1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta là chính thê của chàng - Văn Nhất Nhất (Full 112c Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. gấu ngủ đông

      gấu ngủ đông Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      27
      nàng ơi động phòng hoa chúc kìa... nhanh nhanh... ^6

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 55.1

      Editor: Linh.

      Bên trong tân phòng, tân nương ngồi yên lặng, lời. Tân lang dựa vào ghế dựa, ánh mắt trấn tĩnh.

      ra công chúa cũng muốn gả đúng ? Sở gia cũng chỉ là thương gia nho , có thể nghênh đón Công chúa điện hạ, đúng là cầu cũng được.” Giọng Sở Lăng Húc trong trẻo lạnh lùng đồng thời mang theo lạnh lẽ thấu xương.

      “Phò mã đừng tự coi mình. Bổn cung gả đến Sở gia, tất nhiên có bất kỳ ý coi thường nào.” Giọng nữ dịu dàng dễ nghe từ dưới khăn voan truyền đến, nghe cực kỳ cảm động.

      “Nếu như thế, tại hạ xin được cáo lui trước.” Nghe thế, thái độ của Sở Lăng Húc hòa hoãn chút, nhưng lại vẫn là cung kính lễ độ.

      “Phò mã chậm . Hôm nay là ngày vui của Bổn cung và Phò mã, Phò mã sao có thể cáo lui? Thánh chỉ hạ, Bổn cung chính là nương tử của Phò mã. Mẫu thân , khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.”Giọng của tân nương mang theo thẹn thùng, mềm mại kéo dài.

      Người ngoài nghe sợ là phải đánh mất tiếng , nhưng Sở Lăng Húc nghe vào lại vô cùng chán ghét. Thân là Công chúa, sao lại có thể ra những lời như thế? Lễ nghi ở đâu? Rụt rè ở đâu? Nghĩ tới đây, giọng Sở Lăng Húc lại càng lạnh thêm, : “Công chúa tự mình an giấc là được.”

      “Phò mã, Bổn cung là chính thê của chàng, là đương gia chủ mẫu của Sở gia!” Sở Lăng Húc biết điều như vậy, tân nương hiển nhiên là nổi giận. có thẹn thùng e lệ lúc trước, mà chuyển thành cao nhìn xuống cả vú lấp miệng em.

      “Công chúa gả vào Sở gia, xin hãy ngồi vững vị trí đương gia chủ mẫu này!” Người dù có tính tình tốt hơn nữa lúc nghe thấy giọng điệu như vậy cũng nhịn được, huống chi lòng sớm thuộc về người khác. ở lại nữa, Sở Lăng Húc đứng lên chuẩn bị rời . Hoàng mệnh thể trái, thể chôn vùi tính mạng của mọi người trong Sở gia, nhưng cũng mặc cho điều này định đoạt. Bất kể là vị công chúa này xuất phát từ mục đích nào mà gả cho , nhưng thứ duy nhất có thể cho nàng chỉ là vị trí đương gia chủ mẫu. Về phần những cái khác, đều sớm bị nữ tử khác lấy . Trong lòng Sở Lăng Húc thầm hổ thẹn với vị Ninh An công chúa này, nhưng vẫn nhanh chóng bước về phía cửa.

      “Chờ chút! Phu quân giúp thiếp thân vén khăn voan xuống sao?” Nghe được giọng lạnh như băng chưa bao giờ có của Sở Lăng Húc, tim Tiết U Nhiễm bỗng chậm nhịp. Ba năm làm quỷ hồn, nghe được đủ loại thanh , nhàm chán nên nàng học khẩu ngữ. Kiếp trước ở đây trong đêm động phòng hoa chúc này, dịu dàng với nàng: “Nương tử gả vào Sở gia, vi phu nhất định lấy tâm tương đãi, thất hứa!” Giọng ôn hòa mà kiên định, mà lúc ấy lòng nàng chỉ có mỗi Tần Trạch Dật nên cũng hề thấy cảm động. Nương tử, bởi vì nàng là nương tử của , cho nên nhất định lấy tâm tương đãi phải ? Nếu như nương tử của là nữ tử khác, có phải cũng đối đãi như vậy với nàng hay ? Hay là, chỉ bởi vì nàng là Quận chúa thân phận cao quý?

      Như vậy, hôm nay nàng là Công chúa cao quý, Sở Lăng Húc lại phản ứng như thế nào? Tiết U Nhiễm nhất định phải lấy được đáp án này. Vì vậy nàng ra lệnh cho phép Tư Nguyệt xuất , hơn nữa lại cẩn thận dùng giọng khác tới thử dò .

      Chẳng qua là, nghe giọng càng lúc càng lạnh của , Tiết U Nhiễm có chút chột dạ. Nàng dám đoán lúc Sở ngốc tử biết người dưới khăn voan là nàng phản ứng như thế nào.

      “Phu quân, nếu chàng lòng muốn đối mặt thiếp thân, thiếp thân cũng thể gì hơn. Nhưng là rượu hợp cẩn ở bàn, phu quân nhất định phải uống. Đây là việc phu quân phải làm.” Tuy là nàng đúng, nên mưu toan thử dò xét .

      Nhưng sao có thể đối xử với nàng như vậy? Tự vén khăn voan xuống? là phu quân của nàng, nhưng lại bảo nàng tự vén khăn voan của tân nương xuống? Nhớ lại kiếp trước dịu dàng che chở, trong lòng Tiết U Nhiễm tức giận dứt. Sở ngốc tử, vậy mà chàng lại dám chuyện như vậy với ta? Đè xuống lửa giận muốn bộc phát, Tiết U Nhiễm uất ức nhượng bộ, giọng điệu cuối cùng là lưu lại bước chân của Sở Lăng Húc.

      Sở Lăng Húc quét mắt nhìn ly rượu bàn, hai lời tới uống hơi cạn sạch. Để ly rượu xuống, cũng quay đầu lại mà xoay người rời . Thế nhưng, tay Sở Lăng Húc còn chưa chạm đến cửa tân phòng, thân thể liền vô lực tựa vào cửa, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.

      “Phu quân, chàng có khỏe ?” Nghe được động tĩnh truyền đến từ cửa, giọng của tân nương mang theo chút lo lắng.

      “Rượu... Ngươi thả gì vào trong rượu?” Nhìn nữ tử ngồi giường, lại nhìn ly rượu bàn. Trong lòng Sở Lăng Húc hiểu , hung tợn nhìn chằm chằm tân nương mặc giá y. Lấy nội lực của , có uống nhiều rượu hơn nữa cũng say. Chỉ có khả năng, đó chính là ly rượu hợp cẩn kia có vấn đề.

      “Xuân dược thôi!” Tân nương thản nhiên, như có chuyện gì xảy ra.

      “Ngươi...Vô sỉ!” Sở Lăng Húc cắn răng nghiến lợi, giận dữ mắng. Đối với công chúa vừa mới lấy vào cửa này, trong lòng của còn bất kỳ áy náy nào. Có thể làm ra chuyện hạ lưu như vậy, sao có thể mơ tưởng đối với nàng cung mà kính đây?

      “Sở ngốc tử, chàng dám mắng thiếp vô sỉ?” Giọng điêu ngoa quen thuộc vang lên, tân nương tử giường tức giận hô. Nàng thừa nhận nàng thử dò xét là nàng đúng, nhưng sao có thể mắng nàng vô sỉ chứ? Xuân dược cũng phải phải là nàng hạ, mắng nàng cái gì?

      Giọng này? Sở Lăng Húc dám tin nhìn tân nương tử giường. Làm sao có thể? Chẳng lẽ? Chẳng lẽ? Sở Lăng Húc hoàn toàn ngây ngốc. Đây rốt cuộc là vui mừng ngoài ý muốn? Hay là kinh sợ phiền não đây? Còn có xuân dược này, U U rốt cuộc là đùa cái gì?

      Cố gắng ổn định tâm trạng kích động, Sở Lăng Húc về phía tân nương tử giường bằng tốc độ nhanh nhất. Đưa ra cánh tay khẽ run, nhàng vén lên khăn voan màu đỏ mà lúc trước thề nguyện vén xuống. Đập vào mắt quả là khuôn mặt xinh đẹp làm mong nhớ ngày đêm.

      “U U? Tại sao là nàng?” Sở Lăng Húc nghi hoặc nhìn Tiết U Nhiễm. Nếu là U U, vậy vừa rồi là vì sao? Thử dò xét? Sở Lăng Húc cười khổ thôi. U U tín nhiệm như vậy sao? Cho dù là công chúa, cũng phải là người trong lòng nhớ nhung, sao có thể lấy tâm tương đãi đây?

      “Vốn chính là thiếp. Bổn cung gả cho chàng, là phúc khí của Sở gia chàng. Ngốc tử như chàng lại dám ghét bỏ Bổn cung, muốn vén khăn voan xuống.” Gương mặt xinh đẹp của Tiết U Nhiễm nhăn nhó, tức giận nhìn chằm chằm Sở Lăng Húc. Cho dù là nàng có lỗi, nàng cũng thừa nhận. chừng Sở ngốc tử chỉ thích làm Phò mã, muốn làm Quận mã đấy?

      “U U, nàng biết ý ta phải là như vậy. Ta biết là nàng.” Cười khổ nhìn Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc còn chưa kịp tức giận phải bất đắc dĩ giải thích.

      “Hừ! Lời giải thích này Bổn cung chấp nhận. Mới vừa rồi là ai lời lạnh nhạt với Bổn cung? Mới vừa rồi là ai bảo Bổn cung tự vén khăn voan xuống? Nếu tình nguyện lấy Bổn cung như vậy, Bổn cung là được. Huynh trưởng của Bổn cung , chỉ cần Bổn cung nguyện ý, Bổn cung có thể về nhà bất cứ lúc nào.” Tiết U Nhiễm giận dữ đứng lên, về phía cửa phòng đóng chặt. Chàng cho rằng chỉ có chàng biết thôi sao? Ta cũng .

      “U U, đừng náo loạn.” Vươn tay kéo cánh tay của Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc dịu dàng trấn an . ràng người làm sai chuyện chính là nàng, sao người cúi đầu ngược lại thành ? Chống lại Tiết U Nhiễm, dù Sở Lăng Húc có nhiều lửa giận hơn chăng nữa cũng phát ra được, chỉ có thể cam tâm tình nguyện nhận tội.

      “Bổn cung là người vô sỉ, náo như thế nào?” Tiết U Nhiễm ngẩng đầu lên, vẻ mặt thể lý.

      “U U, ta sai lầm rồi.” Ôm lấy Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc thành tâm nhận sai. Bất kể như thế nào, cũng nên mắng nàng vô sỉ. Mặc dù, cũng biết nữ tử kia là nàng.

      “Mới tha thứ cho chàng!” Tiết U Nhiễm giùng giằng muốn rời khỏi vòng ôm của Sở Lăng Húc.

      Thân thể Sở Lăng Húc vốn nhũn ra. Bị Tiết U Nhiễm giãy dụa như vậy, thân thể liền bắt đầu dần dần nóng lên. Sở Lăng Húc vội vàng buông thân thể mềm mại trong ngực ra, chống tay lên cái bàn bên cạnh rồi ngồi xuống.

      Đột nhiên bị Sở Lăng Húc buông ra, Tiết U Nhiễm sửng sốt. Sở ngốc tử lại dụ dỗ nàng? Ngay sau đó thấy gương mặt tuấn tú của Sở Lăng Húc đỏ bừng, nhất thời hiểu tất cả. Cười xấu xa tiến tới gần : “Phu quân có phải là thoải mái hay ? Thiếp thân đỡ chàng lên giường nghỉ ngơi.”

      “U U, nàng nên qua đây.” Biết là xuân dược sao có thể tự tiện đến gần U U đây?

      “Tại sao thể qua?” Tiết U Nhiễm vẻ mặt vô tội, tiếp tục về phía Sở Lăng Húc.

      Thấy U U tới, Sở Lăng Húc vội vàng đứng lên muốn né tránh. bây giờ chỉ muốn cách U U xa xa.

      “Sở Lăng Húc, chàng đứng lại đó cho thiếp!” Mắt thấy Sở Lăng Húc nhấc chân muốn , Tiết U Nhiễm quát lạnh tiếng.

      “U U, tối nay ta ngủ thư phòng.” Dược tính bắt đầu phát tác, Sở Lăng Húc cố sức nhịn xuống, trấn định .

      cho phép! Thiếp mới cần độc thủ khuê phòng*!” Tiết U Nhiễm bước nhanh tới bên cạnh Sở Lăng Húc, mặt dày mày dạn .

      (*) Độc thủ khuê phòng: mình canh giữ khuê phòng.

      “U U, ta...” Lúc trước biết tân nương tử là U U, Sở Lăng Húc có thể lãnh tâm tương đãi. Nhưng lúc này tân nương tử biến thành U U, Sở Lăng Húc lại bắt đầu luống cuống.

      “Thiếp biết. Xuân dược thôi! Lúc ma ma bỏ thuốc, thiếp thấy được.” Tiết U Nhiễm vẻ mặt lơ đễnh .

      “Vậy sao nàng cho ta? Còn để cho ta...” Sở Lăng Húc kêu lên lên tiếng. Biết có vấn đề, vò sao còn muốn uống chứ?

      “Thiếp mới cần cho chàng biết. Chàng ước gì được lập tức rời .” Tiết U Nhiễm bĩu môi, ủy khuất nhìn chằm chằm Sở Lăng Húc.

      “U U, này hoàn toàn khác nhau. Ta biết là nàng, cho nên mới chuẩn bị rời .” Nhìn bộ dáng ủy khuất của U U, Sở Lăng Húc dằn lòng giải thích. lúc này hoàn toàn quên ra mới là người bị hại, lại cũng quên người nên khởi binh vấn tội ra phải là mới đúng.

      “Mặc kệ. Sở ngốc tử, thiếp tức giận.” Tiết U Nhiễm vừa vừa kéo đai lưng, cởi trường bào người Sở Lăng Húc xuống.

      “U U, dừng tay.” Sở Lăng Húc kinh hãi, vội vàng lên tiếng ngăn lại hành động của U U. hoàn toàn dám động vào nàng, chỉ có thể tránh trái tránh phải.

      thể cởi chàng?” Dừng lại động tác, Tiết U Nhiễm ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Sở Lăng Húc.

      “Phải, bây giờ nàng lên giường an giấc, ta đến thư phòng ngủ. Có chuyện gì ngày mai hãy .” Sở Lăng Húc thân thể cứng ngắc, nhanh chóng .

      “A, được.” Ngoài miệng trả lời như vậy, nhưng hai tay Tiết U Nhiễm lại bắt đầu tháo mũ phượng đầu xuống. Sau đó, tự cởi xiêm áo ra. Ngay trước mặt Sở Lăng Húc, chậm rãi cởi giá y người xuống.

      “U U!” Sở Lăng Húc nổi giận, kéo Tiết U Nhiễm, gầm . Cũng đến lúc này, sao nàng còn hồ nháo như vậy?

      “Chàng mắng ta!” Tiết U Nhiễm nước mắt rơm rớm, muốn tràn mi mà ra. Ngày vui, đêm động phòng hoa chúc, chủ động, còn cho phép nàng chủ động nữa sao?

      Tiết U Nhiễm, ta nhận tội! Sở Lăng Húc thầm than hơi, mềm giọng : “U U ngoan, ta mắng nàng. Chẳng qua là hôm nay thích hợp để hai ta ở chung phòng.”

      “Ta đụng vào chàng cũng được sao? Bất kể như thế nào, chàng cũng phải ngủ ở đây. cho phép rời !” Trong mắt lóe lên giảo hoạt, Tiết U Nhiễm thương lượng với Sở Lăng Húc.

      “Nhưng là...” Thân trúng xuân dược nghiêm trọng lắm, vẫn đề là nữ tử bên trong phòng này là U U, là người mà . sợ tự chủ của hoàn toàn chống cự nổi U U cố ý thậm chí là vô ý hấp dẫn. U U, nhưng lại muốn viên phòng với U U trong tình huống này. muốn sau này nàng nhớ tới đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, cảm thấy cùng nàng viên phòng chỉ là bởi vì xuân dược.

      “Chẳng lẽ chàng muốn ta bị người khác đêm động phòng hoa chúc bị phu quân chán ghét mà vứt bỏ sao? Chẳng lẽ chàng biết vì sao ma ma lại bỏ thuốc chàng ư?” Biện pháp để thuyết phục Sở Lăng Húc có rất nhiều, nhưng Tiết U Nhiễm lại chọn đường tắt trực tiếp và thành công nhất.

      Sở Lăng Húc yên lặng . U U sai. Nếu tối nay rời khỏi phòng này, U U làm sao làm được đương gia chủ mẫu? Người nhà hiểu, bọn hạ nhân rảnh rỗi nhảm, cũng làm tổn thương đến U U. Nhưng là phải cùng U U ở chung phòng, lại lo lắng kiềm chế được.

      Thấy Sở Lăng Húc thêm gì nữa, Tiết U Nhiễm ăn vạ : “Nếu như chàng dám đối xử với thiếp như vậy, thiếp khóc cho chàng xem!”

      Sở Lăng Húc gì, chỉ đành phải nghe theo ý của Tiết U Nhiễm tới mép giường. tự chủ, chỉ cần mạnh mẽ nhịn xuống, mới có thể sống sót qua đêm này.

      Thấy Sở Lăng Húc rốt cuộc thỏa hiệp, Tiết U Nhiễm thở dài hơi nhõm. Thuận tay cầm lấy ly rượu bên cạnh lên uống, đợi đến lúc Sở Lăng Húc muốn ngăn cản cũng muộn
      rồi.

      Tiết U Nhiễm thể so với Sở Lăng Húc, có nội lực để chống lại dược tính của xuân dược. Rượu vừa mới xuống bụng, thân thể Tiết U Nhiễm bắt đầu nóng lên.

      Sở Lăng Húc ngây người tại chỗ. Xem ra đêm này nhất định là đêm yên bình.

      Sắc mặt Tiết U Nhiễm đỏ ửng, bước chân lảo đảo tới, trực tiếp té nhào vào người Sở Lăng Húc, nằm dưới thân Sở Lăng Húc.

      “U U, nàng ngoan. Ta giúp nàng bức xuân dược ra ngoài.” Sở Lăng Húc thử thương lượng cùng Tiết U Nhiễm. Nếu như bức ra ngoài, U U chắc chắn sao. Nhưng là , nội lực dẫn phát xuân dược chạy khắp toàn thân, sợ là thể chịu tục chịu đựng thêm được nữa. Phương pháp phải làm là lặng lẽ rời .

      “Sở ngốc tử, có phải là chàng rất ghét ta ?” Nằm ở ngực Sở Lăng Húc, bàn tay của Tiết U Nhiễm mò về phía khuôn mặt tuấn tú.

      linh tnh cái gì vậy? Làm sao ?” Mặc cho hai tay của U U di động mặt , đưa tới từng đợt yếu mềm, Sở Lăng Húc thử đẩy thân thể mềm mại ra.

      “Chàng chính là ghét ta. Nếu chàng ghét ta, sao chàng lại đẩy ta ra?” Nước mắt của Tiết U Nhiễm hề báo trước chảy ra. Nàng làm mặt dày cùng ăn vạ, lại luôn trốn tránh nàng. Nàng cũng đạp tôn nghiêm xuống dưới đất, lại vẫn cứ kháng cự.

      “U U, nàng đừng khóc mà! Đều là lỗi của ta có được ? Ta ghét nàng. Lúc trước quả biết tân nương là nàng, cho nên mới có thái độ tốt. tại là bởi vì nàng trúng xuân dược, như vậy là công bằng với nàng. Ta muốn tốt quý trọng nàng, nàng hiểu ?” xong câu sau cùng, sắc mặt của Sở Lăng Húc nóng đến chính cũng dám tưởng tượng. Cũng may là có xuân dược che, chỉ cho là phản ứng tự nhiên của thân thể. Có mấy lời, trong ngày thường Sở Lăng Húc tuyệt đối thể nào ra khỏi miệng. Nhưng là U U khóc, thể .

      hiểu, hiểu! Chàng có biết ta phải tốn bao nhiêu tâm tư mới có thể xin được thánh chỉ gả đến Sở gia hay ? Tần Trạch Dật là hỗn đản, Mạc Thần Viễn là phiền toái. Ta vừa trốn vừa tránh, lo lắng hãi hùng gả cho chàng. Chàng cần ta? Vậy mà chàng lại cần ta?” Dược tính bộc phát, suy nghĩ của Tiết U Nhiễm sớm bay tới phương nào. Vào lúc này, uất ức cùng oán hận chất chứa lâu hoàn toàn bộc phát.

      “Cần, ta cần. Trong lòng Sở Lăng Húc chỉ có Tiết U Nhiễm, sao lại cần nàng được chứ?” phải là biết mấy ngày nay U U đau khổ, Sở Lăng Húc dùng toàn bộ thể xác và tinh thần dụ dỗ U U.

      “Có cần ? Cần giúp ta cởi quần áo!” Tiết U Nhiễm nhìn thẳng vào mắt Sở Lăng Húc, ngang ngược ra lệnh.

      Sở Lăng Húc thiếu chút nữa sặc nước miếng. Cởi… cởi quần áo… U U đây là khảo nghiệm tính nhẫn nại của sao? định từ chối, nhưng thấy U U lại có dấu hiệu chẩn bị khóc. Sở Lăng Húc vội vàng đồng ý… Cởi… y phục… của U U.

      Dường như là rất bất mãn vì động tác của Sở Lăng Húc quá chậm, Tiết U Nhiễm chống tay ngồi dậy, tự mình ra tay.

      Sở Lăng Húc muốn rời tầm mắt, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn nghe theo sai khiến của . chớp mắt nhìn y phục người U U bị đôi tay ngọc thon dài cởi ra, quăng … Da thịt trắng noãn dần dần lộ ra trước mắt , khi lấy lại được tinh thần vội vàng bắt lấy tay U U, : “Ngoan, cởi xong. Chúng ta ngủ có được hay ?”

      “Chàng còn chưa cởi.” Tiết U Nhiễm vừa vừa tránh thoát khỏi tay Sở Lăng Húc, bắt đầu cởi y phục người Sở Lăng Húc ra. Bất đắc dĩ là Sở Lăng Húc phối hợp nên căn bản là cởi được. Cởi mấy lần, thấy y phục vẫn còn ở người Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm lại bất mãn : “Sở ngốc tử, chàng ghét thiếp…”

      có, ta thích nàng. Ta ghét nàng. Cởi, ta tự mình cởi, có được hay ?” Biết ý thức của U U hoàn toàn bị xuân dược thao túng, Sở Lăng Húc than thở tự mình cởi y phục người ra, cho đến khi chỉ còn dư lại áo lót cùng quần dài.

      Tiết U Nhiễm rốt cuộc hài lòng, tiến tới hôn lên môi Sở Lăng Húc. Lần đầu tiên hôn lên môi nên Tiết U Nhiễm cũng có kinh nghiệm. Đơn giản chỉ là lấy môi mình dán vào môi Sở Lăng Húc, sau lúc lâu chợt nhớ tới lời ma ma dạy, nhàng cọ xát, từ từ gặm cắn. Tiết U Nhiễm có bài bản gì, cắn loạn hơi.

      Bị cái hôn trúc trắc của Tiết U Nhiễm kích thích, tay Sở Lăng Húc vòng qua eo của U U, tay khác ôm đầu U U, bắt đầu đáp lại. Tiết U Nhiễm giãy giụa gặp phải Sở Lăng Húc thế như chẻ tre, rất nhanh bại trận. Vô ý thức liếm liếm môi, mặc cho cái lưỡi linh hoạt của Sở Lăng Húc thăm dò, quấn, dây dưa.
      Last edited by a moderator: 4/11/14
      milktruyenky, hoadaoanh, linhdiep174 others thích bài này.

    3. gấu ngủ đông

      gấu ngủ đông Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      27
      ôi động phòng rùi....
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 55.2

      Editor: Linh

      Sở Lăng Húc giữ mình trong sạch, cũng có kinh nghiệm thực chiến. Chẳng qua thân là đương gia Sở gia, nên cũng có ít xã giao. Có số việc chưa chạm qua có nghĩa là biết. Chỉ nghe , cộng với thông minh tài trí nên cũng có thể thông hiểu phần. Trong ngực ôm nữ tử mến, thuận theo bản năng đoạt lấy hoàn toàn xuất phát từ bản tính của .

      Tiết U Nhiễm hoàn toàn mất phản kháng, cả người mềm nhũn tê liệt ngã vào người Sở Lăng Húc. Trong cơ thể lửa tình thiêu đốt, hai cánh tay bé dò vào trong áo lót của Sở Lăng Húc, tùy ý sờ soạng ở da thịt bóng loáng. Bắt được hai hạt đậu đỏ, chỉ là đùa mà thôi, ngờ lại khiến Sở Lăng Húc thở càng gấp gáp và lực gặm cắn càng mạnh. Loại cảm giác này thoải mái, Tiết U Nhiễm vô ý thức kẹp lấy hạt đậu đỏ, bắt đầu đùa bỡn.

      U U đúng là tìm đúng chỗ hiểm, Sở Lăng Húc cười khổ rời khỏi môi U U. Đôi môi của U U đỏ tươi ướt át vì bị dùng lực gặm cắn. Mắt Sở Lăng Húc trầm xuống, con ngươi chuyển nhìn chằm chú vào đôi mắt đầy sương mù vì lâm vào dục vọng của U U. Chỉ nhìn như vậy tất nhiên là thể thỏa mãn. Nhưng là U U chơi rất vui, mà thân thể của lại vô cùng nghe lời của U U. Sở Lăng Húc ngăn lại hành động của U U, hai bàn tay to cũng bắt đầu đốt lửa ở người U U.

      Thân thể bị đụng chạm, Tiết U Nhiễm cách nào kiềm chế bắt đầu run rẩy. Trong miệng kiều kêu ‘phu quân’, bỏ qua cho vật trong tay, dùng hết sức kéo cái áo lót còn sống sót duy nhất nguời Sở Lăng Húc xuống.

      Rất là hưởng thụ chủ động của U U, tay Sở Lăng Húc bị cái gì cản trở dò vào bên trong quần áo của U U. vội vã cởi nút áo ra, mà chỉ tùy ý vuốt ve da thịt trơn mềm nhẵn nhụi như tơ lụa.

      Bị bàn tay của Sở Lăng Húc vuốt ve, cả người Tiết U Nhiễm lập tức vô lực, hai bàn tay bé gắt gao níu lấy áo lót bị cởi xuống của Sở Lăng Húc, thở gấp càng thêm dữ dội, thậm chí ngoan ngoãn đưa lên phấn môi cho Sở Lăng Húc nếm. Trong cơ thể càng ngày càng trống , thân thể Tiết U Nhiễm theo bản năng bắt đầu vặn vẹo ở người Sở Lăng Húc.

      Biết U U chịu nổi loại lửa từ từ này, Sở Lăng Húc tăng nhanh động tác. tiếp tục chần chờ, cởi toàn bộ quần áo còn sót lại người U U xuống, lật mình đè lên.

      Dục vọng giống như lửa mạnh thiêu đốt quét sạch ý thức của hai người, trấn tĩnh của Sở Lăng Húc từ từ tản ra, chỉ còn lại tình ý vĩnh viễn lượn lờ quanh trái tim. Cúi đầu hôn U U, rất có kiên nhẫn hướng dẫn U U đưa lưỡi ra cũng nhau triền miên. Ngay sau đó hai bàn tay đặt lên bầu ngực mềm mại trắng như ngọc, học động tác vừa rồi của U U trả về toàn bộ. Rời khỏi môi của U U, đầu lưỡi mang theo sợi chỉ bạc ám muội. Nhìn gương mặt tuyệt mỹ ửng hồng của U U, nghe tiếng rên rỉ vong tình tuyệt vời của U U, cảm nhận được U U động tình, động tác vuốt ve của Sở Lăng Húc càng thêm dùng lực.

      “Sở ngốc tử, phu quân, muốn...” Tiết U Nhiễm cũng biết rốt cuộc là nàng muốn cái gì, chẳng qua là trong đầu có thanh bảo nàng xin Sở Lăng Húc giúp đỡ.

      “U U muốn? Tự mình tới có được hay ?” Bị U U giằng co đêm, Sở Lăng Húc nhàng dụ dỗ Tiết U Nhiễm hoàn toàn mất năng lực suy nghĩ. Nụ cười mị hoặc lên ở khuôn mặt tuấn dật, rung động lòng người.

      Tiết U Nhiễm gật đầu, ánh mắt ngây thơ mê mang nhìn Sở Lăng Húc, nhưng may khơi dậy tính tình ác liệt của Sở Lăng Húc. Ngừng lại động tác trong tay, Sở Lăng Húc cởi áo lót cùng quần dài người ra, toàn thân lõa lồ nằm xuống bên cạnh U U, đợi U U tiến hành bước tiếp theo.

      Tiết U Nhiễm hoàn toàn biết vì sao Sở ngốc tử muốn rời , chính là theo bản năng đuổi theo. Nhào vào người Sở Lăng Húc, da thịt tiếp xúc, bên vặn vẹo bên thoải mái rên rỉ.

      Mặc cho U U ở người vặn vẹo, hai tay Sở Lăng Húc tùy ý dạo chơi người U U. thể muốn nàng quá sớm, hi vọng sau khi xuân dược người nàng tiêu tán chút cùng nàng viên phòng. Muốn nàng nhớ cảm giác đau khi muốn nàng, muốn nàng chân cảm nhận được quý trọng cùng thương.

      Biết chỉ có da thịt tiếp xúc như vậy hoàn toàn thể nào giúp U U giảm bớt dược tính, Sở Lăng Húc liên tục do dự, nhưng tay vẫn dọc theo cái mông của U U di chuyển đến u cốc ở giữa. nhàng thử dò xét, U U ngọ nguậy cái. bàn tay khác tiếp tục đốt lửa hấp dẫn giác quan của U U, bàn tay đặt ở ngoài thánh địa thầm tiến vào thăm dò.

      Tiết U Nhiễm thoải mái uốn éo người muốn thoát khỏi bàn tay xâm lược kia nhưng lại bị ngăn cản. Mặc cho ngón tay tiến vào, khuấy đảo... Khoảnh khắc đạt đến cao trào, tất cả vui thích rên rỉ đều bị Sở Lăng Húc nuốt vào.

      Thấy U U rốt cuộc đạt được cao trào, Sở Lăng Húc thả lỏng cười. Dù xuân dược mạnh, nhưng luôn phải tản . Chỉ cần tới mấy lần nữa, ý thức của U U dần dần trở lại, đến lúc đó dù U U cần cũng được.

      Khoảnh khắc chân chân chính chính đoạt lấy U U, nghe U U kêu đau, Sở Lăng Húc dịu dàng thương tiếc hôn lên đôi mắt của U U. Hút lấy toàn bộ nước mắt mặt U U, trong lòng Sở Lăng Húc tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

      Vì tiếng kêu đau của U U mà dừng lại. Khi U U nhịn được mà đung đưa vòng eo, Sở Lăng Húc hoàn toàn tiếp tục đè nén dục hỏa trong cơ thể nữa. Nàng là nương tử của , đương nhiên muốn tất cả thuộc về nàng. Vô lực cùng bi thương trong hai ngày này, vào khoảnh khắc đoạt lấy U U kia hoàn toàn còn.

      ra , còn là rất vui mừng, chẳng qua là hi vọng bao giờ lại nhận được kinh sợ như vậy nữa. U U của , công chúa của , nương tử của , cũng chỉ có thể thuộc về mình .
      milktruyenky, hoadaoanh, Chris_Luu5 others thích bài này.

    5. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Mới đầu đọc văn án và xem máy chương đầu cứ ngỡ đoạn đối thoại "nếu công chúa vào hãy ngồi vững vị trí đương gia chủ mẫu" là của Kỳ Văn ca và trưởng công chúa chứ...bây giờ mới biết là của nam 9 và nữ 9. Bất ngờ thiệt...
      Thanks nàng ^^
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :