1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ta là con dâu nuôi từ bé - Tịch Diệp (10/70) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10:

      đám người chen chúc trong tiểu viện của Đỗ Nhược Phỉ, đại phu được gọi đến mời vào trong phòng nàng.

      Ngoài đại sảnh, Mạnh Vãn Tình dựa vào lòng trượng phu khóc thút thít, Đỗ Chính Hào cũng biết làm sao, chỉ đành giọng an ủi nàng.

      “Phỉ Nhi, vẫn còn là hài tử như vậy, ô ô… Nàng sao chứ?”

      “Yên tâm , nàng sao, hẳn là chỉ bị cảm nắng thôi.” Đỗ Chính Hào vỗ lưng thê tử, an ủi.

      Trước đó Trần phu tử rằng Phỉ Nhi ham chơi làm bài tập, căn bản tin, cảm thấy chuyện này có vấn đề, tin mình nhìn lầm người.

      Nhưng mà, Đỗ Nhược Phỉ ngất xỉu, khiến lực chú ý của mọi người đều đặt người nàng, có ai có tâm trạng truy cứu tiền căn hậu quả.

      Tam huynh đệ Đỗ gia cũng đứng bên, Đỗ Dục Kỳ thỉnh thoảng nhìn sang cửa phòng trong, lo lắng cần cũng biết.

      Đỗ Dục Nhiên chỉ cúi đầu lẳng lặng đứng, nhìn thấy biểu tình mặt, cũng biết nghĩ gì.

      Lão tam Đỗ Dục Hạo vẫn còn là tiểu hài tử, chỉ biết là nữ hài tử mà đại ca ghét ngất xỉu, căn bản là có tâm gì. Nhưng thấy hai ca ca đều ngoan ngoãn đứng, cũng chỉ đành im lặng đứng thôi.

      Trước đó Đỗ Dục Kỳ đột nhiên chạy ra, chính là tìm Mạnh Vãn Tình, biết nương luôn thương Phỉ Nhỉ, gọi nương đến, chắc chắn có thể cứu nàng.

      Nhưng lại ngờ, khi dẫn nương tiến vào viện, vừa lúc thấy được đại ca đỡ lấy Đỗ Nhược Phỉ ngất xỉu.

      Mạnh Vãn Tình vừa thấy tiểu nương bình thường trắng nõn khả ai bị phơi nắng đến tái nhợt mặt, nhiều bộ phận người ràng bị phơi nắng quá lâu, đỏ ửng bình thường, nước mắt liền nhịn được rơi xuống.

      Nàng lập tức đỡ Đỗ Nhược Phỉ lên lưng đại nhi tử, cũng bất chấp bọn họ còn trong giờ học, kêu đại nhi tử đưa nàng về, nhị nhi tử được phái thỉnh đại phu.

      Trần lão phu tử cũng ngờ chuyện thành như vậy, trong lòng có chút yên, dù sao cũng chỉ là tiên sinh Đỗ phủ mời đến dạy học, bây giờ lại hại tiểu thư trong phủ ngất xỉu, bao nhiêu cũng lo lắng công việc mà bao nhiêu đồng nghiệp cho là chén vàng này khó giữ được.

      Nhưng trong lòng đến bây giờ vẫn cảm thấy mình làm đúng. Đệ tử làm sai phải bị phạt, mặc dù nàng là tiểu thư cũng thể may mắn thoát khỏi.

      Đỗ Nhược Phỉ ngất xỉu, bọn họ đương nhiên cũng thể tiếp tục học, bốn tiểu hài tử mất ba, có tiếp tục cũng có ý nghĩa, ràng cho nghỉ.

      cũng lo lắng Đỗ Nhược Phỉ xảy ra chuyện, cho nên cũng theo bọn họ đến viện tử, nhưng dù sao cũng là ngoại nhân, chỉ đứng ngoài đại sảnh có tiến vào, thừa nhận rằng, sợ khi bước vào Đỗ lão gia cùng phu nhân trách cứ .

      Khi mọi người còn lo lắng, đại phu chẩn trị cho Đỗ Nhược Phỉ bước ra.

      “Đại phu, Phỉ Nhi sao rồi?”

      Mạnh Vãn Tình là người đầu tiên vọt lên, theo sát sau đó là Đỗ Dục Kỳ, mọi người cũng bước lên.

      “Phu nhân yên tâm, tiểu thư của quý chủ chỉ bị phơi nắng dưới thái dương quá lâu, hơn nữa khí huyết nàng vốn có chút suy yếu, bị cảm nắng mà thôi, nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày, uống nhiều nước chút, hồi phục. Còn có vết thương tay tuy sưng đỏ trầy da, nhưng ảnh hưởng đến xương cốt, tĩnh dưỡng mấy ngày lành, bất quá mấy ngày này trăm ngàn lần thể chạm vào nước. Vấn đề là bị phơi nắng quá lâu, dù sao cũng là da của nữ hài tử, phần da chỗ gáy bị nắng làm tổn thương, chỉ sợ ngày mai tượng tróc da, da của nữ hài tử phải bảo hộ tốt mới được, để lại sẹo tốt.”

      “A?” Mạnh Vãn Tình kinh hô, “Nghiêm trọng như vậy, vậy còn gì cần phải chú ý , đại phu cứ cho ta, để ta còn chú ý.”

      Cũng sinh làm thân nữ nhi, nàng đương nhiên rất ràng nữ hài tử để ý đến dung nhan mình như thế nào, nàng vô cùng đau lòng thay cho Đỗ Nhược Phỉ.

      “Nga, đúng rồi, khi bắt đầu tróc da, rát và ngứa, tiểu hài tử hiểu chuyện, đại nhân nhất định phải dặn dò nàng được dùng tay gãi, làm vậy khiến miệng vết thương bị nhiễm trùng, để lại sẹo.”

      “Tốt, ta phái người nhìn chằm chằm nàng, cho nàng chạm loạn.”



      Đại phu lại dặn dò vài việc, để lại ít thuốc bôi, dẫn theo người lấy thuốc liền bước .

      Khi tiễn đại phu ra cửa, Mạnh Vãn Tình nhìn thấy Trần lão phu tử đứng bên ngoài, nhất thời cơn tức bùng lên, đứng ở cửa mắng trận.

      “Trần lão phu tử, mệt ngươi đọc sách thánh hiền, có biết cái gì là thương hương tiếc ngọc hay , có biết cái gì là ái hộ ấu tiểu hay , Phỉ Nhi còn như vậy, nàng có thể phạm phải tội lỗi tày đình gì mà ngươi cư nhiên nhẫn tâm phạt nàng như vậy.” (*ái hộ ấu tiểu: trân trọng trẻ )

      Trần lão phu tử vốn đứng bên ngoài có chút xấu hổ, bị Đỗ phu nhân giáo huấn, cũng nhận ra mình tựa hồ phạt có chút nặng.

      Vốn định xin lỗi, nhưng vừa thấy xung quanh đều là người, trừ mấy chủ tử Đỗ gia ra còn có rất nhiều hạ nhân.

      tự nhận mình là người đọc sách, thân phận đương nhiên cao hơn hạ nhân, sao có thể hạ mình nhận sai trước mặt những người này được, huống chi Mạnh Vãn Tình lại quở trách trước mặt nhiều người như vậy, làm càng cảm thấy mất mặt.

      Khoanh tay, giọng Trần lão phu tử cũng thực lạnh lùng kiên định: “Đỗ Nhược Phỉ là đệ tử của lão phu, nàng ham chơi làm bài tập, lão phu có quyền phạt nàng, về phần phạt như thế nào cũng là chuyện của lão phu.”

      “Ngươi… Ngươi cái đồ cổ hủ, Phỉ Nhi là nữ hài tử, có thể phạt giống nam hài tử sao? Làm như ai cũng da dày thịt béo giống ngươi chắc…”

      “Vãn Tình!” Đỗ Chính Hào đứng bên cạnh kéo nàng chút, Trần lão phu tử dù sao cũng là lão sư của hài tử, giáo huấn như vậy trước mặt hài tử tựa hồ hơi nặng.

      “Chính Hào, chàng đừng kéo ta, hại Phỉ Nhi thành như vậy, hôm nay ta nhất định phải mắng , làm sư tôn kiểu gì mà chút tình nghĩa cũng đếm xỉa…”

      “…” Mạnh Vãn Tình còn chưa xong, lại bị Trần lão phu tử trách cứ.

      Người nọ vẻ mặt kinh ngạc đồng ý nhìn phu thê Đỗ Chính Hào : “Lão gia cùng phu nhân sao có thể dùng danh tự để xưng hô, nhất là Đỗ phu nhân, sao có thể gọi thẳng tục danh của phu quân, ra thể thống gì, bại hoại gia phong a!”

      Mạnh Vãn Tình bị nghẹn đến run người, Đỗ Chính Hào cũng nhíu mày, Trần lão phu tử này làm gì mà lại quản chuyện của phu thê người ta.

      “Ngươi quản ta gọi trượng phu ta là gì sao, đây là chuyện của phu thê chúng ta, ngươi cũng quá xen vào việc của người khác.”

      Mạnh Vãn Tình tránh khỏi Đỗ Chính Hào, trực tiếp đứng trước mặt Trần lão phu tử, chỉ vào mũi mắng, dù sao hôm nay cũng bị chọc tức đến hồ đồ, cũng bất chấp hình tượng, bàn chuyện phong độ với người như vậy cũng chẳng được gì.

      “Trần lão phu tử, hôm nay ta cho ngươi, , Đỗ Chính Hào là trượng phu của ta, ta thích gọi là gì gọi, trượng phu ta còn chưa giáo huấn ta, ngươi dựa vào cái gì giáo huấn ta?”

      Trần lão phu tử bị Mạnh Vãn Tình cơ hồ sắp bạo dọa sợ, giọng hơi run run.

      “Ngươi… Ngươi là hạng nữ tắc, ngôn hành cư nhiên thô lỗ như vậy, là ô nhục gia phong, có phụ đức.”

      Mạnh Vãn Tình tức giận đến hít sâu mấy hơi, cuối cùng nặn từ kẽ răng ra chữ: “Cút.”

      Đỗ Chính Hào cũng có chút tức giận, nhưng làm gia chủ, cũng thể chỉ vào mũi người ta mà mắng như thê tử được.

      Nhưng lại đau lòng thê tử, chỉ đành ôm Mạnh Vãn Tình vào lòng, dỗ: “Tốt lắm, Vãn Tình, đừng tức giận, giận sinh bệnh tốt.”

      Được trượng phu ôm vào lòng, Mạnh Vãn Tình bị cái ôm của trượng phu xoa dịu, cảm giác tức giận cũng hơi tiêu chút, vừa định xoay người vào xem Đỗ Nhược Phỉ, lại thấy Trần lão phu tử lại cau mày định mở miệng giáo huấn tiếp.

      Nàng cần nghĩ cũng biết, lão cổ hủ kia nhất định lại cảm thấy phu thê bọn họ ôm ôm ấp ấp trước mặt mọi người như vậy ra thể thống gì, nhất thời cơn tức vừa bị áp chế xuống lại bùng lên.

      “Cút, Ngũ thúc, thanh toán bạc cho Trần lão phu tử, tiễn ra ngoài, về sau bao giờ là tiên sinh của Đỗ phủ nữa, nếu lại nhìn thấy tiến vào Đỗ phủ, cán chổi phục vụ.”

      xong kéo Đỗ Chính Hào thẳng quay đầu lại, còn vừa vừa oán giận: “Lúc trước là mắt bị mù, như thế nào cũng thỉnh cho bằng được, giao hài tử cho , sớm muộn gì cũng bị chỉnh chết, cũng bị dạy thành quái vật…”

      Trần lão phu tử nghe được Mạnh Vãn Tình mắng , trong lòng rất tức giận, nhưng điều càng làm để ý là cư nhiên đánh mất bát cơm tốt như vậy.

      Nhưng ngẫm lại, lại cảm thấy mình làm đúng, nghĩ xem là người đọc biết bao nhiêu cuốn sách, Mạnh Vãn Tình nàng lại là hạng nữ tắc căn bản biết gì cả.

      Nghĩ vậy, cũng quả quyết thèm để ý khí độ phất tay áo xoay người theo Ngũ thúc.

      Mạnh Vãn Tình bước vào phòng, vẫn giận thể át, từ đến lớn cho đến bây giờ nàng chưa từng tức giận đến vậy, cư nhiên còn bị chọc giận đến mất hình tượng, mắng to trước mặt hài tử cùng hạ nhân.

      Ngồi trong phòng hồi, cơn giận cũng chậm rãi tiêu , hết giận rồi các vấn đề cũng kéo đến.

      Nhớ lại hành vi của mình, nàng khỏi có chút quẫn bách, lặng lẽ kéo kéo tướng công mình ngồi bên uống trà: “Chính Hào, ta… ta vừa mới…”

      Đỗ Chính Hào nhìn bộ dạng nàng khỏi buồn cười, là nương của ba hài tử rồi mà đôi khi chính nàng còn giống tiểu hài tử hơn, nhất là những lúc giống bây giờ, khi nàng cảm thấy mình tựa hồ lại làm sai điều gì, mở to mắt rất là vô tội, còn cười làm lành, đáng .

      Vỗ tay nàng, xem như trấn an.

      “Biết nàng là bị Trần lão phu tử chọc giận đến hồ đồ, cũng thực hơi đáng giận, sống với nàng mười mấy năm, chẳng lẽ ta còn tính nết của nàng sao?”

      “Ha ha…” Mạnh Vãn Tình cười gượng hai tiếng, thở phào nhõm hơi, trượng phu để ý sao, mặc dù được xem như lão phu lão thê, nhưng nàng tuyệt muốn khiến cho trượng phu cảm thấy nàng chanh chua thô lỗ.

      Tam huynh đệ đứng bên, nhìn cha cùng nương mắt mày lại, sớm thấy nhưng thể trách, nhưng có thể nhìn thấy bộ dạng như tiểu nương phạm sai lầm hiếm có của nương, vẫn nhịn được che miệng cười trộm.

      Bị nhi tử chê cười là chuyện thực 囧, Mạnh Vãn Tình có chút xấu hổ, nhưng dù sao cũng là người làm nương, trầm mặt xuống, quát tiếng, khiến các nhi tử ngoan ngoãn ngậm miệng.

      “Ba người các ngươi lại đây cho ta, bây giờ ràng cho ta nghe, rốt cuộc sao lại thế này? Phỉ Nhi giao bài tập nên mới bị lão nhân chết tiệt kia phạt sao?”

      Tam huynh đệ ăn ý gật gật đầu.

      Mạnh Vãn Tình nhìn sang đại nhi tử: “Nhiên Nhi, tối qua phải ngươi đáp ứng ta giúp Phỉ Nhi viết phần sao? Như thế nào hôm nay Phỉ Nhi lại có bài văn để nộp.”

      “Vãn Tình, ngươi như thế nào…”

      “Tốt lắm, Chính Hào, chuyện này ta giải thích với chàng sau, trước hỏi cho ràng việc này rồi .” Mạnh Vãn Tình có chút chột dạ, nàng nhất thời nóng vội liền ra chuyện hôm qua tìm đại nhi tử, quên mất việc này tướng công nhà mình căn bản biết.

      Kỳ nàng cũng dám cho biết, nếu biết, chắc chắn cho nàng làm vậy.

      “Ta… Ta có viết, nhưng khi tìm Phỉ Nhi, lại thấy nàng, ta liền cầm về.”

      Đỗ Dục Nhiên bị nương nhắc lại chuyện này, có chút nên lời, xong liền trầm mặc, chuyện này, hình như là làm hơi quá đáng, suy nghĩ có nên xin lỗi Đỗ Nhược Phỉ khi nàng tỉnh lại hay .

      “Nương, kì Phỉ Nhi có làm bài, tối qua nàng tìm ta, là chữ của nàng quá khó coi, viết ra xấu hổ, cho nên nàng đọc, sau đó ta viết xuống thay nàng. Chúng ta còn dùng gần canh giờ mới hoàn thành, ta cảm thấy bài văn của Phỉ Nhi viết rất siêu, còn thầm bội phục nàng.”

      Phỉ Nhỉ giao bài tập, nhưng cũng phải do ham chơi quên viết như nàng , Đỗ Dục Kỳ cảm thấy cần phải giải thích cho cha nương biết, liền ra chuyện hôm qua Đỗ Nhược Phỉ tìm .

      “Vậy bài văn đâu?” Mạnh Vãn Tình hiểu, đại nhi tử viết, tìm thấy người, theo lời nhị nhi tử khi đó Phỉ Nhỉ ở chỗ của nhị nhi tử, bọn họ cũng tự viết phần, nhưng vì sao cuối cùng Phỉ Nhi còn có thể vì giao bài tập mà bị phạt?

      Đỗ Chính Hào lại phát giác ra có gì đúng, hơi nhíu mày.

      “Phỉ Nhi , sáng nay khi nàng ra ngoài, phát bài văn của nàng bị xé nát ở ngoài cửa viện.”

      Đỗ Dục Kỳ rất tức giận, rốt cuộc là ai đáng giận như vậy, khiến Phỉ Nhi phải chịu ủy khuất, nếu để biết, chắc chắn đánh trận.

      “Cái gì?! Tra, ai mà đáng giận đến vậy, cư nhiên làm ra loại chuyện này…”

      “Tốt lắm, Vãn Tình, chuyện này thể gấp, chúng ta vẫn xem Phỉ Nhi trước , thân thể nàng bây giờ quan trọng hơn.”

      Đỗ Chính Hào ngắt lời Mạnh Vãn Tình, lại dùng thân thể Đỗ Nhược Phỉ để dời chú ý của nàng, bởi vì nhìn thấy khi thê tử muốn tra việc này, biểu tình của đại nhi tử khống chế được hơi hoảng lên.

      hết chương 10
      honglaknhoxbina thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.