1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta là chính thê của chàng - Văn Nhất Nhất (Full 112c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      Tks Bạn nhìu

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20.

      Editor: Linh.

      Đột nhiên nghe được Vũ Sắt và vị phú gia công tử cùng Khách Duyệt lâu, Sở Lăng Húc có chút dám tin. Lần trước sau khi ở sở gia tan rã trong vui, Vũ Sắt liền đến Sở gia. nghĩ rằng Vũ Sắt tức giận, đợi hết giận tự nhiên là tiếp tục xuất . Sở Lăng Húc có làm bất kỳ hành động nào, tiếp tục vội vàng chuyện buôn bán của Sở gia. Bất quá bây giờ xem ra, chuyện dường như có đơn giản giống như trong tưởng tượng của . Vũ Sắt kết giao với người khác? Sở Lăng Húc cuối cùng cũng biết tại sao lần trước Vũ Sắt lại có ánh mắt trốn tránh.

      "Chủ tử, khách quý bên trong phòng bao chữ 'Thiên' là người quen của ngài, mời ngài lên chuyện." Xuống lầu liền thấy chủ tử nhà mình cùng chưởng quỹ chuyện, tiểu nhị vội vàng chạy đến. Chủ tử, ngài mau lên xem chút ! Vị Tiêu tiểu thư kia công khai ra tường.

      Người quen? Trong mắt lên mũi nhọn, Sở Lăng Húc cái gì cũng , lên thẳng lầu hai.

      đến bên ngoài phòng bao chữ 'Thiên', Sở Lăng Húc giơ tay lên, nhàng gõ cửa. Đợi người ở bên trong lên tiếng trả lời, Sở Lăng Húc treo lên nụ cười ôn hòa đẩy cửa ra vào.

      "Sở đương gia, lại gặp mặt." Nhìn thấy Sở Lăng Húc, Tần Trạch Dật cười đứng dậy chào hỏi.

      "Tần công tử và Tiết công tử đại giá quang lâm, Sở mỗ có tiếp đón từ xa. Mong hai vị bỏ qua cho." Nhìn thấy Tần Trạch Dật và Tiết Kỳ Văn, Sở Lăng Húc khách sáo .

      "Sở đương gia hôm nay có rảnh ? Mấy vị ngồi đây đều là bằng hữu của tại hạ, ngại để cho tại hạ giúp Sở đương gia giới thiệu làm quen?" Nếu nổi lên ý nghĩ lôi kéo Sở gia, Tần Trạch Dật tất nhiên là dùng hết sức lực lấy lòng Sở Lăng Húc.

      "Vậy làm phiền Sở công tử. Có thể làm quen mấy vị, là vinh hạnh của Sở mỗ." Vị Tần công tử trước mắt này giống người bình thường, Sở Lăng Húc khiêm tốn ."

      "Sở đương gia quá khiên tốn. Đến, mấy vị này theo thứ tự là Triệu Thụy, Chu Trinh và Trịnh Khải. Về phần thân phận của ba người bọn họ, sau này Sở đương gia biết. Tại hạ ở chỗ này cũng muốn nhiều. Bên cạnh ta vị này là U Nhiễm muội muội của Kỳ Văn, là nha đầu bị người trong nhà làm hư. Nếu như ngày sau có chỗ nào đắc tội, kính xin Sở đương gia tha lỗi." phải là muốn cho Sở Lăng Húc biết thân phận của ba người Triệu Thụy, chẳng qua là bây giờ Tần Trạch Dật còn chưa muốn cho Sở Lăng Húc biết chính là Đương kim Thái tử.

      Bại lộ thân phận chân thực của mình quá sớm, Sở Lăng Húc chắc chắn cảm thấy người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp phải là có ý đồ. Điều này làm cho ý đồ lôi kéo Sở Lăng Húc của chỉ có hại chứ có lợi. Về phần U Nhiễm, Tần Trạch Dật sợ nàng ỷ vào thân phận Quận chúa của mình mà nhìn vừa mắt thương nhân như Sở Lăng Húc. Nếu là coi khinh Sở Lăng Húc, kế hoạch của cũng chỉ có thể thất bại trong gang tấc. Giờ phút này quanh co, cũng là vì để tránh cho sau này lúng túng.

      Theo Tần Trạch Dật giới thiệu, Sở Lăng Húc nhất nhất cùng ba người kia chào hỏi. Chẳng qua là ở lúc chống lại ánh mắt trêu chọc của Tiết U Nhiễm, nụ cười ôn hòa mặt Sở Lăng Húc hơi sâu hơn, đối với Tiết U Nhiễm gật đầu cái.

      "Còn có vị còn chưa có giới thiệu mà! Triệu đại ca, vị nương bên cạnh huynh là?" Tiết U Nhiễm tuyệt thừa nhận là nàng cố ý muốn làm khó Tiêu Vũ Sắt. Sống lại lần, Tiết U Nhiễm trong lòng luôn luôn ghi khắc câu : Đối xử tử tế với địch nhân, cuối cùng người chết là mình. Nếu Tiêu Vũ Sắt dám phản bội Sở Lăng Húc, vậy đừng trách nàng cho Tiêu Vũ Sắt đường lui.

      "Đúng rồi, U Nhiễm muội muội đến thời gian dài như vậy, Triệu đại ca cũng quên giới thiệu. U Nhiễm muội muội, đây là Tiêu Vũ Sắt. Vũ Sắt, vị tiểu thư cao quý xinh đẹp đối diện kia họ Tiết tên U Nhiễm, là muội muội bảo bối của mấy huynh đệ chúng ta." Triệu Thụy rốt cuộc nhớ đến giúp hai người giới thiệu. Nếu phải là U Nhiễm muội muội nhắc đến, cũng quên có Tiêu Vũ Sắt tồn tại.

      "Tiết tiểu thư!" Thái độ của Triệu công tử tỏ tất cả. Vị Tiết tiểu thư này là người mà nàng vạn vạn lần đắc tội nổi.

      "Tiêu nương, lại gặp mặt." Trái ngược với Tiêu Vũ Sắt cung kính lễ độ, thái độ của Tiết U Nhiễm tùy ý rất nhiều.

      "A? U Nhiễm muội muội gặp qua Vũ Sắt?" Triệu Thụy có chút kinh ngạc, U Nhiễm muội muội là tiểu Quận chúa của Tiết Vương phủ, làm sao lại biết Tiêu Vũ Sắt nương bình dân?

      "Dạ, từng có gặp lần." Khóe mắt dư quang nhìn về phía Sở Lăng Húc vẻ mặt trấn định, Tiết U Nhiễm gật đầu cái.

      "Tiết tiểu thư sợ là nhận nhầm người ? Vũ Sắt nhớ khi nào may mắn gặp qua Tiết tiểu thư." Suy nghĩ, Tiêu Vũ Sắt khẳng định mình biết vị Tiết tiểu thư giống như cực kỳ tôn quý này.

      "Ca ca, còn nhớ ? Lần trước ở đường..." có đón nhận lời của Tiêu Vũ Sắt, Tiết U Nhiễm quay đầu về phía Tiết Kỳ Văn .

      " đường? Vị nương giành vòng ngọc với muội kia? Ta vị Tiêu nương này nhìn thế nào lại quen mặt như vậy? ra là gặp qua." sớm nhận ra Tiêu Vũ Sắt Tiết Kỳ Văn làm vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ . Còn chưa từng có người nào giám cùng muội muội bảo bối nhà giành đồ, Tiêu Vũ Sắt này đúng là cho rằng bọn họ đều nhớ nàng?

      "Giành vòng ngọc?" Mấy người bọn Triệu Thụy lập tức ngốc. Tiêu Vũ Sắt thế nhưng lại cùng tiểu Quận chúa Tiết Vương phủ giành vòng ngọc?

      " đường... U Nhiễm và Kỳ Văn chính là lần trước chúng ta cùng dạo phố trở về?" Ở trong ấn tượng của Tần Trạch Dật, lần gần đây nhất cùng Kỳ Văn và U Nhiễm dạo phố chính là lần trước bốn người bọn họ cùng ra phủ. Xem ra, dường như bỏ lỡ trò hay....

      "Phải, lần trước huynh và Tâm Lam ở phía sau, thời điểm ta và U Nhiễm mua vòng ngọc đụng phải Tiêu nương. Đúng rồi, lúc ấy Sở đương gia cũng ở đó. Nếu phải Sở đương gia mở miệng, U Nhiễm mới đem vòng ngọc để cho Tiêu nương đâu!" Nhắc đến chuyện vòng ngọc lần trước, Tiết Kỳ Văn đối với Sở Lăng Húc rất bất mãn. U Nhiễm khó được coi trọng cái vòng ngọc, ta lại cứ khăng khăng muốn lấy đưa cho cái gì Vũ Sắt...

      "Sở đương gia cũng ở đó? Chuyện giống như rất thú vị nha! Nếu ta đoán sai, chính xác là thời điểm ngươi và U Nhiễm mua vòng ngọc trùng hợp đụng phải Sở đương gia và Tiêu nương cùng nhau dạo phố?" Tần Trạch Dật muốn lôi kéo Sở gia, Tiết U Nhiễm là lợi thế tốt nhất trong lòng . Đột nhiên nhảy ra cái Tiêu Vũ Sắt, đúng là ngoài ý muốn.

      Tần Trạch Dật phái người thăm dò qua về Sở Lăng Húc, đương nhiên là biết vị hồng nhan tri kỷ. Bất quá Tần Trạch Dật chưa bao giờ đem nữ tử kia làm thành chuyện. U Nhiễm chính là Quận chúa, chỉ là nữ tử bình dân được coi là cái gì? Chẳng qua là Tần Trạch Dật vạn vạn nghĩ đến, cái hồng nhan tri kỷ đó chính là Tiêu Vũ Sắt trước mắt này. Tiêu Vũ Sắt này sợ là coi trọng thân phận của Triệu Thụy, mới rời Sở Lăng Húc đây! Dù là giàu có nữa, thương nhân dù sao cũng so được với quan gia.

      Tần Trạch Dật đối với Tiêu Vũ Sắt thủy tính dương hoa cũng cảm thấy hứng thú. cảm thấy hứng thú chính là nữ tử thủy tính dương hoa này cư nhiên sớm xuất ở trước mặt Tiết U Nhiễm, thậm chí còn để cho Sở Lăng Húc vì nàng mà ra mặt đoạt vòng ngọc mà Tiết U Nhiễm coi trọng. Lấy tính tình của U Nhiễm, sợ là cực kỳ chán ghét Sở Lăng Húc. Cứ như vậy, chuyện có thể rất phiền toái. Nhìn Tiêu Vũ Sắt mặt trắng bệch bên cạnh Triệu Thụy, trong mắt Tần Trạch Dật lóe lên tia tàn khốc: nữ tử này đúng là cái phiền toái lớn.

      "Sau đó Sở đương gia giúp Vũ Sắt giành lại vòng ngọc từ trong tay U Nhiễm muội muội? Kỳ Văn, ngươi lúc ấy phải là ở bên cạnh sao? Sao lại để mặc cho U Nhiễm muội muội bị ủy khuất?" Triệu Thụy bất mãn nhìn chằm chằm Tiết Kỳ Văn. Nếu như lúc ấy ở đó, trực tiếp cùng Sở Lăng Húc đánh trận rồi sau.

      "Ta cũng muốn ra mặt giúp U Nhiễm a! Nhưng là U Nhiễm nhường cho Tiêu nương, ta có thể làm sao?" Tiết Kỳ Văn cũng có tiếp nhận lời chỉ trích này. Lúc ấy có ra mặt là bởi vì biết U Nhiễm nhất định có thể lấy được vòng ngọc. Sau đó U Nhiễm mở miệng nhường, chuẩn bị ra mặt. Nhưng khi nhìn ra Tiết U Nhiễm kiên trì, cũng liền mặc cho Sở Lăng Húc và Tiêu Vũ Sắt rời .

      "Bất kể như thế nào, U Nhiễm muội muội bị ủy khuất là . Ngươi người ca ca này bảo vệ bất lực, cũng là ." Khó có khi thắng được Tiết Kỳ Văn lần, Triệu Thụy miệng buông tha người .

      "U Nhiễm, muội cần phải giúp ca ca a! Nếu , sau ngày hôm nay, mấy tên tiểu nữ này còn biết chèn ép ca ca như thế nào đâu!" Đừng Thái tử điện hạ sắc mặt trầm xuống, ngay cả Chu Trinh và Trịnh Khải cũng là vẻ mặt đồng ý, Tiết Kỳ Văn hô to oan uổng.

      "Các vị đại ca có lòng bảo vệ, U Nhiễm xin nhận. kiện lần trước kia quả phải là lỗi của gia huynh. Là bởi vì Tiêu nương giống như rất thích chiếc vòng ngọc đó, U Nhiễm mới có thể chủ động nhường cho Tiêu nương." định đem đề tài chuyển hướng, Tiết U Nhiễm cười nhạt .

      "Đúng đúng. Lúc ấy Sở đương gia còn quân tử đoạt thứ thích của người khác. Nhưng là Tiêu nương khăng khăng nàng phải là quân tử, nhất định phải mua cái vòng ngọc đó. Lúc này U Nhiễm mới nhường cho nàng." Lời của Tiết Kỳ Văn rất có thâm ý. mặt là giúp mình cởi oan, nhưng khi nhìn sắc mặt mấy người khác cũng biết Tiêt Kỳ Văn con hồ ly xảo trá này tuyệt đối phải là danh bất hư truyền.

      "Hừ! U Nhiễm lần sau có dạo phố nhất định phải gọi Triệu đại ca. Đây phải là quân tử nhiều người , cũng đừng để cho người nào có mắt đụng phải." Miệt thị nhìn Tiêu Vũ Sắt cái, Triệu Thụy mở miệng .

      "Chu đại ca mấy tháng này đều ở trong nhà, U Nhiễm muội muội phái người đến thông báo là được. Chu đại ca nhất định đến." Chu Trinh mười năm tuổi lên chiến trường, thường xuyên có ở Tuyên thành.

      "Trịnh đại ca luôn luôn ở nhà, chờ U Nhiễm muội muội gửi lời nhắn qua phủ." Trịnh Khải cũng theo. Các huynh đệ cũng tỏ thái độ, người thường trú ở Tuyên thành há có thể rơi ở phía sau.

      "Ta suy nghĩ, sau này U Nhiễm ra cửa có muốn phải đội thị vệ tùy thân theo phía sau . Tuy Tuyên thành dưới chân Thiên tử, quốc thái dân an. Nhưng cũng đảm bảo ngày nào đó gặp phải người đứng đắn có phải ?" Tần Trạch Dật là người cuối cùng mở miệng, lời ra cũng là vô cùng tàn nhẫn.

      Lúc Tiết U Nhiễm đến chuyện giành vòng ngọc, sắc mặt Tiêu Vũ Sắt thoáng chốc trở lên tái nhợt. ra Tiết U Nhiễm chính là vị tiểu thư mua vòng ngọc lần trước. Lúc ấy nàng chỉ chú ý đến Húc ca ca giúp nàng giành được vòng ngọc mà vui vẻ, hoàn toàn có chú ý đến dung mạo vị tiểu thư kia. Cũng biết hôm nay gặp gỡ lần nữa, Tiết U Nhiễm thế nhưng lại lập tức liền nhận ra nàng.

      Nghe mấy câu kế tiếp của những người khác, sắc mặt Tiêu Vũ sắt càng ngày càng trắng, thân thể cũng bắt đầu lảo đảo muốn ngã. Vì sao chuyện biến thành cái bộ dáng này? phải là hôm nay nàng may mắn được làm quen với mấy vị công tử, từ nay về sau vinh hoa phú quý đều ở tay nàng sao? Tiết U Nhiễm này rốt cuộc có cái gì tốt, thế nhưng để cho mọi người ở đây đều vì nàng ra mặt? Thậm chí còn làm nhục nàng như vậy? Tiêu Vũ Sắt hung hăng cắn môi dưới, trong mắt tràn đầy hoảng hốt cùng bất lực. Vinh hoa phú quý của nàng, có phải vì vậy mà trở lại hay ?

      "Chuyện vòng ngọc là lỗi của Sở mỗ. Sở mỗ tại đây hướng Tiết tiểu thư xin lỗi. Vì bồi tội, bữa ăn ngày hôm nay tính vào sổ của Sở mỗ, các vị tùy ý gọi. Sở mỗ còn có chuyện quan trọng trong người, trước cáo từ." Sở Lăng Húc trong lòng hiểu Tiết U Nhiễm làm như vậy là giúp hả giận. Nhưng là muốn nhìn thấy Vũ Sắt bị người ta làm nhục như vậy ở trước mặt , cũng muốn thấy Tiết U Nhiễm khí thế bức nhân như vậy. Tiết U Nhiễm cũng lời nào, lại thành công đem thế cục nắm giữ ở trong tay của nàng. biết nguyên nhân mấy vị khác duy trì là dĩ nhiên, nhưng là Tiết U Nhiễm dẫn đường cũng là điểm mấu chốt. muốn gặp lại Tiết U Nhiễm như vậy, cho nên rời .

      Chương sau có JQ nha mấy nàng. *cười thô bỉ*
      tart_trung, milktruyenky, hoadaoanh5 others thích bài này.

    3. tn99

      tn99 Active Member

      Bài viết:
      154
      Được thích:
      27

    4. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      gian tình của ai với ai ~a~

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21.

      Editor: Linh.

      "Các vị ca ca, U Nhiễm ra ngoài chút." Thấy Sở Lăng Húc vẻ mặt lạnh lẽo rời khỏi phòng bao, Tiết U Nhiễm vội vàng theo ra ngoài. Nàng có loại dự cảm bất thường: nếu như hôm nay nàng đuổi theo Sở Lăng Húc, từ nay về sau hai người bọn họ nhất định chỉ xích thiên nhai*.

      (*) Chỉ xích thiên nhai: gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

      Rời khỏi phòng bao chữ "Thiên", Sở Lăng Húc có lập tức rời khỏi Khách Duyệt lâu. Xoay người đến phòng bao chữ "Nguyệt", Sở Lăng Húc đẩy cửa ra vào.

      Tiết U Nhiễm vừa ra ngoài liền thấy Sở Lăng Húc vào phòng bao trước kia bọn họ ước hẹn. Bên ngoài phòng bao treo bảng hiệu ' có khách'. Tiết U Nhiễm đến, đem bảng hiệu lật lại biến thành 'có khách', đề ngừa những người khác lần nữa xông vào. Hít sâu hơi, Tiết U Nhiễm cười nhạt vào theo.

      "Tiết tiểu thư?" ngờ đến Tiết U Nhiễm theo ra ngoài, Sở Lăng Húc có chút ngoài ý muốn.

      "Huynh tức giận?" Tiết U Nhiễm thanh dè dặt, chỉ sợ lời nên .

      " có." Quay lưng lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong lòng Sở Lăng Húc trăm mối cảm xúc ngồn ngang. Vừa rồi quả rất giận Tiết U Nhiễm. Nhưng là, lúc này thấy nàng bộ dáng muốn lấy lòng xuất ở trước mặt của , đột nhiên giận nổi. Thân phận của Tiết U Nhiễm, cần đoán cũng biết là tiểu thư quan gia. Mới vừa mấy vị công tử quan gia kia mặc dù thân phận, nhưng cũng phải quyền thế của bọn họ.

      Trải qua chuyện ngày hôm nay, Vũ Sắt sợ là cũng đừng tiếp tục nghĩ muốn leo lên vị Triệu công tử kia. Mà Tiết U Nhiễm, ra cần ra mặt. Đối với hành động của Vũ Sắt, có chút ngoài ý muốn, nhưng có tức giận. Cảm giác trong lòng lừa được người khác, nhưng lừa được chính mình. Sở Lăng Húc biết chẳng qua là bởi vì trong lòng luôn luôn đem Vũ Sắt làm muội muội mà thôi.

      "Còn có? Huynh cũng muốn nhìn thấy ta. Có phải bởi vì vừa rồi ta làm cho Tiêu Vũ Sắt khó xử hay ? Vậy cũng thể trách ta a! Là nàng xứng đáng! ràng là người trong lòng của huynh, lại vẫn cùng Triệu Thụy dây dưa ..." Tiết U Nhiễm vốn là muốn xin lỗi, nhưng là càng càng tức giận. Tiêu Vũ Sắt làm ra chuyện có lỗi với Sở Lăng Húc như vậy, Sở Lăng Húc làm gì Tiêu Vũ Sắt, nhưng là nàng thể làm được chuyện coi như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Nàng chính là vui khi Tiêu Vũ Sắt lại chà đạp tâm ý của Sở Lăng Húc như vậy. Cho nên, nàng nhất định phải trút giận thay .

      "Tiết tiểu thư! Người trong sạch tiểu thư nên xấu sau lưng người khác." Xoay người, Sở Lăng Húc cáu kỉnh quát lớn. phải là bởi vì trong miệng Tiết U Nhiễm là Vũ Sắt, mà là bởi vì Tiết U Nhiễm có giáo dưỡng nên làm ra loại hành động hợp lễ nghi này.

      "Ta vẫn cứ , huynh làm gì nào?" Thấy Sở Lăng Húc bảo vệ Tiêu Vũ Sắt như vậy, Tiết U Nhiễm lập tức phát hỏa. Nàng lại làm sai, tại sao lại rống nàng? cho rằng là ai a? Ỷ vào việc nàng thích và có thể rống nàng như vậy hay sao? Vừa nghĩ như thế, chóp mũi Tiết U Nhiễm bắt đầu ê ẩm, trong lòng bội phần ủy khuất.

      Nhìn nữ tử hốc mắt từ từ phiếm hồng trước mắt, đôi mắt đẹp trong suốt nhìn mình chằm chằm, Sở Lăng Húc thở dài cái, làm dịu thanh giải thích: " xấu người khác vốn là đúng, liên quan đến đối tượng là ai. Ta có ý dữ dằn với tiểu thư, chẳng qua chỉ là nhắc tiểu thư mà thôi."

      "Vừa rồi huynh lớn tiếng dữ dằn với ta như vậy, bây giờ còn có? Nếu như phải là Tiêu Vũ Sắt làm chuyện có lỗi với huynh, ta nàng sao? Huynh cho rằng Tiết U Nhiễm ta có việc gì thích ở sau lưng xấu người khác hay sao? Sở Lăng Húc, ta ghét huynh!" Càng càng ủy khuất, nước mắt của Tiết U Nhiễm cũng kìm được nữa tràn ra khỏi hốc mắt.

      "Ta phải là... Tiểu thư đừng khóc a..." Bị nước mắt của Tiết U Nhiễm làm cho tâm phiền ý loạn, Sở Lăng Húc tay chân luống cuống nhìn nữ tử trước mắt. Muốn an ủi rồi lại biết từ đâu. phải là lần đầu tiên. Sở Lăng Húc phát tài ăn luôn kiêu ngạo chỉ cần gặp gỡ Tiết U Nhiễm, quân lính tan rã là chuyện thường xảy ra.

      "Huynh bắt nạt ta... Ta giúp huynh hả giận... Huynh cám ơn ta, còn hung dữ với ta..." Nghẹn ngào tố cáo tội của Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm cảm thấy ủy khuất. Mấy ngày nay, nàng nhọc lòng tránh Tần Trạch Dật, hao tổn tâm cơ đến gần Sở Lăng Húc. Nửa đêm tỉnh mộng, chỉ có mình nàng chịu đựng những chuyện cũ thương tâm muốn người biết ở kiếp trước kia.

      có ai biết ra nàng sớm phải là Tiết U Nhiễm trước kia; người nào lý giải được vì sao đột nhiên nàng lại thích Tần Trạch Dật nữa; có ai hiểu vì sao nàng nhất định phải hướng Khách Duyệt lâu chạy; có người có thể giúp nàng chia đau đớn trong lòng; có ai biết ra nàng rất sợ, nàng sợ tất cả trước mắt này chỉ là giấc mộng, nàng rất sợ có ngày nàng đột nhiên lần nữa trở lại Sở gia tiếp tục cuộc sống Quỷ hồn dài đằng đẵng hẹn kia...

      "Ta phải là... Quên , tiểu thư muốn đánh hay là muốn đánh? Tùy tiểu thư có được hay ? Đừng khóc..." Sở Lăng Húc nhìn Tiết U Nhiễm hoa lê đái vũ chút biện pháp cũng có. biết Tiết U Nhiễm chưa bao giờ là nữ tử nhu nhược, nàng luôn là nhàn nhạt cười liền nắm giữ toàn cục trong tay. Vào lúc này, nữ tử kiên cường như vậy cư nhiên lại bị chọc khóc. Trái tim Sở Lăng Húc co chặt lại, muốn nhìn thấy nước mắt của nàng...

      Sở Lăng Húc chưa bao giờ biết lời ngon tiếng ngọt, nhưng Tiết U Nhiễm có thể cảm nhận thấy chân thành. Trái tim nóng lên, trực tiếp nhào đến. Ôm chặt lấy Sở Lăng Húc, vùi đầu vào trong ngực của , Tiết U Nhiễm thất thanh khóc rống lên. Dường như muốn đem tất cả lo lắng hãi hùng của nàng trong mấy ngày hôm nay đều thả ra ngoài. Phu quân, U U rất sợ....

      Cảm giác được vạt áo trước ngực bị nước mắt thấm ướt, Sở Lăng Húc chậm rãi vươn tay, ôm lại nữ tử trong ngực chặt. Nếu như nàng có thể khóc nữa, để cho làm gì cũng có thể.

      Sau khi ở trong ngực của Sở Lăng Húc khóc lớn, tâm của Tiết U Nhiễm từ từ bình tĩnh lại. Nàng nguyện ý đem yếu đuối của mình ra ở trước mặt của , bởi vì là nam nhân cuối cùng cả đời này nàng thề chết theo. Nhưng là, trước mắt cái gì nên giải quyết vẫn phải giải quyết.

      Từ trong ngực Sở Lăng Húc lui ra ngoài, Tiết U Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Sở Lăng Húc phát hỏa : "Có phải hay mỗi lần có nữ tử thương nhung nhớ, Sở công tử ai đến cũng cự tuyệt?"

      "Làm sao có thể, tại hạ cũng phải là người lưu luyến bụi hoa." Nghe được Tiết U Nhiễm chỉ trích, Sở Lăng Húc vội vàng giải thích. có đẩy Tiết U Nhiễm ra, chỉ bởi vì nữ tử kia là Tiết U Nhiễm mà thôi.

      "Vậy huynh còn giận ta sao?" Sở Lăng Húc giữ mình trong sạch, Tiết U Nhiễm vẫn tin tưởng. Trở lại đề tài lúc trước, Tiết U Nhiễm tiếp tục nhìn chằm chằm Sở Lăng Húc.

      " tức giận. Sau này tiểu thư muốn như thế nào đều như vậy, chỉ cần tiểu thư vui vẻ là tốt rồi. Bất quá, xấu người khác dù sao cũng tốt." Sợ Tiết U Nhiễm lại khóc, Sở Lăng Húc lựa chọn thỏa hiệp. phải là sớm biết Tiết U Nhiễm cũng phải là nữ tử nhu nhược hay sao? Thôi, nhận thua.

      "Ta , ta thích xấu người khác. Sao huynh lại tin đây?" Nghe được câu sau cùng của Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm phiền chán .

      " Vũ Sắt chính là cũng tốt." Suy nghĩ chút, Sở Lăng Húc giọng , Từ nay về sau, và Vũ Sắt dây dưa nữa. Cho nên, muốn Tiết U Nhiễm tiếp tục nhằm vào Vũ Sắt.

      "Huynh còn bảo vệ nàng như vậy? Nàng cũng ... Ta , dù sao chính huynh cũng tận mắt nhìn đến." Tiết U Nhiễm cất cao thanh nhưng sau khi nhìn thấy hài lòng trong mắt Sở Lăng Húc lại chậm lại, thanh buồn bực .

      "Bản tính của Vũ Sắt hư. Muội ấy chẳng qua chỉ là tìm kiếm phu quân khác mà thôi." Đối với Tiết U Nhiễm đổi lời rất hài lòng, Sở Lăng Húc tâm bình khí hòa giải thích.

      "Phu quân? Hừ! Nếu như phải là Triệu Thụy so với huynh cao hơn cái đầu, Tiêu Vũ Sắt tuyệt đối buông tha cho gốc cây rụng tiền là huynh này. Huynh có tin hay ?" Khinh thường hừ lạnh tiếng, Tiết U Nhiễm rất muốn tìm tảng đá gõ tỉnh Sở Lăng Húc.

      "Tiểu thư cũng là cao hơn so với ta cái đầu. Nếu cao hơn so với ta, vậy chính là phu quân trong lòng Vũ Sắt cũng phải là ta." Buồn cười nhìn tức giận bất bình mặt Tiết U Nhiễm, tâm tình của Sở Lăng Húc đột nhiên khỏi khá hơn. Thấy nàng thay tức giận, trong lòng của ấm áp.

      " ra là huynh sớm biết Tiêu Vũ Sắt là người như vậy, vậy huynh còn..." Nghe được Sở Lăng Húc như vậy, Tiết U Nhiễm đột nhiên cảm thấy hình như nàng bỏ quên vấn đề rất quan trọng. Sở Lăng Húc chính là thương nhân số ở Tuyên quốc, cả ngày cùng gian thương đấu đá sao lại có thể nhìn ra Tiêu Vũ Sắt là nữ tử như thế nào?

      "Trước cũng biết. ra ta và Vũ Sắt cũng phải là... Chẳng qua là lệnh của cha mẹ khó cãi, cho nên..." Sở Lăng Húc cũng biết vì sao lại phải cùng Tiết U Nhiễm giải thích những thứ này. Những thứ này luôn để trong lòng ra hôm nay cứ như vậy mà ra làm cho thấy thoải mái.

      "Huynh đúng là ngốc tử, Đại ngốc tử!" Lệnh của cha mẹ? Tiết U Nhiễm khỏi gắt giọng. Trước biết, là bởi vì cũng chưa từng để ý! ra là trong lòng Sở Lăng Húc vẫn chưa từng có bất kỳ nữ tử nào chiếm giữ qua, Tiết U Nhiễm khỏi cười.

      Cuối cùng cũng cười. Trong lòng Sở Lăng Húc thở phào nhõm, vốn là tâm tình có chút phức tạp cũng theo nụ cười sáng rỡ của Tiết U Nhiễm mà biến mất hầu như còn. Thời điểm nàng cười vẫn là đẹp nhất!

      "Sở ngốc tử, bây giờ ta phải về phòng bao. Nếu huynh trưởng đại nhân nhà ta tìm. Về phần vị theo lệnh cha mẹ của huynh kia, ta thể bảo đảm khi dễ nàng nữa." Chuyện , Sở Lăng Húc cũng tức giận, Tiết U Nhiễm có chút tha . Về phần câu cuối cùng kia, nàng chẳng qua chỉ là báo trước cho Sở Lăng Húc biết mà thôi.

      Sở công tử trực tiếp biến thành Sở ngốc tử? Sở Lăng Húc có chút dở khóc dở cười. Nghe được câu sau cùng của Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc yên lặng hồi, giọng : "Tiểu thư đừng đùa quá mức. ra Vũ Sắt cũng phải là hư..."

      "Biết biết, ta hạ thủ lưu tình. Cũng phải là người trong lòng của huynh, huynh đau lòng của gì?" Tiết U Nhiễm phất tay cái, bất mãn thầm xong liền chuẩn bị rời .

      Nghe được Tiết U Nhiễm oán trách, Sở Lăng Húc gì mà chống đỡ. Vũ Sắt quả phải là người trong lòng của , nhưng là muốn Tiết U Nhiễm trêu chọc phiền toái cần thiết.

      "Sở ngốc tử, nếu như sau này huynh gọi ta là Tiết tiểu thư, ta để lại cho Tiêu Vũ Sắt con ngựa. Như thế nào?" Tiết U Nhiễm chợt dừng bước lại, xoay người .

      "Cái gì?" nghĩ đến Tiết U Nhiễm lên cầu như vậy, Sở Lăng Húc sửng sốt.

      "Tên gì chính huynh nghĩ, nhưng là tuyệt đối thể tiếp tục gọi Tiết tiểu thư. Nếu , Tiêu Vũ Sắt ở bên trong phòng bao chữ 'Thiên' như thế nào, ta cũng dám bảo đảm." Vừa nghĩ đến Sở Lăng Húc khắp nơi bảo vệ Tiêu Vũ Sắt, Tiết U Nhiễm liền tức giận có chỗ đánh. Nếu trong lòng Sở Lăng Húc nàng là người xấu sau lưng người khác, như vậy nàng cũng khách khí nhân cơ hội uy hiếp . Dù sao nàng vốn phải là nữ tử dịu dàng lương thiện, sớm muộn gì cũng biết.

      "Tiết tiểu... U U, nàng chờ chút..." Sở Húc gọi Tiết U Nhiễm ở thoáng nàng chuẩn bị xoay người kia, bật thốt lên hai chữ 'U U'.
      tart_trung, milktruyenky, hoadaoanh5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :