1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ta làm kế mẫu của chồng trước - Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đừng con thỏ là con giáp của Yến Vương nha
      Nguyên Nguyễn thích bài này.

    2. Lừa tình

      Lừa tình Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      4,138
      @Mengotinh_Ranluoi con thỏ là của Cao Hi. Cao Hi cầm tinh con thỏ (con mèo)

    3. Lừa tình

      Lừa tình Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      4,138
      Chương 67. Song ngư

      Xa xa Cố Trình Diệu nhìn thấy Lâm Vị Hi chọn đèn lồng hình con thỏ, lập tức con ngươi của ta co rụt lại.

      Là trùng hợp sao? Là Lâm Vị Hi đơn thuần thích cái đèn hình con thỏ này, hay là bởi vì nàng cầm tinh con thỏ đây?

      Năm nay Lâm Vị Hi mười bảy tuổi, hình như là con rồng. Người tuổi thỏ, là Cao Hi.

      Cố Trình Diệu gần như thể khống chế ý nghĩ kinh hãi thế tục ở trong đầu của mình. Lần đầu tiên ta cảm thấy may mắn vì xung quanh nhiều người, để cho mình có cơ hội che giấu thần sắc mặt.

      Lâm Vị Hi hài lòng chọn đèn lồng, quay người lại thấy Cố Huy Ngạn mỉm cười nhìn về phía mình, dưới ánh đèn đôi mắt đen láy của cực sáng. Bởi vì trời lạnh, Lâm Vị Hi đỏ mặt, nàng nhịn được chạy tới khoe với Cố Huy Ngạn chiến lợi phẩm của mình: "Vương gia, chàng nhìn!"

      Dáng vẻ tươi cười của Cố Huy Ngạn cũng khác mấy so với bình thường, đè tay của Lâm Vị Hi lại, bên đưa nàng lò sưởi tay, bên : "Ở bên ngoài nàng nên gọi ta là gì?"

      Lâm Vị Hi bừng tỉnh, Cố Huy Ngạn vất vả đáp ứng nàng xuất phủ ngắm đèn, vì an toàn, Lâm Vị Hi cũng thể gọi là vương gia được. Gương mặt Lâm Vị Hi đỏ hồng, nhưng Cố Huy Ngạn cầm tay nàng buông, nàng chỉ có thể xích lại gần, trầm thấp, cực nhanh gọi câu: "Phu quân."

      Cố Huy Ngạn cười cười hài lòng mới chịu buông tay ra, còn khó xử nàng nữa. Trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Vị Hi ngại ngùng đứng ở đây, tranh thủ thời gian mang theo bọn nha hoàn về gian hàng khác.

      Lâm Vị Hi ở phía trước, đám người chung quanh nàng nhìn có vẻ thường thường có gì đặc biệt, nhưng kỳ sớm trà trộn ám vệ rồi. Nhưng đối với việc này Lâm Vị Hi lại hoàn toàn biết gì cả, nàng toàn tâm dạo phố, cũng chú ý bên cạnh có cái gì khác biệt.

      So với Lâm Vị Hi, Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên rất bình thản. Mặc dù lúc mới đầu Cao Nhiên rất nguyện ý đến, thế nhưng là cùng hậu thế khác biệt, tết Nguyên Tiêu mới là lễ tình nhân chân chính của cổ đại. Theo ý nghĩa nào đó lần này ra ngoài xem như là vợ chồng hẹn hò, dù cho Cao Nhiên ngại ồn ào, nhưng khi chân chính đứng ở phố cũng khỏi tràn đầy ước mơ. Lâm Vị Hi cùng Cố Huy Ngạn ở phía trước, hai người người náo người cười, bên cạnh biết bao nhiêu người nhịn được nhìn về phía hai bọn họ. Cao Nhiên sau khi thấy cũng có chút cực kỳ hâm mộ, nàng ta vụng trộm nhìn thoáng qua về phía Cố Trình Diệu, phát sắc mặt ta lạnh lùng, biết suy nghĩ gì. Cao Nhiên có chút thất vọng, nàng ta cố gắng tự an ủi mình, chỉ là Cố Trình Diệu quen loại trường hợp ồn ào huyên náo như này thôi. ta tôn quý như vậy, cẩm y ngọc thực thế gia công tử, khi nào đến những nơi chen chúc như thế này?

      Dọc đường Lâm Vị Hi chơi vô cùng tận hứng, tận đến khi hồi phủ đôi mắt vẫn sáng lấp lánh. Cả đêm này nàng mua rất nhiều đồ, bên trong viện Cảnh Trừng, những nha hoàn thể ngắm đèn trông thấy Lâm Vị Hi trở về, tất cả đều hăm hở sang đây xem.

      Những món đồ chơi dân gian này được đặt trong vương phủ lộng lẫy tinh xảo có vẻ hợp, nhưng lại có nét hào hứng khác. Uyển Tinh Uyển Nguyệt hôm nay cũng được tận hứng, bây giờ đám người vây tới, Uyển Tinh quả thực giống cá bơi về biển, lập tức bộc lộ tài năng, sinh động như phổ biến kiến thức cho đám tiểu tỷ muội về con đường ngắm đèn lồng.

      Đối với việc này Uyển Nguyệt chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, nàng ta đến bên cạnh Lâm Vị Hi, thấp giọng hỏi: "Vương phi, tối nay ngài ngoài đường khá lâu, bây giờ có muốn tắm rửa ạ?"

      "Uhm." Lâm Vị Hi gật đầu, Uyển Nguyệt được lệnh, lập tức ra ngoài phân phó người chuẩn bị nước nóng. Nha hoàn ở trong phòng ra ngoài hơn phân nửa, Cố Huy Ngạn nhìn thấy Lâm Vị Hi hào hứng giảm, cười hỏi: "Hôm nay nàng rất vui?"

      Lâm Vị Hi ngồi trước gương bàn trang điểm, bên gỡ hoa tai bên : "Đúng a, mặc dù ở trong vương phủ cũng có thể nhìn thấy đèn, thế nhưng là vẫn bằng tết Nguyên Tiêu ở bên ngoài. Có phải hôm nay làm cho vương gia thêm nhiều phiền phức hay ?"

      " có."

      Lâm Vị Hi khẽ cười tiếng, để hoa tai vào trong hộp gấm, quay người nhào vào trong ngực Cố Huy Ngạn: "Tạ ơn vương gia! Cho tới bây giờ ta chưa từng chân chính được hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu đâu."

      Lâm Vị Hi bổ nhào về phía trước đơn giản là bởi vì cao hứng, nàng biểu đạt hưng phấn của mình xong, liền buông tay ra, quay người đến tịnh phòng tắm rửa. Cái bổ nhào về phía trước của Lâm Vị Hi tới cũng nhanh cũng nhanh, còn đợi người kịp phản ứng, nàng giống như con cá trơn trượt chạy trốn.

      Cố Huy Ngạn đứng tại chỗ, cười đưa mắt nhìn nàng vừa nhàng linh hoạt lại cực nhanh chui vào tịnh phòng. Đợi thấy bóng dáng của nàng nữa, nét cười mặt Cố Huy Ngạn từng chút từng chút thu lại. Lâm Vị Hi mang về rất nhiều đồ chơi, phần lớn đều bị Uyển Tinh để ở bên ngoài, chỉ có chiếc đèn lồng hình con thỏ, Lâm Vị Hi rất thích mới để nó ở trong phòng, treo ở cạnh giường.

      Cố Huy Ngạn chậm rãi bước , đến cạnh chiếc đèn lồng tinh xảo đáng hình con thỏ, ánh sáng trong mắt chợt tắt, vẻ mặt thâm trầm khó lường.

      Chưa từng được dạo hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu? Với tính cách thương nữ nhi của Lâm Dũng như thế, cho dù từ nữ nhi luôn yếu ớt bệnh tật, chuyện như này cũng nên có mới phải.

      Hạng người gì, mới có thể là lần đầu tiên tham gia hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu của dân gian đây?

      Qua Tết Nguyên Tiêu, việc thượng triều rất nhanh liền khôi phục, Cố Huy Ngạn cũng quay về những ngày làm việc sớm về trễ. Thời gian để ý liền trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, mùa xuân đến.

      Mấy ngày trước trời đổ mưa phùn, về sau thời tiết càng ngày càng ấm, trang phục mỏng manh của mùa xuân rốt cục cũng cần để ở đáy hòm nữa. Lâm Vị Hi đổi sang áo mùa xuân sáng màu, mấy ngày nay vẫn bận sai nha hoàn thu thập trang phục của mùa xuân. Còn muốn thừa dịp thời tiết tốt, đem trang phục dày cộp của mùa đông giặt sạch phơi khô, sau đó đem đồ gỗ, sách vở bút mực ra ngoài phơi nắng.

      Trong trong ngoài ngoài ở chính phòng lật lật lại mấy lần, khí ngày xuân cũng từ ngọn liễu ngoài đường tràn ngập vào trong phòng. Hôm nay hưu mộc, lúc Lâm Vị Hi thu dọn đồ đạc, ngẫu nhiên lật đến hộp gấm tinh xảo.

      Nàng hết sức tò mò, Cố Huy Ngạn hề giống người có thời gian tâm tình cất giữ đồ đạc. Nàng cùng Cố Huy Ngạn có gì phải giấu diếm, cho nên cũng để ý đây là đồ đạc của , ngón tay ngọc nhàng mở ra.

      Nhưng mà khi nhìn thấy đồ ở trong hộp, vẻ mặt của Lâm Vị Hi vừa nhõm lại trì trệ.

      Cố Huy Ngạn vừa vặn từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Lâm Vị Hi đứng chỗ bất động, tới hỏi: "Nàng sao vậy?"

      Lâm Vị Hi còn chưa kịp phản ứng, Cố Huy Ngạn đứng ở sau nàng. Lâm Vị Hi nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, làm như vô sự quay đầu, cười : "Ta nhìn thấy cái hộp này, kỳ quái làm sao vương gia lại cất giữ ngọc bội, vừa khéo chàng trở lại."

      Cố Huy Ngạn nhìn lướt qua vật trong tay Lâm Vị Hi, cười nhìn về phía nàng, chẳng biết tại sao ánh mắt lại trở nên rất chuyên chú: "Đó cũng phải ngọc bội của ta, mà là được người nhờ vả, sau đó liền để ở chỗ này."

      Đương nhiên Lâm Vị Hi biết lai lịch của đôi ngọc bội này, đôi bạch ngọc hòa điền nằm lặng yên trong hộp gấm, đường vân lúc đầu của khối ngọc, được điêu khắc tinh xảo thành hình con cá, sinh động như , phảng phất giây sau liền muốn bơi lội.

      Cố Huy Ngạn còn giải thích vì sao đôi ngọc bội này xuất ở đây: "Đây là chuyện của mấy năm trước. Đại khái là năm Nguyên Gia thứ hai, Cố Trình Diệu gửi cho ta khối ngọc bội, nhờ ta tìm người. Lúc ấy ta ở tây bắc, nhân thủ tiện, liền nhờ đại trưởng công chúa Thọ Khang là mẫu danh nghĩa. Nhắc tới cũng khéo, Cố Trình Diệu muốn tìm nữ tử kia, vừa vặn chính là ngoại tôn nữ của mẫu, cũng chính là đại tiểu thư của phủ quốc công, thê tử nguyên phối của Cố Trình Diệu. Rất nhanh mẫu đại trưởng công chúa Thọ Khang cùng đại tiểu thư phủ quốc công mang nửa khối ngọc bội còn lại tới, cùng nhau gửi ở chỗ ta. Nàng , chuyện như vậy có khéo hay ?"

      Lâm Vị Hi cực kì cười nhạt: "Đúng a, là khéo."

      "Về sau Cố Trình Diệu cùng Cao đại tiểu thư chim kết liền cành, mà đôi ngọc bội cũng bởi vậy mà lưu lại chỗ này của ta." Cố Huy Ngạn vừa vừa lấy ra nửa khối ngọc bội hình con cá từ trong hộp gấm, giơ lên dưới ánh mặt trời: " Mặc dù chất ngọc bình thường, nhưng chạm trổ cũng tệ lắm. phải từ trước đến nay nàng vẫn thích loại đồ chơi tinh xảo như này hay sao? Nếu như nàng thích, vậy để lại cho nàng nhé."

      Vậy mà châu về hợp phố, vật cũ lại về trong tay của nàng? Lâm Vị Hi ngẩn người, Cố Huy Ngạn thấy nàng trả lời, tò mò nhìn nàng: "Làm sao vậy, nàng vui hay sao?"

      Rất nhanh Lâm Vị Hi liền lấy lại tinh thần, nàng che giấu tâm trạng của mình nên khẽ cụp mắt xuống, lúc ngẩng đầu còn bất kỳ khác thường gì: " có, ta cũng cảm thấy đôi ngọc bội này rất xinh đẹp. Xem ra là nó cùng ta hữu duyên, vậy ta liền cung kính bằng tuân mệnh."

      Cố Huy Ngạn đem nửa viên ngọc bội còn lại để vào trong lòng bàn tay Lâm Vị Hi, nàng trơ mắt nhìn đôi ngọc bội ở trong tay mình, lại lần nữa kín kẽ, hợp thành thể.

      Lúc trước Lâm Vị Hi cũng là bởi vì tinh xảo mà rất thích đôi ngọc bội song ngư này, nàng tiện tay đưa nửa cho Cao Nhiên. Nhưng mà chỉ cái tiện tay này, lại dẫn đến nàng nửa đời lưu lạc, tuổi trẻ mất sớm. Lâm Vị Hi cũng nghĩ tới, nhiều năm rồi, vậy mà nàng dùng cách như vậy, lại lần nữa thu lại đôi ngọc bội.

      Đôi ngọc bội song ngư này, trải qua tay Cao Nhiên, Cố Trình Diệu, đại trưởng công chúa Thọ Khang, thậm chí cả Cố Huy Ngạn và rất nhiều người khác, chứng kiến thiếu nữ nơi khuê các buồn lo kia từ năm Nguyên Gia thứ hai, đến năm Nguyên Gia thứ sáu cảnh còn người mất, thậm chí ở trong đó còn cách hai đời trọng sinh. Thế nhưng cuối cùng, tựa như lúc trước bà tử ở phủ quốc công hiến vật quý đưa đến trước mặt nàng, đôi ngọc bội này chỉ thay bằng hộp gấm khác, lại lần nữa nằm trong lòng bàn tay của nàng.

      Lâm Vị Hi cảm thấy thổn thức khó tả. Có lẽ, đây chính là duyên phận trong cõi u minh .

      Cố Huy Ngạn chờ đợi hồi lại bị người mời ra, lúc Cố Trình Diệu tiến đến thỉnh an, vừa hay nhìn thấy Lâm Vị Hi mặc áo xuân màu vàng nhạt, tựa như dưới ánh mặt trời thưởng thức đôi ngọc bội kia của ta.

      Trái tim của Cố Trình Diệu bất thình lình đập lỡ hai nhịp, ta thể đứng nguyên tại chỗ ổn định lại, ngăn cho chính mình lộ ra khác thường. Uyển Nguyệt đứng cách cửa sổ nhìn thấy Cố Trình Diệu, vội vàng tới vén rèm lên cho Cố Trình Diệu: "Thế tử an."

      Cố Trình Diệu nghiêm mặt, ta sợ chính mình hơi buông lỏng thôi là lộ ra khác thường, cho nên chỉ có thể cố gắng để cho vẻ mặt của mình như bình thường. Dường như là ta vô tri vô giác vào nhà, lễ nghi quân tử nhiều năm qua tựa hồ còn nữa, ta hoàn toàn quên phải thỉnh an Lâm Vị Hi, mà việc đầu tiên sau khi vào phòng, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay nàng, hỏi: "Tại sao vật này lại ở chỗ của mẫu thân vậy?"

      "Hôm nay thu dọn đồ đạc, trong lúc vô tình lật đến." Lâm Vị Hi chỉ đại khái trả lời câu, liền đem đôi ngọc bội thả lại trong hộp, ngay trước mặt Cố Trình Diệu khép lại hộp gấm, "Thế tử lại còn nhận ra này vật này sao?"

      "Đương nhiên." Cố Trình Diệu nhịn được ở trong lòng bổ sung câu, làm sao ta có thể quên được?

      Lâm Vị Hi cười cười, khuôn mặt của nàng nổi bật lên làn da trong suốt tinh tế tỉ mỉ, tinh xảo sạch , dường như muốn hòa tan vào ánh nắng vàng nhạt này. Nàng dựa lưng vào ánh nắng ấm áp, trong giọng mang ý cười : "Ta nghe thế tử cùng thế tử phi bởi vì ngẫu nhiên gặp gỡ mà thấy lần định tình, đáng tiếc ở giữa lại bị chủ nhân của đôi ngọc bội này cản trở chút. Ta cho là thế tử cũng thích đôi ngọc bội này, dù sao nếu có nàng, các ngươi sớm tu thành chính quả."

      Cố Trình Diệu phát chính mình ra lời. ta có thể cái gì đây. Chuyện của ta với Cao Hi, Cao Nhiên quá mức phức tạp, người ngoài căn bản là có cách nào tưởng tượng được, tất nhiên cũng thể lý giải. Rất nhiều chuyện người trong cuộc đau nhức khó tả, thế nhưng nếu như cho người ngoài, nàng chỉ cảm thấy ta chối bỏ trách nhiệm

      Hôm nay Lâm Vị Hi mặc áo mỏng màu vàng nhạt, tóc đen như mây, da trắng hơn tuyết, cả người lung linh tưởng nổi. Nàng biếng nhác dựa vào cửa sổ, ngoài cửa sổ mùi bùn đất thơm ngát chậm rãi thẩm thấu vào phòng, dần dần bao trùm toàn bộ thế giới. Tất cả những thứ này, đều tươi đẹp như trong mộng cảnh.

      Trong khoảnh khắc này Cố Trình Diệu nhìn chăm chú Lâm Vị Hi, suy nghĩ trong những ngày này bị ta tận lực kiềm chế, tận lực lẩn tránh trở nên vô cùng ràng. Lâm Vị Hi quá giống Cao Hi. Giống đến mức thậm chí để cho người ta nhịn được mà hoài nghi, hai người bọn họ ra là người.

      Uyển Nguyệt mực hầu hạ bên người Lâm Vị Hi, Lâm Vị Hi dứt lời đem ngọc bội thả vào hộp gấm, cúi đầu tiếp tục xem sổ sách. Cũng chính bởi vậy, Uyển Nguyệt mới chú ý tới số chuyện giống bình thường.

      Trong lòng Uyển Nguyệt đột nhiên hung hăng nhảy lên cái, Lâm Vị Hi mực cúi đầu, chú ý chuyện bên người, thế nhưng Uyển Nguyệt lại nhìn vừa vặn. Uyển Nguyệt bị ý nghĩ này dọa đến nỗi trái tim thình thịch trực nhảy vọt ra ngoài, nàng ta lo được quá giới hạn, đột ngột mở miệng : "Thế tử."

      Cố Trình Diệu bị tiếng gọi này bỗng nhiên bừng tỉnh, ta quay đầu, nhìn thấy nha hoàn bên người Lâm Vị Hi khẩn trương nhìn ta.

      Cảm xúc trong lòng Cố Trình Diệu dần dần lạnh xuống, ta qua loa cáo lui, cũng lập tức quay người bước nhanh ra ngoài.

      Đối với việc này Lâm Vị Hi vẫn là bộ dáng để ý lắm, ngay cả đầu cũng chẳng muốn ngẩng lên.

      Cố Trình Diệu đường cực nhanh về thư phòng, ta làm cái gì vậy? Thi thư lễ nghi ta học tập mười tám năm, đây chính là kết quả của việc tu thân hay sao?

      Cố Trình Diệu trở lại thư phòng, lập tức lấy ra tứ thư thuộc nằm lòng, thế nhưng lần này, qua lúc lâu, đều cách nào trở lại trạng thái bình thản đọc sách của mình.

      Vân Tuệ rón rén tới, nhìn thấy thế tử cầm quyển sách trong tay, nhưng lâu vẫn bất động. Vân Tuệ suy nghĩ nhiều, nàng ta rót trà cho thế tử, lộ ra ý cười dịu dàng: "Thế tử, ngài đọc sách vất vả, uống chén trà nghỉ ngơi chút ."

      Cố Trình Diệu chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vân Tuệ, trong tay Vân Tuệ bưng trà, càng phát ra nụ cười ôn nhu hào phóng. Thế nhưng nàng bày ra dáng vẻ này lúc, nụ cười mặt trở nên chần chờ.

      Thế tử đây là thế nào? Vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn nàng ta?

      Cố Trình Diệu khỏi ở trong lòng nghĩ, có phải hay bởi vì ta quá nhàn rỗi, mới có thể nhớ mãi quên nữ tử ? Nếu như bên người thêm nữ nhân, có phải hay liền có thể dễ dàng chấm dứt những chuyện như này?

      sweet mandy, GáiNgoan, lisa080131 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chuẩn bị thu dùng nha đầu này rồi hả bạn Diệu? Haiza, đúng là đàn ông mà
      Lừa tình, thuannA fang thích bài này.

    5. Tretre

      Tretre New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      2
      Mình có thể trợ giúp việc edit truyện này bạn?
      Lừa tìnhlevuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :