1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta là chính thê của chàng - Văn Nhất Nhất (Full 112c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngày hai nhân vật chính thành hôn còn cách xa lắm. :v


      Chương 39.

      Editor: Linh.

      “Trưởng công chúa thay mặt vua giữ đạo hiếu, Hoàng Lăng ba năm. Có hiếu nữ như vậy, quả là chuyện may mắn của Tuyên quốc chúng ta.” Nếu như bà thiết yến, lời nên vẫn là nhất định phải . Hoàng hậu nương nương hiền lành nhìn Tần Thiên Ngọc .

      “Thiên Ngọc chỉ làm chuyện mình nên làm, đáng giá nhắc tới.” Chuyện tranh công như vậy Tần Thiên Ngọc làm được, huống chi còn là trước mặt tất cả văn võ đại thần.

      “Trưởng công chúa quá khiêm tốn. Công lao của Trưởng công chúa thiên hạ đều biết, giấu được. Ngài có đúng hay , Hoàng thượng?” Thân là nhất quốc chi mẫu, đầu tiên phải có lòng rộng lượng. Tuy rằng trong lòng bà hận nhất chính là mẹ đẻ của Tần Thiên Ngọc, nhưng là Tần Thiên Ngọc dù sao cũng là người lớn lên bên cạnh Thái hậu. Trong cung bao nhiêu phi tần cũng nhìn đây! Bà vị Hoàng hậu này thể bị người gièm pha, cũng để người khác ra vào.

      “Thiên Ngọc làm tốt, nên thưởng!” Hoàng thượng vẫn luôn trầm mặc chợt mở miệng. Lời vừa ra, lập tức ảnh thanh tâng bốc nịnh nọt.

      Nghe được thanh tâng bốc nịnh nọt của mọi người, Lạc Tể tướng dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Hoàng thượng, nhưng lấy được câu trả lời. Hoàng thượng cuối cùng thông suốt, nhìn thấy Thiên Ngọc nhà ông rất tốt?

      Hoàng hậu sửng sốt. Bởi vì Lạc Tử Nghiên hồng nhan bạc mệnh, Hoàng thượng đem tất cả oán giận đều chuyển đến người Tần Thiên Ngọc. Nếu phải Lạc Tể tướng và phu nhân Tể Tướng cầu kiến tiên đế, Trưởng công chúa Tần Thiên Ngọc này nhất định bị vắng vẻ đến tình cảnh người hỏi thăm. Ba năm trước đây, Thái hậu di chiếu Tần Thiên Ngọc thay mặt vua giữ đạo hiếu, vừa vặn Lạc Tướng Quân đánh thắng trận dẫn binh về Hoàng thành. Ở bà nhìn lại, Hoàng thượng thể nào ở thời khắc mấu chốt kia gác lại di chỉ của Thái hậu sang bên, cho nên mới phải ngầm cho phép Tần Thiên Ngọc Hoàng Lăng.

      Hoàng hậu vẫn cho rằng sở dĩ Tần Thiên Ngọc có thể lấy được quang vinh đặc biệt này, toàn bộ là do Tần Thiên Ngọc có ông ngoại là Tể tướng và người cậu là Tướng quân. Chỉ cần Hoàng thượng còn hận Tần Thiên Ngọc, cho dù Lạc gia có lợi hại hơn nữa, cũng cách nào chi phối hôn sau này của Tần Thiên Ngọc. Chỉ cần đem Tần Thiên Ngọc gả xa, oán hận của Hoàng thượng, oán hận của bà cũng vì vậy mà theo. Đến lúc đó, hoàng cung hoàn toàn thái bình. Bóng ma chủ phủ ở trong lòng Hoàng thượng, còn có bà cũng vĩnh viễn mất .

      Trong lòng nhận định lấy lấy oán hận của Hoàng thượng từ trước đến nay thể nào đón lấy lời của bà, mà mặt mũi, cao ngạo, tự tôn của Tần Thiên Ngọc cũng nhận được đả kích trí mạng. Lại nghĩ rằng Hoàng thượng thế nhưng vẻ mặt mỉm cười, giọng càng thêm dịu dàng khen ngợi Tần Thiên Ngọc. Đây là chuyện gì xảy ra? Nhiều năm như vậy, hễ là bà ở trước mặt Hoàng thượng nhắc đến ba chữ Tần Thiên Ngọc, sắc mặt của Hoàng thượng cũng trở lên vô cùng trầm. Cho dù là trong cung có yến hội, Tần Thiên Ngọc vắng mặt cũng đưa đến chút xíu lực chú ý của Hoàng thượng. Vì sao thái độ hôm nay lại khác thường? Hoàng hậu mê mang.

      Mỗi người đều có phản ứng khác nhau, còn lực chú ý của Hoàng thượng thủy chung đặt ở người Tần Thiên Ngọc. Thiên Ngọc là nhớ nhung duy nhất mà Tử Nghiên để lại cho ông. từng, ông rất hận tồn tại của nữ nhi này. Nếu phải con bé, Tử Nghiên có khả năng tuổi còn trẻ liền hương tiêu ngọc vãn. Cho nên ông cố ý bỏ qua tồn tại của con bé, chỉ làm như Thái tử phủ hài tử như vậy. Thời điểm phụ hoàng với ông muốn nhận Thiên Ngọc vào cung nuôi dưỡng, trong lòng của ông thở phào hơi nhõm. Chỉ cần thấy mặt, ông cũng nhớ đến Thiên Ngọc có liên quan tới cái chết của Tử Nghiên. Như vậy với ông, với Thiên Ngọc, đều là chuyện tốt phải ?

      Sau lại trong đoạn thời gian rất dài, ông rất ít nhìn thấy nữ nhi này. Nhưng là mỗi lần vào cung, phụ hoàng cũng làm như vô ý nhắc tới Thiên Ngọc tri kỷ như thế nào, ngoan ngoãn như thế nào. Dần dần, ông bắt đầu thử tiếp nhận có nữ nhi này tồn tại. Ông từng tẩm cung của mẫu hậu nhìn lén Thiên Ngọc tri kỷ lại ngoan ngoãn ở trong miệng của phụ hoàng. Khi đó con bé luôn là lẳng lặng ngồi, nghiêm túc nghe Thái hậu và ma ma giáo dưỡng dạy bảo.

      Nhìn bóng dáng nho ngồi ở ghế rất cao, trái tim cứng rắn của ông càng ngày càng mềm. Đây chính là nữ nhi của ông và Tử Nghiên, là nữ nhi mà ông vẫn cố ý bỏ qua. như vậy, ngoan như vậy, khiến người thương như vậy… Sau lại, ông tìm mẫu hậu. Ông muốn đem Thiên Ngọc nhận về phủ Thái tử, lại bị mẫu hậu ngụm cự tuyệt. Mẫu hậu , phủ Thái tử an toàn, có mẹ đẻ che chở Thiên Ngọc nhất định bị khi dễ. Mẫu hậu , nếu như ông lòng muốn tốt cho Thiên Ngọc, hãy để Thiên Ngọc ở lại trong cung. Mẫu hậu , chỉ cần bà còn sống ngày, chắc chắn che chở cho Thiên Ngọc cả đời tôn quý.

      Bởi vì mẫu hậu kiên trì, nên ông yên tâm để Thiên Ngọc ở lại trong cung. Sau, phụ hoàng lần đầu tiên thúc đẩy ông. Ngày đó, phụ hoàng giọng điệu mang theo thâm ý với ông, Thiên Ngọc chỉ là nữ nhi, cho nên phụ hoàng có thể giúp ông bảo vệ. Nếu như Thiên Ngọc là nam hài, phụ hoàng tuyệt đối nhúng tay vào chuyện này. Ông biết lời của phụ hoàng còn có ý khác. Tình cảm của ông dành cho Tử Nghiên hoàng thất cho phép. Có lúc tỉ mỉ suy nghĩ chút, ông thể thừa nhận Tử Nghiên mất sớm chưa chắc phải là chuyện tốt. Đến bây giờ ngày này, có lẽ tình cảm của ông và Tử Nghiên thể nào thuần túy tốt đẹp giống như trước đây. Quyền thế, luôn che mờ trái tim của đế vương, càng thêm làm mất tình cảm của đế vương.

      Ba năm trước đây, di chiếu của mẫu hậu vừa đúng với ý nguyện của ông. Ông chút do dự đồng ý cho Thiên Ngọc Hoàng Lăng. phải là lo lắng nương gần mười năm tuổi mình canh giữ ở Hoàng Lăng lạnh như băng bất lực và tịch mịch thế nào. Nhưng là vì hạnh phúc sau này của Thiên Ngọc, ông thể tàn nhẫn hạ quyết tâm bỏ qua tha và đau lòng trong lòng. Ông phái tất cả ma ma bên người Thái hậu theo Thiên Ngọc, chính là hi vọng những ma ma nhìn con bé lớn lên này có thể an ủi lúc con bé yếu ớt và bi thương.

      Hôm nay, Thiên Ngọc rốt cuộc trở về. Từ nay về sau, ông lại che giấu nữa ông đối xử với Thiên Ngọc tốt. Ông muốn bổ sung trách nhiệm của người làm phụ thân mà từng ấy năm tới nay ông chưa tận chức. Ông muốn làm dịu lại quan hệ lãnh đãm giữa mình và Thiên Ngọc, ông muốn đưa cho Thiên Ngọc bất kỳ cái gì mà con bé thích.

      Cảm giác được ánh mắt sáng quắc của phụ hoàng, Tần Thiên Ngọc nghi ngờ nhìn sang. Hoàng bà nội nàng thể hận phụ hoàng. Phụ hoàng trước kia phạm vào ngu, nhưng là người biết sai rồi. Hoàng bà nội phụ hoàng ra rất quan tâm đến nàng. Chỉ vì bảo vệ nàng, lại biết nên ở chung với nàng như thế nào, mới có thể vẫn đến nhìn nàng. Hoàng bà nội còn rất nhiều rất nhiều, nàng nghe hiểu toàn bộ, cũng đặt toàn bộ vào trong lòng. Bất kể có phải là hoàng bà nội an ủi nàng hay , nàng cũng cảm kích hoàng bà nội dụng tâm lương khổ.

      Ánh mắt Hoàng thượng nhìn Trưởng công chúa tràn đầy đều là thương và áy náy, Hoàng hậu hoảng hốt. Bà dường như là bỏ quên chuyện gì đó rất quan trọng. Bà cho là Hoàng thượng mất Lạc Tử Nghiên, tự nhiên là hận Tần Thiên Ngọc đến tận xương. Nhưng là bà lại quên càng sâu hận càng nhiều, càng hận càng để ý. người Tần Thiên Ngọc chảy dòng máu của Hoàng thượng và Lạc Tử Nghiên, đây là cách nào sửa đổi. Máu mủ tình thâm, Hoàng thượng sao có thể vĩnh viễn oán hận nữ nhi của Lạc Tử Nghiên?

      Tâm tư của người thượng vị, ai dám suy đoán. Những người khác tâng bốc Trưởng công chúa xong, liền cúi đầu trước sau như . Thỉnh thoảng xì xào bàn tán, cũng náo nhiệt.

      “Tiểu Quận chúa thế nhưng có thể cùng Trưởng công chúa cùng nhau đến đây, đúng là làm người ta hâm mộ.” Nín bụng uất ức và tức giận, Ngũ công chúa dám trông cậy vào, Quý Như Nhã chỉ đành phải tự mình ra trận. Nàng giống như Ngũ công chúa ngu ngốc để lộ ra chuyện mình chán ghét Tiết U Nhiễm, chuyện cũng cần phải có kỹ xảo.

      Tiết U Nhiễm há lại nghe ra Quý Như Nhã làm khó dễ? phải là nàng xứng đứng chung chỗ với Trưởng công chúa thôi sao! Nâng lên khuôn mặt tươi cười, ngữ điệu có vinh yên trả lời: “Trưởng công chúa nâng đỡ là phúc khí của U Nhiễm, người khác chính là muốn cầu cũng cầu được.”

      Có ý gì? nàng căn bản là vào được mắt của Trưởng công chúa? Quý Như Nhã cố sức đè xuống lửa giận trong lòng, dịu dàng : “Tiểu Quận chúa thân phận cao quý, tất nhiên người khác so được. Bất quá, thân phận có nghĩa là tất cả. là của mình cho dù cần cầu xin cũng là của mình.”

      đúng! Tần Trạch Dật phải là của nàng, cho nên nàng cần cầu xin. Tiết U Nhiễm khẽ gật đầu, thở dài : “Quý tiểu thư có hiểu biết.”

      ràng là khích lệ, vì sao nàng nghe được lạiU Nhiễm châm chọc mình? Trước mặt của mọi người, Quý Như Nhã chỉ đành phải trả lời: “Tiểu Quận chúa khen trật rồi. Như Nhã xấu hổ.”

      Xấu hổ? Tiết U Nhiễm rất bội phục nhẫn nại của Quý Như Nhã. trách được nàng ta cuối cùng có thể trở thành Quý phi, loại nhẫn nại và dễ dàng tha thứ này người bình thường hoàn toàn thể so với. Tiết Tâm Lam về phương diện thủ đoạn này, chống lại Quý Như Nhã, nhất định chỉ có thể bị thua. tiếp tục để ý tới Quý Như Nhã làm khó dễ nữa, Tiết U Nhiễm rời lực chú ý. Ca ca và Trưởng công chúa, là càng xem càng cảm thấy hợp. Kiếp trước nàng thế nào lại chút đầu mối cũng nhìn ra đây? rất xin lỗi huynh trưởng đại nhân nhà mình!

      Từ Hoàng cung ra ngoài, Tiết Kỳ Văn có cưỡi ngựa, như làn khói chui vào trong xe ngựa của Tiết U Nhiễm.

      Tuyệt bất ngời khi thấy ca ca xuất , Tiết U Nhiễm nghiêng người dựa vào đệm mềm chờ đợi Tiết Kỳ Văn mở miệng.

      “Muội gì với nàng ấy?” Thấy U Nhiễm lời nào, Tiết Kỳ Văn ảo não . Hoàn toàn nghĩ tới U Nhiễm thế nhưng chung chỗ với nàng. Tiết Kỳ Văn nhịn lâu cuối cùng nhịn được dò xét đến cùng.

      “Nàng là người nào? Ca vừa lên xe liền chất vấn muội, muội nào biết ca ai a?” Tiết U Nhiễm bắt đầu chơi đùa với cái khăn, Tiết U Nhiễm bộ dáng bình chân như vại. Khi nào thấy qua bộ dáng gấp gáp như vậy của ca ca nhà mình? Trưởng công chúa ở trong lòng ca tuyệt chỉ đơn giản là khi còn bé gặp qua lần.

      “U Nhiễm, chớ giả ngu với ta. Muội rốt cuộc cái gì với Trưởng công chúa?” Sợ U Nhiễm chút lời nên , Tiết Kỳ Văn vội hỏi.

      ca là tiểu Bà Vương Tuyên thành.” Trêu chọc sai biệt lắm, Tiết U Nhiễm liếc mắt nhìn Tiết Kỳ Văn cái .

      “Cái… Cái gì? Tiểu Bá Vương? Muội tại sao có thể cái này với nàng ấy?” Nhìn Tiết U Nhiễm ở trước mắt, Tiết Kỳ Văn im lặng nhìn trời, Tiểu Bá Vương, nàng nhất định coi là .

      Thấy ca ca nhà mình vẻ mặt có chút đưa đám, Tiết U Nhiễm thẳng thắn : “Tại sao thể cái này? cần lo lắng. Trưởng công chúa căn bản có đem lời của muội đặt ở trong lòng. Nàng ấy tựa hồ sớm biết ca là chúa bá đạo.”

      “Nàng ấy làm sao có thể biết? Nhất định là lời của muội để cho nàng ấy hiểu lầm là như vậy.” Tức giận nhìn chằm chằm Tiết U Nhiễm, Tiết Kỳ Văn cả giận . và Trưởng công chúa chỉ gặp lần lúc còn bé, nàng đoán chừng là sớm quên . Làm sao biết chuyện của ?

      “Ai bảo huynh cho muội biết vì sao Trưởng công chúa lại cắn huynh? Muội cũng chỉ có thể hỏi Trưởng công chúa thôi! Trưởng công chúa người ta cũng hẹp hòi như huynh, nàng ấy trực tiếp nguyên nhân cho ta biết. Huynh có muốn hay cũng thú nhận kiêng kỵ?” Ngẩng đầu lên, Tiết U Nhiễm ánh mắt sáng long lanh thẳng tắp nhìn chằm cằm Tiết Kỳ Văn.

      Thấy ánh mắt mong đợi của Tiết U Nhiễm, Tiết Kỳ Văn cười: “Nàng ấy chưa với muội, cho nên muội mới muốn lôi kéo lời của ta, sai chứ?”

      “Làm sao huynh biết nàng ấy với muội? Nàng ấy , muội làm sao muốn huynh thú nhận kiêng kỵ?” Ổn định tinh thần, Tiết U Nhiễm chút né tránh. đúng là dễ lừa, như vậy cũng có thể nhìn ra sơ hở?

      Bộ dáng mạnh miệng của U Nhiễm để cho tâm của Tiết Kỳ Văn từ từ để xuống. thế nào lại quên tính tình của Trưởng công chúa. Ngay cả Thái tử nàng cũng tiếp xúc sao lại có thể nhiều với U Nhiễm?

      Thấy mặt ca ca khôi phục vẻ mặt xem thường, Tiết U Nhiễm biết mình lôi kéo thành công. Thu hồi lòng hiếu kỳ, tiếp tục nghịch khăn tay. Ca ca và Trưởng công chúa đều trầm mặc , vậy có lẽ là đoạn trí nhớ kia đối với hai người bọn họ đều rất trân quý, dung cho người khác nhúng tay vào ?

      Trở lại Tiết Vương Phủ, Tiết U Nhiễm ngoài ý muốn phát Tề Phong vẻ mặt phòng bị nhìn gian phòng của nàng. Chuyện gì xảy ra? Nàng thích quá nhiều người ra vào gian phòng của mình. Trừ Tư Nguyệt, người của Quận chúa các sớm bị nàng làm cho bỏ chạy. Tề Phong tại sao lại phòng bị như vậy?

      “Tề phong?” Nghi howcj nhìn Tề Phong, Tiết U Nhiễm lên tiếng hỏi ý.

      Tề Phong gì, chẳng qua chỉ là sâu liếc mắt nhìn Tiết U Nhiễm, quay đầu tránh ra.

      A? Đây là ý gì? Trong lòng mờ mịt, Tiết U Nhiễm đẩy ra cửa phòng mình. Sau đó Tiết U Nhiễm cả người chấn động như bị sấm đánh. ? Làm sao có thể?

      -------------------------------
      Last edited: 27/9/14
      milktruyenky, hoadaoanh, laula4 others thích bài này.

    2. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      NÀng ui, đừng làm phông chữ nghiêng trong pic, khó đọc lắm, mình đọc bằng đt nên gần như ko thấy gì.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 40.

      Editor: Linh.

      “U U.” Nam tử áo đen ôn hòa như gió, nụ cười như nắng ấm giọi vào mắt Tiết U Nhiễm, đốt ở trong lòng Tiết U Nhiễm.

      “Sở ngốc tử, chàng tại sao lại ở đây?” Kéo tinh thần về từ trong kinh ngạc, Tiết U Nhiễm phản ứng đầu tiên chính là đem cửa phòng sau lưng đóng lại. Tiết Vương phủ phải là nơi mà người nào cũng có thể tiến vào. Là Tề Phong mang Sở ngốc tử vào?

      Dịu dàng nhìn chăm chú vào hành động của Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc nhàng trầm ấm : “Bởi vì nhớ nàng.”

      Sở ngốc tử lúc nào cũng biết hoa ngôn xảo ngữ rồi? Tiết U Nhiễm vành tai nóng lên, sắc mặt đỏ ửng. Sở ngốc tử nghiêm túc lời âu yếm như vậy, đánh cho nàng kịp ứng phó.

      Đến gần Tiết U Nhiễm, đưa tay ôm lấy giai nhân mềm mại vào trong ngực. Trái tim Sở Lăng Húc rốt cuộc cũng ổn định lại. Lúc tin tức từ Hàn Tinh các truyền đến, thể phủ nhận từ lúc trào đời cho đến nay lần đầu tiên luống cuống. Tần công tử là Thái tử điện hạ, cũng bất ngờ. Người có khí thế cường đại như thế, cho dù phải là người thượng vị, cũng phải là công tử bình thường. Nhưng là U U, U U chẳng những là Tiểu Quận chúa Tiết Vương phủ, hơn nữa lại còn có thiên ty vạn lũ quan hệ với Thái tử điện hạ.

      Quá khứ có thể liều mạng, nhưng là gần đây có lời đồn chuyện tốt của Thái tử điện hạ và Tiểu Quận chúa đến gần. Trong lòng biết đây nhất định là mưu kế của U U, nhưng là vẫn yên lòng. Vì vậy xúc động chạy thẳng đến Tiết Vương phủ, tới Quận chúa các. (dien dan lequydon)

      Võ công của Tề Phong quả tệ, nhưng muốn ngăn lại cũng là thể nào. tiến quân thần tốc, dựa vào trực giác tới khuê phòng của U U. Thấy Tề Phong sắc mặt đột biến, có thể xác định đây nhất định là khuê phòng của U U. Tề Phong cho biết U U đâu, nhưng cũng có thể đoán được phần. Tin tức Trưởng công chúa trở về sớm truyền khắp ngõ lớn ngõ . Thay mặt vua giữ đạo hiếu, biết bao vinh quang? Hoàng thượng thể có bất kỳ bày tỏ nào. U U nhất định là vào cung.

      Khuê phòng của U U giống như suy nghĩ, hoa lệ mà thanh nhã. Cũng có tinh tế quan sát trang trí trong phòng, Sở Lăng Húc lẳng lặng chờ Tiết U Nhiễm trở về.

      Nghe được động tĩnh ở ngoài cửa, biết Tề Phong rời . khắc nhìn thấy Tiết U Nhiễm thân trang phục hoa lệ đứng ở trước mặt mình kia, Sở Lăng Húc trái tim nôn nóng bất an hóa thành hồ nước xuân. Đây là u U của , là người mà đặt ở đầu quả tim. liên quan đến thân phận cao quý, liên quan đến quần áo hoa lệ, chỉ nhận định mình nàng.

      Mặc cho Sở Lăng Húc ôm lấy, Tiết U Nhiễm ngụy trang mấy ngày nay rốt cuộc có thể tháo xuống. Mặc dù biết Sở Lăng Húc tại sao lại xuất ở Quận chúa các của mình, nhưng là nàng rất cao hứng khi Sở Lăng Húc tới tìm mình, hơn nữa lại xuất vào thời điểm nàng cần ủng nhất. Chỉ cần nhìn thấy , phiền muộn vì đối phó với Tần Trạch Dật mà vụng về diễn trò trong khoảnh khắc tan thành mây khói. Ở trước mặt của , nàng có thể chút kiêng kỵ làm Tiết U Nhiễm chân nhất. Cho dù là làm nũng hay cố tình gây , nàng đều có thể e dè mà bày ra ở trước mặt .

      Vùi ở trong ngực Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm cái gì cũng muốn , cái gì cũng muốn làm. Cứ dựa vào nhau như vậy, đối với nàng mà là đủ.

      “U U cần sợ, có ta ở đây.” Đoán rằng U U mấy ngày nay nhất định là bị ít ủy khuất, Sở Lăng Húc trấn an .

      Sở Lăng Húc lời vừa ra, Tiết U Nhiễm lập tức bừng tỉnh. Ca ca Tần Trạch Dật thể nào áp dụng hành động, cách khác xung quanh Tiết Vương phủ vô cùng có khả năng có cơ sở ngầm do Tần Trạch Dật xếp vào. Sở ngốc tử đến lúc này, phải là cái gì cũng bị chọc thủng? Nghĩ tới đây, Tiết U Nhiễm đột nhiên lui ra khỏi lồng ngực của Sở Lăng Húc, cuống quít : “Nơi này an toàn, chàng nhất định phải lập tức rời .” dien dan lequydon

      Bắt lấy tay của Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc giọng ôn hòa mà kiên định: “U U, tin tưởng ta, có việc gì. Sau này nàng có thể buông tay làm bất cứ chuyện gì mà nàng muốn làm, chỉ cần phải là gả cho Tần Trạch Dật là được.”

      “A? Chàng cũng nghe . Đó phải là , ta có...” Vốn tưởng rằng lời đồn đãi này truyền đến trong tai Sở ngốc tử, ai ngờ vẫn bị biết. Tiết U Nhiễm vội vàng giải thích.

      “Ta tin nàng. Chuyện giữa hai người ta cũng biết. Tần Trạch Dật khó đối phó, nàng cần phải cẩn thận chút. Tiết Tâm Lam đáng để lo. Nàng chỉ cần thêm mồi lửa, vừa có thể đốt nàng ta, cũng có thể hoàn toàn cắt đứt hứng thú của Tần Trạch Dật với nàng.” Hàn Tinh các làm việc từ trước đến nay giọt nước cũng lọt, chỉ cần người có liên quan với Tiết U Nhiễm trong lòng Sở Lăng Húc đều hiểu .

      “Đốt Tiết Tâm Lam? Ta vốn cũng chuẩn bị làm như vậy.” Tiết U Nhiễm vẻ mặt đắc ý. Mấy ngày nay nàng cũng nhàn rỗi, vài bộ mưu kế chờ nàng áp dụng. Tiết Tâm Lam chính là người thứ nhất nàng chuẩn bị lấy ra khai đao.

      “U U thông minh. Tề Phong bản lĩnh tệ, cộng thêm những ám vệ khác do Tiểu Vương gia điều đến, đủ để giúp nàng tìm được thời cơ thích hợp nhất giải quyết xong Tiết Tâm Lam. Tần Trạch Dật đa nghi mà lại tự phụ, Tiểu Quận chúa Tiết Vương phủ là nàng này đối với cũng phải là nhất định phải lấy được. Trước mắt các vị Hoàng tử tranh đấu sắp lâm vào thời khắc quyết liệt nhất, dùng quá nhiều tâm tư ở người nàng. Cho nên cần quá mức lo lắng. Ngược lại vị Mạc tiểu Hầu gia kia, nàng phải đề phòng nhiều hơn. Ngũ công chúa Tần Thi Y có thể lợi dụng liền lời dụng, thể lợi dụng liền trực tiếp giao cho Mạc Thần Viễn giải quyết.” Cúi đầu, Sở Lăng Húc giọng ra tình thế trước mắt.

      Sở Lăng Húc cho tới bây giờ đều phải là hạng người lương thiện gì. Khiêm tốn, ôn hòa mềm lòng, cũng chỉ là hình tượng giả dùng để lừa gạt người đời mà thôi. giải quyết công việc theo nguyên tắc làm người phải có lòng khoan dung độ lượng, nhiều chuyện bằng bớt chuyện. Chỉ cần chọc giận , có thể bình an vô , nước giếng phạm nước sông. khi chạm đến vảy rồng của , tuyệt nương tay. Chỉ cần muốn, quyền mưu kế sách tuyệt đối cũng phải là thể. Mà trước mắt, nhất định giúp U U dẹp tan tất cả chướng ngại và uy hiếp.

      Tần Trạch Dật, Sở Lăng Húc cũng lo lắng. Trừ thân phận Thái tử và quyền thế, cũng để tâm tới U Nhiễm. Có thể là quá khứ mười mấy năm chung sống để cho cho rằng U Nhiễm nhất định là Tần Thi Y khác. Đoạn thời gian này U U thay đổi làm cho tò mò, nhưng cũng chỉ là tò mò. Tò mò qua , chỉ cần hành động điêu ngoa cũng có thể đem hứng thú của lật đổ.

      Ngược lại Mạc Thần Viễn, vị Tiểu Hầu gia mới trở về Tuyên thành này. Theo lý thuyết, có cái phiền toái Tần Thi Y, Mạc Thần Viễn phải tránh xa U U. Nhưng là cũng phải như thế. Đêm hội hoa đăng đó, ánh mắt Mạc Thần Viễn nhìn U U đúng. Trừ phi Mạc Thần Viễn biết U U và Tần Thi Y khác nhau trời vực, nếu vị Mạc tiểu Hầu gia này cũng nhìn U U với ánh mắt khác xưa. So với Tần Trạch Dật, vị Tiểu Hầu gia thông minh lanh lợi và giỏi về mưu kế này, mới là uy hiếp. dien dan lequydon

      “Mạc Thần Viễn? Yên tâm ! Mạc Thần Viễn là người trong lòng của Tần Thi Y, lại cực kỳ ghét Tần Thi Y. Ta và Tần Thi Y điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược phân phải trái phân cao thấp.” Mặc dù muốn có quan hệ gì với Mạc Thần Viễn, nhưng là Tiết U Nhiễm chưa bao giờ nghĩ tới Mạc Thần Viễn uy hiếp được đến mưu tính của mình. Tám cột đánh tới người cùng nơi, làm sao có thể có liên quan? Chỉ cần tận lực phòng tránh là được rồi.

      thể coi thường! Mánh khóe của nàng nhìn như tệ, nhưng cũng phải là áo tiên thấy vết chỉ khâu. Tần Trạch Dật nhìn ra là bởi vì nàng ở trong lòng nguyên bản chính là người như vậy, cho nên hoài nghi đây cũng phải xuất phát từ bản tính của nàng. Mạc Thần Viễn giống vậy. rời khỏi Tuyên thành nhiều năm, tiếp xúc với nàng nhiều, hiểu biết về nàng cũng chỉ giới hạn trong miệng của người khác. Có lẽ trước đây quả có bất kỳ ý nghĩ gì với nàng, nhưng lấy lực quan sát của thể nào nhìn ra chút dấu vết. Theo tin tức ta nhận được, thái độ của Mạc tiểu Hầu gia với nàng là đặc biệt nhất trong tất cả quan gia tiểu thư ở Tuyên thành. Trong này, cũng bao gồm Ngũ công chúa Tần Thi Y đến chết cũng muốn dây dưa với nàng. Cho nên, nàng nhất định phải đề phòng .” Hàn Tinh các truyền đến tin tức, Mạc Thần Viễn người này tâm tư thâm trầm, túc trí đa mưu, chính là người tài. Người như vậy, thể nào chỉ dựa vào Tần Trạch Dật liền tin tưởng U U là Tần Thi Y khác.

      “A, biết. Sau này thấy , ta cẩn thận chút là được. Bất quá, Sở ngốc tử...” Tiết U Nhiễm đương nhiên hoài nghi lời của Sở Lăng Húc. cần đề phòng Mạc Thần Viễn tất nhiên là có lý do. Chẳng qua là, Sở ngốc tử tựa hồ biết rất nhiều chuyện. Cho dù Tề Phong cho biết, cũng thể biết cặn kẽ như vậy.

      “Cái gì?” Cho dù ánh mắt U U nhìn mình có chút nguy hiểm, nhưng Sở Lăng Húc vẫn ôn hòa như lúc ban đầu.

      , sao chàng lại biết nhiều như vậy?” Đến gần Sở Lăng Húc, túm được cổ áo của , Tiết U Nhiễm hung tợn chất vấn.

      Cúi đầu, chống lại khuôn mặt đỏ ửng phồng lên của U U, Sở Lăng Húc khẽ cười lên tiếng: “Bởi vì ta phái người điều tra tất cả mọi chuyện về U U, bao gồm cả những người xuất ở bên người U U. bỏ sót, toàn bộ đều ghi tạc ở trong đầu.”

      Người này ràng là làm chuyện xấu điều tra nàng, vẫn còn là bộ dáng chuyện đương nhiên. Tiết U Nhiễm tức giận nghiến răng, chợt có loại xúc động muốn cắn . Chờ , cắn... Trưởng công chúa cắn ca ca nhà mình, phải là ca ca nhà mình chọc Trưởng công chúa tức giận đến thể cắn huynh ấy cho thoải mái chứ?

      “U U, nghĩ gì thế? Mất hồn rồi!” Thấy U U chợt buông lỏng tay, biết suy nghĩ cái gì. Sở Lăng Húc giơ tay lên khua ở trước mặt Tiết U Nhiễm, mở miệng hỏi.

      “Sở ngốc tử, ta với chàng, Trưởng công chúa và ca ta có vấn đề. Mẫu phi ta Trưởng công chúa khi còn bé cắn ca ta, ta hỏi ca ta và Trưởng công chúa. Nhưng là hai người bọn họ đều chịu cho ta biết.” Nhắc tới chuyện này, Tiết U Nhiễm vẻ mặt tức giận bất bình. Tò mò a, nàng tò mò muốn chết, cố tình hai người kia nàng đều đắc tội nổi. truyện đc post tại diễn đàn lqd

      “Như vậy... Đơn giản. Nàng tìm cơ hội hẹn cả hai người bọn họ ra ngoài gặp mặt. Sau đó lén lén núp ở bên nghe bọn họ ôn chuyện, phải là cái gì cũng biết.” mặt thoáng qua vui vẻ, Sở Lăng Húc bắt đầu giúp Tiết U Nhiễm ra biện pháp. Nghe lén phải là chuyện tốt, bất quá vì U U, cũng chỉ có thể ủy khuất người khác.

      “Đúng vậy! Ý kiến hay. Trưởng công chúa và ca ta nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp lại, gặp nhau rồi nhất định tới chuyện năm đó. Sau đó cái gì ta cũng biết. Sở ngốc tử, chàng là lợi hại!” Tiết U Nhiễm cười đến có ý tốt. Vốn tưởng rằng cái bí mật này mình biết, bây giờ nhìn lại có lẽ còn có hi vọng. Bất quá hẹn Trưởng công chúa ra ngoài, hình như có chút phiền phức. Nàng nhất định phải suy nghĩ kỹ mới được.

      Nghe được U U khen ngợi, Sở Lăng Húc để bụng, bất quá rất cao hứng khi có thể thấy khuôn mặt tươi cười của U U. Dừng chút, có chút vẫn là nhất định phải nhắc nhở cái: “U U, Trưởng công chúa giống với người thường. Nếu như nàng tính toán muốn làm cho Trưởng công chúa trở thành người của Tiết Vương phủ, trước hết phải lấy được đồng ý của Tiểu Vương gia. Chỉ có Tiểu Vương gia cũng có ý định như vậy, nàng mới có thể đánh chủ ý lên Trưởng công chúa. Hiểu chưa?”

      “Ừ, ta biết. Ta dò qua ý tứ của ca ca rồi mới hành động.” Gật đầu cái, Tiết U Nhiễm nghe lời . Ngay sau đó phát mình đem lời đề tài chuyển , vội vàng tiếp tục vấn đề trước: “Sở ngốc tử, chàng tìm người điều tra ta, lại đánh bất ngờ khuê phòng của ta. Có dụng ý gì? Đúng rồi, chàng còn chưa cho ta biết chàng làm sao tìm đến được phòng của ta? Tề Phong dẫn chàng tới?”

      Lắc đầu cái, Sở Lăng Húc có dự định trả lời mấy cái vấn đề này. trong lòng U U là tao nhã lịch , khiêm tốn lễ độ. Nếu như nàng biết cũng phải là người lương thiện giống như nàng thấy, lại nghĩ như thế nào? do dự, chần chờ...

      ? Chàng chẳng lẽ ta tìm Tề Phong?” Chống nạnh nhìn chằm chằm vào Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm cũng cho là đây là bí mật.

      “U U, ta trước.” Sở Lăng Húc về phía cửa. Đêm khuya, U U nên nghỉ ngơi.

      “Chậm! Chàng ràng cũng đừng mong rời ! Ngăn lại Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm lộ điêu ngoa thể nghi ngờ. Sở ngốc tử trốn, phải có kỳ quái. Sở ngốc tử phải là Tần Trạch Dật, nàng phải biết tất cả về , cho phép có bất kỳ giấu giếm nào.

      “Ta tự mình tới.” Thấy kiên trì trong mắt U Nhiễm, Sở Lăng Húc lại lần nữa thỏa hiệp. Sớm muộn đều phải đối mặt, sớm hay muộn đều phải là vấn đề. Nếu U U muốn biết, cho nàng biết có sao đâu. Tóm lại, buông tay. U U chỉ có thể thuộc về !

      “Tự mình tới?” Tiết U Nhiễm nháy nháy cặp mắt, nhìn rồi lại nhìn. Sở ngốc tử biết võ công kiếp trước nàng cũng biết. Bất quá Sở ngốc tử có thể tránh thoát ám vệ đông đảo trong Tiết Vương phủ, lặng yên tiếng động xuất ở gian phòng của nàng sao? Nàng có chút hoài nghi.

      “Muốn xem ?” Ánh mắt của U U là xem thường bản lĩnh của ? Trong bụng vừa động, Sở Lăng Húc dụ dỗ . Có lẽ trước mắt là thời cơ tốt để U U tiến thêm bước hiểu về . Linh. dien dan lqd

      “Muốn!” Liều mạng gật đầu, Sở ngốc tử dối, nhưng là nàng vẫn còn có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ Sở Lăng Húc chính là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết hay sao?

      Dắt tay Tiết U Nhiễm tới trước cửa sổ, cánh tay dài ôm lấy cái eo thon của nàng, Sở Lăn Húc nhún chân cái, mang theo Tiết U Nhiễm bay tới giữa trung bên ngoài cửa sổ.

      Đột nhiên rời khỏi mặt đất, Tiết U Nhiễm thiếu chút nữa kêu lên tiếng. Cũng may nàng còn nhớ Sở ngốc tử thể bị người phát , miễn cưỡng nuốt tiếng la trở về. Gió mát từ từ thổi vào mặt, cảm giác treo lơ lửng trung, nhắc nhở nàng phải là nằm mơ. giám tin nhìn về phía Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm phát mình nhưng lại cái gì cũng thể ra.

      “Choáng váng sao?” Trái ngược với Tiết U Nhiễm khiếp sợ, Sở Lăng Húc cười nhạt giọng hỏi. Trong mắt U Nhiễm trừ dám tin chính là ngoài ý muốn vui mừng, cánh tay đag ôm Tiết U Nhiễm của Sở Lăng Húc tự chủ siết chặt hơn. U U như vậy, bảo sao có thể buông tay?
      milktruyenky, hoadaoanh, linhdiep174 others thích bài này.

    4. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Uầy, đại hiệp mới xuất , hihi. Hào hoa, giỏi kiếm tiền vs công phu cao là hot boy thời đại rồi
      linhdiep17Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41.

      Editor: Linh.

      choáng váng, chơi rất vui.” Có Sở Lăng Húc ở bên cạnh, Tiết U Nhiễm hoàn toàn lo lắng an nguy của bản thân mình. Cảm giác bay ở trung mới lạ mà kích thích, trong lòng tràn đầy vui mừng nàng căn bản rảnh bận tâm đến chuyện khác.

      Nhướn mi, trong mắt Sở Lăng Húc lên tia vui vẻ. Chỉ cần U U thích, cũng nào cũng có thể mang nàng bay. Bất quá trước mắt cũng phải là thời cơ tốt, bên ngoài Vương phủ có quá nhiều tai mắt. Mắt thấy sắp bay ra khỏi nội viện, Sở Lăng Húc xoay người, mang theo Tiết U Nhiễm bay về Quận chúa các.

      Đột nhiên thấy hai người bay tới giữa trung, Tề Phong ở chỗ tối làm cái dấu tay, ý bảo huynh đệ ở bốn phía an tâm cần nôn nóng. Sở công tử này rất đơn giản, tự nhiên là biết nặng . Bên ngoài Tiết Vương phủ có tai mắt của Thái tử điện hạ, Sở công tử thể nào biết. Mà Sở công tử có thể kinh động đến những người đó, thuận lợi tới Quận chúa các rất là lợi hại. Chẳng qua là nghĩ tới, công lực của Sở công tử lại cao như thế. vẫn rất nghi ngờ vì sao mình lại nhìn thấu thương nhân bình thường. Lúc này bừng tỉnh, ra Sở Lăng Húc cũng phải là người bình thường...

      Lần nữa trở lại mặt đất, Tiết U Nhiễm có chút nâng nâng. Tối nay cho nàng quá nhiều vui mừng, quá nhiều ngạc nhiên. Trưởng công chúa khác mắt tương đãi (ý là thái độ của Trưởng công chúa với chị ấy khác với những người khác), Sở ngốc tử thâm tàng bất lộ, cũng tới quá mức đột nhiên. Nàng vốn tưởng rằng mình hiểu Sở Lăng Húc như lòng bàn tay, hôm nay mới sáng tỏ có chuyện nàng chưa từng biết. Hai người có lưỡng tình tương duyệt, sao có thể đem tất cả của mình thẳng thắn lộ ở trước mặt đối phương?

      Cho dù là ba năm làm bạn với Sở Lăng Húc kia, suy sút và bi thương lúc nào cũng bao phủ ở đáy mắt Sở Lăng Húc. Đều chưa từng tản , cũng chưa từng thoát khỏi. Sở Lăng Húc như vậy có cách nào tự tin mà bữa bãi giống như tối hôm nay. Là nàng bẻ gãy đôi cánh của , là nàng giết chết khát vọng của , là nàng hủy diệt hạnh phúc của . Hạnh phúc của nàng từng là chạm tay có thể đụng tới, cuối cùng lại trở thành hoa trong gương, trăng trong nước. Đả thương nàng, cũng thiêu hủy ...

      “U U, trái tim ở chỗ nào, tình thuộc về nơi ấy. Say này, để ta trông coi nàng, có được hay ?” có buông Tiết U Nhiễm ở trong ngực ra, Sở Lăng Húc cúi đầu. Đôi mắt đen nhánh như mực chống lại đôi mắt trong veo như nước, thanh trầm thấp mê hoặc .

      Dường như là sợ dọa đến giai nhân, giọng của Sở Lăng Húc nhàng, mềm mỏng. Vòng qua tai của Tiết U Nhiễm, lướt qua trái tim. Mặt hồ yên lặng dấy lên những gợn sóng lăn tăn, rồi lại vĩnh viễn rút . Trong khoảnh khắc, trái tim bởi vì sa vào chuyện cũ mà cứng rắn trở nên mềm nhũn, ngọt ngào.

      Chăm chú nhìn chằm chằm vào Sở Lăng Húc trong mắt chút che giấu tình ý chân thành, Tiết U Nhiễm cười gian xảo giống như hồ ly: “Sở ngốc tử, mỹ nam kế của chàng thành công. Nhưng mà, bản Quận chúa dễ hầu hạ, chàng sau này cho hối hận. Nếu , hừ hừ...”

      “Lấy tâm đối đãi, thất hứa!” Sở Lăng Húc kiên định giống như tảng đá, từng chữ từng chữ ra hứa hẹn.

      Nghe được tám chữ hứa hẹn đó, Tiết U Nhiễm cứng đờ. Kiếp trước, đêm động phòng hoa chúc, với nàng: “Nương tử gả vào Sở gia, vi phu nhất định lấy tâm đối đãi, thất hứa!” Nhưng là nàng quý trọng kiên định và tình ý chân thành trong câu kia. Nàng lạnh lùng mời ra khỏi tân phòng, từ đó cho lại bước vào tân phòng chỉ thuộc về mình nàng nửa bước. Khi đó ôm loại tâm tình nào vẫn kiên trì đến cuối cùng, thủy chung chưa từng buông tha cho?

      Đôi mắt sáng của U U ảm đạm có thần, sắc mặt hoảng hốt trống rỗng, tách rời ra khỏi xung quanh, bao gồm cả . Sở Lăng Húc vô cùng thích Tiết U Nhiễm chút sức sống nào như vậy. U U của phải điêu ngoa nghịch ngợm, tùy hứng vô lý, Tiểu Quận chúa Tiết Vương phủ cao cao tại thượng, Nàng đùa bỡn tính khí, làm nũng mà khó dây dưa, làm ầm ĩ, khó chịu, dùng tâm cơ... Bất kể nàng như thế nào, nhưng luôn mang đến cho vui vẻ ngọt ngào.

      Lúc này nàng lại làm cho cảm thấy nặng nề hít thở thông. Trong lòng U U rốt cuộc là có chuyện cũ thương tâm cách nào như thế nào? Là bởi vì Tần Trạch Dật, hay là người nào khác mà biết? Sở Lăng Húc muốn suy nghĩ nhiều, cũng định suy nghĩ nhiều. Với , nắm vững được Tiết U Nhiễm trong ngực, có được Tiết U Nhiễm sau này, càng thêm quan trọng hơn so với Tiết U Nhiễm trước đây.

      Đôi mắt đen như mực thoáng qua thâm trầm, Sở Lăng Húc đầy bụng ủy khuất ai thán : “ phải là mỹ nam kế thành công sao? Vì sao Tiểu Quận chúa ngay cả cái nhìn cũng chịu bố thí cho tiểu nhân? Tiểu nhân chờ lọt vào mắt xanh của ngài rất lâu...”

      “Xì...” Tiết U Nhiễm nhịn được bật cười, Sở ngốc tử biết đùa bỡn từ khi nào vậy? Giả vờ giận nheo mắt lại, đưa tay véo lấy mặt Sở Lăng Húc, thanh u ám đe dọa: “Bản Quận chúa ở chỗ này, nghiệt phương nào lại dám cướp đoạt người của bản Quận chúa? Trả lại Sở ngốc tử khiêm tốn của bản Quận chúa mau!”

      Trấn định kéo tay của Tiết U Nhiễm xuống, phủi phủi vạt áo hơi nhăn, nụ cười ôn hòa trở lại mặt Sở Lăng Húc: “Tại hạ vừa rồi thất lễ, mong Tiết tiểu thư khoan dung. Chuyện hôm nay, tại hạ ghi nhớ trong lòng, tự nhiên phụ trách. Đêm khuya đường xa, Tiết tiểu thư nhớ phải chăm sóc bản thân. Còn nhiều thời gian, nhất định có ngày gặp nhau. Tại hạ nên cáo từ.”

      Tiết U Nhiễm nhìn Sở Lăng Húc khiêm tốn lễ độ xong, ‘vèo’ tiếng, bóng dáng biến mắt ở trong bóng đêm ngoài cửa sổ. Nếu phải là trong lời của Sở Lăng Húc có lẫn quan tâm và lưu luyến, nàng muốn hoài nghi rằng nàng ở trong mộng. Sở ngốc tử, dám chơi chiêu ‘lấy lui làm tiến’ này với ta? Tốt, bản Quận chúa chơi với chàng! Lần sau đừng nghĩ dễ dàng bước chân vào khuê phòng của bản Quận chúa!

      đêm này, Tiết U Nhiễm ngủ ngon tới trời sáng. Những cơn ác mộng thống khổ bi thương kia phá lệ có tới quấy nhiễu nàng. Ngày hôm sau, Tiết U Nhiễm tinh thần no đủ chỉnh đốn xong tâm tình chuẩn bị nghênh chiến.

      “Tư Nguyệt, hoa viên ở hậu viện Vương phủ gần đây hoa nở đẹp ? Chúng ta qua xem chút.” Nhìn Tư Nguyệt tới từ phía đối diện, Tiết U Nhiễm chợt đề nghị.

      “Hoa viên ở hậu viện? Nhưng là Nhị tiểu thư...” Nhị tiểu thư là người hoa, sáng sớm mỗi ngày nhất định dạo ở hoa viên lát. Quận chúa thích chính diện đối mặt với Nhị tiểu thư, nên chưa bao giờ hoa viên vào lúc này. Hôm nay nhưng là vì sao?

      “Nàng ta


      được. Quận chúa muốn ngắm hoa, vậy chúng ta .” Bất kể khi nào, Quận chúa tuyệt đối ở vị trí thứ nhất trong lòng Tư Nguyệt. phải chỉ là Nhị tiểu thư thôi sao, nhiều lắm cũng chỉ được coi là bông hoa trắng mảnh mai. Quận chúa nhà mình xinh đẹp áp hoa thơm cỏ lạ như thế, còn sợ nàng ta sao?

      Trong hoa viên, mỹ nhân nhìn quanh, dáng vẻ thướt tha, ngược lại rất có chút cảm giác mèo khen mèo dài đuôi. Tiết U Nhiễm nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch như vậy của Tiết Tâm Lam, đột nhiên cảm thấy Tiết Vương phủ có thể nuôi ra mỹ nhân như vậy quả là phúc của Tần Trạch Dật.

      “Tỷ tỷ sao lại ở chỗ này?” Lời đồn đãi chuyện tốt của Tiết U Nhiễm và Thái tử ca ca đến gần Thái tử ca ca tự mình giải thích cho nàng. Dù vậy, trong lòng Tiết Tâm Lam vẫn còn có khúc mắc.

      “Bản Quận chúa vì sao thể ở chỗ này?” Nghe được lời của Tiết Tâm Lam, Tiết U Nhiễm thiếu chút nữa bật cười. Nơi này nhưng là Tiết Vương phủ, nàng là Tiểu Quận chúa Tiết Vương phủ, vì sao nàng thể xuất ở hậu hoa viên của Tiết Vương phủ?

      Biết mình lời nên , Tiết Tâm Lam vội vàng thu liễm lại vui trong lòng, cúi đầu trả lời: “Tỷ tỷ nên tức giận, muội muội chỉ là quá mức kinh ngạc, nhất thwoif rối loạn chút mà thôi.”

      Cúi đầu che dấu bất mãn mặt sao? Nhìn Tề phong chợt xuất ở cách đó xa, Tiết U Nhiễm khinh thường hừ lạnh : “Quá mức kinh ngạc là có thể phân biệt tôn ti? Tiết Tâm Lam, ngươi cũng chỉ là thứ nữ nho , tùy tiện như thế có phần quên mất thân phận của ngươi.”

      “Tỷ tỷ, ta... Ta có, ta có.” Cảm giác được Tiết U Nhiễm tức giận, Tiết Tâm Lam bị dọa sợ đến mức mãnh liệt lắc đầu. Nàng là người của Thái tử ca ca sai, nhưng Tiết U Nhiễm là Tiểu Quận chúa này mãi mãi thay đổi. Hôm nay nàng thể cãi lại Tiết U Nhiễm, càng có năng lực chống lại. Trong mắt tràn đầy oán độc, Tiết Tâm Lam tiếp tục cúi đầu.

      để ý tới Tiết Tâm Lam yếu thế, Tiết U Nhiễm khẽ cười hỏi: “ có trong miệng ngươi, là có cái gì? có xúc phạm bản Quận chúa? Hay là có đem bản Quận chúa để vào trong mắt? Vẫn cúi đầu, có phải là dám nhìn bản Quận chúa, hay là ở địa phương mà bản Quận chúa thấy được nguyền rủa bản Quận chúa đây?”

      Thân thể khẽ cong, Tiết Tâm Lam cúi đầu thấp hơn. Nàng chính là nguyền rủa Tiết U Nhiễm như thế nào? Thời gian Tiết U Nhiễm có thể phách lối sắp kết thúc, nàng chỉ cần tiếp tục nhẫn nhịn. Thái tử ca ca đến cứu nàng, nhất định . Có lòng tin như vậy, Tiết Tâm Lam thanh run rẩy : “Tâm Lam dám quên thân phận của mình. Tỷ tỷ là Quận chúa cao quý, Tâm Lam trong lòng vẫn luôn tôn kính tỷ tỷ.”

      “Phải ? Nhưng là vì sao bản Quận chúa chưa từng cảm nhận được phần tôn kính này của ngươi đây? Ngược lại là ngươi ở sau lưng bản Quận chúa đùa bỡn những thủ đoạn , lại làm trái tim bản Quận chúa băng giá. Nếu như bản Quận chúa đem ngươi sở tác sở vi bẩm báo cho mẫu phi, biết Nhị tiểu thư Tiết Vương phủ là ngươi này có thể bị gia pháp xử lý hay đây? Nhị phu nhân có phương pháp dạy nữ nhi, trục xuất khỏi Tiết Vương phủ hình như cũng quá đáng...” Cao ngạo ngẩng đầu lên, đến gần hai bước, từ cao nhìn xuống quan sát Tiết Tâm Lam. Tiết U Nhiễm giọng lạnh như băng, vẻ mặt khinh thường. Tức giận mắng muộn ba năm, hận ý thấu xương trong nháy mắt trút ra. biết là diễn trò hay là bóng ma
      chỗ sâu nhất trong đáy lòng, hàn ý trong lời của Tiết U Nhiễm cũng là rất .

      Biết Tiết U Nhiễm được là làm được, Tiết Tâm Lam bị dọa sợ đến cả người run rẩy. Hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trước mặt Tiết U Nhiễm. Hai tay ôm chặt lấy hai chân Tiết U Nhiễm, Tiết Tâm Lam đau khổ cầu khẩn : “Tỷ tỷ, Tâm Lam dám, cũng dám nữa. Van cầu tỷ tỷ bỏ qua cho Tâm Lam lần, chỉ lần này. Tâm Lam sau này mọi chuyện nhất định nghe theo ý của tỷ tỷ, tuyệt dám hai lòng! Van cầu tỷ tỷ đừng cho Vương phi, cần đuổi mẹ con ta ra phủ. Tỷ tỷ, Tâm Lam sai lầm rồi, Tâm Lam biết sai rồi...”

      “Tiết U Nhiễm, muội làm gì ở đây?” Vừa bước vào hoa viên liền thấy Tâm Lam quỳ mặt đất khổ sở cầu xin Tiết U Nhiễm, Tần Trạch Dật bày ra dáng vẻ của Thái tử, cất giọng Quát to
      milktruyenky, hoadaoanh, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :