1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương tuyệt sủng chính phi độc địa - Ngô Tiếu Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Tiên Thiên linh mạch chi thể
      Edit: Tiểu Liên
      Beta: Tuyết Ảnh Nhi

      Ngọc Khuynh Thành sắc mặt tối sầm, nhìn về phía Dương Tử Nhi, nàng kỳ thực rất thương Tử Nhi, dù sao cũng do nàng tự tay nuôi lớn, coi như khác gì con ruột của nàng, nhưng dược liệu cần có của Tiên Thiên đôc thể rất khó tìm, mấy năm nay vì tìm những dược liệu đó nàng từng xuống núi hai lần, thế nhưng đều tìm được, vất vả mới tìm được hai loại. Đối với thế giới bên ngoài, nàng vừa xa lạ vừa sợ, dám loạn, cho nên vừa trở về.

      “Vũ Nhi, trong Thiên Hạ Độc Cương có cách giải dược của Tiên Thiên độc thể, chỉ là dược liệu rất khó tìm, nếu như con ra khỏi rừng rậm Đen, nhất định phải giúp đỡ vi sư tìm những dược liệu này, như thế có thể giải được độc Tiên Thiên của sư tỷ con rồi.”

      Bởi vì tìm được những dược liệu này, tính mạng của Tử Nhi phải chịu uy hiếp, nàng tối đa sống quá hai năm, Ngọc Khuynh Thành vừa đến đây, tâm tình vô cùng nặng nề, Dương Tử Nhi cầm tay sư phụ an ủi: “Sư phụ, người đừng lo, có việc gì.”

      Hoa Kinh Vũ biết dược liệu của Tiên Thiên độc thể rất khó tìm, trong thời gian ngắn tìm được chỉ sợ dễ, bất quá đối với Tiên Thiên độc thể này, kiếp trước nàng từng nghiên cứu qua, thậm chí từng chế ra được loại giải dược tạm thời khắc chế độc Tiên Thiên, tuy thể hoàn toàn giải hết Tiên Thiên độc thể, nhưng có thể khiến người lúc độc phát thống khổ như thế.


      “Sư phụ, Tiên Thiên độc thể này ta có thể điều phối ra loại giải dược khiến người lúc độc phát thống khổ như thế.” Hoa Kinh Vũ vừa , Ngọc Khuynh Thành cùng Dương Tử Nhi còn có Thư An đều nhìn thẳng vào nàng, khiến Hoa Kinh Vũ thấy kì quái: “Làm sao vậy?”

      Ngọc Khuynh Thành mở miệng trước: “Vũ Nhi, con sao?”

      Nếu là như vậy tốt quá, phải biết rằng mỗi lần lúc độc thể của Tử Nhi phát tác sống bằng chết, mỗi lần nàng đều đem bọn họ đuổi ra khỏi phòng, vì sợ bọn họ khổ sở, mình ở trong phòng chịu đựng, cắn chặt hàm răng cũng rên tiếng, nhưng sau mỗi lần độc phát qua, nàng như chết lần, bọn họ sao lại biết nàng chịu bao nhiêu thống khổ.


      nghĩ tới Vũ Nhi lại đối với Tiên Thiên độc thể có nghiên cứu, còn có thể chế ra thuốc khiến người lúc độc phát thống khổ, điều này là quá tốt. Trong mắt Dương Tử Nhi ứa ra nước mắt, có chút kích động, nếu như có thể đau, cho dù là chết, nàng cũng sợ như thế.


      Hoa Kinh Vũ nghiêm túc gật đầu, nàng muốn vì Dương Tử Nhi làm chút gì đó, nếu Dương Tử Nhi là người bình thường cũng khiến cho người đau lòng, huống chi nàng còn là sư tỷ của nàng.


      “Là , như vậy , lầ sau ta ra khỏi núi, mau chóng tìm dược liệu điều chế, sau đó chế ra loại giải dược này, đưa đến trong rừng rậm Đen.”

      “Tốt, là quá tốt.” Điều này khiến cho Ngọc Khuynh Thành và Dương Tử Nhi đều rất cao hứng, nhất là Ngọc Khuynh Thành cả khuôn mặt đều là vui vẻ, mấy năm nay, Tiên Thiên độc thể của Tử Nhi đều là tâm bệnh của nàng, vẫn tìm được dược liệu giải Tiên Thiên độc thể, vốn muốn cho Tử Nhi và Thư An xuống núi tìm những dược liệu này, nhưng Tử Nhi là độc thể, nếu độc phát, người xung quanh mấy thước cẩn thận trúng độc, nếu như vậy, nàng chắc chắn bị người xem như quái vật, mà Thư An lại bởi vì nốt ruồi mặt nên trông có vẻ dữ tợn, nếu xuống núi, bị người phát đem trở thành quái vật, vì vậy mấy năm nay nàng vẫn để cho bọn họ xuống núi.


      “Sư tỷ, người yên tâm , ta nhanh chóng tìm được những thứ dược liệu này.” Hoa Kinh Vũ thấy Dương Tử Nhi kích động, đưa tay nắm chặt tay nàng, sư tỷ này, nàng cảm thấy rất thích, vì thế tất nhiên cứu nàng mạng.

      “Cảm ơn Vũ Nhi.” Dương Tử Nhi nở nụ cười, nàng vô cùng vui vẻ, mặt mày giãn ra. Lúc này trời còn sớm, Ngọc Khuynh Thành liếc mắt nhìn bóng đêm, phân phó mấy đệ tử: “Mọi người nghỉ ngơi sớm chút, có chuyện gì sáng mai hãy .”

      Hoa Kinh Vũ nghĩ đến chuyện mình muốn nhanh chóng tăng lên nội lực, nhìn về phía Ngọc Khuynh Thành : “Sư phụ, có biện pháp gì có thể nhanh chóng tăng lên nội lực hay , nội lực tại của ta quá thấp, luôn chịu thiệt.”

      Ngọc Khuynh Thành nghe xong lời của Hoa Kinh Vũ, đưa tay kéo tay nàng qua bắt mạch, lúc này so với hồi nãy nghiêm túc hơn nhiều, vẻ mặt dần dần trở nên kì quái, sau đó đổi tay cẩn thận xem thêm lần, cuối cùng khuôn mặt thanh lệ quyến rũ kia lại lên vẻ khó tin, giống như còn chưa tin lại kiểm tra lần nữa.

      Đám người Dương Tử Nhi cùng Thư An cũng phát bộ dáng cổ quái của sư phụ, khẩn trương hỏi: “Sư phụ, làm sao vậy?”

      “Thể chất của sư muội con lại kì lạ giống con, ngàn vạn người khó tìm được người.” Trong giọng của Ngọc Khuynh Thành có chút kì dị nên lời, Hoa Kinh Vũ biến sắc, rất khẩn trương, nhìn Ngọc Khuynh Thành : “Sư phụ, ta phải cái loại thể chất phế vật trong truyền thuyết .”

      Nếu như vậy có thể giải thích được nội lực trước kia tại sao vẫn thấp như vậy, thể chất phế vật cố rèn luyện cũng cách nào có nhiều năng lực, Hoa Kinh Vũ nghĩ đến đây, trong lòng rối rắm, khuôn mặt nhăn nhó, khỏi phải ảo não cỡ nào.

      Ngọc Khuynh Thành nhìn ánh mắt của nàng, cười ha ha lên, đưa tay vỗ đầu của nàng: “Tiểu nha đầu con miên man suy nghĩ cái gì, con cũng phải cái gì thể chất tốt, chính là Tiên Thiên linh mạch chi thể mấy trăm năm khó gặp.”


      “Tiên Thiên linh mạch chi thể?” Hoa Kinh Vũ cùng đám người Thư An đồng thời kêu lên, cùng nhau nhìn chằm chằm Ngọc Khuynh Thành, rất hiển nhiên bọn họ đều có chút hiểu, như thế nào là Tiên Thiên linh mạch chi thể, Ngọc Khuynh Thành cũng làm khó bọn họ, cẩn thận giải thích: “Tiên Thiên linh mạch chi thể, chính là kinh mạch gân cốt đều tự có linh khí của mình, trời sinh là thiên luyện võ a, hơn nữa sức mạnh thể lường được. Cho ví dụ, có người tuy rằng có thiên phú, nhưng lúc luyện công đến giai liền trì trệ tiến triển, chỉ có thể đúng ở giai đoạn kia, thế nhưng thân thể của Vũ Nhi, có thể phát triển vô hạn, cuối cùng trở thành cao thủ đứng đầu. Chủ yếu là người có được Tiên Thiên linh mạch chi thể, luyện công vất vả như người bình thường, rất nhàng có thể có được tu vi nội lực cao thâm, đây là ưu thế của Tiên Thiên linh mạch chi thể.”

      Ngọc Khuynh Thành xong, vẻ mặt Hoa Kinh Vũ ngạc nhiên, trong lòng hết sức kích động, nghĩ tới nàng lại có khiếu thích hợp nhất luyện võ, điều này quá tốt. Nhưng nàng rất nhanh nghĩ đến chuyện, nếu thân thể mình tốt như thế, trời sinh thích hợp luyện võ, tại sao tiền thân luyện đến chết cũng mới luyện tới nội lực cấp hai a.

      “Sư phụ, nếu con trời sinh có khiếu thích hợp luyện võ, tại sao con tại mới chỉ là nội lực cấp hai a.”

      Ngọc Khuynh Thành nhíu mày mở miệng: “Đó là bởi vì kinh mạch của con bị nghẽn, như vậy , tối nay sư phụ giúp con chế tạo viên thuốc tẩy kinh hoán cốt, sáng sớm mai con bắt đầu tẩy kinh hoán cốt, tẩy sạch kinh mạch trong cơ thể, thế nhưng quá trình này rất thống khổ, con nhất định phải chịu đựng, chỉ có thể như vậy, Tiên Thiên linh mạch chi thể mới có thể phục hồi lại, ngày sau khi con luyện công, khó khăn như vậy nữa.”

      “Cảm ơn sư phụ, con cố chịu đựng.” Hoa Kinh Vũ nghiêm túc mở miệng, nàng nhất định phải nổ lực để trở nên cường đại, tại ông trời cho nàng thiên phú tốt như vậy, làm sao có thể lãng phí.

      “Ừ, sắc trời tối, các con nghỉ ngơi sớm chút.” Ngọc Khuynh Thành ra lệnh, Dương Tử Nhi dẫn theo Hoa Kinh Vũ nghỉ ngơi, bóng đêm trong sơn mạch rừng rậm Đen, rối loạn thôi, hổ, báo, sư tử thỉnh thoảng rống lên, bất quá có dã thú nào xông vào Bát Quái trận, nên ai lo lắng.

      Ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, Hoa Kinh Vũ tỉnh lại, tất cả xảy ra đêm qua giống như giấc mộng, nàng cũng hoài nghi phải là . Vận khí của mình sao có thể tốt như thế chứ, chẳng những bái sư phụ, còn có sư huynh sư tỷ.

      Kiếp trước nàng khát vọng nhất là quan tâm của người nhà, đáng tiếc vẫn có được, có chỉ có Ninh Duệ, kiếp này có người nhà, lại giống trước, nhưng sư phụ cùng sư huynh sư tỷ lại đối với nàng rất tốt, điều này làm cho trong lòng của Hoa Kinh Vũ nỡ, sợ hãi chính mình giấc mộng, tỉnh mộng rồi có gì cả.

      Bất qua thấy Tiểu Bạch làm ổ gường, nàng biết đêm qua tất cả đều là , nàng bái sư, lại có sư huynh sư tỷ, cảm giác này rất kì diệu, rất thoải mái.


    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: Tiểu mỹ nhân
      Edit: Tiểu Liên
      Beta: Tuyết Ảnh Nhi


      Hoa Kinh Vũ đứng dậy thư giãn gân cốt chút rồi ra ngoài, chỉ thấy ngoài trúc phòng sư phụ đứng đón gió, tóc dài bay bay, áo trắng như tuyết, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên đứng ở giữa cây cối xanh biết, thân phong thái người địch nổi, nếu phải sư huynh nàng hơn bốn mươi tuổi, nàng còn cho rằng nàng chỉ mới hai mươi tuổi.

      “Sư phụ, người dậy rồi.” Ngọc Khuynh Thanh xoay người, khuôn mặt thanh lệ xuất trần đầy ý cười như nước, con ngươi thâm thúy tràn đầy làn khói mê mỏng, làm cho nàng thêm vài phần thần bí, nữ tử xinh đẹp phong hoa tuyệt đại như vậy, lại ở trong sơn mạch của rừng rậm Đen, còn mang theo hai đồ đệ, như thế nào cũng cảm thấy có mấy phần quỷ dị: “Vũ Nhi dậy rồi, qua đây.”


      Ngọc Khuynh Thành ngoắc Hoa Kinh Vũ qua, lấy viên dược đặt trong tay của Hoa Kinh Vũ: “Để sư tỷ con chuẩn bị nước nóng cho con, đem đan dược này thả vào trước, sau đó ngâm người vào, nhớ kĩ, quá trình tẩy rửa kinh mạch rất thống khổ, con nhất định phải cố chịu đựng, nếu qua được cửa ải này, Tiên Thiên linh thể của con trở về, lúc đó tu luyện nội lực so với người thường còn mau hơn.”

      “Dạ. Đệ tử hiểu .” Hoa Kinh Vũ cẩn thận lấy thuốc tìm Dương Tử Nhi, Dương Tử Nhi chuẩn bị nước cho nàng, sau đó lui ra ngoài.

      Trong phòng, Hoa Kinh Vũ đem viên thuốc bỏ vào trong nước, chỉ thấy thuốc kia ngừng hòa ra, nước tắm cũng biến thành màu xanh đậm, dưới liên tục cuồn cuộn, chỉ nhìn liền khiến người có chút sợ hãi, nhưng Hoa Kinh Vũ nghĩa cố vô phản* ngồi xuống, lúc bắt đầu chút cảm giác cũng có, lát sau lại cảm thấy khắp người đau ngứa, hết sức khó chịu, bọt nước ngừng cuồn cuồn, nước nóng giống như bốc lên, gò má của nàng càng ngày càng hồng, mồ hôi ra từng hột lớn, cảm thấy kinh mạch trong cơ thể ngừng thừa nhận hơi nước từ dược vật bóc lên, quanh thân tựa như có hàng vạn cây kim đâm rất đau đớn.

      *Làm việc quyết chùn bước.

      Nàng cật lực chịu đựng, sắc mặt khẽ biến thành tái nhợt, mặc dù cửa ải này thống khổ, nàng cũng phải chịu đựng, chỉ có gân mạch sơ thông, khôi phục Tiên Thiên linh mạch chi thể, nàng mới có thể nhanh chóng nâng cao nội lực, chỉ có thực lực chính mình cường đại, mới sợ những người khi dễ nàng.

      Vì thế cho dù có chết, nàng cũng cắn răng chịu đựng, kinh mạch người ngừng khuấy động, có nhiều chỗ bởi vì tắc nghẽn thông, bị tàn phá của dược lực, trong lúc nhất thời lại phá vỡ được, liền dưới đảo lộn, đau đến mức Hoa Kinh Vũ liên tục hít khí, hai tay nắm chặt thùng nước, mồ hôi lạnh chảy xuống nước, màu đen mặt theo mồ hôi cùng nhau xuống, rất nhanh liền khôi phục dung nhan xuất sắc thiên sinh lệ chất của nàng, bất quá bởi vì khôi phục làn da trắng như ngọc, cho nên cũng dễ nhìn ra vẻ mặt nàng giờ phút này tái nhợt như tờ giấy.



      Tình trạng này đổi thành người bình thường sợ rằng chịu nổi rời khỏi từ lâu, nhưng nàng chỉ nắm chặt thùng nước, ép buộc mình ở trong nước, dùng sức cắn môi dưới, để đau đớn đến nhắc nhở nàng, cho phép rối loạn ý chí, cứ như vậy trôi qua canh giờ.

      lúc lâu sau, mặt nàng hoàn toàn có huyết sắc, hàm răng cắn môi khiến máu chảy đầm đìa. Nhưng từ đầu tới cuối nàng kêu tiếng, cật lực nhịn xuống.

      Ý chí cường đại làm người khác bị thuyết phục, ở ngoài cửa Ngọc Khuynh Thành làm sao biết đau đớn trong đó, thế nhưng từ đầu tới cuối nghe thấy tiếng rên nào.

      Nha đầu này làm cho nàng cảm phục, cũng để cho nàng thấy được hy vọng, thành tựu của nàng nhất định thấp, Ngọc Khuynh Thành vẫn lắng nghe động tĩnh trong phòng, chỉ cần Hoa Kinh Vũ chống đỡ nổi, nàng liền ra tay cứu nàng ra.

      Nếu như vậy Tiên Thiên linh thể của nàng khôi phục được, nhưng vô luận thế nào, nàng để cho Vũ Nhi gặp chuyện may.

      May mắn là Vũ Nhi kiên trì được, Ngọc Khuynh Thành trong lòng cảm động, loại cảm giác này rất lâu có, nàng đè nén xuống, ngữ khí bình thản phân phó Dương Tử Nhi: “Chuẩn bị bộ áo quần đưa tới trong phòng sư muội.”

      “Dạ, sư phụ.” Dương Tử Nhi nhận lệnh lấy bộ quần áo của mình mang vào.

      Vừa lúc Hoa Kinh Vũ từ thùng nước ra, thời khắc này nàng như hoàn toàn lột xác, làn da đen sì lúc trước giờ hoàn toàn tẩy sạch, trở nên trắng nõn lại tinh tế, mắt to miệng , mũi thẳng tắp, chỗ nào đẹp, chỗ nào động lòng người.

      Dương Tử Nhi nhìn đến ngây dại, hơn nửa ngày mới chỉ vào Hoa Kinh Vũ: “Sư muội, ra, ra muội là tiểu mỹ nhân.”

      Hoa Kinh Vũ sắc mặt tái nhợt, nhưng lại cảm thấy quanh thân thông thấu vô cùng, giống như tất cả kinh mạch đều đả thông, thân thể có chút , lỗ chân lông đen sì đầy mỡ tích tụ lúc trước quanh thân nàng, lúc này nhàng khoan khoái vô cùng. Nghe Dương Tử Nhi , đưa tay sờ mặt, xem ra độc ở người mình cũng bị viên thuốc sơ thông kinh mạch cùng nhau loại trừ.

      Nghĩ đến lời của sư tỷ, nhớ tới bộ dáng kiếp trước của mình, đúng là tiểu mỹ nhân: “Sư tỷ.”

      Hoa Kinh Vũ cười mở miệng, tiếp nhận quần áo của Dương Tử Nhi, sang bên thay quần áo, Dương Tử Nhi nhanh chạy ra ngoài, đối với Ngọc Khuynh Thành và Thư An : “Các ngươi biết ? Sư muội lại là tiểu mỹ nhân.”

      Ngọc Khuynh Thành sớm biết, Thư An có chút tưởng được, thẳng đến lúc cửa đẩy ra, đạo thân ảnh diễm lệ xuất trong mắt mọi người.

      Thư An trực giác liền muốn huýt sáo, đây tuyệt đối là thói hư tật xấu của nam nhân, thú tính nhìn thấy mỹ nữ.

      Bất quá vừa nghĩ người nọ trước mắt là sư muội, Thư An đành phải thu lại hành vi lưu manh của mình, nhưng lại mở lời khen ngợi: “Sư muội xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành cũng khoa trương chút nào.”

      Ngọc Kuynh Thành mỉm cười gật đầu, hết sức thỏa mãn, Tiểu Bạch trong mắt phát ra ánh sáng rực rỡ, ra Tiểu Vũ Nhi nhà mình là tiểu mỹ ngân*, mỹ ngân nga.

      *Bạc đẹp.

      Hoa Kinh Vũ tới trước mặt Ngọc Khuynh Thành, cười kêu: “Sư phụ.”

      “Tốt, nghị lực của con rất tốt, khiến sư phụ thất vọng, theo vi sư đến đây, từ giờ trở , sư phụ dạy con luyện nội lực, về sau mỗi buổi sáng luyện nội lực, buổi chiều học bí quyết võ công tam thức của Ẩm Huyết, buổi tối lại học chút độc thuật.”

      Ngọc Khuynh Thành xong lại nhìn Thư An cùng Dương Tử Nhi: “Hai người các con cũng phải chăm chỉ luyên tập, sư muội của con chính là Tiên Thiên linh mạch chi thể, luyện cực kỳ nhanh, các con gia tăng, bị nàng bỏ lại, đến lúc đó đừng vi sư bất công.”

      “Vâng, sư phụ.” Thư An và Dương Tử Nhi cười lên tiếng trả lời, vẫn như cũ cười híp mắt, sư muội vượt qua bọn họ là chắc chắn, nàng là sư muội của chúng ta, vượt qua vượt qua, thời gian kế tiếp, Hoa Kinh Vũ toàn lực tiến nhập trạng thái, chút cũng trì hoãn, ngoại trừ nghỉ ngơi, đó là luyện nội công và bí quyết võ công, mặc khác còn bắt đầu học tập Thiên Hạ Độc Cương của sư phụ, cái này nàng học rồi mới biết, độc mình biết trước kia so với Thiên Hạ Độc Cương này, căn bản đều là trò trẻ con, Thiên Hạ Độc Cương của sư phụ, hầu như có tất cả độc trong thiên hạ, trong đó thậm chí có cả thiên hạ thập đại kỳ độc, bất quá nàng trước mắt chỉ là học tập, chứ phải phối chế, độc phương ở trong Thiên Hạ Độc Cương, đều mạnh mẽ bá đạo vô cùng, nếu chú ý, chẳng những chế ra được độc dược, còn có thể bị phản phệ, hơn nữa dược liệu của những loại độc này đều rất hiếm có, cũng phải tiện tay là có thể chế ra.


      Bất quá Ngọc Khuynh Thành đặc biệt nhấn mạnh việc, tuy rằng các nàng luyện chính là độc thuật, nhưng đến lúc vạn bất đắc dĩ nên dùng những thứ độc này giết người, hơn nữa là người vô tội, bởi vì thập đại kỳ độc này, có số có thể độc trong mười dặm, thậm chí vừa độc có thể giết chết ngàn vạn người, cho nên ngàn vạn lần thể bởi vì độc mà khiến cho mình trở thành người giết người vô số.

      Hoa Kinh Vũ đáp ứng với Ngọc Khuynh Thành, nếu phải vạn bất đắc dĩ, giết người bằng độc, đây là nguyên tắc làm người của nàng, Hoa Kinh Vũ có kì ngộ của mình ở đây, mặt khác vài người lại đều tìm nàng.

      Hách Liên Hiên, Khương Duy, Tư Đồ Tiểu Chiêu, Hoa Thanh Phong còn có Nhan Băng đều hội họp cùng nhau, chính là tìm được tung tích của Hoa Kinh Vũ, Nhan Băng gấp đến muốn khóc, Hoa Thanh Phong cũng là khuôn mặt trắng xanh từng đợt, trong lòng hối hận, sớm biết xảy ra chuyện như vậy, nàng nên ngăn cản Vũ Nhi tiến vào sơn mạch rừng rậm Đen, lần này xem như hại nàng rồi.

      “Tiểu thư, người ở chỗ nào, người rốt cuộc ở nơi nào?” Nhan Băng gào thét vang vọng khắp sơn mạch, lại tràn đầy tuyệt vọng, nghĩ đến lần cuối gặp phải bầy sói, tâm tình nàng lại nặng nề.
      Nàng là may mắn đụng phải đám người Hách Liên Hiên, nhưng tiểu thư đâu? Tâm tình của đám người Hách Liên Hiên và Khương Duy thập phần nặng nề, bọn họ là đội viên tổ, đáng lẽ phải cùng tiến cùng lùi, ngờ tới Hoa Kinh Vũ lại xảy ra chuyện, điều này làm sao có thể khiến tâm tình bọn họ nặng nề……..


    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 27: Giết người
      Edit: Tiểu Liên
      Beta: Thần Vương Tiên Trang

      Đoàn người hoàn toàn bất chấp chuyện dã thú bao vây bốn phía, chỉ lo cho Hoa Kinh Vũ, thời gian ba mươi ngày trong nháy mắt liền trôi qua.

      Tiên Thiên linh mạch chi thể của Hoa Kinh Vũ quả nhiên phát huy ưu thế vượt xa người thường, lại ở trong vòng tháng. Hoàn thành tăng lên hai cấp, giờ nội lực của nàng luyện đến tầng thứ bốn, bí quyết công pháp của Ẩm Huyết Tam Thức cũng luyện thành thạo đến mười phần, mặc dù nguyên nhân do nội lực của nàng thấp, Huyết Tam Thức cũng phát huy ra uy lực chân chính, nhưng bây giờ so với trước kia nàng mạnh hơn nhiều.

      Thời gian tháng, Hoa Kinh Vũ ở chỗ này cùng sư phụ còn có sư huynh sư tỷ sống chung với nhau hết sức khoái trá, đám người Ngọc Khuynh Thành cũng bởi vì có thành viên mới là Hoa Kinh Vũ này gia nhập, mỗi ngày đều vui vẻ ngừng, ra lúc thấy nàng phải , mấy người này khỏi phải có bao nhiêu luyến tiếc, lưu luyến rời, nhưng mà cuối cùng nàng thuộc về nơi này, lúc nên rời vẫn phải rời .

      “Sư phụ, qua đoạn thời gian ta trở lại thăm các người, hơn nữa ta giúp sư tỷ phối chế giải dược áp chế Tiên Thiên độc thể.”

      “Được, nhớ kỹ đem những thứ vi sư dạy cho con cố gắng luyện tập, đến lúc đó ta kiểm tra con.”


      Ngọc Khuynh Thành nghiêm nghị , Hoa Kinh Vũ gật đầu, đối với tình huống của sư phụ, trong tháng này nàng biết ít. Mặc dù sư phụ là mỹ nhân, nhưng nàng lại mất trí nhớ, lúc tỉnh lại ở trong rừng rậm Đen, bởi vì mất trí nhớ, nàng biết phải nơi nào, cho nên liền yên ổn ở trong rừng rậm Đen, về phần sư huynh Thư An và sư tỷ Dương Tử Nhi, đều là nhi do sư phụ nhặt về, ở biên giới rừng núi nàng nhặt được hai người này nên đem về nuôi lớn, vì vậy sư huynh và sư tỷ đối với phân tình của sư phụ, là phụ mẫu diệc sư diệc thân*.

      *vừa là sư phụ vừa là cha mẹ ruột thịt.

      “Sư muội, muội nhớ kỹ phải trở lại sớm chút thăm chúng ta.” Thư An vẫy tay, Dương Tử Nhi cũng vẫy tay, nhưng sắc mặt của nàng có chút hổ thẹn.

      Bởi vì đêm qua độc thể của nàng lại phát tác, nàng đau đến mức chết sống lại, đêm trôi qua, sắc mặt hết sức khó coi, cần phải qua mấy ngày mới có thể khôi phục lại, sau đó lại phát tác, lặp lặp lại như thế, chỉ đến lúc cuối cùng nàng có sức chống đỡ, độc phát đến chết.

      Hoa Kinh Vũ thấy sắc mặt của sư tỷ rất đau lòng, đưa tay kéo tay của Dương Tử Nhi : “Sư tỷ, lần này ta ra ngoài, nhất định phối chế ra giải dược, mặc dù thể giải hết độc Tiên Thiên của tỷ, ta cũng phải phối chế ra dược áp chế độc thể của tỷ.”

      “Được, sư tỷ chờ muội.” Khóe môi Dương Tử Nhi nở nụ cười, đây là chuyện khiến nàng cao hứng nhất.

      Hoa Kinh Vũ lưu luyến cáo biệt Ngọc Khuynh Thành, Thư An và Dương Tử Nhi, cùng Tiểu Bạch phía sau đường rời khỏi đại trận Bát Quái, bảy chuyển tám cong đoạn lộ trình.

      Thẳng cho đến khi trước mặt ra núi rừng xanh biếc, nàng biết nàng ra khỏi đại trận, quay đầu lại nhìn phía sau, vẫn như cũ là mảnh núi rừng xanh biếc, chút cũng nhìn ra bộ dạng có người sinh sống. Hoa Kinh Vũ nở nụ cười, sư phụ, sư huynh, sư tỷ, có thời gian ta liền đến thăm các người.

      Nàng vươn tay ôm lấy Tiểu Bạch đường rời , thuận theo núi rừng ra ngoài, bộ dạng lúc này của nàng vẫn tối đen như lúc trước vào rừng núi, nàng ăn loại dược hoàn biến da thành màu đen, đương nhiên cùng với loại hắc độc hủy nhan lúc trước giống nhau.

      Hoa Kinh Vũ vừa vừa nghĩ phải nhanh chút giúp sư tỷ phối chế giải dược Tiên Thiên độc thể, mặt khác giúp sư huynh phối chế lọ tuyết phu cao(cao làm trắng da), loại tuyết phu cao này trước kia nàng từng phối chế qua, có thể trị thai trí mặt sư huynh. Hoa Kinh Vũ suy nghĩ nhập thần, bỗng nhiên nghe được cách đó xa có tiếng bước chân hướng ngoài núi đến.

      Trong đoàn người tới kia có người chuyện, giọng cực kỳ chua ngoa: “Tiện nữ nhân Hoa Kinh Vũ kia nhất định bị dã thú ăn thịt, nghĩ lại liền cảm thấy thống khoái, cuối cùng nữ nhân này cũng chết, chẳng những lúc trước đánh ta, còn làm hại ta bị Bắc U Vương đánh.”

      Đây đúng là oan gia ngõ hẹp, người chuyện ngờ là Vân Ương Ương, Hoa Kinh Vũ nghe nàng như thế, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt ra quang mang ngoan lệ (tàn nhẫn độc ác), nhanh vào phía sau đại thụ ở bên, lẳng lặng nhìn vào đoàn người từ đằng xa tới kia, cầm đầu chính là Vân Ương Ương, bên cạnh còn theo vài người, chính là mấy người giết nàng lúc trước, tốt, nghĩ lại đụng phải các nàng ở nơi này.

      Con ngươi trong mắt Hoa Kinh Vũ bao phủ sát khí thị huyết, tầm mắt theo dõi Tô Noãn sau cừng, lúc trước Tô Noãn trúng độc của nàng, bất quá tựa hồ độc được giải, cho nên khôi phục lại như cũ, nữ nhân chết tiệt này từ trước đến nay luôn cùng Vân Ương Ương đối phó nàng, hôm nay nàng liền lấy ả ta đến thử đao, ai bảo ả ở phía sau cùng.

      Hoa Kinh Vũ quyết định chủ ý, tiếng động lặng lẽ lấy ra Ẩm Huyết Loan đao, ý bảo Tiểu Bạch cẩn thận chút, người thú chân tay sau những người này.

      Bởi vì những người này chủ yếu nghe Vân Ương Ương chuyện, cho nên chút cũng nghĩ tới phía sau có người theo bọn họ, chỉ lo lắng lên đường, Hoa Kinh Vũ xoay người khẽ động, nhảy ra ngoài, cầm Ẩm Huyết Loan Đao hô lên tiếng ra tay, nhắm ngay phía sau ngực Tô Noãn đâm tới, lúc hàn quang sắc bén gần tới người, Tô Noãn mới kịp phản ứng, khẩn cấp nghiêng người cái, Ẩm Huyết Loan đao hung hăng chém vào cánh tay Tô Noãn, chiêu đắc thủ, vụt tiếng lui về phía sau, động tác nhanh đến trình độ cao nhất.

      Điện quang hỏa thạch, trong chớp mắt liền tới, thậm chí Tô Noãn còn chưa cảm giác được đau đớn, liền nhìn thấy cánh tay của mình rơi xuống đất, đồng thời đau nhức như kim châm muối xát ùa tới: “A, a…”

      Đám người Vân Ương Ương bị nàng dọa cho hoảng sợ, nhìn qua cánh tay dưới đất, lại nhìn đến Tô Noãn co quắp mặt đất, cánh tay bị người gọn gàng chém đứt.

      “Đây là có chuyện gì?” Sắc mặt Vân Ương Ương khó coi, nhanh chạy tới, sau đó ngẩn đầu nhìn chằm chằm rừng rậm, quát to: “Ai, là ai hắc thủ*, mau ra đây.”

      *ra tay độc ác.

      Hoa Kinh Vũ như thế nào để ý nàng, trốn ở phía sau cây đại thụ, sắc mặt có chút ngoa, lúc trước nàng chính là muốn giết chết Tô Noãn, nghĩ tới nữ nhân chết tiệt này ngược lại rất tỉnh táo, chỉ chém nàng rớt cánh tay, coi như nàng mệnh lớn, lần sau lại thu thập nàng

      Bốn phía mãnh tĩnh mịch, Tô Noãn thống khổ kêu đau: “Đừng để ý người đó nữa. Mau đưa ta ra ngoài, bằng cánh tay của ta tàn phế.”

      Vân Ương Ương có biện pháp, nhặt lên cánh tay gãy của Tô Noãn, để người cõng nàng, đoàn người cấp tốc rời , vốn là Hoa Kinh Vũ muốn tiếp tục đánh lén bọn họ thêm lần nữa, bất quá thấy bọn họ rất cẩn thận, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh, nàng muốn động thủ lần nữa cũng được.

      Đợi đến khi đoàn người phía trước hết, Hoa Kinh Vũ từ phía sau cây đại thụ ra, kỳ lúc đầu nàng muốn đối phó nhất chính là Vân Ương Ương, muốn đem Vân Ương Ương giết , bất quá đáng tiếc nữ nhân này ở phía trước có biện pháp ra tay, quên , lần sau có cơ hội thu thập nữ nhân này.

      Hoa Kinh Vũ nghĩ tới xoay người ôm lấy Tiểu Bạch chuẩn bị rời , bất ngờ nghe thấy thanh sâu kín ở phía sau truyền đến: “Cũng nên rồi?”

      “Ách?” Hoa Kinh Vũ chấn động, sắc mặt khó coi quay đầu, rất nhanh nhìn lại, liền nhìn thấy người dựa vào cây đại thụ ở phía sau cách nàng xa.

      người nhìn như lười biếng, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm, hoa bào màu đen có thêu đóa hoa man châu sa lớn, trị mê tình, hấp dẫn lộ ra thị huyết, lại khiến lòng người run rẩy, khủng hoảng bất an, Hoa Kinh Vũ nghĩ tới chính mình vậy mà lần thứ hai gặp phải vị Bắc U Vương điện hạ này, còn chết tử tế để cho thấy màn hành hung của mình, tại sao nàng xui xẻo như vậy a.

      Mắt phượng hẹp dài của Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên khiêu mào, khóe môi là ý cười u ám khó hiểu, con ngươi có chút nheo lại, là hàn quang sâu lường được, đợi Hoa Kinh Vũ mở miệng, liền chậm rải từng bước tiến lên.

      Hoa Kinh Vũ thấy tới, chậm rãi lui về phía sau, trong ánh mắt Nam Cung Lăng Thiên chứa u mập mờ, hiếm thấy khóe môi gợi lên ý cười lười nhác, ý cười này tràn đầy hứng thú.

      nhìn Hoa Kinh Vũ tựa như nhìn thấy con mồi, rất hứng thú: “Nha đầu đen, ngươi cũng sợ hãi sao.”

      Hoa Kinh Vũ vừa nghe đến nha đầu đen trong miệng sắc mặt trầm xuống, nàng đen là chuyện của nàng, mẹ nó chứ quản cái gì, con ngươi lạnh lùng mở miệng.

      “Bắc U Vương là rất hăng hái a, thế nhưng vẫn còn ở trong rừng, xem ra dã thú trong rừng rậm Đen này đều có chút yếu rồi.”

      Nếu như mạnh mẽ, sao bắt ăn chứ. Tuy rằng nam nhân trước mặt này là ân nhân của nàng, nhưng cái loại cư cao lâm hạ của ( cao nhìn xuống), bộ dáng vênh váo hung hăng khiến nàng rất khó chịu, hơn nữa mỗi lần gặp đều gọi nàng là nha đầu đen, là rất khó nghe.


    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Hoài nghi
      Edit: Tiểu Liên
      Beta: Tuyết Ảnh Nhi


      Khóe môi của Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên khẽ cong, làm cho khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân của có chút tà mị, thanh trầm thấp từ tính vang lên: “Ngươi đây là nguyền rủa bổn vương sao?”

      Nguyền rủa bị thú dữ ăn sao? Lá gan của nha đầu này lớn.

      “Lần trước ô nhục bổn vương, lần này nguyền rủa bổn vương, lá gan của ngươi cũng là lớn.” về việc Hoa Kinh Vũ từng là đoạn tay áo, hơn nữa thêm chuyện lần này, chẳng phải là ô nhục và nguyền rủa sao? Nam Cung Lăng Thiên xong rồi ngừng bước chân, dừng lại, Hoa Kinh Vũ cũng dừng bước, cảnh giác nhìn chằm chằm tên gia hỏa này, nghe vị Bắc U vương này chính là người đứng đầu bảng Thiên Long, võ công của vô cùng cường đại, cho nên nàng vẫn nên cẩn thận chút.

      Bắc U vương tà nheo mắt lại, con ngươi hẹp dài thâm thúy mù mịt mảnh, đáy mắt chứa nghi ngờ.

      “Nghe đồn Hoa gia đại tiểu thư là người yếu đuối vô năng, ngươi lại phải, đầu tiên tay đánh chết sói, còn dám ô nhục nguyền rủa bổn vương, tại ngay cả người cũng dám giết, sao lại khác biệt lớn như vậy? Lẽ nào?”

      Mắt phượng của lóe lên mũi nhọn, nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, quanh thân bao phủ lệ khí thị huyết, sát khí nguy hiểm thoáng tràn ngập trong rừng, thân hình khẽ động, nhanh chóng đến gần, từ cao nhìn xuống Hoa Kinh Vũ, mở miệng ngao lạnh lẽo: “ , ngươi là ai?”

      Sát khí cường đại bao phủ bốn phía, Hoa Kinh Vũ cả kinh, con ngươi phủ lên trầm, ngẩng đầu nhìn lên nam tử gần trong gang tấc, hương thơm mê tình u đạm bao vây lấy nàng, khiến cho nàng hết sức khó chịu, bất quá khi đứng trước mặt nam nhân này, nàng vẫn bình tĩnh tự nhiên.

      Nam nhân này nhạy bén, thoáng cái liền nhận ra nàng phải là Hoa Kinh Vũ, nhưng thế sao? Tuy rằng linh hồn nàng phải, nhưng thân thể này thiên chân vạn xác là của Hoa Kinh Vũ: “Bắc U vương biết đùa, ta chính là Hoa gia đại tiểu thư Hoa Kinh Vũ.”

      Mắt phượng của Nam Cung Lăng Thiên hơi nheo lại, khóe mắt nhíu lên, nguy hiểm nên lời: “Ngươi phải, tại bổn vương cho ngươi cơ hội. Nếu ngươi ra ngươi là ai? Bổn vương truy xét chuyện trước kia.”

      Nam Cung Lăng Thiên là tò mò, nữ nhân này đến tột cùng là ai, có mục đích gì? Lá gan này cũng lớn, con ngươi trong nháy mắt tỏa ra khí ngao.

      Nhưng mà Hoa Kinh Vũ mới mắc mưu, nếu chính mình ra là linh hồn đến từ dị giới, chỉ sợ chưởng phát chết tại chỗ. Vẻ mặt nàng thản nhiên, để lộ chút dấu vết: “Bắc U vương là biết đùa, biết tại sao Vương gia luôn bám lấy ta buông?”

      Dựa theo đạo lý Bắc U vương phải loại người rãnh rổi thích xen vào chuyện của người khác, luôn bám lấy nàng buông là tại sao?

      Mắt thần của Bắc U vương Nam Cung Thiên chợt lóe, nếu nàng giống với những nữ tử bình thường khác, tự nhiên cũng chú ý nàng, đáng tiếc những việc nàng làm, thực giống với những nữ tử khác, cả gan làm loạn, tâm ngoan thủ lạt, từ mỗi điểm mà , lại có chút giống .


      tại thậm chí có thể khẳng định, nữ tử trước mắt tuyệt đối phải đại tiểu thư của Hoa gia, Hoa tiểu thư trong lời đồn là người yếu đuối vô năng, nếu dũng cảm giống như vậy, có lẽ Thái tử Nam Cung Nguyên Huy coi trọng nàng nhiều hơn: “Ngươi xác định bổn vương tra được? Nếu như bổn vương tra ra ngươi phải Hoa Kinh Vũ, ngươi có biết có kết cục gì ?”

      Bắc U vương thản nhiên mở miệng, nhưng mà lệ khí to lớn kia ùn ùn đánh tới, khiến cho Hoa Kinh Vũ biết được, nếu như sư tra ra nàng là người khác, nhất định khiến nàng sống bằng chết, tuy rằng người này lúc trước từng ra tay cứu nàng, nhưng đó cũng chỉ vì hứng thú của , nếu mất hứng, có thể giết nàng trong nháy mắt.

      Bất quá thân phận trước mắt của nàng là Hoa Kinh Vũ, cho nên nàng lo lắng chút nào: “Vương gia xin cứ tự tiện, nếu tra ra được ta là người khác, xin hãy ta biết tiếng.”

      Hoa Kinh Vũ kiêu ngạo siểm nịnh mở miệng, xoay người liền , lười cùng tên nguy hiểm này ở chung chỗ, nàng và mới gặp mặt vài lần, thế nhưng lại mực khẳng định nàng phải Hoa Kinh Vũ, nếu còn ở lại nữa, chỉ sợ gặp thêm phiền toái.

      Khóe môi Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên lộ ra ý cười đẫm máu của kẻ săn mồi, Hoa Kinh Vũ, hiếm khi bổn vương có hảo tâm cho ngươi cơ hội, ngươi cần, để bổn vương điều tra ra, ngươi biết hôm nay bỏ lở cái gì.

      Lối ra rừng rậm Đen, đệ tử của học viện Ngọc Hoàng tất cả đều tập hợp cùng nhau, Tiêu Sơn trưởng lão kiểm kê nhân số chút, ngoại trừ Hoa Kinh Vũ, thiếu người nào, tuy rằng trong đó có ít người bị thương, nhưng cũng đáng lo ngại.


      Rất nhiều người hưng phấn kiểm tra số con mồi lần này săn được, tự có lão sư ghi lại trong danh sách, bất quá có thể khẳng định bọn người Hách Liên Hiên là đội đứng đầu đếm ngược, bởi vì bọn họ đều giống nhau săn được con mồi nào, thời gian ba mươi ngày chỉ lo ở trong núi rừng tìm người, làm gì có thời gian để săn, đáng tiếc bọn họ tìm kiếm cả tháng, cũng có tin tức của Hoa Kinh Vũ, vì thế vẻ mặt của mọi người đều thập phần nghiêm trọng.

      Nhan Băng cùng Hoa Thanh Phong hai người đều là vẻ mặt tái nhợt, vài lần muốn trở lại rừng rậm Đen, lại bị Mộ Dung Lan cản lại. So với thống khổ của bọn họ, bên kia Vân Ương Ương lại đắc ý nhìn qua bên này, Tô Noãn được người của học viện dẫn trị liệu.

      “Hừ, nàng nhất định bị dã thú ăn rồi, các ngươi chờ cũng như , có năng lực còn muốn tham gia vây săn, là muốn chết.”

      Nhan Băng lập tức hét to lên: “Vân Ương Ương, ngươi?”

      “Ta thế nào? Ngươi tới cắn ta , cắn ta a.” Vân Ương Ương đắc ý khiêu khích, mặt của ả lộ ra nụ cười cuồng vọng, bất quá bên cạnh có đệ tử đột nhiên kêu lên: “Các ngươi mau nhìn, đó là ai?”
      Mọi người cùng nhau nhìn qua, quả nhiên ngay cửa rừng rậm Đen có người ra, người này? phải Hoa Kinh Vũ là ai, Nhan Băng cùng Hoa Thanh Phong lúc này hai mắt đẫm lệ, vừa nghe đến lời này, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua.

      Hai người vừa nhìn thấy người đen thùi lùi kia, liền cao hứng cười rộ lên, chạy thẳng về cửa rừng rậm.

      Tư Đồ Tiểu Chiêu và Khương Duy hai người nở nụ cười, may là có việc gì, nếu trong lòng bọn họ cũng khó yên lòng, bọn họ chính là đội mà.

      Hách Liên Hiên tuy rằng có biểu gì, thế nhưng trong mắt lại chợt lóe lên nhu hòa, trong lòng cũng thở phào nhõm hơi.

      Nhan Băng cùng Hoa Thanh Phong chạy đến bên người Hoa Kinh Vũ, ôm cổ nàng, hai người liền khóc lên: “Tiểu thư, người đâu thế, người làm em sợ muốn chết.”

      “Vũ Nhi, cũng tại ta, sớm biết thế để muội tiến vào rừng rậm Đen.”

      Hoa Kinh Vũ nhìn hai người ôm mình khóc la liệt, lại nhìn đám người Tư Đồ Tiểu Chiêu cùng Khương Duy cách đó xa, mỗi người đều thở phào nhõm, mặt lộ ra tươi cười hiểu ý.
      Xem ra lần này mình mất tích, ngược lại khiến cho người quan tâm mình lo lắng, nhưng nếu tham gia vây săn lần này, nàng làm sao có thể gặp được đám người sư phụ, sư huynh cùng sư tỷ, lại làm sao có kỳ ngộ này chứ, quan trọng nhất là làm thế nào khôi phục được Thiên Tiên linh mạch chi thể.

      Hoa Kinh Vũ vươn hai tay vỗ Nhan Băng và Hoa Thanh Phong: “Được rồi, ta sao, có việc gì. Để các ngươi lo lắng rồi.” Tiêu Sơn trưởng lão dẫn theo vài lão sư tới, nhìn Hoa Kinh Vũ, nghiêm khắc : “Sao lại cẩn thận như vậy, làm hại nhiều người phải lo lắng cho ngươi, còn có đội viên cả đội cũng bởi vì ngươi chịu liên lụy, mọi người cũng săn được con mồi nào, chỉ lo tìm ngươi.”

      “Xin lỗi.” Hoa Kinh Vũ tới việc xảy ra giữa các nàng cùng Vân Ương Ương, dù sao nàng cũng có việc gì, cho nên lười ra. Tiêu Sơn trưởng lão thấy Hoa Kinh Vũ thái độ tương đối được, cuối cùng nhắc tới nữa, xoay người rời , phân phó người chuẩn bị trở về thư viện Ngọc Hoàng.

      Từng đám người chậm rãi rời khỏi sơn mạch của rừng rậm Đen, đợi xe ngựa lần lượt rời khỏi, cửa rừng rậm lại có vài người ra, nam tử cầm đầu tà lãnh dị thường, bông hoa màu đỏ cẩm bào màu đen, trì thị huyết, dường như có thể chiếm đoạt lòng người, nam tử híp mắt lại nhìn về phía xe ngựa rời khỏi xa xa kia, khóe môi cười như cười.


      Nha đầu đen kia lại dám tranh cãi, ngược lại muốn xé bộ mặt của nàng, là tính cách như thế nào: “Mặc Trúc, phái người thăm dò chút, tình huống của Hoa gia đại tiểu thư.”
      “Hoa đại tiểu thư, Thái tử phi?” Mặc Trúc có chút kinh ngạc, gia đối với Hoa gia đại tiểu thư kia có phải cảm thấy hứng thú ?

      Nhưng cũng dám hỏi, lập tức lên tiếng trả lời: “Vâng, gia, thuộc hạ lập tức làm.”

      nam tử cao gầy ra từ phía sau Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, người này chính là bằng hữu của Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, tên Đàm Đài Văn Hạo, Đàm Đài Văn Hạo chính là đại phu, lần này tiến vào rừng rậm Đen là để hái thuốc, vì thế vừa lúc cùng Nam Cung Lăng Thiên tiến vào núi rừng: “Sao ngươi lại có hứng thú với Hoa gia đại tiểu thư?”

      Đàm Đài Văn Hạo cho tới bây giờ còn chưa từng thấy vị Bắc U vương này có hứng thú với nữ nhân nào.

      Đây là bởi vì được trời cao ưu đãi, vì thế tầm nhìn rất cao, nữ nhân bình thường trong mắt của tất cả đều thô tục chi phấn*, lọt vào mắt , cho nên cho tới bây giờ, vị Bắc U vương này, vẫn chưa tỏ ra coi trọng nữ nhân nào.

      *nữ nhân dung tục, thích trang điểm son phấn.

      Nhưng tại lại có hứng thú với nha đầu đen, điều này làm cho Đàm Đài Văn Hạo ngạc nhiên.

      Nam Cung Lăng Thiên nguy hiểm trừng mắt liếc nhìn Đàm Đài Văn Hạo cái, sau đó ném gốc cây dược liệu trong tay: “Cầm dược liệu của ngươi .”


      Đàm Đài Văn Hạo mỉm cười nhàng theo phía sau Nam Cung Lăng Thiên ra ngoài, trong lòng còn suy nghĩ, Nam Cung Lăng Thiên thực có hứng thú với nha đầu đen đó , nếu là như thế, đúng là khác với người bình thường, Đàm Đài Văn Hạo đột nhiên khẽ run lên chút……..



    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Tức giận đánh nha hoàn
      Edit: Tiểu Liên
      Beta: Tuyết Ảnh Nhi


      Mười ngày sau, mọi người trở về kinh thành, bởi vì mấy ngày liên tục ngồi xe ngựa, Tiêu Sơn trưởng lão ra lệnh cho mọi người tự hồi phủ nghỉ ngơi, ngày thứ hai lại đến thư viện Ngọc Hoàng báo cáo.

      Ba người Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong còn có Nhan Băng cùng nhau trở về Hoa phủ, hai người tới chỗ rẽ liền tách ra, Hoa Thanh Phong quay về nhà của mình, Hoa Kinh Vũ quay về Khinh Vũ Các, nghĩ nàng còn chưa vào Khinh Vũ Các, liền bị hai nha hoàn chặn lối .

      Hai nha hoàn này là người của phu nhân Vân thị, người tên Tiểu Hồng, người tên Tiểu Cúc: “Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư hồi phủ rồi, bảo ngươi Mai viện chuyến.”

      Hoa Kinh Vũ khẽ nhíu mày, Hoa Như Yên trở về, nhưng mà có liên quan gì đến nàng, vừa nhìn thấy hai nha hoàn khí thế cao ngạo này, khỏi tức giận, nàng là đích tiểu thư hợp chuẩn của Hoa gia, sao lại phải Mai viện gặp Hoa Như Yên, nữ nhân này tuy cũng là thân phận đích nữ, nhưng so sánh với nàng, dường như danh bất chính ngôn bất thuận* , muốn gặp cũng là nàng ta tới gặp nàng, tại sao lại kêu nàng gặp nàng ta a.


      “Các ngươi với Nhị tiểu thư, ta mấy ngày nay ngồi xe ngựa là quá mệt mỏi, nếu có việc gì kêu nàng tới gặp ta, nếu có việc gì sau này hãy .”

      Hoa Kinh Vũ sắc mặt lạnh lùng mở miệng, hai nha hoàn vừa nghe xong lời của Hoa Kinh Vũ, khỏi kinh ngạc, sau đó hừ lạnh khinh thường: “Ai bảo ngươi tham gia vây săn gì đó, Nhị tiểu thư ngươi bây giờ ngươi phải . Còn có Thái tử điện hạ cũng ở đó nữa.”

      Hoa Kinh Vũ nghĩ tới Nam Cung Nguyên Huy cũng ở đó, khóe môi cong lên ý cười lạnh lẽo. Nếu Nam Cung Nguyên Huy ở đó, Hoa Như Yên tùy ý làm gì cũng ngăn cản, ràng là muốn xem kịch vui.

      Nam nhân này đúng là con mẹ nó dáng ghét, đáng ghét chết được, nàng chính là thà gả cho gà cho chó cho bò cũng gả cho .

      Hoa Kinh Vũ sắc mặt càng lạnh hơn, trực tiếp mở miệng: “Ngươi về gặp Nhị tiểu thư, ta phải nghỉ ngơi.”

      xong liền trực tiếp lướt qua thân hình của hai nha hoàn muốn rời khỏi, hôm nay nàng rất mệt, hơn nữa cho dù mệt, cũng .

      Hoa Như Yên tính toán cái gì, mẹ nàng bất quá cũng chỉ là thê thiếp, lại dám giương nanh múa vuốt, là ghê tởm, nàng là Nhị tiểu thư, lại muốn người làm tỷ tỷ nàng đến gặp nàng ta, điều này còn có thiên lý ?

      Hai người Tiểu Hồng cùng Tiểu Cúc ngờ rằng Hoa Kinh Vũ cường thế như vậy, trực tiếp đưa tay muốn bắt lấy Hoa Kinh Vũ.

      Vẻ mặt Nhan Băng đột nhiên thay đổi, trầm giọng quát: “Tiện tỳ, hai người các ngươi to gan, cũng dám động tay động chân với chủ tử.”

      Hoa Kinh Vũ lười cùng hai người này chuyện, trực tiếp đưa tay túm lấy tay của Tiểu Hồng, sau đó trở tay cái, đem cánh tay của nàng kẹp ở phía sau, nâng cước hung hăng đá ra ngoài, đồng thời chân khác cũng nhanh chóng đem Tiểu Cúc đá mặt đất, ra lệnh cho Nhan Băng: “Đánh thiệt mạnh hai tiện nhân này cho ta, lại dám cả gan động thủ với chủ tử, ràng là muốn chết.”

      Nhan Băng tuân lệnh, thân hình khẽ động đánh về phía hai nha hoàn mặt đất, vừa tay vừa chân, tuyệt thương hoa tiếc ngọc, những tiểu tiện nhân chết tiệt này, để cho các nàng bắt nạt chủ tớ, tiểu thư nhà mình cũng bị các nàng bắt nạt, tiểu thư bây giờ thể so với trước kia nữa.

      Tiểu Bạch bên cũng cam lòng bị bỏ rơi, đôi mắt dài bắn ra tinh quang, gào khóc, đánh người, tốt quá! Thân mình chợt lóe rồi nhào tới, hung hăng cào người mặt của hai tiểu nha hoàn, ta cào, ta cào, cho các ngươi khi dễ Tiểu Vũ Nhi, người mặt của hai tiểu nha hoàn rất nhanh liền máu thịt lẫn lộn, kêu thảm thiết liên tục.

      Thân hình Hoa Kinh Vũ dựa ở bên hành lang, nhìn Nhan Băng cùng Tiểu Bạch ở hành lang giở trò đem hai tiểu nha hoàn đánh nhiều lần, mà nàng tiếng nào, hữu tư hữu vị mà nhìn, cho đến khi hai người kia bị đánh đến thê thảm vô cùng, toàn thân có chỗ nào là hoàn hảo, nàng mới chậm rãi kêu dừng tay, Nhan Băng và Tiểu Bạch dừng tay rồi lui ra.

      Hoa Kinh Vũ cười híp mắt đánh giá hai nha hoàn nằm phịch mặt đất, vốn có gương mặt thanh tú giờ bị hủy, tóc tai bù xù, răng nanh trong miệng cũng rớt vài cái, toàn thân y phục đều bị móng vuốt của Tiểu Bạch cào xé rách, trong đó có nhiều vết máu loang lổ trải rộng, hít vào nhiều mà thở ra bao nhiêu, trong ánh mắt tất cả đều là sợ hãi, còn cao ngạo như trước đây, quỳ rạp mặt đất giống như con chó sống dở chết dở, rất sợ quả đấm của Nhan Băng và móng vuốt của tiểu súc sinh kia giáng xuống người các nàng, các nàng nào biết rằng, đại tiểu thư tại lại tâm ngoan thủ lạt như vậy, đánh là đánh, hai người bọn họ vốn nghĩ đạt được chuyện tốt gì chứ, nghĩ tới lại xui xẻo như vậy.

      Bên ngoài hành lang xa xa ít người vây quanh, những người này đương nhiên nhìn thấy Hoa Kinh Vũ ra lệnh cho Băng Nhan đánh tiểu nha hoàn, còn con tiểu sủng vật biết là gì kia, là quá độc ác, những người đứng ngoài hành lang đều mồ hôi lạnh đầy đầu, ai dám chuyện.



      Hoa Kinh Vũ đưa tay ôm lấy Tiểu Bạch, ngồi xổm người xuống hàn lạnh lùng mà nhìn hai tiểu nha hoàn kia: “Nhớ kỹ, đừng động tay động chân với chủ tử, động tay động chân chính là tự tìm đường chết, đây là dĩ hạ phạm thượng. Các ngươi nên cảm thấy mau mắn, Tiểu Bạch nhà ta cắn các ngươi, nếu tại các ngươi chỉ là khối thi thể, còn có lần sau, hàm ý này cũng cần thiết phải .” Tiểu Bạch từ là tiểu độc vật, răng nanh và máu đều có độc, nếu bị nó cắn ngụm, hai tiểu nha hoàn này có thể còn hơi thở nào, nhưng mà móng vuốt của nó có độc, lúc Hoa Kinh Vũ dẫn nó xuống núi qua, cho phép nó tùy tiện cắn người.

      Hoa Kinh Vũ xong dẫn Nhan Băng nghênh ngang rời , đợi đến khi hai người họ rồi, bốn phía có người chạy tới, nâng Tiểu Hồng và Tiểu Cúc dậy, đến hồi lâu sau, hai người mới dám khóc ra tiếng, khóc đến tê tâm phế liệt, trong đó mơ hồ con xen lẫn tiếng nức nở.

      “Ngươi chờ đó, Nhị tiểu thư đến thu thập ngươi.”


      “Tiểu thư, nghĩ đến Nhị tiểu thư lại trở về.” Trong lòng Nhan Băng có chút lo lắng, tuy rằng lúc trước nàng nghe theo lệnh của tiểu thư tức giận đánh mấy nha hoàn chết tiệt kia, nhưng tại nàng vẫn còn lo lắng, Nhị tiểu thư lại vào lúc này trở về, tiểu thư sắp có phiền toái rồi.

      Địa vị của Nhị tiểu thư ở Hoa gia lớn hơn Tam tiểu thư, Nhị tiểu thư chỉ vóc người đẹp, võ công cũng rất lợi hại, tướng quân và trưởng lão trong phủ tướng quân đều rất coi trọng nàng, Thái tử có ý lập nàng làm Thái tử phi, tướng quân làm sao có thể đắc tội nữ nhân này chứ, nàng là Thái tử phi tương lai a.

      thôi.” Hoa Kinh Vũ nhíu mày, ngày hôm nay vừa trở về liền chịu cái loại thực khí(bực bội)này, quả khiến cho người phiền lòng, hơn nữa đừng tưởng nàng biết mục đích của Hoa Như Yên, nàng ta cố ý để cho Tiểu Hồng cùng Tiểu Cúc đến đây tìm nàng, phải muốn chọc giận nàng sao? Được cái ở trước mặt Thái tử kể lể phải sao?

      Dù sao nàng trước giờ cũng muốn gả cho Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, nàng cũng cần phải để ý phối hợp với nàng ta, đem điêu ngoa tùy hứng phát huy hết sức, nếu Thái tử muốn cưới nàng, vừa đúng hợp với ý nàng.

      Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng về tới Khinh Vũ Các, tự nghỉ ngơi. Dọc đường ngồi xe ngựa, là quá mệt rồi, trở về nàng đều lười phải động.

      Mai viện.

      Nơi này là chỗ ở của phu nhân Vân Thị, Vân Thị vốn là tiểu thiếp, sau khi sinh ra nhi tử và nữ nhi cho Hoa gia, sau khi mẫu thân của Hoa Kinh Vũ qua đời, liền lập nàng làm bình thê, nước cao đẩy thuyền như thế, địa vị của Hoa Như Yên cũng lên theo.

      Hoa Như Yên lớn lên rất đẹp, hơn nữa võ công tệ, cho nên Thái tử Nam Cung Nguyên Huy rất có hảo cảm với nàng ta, từng chỉ lần ám chỉ muốn lập Hoa Như Yên làm Thái tử phi.
      Việc này mọi người Hoa phủ đều biết, vì vậy ai dám đắc tội với Hoa Như Yên, đây chính là Thái tử phi tương lại.

      Trong đại sảnh của Mai viện.

      Nam tử quý khí trẻ tuổi ngồi ghế cao nhất chính là Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, ngồi ở bên cạnh Nam Cung Nguyên Huy là nữ tữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, nữ tử quyến rũ kiều diễm, sóng mắt chuyển động, phong tình nên lời, nữ tử này chính là nhị nữ của Hoa gia – Hoa Như Yên.

      Ngồi ngay ngắn ở dưới chính là Vân Thị mẫu thân của Hoa Như Yên, mặt mày của Hoa Như Yên có chút giống Vân thị, mẹ con hai người đều là mỹ nhân bại hoại trời sinh, nếu làm sao biết lôi kéo tim Hoa Lôi và Thái tử chứ.

      Ở giữa chính sảnh, hai tiểu nha hoàn khóc lóc ầm ĩ, kể lại chuyện xảy ra còn thêm mắm thêm muối. Vân thị lập tức cau mày lại, sắc mặt có chút khó coi: “Lẽ nào các ngươi Thái Tử ở chỗ này sao?”

      Tiểu Hồng ngồi phịch ở mặt đất, thở hổn hển vùng vẫy : “Phu nhân, chúng ta có , nhưng Đại tiểu thư để ý tới, nàng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, còn muốn Nhị tiểu thư đích đến gặp nàng ta nữa.”

      “Tụi nô tỳ Thái tử điện hạ ở đây, mời Đại tiểu thư đến đây chuyến, ai biết nàng lại cho người đánh chúng ta.”

      Mỗi người câu, ràng là thêm dầu vào lửa, sắc mặt Thái tử trở nên hết sức khó coi: “Nữ nhân này lại dám để vào mắt, đúng là khí thế rất lớn, ngược lại muốn nhìn thử nàng đến cùng có bao nhiêu ngông cuồng.

      Hoa Như Yên ở bên cạnh Nam Cung Nguyên Huy, vẻ mặt đau lòng : “Điện hạ, người đừng tức giận, đại tỷ tỷ có lẽ bởi vì ngài ở chỗ ta, nàng ghen đấy.”



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :