1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ta lại làm sủng phi - Y Nhân Khuê Khuê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lee's

      Lee's Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      572
      Chương 7: Ngươi muốn hôn ta?
      Edit: Lee's

      Phu quân, chàng xem vị Phó công tử kia phải là có tâm tư với Lộ Châu Nhi của chúng ta chứ?Trước khi lên xe ngựa, nội tâm Hàn thị chần chừ, sợ chính mình để Lộ Châu Nhi ở lại là quyết định sai lầm.

      “Ha ha, làm sao có thể.” Sở Hi kéo thê tử vào trong lòng bên tai nàng “Vị Hứa tiểu công tử kia, chính là Hứa gia đại gia tộc ở Thịnh Kinh. Nàng gọi Phó công tử là ‘Biểu ca’, vậy thân phận vị Phó công tử là gì chứ?”

      “Thân phận gì?” Hàn thị cũng biết mối liên hệ giữa những đại gia tộc ở Thịnh Kinh.

      Kỳ Sở Hi cũng biết, ông là tiên sinh dạy học có lòng cầu tiến, sao hỏi thăm chuyện tình ở Thịnh Kinh? Chỉ là những chuyện này, là đại ca cho ông biết “Dù sao thân phận của rất cao là được rồi! Loại này thế gia công tử, khẳng định vừa ý Lộ Châu Nhi nhà chúng ta đâu.”

      Hàn thị đồng ý trượng phu chê bai nữ nhi “Thế gia đại tộc sao? Nhà chúng ta, miễn cưỡng cũng được coi là thế gia đại tộc mà.”

      Sở Hi cười tiếng ‘miễn cưỡng’ này.

      bên Sở Huyên nghe được lời của em dâu, lại nhìn thấy vẻ mặt cho là đúng của đệ đệ, trong lòng buồn bực hổi, mặt đen lại phất tay áo lên xe ngựa.

      Nhà bọn họ, cùng Vĩnh Bình Hầu gia ở Thịnh Kinh là cùng tổ tông, lúc về kinh giỗ tổ, tế bái cũng là cùng tế bái tổ tông. Hai nhà liên lạc từ ba đời trước, cũng chỉ có thời điểm giỗ tổ hàng năm, khách khí với nhau chút.

      đến làm tức người, đều từ cái gia tộc, người ta Vĩnh Bình Hầu duy trì tước vị, trực hệ phát triển vui vẻ sung sướng. Nhà bọn họ, chính mình cả đời lăn lộn cũng vẫn nghèo, đệ đệ phòng thủ tòa nhà cũ nát trong lòng hề cầu tiến. Trở về giỗ tổ lúc, có mặt mũi.

      Chính mình đồng lứa là trông cậy được gì, đời tiếp theo….

      Sở Huyên nghĩ tới mấy tiểu bối, sắc mặt lại càng đen như đít nồi. Dưới gối mình có đứa con trai, Sở Hằng đọc sách cũng tệ, nhưng… Có vài tật xấu, mà chính bản thân mình hết sức ngứa mắt. Còn đệ đệ bên cạnh, ngay cả con trai cũng có!

      đến nữ hài nhi… Sở Huyên lại càng thể trông cậy vào.

      Thời đại bây giờ nữ hài nhi cũng được đọc sách, phần lớn mục đích của nữ hài nhi cũng là khảo tú tài, kiếm mối hôn nhât tốt. Sau đó ít có nương nhà còn có thể đọc sách. là kỳ thi quá khó, mỗi năm chỉ chọn ba trăm người trong cả vạn người, nương còn phải chú ý sinh con cho nhà người ta, nào có nhiều thời gian để học tập như vậy?

      Vả lại, nữ tử trở thành đại quan, việc hôn nhân phần lớn hạnh phúc. Điều này khiến cho người ta sinh ra loại sai lầm tin tức: Nữ tú tài là được rồi, cần cố gắng nữa làm gì.

      Sở Huyên nghĩ tới: biết nhà bọn họ có mấy , có thể có ai thi đậu nữ tú tài?

      Bị đại bá ký thác nguyện vọng ‘Nữ tú tài’Sở Thanh Lộ đúng là muốn lật sách.

      Người lớn vừa xong, nàng liền với Sở Thanh “Tìm ngay cho tỷ con dao mau.”

      “A?” Sở Thanh sững sờ.

      Sở Thanh Lộ đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, Hứa Dực Phi ân cần đưa trưởng bối nhà mình còn chưa trở lại. Nàng vội vàng thúc giục đường muội, Sở Thanh cho rằng đường tỷ có việc gấp, giấu diếm nữa, ngồi xổm người xuống lấy cây chủy thủ từ trong ủng ra, đưa qua.

      Sở Thanh Lộ sững sờ chút: người đường muội lại giấu vật nguy hiểm như vậy.

      Nàng trấn định cầm lấy dao găm, trước ánh mắt dại ra của đường muội, cầm dao găm đưa tới cánh tay cầm tay mình của thiếu niên hôn mê nằm giường. Thậm chí nàng còn đưa lưỡi dao lạnh buốt vỗ vỗ lên cánh tay “Còn buông ra ta liền cắt tay ngươi.”

      “…” Sở Thanh há hốc miệng, nuốt nuốt nước miếng. Vốn nàng còn cảm thấy đường tỷ cùng Phó công tử có quan hệ, bây giờ nhìn thấy, đường tỷ cầm gao găm cắt tay người ta…. Hai người này nhất định là có quan hệ gì!

      “Hứa công tử huynh theo ta, ta giới thiệu cho huynh bố cục trong nhà nhị thúc, để tránh cho ngươi nhầm đường…” Bên ngoài cửa sổ thấp thoáng có bóng dáng, Sở Thanh đương nhiên để chuyện xấu của đường tỷ bị phát , vội vàng dẫn người chỗ khác.

      Hứa Dực Phi hiểu vì sao lại bị tiểu nương mới gặp mặt dẫn xem bố cục ngôi nhà. muốn có gì đẹp mắt, dù sao biểu ca vừa tỉnh lại mọi người có thể lên đường rồi. Nhưng mỗi khi muốn mở miệng, tiểu nương liền đoạt lời trước. Cho đến về sau, chỉ có thể im lặng gì.

      Sở Thanh phỏng chừng đường tỷ xong việc, mới đem người quay lại. Lúc này, Sở Thanh Lộ ngồi ở dưới cửa sổ, nhàn nhã đọc quyển sách.

      Hứa Dực Phi nghi hoặc, nàng phải là liên tục ngồi ở bên giường sao?

      hoài nghi đến bên giường nhìn, Phó Thanh Tước vẫn mê man, sắc mặt tái nhợt giống như trước, chăn vẫn ngay ngắn đắp người, nhìn ra có chỗ nào thích hợp. được hai bước, nghĩ đến khả năng, mạnh quay đầu lại, vén chăn lên, liếc mắt liền thấy tay biểu ca bị băng bó lại.

      “Ngươi, ngươi làm cái gì?” Hứa Dực Phi chất vấn.

      Người ta căn bản để ý đến .

      “Ngươi, ngươi, ngươi… Tâm địa sắt đá! Tâm như rắn rết! Cầm thú bằng!”

      “Lập lại lần nữa.” Sở Thanh Lộ quay đầu lại, từ tháp lấy ra dao găm được giấu dưới chăn, đặt ở bàn gỗ lê “Ta làm sao?”

      “…” Hứa Dực Phi ngây ngốc nhìn thanh chủy thủ, hoài nghi nếu mình câu đúng, nương này lấy dao găm chọc cho mình nhát.

      nghiêng đầu nhìn thiếu niên giường, khuôn mặt vẫn bình hoàn toàn biết gì cả, càng thêm bi phẫn: Huynh biết nương mà huynh thích tính tình đáng sợ thế nào hả? Nàng thế mà lại giấu dao găm trong người! đáng sợ!

      Ngoài cửa Sở Thanh dáo dác nhìn vào, thấy đường tỷ công khai uy hiếp người cũng dám mở miệng: Cây chủy thủ kia là của nàng.

      Trong nội tâm nàng hy vọng đường tỷ quên chuyện tình về thanh chủy thủ, dù sao mình cũng giúp đường tỷ chuyện. Nhưng trước khi ngủ buổi tối, Sở Thanh Lộ vẫn tới tìm nàng.

      ràng là tỷ muốn chủy thủ của muội, nếu tỷ cho cha nương muội là xấu!” Sở Thanh gấp được, liền muốn chặn miệng đường tỷ lại.

      Sở Thanh Lộ nhìn nàng, lộ ra vẻ mặt như cười như .

      Sở Thanh khẩn trương hơn “Muội là vì phòng thân! Tỷ xem muội là yếu đuối, rất an toàn nha. Có vũ khí phòng thân…”

      “Chủy thủ này từ đâu mà muội có được? Muội lấy đâu ra bạc? Bá phụ bá mẫu biết ? Sao muội biết dùng chủy thủ?”

      Sở Thanh Lộ hỏi đống câu hỏi, Sở Thanh muốn khóc, những vấn đề của đường tỷ quá sắc bén, những câu chỉ hướng nàng bảy tấc ( hiểu L), nàng dối câu phải có nhiều câu dối theo, thực quá khổ.

      Cũng may sau khi đường muội cầu xin tha thứ hồi, Sở Thanh Lộ buông tha cho nàng “Muội biết võ công phải ?”

      “Đúng, coi như thế .” Sở Thanh qua loa .

      Hai mắt Sở Thanh Lộ sáng lên “Dạy cho tỷ!” Trả lại cho nàng thanh chủy thủ “Dạy tỷ tỷ cho cha nương muội biết.”

      “Đường tỷ, tỷ cũng thích luyện võ sao?” Sở Thanh ngây ngốc chút, cầm lấy tay Sở Thanh Lộ, hưng phấn giống như tìm được tri kỷ vậy.

      Nàng bla bla những oán hận của mình cho đường tỷ, chính mình học võ dễ dàng. Cha mẹ lúc nào cũng phản đối, nữ nhi quan trọng là đọc sách, cần đánh đánh giết giết. Nhưng mà tiểu nương thích đọc sách, nàng cảm thấy học võ rất tốt mà, văn có thi văn, võ cũng có thi võ mà. Chỉ là cha mẹ nàng vừa nghe lời nàng xong, bị dọa suýt ngất… Nhiều lần bị giáo dục, tiểu nương cũng dám cùng cha mẹ .

      Các tiểu nương cùng lứa tuổi cũng đều thích luyện võ, vừa nhắc tới mặt liền ra vẻ chán ghét, người như đường tỷ đúng là khó gặp…

      Đường tỷ nàng liền đánh vỡ mộng đẹp của nàng “, tỷ thích luyện võ.”

      “Vậy tỷ theo muội học cái gì?”

      “Tỷ muốn luyện dáng người.”

      Sở Thanh Lộ cũng có phiền não riêng của nàng. Nàng muốn tập múa, nhưng có thầy dạy, mà chính mình quên rất nhiều động tác. Bây giờ thấy đường muội biết võ công, nàng liền muốn từ trong đó lựa chọn ra chút ít tinh túy, duy trì dáng vẻ tốt đẹp của bản thân…

      “… Ha ha.” Mặt Sở Thanh cứng ngắc, rút tay mình từ tay đường tỷ ra. Học võ công để làm đẹp? Cũng chỉ có đường tỷ mới nghĩ kì lạ như vậy. Dạy người như vậy tập võ, quả là vũ nhục võ học mà!

      Nhưng nàng có điểm yếu trong tay Sở Thanh Lộ, dạy được.

      Mỗi ngày dạy võ cho đường tỷ, đều là loại thể nghiệm thống khổ. Đường tỷ vứt bỏ tinh túy cần, chỉ chú tâm đến chủ nghĩa hình thức, việc đáng kể, nhưng trong lòng Sở Thanh ngừng thỉnh tội với sư phụ: Trò là bị bức! liên quan đến trò!

      Nhưng vậy Sở Thanh Lộ cũng quên Phó Thanh Tước.

      Nàng đáp ứng cha mẹ chiếu cố Phó Thanh Tước, vậy khẳng định chiếu cố. Sáng sớm cưỡng ép đường muội dạy mình biết luyện‘dáng múa’, thời gian còn lại liền ở trong phòng đọc sách viết chữ, thuận tiện chăm sóc Phó Thanh Tước.

      Cũng có việc gì hay chăm sóc cả, việc nặng có A Văn cùng Tào ma ma, nàng chỉ đứng ở bên nhìn xem là được.

      Thấy thái độ Sở Thanh Lộ như thế, Hứa Dực Phi mới thầm hai câu, liền bị Sở Thanh Lộ hỏi ngược “Tại sao ngươi đánh lạc hướng kẻ địch? Vạn nhất kẻ địch tới cửa làm sao bây giờ? Ngươi tự mình tìm chết quan hệ, cần phải liên lụy người khác.”

      “…” có thể cho Sở Thanh Lộ rằng căn bản có truy sát sao?

      thể.

      Hứa Dực Phi xám xịt bị đuổi ra khỏi cửa, mỗi ngày đổi chỗ ngồi xổm góc tường nguyền rủa biểu ca: Phó Thanh Tước vì đuổi theo nương, mặt đổi sắc tự chọc mình đao liền thôi , ngay cả biểu đệ cũng hãm hại.

      Phó Thanh Tước đương nhiên biết biểu đệ oán hận mình.

      ở trong hôn mê, hốt hoảng, cảm giác mình lưu luyến kiếp trước cùng kiếp này.

      còn nhớ lúc mình tuyệt vọng ôm lấy thi thể lạnh như băng của Sở Thanh Lộ, cũng nhớ cảm giác mừng rỡ như điên khó đè nén lúc gặp lại nàng.

      nhất thời sợ quấy rầy nàng, lại vừa hận nàng tuyệt tình. Nghĩa Đình, kỳ tới chỗ này nhiều lần, nhưng hết sức tìm nàng.

      lần, bất ngờ ở bên trong hiệu sách gặp được nàng.

      Ngàn ao quyến rũ, vạn lâm phong lưu.

      Mặc dù tuổi hơn, dung mạo cũng xinh đẹp như cũ, vẫn biết, đó chính là nàng.

      chạy ra khỏi hiệu sách tìm nàng, nhảy lên ngựa đuổi theo xe ngựa, bị lạc đường trong con ngõ dài. Mưa to tầm tã, ở trong cơn mưa tầm tã, gõ cửa từng nhà từng nhà , nhận được ánh mắt nghi hoặc, khinh khỉnh của người khác.

      Mưa tạnh, lại ngây ngốc đứng ở đầu ngõ, nghĩ rằng cho dù phải đợi tới sáng cũng phải đợi thấy được nàng.

      …Phó Thanh Tước từ trong cơn hôn mê tỉnh lại.

      Mờ mịt trừng mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ rất lâu, kiểu dáng giường, tường trắng, bức màn… hơi nghiêng đầu, nhìn thấy điểm như ngọn đèn, thiếu nữ tay cầm sách, chống cằm, tựa như chợp mắt.

      tâm niệm nhìn chằm nàng rất lâu, từ từ đứng dậy, chịu đựng đau đớn trong thân thể xuống giường.

      Phó Thanh Tước đứng ở trước mặt nàng, nhìn khuôn mặt nhắn xinh xắn.

      cúi người đưa tay, ma xui quỷ khiến thế nào, nghĩ để sát vào…

      tốt, có lỗi với nàng, mới để cho nàng chết.

      Tay của lướt khuôn mặt thiếu nữ, lông mi dài run rẩy, ngay lúc kịp rút tay về, đôi mắt sáng nâng lên.

      Hai người lấy hơi khoảng cách, bốn mắt nhìn nhau.

      “Ngươi.. muốn hôn ta?”

      …..:::::hết chương 7:::::…..
      quỳnhpinky, PhongVy, Phương Lăng6 others thích bài này.

    2. Lee's

      Lee's Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      572
      Chương 8: SỞ DI PHƯỢNG
      Edit: Lee's

      “Ngươi… muốn hôn ta?” Nàng hỏi lại lần nữa.

      Hô hấp gần như vậy, tay nàng chống má, mặt trắng như sương, vướng chút bụi trần, chút cũng e lệ. nghiêng người nhìn nàng, tay kề bên khuôn mặt của nàng, lại tới gần chút, môi cùng môi liền có thể đụng vào nhau.

      Phó Thanh Tước nhìn qua đôi mắt đen nhánh ràng của nàng tâm sáng như gương

      vô số lần nghĩ, nàng lợi dụng như vậy, thèm để ý , quyết lại khúc mắc cùng nàng, bị nàng lừa gạt lại lừa gạt. Cho nên biết nàng ở đâu, lại nhất định tìm nàng.

      nhìn thấy nàng, toàn bộ ý thức cũng bắt đầu theo nàng.

      Nàng cái gì, chính là cái đó.

      Nàng nơi nào, cũng muốn nơi đó.

      Nàng cười cái, vui sướng giống như muốn bay lên trời!

      Nàng là ma chướng của , căn bản là thể khống chế được tình cảm của mình.

      giống như kẻ ngốc, hoàn toàn bị nàng khống chế.

      Phó Thanh Tước ép bản thân đứng dậy, lạnh giọng “ muốn.”

      Thời điểm như vậy, tròng mắt lưu luyến từ khuôn mặt mềm mịn nhắn dời , tay cũng tình nguyện dời xúc cảm mềm mại, trong hơi thở quanh quẩn mùi thơm thiếu nữ cũng dời

      Phó Thanh Tước ngay lập tức liền hối hận, muốn nàng, muốn nàng muốn nàng! Bây giờ đổi ý liệu có còn kịp hay ….

      Sở Thanh Lộ vẫn cảm thấy đầu óc người này có bệnh, cho nên cảm xúc của khi ôn nhu, khi phiền muộn, nàng so đo với . thực tế quấn quýt lấy mình như vậy, làm cho mình hết sức phiền não.

      Sở Thanh Lộ hài lòng gật đầu “Xem ra là ta hiểu lầm ngươi, xin lỗi nha Phó công tử. Sau khoảng thời gian cả ngày chung đụng, có mấy lời ta hy vọng là có thể sớm cho ràng, ta muốn có bất cứ chút cảm tình nào…”

      “Ta mơ thấy nàng.” Phó Thanh Tước ngắt lời nàng.

      Sở Thanh Lộ nhíu mày, nhìn về phía thiếu niên. khoác trường bào tố sắc rộng thùng thình, mái tóc đen dài như mực xõa tung, xõa xuống trước mặt nàng. Sắc mặt bởi vì mất máu mà trắng bệch, thần sắc mệt mỏi vì có bệnh, cả người lạnh lùng, như phủ ở giấy như ánh trăng sáng rực chiếu lên tờ giấy trắng.

      Sở Thanh Lộ ngẩn người, trong lòng hơi tê dại, giống như có cảm xúc mềm mại chìm nổi.

      “Lộ Châu Nhi, nàng từng là thê tử của ta.”

      “… Đừng gọi ta là ‘Lộ Châu Nhi’!” Sở Thanh Lộ đứng dậy trả lời.

      Trong phòng chỉ có hai người, Sở Thanh Lộ sợ , xoay người rời , Phó Thanh Tước lại theo nàng, khoảng cách trước sau bước chân, trong miệng ngừng “Lộ Châu Nhi, ta gạt nàng, kiếp trước chúng ta là phu thê. Nàng có phải nhớ hay , hay là muốn thừa nhận? Ta nhìn thấy nàng, cũng biết nàng nhất định biết , bởi vì ánh mắt nàng nhìn ta bất đồng, mang theo tình cảm, kiếp trước nàng cũng vậy....”

      “Ta lạy ngươi!” Người sau lưng còn che mất ánh sáng, hại Sở Thanh Lộ suýt chút đụng vào cửa, còn phiền người ta còn đưa tay ra đỡ trán nàng vì nàng cản lại. Nhưng chuyện này cũng thể làm tiêu tan tức giận của Sở Thanh Lộ đối với .

      “Ánh mắt ta nhìn ngươi mang theo tình cảm? mang theo tình cảm là được rồi! Ta biết ngươi, ngươi lại muốn ta đắm đuối đưa tình nhìn ngươi?”

      Phó Thanh Tước giọng “Ánh mắt nàng nhìn ta có tình cảm, là bởi vì nàng lừa gạt ta, lợi dụng ta, thậm chí vứt bỏ ta. Nàng từng nàng có lỗi với ta, đều nhớ ? Nhưng cho tới bây giờ ta cũng trách nàng, vẫn luôn đợi nàng. Ta đối với nàng thâm tình, nàng cảm động sao?”

      “Ngưoi điên rồi sao?” Đây là cảm giác chủ quan của Sở Thanh Lộ.

      Nàng khó hiểu liếc cái – nàng biết đầu óc có vấn đề, lại biết rằng đến trình độ này.

      Sở Thanh Lộ đóng sầm cửa trước mặt , muốn cùng ở chung phòng.

      Người từ lâu, Phó Thanh Tước thở phào. biết lúc trước nàng muốn cái gì. Nàng muốn cùng phủi sạch quan hệ. tuyệt đối thể để cho nàng làm như vậy, xem ra hiệu quả tốt. Nàng bị chọc tức, quên chuyện lúc trước muốn là cái gì.

      Nhưng Phó Thanh Tước cũng hơi chần chờ. ở trong lòng Lộ Châu Nhi, phải biến thành tên tâm thần chứ?

      Kỳ Phó Thanh Tước ở trong lòng Sở Thanh Lộ, cho tới bây giờ cũng chưa từng bình thường.

      Phó Thanh Tước còn biết ý tưởng của Sở Thanh Lộ, trong lòng rối rắm chuyện của mình và Sở Thanh Lộ. Có nên lại theo đuổi Lộ Châu Nhi?

      Quả làm như vậy, nhưng đây là đại não mơ màng phản ứng tự nhiên, thấy nàng liền đường nổi. Nhưng trong lòng còn chưa hiểu ràng, có muốn cũng Lộ Châu Nhi lần nữa bắt đầu?

      Kiếp trước bọn họ bên ngoài ân ái, bên trong lại có quá nhiều vấn đề phức tạp, nguyên nhân trong đó phải do người, mà chính là do hoàn cảnh gây nên.

      Phó Thanh Tước nghĩ nghĩ lại rất nhiều lần: Có đáng giá để cùng nàng bắt đầu lại lần nữa hay ?

      ra phải băn khoăn quá lâu.

      Bởi vì mặc dù trong lòng do dự, nhưng ánh mắt vừa nhìn thấy người liền muốn rời : động tác khom người hành lễ của Lộ Châu Nhi vô cùng ưu nhã, vừa nhìn chính là ở trong cung hàng năm dưỡng thành; con mắt Lộ Châu Nhi hất lên tận trời, căn bản nhìn thấy người xung quanh, nghe được huyên náo xung quanh; Lộ Châu Nhi, Lộ Châu Nhi… A nàng trừng mắt liếc cái.

      Phó Thanh Tước nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, dời ánh mắt. Chỉ là vừa dời trong chốc lát, lại nhịn được lặng lẽ nhìn người.

      tự mình cam chịu: Đúng, chính là bỏ được nàng.

      Chờ cưới nàng qua cửa, lại hành hạ nàng! Ngược thân ngược tâm, biến đổi đa dạng! tại đối với mình lạnh lẽo, đến lúc đó muốn nàng phải khóc lóc nức nở!

      Phó Thanh Tước tưởng tượng, Sở Thanh Lộ thân mình mảnh mai như sen trắng, vừa đụng liền ngã, rơi nước mắt, quỳ cầu xin tha thứ, khẩn cầu thương tiếc… Trong lòng lập tức sảng khoái vô cùng.

      Trong lòng sung sướng, thấy thiếu nữ đứng dậy, phản ứng cực nhanh đuổi theo. Lúc tiểu nương trắng mắt liếc , khuôn mặt lãnh đạm nhìn ra ý tưởng, miệng lại nghiêm nghị giải thích “ nương gia ra đường an toàn, ta che chở cho Lộ Châu Nhi.”

      “Xin gọi là ‘Sở nương’.” Sở Thanh Lộ sợ người khác phiền, lên tiếng nhắc nhở.

      “Trong lòng nàng coi ta như ca ca tốt rồi.” Phó Thanh Tước .

      Tiểu nương ôm hai tay, đôi mắt tối tắm, lạnh lùng nhìn .

      Ở nàng nhìn thấu hết thảy trong mắt, Phó Thanh Tước thấp giọng “Sở nương.”

      Sở Thanh Lộ lúc này mới hài lòng ra cửa.

      Lúc này, thương thế của Phó Thanh Tước ổn định hơn chút, vì để kịp thời gian ngày giỗ tổ, bọn Sở Thanh Lộ lên đường. tại dạo phố cũng là ở thành trấn xa lạ. có nam tử theo, lúc nào cũng có phương tiện.

      Nếu như phải hai ngày nay thân thể Sở Thanh thoải mái Sở Thanh Lộ ra cửa cũng muốn cùng Phó Thanh Tước. Nàng sợ đối với mình có tâm tư, chính là cảm thấy phiền toái, sợ dây dưa dứt rồi kéo tương lai của mình tụt lại phía sau.

      Sở Thanh Lộ là mua sách ở cửa hiệu Thượng Thư, từ sau khi nàng tỉnh lại, phát rất nhiều sách đều chỉ đẹp bên ngoài, giống như là xem qua lại giống như chưa xem. tại Sở Thanh Lộ vẫn chưa ràng con đường mình phải sau này, nhưng may mắn tại cũng cần phải con đường tú tài sớm như vậy, bất kỳ khuê tú nào có chí hướng cũng cho phép mình thất bại.

      Bây giờ Sở Thanh Lộ muốn bổ sung năng lượng, hy vọng sang năm có thể ứng phó được ở thư viện.

      Nơi đây thông suốt nam bắc, đường bộ lẫn đường thủy đều phát đạt, khiến cho chợ cũng náo nhiệt hơn vài phần so với thành trấn bên cạnh. Ngõ ngách chằng chịt, thương lữ tập họp, người bán hàng rong thét to, khách cũ tranh chấp, đủ loại thanh hỗn hợp cùng chỗ, hình thành phong cảnh đặc biệt.

      Sở Thanh Lộ chỉ ngây người lát, nghĩ tới sách mình vừa mới mua, vừa quay đầu lại thấy Phó Thanh Tước đâu.

      nương, muốn mua trà sao? Mười lăm văn! Đúng giá!” Người bán hàng rong nhiệt tình quá đáng đuổi theo Sở Thanh Lộ.

      “Mua vải Hàn Châu có ánh sáng ngọc trai nào! Vải nào ta cũng có, nam bắc đều có ở đây! Đây là gấm Tứ Xuyên, đây là gấm Tô (Giang Tô, Tô Châu), đây là…”

      Sở Thanh Lộ liên tục từ chối, cả người đểu tản ra vẻ thích. Dáng vẻ nàng như vậy bình thường khẳng định người nào quấy rầy nàng. Lúc này ở phố, người bán hàng rong lại đuổi theo nàng tha. đau đầu, đột nhiên cánh tay bị kéo lùi về phía sau cái, bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt nàng.

      Thanh cũng lớn nhưng lại tỏa ra sát khí, khiến mọi người chung quanh đều cảm thấy “Tránh ra.”

      Ngay cả Sở Thanh Lộ, cũng bị vẻ mặt này của Phó Thanh Tước làm cho sửng sốt.

      Khi quay đầu lại nhìn nàng, thái độ lại trở nên khác hẳn. cầm trong tay bao khoai nướng nóng hổi đưa cho nàng “Ông chủ là đặc sản Nam Thục, vị rất cay, nàng xem ăn được ?”

      Sở Thanh Lộ nếm thử miếng, có cách nào che giấu lương tâm là khó ăn được.

      Phó Thanh Tước thấy nàng hài lòng, mắt có vẻ vui vẻ. đưa cho Sở Thanh Lộ bao khoai lang, trong tay mình vẫn còn bao nữa. Ăn của mình xong, quay sang thương lượng với Sở Thanh Lộ “Lộ Châu Nhi, ta có thể ăn miếng của nàng ?”

      “Hừ, ngươi ăn của ngươi .” Sở Thanh Lộ với . Khoai lang trong tay nàng cắn vài miếng, tuyệt đối thể để ăn.

      Phó Thanh Tước liên tục nhìn sang nàng lời nào.

      Sở Thanh Lộ cười lạnh tiếng, cho rằng nàng có biện pháp đúng ?

      Nàng lên tiếng hỏi đường Phó Thanh Tước, ngang ngược dẫn đường, tìm đến trước cửa tiệm kia, lại mua cho Phó Thanh Tước bao khoai lang.

      Tay cầm bao khoai lang nóng hổi mới xuất , mắt lại nhìn Sở Thanh Lộ trả tiền, trong mắt Phó Thanh Tước hơi thất vọng: Ông trời ơi! Lộ Châu Nhi nhà quả biết lãng mạn là gì mà.

      Phó Thanh Tước chưa từng theo đuổi nương nào, đem những thủ đoạn ít ỏi có trong đầu ra dùng hết, vậy mà Sở Thanh Lộ hề bị rung động khiến hận đến nghiến răng -.-

      Thanh tâm quả dục như vậy cứ như là ni vậy.

      Nàng chút nào tình cảm như vậy có phải là do đời trước dùng hết, đến đời này còn sót chút nào đúng ?

      Đến khi hai người mua xong đồ trở về khách sạn, lại gặp được Hứa Dực Phi. Đoán chừng Hứa Dực Phi rảnh rỗi nhàm chán, nghe Sở Thanh thân thể khó chịu, nhàm chán cùng Sở Thanh chuyện nửa ngày, đến nỗi tiểu nương thấy phiền đành phải giả bộ ngủ lừa gạt ra ngoài.

      “Hứa tiểu công tử phải ra ngoài đánh lạc hướng kẻ địch sao? Nếu để chúng đuổi theo cũng hay.” Sở Thanh Lộ .

      Phó Thanh Tước sợ hết hồn, nhìn lén Sở Thanh Lộ: phải nàng phát ra cái gì rồi chứ?

      Sở Thanh Lộ mặt chút thay đổi, nhìn thấy hai người thiếu niên đều chột dạ. Chỉ là người người ta thèm lại bọn họ, lên lầu thăm đường muội nhà mình. Phó Thanh Tước lập tức kéo Hứa Dực Phi đến: Chàng trai, đến đây nào, chúng ta xuống lầu thôi, đừng để người ta đến đường cũng biết.

      Sở Thanh Lộ ở trong phòng của đường muội đọc sách.

      giường bày chiếc kỷ trà bằng gỗ lim, Sở Thanh nhìn ống đựng bút bằng ngọc màu xanh “Kỳ bây giờ tỷ đọc những thứ sách luận minh kinh này có tác dụng gì cả, việc cấp bách, nên tìm cách ứng phó cửa này trước.”

      Sở Thanh Lộ nghi hoặc nhìn nàng.

      “Đường tỷ, tỷ hồ đồ rồi sao? Đến Thịnh Kinh có người nhằm vào tỷ, tỷ quên rồi sao? Muội kỳ quái, xét mọi mặt biểu tỷ đều xuất sắc hơn, tại sao nàng lại cố ý so đo với tỷ?”

      “Nàng?”

      “Sở Di Phượng đấy.”


      …..:::::hết chương 8:::::…..
      quỳnhpinky, Phương Lăng, miumiu1225 others thích bài này.

    3. Lee's

      Lee's Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      572
      Chương 9: Tỏ tình
      Edit: Lee's

      Sở Di Phượng sao.

      Sở Thanh Lộ lục soát trí nhớ của mình, có người nào như vậy sao. Theo lời đường muội, Sở Di Phượng là Vĩnh Bình Hầu gia nương, diện mạo xinh đẹp cùng tài năng, ở Thịnh Kinh là nhân vật xuất sắc bậc nhất. Chỉ là nhân vật bậc này, mỗi lần Sở Thanh Lộ hồi kinh, nàng đều muốn so cùng Sở Thanh Lộ lần. So diện mạo, so học vấn. cơ bản là lần nào Sở Thanh Lộ đều bị thua thảm, nhưng đối phương vẫn làm biết mệt. Cho đến hai năm vừa rồi, có lẽ là cảm thấy Sở Thanh Lộ đuổi kịp chính mình, mới bỏ tâm tư muốn so đấu với Sở Thanh Lộ.

      Sở Thanh cùng mọi người xung quanh đương nhiên đều cảm thấy khó hiểu. Sở Thanh Lộ phải mọi thứ đều xuất sắc nhất, vì sao Sở Di Phượng lại đuổi theo nàng tha?

      nương mười bốn tuổi đứng dậy, cầm lấy gương tỉ mỉ xem xét dung nhan của mình.

      Đôi mày ràng, ánh mắt sáng ngời, màu da phấn trắng, hai má phấn hồng mềm mại tựa như cánh hoa lung linh mọng nước, cái miệng đào nhắn hơi vểnh, so với phấn son còn tươi đẹp.

      Nhan sắc đẹp như vậy, nếu đẹp hơn chút nữa tốt rồi! Đẹp đến nỗi làm đui mù ánh mắt mọi người!

      Sở Thanh Lộ thở dài là tinh mắt!”

      “Sao?” Sở Thanh ngừng suy nghĩ, muốn nhìn đường tỷ lại tiếp tục soi gương.

      “Nàng nhất định là sớm nhìn vẻ đẹp của tỷ, nhìn ra tỷ mới là người có vẻ đẹp áp chế kinh thành, nên mới cảm giác có nguy cơ từ trước đến nay.”

      “… Đường tỷ, tỷ nghiêm túc chứ?” Khóe miệng Sở Thanh cứng đờ.

      Sở Thanh Lộ biết mình ở trong mắt đường muội là kẻ tự kỳ, nhưng nàng cũng giải thích. Xinh đẹp, khí chất, tài văn chương, những thứ này đều là ngày sau bồi dưỡng lên. Nàng căn bản cũng kém cỏi, đối với người khác u mê lúc, cũng cố gắng hàng ngày rèn luyện nâng cao bản thân.

      Nào có người cuồng sắc đẹp nào lại chú trọng vẻ ngoài của mình đâu?

      cầu của Sở Thanh Lộ đối giá trị nhan sắc là hà khắc tới cực điểm.

      Thu thập những giọt sương sớm buổi sáng sớm nhất, thu thập sữa tươi nhất, lại mua giấm trắng, chỉ là vì khuôn mặt. Thu thập các loại phương thuốc cổ truyền cùng thủ pháp mát xa, bảo trì làn da oánh nhuận khít khao, vô cùng mịn màng. Hai lạng thịt trước ngực, dùng bí truyền che chở trắng nõn mềm mại, ngày cũng rơi (chắc là bị chảy xệ chăng :)))). Ngay cả động tác võ thuật bị đường muội đánh giá là ‘cám bã’ nàng lại kiên trì kuyện tập mỗi ngày canh giờ, nhằm bảo trì thân hình xinh đẹp.

      Giống ánh mắt như vậy là nơi rất quan trọng nàng càng bỏ qua. Mọi người đều nàng thích soi gương nhưng ra ai biết rằng nàng soi gương là để luyện ánh mắt. Nàng vốn là mắt hạnh, đen trắng ràng, hơn nữa con mắt sắc trong trẻo như nước, mỗi khi liếc mắt cái giết người trong nốt nhạc.

      Đọc sách, đọc qua số lượng lớn sách: sách cầm phổ, dựa vào ký ức mô hồ luyện điều khiển… những thứ này có tác dụng bồi dưỡng khí chất tài năng, Sở Thanh Lộ chưa bao giờ bỏ qua.

      Cái nàng muốn chỉ là tướng mạo xinh đẹp, vẻ đẹp này còn muốn chống lại tàn phai của năm tháng. Giống như linh lung sứ men xanh vậy, thời gian càng lâu giá trị càng cao. Nàng thích mình đẹp lên phải là vì người khác, mà là vì để mình thưởng thức.

      Những đồ gì được làm khéo léo gọi là linh lung.

      cầu cùng để ý đến cực hạn điên cuồng về vẻ đẹp hoàn mỹ của như Sở Thanh Lộ người có tính tình thô lỗ giống nam nhân như Sở Thanh hoàn toàn thể hiểu được đâu.

      Nàng để xinh đẹp hơn mỗi ngày đều bận rộn như vậy, còn sợ thời gian đủ dùng sao còn nghĩ tới chuyện tình cảm?

      Về phần Phó Thanh Tước?

      Sở Thanh Lộ cho rằng: Nàng càng ngày càng đẹp, Phó Thanh Tước thích nàng, điều này lên rằng ánh mắt có vấn đề, hoàn toàn bình thường. Còn cái khác? Nàng tâm tư.

      Cho nên mặc cho Sở Thanh , Sở Thanh Lộ cũng bởi vì Sở Di Phượng tồn tại mà bắt ép mình đọc sách. Nàng cũng phải bởi vì so đo với người khác mới bỏ công sức học tập.

      Đối với tự tin phương diện này, Phó Thanh Tước hoàn toàn đồng ý với Sở Thanh Lộ.

      cũng cảm thấy bộ dạng cũng tệ, dựa theo tính cách cuồng sắc đẹp của Sở Thanh Lộ nàng nên nhìn mình dời mắt mới đúng. Huống chi, đối với nàng lại tốt như vậy -.- nàng cần gì đưa đến trước mặt nàng đầu tiên, mỗi ngày đưa những lễ vật đều giống nhau.

      đối với người khác lạnh lùng lãnh khốc, đối với nàng lại ôn nhu như gió xuân.

      Đối với người khác cũng giả màu sắc nhiều lắm chuyện với nhau, đối với nàng lại phải nghĩ đề tài để chuyện.

      Cho dù là thánh nữ, cũng phải động tâm mới đúng!

      Hứa Dực Phi thăm dò ý tứ của Phó Thanh Tước “Biểu ca, huynh là coi trọng Sở Thanh Lộ sao?”

      Phó Thanh Tước vắt hết óc suy nghĩ khi nào Lộ Châu Nhi mềm lòng với , đếm xỉa gì tới lời của Hứa Dực Phi.

      Hứa Dực Phi hiểu : Phó Thanh Tước đây là tự đâm đầu vào ngõ cụt, có ý định ra.

      đương nhiên đồng ý Phó Thanh Tước cùng Sở Thanh Lộ ở cùng chỗ, thân phận của hai người chênh lệch quá xa, con đường này rất gian khổ, hơn nữa, Phó Thanh Tước ở trước mặt Sở Thanh Lộ chỉ số thông minh lại thụt lùi, vô cùng thê thảm.

      đương nhiên muốn chia rẽ hai người này, nhưng phải làm khéo léo để Phó Thanh Tước nhìn ra được.

      Hứa Dực Phi sờ sờ cằm nghĩ ngợi, rất nhanh liền có chủ ý, thân phận Phó Thanh Tước như vậy, sau khi đạt được xác suất vứt giày cũ là rất cao. tại Phó Thanh Tước bỏ xuống được phải nguyên nhân bởi vì Sở Thanh Lộ sao? Đẳng cấp hợp, hết thảy đều có ý nghĩa.

      “Biểu ca, nếu huynh thổ lộ với Sở nương .”

      Thổ lộ?

      “Huynh xem bây giờ huynh tặng đồ cho người ta lại gì cả, như thế người ta làm sao biết huynh suy nghĩ gì? chừng người ta còn cho rằng huynh là kẻ ngốc nhiều tiền. Ít nhất huynh phải để cho nàng biết tâm tư của huynh mới được.”

      Phó Thanh Tước nhìn , là như vậy sao?

      Hứa Dực Phi liên tục thề là lòng, còn nêu ví dụ để cho Phó Thanh Tước tin tưởng, nữ nhân là cần dỗ ngon dỗ ngọt, là cần kích thích. nước bọt bay tứ tung, đem kinh nghiệm chính mình hàng năm say đắm mỹ nhân hết ra, Phó Thanh Tước mới có chút dao động.

      “Nếu để đệ vụng trộm hỏi thăm ý tứ Sở nương? Xem nàng như thế nào?”

      Phó Thanh Tước kiêu căng gật đầu: Này nhìn qua coi như tín nhiệm.

      Hứa Dực Phi tìm Sở Thanh hỏi thăm, đây chính là con đường cứu nước. Sau khi trở lại cao hứng bừng bừng cho Phó Thanh Tước: Sở nương tốt cũng tốt.

      Đó chính là hy vọng rất lớn nha.

      Phó Thanh Tước vốn là quá để tâm, nhưng ngày ngày bị biểu đệ bên tai, bị truyền thụ đầy đầu những truyện xưa về tài tử giai nhân, cũng có chút động tâm. Huống chi, Hứa Dực Phi chuẩn bị điều kiện cho tốt lắm – hội chùa ở trấn , Hứa Dực Phi đem Sở Thanh lừa gạt , để cho Phó Thanh Tước mang Sở Thanh Lộ chơi.

      Bên hoa dưới ánh trăng, ngọn đèn sáng như ban ngày, mỹ nhân như thơ, có cái gì là thể được?

      Dọc theo đường , con mắt Sở Thanh Lộ trước sau như hướng lên trời, nhàn nhã ở phía trước. Phó Thanh Tước theo nàng, dọc theo đường đều suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, hồi hộp vã mồ hôi. Hai người mỗi người nghĩ chuyện, ai cũng mở miệng trước.

      Rốt cuộc cũng có thời điểm mở miệng chuyện.

      Sở Thanh Lộ đứng trước cái quán , hứng khởi nhìn chủ quán để cho người ta chơi trò chơi ‘Bộ giới’. Nàng cũng hứng thú chơi hai cái, nhưng có sức, đều thua.

      Trò này là mình cầm vòng tròn rồi ném vào món đồ mình thích í ạ

      “Ta giúp nàng.” Phó Thanh Tước xung phong nhận việc.

      chơi cái này thoải mái giống như trò trẻ con, thắng được cây trâm bạc có hoa văn cổ đều đưa hết cho thiếu nữ. Thiếu nữ nhận cây trâm của mặt như có như thoải mái vui vẻ, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau.

      Pằng tiếng giòn tan vang lên, bên cạnh tiểu hài tử điểm pháo hoa tràn ra, tiếng kêu sợ hãi vang lên, người người chạy loạn, đụng vào bọn họ. Phó Thanh Tước đưa tay ra giữ chặt lấy nàng để cho nàng ngã xuống. Ánh lửa nhấp nháy chiếu lên khuôn mặt thiếu nữ. Nàng ở trong ánh lửa cúi mặt xuống, bộ mặt như thuấn hoa, thời gian giống như dừng lại.

      Bốn phía huyên náo, dòng người chen chúc, giống như ma xui quỷ khiến, Phó Thanh Tước giọng “Lộ Châu Nhi, trong lòng ta cực kỳ thích nàng.”

      Sở Thanh Lộ ngừng lát, ngẩng đầu nhìn , ánh mắt phức tạp.

      Hồi lâu sau nàng "Đạo trời có dạy: Cao ép xuống, thấp nâng lên; người đời lại bảo: lấy chỗ thiếu hụt đem bồi đắp chỗ dư thừa. Còn ta : Đẹp là được!"

      Chụy điẹp chụy có quyền :))))))

      “…”

      “Ngươi có thể về nhà ôm chăn khóc , ta thích ngươi.”


      .....:::::hết chương 9:::::.....
      quỳnhpinky, Phương Lăng, miumiu1226 others thích bài này.

    4. Lee's

      Lee's Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      572
      Chương 10: Gặp nhau
      Edit: Lee's

      Sở Thanh Lộ bối rối.

      Trước khi Phó Thanh Tước thổ lộ với nàng có thể coi như người bình thường ít nhất còn có thể làm bằng hữu, nhưng vì sao lại chấp nhất với tình nam nữ chứ?

      Phó Thanh Tước với nàng quen biết mới có vài ngày nha, nàng phải là đối với nhất kiến chung tình, cũng có bộ mặt khiến nàng chết trong vòng nốt nhạc… Đầu óc nghĩ sao vậy, chọn cái thời cơ thích hợp nhất để tỏ tình?

      Sắc mặt Phó Thanh Tước trắng ra “Vì sao?”

      Sở Thanh Lộ suy nghĩ hồi lâu “…có lẽ là ta cái đẹp?”

      “Nàng chê ta bộ dạng xấu?” Thiếu niên thể tưởng tượng nổi, được tính là kinh thế mỹ nam, nhưng tuyệt đối cũng phải nam nhân xấu xí mà. Thời điểm theo đuổi Lộ Châu Nhi cân nhắc ra rất nhiều yếu tố, duy nhất nghĩ tới là tướng mạo.

      Tướng mạo của lọt vào mắt xanh của Sở Thanh Lộ? Làm sao có thể?

      Bởi vì Phó Thanh Tước giúp nàng thắng lão ngân cây trâm cho nên tâm tình Sở Thanh Lộ đêm nay tệ. Hơn nữa ánh mắt của thiếu niên nhìn qua nàng làm cho nàng cảm giác mình chính là phá hư nữ nhân vứt bỏ thiếu niên xấu đàng hoàng, tâm địa sắt đá bỗng cảm thấy mềm nhũn.

      “Bộ dạng của ngươi phải là xấu, chỉ là ta thích ngươi mà thôi.”

      Phó Thanh Tước ngẩn người, biết phải cái gì cho phải.

      Sau khi Sở Thanh Lộ uyển chuyển, lại bắt đầu ngạo mạn “Có lẽ ngươi nên đến y quán kiểm tra chút, nhìn xem mình có tật xấu gì .”

      “Vì sao người có vấn đề là ta mà phải là nàng?”

      Tiểu nương hất cái cằm hồ ly nhắn lên, cười nhạo tiếng, khinh thường cùng thảo luận đề tài này “Ta làm sao có thể có vấn đề? Cho dù khắp thiên hạ xảy ra vấn đề, ta cũng có vấn đề.”

      “…”

      lâu sau Phó Thanh Tước khẽ bật cười, tựa như buồn bã lại tựa như hiểu được, lại câu nào.

      được đồng ý của nàng, bị nàng dùng lời chế nhạo, ràng tâm tình khổ sợ vui lại bị bộ dáng này của nàng làm tâm mềm nhũn thành bãi.

      nghĩ đến Sở Thanh Lộ ngày đó.

      Nàng với “Thần thiếp ôn nhu với người là muốn cầu cạnh người, thần thiếp đặt tâm của mình lên người, đây mới là bản tính của thần thiếp. Bệ hạ, người muốn cái nào đây?”

      muốn nàng chân chính là nàng.

      Nàng liền để thấy.

      Sở Thanh Lộ đột nhiên ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt Phó Thanh Tước, đáy lòng khỏi run lên. Ánh mắt nhìn nàng, vừa quyến luyến vừa bi thương, dần dần chợt ngây người. Ánh mắt như vậy làm cho trong lòng nàng nghi ngờ, mình có phải là người của vậy?

      Thả ở trong ánh mắt như vậy, trong lòng Sở Thanh Lộ nhịn được cũng có chút ngẩn ngơ.

      đường về, bọn họ câu nào với nhau.

      Trong lòng Sở Thanh Lộ còn cao hứng, giải quyết xong vấn đề Phó Thanh Tước này, nàng có thể chuyên tâm vào bài học của mình. dù gì cũng là thế gia công tử , chung quy cũng tốt quấn quýt lấy nàng đúng ?

      Trình độ nhất định tăng, Sở Thanh Lộ suy xét như vậy. Sau khi trở về, xác thực là Phó Thanh Tước cố ý lượn trước mặt nàng, nếu phải vạn bất đắc dĩ cũng chuyện với nàng. Ngay cả Sở Thanh cũng hỏi “Đường tỷ, hai người cãi nhau à?”

      có, muội nhìn này.” Sở Thanh Lộ giương mắt, vừa vặn thấy Phó công tử xuống lầu, nàng chào hỏi “Phó công tử, cười cái.”

      Phó Thanh Tước mặt đổi sắc liếc nàng cái, qua lướt qua nàng tới trước mặt Sở Thanh cho đường tỷ của muội biết, chúng ta phải lên đường.”

      Người ta cũng muốn với nàng… Sở Thanh nhìn phản ứng của đường tỷ mình, đường tỷ trấn định thẹn thùng.”

      Chính mắt Sở Thanh chứng kiến bước chân Phó công tử lảo đảo, thể tin được quay đầu nhìn đường tỷ cái.

      Bởi vì chuyện tỏ tình thất bại, quanh người Phó Thanh Tước đều mang theo hàn khí. đường hồi kinh, đối với người nào khuôn mặt cũng có thay đổi. Nhất là khi nhìn thấy Sở Thanh Lộ, lại càng hận nàng thể biến thành khí.

      kỳ người rất khó chuyện, đối với cái gì cũng bất mãn. Trước kia vì muốn chiếm cảm tình của Sở Thanh Lộ, đơn giản chỉ cần giả vờ là công tử văn nhã, sau khi chuyện tình thất bại, bản tính của liền lộ ra.

      cái gì cũng , chờ ngươi đoán tâm của , nếu đoán sai, hoặc là đạo ánh mắt lạnh như băng bắn qua, hoặc là ngay cả nhìn cũng nhìn ngươi.

      Hứa Dực Phi làm ‘người hầu’ của , chịu tội đứng mũi chịu sào.

      Trước kia Sở Thanh cảm thấy Hứa Dực Phi phiền, vì luôn tạo cơ hội để Phó Thanh Tước thân cận với Sở Thanh Lộ, luôn cản đường của nàng. Nhưng bây giờ thấy Hứa Dực Phi bị Phó công tử bức sắp phát điên, lại rất đồng tình với .

      Quả nhiên ba ngày sau Hứa Dực Phi thực chịu nổi. phải chỉ là đuổi theo muội tử sao? Tiểu gia ta nhận thua, lần nữa giúp ngươi theo đuổi, tốt theo đuổi, ngươi buông ta ta có được hay ?

      “A” Phó Thanh Tước kiêu căng trả lời chữ, cúi đầu cẩn thận nghiên cứu đồ vật trong tay, bị Hứa Dực Phi lừa lần nữa.

      Phó Thanh Tước chưa từng theo đuổi nương, có nghĩa là ngốc. Lại tiếp hai ngày sau, cũng nghĩ thông suốt. Lộ Châu Nhi phải là nương bình thường, phải là chỉ cần tỏ tình là nàng thẹn thùng gật đầu: kẻ giật dây Hứa Dực Phi kia chính là kẻ đại ác độc thể tha!

      “Đệ lừa huynh.” Thấy biểu ca hề bị lay động, Hứa Dực Phi khẳng định “Tỷ muội Sở gia cùng nhau di dạo phố đúng ? Đệ sớm thuê người lén lút theo các nàng, chuẩn bị làm vài việc xấu. Nếu như đến lúc đó huynh kịp thời ra mặt…”

      “Vô liêm sỉ!” Phó Thanh Tước ồn ào được rất tốt thân, mang theo tức giận cùng lãnh khí, khiến Hứa Dực Phi khỏi bị dọa sợ, trước khí tức cường đại của đối phương, lùi lại sau hai bước.

      Hứa Dực Phi câu cũng nên lời, liền thấy vừa rồi Phó Thanh Tước còn chậm chạp hỏi địa điểm, đầu cũng quay lại liền ra cửa. Hứa Dực Phi chỉ ngây ngốc trong chốc lát, mới kịp nghĩ cùng ra ngoài.

      Mặc dù trong lòng Hứa Dực Phi có chút bất an nhưng lại cảm thấy mình có lỗi gì. Xem , phải tạo cơ hội cho Phó Thanh Tước sao? phải Phó Thanh Tước cũng ra ngoài sao?

      Nhưng khi thở hồng hộc đuổi kịp Phó Thanh Tước, lại cả kinh trơ mắt ếch lời nào.

      Trước sau cách đó xa là thân hình tỷ muội của Sở gia,cũng thấy có người lén lút lên, Phó Thanh Tước lại chỉ nhìn từ xa lời nào. Lúc tay của đám người muốn sờ lên eo tiểu nương, Phó Thanh Tước dứt ngọc bội bên hông xuống, ném qua, vừa vặn đập vào tay của đối phương.

      Đối phương cũng biết chút võ công, vội vàng thu tay lại, sờ ngọc bội trong lòng, nhìn quanh quẩn thấy người ra tay.

      Phó Thanh Tước lại mua bao hạt dưa ở cửa hàng bên cạnh, cứ như vậy theo sau, mỗi lần đối phương muốn chạm vào hai vị nương, liền ném hạt dưa qua.

      Hứa Dực Phi cảm thấy thực bị bệnh “Huynh cũng ra tay, vì sao dứt khoát lên để nàng nhìn thấy?”

      “Huynh muốn để ý nàng.”

      “Nhưng huynh lại…”

      “Huynh sợ Sở Thanh nương bị liên lụy.”

      “…”

      Phó Thanh Tước lại buông tha Hứa Dực Phi “Trở về viết bản kiểm điểm cho huynh, lại tự chủ trương cần theo huynh nữa.”

      Hai vị nương ở phía trước, Sở Thanh Lộ hề có cảm giác gì, Sở Thanh lại biến sắc quay đầu nhiều lần “Có người theo chúng ta đấy.”

      “Ai?”

      “Hai tên côn đồ.” Sở Thanh lộ ra vẻ mặt khiếp đảm, căng thẳng nắm lấy tay đường tỷ.

      “Nhớ kỹ, muội là nương biết võ công! nên hơi chút liền trốn sau lưng tỷ có được ?”

      Sở Thanh chuyện sợ hãi, nhưng tâm lại nhanh chóng ổn định “Ồ, Phó công tử bọn họ cũng theo kìa.”

      “Phó Thanh Tước?” Trong lòng Sở Thanh Lộ vừa động, cũng có giống như đường muội lặng lẽ quay đầu lại xem như thế.

      Cơ hồ trong nháy mắt nàng liền đoán ra được tâm tư Phó Thanh Tước, khóe miệng khỏi nghoéo cái: miệng hiềm khích thể chính trực. (khẩu xà tâm phật đó đó :))))

      con cừu ngụy trang thành con sói xám, tiếp cận đến bên miệng nàng. Nàng là nên thượng đâu, hay là nên thượng đâu?

      Ta nên khi dễ .. nên khi dễ … nên khi dễ …..

      Ai nha là tội ác quá, nàng thể nghĩ như vậy.

      Nàng là muốn trở thành đại mỹ nhân, vậy cũng nên làm trễ mất trong sạch của người ta nha.

      Nhưng những thứ này chỉ là việc .

      vài ngày nữa bọn họ tới kinh thành, hơn nữa đến cửa nhà ngày đầu tiên đụng phải Sở Di Phượng.

      Sở Di Phượng là người như thế nào?

      Như Sở Thanh chính là người so với biểu tỷ Tạ Vân còn đáng ghét hơn -.-

      Ngang ngược, kiêu ngạo, tùy hứng đến nỗi có đầu óc.

      Tới hẻm của Sở gia tổ trạch, mọi người xuống xe ngựa. Hứa Dực Phi nhiệt tình đưa hai vị nương trở về, Phó Thanh Tước đứng bên cạnh xe ngựa, u, lời.

      Huynh đệ Sở thị tới đón hai vị nương về nhà, hơn nữa cùng hai huynh đệ khách sáo. Sở Huyên hướng ánh mắt tới người Phó công tử quét vài lần, trong lòng buồn bực: Lúc trước ở Nghĩa Đình phải là người hết sức lễ phép sao? Trở lại Thịnh Kinh, để ý bọn họ?

      Cùng ở trong ngõ hẻm, Vĩnh Bình Hầu gia nghe được động tĩnh bên ngoài, cũng để cho người xem tình huống. Sở lão thái quân ôn hòa “Tất cả mọi người đều là thân thích, bọn họ ở kinh thành nên tình huống bên này, các ngươi xem chút xem có cái gì cần giúp đỡ, đừng để cho thân thích bị ủy khuất.”

      Khương thị vợ cả chi trưởng mặc dù cảm thấy chỉ là cửa nghèo hèn thân thích, trong lòng cho là đúng, nhưng lão thái quân lên tiếng vì vậy còn liên tục trả lời. Nàng sai người hỏi thăm, lại ngờ nữ nhi trước giờ vẫn cao ngạo cũng đứng lên “Con nhìn xem chút.”

      “Đứa bé ngoan.” Mọi người rối rít khen Sở Di Phượng hiểu chuyện nhu thuận.

      Sở Di Phượng dẫn hạ nhân ra ngoài, trong lòng còn suy nghĩ: Xem động tĩnh này, cuối cùng Sở Thanh Lộ cũng tới ?

      Vừa nghĩ tới Sở Thanh Lộ, trong lòng nàng nhịn được khoái ý.

      Người kiếp trước đè nén nàng cả đời, đời này bị nàng áp chế khắp nơi!

      Sở Thanh Lộ thân thế kém, tướng mạo kém, tài năng cũng kém, nàng đời này, lấy cái gì cùng mình so sánh?!

      Nàng kiếp trước cũng chỉ là Hoàng quý phi, như vậy đem chính mình để trong mắt. Kiếp này, chính mình phải làm hoàng hậu, đến lúc đó hung hăng giẫm nàng ta!

      Trải qua tỷ thí ngừng, Sở Di Phượng tin chắc đời này của Sở Thanh Lộ kém xa so với mình, cũng đem nàng để ở trong lòng. Chính mình chỉ là xoát xoát cảm giác tồn tại, chê cười nàng ta hai câu mà thôi.

      Nhưng nàng tự cảm giác mình cao quý đến khi nhìn thấy người sau, đôi mắt khỏi đột nhiên co lại.

      Công tử trẻ tuổi chắp tay đứng trước cái ô của xe ngựa, cảm xúc nơi đáy mắt đạm mạc, hoàn toàn đem bốn phía đặt trong mắt. Ở cách đó xa, Sở Thanh Lộ bị người vây quanh, sườn mặt thiếu nữ cúi thấp xuống, có chút lạnh nhạt.

      Hai người bọn họ cũng nhìn đối phương, đều là tự phụ muốn chết.

      Khiến cho Sở Di Phượng phảng phất như nhìn thấy được tình cảnh phong Hoàng quý phi ngày đó. Cảnh tượng ràng to lớn hơn, thềm son cung vàng điện ngọc, lá cờ tung bay, nhưng hai người ai cũng nhìn ai, cùng tại giống nhau như đúc.

      Nguy cơ đập vào mặt, làm cho nàng trở tay kịp.

      “Đoan Vương điện hạ!” Cho đến khi người chung quanh nhận ra thân phận của Phó Thanh Tước, rối rít thỉnh an mới khiến cho Sở Di Phượng tỉnh táo lại.

      .....:::::hết chương 10:::::.....
      quỳnhpinky, Phương Lăng, miumiu1225 others thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :