1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta là chính thê của chàng - Văn Nhất Nhất (Full 112c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      U U, a gọi nghe thân thiết quá :yoyo60::yoyo60::yoyo60:

    2. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27
      U U ah
      2 người tiến triển nhanh
      :yoyo40::yoyo40::yoyo40:

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 22.

      Editor: Linh.
      "Sở ngốc tử, vì Tiêu Vũ Sắt, ngay cả nam nữ hữu biệt huynh cũng quên?" Tự tiếu phi tiếunhìn Sở Lăng Húc kéo tay của mình, tự tôn củaTiết U Nhiễm có chút bị thương. Nàng xác thựclà rất muốn Sở Lăng Húc xa lánh gọi mình là 'Tiết tiểu' thư nữa. Nhưng là hai chữ 'U U' từ trong miệng Sở Lăng Húc kêu lên ở trongtrường hợp này, Tiết U Nhiễm chính là khôngvui.

      "U U, nàng đừng náo loạn. Ta gọi nàng như vậy phải là vì Vũ Sắt, mà là bởi vì nàng thích nghe đến ba chữ 'Tiết tiểu thư'.Nếu nàng thích, ta gọi nữa là được. Sở Lăng Húc cũng biết vì sao lại theo bản năng kêu lên hai chữ 'U U', ràng Tầng côn tử và Tiết công tử cũng gọi"U Nhiễm". Thấy Tiết U Nhiễm tựa hồ thích, giọng .

      "Sở ngốc tử, huynh hãy nhớ lời huynh nóihôm nay. Huynh gọi ta là 'U U' phải là bởi vì Tiêu Vũ Sắt, mà là bởi vì Tiết U Nhiễm ra bảo huynh gọi như vậy." Tiết U Nhiễm xong liền thoát khỏi tay của Sở Lăng Húc, cất bước rời khỏi phòng bao. Nàng cần phải trở về. Huynh trưởng nhà mình và Tần Trạch Dật đều phải là người dễ lừa, tiếp tục nữa sợ là xảy ra biến cố.

      Tiết U Nhiễm cố làm ra vẻ mặt cao ngạo khiến cho Sở Lăng Húc thầm bật cười: ta gọi nànglà U U dĩ nhiên là bởi vì nàng muốn ta gọi, sao có thể là bởi vì Vũ Sắt? Xem ra, U U rất có thành kiến với Vũ Sắt. Thôi, chỉ cần U U thích, nguyện ý bác khanh* cười tiếng. Nhìn bóng lưng xinh đẹp biến mất ở bên ngoàiphòng bao, Sở Lăng Húc yên lặng thở dài tronglòng : Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc đồng ý gặp hạn!

      (*) Khanh: đây là từ chỉ cách gọi thân mật mà người nam gọi người nữ. chồng gọi vợ. cũnggiống vậy vợ gọi chồng hay nữ gọi nam là quân.
      Trương chưởng quỹ vẫn canh giữ ở dưới lầu rấtlà ngoài ý muốn phát chủ tử nhà mình thế nhưng lại là vẻ mặt đầy ý cười rời khỏi KháchDuyệt lâu. Chuyện gì xảy ra? phải là chủtử nên rất tức giận sao? Vì sao lại cảm thấy râm tình của chủ tử rất tốt?

      "Chưởng quỹ, tiểu nhân cho ngài, mới vừa..." Thừa dịp có người, tiểu nhị chạy bàn lầu ghé vào tai Trương chưởng quỹ nóinhỏ báo cáo tất cả những gì vừa thấy.

      " cách khác, vị Tiết tiểu thư kia theosau lưng chủ tử có vẻ mặt tức giận vào phòngbao chữ 'Nguyệt'. Sau đó, lúc trở ra, mặt của hai người đều mang theo nụ cười?" Nghe xong lời của tiểu nhị, Trương chưởng quỹ tổng kết .

      " sai. Chủ tử vốn là rất vui. Tiểu nhân chưa từng thấy qua chủ tử có sắc mặt khó coi như vậy, Bất quá sau khi Tiết tiểu thư vào, sắc mặt của chủ tử lập tức trở lên tốt." Phụng mệnh chưởng quỹ canh giữ ở lầu tiểu nhị hết sức khẳng định có nhìn lầm. Chưởng quỹ , nhất định phải tỉ mỉ chú ý nhất cử nhất động của chủ tử. chínhlà trợn to hai mắt, tuyệt dám buông lỏng.

      "Sau này vị Tiết tiểu thư kia đến, cẩn thậnphục vụ. Về phần Tiêu Vũ Sắt, nên làm nhưthế nào ngươi biết." Hướng về phía lầu nhìn cái, Trương chưởng quỹ thấp giọng phân phó .

      "Tiểu nhân hiểu." Theo ánh mắt của Trươngchưởng quỹ nhìn về phía phòng bao chữ 'Thiên',tiểu nhị hiểu ý lên tiếng.

      Trở lại phòng bao chữ 'Thiên', Tiết U Nhiễm rất bất ngờ khi thấy Tiêu Vũ Sắt lại vẫn ngồi ở trong phòng bao có rời . Xem ra là ôm tia hi vọng cuối cùng, bỏ được vinh hoa phú quý mà nàng ta tự nhận là sắp đến tay ! Trongmắt lóe lên tia giễu cợt, Tiết U Nhiễm làm như có chuyện gì xảy ra ngồi trở lại vị trí lúc trước.

      "U Nhiễm đâu? Sao lâu như vậy?" Tiết U Nhiễm ngồi xuống, Tần Trạch Dật liền nghi ngờ hỏi.

      "Có chút việc." Tiết U Nhiễm nhàn nhạtcho ra ba chữ, định mở miệng nữa. Nàng có thể cho Tần Trạch Dật là nàng ra ngoà iđuổi theo Sở Lăng Húc sao? Tần Trạch Dật ghét nhất là chuyện có ở trong lòng bàn tay . Nàng cũng muốn thêm chuyện, xảy ra rắc rối khác.

      "U Nhiễm biết Sở đương gia?" Trong miêng hỏi như thế, nhưng vẻ mặt của Tần Trạch Dật là khẳng định.

      "Ừ. Lần trước ở đường gặp qua." Tùy ý gật đầu cái, Tiết U Nhiễm cầm điểm tâm ở bàn lên bắt đầu ăn. Sở ngốc tử giới thiệuđiểm tâm cũng tệ lắm, đáng được thưởng.

      " hơn?" Tần Trạch Dật cảm thấy chuyện dường như có cái gì đó đúng.

      "Sở đương gia phải là người thương của Tiêu nương sao?" trả lời chất vấn của Tần Trạch Dật, Tiết U Nhiễm nhìn Tiêu Vũ Sắt hỏi. Tần Trạch Dật, người điều tra Sở Lăng Húc, có khả năng biết tồn tại của Tiêu Vũ Sắt chứ?

      "... phải vậy. Húc ca ca chỉ là huynh trưởng mà thôi." Vẻ mặt cuống cuồng khoát khoát tay, sắc mặt Tiêu Vũ Sắt khẽ biến thành màu hồng, thanh nho giải thích.Mới vừa rồi sau khi Tiết U Nhiễm ra khỏi phòng bao, nàng vốn cũng chuẩn bị lập tức rời . Nhưng là tại nàng muốn bỏ qua cho cơ hội tốt này. Huống chi, Tiết U Nhiễm vừa ,nhưng người khác cũng tiếp tục làm khó nàng.

      Cho nên nàng mới mang lòng thấp thỏm tiếp tục ở lại chỗ này. Húc ca ca, xin lỗi! Huynh đốivới Vũ Sắt tốt như vậy, cho dù Vũ Sắt làmchuyện có lỗi với huynh, nhưng huynh vẫn đứng ra giúp Vũ Sắt. Chẳng qua là... Chỉ có thể trách chúng ta hữu duyên vô phận. Vũ Sắt cóphúc khí gả vào Sở gia...

      "Ca ca? Triệu đại ca cũng là huynh trưởngcủa sao?" Tiết U Nhiễm nghi ngờ hỏi. Bảnlĩnh mở mắt mò của Tiêu Vũ Sắt đúng là lợi hại. Nếu Triệu Thụy cũng là huynh trưởng của ngươi, chuyện kia có thể chơi vui.

      Tiêu Vũ Sắp lập tức ngốc. Cái vấn đề này muốn nàng trả lời như thế nào? là, nàng và Triệu công tử tất nhiên là phải như vậy. Nếu phải, mặt mũi nương gia của nàng đặt ở chỗ nào?

      "Tiêu nương lời nào, vậy chắcchắn là huynh trưởng sai. Triệu đại ca là người rất tốt, Tiêu nương có ý nghĩ nhưvậy chẳng có gì lạ." Giống như tràn đầy cảm xúc, Tiết U Nhiễm khẳng định .

      "U Nhiễm muội muội là có con mắt tinhtường, sớm nhìn ra Triệu đại ca là ngườitốt." Nghe được Tiết U Nhiễm khích lệ, Triệu Thụy đắc ý vạn phần. hổ là tiểu Quận chúa Tiết Vương phủ, câu đầu tiên đem quan hệ của là Tiêu Vũ Sắt vứt cònmột mống. Ngược lại giúp giảm bớt được ít phiền toái. Tìm cơ hội, nhất định phải mở bữa tiệc để cảm tạ U Nhiễmmuội muội.

      "U Nhiễm nhà ta tính tình đơn thuần, trong mắt của muội ấy cũng có người xấu."Khinh bỉ liếc mắt nhìn Triệu Thụy, Tiết Kỳ Văn chút lưu tình .

      "Kỳ Văn, ngươi ghen tỵ U Nhiễm muội muộicùng ca ca là ta đây thân thiết, cùngngươi thân thiết. Đừng cho là ta biếtđiểm mọn này của ngươi." Đem điểm tâm trước mặt mình bưng tới trước mặt Tiết U Nhiễm, Triệu Thụy chút cũng có bị đả kích đánh tới.

      Tiểu tử Triệu Thụy này hôm nay còn thông minhmột lần? Nhìn Triệu Thụy lấy lòng U Nhiễm,Tiết Kỳ Văn câu. Trong lòng U Nhiễm ai mới là ca ca của muội ấy, trong lònghắn so với ai khác càng ràng hơn.

      "Ca, món điểm tâm này tệ. Nếm thửmột chút." Từ đĩa điểm tâm Triệu Thụy đưađến cầm lên khối điểm tâm đưa cho Tiết Kỳ Văn, Tiết U Nhiễm ngây thơ .

      "Ừ. U Nhiễm ngoan." Dùng tay nhậnlấy điểm tâm, Tiết Kỳ Văn rất là hưởng thụ dùng tay khác xoa xoa đầu U Nhiễm. Triệu Thụy,U Nhiễm nhà ta nhưng là rất ít tự tay cầm điểmtâm cho người nào, vẫn lại là điểm tâm ngươi vừa đưa tới. Thân sơ phân chia, sớm sáng tỏ.

      "U Nhiễm muội muội, Triệu đại ca bị thương." Che ngực, Triệu Thụy vẻ mặt khoatrương kêu lên. Vẻ mặt khoe khoang mặt Tiết Kỳ Văn kia là chói mắt, nhìn thậtlà muốn đánh Triệu Kỳ Văn trận.

      "Triệu đại ca, nếu là cảm thấy đủ ăn, có thể gọi thêm. Hương vị rất ngon." Cố tìnhlàm ra vẻ nghe hiểu ý của Triệu Thụy, Tiết U Nhiễm ra vẻ ngây thơ đề nghị.

      "Ách..." Vẻ mặt Triệu Thụy có chút đông cứng. phải là bỏ được khối điểmtâm kia được chứ?

      Chu Trinh và Triệu Khải buồn cười nhìn ba người đấu trí so dũng khí, đứng ngoài quan sát.Giữa huynh đệ bọn họ cần chen miệng đểbiểu tồn tại của mình, bởi vì bọn họ luôndung nhập vào trong đó. Về phần ngoại nhân, bọn họ sớm làm như thấy.

      Tần Trạch Dật gì thêm. Lúc này suy đoán dụng ý câu vừa rồi của Tiết U Nhiễm. Sở Lăng Húc là người thương của Tiêu Vũ Sắt? Ý là Tiết U Nhiễm khinh thường cùng Tiêu Vũ Sắt tranh giành? Hay là Sở Lăng Húcchỉ có nương bình dân như Tiêu Vũ Sắt mới để ý? Bất kể ý nghĩ của Tiết U Nhiễm thuộc loạinào, cũng ngược lại kế hoạch của .

      Lại là như vậy! Chỉ cần Tiết U Nhiễm vừa xuấthiện, chú ý của mọi người cũng đều tập trungở người nàng. Trong lòng Tiêu Vũ Sắt cựckỳ phẫn hận, nhưng lại chút biệnpháp ứng đối nào. Nàng ghét nữ tử này. Đều bởi vì câu của nữ tử này, Triệu công tửkhẳng định cho rằng nàng chỉ coi là ca ca. Điều này đối với nàng mà , tuyệt phải là chuyện tốt. Làm thế nào mới có thể choTriệu công tử biết ra nàng đối với làtư tình nữ nhi đây? Đắm đuối đưa tình nhìn vềphía Triệu công tử bên cạnh, Tiêu Vũ Sắt muốnnói lại thôi.

      Ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vũ Sắt ở đối diện mộtchút , Tiết U Nhiễm phát nàng cư nhiên vừa vặn ngồi ở vị trí tốt nhất để xem cuộc vui.Tiêu Vũ Sắt đây là dự định biểu lộ tâm ý sao?

      "Triệu công tử..." Tiêu Vũ Sắt suy tính làm thếnào mới có đem đề tài trôi qua nhắc lại lần nữa. Nếu như hôm nay nàng ràng,sợ là sau này Triệu công tử liếc mắtnhìn nàng nữa rồi.

      "Tiêu nương có lời muốn ?" Vốn khôngmuốn để ý đến Tiêu Vũ Sắt, bất đắc dĩ là TiêuVũ Sắt mở miệng gọi , Triệu Thụy thểkhông trả lời. tiếng 'Tiêu nương', trực tiếp kéo ra khoảng cách giữa hai người.

      "Triệu công tử, trong nhà Vũ Sắt cóhuynh trưởng. Húc ca ca đối với Vũ Sắt thương có thêm, cho nên Vũ Sắt mới có thểđem Húc ca ca coi là huynh trưởng." Nghe được Triệu Thụy đột nhiên đổi lời gọi nàng là 'Tiêu nương', Tiêu Vũ Sắt liền cảm thấy đại ổn. Lấy Sở Lăng Húc làm bia đỡ đạn, mập mờ biểu lộ Triệu Thụy trong lòng nàng là bất đồng.

      "Quan hệ giữa Tiêu nương và Sở đươnggia cần hướng bản công tử giải thích. Trong lòng Tiêu nương biết là đượcrồi." Làm bộ nghe hiểu ý của Tiêu Vũ Sắt, Triệu Thụy xong liền quay đầu nhìn về nơi khác, tiếp tục nhìn Tiêu Vũ Sắt nữa. Huynh trưởng? Coi Triệu Thụy là người ngu a?

      "U Nhiễm, ăn xong rồi sao? Ăn xong rồi chúng ta trở về ." tiếp tục suy nghĩ dụng ý trong lời của Tiết U Nhiễm nữa, TầnTrạch Dật mở miệng . cũng quan tâm Tiêu Vũ Sắt rốt cuộc là muốn làm cái gì.Nhưng nếu là bởi vì nàng ta mà khiến cho kế hoạch lôi kéo Sở Lăng Húc của xảy ra biếncố, tuyệt đối bỏ qua cho nàng ta.

      "Triệu công tử, Vũ Sắt..." Tiêu Vũ Sắt cònmuốn thêm gì nữa, lại bị Tần Trạch Dật mở miệng cắt đứt. Triệu công tử gọi vị Tần công tửnày là 'Gia', như vậy lai lịch của vị Tần công tử này tất nhiên . Tiêu Vũ Sắt khôngdám càn rỡ, thể làm gì khác hơn là imlặng.

      "Ừ, ăn xong." Để chén trà trong tay xuống,Tiết U Nhiễm gật đầu cái. Nếu Sở ngốc tửkhông muốn nàng quá mức làm khó Tiêu Vũ Sắt, vậy nàng tạm thời để cho Tiêu Vũ Sắt mộtcon ngựa. Nhìn phản ứng của Triệu Thụy, nhất định là tiếp tục để ý đến Tiêu Vũ Sắt nữa. Nếu như Tiêu Vũ Sắt đủ thông minh, cũng chỉ có thể tìm phu quân khác.

      " như vậy, mọi người liền giải tán ! Sau này lại tụ." Tần Trạch Dật đứng dậy . Canh giờ còn sớm, nên trở về cung. Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của mẫu hậu, hắnphải đốc thúc cái mới được.

      Mọi người nghe vậy, tất cả có dị nghị.Hai huynh muội Tiết Kỳ Văn và Tiết U Nhiễm theo Tần Trạch Dật rời . Sau đó Chu Trinh vàTrịnh Khải cũng cáo từ. Mắt thấy tất cả mọingười đều , Triệu Thụy vội vàng đuổi theo. Vềphần Tiêu Vũ Sắt như thế nào, cùng có quan hệ gì đâu?

      Mắt thấy Triệu Thụy cư nhiên cái gì cũng chưa rời , Tiêu Vũ Sắt bị lưu lại ở phía saubắt đầu vò khăn, yên lặng rơi lệ. Xong rồi, cái gì cũng xong rồi. Thái độ của Triệu công tử nóirõ tất cả: để ý đến nàng nữa. Nàng biết Triệu công tử rốt cuộc là người thế nào, tự nhiên là cũng biết nơi nào tìm Triệu công tử. Lúc này Tiêu Vũ Sắt cảm thấy múc nước bằng cây trúc toi công. Còn chưa có leo lên Triệu công tử, Húc ca ca cũng bị nàngvứt bỏ.

      đúng, Húc ca ca chưa có ném. Vừa rồiHúc ca ca còn ra mặt giúp nàng. Nghĩ đến đây, Tiêu Vũ Sắt ý chỉ chiến đấu uể oải lại lần nữaphấn chấn đứng lên. Húc ca luôn bao dung nàng, chỉ cần nàng theo Húc ca ca nhận sai, Húc ca ca nhất định tha thứ cho nàng. Bây giờ được, nàng phải tìm bà nội. Húc ca ca tôn kính nhất chính là bà nội, nhất định nghe lời của bà nội. Cho nên, nàng cóthua. Nàng cũng tuyệt đối thua!
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      tart_trung, milktruyenky, xixon3 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23.

      Editor: Linh.

      "Tiêu nương, phiền toái ngài tính tiền." Thấy những người khác đều nghênh ngang tiêu sái ra ngoài, tiểu nhị gõ cửa vào, rất cung kính .

      "A?" Tiêu Vũ Sắt nhất thời ngây người. Nàng đến Khách Duyệt Lâu chưa bao giờ trả bạc. Vào lúc này, nàng hoàn toàn phản ứng kịp.

      "Mấy vị công tử cùng với Tiêu nương đều rời trước. Tiêu nương ở lại phải là để tính tiền sao?" Thái độ của tiểu nhị vẫn hết sức cung kính như cũ, cung kính đến chút lỗi sai Tiêu Vũ Sắt cũng tìm được.

      "Húc ca ca có ở đây ?" Nhìn tiểu nhị khúm núm trước mắt, Tiêu Vũ Sắt kiêu căng hỏi. Húc ca ca mới vừa hôm nay tính vào sổ của huynh ấy, tiểu nhị lại vẫn dám đến đòi bạc? có mắt. Bất kể thế nào, có Húc ca ca ở, còn sợ tiểu nhị tìm nàng đòi bạc?

      "Chủ tử nhà ta rời . Tiêu nương, phiền toái ngài mau tính tiền. Tiểu nhân còn có việc khác phải làm đây!" Trong lòng khinh bỉ Tiêu Vũ Sắt biết xấu hổ, tiểu nhị nhịn được bắt đầu thúc giục.

      "Ngươi gì vậy? Chẳng lẽ ngươi biết quan hệ giữa bản nương và chủ tử nhà ngươi?" Nghe được Sở Lăng Húc rời , Tiêu Vũ Sắt chỉ đành phải tự mình giải quyết tiểu nhị.

      "Xưa nay tiểu nhân dốt nát, chủ tử cũng qua Tiêu nương và chủ tử có quan hệ gì." Tiểu nhị cúi đầu, đếm xỉa đến Tiêu Vũ Sắt tức giận. theo nam nhân khác đến Khách Duyệt lâu của chúng ta thị uy, lại vẫn còn ở đây ồn ào cùng chủ tử nhà ta có quan hệ?

      "Gọi chưởng quỹ của các ngươi đến đây. Bổn nương tự mình với !" Tiêu Vũ Sắt khi nào từng trải qua loại tức giận này, hung dữ ra lệnh.

      "Tiêu nương đây là cần gì? Ăn cơm phải trả bạc, là đạo lý hiển nhiên. Cho dù ngài đem chưởng quỹ của chúng ta gọi đến, nên trả bạc là vẫn phải trả a!" Thấy Tiêu Vũ Sắt thức thời như vậy, tiểu nhị cũng khách khí. Lần trước tỳ nữ và thị vệ của vị Tiết tiểu thư kia chưa trở về, biểu của Tiết tiểu thư cũng phải là như vậy. Chẳng những báo cho bọn họ rằng chủ tử giúp tính tiền, còn năm ngày sau bù thêm. Bộ dáng xin lỗi của Tiết tiểu thư lúc bấy giờ để cho chưởng quỹ ngừng khen là có giáo dưỡng. Nhưng là Tiêu Vũ Sắt trước mắt này, hừ! đúng là thể so!

      "Ngươi lại dám với ta như vậy? Ta nhất định phải cho chủ tử nhà ngươi, quyết khoan dung. Lập tức gọi chưởng quỹ đến đây!" Tiêu Vũ Sắt giận đến cả người phát run, chỉ vào tiểu nhị quát lớn .

      "Tiêu nương bớt giận, bớt giận. Tiểu hài tử hiểu chuyện, Tiêu nương cũng đừng cùng chấp nhặt." Nghe thấy tiếng quát bên trong phòng bao, Trương chưởng quỹ tươi cười rạng rỡ tiêu sái vào.

      "Chưởng quỹ, ông đến đúng lúc. Cái tên tiểu nhị này lại dám tìm bổn nương đòi bạc." đến Khách Duyệt Lâu nhiều lần như vậy, Tiêu Vũ Sắt tự nhiên là biết Trương chưởng quỹ. Nhìn thấy xuất , lập tức kiêu căng lớn lối.

      "Cái đó... Tiêu nương, phải là cùng ngài tính tiền sao? Mấy vị công tử kia cũng trả bạc, cho nên..." Trương chưởng quỹ là ai? Mỗi ngày đều đối mặt với người quyền quý trong Tuyên thành, sớm là tinh trong tinh ! Vẻ mặt khó xử, dáng vẻ muốn lại thôi, đều chỉ biểu đạt ý: tiểu nhị sai, chính là ngươi phải trả bạc!

      "Trước ghi tạc vào sổ của Húc ca ca. Húc ca ca đến, ông vừa hỏi liền biết." Chưởng quỹ vừa như thế, lửa giận của Tiêu Vũ Sắt cũng nổi lên được. Vẻ mặt chuyện đương nhiên xong liền định rời .

      "Tiêu nương, chuyện này vạn vạn thể. Nếu mỗi khách nhân đến Khách Duyệt lâu đều làm giống như ngài, vậy Khách Duyệt lâu phải đóng cửa. Tiểu nhân thể làm chủ được chuyện này, kính xin Tiêu nương tha thứ." Trương chưởng quỹ hết sức lo sợ ngăn lại Tiêu Vũ Sắt. Ghi tạc vào sổ của chủ tử nhà ta? Ngượng ngùng, sau lần này bản chưởng quỹ chỉ biết vị Tiết tiểu thư kia ghi vào sổ của chủ tử nhà ta. Về phần ngươi, bàn nữa!

      "Bổn nương là khách nhân bên ngoài sao?" Nhìn chằm chằm chưởng quỹ, Tiêu Vũ Sắt liều mạng kiềm chế lửa giận trong lòng.

      "Tiêu nương, đây chính là phòng bao chữ 'Thiên', là phòng bao tốt nhất của Khách Duyệt lâu. Ngài lại ăn quỵt như vậy, tốt lắm đâu? Nếu là truyền đến trong tai lão thái thái, tất cả mọi người đều dễ ăn có phải ?" Trương chưởng quỹ cũng mặc kệ Tiêu Vũ Sắt tức giận hay tức giận. Từ khắc nàng theo nam nhân bước vào Khách Duyệt lâu kia, cả Sở gia cũng tiếp tục khách khí với nàng nữa.

      Chủ tử tuổi còn trẻ dễ dàng lên chức Sở gia đương gia, những lão nhân như bọn họ phải là có ý kiến. Nhưng là chủ tử là người khiêm tốn, đối xử với người làm cực tốt. Bất kể là ai, chỉ cần trong nhà có khó khăn, chủ tử chắc chắn ra mặt giải quyết. Hai năm trôi qua, bầy lão nhân bọn họ sớm đối với chủ tử trung thành tận tâm. tịa Tiêu Vũ Sắt công khai cùng nam nhân khác qua lại, còn ra vào Khách Duyệt lâu, Trương chưởng quỹ tự nhiên tiếp tục khách khí với nàng nữa. Cho dù là mang lão thái thái ra, hôm nay ông cũng nhất định phải làm khó Tiêu Vũ Sắt.

      "Vậy sau này ta đưa đến cho ông." đến Sở nãi nãi, Tiêu Vũ Sắt dám càn rỡ. Sở nãi nãi chính là núi dựa duy nhất của nàng. Nếu là cái núi dựa này cũng nhờ vả được, vậy nàng liền hoàn toàn có hi vọng nào.

      "Như vậy , tiểu nhân phái người đến Tiêu gia truyền tin, để cho Tiêu gia phái người đến đón ngài, thế nào?" Trương chưởng quỹ hòa nhã đưa ra đề nghị. Tóm lại câu: thấy bạc, ngươi đừng nghĩ rời !

      "Chưởng quỹ sợ ta cũng quay lại nữa?" Chưởng quỹ đây là muốn giữ lại nàng? Sắc mặt Tiêu Vũ Sắt trầm xuống.

      "Sao có thể a! là sổ sách hôm nay cũng phải là , tiểu nhân nhất định phải thận trọng. Nếu , lão thái thái kia..." Trương chưởng quỹ vẻ mặt cẩn thận .

      "Được rồi được rồi. Ông tìm người Tiêu gia lấy bạc !" Tiêu Vũ Sắt nhịn được khoát khoát tay, thèm để ý . phải là chút bạc sao! Còn sợ Tiêu gia nàng trả nổi?

      " nghe thấy lời của Tiêu nương sao? Còn mau !" Muốn chính là những lời này, Trương chưởng quỹ khiển trách tiểu nhị ở bên.

      Nghẹn cười dứt, hôm nay tiểu nhị coi như là được mở rộng tầm mắt. Chưỡng quỹ lợi hại! Tiêu Vũ Sắt thèm để ý như vậy, nhất định cho là mất nhiều bạc. Nàng dường như biết điểm tâm hôm nay mấy vị công tử kia gọi cũng đều là loại đắt tiền nhất, chủ sợ Tiêu lão gia cũng bị hù dọa. hề suy nghĩ nhiều nữa, tiểu nhị chạy như bay ra cửa, lấy bạc thôi!

      Người ngồi trong nhà, họa từ trời xuống Tiêu lão gia vẻ mặt đau lòn đem ngân phiếu đưa đến tay tiểu nhị, trong lòng thầm mắng Tiêu Vũ Sắt bại gia. Khách Duyệt lâu gì đó là có thể tùy tiện ăn sao? Phòng bao của Khách Duyệt Lâu là có thể tùy tiện ra vào sao? Sổ sách của Khách Duyệt lâu là có thể tùy tiện kết sao?

      Ngày đó, về đến nhà Tiêu Vũ Sắt nghênh đón chính là Tiêu lão gia giận kiềm chế được trách mắng cùng cằn nhằn dứt. Nàng nghĩ đến gì đó ở Khách Duyệt lâu lại đắt như vậy, nếu làm sao nàng có thể đồng ý cho tiểu nhị đến Tiêu gia lấy bạc. Nhìn đồ trang sức đeo tay bàn trang điểm lấy được từ Sở gia, Tiêu Vũ Sắt quyết định ngày mai phải Sở gia đem bạc hôm nay ra toàn bộ đổi trở lại.

      Chẳng qua là Tiêu Vũ Sắt nghĩ đến là cửa lớn của Sở gia bao giờ... mở rộng đón nàng nữa. Cầm ngân phiếu từ trong tay tiểu nhị, Trương chưởng quỹ xoay người đến Sở phủ. Thời điểm Trương chưởng quỹ đến Sở Lăng Húc trở lại Sở gia, nhưng là cũng thêm cái gì. Mà Trương chưởng quỹ là trực tiếp bái kiến Sở nãi nãi, đem chuyện tình hôm nay báo cáo ràng.

      Nhìn ngân phiếu Trương chưởng quỹ đưa đến, Sở nãi nãi trong mắt lộ ra tinh quang. Tiêu Vũ Sắt, bằng ngươi nữ nhi của lương điếm nho có thể vào được cửa lớn của Sở gia ta là thiên đại tạo hóa, ngươi lại còn dám trèo cành cao khác? Rất tốt! Ta cũng muốn xem chút ngươi có thể trèo cao bao nhiêu!

      "Lão thái thái, ngài xem!" Lão thái thái câu nào, Trương chưởng quỹ nhịn được mở miệng hỏi.

      "Trương chưởng quỹ, hôm nay ông làm rất tốt. Sở Hành, phân phó xuống dưới, sau này phàm là Tiêu Vũ Sắt bước vào bên trong phạm vi vủa của Sở gia ta, như nhau đuổi ra ngoài. Còn có, thông báo chưởng quỹ cửa hàng gạo, toàn lực chèn ép lương điếm của Tiêu gia cho ta. Ta cũng muốn xem chút, rời khỏi Sở gia, lương điếm nho như vậy của Tiêu gia hôm nay làm sao có thể đặt chân ở Tuyên thành!" Sở nãi nãi mặt rất bình tĩnh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng là, giọng của bà cũng từ ái giống như nét mặt của bà. từng là Sở gia chủ mẫu sao có thể là người yếu hèn vô năng? Nếu lòng dạ bồ tát, cũng chỉ là đối với người nào mà thôi.

      "Dạ." Sở quản gia Sở Hành lên tiếng trả lời sau đó rời . Lão thái thái lâu rồi chưa có phát hỏa lớn như vậy. Tiêu Vũ Sắt, chọc giận lão thái thái, vậy phải gánh nổi cái hậu quả này!

      "Lão thái thái, vị Tiết tiểu thư kia?" Ở trong mắt Trương chưởng quỹ, Tiết U Nhiễm thể nghi ngờ chính là vị tiểu thư khuê các xinh đẹp dịu dàng, là người được chọn làm chính thê của chủ tử nhà mình. Giải quyết Tiêu Vũ Sắt, Trương chưởng quỹ dĩ nhiên quên nhắc đến tồn tại của Tiết U Nhiễm với Sỡ nãi nãi.

      "Chúng ta cứ làm như biết là được. Chính là Tiêu Vũ Sắt kia, nên cũng đừng cho Húc tiểu tử." Trầm tư chút, Sở nãi nãi làm ra quyết định. Tiêu Vũ Sắt là bà mạnh mẽ kín đáo đưa cho Húc tiểu tử, chứng minh bà nhìn người sai rồi. Húc tiểu tử rất hiếu thuận, vẫn làm trái ý của bà. Hôm nay trở lại, càng thêm ngậm miệng chuyện Tiêu Vũ Sắt. Bà biết Tiêu Vũ Sắt đối với Húc tiểu tử phải là người thương, bất quá sau này bà cũng nhúng tay vào hôn của Húc tiểu tử nữa. Trương chưởng quỹ Tiết tiểu thư kia có thể chi phối được cảm xúc của Húc tiểu tử, này đủ rồi. Lần này, bà chỉ cần yên lặng theo dõi diễn biến là được rồi.

      "Dạ, vậy chuyện Tiêu Vũ Sắt, chỉ cần chủ tử đề cập đến, chúng ta cũng ." Biết lão thái thái muốn chủ tử vì chuyện của Tiêu Vũ Sắt mà phiền lòng, Trương chưởng quỹ vội vàng lên tiếng.

      "Bất quá, vị Tiết tiểu thư kia các ngươi vẫn phải cung kính chút." Đối với ánh mắt của tôn tử nhà mình, Sở nãi nãi cũng hoài nghi. Biểu trong hai năm qua của Húc tiểu tử tất cả, bà rất yên tâm. Bà có loại dự cảm mãnh liệt: nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vị Tiết tiểu thư kia sắp trở thành cháu dâu của bà, chủ mẫu tương lai đích thực của Sở gia.

      "Lão thái thái yên tâm. Lão nô hiểu." câu của Sở nãi nãi trực tiếp định ra đãi ngộ đặc biệt sau này của Tiết U Nhiễm ở Khách Duyệt lâu. Cho dù là Tiêu Vũ Sắt, cũng chưa từng được hưởng thụ loại đãi ngộ này.

      Trong đêm, ba chữ Tiêu Vũ Sắt ở Sở gia mai danh tích. Tất cả mọi người dưới Sở phủ đều đề cập đến người này. Mà ngày hôm sau lúc Tiêu Vũ Sắt đến Sở gia, càng thêm trực tiếp ăn bế môn canh. Người làm ngoài cửa của Sở gia vẫn là mấy người trước đây, nhưng là Tiêu Vũ Sắt rốt cuộc vẫn thể bước vào cửa lớn của Sở gia.

      "Càn rỡ! Các ngươi dám ngăn cản bổn nương?" Thấy thế nào cũng vào được cửa lớn của Sở gia, Tiêu Vũ Sắt phát hỏa . Bộ dáng dịu dàng trước đây của nàng khi ở Sở gia, lúc này bao giờ quay lại nữa.

      Người làm Sở gia mặt biểu tình nhìn về phía nơi khác, mắt điếc tai ngơ mặc kệ Tiêu Vũ Sắt kêu gào. Quản gia , Tiêu Vũ Sắt trèo lên cành cao khác, miếu Sở gia, cúng nổi Phật lớn này. Nếu là Phật lớn, vậy tất nhiên là phải mau đuổi mới được.

      "Chủ tử nhà ngươi có ở đây, vậy ta tìm lão thái thái." Cho là người làm ngăn nàng lại là bởi vì Sở Lăng Húc có ở đây, Tiêu Vũ Sắt làm dịu sắc mặt.

      Người làm nhúc nhích, tiếp tục nhìn xung quanh. Trong bụng khỏi thầm: tại sao còn chưa ? Chính lão thái thái ra lệnh để cho ngươi vào. Còn chủ tử cái gì cũng biết đâu!

      "Có phải hay chủ tử của các ngươi hạ lệnh cho phép ta vào phủ? Ta muốn gặp lão thái thái!" Thấy người làm vẻ mặt nghiêm túc, Tiêu Vũ Sắt chợt cảm thấy ổn. Chẳng lẽ, hôm qua sau khi Húc ca ca trở về phủ ra lệnh? được, nàng nhất định phải nhìn thấy Sở nãi nãi. Nghĩ đến đây, Tiêu Vũ Sắt lại bắt đầu lớn tiếng.

      "Tiêu nương? Là ngài a! Tiểu nhân còn suy nghĩ đến tột cùng là người nào dám làm càn như vậy, ở cửa Sở gia hô to gọi . nghĩ đến lại là ngài." Sở Bạch trong tay bưng cái bát, kinh ngạc vạn phần từ bên trong Sở phủ ra.

      "Sở Bạch, những người này để cho ta vào, ngươi còn đem bọn họ quăng ? Ta muốn gặp lão thái thái!" Hai năm qua, Tiêu Vũ Sắt và Sở Bạch cũng coi như quen biết. Lúc này nhìn thấy , giống như bắt được cây cỏ cứu mạng.

      Nhìn Tiêu Vũ Sắt vẻ mặt kích động, Sở Bạch cảm thấy nghi ngờ: "Tiêu nương muốn gặp lão thái thái? Nhưng là lão thái thái sau này bao giờ muốn gặp ngài nữa. Cho nên, ngài vẫn là trở về !"

      "Làm sao có thể? Nãi Nãi làm sao lại muốn gặp ta? Sở Bạch, ngươi nên bậy!" Tiêu Vũ Sắt căn bản cách nào tưởng tượng được Sở nãi nãi cực kỳ thương nàng sao lại muốn gặp nàng.

      "Lão thái thái , Sở gia cành quá thấp. Tiêu nương tìm được cành cao hơn, vẫn nên xuất ở Sở gia mới tốt. Đúng rồi, lão thái thái còn , Khách Duyệt lâu, Ngọc Hiên các, Sở gia thước bộ... Tất cả sản nghiệp của Sở gia, cũng xin Tiêu nương đừng đặt chân đến. Nếu , đừng trách Sở gia khách khí." Sở Bạch hơi đem tất cả lời châm chọc ra, khó chịu tích tụ trong lòng cuối cũng cũng bớt chút.

      " thể nào! Nãi nãi đối xử với ta như vậy. Đây đều là hiểu nhầm, hiểu nhầm!" Tiêu Vũ Sắt giống như điên chạy vào bên trong Sở phủ.

      "Ngăn lại nàng cho ta! Tiêu Vũ Sắt, ngươi đúng là chưa đến phút cuối cùng chưa thôi. Hiểu nhầm? Thiệt ngươi còn được ra khỏi miệng. Hôm qua Trương chưởng quỹ đến, còn đưa đến bạc mà ngày hôm qua phái người đến Tiêu gia các ngươi lấy được. Ăn cơm Bá Vương, Tiêu Vũ Sắt, ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ hay ? Hai năm qua, ngươi ở Sở gia chúng ta cầm bao nhiêu đồ trang sức? Lão thái thái ta rồi ngươi câu cũng phải là có? Ngươi thích bạc, Sở gia ta có là bạc, thiếu những thứ ngươi ham muốn kia. nghĩ đến ngươi biết đủ liền thôi, còn dám mang nam nhân khác đến Khách Duyệt lâu nhà ta diễu võ dương oai? Ngươi muốn diễu võ dương oai, chúng ta ngăn được cũng muốn cản. Nhưng là ngươi tại sao lại có thể ăn cơm Bá Vương? Cả Tuyên thành người nào mà biết Khách Duyệt lâu của Sở gia chúng ta là cho nợ bạc? Ngươi lại vẫn tuyên bố muốn ghi tạc vào sổ của cháu trai ta? Người có thể vô sỉ, nhưng vô sỉ đến loại trình độ này như ngươi, đúng là đáng thương lại đáng buồn! Sở gia chúng ta đúng là nhà giàu, bố thí ngươi bữa cũng có gì là được. Nhưng là Sở gia chúng ta tuyệt đối cho phép loại nữ nhân biết liêm sỉ như ngươi vào cửa lớn Sở gia! Hôm nay Lão thái thái ta đem lời dừng ở chỗ này: mặc dù ngươi trèo cành cao hơn, nhưng Sở gia chúng ta hiếm lạ gì ngươi!" Sở gia ở Tuyên thành nằm con đường lớn phồn hoa, Sở lão thái thái vừa ra những lời này, lập tức đưa đến ít người đường liếc mắt.

      Trong lúc nhất thời, khinh thường, giễu cợt, nhục mạ... Các loại chỉ chỉ chỏ chỏ chen chúc nhau hướng đến Tiêu Vũ Sắt.
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      milktruyenky, hoadaoanh, xixon6 others thích bài này.

    5. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      quá , quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :