1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương tuyệt sủng chính phi độc địa - Ngô Tiếu Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: Tiểu hồ ly
      Edit: Yến Nhi, Thần Vương Tiên Trang
      Beta: Nguyệt Nha

      Hoa Kinh Vũ muốn nán lại dù chỉ khắc, ở lại cùng người nam nhân này có chuyện tốt: “Vậy tại hạ xin cáo từ, đại ân ngày sau báo đáp.”

      Hoa Kinh Vũ khẽ vẫy tay cái rồi mang theo Nhan Băng rời , định ra ngoài hội họp với đám người Hách Liên Hiên, nhưng hai ngươi vừa được mấy bước, lại nhìn thấy đám người Vân Ương Ương ở phía trước cách đó xa hung hăng trừng mắt nhìn hai người các nàng, sắc mặt Hoa Kinh Vũ khỏi khó coi, nghĩ tới mấy nữ nhân chết tiệt kia vậy mà vẫn chưa , các nàng qua phải vừa lúc rơi vào trong tay của các nàng ấy sao, nghĩ tới đây Hoa Kinh Vũ lại dẫn Nhan Băng quay đầu lại, trực tiếp hướng vào sâu trong rừng mà .

      Hai thủ hạ Thanh Trúc và Mặc Trúc ở bên cạnh Nam Cung Lăng Thiên khỏi đưa mắt nhìn nhau, giọng thầm: “Gia, vị Hoa tiểu thư này phải là bị gia chọc tức đến choáng váng , người xem tại sao nàng lại hướng chỗ rừng sâu đến, chỗ ấy lại có ít dã thú?”
      Nam Cung Lăng Thiên để ý đến hai người Thanh Trúc cùng Mặc Trúc, chỉ nhàng chạm vào cung Thiết Mộc màu đen tay, ngón tay thon dài ôn nhu giống như vuốt ve tình nhân của mình, thế nhưng hàn khí thị huyết kia lại liên tục ngừng phát ra, cho nên tâm tình của chưa chắc tốt, hai người Thanh Trúc cùng Mặc Trúc lập tức dám tiếp nữa, im lặng chờ đợi.


      Cách đó xa có tiếng bước chân nhàng vang lên, Vân Ương Ương dẫn theo hai đồng bọn tới, giết được Hoa Kinh Vũ ả chết tâm, lúc trước ả vốn cho rằng Hoa Kinh Vũ nhất định phải chết, nghĩ tới lại gặp Bắc U Vương điện hạ ra tay cứu nàng, mệnh của nữ nhân này tại sao lại tốt như vậy a, trong lòng Vân Ương Ương chán nản, bất quá Vân Ương Ương luôn luôn kiêu ngạo bá đạo cũng dám trêu chọc Bắc U Vương điện hạ, thay đổi kiêu ngạo bá đạo ngày trước, giống như con mèo vô cùng dịu dàng cười híp mắt, cẩn thận tới.

      Thân là nữ nhi của Phủ doãn ở kinh thành Yến Vân quốc, Vân Ương Ương biết tính cách của vị Bắc U Vương thị huyết vô tình này, giết người như ma, thích giết, ả dám đụng vào lưỡi đao này.

      “Ương Ương ra mắt Bắc U Vương điện hạ.”

      Vân Ương Ương dẫn hai đồng bọn hướng Nam Cung Lăng Thiên thi lễ, con ngươi u ám của Nam Cung Lăng Thiên nhìn về phía Vân Ương Ương, gương mặt tuấn mỹ kia tia dao động, nhưng lại khiến người ta dễ dàng nhìn ra lãnh khốc vô tình của , tuy rằng vị vương gia này lời, nhưng ba nữ tử lại sợ tới mức trong lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh, là hối hận vì qua đây, sớm biết thế liền qua rồi, thế nhưng bây giờ cũng muộn.
      “Hết đường sao?” Thanh lạnh lẽo giống như Tu La địa ngục của Bắc U Vương điện hạ chậm rãi vang lên.


      Vân Ương Ương giật mình, sợ hãi yên muốn lui về phía sau nhưng lại dám, chỉ đành nâng ngón tay chỉ về phía Hoa Kinh Vũ, lại chỉ về mình, cuối cùng chữ cũng ra được.
      Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên kiên nhẫn nữa, ống tay áo vừa nhấc, đạo kình khí cường đại phóng ra, trực tiếp đem đám người Vân Ương Ương cùng Lăng Hàn Mai thổi bay ra ngoài, trong nháy mắt liền thấy bóng dáng.

      Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng chạy trốn đằng trước giống như con thỏ nghe được động tĩnh liền quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Bắc U Vương nhàng phất tay áo, liền đem đám người Vân Ương Ương lập tức bay ra ngoài.

      Hai người khỏi hít ngụm khí lạnh, Hoa Kinh Vũ lại liếc mắt nhìn Bắc U vương cái, người nam nhân này khiến người khác vừa vui vừa hận, khắc trước thiếu chút nữa chỉnh chết nàng, khắc sau liền ra tay giúp nàng giải quyết phiền toái lớn.


      “Tiểu thư, là quá tốt, cuối cùng cũng thấy Vân Ương Ương và đồng bọn nữa.” Hoa Kinh Vũ gật đầu, trong lòng thở phào hơi, chỉ có điều sắc mặt lại hết sức khó coi.
      Lúc trước trong lúc các nàng dạo vòng nước sôi lửa bỏng, đầu tiên là lòng muốn tự mình thu dọn Vân Ương Ương, sau đó là đàn sư tử, tiếp tục sau đó Bắc U Vương điện hạ xém chút nữa đùa chết nàng, tại cuối cùng khá hơn chút.

      Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng được đoạn nữa, liền tìm nơi ngồi xuống nghỉ ngơi. Thời gian thoáng chốc trôi , xấp xỉ hơn nửa ngày, hai người đều có chút đói bụng.

      Đồng thời hai người cũng dám khinh thường, bởi vì lúc trước chạy trốn, hai người các nàng tiến vào trong khu vực rặng núi của rừng rậm Đen, nơi này chỉ cần có chút cẩn thận e rằng liền biến thành cơm trưa trong bụng dã thú.

      “Chỉ mong cần tiếp tục gặp phải dã thú, nếu như chỉ gặp phải con dã thú, chúng ta liên thủ ngược lại thành vấn đề.”

      Hoa Kinh Vũ vừa ăn vừa , sau đó lại ở miệng: “Chúng ta ăn chút gì , mau chóng rời khỏi nơi này ra ngoài, tại thấy Vân Ương Ương, chúng ta gặp nguy hiểm.”

      “Em hiểu, tiểu thư.” Nhan Băng gật đầu, hai người vừa mới xong, liền nghe được tiếng gào ‘ngao ô’ ‘ngao ô’.

      Nghe thấy thanh đó liền khiến người lông tóc dựng đứng, hai người cẩn thận cùng nhau quay đầu lại. Ánh sáng mờ mịt trong rừng rậm, ánh mắt sáng ngời chớp lên, thế nhưng lại có dưới năm mươi đầu sói, bầy sói, các nàng thế nhưng tiếp tục gặp phải đàn thú, Hoa Kinh Vũ muốn ngửa mặt lên trời gầm thét con mẹ nó, nàng đen đủi như vậy sao?

      Bất kể như thế nào hai người các nàng cũng phải là đối thủ của bầy sói a, Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng nhanh chóng liếc nhìn nhau, kêu lên: “Chạy a.”

      Hai người quay đầu liền chạy trốn, hướng ra ngoài chạy nhanh, còn dám hướng bên trong chạy nữa, tiếp tục hướng đến bên trong chừng còn có thể gặp phải dã thú hung mãnh khác. Bầy sói phía sau vừa nhìn thấy con mồi chạy, nhanh chân đuổi theo.

      Trong rừng rậm Đen lập tức liền trình diễn màn tráng lệ, lúc đầu Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng vẫn còn cùng nhau chạy trốn, càng về sau hai người chỉ chú ý đến sứ mạng chạy trốn nên phân tán ra, đợi đến lúc phát chỉ còn lại mình, phía sau có hai mươi ba mươi đầu sói đuổi theo: “Nhan Băng có sao chứ?”

      Hoa Kinh Vũ có chút bận tâm, bất quá bây giờ vẫn nên chăm sóc tốt bản thân mình hơn, chí ít công phu của Nhan Băng so với nàng khá hơn chút, nàng lại kém hơn, nếu như cùng bầy sói này giao thủ, chỉ sợ bị xé xác.


      Hoa Kinh Vũ dùng hết khí lực từ khi sinh ra đến giờ chạy như điên, nhưng tốc độ của nàng căn bản sánh bằng những dã thú kia, rất nhanh bầy sói kia đuổi sát theo phía sau, nàng đột nhiên nghĩ ra, nghĩ đến việc, thuốc độc, lúc trước nàng chế ra ít thuốc độc để trong người, tại chính là thời điểm dùng đến, nàng vừa nghĩ xong, nghiêng mình liền ném xuống số độc hoàn.


      Độc hoàn của nàng vừa ném xuống, giữa trung đạo ánh sáng vụt qua, bóng dáng màu bạc cứ như vậy từ trung thẳng tắp chạy tới, sau đó đem độc hoàn đất ăn hết.

      Hoa Kinh Vũ muốn mắng người, đây là ai, nàng muốn độc chết sói a~, tại sao ngươi lại ăn hết, ăn chết ngươi tốt rồi, trong lòng nàng nghĩ tới, nhanh chóng tiếp tục rãi mấy viên.

      Ai biết đoàn ánh sáng màu bạc kia huỵch huỵch ăn sạch giống như ăn đậu, đem tất cả độc hoàn của nàng ăn sạch, Hoa Kinh Vũ muốn hành hung cái thứ mạc danh kỳ diệu xuất này, con mẹ nó ngươi có đồ ăn sao? Ăn độc hoàn còn ăn đến vui sướng như thế hả.

      Nàng vừa muốn xoay người chạy trốn, để ý tới bầy sói phía sau, bất quá lúc này bầy sói cũng tiếp tục chạy theo nàng, ngược lại bóng dáng ăn hết độc hoàn ở phía sau chạy thục mạng theo nàng. Chạy trong chốc lát, Hoa Kinh Vũ nghe thấy động tĩnh ở phía sau, khỏi quay đầu lại nhìn.

      Nhìn thấy hai mươi ba mươi đầu sói lúc trước liều chết đuổi theo nàng, thế nhưng lại đứng xa xa nhìn nàng, cũng lại đây, thậm chí có vài con quay đầu rời , Hoa Kinh Vũ có chút kinh ngạc nhìn bốn phía chút, sau đó thấy nơi mình đứng lại bao bọc tầng ngân quang, hơn nữa trong rừng rậm giống như có bát quái đồ lên, tựa hồ là trận pháp linh tinh gì đó.

      Thảo nào những con sói kia dám tới, nơi này chắc hẳn có vị cao nhân nào đó bày ra đại trận bát quái này. Hoa Kinh Vũ biết mình có việc gì, thân thể mềm nhũn chút khí lực cũng có, trực tiếp hướng mặt đất co quắp đứng dậy được.

      Nàng mới vừa ngồi xuống, bóng trắng lúc nãy liều mạng chạy đuổi theo phía sau nàng cũng ngừng lại, lông người đều là màu bạc, lông xù thịt nhiều, đôi mắt dồn nén lại thành đường , bất quá mơ hồ nhìn thấy có điểm giống tiểu hồ ly, bộ dáng hình như còn , nhưng hồ ly này tại sao lại béo như vậy, có phải cần nên giảm béo hay .

      Giờ phút này cặp mắt của gia hỏa này quay tròn nhìn chằm chằm vào khắp thân thể Hoa Kinh Vũ, sau đó nhìn chằm chằm vào ngực của Hoa Kinh Vũ.

      Tuy rằng gia hỏa này chỉ là tiểu động vật, thế nhưng cảm giác lại là lạ, Hoa Kinh Vũ nhanh chóng đưa tay lên bảo vệ ngực: “Ngươi làm gì thế, sắc quỷ.”

      “Ô ô.” Cục thịt hồ ly lông bạc này biết muốn biểu đạt cái gì, ô xong, cơ thể bỗng nhiên nhảy lên liền hướng về phía ngực của Hoa Kinh Vũ đánh tới.

      Khỏi phải sắc mặt của Hoa Kinh Vũ rất khó coi, tên gia hỏa này đúng là sắc quỷ, vươn tay vừa nhắc cục thịt hồ ly kia lên, vừa hung hăng răn dạy và trách mắng: “Hồ ly đáng chết, ngươi là sắc quỷ, lại cả gan có chủ ý với ta, có phải ngươi muốn chết hay hả?”



    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Chịu phạt
      Edit: Yến Nhi
      Beta: Tuyết Ảnh Nhi

      Thịt hồ ly ủy khuất ô ô, người ta nào có đánh chủ ý với ngươi, người ta là con cái, đánh chủ ý gì với ngươi a, độc hoàn của ngươi cho ta thêm chút , cho thêm ta chút .

      Hoa Kinh Vũ dẫn theo thịt hồ ly, nghiêm túc cảnh cáo nó: “Đừng đến quấy rầy ta nữa, bằng ta đánh ngươi.

      Tuy rằng nghe số dã thú biến thái đặc biệt thích nữ tử loài người, thích cùng nữ tử loài người làm cái gì gì kia, nhưng điều này có phải quá ít hay , vẻ mặt Hoa Kinh Vũ cảnh giác đem thịt hồ ly ném rất xa, sau đó nhìn chằm chằm tiểu manh vật cách đó xa, rất có thể nó thích thú đến đây rồi ăn cái tát bay xa.


      Tuy rằng lớn lên rất đáng rất manh, nhưng là tiểu sắc quỷ, tên này cần cũng được. Kỳ thực tiểu manh vật phải ủy khuất biết bao, người ta phải sắc quỷ, người ta muốn độc hoàn.

      Hoa Kinh Vũ ngồi dưới đất nghỉ ngơi, chỉ cảm thấy quanh thân mệt mỏi, những chuyện trải qua hồi nãy vượt quá cực hạn của nàng, cho nên bây giờ vừa buông lỏng, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi chết khiếp, cho nên vận lực điều tức phen.

      Thịt hồ ly cũng có rời , thỉnh thoảng chuyển động quanh bốn phía của nàng, bước cũng rời, ánh mắt long lanh kia vẫn như cũ ở quanh thân dưới của Hoa Kinh Vũ tựa như quét rada. Hoa Kinh Vũ mặc kệ nó nhìn, tự mình cố nhắm mắt điều tức.

      Sau nửa canh giờ, nàng mở mắt, tinh thần cuối cùng cũng khôi phục ít, thế nhưng bụng đói a, lúc trước bởi vì bầy sói đột nhiên xuất , cho nên đều đem thức ăn vứt hết, làm sao bây giờ, phải ra ngoài tìm chút gì đó sao?

      Thế nhưng trời sắp tối rồi, ở chỗ sâu trong rừng rậm này sợ rằng có ít mãnh thú sống thành đàn, nếu nàng ra ngoài, chỉ sợ bị cắn nuốt, hay là? Đôi mắt Hoa Kinh Vũ theo dõi thịt hồ ly cách đó xa, rất nghiêm túc nghĩ có muốn hay đem nó nướng ăn, dù sao cũng là tiểu sắc quỷ, dùng để lấp bụng cũng tệ, chẳng qua nàng ngẩng đầu cái, phát tiểu manh vật cách đó xa đôi mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm nàng, thỉnh thoảng đưa đầu lưỡi, tựa hồ giống như rất thèm ăn.

      Thấy nó liếm đầu lưỡi, khỏi phải đáng biết bao, đem tiểu manh đáng như vậy nướng ăn, đành lòng a, cuối cùng Hoa Kinh Vũ bỏ qua quyết định này, bất quá nhìn dáng vẻ thịt hồ ly, tựa hồ giống như rất thèm ăn. Hoa Kinh Vũ nhớ tới việc lúc trước nó ăn độc hoàn.
      Tên này ăn độc hoàn của nàng vậy mà bị gì cả, tiểu quái vật, Hoa Kinh Vũ có chút ngạc nhiên, vẫy vẫy tay ý bảo thịt hồ ly qua.

      Tiểu tử kia tuyệt sợ người lạ, trực tiếp chạy tới, ở tay của Hoa Kinh Vũ tung tăng, lại làm nũng, Hoa Kinh Vũ vẻ mặt hắc tuyến, tên này sao lại dính nàng như thế, đến tột cùng là vì cái gì?

      Nàng nhìn chằm chằm thịt hồ ly nửa ngày, thấy nó tội nghiệp nhìn nàng, giống như muốn đòi thứ gì vậy, thứ gì chứ?

      Hoa Kinh Vũ linh quang lóe lên, bỗng nhớ tới độc hoàn, tên này phải là muốn độc hoàn người nàng chứ: “ phải là ngươi muốn cái này ?”

      Hoa Kinh Vũ lấy mấy viên độc hoàn đưa tới trước mặt của tiểu hồ ly, ánh mắt tiểu hồ ly thoáng cái sáng lên, bá tiếng nhào qua, hai móng vuốt đem độc hoàn bắt lấy, trực tiếp đưa vào trong miệng, sau đó cao hứng lăn lộn mặt đất, hết sức hưởng thụ, nó ăn độc hoàn mà giống như ăn hạt đậu, nhìn thấy Hoa Kinh Vũ ngạc nhiên ngớt.


      nghĩ tới tiểu hồ ly này nhìn qua giống như tiểu khả ái, lại là tiểu độc vật a. Tiểu hồ ly ăn mấy viên độc hoàn, vô cùng vui mừng ghé đến bên tay của Hoa Kinh Vũ, vẻ mặt đáng nhõng nhẽo vuốt ve lòng bàn tay của Hoa Kinh Vũ.

      Hoa Kinh Vũ nhớ tới màn lúc trước khỏi cười khanh khách. ra tên này chỉ muốn độc hoàn, nàng còn tưởng là nó là tiểu sắc quỷ chứ.

      Bóng đêm phủ xuống, bốn phía mảnh đen kịt, núi rừng ban đêm, bao phủ khí hàn nồng nặc, chỗ tối thỉnh thoảng có tiếng gào thét của dã thú vang lên, bụng của Hoa Kinh Vũ càng lúc càng đói, lẩm bẩm kêu, này muốn đòi mạng, trải qua ngày chạy trốn, nàng đói đến chịu nổi rồi.

      Nàng trong bóng đêm này phải đâu tìm ăn chứ, tại nàng cũng dám rời nơi đây, mặc dù mới đợi hồi, nàng phát việc, nơi nàng tại chính là chỗ Bát Quái trận.

      Mặc dù bốn phía có dã thú cũng dám sang đây, cho nên nàng trốn ở chỗ này chắc là có việc gì. Hoa Kinh Vũ đưa tay ôm tiểu hồ ly, lo lắng cho Nhan Băng. Còn có các đội viên khác của nàng, biết bọn họ thế nào?

      Hách Liên Hiên có sao , Khương Duy có hay gặp chuyện may, còn có Thanh Phong và Tiểu Chiêu, bọn họ đều sao mới được, Hoa Kinh Vũ ôm tiểu hồ ly, tiểu hồ ly bỗng giật mình, sau đó nhảy xuống vòng ôm của Hoa Kinh Vũ, chạy về phía trước, nó chạy vài bước còn dừng lại quay đầu lại nhìn Hoa Kinh Vũ, tựa hồ đợi nàng.



      Hoa Kinh Vũ khỏi kinh ngạc, đứng dậy theo phía sau tên này đường vào. hồ người bảy quẹo tám rẽ tiêu sái ở giữa trận Bát Quái lớn, tiểu tử kia ở phía trước dẫn đường cho nàng, giống như đường vào trong tòa mê cung vậy, từ từ biến mất thấy.

      góc rừng rậm, tràn ngập khí lạnh lẽo thị huyết, người tà lãnh đẹp đẽ bễ nghễ thiên hạ, giơ tay nhấc chân tao nhã tuyệt diễm, tựa như chúa tể u đứng đầu, vài tên thủ hạ đứng cung kính, người tiến lên bẩm báo.

      “Gia, Hoa tiểu thư lúc trước bị bầy sói truy sát, nhưng mà cuối cùng tiến vào trận Bát Quái lớn.”

      Người bẩm báo chính là Thanh Trúc thủ hạ của Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên, lúc trước chủ tử để cho theo đuôi Hoa Kinh Vũ, xem nàng có nguy hiểm hay , nếu có nguy hiểm, thầm ra tay tương trợ phen, đến mức để cho hai người các nàng rơi vào miệng mãnh thú.

      “Chỉ có điều Hoa Kinh Vũ và tiểu nha hoàn dường như cùng nhau lạc mất.”

      Thanh Trúc mở miệng lần nữa, thanh u hàn của Nam Cung Lăng Thiên tựa như mang theo chút cảm tình nào: “ cái mạng ti tiện mà thôi.”

      xong xoay người ung ung ưu nhã rời , Thanh Trúc và Mặc Trúc phía sau nhanh chóng đuổi kịp cước bộ của , Thanh Trúc nhìn chủ tử phía trước tà như hoa Bỉ Ngạn nở, nhịn được cẩn thận mở miệng: “Gia, người thực nhìn trúng Hoa tiểu thư chứ, nàng chính là Thái tử phi Yến Vân quốc a.”

      Bước chân của Nam Cung Lăng Thiên c
      hậm rãi dừng lại, lúc quay đầu lại con ngươi sắc bén băng hàn nồng đậm lệ khí, cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm Thanh Trúc, Thanh Trúc biết tự mình vượt quy, rất nhanh mở miệng: “Gia, thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ hậu viện bổ củi tháng là được.”


      “Ừ, còn có lần sau, tự thủ cửa chính của vương phủ.” Thanh Nam Cung Lăng Thiên mang theo tình cảm vang lên, Thanh Trúc lập tức cả mặt đau khổ, để giữ cửa, là mất mặt a, mọi người đều biết là thân tín của gia, bỗng nhiên giữ cửa chính, phải là mọi người đều biết bị gia phạt, so với việc giữ cửa lớn, tình nguyện về phía sau viện bổ củi, chí ít núp trong bóng tối ai biết, Thanh Trúc tự oán tự than, bất quá trong lòng vẫn là lẩm bẩm, gia phải đối với vị Hoa gia tiểu thư này có hứng thú chứ, nha đầu kia lại rất đen, có lẽ gia cũng chỉ hứng thủ chút xíu mà thôi, rất nhanh liền hết, Thanh Trúc trong lòng suy nghĩ.


      Về phần Hoa kinh Vũ bị tiểu hồ ly dẫn đến quẹo tới quẹo lui trong trận Bát Quái, thiếu chút nữa quẹo đến hôn mê, người hồ cuối cùng cũng dừng bước. Phía trước cách đó xa, mơ hồ có ngọn đèn mở, Hoa Kinh Vũ khỏi kinh ngạc, rất nhanh nhìn lại, lại nhìn thấy trước mắt có cái sân rất lớn, tường viện xung quanh sân dùng rào trúc chắn lại, trồng rất nhiều dược thảo quý báu, trong viện có loạt phòng trúc, lúc này hai bên phòng trúc phân biệt treo cái đèn lồng, ngọn đèn mờ nhạt bao phủ toàn bộ tiểu viện.


      Tiểu viện bốn phía dùng đá vụn hòn non bộ bày thành trận hình Bát Quái, nếu phải theo tiểu hồ ly tiến vào, nàng đúng là biết trong này lại có động thiên khác, xem ra chỗ này ắt hẳn là nơi thế ngoại cao nhân ở.


    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 22: Mỹ nhân khuynh thành
      Edit: Yến Nhi
      Beta: Tuyết Ảnh Nhi

      Bên ngoài tường viện, tiểu hồ ly nhảy người cái, vượt qua rào trúc vây quanh, trực tiếp tiến vào, sau đó quay đầu lại nhìn Hoa Kinh Vũ, tựa hồ giống như mời nàng vào.

      Hoa Kinh Vũ chưa kịp động, nghe được thanh hớn hở phía sau rào trúc vang lên: “Tiểu Bạch, ngươi đâu, sao trễ như thế mới trở về?”

      Tiểu Bạch, tên tiểu hồ ly sao? đúng là danh xứng với thực.

      Trong viện người đến, đưa tay muốn ôm tiểu hồ ly, bất quá rất nhanh cảm nhận được ngoài cửa viện có người, nhanh ngẩng đầu nhìn sang: “Ai?”

      Hoa Kinh Vũ ngẩng đầu nhìn lại, phát người hỏi là nữ tử, có chút gầy yếu, tựa hồ gió thổi qua liền ngã, nhưng khuôn mặt có chút nhìn lắm: “Ta là Hoa Kinh Vũ, là người tiến vào rừng rậm Đen tham gia vây săn, bởi vì cùng bằng hữu lạc nhau nên mới phải đánh bậy đánh bạ tiến vào.”


      “Lá gan ngươi cũng lớn.” Nữ tử tới mở cửa ra, để cho Hoa Kinh Vũ vào.

      “Vào , xem ra Tiểu Bạch rất thích ngươi, nó chưa bao giờ dẫn người đem tới nơi này?” Hoa Kinh Vũ nghe xong cười nhìn phía Tiểu Bạch đất: “Ta cũng rất thích nó.”

      Nàng vừa , Tiểu Bạch đung đưa cái đầu, hết sức hài lòng, nữ tử gầy yếu cũng hết sức bất ngờ, nhìn Tiểu Bạch chút, lại nhìn ngắm Hoa Kinh Vũ: “Ngươi vào , rừng rậm Đen ban đêm rất nguy hiểm.”

      “Cám ơn ngươi.” Hoa Kinh Vũ vốn phải sợ người ta lưu nàng lại, nghĩ tới này lại rất tốt.

      Hai người đường theo vào sân trong, vừa vào xa, liền nghe được tiếng bước chân vang lên, theo đó còn có đạo thanh sang sảng vang lên: “Tử Nhi, có khách tới sao?”

      “Đúng vậy, sư huynh.” Nữ tử bên cạnh Hoa Kinh Vũ gọi là Tử Nhi, nhàn nhạt đáp lại.

      Trước mặt thiếu niên cao tới, thiếu niên này chỉ vóc dáng cao, khuôn mặt cũng sinh ra cực kinh khủng, hơn nửa bên mặt đều là nốt ruồi đỏ rực, nốt ruồi màu đỏ còn cố thêm cái hạt màu đỏ, nhìn qua đặc biệt dữ tợn.

      Nếu là buổi tối ra ngoài, chắc chắn phải hù chết người khác, nhưng Hoa Kinh Vũ rất lạnh nhạt, chỉ bất quá bộ dáng sinh ra xấu chút mà thôi. Chính là nàng tại cũng khá hơn chút nào, đen sì sì giống như cục than đen, thể so với thiếu niên này bao nhiêu.

      Bất quá bộ dáng của nàng lại làm Tử Nhi và cái thiếu niên xuất kinh ngạc, nương này đúng là phải người bình thường a, đối với bộ mặt quỷ kinh khủng của sư huynh, lại sợ chút nào. Phần định lực này cũng phải người bình thường có thể so được.

      “Sư huynh, đây là khách Tiểu Bạch mang về, đêm nay tạm thời ở chỗ này. Bên ngoài quá nguy hiểm.”

      , muội mang nàng phòng khách nghỉ ngơi .” Thiếu niên liếc mắt nhìn Hoa Kinh Vũ, trong lòng lại sinh ra hảo cảm, bởi vì mặt quỷ, người bình thường lần đầu tiên nhìn thấy , liền sinh ra chán ghét, nha đầu kia ngược lại chút cũng có, tựa như giống như là người bình thường, đây là mong muốn của cho tới nay: “Ta tên Thư An. Nàng là Dương Tử Nhi sư muội của ta.”

      Hoa Kinh Vũ nhìn ra hai người Thư An và Dương Tử Nhi này đều là người óc lòng mưu tính kia, hai người này tâm tư thông minh, đáng giá kết giao bạn hữu.

      “Ta gọi là Hoa Kinh Vũ, quấy rầy các ngươi.”

      có việc gì, chúng ta ở đây lâu có khách.” Thư An cười , ra hiệu sư muội tự mình dẫn Hoa Kinh Vũ nghỉ ngơi.

      Bất quá hai người vẫn chưa xa, nghe thấy đạo thanh, Thư An và Dương Tử Nhi hai người đồng thời quay đầu lại, đồng thanh : “Sư phụ xuất quan, biết nàng lần này có kết quả hay ?”

      Hai người cùng nhau nhìn nhìn phòng trúc ở chính giữa, chỉ thấy cửa phòng trúc kéo ra. thân ảnh mềm mại uyển chuyển từ trong phòng ra, lụa mỏng bay lượn, thân ảnh màu trắng kia giống như tiên tử đạp lăng ba mà đến vậy, dung mạo của nàng u đạm mát lạnh, quanh thân rực rỡ, khiến người chỉ cảm thấy giống như mê huyễn ở trong rừng, chân .

      Hoa Kinh Vũ ngơ ngác nhìn nữ tử đẹp như thiên tiên từ trúc trong phòng ra, hơn nửa ngày ra lời.

      nghĩ tới trong rừng rậm Đen này lại có nữ tử đẹp như thiên tiên như vậy ở, hơn nữa nhìn bộ pháp đạp sóng mà đến của nàng, giống như chân chạm đất lướt đến, võ công phải rất cao.

      Nữ tử này ưu nhã khinh mạn, trong lúc lơ đảng liền mang theo chút câu hồn đoạt phách, nữ tử này nếu là ra rừng rậm Đen, chắc chắn khiến cho các nam nhân điên cuồng tranh đoạt.
      “Sư phụ.” Thư An và Dương Tử Nhi cung kính mở miệng, nữ tử gật đầu cái, đôi mắt đẹp giống như trăng sáng lưu chuyển, nhàng đảo qua liền thấy trong viện này nhiều thêm người. khỏi khẽ nhíu mi hỏi: “Có khách?”

      “Đúng vậy, là khách Tiểu Bạch mang về.”

      “Nha, tiểu gia hỏa này lại khó thích người a.” Mỹ nhân nhàng cười, khuynh quốc khuynh thành cũng gì sánh bằng, Hoa Kinh Vũ nhìn ngây người. Thư An thấy nàng như vậy, tiến đến bên cạnh nàng giọng thầm: “Ngươi đừng nhìn sư phụ ta xinh đẹp như vậy, kỳ thực nàng ngoài bốn mươi tuổi.”

      “Ngoài bốn mươi tuổi.” Hoa Kinh Vũ hoàn toàn hết chỗ rồi, nàng còn tưởng rằng mỹ nhân là đại tỷ tỷ chứ, ra lại là bác , thế nhưng bác này có phải hay bảo dưỡng quá trẻ rồi.


      Lời của Thư An dĩ nhiên truyền đến trong tai mỹ nhân, mỹ nhân sắc mặt trầm xuống, trừng mắt liếc nhìn Thư An cái: “Thư An, ngươi ngứa da có phải ? Gần đây công phu luyện đến đâu rồi?”

      Thư An vừa nghe sư phụ điểm danh, liền biết có gì tốt, vẻ mặt đau khổ: “Sư phụ, ta có nghiêm túc luyện mà, có lười biếng.”

      “Ngươi lười biếng? Đúng rồi, vi sư bế quan lại nghiên cứu ra hai loại dược mới, bằng giúp sư phụ thử xem thế nào?” Mỹ nhân cười hắc hắc, nụ cười kia có chút ý xấu.


      Quả nhiên vẻ mặt Thư An thay đổi, chạy năn nhỉ: “Sư phụ, cần a, nghìn vạn lần đừng để ta đến thử thuốc.”


      Sư phụ luyện đều là kỳ môn độc dược, mỗi lần đều tóm bọn họ tới thử thuốc, bọn họ sao lại mạng khổ như vậy a, cần đâu. Dương Tử Nhi bên cạnh nghe thấy sư phụ để cho nàng thử thuốc, khóe môi khỏi mỉm cười nhìn Thư An: “Sư huynh, khó có được sư phụ tâm tình tốt, huynh liền cố mà làm .”


      Thư An tức giận trừng mắt: “Muội sao cố làm .” xong vẻ mặt thay đổi, kéo Dương Tử Nhi cầu xin: “Tử Nhi sư muội tốt nhất, nếu , lần thử thuốc này cho muội , lần sau, lần sau để sư huynh, thế nào?”

      Dương Tử Nhi che miệng mà cười, trực tiếp cự tuyệt: “Ta mặc kệ, đây chính là sư phụ chỉ định, sư huynh ngoan huynh hãy ngoan ngoãn thay sư phụ thử thuốc .”

      Thư An mặt xanh xao, Hoa Kinh Vũ đứng ở bên cạnh nhìn, rất là hâm mộ bọn họ, giống như cảm giác người nhà. Giống nàng, tuy rằng chuyển sang kiếp khác đến phủ tướng quân, chính là chút hơi ấm gia đình cũng cảm nhận được, ngược lại là những tỷ tỷ muội muội từng người muốn mạng của nàng.

      Người với người có cách so a, Hoa Kinh Vũ thở dài, mỹ nhân đứng đầu, đem tầm mắt rơi xuống người của nàng, rất nhanh, khuôn mặt thanh diễm xuất trần, con ngươi linh động lòng người lên nghi hoặc, thân thể khẽ động lướt qua đây, nhìn Hoa Kinh Vũ từ xuống, nghiêm túc : “Ta gặp qua ngươi ở đâu sao? Cảm giác rất quen thuộc a?”


      Hoa Kinh Vũ cười khì tiếng, thoáng cái liền có chút thích mỹ nhân này, lời ngầm này nên là lời của nam nhân với nữ nhân sao, sao đến trong miệng của mỹ nhân này lại phen hàm xúc rồi, Hoa Kinh Vũ đùa du côn đến câu: “Có lẽ ở trong mộng gặp qua.”


      Đáng tiếc nàng là nam nhân, đáng tiếc mỹ nhân quá lớn tuổi, nếu nàng là nam nhân, mỹ nhân lại trẻ tuổi chút, chừng cuộc gặp gỡ bất ngờ có thể đến đoạn hoa tiền nguyệt hạ, Thư An và Dương Tử Nhi hai người nghe lời sư phụ , sớm đỏ mặt, trực tiếp kêu: “Sư phụ, người lại động kinh rồi, người ta là lần đầu tiên tới, người khi nào gặp qua người ta a, lại còn quen thuộc nữa.”


      “Hả, vậy à, nhưng ta giống như gặp qua nàng rồi, rất thích nàng ấy.” Mỹ nhân xong thân thiết đưa tay kéo Hoa Kinh Vũ qua, khuôn mặt bên kéo nàng nhanh chóng thay đổi, nghiêm túc bắt mạch cho Hoa Kinh Vũ, rằng: “Ngươi trúng độc?”

      Hoa Kinh Vũ có chút sững sờ, nghĩ tới mỹ nhân lại liếc mắt cái liền nhìn ra nàng trúng độc.

      Mỹ nhân xong, lấy viên giải độc hoàn ra, đưa tới trước mặt của Hoa Kinh Vũ, : “Ăn nó liền có thể giải hết độc người, sau này tiểu nha đầu xinh đẹp.”

      Hoa Kinh Vũ sớm tự biết mình trúng độc mới có thể biến thành như thế, cho nên tuyệt chút để ý, nhìn dược hoàn trong tay mỹ nhân, lắc đầu: “ cần, kỳ thực ta tự biết mình trúng độc hủy dung nhan, cho nên mới phải đen như vậy, nhưng tại ta vẫn muốn giải.”

      muốn giải sao?” Mỹ nhân thu hồi dược hoàn, vẻ mặt khó hiểu: “ là nha đầu cổ quái.”


    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Bái sư
      Edit: Yến Nhi
      Beta: Tuyết Ảnh Nhi

      Mỹ nhân đôi mắt to xinh đẹp quan sát Hoa Kinh Vũ từ xuống dưới, giống như nhìn bảo bối, đưa tay lôi kéo Hoa Kinh Vũ đến trước mặt nàng, cẩn thận quan sát: “Ta thực gặp qua ngươi, lúc nào chứ?”

      Mỹ nhân đưa tay xoa ót, nghiêm túc nghĩ, bất quá cũng có nghĩ ra được, cuối cùng nàng ngượng ngùng nhìn Hoa Kinh Vũ rằng: “Ta mất trí nhớ, bất quá ta cảm thấy thực gặp qua ngươi, hay là chờ ta khôi phục ký ức, nhớ ra.”

      “Mất trí nhớ?” Hoa Kinh Vũ nghĩ tới mỹ nhân này lại mất trí nhớ, bất quá nàng có thể khẳng định mình trước giờ có gặp qua mỹ nhân như thế, nếu gặp qua, trong đầu của nàng chắc chắn nhớ.

      “Ta rất thích ngươi, bằng ngươi bái ta làm thầy , ta dạy võ công cho ngươi, dạy ngươi sử dụng độc thế nào? Ngươi biết ? Ta chế quyển Thiên Hạ Độc Cương, lo ai dạy đây, hai cái tiểu hỗn đản Thư An và Dương Tử Nhi thích luyện độc, cho nên ta còn chưa tìm được đệ tử kế thừa độc thuật ta đâu?”

      Mỹ nhân xong nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ khỏi có chút ngạc nhiên, sử dụng độc, mỹ nhân này vậy mà sáng tạo ra thiên hạ độc cương, quyển thiên hạ độc cương này có phải hay chính là là độc điển đời sau, lúc quyển độc điển này lưu truyền đến đời sau còn đầy đủ, chỉ còn lại có mấy trang, nhưng chỉ có mấy trang, ngờ làm cho vô số cao thủ dùng độc tranh nhau cướp giật, nàng có phúc phận nhìn thấy độc điển kia, nàng chỉ là nghe được ít tin tức, nghe tiền thân của quyển độc điển này có cái tên khác gọi là Thiên Hạ Độc Cương, chính là quyển này chứ.

      Dương Tử Nhi và Thư An hai người khỏi kêu: “Sư phụ, ngươi thế nào lại ép người ta học dùng độc a, loại chuyện này phải có thiên phú.”

      Kỳ thực hai người bọn họ lúc trước chính là muốn học, hoàn thành tâm nguyện sư phụ, thế nhưng hai người cũng có thiên phú phương diện này, mỗi lần sử dụng độc đều là tự đem mình trúng độc, trái lại sư phụ còn phải giải độc cho bọn họ, chủ yếu nhất là Dương Tử Nhi chính là Tiên Thiên độc thể, trong cơ thể vốn là có loại độc, nếu là lại nhiễm thêm độc khác, độc gặp độc, chỉ làm nàng thống khổ hơn, cuối cùng mỹ nhân ép bọn họ học độc nữa, nhưng độc thuật của nàng ai kế thừa a, cho nên nàng lại nhìn trúng Hoa Kinh Vũ, đương nhiên đây bởi vì nguyên nhân nàng thích Hoa Kinh Vũ, bằng nàng cũng đem Thiên Hạ Độc Cương thích nhất truyền thụ cho Hoa Kinh Vũ.

      Mỹ nhân bất mãn nhìn về phía hai người đệ tử mình: “Nàng sao lại có thiên phú, ta vừa nhìn nàng liền thích a.”

      Hai người Dương Tử Nhi và Thư An vẻ mặt hắc tuyến, sư phụ à thể bởi vì người thích liền ép người ta học độc thuật của ngươi a, hơn nữa thể bởi vì ngươi thích nàng nàng liền có thiên phú a, bất quá hai người đều im lặng nhìn đỉnh đầu, chớ nhìn sư phụ của bọn họ lớn lên vừa đẹp vừa tiên, thế nhưng lý ra nàng thực giống đại nhân, đều là hai người bọn họ chiếu cố nàng có được ?

      Thầy trò ba người rối rắm, Hoa Ki
      nh Vũ bên lại ôn nhu lên tiếng: “Ta nguyện ý.”

      Ba người cùng nhau nhìn sang, mỗi người đều có chút khó có thể tin, mỹ nhân vẻ mặt hồng quang, càng phát ra kiều diễm động lòng người, kích động : “Tốt, là quá tốt.”

      Dương Tử Nhi và Thư An hai người lại bay tới, phen bắt lấy tay của sư phụ nhà mình, nghiêm túc : “Ngươi cũng đừng xúc động, học độc thuật sơ sẩy cái cắn trả lại mình, chúng ta trước đây cũng học qua, thế nhưng thiếu chút nữa bị độc chết, sau lại dám học lại.”

      Dương Tử Nhi dứt lời, Thư An gật đầu: “Ngươi chớ để ý sư phụ ta, nàng cùng tiểu hài tử ý nghĩ nông nỗi như nhau, ngươi cần để ý tới người.”

      Mỹ nhân ở bên tức giận kêu: “Dương Tử Nhi, Thư An các ngươi ngứa da có phải ?”

      Nàng vất vả tìm được nha đầu nguyện ý cùng nàng học độc thuật, lại là người nàng thích, hai đứa nó thế nhưng lại hủy cái đài của nàng, nàng thực rất muốn đem bọn nó treo ngược lên đánh trận.

      “Câm miệng.” Dương Tử Nhi và Thư An hai người đồng thanh quát lên, mỹ nhân lập tức ngậm miệng, vẻ mặt ủy khuất nhìn hai người đệ tử của mình, vẻ mặt muốn khóc, khoan hãy ánh mắt hợp với dung mạo xinh đẹp của nàng, khiến người đau lòng nên lời, Hoa Kinh Vũ nhìn liền có loại cảm giác đau lòng, nhìn Thư An và Dương Tử Nhi, hai người này cũng là vì tốt cho nàng, nàng biết bọn họ có ý xấu, người bình thường nếu có thiên phú, đụng phải độc chỉ có con đường chết.

      “Các ngươi đừng lo lắng, thực tế tại ta biết dùng độc, độc vẫn thể gây thương tổn ta được, Tiểu Bạch sở dĩ thích ta, đó là bởi vì nó thích ăn độc hoàn của ta.”

      “Ngươi lại biết dùng độc?” Cái này đến phiên Thư An và Dương Tử Nhi trợn tròn mắt, ra nương này lại biết dùng độc, đây ý nàng có thể bái sư phụ làm thầy sao? Nếu như thế, ngược lại là chuyện tốt a, tâm nguyện sư phụ cũng có thể hoàn thành, chuyện sư phụ sợ nhất chính là Thiên Hạ Độc Cương của nàng có người thừa kế, tại có người như thế phải rất tốt sao, sau này hai người bọn họ cũng cần áy náy nữa.


      Mỹ nhân ở phía sau Dương Tử Nhi và Thư An cười rộ ha ha lên, thoáng quét sạch ủy khuất trước đó, vui vẻ chạy vội tới, phen giữ chặt tay Hoa Kinh Vũ lại, hưng phấn : “Xem ra ông trời phù hộ Ngọc Khuynh Thành ta a, vậy mà tặng đệ tử sử dụng độc như vậy cho ta.”


      ra tên của mỹ nhân gọi là Ngọc Khuynh Thành, thực là người đẹp tên cũng đẹp a, Hoa Kinh Vũ cảm thán, Ngọc Khuynh Thành nhanh kéo tay nàng, giống như sợ nàng chạy mất, ôn nhu hỏi: “Con tên là gì?”


      “Sư phụ, nàng tên Hoa Kinh Vũ.” Lần này là Dương Tử Nhi trả lời, Ngọc Khuynh Thành kéo Hoa Kinh Vũ đường về phía trúc phòng, Dương Tử Nhi và Thư An hai người đuổi theo các nàng, Ngọc Khuynh Thành nghiêm sắc mặt, mất hứng : “Hai người các ngươi cách ta xa chút, muốn phá hư chuyện tốt của ta, hừ.”

      Hai người Dương Tử Nhi và Thư An vẻ mặt còn gì để , sư phụ à, người lại là đại nhân, đừng giống như tiểu hài tử có được hay , bất quá hai người ngược lại đuổi theo Ngọc Khuynh Thành và Hoa Kinh Vũ, mà là ở ngoài phòng thương lượng chuyện: “Được rồi, sư phụ thu đồ đệ, chúng ta đây phải là có tiểu sư muội, nếu là tiểu sư muội, phải tặng nàng lễ vật, tặng cái gì tốt đây?”


      Hai người thương lượng tặng lễ vật gì, Ngọc Khuynh Thành kéo tay của Hoa Kinh Vũ đường vào trúc phòng của mình ở, sau đó đóng cửa lại vẻ mặt hưng phấn : “Vũ Nhi, lại đây, kêu tiếng sư phụ thử xem.”


      “Sư phụ.” Hoa Kinh Vũ theo lời Ngọc Khuynh Thành kêu tiếng, Ngọc Khuynh Thành vẻ mặt thanh lệ triển khai nụ cười thỏa mãn, giống như có được bảo bối gì, khỏi phải vui vẻ biết bao, loại vui vẻ này còn cao hơn vui vẻ thu đồ đệ của nàng, tuy rằng nàng lắm, vì sao thích Tiểu Vũ Nhi này như thế, nhưng thích chính là thích a.

      “Tiểu Vũ Nhi, con là đồ đệ của ta, sư phụ muốn đưa cho con ít lễ gặp mặt.”

      “Sư phụ, cần đâu, ta cũng cần người tặng lễ vật gì.” Người ta bái sư đều phải tặng lễ vật gì, nhưng nàng lại chuẩn bị gì cả, còn có thể cầu lễ vật của sư phụ sao?

      Ngọc Khuynh Thành rất nhiệt tình, mới mặc kệ Hoa Kinh Vũ, kéo Hoa Kinh Vũ ngồi ghế ở trong phòng, nàng tự mình vào phòng rất nhanh lấy quyển sách ra, đưa đến tay của Hoa Kinh Vũ, dịu dàng cười nhìn Hoa Kinh Vũ: “Nhìn xem, đây là Thiên Hạ Độc Cương sư phụ sáng tạo ra, về sau tặng cho con.”

      Đây chính là cực quý trọng, Hoa Kinh Vũ nghĩ tới vừa thấy mặt, Ngọc Khuynh Thành liền đem Thiên Hạ Độc Cương tuyệt thế độc điển như vậy tặng cho nàng, nàng có chút bất an, rất nhanh đứng dậy: “Sư phụ cần gấp gáp như vậy.”

      Ngọc Khuynh Thành cười rộ lên: “Ai bảo sư phụ thích con chứ, thấy con, sư phụ muốn đem mọi thứ tốt đều cho con.”

      “Cảm tạ sư phụ.” Trong lồng ngực của Hoa Kinh Vũ tràn đầy nhu tình, nghĩ tới Ngọc Khuynh Thành lại thích nàng như thế, điều này làm cho kiếp trước có thân nhân như nàng, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, tựa như thoải mái như ngâm ở trong ôn tuyền vậy, Ngọc Khuynh Thành chẳng những tặng Hoa Kinh Vũ Thiên Hạ Độc Cương, còn tặng Hoa Kinh Vũ thanh bảo đao, bảo đao tên Ẩm Huyết Loan đao, chẳng những là loại binh khí, còn có bí quyết võ công tam thức rất lợi hại, thi triển ra, uy lực cực lớn.

      “Tiểu Vũ Nhi, ngoại trừ quyển Thiên Hạ Độc Cương này, Ẩm Huyết Loan đao ra, con còn muốn thứ gì nữa?”



    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Tiên Thiên độc thể
      Edit: Tiểu Liên
      Beta: Tuyết Ảnh Nhi

      Ngọc Khuynh Thành tặng Thiên Hạ Độc Cương và Ẩm Huyết Loan đao cho Hoa Kinh Vũ, còn luôn hỏi Hoa Kinh Vũ muốn cái gì. Hoa Kinh Vũ cười đến như trăng sáng liên tục lắc đầu, sư phụ đưa nàng hai thứ đồ này, cũng đều là thứ tại nàng cần nhất, nàng nghĩ muốn: “Sư phụ, có hai thứ đồ này là được, ta rất thỏa mãn.”

      “Con a, chút lòng tham cũng có.” Ngọc Khuynh Thành lấy tay điểm vào đầu Hoa Kinh Vũ cái, bất quá Hoa Kinh Vũ càng như vậy, Ngọc Khuynh Thành càng thích nàng, nếu đổi thành người có lòng tham, sợ rằng Ngọc Khuynh Thành cũng nhất định thích nàng như thế.

      Ngọc Khuynh Thành với Hoa Kinh Vũ, mắt to xinh đẹp bỗng liếc thấy Tiểu Bạch nằm mặt đất, lập tức ôm lấy Tiểu Bạch đem tới trong tay Hoa Kinh Vũ: “Cái này cũng đưa cho con.”

      “Sư phụ, như vậy sao được chứ.”

      Hoa Kinh Vũ nhanh chóng đưa Tiểu Bạch thả đến tay sư phụ, ngờ Tiểu Bạch vươn ra hai cái móng vuốt , ôm lấy cánh tay của Hoa Kinh Vũ như mạng, khư khư buông, cái đầu còn cọ cọ tay Hoa Kinh Vũ làm nũng, Ngọc Khuynh Thành thấy Tiểu Bạch như vậy lập tức cười rộ lên.

      “Vũ Nhi, Tiểu Bạch thích con, nó muốn theo con, liền cho nó theo con , con biết ? Nó cũng phải là tiểu hồ ly bình thường nha, nó là Cửu U Linh hồ thuộc bộ tộc linh hồ, hơn nữa trời sinh có độc, nếu bị nó cắn trúng rất thống khổ.”

      “Cửu U Linh hồ.” Hoa Kinh Vũ ôm Tiểu Bạch, nghĩ tới tiểu gia hỏa này còn có lai lịch lớn như vậy, tiểu độc vật, thảo nào luôn thích ăn độc.

      “Thế nhưng sư phụ, người tặng ta nhiều đồ như vậy, ta cũng có gì để đưa lại người.”

      Hoa Kinh Vũ nhăn nhó , Ngọc Khuynh Thành lại quyến rũ cười rộ lên, đưa tay lôi kéo Hoa Kinh Vũ: “Con và sư phụ còn khách khí cái gì, con là tiểu đệ tử của ta, sư phụ đương nhiên muốn đem đồ tốt đều tặng cho con, trước đây ta vẫn lo lắng Thiên Hạ Độc Cương của ta ai kế thừa, nghĩ tới ông trời đem con đưa đến đây, đây là đại lễ a.”

      Ngọc Khuynh Thành cười ha ha, hôm nay nàng hết sức vui vẻ, mặt đều thể vui sướng, càng phát ra quyến rũ động lòng người, hai người Dương Tử Nhi và Thư An ở ngoài phòng đều thở dài hơi.

      “Tâm tình sư phụ tốt.”

      “Đúng thế, nhiều năm như vậy, chuyện sư phụ sợ nhất đó là thu được đệ tử kế thừa độc thuật của nàng, nghĩ tới có thể thu nhận được đệ tử có thiên phú về độc, nàng có thể cao hứng sao? chung sư phụ vui vẻ, chúng ta cũng hài lòng phải sao?”

      Thư An nở nụ cười yếu ớt, mặt mũi dữ tợn càng phát ra trầm, nhưng Dương Tử Nhi sợ, dùng sức gật đầu, hai người bọn họ là do sư phụ nuôi lớn, tự nhiên là thương sư phụ, nhất là sư phụ mất trí nhớ, nàng dám tùy tiện ra ngoài rừng rậm Đen, sợ bên ngoài có kẻ thù của nàng, qua nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn ở trong sơn mạch của rừng rậm Đen, tại cuối cùng cũng có chuyện khiến nàng cao hứng, bọn họ dĩ nhiên là vui vẻ.

      Trong trúc phòng, Ngọc Khuynh Thành còn lôi kéo Hoa Kinh Vũ trò chuyện vui vẻ, bỗng có thanh rầm rì vang lên, Ngọc Khuynh Thành lấy làm lạ, sắc mặt Hoa Kinh Vũ lập tức đỏ lên, ra là bụng của nàng kêu, nàng đói bụng, tại trước ngực dán với sau ngực, vốn định nhịn xuống, thế nhưng nhịn được.

      “Sư phụ.”

      “Con đói bụng?” Ngọc Khuynh Thành lập tức đau lòng, kéo Hoa Kinh Vũ đứng dậy ra ngoài, hai người Dương Tử Nhi và Thư An ở ngoài phòng vừa nghe có động tĩnh liền tới, đồng thời kêu: “Sư phụ.”

      “Tử Nhi, lập tức chuẩn bị ít thức ăn đến, sư muội của con đói bụng.”

      “Nha, con chuẩn bị.” Dương Tử Nhi cao hứng chuẩn thức ăn, Thư An đem cái bàn dọn ra ngoài, Ngọc Khuynh Thành cùng Hoa Kinh Vũ ngồi ở bàn chờ. Thư An tay cầm hộp gấm đưa tới trước mặt Hoa Kinh Vũ: “Sư muội, đây là lễ vật ra mắt ta đưa muội, quả Hỏa Vân đạn, Hỏa Vân đạn uy lực rất lợi hại, dùng nội lực thúc đẩy nó, có thể thương được những cao thủ võ công lợi hại, muội có thể thừa cơ trốn thoát mạng.”


      cảm tạ sư huynh.” Hoa Kinh Vũ cũng cùng Thư An khách khí, nếu sư huynh lấy ra , nàng thu cũng được, bất quá bây giờ nàng có lễ vật đưa cho sư huynh.

      “Sư huynh, đáp lễ của muội về sau lại tặng cho huynh.” Hoa Kinh Vũ mở miệng cười, Thư An lập tức xua tay: “ cần, cần đáp lễ.”

      Ngọc Khuynh Thành nhìn thấy Thư An và Dương Tử Nhi đều thích Hoa Kinh Vũ, trong lòng rất là cao hứng, bởi vì Thư An và Dương Tử Nhi là do nàng nuôi lớn, nàng lại thích Tiểu Vũ Nhi nữa, nàng đương nhiên mong ba người ở chung hòa thuận.


      Ba người chuyện, Dương Tử Nhi dọn thức ăn lên, mặc dù chỉ vài thứ đơn giản. Nhưng Hoa kinh Vũ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cảm thấy mùi vị của những món này còn ngon hơn so với sơn hào hải vị, Dương Tử Nhi vừa đặt thức ăn lên bàn, nàng liền lấy chiếc đũa ăn như hổ đói, Ngọc Khuynh Thành bên cạnh nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của nàng, khỏi kinh hãi, khẩn trương nhắc nhở nàng: “Vũ Nhi, con ăn từ từ, đừng ngốn.”


      Nàng xong vội vã rót nước, đưa tới trước mặt Hoa Kinh Vũ, đợi nàng ăn hết ngụm cơm lớn, nhanh chóng đưa nước tới miệng, để tránh nàng bị sặc .

      Sau phen động tác như gió cuốn của Hoa Kinh Vũ, toàn bộ chén bát bàn đều trống trơn, Ngọc Khuynh Thành cùng Dương Tử Nhi còn có Thư An trợn mắt há mồm nhìn nàng: “Sư muội, muội đây là mấy ngày chưa ăn cơm?”

      , chỉ có ngày hôm nay, chủ yếu là ta tiêu hao quá nhiều, nguyên nhân đặc biệt nga.” Hoa Kinh Vũ uống ngụm nước, thoải mái đánh cái nấc, vỗ vỗ bụng , cuối cùng cũng no rồi, thư thái.


      Nàng ngẩng đầu nhìn mọi người, ngại ngùng gãi đầu : “Các ngươi bị ta làm cho sợ .”
      Ba người trong lòng đồng thời , có chút, nhưng ra miệng, Dương Tử Nhi cầm cái hộp thông thường, đưa tới trước mặt Hoa Kinh Vũ, ôn thanh : “Sư muội, đây là lễ vật sư tỷ tặng cho muội.”

      Hoa Kinh Vũ có chút ngượng ngùng, cầm lễ vật của sư phụ và sư huynh, bây giờ sư tỷ lại tặng quà, nàng cũng có gì để đưa lại, nghĩ vậy liền đẩy hộp về: “Sư tỷ, cần.”
      Dương Tử Nhi vừa nghe lời của nàng, liền cảm thấy mất hứng, lập tức chu miệng lên, ai oán nhìn Hoa Kinh Vũ: “Sư muội, tại sao muội thu lễ vật của sư phụ và sư huynh, lại cần của ta a, có phải của ta đủ tốt.”

      Hoa Kinh Vũ há mồm cứng lưỡi, kỳ là nàng ngại thu a, nghĩ tới sư tỷ lại hiểu lầm, Ngọc Khuynh Thành bên cạnh Dương Tử Nhi đưa tay lấy cái hộp đưa tới trong tay Hoa Kinh Vũ: “Sư tỷ tặng cho con, con hãy thu , đừng làm cho sư tỷ mất hứng.”

      “Vậy được rồi, chờ sau này có cơ hội ta bù lại lễ vật cho sư tỷ.”

      Hoa Kinh Vũ xong lấy hộp kia, Dương Tử Nhi nghe xong lời của nàng, lập tức cao hứng đứng lên, gãi đầu cười híp mắt : “Sư muội cần.”

      Nàng xong xích lại ngồi bên cạnh Hoa Kinh Vũ, chỉ vào cái hộp trong tay nàng : “Đây là độc đan, là ta dùng độc Tiên Thiên trong cơ thể luyện chế, sau này nếu muội gặp nguy hiểm, dùng nội lực thúc đẩy độc đan, mặc kệ cao thủ lợi hại bao nhiêu đều trúng độc, nhưng muội phải nhớ kỹ, nhất định phải nhìn hướng gió, ngàn vạn lần đừng để mình cũng trúng độc.”

      “Độc Tiên Thiên.” Hoa Kinh Vũ đối với độc Tiên Thiên có chút hiểu biết, đây là loại độc thể trời sinh, sư tỷ lại là Tiên Thiên độc thể sao? Tiên Thiên độc thể lại rất thống khổ, bởi vì đây là độc mang theo từ trong bụng mẹ, mạnh mẽ bá đạo, thường cách khoảng thời gian phát tác lần, lúc phát tác làm cho người đó rất thống khổ, thảo nảo sư tỷ gầy yếu như vậy, Hoa Kinh Vũ đau lòng nhìn Dương Tử Nhi trước mắt, rất nhanh lại nghĩ đến việc, sư phụ có thể sáng chế ra tuyệt thế độc điển như Thiên Hạ Độc Cương, chẳng lẽ thể trị được Tiên Thiên độc thể của sư tỷ sao?

      “Sư phụ, chẳng lẽ người trị hết Tiên Thiên độc thể của sư tỷ sao?”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :