1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương tuyệt sủng chính phi độc địa - Ngô Tiếu Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Hoàng hậu triệu kiến
      Edit: Tiểu Liên
      Beta: Tuyết Ảnh Nhi


      Hoa Như Yên thanh mềm mại đáng , lời ra lại ôn nhu, làm cho Thái tử thoải mái từ đầu đến chân: “Nữ nhân này, so với ngón tay của Yên Nhi cũng bằng, bổn cung xui xẻo tám đời mới có Thái tử phi như thế.”

      “Điện hạ, đừng như vậy, nếu để cho hoàng hậu nương nương nghe được, chắc chắn phiền toái.”

      “Sợ cái gì? Lúc trước ta cùng với mẫu hậu qua, chỉ cần ta bắt được lỗi của Hoa Kinh Vũ, mẫu hậu liền đồng ý cho bổn vương hủy hôn này.”

      “Hoàng hậu nương nương đồng ý?” Hoa Như Yên sắc mặt hớn hở, đáy mắt mừng rỡ như dời núi lấp biển. Nếu như vậy tốt rồi, bọn họ nhất định phải hãm hại Hoa Kinh Vũ, khiến nàng ta vĩnh viễn cũng trở mình được, nghĩ như thế, nàng phải rất nhanh tiến vào phủ thái tử sao.

      Vân Thị cũng thập phần cao hứng, cùng nữ nhi trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu lẫn nhau. Hoa Như Yên thu lại cảm xúc mừng như điên, đứng lên dịu dàng : “Điện hạ, ngài vạn lần nên vứt bỏ đại tỷ tỷ, nếu ngài vứt bỏ đại tỷ tỷ, sau này nàng gả cho ai a?”

      “Chẳng lẽ bổn vương phải thu phế phẩm, người khác nên cho bổn cung sao?” Nam Cung Nguyên Huy bởi vì câu của Hoa Như Yên, càng tỏ ra tức giận, cuối cùng lại trực tiếp ra ngoài, tìm Hoa Kinh Vũ tính sổ, nữ nhân chết tiệt này chỉ xấu, còn kiêu ngạo như thế, lại đem Thái tử để vào mắt, đáng giận.

      Hoa Như Yên chạy nhanh theo phía sau : “Điện hạ, điện hạ?”

      Đoàn người nhanh chóng về phía Vũ Khinh Các, đường rất nhiều người nhìn xung quanh, ít hạ nhân xem kịch vui. Nhìn Thái tử điện hạ bộ dáng nổi giận đùng đùng, ràng là tìm Đại tiểu thư tính sổ, lần này Đại tiểu thư gặp xui xẻo rồi.

      Ở Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ tựa vào tháp nghỉ ngơi, sở dĩ nàng giường, chính là biết, Hoa Như Yên chắc chắn khiến cho Thái tử nổi giận rồi đến đây làm phiền nàng, vì thế nàng cũng lên giường nghỉ ngơi, liền tựa vào tháp nghỉ ngơi chút.

      Chí ít dưỡng chút tinh thần để đối phó với bọn đầu trâu mặt ngựa này. Nhan Băng ở ngoài cửa trông chừng, vừa nhìn thấy đám người đến cửa viện của Khinh Vũ Các, liền chạy vào phòng: “Thái tử điện hạ và Nhị tiểu thư quả nhiên tới rồi?”

      Tiểu thư là thần thông, vậy mà đoán được. Nhưng Thái tử đến đây nhất định gây phiền phức cho tiểu thư.

      “Hoa Kinh Vũ, ra đây!” Thanh của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy ở bên ngoài vang lên, khóe môi Hoa Kinh Vũ cong lên nụ cười châm chọc, đối với Thái tử bị nữ nhân dắt mũi mày, chút hảo cảm cũng có, đồng thời nàng sâu biết được, người nam nhân này ra đường lớn lối được bao nhiêu.

      Nếu là nam nhân lợi hại, làm sao có thể bị nữ nhân dắt mũi như thế, chút kỹ xảo kia của Hoa Như Yên cũng nhìn thấu, cũng chỉ có thể làm Thái tử, mà phải Hoàng thượng. Từ tin tức trong đầu nàng cũng biết, Yến Vân quốc trước mắt chính là có ít hoàng tử, hơn nữa trong đó có rất nhiều hoàng tử lợi hại.

      Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên kia cũng là trong số đó. Nhưng mà Bắc U vương dường như đối với ngôi vị hoàng đế thèm để ý, sớm xin phong thành Vương gia. Bất quá ngoại trừ Bắc U vương còn có hoàng tử khác, tất nhiên có người có thể thay thế được vị trí Thái tử điện hạ này.

      Hoa Kinh Vũ chậm rãi từ phòng ra, miễn cướng tựa vào cái trụ ở ngoài hành lang, nhìn Nam Cung Nguyên Huy ở bên ngoài, còn có nữ tử cao gầy quyến rũ kiều diễm.

      Nữ tử này chính là Hoa Như Yên, quả nhiên là mỹ nhân quyến rũ kiều diễm, thảo nào Thái tử lòng muốn lập nàng làm Thái tử phi.

      Đúng là có năng lực này.

      Lúc Hoa Kinh Vũ đánh giá Hoa Như Yên, Hoa Như Yên cũng đánh giá Hoa Kinh Vũ. Nhìn bộ dáng và vẽ mặt của nàng chút cũng giống trước kia, Hoa Như Yên khỏi kinh hãi, đây là có chuyện gì? Hoa Như Yên là nữ tử có đầu óc mưu tính, vừa nhìn thấy Hoa Kinh Vũ liền cảm thấy có chỗ kì quái.
      Nữ nhân này điểm cũng giống tỷ tỷ Hoa Kinh Vũ của nàng, mặc dù hình dạng là giống nhau, nhưng quanh thân dưới cùng thần thái lạnh lùng chút cũng giống, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?
      Ánh mắt Hoa Như Yên híp lại, nhìn chằm chằm nữ tử ở dưới hành lang. Hoa Kinh Vũ để ý đến Hoa Như Yên, nhìn về phía Thái tử Nam Cung Nguyên Huy: “ biết Thái tử điện hạ gọi ta có chuyện gì?”

      “Ngươi to gan, lại dám cả gan đánh nha hoàn?”

      Hoa Kinh Vũ nghe xong câu của Nam Cung Nguyên Huy, trực tiếp bật cười: “Thái tử điện hạ, người có phải lầm hay , hai tên kia là nha hoàn của Hoa phủ chúng ta, ta thân là đại tiểu thư Hoa gia, hai nô tài nghe sai khiến, phạm lỗi, ta đánh các nàng là phạm vào tội gì, chẳng lẽ chủ tớ trừng phạt hai nha hoàn cũng được?”

      Lời linh hoạt của Hoa Kinh Vũ vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy cần phải khó coi cỡ nào. Hoa Như Yên ánh mắt càng cực kì cổ quái, nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, cảm nhận được chút nguy cơ.

      Ngoài hành lang Khinh Vũ Các, con người của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy trầm băng hàn, lâu mới lạnh lẽo mở miệng: “Ngươi biết Bổn cung ở Mai Viện, lại dám cả gan đến Mai Viện, đúng là đem Bổn vương để vào trong mắt?”

      Hoa Kinh Vũ vẻ mặt tươi cười như cũ, chậm rãi mở miệng: “Thái tử đến Mai Viện chắc là để nhìn Nhị muội, cũng phải nhìn ta, ta Mai Viện làm cái gì, ta cũng phải là chờ mong nhìn thấy ngươi.”

      Hoa Kinh Vũ ngừng lại chút tiếp: “ điều nữa, ai mà biết Thái tử điện hạ ghét ta, ta cũng tội gì qua chọc cho Thái tử ghét, lẽ nào như vậy cũng sai rồi, nếu Thái Tử ở đó, ta qua có vấn đề gì, thế nhưng Thái tử ở đó, ta muốn qua cũng được, đỡ phải khiến Thái tử tức giận a.”

      Hoa Kinh Vũ xong, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy câu cũng nên lời. Miệng lưỡi của nữ nhân này sắc bén như vậy, sao trước đây phát ra?

      Thái Tử tức giận nghĩ, Hoa Như Yên bên cạnh nhanh chóng cười quyến rũ : “Đại tỷ tỷ, Thái tử là quan tâm ngươi, cho nên muốn nhìn xem ngươi có tốt hay , dù sao rừng rậm Đen cũng là chuyện nguy hiểm.”

      “Thái tử muốn nhìn ta sao? Điều này chỉ e là trò cười, ngươi hỏi chút người của Hoa phủ này, xem thử Thái tử có phải quan tâm ta hay , nếu Thái tử muốn nhìn ta, vì sao đến Khinh Vũ Các, lại đến Mai Viện?” Hoa Kinh Vũ nghe Hoa Như Yên xong, lạnh lùng .

      Nữ nhân này muốn làm Bạch Liên Hoa, thực xin lỗi đừng diễn trò trước mặt nàng, nàng chịu nổi bộ dạng này của nàng ta đâu.

      Hoa Như Yên sắc mặt lạnh lùng, trong con ngươi chứa đầy hàn ý, nàng hảo tam giải vây, nữ nhân này này chút sắc mặt cũng có, ràng là muốn chết. Đầu tiên là đả thương Tam muội muội, lúc này lại dám ra vẻ trước mặt nàng, xem ra lâu có giáo huấn nó.

      Tuy rằng nó giống như trước kia, nhưng mà xấu như vậy. Nó nghĩ là có thể trở mình sao. Hoa Như Yên căm giận nghĩ, Hoa Kinh Vũ xoay người vào, lạnh lùng mở miệng: “Mời Thái tử điện hạ trở về , đừng có ở đây tăng thêm vướng víu, ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.”

      Nàng vung rèm trực tiếp vào cửa, đồng thời ném lại câu: “Thái tử thích ta, có thể xin thánh chỉ đến, tội gì liên tục đến gây rối.”

      Khuôn mặt của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy chuyển từ hồng sang trắng, lại từ trắng sang hồng, khỏi phải khó coi cỡ nào.

      Hoa Như Yên đưa tay kéo lấy tay của Nam Cung Nguyên Huy, giọng : “Điện hạ, đây là nàng dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, Thái tử điện hạ là người trong long phượng, đại tỷ tỷ làm sao muốn gả chứ? Trước đây đại tỷ tỷ vẫn luôn muốn gả cho điện hạ a.”

      “Lạt mềm buộc chặt?” Sắc mặt của Nam Cung Nguyên Huy giãn ra chút, sau đó hừ lạnh: “Quả nhiên là nhiều thủ đoạn, đừng tưởng rằng với thủ đoạn đó có thể khiến Bổn cung thích nàng, nằm mơ .”

      Nam Cung Nguyên Huy xong liền xoay người rời , Hoa Như Yên cũng xoay người theo, bất quá khi rời , ánh mắt kia ngoan lệ như sói.

      Trong phòng, Hoa Kinh Vũ bĩu môi, nơi nào giống Thái tử của quốc gia, ràng là đầu heo, , nếu heo vẫn là ô nhục nó, ngay cả heo cũng bằng, chẳng lẽ mắt bị mù, nhìn ra nàng muốn gả cho ? Lại còn nàng lạt mềm buộc chặt.

      Bất qua nàng lười để ý nàng ta, vẫn là nghỉ ngơi cho khỏe chút, mấy ngày ngồi xe ngựa quá mệt rồi. Hoa Kinh Vũ ăn chút đồ gì đó, liền ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, Hoa Kinh Vũ vừa rời giường, liền nhận được bẩm báo của quản gia Hoa phủ.

      “Hoàng hậu nương nương phái thái giám trong cung đến Hoa phủ đón Đại tiểu thư tiến cung.”

      “Hoàng hậu?” Trong đầu Hoa Kinh Vũ ra nữ tữ vẽ đẹp ung dung quý phái, người này là Hoàng hậu tại, là mẹ ruột của Nam Cung Nguyên Huy.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Người xem cuộc vui
      Edit: Tiểu Liên
      Beta: Tuyết Ảnh Nhi

      Thái tử Nam Cung Nguyên Huy từ trước tới nay chưa từng muốn thú nàng, thế nhưng phía có Hoàng hậu đè ép, Hoàng hậu hy vọng làm Thái tử có chữ tín, để lập hôn ước, nhưng Thái tử muốn thú Hoa Kinh Vũ, vì vậy hôn này vẫn còn chần chừ.

      Hoa Kinh Vũ hít sâu, xem ra hôm nay nàng có thể cùng Hoàng hậu nương nương tâm , đồng ý hủy bỏ hôn giữa nàng và Thái tử, giằng co như vậy cũng phải là biện pháp, tuổi của nàng cũng ngày càng lớn, đương nhiên nàng cho tới bây giờ cũng muốn lập gia đình.

      Tuổi mười tám mặc dù đối với cổ nhân là rất lớn, nhưng nếu ở đại, đây là tuổi như hoa như ngọc, nàng gấp gáp cái gì: “Được, ta biết.”

      Hoa Kinh Vũ lên tiếng, sửa sang lại chút, chuẩn bị tiến cung, tiến cung thể quá tùy tiện, nơi ấy chính là hoàng cung, dung nhan cũng rất chú trọng.

      Hoa phủ những năm gần đây, tuy rằng luôn có người khi dễ nàng, nhưng ngoài mặt đối với nàng cũng tệ lắm, cách ăn mặt cũng bị người khác nhìn ra. Dẫu sao đầu nàng còn đính thêm danh hiệu Thái tử phi, hơn nữa hoàng hậu rất xem trọng hôn này, vì vậy mặc dù Vân thị ngược đãi nàng, cũng dám quá mức.

      Hai người ăn chút, ra khỏi Hoa phủ, lên xe ngựa trong cung, đường tiến cung.

      Chỗ ở của hoàng hậu nương nương chính là cung điện nằm chính giữa, tên là Tụy Giai Cung. đại điện, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở cao, thân uy nghi, hòa nhã, đẹp đẽ, quý phái. Hoa Kinh Vũ đoan chính hành lễ thỉnh an Hoàng hậu.

      “Đứng lên .” Hoàng hậu từ cao nhìn xuống nàng, sau khi Hoa Kinh Vũ tạ ân, mặc cho Hoàng hậu đánh giá mình: “Hoa Kinh Vũ.”

      “Vâng, Hoàng hậu nương nương.”

      “Thái tử tối qua đến tìm ta, xin ta đồng ý hủy bỏ hôn này?”

      nghĩ tới tối qua Nam Cung Nguyên Huy tiến cung, là quá tốt, nàng đỡ phải lên tiếng. Hoa Kinh Vũ trong lòng nghĩ, sắc mặt thay đổi, biết Hoàng hậu nương nương có ý gì?

      “Ý của ngươi thế nào?” Hoàng hậu nhìn Hoa Kinh Vũ, lúc trước nha đầu này còn rụt rè nhu thuận, lúc này lại khôn khéo, kiêu ngạo siểm nịnh.

      Trong mắt Hoàng hậu lóe ra u, Hoa Kinh Vũ nhàn nhạt mở miệng: “Nếu Thái tử muốn lấy ta, như thế cũng làm khó Thái tử điện hạ, dưa hái xanh ngọt. Hoàng hậu nương nương hãy thành toàn cho chúng ta. Ta bây giờ mười tám tuổi, thể tiếp tục trì hoãn.”

      Đây ý nàng chờ nổi, ánh mắt Hoàng hậu thâm u: “Ý của ngươi là muốn gả cho Thái tử.”

      phải muốn gả, là do Thái tử muốn cưới.” Điểm lập trường này phải , Hoàng hậu lại là mẫu thân của Thái tử, mẫu thân trong thiên hạ đều cho rằng con mình là tốt nhất, nếu nàng lấy chồng, tất nhiên khiến Hoàng hậu tức giận, cho nên cứ dứt khoát đem trách nhiệm đổ lên người Thái tử.

      Khóe môi của Hoàng hậu cong lên nụ cười yếu ớt: “Ngươi muốn gả, bổn cung liền cho phép ngươi, tuyệt đối đồng ý để Thái tử từ hôn.”

      “Ách.” Hoa Kinh Vũ kinh ngạc, nàng cho rằng Hoàng hậu bảo nàng tiến cung là để hủy bỏ hôn này, còn có cái gì kêu nàng gả, bà ấy liền đồng ý cho nàng, nàng lúc nào muốn gả?

      lúc trước Hoàng hậu cho nàng tiến cung, chính là muốn giải trừ hôn ước, bởi vì con trai dây dưa có biện pháp, nhiều lần muốn giải trừ hôn ước, bà định làm theo ý của .

      Về việc cho Hoa Kinh Vũ tiến cung, chính là muốn trấn an Hoa Kinh Vũ, sau đó tìm hôn nhân tốt ban thưởng cho nàng, như vậy cũng coi như êm đẹp, chỉ là khi gặp được Hoa Kinh Vũ, Hoàng hậu lại có tính toán khác.

      Phong thái của Hoa Kinh Vũ, cùng với khí phái của nàng, đều rất thích hợp để làm chủ cung của Thái tử phi, tuy rằng màu da hơi đen, thế nhưng Hoàng Hậu cho rằng, người bằng người.

      Tuy rằng Thái tử phi dáng người tính là xuất sắc, người như vậy có thể trợ giúp Thái tử, trí tuệ tất nhiên phải xuất chúng, trong ấn tượng của Hoàng hậu, Hoa Kinh Vũ là người hèn yếu, nhưng hôm nay vừa thấy, thay đổi thành dạng khác.

      Như vậy Hoàng hậu liền thay đổi chủ ý.

      Đương nhiên điều này Hoa Kinh Vũ biết, bằng nàng liền phiền muộn, muốn tự sát cũng có thể.

      Ở chính điện của Tụy Giai Cung, khuôn mặt Hoa Kinh Vũ hoàn toàn khó có thể tiếp thu, Hoàng hậu mở miệng lần nữa, thanh càng thêm ôn hòa: “Vũ Nhi, ngươi trở về , việc này ta thay ngươi làm chủ. Ta cho người chọn ngày, nếu có ngày tốt cho ngươi và Thái tử thành hôn, như vậy ngươi cũng bị trì hoãn.”

      Hoàng hậu xong lập tức sai thái giám đưa Hoa Kinh Vũ về Hoa phủ.

      Ngồi ở trong xe ngựa, Nhan Băng thấy Hoa Kinh Vũ sắc mặt khó coi, kì quái hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”

      Hoa Kinh Vũ phục hồi tinh thần lại, đau đầu hiểu muốn giựt tóc: “Hoàng hậu cho gọi ta tiến cung, vốn tưởng rằng bà ta giải trừ hôn ước của ta và Thái tử, thế nhưng ai biết Hoàng hậu lại muốn thay ta làm chủ, nhanh chóng cho người chọn ngày tốt, để ta và Thái tử thành hôn.”
      “A, tại sao lại có thể như vậy?” Nhan Băng sắc mặt cũng khó coi, Thái tử thích tiểu thư, điều này mọi người ai cũng biết, tiểu thư nếu gả đến phủ Thái tử, sau này còn có thể hạnh phúc sao?
      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Nhan Băng sốt ruột hỏi.

      “Đừng nóng vội, chúng ta trước tiên từ từ suy nghĩ, chắc chắn nghĩ ra biện pháp, nếu có biện pháp cùng lắm ta đào hôn, cho dù thế nào ta cũng gả cho tên Nam Cung Nguyên Huy kia.”

      Hai người thầm với nhau đường về tới Hoa phủ.

      Ai biết vừa trở về Hoa phủ bao lâu, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy đường tiến vào Khinh Vũ Các: “Hoa Kinh Vũ ngươi là tiện nhân, có phải ngươi nhiều chuyện hay ?”
      Hoa Kinh Vũ tâm tình tốt, nghe Nam Cung Nguyên Huy tâm tình càng tốt, nổi giận đùng đùng ra, lạnh lẻo trừng mắt Nam Cung Nguyên Huy: “Thái tử lại nổi điên cái gì, ta lại đắc tội ngươi chỗ nào?”

      Nam Cung Nguyên Huy sắc mặt đen giống như đáy nồi, phẫn nộ chỉ vào Hoa Kinh Vũ: “Đêm qua, ta tiến cung cùng mẫu hậu xong rồi, giải trừ hôn ước của hai ta, thế nhưng ngươi vừa tiến cung chuyến, mẫu hậu lại cho người xem ngày, vì hai chúng ta chọn ngày hoàn đạo, bảo ta thu hồi tâm tư muốn cưới ngươi, lẽ nào phải do ngươi sử dụng thủ đoạn, bằng mẫu hậu làm sao hạ quyết định này.”

      Cái này khiến Hoa Kinh Vũ sắc mặt càng trắng hơn, nghĩ tới Hoàng hậu cho gọi Khâm Thiên Giám vào cung, vậy phải làm sao bây giờ? Thế nhưng sắc mặt của Hoa Kinh Vũ lọt vào mắt Nam Cung Nguyên Huy, liền cho rằng nữ nhân này chột dạ, nghiến răng nghiến lợi : “Quả nhiên là ngươi sử dụng thủ đoạn, cho dù ngươi vào được phủ Thái tử, ta cũng sủng hạnh ngươi.”

      Thái tử phát ra căm hận .

      Ngoài cửa viện Khinh Vũ Các bỗng truyền đến tiếng kêu của nha hoàn: “Tiểu thư, tiểu thư.”
      Nam Cung Nguyên Huy và Hoa Kinh Vũ cùng nhau nhìn qua, liền thấy ở trước cửa Khinh Vũ Các, Hoa Như Yên sắc mặt trắng bệch, thân thể tựa vào trong lòng nha hoàn ngất .

      Nam Cung Nguyên Huy vừa nhìn thấy liền đau lòng, chạy như bay đến ôm lấy Hoa Như Yên : “Yên Nhi, Yên Nhi.”

      Hoa Như Yên đúng lúc mở mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Thái tử: “Điện hạ, việc này là sao? Hoàng hậu nương nương hạ lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ngày hoàng đạo, để các ngươi thành hôn sao??”

      Nam Cung Nguyên Huy thấy tâm đau dứt, cầm lấy tay của Hoa Như Yên ôn nhu : “Như Yên, nàng yên tâm, ta thú nàng ta, ta nhất định phải tiến cung ngăn cản mẫu hậu lại.”

      xong quay đầu hung ác trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ.

      Hoa Kinh Vũ nhìn hai người tình cảm nồng nàn, nên lời ghét bỏ, diễn ân ái cũng đừng ở trước mặt nàng diễn, buồn nôn. Tiểu Bạch phía sau nàng loạng choạng vào bên trong, trước khi cũng đồng dạng khinh bỉ hai người kia, diễn chết .

      Ngoài phòng Nam Cung Nguyên Huy còn hung ác kêu gào: “Hoa Kinh Vũ, ta thú ngươi, ta nhất định ngăn cản mẫu hậu chuyện này, để cho bà trúng quỷ kế của ngươi.”
      Hoa Kinh Vũ muốn xông ra đem tổ tông Nam Cung gia thăm hỏi lần, nàng cái gì cũng chưa , quỷ kế ở đâu ra, nàng so với còn muốn nhanh chóng giải trừ hôn ước này, tự cho là miếng mồi ngon, nhưng ra chỉ là đống cức chó, Hoa Kinh Vũ trong lòng nghĩ như vậy, bước chân lại ra khỏi gian phòng, lãnh mở miệng: “Thái tử điện hạ, ngươi cho ngươi là miếng thịt ngon, tất cả nữ nhân đều muốn có ngươi sao, ta lập lại lần nữa, nếu ngươi muốn thú ta, thỉnh Hoàng hậu nương nương đổi ý, nên ở chổ này giống như đàn bà chanh chua chỉ biết náo loạn, đánh mất thân phận của mình.”

      Nam Cung Nguyên Huy sắc mặt thoáng cái đen, tức giận cắn răng, phát mình mở miệng cũng chiếm được tiện nghi, cuối cùng hung hăng ôm Hoa Như Yên rời . Hoa Kinh Vũ nhìn bọn họ rời khỏi, vẻ mặt chán ghét xoay người chuẩn bị trở về phòng, đột nhiên, ánh mắt lãnh u đáng sợ từ cách đó xa truyền đến, Hoa Kinh Vũ cả kinh, nhanh nhìn lại, liền thấy ở tường viện cách Khinh Vũ Các xa, có người biếng nhác ngồi ở đó, cẩm bào màu đen, hoa huyết ngạn đỏ tươi xinh đẹp, giống như Tu La thị huyết của bóng đêm, mặc dù giờ phút này chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhưng khiến người dễ cảm giác được lãnh khốc vô tình của , híp lại đôi mắt phượng dài hẹp, nguy hiểm nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, bất quá môi lại có ý cười, cho thấy giờ phút này tâm tình của tệ.


    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32: Thái tử trắc phi
      Edit: Tuyết Ảnh Nhi
      Beta: Nguyệt Nha


      Dưới hành lang Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ khẽ nhíu mi, vui mở miệng: “Đường đường là Bắc U vương điện hạ, tại sao lại luôn thích làm người nghe lén ở góc tường chứ?”

      “Miệng lưỡi này là sắc bén a.”

      Thanh lười nhác rơi xuống, thân hình xoay tròn cái, như đóa liên màu đen, trong nháy mắt rơi xuống bên cạnh Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ muốn lui lại, cuối cùng vẫn chậm bước, người mới đến vươn cánh tay thon dài như ngọc ra, liền nắm lấy cằm nàng, khiến cho khuôn mặt nhắn của nàng hơi nâng lên, mùi Long Tiên Hương thanh u khiến người khác mê mẩn phủ quanh Hoa Kinh Vũ, làm cho nàng hết sức mất tự nhiên, sắc mặt khỏi thay đổi, con ngươi lại càng khó coi hơn trừng mắt nhìn Nam Cung Lăng Thiên.

      “Bắc U vương điện hạ muốn làm cái gì?”

      “Ngươi bổn vương muốn làm cái gì?” đột nhiên cúi người, hơi thở như lan phả vào mặt, lúc này khuôn mặt nhắn của Hoa Kinh Vũ nằm trong lòng bàn tay của , căn bản thoát được, bất quá ngay lúc này nàng hoàn toàn nổi giận, nhấc tay lên liền vỗ vào trước ngực của Nam Cung Lăng Thiên, tay còn lại của Nam Cung Lăng Thiên duỗi ra chuẩn xác bắt được tay của nàng, tay kia của Hoa Kinh Vũ đồng thời chụp qua, hai người kẻ trước người sau tập kích qua lại.

      Nam Cung Lăng Thiên đưa tay lên nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo của Hoa Kinh Vũ, khiến nàng có cách nào động đậy, cách đó xa, Nhan Băng và Tiểu Bạch sau đó bừng tỉnh, Tiểu Bạch vừa thấy Hoa Kinh Vũ bị khi dễ, thân mình vừa động, móng vuốt liền hướng mặt của Nam Cung Lăng Thiên chộp tới, Nam Cung Lăng Thiên khẽ nhíu mi, lạnh lùng quát: “Súc sinh cũng dám giương oai?”

      Ống tay áo vừa nhấc, cỗ lực lượng cường đại vung ra ngoài, trực tiếp đem Tiểu Bạch quăng xa vài thước, ba tiếng rơi xuống mặt đất, may mắn có bị thương nặng, nhưng cú ngã này, lại khiến đầu óc của Tiểu Bạch choáng váng, nôn mửa thục mạng.

      Nhan Băng nhìn thấy Tiểu Bạch vừa ra tay liền bị thương, sắc mặt khỏi đại biến, run rẩy mở miệng: “Vương gia, ngài muốn làm gì?”

      Nam Cung Lăng Thiên để ý tới người khác, lập tức nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, nhàn nhạt cười, nụ cười kia tuy rằng tà mị trị, nhưng lại đặc biệt nguy hiểm: “ , ngươi là ai? Tại sao giả mạo đại tiểu thư Hoa gia, còn muốn gả vào hoàng thất của Yến Vân quốc ta, ngươi bổn vương tha cho ngươi mạng, thế nào?”

      Thanh mềm mại lại cúi đầu thầm như giữa tình nhân với nhau, nhưng hơi thở kia lại rất lạnh. Lúc này tay chân Hoa Kinh Vũ thể động, nhưng mà ngược lại còn có thể chuyện.

      “Bắc U vương, ngài đừng khinh người quá đáng, nếu ta phải Hoa Kinh Vũ, ngài hãy lấy ra bằng chứng ?”

      Hoa Kinh Vũ tức giận trừng mắt nhìn Nam Cung Lăng Thiên, trong mắt toát ra tia lửa phẫn nộ.

      Đôi mắt đen láy tà mị của Nam Cung Lăng Thiên u, rét lạnh, sâu lường được, bàn tay to thon dài như ngọc của vuốt cằm của Hoa Kinh Vũ, giống như âu yếm tình nhân, nhưng lạnh lẽo giữa các ngón tay lại khiến người khác run rẩy, bàn tay kia có thể trong chớp mắt lấy mạng sống của nàng.

      “Bổn vương vừa cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi biết quý trọng, vì thế nếu bị bổn vương tra ra, vậy ngươi, nhất định sống bằng chết.”

      thị huyết xong, sau đó xoay người thu tay lại, đưa tay giải huyệt đạo của Hoa Kinh Vũ, thân hình Hoa Kinh Vũ vừa động, cũng dám hành động lỗ mãng nữa, tại nàng so với nam nhân này, lực lượng còn kém quá lớn, cho nên vẫn nên hành động thiếu suy nghĩ, đỡ phải bị điểm huyệt, hoặc chọc tức, trực tiếp bị giết, chỉ là tại sao nhiều lần nhắm vào nàng a.

      “Bắc U vương điện hạ, ta lặp lại lần nữa, ta chính là Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ chính là ta, nếu ngươi tin, có thể tra, nếu điều tra ra ta là người khác, ta ngại để ngươi cho ta sống bằng chết.”

      Con ngươi của Nam Cung Lăng Thiên chuyển động, bỗng nhiên nở nụ cười: “Mặc kệ ngươi là ai, dũng khí này ngược lại khiến cho bổn vương bội phục.”

      Người bình thường gặp , chỉ sợ sớm chịu nổi áp lực này, cho dù cắn răng , ắt hẳn cũng xuất bối rối, nhưng nữ nhân này lại thản nhiên như thế, trừ bỏ phẫn nộ, có chút bối rối nào, nàng là nhân vật a.

      “Ta vốn chính là tiểu thư Hoa gia.” Hoa Kinh Vũ tức giận , mày khẽ nhíu lên, tại sao nàng phải gặp những người hoàng thất biến thái này a, người hai người đều như thế này a.

      Nam Cung Lăng Thiên muốn chuyện, đột nhiên đạo quang ảnh lên, có người cung kính xuất ở phía sau Nam Cung Lăng Thiên: “Vương gia, Hoa Mộ tướng quân trở về, chờ ngài.”

      “Được, bổn vương biết rồi.” Nam Cung Lăng Thiên khẽ gật đầu, sau đó quay lại nhìn Hoa Kinh Vũ, tà mị : “Hy vọng ngươi đừng khiến cho bổn vương thất vọng.”

      xong xoay người dẫn thủ hạ rời , hai người Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng phía sau thở phào nhõm hơi, mang theo Tiểu Bạch vào phòng: “Tiểu thư, làm sao bây giờ? Vốn có Thái tử điện hạ cũng đủ phiền, nghĩ tới tại lại thêm Bắc U vương.”

      “Chuyện của Nam Cung Nguyên Huy, chúng ta chờ, ta nghĩ chắc chắn ngăn cản cuộc hôn nhân này, nếu thành công, ta được giải thoát, thành công, ta lại nghĩ cách, về phần Bắc U vương, cần để ý tới.”

      Tuy linh hồn nàng phải là Hoa Kinh Vũ chân chính, nhưng thân phận của nàng lại chính là Hoa Kinh Vũ, cho nên dù phái người thăm dò, cũng tra được cái gì.

      Trong chính sảnh Mai Viện, Hoa Như Yên cùng mẫu thân Vân Thị ngồi ngay ngắn ghế thương lượng số việc, trong sảnh hạ nhân nào.

      Lúc trước Hoa Như Yên dịu dàng ở trước mặt Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, lúc này mắt lộ ra tinh quang, quanh thân ngừng nổi lên lệ khí, cả đại sảnh đều tràn ngập hàn khí lạnh lẽo.

      Vân Thị liếc mắt nhìn nữ nhi cái, cẩn thận mở miệng: “Yên Nhi, nghe Thái tử cùng Hoa Kinh Vũ thành thân, vậy con?” Vân Thị nghĩ đến tâm huyết của nàng cùng nữ nhi phí công rồi, liền phẫn nộ cực kỳ, nữ nhân chết tiệt này, sớm biết vậy trừ khử nó mới đúng.

      Ánh mắt Hoa Như Yên thâm độc, ngón tay nắm chặt lại, hung hăng đấm vào ghế dựa bên cạnh: “Mẫu thân yên tâm , con để cho nữ nhân này toại nguyện, Thái tử phi của Yến Vân quốc chỉ có thể là con, ngoại trừ con ra có người nào khác.”

      xong lại hung hăng vung tay cái: “ thể lưu lại Hoa Kinh Vũ, con nhất định phải trừ khử nó.”

      “Trừ khử như thế nào?”Ánh mắt của Vân Thị cũng tràn đầy ngoan độc: “Bên cạnh nha đầu kia vẫn có nha đầu Nhan Băng, còn có Hoa Thiên Tầm, chính vì hai nguyên nhân này vẫn khiến cho chúng ta động thủ được.”

      Trước đây phải muốn trừ khử nữ nhân này, nhưng đều có cơ hội động thủ.
      “Việc này vội, con từ từ nghĩ cách, trước mắt quan trọng nhất là chuẩn bị tranh võ khôi, năm nay con nhất định phải đánh bại Giang Nguyệt Nhã đứng đầu năm trước, đoạt được vị trí khôi thủ năm nay.”

      Lời của Hoa Như Yên vừa dứt, thanh ngoài cửa vang đến: “Quả nhiên là nữ nhi của cha, có chí khí.” Hoa Lôi tướng quân từ ngoài cửa tiêu sái tiến vào, khuôn mặt hiền lành nhìn vào nữ nhi của mình.

      Hoa Lôi sở dĩ đến đây, chính là vì lúc lâm triều, quan viên triều đình hướng ông chúc mừng, ông mới biết được Hoàng hậu cố ý để Thái tử cùng Hoa Kinh Vũ thành hôn, ông đau lòng tiểu nữ nhi này, cho nên đến đây, Hoa Lôi chuyện với Hoa Như Yên.

      tiểu nha hoàn từ ngoài cửa tới: “Tướng quân, Thái tử điện hạ đến.”

      Hoa Như Yên đầu tiên là nhíu mày, sau đó liền cao hứng mở miệng: “, lập tức để Thái tử tiến vào.”
      “Vâng, tiểu thư.” Tiểu nha hoàn lui ra ngoài.

      Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, vẻ mặt Thái tử điện hạ tràn đầy tươi cười từ ngoài cửa vào, khuôn mặt tuấn mỹ sắc thái vui mừng, mặt Hoa Như Yên hoàn toàn đỏ ửng, khắc trước mảnh mai chợt lóe lên rồi biến mất, ngượng ngùng mang theo sợ hãi nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, bộ dáng muốn lại xấu hổ, nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy trong lòng phát ra đầy nhu tình.

      Ba người trong sảnh đứng lên: “Tham kiến Thái tử điện hạ.”

      Nam Cung Nguyên Huy vung tay áo, sau đó đến ngồi xuống ghế cao, Hoa Lôi ngồi bên cạnh , Vân Thị và Hoa Như Yên ngồi ở ghế dưới. Sắc mặt của hai người Vân Thị cùng Hoa Như Yên đều sắc thái vui mừng.

      Hai người này đều nghĩ rằng Thái tử cầu được ý chỉ của Hoàng hậu, phế bỏ Thái tử phi Hoa Kinh Vũ, sửa lại thú Hoa Như Yên làm Thái tử phi, dù sao trước đó Thái tử cũng như thế, sau đó vội vàng tiến cung, bây giờ lại xuất lại là sắc mặt vui mừng, chắc là có chuyện tốt.

      Hoa Như Yên có chút nóng vội, mạnh mẽ đè nén tâm tình vui mừng, dịu dàng hỏi: “Điện hạ đến Hoa phủ là vì chuyện gì a?”

      “Đúng là có chuyện vui, đúng lúc Hoa Lôi tướng quân ở đây, bổn cung liền luôn.” Vừa nghe thấy lời này, lồng ngực Hoa Như Yên như con nai nhảy loạn, quả nhiên là như thế. Ả rốt cuộc được làm Thái tử phi rồi, ả rốt cuộc nhảy lên làm bề rồi, đây là chuyện mà ả luôn mơ mộng từ trước tới nay.


      Giờ phút này ả vui vẻ như sắp bay lên, ả rốt cuộc thoát khỏi tiện nữ nhân Hoa Kinh Vũ, trèo lên vị trí Thái tử phi, mặt Vân Thị cũng tràn đầy tươi cười, nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy.
      Giọng dịu dàng của Nam Cung Nguyên Huy vang lên: “Ta tiến cung cầu ý chỉ của mẫu hậu, mẫu hậu rốt cuộc cũng đồng ý thú Yên Nhi vào phủ, bất quá tạm thời chỉ có thể cho nàng làm Thái tử trắc phi.”

      Hoa Như Yên vừa nghe đến Hoàng hậu đồng ý thú nàng vào phủ, suýt chút nữa là khoa tay múa chân vui sướng, là quá tốt, là quá tốt, ả rốt cục đạt thành tâm nguyện, ả rốt cục có thể trở thành Thái tử trắc phi?

      Đợi chút, Thái tử trắc phi? Ả phải trở thành Thái tử phi sao? Sao lại thành Thái tử trắc phi, trong nháy mắt, sắc mặt của Hoa Như Yên liền cứng đờ, sau đó ánh mắt mê mang nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy.


    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Ghen tỵ
      Edit: Tuyết Ảnh Nhi

      Trong đại sảnh, Nam Cung Nguyên Huy nhìn Hoa Như Yên, vẻ mặt đau lòng: “Yên Nhi, tạm thời ủy khuất nàng chút, để nàng làm trắc phi của bổn cung, đợi đến khi bổn cung làm hoàng thượng, dù cho có vị trí hoàng hậu, bổn cung cũng để cho nàng làm Hoàng quý phi dưới người vạn người, vả lại bổn cung sủng nàng.”

      Sắc mặt Hoa Như Yên có chút ảm đạm, khóe môi hơi kéo căng, lộ ra khuôn mặt còn khó coi hơn cả khóc.

      khắc trước ả còn vui mừng vì giấc mộng được làm Thái tử phi, khắc sau lại trực tiếp từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cái tư vị này, là khó tiếp thu được, Hoa Kinh Vũ vẫn được làm Thái tử phi như cũ, còn ả lại làm trắc phi.

      Thái tử Nam Cung Nguyên Huy sớm nghĩ đến nàng vui, lúc này giọng ôn hòa khuyên bảo: “Yên Nhi, nàng yên tâm, về sau nàng vào phủ Thái tử của ta, ta nhất định sủng hạnh nàng, về phần Hoa Kinh Vũ, nàng ta có tâm kế tiến vào phủ Thái tử, vậy cứ để nàng ta chết già ở phủ Thái tử là được.”

      Hoa Lôi lại có chút đồng ý, trong lòng ông rất đau lòng cho Hoa Như Yên, nữ nhi này lớn lên xinh đẹp, xuất thân vừa tốt mà võ công cũng lợi hại, cho dù lấy chồng Thái tử, còn có các hoàng tử trong hoàng thất, làm thế nào cũng tới phiên gả cho Thái tử của nước làm trắc phi nho , trắc phi dẫu sao cũng là thiếp.

      “Yên Nhi, con thấy sao?” Hoa Lôi hỏi Hoa Như Yên, nếu nữ nhi tiếng muốn gả, ông liền lập tức tiến cung xin hoàng hậu lùi lại ý này, nữ nhi của Hoa gia ông, thể hai nữ thờ chồng, cho dù là Thái tử cao quý cũng được.

      Bất quá sau khi Hoa Như Yên phen đấu tranh kịch liệt, lại dịu dàng nở nụ cười: “Thái tử điện hạ, dựa theo lý nữ nhi của Hoa gia có chuyện hai nữ thờ chồng, ta vốn nên gả cho ngài làm trắc phi, nhưng lòng ta đối với điện hạ cũng là , vì thế ta nguyện ý làm trắc phi.

      Khóe môi của Hoa Như Yên nụ cười tàn, vốn ả nên cự tuyệt, nhưng ngẫm lại thân phận Thái tử phi, ả lại cắn răng đáp ứng, nhưng mà có Hoa Kinh Vũ, ả trừ bỏ Hoa Kinh Vũ.

      Như thế có Thái tử phi, ả chính là Thái tử phi.

      “Yên Nhi.” Sắc mặt của Hoa Lôi tướng quân thay đổi, trầm giọng mở miệng, ông cũng muốn nữ nhi bảo bối của mình làm thiếp người ta.

      Hoa Như Yên mắt thấy phụ thân của mình sắp tức giận, sợ phụ thân giận dữ phá hỏng đại của ả, nhanh chóng tiến lên lôi kéo tay áo của Hoa Lôi tướng quân, dịu dàng động lòng người : “Phụ thân, người đừng tức giận, con thích Thái tử điện hạ, tuy rằng biết dựa vào thân phận Hoa gia chúng ta, nữ nhi nên làm thiếp, nhưng ai bảo lòng của nữ nhi đều ở người Thái tử điện hạ chứ?”

      “Hoa tướng quân, ngươi yên tâm, tuy Yên Nhi gả vào phủ Thái tử làm trắc phi, nhưng cuộc đời này của ta nhất định sủng ái Yên Nhi, sủng ái nữ nhân thứ hai, ngày nào đó lên ngôi vị hoàng thượng, nhất định phong Yên Nhi làm Hoàng quý phi.”

      Hoa Lôi tướng quân cuối cùng , cho dù ông tức giận, ông cũng dám nổi giận với Thái tử điện hạ a: “Điện hạ nhớ kỹ lời hôm nay.”

      “Bổn cung nhất định phụ Yên Nhi.” Nam Cung Nguyên Huy lại tỏ thái độ lần nữa, Hoa Lôi tướng quân bất đắc dĩ khoát tay: “Thôi thôi, nếu Yên Nhi lòng gả cho ngài, tùy nó .”

      Trong đại sảnh hai người Hoa Lôi cùng Vân Thị thức thời chậm rãi lui ngoài, Nam Cung Nguyên Huy đến bên cạnh Hoa Như Yên, đưa tay bế nàng vào lòng, vẻ mặt áy náy : “Yên Nhi, việc này là lỗi của bổn cung, ngày khác bổn cung bồi thường cho nàng.”

      “Điện hạ có lòng là được, Yên Nhi chỉ cần lòng điện hạ ở chỗ Yên Nhi.” Hoa Như Yên như chim nép vào trong lòng của Nam Cung Nguyên Huy. Nhưng trong ánh mắt rủ xuống, lại là sát khí lạnh lẽo như lưỡi dao.

      ra tuy nàng làm trắc phi, nhưng Hoa Kinh Vũ chỉ như vật bày trí trong phủ Thái tử, ngày sau mọi chuyện lớn của phủ Thái tử đều do nàng can thiệp, nàng mới là người làm chủ chân chính trong nhà, còn có người trong lòng bổn cung là nàng, phải nữ nhân đó.”

      “Có những lời này của điện hạ, Yên Nhi liền thỏa mãn rồi, chỉ là đại tỷ tỷ nàng biết được ta đến phủ Thái tử làm trắc phi sao? Nếu nàng biết được có thể tức giận hay ?” Bộ dáng đến câu sau liền có chút lo lắng.

      Nam Cung Nguyên Huy vừa nghĩ đến Hoa Kinh Vũ cả người đều là tức giận, nhíu mày hừ lạnh: “Bổn cung mặc kệ nàng ta có giận hay .”

      “Ta thấy chuyện này ngài vẫn nên với đại tỷ tỷ tiếng, để cho nàng tự có tính toán.”

      “Điều này cũng đúng, bổn cung phải với nàng ta tiếng, để nàng ta đừng có tư tưởng đứng đắn nào nữa.”

      Hoa Như Yên gật đầu, dịu dàng mà nhu thuận, nam nhân phải đều thích nữ nhân như thế sao? Ả liền nhu thuận chút sao, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy cúi người hôn Hoa Như Yên cái, đứng dậy sải bước ra ngoài, tự đến Khinh Vũ Các của Hoa Kinh Vũ.

      vừa , Vân Thị từ trong góc phòng xuất , đường vào chính sảnh của Mai Viện, trong đại sảnh, sắc mặt Hoa Như Yên khỏi khó coi cỡ nào, đưa tay liền quơ ngã chum trà bên cạnh, sau đó lại quăng thêm vài thứ, mới hồi phục lại tâm tình chút: “Tiện nhân này, là đáng chết.”

      Đảo tới đảo lui lại vẫn là Thái tử phi, sao khiến người tức giận cơ chứ.

      Trong Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ ở trong phòng luyện nội lực, tại nàng quan tâm nhất là nâng cao nội lực, tuy rằng thời gian tháng trước đó, nàng liên tục tăng hai tầng nội lực, trở thành nội lực cấp bốn, nhưng nội lực cấp bốn giỏi hơn công phu của Hoa Như Yên, vì thế nàng phải nhanh chóng đem nội lực luyện lên.

      Ngoài cửa, Nhan Băng sắc mặt khó coi đến bẩm báo: “Tiểu thư, Thái tử điện hạ lại tới nữa.”

      Lúc trước mới vừa , lúc này thoáng cái lại đến, biết Thái tử điện hạ đến tột cùng muốn làm gì?

      Bên ngoài phòng, giọng của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy vang lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi ra đây chút, bổn cung có chuyện muốn với ngươi.”

      Lần này ngược lại có quỷ rống quỷ kêu như hồi sáng, nhưng dù là thế, Hoa Kinh Vũ vẫn tức giận như cũ, điều này vẫn chưa nguôi, sắc mặt khó coi chậm rãi bước ra ngoài, lạnh lùng nhìn Nam Cung Nguyên Huy: “Thái tử điện hạ lại làm sao?”

      “Hoa Kinh Vũ, ta tiến cung gặp mẫu hậu, mẫu hậu đồng ý.”

      Vừa nghe đến lời của Nam Cung Nguyên Huy, buồn bực của Hoa Kinh Vũ lập tức còn, sắc mặt vui mừng, vẻ mặt cũng tốt hơn nhiều. Hoàng hậu đồng ý, như vậy nàng cần gả rồi, điều này là quá tốt, ông trời ơi, ngài cuối cùng mở mắt rồi, ta cần gả cho thứ đần độn này nữa, ta cảm ta người a: “ khi như thế, ngươi còn đến làm gì, chính là vì cho ta biết chuyện vui này sao?”

      “Đúng vậy, nếu là chuyện vui, bổn cung đến là muốn để lòng ngươi tự có tính toán.”

      “Được, trong lòng ta tính xong rồi, tính xong.” Ta tại có quá nhiều tính toán, ngươi muốn thú ta, ta còn muốn gả cho ngươi ấy chứ, ngươi nhanh , đỡ khiến người ta phát ghét. Hoa Kinh Vũ phất tay, tâm tình tốt đủ kiểu, đối với Thái tử cũng có ác khí ác thanh như trước.

      Hôn nhân tình, tốt xấu gì cũng là Đông cung Thái tử, về sau gặp mặt, còn có thể chào hỏi. tốt hay xấu dù sao cũng quan hệ với nàng, Hoa Kinh Vũ phất phất tay, tựa như đuổi ruồi bọ, xoay người vào trong phòng, cái này khiến nàng có thể yên tâm luyện võ, cuối cùng hủy bỏ hôn với nam nhân ghê tởm này.

      “Nếu ngươi biết, vậy tốt, ta đồng thời thú hai tỷ muội các ngươi vào phủ, bất quá ngươi đừng cho rằng ta sủng hạnh ngươi, ta thích là Yên Nhi, chỉ sủng hạnh nàng ta.”

      chân của Hoa Kinh Vũ ngừng lại giữa trung, đầu óc nhanh chóng chuyển động, đồng thời thú hai tỷ muội vào phủ, ý này là , muốn thú hai người của Hoa gia, nàng cùng Hoa Như Yên, tỷ muội hai người cùng thờ chồng sao? Vẻ mặt Hoa Kinh Vũ kinh hách, chân cứng ngắc thu trở về, sau đó quay đầu lại nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy ở phía hàng lang, ánh mắt hơi nheo lại, thập phần nguy hiểm: “Ý của ngươi là ta và Hoa Như Yên cùng gả vào phủ Thái tử?”

      Nam Cung Nguyên Huy gật đầu, đồng thời nhíu mày: “Ngươi phải trong lòng đều có tính toán sao? Ngươi phải biết ta thích là Yên Nhi, ta thể lấy Yên Nhi, về phần thú ngươi, là ý tứ của mẫu hậu ta, phải ý của ta, ta……..”

      “Ngươi cút cho ta.” Hoa Kinh Vũ hoàn toàn bị kích thích, đưa tay giận dữ chỉ vào Nam Cung Nguyên Huy.

      Nam Cung Nguyên Huy sắc mặt khó coi, hai gã thị vệ phía sau sắc mặt cũng khó coi, tàn ngoan độc trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ, đại tiểu thư Hoa gia này, là vô pháp vô thiên, lại dám rống với Thải tử, bộ dáng xấu lá gan lại lớn vô cùng.

      “Hoa Kinh Vũ.”

      Thái tử rống giận, ánh mắt Hoa Kinh Vũ đều tái lên, căm tức nhìn Thái tử Nam Cung Nguyên Huy: “Ngươi có hay , có tin ta tiến cung tìm Hoàng hậu, để ngươi cưới được Hoa Như Yên?”

      Lời uy hiếp của nàng vừa rơi xuống, Nam Cung Nguyên Huy sắc mặt thay đổi, chạy nhanh ra ngoài, vất vả để mẫu hậu đồng ý thú Yên Nhi, vô luận thế nào cũng để cho nữ nhân này phá hủy.

      “Xem như ngươi lợi hại, người bộ dạng xấu, còn ghen tỵ.”



    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Kiếm chuyện


      Edit: Tuyết Ảnh Nhi



      thềm ngọc hành lang, Hoa Kinh Vũ đưa tay khẽ xoa cái ót, kêu trời trời linh, kêu đất đất thấu, vốn trông cậy Nam Cung Nguyên Huy có thể khiến Hoàng hậu thay đổi chủ ý, nghĩ tới đến đây lại thành hai tỷ muội gả cùng chồng, đây gọi là chuyện gì a?


      Trời đâu, đất đâu, nàng muốn gả cho người cặn bã này a.


      “Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Sắc mặt Nhan Băng cũng nhìn tốt cho mấy, vốn tiểu thư gả cho Thái tử điện hạ đủ ủy khuất, tại lại còn muốn gả cùng với nhị tiểu thư, Thái tử thích nhị tiểu thư, nếu tiểu thư gả vào, há phải tức chết.


      Hoa Kinh Vũ vốn ở trong phòng luyện nội lực, tại ngay cả chút tâm tình luyện cũng có, dứt khoát dẫn Nhan Băng ra ngoài tản bộ: “, chúng ta tản bộ, cần nghĩ gì cả.”


      Suy nghĩ càng phiền, ràng muốn nghĩ gì nữa.


      Kinh đô của Yến Vân quốc tên Hiêu thành, là tòa thành trì phồn hoa, khắp nơi lộ ra xa hoa. Tuy là ban đêm nhưng cũng thập phần náo nhiệt, rất nhiều người đường dạo chơi, đồ cổ tạp kỹ khắp nơi đều có thể thấy được, hai người Nhan Băng cùng Hoa Kinh Vũ dạo lát, ngược lại đem tâm phiền não lúc trước quên hết.


      “Tiểu thư, người xem cái này đáng a?”


      Nhan Băng chỉ vào tượng đất thủ công bên cạnh hưng phấn , Tiểu Bạch trong lòng Hoa Kinh Vũ đảo mắt, nhàm chán, phải chỉ là tượng đất thôi sao, kì lạ, nơi này nhàm chán a, Tiểu Bạch dùng móng vuốt vỗ miệng, tỏ vẻ mình có hứng thú.


      Nhan Băng ở chung với nó hai ngày, nhưng cũng biết ít động tác của nó, khỏi đưa tay gãy vào sau ót của Tiểu Bạch: “Hừ, ngươi cứ nghĩ đều là ngươi à.”


      Tiểu Bạch quăng cho Nhan Băng ánh mắt xem thường, tiếp tục thoải mái nhắm mắt, Tiểu Vũ Nhi nhà mình vuốt ve thoải mái a, cảm giác rất dễ chịu.


      Nhan Băng vừa thấy thần thái của Tiểu Bạch, càng tỏ ra buồn bực, thừa cơ cáo trạng: “Tiểu thư, người xem tiểu hỗn đản này luôn ức hiếp em.”


      “Hai người các ngươi là trời sinh đối đầu.” Hoa Kinh Vũ mở miệng gì.


      Hai người thú được đoạn đường, lại có chút đói bụng: “Nhan Băng, cơm tối chúng ta vẫn chưa ăn, nơi này có chỗ nào ăn cơm, chúng ta tìm chỗ ăn chút gì .”


      Nhan Băng vừa nhấc tay, chỉ chỉ vào nơi treo đèn lồng ở phía trước: “Tiểu thư, phía trước chính là Nghênh Họa Lâu, thức ăn trong Nghênh Họa Lâu là ngon nhất, hơn nữa điểm tâm cũng được, trước đây tiểu thư thích ăn, bằng chúng ta vào đó ăn gì .”


      “Được.” Vừa nghe đồ ăn ngon, Hoa Kinh Vũ tâm động, chuyện vui vẻ nhất đời người là được ăn đồ ăn ngon, chỉ cần ăn đồ ăn ngon, tâm tình của người chẳng biết tại sao tốt ra, hôm nay chịu ít tức giận, lẽ ra phải để cho tâm tình của mình dễ chịu hơn chút.


      Hai người xong đến Nghênh Họa Lâu, đường, Nhan Băng cười híp mắt mở miệng: “Nghênh Họa Lâu này chẳng những đồ ăn ngon, còn cực kỳ vui nhộn, trong đại sảnh lầu đài cao, ít người tỷ thí ở đó, hoặc so cầm kỳ thi họa, hay võ công gì đó, vì thế Nghênh Họa Lâu này, đến mỗi tối, khách khứa đều đông nghẹt.”


      “Lão bản của tửu lâu này cũng biết cách buôn bán.” Hoa Kinh Vũ thở dài, ai cổ nhân nhu nhược, đầu óc buôn bán này kém so với người đại a, biết lợi dụng nền tảng làm cho tửu lâu mình có danh tiếng, tích lũy người, có người rồi, còn sợ việc buôn bán của tửu lâu tốt sao? tốt mới là lạ.


      Lúc hai người đến tửu lâu, phát người ra vào trước cửa tửu lâu rất nhiều, người vào tràn đầy tươi cười, người ra thỉnh thoảng có tiếng nghị luận, mặt của mỗi người đều là vui vẻ, bữa cơm đều có thể ăn đến vui vẻ như vậy, đến nơi này sai.


      , chúng ta vào ăn cơm, thuận tiện nhìn xem bên trong xảy ra chuyện gì hay?”


      “Được.” chủ tớ cộng thêm sủng vật vô cùng hào hứng vào trong tửu lâu.


      Cửa tửu lâu treo đèn lồng, dưới ngọn đèn sáng ngời, hai tiểu nhị mi thanh mục tú hai bên, vừa nhìn thấy có người đến đây vẻ mặt liền tươi cười tiếp đón: “Khách quan đến ăn cơm sao?”


      Hoa Kinh Vũ gật đầu, Nhan Băng hỏi: “Có chỗ ?”


      “Chỗ có, khách ở bàn đại sảnh lầu vừa mới , nhưng gian cao cấp ở lầu hai hết rồi, tối nay đều ngập khách.” Tiểu nhị chuyện vừa vang vừa giòn, lanh lợi mở miệng, Hoa Kinh Vũ nhìn bên trong thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vang, khỏi ngạc nhiên, cũng có nghĩ nhiều, gật đầu: “Đại sảnh đại sảnh .”


      chủ tớ chậm rãi vào, theo phía sau tên tiểu nhị tiến vào đại sảnh.


      Trong tửu lâu, đèn đuốc sáng trưng, đài cao cách đó xa, có hai hán tử đo tay, hai người vẻ mặt đỏ bừng, mỗi người đều cố trút ra sức lực, bốn phía ít người cổ vũ cho họ, mặt ai cũng muốn xem trò hay, có vẻ thập phần cao hứng, cũng có người chú ý tới chủ tớ hai người Hoa Kinh Vũ.


      Hoa Kinh Vũ tại nước da đen sì sì, có nơi nào xuất sắc, đường lớn cũng người để ý nhiều.


      Trong đại sảnh dưới lầu người để ý tới, nhưng ở gian cao cấp ở lầu hai lại có người phát ra tiếng kinh hô, trong đó có người vội vàng mở miệng: “Nhị tỷ tỷ, mau nhìn, mau nhìn phía dưới.”


      Trong gian cao cấp lầu hai, có vài nữ tử trẻ tuổi dáng mạo xinh đẹp ngồi, cầm đầu trong đó chính là Hoa Như Yên của Hoa phủ, những người ngồi bên cạnh Hoa Như Yên có biểu muội của ả Vân Ương Ương, còn có các vị tiểu thư trong kinh thành cùng đám người Lăng Hàn Mai và Giang Nhược Tình, ngoài ra còn có Tam tiểu thư của Hoa Phủ – Hoa Lạc Y.


      Hoa Lạc Y ngày đó suýt bị Hoa Kinh Vũ đánh chết, trải qua tháng điều dưỡng cuối cùng cũng như bình thường, tại nhìn thấy Hoa Kinh Vũ, là kẻ thù gặp lại hết sức đỏ mắt, cho nên mới vội vàng mở miệng gọi Hoa Như Yên.


      Hoa Như Yên nhìn thấy Hoa Kinh Vũ dưới lầu, thấy Hoa Lạc Y gấp đến độ cũng hoàn chỉnh, nhíu mày bất mãn mở miệng: “Tam muội muội, giống bộ gì dáng gì nữa?”


      “Nhị tỷ tỷ, tỷ mau nhìn, Hoa Kinh Vũ, nữ nhân này ở trong đại sảnh lầu ăn cơm?”


      “Hoa Kinh Vũ?” Vài người trong gian cao cấp đều kinh ngạc, trước đó các nàng đến chính là Hoa Kinh Vũ, ai cũng hận ăn được nữ nhân này, nào ngờ tới nữ nhân này lại xuất , làm sao các nàng kích động cho được, vài người nhanh chóng ló đầu nhìn xung quanh, quả nhiên thấy Hoa Kinh Vũ dẫn nha đầu ăn cơm trong đại sảnh dưới lầu.


      Trong ánh mắt Hoa Như Yên bắn ra sát khí ngoan lệ, nghĩ nữ nhân này dám tới đây ăn cơm, là quá tốt, trời cũng giúp ta. Tối nay ta muốn khiến nó mất mặt mũi cực lớn tại Nghênh Họa Lâu này, ta ngược lại muốn nhìn thử Hoàng hậu liệu có đồng ý cho nhi tử mình thú nữ tử thanh danh bại hoại làm Thái tử phi?


      Khóe môi Hoa Như Yên lộ ra tươi cười ngoan lệ, sau đó con ngươi rơi xuống người tiểu sủng vật trong lòng Hoa Kinh Vũ.


      Trong gian cao cấp lầu hai, mấy nữ nhân thu hồi ánh mắt, bắt đầu tính toán thu thập Hoa Kinh Vũ thế nào.


      góc đại sảnh lầu , Hoa Kinh Vũ mẩn cảm cảm giác được có người nhìn nàng, khiến người thoải mái, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn chung quanh, lại tìm được ai, Nhan Băng hỏi: “Tiểu thư, sao thế?”


      “Hình như có người quen ở đây, vừa nãy nhìn ta.”


      “Ai a?” Nhan Băng ngẩng đầu tìm kiếm mọi nơi, thấy có người quen, hơn nữa trong đại sảnh lầu , rất nhiều người đều nhìn người đo tay đài, lúc này đến lúc kịch liệt nhất, ai chú ý tới bàn của các nàng.


      “Quên , cần để ý tới.” Hoa Kinh Vũ lắc đầu, lúc này người đo tay đài cao của đại sảnh lầu phân ra thắng bại, phía dưới đài cao tràng tiếng hoan hô, có người kêu lớn: “Dương Nhị, tiểu tử ngươi thua, nhanh chóng trả tiền cho bàn của các ông đây, nhanh lên.”


      Gã Dương Nhị cũng rất sảng khoái: “Được, bàn các ngươi gia trả rồi, bất quá lần sau gia còn muốn lật lại với tiểu tử này, tin đòi lại được.”


      Hai nam nhân đài cao nhảy xuống dưới, bốn phía mọi người đều thu hồi tầm mắt, bắt đầu ăn gì đó, lúc này thức ăn của hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng cũng đến, tiểu nhị từng đợt mang lên, hai người vừa ăn vừa nghe người xung quanh tám chuyện.


      Vừa đúng lúc này, lầu hai có mấy nữ tử quần áo hoa lệ chậm rãi bước xuống, từng bước từng bước xuống lầu dưới, nhiều nữ tử như vậy vây quanh, đương nhiên thu hút lực chú ý của mọi người đại sảnh lầu , ai cũng nhìn chăm chăm, rất nhanh có người nhận ra mấy nữ tử này.


      ra là Vân tiểu tử – nữ nhi của Vân đại nhân phủ doãn kinh thành.”


      “Còn có……..”


      Hoa Kinh Vũ nghe thấy tiếng bàn tán bốn phía cũng để ý tới, chỉ là Nhan Băng thầm gọi nàng: “Tiểu thư, mau nhìn người từ lầu hai xuống, còn có Tam tiểu thư.”


      Hoa Kinh Vũ ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy vài người từ lầu hai xuống, người cầm đầu chính là Vân Ương Ương, nữ nhi của Vân đại nhân phủ doãn Hiêu thành, bên cạnh Vân Ương Ương còn theo mấy người, đám người Hoa Lạc Y, Lăng Hàn Mai, Giang Nhược Tình, mấy người này trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ, Vân Ương Ương đồng thời vỗ tay cái, trong đại sảnh yên tĩnh trở lại, mọi người nhất tề nhìn vị Vân đại tiểu thư này.


      biết nàng muốn làm cái gì, thanh lãnh liệt của Vân Ương Ương vang lên: “ ra Hoa đại tiểu thư ở chỗ này ăn cơm, là duyên phận a, hiếm khi có duyên như thế, bổn tiểu thư muốn cùng Hoa tiểu thư ở chỗ này tỷ thí chút, biết Hoa đại tiểu thư có dũng khí này ?”


      “Hoa đại tiểu thư?”


      “Đây phải là Thái tử phi tương lai sao?”


      “Phi, nàng sao có thể là Thái tử phi tương lai, nếu Thái tử muốn cưới sớm cưới, làm sao có thể đến bây giờ còn chưa cưới chứ.”


      Tiếng bàn tán vừa rơi xuống, mọi người trong đại sảnh bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, rất nhanh liền tìm được chủ tớ hai người Hoa Kinh Vũ, mọi người đều nhìn các nàng……..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :