nhược Nhất .

      Lương chủ giận tím mặt: “Hỗn xược!”.

      Nhược Nhất chỉ thấy luồng khí nóng rát phía sau nhanh chóng ập tới, nghiêng người định tránh, nhưng Huân Trì vung tay áo, tạo ra vòng sáng vàng chống lại luồng khí nóng rát ấy. Nhược Nhất tưởng chiêu này của Huân Trì chắn chắn có thể chống lại được tấn công, nhưng ngờ luồng khí nóng rát ấy chỉ tiêu tan lúc rồi lại bất chợt lao tới.

      Lương chủ hạ sát chiêu! Lưng nóng rát, Nhược Nhất vẫn chưa kịp cảm thấy đau đớn nghe Huân Trì kêu tiếng, kéo Nhược Nhất, quát khẽ: “!”. Trong nháy mắt, hai người biến mất.

      Tử Đàn nhìn chỗ hai người vừa biến mất như nghĩ ngợi điều gì đó, nàng hề ra tay. Lương chủ giận dữ, quay sang mắng Tử Đàn: “Vì sao ngươi thả bọn chúng ? phải là ngươi tin những lời tên ma vật ấy đấy chứ?”.

      Tử Đàn nhìn Lương chủ: “Vì sao sư phụ vội vàng ra sát chiêu như vậy?”.

      Nét mặt của Lương cứng đờ, cười lạnh : “Là ta quản chuyện bao đồng, Cửu Châu này như thế nào có liên quan gì tới ta. Đến khi thả hết ma ngươi tự mà phong ấn!”.

      Lông mày Tử Đàn hơi cau lại, lúc sau nàng khẽ thở dài: “Huân Trì chịu đòn tấn công của người, lại đưa Nhược Nhất theo nên họ xa, chắc chắn là họ vẫn ở trong U Đô, chỉ cần sai người lục soát là được”.

      “Tùy ngươi”. Lương chủ xua tay, cụt hứng bỏ .

      Đúng như Tử Đàn dự liệu, Huân Trì dẫn theo Nhược Nhất nên xa. Khi Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn thấy bức hoành phi với ba chữ “Nhan La điện”, đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười. Hai trăm năm trước, nơi đây vốn có tên là Phù Vân các, Nhược Nhất bắt Thương Tiêu đổi tên Phù Vân các thành “Nhan La điện” rồi viết hoành phi treo lên, cũng chính là nơi Nhược Nhất từng ở. ngờ nơi đây hề thay đổi, chí ít là nhìn từ bên ngoài cũng thấy có gì đổi khác.

      cho Nhược Nhất quá nhiều thời gian nhớ về quá khứ, Huân Trì cúi người, miệng ộc máu. Nhược Nhất giật mình, vội dìu , luôn miệng hỏi làm sao thế. Khi chạm tay vào lưng Huân Trì, Nhược Nhất thấy dính dớp và ẩm ướt, nhìn kỹ mới phát , lớp áo phía sau của Huân Trì ướt đẫm máu.

      Lương chủ nặng tay như vậy sao!”.

      Huân Trì lau vết máu khóe miệng, yếu ớt : “Nhược Nhất, bọn họ có lẽ sắp tới đây rồi, tìm chỗ… tìm chỗ để bọn họ khó phát ra chúng ta”.

      Nhược Nhất cố bình tĩnh, vắt óc nghĩ rồi : “Đỉnh Hàn Ngọc! Chắc chắn bọn họ đuổi theo chúng ta xuống núi nên tạm thời lên đỉnh Hàn Ngọc, hơn nữa Thương Tiêu ở đó, nếu là chàng… chàng chắc chắn để ngươi bị oan uổng như vậy đâu!”.

      Huân Trì dừng lát rồi khẽ hỏi Nhược Nhất: “Vì sao nương khẳng định ta bị oan? Ma khí đầu tiên thế gian này quả thực là do thần thượng cổ Câu Mang sinh ra…”.

      “Là Câu Mang chứ phải Huân Trì”. Nhược Nhất : “Ta thừa nhận lúc mới nghe những lời Tử Đàn , ta có chút hoài nghi, nhưng nếu Huân Trì phải, vậy nhất định là phải. Ta tin vào nhận định của mình, ta ở bên ngươi lâu như vậy, ta đến nỗi ngu dốt tới mức biết phân biệt thiện ác”.

      Huân Trì cụp mắt, nhếch miệng cười khẽ: “Huân Trì may mắn có được người bạn tri kỷ”.

      Nhược Nhất dìu Huân Trì, tìm được con đường lên đỉnh Hàn Ngọc cách quen thuộc. Tất cả những gì U Đô sơn gần như đều biến đổi, con đường đá xanh này vẫn ngoằn ngoèo kéo dài như có điểm cuối. Càng lên , gió càng lạnh buốt thấu xương. Nhược Nhất thích cảm giác này, bởi vì nó luôn gợi lại cho những kỷ niệm buồn, dù rằng bây giờ biết rất những gì qua đều là quá khứ.

      “Nhược Nhất, vào bạch môn”, giọng của Huân Trì khàn tới mức gần như hư ảo.

      “Nhưng Thương Tiêu…”.

      “Bạch môn…”.

      Nhược Nhất cắn răng, đỡ cơ thể càng lúc càng yếu ớt của , loạng choạng vào bạch môn trong động Hàn Ngọc. Cảnh sắc ở bạch môn trong hồi ức của Nhược Nhất chỉ là bình đài trống trải, hoa tuyết tung bay bên ngoài kết giới và mầm cây lặng lẽ sinh trưởng trong góc bình đài. Nhưng ngờ, hai trăm năm sau quay trở lại đây, trước mắt lại là cảnh tượng như thế này.

      Vụn băng đầy đất, hàn khí lan tràn, còn có cây khô trong suốt. Cây khô…

      Nếu Nhược Nhất đoán nhầm, có lẽ đó là chân thân của Huân Trì. Nhưng vì sao lại là cây khô? có lá, chỉ có chạc cây trơ trọi và thân cây đầy vết nứt.

      “Đây… là cái gì?”.

      “Huyền băng phong ấn Thương Tiêu”, Huân Trì : “Sau khi phá phong ấn, thứ còn lại là vụn băng thể tan chảy”.

      Nhược Nhất bất giác đưa tay chạm vào vụn băng như thủy tinh lấp lánh, nhưng chưa chạm vào bị hàn khí chích vào tay, dám chạm vào nữa. Nhược Nhất kinh hãi, Thương Tiêu ở trong huyền băng như thế này hai trăm năm sao… lại còn ở nơi này?

      Nhược Nhất nhìn cây khô cách đó xa, rồi lại nhìn vết sẹo dài mặt Huân Trì, ánh mắt dừng lại ở mái tóc trắng tới mức trong suốt. Cuối cùng Nhược Nhất cũng hiểu vì sao bây giờ Huân Trì có bộ dạng này, ngay cả chân thân cũng khô héo như vậy, sao có thể khá hơn được…

      “Huân Trì, vì sao ngươi biến thành thế này?”.

      Huân Trì lảo đảo cố tới gần cây khô ấy, dựa vào thân cây và từ từ ngồi xuống. nghỉ lúc, mỉm cười, vẫy tay với Nhược Nhất: “Nhược Nhất, lại đây”. Khi Nhược Nhất đến bên cạnh, Huân Trì đột nhiên cắn ngón trỏ của mình. cầm tay Nhược Nhất, mở lòng bàn tay của ra, rồi lấy máu mình làm mực, vẽ vài nét lòng bàn tay ấy. nhẩm thần chú, dường như là thần chú từ thời thượng cổ, Nhược Nhất nghe hiểu, nhưng biết kết khế ước gì đó với mình.

      lâu sau, Huân Trì buông tay Nhược Nhất ra. “Nhược Nhất, nương còn nhớ từng với ta về ông lão đưa nương quay về Cửu Châu ?”.

      Nhược Nhất gật đầu.

      “Nếu ta đoán nhầm, đó có lẽ là thần Câu Mang”.

      “Cái gì!”. Nhược Nhất ngừng lát, : “Nhưng… nhưng chẳng phải ông ấy tiêu tán giữa đất trời Cửu Châu rồi sao? Trái tim duy nhất còn lại cũng hóa thành ngươi rồi mà”.

      “Thần là bất tử bất diệt, thần thức của thần Câu Mang tiêu tán giữa đất trời nhưng hề mất . Hai trăm năm trước sau khi nương bỏ , Thương Tiêu nhập ma, khiến cho linh lực giữa đất trời áp chế được ma khí nữa. Hơn nữa, kết giới Tang bị ma khí xâm nhập lần, thể khống chế ma khí ngày tăng lên, lại thêm có kẻ đứng sau thúc đẩy… Tuy về sau Thương Tiêu tự phong ấn bản thân, nhưng lúc ấy muộn. Khi đó, thần thức của thần Câu Mang tiêu tán giữa đất trời mới lần nữa ngưng tụ và tìm đến nương, cũng đem thần lực hàng vạn năm chuyển vào cơ thể nương”.

      Huân Trì mỉm cười bối rối: “Nhưng thần Câu Mang chắc chắn biết thể chất đặc biệt của nương nên nương chưa thể phát huy tác dụng vốn có của thần lực. Thực ra, muốn giúp nương phát huy thần lực, chỉ cần vị thuốc là được…”. Huân Trì ngừng lát rồi tiếp: “Đây vốn là chuyện ta nên làm, nhưng ngờ lại để Thương Tiêu trước bước, dùng dấu ấn của cửu vĩ bạch hồ để thay đổi thể chất của nương, khiến thần lực trong cơ thể nương được thi triển, nhưng thần lực ấy lại chịu khống chế của nương. Vì dấu ấn của mà ta dám áp dụng phương thuốc ấy với nương, nhưng bây giờ giải ấn cho , ta cũng có lý do trì hoãn nữa”.

      Câu này của Huân Trì rất kỳ quái, Nhược Nhất kìm được muốn rụt tay mình lại: “Thuốc gì?”.

      “Muốn học cách sử dụng năng lực của thần minh vị thuốc tốt nhất dĩ nhiên là trái tim của thần minh…”.

      Nhược Nhất rụt mạnh tay lại, lùi về phía sau hai bước: “Ngươi cái gì thế hả? Huân Trì, ngươi điên rồi?”.

      Huân Trì mỉm cười lắc đầu: “Nhược Nhất, ta vẫn còn tỉnh táo. Ta vừa , cách duy nhất bây giờ là thả hết ma, rồi tiến hành phong ấn chúng lần nữa. Nhược Nhất, nếu nương mang thần lực, vậy phải gánh trách nhiệm này. Còn ta, ta là kẻ làm tròn bổn phận, bảo vệ được Tang, nên trải đường cho nương”.

      Nhược Nhất lắc đầu, lùi lại hai bước nữa: “Cái gì mà làm tròn bổ phận, cái gì mà trải đường. Huân Trì, con đường trải bằng mạng sống của ngươi, Nhan Nhược Nhất có dũng khí bước lên đó!”.

      “Vốn dĩ, ba năm trước ta nên đưa vị thuốc này cho nương, nhưng… Nhược Nhất, có thể gặp lại , ta rất vui”.

      Nhược nhất nhớ lại lúc mới quay về Cửu Châu và xuất của nam tử thần bí lúc nào cũng bịt mặt. Từ lúc ấy lặng lẽ theo , luôn luôn bảo vệ … dùng phép thuật nhân từ để siêu độ Mã Phúc, giết xà , cuối cùng còn đỡ thiên kiếp cho Tầm Tầm.

      Huân Trì : “Nhược Nhất, ta ích kỷ muốn sống lâu hơn chút; ta muốn chết như vậy; ta muốn dùng đôi mắt này để nhìn muôn dân mà ta dùng cả đời mình để bảo vệ; ta muốn dùng đôi chân này để khắp sông núi Cửu Châu mà ta dùng cả đời để chở che; ta muốn ngắm nhìn thế gian muôn màu trong sách viết; ta muốn lần được nếm trải tình người ấm áp như trong sách kể…”. Huân Trì thản nhiên cười : “ may mắn là ta được ngắm nhìn ít. Đúng như Nhược Nhất , thế gian này đặc sắc hơn những gì được miêu tả trong sách rất nhiều”.

      “Có thể đánh cắp ba năm để ngắm nhìn phong cảnh nhân gian là ta mãn nguyện lắm rồi”.

      Nhược Nhất gật đầu rồi lại ra sức lắc đầu: “Ba năm ngắn ngủi, Huân Trì, ngươi có thể nhìn ngắm được bao nhiêu chứ? Thế gian này còn có những chuyện đặc sắc hơn chờ ngươi khám phá, bây giờ ngươi cần mất mạng! Nhất định chúng ta còn có cách khác! Ngươi thấy đấy, bây giờ Thương Tiêu cũng thành thần rồi, chàng chắc chắn có thể phong ấn chúng ma, chàng nhất định…”.

      “Phong ấn các ma, thần thức của Câu Mang tiêu tán, thần lực của Thương Tiêu là riêng biệt, nếu muốn phong ấn ma, Nhược Nhất, nương nỡ để thần thức của cũng tiêu tán sao?”.

      Nhược Nhất sững người. Huân Trì : “Nhưng Nhược Nhất khác, trong cơ thể nương có thần lực của Câu Mang, tuy là phong ấn ma, nhưng thực chất là tăng cường lực phong ấn, nhiều nhất là dùng hết thần lực mà nương có được. Ta biết Nhược Nhất là người độ lượng, tiếc thần lực này”.

      Cây khô mà Huân Trì dựa vào dần phát ra ánh sáng lấp lánh, trong ánh sáng vàng dịu dàng, vẫn nở nụ cười như trước đây: “Ta mượn cớ Thương Tiêu hạ ấn cho , chịu trao cho phương thuốc, khiến Cửu Châu lâm vào tình trạng như bây giờ. Nhược Nhất có trách ta ?”.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :