1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ta là con dâu nuôi từ bé - Tịch Diệp (10/70) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5:

      “Phỉ Nhi, Phỉ Nhi…”

      Đỗ Nhược Phỉ vừa nghe thanh này là biết Đỗ Dục Kỳ hẳn là lại có cái gì mới, mỗi khi có đồ tốt đều mang đến chia sẻ với nàng.

      Nàng cười quay đầu: “Kỳ ca.”

      “Ha ha, Phỉ Nhi, ngươi xem, đây là do ta mua hôm qua khi theo cha ra ngoài, là hoa quế cao phù dung nổi danh của Thành Nam nga, ăn rất ngon, đặc biệt mang về cho ngươi, ngươi nếm thử xem.”

      Đỗ Dục Kỳ như hiến vật quý đưa bao hoa quế cao đến trước mặt Đỗ Nhược Phỉ, vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.

      Đỗ Nhược Phỉ buồn cười nhìn , tính là như thế này, mỗi lần mang gì đó lại đây, luôn tràn đầy chờ mong nhìn nàng, chờ nàng khen gì đó tốt lắm, lại giống như tướng quân vừa thắng trận, tự hào ngẩng đầu lên : “Đó là đương nhiên, thứ mà bổn thiếu gia mang đến đương nhiên là tốt nhất.”

      Nàng cười tiếp nhận bao giấy, đặt bàn đá mở ra, mới vừa mở ra luồng hương hoa quế thơm ngát ập vào mặt.

      Hoa quế cao này hổ là nổi danh trong Lan Thành, Đỗ Nhược Phỉ nếm thử, cảm thấy hương vị quả tồi, vừa mềm vừa xốp, tuy gọi là cao ngọt, nhưng cũng ngọt tới mức ngấy như các món điểm tâm bình thường khác.

      “Ân, ăn rất ngon, cám ơn Kỳ ca.” xong, nàng lại nhét khối vào miệng.

      Đỗ Dục Kỳ thấy nàng có vẻ thích ăn, cũng thực vui vẻ tự hào nở nụ cười, ngồi xuống cạnh bàn theo nàng, chống tay nhìn nàng ăn.

      Ban đầu Đỗ Nhược Phỉ còn cảm thấy gì, ăn thực vui vẻ, nhưng ăn ăn hồi liền nhận thấy có gì đó đúng, vừa ngẩng đầu liền thấy được bộ dáng có điểm ngu ngốc kia của Đỗ Dục Kỳ, miếng hoa quế cao trong miệng suýt nữa nghẹn lại.

      “Khụ khụ…”

      “Phỉ Nhi! Ngươi làm sao vậy, cẩn thận chút a, uống nước .”

      Nhận lấy nước đưa qua, dùng chén nước che biểu tình mặt, Đỗ Nhược Phỉ nhịn được ném cho cái xem thường, nếu phải bị biểu tình “thâm tình” như vậy của ngươi dọa, nàng bị kinh ngạc sao?

      có việc gì, Kỳ ca cũng ăn nha.”

      Đỗ Dục Kỳ đứng sau nàng, vỗ lưng nàng, giúp nàng thuận khí.

      “Ta ăn ở bên ngoài rồi, hơn nữa… cha , ta là nam hài tử, nên thích… ăn ngọt.”

      Nhìn ra khát vọng mơ hồ trong mắt , Đỗ Nhược Phỉ cười cầm khối hoa quế cao đưa đến trước mặt : “ sao cả, thỉnh thoảng ăn cũng có việc gì a, mấy thứ này chỉ là đồ ăn, chỉ cần Kỳ ca hành động như như nam tử hán, cha phải gì sao?”

      “Ân, ta… khụ khụ…”

      Đột nhiên xuất thanh , làm Đỗ Dục Kỳ sợ tới mức sặc, hai người quay đầu lại thấy Mạnh Vãn Tình mang theo Kỳ Nguyệt thân thiết tới.

      “Nương…”

      Hai người đồng loạt kêu tiếng, Đỗ Nhược Phỉ thấy Mạnh Vãn Tình xuống băng đá, nhào chạy về phía nàng.

      “Nương, sao ngài lại tới đây, Kỳ ca mang hoa quế cao cho ta, ăn ngon lắm, nương cũng nếm thử .”

      Kéo Mạnh Vãn Tình ngồi xuống chỗ nàng ban nãy, chính mình lại ngọ nguậy trèo lên cái ghế bên cạnh ngồi, học bộ dáng khi nãy Đỗ Dục Kỳ nhìn nàng, chống tay tràn đầy chờ mong nhìn Mạnh Vãn Tình.

      “Ân, ăn rất ngon, khi nãy cha ngươi cũng có đưa cho ta ít, ta ăn qua, ngươi ăn thôi.” Mạnh Vãn Tình cười sờ sờ đầu nàng, trong mắt tràn đầy sủng nịch.

      “Đúng vậy a, cha mới mua về rất nhiều, chắc hẳn cũng là mang cho nương.” Đỗ Dục Kỳ cũng đến ngồi bên mẫu thân.

      “Đúng rồi, Kỳ Nhi, ngươi có mang sang cho đại ca ngươi chưa?” Nhi tử đều là mình sinh, Mạnh Vãn Tình đương nhiên thiên vị ai, hơn nữa Đỗ Dục Nhiên vì sinh non mà từ ốm yếu nhiều bệnh, nàng vẫn chú ý nhiều hơn chút.

      Cho nên, mỗi khi có gì ăn ngon, luôn nghĩ đến đại nhi tử của mình cũng có hay chưa.

      Đỗ Dục Kỳ vừa nghe nương hỏi, sắc mặt trầm xuống, quay đầu sang chỗ khác .

      “Kỳ Nhi, gần đây ngươi và đại ca sao lại thế này, ta như thế nào nghe được hạ nhân hai người các ngươi giận nhau, xem bộ dạng ngươi như vậy, chẳng lẽ là , huynh đệ với nhau lại có gì xích mích mà nháo lên.”

      Gần đây đại nhi tử cùng nhị nhi tử cứ ngươi muốn gặp ta, ta thèm gặp ngươi, nàng phải phát , chỉ là hai huynh đệ vốn quan hệ rất tốt, chưa từng xuất loại tình huống này bao giờ, cho nên cũng mấy lưu tâm, chỉ nghĩ là huynh đệ có chút mâu thuẫn nho mà thôi, tiểu hài tử qua hai ngày là lại hết giận ngay, nghĩ tới tình huống dường như nghiêm trọng hơn nàng tưởng, làm nàng khỏi có chút lo lắng.

      “Chúng ta có gì.”

      Đỗ Dục Kỳ nhất quyết phủ nhận, từ sau tối hôm đó, chuyện với đại ca mấy, vẫn cảm thấy chính mình mới là người chịu ủy khuất, mà hành vi của đại ca là cố tình gây .

      Để chứng minh ràng là đúng, mấy ngày nay đều đặc biệt tốt với Đỗ Nhược Phỉ, bởi vì trong nhận thức của , làm như vậy mới là đúng, mới là làm ca ca tốt, làm việc mà nam tử hán nên làm.

      thể , Đỗ Dục Kỳ tuy còn , cũng chưa hiểu được cái gì là rộng lượng, cái gì là nam tử hán, nhưng với ý tưởng này, vẫn tương đối có vẻ thành thục.

      Đỗ Nhược Phỉ mặc dù biết ý tưởng của Đỗ Dục Kỳ, lại khá vừa lòng với thái độ của , dù sao chẳng có ai lại hi vọng mỗi ngày bị người ngó lơ, hay mỉa mai thậm chí là cừu thị.

      Hơn nữa, bây giờ Đỗ Dục Kỳ đứng cùng chiến tuyến với nàng, liền có nghĩa là cuộc sống của nàng ở Đỗ phủ càng thêm thoải mái, nếu như có thể xem ánh mắt phẫn hận của Đỗ Dục Nhiên mỗi khi nhìn nàng.

      có gì là tốt rồi, vậy ngươi mang chút điểm tâm sang cho đại ca ngươi , vừa hay mấy ngày nay thân thể cũng khỏe lên nhiều, hôm nay ở trong viện phơi nắng.”

      Mạnh Vãn Tình đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đỗ Nhược Phỉ, cười ôm nàng vào lòng: “ đến đây, chúng ta phải cảm ơn Phỉ Nhi, Phỉ Nhi đúng là phúc tinh của Nhiên Nhi của chúng ta, ngươi vừa đến đây, thân thể dần khỏe lên ngay, ha ha…”

      “Ta , tùy tiện cho người đưa là được, ta muốn chơi với Phỉ Nhi.”

      Đỗ Dục Kỳ vẫn chưa thể nào tha thứ cho hành vi của Đỗ Dục Nhiên, cũng tình nguyện chủ động gặp , cứ cảm thấy như vậy là mình yếu thế, là thừa nhận mình sai rồi.

      Mạnh Vãn Tình buông Đỗ Nhược Phỉ ra, nhìn về phía nhị nhi tử của mình, như là hiểu được điều gì lại quay đầu nhìn nàng cái, thần sắc có chút ngưng trọng.

      Đỗ Nhược Phỉ vừa thấy tình hình này, lại thấy biểu tình của Mạnh Vãn Tình, thầm kêu tốt, Đỗ Dục Kỳ mấy ngày nay đặc biệt tốt với nàng, lại lạnh nhạt với đại ca , nàng phải nhận thấy, cũng mơ hồ cảm giác chuyện này chỉ sợ ít nhiều có quan hệ với mình.

      Lại nghĩ đến vẻ mặt phức tạp của Mạnh Vãn Tình, phải do nàng nghĩ nhiều, mà là, nếu vạn nhất Mạnh Vãn Tình cảm thấy vì nàng mà quan hệ của hai nhi tử mình bị xấu , nàng còn thảm, hậu quả phải lường được.

      Nàng kéo kéo tay áo Đỗ Dục Kỳ: “Kỳ ca, ngươi , ta ở đây trò chuyện với nương là được rồi. Ngươi đừng so đo với Nhiên ca, thân thể được tốt, dù tính tình hơi khó chịu chúng ta cũng phải thông cảm chút.”

      Đỗ Dục Kỳ vừa nghe Đỗ Nhược Phỉ lời này, nhịn được lớn tiếng rống lên: “Ngươi còn tốt cho , ngươi có biết vì ngươi là con dâu nuôi từ bé của luôn ưa ngươi, còn nghĩ cách đuổi ngươi hay .”

      “Kỳ Nhi!” Mạnh Vãn Tình quát kêu Đỗ Dục Kỳ dừng lại, lại cười với nàng: “Phỉ Nhi, ngươi đừng nghe Kỳ Nhi vừa, Nhiên ca của ngươi chỉ là thân thể được tốt, cho nên tính tình có chút kém mà thôi, ngươi đáng như vậy, làm sao có thể thích ngươi được đâu.”

      Đỗ Nhược Phỉ mỉm cười ngọt ngào gật đầu với nàng, trong lòng nhịn được oán thầm: nếu ta tiểu hài tử năm tuổi, hẳn là tin lời này, nhưng mà… ha ha, vừa gặp đại nhi tử ngươi lần đầu tiên, biết thích ta a…

      Mạnh Vãn Tình đột nhiên linh quang chợt lóe, cười càng ôn nhu hơn, nhìn mà Đỗ Nhược Phỉ cảm giác lưng mình cũng sắp đổ mồ hôi lạnh.

      , ngươi mang Nhiên ca ?”

      Đỗ Nhược Phỉ đúng lúc quay đầu làm bộ như nhìn gì đó bên cạnh, giấu biểu tình cứng ngắc trong nháy mắt của mình.

      Quay đầu, lại là khuôn mặt tươi cười thiên chân vô tà: “Ân… Được thôi…”

      Nàng trong lòng nhịn được muốn tát miệng mình cái, cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình, cái gì kêu tự làm bậy thể sống, là nàng đây a.

      “Phỉ Nhi thực ngoan, ngươi cũng đừng sợ Nhiên ca, ra tốt lắm.”

      Đại nhi tử bài xích Đỗ Nhược Phỉ, làm cho Mạnh Vãn Tình cảm thấy cứ để như vậy ổn, cho nên cũng muốn làm dịu quan hệ của hai người, tốt nhất là có thể tác hợp bọn họ. Dù sao từ lúc nàng quyết định cho Đỗ Nhược Phỉ làm con dâu nuôi từ bé của đại nhi tử mình, nàng cũng nhận định sau này nhi tử nhất định thú người ta.

      Nhưng là, nếu Đỗ Dục Nhiên vẫn muốn gặp Đỗ Nhược Phỉ, như vậy sau này khi hai người trưởng thành, chuyện khó khăn, cho bọn họ thành thân sợ dưa xanh hái ngọt, cứng rắn ép hôn hạnh phúc. cho hai người thành thân, người ta lại là con dâu nuôi từ bé nhà mình tiếp vào, nếu thành thân, công bằng với người ta, cũng làm mất mặt nhà .

      Cho nên, nếu có thể thúc đẩy hai người mới là tốt nhất.

      “Tại sao lại cho Phỉ Nhi , đại ca ràng là hề muốn gặp Phỉ Nhi, để cho nàng , nhất định bị đại ca khi dễ…”

      “Kỳ ca!” Đỗ Nhược Phỉ tuy cũng thực muốn , nhưng để tránh cho Mạnh Vãn Tình hiểu lầm, nàng vẫn quả quyết ngắt lời Đỗ Dục Kỳ, “Kỳ ca, sao, Nhiên ca được khỏe đáng thương, chúng ta hẳn là nên chiếu cố nhiều hơn.”

      “Kỳ Nhi, ngươi xem ngươi giống ca ca chút nào, còn được như Phỉ Nhi còn …”

      “Ta cùng ngươi…”

      được, Kỳ Nhi, ngươi ở lại cho nương, để cho Phỉ Nhi là được rồi, bộ dáng ngươi miễn cưỡng thế này, còn chọc giận đại ca ngươi lần nữa sao.”

      Đỗ Dục Kỳ nhìn nương, há miệng, cuối cùng cái gì cũng chưa , xoay người mình sinh hờn dỗi.

      Đỗ Nhược Phỉ làm bộ như chút cũng cảm giác được khí xấu hổ, cười giật ống tay áo Đỗ Dục Kỳ: “Ta trước đây, Kỳ ca, ngươi ngồi chuyện với nương , ta về ngay a.”

      Xuống ghế, vô cùng nhu thuận thi lễ với Mạnh Vãn Tình xong mới cầm lấy cái bao bên trong là nửa số điểm tâm còn lại rời .

      Nàng đến Đỗ phủ cũng vài ngày, những đường cơ bản Thẩm mama và Lan Nhi đều dẫn nàng vài lần, cho nên đường từ hoa viên đến Du Nhiên cư nàng vẫn biết, hơn nữa, Lan Nhi vẫn luôn theo sau nàng, nàng sợ bị lạc.

      Nhưng là bây giờ phải nơi đó, nàng xoắn ống tay áo phía trước, trong lòng cỡ nào hi vọng nàng vốn biết đường Du Nhiên cư a, tốt nhất là Lan Nhi cũng có ở đây.

      Nếu vậy, nàng có thể tùy tiện dạo đâu đó vòng, sau đó quay về nàng nhớ đường .

      Nhưng mà, bây giờ nàng dù có vậy cũng có người tin, Lan Nhi cầm hoa quế cao theo sau, nàng muốn đường vòng kéo dài thời gian chút cũng được.

      Chán nản, lại nhịn được thầm bất mãn trong lòng.

      “Tiểu thư, nhầm rồi, là hướng bên này, hướng này Du Nhiên cư gần hơn.”

      Xem xem , nàng muốn may mắn nhầm đường cũng được, Đỗ Nhược Phỉ nhụt chí. Dậm chận cái, quay lại đường đúng mà , cũng sắp đến nơi rồi.

      Quên , dù sao có cố kéo thế nào cũng tránh được, coi như chết sớm siêu sinh sớm.

      Mạnh Vãn Tình giữ Đỗ Dục Kỳ lại cũng phải vì sợ chọc giận đại nhi tử, chẳng qua nàng cảm thấy có mấy lời nên nghiêm túc với .

      “Kỳ Nhi, ngươi sao lại thành thế này? Có gì mà phải giận dỗi với đại ca mình?”

      ràng là do sai.”

      “Ngươi đứa này, đại ca ngươi từ thân thể được tốt, nếu thực có gì thoải mái, ngươi cũng nên nhường chút, nháo thành như vậy còn thể thống gì nữa.”

      “Phỉ Nhi ràng rất tốt, dựa vào cái gì mà luôn nhằm vào nàng. Phỉ Nhi đáng thương.”

      Đỗ Dục Kỳ xoay người, nhìn nương mình, cách đúng lí hợp tình, ở chung đoạn thời gian, rất tin tưởng rằng Phỉ Nhi là nữ hài tử vô cùng tốt, ai có lí do gì để thích nàng.

      Mạnh Vãn Tình thở dài: “Đại ca ngươi chỉ là nhất thời tiếp thu được thôi, chờ cho tiếp xúc nhiều với Phỉ Nhi, biết được Phỉ Nhi tốt, như vậy nữa.”

      “Hừ!” Xem bộ dáng kia của đại ca , lo lắng Phỉ Nhi bị khi dễ.

      “Được rồi, ngươi cũng nên giúp bọn chút, để cho đại ca ngươi cũng biết được Phỉ Nhi tốt, Phỉ Nhi dù sao cũng là con dâu nuôi từ bé của đại ca ngươi, nếu bọn vẫn cứ tiếp tục như vậy, sau này làm sao sống chung với nhau được a…”

      “Đại ca thích Phỉ Nhi, sau này ta thú Phỉ Nhi là được!”

      hết chương 5
      honglaknhoxbina thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6.1:

      “Đại ca thích Phỉ Nhi, sau này ta thú Phỉ Nhi là được!”



      Mạnh Vãn Tình nhất thời ngốc lăng, nhưng ngay lập tức bình thường trở lại, nhị nhi tử còn , căn bản còn chưa biết cái gì là tình hay thành thân, thốt ra lời này, tất nhiên cũng chỉ là lời tùy tiện của tiểu hài tử chưa hiểu chuyện mà thôi.

      Nàng đoán rằng, lời này, hơn phân nửa là vì cho tới nay chỉ có tam huynh đệ bọn họ với nhau, bây giờ đột nhiên có thêm muội muội, khơi dậy cái nam tử hán nho trong lòng , làm cho muốn bảo hộ muội muội như ca ca thực .

      Nhưng mà cố tình Nhiên Nhi lại nháo lên, thích Đỗ Nhược Phỉ, thấy vậy, đương nhiên là chịu được.

      Mạnh Vãn Tình cười: “Hài tử ngốc, ngươi làm sao có thể thú Phỉ Nhi được, Phỉ Nhi là con dâu nuôi từ bé của đại ca ngươi a.”

      “Nhưng mà đại ca thích Phỉ Nhi.” Đại ca thích Phỉ Nhi, nên nếu Phỉ Nhi gả cho đại ca, nàng chắc chắn bị đại ca khi dễ.

      “Đó là do bây giờ đại ca ngươi còn biết Phỉ Nhi tốt a, sau này cũng giống như ngươi, cũng thích Phỉ Nhi.”

      “Nếu như sau này đại ca vẫn thích Phỉ Nhi sao, Phỉ Nhi gả cho đại ca, chẳng phải bị khi dễ?”

      Đỗ Dục Kỳ thẳng sống lưng, tranh luận với nương mình. Trong nháy mắt làm cho Mạnh Vãn Tình đột nhiên có cảm giác con mình trưởng thành, nam tử hán biết gánh vác trách nhiệm, làm cho nàng kiêu ngạo vô cùng.

      Nàng sờ đầu con: “Vậy ngươi hãy giúp Phỉ Nhi nhiều hơn a, giúp Phỉ Nhi tốt với đại ca ngươi, như vậy đại ca ngươi cũng thích Phỉ Nhi giống ngươi, sau này Phỉ Nhi gả cho cũng phải chịu ủy khuất đúng ?”

      “Ta mới cần giúp , vì sao Phỉ Nhi cứ nhất định phải gả cho , vì sao ta lại thể, nếu Phỉ Nhi gả cho ta, ta nhất định để nàng chịu ủy khuất!”

      Tiểu nam tử hán, đứng ở nơi đó, năng khí phách từng chữ , làm cho người ta chút nghi ngờ độ chân trong lời của .

      Nhưng mà, trời cao cho cơ hội để thực lời hứa của mình.

      Mạnh Vãn Tình đột nhiên cảm thấy, nhị nhi tử đối với việc của Phỉ Nhi, mang loại chấp nhất chưa từng có, nàng có chút hoảng, tuy rằng bọn họ đều còn , căn bản là còn chưa hiểu cái gì là chuyện nam nữ, nhưng ý tưởng như vậy, nàng dám cho nó tồn tại trong đầu con mình.

      Nàng trầm mặt xuống, giọng cũng có chút lạnh: “Kỳ Nhi! Ngươi phải nhớ kĩ, Phỉ Nhi là con dâu nuôi từ bé của đại ca ngươi, hôm nay nàng là, sau này cũng luôn là, sau này trừ phi Phỉ Nhi gả cho đại ca ngươi ra nàng có khả năng gả cho bất cứ kẻ nào!”

      Đỗ Dục Kỳ bị dọa, trong kí ức của , lớn như vậy, mẫu thân chưa từng nặng lời với lần nào, luôn luôn dịu dàng thân thiết.

      hiểu vì sao mẫu thân lại cố chấp như vậy, lại còn tức giận như thế. Nhưng mà trong lòng khó có được điều chấp nhất, cũng yên lòng, tuy sợ nhưng vẫn muốn phản kháng.

      “Dựa vào cái gì?”

      Lần này đến lượt Mạnh Vãn Tình chấn kinh, ba nhi tử của nàng tuy nghịch ngợm nhưng vẫn luôn nhu thuận biết nghe lời, bộ dạng như vậy của nhị như tử nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

      Càng làm cho nàng khiếp đảm là nàng nhìn thấy trong mắt ngoài bất mãn ra, còn có nhè hận ý.

      “Kỳ Nhi…”

      Mạnh Vãn Tình mềm giọng , nàng hi vọng vì vấn đề này mà về sau giữa bọn họ chỉ sinh ra khoảng cách mà còn nháo ra chuyện gièm pha.

      Chỉ hi vọng có thể thừa dịp ý nghĩ của con còn chưa kiên định mà xóa ý tưởng của .

      “Kỳ Nhi, tất cả mọi người đều biết Phỉ Nhi là con dâu nuôi từ bé của đại ca ngươi, nếu như sau này nàng gả cho ngươi, chỉ có mọi người chê cười nhà chúng ta mà còn làm tổn thương Phỉ Nhi, ngươi hiểu ? Bây giờ người còn , rất nhiều chuyện ngươi chưa hiểu, nếu ngươi muốn tốt cho Phỉ Nhi hãy bỏ ý tưởng này , tích cực tác hợp cho Phỉ Nhi và đại ca ngươi. Nếu như… ngươi cứ cố ý nghe, ta phải đuổi Phỉ Nhi !”

      Uy hiếp tiểu hài tử có lẽ phải là hành động mà bậc cha mẹ nên làm, nhưng là bất đắc dĩ, Mạnh Vãn Tình chỉ hi vọng, lần uy hiếp này có tác dụng.

      Đỗ Dục Kỳ há miệng, định phản kháng, lại sợ mẫu thân mình đuổi Phỉ Nhi , nhưng lại cam lòng, cái uy hiếp như vậy của mẫu thân vẫn thành công bắt vào khuôn khổ.

      biết…”

      “Như vậy mới ngoan, Phỉ Nhi là nữ hài tử, lại tuổi hơn các ngươi, thân nhân của nàng lại ở bên, chúng ta phải nên thương nàng, nhưng ngươi phải nhớ kĩ, ngươi chỉ có thể coi nàng là muội muội, biết chưa?”

      biết…”

      Đỗ Dục Kỳ cúi đầu, còn khí thế bức người như vừa rồi, cả người như bị rút toàn bộ khí lực, vô cùng ủ rũ.

      Mạnh Vãn Tình nghe ra bất đắc dĩ cùng nghẹn ngào trong giọng con, thở dài đau lòng kéo vào lòng, vỗ lưng trấn an.

      dù sao cũng còn là hài tử mới bảy tuổi, lần đầu tiên có thứ muốn bảo vệ, nhưng cố tình lại đúng đối tượng.

      Thời thơ ấu lần đầu tiên xúc động lại thể bị bóp chết từ trong nôi.

      Chương 6.2:

      Đỗ Nhược Phỉ đến trước Du Nhiên cư, Đỗ Dục Nhiên chơi đùa cùng tam đệ của là Đỗ Dục Hạo trong viện.

      Có lẽ là vì việc thân thể đại ca quanh năm suốt tháng được khỏe khắc sâu vào trong nhận thức , sau khi bồi Đỗ Dục Nhiên chơi lát, Đỗ Dục Hạo liền săn sóc hỏi han sức khỏe Đỗ Dục Nhiên thế nào, có muốn nghỉ ngơi hay .

      “Đại ca, hay là ngươi nghỉ lát , nếu thân thể ngươi chịu nổi.”

      Tiểu nam hài năm tuổi, ánh mắt đầy thân thiết, làm cho tâm tình Đỗ Dục Nhiên rất tốt, nhị đệ phản bội thế nào, và nhị đệ trở mặt với nhau thế nào, vẫn còn có tiểu tam đáng biết sắn sóc.

      sao, ngươi phát gần đây thân thể đại ca dần khỏe lên rất nhiều sao? cần phải lo bị kiệt sức trong chốc lát.”

      Đỗ Dục Hạo đứng trước mặt đại ca , cẩn thận nhìn trong hồi, sau khi có nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của đại ca cùng tiếng thở dốc ồ ồ như trước kia mới tin rằng đại ca khỏe lên rất nhiều, vì thế vui vẻ nở nụ cười.

      “Tốt quá, đại ca hết bệnh rồi, về sau đại ca có thể chơi đùa với ta, chúng ta còn có thể cùng đến chỗ phu tử đọc sách, theo Tống sư phó luyện võ, ha ha…”

      “Đúng vậy a, chờ thân thể đại ca khỏe lên chút nữa là có thể cùng đọc sách luyện võ với các ngươi.”

      Tuy bình thường Đỗ Dục Nhiên , nhưng ra trong lòng cũng thực hâm mộ bọn đệ đệ có thể tự do bôn chạy chơi đùa, có thể đọc sách luyện võ, giống như mỗi ngày đều chỉ có thể nằm giường, hoặc là ngồi trong sân lát, trừ lúc ăn cơm với cả nhà, ngay cả cửa viện cũng rất ít ra ngoài.

      vậy, xem ra tên đạo sĩ kia đúng nga, ngươi xem từ khi Đỗ Nhược Phỉ đến đây, thân thể của ngươi liền khỏe lên nhiều, xem ra nàng là phúc tinh của ngươi…”

      bậy!” Đỗ Nhược Phỉ có thể là cái kim trong lòng , tại nàng mà và nhị đệ trở mặt với nhau, bây giờ lại nghe được cái tên này từ trong miệng đệ đệ khác, lập tức nổi giận.

      “Đừng nhắc đến nàng với ta, thân thể ta khỏe lên hề quan hệ gì với nàng hết!”

      “Đại ca…” Đỗ Dục Hạo bị dọa, đại ca như vậy chưa từng thấy qua, vẻ mặt tức giận, giống như hận thể xông ra giết người.

      Đỗ Dục Nhiên cũng trong nháy mắt muốn giết Đỗ Nhược Phỉ, nhưng vừa thấy vẻ mặt hoảng sợ của tam đệ mình, ý muốn bảo hộ đệ đệ của thân là huynh trưởng lại nổi lên, làm dịu giọng điệu, áp chế cơn tức, vươn tay vỗ đầu đệ đệ.

      “Đừng sợ, đại ca có giận ngươi, chỉ là đại ca thích Đỗ…” trong đầu Đỗ Dục Nhiên đột nhiên linh quang chợt lóe, nụ cười với tam đệ mình lại càng thân thiết.

      Lão nhị làm phản có gì sợ, còn còn có tiểu tam (tiểu tam, tác giả trước 囧 cái = :) phải sao.

      Đỗ Nhược Phỉ bước tiến vào Du Nhiên cư, liền thấy được Đỗ Dục Nhiên và Đỗ Dục Hạo kề sát đầu vào nhau biết cái gì.

      Thân thể nàng đột nhiên run lên, cảm giác chuyện bọn họ bí mật mưu đồ chắc chắn phải chuyện tốt gì, hơn nữa chắc chắn là có liên quan với nàng.

      “Nhiên ca, Hạo ca, Phỉ Nhi mang điểm tâm đến cho các ngươi đây, hoa quế cao rất là ngon đó nga.”

      Giọng ngọt ngào vang lên, kinh động hai tên vốn trao đổi coi ai ra gì kia.

      Hai người quay đầu liền thấy Đỗ Nhược Phỉ hai tay cầm bao giấy, đưa xa, khuôn mặt nhắn tràn đầy tươi cười cùng chờ mong.

      Đỗ Dục Hạo nghiêng đầu nhìn thoáng qua đại ca mình, giãy giụa chút, quyết định vứt bỏ hoa quế cao mà thích ăn để ủng hộ đại ca.

      tiến lên trước định gây khó dễ lại bị đại ca kéo lại.

      Đỗ Dục Nhiên trấn an vỗ vỗ Đỗ Dục Hạo, làm sao có thể để mặc tam đệ gây khó dễ Đỗ Nhược Phỉ ngay trước mặt được, chuyện này mà truyền ra, cho dù người khác hoài nghi là sai sử đệ đệ, chỉ sợ cha nương cũng trách cứ làm đại ca mà ngăn cản đệ đệ còn tuổi chưa hiểu chuyện.

      mới có ngốc như vậy!

      “Ai hiếm lạ hoa quế cao ngươi đưa… đúng, đây là hoa quế cao nhà chúng ta mua, ngươi đúng là coi mình là ngoại nhân a!”

      Muội muội? Muội muội của ai chứ, dù sao cũng có muội muội, chỉ có hai đệ đệ. Con dâu nuôi từ bé sao? Lại càng phải do muốn, vừa phải vừa muốn, vậy cũng cần khách khí với nàng.

      Đỗ Nhược Phỉ nghe vậy liền rũ mắt xuống, tạo thành bóng râm dưới phiến mi, che khuất mất mát trong đáy mắt nàng.

      Mất mát, phải vì lời Đỗ Dục Nhiên , chỉ là vì nàng có lẽ chỉ là ngoại nhân của Đỗ gia, mà là ngoại nhân của cả thế giới này, cho tới giờ nàng cũng thuộc về nơi này.

      Nhưng mà trời cao lại trêu đùa nàng, đưa nàng đến nơi này, nàng trốn thoát, trốn thoát khỏi vận mệnh. Rời xa mọi thứ thân quen, nàng vẫn muốn sinh tồn, muốn tiếp tục sống, nàng nhất định phải nhịn xuống ủy khuất vào lúc này.

      “Nhiên ca… Là nương kêu ta đưa tới.” Ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhắn đầy ủy khuất cùng khiếp nhược.

      Đỗ Dục Nhiên còn muốn thêm gì đó, nhưng vừa thấy bộ dáng đáng thương kia của nàng lại có chút nên lời.

      vốn cũng phải rất xấu tính, thích vũ nhục người khác. Ngược lại, bởi vì là trưởng tử trong nhà, từ liền thực khoan dung chiếu cố những người bé yếu đuối. Vẻ mặt đáng thương của Đỗ Nhược Phỉ lúc này thể làm cho mềm lòng.

      Đỗ Dục Nhiên mềm lòng, nhưng cũng cam lòng, hừ lạnh tiếng, chuyển mắt , thèm nhìn nàng.

      Đỗ Nhược Phỉ cười trộm trong lòng, mặt vẫn có chút khiếp nhược nhìn hoa quế cao trong tay mình, rất muốn mang về ăn, nhưng mà…

      “Nhiên… Nhiên ca, hoa quế cao…”

      “Tiểu tam, ngươi tiếp , sau đó tiễn khách. Ta mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi.”

      Đỗ Nhược Phỉ lảo đảo chút, ánh mắt mang theo sùng kính nhìn Đỗ Dục Hạo vài lần, tiểu tam… Ha ha…

      Đỗ Dục Hạo nhìn nhìn bóng dáng lạnh lùng của đại ca, chần chờ chút, cuối cùng quyết định tuân lệnh đại ca, tiếp hoa quế cao mà thích ăn nhất.

      “Hừ!” phen đoạt lấy hoa quế cao trong tay Đỗ Nhược Phỉ, Đỗ Dục Hạo xoay người cũng quay đầu lại theo sau đại ca , cũng theo vào phòng.

      “Tiểu thư…” Lan Nhi đứng ở bên, thấy hết thảy quá trình, có chút lo lắng giọng kêu Đỗ Nhược Phỉ tiếng.

      Nàng mười hai tuổi nhưng có năm năm sống trong Đỗ phủ, tuy chủ tử trong phủ làm người cũng sai, rất ít gây khó dễ hay đánh chửi hạ nhân, nhưng làm nha hoàn theo hầu hạ người khác, năm năm thời gian cũng đủ giúp nàng học được kĩ năng sát ngôn quan sắc. Hết thảy chuyện vừa mới phát sinh làm cho nàng vô cùng ràng Đại thiếu gia thích vị con dâu nuôi từ bé này.

      Nàng thực đồng tình Đỗ Nhược Phỉ, tuy danh nghĩa Đỗ Nhược Phỉ cũng là chủ tử trong phủ, mà nàng là nha hoàn, nhưng ít nhất nàng vẫn tự do, chỉ cần thành làm tốt việc được giao bị chủ tử mắng.

      Nhưng Đỗ Nhược Phỉ lại khác, mặc kệ nàng có nguyện ý hay , nàng là con dâu nuôi từ bé của Đại thiếu gia trong phủ này, cơ bản cả đời nàng cũng được định bằng thân phận này rồi.

      Nếu Đỗ Dục Nhiên thích nàng, cuộc sống nàng về sau còn có thể sai, nhưng nếu thích, nàng cũng chỉ có thể từ giờ đến mãi mãi về sau đều tùy thời phải chịu trào phúng cùng tức giận.

      “Chuyện gì vậy Lan Nhi?” Đỗ Nhược Phỉ cười quay đầu, nhìn qua như là tiểu hài tử thiên chân vô tà.

      có gì, về sau, Lan Nhi là nha hoàn của tiểu thư, tiểu thư hãy yên tâm, Lan Nhi nhất định cố gắng hết sức chiếu cố tiểu thư.”

      Đỗ Nhược Phỉ động dung, nàng vốn muốn dùng ngụy trang để che giấu ý tưởng chân trong nội tâm của mình, để tất cả mọi người đều cho rằng nàng tiểu hài tử năm tuổi, nhưng lại nghĩ tới, mình ngụy trang nhẫn lại chiếm được trung tâm của nữ hài tử như vậy, nàng rất may mắn.

      Nàng cười càng ngọt ngào, đó là nụ cười tâm.

      “Tốt, về sau Lan Nhi là tỷ tỷ của Phỉ Nhi, chúng ta cùng nhau sống tốt trong Đỗ phủ…”

      hết chương 6
      honglaknhoxbina thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7:

      Đỗ Nhược Phỉ lại quay về hoa viên chuyện với Mạnh Vãn Tình hồi mới mang theo Lan Nhi trở về.

      Mấy ngày nay, nàng luôn suy nghĩ, có phải cũng nên đặt tên cho tiểu viện của mình hay , nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ ra được tên gì thích hợp.

      “Lan Nhi, viện ta trụ trước kia có tên ?”

      “Hình như là , chưa bao giờ có tên, chỉ khi trong phủ có khách mới an bài cho người vào trụ. Sau đó biết tiểu thư sắp tới, phu nhân lệnh chúng ta thu dọn cho tiểu thư trụ.”

      “Là vậy a…” Trước giờ có tên, như vậy nàng có thể tùy ý sửa đổi, nhưng đặt tên cũng là kĩ thuật a, nàng hiểu lắm.

      “Tiểu thư làm sao vậy, tiểu viện kia có vấn đề gì sao?”

      “Viện vấn đề gì, nhưng ngươi nhận ra nó thiếu cái tên sao? Ngươi xem viện tử của Nhiên ca gọi là Du Nhiên cư, của Kỳ ca là Kỳ Liên cư, của Hạo ca là Hạo Thiên cư, viện của cha và nương kêu Khanh Nặc hiên, chỉ có viện tử của chúng ta có tên.”

      Lan Nhi nghe xong vỗ tay kêu đúng, nhất thời cũng vô cùng hưng phấn muốn đặt tên cho viện tử các nàng trụ.

      “Đúng rồi, vậy tiểu thư nghĩ ra tên cho viện của chúng ta chưa?”

      Đỗ Nhược Phỉ dừng bước, ai oán nhìn nàng: “Ngươi thấy ta phiền não sao, ta…”

      “Đứng lại!”

      “A!”

      Đỗ Nhược Phỉ bị dọa, cùng Lan Nhi hét lớn. Nàng tức giận xoay người lại thấy cư nhiên là Đỗ Dục Hạo.

      “Hạo ca như thế nào lại ở đây, đến tìm ta sao?”

      Sau khi Đỗ Nhược Phỉ nhìn người kia, biểu tình đổi thành cười ngọt ngào, khẽ vuốt ngực: “Hạo ca đột nhiên xuất làm ta sợ.”

      “Hừ, lá gan như vậy.”

      Đỗ Dục Hạo chỉ lớn hơn Đỗ Nhược Phỉ có ba tháng, tiểu hài tử trong độ tuổi này, nam hài tử thường lớn chậm hơn nữ hài tử chút, cho nên, tuy Đỗ Dục Hạo lớn hơn Đỗ Nhược Phỉ nhưng so về vóc dáng Đỗ Nhược Phỉ lại có vẻ cao hơn.

      Đỗ Dục Hạo hiển nhiên cũng nhận ra được vấn đề này, cau mày, cực kì bất mãn vì chiều cao của mình mà rơi vào thế hạ phong, khỏi vụng trộm nhón chân, cật lực san bằng chênh lệch chiều cao.

      Đỗ Nhược Phỉ nhìn hành vi có vẻ ngây thơ của mà rất muốn cười, nhưng cũng biết nếu bây giờ nàng mà cười, hề nghi ngờ chuốc lấy phiền toái, chỉ có thể cố gắng nín cười, làm như cái gì cũng biết nhìn cách vô tội.

      Nhón lên hai chân, muốn vừa giữ thăng bằng, vừa duy trì khí thế của mình đối với tiểu hài tử năm tuổi mà chuyện rất khó khăn.

      Cho nên, thân thể chao đảo, phối hợp với bộ dáng cố gắng làm ra vẻ lão thành lạnh lùng cảnh tượng buồn cười.

      Lan Nhi đứng sau lưng Đỗ Nhược Phỉ nhìn mà cũng rất muốn cười, bất quá đối phương là chủ tử, nàng vẫn dám, chỉ có thể nghẹn lại như Đỗ Nhược Phỉ.

      “Ngươi… ngươi cái đồ nha đầu đến từ nông thôn, cái gì… cái gì cũng … biết…”

      Đỗ Dục Hạo duy trì trạng thái kia, thực cố gắng làm ra vẻ khí thế ra lời thoại mà đại ca dạy , nhưng lại quá mức cố gắng giữ vững thân thể, làm hô hấp của quá thông thuận, lời bị ngắt quãng.

      “Hạo ca, cẩn thận!” Đỗ Nhược Phỉ chạy lên đỡ .

      Đỗ Dục Hạo đứng thẳng người, bực mình gạt tay Đỗ Nhược Phỉ ra, cực kì khó chịu.

      bày ra được khí thế, còn thiếu chút nữa đứng vững mà ngã sấp xuống, lần này quá mất mặt.

      cần ngươi đỡ, tự ta đứng được!” Dù sao thành thế này, Đỗ Dục Hạo cũng lười giả bộ tiếp.

      “Ngươi cái đồ nha đầu đến từ nông thôn, cái gì cũng biết, là đồ bao cỏ, còn muốn gả cho đại ca ta, ngươi đừng có nghĩ, ta hôm nay tới tìm ngươi là để cho ngươi đừng có nằm mộng, nhanh rời khỏi nhà của ta , hừ!”

      Những lời này Đỗ Dục Nhiên luyện cho rất nhiều lần, Đỗ Dục Hạo thực có thứ tự, hơi xong, xoay người cũng rất có khí thế tiêu sái.

      Nhìn bóng dáng Đỗ Dục Hạo biến mất sau ngã rẽ hành lang, Đỗ Nhược Phỉ rốt cuộc nhịn được mà cười phá lên.

      Lan Nhi vốn vì những lời này mà vô cùng lo lắng cho nàng hiểu tại sao.

      “Tiểu thư… Ngài, sao chứ?”

      “Ha ha… Ta sao a, ta có thể bị làm sao chứ?”

      “Tam thiếu gia …” Lan Nhi có chút do dự, những lời này phải là nàng có thể lặp lại.

      Đỗ Nhược Phỉ hiểu được vẫy vẫy tay, cũng thèm để ý.

      “Lấy bần phú luận quý tiện, ta chỉ có thể Hạo ca rất nông cạn.”

      Nam tử đứng ở góc khuất ngoài tầm mắt hai người kinh hãi, người có thể ra lời như vậy, giống như là tiểu hài tử năm tuổi biết chữ.

      “Phỉ Nhi…” Đỗ Chính Hào ra khỏi góc khuất.

      vốn ngang qua bên này, khi đến đây, đúng lúc thấy tiểu nhi tử của mình gì đó với Đỗ Nhược Phỉ, vừa nghe được lời nhi tử , vốn định ra giáo huấn vài câu, nhưng còn chưa kịp lộ diện thấy tiểu nhi tử rồi, còn Đỗ Nhược Phỉ thế nhưng ủy khuất khóc nức nở mà lại cười to.

      Đỗ Chính Hào trong lòng nghi ngờ, trong lúc do dự có nên xuất hay lại nghe được câu mà rất nhiều người trưởng thành cũng nhất định ra được kia của Đỗ Nhược Phỉ, lại càng tò mò.

      Đỗ Dục Nhiên trốn tại nơi bí mật cả kinh, chạy vội trốn vào góc, cũng muốn để cho cha biết dạy cho tiểu đệ khi dễ người khác.

      Đỗ Nhược Phỉ cứng ngắc xoay người, mềm mại kêu tiếng: “Cha.”

      Nàng cực kì bất an, Đỗ Chính Hào sớm đến, trễ đến, lại xuất đúng lúc Đỗ Dục Hạo vừa , nàng dám chắc chắn nghe được bao nhiêu.

      “Có phải là Hạo Nhi khi dễ ngươi , ngươi cứ yên tâm cha nhất định giáo huấn giúp ngươi, bất quá, có vài chuyện, ngươi có thể thành cho cha ?”

      Đỗ Nhược Phỉ muốn gục đầu xuống tránh ánh mắt tìm tòi của Đỗ Chính Hào, lại ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nàng, làm cho nàng tránh cũng thể tránh.

      “Chuyện… chuyện gì cơ, cha?”

      “Câu vừa rồi là do ai dạy ngươi? Ngũ thúc ngươi căn bản chưa bao giờ đọc qua sách, lời kia giống như do ngươi nghĩ ra.”

      Đỗ Nhược Phỉ ủy khuất, thấp thỏm: “Cha, ngươi phản đối nữ hài tử đọc sách sao?”

      chuyện ngốc gì vậy, đọc sách là chuyện tốt, nếu có cơ hội, nữ hài tử cũng nên đọc nhiều sách chút, ngươi làm như cha ngươi là lão già cổ hủ a.”

      Đỗ Nhược Phỉ nhảy nhót, hai mắt tỏa sáng, trong lòng lại bắt đầu rơi lệ.

      “Vậy Phỉ Nhi có thể đọc sách chung với các ca ca , trước kia ta thỉnh thoảng vụng trộm chạy đến trường tư thục trong thôn, sau đó trốn bên ngoài nghe phu tử giảng bài… Cha, ta làm như vậy có phải là ngoan a?”

      Hồi nàng vẫn còn là Phương Nhược Phỉ, từ nhà trẻ đến khi học thạc sĩ, đọc sách đến sắp ói ra, trời biết nàng ghét đọc sách đến cỡ nào, nhưng bây giờ lại thể rơi vực sâu thống khổ kia lần nữa, lại còn là do tự mình đẩy xuống, Đỗ Nhược Phỉ oán niệm muốn đập đầu vào tường.

      Đỗ Chính Hào rất dễ dàng tin, còn đồng tình nàng muốn đọc sách mà thể vào lớp học.

      “Muốn đọc sách cũng có gì tốt, ta tiếng cho phủ tử trong phủ, bắt đầu từ mai ngươi hãy theo bọn Kỳ Nhi đọc sách .”

      Đỗ Nhược Phỉ nhếch miệng cười càng vui vẻ: “Cha tốt!”

      Đỗ Nhược Phỉ nhụt chí gục đầu xuống, Đỗ Chính Hào cuối cùng cũng , nụ cười của nàng cũng sắp cứng lại rồi, giờ nàng mới biết tươi cười lòng hóa ra lại mệt mỏi như vậy.

      Vô lực thở dài, nàng cảm thấy tương lai của nàng thực bi thảm.

      Toàn bộ hành động của Đỗ Nhược Phỉ đều bị Đỗ Dục Nhiên vẫn chưa xem trong mắt, trong lòng ngoài địch ý đối với nàng, cũng dần dần có hiếu kì.

      có thể nhận ra được từ bộ dạng bi thương sau cùng của nàng rằng nàng cũng phải rất muốn đọc sách như nàng , nhưng vì sao nàng muốn gạt cha, những lời này, nàng rốt cuộc là từ đâu mà biết được?

      Trong lòng ra mấy vấn đề liên tiếp, tất cả đều mang dấu chấm hỏi.

      Đỗ Dục Nhiên lặng lẽ xoay người rời , có lẽ cần nghĩ kĩ lại, rốt cuộc nên đối xử với con dâu nuôi từ bé bất đắc dĩ này như thế nào.

      Đỗ Nhược Phỉ đột nhiên thực phiền muộn, cũng ra được là phiền muộn cái gì, chính là khổ sở muốn rống to hai tiếng.

      Xoay người lại thấy Lan Nhi ở bên lo lắng nhìn nàng, muốn rống lại rống được, cảm giác như là nghẹn bụng khí, muốn phun lại phun ra, muốn nuốt lại nuốt vào, càng thêm phiền chán.

      “Tiểu thư định đâu vậy?” Lan Nhi lo lắng hỏi, hướng tiểu thư phải là đường trở về, mắt thấy sắp đến giờ cơm chiều, nàng còn muốn đâu?

      hoa viên ngồi chút.” Đỗ Nhược Phỉ địa điểm cho nàng, cũng lười giải thích cái gì, bước nhanh về phía trước.

      Lại quay về hoa viên, Đỗ Nhược Phỉ đứng bên bờ ao, tại chỗ nhìn vòng, cuối cùng chọn trúng cái núi giả bên bờ ao.

      “Tiểu thư?!” Lan Nhi ở đằng sau kinh hô, nàng lo lắng, tiểu thư muốn trèo lên núi giả kia làm gì, nếu cẩn thận ngã xuống làm sao bây giờ?

      Lan Nhi định tiến đến đỡ nàng, lại bị nàng vươn tay cản: “Ngươi tùy tiện tìm chỗ ngồi lát , đừng để ý ta, ta muốn ở mình.”

      Trèo lên núi giả nhìn thấy mặt ao, Đỗ Nhược Phỉ tìm chỗ có vẻ bằng phẳng ngồi xuống, mặt hướng về mặt nước, khuỷu tay chống đầu gối, hai tay nâng cằm nhìn mặt nước ngẩn người.

      là ao cũng là do mình Đỗ Nhược Phỉ gọi mà thôi, kì thực, cái ao này gần như có thể gọi là cái hồ, rất là lớn.

      Nắng chiều chiếu mặt nước, tạo thành vầng sáng màu vàng nhạt, lại điểm thêm nhiều đợt gợn sóng, từng đợt từng đợt nhộn nhạo.

      Đỗ Nhược Phỉ nhìn mặt nước, càng thêm phiền muộn.

      Mặt nước ngẫu nhiên bị gió thổi tạo thành gợn sóng, tiếng động, xa xa mảnh lá sen, ngoài hương thơm ngát truyền lại, cũng có bất cứ thanh nào…

      Đỗ Nhược Phỉ cảm thấy mọi thứ trong mắt đều hài hòa, dù là cái gì, nàng nhìn cũng thấy phiền chán.

      Nàng biết ở thế giới như thế này, làm thiếu nữ ưu sầu, nên phát tiết ra làm sao. Nhưng mà nếu phát tiết chút, nàng lại cảm thấy mình chắc chắn bị trầm cảm.

      Cho nên nàng học phương pháp trong truyện ngôn tình. Chạy đến nơi này leo lên núi giả nhìn hồ nước ngẩn người.

      Nhưng khi thực thực , nàng mới phát làm như thế căn bản thể phát tiết được gì, ngoài làm cho nàng cảm thấy càng thêm phiền chán ra cũng chỉ khỏi thầm mắng người nghĩ ra phương pháp này.

      Phương pháp vớ vẩn, phiến tình chỉ chút, lại còn ngu ngốc.

      Cầm lên khối đá vụn bên cạnh, ném mạnh vào trong ao, ùm tiếng phá vỡ yên tĩnh vốn có, trong nháy mắt ảnh ngược của vạn vật mặt nước đều biến mất.

      Lần này Đỗ Nhược Phỉ nở nụ cười, như thế này thoải mái hơn.

      Sau, khi nàng còn muốn làm lại lần, khỏi rút trừu, trong lòng cảm thấy nàng chắc chắn là phần tử cuồng phá hoại chưa được khai thác.

      “Phỉ Nhi phải là về sao? Như thế nào lại đến đây ngồi, ngồi núi giả cũng quá an toàn, cẩn thận coi chừng ngã xuống a.” Đỗ Dục Kỳ ngồi xuống bên người Đỗ Nhược Phỉ.

      Vốn định tìm nàng, nhưng khi ngang qua hoa viên lại thấy Lan Nhi bên người nàng lo lắng tới lui trong đình, nhìn thấy như là nhìn đến cứu tinh.

      Nhìn theo ánh mắt Lan Nhi liền thấy nàng ôm chân ngồi núi giả đưa lưng về phía họ, có chút kinh hãi, cũng có lo lắng.

      Đỗ Nhược Phỉ nhìn cái liền quay đầu lại nhìn mặt nước: “Yên tâm , Kỳ ca thấy nơi này còn cách mặt nước rất xa sao? Ta còn có to gan đến mức lấy mạng mình ra đùa.”

      Đỗ Dục Kỳ cười cười hỏi: “Phỉ Nhi có phải là lại bị ủy khuất vui?”

      Đỗ Nhược Phỉ quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, nàng ràng thấy được quan tâm trong mắt đối phương, nàng cười ngọt ngào, lắc đầu: “Yên tâm , ta sao.”

      Chỉ cần thế giới này vẫn còn có người thực quan tâm nàng, nàng sao cả, bởi vì nàng độc. Nàng người có thân nhân chân chính hay bằng hữu trong thế giới này, nếu có được người quan tâm mình việc nàng còn sống tại nơi này trở nên vô nghĩa.

      Đỗ Dục Kỳ nhìn nàng mỉm cười ngọt ngào, biết vì sao, lại cảm thấy đau lòng, tay đặt lên tóc nàng, nhàng sờ sờ, ánh mắt còn : “Phỉ Nhi, nhớ kỉ, mặc kệ như thế nào, ngươi còn có ta, Kỳ ca bảo hộ ngươi.”

      hết chương 7
      honglaknhoxbina thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8:

      Phu tử cầm sách ra cửa, cái đầu của Đỗ Nhược Phỉ gục xuống ngay lập tức, lão phu tử này cuối cùng cũng chịu buông tha cho bọn họ.

      Kéo hai cái đùi cứng ngắc vẫn ngồi xếp bằng ra, duỗi thẳng chân, hai tay nhàng xoa xoa bắp đùi.

      Ngày đầu tiên nàng đến đây, muốn khóc.

      Bắt nàng đọc sách lần nữa thôi , dựa vào hơn hai mươi năm kinh nghiệm học tập thi cử trước kia, bao nhiêu cũng có thể ứng phó chút.

      Nhưng mà, điều khiến nàng cực kì bất mãn chính là, học đường tư nhân của Đỗ phủ, cư nhiên chỉ có bàn có ghế dựa, là sản phẩm thời Hán của Trung Quốc cổ đại. Cái bàn rất thấp, đất có trải chiếu, người khoanh chân ngồi chiếu.

      Lão phu tử họ Trần mà Đỗ phủ thỉnh về dạy thực khắc nghiệt mà cũng thực dài dòng, mỗi lần lên lớp là canh giờ, tương đương với hai tiếng mấy.

      Trong hai tiếng mấy này, cầu đệ tự ngồi nghiêm chỉnh, được thả lỏng xíu nào.

      Trời biết, ngồi xếp bằng như vậy suốt hai tiếng mấy, trong lúc đó còn phải thẳng lưng, kiện thống khổ đến mức nào.

      “Chân lại tê rồi, hay là hôm nay để ta cõng ngươi về nhé?”

      Đỗ Dục Kỳ rất đau lòng nàng, mỗi lần tan học thấy nàng vẻ mặt thống khổ nằm sấp bàn xoa hai chân, liền muốn giúp nàng, nhưng nàng kiên quyết từ chối, cũng có cách nào, chỉ có thể đứng bên nhìn mà sốt ruột.

      Đỗ Nhược Phỉ cũng phải muốn để cho người khác xoa giúp, nhưng mà nơi này thể so với thế kỉ 21, nếu để cho Đỗ Dục Kỳ xoa giúp, gặp phải thị phi tốt.

      Cùng đến nơi này đọc sách với Đỗ Nhược Phỉ còn có Đỗ Dục Nhiên, hôm đó trở về cũng tìm phụ thân chuyện, cho nên, ngày hôm sau cùng Đỗ Nhược Phỉ đến đây.

      Những gì nhị đệ mình , nghe cực kì ràng, hừ lạnh tiếng, cầm sách của mình ra ngoài, còn thuận tiện lớn tiếng kêu Đỗ Dục Hạo: “Tiểu tam, thôi!”

      Hai người đều rồi, chỉ còn lại hai người Đỗ Nhược Phỉ, lúc sau, chân nàng cũng dần đỡ hơn.

      “Chúng ta cũng thôi.” Đỗ Nhược Phỉ đứng dậy,vẫn còn hơi lảo đảo.

      “Ngươi có thể được ? Có cần ta cõng ngươi ?”

      cần đâu, thôi, về còn phải làm bài tập phu tử giao nữa, nếu ngày mai giao kịp, chỉ sợ lại bị phu tử mắng.”

      Đỗ Dục Kỳ thấy nàng đưa túi đựng sách cho Lan Nhi liền ra ngoài, cũng chỉ có thể đuổi theo nàng.

      có đôi khi hiểu, vì sao có số việc Phỉ Nhi lại kiên trì cực kì, biết việc đó có gì cần kiên trì, nhưng lại thể bức bách nàng, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

      Đến buổi tối, người nhà lại tụ tập lại chỗ ăn cơm.

      Quy củ bàn ăn của Đỗ gia cũng tồi, khắc nghiệt đến mức cho chuyện khi ăn, cho nên bình thường vẫn thực náo nhiệt, chủ yếu là Mạnh Vãn Tình và Đỗ Nhược Phỉ tán gẫu với nhau.

      Mãnh Vãn Tình cực kì thương tiếc tiểu nương tuổi còn đến nhà bọn họ này, lại vì thái độ của đại nhi tử, còn vì tâm nguyện có nữ nhi của bản thân, nàng cực kì quan tâm Đỗ Nhược Phỉ.

      “Hôm nay Phỉ Nhi làm sao vậy? Như thế nào cảm giác tâm tình ngươi được tốt a, có phải ở học đường bị phu tử mắng ? Trần lão phu tử kia cũng là, cũng biết ôn nhu chút với nữ hài tử, cứ coi như nam hài tử mà giáo huấn…”

      Mắt thấy Trần lão phu tử sắp bị oán thầm cách vô tội, Đỗ Nhược Phỉ vội vàng lắc đầu ngắt lời nàng: “Nương, Trần phu tử có mắng ta, ngài đừng hiểu lầm phu tử, ta chỉ phiền lòng về bài tập phu tử giao hôm nay mà thôi.”

      “Nga, là vậy à, bài tập phu tử giao hôm nay rất khó sao? Nếu khó quá kêu Nhiên ca giúp ngươi , hoặc để làm giúp ngươi cũng được…”

      Đỗ Dục Nhiên bất mãn nhìn mẫu thân mình: “Nương, dựa vào cái gì ta phải giúp nàng, hơn nữa bài tập hôm nay người khác giúp được, phu tử kêu chúng ta viết bài văn.”

      “Ách… Là vậy à…” Mạnh Vãn Tình cũng có cách nào, nếu là cái khác có lẽ còn có thể giúp chút, nhưng cố tình lại là viết văn, chuyện này khá khó đây.

      “Phu tử ra đề mục gì mà làm khó Phỉ Nhi đến vậy?”

      Tuy Đỗ Chính Hào tiếp xúc với Đỗ Nhược Phỉ nhiều lắm, nhưng sau lần nghe nàng “Lấy bần phú luận quý tiện nông cạn”, cứ cảm giác, trí tuệ của tiểu nương này thể dùng tâm trí của tiểu hài tử năm tuổi để suy đoán.

      Bây giờ thấy nàng nhíu mày, khỏi có chút tò mò lão phu tử rốt cuộc ra nan đề gì.

      “Đề mục phu tử giao hôm nay thực rất khó, là như người uống nước.” Đỗ Dục Kỳ thấy cha hỏi, vội vàng trả lời.

      Đỗ Dục Nhiên ở bên nhàng hừ lạnh tiếng, tựa như đồng ý rằng đề rất khó.

      “Như người uống nước? Ha ha, đề hay a, Phỉ Nhi, đề này làm khó ngươi sao?”

      Đỗ Nhược Phỉ ngẩng đầu, nhìn Đỗ Chính Hào nhìn mình cười, xấu hổ cười cười: “Quả là hơi khó.”

      Đỗ Nhược Phỉ vừa nghe phu tử đọc đề mục, thực tự nhiên nghĩ ngay đến bài luận uống nước của Tiểu Yến Tử, lúc ấy chỉ lo cười, ngờ đề mục này chính mình cũng phải viết.

      Buổi chiều sau khi trở về phòng, nghĩ đến nhiệm vụ phu tử giao mới sốt ruột.

      Ngồi trước bàn khoảng canh giờ vẫn biết phải hạ bút như thế nào, thẳng đến khi Lan Nhi kêu nàng đến tiền thính ăn cơm, nàng chữ cũng chưa viết được.

      Như người uống nước ấm lạnh tự hay, nàng đương nhiên giống Tiểu Yến Tử, hiểu ý nghĩa của câu này mà viết bừa ra bài luận uống nước. Nhưng mà trong bụng nàng đều là văn xuôi của thế kỉ 21, bây giờ đột nhiên bắt nàng viết theo thể văn ngôn ( thể loại viết văn cổ của Trung Quốc), đối với nàng mà rất khó khăn.

      Trước đó vẫn gặp vấn đề gì về phương diện văn chương, nàng cũng lưu ý, bây giờ gặp phải, nàng cũng sốt ruột. Nàng sốt ruột chỉ riêng về chuyện cổ văn, mà còn có việc viết chữ bằng bút lông.

      Từ khi bắt đầu theo bọn họ đọc sách, nàng cũng có thử viết bằng bút lông, nhưng chữ viết ra thường bị nàng đương trường xé bỏ, quá khó coi, ngay cả nàng cũng nhìn được.

      Nghĩ như vậy, chuyện phiền lòng còn rất nhiều, tâm tình nàng cũng trở nên buồn bực.

      “Ha ha, Phỉ Nhi, ngươi như vậy làm ta thực chờ mong bài văn ngày mai ngươi giao cho phu tử.”

      Đỗ Nhược Phỉ hắc tuyến nhìn thoáng qua Đỗ Chính Hào phúc hậu cười, cúi đầu bất mãn bẻ bẻ ngón tay, vậy là sao chứ!

      Sau bữa cơm tối, Đỗ Nhược Phỉ ở trong phòng mình vài vòng, cuối cùng vẫn ra ngoài dưới ánh mắt khó hiểu của Lan Nhi.

      “Lan Nhi, ngươi cứ ở lại trong phòng , cần theo ta.”

      Dặn dò Lan Nhi xong, Đỗ Nhược Phỉ nhấc váy vội vàng chạy về phía Kỳ Liên cư, nghĩ nghĩ lại, người có thể giúp đỡ nàng ở Đỗ phủ cũng chỉ có mình Đỗ Dục Kỳ.

      Vừa được nửa đường, nàng nhìn thấy Đỗ Dục Kỳ cũng về phía này.

      “Kỳ ca, ta tìm ngươi, chút…” Đỗ Dục Kỳ còn chưa kịp mở miệng bị Đỗ Nhược Phỉ kéo mất.

      “Ai, Phỉ Nhi, ngươi định mang ta đâu, ta định đến chỗ ngươi tìm ngươi.”

      “Ta cũng tìm ngươi, nơi này có vẻ gần Kỳ Liên cư của ngươi hơn, đến chỗ ngươi . Lần này ngươi phải giúp ta, nếu ngày mai ta nhất định bị phu tử phạt.”

      Đỗ Nhược Phỉ ngoài miệng vậy, cước bộ cũng dừng lại, ngược lại còn nhanh hơn. Thời gian còn nhiều, nàng phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mới được.

      Biện pháp nàng nghĩ ra là, nàng đọc, sau đó Đỗ Dục Kỳ chuyển hóa thành cổ văn nho nhã sau đó viết xuống.

      Ban đầu, Đỗ Dục Kỳ còn cảm thấy có chút tự nhiên, nhưng lúc sau quen rồi, hai người phối hợp rất tốt.

      Nhất thời trong thư phòng của Đỗ Dục Kỳ, chỉ nghe thấy giọng trẻ con mềm mại của Đỗ Nhược Phỉ và thanh sàn sạt do Đỗ Dục Kỳ múa bút giấy.

      Thiếu niên đứng bên ngoài nhìn cảnh tượng hài hòa này qua cửa sổ, bực bội vung tay xoay người rời , tạo ra tiếng động.

      Đỗ Dục Nhiên đường, càng nghĩ càng tức giận, nhìn thoáng qua mấy tờ giấy tràn ngập chữ viết tay, chỉ cảm thấy chúng giống như đột nhiên có sinh mệnh, cười nhạo .

      “Tê tê…” Đỗ Dục Nhiên căm giận vung tay mấy cái, xé nát mấy tờ giấy kia, tùy tay ném vào bụi hoa ven đường.

      Sau bữa cơm tối, Mạnh Vãn Tình dù về phòng vẫn lo lắng cho Đỗ Nhược Phỉ, vẫn sợ nàng mải chơi làm xong bài tập bị phu tử quở trách.

      Nghĩ nghĩ lại, nàng Du Nhiên cư tìm Đỗ Dục Nhiên.

      Tuy Đỗ Dục Nhiên trước kia chưa từng học, nhưng từ cũng đọc sách luyện chữ, chỉ trừ khi sức khỏe tốt, chưa bao giờ lơi lỏng việc học.

      Mạnh Vãn Tình nghĩ rằng dù sao cũng là trưởng tử trong nhà, lại là trượng phu tương lai của Phỉ Nhi, hẳn là nên giúp Phỉ Nhi, sau khi đọc sách trong thư phòng của Đỗ Chính Hào xong, nàng Du Nhiên cư.

      Đỗ Dục Nhiên cũng cũng ở trong phòng mình rối rắm, nhớ vẻ mặt lo lắng phiền muộn của Đỗ Nhược Phỉ khi ăn cơm, trong lòng giọng , kêu nghĩ biện pháp giúp nàng, nhưng lí trí lại cảm thấy mình chán ghét nàng, nàng bị phạt chẳng phải rất tốt sao.

      Trong khi bị hai luồng mâu thuẫn khiến cho vô cùng phiền lòng, nương lại đến đây, vừa nghe lí do nàng đến, Đỗ Dục Nhiên trầm mặt, thực kiên quyết cự tuyệt.

      Mạnh Vãn Tình lôi kéo khuyên nhủ rất nhiều, Đỗ Dục Nhiên mới miễn cưỡng đáp ứng. Vốn cũng chỉ là muốn để nương biết được vốn cũng có ý giúp Đỗ Nhược Phỉ, cũng buồn bực vì chính mình cư nhiên muốn chủ động giúp đỡ nàng, bây giờ nương đến, cũng lấy được cớ cho mình. chỉ vì muốn hiếu thuận nương, muốn làm nàng thất vọng mà thôi.

      chỉ là chịu được nương phiền nhiễu, mới bất đắc dĩ đáp ứng giúp người ghét nhất thôi.

      Đúng vậy, chán ghét Đỗ Nhược Phỉ, nếu phải vì nương, giúp nàng đâu.

      Nhưng khi tâm lí cuối cùng cũng chuẩn bị tốt, bài văn cũng viết nhiều hơn phần, cầm bài văn tìm nàng, còn ngừng dự kiến lời thoại khi hai người gặp mặt.

      đến viện của nàng, lại ngay cả cái bóng của nàng cũng thấy. Vừa nghe Lan Nhi nàng ra ngoài, còn chưa kịp hỏi ràng, xoay người chạy ra ngoài.

      sốt ruột, lo lắng, nghĩ có khi nào nàng viết được bài văn, cho nên vừa thương tâm lại vừa sốt ruột, mới chạy ra ngoài mình.

      mình mù quáng tìm quanh viện của nàng, nghĩ nàng có thể đến hoa viên, lại chạy đến chuyến, vẫn thấy người. Thẳng đến khi hạ nhân cho , vừa mới nhìn thấy nàng cùng nhị đệ Kỳ Liên cư, mới tỉnh táo lại.

      Trái tim bị treo lên được hạ xuống, nhưng trong lòng lại giống như đột nhiên bị người ta xối thùng nước lạnh, ẩm ướt, lạnh lẽo, bây giờ là tối ngày hè mà lại cảm thấy lạnh đến phát run.

      Cầm mấy tờ giấy, mờ mịt vào Kỳ Liên cư, từ rất xa có thể nhìn thấy qua khung cửa sổ, bóng dáng nho khắc trước còn lo lắng cho, lại trong phòng, ngẫu nhiên dừng lại như tự hỏi cái gì.

      kinh động bất kì kẻ nào, Đỗ Dục Nhiên đứng ngoài thư phòng, qua cánh cửa sổ hé mở, thấy được cảnh hai người ăn ý hòa hợp bên trong.

      Đỗ Nhược Phỉ vừa đọc vừa lại trước bàn, Đỗ Dục Kỳ ngồi viết sau bàn, ngẫu nhiên khi Đỗ Nhược Phỉ dừng lại tự hỏi, hai người nhìn nhau cười…

      Đỗ Dục Nhiên cảm thấy mình đúng là tên ngốc, người ta căn bản cần hỗ trợ. oán hận nghĩ, về sau bao giờ mềm lòng đối với nàng nữa, dù sao nàng cũng có nhị đệ che chở nàng, giúp nàng, cũng tốt, đỡ làm phiền .

      Nhưng mà, vì sao ngực cảm giác ỉ đau, đè nén vô cùng, còn giống như thể thở nổi.

      “A…” Đỗ Dục Nhiên đột nhiên quát to tiếng, đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.

      Vài người gác đêm nghe thấy, vội vàng vọt lại đây, lại thấy Đại công tử vốn luôn tao nhã, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở đó.

      “Cút, được kinh động bất kì kẻ nào, nếu ngày mai có ai biết việc này, các ngươi cũng đừng hòng tiếp tục lăn lộn trong Đỗ phủ.”

      Vài người lần đầu tiên thấy Đại thiếu gia có biểu tình như vậy, bị dọa, nơm nớp lo sợ vâng xong liền vội vàng lui xuống.

      Đỗ Dục Nhiên cảm thấy mình quá đủ rồi, cư nhiên vì Đỗ Nhược Phỉ mà làm ra chuyện khác người như vậy, thiếu chút nữa mất mặt ngay trước mặt hạ nhân.

      Đỗ Nhược Phỉ, chỉ cần ngươi còn ở trong Đỗ phủ, ta với ngươi đội trời chung.

      Đỗ Dục Nhiên suy nghĩ chút, vẻ mặt ngoan xoay người về phía viện của Đỗ Nhược Phỉ.

      hết chương 8
      honglaknhoxbina thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9:

      “Tất cả nộp bài tập hôm qua ta giao lên .” Trần lão phu tử vừa bước vào cửa liền kêu tất cả giao bài tập.

      Đỗ Dục Kỳ lấy ra bài văn của mình, cười quay đầu nhìn Đỗ Nhược Phỉ ngồi sau lưng .

      “Phỉ Nhi, bài văn của ngươi đâu, ta nộp giúp ngươi cho… Phỉ Nhi, ngươi, ngươi làm sao vậy?”

      Quay đầu lại thấy Đỗ Nhược Phỉ ngồi yên tại chỗ, hề nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lẽo, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.

      Đỗ Nhược Phỉ hít sâu hơi, ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Dục Kỳ, giọng cực kì bình tĩnh.

      “Sáng nay lúc ta ra khỏi viện, ta nhìn thấy bàn văn của ta bị xé nát ở cửa viện.”

      “Cái gì?!” Đỗ Dục Kỳ kinh hô.

      Bài văn bị xé mất, nhưng mà bây giờ phu tử bắt nộp ngay lập tức nha, Trần phu tử luôn nghiêm khắc, nếu Phỉ Nhi nộp, chắc chắn bị phạt.

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Đỗ Dục Kỳ cũng hoảng, nghĩ nghĩ lại vội vàng lặng lẽ đưa bài văn của mình nhét vào tay nàng.

      “Phỉ Nhi, ngươi cứ nộp bài của ta , ta với phu tử ta chưa viết là được.”

      Đỗ Nhược Phỉ đẩy về: “ cần, nếu ngươi nộp, ngươi cũng bị phạt, đây là chuyện của ta, có lí nào bắt ngươi chịu tiếng xấu thay cho người khác cả.”

      xong đứng lên chỉnh trang lại váy, liền về phía Trần phu tử.

      “Phỉ Nhi…” Đỗ Dục Kỳ ở phía sau thấp giọng kêu nàng, muốn kéo nàng về kịp rồi.

      Trần phu tử thấy Đỗ Nhược Phỉ lại đây, nhìn nàng cười, luôn rất thích tiểu nương mới tới này, tuy tuổi lớn, nhưng thực thông minh, có cách giải thích độc đáo cho rất nhiều vấn đề, luôn làm kinh ngạc.

      “Tiểu thư, bài văn của ngươi đâu, phu tử rất chờ mong đấy.”

      Đỗ Nhược Phỉ đứng trước mặt , cúi đầu, lại hít hơi sâu để lấy can đảm, ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên.

      “Phu tử, hôm qua ta chơi quá trễ, chưa kịp viết.”

      Trần phu tử vừa nghe nàng xong, trong nháy mắt nghiêm mặt lại, quát: “Đưa tay đây!”

      Đỗ Nhược Phỉ ngoan ngoãn vươn ra bàn tay bé, quay đầu , trong lòng rất là ủy khuất.

      Khi nàng còn là Phương Nhược Phỉ, đến năm hai mươi lăm tuổi cũng chưa từng chịu ủy khuất như vậy. Bởi vì cha nàng là giáo sư, các giáo viên trong trường vẫn luôn thương nàng, nàng cũng thực ngoan ngoãn, học tập cũng chăm chỉ, cơ bản từ đến lớn, vốn có giáo viên nào hồng mặt với nàng, thậm chí ngay cả nặng lời cũng qua câu.

      nghĩ tới đến thời đại này lại bị người ta nhẫn tâm phạt đánh, càng nghĩ càng cảm thấy thế giới này xấu xa, vừa oán hận vừa bất mãn vì sao mình lại bị đưa đến nơi như thế này.

      Nhưng mà, từ nàng quật cường, chỉ cần nàng cảm thấy mình làm sai, như thế nào nàng cũng nhận sai cầu được tha thứ.

      “Ba…” Cây thước đánh lên bàn tay bé, phát ra thanh thực thanh thúy.

      Bàn tay của Đỗ Nhược Phỉ trong nháy mắt ra vệt đỏ, thân thể nàng trong nháy mắt cây thước hạ xuống khỏi run lên, chỉ cảm thấy lòng bàn tay bỏng rát.

      Thước hạ xuống lần lại lần, trong căn phòng im lặng, lại càng vang dội.

      Đỗ Nhược Phỉ cắn răng, nhìn bên, rên tiếng, tùy ý thước nện xuống lòng bàn tay, đau đến như sắp gãy ra.

      “Phu tử… Phỉ Nhi cũng là lần đầu tiên, ngài tạm tha cho nàng .” Đỗ Dục Kỳ nhìn được, xông lên kéo tay Trần phu tử.

      Trần phu tử tránh khỏi tay , quát: “Nhị thiếu gia, nàng phạm lỗi cần phải chịu trừng phạt, nếu ngươi còn ngăn trở, lão phu cũng đánh luôn cả ngươi.”

      “Kỳ ca, là lỗi của ta, ngươi về chỗ ngồi , ta… sao.” Đỗ Nhược Phỉ dùng cái tay bị đánh kéo kéo tay áo , mặc dù cảm động vì duy hộ, nhưng dù sao cũng là chuyện của nàng, mình nàng gánh vác là đủ rồi, nàng muốn liên lụy bị đánh.

      Đỗ Dục Kỳ nhìn bàn tay bé sưng đỏ ứa ra tơ máu, lại nhìn thấy cái trán vì đau đớn mà chảy mồ hôi của nàng, còn có giọng suy yếu bất thường kia, nóng nảy. Giống như tráng sĩ chặt cổ tay, đột nhiên đưa bàn tay mình đến trước mặt Trần phu tử.

      “Còn lại ta chịu thay nàng, phu tử bỏ qua cho Phỉ Nhi .”

      Đỗ Nhược Phỉ nhìn bộ dạng này của cũng nóng nảy, trong lúc bối rối chạm phải bàn tay bị thương, đau đến nàng hút khí.

      “Tê… Kỳ ca, ta ngươi đừng quan tâm rồi mà, nếu ngươi còn nháo, về sau ta quan tâm ngươi nữa.”

      “Nhưng mà, Phỉ Nhi, ngươi…”

      “Quay về!” Đỗ Nhược Phỉ gầm , trừng , trong mắt tràn đầy kiên quyết.

      Đỗ Dục Nhiên ngồi bên dưới nhìn hai người giằng co phía trước, khỏi càng thêm oán hận trong lòng.

      Vốn nhìn bộ dáng Đỗ Nhược Phỉ bị đánh đau đến thân mình run run, cũng mềm lòng, nghĩ có nên cầu phu tử giúp nàng hay , thấy nhị đệ của mình xông lên rồi.

      Tâm trong nháy mắt lạnh xuống, đúng rồi, nàng có nhị đệ che chở mà, làm sao còn cần làm điều thừa.

      “Đại ca, chúng ta có cần lên giúp nàng cầu tình ?”

      Đỗ Dục Hạo ngồi sau kéo y phục , hỏi ý kiến .

      !” Quả quyết cự tuyệt, còn cần lên làm gì, để chịu mất mặt sao, tưởng ngốc sao?

      “Nhưng mà, Phỉ Nhi bị đánh thực thảm nha…”

      “Liên quan gì đến chúng ta, nhị ca ngươi phải ở đó cầu tình giúp nàng hay sao? Còn muốn chịu đánh thay nàng kia kìa, hừ!”

      Đỗ Dục Hạo có chút tò mò về thái độ của đại ca, dường như tức giận, nhưng tại sao lại tức giận, rất .

      Nhưng mà, nếu đại ca cự tuyệt lên giúp Đỗ Nhược Phỉ, vậy cũng có cách nào, chỉ đành ngồi ở dưới.

      Trần phu tử nhìn hai hài tử vẫn còn giằng co trước mặt, tức giận đến ném cây thước.

      “Thôi, nhị thiếu gia quay về chỗ ngồi chuẩn bị học .” Sau đó lại chỉ vào Đỗ Nhược Phỉ, trầm giọng : “Ngươi, ra nắng đứng cho ta, gọi ngươi vào ngươi được vào.”

      Đỗ Dục Kỳ thở phào nhõm, nở nụ cười, cảm thấy Phỉ Nhi bị đánh nữa là tốt.

      Đỗ Nhược Phỉ nhìn thoáng qua mặt trời giống như quả cầu lửa bên ngoài, cười nổi, bây giờ là giữa hè đấy.

      So sánh với việc bị phạt đứng bên ngoài trong thời tiết này, kỳ nàng càng tình nguyện đứng trong đây bị phu tử đánh cho đến khi vừa lòng thôi.

      Nhưng mà, nhìn nụ cười vui vẻ của Đỗ Dục Kỳ, nàng muốn làm lo lắng, miễn cưỡng cười với cái, xoay người ra ngoài.

      Vào ngày hè như thế này, ở trong phòng cũng cảm thấy nóng, càng khỏi đến bên ngoài, mà nàng còn phải đứng dưới nắng.

      Đỗ Nhược Phỉ vừa ra, liền cảm thấy cơn sóng nhiệt ập đến, khi đến chỗ nắng, liền cảm thấy da thịt toàn thân như bị thiêu đốt.

      Trong phòng, ba người ngồi học, lại có hai người tâm tư cũng để ở bài học phu tử giảng.

      Biểu ràng nhất là Đỗ Dục Kỳ, nghe giảng bài, thừa dịp phu tử chú ý, liền nhìn ra bên ngoài chút.

      Tuy cửa sổ đều mở, nhưng bọn ngồi chiếu, dù rướn cổ, cũng chỉ có thể nhìn thấy cái ót Đỗ Nhược Phỉ đưa lưng về phía bọn .

      Nhưng dù chỉ có thể nhìn thấy cái ót, cũng cảm thấy an tâm chút, cứ thỉnh thoảng lại nhìn sang cái.

      Tâm tư Đỗ Dục Nhiên bây giờ cũng hoàn toàn đặt sách vở, trong lòng cũng nhớ đến Đỗ Nhược Phỉ đứng bên ngoài.

      Trước đó nhìn bóng dáng nàng ra ngoài, cũng lặng lẽ thở dài nhõm, trong lòng mơ hồ cũng có chút áy náy, dù sao nàng bị phạt cũng do gây ra.

      Thấy nàng bị đánh nữa, đương nhiên cảm giác tội lỗi cũng giảm rất nhiều.

      Khi cũng muốn nhìn xem Đỗ Nhược Phỉ thế nào, vừa quay đầu liền thấy được nhị đệ mình sốt ruột nhìn quanh, trong nháy mắt buồn bực quay đầu về.

      Thiếu niên mười tuổi, còn chưa biết cái gì là ghen tị, cái gì là ghen, chỉ biết là thấy nhị đệ quan tâm nàng như vậy, thấy quan hệ của nàng với nhị đệ tốt như vậy, liền cực kì thoải mái trong lòng, thoải mái đến mức muốn phá hư hết thảy.

      Đỗ Nhược Phỉ đứng dưới thái dương, chỉ cảm thấy da mình như sắp bị thiêu cháy, bỏng rát.

      Trang phục nơi này đều rất nhiều tầng, tuy trang phục mùa hè đều làm từ lụa mỏng, nhưng mà tầng tầng bao lấy, tại mùa hè cũng coi như rất dày.

      Trước kia nàng xem kịch cổ trang đều rất thích nữ trang trong kịch, cảm thấy tay áo tung bay thực xinh đẹp. Ban đầu nàng còn từng vui vẻ vì được mặc y phục mà mình hằng ao ước, nhưng bây giờ nàng lại hi vọng mình mặc áo thun váy ngắn của thế kỉ 21 đến cỡ nào.

      Tuy mặc như vậy dưới ánh nắng mặt trời chắc chắn bị cháy đen thui, nhưng dù sao cũng tốt hơn bị nóng chết.

      Nàng ràng cảm giác được mồ hôi sau lưng mình chảy như thác thấm vào lưng áo, khi áo bị tẩm ướt, dán vào sau lưng nàng, làm nàng rất thoải mái.

      chỉ sau lưng, nàng cơ hồ cảm thấy toàn thân mình có chỗ nào chảy mồ hôi.

      Mồ hôi mặt cũng sớm chảy thành từng giọt, mồ hôi này còn đỡ, chỉ dính ngấy chút mà thôi.

      Vấn đề là mồ hôi tay, làm cho tình hình càng thêm lạc quan, bàn tay trái bị đánh, mồ hôi chảy từ xuống, toàn chảy đến lòng bàn tay.

      Làn da dòng bàn tay sớm trầy trụa, mồ hôi mang theo muối chảy qua, khác gì xát muối lên miệng vết thương.

      Rất đau, nhưng Đỗ Nhược Phỉ cắn răng chịu đựng, ngay cả hừ cũng hừ tiếng.

      tiết học xong, Trần phu tử cho Đỗ Nhược Phỉ vào, nàng chỉ có thể tiếp tục đứng.

      tiết học là canh giờ, canh giờ là hai tiếng mấy, hóa ra nàng đứng hai tiếng mấy nha, khó trách đùi đau nhức đến vậy.

      Lão phu tử vừa thông báo hết tiết, Đỗ Dục Kỳ liền ném sách vở chạy đến đây.

      Đứng trước mặt nàng, nhìn nàng cúi thấp đầu, mồ hôi trán dính vào tóc, từng sợi từng sợi dán lên trán, tâm trạng may mắn vì phu tử chỉ phạt đứng phạt đánh nàng nữa của Đỗ Dục Kỳ biến mất trong nháy mắt.

      Đỗ Nhược Phỉ ngẩng đầu lên, thấy là , liền cười cười.

      nghĩ tới, sắc mặt Đỗ Dục Kỳ lại càng ngưng trọng thêm, chỉ vì vừa rồi chỉ nhìn thấy nàng bị nắng đến mồ hôi chảy như thác, bây giờ ngẩng đầu lên, mới phát , sắc mặt nàng tái nhợt, trừ bỏ hai gò má đỏ cách bất thường.

      “Phỉ Nhi, ngươi sao chứ? Sắc mặt ngươi tốt nha.” Đỗ Dục Kỳ thực lo lắng, Đỗ Nhược Phỉ như vậy làm có cảm giác nàng ngã xuống bất cứ lúc nào.

      “Ta sao, ở đây nắng lắm, ngươi mau vào , phu tử sắp dạy tiếp rồi.”

      Kỳ , nàng cũng biết sắc mặt mình bây giờ chắc chắn tốt, nàng cảm giác được hai chân có chút hư nhuyễn, đầu cũng bắt đầu choáng váng, mắt hoa lên.

      Nàng rất ràng chuyện gì xảy ra, hồi ở đại, từ nàng thiếu máu, ban đầu mọi người cũng biết, khi học thể dục giáo viên cũng chú ý.

      Khi đó cũng là mùa hè, bất quá thời tiết còn nóng đến vậy, nàng đứng dưới nắng rất lâu liền ngất xỉu ngã xuống, trước khi ngất xỉu cũng là cảm giác váng đầu hoa mắt như bây giờ.

      Lúc ấy nàng làm giáo viên cùng bạn học sợ hãi, nhưng từ đó về sau, mọi người đều biết nàng bị thiếu máu, cũng chiếu cố nàng nhiều hơn, nàng cũng học được cách bảo hộ chính mình, khi chịu nổi với giáo viên. Sau đó nàng ngất xỉu nữa, nhưng ngất xỉu kia để lại cho nàng ấn tượng rất sâu.

      Bây giờ cảm giác quen thuộc này lại đến nữa, Trần phu tử giống giáo viên ở đại, biết xử lí theo tình và lí, nàng nghĩ cho dù bây giờ nàng với , hơn phân nửa cũng tha cho nàng.

      Thôi cứ ngất xỉu , ngất xỉu, thể bắt nàng nằm phơi nắng dưới thái dương nữa.

      Đỗ Dục Kỳ nhìn nàng hai mắt, đột nhiên chạy ra ngoài, nàng cũng quan tâm, chỉ cảm thấy thân thể mình bắt đầu đứng vững.

      Đỗ Dục Nhiên vẫn đứng bên cạnh bàn nhìn, lúc này nhìn thấy nhị đệ chạy ra ngoài biết làm gì, mà bóng dáng bé của nàng vẫn đứng dưới nắng.

      Hừ lạnh tiếng, chuẩn bị quay về chỗ ngồi của mình, đột nhiên phát bóng dáng bé kia bắt đầu chao đảo, chờ đến khi ý thức được chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy ra ngoài, Đỗ Nhược Phỉ mất ý thức ngã xuống, Đỗ Dục Nhiên lao tới chỉ kịp tiếp được thân thể nàng sắp ngã xuống đất.


      hết chương 9
      honglaknhoxbina thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.