1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ta làm kế mẫu của chồng trước - Cửu Nguyệt Lưu Hỏa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tiểu Hoàng Đế chắc chán quá hóa cuồng chứ gì!
      Cái Diệu này nữa, suốt này đứng núi này trong núi nọ, đời vk mà còn chưa sợ nữa nhỉ?
      Lừa tình thích bài này.

    2. Lừa tình

      Lừa tình Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      4,138
      Chương 61. Năm mới

      Thời điểm giao thừa Hoàng đế đích thân tới phủ Yến vương, việc này phải chuyện đùa. Hoàng đế cũng thể tuỳ tiện rời khỏi nội cung, nhất là lễ lớn như tết nhất thế này, nếu như có chút sai lầm, trách nhiệm này ai cũng gánh nổi.

      Thế nhưng hoàng đế vẫn vô thanh vô tức xuất cung, nơi dừng chân đầu tiên chính là phủ Yến vương. Lâm Vị Hi nghe được tin này vô ý xem Cố Huy Ngạn. Quả nhiên, khác với tâm trạng vui mừng khôn xiết lẫn vô cùng vinh hạnh của bọn hạ nhân, Cố Huy Ngạn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong ánh mắt lại mang theo nghiêm nghị nhoi đến mức thể nhìn thấy.

      Cố Huy Ngạn đứng lên, theo động tác của , toàn bộ căn phòng đều an tĩnh lại. Mục đích của chuyến này của Hoàng đế hiển nhiên là Cố Huy Ngạn, được hai bước, hình như nhớ tới cái gì, bước chân dừng lại, quay người với Lâm Vị Hi: "Ta ra ngoài nghênh đón thánh thượng, tạm thời nàng ở chỗ này chờ lát."

      Rất nhiều người bên ngoài chờ Yến vương, mà Yến vương vẫn bình tĩnh dừng bước, giọng giải thích với vương phi câu. Cả trong lẫn ngoài phòng ai dám chuyện, chỉ có giọng trong trẻo của Lâm Vị Hi vang lên: "Vương gia, ta hiểu."

      Có lẽ là nhìn thấy tâm trạng khẩn trương của Lâm Vị Hi, Cố Huy Ngạn phủ lên bàn tay nàng, bàn tay của ấm áp hữu lực, mang theo cảm giác an tâm khó lên lời: "Ta ở ngay bên ngoài, nàng phải sợ."

      Quả nhiên trong lòng Lâm Vị Hi bình tĩnh lại rất nhiều, nàng nở nụ cười với Cố Huy Ngạn, gật đầu : "Uhm, ta chờ chàng."

      Rất nhanh Cố Huy Ngạn khỏi. Đám người khác đứng ở cửa ra vào, thấy Cố Huy Ngạn ra, im lặng theo phía sau , trong chớp mắt đoàn người liền biến mất trong trướng đỏ mềm mại ở nội viện.

      Ngay tại thời điểm giao thừa đoàn viên Hoàng đế tự mình đến phủ Yến vương, có thể thấy được trong lòng bệ hạ, Yến vương quan trọng vô cùng. Bọn hạ nhân từng người đều vinh dự hân hoan đắm chìm trong bầu khí tiếp đãi thánh thượng. Uyển Tinh xuất thân chợ búa, trước khi gặp Lâm Vị Hi chưa từng nghĩ tới ngày kia chính mình vậy mà có thể diện thánh. mặt nàng ấy kìm nén được hân hoan, thấy sắc mặt Lâm Vị Hi vẫn nhàn nhạt như thường, nhịn được : "Vương phi, thánh thượng tới, chừng còn dùng cơm đấy ạ."

      "Ta biết." Lâm Vị Hi trầm thấp trả lời câu, hoàng đế đến, cho dù nàng giả vờ cũng phải giả vờ mừng rỡ cảm kích. mặt Lâm Vị Hi mang lên ý cười, thế nhưng trong lòng lại ngăn được trầm trọng. Hoàng đế bỏ lại thái hậu cùng đám người trong cung, trắc trở đến phủ Yến vương phủ làm cái gì? Loại chuyện này tất nhiên là gạt được người khác, hoàng đế muốn làm cái gì?

      Cố Huy Ngạn ra ngoài nghênh đón hoàng đế, nhưng Cố Trình Diệu lại ở lại bên trong. phải ai cũng có tư cách diện thánh, hoàng đế cải trang tuần, nếu như bệ hạ chủ động lên tiếng muốn gặp thân quyến của Yến vương, cái này đương nhiên có vấn đề. Nhưng nếu như hoàng đế mở miệng, vậy tốt nhất đừng tự tiện chủ trương.

      Bây giờ người trong nhà đều mang theo ý cười, nhưng Cố Trình Diệu lại liếc mắt liền nhìn ra nụ cười của Lâm Vị Hi cũng phải là thực tình. Cố Trình Diệu nhìn hai lần, cuối cùng nhịn được với Lâm Vị Hi: "Hoàng thượng cải trang vi hành, cũng cho người báo trước, vậy bắt bẻ lễ nghi tiếp đón. Nàng. . . Mẫu thân cần quá khẩn trương."

      Cao Nhiên kinh ngạc nhìn Cố Trình Diệu chút, Cố Trình Diệu cố ý những lời này với Lâm Vị Hi làm cái gì? Đây là an ủi sao? Sau khi Lâm Vị Hi nghe được ngay cả mắt cũng động, chỉ như có như gật đầu "Uhm" tiếng.

      Cũng lâu lắm, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cuống quít, nha hoàn còn có nội sử vội vàng tiến vào nội viện. Lâm Vị Hi nghe được tiếng bước chân liền đứng lên, sau khi nghe được nội thị truyền lời, lập tức nàng mang theo đám người, nghiêm túc xin đợi tại cửa ra vào. Dựa theo bối phận Cố Trình Diệu với Cao Nhiên xem như nhi tử và con dâu của Lâm Vị Hi, cho nên Lâm Vị Hi đứng ở đầu tiên đón gió, Cố Trình Diệu ngược lại đứng sau Lâm Vị Hi bước. ta nhìn bóng lưng màu đỏ rực mảnh mai đứng trước kia, trong lòng khỏi nhíu mày.

      Rất nhanh, hoàng đế liền xuất trong đám người chen chúc. Hoàng đế vẫn là bộ dáng thiếu niên choai choai đầu tiên ở giữa, bên cạnh ta chính là Cố Huy Ngạn. Sau lưng hai người bọn họ là đông đảo công công thái giám mặc quần áo nội thị.

      Trong nháy mắt Lâm Vị Hi nhìn thấy hoàng đế lập tức liền cúi xuống hành lễ, giai nhân váy áo từng tầng, đầu cụp xuống, cái cổ thon dài ưu mỹ đặc biệt ràng. Cố Huy Ngạn ngay trong đám người nhận ra Lâm Vị Hi, chờ đến gần, hoàng đế mới cười khẽ đưa tay: "Vương phi xin đứng lên. Hôm nay trẫm mời mà tới, quấy rầy Yến vương thúc thúc , lại còn làm phiền vương thẩm hành lễ, đó chính là tội của trẫm."

      Lâm Vị Hi cúi đầu dám, mặc dù hoàng đế để nàng đứng dậy, nhưng nàng vẫn quy củ hành đại lễ vấn an hoàng đế, sau đó mới chậm rãi đước thị nữ đỡ đứng lên.

      Cố Huy Ngạn : "Buổi chiều gió lớn, dám để cho bệ hạ đứng lâu ở bên ngoài, có lời gì vẫn là vào trong ."

      Tiểu hoàng đế đáp ứng, đoàn người rầm rộ vào trong phòng. Trước khi Hoàng đế đến, Lâm Vị Hi cùng Cố Huy Ngạn ngồi thẳng chủ vị, bây giờ đột nhiên hoàng đế tới, đương nhiên Lâm Vị Hi dám để cho hoàng thượng ngồi ở phía sau. Nàng nhường chỗ ngồi của mình, nha hoàn nhanh nhẹn chuyển chiếc ghế bành tới cho Lâm Vị Hi, nàng ngồi xuống ngay cạnh Cố Huy Ngạn.

      Trong căn phòng nho này là bốn người tôn quý, trong đó lại có vị là đương kim hoàng đế, bốn phía kim vàng ngọc khí, dư hương lượn lờ, nha hoàn nội sử cúi đầu đứng trang nghiêm, nô bộc như mây, tất cả đều lộ ra cao quý lộng lẫy lại đẳng cấp. Thiếu niên hoàng đế mặc thường phục màu đỏ thẫm ngồi đối diện với Cố Huy Ngạn, mặc dù Lâm Vị Hi cũng ngồi ghế, nhưng vẫn chăm chú dựa vào Cố Huy Ngạn, thân phận cũng ràng. Còn đám người Cố Trình Diệu, Cao Nhiên cũng chỉ có thể đứng. Sau lưng bọn họ, lại có rất nhiều thị nữ đứng thẳng lưng.

      Sau khi chủ khách theo thứ tự ngồi xuống, bọn nha hoàn nối đuôi nhau vào, dâng bánh ngọt trà nóng lên, sau đó lại cúi đầu nín thở lui ra, vô cùng im ắng. Sau khi nha hoàn hầu hạ lui ra, hoàng đế dẫn đầu cười : "Vương thúc cùng thẩm mẫu, thế tử nhà đoàn tụ, trẫm làm phiền toàn gia Yến vương thúc đoàn viên, là áy náy."

      "Lời ấy của bệ hạ sai rồi, bệ hạ giá lâm, quả làm cho phủ Yến vương vô cùng vẻ vang." Cố Huy Ngạn .

      Bây giờ Hoàng đế mười ba tuổi, chính là độ tuổi ở giữa thiếu niên cùng hài đồng, cái cổ thon dài, làn da trắng nõn, lộ ra vẻ non nớt lại mạnh mẽ. ta nghe được lời đáp của Cố Huy Ngạn cười : "Lời này của Yến vương thúc tha người. đến thứ tự trẫm cùng thế tử vẫn là huynh đệ, đều là người nhà, vương thúc chê trẫm mời mà tới, quấy rầy các ngươi đoàn tụ, làm sao trẫm có thể dùng lễ quân thần làm cho vương thúc cùng vương phi thêm phiền phức đây?"

      Hoàng đế cười tiếng tỏ ra thân thiện, đây chính là đặc quyền của hài đồng cùng thiếu niên, dù cho như thế nào cũng rất khó để cho người ta sinh ra cảm giác chán ghét. Cố Huy Ngạn nghe đến mấy câu này cũng gật đầu cười: "Đây là đương nhiên, Cố Trình Diệu may mắn hơn bệ hạ mấy tuổi, nhận được thương của bệ hạ, lấy lễ huynh đệ tương xứng. Các ngươi đều là người cùng thế hệ, chủ đề chung để cũng nhiều. Hàng ngày bất kể đọc sách hay là tập võ, nếu bệ hạ có thể cùng thường xuyên luận bàn, quả là việc tốt."

      Hoàng đế nghe được lời này quả nhiên vẻ tươi cười càng ràng. Mặc dù Lâm Vị Hi ngồi rất gần hoàng đế, nhưng nàng vẫn được Cố Huy Ngạn che chắn bên dưới, cảm giác an toàn tăng gấp bội. Hoàng thượng như có như ám chỉ cũng cần tới mình hùa theo. Lâm Vị Hi từ từ suy nghĩ chuyện hoàng đế với Cố Huy Ngạn, hai người này nhìn chuyện phiếm, thế nhưng hàm ý vi diệu tinh tế trong đó, nếu như lắng nghe kỹ thể phát ra được. Tại thời điểm như giao thừa này Hoàng đế đích thân tới phủ Yến vương cũng rất có ý tứ rồi, mới vừa rồi còn cố ý tất cả mọi người đều họ Cố, chính là người nhà. Mà sau đó Cố Huy Ngạn cũng đáp ứng hoàng đế, đồng thời đẩy Cố Trình Diệu ra ngoài. Cố Trình Diệu là tiểu bối, để tiểu bối chuyện, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với lời hứa hẹn của chính mình.

      Hoàng đế từ trong cung chạy ra có khả năng là muốn cùng Cố Trình Diệu luận bàn học vấn, điều ta muốn chính là thái độ của Yến vương. Bây giờ trong triều vây cánh san sát, môn sinh của Trương thủ phụ khắp nơi, Yến vương là phiên vương, đồng thời trong tay còn cầm mười vạn đại quân, đến cùng là đứng ở bên nào? Hoàng đế "Người nhà", hàm nghĩa chính là ở chỗ này.

      Chờ Lâm Vị Hi nghĩ đến hàm nghĩa tinh vi của hai câu này, cuộc trò chuyện của Cố Huy Ngạn với hoàng đế qua mấy hiệp rồi. Trong lòng Lâm Vị Hi khỏi hít tiếng, trách được cận thần của thiên tử dễ làm, đây là quyền lực lớn nhất, đồng thời cũng là chỗ nguy hiểm nhất. Nếu như đổi lại là nàng, chỉ sợ nàng còn lý giải thâm ý của hoàng đế, cuộc trò chuyện kết thúc rồi, sao có thể giống Cố Huy Ngạn đối đáp trôi chảy, ứng phó tự nhiên như này, mà tất cả đều là ý.

      Hoàng đế đạt được đáp án hài lòng, thần thái ràng bay bổng hơn. Lâm Vị Hi nhìn tình hình, mượn cơ hội hỏi: "Bệ hạ, tiệc tất niên của vương phủ chuẩn bị tốt, thần phụ cả gan, xin hỏi bệ hạ có thể nguyện ý ngồi vào chỗ ạ?"

      "Đây là tự nhiên. Trẫm nghe qua Yến vương phi lan tâm huệ chất, thái hậu trong thâm cung mà cũng có thể nghe thấy, nghĩ tới hôm nay cũng có thể thấy lần." Hoàng đế xong đứng lên, người bên ngoài cũng theo ta đứng lên, nhưng hoàng đế vội , mà với Lâm Vị Hi: "Mẫu hậu trong cung mặc dù thanh thản, nhưng có người trò chuyện, khó tránh khỏi tịch. Yến vương phi nếu có thời gian, ngại vào trong cung chút."

      Lâm Vị Hi cười đáp ứng: "Vâng."

      Thánh thượng cũng muốn ngồi vào vị trí, bữa cơm tất niên của vương phủ lập tức phải thêm nhiều công đoạn. Cũng may Lâm Vị Hi quản lý nội trạch vô cùng quy củ, bây giờ nàng đủ tư cách, ra tay cần cố kỵ, cũng có người như Bốc ma ma khoa tay múa chân, sắp xếp của Lâm Vị Hi càng ràng nghiêm minh, thống nhất từ xuống dưới. Bọn hạ nhân mỗi người có chức vụ riêng, mệnh lệnh của Lâm Vị Hi lại đầy đủ minh bạch, cho nên ngay cả khi thánh thượng giá lâm báo trước như này, cũng có xảy ra chút sai lầm.

      Hoàng đế đột nhiên đến, rất nhiều dự tính ban đầu của phòng bếp phải làm lại, cứ như vậy thời gian gấp rút, áp lực lại lớn, rất dễ dàng xảy ra sai lầm. Lúc đầu Cao Nhiên thầm để ý, nhưng khi nhìn thấy từng món ăn cẩn thận được bưng lên, ngay cả chút xíu hợp ý đều có, đáy lòng Cao Nhiên lại càng phức tạp hơn.

      Cao Nhiên nhìn trộm về phía Cố Trình Diệu, phát ta ràng nhàng thở ra, hai đầu lông mày nổi lên tia tán thưởng. Cao Nhiên mím môi thu hồi ánh mắt, trải qua chuyện này, chỉ sợ địa vị Lâm Vị Hi ở nội trạch càng ngày càng vững chắc rồi. Hoàng đế dùng đại yến mà có thể chỉ trong lát an bài tốt, còn có ai dám phục. Chỉ sợ chủ mẫu quản gia hai ba mươi năm cũng dám tự tin như thế.

      Hoàng đế là muốn cùng cả nhà Yến vương dùng cơm tất niên, thế nhưng thực tế ta cũng chỉ ngồi cùng Cố Huy Ngạn qua mấy tuần rượu, liền đứng dậy xuất phủ. Bây giờ tin tức hoàng đế xuất cung chắc hẳn nhà nào cũng biết rồi, cho dù ta vui, cũng phải tới nhà Trương thủ phụ chuyến.

      Sau khi Hoàng đế , tất cả mọi người đều lặng lẽ nhàng thở ra.

      Vẻ mặt Cố Huy Ngạn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Lâm Vị Hi cùng sớm chiều ở chung lâu như vậy, lập tức liền nhìn ra mặc dù nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy là có tâm . Có thể làm cho Cố Huy Ngạn che giấu tâm tư của mình, chỉ có thể là tiểu hoàng đế vừa mới rời thôi.

      "Vương gia." Lâm Vị Hi nhàng gọi tiếng, Cố Huy Ngạn lấy lại tinh thần, nhìn Lâm Vị Hi chút, từ dưới bàn nắm bàn tay nàng: " có việc gì. Bệ hạ hẳn là tới phủ Trương thủ phụ, chúng ta cũng cần quan tâm chuyện sau đó nữa, tiếp tục dùng bữa thôi."

      Lâm Vị Hi gật đầu đáp ứng, Cố Trình Diệu, Cao Nhiên cũng lần lượt ngồi xuống. Nhưng mà trải qua màn vừa rồi, bữa cơm này cũng còn cảm giác, cơ bản còn ai có thể yên tâm nghĩ đến việc thưởng thức đồ ăn nữa.

      Lâm Vị Hi thấy mấy người lần lượt buông đũa, xem ra còn tiếp tục tiệc tất niên được nữa, liền phất tay để nha hoàn vào dọn dẹp. Bọn nha hoàn rón rén thu thập chén dĩa, mà các chủ tử di giá đến phòng bên rồi.

      Lâm Vị Hi tính hai đời đến nay, là lần đầu tiên qua năm mới ở nhà chồng. Từ khuê nữ đến nàng dâu có chênh lệch to lớn, hàng ngày nàng cũng có thể cùng tỷ muội nha hoàn tìm nơi thanh tĩnh để chuyện, nhưng bây giờ vạn lần thể như thế. May mắn Lâm Vị Hi có mẹ chồng, lớn hơn nàng ở trong phủ chỉ có Yến vương, nhưng mà bồi trượng phu đón giao thừa so với mẹ chồng, bà nội (Ở đây tác giả gọi là thái bà bà) đón giao thừa ràng là hai phạm trù khác nhau. Lâm Vị Hi hầu ở bên người Cố Huy Ngạn, chút nào cảm thấy khó chịu vất vả.

      Nhưng mà cùng như vậy, chỉ sợ tình hình của Cao Nhiên lại hoàn toàn khác biệt. Cao Nhiên vẫn như cũ tấc cũng rời ở bên người Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi ngồi vào ghế cơn buồn ngủ ập tới, ánh mắt của nàng mông lung, nhưng nàng tự nghĩ bản thân là trưởng bối, nhất định phải đoan trang ở trước mặt tiểu bối, cho nên cưỡng ép mở mắt. lát sau, trong mắt của nàng đều là hơi nước, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.

      Khi mệt rã rời phản ứng của Lâm Vị Hi chậm hơn rất nhiều so với lúc bình thường nhanh mồm nhanh miệng. Đôi mắt nàng bây giờ ướt sũng, lộ ra vẻ vô hại lại vô tội. Đối với người thường xuyên bị lời của nàng làm cho nội thương mà , thể nghi ngờ nàng bây giờ đáng rất nhiều.

      Cố Trình Diệu cũng có suy nghĩ như thế. Đương nhiên ta biết như vậy là hề thích hợp, kia là kế mẫu của ta, về tình về lý đều phải tránh hiềm nghi. Điều này chỉ bất kính với mẹ kế trẻ tuổi, mà càng bất kính đối với phụ thân. Thế nhưng là dù cho thu hồi tầm mắt, trong đầu vẫn như cũ thể khống chế nổi nghĩ lại cảnh tượng mới nhìn thấy. Hóa ra lúc Lâm Vị Hi mệt rã rời là như vậy, phản ứng chậm nửa nhịp, cả người cũng nũng nịu tức giận.

      Cố Huy Ngạn ngồi nghiêm chỉnh lúc, nhịn được. thở dài, vừa vừa đưa tay đỡ Lâm Vị Hi lắc lư, : " buồn ngủ, vậy về nghỉ ngơi hồi ."

      Bây giờ đầu óc Lâm Vị Hi cũng ràng, người mệt rã rời cũng khác người uống say là bao, kiêng kỵ nhất người khác nàng buồn ngủ. Lâm Vị Hi ba tiếng đẩy tay Cố Huy Ngạn ra: "Ta buồn ngủ."

      Tất cả mọi người trong phòng đều yên tĩnh, vậy mà vương phi đẩy tay của Yến vương? Quả thực Uyển Tinh muốn ngừng thở, nàng ấy muốn tới trước lay tỉnh Lâm Vị Hi, nhắc nhở nàng hai, lại phát Yến vương chỉ khẽ thở dài tiếng, vịn bả vai Lâm Vị Hi, đặt nàng đùi của mình.

      Lâm Vị Hi thuận lực nằm xuống, lát sau liền ngủ biết trời đất nữa rồi. Cố Huy Ngạn chỉnh lại cổ của Lâm Vị Hi cho nàng nằm thoải mái, sau đó tiếp tục làm chuyện của mình, cũng có chút nào vui vì bị mạo phạm. Uyển Tinh trợn mắt há hốc mồm nhìn màn này, tận đến bị người tóm tay áo, nàng ấy mới yên lặng lui về, cùng đông đảo người ở trong phòng nhàng thở ra, coi như thấy gì cả.

      Lâm Vị Hi cũng biết chuyện gì xảy ra, nàng chỉ cảm thấy giấc ngủ này ấm áp lại dễ chịu. biết qua bao lâu, nàng mới bị người nhàng lay tỉnh: "Nàng tỉnh dậy , năm mới đến rồi."

      GáiNgoan, lisa0801, Ameri31 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ta cái Cố Diệu này nè, lo mà thu hồi suy nghĩ ha. Mẹ kế mà cũng nghĩ tới được, ko sợ bị phụ Thân đuổi ra biên cương nhỉ
      Lừa tìnhTuanh83 thích bài này.

    4. Lừa tình

      Lừa tình Well-Known Member

      Bài viết:
      189
      Được thích:
      4,138
      Chương 62. Năm mới

      Giấc ngủ này của Lâm Vị Hi rất sâu, ngủ thoải mái bị người nào lay tỉnh, Lâm Vị Hi tưởng là Uyển Tinh đùa, liền dùng sức gạt tay của đối phương, lầm bầm câu "Đừng nghịch", rồi quay đầu ngủ tiếp.

      Hình như đối phương thở dài, : "Là ta. Bên ngoài đón năm mới, trước chống đỡ cái này lát, trở về là có thể ngủ tiếp."

      Lâm Vị Hi nghe được giọng mới cảm giác chỗ nào đúng, nàng mở mí mắt, phát chính mình ghé vào bộ gấm màu đen, mà bởi vì tư thế ngủ của nàng xưa nay ổn, nàng hoàn toàn chen vào trong ngực của đối phương.

      Nàng có chút mơ màng ngóc đầu dậy, vừa vặn đối diện với đôi mắt thâm thúy của Cố Huy Ngạn. Lâm Vị Hi kinh ngạc cùng Cố Huy Ngạn nhìn nhau lát, đầu óc mơ màng rốt cục thanh tỉnh chút ít, tranh thủ thời gian quay đầu nhìn những người khác ở trong phòng.

      Cũng may trong phòng vô cùng yên tĩnh, tiếng pháo nổ liên tục bên ngoài như tụ thành thanh của biển cả. Có vẻ như bọn hạ nhân cũng bị náo nhiệt hấp dẫn, tất cả đều tụ tập ở bên ngoài nhìn pháo hoa, trong phòng trừ nàng cùng Cố Huy Ngạn, cũng còn ai khác.

      Thế nhưng bên người Cố Huy Ngạn làm sao lại có người, Lâm Vị Hi có chút xấu hổ, ràng là bởi vì nàng, Cố Huy Ngạn mới đuổi người ra ngoài. Cứ như vậy, chẳng phải là tất cả mọi người đều biết trong lúc đón giao thừa nàng lại ngủ thiếp , còn trực tiếp làm ổ trong ngực Cố Huy Ngạn?

      Trời ạ, quả thực Lâm Vị Hi còn dám nghĩ tiếp, như vậy sau này sao nàng có thể ra lệnh ở trước mặt hạ nhân đây, thậm chí cần phải xa như vậy, lát nữa ra ngoài, làm thế nào để đối mặt đông đảo nha hoàn bà tử, thậm chí còn cả con trai con dâu cũng thấy nhức đầu.

      Lâm Vị Hi nghẹn ngào tiếng, ủ rũ cúi đầu: "Vương gia, tại sao chàng lại gọi ta dậy?"

      xong câu đó chính Lâm Vị Hi cũng biết đáp án, gọi nàng tỉnh lại rất phiền phức, mà lại có mọi người ở đây, Cố Huy Ngạn biết thế nào? Trong lòng Lâm Vị Hi có chút băn khoăn, đây là nàng sơ ý lại chất vấn Cố Huy Ngạn. Thế nhưng Cố Huy Ngạn chút kiên nhẫn nào, cũng hề để ý Lâm Vị Hi oán trách, ngược lại vô cùng nghiêm túc : "Cũng cần thiết. Mọi ngày giờ này nàng ngủ rồi, nếu như mệt cứ ngủ lát, cũng phải cố chịu đựng làm gì."

      Cố Huy Ngạn vẫn luôn đặt mình vào hoàn cảnh người khác, ân cần chu đáo quan tâm để ý. Trong lòng Lâm Vị Hi rất cảm động, liền ỷ vào chính mình vừa tỉnh ngủ, khẽ duỗi lưng cái, thuận thế ôm Cố Huy Ngạn, lần nữa dựa vào vị trí chính mình vừa nằm. Nàng ngủ ở chỗ này khá lâu, lớp vải lạnh lẽo bị làm cho nóng lên, Lâm Vị Hi nhịn được khẽ xoa lát, bên truyền đến tiễng cười của Cố Huy Ngạn.

      " tỉnh ngủ, lại còn nhõng nhẽo. Bên ngoài có người đấy."

      Lúc đầu Lâm Vị Hi định bày ra vẻ nghiêm túc đứng đắn, nhưng Cố Huy Ngạn như vậy, Lâm Vị Hi ngược lại ôm lấy buông tay. Nàng ngẩng mặt từ trong ngực Cố Huy Ngạn, cố ý trừng mắt nhìn : " phải chàng đuổi hết người hầu ra ngoài rồi sao, còn sợ gì nữa?"

      Nhiều năm dưới quyền hành của Cố Huy Ngạn, ở trước mặt mọi người mà y phục chỉnh tề, tư thế ngồi ngay ngắn quả thực chính là tối kỵ. Bây giờ cả hai điều Lâm Vị Hi đều phạm vào, Cố Huy Ngạn vốn nên nghiêm túc uốn nắn nàng, đồng thời khuyên răn nàng ngồi ngay ngắn đoan chính. Nhưng bây giờ Cố Huy Ngạn nhìn tiểu kiều thê nũng nịu dựa vào trong ngực mình, vậy mà nhất thời nỡ chỉnh sửa nàng.

      Cố Huy Ngạn dừng lại lát liền cho Lâm Vị Hi có cơ hội được tấc lại muốn tiến thước. Nàng thấy Cố Huy Ngạn gì, liền biết mặc dù nhìn xem thanh quý nghiêm cẩn, thế nhưng đối với chút động tác của nàng lại vô cùng hưởng thụ, chỉ là chịu ra thôi. Dù sao ở đây cũng có ai, Lâm Vị Hi dứt khoát hoặc là làm, làm cho xong, trực tiếp đưa tay vòng qua cổ Cố Huy Ngạn. Cứ như vậy cả tấm lưng và vòng eo lộ ra đường cong đẹp đến mê người. Nhưng mà cảnh tượng này từ góc độ của Lâm Vị Hi thấy được, Cố Huy Ngạn đưa tay đặt lưng Lâm Vị Hi, vừa vặn lúc này Lâm Vị Hi dựa gần bên tai Cố Huy Ngạn, nũng nịu dịu dàng : "Vương gia, vậy là chúng ta thành hôn được hai năm rồi, chúc mừng năm mới."

      Cố Huy Ngạn rũ mắt nhìn Lâm Vị Hi, khoảng cách của hai người rất gần, nghe được cả tiếng hít thở của đối phương. Cơ bản Lâm Vị Hi là cố ý khiêu khích, nhưng bây giờ nàng nhìn ánh mắt Cố Huy Ngạn, khỏi có chút sợ hãi, thậm chí còn có chút hối hận vì liều lĩnh lúc nãy.

      Bên ngoài truyền đến trận thanh của pháo hoa, nghĩ đến là gã sai vặt mới mang đến ít pháo hoa, cùng nhau châm đốt. Ánh mắt thâm trầm của Cố Huy Ngạn biến mất, ôm Lâm Vị Hi đặt ở chân của mình, như thế nàng đến mức dựa vào eo chống đỡ trọng lượng của cả người. Cố Huy Ngạn chỉnh lại cây trâm bị lệch tóc Lâm Vị Hi, sau đó : "Cả năm khó có được ngày náo nhiệt như hôm nay, ra xem pháo hoa ."

      Lâm Vị Hi cũng nghĩ như vậy, nàng sớm qua tuổi háo hức nhìn pháo hoa rồi, nhưng thân là vương phi, vào thời khắc giao thừa đón năm mới lại xuất trước mặt mọi người trong vương phủ, như vậy rất thích hợp. Lâm Vị Hi vốn định gọi Uyển Tinh Uyển Nguyệt, nhưng có lẽ là bởi vì tiếng pháo nổ bên ngoài quá vang dội, nha hoàn đứng ở cửa nghe được. Lâm Vị Hi xấu hổ, định về viện, Cố Huy Ngạn cầm áo choàng của nàng, cẩn thận cài khuy, còn chỉnh lại lông tơ mũ áo của nàng.

      Lâm Vị Hi lập tức trầm mặc, nàng yên lặng nhìn động tác của Cố Huy Ngạn, lúc cài khuy áo, Lâm Vị Hi đưa tay muốn tiếp nhận, lại bị Cố Huy Ngạn ngăn cản. Chờ rốt cục thu thập đến mức hài lòng, mới đưa tay sờ đỉnh đầu của nàng, trong mắt là ý mỉm cười: " thôi."

      Bàn tay Lâm Vị Hi bị nắm chặt, nàng cứ như vậy bị dẫn ra bên ngoài. Nhắc tới cũng kỳ quái, mới lúc nãy gọi trong phòng mà ai nghe được, thế nhưng vừa mở cửa phòng, biết làm gì mà hạ nhân lập tức nhìn qua, từng người hành lễ vấn an với Lâm Vị Hi. Phía ngoài gió có chút lớn, lông tơ mũ trùm bay loạn trong gió đêm, nửa gương mặt của Lâm Vị Hi đều bị lông trắng che khuất, nàng ngại lạnh muốn đưa tay ra, liền gật đầu đối với người hành lễ, ra hiệu nàng nghe được.

      Chủ viện lớn như thế trong vương phủ, lại thêm gió đêm dày đặc, pháo nổ điếc tai, chút biến hóa ở viện tử rất khó bị người khác chú ý. Thế nhưng là Lâm Vị Hi cùng Cố Huy Ngạn vừa ra ngoài, mọi người trong viện đều thấy được. Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên mặc dù đứng ở xa, thế nhưng cửa phòng vừa mở ra, ánh mắt của hai người bọn đều nhìn theo. Sau đó, Lâm Vị Hi cùng Cố Huy Ngạn xuất , quả nhiên hai người bọn họ là ra cùng nhau.

      Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên đổi phòng đón giao thừa từ sớm, lúc Lâm Vị Hi nằm đùi Yến vương chìm vào giấc ngủ, loại tình huống này hai người bọn cũng thích hợp nhìn. Nhưng mà con người chính là như vậy, có đôi khi càng là nhìn thấy, càng dễ dàng tưởng tượng miên man. Chờ đến khoảnh khắc đón năm mới đến, toàn thành nã pháo trúc, Cao Nhiên chờ ở bên ngoài khắc đồng hồ, mới nhìn thấy hai người lộ diện.

      Mặc dù Cao Nhiên tươi cười đứng ở bên ngoài, tiếp nhận mọi người chúc mừng, nhưng chỉ cần nghĩ đến hình ảnh bên trong nhà chính, vẫn y nguyên như cũ cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu. Nhìn cha chồng cùng mẹ chồng ân ái là cảm giác như thế nào? Vấn đề này, chỉ sợ ngoại trừ Cao Nhiên, chỉ còn lại Cố Trình Diệu mới có thể hiểu được hai.

      Suốt mười tám năm nay ấn tượng của Cố Trình Diệu đối với phụ thân vẫn luôn là đoan chính nghiêm túc, uy nghiêm thể xâm phạm. Cố Huy Ngạn cũng dựng lên hình tượng phụ thân hoàn mỹ trong tưởng tượng của Cố Trình Diệu. Cố Trình Diệu xuất phát từ nội tâm kính trọng, khâm phục phụ thân. Thế nhưng vô luận như thế nào Cố Trình Diệu cũng nghĩ tới, phụ thân cũng chú ý động tĩnh của nữ tử. Lúc ấy ta cũng ở đó, đương nhiên có thể nhìn ra Yến vương mực chú ý Lâm Vị Hi, dù là động tác của nàng cũng thể gạt được ánh mắt của phụ thân. Mà phụ thân xưa nay đạm mạc lạnh lùng của ta cũng cẩn thận nâng niu như là đối đãi tuyệt thế trân bảo, nhàng đặt Lâm Vị Hi ở đùi của mình.

      năm trước, nếu có người với Cố Trình Diệu là Yến vương quan tâm để ý người khác, nhất định Cố Trình Diệu khịt mũi coi thường. Nhưng bây giờ, ta lại ra lời.

      Nhất là chờ Cố Trình Diệu ý thức được, loại cảm giác khó tả phức tạp cũng phải là đối với Lâm Vị Hi, mà là hướng về phía phụ thân của ta. Khi đó mặc dù Cố Huy Ngạn , thế nhưng căn bản ai dám tiếp tục đợi. Cố Huy Ngạn cho phép bất luận kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ Lâm Vị Hi khi ngủ, thế nhưng chính lại ở trong phòng đến canh giờ. Đột nhiên Cố Trình Diệu ý thức được chính mình suy nghĩ gì, ta nắm chặt tay, vừa vặn lúc này trận gió rét thổi tới, Cố Trình Diệu che giấu hít hơi khí rét lạnh dài, để cho đầu óc u ám của mình có lẽ là bởi vì thức đêm mà tỉnh táo trở lại.

      thấy được, Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên khẳng định phải lên trước hành lễ chúc tết với cha mẹ. Mặc dù hai người bọn đứng cùng chỗ, nhưng trong lòng đều có tâm tư, cùng nhau tới hơi có chút cảm giác đồng sàng dị mộng.

      Lâm Vị Hi mặc áo choàng đỏ chót, duy chỉ có mũ trùm là vòng lông tơ màu trắng. Nàng đứng dưới hành lang màu son, dáng người yểu điệu, thần sắc trong trẻo tĩnh lặng mang theo cảm giác nghiêm nghị thể mạo phạm, quả thực như chiêu quân tại thế, nữ thần hạ phàm. Nhìn thấy Cao Nhiên cùng Cố Trình Diệu tới thỉnh an, nàng cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó lại đem ánh mắt nhìn về phía bầu trời đen sẫm.

      Lúc này vào đêm rồi, khí thanh lãnh mang theo hương vị khói lửa nồng đậm, đây chính là hương vị đặc biệt của năm mới. Pháo hoa của phủ Yến vương chuẩn bị đương nhiên vừa nhiều lại đủ các loại hình dạng. Bọn sai vặt miệt mài ngừng đem ống pháo đến trung đình, sau đó ngồi xổm đốt kíp nổ. Còn bọn nha hoàn bịt lỗ tai đứng dưới hành lang, thấy gã sai vặt châm pháo, lại nhảy lên mấy cái, cũng biết các nàng sợ hãi hay là vui vẻ.

      Lâm Vị Hi nhìn khung cảnh náo nhiệt như vậy, bất tri bất giác có chút nhập thần, tâm trạng bối rối thấy đâu. Uyển Tinh hoạt bát, nàng ta sớm kìm nén được, chỉ muốn chính mình cầm nén hương, ào ào chạy vào trong trong đình viện đốt pháo hoa. Lâm Vị Hi nhìn đến đây nhịn được cười. Nàng đứng hành lang, nhìn bất luận kẻ nào, thế nhưng vẫn có rất nhiều người đều len lén chú ý nàng. Bây giờ vương phi xinh đẹp tựa thiên tiên hình như cười tiếng, rất nhiều người đốt pháo hoa được cổ vũ, càng thể ra nhiều cách đốt khác nhau mong chiếm được chú ý của vương phi.

      Uyển Tinh chơi rất có quy củ, Uyển Nguyệt mặc dù vui vẻ thay nàng ta, nhưng nàng vốn trầm ổn, nghĩ cũng nhiều hơn chút. Uyển Nguyệt gọi Uyển Tinh trở về, : "Trong viện nhiều gã sai vặt quản như vậy, ngươi cùng bọn lẫn lộn cùng nhau đốt lửa, cái này còn ra thể thống gì. Ngươi tạm thời dừng lại chút , hầu hạ vương phi mới là chuyện quan trọng."

      Uyển Tinh hào hứng chơi, đột nhiên bị gọi trở về rất đành lòng. Thế nhưng nàng ta cũng biết đây là Uyển Nguyệt muốn tốt cho mình. Uyển Tinh đành phải lẩm bẩm đem hương giao cho tiểu nha hoàn bên cạnh, nhưng mà nàng ta còn có suy sụp hai giây, nhìn thấy Lâm Vị Hi lại hưng phấn lên: "Vương phi, ngài tỉnh rồi?"

      Lâm Vị Hi lạnh lùng hé miệng cười cười, coi như là trả lời, che giấu bối rối của mình. Uyển Tinh chú ý tới những thứ này, nàng ta vẫn vô cùng hưng phấn: "Vương phi, đáng tiếc vương phủ có trẻ con, cho nên việc đốt pháo hoa chỉ có thể giao cho gã sai vặt quản . Chờ thêm mấy năm nữa tiểu chủ tử chạy đầy sân, khi đó đốt pháo hoa ăn tết mới là náo nhiệt đấy!"

      Sau khi Lâm Vị Hi ra ngoài vẫn đứng chỗ cùng Cố Huy Ngạn, chỉ là bên ngoài quá ồn áo, căn bản nghe được tiếng chuyện. Loáng thoáng có tiếng pháo nổ, Lâm Vị Hi cùng nha hoàn của mình chuyện cũng lộ vẻ đột ngột. Nhưng bây giờ Uyển Tinh loại lời thiếu suy nghĩ này, Lâm Vị Hi tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua về phía Cố Huy Ngạn, phát vẫn nhìn về phía trước như cũ, có vẻ giống như là nghe được, lúc này mới yên tâm, quay đầu lập tức trừng Uyển Tinh chút.

      Đối với hài tử Lâm Vị Hi vẫn mực thuận theo tự nhiên, dù sao đây là xã hội tông tộc, nữ tử muốn sống sót, căn bản thể tránh được con nối dòng. Nhưng Lâm Vị Hi vẫn biết thân phận của mình mẫn cảm, Yến vương có nguyện ý để nàng sinh con cái hay ? Là nữ nhi còn tốt, vạn nhất là nhi tử làm sao bây giờ?

      Vấn đề này Lâm Vị Hi nguyện ý nghĩ sâu, cho nên cũng chưa từng cho phép thị nữ ở trước mặt Yến vương nhắc đến chuyện này, cho dù là lơ đãng cũng được. Nàng muốn để cho Cố Huy Ngạn nghĩ là nàng là ám chỉ cái gì.

      Việc này vốn nàng sớm nghĩ rõ ràng rồi, thế nhưng vào giờ khắc này, tâm trạng của nàng vui sướng vì sang năm mới mà đột nhiên sa sút xuống, tầng tầng lớp lớp pháo hoa nở rộ trước mắt cũng mất lực hấp dẫn. Lâm Vị Hi khỏi thất thần, con mắt nhìn chằm chằm chỗ sợ run, bất thình lình sau lưng vang lên trận pháo nổ kịch liệt, Lâm Vị Hi bị giật nảy mình, cả người đều kinh hoàng lui bước.

      Cũng may người bị hù dọa phải số ít, khắp sân đều là tiếng kêu sợ hãi, Lâm Vị Hi thất thố liền cũng coi vào đâu. Nàng ngã bước về sau, tâm trí còn chưa khôi phục vì kinh hãi, liền cảm giác được cánh tay của mình được chống đỡ, sau đó bên tai ấm áp, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc cũng lập tức cách xa nàng.

      Tâm trạng lo sợ của Lâm Vị Hi liền chậm rãi an ổn lại, lỗ tai được che lại, tiếng tim đập càng ràng hơn, thình thịch từng nhịp ở trong lồng ngực. Cố Huy Ngạn cao hơn Lâm Vị Hi rất nhiều, bây giờ hơi cúi người che lỗ Lâm Vị Hi, chỉ có lỗ tai mà phía sau lưng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Cố Huy Ngạn. Dường như cả người nàng được che chở trong lồng ngực của Cố Huy Ngạn, phảng phất khói lửa, tiếng pháo nổ đinh tai bên ngoài cũng thấy sợ hãi nữa. Nàng chỉ cần thưởng thức pháo hoa mỹ lệ là được, mà cần quan tâm mỹ lệ ấy mang đến tiếng ồn.

      Lâm Vị Hi mấp máy môi, cuối cùng cũng giãy dụa, mà tùy ý Cố Huy Ngạn ngay trước mặt mọi người nửa ôm chính mình. Pháo hoa lộng lẫy lại ầm ĩ rất nhanh liền nổ hết, Lâm Vị Hi thừa dịp trời tối che giấu khóe miệng lặng lẽ vểnh lên của mình.

      Đúng vậy a, năm mới đến. Tầm này năm ngoái thể vui sướng, vào tháng mười hai nàng bị cuộc hôn nhân vô vọng mài cho đến chết, lúc đó mới có gần mười bảy tuổi. Thành hôn đến năm, chờ tỉnh lại lần nữa, mặc dù có thể may mắn tiếp tục sống sót, nhưng đối mặt với cục diện khó khăn của gia đình Lâm Vị Hi, nàng cũng rất khó an tâm chúc mừng chính mình năm mới đầu tiên sau khi trọng sinh. Nhưng năm năm Nguyên Gia trôi qua, năm này ở kiếp trước nàng chưa từng gặp mặt Yến vương, từ bỏ toàn bộ người thân cùng vẻ vang của kiếp trước, cũng thể lần nữa trở lại phủ đệ mang cho nàng cả vinh quang lẫn thống khổ. Vậy mà vào năm Nguyên Gia thứ sáu, nàng lại ở trong lồng ngực còn mang chút lạnh lùng của Cố Huy Ngạn, nghênh đón ngày đầu tiên của năm mới.

      GáiNgoan, lisa0801, Ameri29 others thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      chương cực nhiều chữ, editor @Lừa tình edit rất mượt, bái phục nàng, và cảm ơn nàng nhiều
      NBT thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :